1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Nữ Tướng Quân Đấu Trí Cùng Tam Vương Gia - Ma Nữ Ân Ân (157c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123

    2. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123

    3. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123

    4. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      CHƯƠNG 61: LƯU ĐẠI THÚC?
      DỊCH: SS THẢO [BLUE_HERB]
      EDIT: ^SÒ^





      Binh lính cúi đầu ra, Ngô Trung Nghĩa lập tức sáp lại gần, hai người thầm với nhau hồi, Ngô Trung Nghĩa hài lòng gật đầu, sau đó cười ha hả, dùng loại ánh mắt cực kỳ khinh thường nhìn Lưu Trọng Thiên, vậy mà thực có lạc hồng a, ngờ!

      “Vương gia xem ra có chút mệt mỏi, chắc hẳn đêm qua rất vất vả, được nghỉ ngơi tốt a, vậy tại hạ quấy rầy nữa!”


      Ngô Trung Nghĩa quan sát Lưu Trọng Thiên tỉ mỉ, trong lòng khỏi nổi lên đắc ý. Lưu Trọng Thiên vốn dĩ tự cho mình thanh cao nhưng cũng chỉ được tới thế, bất luận xấu hay đẹp, ai cũng từ chối a, đáng đời cái đồ ngạo mạn lấy phải người cực kỳ xấu xí, chẳng trách thấy có vẻ lạnh nhạt.

      Lưu Trọng Thiên chăm chú nhìn thư tín, ánh mắt chẳng hề ngó lên lần nào, căn bản là coi thường tồn tại của . Ngô Trung Nghĩa thấy được vẻ mặt Lưu Trọng Thiên ủ rũ, đành hậm hực rời khỏi đại trướng.

      Ngô Trung Nghĩa vừa mới , Lưu Trọng Thiên liền tức giận đứng lên, ban hôn cho với xấu nữ, vậy mà hoàng huynh cũng nghĩ ra được. tại chỉ là tên vô sỉ Ngô Trung Nghĩa cười nhạo , sau này biết có bao nhiêu hoàng thân quốc thích Đại Hán ngấm ngầm chỉ trỏ soi mói Lưu Trọng Thiên nữa đây.

      Uy Thất Thất – người khiến vừa thương hại vừa muốn vứt bỏ, vừa vừa giận, nữ nhân thần bí kỳ lạ, có lẽ đây là nhân duyên định mệnh, phải lấy Vương phi xấu xí?

      Lưu Trọng Thiên nghĩ tới Uy Thất Thất Uy Thất Thất liền chạy vào đại trướng, chìa tay ra hướng về phía Lưu Trọng Thiên.

      “Vương gia, cho ta chút bạc!”

      “Bạc?”

      “Đúng, nhiều chút!”

      “Ngươi cần bạc để làm gì?”

      “Có việc!”

      Vẻ mặt Uy Thất Thất nũng nịu bước tới bên người Lưu Trọng Thiên, túm lấy cánh tay , vừa lắc lắc vừa khẩn cầu.

      “Vương gia, cho mà, nén bạc to chút!”

      “Nén bạc to?” Lưu Trọng Thiên thiếu chút nữa cười phá lên, cái gì mà lại gọi là bạc to, cũng khó trách, chưa từng thấy nữ nhân nào giống Thất Thất tới vậy, phỏng chừng từ trước tới nay chỉ thấy qua ít bạc vụn mà thôi.

      Lưu Trọng Thiên thực chịu nổi việc Thất Thất làm phiền như thế, đành phải bất đắc dĩ lấy ra hai thỏi bạc, vừa mới chìa ra, Thất Thất liền nhanh chóng đoạt lấy, vui mừng đùa giỡn, Lưu Trọng Thiên nghi hoặc nhìn Uy Thất Thất, giống như những nữ nhân khác tham tiền bạc chứ? Ở trong quân doanh, thân là Vương phi của Lưu Trọng Thiên, muốn cái gì có cái đó, còn cần bạc để làm gì?

      Uy Thất Thất đem bạc cất , hưng phấn kiễng chân lên, nhanh như gió hôn cái má Lưu Trọng Thiên “Cám ơn Lưu đại thúc!” xong vui vẻ chạy ra ngoài.

      Lưu Trọng Thiên được hôn bất ngờ, sắc mặt có phần hoảng hốt, ngây ngẩn ngồi trước thư án, lấy tay vuốt hai gò má, bỗng nhiên bật cười, cám ơn Lưu đại thúc? Tiểu nương này chẳng lẽ thấy mình già như vậy sao?

      Uy Thất Thất nữ nhân này, thực lớn mật làm càn, dám ban ngày ban mặt hôn , khiến hề chuẩn bị trước. Song Lưu Trọng Thiên vẫn rất vui mừng, Uy Thất Thất thực rất đặc biệt, làm càn đáng .

      (Tặng kèm 2 tấm ảnh động minh họa cho nè, đáng iu chưa kìa, kut3 ghê á)

      [​IMG] [​IMG]


      Uy Thất Thất tay cầm bạc, ra ngoài đại trướng, loanh quanh khắp nơi ở doanh trại, đương tìm người, người khiến vô cùng căm ghét, trừng trị được , Uy Thất Thất khẩu khí khó có thể nuốt trôi.

      Trong doanh trại đám binh lính vẫn giữ thói quen gọi là Thất tướng quân, Thất Thất đương nhiên thích cách xưng hô này, còn cái Vương phi gì gì kia, gọi cũng được, nghe mà cứ cảm thấy có chút kỳ cục, dường như chức vị đó chẳng có quan hệ gì với .
      ______________________________________-
      CHƯƠNG 62: LẦN ĐẦU ĐÙA GIỠN NGÔ GIÁM QUÂN
      DỊCH: SS THẢO [BLUE_HERB]
      EDIT: ^SÒ^



      Uy Thất Thất thầm đắc ý, xem ra trong lòng nghĩ đến ai người đó liền tới, từ xa xa Ngô Trung Nghĩa dẫn theo binh lính đương tới. Thất Thất lập tức nghênh đón, giả bộ lén lút, nhìn trái nhìn phải, quả nhiên khiến cho Ngô Trung Nghĩa chú ý.

      “Vương phi, sao lại nhàn rỗi thế này, hôm qua mới thành thân, ở cùng Vương gia sao?”


      Thất Thất cố ý khẩn trương chắp tay ra sau lưng, ngoài mặt cười nhưng tâm cười, nhìn Ngô Trung Nghĩa.

      “Vương gia…… đương bận, sao ta có thể quấy rầy chứ, đúng rồi, Ngô giám quân, người Hung Nô quả thực rất giàu có a!”

      “Nghĩa là sao?” Ngô Trung Nghĩa nhìn chằm chằm Thất Thất, truy hỏi gắt gao, Uy Thất Thất này nhất định có chuyện gì giấu giếm , hơn nữa tay Thất Thất giấu ở phía sau, nhất định có mưu xấu xa mờ ám gì đó “Vương phi, ngươi đương giấu gì vậy?”

      Thất Thất xòe tay ra, trong tay là hai thỏi bạc trắng lóa, sau đó giọng với Ngô Trung Nghĩa “Ở doanh trại phía sau sa mạc, ta phát có rất nhiều quân Hung Nô khi chạy trốn đánh rơi bạc, những người đó chỉ lo giữ mạng chứ cần tiền của.”

      Ngô Trung Nghĩa bán tín bán nghi nhìn Uy Thất Thất, biết nữ nhân xấu xí này hay giả, nhưng thỏi bạc này là , ước chừng từng cái kia đủ thỏi.

      “Sao có thể thế được?” Ngô Trung Nghĩa giảo hoạt bật cười.

      “Sao lại , chúng ta khi đó hỏa thiêu doanh trại Hung Nô, những người Hung Nô ấy vì bảo toàn tính mệnh, hốt hoảng bỏ chạy, binh lính chúng ta nhặt được ít thứ tốt đâu? Bạc là ta mới từ phía sau sa mạc phát ra! Nhưng Tam Vương gia tại cho ta chạy ra bên ngoài nên ta thể nữa!”

      “Đúng vậy, đúng vậy!” Ánh mắt Ngô Trung Nghĩa đảo qua đảo lại “Vừa mới thành thân, Vương gia thế cũng có gì sai đâu!”

      Uy Thất Thất cảm thấy Ngô Trung Nghĩa thực tên vô sỉ, ràng đương nhạo báng Lưu Trọng Thiên cưới 1 nữ nhân xấu xí làm Vương phi, nếu dạy dỗ chút có lỗi với ông trời! Thất Thất cười ha hả cho bạc vào trong túi y phục, chỉ chỉ về phía đại trướng.

      “Ta tìm Vương gia, bằng chốc nữa bị giáo huấn!”

      Thất Thất vừa định , Ngô Trung Nghĩa gọi lại “Ngươi bẩm báo chuyện bạc này với Vương gia chứ”

      “Ta đâu! Vương gia kỷ luật nghiêm minh, cho phép chúng ta chạy khắp nơi!” Thất Thất ra vẻ sợ hãi, hướng về phía Ngô Trung Nghĩa khoát tay áo, nhanh chóng xoay người chạy mất.

      Ngô Trung Nghĩa nhìn bóng dáng Thất Thất, thầm bật cười, Vương phi này chẳng những xấu, còn ngốc nghếch, Lưu Trọng Thiên cũng là đáng thương.

      Uy Thất Thất hả lòng hả dạ trở về đại trướng của Lưu Trọng Thiên, phát Tam Vương gia ở chỗ này chán ngán nhìn đống thư tín, người này, có chiến , có việc gì khác để làm sao?

      Thất Thất bước tới, đem bạc đặt thư án trước mặt Lưu Trọng Thiên “Sứ mệnh của bạc kết thúc!”

      “Ngươi lại làm trò quái quỷ gì thế, tốt nhất đừng để ta tóm được, dù cho ngươi là Vương phi, cũng phải tuân thủ phép tắc trong quân!” Lưu Trọng Thiên thu bạc về, nghiêm giọng .

      “Biết rồi, ta biết rồi, sau này kiên quyết thể để ngươi đánh mông ta nữa”

      “Đánh mông?” Lưu Trọng Thiên nhíu mày, trước đây có thể đánh hai mươi quân trượng, đó là bởi vì biết là nữ nhân, giờ đây biết là nữ nhân rồi, dù cho tái phạm sai sót gì, phỏng chừng Lưu Trọng Thiên cũng hạ thủ, hơn nữa tại là Vương phi của , càng thể đánh.

    5. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      CHƯƠNG 63: SA MẠC HẮC TỐC XÀ
      DỊCH: SS THẢO [BLUE_HERB]
      EDIT: ^SÒ^




      “Vương gia……” Thất Thất niềm nở ghé vào thư án của Lưu Trọng Thiên, giật lấy mấy bức thư tín tay Lưu Trọng Thiên, ép buộc nhìn mình “Trong sa mạc này có rắn ?”

      “Có!” Lưu Trọng Thiên vừa muốn đoạt lại thư, Thất Thất liền nhanh tay chộp được thư tín, quăng sang bên, Lưu Trọng Thiên có phần bực bội, Uy Thất Thất này rốt cuộc muốn làm gì?

      “Giúp ta bắt con!” Thất Thất lay lay cánh tay , lại giả bộ làm nũng.

      “Kêu binh lính bắt!”

      “Ta tại là Vương phi, như thế ảnh hưởng tốt, người khác cho rằng ta bị điên mất, ngươi giúp ta bắt !”

      “Uy Thất Thất!” Lưu Trọng Thiên nhìn mất hứng, biết tại sao hôm nay Thất Thất lại kỳ quái như vậy, lúc nãy cần bạc, bây giờ lại muốn bắt rắn.

      “Vương gia……” Thanh Thất Thất trở nên ôn nhu, thanh kia…… Nhất thời khiến Lưu Trọng Thiên bất đắc dĩ.

      “Ngươi thực có cách nào bắt sao!”

      Lưu Trọng Thiên đứng lên “Ngộ nhỡ gặp phải rắn độc, ta liền đem ngươi cho rắn độc ăn!”

      “Vương gia quả là ác độc!” Thanh Thất Thất cố ý chần chừ, giọng đầy mị lực thêm cả nịnh hót. Lưu Trọng Thiên gần như bật cười, có chút quen với việc bỗng nhiên có bộ dáng của tên tiểu vô lại.

      Thấy Lưu Trọng Thiên đồng ý rồi, Thất Thất vui mừng kéo tay Lưu Trọng Thiên, lôi về phía ngoài đại trướng. Đôi tay Thất Thất vô cùng mềm mại, Lưu Trọng Thiên có phần say mê loại cảm giác bị lôi kéo thân mật này, mau chóng rời đại trướng. Lưu Trọng Thiên muốn bỏ tay ra khỏi Thất Thất, bước nhanh ra ngoài.

      lưng Thất Thất khoác theo túi sách, nghi hoặc nhìn Lưu Trọng Thiên, biết nam nhân giống như ở xã hội đại, liệu có nữ nhân nào thích hay , bảo thủ, khắt khe, chủ nghĩa đại nam tử…… (Sò: vô số fan-girl ở đây nè Thất muội, sư huynh ta cực kỳ ga-lăng còn j nữa hí hí [​IMG])

      Uy Thất Thất thề rằng, với tư cách là nữ thừa kế của Uy thị, tuyệt đối thèm liếc nhìn , thế nhưng tình thế nay khác, ăn nhờ ở đậu, nhân sinh quen, còn phải ở dưới bóng vị đại ca này.

      Hai người rất nhanh ra tới doanh trại, vào trong sa mạc, Lưu Trọng Thiên dẫn Uy Thất Thất tới chỗ có cây xương rồng và đống đá bừa bộn, sau đó nhắc nhở “Ta bắt rắn, ngươi đứng bên cạnh nhìn!”

      “Tuân lệnh, Vương gia đại thúc!”

      nàng nghịch ngợm!”

      Lưu Trọng Thiên cúi người xuống, quan sát tỉ mỉ, sau đó giọng “Kích thước vừa phải, vảy dài nhẵn bóng phát sáng và đôi mắt nho , toàn thân là màu đen hoặc màu xám đậm, còn gọi là đại tiên xà! độc, có thể bắt!”

      Vừa dứt lời, Lưu Trọng Thiên nhanh chóng vươn tay, nhàng vung lên, con rắn màu xám đen mềm nhũn bất động ở sa mạc, Lưu Trọng Thiên thu nhặt lấy con rắn.

      “Cho ngươi này, biết ngươi cần rắn để làm gì?”

      Thất Thất phấn khởi mang con rắn thả vào trong túi sách, đột nhiên mở to hai mắt. Nhìn khe hở chỗ tảng đá.

      “Vẫn còn con, ta tới bắt!” xong chạy tới phía trước Lưu Trọng Thiên, tay vươn về phía con rắn đó, Thất Thất rất đắc ý, chẳng phải chỉ cần vung tay túm lấy đuôi rắn sao? vừa được học xong.

      “Đợi !” Lưu Trọng Thiên cực kỳ sợ hãi, ôm vội lấy eo Thất Thất, tay Thất Thất chưa kịp chạm đến con rắn kia, bị Lưu Trọng Thiên ôm gọn, cùng lăn về phía bên cạnh. Con rắn thè lưỡi ra, hối hả lao tới, nhưng cắn trúng mục tiêu, lại lùi về khe hở trong tảng đá.

      Thất Thất toàn thân dính đầy cát, bực tức đánh Lưu Trọng Thiên.

      “Đồ tồi, sắp bắt được đến nơi, ngươi làm gì vậy? Lại còn chiếm tiện nghi của ta.”

      “Đó là sa mạc hắc tốc xà, có kịch độc! Ngươi điên rồi!”

      “Gì cơ? Chẳng phải giống hệt con rắn ngươi vừa mới bắt sao?”

      “Phần đầu có khác nhau, đó là loại rắn hổ mang, Uy Thất Thất, ngươi chừng nào mới nghe lời ta vậy! Ngươi nữ nhân này!”

      Lưu Trọng Thiên giữ chặt cằm Uy Thất Thất, vẻ mặt đầy tức giận. Con rắn kia chỉ cần chạm vào Thất Thất, đừng nghĩ tới việc sống sót rời khỏi sa mạc, trong cơn thịnh nộ, Lưu Trọng Thiên lại có phần lo sợ. thương tiếc nhìn Uy Thất Thất, sợ hãi với việc để mất như vậy, có lẽ ở nơi nào đó, sắp đặt duyên phận của bọn họ, khiến thể bận tâm về nữ nhân này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :