1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Nữ Tướng Quân Đấu Trí Cùng Tam Vương Gia - Ma Nữ Ân Ân (157c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      CHƯƠNG 53: VƯƠNG GIA PHẢI MẪU NGƯỜI MÀ TA THÍCH!
      DỊCH: SS THẢO [BLUE_HERB]
      EDIT: ^SÒ^


      Lưu Trọng Thiên cầm bút lên, suy nghĩ chút, nhưng cứ lần lữa chịu viết “Ngươi thực , thích bổn vương?”

      Thất Thất tiến đến trước mặt Lưu Trọng Thiên, đối mặt với , nhìn trái nhìn phải “Vương gia…… Tướng ngài coi như đẹp trai, đáng tiếc lại phải mẫu người mà ta thích!”

      “Mẫu người ngươi thích?” Lưu Trọng Thiên vô cùng kinh ngạc nhìn Thất Thất, nữ nhân này táo bạo, dám ở trước mặt nam nhân năng như vậy, tự tin tới mức khiến người ta khâm phục, mình phải mẫu người ta thích, vậy ta thích loại nam nhân thế nào? Nghĩ đến đây, Lưu Trọng Thiên trong lòng có cảm giác bất an.

      “Uhm! Mẫu nam nhân này phải là người đại, lãnh đạm, có vóc dáng cao ráo, khỏe mạnh, đẹp trai, nữ sinh nhìn thấy liền thét chói tai, nam sinh trông thấy muốn nhảy lầu!” ^_^ (bó tay)

      Thất Thất tưởng tượng ra, ta mặc chiếc quần jean tả tơi, tay lười nhác đặt trong túi quần, chiếc áo phông bó sát người, nổi lên cơ bắp săn chắc hoàn mỹ. Khi nhàng hất tóc, tức khiến người trước mắt đắm say, hoàn toàn đổ gục.

      cái gì thế? Thét chói tai? Nhảy lầu?” Lưu Trọng Thiên gõ đầu cái, Thất Thất lập tức tỉnh lại, xấu hổ cười cười.

      ngươi cũng hiểu được đâu, dù sao ngươi phải mẫu người ta thích, ngươi nhìn giống đại thúc!”

      “Đại thúc?”

      “Đúng, chẳng sai tí nào, còn chưa ngươi giống ông nội ta đâu……” Thất Thất giọng thầm.

      “Ta nhìn già như vậy sao?” Lưu Trọng Thiên sờ sờ mặt mình, trở nên có chút tự tin, nhưng khi trông thấy bộ dáng Thất Thất cười trộm, là biết tiểu nữ nhân này lại bắt đầu trêu chọc người khác.

      “Còn có cầu gì nữa sao?” Sắc mặt Lưu Trọng Thiên có phần vui, sao Tam Vương gia tuấn tiêu sái ở trong mắt nữ nhân xấu xí này lại tầm thường quá vậy, khiến có chút thất vọng.

      “Đương nhiên còn, ta thích mặc váy áo dài của nữ nhân, ngươi được hạn chế việc ăn mặc của ta!”

      “Điều này khỏi cần viết, ta cũng cảm thấy hứng thú, ngươi mặc thế nào tùy ý!”

      tốt quá, ta hết cầu rồi.” Thất Thất vui mừng xoay vòng, sau đó ghé vào phía trước đầu gối Lưu Trọng Thiên, ngẩng đầu nhìn Lưu Trọng Thiên.

      “Làm Vương phi phải chăng rất sướng a, trước khi ta về nhà, ta thực ghiền cái chức Vương phi này!”

      “Ghiền rồi? Ta còn chưa điều kiện đâu!” Lưu Trọng Thiên cười khẽ.

      “Cũng đúng! Ngươi , nếu đối với ngươi công bằng!” Thất Thất ngồi xuống, dáng vẻ chăm chú lắng nghe.

      “Ta chỉ có cầu” Lưu Trọng Thiên nhàng viết lên thẻ tre, sau đó chậm rãi đọc to.

      “Thành tựu thống nhất, nhân khả trọng sinh, động sát dạ bạn, phòng diêm bạn quân!” (*)

      Uy Thất Thất nghe xong liền có cảm giác như lạc vào trong sương mù, đoạt lấy thẻ tre nhìn thử xem, bốn câu này với mình có liên quan gì sao? Sau đó quăng lại cho Lưu Trọng Thiên, có gì đáng kể cả, vì thế đứng lên “Đồng ý! Ký tên!”

      thẻ tre hai người đều viết tên mình xuống, Lưu Trọng Thiên hài lòng cuộn thẻ tre lại, chầm chậm đứng lên.

      Uy Thất Thất dường như giải quyết ổn thỏa nỗi phiền muộn trong lòng, thoải mái đặt lưng xuống chỗ nằm ở dưới đất, đầu óc ngập tràn cảnh tượng xuyên qua trở về. Có lẽ ngày mai khi đến thời điểm thành thân, bỗng nhiên có tia chớp hoặc tiếng sét nào đó khiến Uy Thất Thất đáp cỗ máy thời gian quay về nhà, thực có khả năng a, Thất Thất ngồi bật dậy.

      “Mau ngủ , sáng sớm ngày mai còn phải cử hành đại hôn lễ!”

      “Ta làm Vương phi rồi, phải chăng có thể ngủ thoải mái?” Thất Thất sờ sờ lưng, đống chăn đệm trải dưới đất chết tiệt, khó chịu quá.

      “Đương nhiên!” Lưu Trọng Thiên tới phía sau bình phong “Ngươi muốn nghỉ ngơi giường của ta!”

      “Đúng thế, vậy còn ngươi, ngươi ngủ ở đâu a?”

      “Ta? Đương nhiên ngủ giường rồi!”
      ----------------------------------------------

    2. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123

    3. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      CHƯƠNG 55: VƯƠNG PHI CỦA NGÀI CÓ LỄ NGHI RỒI!
      DỊCH: SS THẢO [BLUE_HERB]
      EDIT: ^SÒ^



      Uy Thất Thất vẫn đương trong cơn mơ, vừa mới mơ thấy Lưu Trọng Thiên đáng ghét, lúc sau lại mộng thấy ông nội của , ông vẫn giữ bộ dáng đó, nuông chiều , cái gì cũng đáp ứng . Uy Thất Thất kể hết cho ông nghe về cuộc sống gian khổ cũng như những uỷ khuất mình phải chịu ở Đại Hán, ông nội có chút đau lòng, mỉm cười và nhàng an ủi khiến cho Uy Thất Thất ngủ mơ cũng cười ngừng.

      Kết quả là có người vô cùng đáng ghét, quấy rầy giấc mộng của , khiến phiền muộn mãi thôi.

      Lưu Trọng Thiên gọi Uy Thất Thất vài lần, Thất Thất chưa muốn dậy, vẫn vùi đầu trong chăn tiếp tục ngủ. Ở đâu ra có loại nữ nhân thế này chứ, Lưu Trọng Thiên có chút phát hỏa, tay lôi ngồi dậy, kéo chăn ra.

      Thất Thất mở đôi mắt đương ngái ngủ mơ mơ màng màng, trông thấy Lưu Trọng Thiên trước mặt, liền cảm thấy thất vọng, tại sao mình vẫn còn ở Đại Hán, vì thế vô cùng tức giận gào to.

      dậy, dậy, đồ tồi, cút ngay!”

      là nữ nhân ngang tàng, mau dậy còn chuẩn bị thành thân!”

      “Ờ nhỉ! Thành thân?” Thất Thất mở to hai mắt nhìn, tỉ mỉ nghĩ đôi chút, đúng rồi, hôm nay phải thành thân với tên Vương gia đáng ghét này a! Như vậy , ban nãy tất cả chỉ là mộng, Uy Thất Thất chán nản nhìn Lưu Trọng Thiên, khi nào có thể mở mắt ra mà còn phải thấy cái tên kia tốt quá.

      “Sửa sang lại mình , nhìn bộ dáng của ngươi xem!”

      “Bộ dáng khó coi cần cưới a!”

      Thất Thất cố ý vò tóc rối xù lên, giống dáng vẻ của người điên, sau đó mỉm cười nhìn Lưu Trọng Thiên thi lễ “Vương gia, Vương phi của ngài có lễ nghi rồi!”

      “Uy Thất Thất!” Lưu Trọng Thiên chẳng biết phải trách phạt nữ nhân này như thế nào, đành giận dữ bỏ .

      Uy Thất Thất bị ép mặc bộ giá y đỏ thẫm, đội mũ phượng hoa lệ, nhấc vạt váy lên thở dài, người cổ đại chẳng phải quá lãng phí sao? Mặc nhiều như vậy, nóng chết người a, Thất Thất nhịn được kéo bức rèm che ở đầu ra, chậm rãi ra ngoài bình phong.

      Lưu Trọng Thiên nhất thời ngây dại, dù sao cũng khó có thể tưởng tượng ra nữ nhân đội mũ phượng kia lại là xấu nữ. Vóc dáng thướt tha yểu điệu, trắng nõn đẫy đà, đôi bàn tay nhắn đương nhấc vạt váy dài, khiến tâm người ta khỏi nảy sinh thương tiếc.

      Lưu Trọng Thiên ngắm nhìn Vương phi tương lai của mình, Uy Thất Thất đột nhiên giẫm phải vạt váy, người lảo đảo bổ nhào về phía trước, Lưu Trọng Thiên thuận đà ôm lấy . (Sò: wow ….. cảnh đẹp hiếm có)

      “Hix, trời ạ, váy vóc rườm rà!” Thân thể Thất Thất đứng vững, vén bức rèm che mặt lên, lộ ra khuôn mặt có nhiều vết sẹo màu vàng, Lưu Trọng Thiên liền cảm thấy có chút thất vọng, tại sao phải là nữ nhân bình thường, có thể cần dung nhan mĩ lệ, được như vậy Lưu Trọng Thiên cũng cảm thấy mỹ mãn. Thế nhưng, lại xấu xí như thế, khiến chán nản còn chút hứng thú nào.

      Ngô Trung Nghĩa đứng bên vỗ tay “Vương phi thực là khuynh quốc khuynh thành a, Hoàng Thượng quả là có mắt nhìn người a, khiến Tam Vương gia toại nguyện.”

      đợi Lưu Trọng Thiên phát hỏa, Thất Thất tức giận tháo mũ phượng đầu xuống, bước tới phía trước, tóm lấy cổ áo Ngô Trung Nghĩa, trừng mắt to.

      “Đừng quên lời của ta, ta có thời gian giáo huấn ngươi!”

      “Giáo huấn? Giáo huấn ta…… Ngươi…… Ngươi dám!” Ngô Trung Nghĩa lui về phía sau từng bước , sợ hãi run cầm cập.

      dám? Cái tên này vẫn còn dám kêu gào! Thất Thất bỗng nhiên nhấc váy lên, đá cước. Nếu phải Ngô Trung Nghĩa chạy nhanh, váy quá dài, cước này thiếu chút nữa đá văng ra đất, Thất Thất đá trúng càng thêm tức giận .

      “Còn dám trốn, Ngô Trung Nghĩa, lại đây, để bổn nương đá ngươi cái!”

      “Vương gia…… Vương gia! Cứu mạng a!” Ngô Trung Nghĩa nhanh chóng chạy tới phía sau Lưu Trọng Thiên, túm lấy ống tay áo Lưu Trọng Thiên mà van xin, quả nhiên sợ hãi vị Vương phi xấu xí điên khùng này.

    4. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123

    5. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :