1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Nữ Tướng Quân Đấu Trí Cùng Tam Vương Gia - Ma Nữ Ân Ân (157c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      CHƯƠNG 39: SO VỚI UY LỰC CỦA BOM DẦU CÁ CÒN LỢI HẠI HƠN

      DỊCH: ^SÒ^

      Ngô Trung Nghĩa đọc thánh chỉ xong, toàn bộ thao trường lặng ngắt như tờ, ràng là ban ngày vậy mà lại tĩnh lặng tới mức đáng sợ. Sau khi đọc xong, Ngô Trung Nghĩa đắc ý nhìn về phía Lưu Trọng Thiên, lúc chạm phải ánh mắt băng giá, căm phẫn của Lưu Trọng Thiên, có phần sợ hãi, hoảng hốt thiếu chút nữa ngồi phịch xuống đất, nhanh chóng lấy lại cân bằng, giọng trong vắt.

      “Tam vương gia, Tam vương gia, tiếp chỉ a!”


      Lưu Trọng Thiên đứng lên, mặt chút thay đổi tiếp nhận thánh chỉ, đột nhiên túm lấy áo Ngô Trung Nghĩa “Sao Hoàng Thượng biết được Uy Thất Thất là thân nữ nhi?”

      “Vương gia, việc tại sao Hoàng Thượng biết được còn quan trọng nữa, quan trọng là ngài thể kháng chỉ. Hoặc là chém đầu Uy Thất Thất, phán ngài cái tội kháng chỉ, hoặc là vào ngày gần đây cùng Uy Thất Thất thành hôn, Hoàng Thượng có thể chờ tin tốt lành từ ngài chứ?” Ngô Trung Nghĩa lại bắt đầu nổi lên đắc ý.

      “Đốn mạt!” Lưu Trọng Thiên buông Ngô Trung Nghĩa ra, cầm lấy thánh chỉ, bước nhanh chóng, quay đầu lại.

      Đám binh lính trong thao trường đều ngơ ngác nhìn nhau, hóa ra Thất tướng quân mà bọn họ vẫn luôn tôn sùng, lại là nữ nhân. Nhưng sao lại có nữ nhân xấu tới mức như thế chứ, quả thực chính là vô cùng xấu, hơn nữa xú nữ ngay tức khắc bay lên thành phượng hoàng, trở thành vương phi của Tam vương gia tiêu sái, thực là chuyện khó tin a.

      Lưu Duẫn phó tướng cảm thấy vô cùng khó hiểu, sững sờ đứng nguyên tại chỗ hơn mười phút. Lúc sau bỗng nhiên như hiểu được điều gì đó, vỗ vào đầu cái, chẳng trách chịu ở chung chỗ với mọi người, cùng nhau tắm rửa, trưởng thành rồi mà người lại gầy yếu tong teo, vòng eo thon gọn, đôi tay mảnh mai, hóa ra là nữ nhân a!

      thấy đám binh lính đều chịu luyện tập, còn đương mải thầm bàn luận với nhau, vì thế hét lớn tiếng “Huấn luyện!”

      Đám binh lính lập tức ngậm chặt miệng, nhưng toàn bộ mọi người trong thao trường cách nào bình tĩnh trở lại, đây quả thực là thông tin đặc biệt lớn [SO HOT], so với uy lực của bom dầu cá còn lợi hại hơn.

      Uy Thất Thất buồn chán về tới doanh trại, bước uể oải khoan thai. Song, phát có điểm gì đó quái lạ, rất nhiều binh lính đều hiếu kỳ nhìn về phía , khi hất ánh mắt qua đó , những người kia đều muốn né tránh ánh nhìn, làm cái trò gì vậy?

      Thất Thất giả bộ phát ra chuyện đó, cố gắng tự nhiên, bỗng nhiên xoay người lại tóm được binh lính rình coi , giật lấy cổ áo kéo đến phía trước mặt mình.

      cho ta biết, xảy ra chuyện gì? Tại sao mọi người đều lạ lùng như vậy? Nhìn ta làm cái gì, ta xinh đẹp lắm sao?”

      “Thất, Thất tướng quân!” Binh lính bối rối cúi thấp đầu xuống.

      chứ gì, xem ta giáo huấn ngươi thế nào!” Thất Thất nổi nóng giơ tay lên, binh lính kia nhăn nhó né tránh.

      Lưu phó tướng Lưu Duẫn tới, giải vây giúp binh lính kia. Thất Thất tóm được mục tiêu lớn hơn, bắt đầu làm phiền Lưu Duẫn, bất luận thế nào cũng để rời .

      cho ta biết, phải chăng có chuyện tốt nào đó?”

      “Là chuyện tốt……” Thanh Lưu Duẫn rất .

      “Chuyện tốt gì? Mau cho ta biết a, sao cứ vòng vo mãi thế?”

      “Ngươi sắp được làm Vương phi!” Thanh Lưu Duẫn đột nhiên phóng to, hai chữ Vương phi vừa mới thốt ra, Thất Thất liền giật nẩy người, cho rằng bản thân mình nghe lầm.

      “Ai? Ai sắp được làm Vương phi?”

      “Đừng giấu nữa, dưới toàn quân đều biết ngươi là nữ nhân, hơn nữa Hoàng Thượng hạ chỉ ban hôn rồi, Vương gia chúng ta quả thực xui xẻo……”

      “Vương gia, ngươi xem nào!” Thất Thất thiếu chút nữa nhảy dựng lên, tới Đại Hán còn xảy ra chuyện mới mẻ này sao, ban hôn? Tưởng đóng phim chắc?

      “Là Hoàng thượng đem ngươi gả cho Tam vương gia, các ngươi phải phụng chỉ thành hôn!”

      thể nào!” Thất Thất túm lấy nắm rơm rạ cũng như cả tóc mình, sững sờ đứng ở nơi đó.
      -------------------------------
      CHƯƠNG 40: HOÀNG MỆNH THỂ TRÁI
      DỊCH: SS THẢO [BLUE_HERB]
      EDIT: ^SÒ^




      “Ngô giám quân vừa mới mới đọc xong thánh chỉ, toàn doanh trại mọi người đều biết, còn có thể giả được hay sao?” Lưu Duẫn ngoài miệng xong, trong lòng thực cảm thấy buồn thay cho Vương gia. Tam Vương gia tuấn tiêu sái như vậy sao có thể lấy nữ nhân xấu xí thế này, nhìn khuôn mặt kia của khiến người khác phải sợ hãi, Hoàng Thượng làm cái trò gì vậy?

      “Tên khốn khiếp! Tam Vương gia chắc chắn đồng ý!” Thất Thất lớn tiếng kháng nghị, nếu gả cho người ở Đại Hán cuộc đời thực coi như xong, Uy Thất Thất ở đại gả cho Vương gia ở cổ đại, nhất định thể được.

      “Đó là thánh chỉ, ngươi cho là trò đùa sao?” Lưu Duẫn cảm thấy Thất Thất có phần quá ngây thơ, hoàng mệnh thể trái a, hôn là điều bắt buộc, Uy Thất Thất chỉ có thể chiếu theo thánh chỉ cùng Vương gia tôn kính của bọn họ thành thân thôi.

      Uy Thất Thất đứng nguyên chỗ, thấy cái gì cũng ràng, tại sao lại xuất loại cục diện này, suy tư trong chốc lát, vẫn cảm thấy hết sức phiền muộn, muốn tìm Vương gia để phân xử, thế là nhanh chóng chạy về phía đại trướng.

      Uy Thất Thất lỗ mãng đẩy rèm đại trướng ra, chút suy nghĩ bước vào trong, phát bên trong những chỉ có Vương gia mà cả Trì tướng quân và Ngô Trung Nghĩa cũng ở đó, xem ra Lưu Duẫn sai chút nào.

      Lưu Trọng Thiên ngồi trước thư án, lòng đầy phiền muộn, ngẩng đầu nhìn chăm chú vào Uy Thất Thất, khuôn mặt kia có lớp màu vàng đầy gớm ghiếc bao phủ, khỏi nhíu mày, chẳng lẽ mình thực phải kết hôn với nữ nhân xấu xí này sao?

      “Này! Lưu Trọng Thiên!” Thanh Thất Thất lớn, khiến cho Trì tướng quân cùng Ngô Trung Nghĩa càng thêm phần hoảng sợ, bọn họ vô cùng kinh ngạc, Uy Thất Thất sao dám làm càn như thế, gọi thẳng tên húy của Tam Vương gia.

      Lưu Trọng Thiên bất đắc dĩ nhìn , biết phải với Thất Thất thế nào. Nếu lấy về, chỉ ở vấn đề dung mạo mà còn cả việc chẳng có khuôn phép gì cả, tựa như nữ nhân hoang dã bị trói buộc bởi các quy tắc. (Pig: ý ca Thất muội là người rừng đó hả *chớp chớp*)

      “Ngươi trừng mắt nhìn ta làm gì?” Thất Thất nhìn Lưu Trọng Thiên “Lưu phó tướng Hoàng Thượng ban hôn là có ý gì?”

      đợi Tam Vương gia Lưu Trọng Thiên mở miệng, Ngô Trung Nghĩa mỉm cười tiến lên phía trước “Đây là Vương phi tương lai sao……”

      “Vương phi vớ vẩn gì chứ, ta là Uy Thất Thất!” Uy Thất Thất trong lòng đầy tức giận, vừa nghe thấy hai chữ Vương phi liền phát hỏa, bước lên phía trước, hung dữ tóm lấy cổ áo y phục của Ngô Trung Nghĩa, cũng như kéo thắt lưng lôi đến chỗ bình phong.”

      “Có phải ngươi truyền thánh chỉ ! Quay về báo cho tên cẩu Hoàng Thượng kia, thánh chỉ của ở trước mặt ta có hiệu lực!” <ss Thảo: mắng hay ^_^>

      Ngô Trung Nghĩa bị hù dọa xong, từ trước đến nay chưa từng gặp nữ nhân nào ngang ngược như vậy, Uy Thất Thất chẳng những xấu xí, còn thô lỗ, lại dám nhục mạ Hoàng Thượng.

      “Ngươi, ngươi dám kháng chỉ, còn nhục mạ Hoàng Thượng, phải tru di cửu tộc!”

      “Cửu tộc?” Thất Thất nở nụ cười “Ngươi hãy với tên cẩu Hoàng Thượng kia rằng, nếu có thể tìm được người nhà của ta, đừng gả cho Tam Vương gia, ngay cả gả cho , ta cũng sẵn lòng!” (Sò: hoàng thượng chẳng sướng quá ý chứ, tiếc là sau này mới nhận ra)

      “Gả, gả ai…… Cứu mạng a, Tam Vương gia!” Ngô Trung Nghĩa khiếp sợ tới nỗi dám tiếp nữa.

      Lời của Thất Thất cũng khiến Trì tướng quân cảm thấy sợ hãi, nữ nhân xấu xí này muốn tạo phản sao? Lời đại nghịch bất đạo như vậy mà cũng dám thốt ra.

      Lưu Trọng Thiên cảm thấy Thất Thất có phần náo loạn quá mức, liền bước tới, cầm lấy cổ tay Thất Thất, gỡ ra khỏi Ngô Trung Nghĩa, sợ rằng tiếp tục đánh người gây thương tích cho cái tên kia.

      Ngô Trung Nghĩa được giải thoát, bị dọa tới mức toàn thân run cầm cập, bèn trốn phía sau Trì tướng quân, cái gì cũng chịu ra. Uy Thất Thất này vô cùng đáng sợ, vừa xấu vừa hung dữ, song phải nhẫn nhịn, lúc này xem ra Tam Vương gia thực rất khổ sở, đây mà là nữ nhân sao? Căn bản chính là quỷ dạ xoa.

      Thất Thất vẫn chịu yếu thế, đẩy Lưu Trọng Thiên ra “Để ta đánh chết tên khốn khiếp này! Dám hãm hại ta!”

      “Sao vậy, để ngươi làm Vương phi của ta, ủy khuất cho ngươi sao?” Lưu Trọng Thiên có chút phát hỏa.

      “Đương nhiên!” Thất Thất trừng mắt Lưu Trọng Thiên, lớn tiếng kháng nghị.

      “Ta mới mười bảy tuổi, chưa đủ tuổi theo luật định, hơn nữa ta hoàn toàn muốn gả cho ngươi!”

      “Vậy ngươi hãy chờ rơi đầu, hoàng mệnh thể trái!”

    2. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123

    3. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      CHƯƠNG 42 : BÂY GIỜ CHẠY CÒN ĐỢI ĐẾN LÚC NÀO
      DỊCH: SS THẢO [BLUE_HERB]
      EDIT: ^SÒ^



      “Diện mạo này của ngươi, khiến ta khó lòng mà có ý nghĩ gì đó đối với ngươi, cho nên ngươi cứ việc yên tâm.” Lưu Trọng Thiên nhìn nhìn y phục của Thất Thất “Sau này phải ăn mặc như nữ nhân, nếu chẳng ai phân biệt nổi nam hay nữ.”

      “Như nữ nhân?” Thất Thất châm biếm “Ngươi cho rằng nếu ta mặc trang phục yểu điệu và sặc sỡ vào, phối lên khuôn mặt này của ta, liệu trở nên xinh đẹp sao? Ta sợ rằng hù chết ngươi!”

      Lưu Trọng Thiên nhìn mặt Thất Thất, tưởng tượng tới việc mặc y phục nữ nhân, có lẽ thực đó là đại họa, vì thế thở dài, buông ra, bước nhanh ra ngoài đại trướng.

      Xuất giá ư, Uy Thất Thất nhìn về phía bóng dáng Tam Vương gia cười khẩy, sao có thể chứ, nếu gả cho người ở Đại Hán, thế chắc chắn trở về được, nhìn nhìn chiếc túi xách, lại nhìn tới quần jean bên cạnh, hừ, bây giờ chạy còn đợi đến lúc nào đây.

      Uy Thất Thất nhanh chóng thay quân phục, mặc quần bò và áo phông vào, lại mang theo cả nước và thức ăn, lần này thề rằng rời khỏi quân doanh Đại Hán, vĩnh viễn cũng trở lại, chỉ cần có cơ hội, nhất định bỏ qua bất cứ cơ hội nào được trở về cuộc sống trước đây.

      Uy Thất Thất ra khỏi đại trướng, nhanh chóng về hướng phía ngoài doanh trại, nhất định phải rời khỏi nơi này trước khi Lưu Trọng Thiên phát ra.

      “Thất tướng quân, ngươi đâu đó?” Lưu Duẫn thấy Thất Thất ăn mặc kỳ lạ, nữ nhân xấu xí này sắp phải làm Vương phi, tại sao còn muốn ra ngoài?

      “Ờ, Vương gia có nhiệm vụ muốn ta ra ngoài hoàn thành, trở về nhanh thôi!” Thất Thất bèn dối.

      “Nhiệm vụ, vào lúc này sao?” Lưu Duẫn có chút nghi hoặc nhìn bóng dáng Uy Thất Thất, sắp sửa thành thân rồi, còn phái ra ngoài hoàn thành nhiệm vụ, hơn nữa lại thân mình?

      Uy Thất Thất rời khỏi quân doanh của Lưu Trọng Thiên, trong lòng thực có chút nỡ, nếu phải bị dồn ép tới bước đường cùng, Thất Thất tuyệt đối bí quá hoá liều, dù sao quân doanh cũng là nơi duy nhất có thể tạm thời nương thân, nhưng mà vì hạnh phúc của cả đời quan trọng hơn tất cả, nhất định đành phải lựa chọn thế.

      May mà trước đây được học trong khóa dã ngoại sinh tồn, mang theo chiếc la bàn, bằng sa mạc lớn như vậy, thân mình thực rất dễ bị lạc mất, lấy la bàn trong túi sách ra, chờ đến khi thấy kim màu vàng chỉ hướng nào mới tiếp tục .

      Lưu Trọng Thiên tuần vòng quanh doanh trại, định trở về đại trướng. Lưu Duẫn tràn đầy nghi hoặc suy tư, thiếu chút nữa va vào Tam Vương gia.

      “Sao ngươi lại giống như người mất hồn thế!” Lưu Trọng Thiên lớn tiếng trách mắng, trong quân doanh phải giữ cho tinh thần minh mẫn, cực kỳ thích loại trạng thái hồn bay phách lạc.

      “Vương gia!” Lưu Duẫn lập tức đứng thẳng người, tư thế nghiêm trang.

      “Ngươi lòng đầy tâm tư, có chuyện gì xảy ra sao?”

      “Vương gia, Lưu Duẫn thấy có hơi kỳ lạ, chẳng phải Uy Thất Thất ngày mai cùng Vương gia thành thân sao? Sao ngài còn phái ấy ra ngoài doanh trại?”

      “Ra ngoài doanh trại? Thất Thất rời doanh trại? Từ lúc nào?” Lưu Trọng Thiên lập tức nhướn mày.

      “Được lát rồi, ấy ngài phái ấy ra ngoài hoàn thành nhiệm vụ nào đó.”

      “Uy Thất Thất!” Lưu Trọng Thiên lo âu nhìn Lưu Duẫn “ ta về hướng nào?”

      “Vào sâu trong đất Đại Hán, Vương gia, có điều gì đúng sao……”

      ta định chạy trốn! Ta trước tìm nàng, ngươi dẫn theo vài binh lính và mang thêm nước, đuổi theo sau, nếu trời tối mà tìm thấy chúng ta, hãy lập tức trở về doanh trại.”

      “Nhưng, Vương gia……”

      đợi Lưu Duẫn xong, Lưu Trọng Thiên bay nhanh về hướng ngoài doanh trại đuổi theo, vẻ mặt đầy tức giận, Uy Thất Thất lại dám đào hôn. Lưu Trọng Thiên dù sao cũng được coi là tướng mạo đường đường, tuấn tú lịch , Đại Hán Tam Vương gia được vạn người chú ý, bao nhiêu nữ nhân ao ước trở thành phi tử của , vậy mà nay nữ nhân xấu xí như Uy Thất Thất, lại bởi vì e ngại thành thân với mình, mà chạy trốn? Quả thực đây là việc khó tin.
      --------------------------------------------------
      CHƯƠNG 43: NAM NHI KHÍ THẾ THUA TRONG TAY NỮ NHÂN XẤU XÍ
      DỊCH: SS THẢO [BLUE_HERB]
      EDIT: ^SÒ^



      Lưu Trọng Thiên đuổi theo hướng về Đại Hán rất lâu, ánh nắng chói chang, vô cùng khát nước, tưởng rằng có thể nhanh chóng tìm được Uy Thất Thất trở về, cho nên chẳng chuẩn bị nước, mà trực tiếp rời doanh trại, xem ra có phần coi thường nữ nhân này rồi, mất nhiều thời gian đuổi theo như vậy cũng thấy bóng dáng đâu cả.

      biết binh lính phía sau phải mất bao lâu thời gian mới có thể đuổi kịp, thời tiết nóng bức thế này có nước uống, nhưng chuyện phiền toái nhất chính là biết còn có thể kiên trì trong bao lâu? Nhưng bất luận thế nào cũng muốn đem Uy Thất Thất trở về.

      Nữ nhân xấu xí chết tiệt này biết chạy nơi nào, Lưu Trọng Thiên bực tức nhìn sa mạc mênh mông, chỉ là nữ nhân xấu xí mà thôi, sao có thể khiến phiền muộn trong lòng như thế? Uy Thất Thất chạy trốn chẳng phải rất tốt sao, Hoàng Thượng cũng chẳng thể nào trách tội được, Vương phi chạy còn thành thân nỗi gì?

      Lưu Trọng Thiên tuy rằng tự an ủi mình như thế, nhưng trong lòng sao bình tĩnh được, ánh mặt trời thiêu đốt như vậy, Uy Thất Thất chỉ thân mình rời khỏi sa mạc sao? gặp nguy hiểm gì chứ, sa mạc hoang vắng rộng lớn, ngộ nhỡ lạc đường rồi, chẳng phải mất mạng sao.

      Lưu Trọng Thiên càng nghĩ càng sốt ruột, tiếp tục về phía có ánh nắng chói chang, bởi vì tìm kiếm khắp nơi nên có chút mất phương hướng, sa mạc mênh mông, mọi hướng gần như đều giống nhau, chỉ cần xoay mình cái mất phương hướng.

      Bỗng nhiên trận cuồng phong ập tới, cát vàng đầy trời bay tới tấp hất vào mặt, Lưu Trọng Thiên ôm lấy đầu né tránh cát vàng, chờ bão cát qua , mới đứng lên, nhìn sa mạc mờ mịt, bị lạc mất phương hướng rồi.

      Tam Vương gia Lưu Trọng Thiên còn phân biệt được phương hướng, tuyệt vọng nhìn sa mạc nóng hầm hập, đáy lòng vẫn ngừng kêu gào, Uy Thất Thất, xấu nữ chết tiệt này, rốt cuộc đương ở nơi nào? Lần này đường đường nam nhi khí thế lại thua trong tay nữ nhân.

      khí trong sa mạc nóng bỏng, quả thực khiến người ta có cảm giác tựa như bị luộc chín, Lưu Trọng Thiên biết tại mấu chốt là nước, cần nước, phải tìm được nước mới có thể kiên trì tiếp.

      Uy Thất Thất được đoạn đường, cảm thấy ban ngày thực là rất dài, tìm tòa cồn cát – chỗ có bóng râm ngồi xuống, lấy nước ra uống ngụm, phóng tầm mắt nhìn quanh, phía trước sa mạc vô biên vô hạn giống biển cát vàng, ánh mặt trời chiếu vào bề mặt, có muôn vàn tia sáng rực rỡ lấp lánh, cồn cát liên tục nhấp nhô tựa như biển cuộn sóng.

      Chỉ cần ngồi đợi cho tới trời tối, thể nào cũng mát mẻ đôi chút, dùng la bàn này, Thất Thất có thể rời khỏi sa mạc thuận lợi, sửa sang lại tóc tai bị bão cát thổi bay loạn, tự do thoải mái vừa ca vừa hát. Lưu Trọng Thiên phỏng chừng lúc này cũng phát ra, thấy đâu, buồn cười biết bao, thành thân ư? Đúng là mơ tưởng hão huyền.

      Uy Thất Thất ca hát hồi, phát xa xa có mấy bóng người, bước hơi loạng choạng, tìm kiếm thứ gì đó sa mạc. Thất Thất vội đứng dậy, quan sát tỉ mỉ, mấy người đó lại chính là binh lính Đại Hán, sao bọn họ tới nơi này, phải là tìm chứ?

      Thất Thất có chút phát hỏa, sa mạc lớn như vậy, bọn họ tìm ngộ nhỡ bị lạc phương hướng, chẳng phải rất nguy hiểm sao, được, những binh lính này dù sao cũng từng cùng kề vai chiến đấu, thể cứ như vậy nhìn họ vì tìm chỗ chết.

      Uy Thất Thất nghiêng mình ra ngoài cồn cát, bực tức nhìn binh lính Đại Hán xa xa, lớn tiếng hô.

      “Này! Mau mau quay về! Nơi này rất nguy hiểm!”

      “Thất tướng quân!” Lưu Duẫn nghe thấy thanh của Thất Thất, theo tiếng nhìn lại, thấy bóng dáng bé gầy gò của Uy Thất Thất giữa sa mạc, liền vui mừng dẫn đám binh lính chạy tới.

      Uy Thất Thất lớn tiếng trách mắng “Ta lấy thân phận Thất tướng quân, ra lệnh cho các ngươi mau chóng trở về!”

      “Nhưng mà, Thất tướng quân cũng phải theo bọn ta quay về, bằng chúng ta có cách nào phụng mệnh trở về a!” Lưu Duẫn vốn có ý chịu .

      “Ta quay về cùng các ngươi, ta vốn thuộc về Đại Hán, ta muốn về nhà!”

      Lưu Duẫn bỗng chốc vỗ vai Thất Thất “Sắp trở thành Vương phi, được như vậy, ngươi quả là có phúc a, Vương gia chúng ta chính là Vương gia tuấn nổi tiếng ở Đại Hán a!”

      “Ta quan tâm, ta muốn làm Vương phi!” (Pig: kìa, có nàng nào muốn thay Thất muội làm vương phi nhào zô)

    4. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      CHƯƠNG 44: TIA CẢM ĐỘNG TRONG LÒNG
      DỊCH: SS THẢO [BLUE_HERB]
      EDIT: ^SÒ^



      “Thất tướng quân của ta, nữ nhân sớm muộn gì cũng phải lập gia đình, Vương gia có thể tiếp nhận ngươi, đừng nên cố chấp!”

      Lưu Duẫn nhìn nhìn phía sau Thất Thất, vò đầu bứt tai, bỗng dưng nhíu mày.

      “Vương gia đâu?”

      “Vương gia tất nhiên ở quân doanh rồi.” Thất Thất tức giận “Mau mau về , bằng theo ta cùng rời khỏi sa mạc!”

      Thất Thất xong lại trở về chỗ cồn cát có bóng râm, ngồi xuống, Lưu Duẫn thấy Vương gia đâu, có chút sốt ruột, bước tới kéo tay Thất Thất “Thất tướng quân, ngươi biết ? Tam Vương gia tự mình ra ngoài tìm ngươi, hơn nữa lúc rất vội vàng, người mang theo nước.”

      Uy Thất Thất vừa nghe, lập tức giật mình, sững sờ nhìn Lưu Duẫn, hồi lâu có phản ứng gì cả, chẳng lẽ Lưu Trọng Thiên điên rồi sao? mang theo nước mà tiến vào sa mạc tìm , chẳng khác nào tự tìm đường chết sao? Vì thế lo lắng hỏi “Vương gia bao lâu rồi?”

      “Hơn ba canh giờ rồi, thời tiết nóng nực như vậy… Nếu Vương gia xảy ra chuyện gì, ngươi thực trở thành tội nhân của Đại Hán.” Lưu Duẫn nổi nữa, sắc mặt vô cùng khó coi.

      Uy Thất Thất nghe Lưu Trọng Thiên tự mình tiến vào sa mạc, kiếm tìm trong lòng bỗng có tia cảm động sao kể xiết. Cuộc sống ở Đại Hán này có người thân, vậy mà được người quan tâm như thế, bất kể Lưu Trọng Thiên xuất phát từ loại mục đích nào, trong lòng Thất Thất thầm cảm kích .

      Uy Thất Thất lo âu nhìn sa mạc rộng lớn, cái tên kia, sao lại mang theo nước mà ra ngoài chứ? chút đầu óc cũng có, cho rằng sa mạc nơi nơi đều có thể tìm được nước sao? Nhiệm vụ cấp bách nay, chính là tìm được Vương gia. Nếu chẳng may chết trong sa mạc, Uy Thất Thất dù cho có quay về xã hội đại văn minh, tâm trạng cũng được khuây khỏa, vì thế, hạ quyết tâm, xoay người trở lại.

      “Chúng ta chia nhau ra tìm!”

      “Vâng, Thất tướng quân, ngươi mang theo hai binh lính!” Lưu Duẫn ngờ tới tìm được người này rồi, lại thất lạc mất người kia.

      “Khỏi cần, trước khi trời tối nếu tìm thấy, các ngươi hãy nghỉ ngơi tại chỗ, cần để ý tới ta, ta có la bàn bị lạc đâu”

      “Thất tướng quân……” Lưu Duẫn bất đắc dĩ lắc lắc đầu, dẫn binh lính trở về, hy vọng đường trở về có thể tìm được Tam Vương gia của bọn họ

      Uy Thất Thất bất chấp ánh mặt trời chói chang như thiêu như đốt, bước từng bước khó nhọc lớp cát vàng dày, dưới chân có cảm giác tựa như bốc cháy tới nơi. Thất Thất càng ngày càng lo lắng cho Tam Vương gia, có nước, thời tiết lại nóng nực như vậy, nếu trong vòng 3 ngày tìm ra , nhất định giữ được sinh mạng.

      Tam Vương gia chết tiệt, tại sao còn tìm , nữ nhân xấu xí chạy mất chẳng phải rất tốt sao? Chẳng lẽ thực bằng lòng cưới xấu nữ làm Vương phi sao?

      Thất Thất nhìn ánh nắng oi bức bầu trời, vừa buồn vừa khóc nức nở, nếu tìm ra cái tên kia, thực khó mà toàn mệnh, ngàn vạn lần đừng chết a, Lưu Trọng Thiên, Thất Thất càng lo lắng lại càng bồn chồn, cuối cùng kìm được lớn tiếng khóc vang.

      Nếu tìm thấy Tam Vương gia, Uy Thất Thất cũng định rời khỏi sa mạc này, Lưu Trọng Thiên , chẳng màng nguy hiểm tiến vào sa mạc. Thất Thất có lý do gì bỏ mặc , hướng về phía Tam Vương gia tìm , chết cũng đáng, cho dù có sống sót ở lại Đại Hán, cũng chẳng để làm gì.

      Trời dần dần tối, Uy Thất Thất có chút tuyệt vọng, chạy tìm mất bao lâu như thế, khiến gần như bước nổi. khẽ nhìn túi nước đeo ở bên hông, cố nén cơn khát, thể uống nữa, phải cố sức giảm thiểu lượng tiêu hao nước, nếu đợi tới khi tìm được Tam Vương gia, còn đủ nước, như vậy càng khó khăn hơn.
      -------------------------------------------

    5. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :