1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Nữ Tướng Quân Đấu Trí Cùng Tam Vương Gia - Ma Nữ Ân Ân (157c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      CHƯƠNG 29: LÀM TƯỚNG QUÂN ĐẾN NỖI GHIỀN RỒI


      Người dịch: Sò

      Lưu Trọng Thiên biết mình phạm phải sai sót lớn nhất từ trước đến nay, biến nữ nhân thành tướng quân, có điều Uy Thất Thất này đúng là nữ tướng quân trời sinh, khi vào sa mạc huấn luyện, nữ nhân này dẫn theo binh lính hùng dũng xông pha, hoàn toàn sợ trời, sợ đất.

      Lưu Trọng Thiên quay người nhìn đại bản doanh, biết bí mật này có thể giấu được trong bao lâu, chắc phải xem cái mạng Tam Vương Gia của có thể giữ được tới chừng nào, nữ nhân xấu xí, thậm chí có thể dùng từ “cực…cực…cực xấu xí” để hình dung.

      Nếu may sau này có người phát ra ta là nữ nhân, cũng phải có cách cứu, cưới ta là xong, nghĩ đến đây, Lưu Trọng Thiên lắc đầu lia lịa, chắc chắn thể nào, đường đường là Tam vương gia lại cưới nữ nhân xấu xí, chẳng phải trở thành trò cười cho Đại Hán sao, lẽ nào nữ nhân trong thiên hạ này đều chết hết rồi ư? Cho nên, tốt nhất là phải giấu nhẹm , chờ khi chiến kết thúc, lập tức để ta rời .

      Tiến hành huấn luyện sa mạc vẫn đương trong giai đoạn gian khổ, đám binh lính cũng dần dần thích nghi rồi. Khi Lưu Trọng Thiên đến thao trường, thấy Uy Thất Thất mặt mày hớn hở giảng giải gì đó với đám binh lính, Lưu Trọng Thiên liền chặn tên lính đương vội vã chạy ngang qua đó.

      “Thất tướng quân gì vậy?”

      giới thiệu cho bọn thuộc hạ cách sinh tồn sa mạc, trong điều kiện khắc nghiệt làm thế nào để tự bảo vệ mình, Thất tướng quân biết nhiều chuyện đấy!” Dứt lời, binh lính nôn nóng lao .

      “Cách sinh tồn sa mạc?” Lưu Trọng Thiên tới đó, lòng tràn đầy nghi hoặc, chen vào giữa đám binh lính lắng nghe.

      Uy Thất Thất lớn tiếng giải thích “Việc sinh tồn sa mạc phụ thuộc vào 3 nhân tố tác động qua lại với nhau: nhiệt độ xung quanh, hoạt động có liên quan tới lượng nước uống và mức dự trữ nước, nên đối chọi với sa mạc mà phải thích ứng với nó, nếu chẳng may bị lạc đường, phải chú ý mấy điểm sau đây…”

      Thất Thất vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Lưu Trọng Thiên, lập tức cứng họng, vẻ mặt có hơi mất tự nhiên.

      Lưu Trọng Thiên cười tỏ ý khen ngợi “ tiếp , rất hay!”

      Uy Thất Thất ngại ngùng, làm mặt quỷ với Lưu Trọng Thiên, tươi cười tiếp tục giảng giải.

      “Sau khi lạc đường, cần phải ngày nghỉ đêm . Cây xương rồng thường chứa lượng nước dồi dào nhất, chỉ cần vắt ít là có thể uống được kha khá, hãy ráng sức tìm nguồn nước. Ngoài ra, do nguyên lý khúc xạ ánh sáng trong sa mạc, có thể gây ra ảo ảnh, đây chính là ảo giác, vì vậy đợi sau khi mặt trời lặn hãy nhìn lại lần nữa, nếu vẫn còn đó nghĩa là có , thông thường ảo ảnh duy trì trong vài canh giờ rồi biến mất…”

      Sau khi Uy Thất Thất xong, tất cả mọi người đều vỗ tay, Thất Thất xua tay cái “Thôi giải tán, quay về nghỉ ngơi, buổi chiều chúng ta tiếp tục về việc thích ứng với sa mạc.”

      “Xem ra ngươi định dẫn binh lính tiến vào sa mạc tấn công Hung Nô?” Lưu Trọng Thiên nhìn Thất Thất với vẻ tán thưởng, tại sao lại biết nhiều như vậy, ả nữ nhân xấu xí bí .

      “Đúng! Tôi muốn tiến vào sa mạc, chắc chắn rất hào hứng, và thú vị, giống như thám hiểm vậy!”

      “Ta thấy ngươi được làm tướng quân đến nỗi ghiền rồi đấy!” Lưu Trọng Thiên cười khẩy cái “Lần này chúng ta tiến công ồ ạt, ta hi vọng ngươi hãy ở lại đây, cần vào sa mạc!”

      “Tại sao?” Thất Thất trợn trừng mắt, ai thạo việc đóng quân sa mạc hơn , những bài học sinh tồn trong các chuyến dã ngoại, rốt cuộc cũng tìm được đất dụng võ, dựa vào đâu cho , hơn nữa giờ là tướng lĩnh rồi, phụ tá Hữu tướng quân, lẽ chỉ là hư danh thôi sao?

      “Ta mắc sai lầm, cho nên ta để ngươi , chiến trường rất nguy hiểm!”

      Lưu Trọng Thiên né tránh ánh nhìn của , sải bước quay về, Thất Thất phục đuổi theo sau.

      “Nguy hiểm, ai cũng nguy hiểm, tôi sợ!”

      Lưu Trọng Thiên thèm để ý đến , Thất Thất cứ bám nhằng nhẵng theo vào đại bản doanh, thấy Lưu Trọng Thiên im lặng như tờ, cuối cùng nhịn được nữa “Lưu Trọng Thiên!”

      Tam vương gia Lưu Trọng Thiên đột nhiên quay người lại, túm lấy cổ áo Thất Thất “Nếu ngươi muốn chết, bây giờ ta cho ngươi được toại nguyện!”

      “Tại sao? Tôi muốn chết!”

      “Nam nhân còn chịu nổi ở sa mạc, huống hồ ngươi lại là…” Lưu Trọng Thiên ảo não buông Thất Thất ra, quay người , trở vào trong đại bản doanh, thêm lời nào nữa.

      “Ê! Chờ !”
      -----------------------------------

      CHƯƠNG 30: CHUYỆN LỚN RÙM BENG RỒI


      Người dịch: Sò



      Thất Thất lẽo đẽo bám theo sau, Lưu Trọng Thiên rất nhanh, Thất Thất chỉ còn cách lê gót theo sát phía sau suốt dọc đường , mãi đến khi vào đại bản doanh của Vương gia, Lưu Trọng Thiên mới dừng lại “Ta rất hối hận vì phong ngươi làm phụ tá Hữu tướng quân, cái đuôi của ngươi giờ vểnh lên trời rồi!”

      “Trong quân ngũ thể chơi được, tôi cũng phạm lỗi gì, bởi vậy có hối hận cũng vô ích, tôi phải sa mạc!”

      “Ta là Vương gia, mọi chuyện ở đây do ta định đoạt, cho phép ngươi bát nháo! Tốt nhất đừng có mắc lỗi gì, bằng ta bãi miễn chức tướng quân của ngươi!” Lưu Trọng Thiên ngồi thẳng người xuống, chỉ vào bả vai “Xoa bóp chút cho ta!”

      Thất Thất trợn trừng mắt, tức giận đời nào!”

      “Ngươi cái gì?”

      “Tôi tôi muốn hầu hạ ngài! Vương gia đáng ghét!”

      Thất Thất lửa giận bừng bừng, chạy ra khỏi đại bản doanh, chẳng thèm ngoảnh lại.

      Lưu Trọng Thiên tức tối trông theo bóng dáng Thất Thất, nữ nhân này tính tình quái lạ, có điều cho phép sa mạc, là nam nhân đại trượng phu tuyệt đối thể để nữ nhân xông pha trận mạc, nữ nhân nhất thiết phải được nam nhân bảo vệ.

      binh lính vội vã chạy vào “Bẩm báo Vương gia, Ngô giám quân đến rồi!”

      “Giám quân?” Lưu Trọng Thiên đứng dậy, xem ra hoàng huynh lại gây khó dễ với đây, cử Ngô Trung Nghĩa đến làm giám quân, hoàng huynh thừa biết người Tam Vương gia ưa nhất chính là Ngô Trung Nghĩa, song vẫn phái ta đến giám sát mình, xem ra cuộc chiến giữa Lưu Trọng Thiên và Hoàng thượng vì chiến tranh với Hung Nô mà ngưng lại.

      ở đâu?”

      vào doanh trại rồi!”

      Tam Vương gia cười lạnh, ngồi thẳng người, cầm sách lên đọc, dáng vẻ ngạo mạn thanh cao, đường đường là Tam Vương gia mà phải sợ Ngô Trung Nghĩa hay sao.

      “Ngô giám quân đến!” Binh lính phía ngoài lều lớn tiếng thông báo.

      Ngô Trung Nghĩa dẫn theo tùy tùng bước vào, cười ha hả “Tam Vương gia, Ngô Trung Nghĩa đến bái kiến ngài.”

      “Ngô Trung Nghĩa, hoành huynh sai ngươi tới đây đúng lúc!” Lưu Trọng Thiên nhìn xoáy Ngô Trung Nghĩa bằng ánh mắt sắc bén, Ngô Trung Nghĩa nghi hoặc sờ đầu, nghe đồn Tam Vương gia rất khó đối phó, tại được lĩnh giáo rồi, câu đó có ý gì nhỉ?

      Lưu Trọng Thiên bỏ sách xuống “Ngày mai tiến quân vào sa mạc, Ngô giám quân có cơ hội tốt rồi, có thể cùng bổn vương kề vai chiến đấu sa mạc.”

      Ngô Trung Nghĩa gãi đầu, vào sa mạc? Khác nào tự tìm đến cái chết? Liền lập tức cười giả lả “Tam Vương gia, ngài giỡn rồi, thần chỉ là quan văn, sa mạc chẳng phải liên lụy mọi người sao?”

      “Ngô giám quân sợ bị biến thành cái xác khô sa mạc à?”

      “Tam… Tam Vương gia…” Ngô Trung Nghĩa lắp ba lắp bắp, sao vừa mới đến bị bắt tòng quân, đưa tay lau mồ hôi.

      “Ngươi có muốn ta cũng cho ngươi , ta đâu rỗi hơi để ý kẻ phận .” Lưu Trọng Thiên muốn cười ngoác miệng, hoàng huynh sao phái viên quan võ đến đây, nhất định là rất coi trọng tên Ngô Trung Nghĩa gian giảo này, cho nên cố tình hoạnh hoẹ ta, đối phó với loại tiểu nhân thế này, Lưu Trọng Thiên trước giờ nương tay.

      “Vậy tốt quá.” Ngô Trung Nghĩa cười gượng cái “Vương gia chiến đấu với Hung Nô, liên tục báo tin thắng trận, hoàng thượng vô cùng phấn khởi, đặc biệt phái thần mang theo lương thực cùng 100 hũ rượu ngon đến đây, khao thưởng ba quân!”

      Ngô Trung Nghĩa với vẻ vênh váo tự đắc, bỗng Thất Thất mồ hôi mồ kê nhễ nhại xông vào, khi phát Ngô Trung Nghĩa ở trong đại bản doanh, vội nuốt những lời định xuống bụng, tên này là ai vậy? Trông cứ như người từ trời rơi xuống.

      “Vị này là?” Ngô Trung Nghĩa quan sát lượt từ xuống dưới, hình như quen biết, thấy Thất Thất mặc bộ áo giáp của tướng quân, tuổi còn trẻ, tướng mạo xấu xí, nhất thời hoài nghi.

      “Tôi là Uy Thất Thất, mới được phong phụ tá Hữu tướng quân!” Thất Thất chủ động báo cáo tên và chức quan, bộ dáng khinh khỉnh.

      Lưu Trọng Thiên phiền não day day trán, xem ra chuyện Thất Thất làm tướng quân, thể giấu diếm được nữa rồi, việc càng ngày càng rùm beng, ngộ nhỡ truyền đến tai hoàng thượng, biết là nữ nhân, đống chuyện phải giải quyết đây.

      ra đây là tân tướng quân, sao nghe Vương gia nhắc đến nhỉ, chuyện quan trọng như vậy, lẽ ra nên bẩm báo với hoàng thượng mới phải, khi khải hoàn, luận công ban thưởng!” Ngô Trung Nghĩa ra vẻ hiên ngang lẫm liệt.

      Lưu Trọng Thiên trừng mắt nhìn Uy Thất Thất, Thất Thất hiểu tại sao Tam Vương gia lại có thái độ như vậy, mình phạm lỗi gì chăng, vì thế bèn cúi đầu lẳng lặng lui xuống.

    2. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 31: Tôi là Hữu tướng quân

      Dịch: ss Ngọc Cẩm

      Edit: ^Sò^

      Ngày hôm sau, đội quân chỉnh trang chờ lệnh xuất phát, Lưu Trọng Thiên thấy bóng dáng Uy Thất Thất đâu, cảm thấy rất kỳ lạ, lẽ nào biết sợ rồi, nữ nhân đúng là nữ nhân, trời sinh tính nhát gan mà.

      Do phải tiến vào sa mạc, cho nên thể cưỡi ngựa được, Lưu Trọng Thiên cũng lựa chọn bộ áo giáp nhàng, sải bước vào trong hàng ngũ quan sát kỹ lưỡng đám binh lính sắp tiến vào sa mạc. Đột nhiên trông thấy tên lính cứ cúi thấp đầu, né tránh ánh mắt , Lưu Trọng Thiên vừa nhìn cái dáng người thấp bé đó, liền biết ngay Thất Thất lại tới gây rối nữa rồi.

      “Ra đây!” Lưu Trọng Thiên tới.

      Thất Thất cau mày, bước ra, ngẩng đầu lên nhìn Lưu Trọng Thiên với vẻ phục “Tôi nhất định phải ! Tôi là Hữu tướng quân.”

      “Lập tức rời khỏi đây, bằng ta sai người bắt ngươi quay về!” Lưu Trọng Thiên khẽ bên tai .

      Thất Thất dẩu môi lên “Có phải ngài thực định mang tôi theo?”

      “Phải!”

      “Được, vậy mọi người cứ đường của mọi người, tự tôi vào sa mạc sau!”

      được, vậy càng nguy hiểm hơn!” Lưu Trọng Thiên nhíu mày.

      “Mang tôi theo?”

      “Uy Thất Thất!”

      “Mang tôi theo, hay là tôi tự mình?” Uy Thất Thất yếu thế nhìn Lưu Trọng Thiên, thầm đoán nhất định để mình thân mình tiến vào sa mạc. Vẻ mặt Lưu Trọng Thiên phát cáu, đến thế rồi, hết cách.

      “Xuất phát!” Lưu Trọng Thiên lạnh lùng quay người , lớn tiếng ra lệnh, sau đó bước nhanh ra ngoài.

      Uy Thất Thất che miệng cười, vỗ vỗ túi nước người, hết sức phấn khởi xuất phát cùng đội ngũ.

      Hành quân sa mạc rất gian khổ, Uy Thất Thất giờ mới biết, quả nhiên phải chuyện đùa. Nắng nóng gay gắt, khát chịu được, uống nước ngừng, túi nước đeo bên hông nhanh chóng vơi , cũng may dự trữ nhiều nước. Nhưng cứ như vậy hoài mệt chết mất, còn bao lâu nữa mới đến nơi, nếu có phi cơ trực thăng tốt biết mấy, vèo cái là đến nơi, chả cần phải lết từng bước thế này.

      Vì sao nghỉ ngơi chứ, cái tên Tam Vương gia chết tiệt kia, nắng nóng thế này mệt chết được?

      “Sao rồi? Bảo ngươi ở lại đại bản doanh, ngươi cứ đòi theo, bây giờ chịu nổi rồi đúng ?” Lưu Trọng Thiên tới bên cạnh , dáng vẻ cũng rất mệt mỏi.

      “Nghỉ ngơi chút ! Vương gia, nắng này độc hại lắm!” Thất Thất bĩu môi, lấy tay che mặt.

      được, chúng ta phải đến nơi theo đúng thời gian định, bằng khi tin tức lộ ra, chúng ta gặp bất lợi trong sa mạc!”

      “Cứ thế này, rất nhiều binh lính bị cảm nắng.”

      còn cách nào khác, trước lúc trời tối nhất định phải đến được doanh trại Hung Nô!” Lưu Trọng Thiên lau mồ hôi mặt, sờ thử bên hông, nước uống hết từ lúc nào, khỏi nhíu mày, xem ra trong mấy canh giờ tới phải nhịn khát.

      “Cho ngài nè!” Thất Thất tháo túi nước xuống đưa cho .

      “Của ngươi đâu?”

      “Tôi có rất nhiều!” Thất Thất hưng phấn xoay người , Lưu Trọng Thiên phát bên hông treo đầy nước, có khi tới doanh trại Hung Nô rồi cũng chưa uống hết, lẽ nào ta cảm thấy nặng sao? Chẳng trách lúc đường, khốn khổ như vậy!

      “Đưa hết đây, ta cầm cho, khi nào muốn uống nước cứ bảo ta!” Lưu Trọng Thiên đưa tay tháo túi nước của Thất Thất xuống, đeo vào bên hông mình.

      Uy Thất Thất kinh ngạc nhìn Lưu Trọng Thiên, trở nên tốt bụng từ khi nào vậy, tự nhiên gánh bớt nặng nhọc giúp , song đúng là, có túi nước nặng trĩu, cảm giác , Thất Thất thấy đường nhõm hơn rất nhiều, chẳng còn mệt nhọc nữa.
      --------------------------------

      Chương 32: Tôi có vũ khí bí mật

      Dịch: ss Ngọc Cẩm

      Edit: ^Sò^


      Hành quân hai ngày, cuối cùng cũng đến được vùng lân cận doanh trại Hung Nô lúc xế chiều, Thất Thất núp sau cồn cát, ngẩng đầu nhìn, doanh trại Hung Nô rất rộng lớn, lửa trại bập bùng, đâu đâu cũng thấy người Hung Nô, xem ra phải họ chuẩn bị, biết cuộc đối đầu lần này có nắm chắc phần thắng hay .

      “Trời tối, ta dẫn binh lính xông lên, Thất tướng quân yểm trợ phía sau!” Lưu Trọng Thiên cất lời .

      Thất Thất quay đầu lại, đúng lúc chạm phải ánh mắt quan tâm của Lưu Trọng Thiên, liền tránh , tiếp tục nhìn về phía trước.

      “Ngài là Vương gia, thể có chuyện gì được, để tôi ! Hơn nữa, tôi có vũ khí bí mật!”

      “Ta là người nắm quyền ở đây!”

      “Chân ở người tôi, ngài ngăn được!”

      “Ngươi làm vậy là chống lại quân lệnh!”

      “Vậy hãy chém đầu tôi , ngay bây giờ?” Uy Thất Thất nhoài người lên cồn cát, cố ý rướn cao đầu, tin Lưu Trọng Thiên dám giết ngay lúc này.

      “Uy Thất Thất!” Lưu Trọng Thiên nổi giận đè đầu xuống, ra sức ấn mạnh, khuôn mặt Thất Thất thoáng chốc bị vùi vào trong cát, chờ khi ngẩng đầu lên, Lưu Trọng Thiên bỏ , chết tiệt, cát dính đầy mặt đầy miệng Thất Thất, tức tối phủi cát mặt, nhìn ra phía sau, Lưu Trọng Thiên gì đó với Trì tướng quân, nhất định là dặn dò nhiệm vụ, lại có phần của rồi.

      Thất Thất lén chạy tới, khẩn cầu “Dùng vũ khí bí mật của tôi trước !”

      “Vũ khí bí mật?” Trì tướng quân và Lưu Trọng Thiên đều sửng sốt.

      Thất Thất lấy vật kỳ lạ màu đen lớn cỡ bàn tay từ người xuống “Tôi thấy quân Hung Nô chuẩn bị kỹ lưỡng, nếu chúng ta cứ kiên quyết xông lên như thế bị tổn thất, trước tiên hãy dùng cái này thiêu trụi bọn chúng, nhân lúc hỗn loạn tấn công! Cho nên Vương gia hãy ở lại đây, tôi dẫn người lên trước!”

      Trì tướng quân lo lắng nhìn Thất Thất, hoài nghi “Ngươi có chắc ? Nếu thất bại, ở gần như vậy, mạng ngươi cũng còn đâu!”

      “Tôi tiếc mạng sống, sống chết có số! Chết rồi biết đâu có thể xuất kỳ tích!” Thất Thất nuối tiếc , nếu như chết sa trường, liệu có thể lập tức thực xuyên qua nhỉ, đưa thi thể mình về xã hội văn minh, phủi phui, tốt nhất là còn sống quay trở về.

      “Ngươi có chắc ?” Trì tướng quân có phần tin tưởng, nếu thất bại, mất cơ hội, đồng thời có thể bị Hung Nô phản công.

      “Chắc chắn 100%, lần trước chẳng phải cũng thành công sao? Lẽ nào lão tướng quân tin tưởng tôi!”

      “Đương nhiên phải rồi!” Trì tướng quân khẽ gật đầu, hết sức khen ngợi dũng khí của Thất Thất, làm tướng quân, nên giống như Uy Thất Thất vậy, dũng cảm xông pha, cho nên mới , ông tìm được tướng quân xuất sắc rồi.

      Thất Thất vui mừng định xoay người định , liền bị Lưu Trọng Thiên túm lấy cổ tay.

      “Hãy để binh lính !”

      “Đương nhiên phải cần binh lính rồi, có hơn 100 người, mình tôi phóng nổi!”

      “Ý ta , ngươi đừng !” Lưu Trọng Thiên thương tiếc ôm Thất Thất vào lòng, cả người Uy Thất Thất ở trong vòng tay Lưu Trọng Thiên.

      Trong lòng Uy Thất Thất thoáng rung động, bỗng đỏ mặt, giọng của Lưu Trọng Thiên êm dịu lạ thường, hầu như giống với Tam Vương gia lạnh lùng mọi khi nữa.

      “Ta yên tâm!”

      “Tôi phải , đây là thời cơ rất quan trọng…” Thất Thất cúi thấp đầu xuống.

      “Thất Thất, ta muốn ngươi xảy ra chuyện…”

      “Nếu như tôi chết, biết đâu được giải thoát!”

      “Thất Thất!” Lưu Trọng Thiên ôm chặt lấy “An toàn trở về nhé, nếu nửa canh giờ nữa trở lại, ta tìm ngươi!”

      “Vương gia…” Thất Thất kinh ngạc nhìn Lưu Trọng Thiên, khi trông thấy ánh mắt ngập tràn vẻ lo âu, vội vã tháo chạy “Uy Thất Thất tôi mệnh lớn lắm, dễ chết vậy đâu!”

    3. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 33: Từ trời rơi xuống mưa hoa

      Người dịch: Sò


      Uy Thất Thất rời khỏi chỗ Tam Vương gia Lưu Trọng Thiên, lòng dạ rối bời, sao Vương gia bỗng nhiên quan tâm như vậy, còn ôm chặt lấy , thích đặc biệt gì đó chứ….. Ai nha, Thất Thất cảm thấy nổi da gà khắp người, Vương gia này tính tình quái lạ, phải dạng đồng tính luyến ái đấy chứ.

      Uy Thất Thất tập hợp trăm binh lính vây thành vòng tròn, bắt đầu tiến hành theo mưu đồ bí mật bàn.

      Sắc trời ngày tối dần, Thất Thất dẫn binh lính lặng lẽ nấp dưới cồn cát, doanh trại Hung Nô vẫn đèn đuốc sáng trưng như cũ, tiếng chuyện ồn ào, Uy Thất Thất đột nhiên giơ tay lên, kêu binh lính dừng lại, sực nhớ trong lịch sử từng ghi lại rằng, quân Hung Nô giỏi về nấp sa mạc, vì có loại chiến thuật này, khiến quân đội Đại Hán chịu ít tổn thất!

      Doanh trại Hung Nô rất yên ắng, tình cảnh này, lẽ nào ngồi chờ quân địch tới xâm phạm, cho nên nhất định có mai phục, nếu quả thực là mai phục nấp trong sa mạc, đến gần hơn chút nữa, mạng giữ được.

      Thất Thất thử tính toán tầm bắn, khoảng cách này chắc được rồi, căn dặn các binh lính nằm sấp xuống, sau đó hô vang “Phóng!”

      Theo sau tiếng lệnh đó, ngọn lửa bùng lên, bầu trời xuất vô số những viên đạn pháo mĩ lệ, bay vèo vèo về phía doanh trại Hung Nô, lực phản chấn của đạn pháo rất lớn, tốc độ nhanh hiếm thấy, cảnh tượng vô cùng hoành tráng.

      Đạn pháo rơi xuống đâu, nơi ấy liền nổ tung tứ phía, tiếng kêu thảm thiết ngừng vang lên, doanh trại Hung Nô hỗn loạn, kinh hãi trước trận mưa hoa từ trời rơi xuống, đợt mưa hoa dữ dội ấy để lại hậu quả nặng nề.

      Uy Thất Thất cười phá lên “Tốp thứ hai chuẩn bị! Phóng!”

      Đạn pháo của tốp thứ hai bay lên, nhanh chóng lao về phía doanh trại Hung Nô, Thất Thất biết thành công rồi, bất giác phấn khởi nhảy dựng lên, vỗ tay, khuôn mặt nhắn ngạo mạn bị đạn pháo trời chiếu sáng, đồng thời cũng để lộ ra vị trí của , cát chảy cuồn cuộn, ập tới.

      Lưu Trọng Thiên kinh ngạc nhìn bầu trời, quả là mưa hoa răng khắp trời, Uy Thất Thất nữ nhân này, thể ngăn cản , chiến trường Hung Nô bắt được nữ tướng quân, nữ nhân thần kỳ chỉ mới 17 tuổi.

      Lưu Trọng Thiên vung bội kiếm trong tay, binh lính Đại Hán xông lên, hùng dũng oai phong, tựa như trận phong ba bão táp sa mạc.

      Uy Thất Thất cảm giác trước mặt cát bụi cuộn bay, xong rồi, đoán trúng “Mau rút, lập tức lui về phía sau!” muốn những binh lính kia vô cớ mất mạng oan.

      Hóa ra, cát chảy cuồn cuộn kia là của quân Hung Nô nhằm vào , tên tiểu tướng ốm yếu chỉ huy cơn mưa đạn pháo. Thất Thất cảm giác cát phả tới tấp vào mặt, bội kiếm trong tay bay ra ngoài, trước mặt lóe sáng ánh kim, ngực phải đau dữ dội, người cũng ngã về phía sau.

      Uy Thất Thất biết lần này xong rồi, hi vọng có thể trông thấy quầng sáng ngũ sắc kia, đưa rời khỏi chiến trường, lao như bay, song có quầng sáng nào bao phủ lấy , cũng chẳng có xuyên , ngã vào trong lòng người, bắt gặp ánh mắt quan tâm của Lưu Trọng Thiên, sau đó trước mặt bỗng tối om, chẳng còn biết gì nữa.

      Lưu Trọng Thiên mải miết đánh lui quân Hung Nô xông tới ngừng, người trong lòng hôn mê bất tỉnh rồi. Doanh trại Hung Nô hỗn loạn phen, tiếng kêu thất thanh vang vọng nơi nơi, quân đội Đại Hán rất nhanh chiếm đóng doanh trại Hung Nô! Trận đánh vừa rồi giành được thắng lợi.

      Lưu Trọng Thiên bước nhanh ôm Thất Thất vào lều trại Hung Nô, đặt nằm lên giường, khi phát ngực Thất Thất có vết máu đỏ tươi, ướt đẫm cả vạt áo, trong lòng khỏi xót xa, việc cấp bách bây giờ, là phải cầm máu, bằng Uy Thất Thất giữ được mạng.

      Vì cứu Thất Thất, chẳng nghĩ ngợi nhiều, tuy rằng nam nữ thụ thụ bất thân, nhưng thể khoanh tay ngồi nhìn chết được. xé bỏ vạt áo trước của Thất Thất, trong nháy mắt bộ ngực sữa trắng như tuyết lõa lồ, Lưu Trọng Thiên có cảm giác nghẹt thở, lập tức nhắm mắt lại, hít hơi sâu, sau đó trấn tĩnh tinh thần, mở mắt ra.

      “Thất Thất, phải ta cố ý mạo phạm, thực còn cách nào khác! Ngươi nhất định thể có chuyện!”

      Khi Lưu Trọng Thiên trông thấy vết thương, sắc mặt tái nhợt hẳn , toát mồ hôi lạnh, đao có độc, vùng da thịt quanh vết thương chuyển sang màu xanh nhạt, xem ra quân Hung Nô muốn dồn vào chỗ chết.
      ----------------------------------
      Chương 34: Giúp ngươi hút độc ra ngoài


      Dịch: ss Ngọc Cẩm

      Edit: ^Sò^


      Lúc này phía sau truyền đến tiếng bước chân, Lưu Trọng Thiên vội lấy tấm thảm phủ lên người Thất Thất, ngoảnh lại thấy Trì tướng quân đương bộn bề lo âu.

      “Vương gia, Thất tướng quân thế nào rồi?”

      “Bị trúng độc!”

      “Chà, phải làm sao đây, tuy thần lệnh cho dời doanh trại về đây, nhưng quân y giỏi lắm cũng phải hai ngày sau mới đến nơi! Tính mạng Thất tướng quân nguy hiểm chứ?” Trì tướng quân bực tức siết chặt nắm tay, mặc dù đại thắng, nhưng nếu mất Uy Thất Thất, bọn họ phải chịu tổn thất nghiêm trọng.

      “Ta để Thất Thất chết đâu!” Lưu Trọng Thiên lạnh lùng , dời tầm mắt sang người , bất luận thế nào, cũng phải cứu sống Uy Thất Thất.

      “Để thần xem vết thương của Thất tướng quân!” Trì tướng quân bước tới, Lưu Trọng Thiên lập tức ngăn ông lại, vẻ mặt có chút căng thẳng.

      “Ta xem qua rồi, hay là lão tướng quân ra ngoài xem xét việc bố trí quân đội, vừa mới đóng quân ở đây, chắc chắn có rất nhiều việc cần thu xếp, bên ngoài đành nhờ cậy lão tướng quân rồi, có chuyện gì đừng cho người vào đây quấy rầy Thất tướng quân!”

      Trì tướng quân biết dù mình có xem cũng chẳng giúp được gì, đành tuân lệnh lui ra ngoài.

      Lưu Trọng Thiên vén cái chăn người Thất Thất lên, cúi xuống quan sát tỉ mỉ vết thương, nhất định phải hút máu độc ra ngoài, nếu chất độc lan ra, hết cách cứu chữa nổi.

      “Ta hút máu độc ra cho ngươi, nếu ngươi lên tiếng, ta xem như ngươi đồng ý…”

      Thất Thất hôn mê rồi, đâu thể mở miệng được, Lưu Trọng Thiên cúi người xuống, khi môi chạm vào làn da trước ngực Thất Thất, cảm giác khí huyết trong cơ thể trào dâng, nhắm chặt mắt lại, sợ bản thân suy nghĩ lung tung. Khi hút xong ngụm máu độc đầu tiên, mở mắt ra, nhìn thấy bộ ngực sữa đầy đặn của Thất Thất, xém chút nữa nuốt luôn ngụm máu độc xuống bụng.

      Lưu Trọng Thiên có phần căm tức tâm trạng mình, trong lúc này cần phải giữ bình tĩnh, sao chỉ toàn nghĩ tới chuyện nam nữ. Uy Thất Thất xấu xí như vậy, thể nào hấp dẫn được, chẳng lẽ bị ngọn lửa sắc dục trước mắt mê muội đến mức sao kiềm chế nổi. Uy Thất Thất kia ngoại trừ vóc dáng hoàn mỹ ra, còn điểm gì chứ?

      Lưu Trọng Thiên cảm giác miệng mình tê liệt, mãi đến khi lượng máu hút ra ngoài chuyển sang màu đỏ tươi, mới thở phào nhõm, lấy nước sạch lau rửa vết thương, bôi thuốc rồi băng bó lại, nhàng đắp thảm cho Thất Thất, nhưng trong lòng vẫn khó bình tĩnh trở lại.

      Lúc trời gần sáng, Lưu Trọng Thiên nghe thấy tiếng Thất Thất rên rỉ, liền từ bàn chạy ngay sang đó, trán Thất Thất đẫm mồ hôi, hai má đỏ ửng, dường như rất khó chịu.

      “Thất Thất, ngươi sao vậy?” Lưu Trọng Thiên vươn tay ra, nhàng sờ lên trán Thất Thất, khỏi lo lắng, Uy Thất Thất sốt, nhất định là do vết thương bị nhiễm trùng, phải cho uống thuốc, nếu nguy hiểm đến tính mạng.

      Lưu Trọng Thiên chạy nhanh tới cửa đại bản doanh, kêu binh lính đến, lệnh cho bằng bất cứ giá nào cũng phải tìm cho ra thảo dược hạ sốt giải nhiệt ở doanh trại Hung Nô!

      lát sau, tên lính nhễ nhại mồ hôi chạy vào, do doanh trại Hung Nô bị cháy, nên chẳng còn sót lại thứ gì, chỉ tìm được ít thảo dược giải nhiệt, sai người giã nhuyễn ra rồi đưa tới.

      Lưu Trọng Thiên đuổi tên lính ra ngoài, nhìn qua thảo dược có thể chữa thương kia, tới trước mặt Thất Thất, nhàng đắp lên vết thương, còn đâu chỉ có thể phó mặc cho số phận, hy vọng quân y Đại Hán mau chóng tới đây.

      Lưu Trọng Thiên ôm lấy Thất Thất, để ngả vào trong lòng mình, bao năm chinh chiến bên ngoài, chút sợ sệt, đây là lần đầu tiên thấy sợ, sợ Uy Thất Thất chết, có loại cảm giác trống trải, quặn đau xé lòng, lẽ nào động lòng với nữ nhân xấu xí mới 17 tuổi đầu?
      -----------------------------------



      [​IMG]
      [​IMG]

    4. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      CHƯƠNG 36: TÓM ĐƯỢC NHƯỢC ĐIỂM CỦA TAM VƯƠNG GIA

      Quân y gắng quan sát vết thương của Thất Thất, kê ra đơn thuốc, sau đó lấy thảo dược từ trong hòm thuốc ra, giao cho Vương gia tùy cơ xoay xở để bảo toàn mệnh cho Thất tướng quân. vất vả khi xem xong rồi, nhìn ánh mắt cảnh cáo của Tam Vương gia, mồ hôi lạnh chảy ròng mặt quân y, ngã lộn nhào ra khỏi lều trại.

      Quân y đương cảm thán cho thân mình vì sao lại xui xẻo như thế, đây chính là hiểu tình hình mà báo có tội lớn a, ngộ nhỡ bị ai phát Thất tướng quân là nữ nhân, cũng chẳng được sung sướng gì, chẳng qua cũng may có Vương gia đảm bảo, trong lòng mới có thể kiên định đôi chút. vừa bước chân ra đại trướng bị giám quân Ngô Trung Nghĩa lôi mang .

      Ngô Trung Nghĩa ngồi ở ghế tựa, cười tủm tỉm nhìn quân y.

      “Vì sao Tam Vương gia lại thần bí như vậy? Ngươi thấy những gì?”

      , có, chỉ là Thất tướng quân bị thương, muốn cho người khác quấy rầy!”

      đúng, theo ta được biết, liên tục trong vài ngày, Tam Vương gia đều ra khỏi đại trướng, chỉ là tên Thất tướng quân, sao có thể khiến Vương gia để ý tới vậy chứ? Thậm chí ngay cả những người khác tới thăm cũng được ư?”

      “Tiểu nhân, thực biết là tại sao? Bên trong chỉ có Thất tướng quân!” Quân y dối lòng , ánh mắt hoảng loạn, Ngô Trung Nghĩa giảo hoạt vừa liếc nhìn là biết ngay, quân y này dám thay Tam Vương gia lén giấu kín việc gì.

      Ngô Trung Nghĩa bực tức đứng lên “Ngươi có biết ta thay mặt cho ai ? Chính là đương kim Hoàng Thượng, Đại Hán thiên tử, giấu diếm ta chính là khi quân phạm thượng! Phải tru di cửu tộc ……”

      Quân y vừa nghe xong, mồ hôi liền chảy xuống, lập tức quỳ xuống đất cầu xin tha thứ “A, Ngô đại nhân, van cầu ngươi, ta thực thể a, Tam Vương gia giết ta.”

      “Ngươi xem, ta mang ngươi hồi kinh, hơn nữa nếu quả thực là đại chấn động nào đó, ngươi còn có thể lập công, cần theo quân doanh chạy tới chạy lui, trực tiếp được phong ngự y, vào hoàng cung!” Ngô Trung Nghĩa đe dọa thêm cả dụ dỗ, quả nhiên vô cùng hiệu quả.

      Quân y hạ quyết tâm, dù sao cũng thể đối đầu với Hoàng Thượng a, vì thế giọng với Ngô Trung Nghĩa “Thất tướng quân là nữ nhân!”

      “A!” Ngô Trung Nghĩa kinh ngạc, nữ nhân? nữ nhân xấu xí? Phong làm phụ tá hữu tướng quân Đại Hán, Tam Vương gia điên rồi sao? Nếu bí mật này mang báo cho vạn tuế gia, biết chấn động tới mức nào đây, chuyện này Hoàng Thượng có thể khai thác được!

      Ngô Trung Nghĩa tưởng tượng ra, Hoàng Thượng nhất định giết Thất tướng quân, sau đó giận cá chém thớt sang Tam Vương gia, buộc tội phạm thượng khi quân, ha ha, cơ hội này Hoàng Thượng há có thể bỏ qua……

      Ngô Trung Nghĩa cho rằng, tới sa mạc lần này quả là uổng phí, rốt cuộc tóm được nhược điểm của Tam Vương gia, chứa chấp nữ nhân, lại còn là nữ nhân vô cùng xấu.

      Trải qua đêm ngủ say, buổi trưa ngày hôm sau, Thất Thất tỉnh lại, mệt mỏi mở mắt ra, trông thấy Lưu Trọng Thiên lo lắng nhìn , gắng gượng mỉm cười chút.

      “Màn đạn pháo như mưa của ta có tốt hay ?”

      “Có……” Lưu Trọng Thiên nắm tay , ai dám tốt chứ, hầu như là hoàn mỹ.

      Thất Thất thử nâng cánh tay lên, nhưng cảm thấy rất đau, lập tức nhìn nhìn về phía trước ngực, phần cơ thể gần như để trần, ngay tức khắc mặt đỏ tía tai, cố hết sức trốn vào trong giường. Bởi vì cánh tay vừa dùng sức, vết thương bắt đầu rách toạc nhói đau.

      “Thất Thất!” Lưu Trọng Thiên ôm lấy “Ta biết ngươi là nữ nhân……” (Sò: thiên vị quá, ta cũng bị cảm nè, Thiên ca ko ôm ta là sao hả??? có ai thương tôi ko??? xỉu tới nơi rùi nè)

      “Vương gia……” Thất Thất lo sợ biến sắc, nhưng chút sức lực cũng có.

      nên cử động, vết thương nhiễm trùng.”

      “Ta phải rời …… Vương gia!” Thất Thất cảm thấy xuất triệu chứng hư thoát[hạ đường huyết do mất máu, mất nước], còn đủ sức nữa, liền ngã vào trong lòng Lưu Trọng Thiên, nhưng vẫn hoảng hồn chưa lấy lại được bình tĩnh mà nhìn Lưu Trọng Thiên, lập tức muốn chém đầu Thất Thất chứ.

      được để lộ ra, nếu truyền ra ngoài, mạng của ngươi giữ được.”

      Lưu Trọng Thiên an ủi , sau đó để thoải mái nằm tấm thảm.

      Lúc này binh lính ở bên ngoài bình phong chạy vào bẩm báo “Bẩm Vương gia, Ngô giám quân bởi vì có việc gấp, hồi kinh rồi, phái nô tài tới thông báo tiếng!”

      “Biết rồi!” Lưu Trọng Thiên sửa sang lại y phục chút, tên Ngô Trung Nghĩa đó có hay ai thèm quan tâm, ở lại quân doanh chỉ tổ vướng chân vướng tay, tên tiểu nhân phách lối vô dụng.
      ----------------------------
      CHƯƠNG 37: ĐẠI HÁN THIÊN TỬ BAN HÔN XÚ NỮ
      DỊCH: ^SÒ^


      Đại Hán thiên tử đứng ở hoàng thành, hướng phía tây nam nhìn lại, Tam vương gia tuấn siêu phàm, ngươi chuyện tốt làm, lại cố tình chứa chấp nữ nhân, còn phong cho ta làm phụ tá hữu tướng quân, này chẳng phải tự chui đầu vào rọ sao?


      Đại Hán thiên tử mỉm cười, chuyển hướng về phía Ngô Trung Nghĩa.

      “Nữ nhân kia quả thực vô cùng xấu xí?”

      “Vạn tuế gia, quả thực chính là nữ nhân xấu nhất thiên hạ!” Ngô Trung Nghĩa kính cẩn lễ phép .

      “Ha ha……” Hoàng Thượng cười nghiêng ngả,

      “Vạn tuế gia, có nên giết nữ nhân đó hay , sau đó……”

      !” Đại Hán thiên tử lớn tiếng “Ta muốn cho Lưu Trọng Thiên cưới nàng, lấy nữ nhân xấu nhất thiên hạ làm phi! Lập tức soạn thảo thánh chỉ, Đại Hán thiên tử vì Tam đệ mà ban hôn.”

      “Hoàng Thượng, ý ngài là……”

      “Lưu Trọng Thiên tự nhận là tiêu sái phong lưu, dũng mãnh thiện chiến, trí tuệ hơn người, từ sau khi phụ hoàng băng hà, đám loạn thần tặc tử ủng hộ vẫn ngầm gây rối loạn, lần nào cũng chiếm thế thượng phong, lần này ta khiến phải lấy vương phi xấu xí, để người trong thiên hạ tha hồ nhạo báng!”

      “Hoàng Thượng quả nhiên cao minh! Thần tự thấy hổ thẹn!”

      “Ha ha ha! Tam đệ! Đừng trách hoàng huynh vô tình, là do ngươi bức ta vào đường cùng! Đây là có nợ phải trả thôi!”

      Đại Hán thiên tử thực muốn trông thấy nữ tử cực xấu này, ta có chút gì đó thần bí, liên tiếp lập được nhiều chiến công, cũng hi vọng có thể bắt gặp vẻ mặt ủ rũ của Lưu Trọng Thiên, hả lòng hả dạ biết bao. (Pig: đồ điên, dở hơi, sau này nhớ lấy lời ngươi nhé, ân hận muộn)

      Hơn tháng sau, thần sắc của Uy Thất Thất trở lại như xưa, xuất thao trường quân doanh. Trước mặt là quân doanh trong sa mạc cao vút, rất chi hùng vĩ, bị bệnh mất tháng, đây là lần đầu tiên có dịp quan sát tỉ mỉ quân doanh của Hung Nô. Hôm nay ở sa mạc, ngày mai có thể tấn công sào huyệt của Hung Nô, triệt để loại bỏ quân Hung Nô theo như trong lịch sử.

      Lưu phó tướng cung kính tới “Thất tướng quân, xem ra vết thương dường như khá hơn nhiều a!”

      “Sao ngươi cũng giống với mọi người gọi ta là Thất tướng quân, kêu ta là Thất Thất thôi!”

      “Bây giờ giống như trước, Thất tướng quân là tướng quân của tại hạ rồi.”

      Bỗng chốc Thất Thất xoay người lại vỗ vỗ “Ta vẫn là Uy Thất Thất, có gì khác biệt đâu, hơn nữa sớm muộn gì ta cũng muốn rời , chức tướng quân làm lâu đâu!”

      Lưu phó tướng thấy Thất Thất hiền hoà như thế, phần nào cũng nhõm hơn “ tới chỗ nào cũng là tướng quân của Đại Hán!”

      “Tướng quân Đại Hán?” Thất Thất thở dài.

      biết dù thế nào Lưu phó tướng cũng hiểu. muốn tới chỗ có Đại Hán, chỉ có đô thị sầm uất và hưởng thụ cuộc sống đại vô tận, còn thời kì của Đại Hán chỉ có thể đọc ở trong sách lịch sử.

      Lưu phó tướng vừa muốn điều gì đó, binh lính chạy tới “Thất tướng quân, Vương gia bảo ngươi quay về đại trướng!”

      là, mới ra ngoài được lát, phải trở về, Thất Thất cảm thấy lần ngã bệnh này gần như bị tên vương gia kia hạn chế tự do, vội vàng trở lại đại trướng, phát thư án của Lưu Trọng Thiên để chén dược.

      “Uống !” Vương gia ra lệnh.

      uống, đắng lắm, ta khá hơn rồi!”

      Lưu Trọng Thiên đột nhiên đứng lên “Lập tức uống, nếu ta rót vào miệng ngươi!”

      “Lưu Trọng Thiên, đừng tưởng rằng ngươi giúp ta che giấu việc ta là nữ nhân……” đợi xong, Lưu Trọng Thiên liền bịt kín miệng lại, kéo tới phía sau bình phong, bực tức nhìn nữ nhân biết lợi hại này.

      “Thanh ngươi lớn như vậy, lẽ nào mong toàn bộ mọi người trong quân doanh biết sao? Nếu muốn rơi đầu hãy thẳng, ta lập tức giúp ngươi đạt mục đích!”

      Thất Thất thiếu chút nữa quên mất, nơi này là quân doanh của Đại Hán, chuyện cần vô cùng cẩn thận mới phải, lập tức ngậm miệng lại, Lưu Trọng Thiên lúc này mới buông ra.

    5. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      CHƯƠNG 38: CHÚC MỪNG VƯƠNG GIA, CHÚC MỪNG VƯƠNG GIA!
      DỊCH: SS THẢO [BLUE_HERB]
      EDIT: ^SÒ^



      Thất Thất ngoan ngoãn bước tới, cau mày uống thuốc, sau đó vươn đầu lưỡi ra, thuốc này đúng là đắng a, nếu phải vì chữa bệnh, có đánh chết cũng uống.

      “Sau này cho phép trở lại chiến trường!” Lưu Trọng Thiên lạnh lùng .

      “Tại sao?”

      “Ngươi trong lòng hiểu !”

      lắm!”

      “Uy Thất Thất!” Lưu Trọng Thiên bực tức đứng lên, nếu là trước kia, nhất định phải trừng phạt Uy Thất Thất biết trời cao đất rộng này, nhưng từ sau khi biết là nữ nhân, cơn tức của Lưu Trọng Thiên liền ít rất nhiều. (Sò: dấu hiệu đầu tiên của chứng sợ vợ, nhưng mà kute ghê á)

      Thất Thất vứt bát xuống, nổi giận đùng đùng ra ngoài đại trướng, Vương gia chết tiệt tự cho mình là đúng, nếu cứ suốt ngày ăn ngồi rồi như vậy ở Đại Hán để làm gì chứ.

      tràn đầy tâm bước ra ngoài quân doanh, dạo trong sa mạc rộng lớn, vuốt những lọn tóc mọc dài quá vai. Nếu thực trở về được, phải để tóc dài sao cho giống với những nam nhân khác ở đây: búi tóc, mặc áo choàng dài, liệu có giống Tam Vương gia tuấn như vậy hay , song Thất Thất mãi mãi cũng thể giống Vương gia khôi ngô, cao lớn.

      Chẳng lẽ ở Đại Hán, cả đời phải cải trang nam nhân sao? Mặc y phục nam nhân, cùng nam nhân ở chung chỗ, xông pha nơi chiến trường, dũng mãnh giết địch. Thế nhưng là nữ nhân a, còn cả khuôn mặt này, làm sao có thể quay về cuộc sống bình thường như trước đây?

      Thất Thất nhìn nhìn trời, ông trời nhất định là điên mất rồi, đưa tới chỗ xui xẻo này, lại còn trở nên xấu như vậy. tại nam ra nam, nữ ra nữ , bộ dáng xấu xí khó coi, ai thích, chứ, hóa ra ước mơ tình , phỏng chừng cũng chẳng còn hy vọng , cuộc sống của Uy Thất Thất mười bảy tuổi hóa thành màu đen trắng.

      Thất Thất gỡ bộ áo giáp người xuống, an ủi chính mình, có chuyện gì đâu, ít nhất có thể làm gã tướng quân dũng mãnh, có lẽ chỉ năm, hai năm, là có thể quay lại với cuộc sống bình thường, sống nhất định phải có hi vọng.

      Lưu Trọng Thiên cũng cảm thấy có chút phiền lòng, ra thao trường quan sát việc huấn luyện đám binh lính. Ánh mắt như tìm tòi thứ gì đó rất lâu, cũng trông thấy Uy Thất Thất vốn giận dỗi bỏ lúc nãy đâu cả, nữ nhân xấu xí này, sao lại tùy hứng như thế, Lưu Trọng Thiên đối với là có chút bó tay.

      Lưu Trọng Thiên vừa ngồi xuống ghế ở thao trường, từ xa thấy chiếc xe ngựa tiến vào quân doanh, theo sau là vài cấm vệ quân Đại Hán cưỡi ngựa, cần đoán cũng biết ai trở lại, chính là tên Ngô giám quân đáng ghét.

      Quả nhiên Ngô Trung Nghĩa nhấc mành che lên, nhảy khỏi xe, cái tên đó ánh mắt rất tinh ranh, liếc nhìn trông thấy Tam Vương gia ở ngay cạnh thao trường, dọc đường liền chạy chậm lại.

      “Chúc mừng Vương gia, chúc mừng Vương gia!”

      Lưu Trọng Thiên nhìn bộ dáng gian trá giảo hoạt, trong lòng liền cảm thấy vô cùng khó chịu, hiểu hỉ trong lời của từ đâu mà đến, vì thế lạnh lùng đáp lại.

      “Chẳng hay Ngô giám quân đường vất vả, nên có phần năng lộn xộn, bổn vương ở tiền tuyến đánh giặc, tại sao lại có hỉ ?”

      “Hỉ đương nhiên là do ta mang đến!”

      Tiếng vừa dứt, Ngô Trung Nghĩa lấy thánh chỉ ra, cung kính đứng trước mặt Tam Vương gia “Tam Vương gia Lưu Trọng Thiên tiếp chỉ!”

      Lưu Trọng Thiên lòng hoài nghi, vẻ mặt Ngô Trung Nghĩa kia dường như muốn ….. Nội dung thánh chỉ nhất định có vấn đề, Lưu Trọng Thiên trong lòng tuy có nghi ngờ, cũng chỉ có thể cung kính quỳ mặt đất, phía sau thao trường binh lính cũng đều quỳ xuống, biết Hoàng Thượng lại có thánh chỉ muốn truyền đạt lệnh gì thế.

      Ngô Trung Nghĩa vẻ mặt đầy ý cười, trong lòng thầm đắc ý, Lưu Trọng Thiên a, Lưu Trọng Thiên, ngươi dù cho có bản lĩnh, có cơ trí, cũng phải là đối thủ của Hoàng Thượng a, chiêu này của Hoàng Thượng thực tuyệt a, ngay sau đó ngữ khí lên cao tuyên đọc thánh chỉ.

      “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, Tam Vương gia Lưu Trọng Thiên, vì Đại Hán trường kỳ chiến bôn ba, càng vất vả công lao càng lớn, trong thâm tâm trẫm, biết rằng, công lao tiêu diệt Hung Nô thể tính đến hữu tướng quân Uy Thất Thất. Nàng thân lại là nữ nhi, cùng Tam Vương gia tâm đầu ý hợp, trẫm cảm thấy vui mừng sâu sắc, phong Uy Thất Thất là Vương phi của Tam Vương gia Lưu Trọng Thiên, thành hôn ngay trong ngày, khâm thử!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :