1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Nữ Tướng Quân Đấu Trí Cùng Tam Vương Gia - Ma Nữ Ân Ân (157c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 16: Thất Thất dẫn sấm sét

      Người dịch: ^Sò^


      “Uy huynh đệ, dây thép cậu cần, chỗ này đủ chưa?”

      “Đủ rồi!” Uy Thất Thất phấn khởi nhận lấy, chỗ dây thép này biết có dẫn sấm sét được hay , chẳng phải trong rất nhiều bộ phim truyền hình , xuất xuyên thường là do khối năng lượng mạnh tạo thành, năng lượng sấm sét hẳn đủ lớn rồi, tốt nhất đừng có đánh chết mình là được.

      “Có nó rồi, tôi cần ở đây chịu khổ, cũng chẳng còn dính dáng tới các nữa!” Thất Thất chạy nhanh ra ngoài, Lưu phó tướng nghĩ ngợi đôi chút liền đuổi theo, tên tiểu tử xấu xí này, định dùng chỗ dây thép đó làm gì?

      Thất Thất cầm dây thép ra khỏi đại bản doanh, tìm kiếm khắp nơi, rốt cuộc trông thấy cây cổ thụ xù xì cứng cáp bãi cỏ ngoài doanh trại, chính là nó, lấy dây thép ra, trèo lên cây, có thể quấn dây thép lên các tán cây.

      “Làm vậy có tác dụng gì?” Lưu phó tướng ngẩng đầu nhìn .

      “Dẫn sấm sét!” Thất Thất leo trèo cây, hưng phấn giải thích.

      “Làm vậy có thể dẫn sấm sét sao? Nhưng dẫn sấm sét làm cái gì?”

      “Ngài hiểu đâu, tôi muốn về nhà!” Thất Thất quấn dây thép từ

      cây xuống đến tận rễ cây, sau đó nhảy xuống dưới, phủi phủi bụi bặm tay, chẳng mấy để ý đến tóc tai bù xù, nhìn cây cổ thụ tràn trề hy vọng.

      “Hy vọng ông trời phù hộ con thành công, từ đâu tới đây về lại đúng nơi đó! Kính lạy!”

      Lưu phó tướng quan sát Thất Thất lượt từ xuống dưới, bộ dáng cũng quái lạ, đặc biệt là đôi giày kia, trông rất trang nhã “Giày của cậu đẹp đấy!”

      “Đương nhiên, là hàng hiệu đó!” Thất Thất hài lòng thở phào cái “Chờ khi có giông bão, tất cả OK.”

      “OK?” Lưu phó tướng càng thêm mơ hồ.

      “Đến lúc đó ngài biết, tôi về trước đây, ngộ nhỡ Vương gia tàn bạo kia có gì căn dặn tìm thấy người, lại nổi đóa!” Thất Thất lê bước trở về đại bản doanh.

      Lưu Trọng Thiên cũng vừa thị sát bên ngoài về, do cả đêm ngủ nên có chút mệt mỏi, cởi áo khoác ra, nằm xuống giường “Thất Thất, qua đây, đấm bóp chân cho bổn vương!”

      “Đấm chân?” Thất Thất nhíu mày, sai hầu hạ cả việc này sao? tình nguyện tới đó, ngồi xuống bên mép giường, nhàng vung nắm tay lên đấm.

      “Tay ngươi mềm mại, nếu phải biết, ta xem ngươi là nữ nhân mất…” Lưu Trọng Thiên trở mình từ từ hưởng thụ.

      Thất Thất dám dừng lại, vẫn nhàng đấm bóp, đến khi nghe thấy tiếng Lưu Trọng Thiên ngáy, có vẻ như ngủ say rồi, vội vã đứng dậy, rón ra rón rén định rời , lại bị bàn tay to lớn của Lưu Trọng Thiên túm lấy cánh tay “Tiếp tục đấm!”

      Thất Thất có chút phiền muộn, chẳng phải ngủ rồi sao? Có tiếng ngáy mà vẫn phát ra được mình rời , phải đấm đến khi nào đây, Thất Thất lại nhàng đấm bóp, có hơi mệt, công việc nhàm chán này cứ duy trì như vậy, dần dần cơn buồn ngủ ập đến, cũng biết qua bao lâu, gục lên chân Lưu Trọng Thiên ngủ.

      Lưu Trọng Thiên là người rất tỉnh ngủ, có bất kỳ động tĩnh nào ngay lập tức tỉnh lại, cho dù phải đánh trận với Hung Nô, liên tục mấy ngày ngủ, chỉ cần ngủ khoảng canh giờ, cũng có thể tỉnh táo trở lại.

      Trái lại hôm nay phá lệ ngủ giấc dài, chờ khi tỉnh lại, trời tối rồi, ngồi dậy, phát Thất Thất gục lên chân , ôm lấy bắp chân ngủ say sưa.

      khe khẽ rút chân ra, định lay Uy Thất Thất dậy, song thấy ngủ ngon như vậy, lại có chút nỡ, đành bế Thất Thất lên giường, giãn gân cốt đôi chút, hôm nay sao thế nhỉ, sao lại ngủ say như vậy, ngủ tận mấy canh giờ, người cũng sảng khoái hơn rất nhiều.

      Xem ra nếu muốn có giấc ngủ ngon, phải nhờ Uy Thất Thất đấm chân cho mới được.

      Uy Thất Thất giật mình tỉnh giấc bởi có tiếng sấm, cảnh giác ngồi bật dậy, phát ngoài đại bản doanh, sấm sét đùng đùng, đúng là ông trời giúp , bây giờ phải mau chóng chạy tới chỗ cây cổ thụ kia.

      Thất Thất nhảy xuống giường, chạy ra phía ngoài, Lưu Trọng Thiên liền kéo lại “Mưa to gió lớn thế này, ngươi muốn đâu?”

      “Tôi muốn ra ngoài! Mau buông ra!” Thất Thất nôn nóng nhìn sấm chớp bên ngoài, ra sức đánh vào tay Lưu Trọng Thiên “Chết tiệt, mau buông ra, bằng sấm sét qua còn cơ hội!”

      cho ràng, ta để ngươi ra ngoài!”

      “Được, cho ngài biết, tôi muốn dẫn sấm sét xuống!”

      “Tại sao?” Lưu Trọng Thiên ngạc nhiên “Ngươi có thể dẫn sấm sét?”

      thể bằng câu giải thích cho ngài được, tôi nhất định phải ra ngoài!” Thất Thất cáu tiết nhìn Lưu Trọng Thiên, thấy vương gia hoàn toàn có ý định buông tay, thời gian cấp bách, thực còn cách nào khác, hung hăng cắn vào tay !

      Lưu Trọng Thiên cảm giác tay đau dữ dội, vội vàng buông tay ra, Thất Thất quay người chạy ra ngoài đại bản doanh, Lưu Trọng Thiên đâu chịu tha cho , xoay tay nhấc bổng lên, kẹp ở dưới nách, để phòng lại cắn người, liền siết chặt cằm .

      “Dám cắn bổn vương?”

      “Ai bảo ngài ngăn cản tôi! Vương gia khốn kiếp.”

      “Còn dám mắng bổn vương!” Lưu Trọng Thiên vung tay lên, tét vào mông Thất Thất cái, quả là đau càng thêm đau.

      “Vương gia thối, Vương gia xấu xa!” Thất Thất sắp bật khóc tới nơi.

      Lưu Trọng Thiên vốn dĩ đánh rất , nghe thấy mắng như vậy, càng giận dữ hơn, bèn giơ bàn tay lên cao, đương định tét cái thứ hai, phía ngoài đại bản doanh, vang lên tiếng sấm rền, đột nhiên bầu trời đêm y như ban ngày, đinh tai nhức óc.

      Thất Thất bực tức đấm đá Lưu Trọng Thiên, xong rồi, nhất định là hết sấm sét rồi, Lưu Trọng Thiên giật mình buông Thất Thất ra, ra phía ngoài cửa đại bản doanh, trông ra doanh trại, bên ngoài sáng rỡ như ban ngày, trong chớp mắt lại tối đen như mực, đúng là kỳ tích.

      lát sau, Lưu phó tướng vội vã tiến vào, quỳ xuống trước mặt Tam vương gia.

      “Bẩm báo Vương gia, doanh trại vừa mới phát có quân Hung Nô!”

      “Mau triệu tập binh lính, chuẩn bị nghênh chiến!” Lưu Trọng Thiên nhíu mày.

      cần ạ, đại đa số chết cả rồi, chỉ có vài tên thoát được!”

      Lưu Trọng Thiên có chút kinh ngạc trước câu của phó tướng, nhanh như vậy bị đánh bại rồi? Lưu phó tướng nhìn thoáng qua Thất Thất, giọng thầm với Vương gia.

      “Bọn chúng núp cạnh rừng cây, bị đống dây thép mắc cây cổ thụ của Uy huynh đệ dẫn sấm sét xuống đánh chết! Binh lính canh phòng , trông thấy quả cầu lửa lớn từ trời giáng xuống, sau đó ánh lửa ngợp trời, đợi đến khi chạy qua đó xem, phát hơn chục thi thể quân Hung Nô! Đều là nhờ vào cây của Uy huynh đệ!”

      “Cây của tôi!” Thất Thất nổi nóng bước đến trước mặt Lưu Trọng Thiên, Lưu Trọng Thiên nhìn với ánh mắt nghi ngờ.

      “Đều tại ngài ngăn cản tôi, cái cây đó tôi chuẩn bị cho mình dùng mà! Ai thèm đánh chết bọn Hung Nô chứ!” Thất Thất uất ức muốn chết, hi vọng trở về lại tiêu tan rồi.

      “Ngươi muốn bị sét đánh chết sao?” Lưu Trọng Thiên túm lấy tay , tức tối xách vào trong đại bản doanh.

      Lưu phó tướng gãi gãi đầu, biết Thất Thất làm gì nữa, cảm thấy Vương gia cũng có phần kích động quá mức, tốt hơn hết rời khỏi đây thôi, lẳng lặng lui ra ngoài!

      Thất Thất bị ném lên tấm thảm cạnh thư án, Lưu Trọng Thiên nhướng cao mày, túm mái tóc ngắn cũn của Thất Thất “Tại sao ngươi biết dẫn sấm sét? Ngươi rốt cuộc là ai?”

      “Dù sao cũng trở về được, ngài cứ giết tôi !” Thất Thất trừng mắt nhìn Tam vương gia, biết lấy đâu ra dũng khí, nắm vạt áo Lưu Trọng Thiên, ra sức đấm túi bụi, thề phải liều mạng với .
      ______________________________________________

      Chương 17: Ảo giác của Tam vương gia

      Người dịch: ^Sò^


      Lưu Trọng Thiên chẳng chuẩn bị gì, lập tức bị té ngã xuống đất, Thất Thất cưỡi người , thẳng tay giáng đòn xuống! Lưu Trọng Thiên ngờ Thất Thất lại hung hãn như vậy, còn dám đánh lén Vương gia! Trong đôi mắt căm phẫn của ngập tràn lửa giận, song rất mê hoặc người.

      Lưu Trọng Thiên đành phải điểm huyệt đạo của , Thất Thất nhũn người té xuống, ánh mắt vẫn căm phẫn nhìn chằm chằm.

      “Thôi, bát nháo đủ rồi, cả doanh trại này chỉ có ngươi dám xấc xược với bổn vương như thế!”

      “Vương gia xấu xa, Vương gia thối, ngài nên xuống địa ngục !” Thất Thất càng nghĩ càng bực, nước mắt lã chã tuôn rơi.

      Lưu Trọng Thiên nhất thời có biện pháp nào, tại sao nam nhân lớn chừng này rồi động tí lại khóc nhè nhỉ! Giống hệt nữ nhân.

      “Ta giải huyệt đạo cho ngươi, nhưng ngươi được phép như vậy nữa!” Lưu Trọng Thiên thực chịu nổi bộ dạng này của Thất Thất, đành giải huyệt đạo cho , Thất Thất quả nhiên ngoan ngoãn ngồi đất, chẳng để ý xem mông còn đau hay , đau lòng khóc nức nở.

      “Ngươi được dẫn sấm sét nữa, rất nguy hiểm, lần này đánh chết quân Hung Nô, nhưng lần sau có thể là quân Đại Hán ta!”

      “Hừ, cái đó vốn để cho bản thân tôi dùng mà!”

      “Ngươi muốn chết?”

      phải muốn chết, là muốn sống, ngài cũng hiểu đâu!”

      Thất Thất cũng biện bạch nữa, chạy về chỗ ổ đệm của mình, tiếc hùi hụi vì thể xuyên qua thành công, bắt đầu nhẩm tính, ngoài biện pháp này ra còn cách nào khác có thể đưa trở về ? Tạm thời nghĩ nát óc chưa ra.

      Ngày hôm sau, Thất Thất bị đánh thức từ sáng sớm tinh mơ, thấy Lưu Trọng Thiên ăn mặc chỉnh tề rồi, chẳng lẽ lại muốn đánh giặc.

      “Thất Thất, mau sửa soạn , chúng ta xuất chinh sa mạc, đêm nay phải cắm trại trong sa mạc!”

      “Tới sa mạc?” Thất Thất phấn chấn tinh thần hẳn lên, xem ra, muốn chơi sa mạc, tạm thời chưa quay về được, ở Đại Hán xem sa mạc cổ đại cũng tệ a.

      “Chớ vui mừng như vậy, là đánh trận, phải là du ngoạn! Còn nữa, thay y phục !” Lưu Trọng Thiên ném cho bộ y phục của binh lính.

      “Ngay bây giờ?” Thất Thất nhận lấy bộ y phục đó.

      “Phải, còn thời gian nữa, mau lên!” Lưu Trọng Thiên bắt đầu chỉnh lại đai lưng vừa rộng thùng thình vừa dày cộp.

      Thất Thất cầm y phục, hết sức gượng gạo “Ngài có thể tránh lát được !”

      “Tránh ? Ngươi là nữ nhân à? Còn ngượng nghịu nỗi gì, mau lên, đây là quân lệnh! Làm chậm trễ hành trình, lấy đầu ngươi đấy!”

      “Lợi hại gớm nhỉ?” Thất Thất ngán ngẩm nhìn , cầm y phục chạy ra sau bức bình phong, nhanh chóng thay y phục.

      Lưu Trọng Thiên bất đắc dĩ lắc đầu, đúng là con nít, giữa nam nhân với nhau có gì phải xấu hổ, ngẩng đầu nhìn về phía tấm bình phong, bất giác ngẩn người, ánh nắng chiếu rọi nơi bình phong, lộ ra bóng hình thấp thoáng, lung linh diễm lệ, duyên dáng kiều, cánh tay mảnh dẻ, eo thon… Đó căn bản là nữ nhân, trong lòng Lưu Trọng Thiên chấn động, sải bước về phía bình phong, muốn loại bỏ nghi ngờ của mình.

      Thất Thất nghe thấy tiếng bước chân, hoảng hốt lo sợ, mặc y phục vào với tốc độ nhanh nhất có thể, khi Lưu Trọng Thiên tiến vào sau bình phong, mặc xong y phục binh lính rồi, sau đó nhìn Lưu Trọng Thiên cười ha ha “Có hơi rộng chút!”

      “Ờ!” Lưu Trọng Thiên lập tức lắc đầu cái, lui ra ngoài, mình làm sao vậy? Sao lúc nào cũng xem Thất Thất là nữ nhân, ngoại trừ đôi mắt kia ra, rốt cuộc còn điểm gì thu hút tầm mắt nữa, điên rồi, lẽ nào thực cần nữ nhân, đến nỗi xuất ảo giác?

    2. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 18: Ý định mới xuyên về nhà

      Người dịch: ^Sò^

      Thuốc chữa thương công hiệu, vết thương ở mông Thất Thất đỡ hơn nhiều rồi, bằng lần hành quân này thể cưỡi ngựa được, có điều mông vẫn còn hơi đau đôi chút.

      Thất Thất chưa quen ngồi lưng ngựa, chỉ muốn ngồi xe ngựa thôi, nhưng trong xe ngựa nhét đầy vật dụng, đâu còn chỗ cho nữa, hành quân vào buổi sáng dưới ánh nắng chói chang, Thất Thất kiệt sức rồi, dần dần rớt lại phía sau đội ngũ.

      Lưu Trọng Thiên cưỡi ngựa quay trở lại, mũ sắt lẫn áo giáp của lấp lánh ánh bạc dưới tiết trời oi ả, tôn lên vẻ oai phong tuấn, tới trước mặt Thất Thất, cho ngựa chậm lại, Thất Thất chẳng còn hơi sức đâu mà chuyện với , mông đau muốn chết, eo sắp gãy đôi rồi.

      “Ngươi biết cưỡi ngựa?”

      “Nếu biết cưỡi ngựa, tôi sớm ra chiến trường giết địch rồi!” Thất thất oán hận nhìn .

      “Ta dạy ngươi!” Lưu Trọng Thiên phi ngựa đến bên cạnh Thất Thất, đột nhiên vươn tay ra phát cái vào lưng .

      “Cưỡi ngựa ở tư thế này thấy mệt, còn cả mông ngươi nữa…” Lưu Trọng Thiên tét cái vào mông “Dịch lên!”

      “Này, ngài đừng có lúc nào cũng đánh mông tôi!” Thất Thất có chút nổi cáu.

      “Chớ bực dọc, tư thế này của ngươi, nếu ngựa chạy nhanh, ngươi bị ngã đấy!” cười đùa “Nắm chặt dây cương, tư thế đó, đúng rồi, tốt, hai chân thúc vào bụng ngựa.”

      Thất Thất làm theo lời , ngựa bắt đầu phóng nhanh, Thất Thất cực kỳ hoảng sợ, ngoảnh lại nhìn Lưu Trọng Thiên, vẻ mặt như cầu cứu, may mà Lưu Trọng Thiên đuổi theo kịp, mới yên tâm, hai người nhanh chóng sánh vai cùng nhau.

      “Cưỡi thế này, còn cảm thấy mệt ?”

      Thất Thất thử cảm nhận giây lát, rồi cười hân hoan “Nếu ở trường trung học nữ sinh có mở lớp dạy cưỡi ngựa, tôi đâu cần phải khổ sở thế này.”

      “Cái gì?” Lưu Trọng Thiên kinh ngạc nhìn “Ngươi từng học sao?”

      “Ờ! Đúng vậy, biết vài con chữ!” Thất Thất tự biết lại lỡ miệng rồi, đành tránh mặt Lưu Trọng Thiên, lao nhanh về phía trước.

      Khi trời sẩm tối, đại quân dừng lại ven sa mạc, Lưu Trọng Thiên hạ lệnh cho binh lính dựng trại đóng quân, bọn họ nghỉ lại đây khoảng thời gian, nơi này cách Hung Nô rất gần rồi.

      Uy Thất Thất cũng bận bịu góp sức cùng đại quân, luôn tay luôn chân chạy tới chạy lui, nhìn chung sắp xếp ổn thoả rồi, mệt lử ngã xuống ổ đệm dưới đất, vẫn phải nằm ngủ ở chỗ đó, cả ngày trời, toàn thân bốc mùi, nếu có thể tắm rửa chút tốt biết mấy, nhưng đó là chuyện tuyệt đối thể được.

      “Thất Thất, đến đây, kỳ lưng cho ta!” Vọng ra tiếng gọi của Lưu Trọng Thiên từ đằng sau tấm bình phong.

      “Kỳ lưng?” Thất Thất nhảy dựng lên, kỳ lưng cho , , tắm rửa ở đó từ lúc nào, có lẽ do ban nãy quá mệt, chú ý đến khi vào đại bản doanh.

      “Làm gì lề mề thế?”

      “Tới đây… Vương gia của tôi!” Thất Thất ra sau bức bình phong, đứng sau lưng Lưu Trọng Thiên, hai cánh tay Lưu Trọng Thiên khoát ngoài bồn tắm, lộ ra tấm lưng trần rộng lớn cường tráng, đưa chiếc khăn vắt vai cho Thất Thất “Kỳ , cả ngày nay, mệt đấy!”

      mình mệt sao? Thất Thất cũng thấy mệt nha, vương gia đúng là vương gia, chỉ biết hưởng thụ, quan tâm đến cảm nhận của người khác, Thất Thất cầm lấy chiếc khăn, từ từ kỳ cọ.

      “Tốt lắm, xoa bóp bả vai giúp ta!” Lưu Trọng Thiên căn dặn.

      “Xoa bóp?” Thất Thất nhìn chiếc khăn trong tay, muốn ném nó lên đầu , sau đó dìm xuống nước, để tha hồ hưởng thụ, có điều, vẫn chưa quên thân phận mình, chỉ là tiểu tốt, tiểu tốt phải nghe theo quân lệnh, nếu rất dễ bị rơi đầu, vì thế tức giận ném cái khăn , đặt tay lên vai Lưu Trọng Thiên, nhàng xoa bóp.

      “Tay ngươi xoa bóp dễ chịu , đánh giặc xong, ta muốn mang ngươi về phủ đệ của ta, sau này hầu hạ ta cả đời!”

      “Mơ tưởng hão huyền…” Thất Thất lẩm bẩm.

      “Ngươi gì cơ?” Lưu Trọng Thiên quay đầu lại, nhìn Thất Thất với vẻ quái lạ.

      “Tôi , việc đó rất tuyệt!” Thất Thất gượng cười cái, Lưu Trọng Thiên nghe thấy lời ban nãy, bất giác mỉm cười, ai có thể nghe theo , bao gồm cả tên tiểu tử này.

      Lưu Trọng Thiên thở dài hơi, hai tay duỗi ra, đột nhiên đứng dậy, đương định quay người lại, dọa Thất Thất lập tức nhắm tịt hai mắt, xoay người bỏ chạy, Lưu Trọng Thiên vốn định sai Thất Thất lau khô người giúp , khi quay người lại, phát thấy bóng đâu, sao trong phút chốc biến mất tiêu rồi.

      “Uy Thất Thất, Thất Thất!” Lưu Trọng Thiên gọi hồi, chẳng thấy có động tĩnh gì, đành cầm lấy khăn, tự mình lau khô người, mặc y phục vào xong, bước ra khỏi bình phong, phát Uy Thất Thất cuộn tròn trong ổ đệm dưới đất, trùm cả đầu, dáng vẻ như bị ai đó hù dọa.

      “Thất Thất!” Lưu Trọng Thiên kéo chăn đầu Thất Thất ra, phát gắng hết sức nhắm mắt lại, hai má đỏ ửng, bộ dáng hết sức khôi hài “Đúng là quái nhân!”

      Lưu Trọng Thiên ăn mặc chỉnh tề ra ngoài “Ta ra ngoài thị sát, canh giờ sau mới trở về, nhớ sửa sang giường chiếu cho ta!”

      Đoán chừng , Thất Thất nhảy dựng lên, ra sau bức bình phong, phát nước vẫn còn trong chưa dùng hết, ngửi thử người mình, hôi chết mất, nhưng kiên quyết chịu tắm rửa, chỉ dùng nước lau qua người chút, bèn nhân lúc Tam vương gia ra ngoài, tẩy rửa cho sạch , ngờ đến đúng là bồn tắm massage sang trọng thoải mái a.

      Khi Thất Thất sửa soạn giường chiếu cho Lưu Trọng Thiên, bỗng chìm vào suy tư, hẳn phải có cách gì đó để trở về, xuyên qua thời đến chiến trường Hung Nô, vậy nếu muốn trở về được, hẳn phải quay lại chiến trường kia rồi.
      ____________________________________________________


      Chương 19: Tôi muốn đánh giặc

      Người dịch: ^Sò^


      Đúng, thể ở lại đây phục dịch tên vương gia chết bầm đó, ngày mai xin làm thuộc hạ của Lưu phó tướng, đánh giặc, biết chừng chiến trường hỗn loạn, có thể quay trở về được? Ý định này tồi! Tâm tình Thất Thất tốt lên đôi chút.

      canh giờ sau, Tam vương gia Lưu Trọng Thiên trở lại đại bản doanh, đương định thay y phục nghỉ, Thất Thất liền chạy tới, nhìn Lưu Trọng Thiên cười hì hì “Vương gia, có chuyện này, tôi muốn thương lượng với ngài chút!”

      “Chuyện gì? !” Lưu Trọng Thiên ngồi thẳng người, nhìn biểu cảm gương mặt Thất Thất, ắt hẳn chuyện muốn khiến mình vui.

      “Ngày mai tôi muốn sang dưới trướng Lưu phó tướng, tôi muốn đánh giặc!”

      “Ngươi á!” Lưu Trọng Thiên quan sát lượt từ xuống dưới “Ngươi nên ăn uống bồi bổ thêm cho cường tráng hơn, trước mắt cứ ở lại đây hầu hạ ta cho tốt, chuyện giết địch khỏi cần ngươi can dự!”

      “Này! Lưu Trọng Thiên, ngài đừng quá đáng, ai thích hầu hạ ngài chứ!”

      “Ngươi còn dám gọi thẳng tên ta!” Lưu Trọng Thiên kéo qua chỗ mình, ngửi thấy mùi hương thoang thoảng người , nhất thời có hơi ngỡ ngàng, lập tức buông tay ra, đành nuốt mấy câu răn dạy định quở mắng xuống bụng “ ngủ ! Chuyện đánh giặc chớ bàn đến nữa!”

      Lưu Trọng Thiên cởi áo ngoài ra, nằm xuống, trong lòng bắt đầu thấy mâu thuẫn, vì sao khi nghe Thất Thất muốn đánh giặc, lại cam lòng như vậy, Lưu Trọng Thiên sao lý giải được, chỉ muốn bảo vệ , sợ bị tổn thương, coi Thất Thất là nữ nhân rồi ư?

      Lưu Trọng Thiên đột nhiên ngồi dậy, lẽ nào nảy sinh hứng thú với tiểu binh lính 17 tuổi.

      rời giường, tới giữa đại bản doanh, ánh mắt nhịn được liếc về phía Uy Thất Thất, nằm nghiêng mình nơi đó, hoạt bát đáng , ngay cả tư thế ngủ cũng hấp dẫn , Lưu Trọng Thiên vỗ cái vào đầu mình, Tam vương gia lạnh lùng biến đâu mất rồi, liền đưa ra quyết định, ngày mai chiếu theo nguyện vọng của Thất Thất, cho tới chỗ Lưu phó tướng, trông thấy nữa có lẽ tốt hơn…

      Thất Thất rốt cuộc cũng rời khỏi đại bản doanh, muốn tham gia vào chiến dịch tiêu diệt quân Hung Nô, đồng thời cũng phát ra chuyện, Tam vương gia Lưu Trọng Thiên dường như có phần lạnh lùng hà khắc hơn, hầu như nhìn trực diện nữa, mặc xác , chỉ cần có thể trở lại xã hội văn minh đại, điều đó quan trọng hơn tất thảy mọi chuyện khác.

      Lần đầu tiên mặc áo giáp binh lính Thất Thất cực kỳ phấn khích, tuy bộ áo giáp này oai phong bằng bộ của Tam vương gia, song cũng đến nỗi tệ.

      “Cậu quá gầy đấy, cỡ nhất cũng vừa với cậu!”

      “Dần dần tôi cường tráng mà!” Thất Thất hân hoan, múa may quay cuồng.

      Lưu phó tướng tán thưởng nhìn Uy Thất Thất “Công phu của cậu cũng đặc biệt, biết liệu có phải chỉ là khoa chân múa tay ?”

      Thất Thất nghe những lời Lưu phó tướng xong, nhíu mày vẻ mất hứng “Sao nào, muốn so tài tỷ thí ?”

      “Ta sợ làm gãy tay chân cậu mất!” Lưu phó tướng quan sát cánh tay mảnh khảnh của Thất Thất, sao nam nhân lại có bộ dáng mảnh dẻ như vậy nhỉ?

      “Coi thường tôi?” Uy Thất Thất vung nắm đấm tấn công Lưu phó tướng.

      “Là cậu chủ động nhé, đừng trách ta khách khí!”

      Hai người đánh qua đánh lại.

      Lưu Trọng Thiên và Trì tướng quân đứng cách thao trường xa, quan sát việc huấn luyện binh lính trong thao trường, Trì tướng quân chỉ về phía đó, đột nhiên mỉm cười.

      “Tên tiểu tử binh lính kia, rất có dũng khí, dám tỷ thí với Lưu phó tướng!”

      Lưu Trọng Thiên dời tầm mắt về phía Trì tướng quân chỉ, khỏi nhíu mày, kia chẳng phải là Uy Thất Thất sao? Mặc bộ áo giáp vừa người, càng lộ vẻ gầy gò, có cảm giác mong manh yếu ớt, sao vừa đến thao trường, bắt đầu gây chuyện rồi.

      Khi bọn họ phát Lưu phó tướng dần dần lép vế, tất cả đều lắp bắp kinh hãi.

      “Tiểu tử ấy có loại công phu gì vậy? Thân hình sao linh hoạt thế?” Trì tướng quân nghi hoặc .

      Lưu Trọng Thiên lặng lẽ chăm chú nhìn Uy Thất Thất, trong lòng càng nổi lên nghi vấn, đến khi Uy Thất Thất quật ngã Lưu phó tướng thao trường, tiếp đó phấn khích nhảy dựng lên, tựa như chú chim én , vui mừng nhảy nhót.

      Uy Thất Thất kéo Lưu phó tướng dậy “Thế nào? Sau này đừng xem thường những người gầy yếu, tôi rất khỏe đó!”

      “Nhìn ra đấy!” Lưu phó tướng phủi bụi dính người, ôm lấy bả vai Uy Thất Thất, nhanh như cắt, né tránh cánh tay , vọt đến trước mặt Lưu phó tướng.

      “Đừng lôi kéo thân mật, ôm ôm ấp ấp, tôi quen, hơn nữa còn rất ghét!”

      “Đều là nam nhân, cậu nhìn cậu xem, , được! Thế này , lần xuất chinh tới, ta cho cậu dẫn dắt tiểu đội, xem thử năng lực của cậu !”

      “OK, tuyệt đối để ngài thất vọng!”

      “OK, có nghĩa là gì?” Lưu phó tướng gãi gãi đầu.

      “Nghĩa là tốt, được đấy, ổn đó!”

      “Ờ! Cậu cũng lắm chuyện đấy!” Lưu phó tướng bật cười.

      Thất Thất cao hứng lộn nhào người ra sau, dọa Lưu phó tướng giật thót, thân hình tiểu tử này cũng dẻo dai .

      Trì tướng quân đứng quan sát từ xa kìm lòng được “Thần muốn xem xem, tiểu tử này bản lĩnh đâu, tương lai nhất định là nhân tài!”

      “Đừng vội, chờ thêm chút nữa!” Lưu Trọng Thiên ngăn ông lại, thực ra Lưu Trọng Thiên còn thấy kinh ngạc hơn Trì tướng quân nhiều, có lẽ trong tương lai chiến đấu tiêu diệt quân Hung Nô, thực thể thiếu Uy Thất Thất.

      Thất Thất vui vẻ liên tục nhào qua lộn lại, đám binh lính phía sau nhiệt liệt cổ vũ, vô cùng hưng phấn, chợt cảm thấy làm binh lính thú vị hơn rất nhiều so với việc phải hầu hạ vương gia, bất giác bật cười khanh khách.

    3. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 20: Vương gia tính tình quái lạ

      Người dịch: ^Sò^


      Trận chiến đầu tiên sa mạc bắt đầu, Uy Thất Thất dẫn theo tiểu đội xuất chinh, liều mạng truy đuổi quân địch, bọn chúng nghe tin sợ mất mật, chưa từng thấy qua tên tiểu tướng nào muốn sống như vậy.

      Thực ra Uy Thất Thất có mục đích khác, chỉ muốn lúc xung trận, tốt nhất có thể xuyên trở về xã hội văn minh đại. Song lại phải thất vọng rồi, sau khi thắng trận khải hoàn trở về, tổn thất binh lính nào, con người vẫn ở lại trong doanh trại Đại hán.

      Uy Thất Thất đứng thao trường, nhìn đám binh lính reo hò mừng chiến thắng, trong lòng có cảm xúc gì, vì sao, ông trời lừa gạt sao? Sao chẳng có lấy chút phản ứng, trời quang mây tạnh thế kia, ngay cả tia sấm sét cũng có.

      Trì tướng quân thể chờ đợi thêm nữa, ông muốn đích thân gặp tiểu tử vừa gầy yếu vừa xấu xí kia, chẳng những võ công cao cường, lại còn thông minh cơ trí, dùng quả là lãng phí.

      Thất Thất bị gọi vào lều trại của tướng quân, quan sát vị lão tướng quân tuổi ngoài ngũ tuần trước mặt, tưởng tượng ở trong xã hội đại, chí ít ông cũng phải là bậc thầy lão luyện, nhưng ánh mắt ông nhìn Thất Thất, khiến người ta rất thoải mái, nửa dò xét nửa ngờ vực.

      “Ngươi chính là Uy Thất Thất, sao gầy yếu như vậy!”

      “Báo cáo tướng quân, tôi ăn ít, tuổi còn , cho nên dáng người cũng con! Có điều tôi rất khỏe!”

      “Ha ha!” Trì tướng quân thấy Uy Thất Thất tuy còn tuổi nhưng rất có dũng khí.

      “Lưu Duẫn là Tả phó tướng, ta thăng cấp cho ngươi làm Hữu phó tướng!”

      “Hữu phó tướng?” Thất Thất phấn khởi nhìn Trì tướng quân “Ngài chứ, thăng cấp cho tôi làm phó tướng, giống như Lưu phó tướng đó sao!”

      “Trong quân đội có chuyện đùa! Ngươi còn ít tuổi, nhưng thông minh hơn người, trận vừa rồi lập được ít công lao, lát nữa gặp Vương gia, chúng ta phải bàn xem bước tiếp theo nên đối phó với Hung Nô thế nào.”

      Lần này Uy Thất Thất còn mang thân phận tiểu tốt xuất trong đại bản doanh của Lưu Trọng Thiên, Lưu Trọng Thiên chỉ liếc mắt nhìn thoáng qua Uy Thất Thất, cảm thấy những ngày qua dầm mưa dãi nắng, đen nhiều, cũng xấu xí hơn trước, duy chỉ có đôi mắt kia vẫn giữ nguyên được vẻ quyến rũ mê người.

      Trì tướng quân đứng dậy lễ độ cung kính “Vương gia, nay chúng ta tới sa mạc rồi, tình thế thuận lợi lắm, quân Hung Nô giỏi đánh trận sa mạc, theo thám tử mật báo, quân Hung Nô có khả năng ồ ạt tấn công chúng ta, binh mã chúng ta nếu nghênh chiến, có thể bị tổn thất!”

      “Nếu xuống ngựa đọ đấu kiếm, quân Hung Nô bạo ngược kia tuyệt đối phải là đối thủ của người Hán, Trì tướng quân rất có lý, sa mạc là tử huyệt của chúng ta!” Sắc mặt Lưu Trọng Thiên vô cùng nghiêm túc “Chúng ta phải đối mặt với Hữu Hiền Vương và Đại Thiền Vu của Hung Nô, càng nên chú ý cẩn thận!”

      “Ý của vương gia chí phải.”

      “Phải để quân lính chúng ta thích ứng với việc chiến đấu sa mạc, cho nên mới ban đầu nhất định phải phòng thủ, được để tổn thất binh lính nào!” Lưu Trọng Thiên kiên định .

      “Việc này có chút khó khăn! Sa mạc rộng thênh thang có chướng ngại gì, dễ phòng thủ!”

      “Tôi có cách!” Thất Thất đột nhiên lên tiếng.

      “Hử?” Trì tướng quân nhìn về phía Thất Thất, Tam vương gia Lưu Trọng Thiên cũng nhìn Thất Thất với vẻ nghi ngờ, có cách gì hay chứ, viên Hữu phó tướng 17 tuổi!

      “Chúng ta hãy thiết lập bức tường che chắn!”

      “Bức tường che chắn?”

      “Có bức tường che chắn này, chỉ cần bọn chúng nếm mùi lần, tôi đoán chắc có đánh chết bọn chúng cũng dám tới nữa!”

      Lưu Trọng Thiên coi khinh đứng lên “Đây là chuyện sống còn, há có thể đem ra đùa giỡn!”

      “Đùa giỡn quái gì chứ, tin tôi sao? Tam vương gia, ngài đừng xem thường người khác như vậy!” Thất Thất nhìn chút yếu thế.

      Trì tướng quân lập tức kéo Thất Thất lại, ra hiệu cho được quá trớn, Thất Thất bỏ ngoài tai “Ngày mai tôi làm thí nghiệm! Cho các ngài xem xem! biết phương pháp của tôi lợi hại thế nào!”

      “Được, ngày mai ta chờ xem ngươi làm thế nào thuyết phục được ta!” Lưu Trọng Thiên lãnh đạm nhìn .
      ____________________________________
      Chương 21: Phân biệt giới tính

      Người dịch: ^Sò^


      Uy Thất Thất nhìn tên vương gia đáng ghét kia, trong lòng thực phục, nhất định phải thành công, nếu chẳng phải bị xem thường ư.

      “Hôm nay chỉ bàn đến đây thôi, mọi người lui xuống trước ! Uy Thất Thất ở lại!” Lưu Trọng Thiên mặt mày chút biểu cảm .

      Trì tướng quân và Lưu phó tướng đứng dậy rời khỏi đại bản doanh, Uy Thất Thất nhìn Lưu Trọng Thiên với vẻ quái lạ, biết giữ mình lại có chuyện đặc biệt gì sao?

      “Đấm chân giúp ta, ta muốn có buổi tối nghỉ ngơi thoải mái!” Dứt lời, Lưu Trọng Thiên ngả người xuống giường nằm.

      “Tôi giờ còn là tiểu tốt của ngài nữa, sao lại sai tôi đấm chân!” Thất Thất kháng nghị.

      “Vậy ngươi có đấm hay ?”

      “Đấm…” Thất Thất ấm ức ngồi xuống, đấm nhát gừng.

      “Ta thấy ngươi rất thích tranh đấu hiếu thắng!” Lưu Trọng Thiên đột nhiên mở miệng.

      “Thế sao, tôi trước giờ muốn bại dưới tay ai cả!”

      “Ngươi chuốc bực lên người đấy! Ngày mai nếu thí nghiệm thất bại, hãy trở lại làm thị vệ tùy thân bên cạnh ta, hàng ngày đấm chân cho ta!”

      Thất Thất cảm thấy những lời Tam vương gia nghe chối tai, vì thế bèn gia tăng lực đôi tay, vô cùng bực dọc, Lưu Trọng Thiên bất giác khẽ bật cười.

      “Ngươi giống nữ nhân…”

      Tay Thất Thất thoáng run run, kỳ thực chính là nữ nhân mà, biết nếu trong doanh trại Đại Hán có nữ nhân, bị phát thế nào nhỉ?

      “Vương gia… Trong doanh trại Đại Hán cho nữ nhân làm binh lính, tham gia giết địch ư?”

      “Đương nhiên cho phép rồi, nếu có, ta chém đầu ta!”

      Thất Thất bị hù dọa, tay đấm loạn cả lên “Thế, thế nữ nhân cũng được sao? Tỷ như có trường hợp đặc biệt nào đó chẳng hạn!”

      “Đương nhiên có thể có, gia quyến của tướng quân hoặc vương gia có thể đến doanh trại, chỉ cần tham dự chiến là được!”

      “Phân biệt giới tính!” Thất Thất nổi nóng vung mạnh nắm tay, hung hăng đấm xuống.

      Lưu Trọng Thiên nếm đòn đau, ngồi bật dậy, túm lấy cổ áo Thất Thất, gần như xách lên “Phải chăng muốn ta hạ lệnh chém đầu ngươi, ngươi mới chịu ngoan ngoãn hầu hạ ta!”

      “Vậy hạ lệnh, chém tôi , dù sao tôi cũng thể trở về nhà được!” Thất Thất trừng mắt nhìn Lưu Trọng Thiên, đôi mắt diễm lệ ấy lúc này phóng ra lửa.

      Lưu Trọng Thiên tưởng tượng, nếu mặt Thất Thất có những vết sẹo lồi màu vàng kia, với ngũ quan đó, hẳn phải là nam nhân tướng mạo khôi ngô, đôi mắt kia long lanh tròn xoe vừa có sắc vừa có thần, mê hoặc lòng người, nghĩ đến đây, Lưu Trọng Thiên buông Thất Thất ra, lửa giận bừng bừng.

      “Ra ngoài!” Lưu Trọng Thiên xoay người, lạnh lùng .

      chốc đòi giết, chốc lại đuổi, đúng là vương gia tính tình quái đản, Thất Thất đứng lên, vội vàng rời khỏi đại bản doanh.

      Do điều kiện hành quân gian khổ, Thất Thất phải ở chen chúc cùng mọi người, đâu đâu cũng ngửi thấy mùi hôi chân, nhớ lại cuộc sống giàu sang phú quý trước kia, Thất Thất phiền muộn vô hạn, cáu tiết bò dậy, chui ra khỏi lều trại, ngồi tựa phía ngoài căn lều, ngắm nhìn bầu trời đầy sao.

      dường như trông thấy ông nội mình, mỗi khi gặp Thất Thất, ông đều rất vui, miệng luôn nở nụ cười hiền từ, tựa như đời này bé nào đáng hơn cháu ông. Bởi vì ba năm trước cha tái hôn, ông nội liền đem hết số tài sản của ông sang đứng tên Thất Thất, đó gần như là toàn bộ tài sản của Uy Thị.

      Cha Thất Thất cưới người phụ nữ trung niên rất xinh đẹp, bà ấy còn dẫn theo con hơn Thất Thất hai tuổi, từ khi biết ông nội chia tài sản cho Thất Thất, vẫn luôn canh cánh trong lòng, thậm chí ngay cả cha cũng nghi ngờ quyết định của ông nội. Giờ đây, họ khỏi phải phiền não vì khối tài sản ấy nữa, còn thuộc về thời đại kia, từ ưu tú toàn năng biến thành người dân thường Đại Hán với hai bàn tay trắng, thậm chí còn có dung mạo.

      Thất Thất ngây ngốc nhìn những vì sao kia, hy vọng có thể bay lên trời, ngắm nghía kỹ cái thế giới này, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, dần dà ngủ gà ngủ gật, bất tri bất giác thiếp .
      ____________________________________________

      Chương 22: Bom dầu cá

      Người dịch: ^Sò^


      Ngày hôm sau, Tam vương gia Lưu Trọng Thiên cùng Trì tướng quân đều an tọa ghế phía trước sa mạc, bọn họ tới quan sát thí nghiệm bức tường che chắn của Thất Thất, Lưu Trọng Thiên nheo mắt lại, nhìn Thất Thất đương bận rộn, biết mang đến cho mình ngạc nhiên thú vị nào đây.

      Thất Thất dặn binh lính làm ít dầu cá tinh luyện, đựng trong hũ, đậy chặt nắp hũ, sau đó dùng bột pháo hoa, chế tạo ngòi nổ khá dài.

      Thất Thất chôn cái hũ kia giữa sa mạc mịt mù cát bụi, sau đó lanh lợi lớn tiếng hô.

      “Tất cả mau tránh ra!”

      Trong lòng Thất Thất tràn trề tự tin, thứ này trước đây cùng bạn bè trung học chơi qua nhiều rồi, có lần thiếu chút nữa gây cháy nổ nhà kho, may mà ông nội ra mặt giải quyết giúp , ngờ bây giờ lại dùng đến.

      Tất cả mọi người đều tránh , Thất Thất cẩn thận tiến lại gần, giơ bó đuốc lên, châm ngòi nổ, rồi chạy nhanh ra ngoài, chết tiệt, mới kịp chạy được vài bước, phát ngòi nổ kia quá ngắn, tiếp đó tiếng nổ lớn vang lên, bụi cát bay tứ tung, dầu cá bắn tung tóe, ánh lửa ngợp trời, vùng sa mạc rộng lớn chìm trong biển lửa.

      Lưu Trọng Thiên đột nhiên đứng bật dậy, trước mặt toàn là khói đen lẫn bụi cát, thấy bóng dáng Thất Thất đâu cả, sải bước tiến về phía trước, trong lòng hoảng hốt vô cùng, Uy Thất Thất bị nổ tan xác chứ?

      Bỗng có tiếng ho khù khụ, Uy Thất Thất bước ra khỏi đám khói dày đặc, gương mặt đen sì, cao giọng mắng “Quỷ tha ma bắt, sặc chết tôi rồi, làm ăn kiểu gì vậy, chưa chi nổ, thiếu chút nữa nổ banh xác tôi rồi!”

      Lưu Trọng Thiên thở phào nhõm, rồi trở về chỗ ngồi, trấn tĩnh lại tinh thần, ban nãy có hơi thất thố.

      “Đây quả là kỳ tích!” Trì tướng quân đứng lên, vỗ tay hoan hô, tiếp đó toàn bộ đám binh lính đều phấn khích reo hò.

      Thất Thất lanh lẹ bước tới trước mặt Lưu Trọng Thiên “Vương gia, nếu chúng ta làm hơn chục cái hũ như vậy chôn dưới sa mạc, khi đại quân Hung Nô đột kích, chúng ta chỉ cần châm ngòi nổ là xong, song chuyện châm ngòi nổ có gặp chút trục trặc, hôm nay thiếu chút nữa nổ bay tôi rồi, ha ha!”

      Thất Thất lau qua mặt, mồ hôi lẫn bụi bẩn hòa vào nhau, hằn in mấy vệt đen mặt, trông rất buồn cười. Lưu Trọng Thiên lập tức dời tầm mắt sang chỗ khác, nếu nhìn thêm nữa, thể nhịn cười được, nổi tiếng là người nghiêm túc, đâu thể ở trước mặt quân lính bị tên tiểu tử này chọc cười chứ.

      “Ha ha! Thất Thất, cậu nhìn cậu kìa!” Lưu phó tướng phá lên cười “Mau tắm rửa , bằng mọi người bị dọa chết mất!”

      “Hử?” Thất Thất sờ thoáng qua mặt, lại nhìn xuống tay mình, lập tức hiểu ngay ra, cười mắc cỡ.

      “Mọi chuyện nghe theo Uy phó tướng sắp xếp!” Lưu Trọng Thiên lớn tiếng tuyên bố, sau đó đứng dậy, tới trước mặt Thất Thất thấp giọng .

      “Ngươi thành công rồi, có điều, đừng ngủ ngoài lều trại như tối qua nữa, rất dễ sinh bệnh, nếu quen sống chen chúc với mọi người, có thể tới đại bản doanh của ta!” Dứt lời xoay người mang theo binh lính tùy tùng rời khỏi đó.

      Thất Thất kinh ngạc nhìn , sao biết mình ngủ ngoài lều vậy, lẽ nào nửa đêm ra chỗ đó ư?

      Tam vương gia vừa mới , đám binh lính liền vây xung quanh, nhấc bổng Thất Thất lên, lớn tiếng reo hò, gần như coi hùng.

      “Uy phó tướng vất vả rồi, người lại bẩn thế kia, chi bằng chúng ta lột sạch rồi tẩy rửa kỹ càng cho cậu ấy, mọi người thấy thế nào?”

      “Được!”

      Uy Thất Thất sau khi nghe xong, sợ toát cả mồ hôi, vội nhảy xuống đất, xoay người bỏ chạy, mấy cái tên này, xem là nam nhân , nếu bị lột sạch rồi, vậy chẳng phải còn mặt mũi nào gặp người khác ư.

    4. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 23: Thất Thất nhếch nhác

      Người dịch: Sò


      Đám binh lính cho rằng Thất Thất giỡn với bọn họ, càng thêm hăng say, đuổi theo phía sau, lớn tiếng la hét.

      “Lột Uy phó tướng, mọi người hãy tẩy rửa sạch cho cậu ấy, ân cần chút!”

      “Đừng, đừng!” Uy Thất Thất hoảng hốt lo sợ, gia tăng tốc độ dưới chân, chạy nhanh về doanh trại, chạy mạch tới phía trước đại bản doanh của Lưu Trọng Thiên, chút do dự liền chui vào trong, đoán chừng ở trong đại bản doanh này, bọn họ dám vào đây đâu.

      Những binh lính đó vừa thấy Thất Thất chui vào đại bản doanh của Vương gia, đều dừng bước lại, quay sang nhìn nhau, rồi hậm hực bỏ , chẳng ai dám động đến vị Vương gia này, nếu như muốn bị rơi đầu.

      Lưu Trọng Thiên trông thấy Uy Thất Thất thở hổn hển chạy vào, mặt & cổ lấm lem vệt nước đen, bộ dáng hết sức nhếch nhác, hai tay ôm lấy đầu gối, miệng há hốc, có vẻ chạy rất cực nhọc.

      lập tức đứng lên, nhìn với vẻ kỳ lạ, tiểu tử này hành động suy nghĩ, ngang nhiên dám xông vào đại bản doanh của như vậy, cả doanh trại này cũng chỉ có mình dám thế thôi.

      Thất Thất lâu sau mới ổn định hơi thở, sau đó chỉ ra phía ngoài đại bản doanh “Đám binh lính của ngài điên cả rồi, muốn…” ngượng ngùng liếc nhìn Lưu Trọng Thiên “Những lời ngài ban nãy với tôi, còn tính ?”

      “Là sao?”

      “Là việc tôi có thể đến đại bản doanh của ngài ngủ đó!”

      Lưu Trọng Thiên khẽ gật đầu, Uy Thất Thất phấn khích nhảy dựng lên “ tốt quá, ngài biết đám binh lính đó, bàn chân hôi rình, bốc mùi khiến tôi ngủ được, so ra , ổ đệm nơi này vẫn còn tốt chán!”

      Uy Thất Thất hết nhìn tay lại nhìn y phục, ban nãy bị dầu đen và bùn cát oanh tạc, may mà cũng chưa đến mức quá thảm hại, bèn cười hì hì tiến tới trước mặt Lưu Trọng Thiên “Vương gia, tôi có việc thỉnh cầu?”

      !” Lưu Trọng Thiên ngồi xuống.

      “Tôi có thể tắm rửa ở chỗ ngài ?”

      “Chỗ của ta chỉ cho mình ta tắm rửa, binh lính tắm ngoài bờ sông!” Lưu Trọng Thiên lẳng lặng .

      “Ê! Lưu Trọng Thiên, đừng ích kỷ như vậy chứ!”

      Lông mày Lưu Trọng Thiên lập tức dựng ngược cả lên “ cho ngươi biết, được gọi tên ta, gọi ta là Vương gia!”

      “Lưu Trọng Thiên!” Thất Thất bước tới trước mặt , sáp mặt lại gần, gương mặt đen đúa, bộ dáng càng thêm mắc cười.

      “Ngươi tự ra ngoài, hay là để ta xách cổ ngươi ra ngoài!” Lưu Trọng Thiên đặt quyển sách trong tay xuống, xách cổ áo Thất Thất, Uy Thất Thất thấy nổi giận rồi, lập tức hạ giọng nhún nhường.

      “Vương gia, ngài thể giữ lời, ngài tôi có thể vào đây, tắm tắm, dù sao tôi cũng ra bờ sông, cứ để hôi thối vậy! Đến lúc đó đừng trách trong đại bản doanh của ngài có mùi lạ nha.”

      Lưu Trọng Thiên buông ra, chỉ chỉ vào bồn tắm “Tắm xong, phải rửa ráy sạch đấy!”

      “Vâng! Vương gia!” Thất Thất vui mừng chạy tới chỗ bồn tắm, sau đó đột nhiên như nhớ ra chuyện gì, lại quay trở lại, nhìn Lưu Trọng Thiên.

      “Vương gia, hôm nay sao ngài ra ngoài dạo quanh, tuần tra đôi chút!”

      cần, Trì tướng quân tuần tra!”

      “Thế ra ngoài hít thở khí chẳng hạn?”

      “Vừa mới về.”

      “Ờ, ngài xem binh lính chuẩn bị bom dầu cá tới đâu rồi sao?”

      Lưu Trọng Thiên có hơi cáu tiết “Ngươi rốt cuộc muốn cái gì? Lo tắm rửa !”

      Thất Thất cười gượng “Tôi quen có người khác nhìn tôi tắm!”

      phiền phức, sớm!” Lưu Trọng Thiên đứng lên “Ta tuần tra, canh giờ sau quay về! Tắm nhanh lên đấy!”

      “Cám ơn, Vương gia……” Thất Thất khom mình, sau đó bật cười khanh khách.

      Uy Thất Thất tới Đại Hán triều đáng ghét này, lần đầu tiên được tắm rửa thoải mái, thay chiếc áo phông và quần jean giặt sạch , nhàng xỏ đôi sneakers vào, trong lòng bất giác cảm thán, có thể đôi giày này chẳng còn cơ hội nữa, hy vọng trước khi trở về, nó đừng hư mất tốt.

      Biết đâu ngày nào đó sấm sét giữa trời quang, mở choàng mắt ra phát mình quay về, ngồi trong chiếc xe hơi dài, trước mặt còn chiếu bộ phim hài Mr Bean, tưởng tượng nếu trở về , nhớ nhung nơi này biết bao, còn cả vị Tam Vương gia lạnh lùng kia nữa.
      _________________________________________


      Chương 24: Xà phòng siêu cấp giặt quần áo



      Người dịch: Sò





      Lưu Trọng Thiên vào, thấy Uy Thất Thất ăn mặc chỉnh tề, biết tắm rửa sạch “Tại sao lại ăn mặc quái đản như vậy?”

      “Tôi lại cảm thấy ngài ăn mặc quái đản đó!” Thất Thất bước tới, sờ soạng đai lưng Lưu Trọng Thiên “Nếu ngài mặc quần jean nhất định rất đẹp trai!”

      “Láo xược!” Lưu Trọng Thiên túm lấy tay , có chút nổi nóng, lập tức hất mạnh ra “Sau này đừng động tay động chân với bổn vương!”

      “Đúng là cái tên cáu kỉnh!” Dứt lời, Thất Thất ngồi trong đại bản doanh bắt đầu việc giặt quần áo.

      Lưu Trọng Thiên đương định tới chỗ thư án, nghe thấy có tiếng động, hiếu kỳ quay trở lại, liếc nhìn Uy Thất Thất “Sau này ta khỏi cần sai quân lính tới đại bản doanh của ta gom quần áo nữa, ngươi phụ trách việc giặt giũ!”

      “Ngài cái gì?” Thất Thất đứng lên, chưa kịp phản ứng, Lưu Trọng Thiên xách mấy bộ quần áo ra, ném trước mặt Uy Thất Thất.

      “Giặt cho sạch !”

      “Này! Lưu Trọng Thiên!”

      “Gọi ta là Vương gia!” Lưu Trọng Thiên khẽ mỉm cười, trở lại thư án tiếp tục xem sách, thỉnh thoảng liếc nhìn về phía Thất Thất.

      Uy Thất Thất vừa giặt vừa căm tức nhìn ra ngoài đại bản doanh, là, muốn tìm chỗ thanh tĩnh để nghỉ ngơi, ai dè phải chịu lăng nhục thế này, trở thành tôi tớ giặt quần áo cho tên Tam Vương gia chết bầm đó, chư thần ơi, ngài phải chăng tính sai rồi, sao lại đày người thừa kế gia sản kếch xù thành kẻ sa cơ thất thế, nhìn đống quần áo trong tay, nếu có bánh xà phòng tốt, hoặc nếu có người hầu trong nhà ở nơi này cũng được.

      Nhìn đống quần áo trong tay, sao giặt mãi sạch nhỉ, Uy Thất Thất đứng lên, chạy ra khỏi đại bản doanh, tìm bếp trưởng xin ít kiềm với mỡ lợn, hồi đổ qua đổ lại, tăng thêm nhiệt, bỏ thêm muối ăn, bếp trưởng nhìn khó hiểu, biết làm cái quái gì?

      “Thành công rồi, xà phòng!” Thất Thất nhảy dựng lên.

      Bếp trưởng nhìn khối tròn, rắn, màu vàng trong tay Thất Thất, nghi hoặc hỏi “Uy tướng quân, đây là?”

      “Xà phòng!” Dứt lời Thất Thất phấn khích chạy ra ngoài.

      Thất Thất trở lại đại bản doanh khí thế ngút trời bắt đầu giặt quần áo, Lưu Trọng Thiên tới đó xem, phát trong chậu gỗ toàn là bọt màu trắng, Uy Thất Thất vừa giặt vừa ca hát, khỏi nhíu mày.

      “Đó là thứ gì?”

      “Ờ! Xà phòng, ha ha!” Thất Thất đứng dậy, giơ quần áo lên “Vương gia, sạch nha!”

      Lưu Trọng Thiên thờ ơ liếc nhìn , rồi nhìn bánh xà phòng màu vàng bên cạnh , có hơi nghi ngờ, tại sao Uy Thất Thất này xử kỳ lạ như vậy, ngắm nghía bộ quần áo giơ ra.

      “Từ nay về sau ngươi giặt quần áo cho toàn quân!”

      “Gì, gì cơ?” Thất Thất bị hù dọa tới nỗi lắp.

      “Nếu muốn phải giặt toàn bộ, hãy đưa bánh xà phòng kia của ngươi cho binh lính phụ trách việc giặt quần áo !”

      Uy Thất Thất lập tức hiểu ra, hóa ra là thế, vấn đề gì, ngay cả cách làm cũng có thể dạy cho bọn họ, lập tức kéo tên Vương gia đương định ra ngoài kia lại “Vậy quần áo của ngài, tôi cũng cần giặt nữa đúng , ngài xem tay tôi này!” xong chìa đôi tay mình ra.

      Tam Vương gia Lưu Trọng Thiên phát đôi tay kia mảnh dẻ trắng trẻo mịn màng khác thường, ngượng ngùng dời ánh mắt “Ừ!”

      “OK, No problem!”

      Lưu Trọng Thiên chẳng hiểu cái gì, đúng là người cổ quái, tâm trạng rối bời ra ngoài.
      _____________________________________________________

      Chương 25: Là nam nhân hay là nữ nhân

      Người dịch: Sò


      Từ sau khi Uy Thất Thất phát minh ra xà phòng, binh lính doanh trại vô cùng thích, giặt quần áo, tắm rửa, quả là thứ tệ, dùng rất thoải mái tiện lợi.

      Thất Thất còn thu nhặt ít hoa tươi, giã trộn lẫn vào giữa bánh xà phòng cho mùi hương dễ chịu, khắp nơi phổ biến dùng bánh xà phòng thơm để tắm gội. Đương nhiên cũng có điều kiện, chính là để người khác hầu hạ , rất nhiều binh lính trở thành nô bộc của , vây quanh thành vòng tròn. Cuộc sống của trong doanh trại dường như còn ung dung tự tại hơn cả Vương gia, y như tiểu vương gia vậy.

      Trong đại bản doanh Lưu Trọng Thiên ngồi nghịch bánh xà phòng thơm, bất giác rơi vào trầm tư, Uy Thất Thất này vừa lanh lợi, lại có chút tinh nghịch đáng , bỏ xà phòng xuống, bước ra khỏi đại bản doanh, bất tri bất giác tới bờ sông phía sau doanh trại, trông thấy Uy Thất Thất nô đùa với sáu, bảy binh lính đằng xa, Lưu phó tướng cũng tham gia cùng bọn họ, mặt đất đặt chiếc thùng gỗ, phía ống sắt mảnh.

      “Lưu phó tướng mau bịt lại, mau bịt lại!” Thất Thất đập tay gào to.

      Lưu phó tướng cố gắng giơ cánh tay lên chặn, ống dẫn ở cao phun nước xối xả ra ngoài, mấy binh lính ở phía dưới hứng trọn mưa nước, bọn họ túm luôn lấy Thất Thất, nước bắn khắp người .

      Thất Thất lập tức giãy dụa vùng thoát, hoảng hốt né tránh bọn họ, chạy về phía Lưu Trọng Thiên, y phục ướt đẫm, dính sát lên người, lộ ra vóc dáng thon thả điệu đà, bay nhảy nhàng như chim én, Lưu Trọng Thiên tựa như trông thấy nữ nhân bị ướt như chuột lột.

      Lưu Trọng Thiên ngăn lại, ánh mắt quét về phía bộ ngực . Thất Thất lập tức ngồi xổm xuống đất, trong đầu chợt nảy ra ý nghĩ đáng sợ, mất đầu, rơi đầu, thế là bèn cố tình giả bộ đau đớn “Ai ui! Đau bụng quá, đau chết mất!” Sau đó khom lưng, chạy chậm lại, biến mất trong tầm mắt Lưu Trọng Thiên.

      Thiếu chút nữa toi đời, Uy Thất Thất nguyền rủa, sao ông trời vẫn chưa có động tĩnh gì, rốt cuộc phải làm sao mới có thể xuyên trở về. Nếu Lưu Trọng Thiên biết Thất Thất là nữ nhân, trong cơn giận dữ, rút bảo kiếm ra, xoẹt xoẹt, đầu Thất Thất liền rơi xuống.

      Thất Thất sờ thoáng qua đầu mình, suýt nữa bật khóc, nhớ ông nội, nhớ cha, nhớ chiếc xe sang trọng, nhớ Internet, nhớ chiếc giường rộng rãi, nhớ cái bồn tắm lớn, và cảm giác được hầu hết học sinh trong trường sùng bái…

      “Bức tường che chắn chuẩn bị ra sao rồi? Ta thấy ngươi mấy ngày qua có phần ung dung quá mức!” Tam Vương gia cất giọng .

      Thất Thất lập tức quay lưng lại “Ngày mai là xong rồi, quân Hung Nô nhất định bị nổ banh xác!”

      Lưu Trọng Thiên tại cảm thấy Thất Thất có chất giọng dễ nghe, bóng lưng, cổ, cánh tay, ngón tay kia, tại sao ở con người lại toát lên sức hút mê hồn, chẳng lẽ sâu thẳm trong trái tim Lưu Trọng Thiên coi là nữ nhân rồi sao?

      Lưu Trọng Thiên mang theo tâm trạng nghi hoặc, nhất thời tài nào ngủ được, thấy Thất Thất nằm ngủ say sưa đất, có hơi xao xuyến, tự hỏi rốt cuộc là nam nhân hay là nữ nhân?

    5. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 26: Uy Thất Thất với rock and roll

      Người dịch: Sò

      Sáng sớm hôm sau, Uy Thất Thất đích thân chỉ huy binh lính, sắp đặt bom dầu cá đâu vào đấy, Thất Thất ngắm nhìn sa mạc mênh mông, chỉ cần đại quân Hung Nô dám cả gan xâm phạm, cho bọn chúng chầu trời.

      Quả nhiên bức tường bom dầu cá giáng cho quân Hung Nô đòn chí mạng, đợt tấn công này của binh lính Hung Nô, gần phần ba số quân tử trận, từ đằng xa nhìn lại, sa mạc bốc khói dày đặc tứ phía, ánh lửa ngút trời, biển lửa bao quanh tới mấy dặm, có cảm giác như lọt thỏm vào nơi nóng như thiêu như đốt.

      Bom dầu cá giống với đạn pháo được phát minh sau này ở thời nhà Hán, bản thân nó sau khi nổ tung xong, dầu cá bắn tóe ra tiếp tục bốc cháy, nên khi dầu cá dính lên người binh lính Hung Nô, cho dù bị bom oanh tạc, cũng khó thoát khỏi cái chết vì lửa thiêu.

      Có thể sau khi nổ bay, còn ngừng phải chịu đau đớn giày vò, Hung Nô gần như mất đội quân tinh nhuệ, đám Hung Nô còn lại nghe tin liền chạy mất mật, nếu còn tới xâm phạm nữa, chừng cũng phải rất lâu sau.

      Lưu Trọng Thiên đứng trong đại bản doanh, có thể cảm nhận cơn địa chấn rung chuyển dữ dội kia, phóng tầm mắt nhìn theo, khó mà tin nổi chiến trường nghi ngút khói dày đặc, trong niềm vui, xen lẫn vẻ lo âu, biết lần này, Uy Thất Thất có kịp chạy , bị nổ tan xác chứ?

      Đương suy tư, Uy Thất Thất dẫn theo hơn chục binh lính chạy về, khuôn mặt đen sì, khỏi cần đoán cũng biết, lại chưa kịp chạy rồi.

      “Quỷ tha ma bắt! Khốn kiếp, ngòi nổ chết tiệt, sặc chết mất!” Uy Thất Thất nổi đóa kêu gào.

      Tiếng hô vang khắp cả doanh trại, mọi người cảm thấy trận đánh này quá tuyệt vời, Uy Thất Thất đúng là người phi phàm, đừng xem thường kẻ ít tuổi, gầy yếu, và có phần xấu xí, về mưu kế, quả thực tài trí hơn người!

      “Hôm nay, khao thưởng ba quân, thoải mái chè chén!” Lưu Trọng Thiên biết Thất Thất bình yên vô , tâm tình cũng thoáng và cởi mở hơn.

      Đám binh lính reo hò hồi, dường như lâu lắm rồi bọn họ vui vẻ thế này, quân số vẹn nguyên, trong khi quân địch đại bại tháo chạy, hả lòng hả dạ!

      Uy Thất Thất cảm giác trong miệng toàn khói bụi, chui vào đại bản doanh, sai người chuẩn bị chu đáo nước tắm, rồi ngâm mình trong nước, bỗng thấy mát lạnh dễ chịu hơn nhiều, nhân lúc tinh thần mọi người còn hưng phấn, Thất Thất nhanh chóng thay sang quần jean và áo phông, mặc quần áo của mình là thoải mái nhất, áo giáp vừa dài vừa rộng, vừa dày vừa nặng, khiến eo sắp gãy đôi rồi.

      Khi Uy Thất Thất ra khỏi đại bản doanh, phát cảnh tượng bên ngoài choáng ngợp, biết tự lúc nào đốt lửa trại, bày đầy rượu ngon cùng cao lương mĩ vị bàn.

      Thất Thất cười hân hoan, xem ra cuộc sống thế này cũng có gì là tốt, náo nhiệt tưng bừng, uống rượu xơi thịt thỏa thê, đến Đại Hán, được mở rộng tầm mắt rồi.

      Thất Thất được bố trí ngồi bên cạnh Lưu Trọng Thiên, trước mặt bày thịt bò và rượu ngon, Lưu Trọng Thiên nhìn thoáng qua Thất Thất, hình như Uy Thất Thất này rất thích ăn mặc quái dị, chỉ cần đánh giặc, chắc chắn mặc trang phục này, quần jean bó sát, giặt sạch , áo rộng thùng thình phủ tới mông, nhìn càng thêm gầy gò.

      Song Lưu Trọng Thiên phải thừa nhận, trang phục kiểu này của Uy Thất Thất có nét thi vị riêng, tôn lên vẻ rạng rỡ tươi tắn gương mặt xấu xí của , chính xác ra, có đôi chút cảm giác rung động lòng người.

      Mọi người đều đến chúc mừng Uy Thất Thất và Vương gia, yến tiệc linh đình, đám binh lính biểu diễn các tiết mục trước lửa trại.

      “Mời Uy phó tướng biểu diễn tiết mục cho mọi người xem có được !” Quân lính gào hét, có vẻ như bọn họ rất thân quen với Uy Thất Thất.

      Uy Thất Thất khách khí đứng lên “Được, mọi người thích nghe tôi ca hát hay là nhảy múa?”

      “Vừa ca vừa múa!” Đám binh lính bật cười ha hả.

      “Được!” Thất Thất cảm thấy ngượng ngùng chút nào, là tài nữ ở trường trung học, hát hay múa giỏi, chuyện này làm khó được, cầm lấy cục xương thịt bàn bị gặm sạch, nhảy ra sân bãi, giơ cao khúc xương lên – giả như cái microphone, hơi cúi đầu xuống dưới, tư thế mạnh mẽ, kết hợp hữu hình giữa phong cách cowboy cùng sneakers, đám binh lính ngừng huýt sáo, cổ vũ cuồng nhiệt cho .

      “Sau đây ngôi sao nhạc rock and roll Uy Thất Thất trình diễn Who Will Dance On The Floor In The Round kết hợp cả nhảy nữa.” Dứt lời hất cao đầu, mái tóc ngắn bay bay, vô cùng duyên dáng.

      Toàn quân lặng ngắt như tờ, mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn Uy Thất Thất, mãi đến khi Uy Thất Thất cất giọng hát ca khúc rock and roll đó, ai kinh hãi, quả thực tràn đầy sức sống, bước nhảy nhàng, thanh sống động, vòng eo mảnh dẻ, có điều vũ điệu kia của , chẳng ai biết tới, táo bạo cuồng nhiệt, khiến người ta tim đập liên hồi.
      ------------------------------------------

      Chương 27: Thất tướng quân

      Người dịch: Sò


      Có mấy binh lính nhịn được nhảy vào trong sân bãi, vây quanh Uy Thất Thất thành vòng tròn, nâng chén rượu, trầm trồ khen ngợi!

      Ánh mắt Lưu Trọng Thiên chăm chú nhìn Uy Thất Thất, cầm chén rượu lên uống hơi cạn sạch, trong lòng trào dâng xúc cảm dạt dào, Uy Thất Thất nhảy múa cạnh lửa trại, bóng hình ấy cứ như giấc mộng quẩn quanh trong đầu , có sức mê hoặc……

      Uy Thất Thất hát xong ca khúc đó, liền quẳng khúc xương , phấn khởi nhảy dựng lên, sau đó vui vẻ chạy trở về chỗ ngồi, khát quá bèn bưng chén rượu lên uống, cảm giác cay xè khiến phun ngay ra ngụm, lắc đầu lè lưỡi, vẻ mặt thống khổ nhìn Lưu Trọng Thiên “Đó là gì vậy?”

      “Rượu!”

      “Cay chết mất, khó uống quá, tôi muốn uống nước!”

      tìm khắp bốn phía, sắc mặt tái mét, sao rượu Đại Hán lại khó uống như vậy, cứu mạng a, trong miệng sắp bốc cháy tới nơi rồi.

      Lưu Trọng Thiên cảm thấy Uy Thất Thất hết sức khôi hài, mới có tí rượu khiến trở nên thảm thương như vậy, biểu chẳng khác gì tiểu nữ nhân, đưa cốc nước cho Uy Thất Thất “Nước đây! Uống !”

      Thất Thất nghe loáng thoáng, hình như là nước, há miệng uống ừng ực, còn chưa kịp thở ra hơi, Lưu phó tướng tới rồi.

      “Uy phó tướng! Ta mời cậu chén, ta thực khâm phục cậu!” Lưu phó tướng nhấc chén rượu lắc la lắc lư, vừa nhìn biết là uống nhiều rồi.

      uống, khó uống lắm!” Thất Thất bịt mũi.

      “Nam nhân đâu thể uống rượu, uống, uống, ta chuốc cho cậu!”

      Lưu phó tướng tiến lên, nắm lấy cằm Uy Thất Thất “Đừng có xử như tiểu nương thế!”

      Dứt lời, thực chuốc rượu cho Uy Thất Thất, đám binh lính lớn tiếng cười vang.

      “Đúng rồi, nam nhân là phải như vậy!” Lưu phó tướng quay mặt về phía toàn thể binh lính, lớn tiếng hô “Uy phó tướng lập được công lao lớn, giúp chúng ta tránh được việc phải bỏ mạng, đồng thời đánh lui đại quân Hung Nô, phải chăng nên khen thưởng!”

      “Phải!”

      “Uy phó tướng! Mau với Vương gia, cậu muốn được ban thưởng thứ gì, chức quan hay là mỹ nhân?”

      Do bị chuốc rượu, mặt mũi Thất Thất đỏ bừng đến nỗi thở ra hơi, hồi lâu sau mới hít thở thông, ngừng ho khan, nên lời, khóe mắt rưng rưng lệ, Lưu phó tướng lớn tiếng hô vang.

      “Uy phó tướng còn tuổi, thông hiểu chuyện nữ nhân, nên chọn chức quan có phải ?”

      “Phải!” Đám binh lính reo hò hồi.

      Uy Thất Thất tuy rằng thốt ra lời, nhưng có thể nghe thấy, cảm thấy giờ mọi thứ đương tốt đẹp, muốn đề cập đến chuyện này, khỏi mất đầu oan, vội đưa tay kéo y phục Lưu phó tướng, nhưng Lưu phó tướng hoàn toàn phớt lờ .

      Lưu phó tướng bước tới trước mặt Vương gia, quỳ xuống “Vương gia, Uy phó tướng cứu doanh trại chúng ta bao lần, nên được sắc phong, xin Vương gia hạ lệnh!”

      Lưu Trọng Thiên vốn cũng định khen thưởng Uy Thất Thất, nhưng nhất thời chưa nghĩ ra được thưởng gì cho xứng, Lưu phó tướng đề xuất như vậy, nên luận công ban thưởng, thế là Lưu Trọng Thiên bèn đứng lên.

      “Uy phó tướng còn tuổi, cần thêm nhiều thời gian để tôi luyện, cho nên tạm thời phong làm phụ tá Hữu tướng quân!”

      “Hay! Thất tướng quân, Thất tướng quân……” Mọi người tâm phục khẩu phục, đồng thanh hô vang “Thất tướng quân” – tên đó cũng dễ nghe.

      “Ngươi có hài lòng ?” Lưu Trọng Thiên ngồi xuống, khẽ hỏi Uy Thất Thất.

      Thất Thất cảm giác trong cổ họng nóng bỏng rát, hốc mắt lại ngân ngấn lệ, Lưu Trọng Thiên phá lên cười “ cần xúc động, đó là phần thưởng xứng đáng với ngươi, nếu phải vì ngươi mới 17 tuổi, ta phong ngươi là tướng quân chính thống thực .”

      Xúc động? Uy Thất Thất tuyệt cảm thấy xúc động, trái lại tràn đầy sợ hãi, hình như trông thấy Lưu Trọng Thiên rút bội kiếm ra, giơ lên cao cao…
      ----------------------------------------
      Chương 28: Hóa ra tên ma lem là nữ nhân

      Người dịch: Sò

      Uy Thất Thất cực kỳ căng thẳng, chuyện lớn rùm beng rồi, dù sao chăng nữa cũng là nữ nhân, bèn giơ tay lên định kháng nghị, nhưng loại rượu kia quá mạnh, vừa mới đứng lên, lảo đà lảo đảo té lăn quay, say tới mức mê man bất tỉnh, vì cú ngã này, kháng nghị bất thành, danh chính ngôn thuận trở thành Thất tướng quân trong doanh trại.

      Uy Thất Thất được Lưu Trọng Thiên bế về đại bản doanh, do tình hình chiến xoay chuyển, Lưu Trọng Thiên cũng uống ít, có hơi thấy chóng mặt, biết vì sao, xem vũ điệu rock and roll sôi động nóng bỏng của Uy Thất Thất, khiến sục sôi nhiệt huyết, ôm lấy Thất Thất, chút do dự trực tiếp đặt Thất Thất lên giường mình, nhàng vuốt ve đôi tay bé trắng ngần của Uy Thất Thất.

      Lưu Trọng Thiên càng tiếp xúc với da thịt Thất Thất, càng khó khống chế lòng mình, tự nhiên lại nảy sinh ý nghĩ an phận, bực tức buông tay Uy Thất Thất ra, hung hăng đấm xuống giường cái, xoay người rời .

      Lưu Trọng Thiên ra khỏi đại bản doanh, ngắm sao trời, bất giác cảm thán, chẳng lẽ Lưu Trọng Thiên thực cần nữ nhân sao?

      nhớ tới Ninh Vân Nhi ở phủ đệ mình, nàng chờ mình khải hoàn thành thân, nữ nhân xinh đẹp dịu dàng như làn nước trong xanh, mỗi khi nhìn Ninh Vân Nhi, đều cảm nhận được vẻ đoan trang thùy mị trong con người nàng, đó mới là nữ nhân, còn người nằm giường mình, nam nhân, chẳng lẽ Lưu Trọng Thiên điên rồi sao?

      Còn cả hoàng phi Hàn Vũ si tình, sủng phi của Hoàng Thượng, vẫn luôn có ý thương nhung nhớ , bởi vậy Hoàng thượng thiếu chút nữa kiếm giết , cho nên oán hận thâm thù giữa huynh đệ bọn họ cũng ngày càng nhiều, đó chính là lý do khiến thà lựa chọn viễn chinh, chứ muốn ở lại phủ đệ.

      Nếu Uy Thất Thất là nữ nhân , so với những nữ nhân diễm lệ kia, quả thực chênh lệch muôn phần, tại sao mình lại sinh ra ảo giác với nhỉ, Lưu Trọng Thiên là Vương gia, đường đường nam nhi, bao nhiêu khó khăn gian khổ đều chẳng sợ hãi, tại sao lại bất lực trước Uy Thất Thất bé, hơn nữa còn là nam nhân.

      Lưu Trọng Thiên nghe thấy có tiếng động trong đại bản doanh, lập tức sải bước trở vào, Uy Thất Thất trước giờ chưa từng uống rượu mạnh như vậy, tránh khỏi nôn mửa dữ dội, ói cả lên y phục và mọi chỗ giường.

      Lưu Trọng Thiên nổi nóng nhìn , sớm biết tửu lượng thế này, nên để uống loại rượu mạnh, Lưu Trọng Thiên đỡ Uy Thất Thất dậy, tháo tấm đệm dơ bẩn dưới người ra, bất đắc dĩ ném xuống đất.

      phát y phục của Uy Thất Thất cũng bẩn kém, khỏi cáu tiết, cái tên này, lẽ nào để Vương gia hầu hạ sao? tay Lưu Trọng Thiên ôm lấy , tay kia nhanh chóng cởi áo xuống, sau đó tức tối quăng nó ra ngoài, khi quay đầu lại nhìn Uy Thất Thất, liền sợ ngây người……

      Dựa vào trong lòng nữ nhân… Cổ trắng như tuyết, áo quây màu trắng quấn chặt quanh ngực, vòng eo thon gọn, cánh tay và ngón tay trắng trẻo gợi cảm, Lưu Trọng Thiên nhanh chóng đặt Thất Thất xuống, kéo chăn đắp lên người , bối rối xoay người tới trước thư án, sao bình tĩnh trở lại được, Thất Thất lại là nữ nhân

      Hoang đường, quả là hoang đường, Lưu Trọng Thiên vừa mới phong là phụ tá Hữu tướng quân, nếu để doanh trại và triều đình biết chuyện là nữ nhân, nhất định gặp họa sát thân, Uy Thất Thất chắc chắn khó thoát khỏi cái chết ! Việc sắc phong này, đẩy nữ nhân lên đầu ngọn sóng, trở thành cừu con chờ làm thịt.

      Song việc Uy Thất Thất là nữ nhân, cũng khiến cho Lưu Trọng Thiên vui mừng đôi chút, hóa ra những xúc cảm của mình phải có lý do, mọi hoài nghi đều có đáp án, nhưng nên xử lý nữ nhân phiền phức này thế nào đây, để là Thất tướng quân liệu có ổn?

      Lưu Trọng Thiên bất đắc dĩ quay trở về, nhặt y phục dưới đất lên, nhìn Uy Thất Thất, phải mặc lại cho như cũ, bí mật này chỉ có mình biết thôi, tất cả mọi thứ phải giữ nguyên trạng, hơn nữa, thể để Thất Thất biết, biết là thân nữ nhi rồi, bằng giữa bọn họ hết sức khó xử.

      Lưu Trọng Thiên vén chăn lên, khi tay chạm vào Uy Thất Thất, bỗng cuộn trào loại dục vọng mãnh liệt, khó có thể chế ngự nổi, cầm lòng được đặt tay lên phần da thịt trần trụi của Thất Thất, nhàng vuốt ve, bên người Lưu Trọng Thiên phải có nữ nhân, nhưng có nước da trắng mịn thế này, chưa từng thấy qua.

      Uy Thất Thất nóng bức vươn cánh tay ra, khoác lên cổ Lưu Trọng Thiên, Lưu Trọng Thiên như bị điện giật đứng bật dậy, cầm lấy y phục, mặc vội lên người Uy Thất Thất, rồi bước nhanh ra khỏi đại bản doanh.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :