1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Nữ Tướng Quân Đấu Trí Cùng Tam Vương Gia - Ma Nữ Ân Ân (157c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 10: Chạy trốn đụng phải hai con sói

      Người dịch: ^Sò^



      Thất Thất nhanh nhẹn băng qua đại bản doanh, đến chỗ nào cũng khôn khéo tránh được lính tuần tra, trời phụ người có lòng, tuy rằng mông còn đau ê ẩm, vẫn hết sức vui mừng vì thoát khỏi phạm vi thế lực của Lưu Trọng Thiên.

      Sắc trời tối đen, nơi này tồi tàn đến mức chẳng có đèn đường, bước thấp bước cao, phải trông theo ánh trăng mờ mờ mịt mịt, nhưng đêm hôm khuya khoắt, xung quanh hết sức tĩnh mịch, u đáng sợ.

      Thất Thất cảm giác đằng sau tán lá cây vang lên tiếng sột soạt, khỏi nổi da gà, lẽ có quỷ à?

      dám động đậy nữa, cảm giác có thứ gì đó chầm chậm đến gần , Uy Thất Thất biết lá gan mình , nhưng ở nơi hoang vắng thế này, chẳng có nổi bóng người, sợ hãi là giả, lá gan của sắp vỡ vụn ra rồi.

      Uy Thất Thất cuối cùng cũng có được dũng khí, quay đầu lại, trông thấy đôi mắt xanh biếc, đó là con sói, nếu là người, còn có gan tỷ thí, nhưng đằng này lại là con sói dữ dằn, Uy Thất Thất mất hết can đảm, bắt đầu hối hận, khi rời khỏi doanh trại vì sao mang theo vũ khí, dù gì cũng tốt hơn việc tay tấc sắt.

      Con sói ngồi xổm xuống, nheo mắt lại, tựa như chờ đợi gì đó, chưa đầy lát, lại có đôi mắt xanh biếc khác xuất , hóa ra nó đợi bạn đến chia nhau con mồi là , tưởng tượng lát nữa thôi mình bị ăn sạch chỉ còn trơ bộ xương cốt, bất giác rùng mình cái.

      Uy Thất Thất sao lại xui xẻo như vậy, chạy đến Đại Hán làm mồi cho sói, sót lại đống xương trắng nằm rải rác ở nơi hoang vắng này, chẳng ai ngờ được người thừa kế của Uy Thị lại có kết cục bi đát thế!

      “Đừng tới đây, tao có thịt đâu!” Thất Thất nhát gan lẩm bẩm.

      Hai con sói kia đứng lên, tru tréo gầm tiếng, phải là cầu nguyện trước bữa tối đó chứ, Thất Thất cảm thấy chân mềm nhũn, có khi bọn chúng đói quá đến cả xương cốt cũng chừa lại.

      Thất Thất khiếp sợ khỏi liên tục lùi lại, con sói đằng trước tiến đến, con còn lại phía sau cũng xông lên, đột nhiên con sói nhảy vọt lên, lao như bay về phía Thất Thất. sợ hãi ù té bỏ chạy, may đâm sầm vào người, đúng là trời diệt Thất Thất a, nhất thời phấn khởi vô cùng, nghĩ ngợi nhiều, quay người lại ôm người kia, bám chặt lấy người đó…

      “Có sói, có sói, cứu mạng a!” Thất Thất vùi mặt vào trước ngực người đó, nhắm chặt hai mắt lại.

      Người kia đối mặt với con sói nhào tới, rảnh để ý tới Thất Thất quấn người mình, đành phải vừa ôm , vừa rút bội kiếm ra nghênh chiến với con sói hung dữ kia.

      Thất Thất cảm giác hơi nóng cổ, có thứ gì đó dinh dính bắn lên người, tiếp theo là tiếng ngã xuống của vật nặng, người kia ôm lấy , lui về phía sau, Uy Thất Thất kinh ngạc mở mắt ra, ngoảnh lại nhìn, phát con sói chết, con còn lại trông thấy đồng loại bị giết, càng dữ tợn bổ nhào tới.

      Người kia gắng sức đẩy Thất Thất ra, hy vọng đừng làm vướng víu, Thất Thất đâu chịu buông ra, ôm chặt lấy cổ người đó, toàn thân run cầm cập.

      Người nọ thở dài, để mặc Thất Thất ôm như vậy, phi thân nhảy vọt lên, Uy Thất Thất cảm giác ánh kiếm lóe sáng trong trung, con sói kia uỵch tiếng ngã vật xuống đất.

      “Chết rồi? Sói chết rồi?” Thất Thất quay đầu lại, trông thấy con sói kia giãy dụa mặt đất mấy cái rồi bất động, lúc này mới yên lòng.

      “Buông tay, mau buông ra!” Người nọ kéo tay Thất Thất ra, Uy Thất Thất bị buộc rời ra khỏi người đó.

      Thất Thất mượn ánh trăng nhìn kỹ lại, toàn thân chấn động, là Tam vương gia Lưu Trọng Thiên, có đôi mắt sáng giống con sói kia, nhìn với vẻ phẫn nộ, Thất Thất nhất thời ngồi phịch xuống đất, sau đó nhảy dựng lên như lò xo “Đau chết mất, chết tiệt.”

      Tam vương gia Lưu Trọng Thiên thu bội kiếm về, về phía Uy Thất Thất, Lưu phó tướng dẫn binh lính đuổi theo sau, khi bọn họ trông thấy Uy Thất Thất, lập tức trợn trừng mắt.

      “Tìm được rồi, Vương gia, quả nhiên là gian tế, ngay từ đầu thần nhìn lầm mà!”

      “Gì cơ? Gian tế?” Uy Thất Thất mơ hồ, sao lại trở thành gian tế rồi, chẳng phải chỉ chạy trốn thôi sao? Lẽ nào chạy trốn cũng là gian tế à?

      Tam vương gia lạnh lùng nhìn Uy Thất Thất “Áp giải về doanh trại, sau đó thẩm vấn!”

      “Này! Tôi phải là gian tế…”

      Đâu có ai chịu nghe , Thất Thất lại bị bắt trở về doanh trại, lần này là bị trói gô cổ, cũng biết bị tên khốn nào đá phát vào mông, đau đến nỗi mồ hôi đầm đìa.

      “Quỳ xuống!” Lưu phó tướng ra sức ấn xuống, Thất Thất bị ấn chặt xuống đất.

      Trong lòng Uy Thất Thất thầm mắng chửi, tên cẩu quan Lưu phó tướng, chờ tự do rồi, giẫm nát dưới chân, để liếm giày cho Uy Thất Thất.
      tart_trung thích bài này.

    2. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 11: Con tốt chịu thiệt trước mắt

      Người dịch: ^Sò^



      “Bản đồ tuyến đường hành quân ở đâu?” Lưu phó tướng lại đá cái.

      “Bản đồ tuyến đường hành quân nào?” Thất Thất lửa giận bừng bừng “Tôi cho ngài biết lần nữa, tôi phải gian tế, lũ khốn các !”

      “Còn cãi bướng, Vương gia, có khi phải dùng đại hình với !”

      Tam vương gia nhíu mày, đứng lên bước qua đó, Thất Thất có thể nhìn thấy đôi giày màu đen của về phía mình, sau đó nghe thấy giọng Tam vương gia vang lên đầu mình “Vừa mất bản đồ tuyến đường hành quân xong, lại thấy bóng dáng ngươi đâu, đừng với ta, ngươi nhất thời nảy ra ý định muốn rời khỏi doanh trại!”

      “Đúng! Tôi muốn ở lại nơi này, vừa bị đánh đòn vừa phải hầu hạ ngài, Uy Thất Thất tôi vì sao phải chịu đựng thế chứ!”

      “Lựa chọn ban đêm rời ?”

      sao? Rời lúc nào cũng phải thông báo cho ngài biết sao?”

      Tam vương gia tức đến nỗi lông mày dựng ngược cả lên, phất tay áo trở về trước thư án, nghiêm nghị “Đánh cho ta! Đánh đến khi chịu khai mới thôi!”

      “Vâng!”

      Hai binh lính cầm quân trượng tiến đến, Thất Thất nhất thời sợ hãi toát mồ hôi lạnh, xem ra Tam vương gia muốn đánh rồi, con tốt chịu thiệt trước mắt “Tôi , tôi , tôi lấy bản đồ gì đó của các …”

      ra vu oan giá hoạ là như thế này đây, Uy Thất Thất thực được lĩnh giáo rồi, chỉ cần thoát qua khỏi cửa ải này rồi tính tiếp, gì gì cũng thể lại chịu đòn thêm nữa.

      “Ngươi phải chăng là gian tế Hung Nô?” Tiếng Tam vương gia lạnh giá khác thường, cũng rất phẫn nộ, dường như cảm thấy Uy Thất Thất vẫn che giấu thân phận thực , nghi ngờ dáng vẻ gầy yếu đáng thương của .

      “Tôi phải gian tế Hung Nô, việc lấy bản đồ, thể chứng minh tôi là gian tế!” Thất Thất chẳng tại sao mình tránh khỏi có liên quan đến gian tế.

      Lưu phó tướng túm lấy dây thừng trói gô Thất Thất “Bản đồ đâu? Có phải ở trong người ngươi ?” Dứt lời vươn tay về phía người lục lọi.

      Thất Thất sợ động tay đông chân bậy bạ, lập tức cao giọng “Vứt rồi, vứt đường rồi!”

      “Vứt đường rồi? Vứt chỗ nào?” Lưu phó tướng tra hỏi sát sao.

      “Sói, chỗ con sói ý, tôi ném rồi!”

      Tam vương gia lạnh lùng ra lệnh “Cử binh lính tìm ngay bây giờ, trói Uy Thất Thất lên cọc gỗ!”

      Thất Thất ngẩng đầu lên, căm tức nhìn về phía Tam vương gia, phát máu lạnh vô tình chỉ mải mê lau chùi bội kiếm, hoàn toàn chẳng thèm ngó ngàng tới kẻ vô danh tiểu tốt như Uy Thất Thất, sống chết của chỉ dựa vào câu của .

      Lúc này Tam vương gia cũng ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt phẫn nộ của Uy Thất Thất, nheo mắt lại, khiến Thất Thất liên tưởng đến con sói dữ dằn kia, khỏi rùng mình cái.

      Uy Thất Thất bị lôi ra ngoài, trói lên cọc gỗ giữa doanh trại, biết chỗ đó hoàn toàn chẳng có bản đồ quái quỷ kia, lát nữa thôi chắc chắn bọn họ đến truy hỏi , phải ứng phó thế nào đây, nếu trả lời tốt, tên Vương gia biến thái kia nhất định chém đầu , giống như chém con sói đó.
      tart_trung thích bài này.

    3. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 12: Vương gia muốn chém đầu Thất Thất

      Người dịch: ^Sò^

      Quả nhiên chưa đầy nửa canh giờ, Uy Thất Thất thấy có người cầm bó đuốc bước về phía , Tam vương gia Lưu Trọng Thiên lạnh lùng đằng trước, Lưu phó tướng theo sau cùng với vài binh lính tùy thân.

      Binh lính đặt cái ghế trước cọc gỗ, Tam vương gia Lưu Trọng Thiên ngồi thẳng người, Lưu phó tướng tới trước mặt Vương gia, thấp giọng “Vương gia, xử lý tên tiểu tử này thế nào đây, chi bằng cứ giết ! thể giữ tên gian tế này lại trong doanh trại được.”

      Uy Thất Thất lập tức thanh minh “Đừng bậy, phán người ta có tội phải đưa ra được chứng cứ, chứng cứ đâu?”

      “Chứng cứ?” Lưu phó tướng nổi nóng bước tới trước mặt Thất Thất “Ngươi nửa đêm nửa hôm trốn khỏi doanh trại, bản đồ hành quân liền biến mất, ngươi phải gian tế, lẽ nào ta là gian tế?”

      “Tôi rồi, tôi muốn ở lại doanh trại của các , sao có thể trở thành gian tế được!”

      “Mạnh miệng đấy!” Lưu phó tướng quay người trở lại chỗ Vương gia “Vương gia, cho nếm chút cực hình, nhận tội đâu, thần nghĩ nhất định có nội ứng, bằng bản đồ hành quân sao có thể cánh mà bay? Chi bằng sai người đánh mấy roi, có khi chưa đến vài cái thú nhận rồi!”

      Uy Thất Thất nghe thấy Lưu phó tướng như vậy, biết lần này thực toi rồi, roi? Lại nghĩ ra chiêu này, Uy Thất Thất lo lắng ngước nhìn Tam vương gia, ngàn vạn lần đừng đồng ý nha, chỉ cần mở miệng, đoán chừng thi hành lệnh.

      Tam vương gia đương định , binh lính bỗng chạy tới, khẽ bẩm báo chuyện gì đó với Tam vương gia, Tam vương gia lập tức đứng lên, chẳng câu nào rời theo binh lính kia.

      Lưu phó tướng thấy Tam vương gia rồi, cười khẩy “Ta căm ghét nhất quân Hung Nô, mà ngươi lại chính là gian tế Hung Nô!” xong liền giơ roi lên.

      Thất Thất trừng mắt nhìn “Này, Vương gia còn chưa lên tiếng, ngài dám dùng hình phạt riêng sao!”

      “Vương gia chẳng để ý đến việc ta đánh tên gian tế Hung Nô đâu!”

      “Nếu ngài dám đánh tôi, tôi bỏ qua cho ngài đâu!”

      “Chết đến nơi rồi còn đòi uy hiếp ta!”

      Lưu phó tướng giơ roi lên, đương định quất xuống, binh lính vội vã chạy tới “Vương gia có lệnh, cởi trói cho Uy Thất Thất, đưa về đại bản doanh của Vương gia!”

      Lưu phó tướng quăng cây roi , túm lấy cổ áo binh lính “Ngươi nghe lầm chứ?”

      “Là chính miệng Vương gia !”

      “Chuyện gì vậy nhỉ!” Lưu phó tướng sai người cởi trói cho Thất Thất, dẫn đến đại bản doanh của vương gia.

      Trong đại bản doanh, Tam vương gia Lưu Trọng Thiên sớm ngồi chờ ở đó, trông thấy Thất Thất bị lôi vào, bỗng lộ vẻ áy náy “Dìu đến chỗ đống chăn đệm dưới đất, cầm ít thuốc chữa thương qua đây!”

      “Vương gia…” Lưu phó tướng bắt gặp ánh mắt sắc bén của Lưu Trọng Thiên, lập tức ngậm miệng, bực bội thả Thất Thất xuống chỗ nằm nghỉ, dẫn binh lính lui ra ngoài.

      lát sau binh lính mang thuốc chữa thương đến, Tam vương gia ra lệnh cho binh lính kia “Bôi ít thuốc lên vết thương cho Uy Thất Thất!”

      Thất Thất nghe thế, cố nhịn đau, đứng bật dậy “Tôi tự làm được, đưa thuốc cho tôi!” Dứt lời bước đến chỗ binh lính kia, giật lấy thuốc, nhìn Tam vương gia với vẻ kỳ lạ, chẳng lại phát bệnh thần kinh gì nữa, quay về chỗ nằm của mình.

      Binh lính kia vừa lui xuống, Tam vương gia Lưu Trọng Thiên liền qua đó “Ngươi cảm thấy lạ ư, vì sao đột nhiên thả ngươi ra?”

      “Phải, rất kỳ lạ, có điều lười hỏi!”

      bắt được gian tế thực rồi, và tìm được cả bản đồ hành quân nữa.” ngồi xuống trước mặt Thất Thất “Vì sao ngươi lại bịa chuyện ngươi lấy bản đồ hành quân.”

      như thế, ngài sai người cầm quân trượng đánh tôi, lẽ nào để mặc cho bọn họ đánh nát mông tôi sao?”

      Lưu Trọng Thiên đột nhiên phá lên cười, dọa Thất Thất nhảy dựng lên, biết lại định hành hạ kiểu gì đây. “Qua đây, ta xem xem, vết thương có nặng ?” xong liền vươn tay ra.

      “Tránh ra!” Uy Thất Thất hất tay ra, hốt hoảng tránh né .

      “Ngươi để binh lính bôi thuốc cho ngươi, chắc là định bảo bổn vương đích thân chăm sóc ngươi chứ gì, Lưu Trọng Thiên ta thưởng phạt phân minh, lần này trách oan ngươi, nên làm thế!” Dứt lời đoạt lấy thuốc chữa thương trong tay Thất Thất, rồi ôm lấy Thất Thất “Ngươi chính là người đầu tiên được bổn vương bôi thuốc cho đấy!”

      “Khoan, Tam vương gia, đừng làm bừa!” Thất Thất cố đẩy Tam Vương gia ra, nghĩ đến cảnh làm … Nhất thời cực kỳ xấu hổ phẫn nộ, đường đường là Uy Thất Thất lại bị người ta vô lễ thế sao?
      tart_trung thích bài này.

    4. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 13: Tam vương gia dũng thiện chiến

      Người dịch: ^Sò^

      Uy Thất Thất chẳng nể nang gì, ngay cả vương gia cũng đánh, quả đấm lao thẳng về phía mũi vương gia, chuyện này chọc giận Tam vương gia, dễ như trở bàn tay bắt được nắm đấm của Thất Thất, ra sức kéo, Thất Thất thu người về được, liền nhào vào lòng Tam vương gia.

      Tam vương gia cảm giác cơ thể Thất Thất mềm mại khác thường, giống như ôm nữ nhân vậy, trong lòng thoáng rung động, có hơi ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó tràn đầy bực bội, đẩy Thất Thất ra, ném thuốc chữa thương cho .

      “Nhanh bình phục chút, lâu nữa xuất chinh!”

      Thất Thất cầm lấy thuốc chữa thương, quơ quơ nắm đấm về phía Tam vương gia Lưu Trọng Thiên, rồi nghĩ bụng tốt hơn hết nên hạ xuống “Tôi muốn rời khỏi đây!”

      “Đây là doanh trại, đâu phải trò đùa, đến là đến, !”

      “Nhưng mà, tôi phải là binh lính!” Thất Thất trợn đôi mắt đẹp lên.

      Tam vương gia Lưu Trọng Thiên né tránh ánh mắt của , lặng lẽ trở lại trước thư án, cười khẩy.

      “Ngươi định ra ngoài làm mồi cho sói sao?”

      câu này của Lưu Trọng Thiên khiến Uy Thất Thất á khẩu, đúng thế, nơi đây còn là thế giới của Uy Thất Thất, sau khi ra ngoài có thể gặp vô vàn nguy hiểm, cũng khó lòng bảo đảm tính mạng, biết cuộc sống kiểu này đến khi nào mới chấm dứt đây, hy vọng đó chỉ là chuyến du lịch đường dài.

      Uy Thất Thất gắng gượng xức thuốc trị thương lên mông, sau đó nằm sấp xuống suy tư, nhất định phải có cách gì đó để xuyên qua thời gian lần nữa, trở về thế giới của mình, nhưng cách đó là gì nhỉ? Nghĩ tới nghĩ lui, liền ngủ thiếp mất.

      Nhưng mộng đẹp của chưa được bao lâu, bỗng có tiếng ầm ĩ náo loạn hồi, đánh thức dậy, lại làm sao vậy? bò dậy, phát Lưu Trọng Thiên đứng giữa đại bản doanh, người mặc áo giáp, tay cầm bội kiếm, oai phong lẫm liệt đứng ở chỗ đó, khoảnh khắc ấy, Uy Thất Thất ngây ra nhìn, Tam vương gia tuấn.

      , đâu đó?” Thất Thất vội bước tới.

      “Tập kích doanh trại Hung Nô!”

      “Ngài cũng à?” Thất Thất ngạc nhiên hỏi.

      “Ta đến nơi này cũng phải để hưởng thụ!” lẳng lặng liếc nhìn Uy Thất Thất, bước nhanh ra ngoài, Thất Thất cũng lê lết theo sau ra ngoài đại bản doanh, phát bên ngoài đèn đuốc sáng trưng, Lưu Trọng Thiên cưỡi lưng ngựa, bóng dáng như dài thêm ra dưới ánh đuốc, ngờ lại có Vương gia uy vũ đến như vậy.

      “Lưu phó tướng hãy ở lại, Vương tướng quân cùng ta! Chú ý trông coi doanh trại, đề phòng quân Hung Nô đánh lén!”

      “Vâng, Vương gia!” Lưu phó tướng lễ độ cung kính đứng sang bên.

      Lưu Trọng Thiên thúc hai chân, con ngựa lập tức lao , đội ngũ theo sau cũng khuất hẳn phía ngoài doanh trại.

      Thất Thất bị đánh thức lúc nửa đêm, chẳng còn tâm tình ngủ nữa, đêm hôm tập kích doanh trại Hung Nô, nhất định rất thú vị, lần sau cũng phải xin theo cùng mới được, có điều xem thái độ của Lưu Trọng Thiên, cũng biết, hoàn toàn xem trọng .

      Uy Thất Thất ra khỏi đại bản doanh, ngẩng đầu ngắm sao trời, e rằng những ngôi sao có thể nhìn thấy lúc này sớm tàn lụi ở đại rồi, cũng như Đại Hán, chẳng phải sau đó cũng bị thay bằng Đại Tống ư, dòng chảy lịch sử thể nào ngăn cản được, cho dù Lưu Trọng Thiên dũng thiện chiến đến đâu.

      “Ngươi tốt nhất chớ có lại khắp nơi!” Lưu phó tướng dẫn theo đội binh lính tuần tra, ngang qua đại bản doanh, nổi nóng răn dạy.

      “Tôi giờ phải là phạm nhân cũng phải gian tế, tôi là thị vệ tùy thân của Vương gia!”

      “Tùy thân, Vương gia thương hại ngươi thôi, gầy còm ốm yếu thế kia, có thể làm được gì chứ?”

      “Ngài ai?” Thất Thất nổi đóa.

      “Mông đau nữa à? Mới có sức ăn như vậy?”

      chờ Thất Thất nổi đóa, Lưu phó tướng dẫn binh lính bỏ rồi, gầy còm ốm yếu á? Tỷ thí thử xem, còn chưa biết ai thua đâu, cho lại khắp nơi, có quyền định đoạt chắc, tốt nhất chớ nên mình, coi chừng lột da .

      Thất Thất vừa vừa suy tư, đột nhiên cảm thấy có bóng đen vụt qua trước mắt, tên áo đen đó nhanh chóng chạy về phía trước, làm hoa cả mắt.

      cố nén vết thương ở mông, gấp rút đuổi theo sau, tên này lén la lén lút lần mò gì đó ở lều trại lân cận, binh lính tuần tra tới trước lều trại, người kia nhanh chóng núp , thấy có ai phát ra mình, tiếp tục gói ghém vật gì đó trong tay.

      Thất Thất lách mình về phía trước, túm được cổ áo sau của “Ê, làm gì đấy?”

      Người nọ giật mình, liền quăng ngay mảnh vải vừa mới châm lửa về hướng lều trại, ra muốn đốt lều trại.
      tart_trung thích bài này.

    5. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 14: Thất Thất được tự do

      Người dịch: ^Sò^

      Thất Thất chấn động, nếu mảnh vải kia rơi xuống lều trại, bùng cháy lên, muốn dập lửa e cũng khó, Thất Thất nghĩ ngợi nhiều, liền phi thân nhào về phía trước, bắt lấy ngọn lửa phấp phới trong trung, vội vàng ném xuống đất, cũng may tốc độ nhanh, bằng tay bị bỏng rồi.

      Ánh lửa kinh động đến binh lính tuần tra, sau hồi náo loạn, đám binh lính tuần tra đều ào ào chạy tới, lớn tiếng hò hét.

      Gã áo đen kia thấy hỏng việc, phi thân mất hút trong bóng đêm, động tác nhanh nhẹn, khó mà theo kịp, đám binh lính trông thấy bóng người nọ, gào thét truy đuổi theo…

      “Tốc độ các thế này cũng đòi đuổi theo sao?” Thất Thất dập tắt lửa mặt đất, khinh thường nhìn đám binh lính.

      Lưu phó tướng thở hổn hển mới chạy đến nơi “Xảy ra chuyện gì thế?”

      “Có người muốn phóng hỏa đốt lều trại của ngài!” Uy Thất Thất nhìn Lưu phó tướng, có mỗi lều trại mà thôi, làm gì phải khẩn trương như vậy.

      “Phóng hỏa!” Lưu phó tướng căng thẳng nhìn về phía lều trại.

      “Khỏi cần nhìn, tôi dập lửa rồi.”

      “Uy Thất Thất!” Lưu phó tướng đột nhiên quỳ xuống trước mặt Uy Thất Thất “Hãy nhận của Lưu mỗ lạy!”

      Thất Thất thiếu chút nữa nhảy dựng lên, ngờ nha “Đứng lên , làm gì vậy? Tôi nhận nổi đâu!”

      “Đây là kho lương thực của quân ta, nếu bị thiêu hủy, đợt xuất chinh này thất bại hoàn toàn, Tam vương gia và chúng ta tránh khỏi bị liên lụy!”

      “Tôi hiểu, thiêu hủy rồi có thể vận chuyển lại mà!”

      “Đâu có đơn giản như vậy, lần cung ứng phải hai tháng sau mới đến, tới lúc đó, quân lính khốn đốn, lương thực thiếu thốn, còn đánh trận được sao?”

      Thất Thất hiểu ngay ra, quên mất, giao thông thời này bất tiện, có tàu hỏa và máy bay.

      “Vậy ngài cũng đâu cần hành đại lễ với tôi như vậy!”

      “Uy huynh đệ có điều biết, lần xuất chinh này, Tam Vương gia có mang theo sứ mệnh, Tam vương gia dũng thiện chiến, có dũng có mưu, tiên hoàng hết mực mến, sau khi tiên hoàng băng hà, bởi vì Tam vương gia lập được nhiều chiến công, đức cao vọng trọng, cho nên có người đặt điều , Tam vương gia muốn mưu quyền soán vị, Hoàng thượng vẫn luôn canh cánh trong lòng, mới phái Tam vương gia thân chinh nắm giữ ấn soái, đánh giặc Hung Nô! Nếu chuyến này bại trận, nhất định bọn gian thần cấu kết gièm pha, hết sức bất lợi cho Vương gia!”

      “Thế cũng đâu cần làm vậy, mau đứng lên!” Thất Thất vẫn muốn tìm cơ hội giáo huấn chút, nhưng thấy bộ dạng thế này, trái lại được thoải mái lắm.

      Lưu phó tướng được Thất Thất kéo đứng lên, hổ thẹn “Ta thiếu chút nữa xem cậu là gian tế rồi, hóa ra tiểu huynh đệ đại nhân đại nghĩa như vậy, Lưu mỗ cảm thấy rất hổ thẹn!”

      “Ngài đừng khách khí như vậy! Chỉ cần ngài xem tôi là gian tế nữa là được rồi!” Thất Thất phấn khởi hẳn lên, chỉ cần Lưu phó tướng tìm gây phiền hà là thoải mái lắm rồi.

      “Cậu cũng coi như là ân nhân của Lưu Duẫn ta, có việc gì cần giúp cứ !”

      !”

      “Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy!”

      “Cho tôi ít dây kim loại! Càng mỏng càng tốt!” Thất Thất rất biết lợi dụng cơ hội, chỉ cần có thể trở lại xã hội đại, tiếc bất cứ giá nào.

      có, dây thép mỏng được ?”

      “Được!”

      “Ta sớm tìm về cho cậu!”

      Lưu phó tướng quan sát sắc trời “ biết Vương gia bên ấy ra sao rồi?”

      “Tập kích doanh trại Hung Nô vào ban đêm, phải chăng rất thú vị?” Thất Thất hiếu kỳ hỏi.

      “Đây là đánh giặc, phải trò đùa, có nguy hiểm đến tính mạng đấy, đúng là trẻ ranh!” Lưu phó tướng than thở, vẻ mặt hết sức lo lắng cho Lưu Trọng Thiên, chẳng ngờ, tên Vương gia máu lạnh ấy lại được lòng quân sâu sắc.

      Lưu phó tướng yên tâm về doanh trại, lại dẫn binh lính tuần tra tiếp.

      Thất Thất ngước nhìn bầu trời đầy sao, cảm thấy “chị cả” trường trung học nữ sinh Huyền Đức ở lại đây căn bản có đất dụng võ, Thất Thất ủ rũ trở về đại bản doanh, nằm sấp xuống ổ đệm dưới đất, chỗ ngủ này chẳng thoải mái tẹo nào, ánh mắt liếc về phía chiếc giường sau tấm bình phong, bỏ đấy có phần lãng phí a!

      Thất Thất hạ quyết tâm, ra sau bức bình phong, nằm ghé xuống giường, mặc dù dễ chịu mấy, có điều vẫn tốt chán so với ngủ dưới đất, vơ lấy cái chăn ấm áp, cơn buồn ngủ ập đến, chầm chậm chìm vào giấc ngủ.

      Khi Thất Thất thức giấc trời sáng tỏ, trở mình bò dậy, phát Lưu Trọng Thiên về rồi, ngồi trước thư án, cầm bội kiếm trong tay, lau chùi vết máu dính kiếm, đôi mắt đỏ au, hình như cả đêm qua ngủ.

      “Ngài, ngài trở về lúc nào vậy!”

      “Vừa về!” Lưu Trọng Thiên ngáp cái, bỏ quyển sách xuống, nhìn Thất Thất “Ai cho phép ngươi ngủ giường của ta?”

      “Bỏ như vậy tiếc quá, ngủ dưới đất lại thoải mái! Vậy, bây giờ trả lại cho ngài!” Thất Thất nhảy xuống giường, lúng túng đứng mặt đất.

      “Xem biểu tốt của ngươi hôm qua, ta trách tội ngươi!”

      “Tôi, hôm qua?” Thất Thất nhớ lại chuyện kia, nhất định là Lưu phó tướng bẩm báo rồi, xem ra trải qua việc lần này, trở thành người tự do đáng để mọi người tín nhiệm.
      ---------------------------------------------------------------------

      Chương 15: Sao tôi lại trở nên xấu xí như vậy?

      Người dịch: ^Sò^


      Lưu Trọng Thiên trông thấy dáng vẻ vui mừng của , vết sẹo màu vàng gương mặt chẳng ăn nhập gì với đôi mắt , bất giác nổi lên nghi hoặc, đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, hỏi câu “Mặt ngươi phải chăng từng bị thương?”

      “Bị thương?” Thất Thất sờ thoáng qua gương mặt, vẫn có rất nhiều vết sẹo lồi, nhắc, Thất Thất quên khuấy mất, vòng quanh đại bản doanh, giống như tìm thứ gì đó, hỏi với vẻ kỳ lạ “Có gương ?”

      “Gương là cái gì?”

      “Gương ý, ờ, quên mất, gương đồng!” Thất Thất nhớ ra, giờ ở Đại Hán, lấy đâu ra gương.

      “Nơi này có nữ nhân, muốn gương đồng làm gì?” Lưu Trọng Thiên thu bội kiếm về.

      có nữ nhân, vậy được xem là gì? Nam nhân à? Đúng rồi, bọn họ vẫn luôn xem là nam nhân? Bộ dáng Uy Thất Thất vẫn như xưa mà, hay là vì mái tóc ngắn? Cho nên bọn họ nhầm là nam nhân? Nhưng nam nhân ở đây đều để tóc dài mà…

      Thất Thất đột nhiên nghĩ tới túi sách của mình, bên trong hẳn phải có chiếc gương trang điểm ! tìm túi sách, cuối cùng cũng tìm thấy cái gương, ha ha, tốt quá, chưa đánh mất, nhưng khi thấy mình trong gương…

      tiếng hét chói tai vang lên, khiến Tam vương gia Lưu Trọng Thiên hoảng hồn, biết xảy ra chuyện gì, liền qua đó xem, phát Thất Thất ngồi thừ người ra, trong tay cầm vật tròn tròn.

      “Sao thế?” Lưu Trọng Thiên nghi hoặc hỏi.

      Thất Thất dời tầm mắt sang phía Lưu Trọng Thiên, tỏ vẻ đáng thương “Sao tôi lại trở nên xấu xí như vậy?” Thoáng chốc nước mắt tuôn rơi lăn dài gò má .

      “Nam tử hán, xấu đẹp có làm sao đâu, ta còn tưởng là chuyện gì ghê gớm lắm! Lại còn khóc nhè, sao giống nữ nhân vậy!” Lưu Trọng Thiên bất giác vươn tay ra, lau nước mắt cho “Được rồi, ta muốn nhìn thấy bên cạnh ta có binh lính khóc nhè!”

      Thất Thất ràn rụa nước mắt ngước nhìn Lưu Trọng Thiên “Ngài có bộ dạng như tôi thử xem, có khi ngài còn khóc dữ dội hơn tôi đấy!”

      Lưu Trọng Thiên dở khóc dở cười trước câu của , dung mạo con người là do cha mẹ ban tặng, từ thế, vì sao đến bây giờ mới bi thương như vậy…

      Thất Thất biết thể với , cuống cuồng đem giấu gương , định ra ngoài hít thở bầu khí, Lưu Trọng Thiên nhìn với vẻ quái lạ, bắt lấy tay “Uy Thất Thất, ngươi giấu gì đó?”

      giấu gì mà!”

      “Mang ra đây!” Lưu Trọng Thiên siết chặt cổ tay , giật cái túi sách của , Thất Thất sao có thể đưa gương cho chứ, nếu để thấy, nhất định hoài nghi, chỉ mong mau mau quay về thôi, muốn chuốc lấy phiền toái nữa.

      Lưu Trọng Thiên rất khỏe, người cũng cao lớn cường tráng, Thất Thất thoát khỏi , lại sợ thực cướp mất gương, cơ thể liền che chắn túi sách cẩn thận, Lưu Trọng Thiên càng thêm hoài nghi món đồ trong túi , ngầm giấu giếm thứ gì chứ ?

      Uy Thất Thất nôn nóng sốt ruột, giơ chân quét về phía Tam vương gia, Lưu Trọng Thiên ngờ Thất Thất lại dám đánh lén , bị đá trúng bắp chân, đứng vững nhào người về phía trước, Uy Thất Thất kịp né tránh, bị đè xuống dưới đất, môi Tam vương gia phủ lên cánh môi Thất Thất, hương vị ngọt ngào ngập tràn trong miệng, Lưu Trọng Thiên cảm giác khí huyết cuồn cuộn, khi nhìn thẳng vào mắt Thất Thất, nhất thời mê mẩn.

      Thất Thất căm tức đẩy ra, Lưu Trọng Thiên ngượng ngùng dời môi , bước nhanh ra sau bức bình phong.

      Thất Thất sững sờ khẽ vuốt làn môi, đây chính là nụ hôn đầu tiên của Uy Thất Thất , vậy mà lại trao cho cái tên vương gia thối tha máu lạnh vô tình dã man kia, gắng sức lau miệng, xem như chuyện kia chưa từng xảy ra, đeo túi sách lên vai, chạy vụt ra ngoài, đúng lúc đâm sầm vào Lưu phó tướng tiến vào.

      “Sao thế?” Lưu phó tướng đỡ lấy .

      “Vương gia ức hiếp tôi, cướp đồ của tôi!” Thất Thất trốn sau lưng Lưu phó tướng, lén nhìn Lưu Trọng Thiên.

      Lưu Trọng Thiên lấy lại tinh thần, lập tức vòng trở về ngồi ngay ngắn xuống thư án, ánh mắt nhìn về phía Thất Thất nữa, mình làm sao vậy, đó chỉ là tên tiểu tử xấu xí, sao lại xem như là nữ nhân, thậm chí còn định hôn , chẳng lẽ muốn nữ nhân, muốn đến phát điên rồi, Lưu Trọng Thiên vẫn luôn giữ mình là chính nhân quân tử, lẽ nào bắt đầu nhớ nhung nữ nhân rồi.

      Lưu Trọng Thiên ép buộc bản thân mình dời tầm mắt về cuốn sách, nhưng có phần kìm lòng được, bất giác lại nhìn về phía Thất Thất, vì sao cánh môi ấy lại mềm mại như vậy? Đường đường là Tam vương gia Đại Hán, chẳng lẽ nảy sinh hứng thú với đôi môi nam nhân?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :