1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Nữ Tướng Quân Đấu Trí Cùng Tam Vương Gia - Ma Nữ Ân Ân (157c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 5: Chư thần ơi, mau cứu con với!



      Người dịch: ^Sò^



      Uy Thất Thất thở phào hơi, mẹ ơi, xui xẻo, biết tại sao lại chạy đến Đại Hán, có cách nào để quay về ? Cái nơi chết tiệt này, muốn nán lại chút nào, có đường sá rộng rãi, có đô thị đại tuyệt đẹp, quan trọng nhất là có xe và bác tài xế, hài kịch Mr Bean, rồi internet, trời ơi, cuộc sống như vậy làm sao sống nổi đây!

      Uy Thất Thất liếc nhìn quần áo người, đây là vật kỷ niệm duy nhất về cuộc sống tốt đẹp trong quá khứ của , chỉ có bộ quần áo này, đôi giày thể thao dưới chân, còn cả chiếc túi sách đeo sau lưng…

      “Chư thần ơi, mau cứu con với, đưa con trở về nhà ! Con là ‘chị cả’ của trường nữ sinh Huyền Đức, là nữ thừa kế của tập đoàn tài chính Uy Thị!” Uy Thất Thất giọng cầu khấn.

      “Kẻ nào? Kẻ nào đương ở đây?”

      Uy Thất Thất nghe thấy trong lều trại có người, lập tức trong lòng kinh sợ, đột nhiên cảm thấy sau gáy có tiếng gió lùa, có người túm lấy cổ áo , lôi sang đó, tiếp theo bị người đó dùng cánh tay kẹp chặt cổ. Đó là cánh tay trần trụi cứng cáp, ướt sũng còn dính đầy bọt nước. Uy Thất Thất ngoảnh lại nhìn, trông thấy chàng trai vừa mới tắm xong, người mảnh vải che thân…

      Thất Thất lập tức nhìn sang chỗ khác, nhất thời mặt đỏ tía tai, song dám lớn tiếng hét lên, sợ binh lính bên ngoài nghe thấy được, mình gặp phiền toái, nhưng đằng sau lại là chàng trai loã lồ a.

      đưa lưng về phía chàng trai kia, bị ôm chặt như vậy, quần áo mỏng manh, ngăn được sức mạnh từ thân thể truyền đến. Uy Thất Thất càng ra sức trốn tránh, lại càng bị siết mạnh trong lòng người đó.

      “Ngươi là ai, sao lại xông vào đại bản doanh? Định ám sát bổn vương sao?” Giọng của người đó vang lên bên tai, trầm thấp đầy nam tính, Thất Thất liên tưởng đến các nhân vật nam chính trong phim truyền hình, giọng thường êm ái như vậy, muốn nhìn xem dung mạo người đó.

      “Sao tiếng nào, chỉ cần cánh tay ta dùng chút lực, có thể bẻ gãy cổ ngươi…”

      “Đừng, đừng, thả tôi ra, tôi phải thích khách, tôi bị bắt nhầm đến đây, tôi chỉ muốn về nhà!”

      “Về nhà?”

      “Đúng vậy, tôi rất nhớ nhà!”

      “Ngươi phải thích khách?” Người đó tỏ vẻ tin Thất Thất, đôi tay bắt đầu sờ soạng người . Thất Thất lập tức thẹn thùng giãy dụa, đường đường là nữ thừa kế của Uy gia, vậy mà lại có người dám chọc ghẹo như thế, chỉ cần câu của , là có thể lấy mạng của

      Khi tay người kia lần mò tới eo , Uy Thất Thất thực nhịn nổi nữa, túm lấy cánh tay người đó, nhanh như gió tung cú móc Tán Đả, đánh về phía cằm người kia.

      Thông thường trong tình huống này, người khác nhất định bị đánh bật ngửa ra sau, nhưng người kia chỉ cần nghiêng mình chút, né đầu, liền bị ngã xuống. Uy Thất Thất định ra thêm đòn gió xoáy nữa, nhưng chân chưa kịp đá, cả người bị bế ngang lên, mặt đối mặt với người đó.

      Chàng trai này có thân hình cao lớn, búi tóc vấn cao, dáng vẻ như cây ngọc trước gió, mày kiếm mắt sáng, tướng mạo vô cùng tuấn, có mị lực mê hoặc con người ta. Đôi mắt tràn đầy vẻ phẫn nộ, dường như có thể ăn tươi nuốt sống Uy Thất Thất, lại nhìn về phía người lần nữa, toàn thân cơ bắp cuồn cuộn, Thất Thất lập tức xấu hổ nhắm hai mắt lại, dám nhìn tiếp.

      Chàng trai kia liền điểm huyệt đạo Uy Thất Thất, ném sang bên, sau đó bước nhanh ra sau tấm bình phong, vội vàng mặc y phục vào.

      Chàng trai kia lại tới bên cạnh Thất Thất, ngồi xổm xuống, nâng cằm lên, xem xét kỹ lưỡng, cảm thấy tên tội phạm trước mặt này ăn mặc quái dị, dáng vẻ hết sức cổ quái, xem ra vẫn còn là đứa trẻ, gầy yếu trơ xương, lại nhìn về phía gương mặt , khỏi nhíu mày, mặt cậu bé này ngổn ngang lỗ chỗ những chấm màu vàng, giống như có sâu bọ định cư đó, bộ dáng xấu xí vô cùng.
      tart_trung thích bài này.

    2. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 6: Nam nhân có bàn tay đẹp

      Người dịch: ^Sò^





      Thất Thất căm tức mở mắt ra, trợn trừng nhìn chàng trai trước mặt, chàng trai kia lập tức nghi hoặc nhìn , phát cậu bé xấu xí này, lại có đôi mắt trong veo ngời sáng, khiến người ta mê hồn lạc phách, khỏi có chút thất thần.

      người ngươi có vũ khí, rốt cuộc ngươi là ai?” nhìn Thất Thất với ánh mắt nghi ngờ.

      “Tôi là bị bắt nhầm mà, mau thả tôi ra!” Thất Thất bây giờ tin rồi, cổ đại thực có công phu điểm huyệt, vừa được trải nghiệm qua, lợi hại a.

      “Ngươi biết võ công?”

      “Đó là Tán Đả!” Thất Thất xong liền thấy hối hận, tốt nhất nên quá nhiều chuyện của mình, bằng những người ở đây cho rằng đầu óc có vấn đề.

      “Tướng quân của ta vừa bẩm báo, hôm nay bắt được gian tế Hung Nô, theo như miêu tả ngoại hình, chắc hẳn là ngươi nhỉ!”

      “Tôi phải gian tế Hung Nô!” Thất Thất tức giận, nổi nóng gào lên, rốt cuộc chuyện này là thế nào, thể chịu tội như vậy, gian tế chính là gián điệp, đều phải người tốt đẹp gì.

      Có điều tiếng hét của làm kinh động đến lính gác bên ngoài, phía ngoài lều trại náo động hồi, viên phó tướng cầm đầu dẫn theo binh lính nhanh chóng xông vào.

      “Tam vương gia, xảy ra chuyện gì vậy, ban nãy có tên gian tế Hung Nô chạy khỏi nhà giam!”

      vừa dứt lời, liếc mắt thấy Thất Thất ngồi đất “Vương gia, chính là !”

      Phó tướng kinh hãi vội quỳ xuống “Vương gia tha tội! Chúng thần lập tức áp giải !”

      vung tay lên, những binh lính kia lập tức xông tới kéo Thất Thất ra ngoài.

      Thất Thất bị điểm huyệt đạo, toàn thân vô lực, tưởng tượng đến những cảnh trong phim truyền hình, bị lôi ra ngoài như vậy, bị chém đầu chứ, còn chưa đến 18 tuổi, chết như vậy chẳng phải thiệt thòi sao?

      “Khoan , tôi phải gian tế Hung Nô, có thể nghe tôi giải thích được , tôi học trường nữ sinh Huyền Đức!” Thất Thất cuống cuồng buột miệng.

      “Chờ chút!” Chàng trai được gọi là Vương gia đó ngăn đám binh lính lại, sau đó ngồi ngay ngắn xuống ghế bọc da hổ nằm giữa đại bản doanh.

      “Ngươi , ngươi là ai, tại sao lại xuất chiến trường Hung Nô? Còn ăn mặc quái dị thế kia nữa?”

      Thất Thất suy nghĩ chút, thể lại nữa, chỉ cần có thể tránh được kiếp nạn này, làm thế nào cũng được, sau đó nghĩ cách rời khỏi Đại Hán, Vương gia, Hung Nô, Đại Hán quái gì đó, hết thảy chẳng quan tâm.

      “Chuyện là thế này, tôi và chú tôi là những kẻ buôn bán , trong lúc ra ngoài chú tôi may bị người Hung Nô bắt , tôi biết nơi nào để cứu ông ấy, nghe người ta , nơi này đánh giặc Hung Nô, liền chạy đến đây để cứu chú, kết quả vô tình lại bị các bắt, tôi cũng phải gian tế mà! Các xem bộ dáng tôi gầy yếu như vậy, đâu giống người Hung Nô chứ.”

      Thất Thất nhìn thoáng qua chàng trai ngồi uy nghiêm ngay ngắn trong đại bản doanh, giả bộ đáng thương, oan ức “Vương gia, ngài vừa rồi cũng lục soát qua, người tôi chẳng có thứ gì hết mà!”

      “Tam vương gia, thể tin tên tiểu tử này, ở chiến trường, cướp lấy ngựa, thiếu chút nữa chạy trốn mất!” Phó tướng an tâm .

      “Ê, các đòi chém đòi giết, chẳng lẽ tôi đứng im chờ chết à, giết heo, heo còn biết chạy, huống chi là người…” Thất Thất liếc cái, giọng ngày càng dần.

      “Giết heo?” Ánh mắt sắc bén của Vương gia chăm chú nhìn Thất Thất “Ta tin ngươi phải là gian tế! Nhưng tạm thời thể thả ngươi được.”

      “Tại sao?”

      tại đương là thời buổi chiến tranh loạn lạc bao vây tiêu diệt Hung Nô, quân ta thiếu người, ngươi tay chân nhanh nhẹn, hãy ở lại dốc sức !”

      “Ở lại?” Thất Thất suy tư đôi chút, cũng đúng a, cho dù rời khỏi đây, biết đâu chứ? Chiến tranh loạn lạc như vậy, nếu bị Hung Nô tóm, chẳng phải càng thê thảm hơn ư.

      “Cảm ơn Vương gia, ngài có thể giải trừ huyệt đạo cho tôi được ? Khó chịu lắm!” Thất Thất thể động đậy, ngã xuống đất, hết sức khó chịu.

      “Vương gia!” Phó tướng cố gắng can ngăn, nhưng dám kháng lệnh, rút bội kiếm ra, bất cứ lúc nào cũng trong tư thế sẵn sàng đoạt mạng Uy Thất Thất.

      Tam vương gia bước tới trước mặt Thất Thất giải trừ huyệt đạo cho , sau đó nhìn chằm chằm vào mắt .

      “Ngươi tên là gì?”

      “Uy Thất Thất, đúng rồi, tên ngài là Lưu Trọng Thiên phải ?” Thất Thất do dự hỏi.

      Viên phó tướng đứng bên cạnh lập tức nổi giận “To gan, dám gọi thẳng tên húy của Vương gia, phải chăng ngươi chán sống rồi?”

      “Đặt tên phải để cho người khác gọi sao?” Thất Thất đứng lên, hất cằm, hề yếu thế nhìn viên phó tướng.

      “Sau này gọi ta là Vương gia, bằng coi chừng cái đầu ngươi đấy!”

      Tam vương gia lạnh lùng ngồi trở lại ghế “Ngươi hãy làm tiểu tốt dưới trướng Lưu phó tướng !”

      được!” Thất Thất trừng lớn mắt, theo cái gã hung dữ kia đâu, xem hành động vừa rồi của , giống như định kiếm kết liễu , theo , chừng chưa kịp trở về, toi đời rồi.

      “Ngươi dám chống lại quân lệnh?” Lưu phó tướng tiến lên trước bước, dọa Thất Thất lùi về phía sau ba bước.

      phải thế… Phải biết dùng người đúng chỗ, lấy thừa bù thiếu chứ? Ngài hung dữ như vậy làm gì?” Thất Thất ngụy biện.

      “Dùng người đúng chỗ?” Tam vương gia nhíu mày “Vậy ngươi cho rằng ngươi có thể làm được việc gì?”

      “Tôi biết rất nhiều việc, nhất thời chưa thể ngay được!” Thất Thất gãi gãi đầu, thực ra cũng biết mình có thể làm được việc gì, từ quen có người cơm bưng nước rót, chỉ toàn phá phách nghịch ngợm thôi…

      “Ở lại đại bản doanh của ta, để ta xem ngươi làm được việc gì, đúng lúc ta thiếu thị vệ tùy thân!”

      “Được, được!” Thất Thất nhận ngay “Tôi có thể bảo vệ ngài!”

      Lưu phó tướng đứng bên cạnh khinh thường “Vương gia mà cần ngươi bảo vệ? Xem bộ dáng ngươi ốm yếu thế kia, nếu phải mặt mày gớm ghiếc, chẳng khác nào nữ nhi cả!”

      Thất Thất lập tức sờ soạng gương mặt mình, mới phát mặt có rất nhiều vết sẹo lồi, hoài nghi nhìn viên phó tướng kia “Tôi xấu lắm sao?”

      “Quả thực xấu như ma lem!”

      “Thôi được rồi, ta còn công văn cần phê duyệt, các ngươi lui xuống hết !” Tam vương gia ngăn cho bọn họ tiếp tục cãi lộn, sau đó hướng về phía Thất Thất “Giúp ta mài mực!”

      Lưu phó tướng dẫn theo binh lính lui ra ngoài, Thất Thất bước tới trước bàn của Tam vương gia, mài mực? Trước đây được xem TV, hôm nay rốt cuộc cũng nhìn thấy hàng .

      Thất Thất vừa mài mực vừa tán thưởng chiếc nghiên mực này, thầm nghĩ bụng, đây đúng là kỳ trân dị bảo hiếm có, ông nội luôn thích sưu tầm đồ cổ, đoán là chẳng có cái nào sánh nổi với vật quý báu này a, nếu cầm về cho ông nội, nhất định ông vui lắm đây.

      Tam vương gia Lưu Trọng Thiên đương chuyên tâm phê duyệt công văn, bất giác dời tầm mắt sang đôi tay mài mực của Thất Thất, có phần nghi ngờ.

      “Tay ngươi giống kẻ từng trải qua cuộc sống buôn bán, mười ngón tay mịn màng trắng như tuyết, lúc nãy ngươi dối?”

      Thất Thất chưa kịp phản ứng, bị Tam vương gia bắt lấy tay, bàn tay Vương gia rất to lớn, cũng rất khỏe, cầm tay Thất Thất ở trong lòng bàn tay, ngắm nghía tỉ mỉ tường tận, xem ra đúng là đôi tay của nữ nhân, hơn nữa còn là tay của nữ nhi khuê các?

      Tam vương gia gặp qua ít nữ nhân, nhưng ai có bàn tay đẹp như Thất Thất, nam nhân sao lại có bàn tay đẹp như vậy
      tart_trung thích bài này.

    3. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 7: Trêu chọc tôi, tôi đánh các !

      Người dịch: ^Sò^



      Thất Thất lúng túng giải thích “Thực ra, là, là do từ cơ thể tôi vốn yếu ớt lại lắm bệnh, ngài xem, đến bây giờ tôi cũng vẫn gầy yếu như vậy, cho nên phải làm việc mấy.”

      sao?” Lưu Trọng Thiên buông tay ra, chẳng hề tin lời Thất Thất , đương nhiên cũng cho rằng là gian tế, người rất quái lạ, đôi mắt sáng ngời ấy, khiến Tam vương gia tràn đầy nghi hoặc.

      cần mài mực nữa, sửa soạn giường đệm ! Lát nữa ta nghỉ ngơi!”

      Thất Thất vâng lời, ra sau tấm bình phong có thêu hình hoa sen, trông thấy cái giường rắn chắc, ra vương gia ngủ chiếc giường như vậy, Thất Thất ấn cái, cứng đấy, so với chiếc giường mềm mại rộng rãi của mình, đúng là trời vực, có lẽ giường của hoàng đế cũng chỉ đến mức này thôi.

      “Nhìn gì đó?”

      Tiếng của Tam vương gia đột nhiên vang lên phía sau , Thất Thất sợ hãi thiếu chút nữa nhảy dựng lên, vội xoay người lại, chỉ vào cái giường.

      “Như vậy được chưa?”

      “Được rồi! Cởi áo giúp ta!” Tam vương gia đứng trước mặt Thất Thất.

      Thất Thất nhất thời ngượng chín mặt, đương định nổi đóa, đột nhiên nhớ ra mình chỉ là tên tiểu tốt, là thị vệ tùy thân của Tam vương gia, còn là Uy Thất Thất hô phong hoán vũ nữa, phải nhẫn nại, nếu chẳng còn mạng mà quay về.

      Thất Thất chầm chậm cởi y phục cho Tam vương gia, cúi thấp đầu xuống, ánh mắt hướng sang nơi khác, dám nhìn vào gương mặt tuấn kia, tim đập thình thịch, ngoại trừ ông nội và ba ra, đây là lần đầu tiên tiếp xúc thân mật với nam nhân khác như vậy.

      “Ngươi nhăn nhăn nhó nhó thế kia, tới khi nào mới cởi xong, xéo ! Tự ta làm được rồi!” Lưu Trọng Thiên hất tay ra, sau đó chỉ chỉ vào đống chăn đệm trải dưới đất phía ngoài bình phong “Ngươi ngủ ở đó! Để ban đêm ta dễ sai bảo!”

      “Tôi ngủ dưới đất!” Thất Thất tỏ vẻ kháng nghị, quả thực dám tin.

      ngủ dưới đất, ngươi ngủ ở đâu?”

      Thất Thất chỉ về phía giường của Tam vương gia “Tôi ngủ ở đây, ngài ngủ dưới đất!”

      Lần đầu tiên Tam vương gia bắt gặp người to gan như vậy, dám bảo vương gia như ngủ dưới đất, xem ra Uy Thất Thất này chán sống rồi, chọc giận Tam vương gia rồi.

      “Lá gan ngươi cũng nhỉ, dám ngủ giường của vương gia?” Lưu Trọng Thiên nắm lấy cằm Thất Thất, đau đến nỗi thốt nên lời, ánh mắt phẫn nộ nhìn Lưu Trọng Thiên chằm chằm, cái giường tệ như vậy, nếu phải lựa chọn tốt hơn, cũng chẳng thèm đếm xỉa đến nó.

      Thất Thất cảm giác hai chân mình đứng , cả người bị Lưu Trọng Thiên nhấc bổng lên, bước nhanh ra phía ngoài bình phong, ném Thất Thất vào đống chăn đệm trải dưới đất “Xem ra ta phải căn dặn Lưu phó tướng dạy dỗ ngươi cho tốt.”

      Vừa nhắc đến Lưu phó tướng, Thất Thất lập tức thay đổi thái độ “ cần, vương gia, nơi này cũng rất thoải mái, ngài nghỉ .”

      “Nếu ngươi còn làm càn nữa, ta chém đầu ngươi!” Tam vương gia lạnh lùng nhìn , sau đó xoay người ra sau tấm bình phong.

      Uy Thất Thất cảm giác nằm dưới đất vô cùng khó chịu, tâm trạng đầy bất bình, nhưng có lẽ vì quá mệt mỏi, lăn qua lăn lại hồi, ngủ thiếp . Trời vừa sáng, Tam vương gia ra ngoài.

      Uy Thất Thất ra khỏi đại bản doanh, vươn vai duỗi người cho đỡ mỏi, tràn đầy hiếu kỳ với doanh trại Đại Hán ngay trước mắt này, chiến tranh ở thời đại đều sử dụng súng ống bom đạn, nơi này nhìn lạc hậu như vậy, nếu cho bọn họ nhiều đạn dược, có khi cuộc chiến này bớt được khó khăn gian khổ.

      đương loanh quanh khắp nơi, đột nhiên nghe thấy phía trước ầm ĩ hồi, Uy Thất Thất thích nhất là tham gia góp vui, lập tức qua đó, phát đằng trước có cái hố bùn to tròn, sáu bảy binh lính đứng vây quanh hố, kẻ huých người đẩy, biết là làm gì?

      Thất Thất vừa qua đó, tên lính trong số đó liếc mắt ra hiệu với những người khác, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Uy Thất Thất.

      “Tên ma lem, ngươi lại đây!”

      Uy Thất Thất biết đám binh lính kia nhất định tìm gây phiền phức, vì thế bèn xoay người bỏ , nhưng mấy tên lính đâu chịu để yên cho như vậy, chúng lôi tay lôi chân kéo đến trước miệng hố.

      “Xuống dưới đó, lấy binh khí lên cho tao!”

      Thất Thất nhìn xuống hố, phát vô số cây thương, cây giáo nằm rải rác trong hố đất lầy lội, nhíu mày “Binh khí của các rơi xuống đó, tại sao tự mình lấy lên?”

      “Ái chà, tên ma lem như ngươi còn dám cãi lại, bảo ngươi nhặt lên, ngươi hãy ngoan ngoãn làm …” binh lính nhắm trúng mông Thất Thất đá phát, Uy Thất Thất hề chuẩn bị tâm lý, cả người lao về phía trước rơi xuống hố.

      Lần này còn thảm hại hơn nhiều so với khi ngã ngựa hôm trước, bùn dính bê bết khắp người, hôi thối nồng nặc, Uy Thất Thất đứng lên, nổi giận thực rồi.

      “Cút , bọn chó! Muốn binh khí… phải ?”

      nhặt cây thương cây giáo lên, chẳng những ném lên cho bọn họ, trái lại còn ném ra chỗ hố bùn sâu hơn, trong chốc lát cây thương cây giáo bị bùn lầy vùi lấp, Thất Thất lau bùn dính mặt, hùng hùng hổ hổ trèo lên.

      “Tiểu tử thối, dám ném thương của tao, các huynh đệ hãy dạy cho bài học!”

      Mấy tên lính bổ nhào về phía Thất Thất, linh hoạt tránh né được, sử dụng võ công Tán Đả sở trường, trái quyền, phải cước, trong chốc lát đánh hạ mấy gã kia té lăn ra đất.

      Thất Thất hăng máu giẫm lên mông tên lính “Còn dám ?”

      dám nữa…”

      “Sau này biết điều chút, tôi tên là Uy Thất Thất, nhớ kỹ đấy!”

      “Nhớ rồi …” Đám binh lính kia ôm đầu quỳ rạp mặt đất, hoàn toàn dám đứng lên, sợ Thất Thất lại cho vài quả đấm, đừng xem thường kẻ gầy gò ốm yếu, quyền cước lại rất mạnh mẽ a.

      Đột nhiên binh lính lóp ngóp bò dậy, lảo đảo chạy ra ngoài, còn dám chạy, Thất Thất bực tức nhấc chân, đuổi theo sau, túm lấy cánh tay tên lính đó, muốn dùng chiêu Tán Đả đơn giản, cố quật ngã ra đằng sau.

      Cánh tay Uy Thất Thất đương định dùng sức, liền bị ai đó xách cổ áo lên, có người vặn cánh tay , ấn ngã xuống đất.

      “Ai, dám đánh lén tôi!” Thất Thất quát lớn, khi quay đầu nhìn ra phía sau, phát gương mặt lạnh lùng của Tam vương gia Lưu Trọng Thiên, chết tiệt, Tam vương gia đến lúc nào vậy, Thất Thất giãy dụa hai cái, nhưng xem ra ăn thua, đành từ bỏ.
      tart_trung thích bài này.

    4. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 8: Mông nở hoa



      Người dịch: ^Sò^

      Tên lính kia run rẩy núp sau lưng Tam vương gia, chỉ vào Uy Thất Thất .

      “Vương gia, tên tiểu tử này đánh bọn thuộc hạ! Ngài nhìn mọi người xem, bị thương !”

      Tam vương gia lửa giận bừng bừng nhìn Thất Thất, sau đó với Lưu phó tướng đứng phía sau “ cho biết, đánh nhau trong quân ngũ bị trừng phạt thế nào.”

      Lưu phó tướng đột nhiên nắm bắt cơ hội, khỏi vênh váo tự đắc ngồi xuống trước mặt Thất Thất “Đánh nhau trong quân ngũ, bị phạt hai mươi quân trượng, nặng xử tử ngay tại chỗ!”

      “Đánh hai mươi quân trượng!” Tam vương gia lạnh lùng lên tiếng, sau đó giao Thất Thất cho Lưu phó tướng, xoay người sải bước rời khỏi chỗ đó.

      Thất Thất tưởng mình nghe lầm, hai mươi quân trượng, chẳng phải là muốn đánh chết sao, đây là đạo lý gì vậy, chư thần ơi, hãy mau giáng tia sấm sét, đưa trở về .

      Thất Thất bị đưa đến thao trường, có rất nhiều binh lính chờ sẵn ở đó xem náo nhiệt, khi trông thấy cây quân trượng thô ráp, thiếu chút nữa ngất xỉu, đánh gậy này lên người, thế nào mông cũng nở hoa…

      Lưu phó tướng tới trước mặt Thất Thất “Đừng tưởng rằng Vương gia giữ ngươi lại bên người có thể hống hách, sao nào? Cũng phải chịu đòn thôi, trong quân đội, kỷ luật rất nghiêm, Vương gia ghét nhất là nội chiến!”

      “Đồ khốn! Ngài dám đánh tôi, sau này ngài sống được yên đâu!”

      “Còn già mồm, đánh cho ta!”

      Phó tướng vừa ra lệnh, hai binh lính hung hăng cầm quân trượng tới, chính là những tên vừa nãy bị đánh cho bầm dập, còn hi vọng chúng nương tay đâu.

      “Đợi !” Thất Thất ôm lấy mông, nở nụ cười với Lưu phó tướng “Đánh sao?”

      “Hỏi thừa, quân lệnh như sơn! Đánh cho ta!” Lưu phó tướng hét lớn tiếng.

      Cái mông Uy Thất Thất trong chớp mắt bỗng nở hoa.

      Uy Thất Thất bị đánh hai mươi quân trượng, đám binh lính kia đứng vây quanh đó, bật cười ha hả ngay đầu , Thất Thất cảm nhận được bị phun nước miếng xuống đầu, từ đến lớn, ai dám đánh Uy Thất Thất chứ, chỉ có đánh người khác mà thôi.

      “Cút ngay!” Thất Thất hét lớn “Chờ tôi bình phục, các gặp xui xẻo! Đánh cho các răng rụng đầy đất!”

      Đám binh lính kia ngó nghiêng nhìn nhau lượt, sợ sau khi khỏe lại tới tính sổ, nên vội vàng tản .

      Thất Thất nằm sấp mặt đất ở thao trường rất lâu, sao chịu đựng nổi chuyện này, ức muốn chết, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, cuối cùng còn cách nào, đành phải khập khà khập khiễng quay về đại bản doanh, muốn tìm tên vương gia ngu ngốc kia đấu lý, ai cho cái quyền tùy tiện đánh người, chuyện đó thể trách phạt mình được, đám binh lính kia cũng mắc lỗi mà, chẳng lẽ bị ăn hiếp được phản kháng sao?

      Tam vương gia Lưu Trọng Thiên trông thấy Uy Thất Thất bước vào đại bản doanh, gương mặt xấu xí lộ vẻ phẫn nộ, biết trong lòng phục, bèn bỏ quyển sách xuống “Lần sau còn dám gây rối trong quân đội, đánh ngươi bốn mươi quân trượng!”

      “Vì sao đánh bọn chúng, bọn chúng ăn hiếp tôi!”

      “Còn già mồm, ta xem tình hình lúc đó giống như lời ngươi !”

      “Lần sau để tôi bắt gặp, đánh chết bọn chúng, cho bọn chúng mà cáo trạng!”

      “Nếu vậy lần sau ta sai người trực tiếp chém đầu ngươi!”

      “Hừ! Dù sao trong doanh trại ngài là thống soái, ngài chính là vương pháp! Ngài thích sao mà chẳng được!” Thất Thất về phía đống chăn đệm dưới đất, dám ngồi, đành phải nằm sấp xuống, trong miệng vẫn lầm bầm biết cái gì.

      “Sau này phải nghiêm chỉnh phục tùng quân lệnh, được gây rối trong doanh trại!” Lưu Trọng Thiên lạnh giọng .

      Thất Thất nằm sấp chăn đệm, hai tay ôm lấy đầu, quy củ chết tiệt, có liên quan gì đến chứ, là Uy Thất Thất, phải binh lính quân đội, phải nhanh chóng trở về mới được.

      Tam vương gia nghe thấy tiếng Thất Thất phản kháng nữa, nghi hoặc bước tới, thấy chổng mông lên, thở hổn hển nằm gục chỗ đó, xem ra bị đánh rất nghiêm trọng “Đợi chút, ta gọi quân y bôi thuốc cho ngươi!”

      cần!” Thất Thất nghiêng đầu “Chỗ ấy bị thương có gì đáng kể, cần ngài quan tâm!”

      Tam vương gia cười khẩy tiếng, gương mặt tuấn bỗng trở nên nghiêm túc hẳn lên “ có gì đáng kể? Rất tốt, lát nữa đổ đầy nước vào bồn tắm cho ta, ta muốn tắm rửa! Nước phải ấm vừa tầm… Còn nữa” Tam vương gia cốc đầu Thất Thất cái “Ngươi hãy tắm gội sạch trước, rồi xách nước về cho ta!”

      Uy Thất Thất nổi nóng quay phắt đầu , cáu tiết nghiến răng kèn kẹt, mông bị đánh thành ra như vậy còn phải xách nước tắm cho . Con tập đoàn Uy Thị giàu có, lưu lạc tới nơi này trở thành tôi tớ cho tên vương gia xấu xa, nén giận đứng lên, giờ trong phạm vi thế lực của Lưu Trọng Thiên, phải nhẫn nhịn.
      tart_trung thích bài này.

    5. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 9: Ba lần thay nước tắm

      Người dịch: ^Sò^





      Uy Thất Thất ra tới bờ sông, phát nguồn nước nơi đây trong vắt, muốn nhảy xuống tắm rửa sạch , song cũng biết, chỉ có thể nghĩ trong đầu mà thôi, nơi này đông nam nhân, vô cùng bất tiện, vì thế dùng thùng gỗ múc nước, lau người từng chút .

      “Ê, Uy Thất Thất, sao nhảy xuống tắm !” Lưu phó tướng dẫn theo vài binh lính tới, gã trong số đó gào lên.

      “Nhất định là mông nở hoa, thể tắm được, ha ha…” gã khác hùa vào chế giễu .

      “Đúng rồi, đúng rồi!”

      Thất Thất cố nén cơn giận, đứng bên bờ sông, xách nửa thùng nước quay lên bờ, binh sĩ tới, liếc nhìn qua thùng nước.

      “Đánh người khỏe lắm mà, xách nước chỉ được có nửa thùng, giống hệt nữ nhân!”

      “Nếu là nữ nhân nguy to, bộ dáng thế kia nhất định gả được, ha ha!”

      Thất Thất bỏ thùng gỗ xuống, giẫm chân lên thùng gỗ, ánh mắt lạnh giá nhìn đám binh lính kia lẫn Lưu phó tướng, nếu chúng còn tiếp tục nữa, Thất Thất tuyệt đối sợ lĩnh thêm hai mươi quân trượng đâu.

      “Đủ rồi, đừng gây chuyện nữa, !” Lưu phó tướng cảm thấy bọn lính có phần quá trớn, sợ bọn họ lại gây rối, ngộ nhỡ Uy Thất Thất bị kích động, xông lên đánh bọn họ trận tơi bời, nếu bị phạt tiếp, cái mông kia nhất định nát nhừ.

      Lưu phó tướng dẫn binh lính bỏ , Thất Thất đá thùng gỗ bay ra xa, nước văng tung tóe khắp nơi, đáng ghét, lẽ ra phải đánh bọn chúng cho hả dạ chứ, có lẽ tại e sợ những lời Lưu Trọng Thiên , giống như doạ nạt người ta.

      Thất Thất tới lui ra ra vào vào mấy lần, mệt nhọc ướt đẫm mồ hôi, gục xuống bên cạnh bồn tắm, thở hổn hển, bực bội nhìn tên Tam vương gia ngồi trước thư án đọc sách, nghi ngờ nam nhân kia phải chăng là dạng đầu gỗ, dùng từ “máu lạnh vô tình” để hình dung có vẻ coi trọng , dùng từ “ có nhân tính” có lẽ thích hợp hơn.

      “Xong rồi, độ ấm vừa tầm!” Thất Thất cảm giác lưng mình sắp gãy đôi, khập khà khập khiễng lết tới chỗ ngủ dưới đất, đương định nằm sấp xuống, nghe thấy phía ngoài đại bản doanh có tiếng bước chân, lão tướng quân tiến vào.

      “Vương gia, về chuyện tập kích doanh trại Hung Nô đêm nay, thần nghĩ ngài tốt hơn hết nên !”

      “Ta quyết rồi!”

      “Vương gia!” Lão tướng quân có vẻ yên tâm, vẫn khẩn cầu.

      Tam vương gia Lưu Trọng Thiên bước tới giữa đại bản doanh, biết chuyện gì với lão tướng quân, rồi hai người ra ngoài.

      Khoảng nửa canh giờ sau, Tam vương gia trở lại, thẳng tới bên bồn tắm sau tấm bình phong, sờ thử nước, nhíu mày.

      “Thay nước , lạnh rồi!” Dứt lời tới trước thư án tiếp tục xem sách.

      Thất Thất tức tối nhìn cái tên đáng ghét kia, nửa canh giờ sau mới trở về, nước sôi cũng nguội rồi, xem ra, làm vương gia sướng, động chút là có thể hô phong hoán vũ, quyền lực vô biên, còn oai phong hơn nhiều so với người thừa kế tài sản kếch xù như Uy Thất Thất .

      Uy Thất Thất bò dậy, liếc mắt nhìn Lưu Trọng Thiên, ngoài đọc sách, đánh giặc ra, biết còn có thể làm gì, chắc trong cuộc sống chỉ như thằng khờ ngu ngốc, cái đồ bị thịt.

      Có điều nước vẫn phải thay, khi Uy Thất Thất xách thùng nước cuối cùng vào, quả thực còn sức nữa, đầu đầy mồ hôi, thiếu chút nữa nằm bò ra đất, gắng sức đấm vào thùng gỗ, cố ý muốn cho Tam vương gia biết vui lẫn tức giận bội phần.

      Tam vương gia tới bên cạnh bồn tắm, kiểm tra nước, song vừa nhấc tay ra khỏi bồn tắm, binh lính chạy vào “Bẩm Vương gia, có chuyện cấp báo, Trì tướng quân chờ trong doanh trại!”

      Tam Vương gia nhíu mày, vội vàng rời khỏi đại bản doanh, Uy Thất Thất đau khổ bước đến trước bồn tắm, chết tiệt, lát nữa trở về bắt thay nước nữa chứ.

      Quả nhiên, sau đó binh lính chạy vào đại bản doanh “Uy Thất Thất, Vương gia căn dặn, nửa canh giờ sau hãy thay nước , ngài ấy quay về tắm rửa ngay!”

      Thất Thất cáu tiết nhìn chằm chằm về phía thư án, giống như trông thấy Lưu Trọng Thiên ngồi ở đó cười khẩy, vì sao phải nhẫn nhịn , Thất Thất giậm chân, nhìn bồn nước trong veo kia, lại lại nhiều lần như vậy phải việc dễ dàng, phải chăng tên Lưu Trọng Thiên này tinh thần có vấn đề?

      Sau nửa canh giờ, Thất Thất lại thay nước, nhưng phía ngoài đại bản doanh vẫn yên ắng, Tam vương gia căn bản chưa về, Lưu Trọng Thiên, tên khốn này, Thất Thất nổi khùng rồi.

      Cánh tay mỏi nhừ run rẩy, ngay đến cái thùng gỗ rỗng cũng chẳng xách nổi, huống hồ lại thay nước, tưởng tượng sau khi Tam vương gia Lưu Trọng Thiên trở về, chạm tay vào nước, chắc chắn với “Thay !”

      Thất Thất thể nhẫn nhịn nữa, quyết định tháo chạy, muốn ở lại doanh trại chết tiệt này. Cuộc sống như vậy chịu nổi dù chỉ ngày, sau khi nghĩ thông, đeo túi sách lên lưng, sờ soạng cái mông, Vương gia thối, Vương gia chết bầm, dám đánh mông , còn bắt thay nước tắm tới mấy lần, nếu cho quay trở lại xã hội văn minh, rồi có cơ hội về đây lần nữa, nhất định phải mang đại bác đến bắn cho nổ tan xác.
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :