1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Nữ Tướng Quân Đấu Trí Cùng Tam Vương Gia - Ma Nữ Ân Ân (157c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123

    2. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123

    3. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      CHƯƠNG 106: NỮ NHÂN MÊ HOẶC LÒNG QUÂN VƯƠNG (3)
      DỊCH: ^SÒ^





      “Lão nô biết…” Lão thái giám chật vật thu nhặt đống bức hoạ rồi cuộn tròn lại, tránh sang bên, dám lên tiếng, cũng cảm thấy quái lạ, nữ nhân trong cung sao lại tìm thấy nhỉ?

      “Nữ nhân xuất ở hoàng cung, trẫm lại biết nàng là ai, nực cười.” Hoàng thượng nhíu mày, lẽ ra khi đó nên bắt lấy nàng, nay chạy mất rồi, muốn tìm lại tìm ra, đúng là vận mệnh trêu ngươi.

      “Lão nô cũng cảm thấy rất kỳ lạ, thiếu nữ kia hình như hiểu phép tắc trong cung, khi gặp Hoàng thượng cũng quỳ xuống, hơn nữa những cung nữ, tấn phi thông thường đều dám động tới hoa quả và điểm tâm, bởi vì đó là chỗ nghỉ ngơi thường xuyên của Hoàng thượng…” Thái giám bộc bạch.

      Đại Hán thiên tử thoáng chốc giãn đôi lông mày, lão thái giám vô cùng có lý a “Ngươi , nữ nhân kia có thể là từ bên ngoài cung vào!”

      “Đúng vậy, Hoàng thượng, nữ nhân thướt tha như thế, trong cung thể nào có ai biết, cho nên nhất định đến từ bên ngoài!”

      “Nhưng trẫm muốn biết nàng là ai? Muốn biết ngay bây giờ!” Hoàng thượng có lẽ cảm thấy hy vọng xa vời, điều tra ra nữ nhân bên ngoài chẳng phải càng khó.

      Lão thái giám giọng “Có thể dò hỏi chút ở các cung các uyển, có phải hôm nay triệu kiến nữ nhân ngoài cung tới … Nếu nữ nhân kia sao tiến cung được a?”

      “Chủ ý tệ!” Đại Hán thiên tử nhìn lão thái giám đầy tán thưởng, thái giám liền trở nên vui vẻ, vì mình thông minh được khen ngợi nên xúc động miên man.



      s0n0k0.wordpress.com



      Lúc này bên ngoài ngự thư phòng, tiểu thái giám Tiểu Vu Tử chạy tiến vào, tiểu thái giám này là thái giám tùy thân của Hoàng thượng, rất biết xem xét thời thế, vừa rồi nghe Hoàng thượng muốn tìm thiếu nữ y phục màu lam, liền đoán được là người ở ngoài cung, sớm ra ngoài nghe ngóng, lúc này đương vui sướng phấn khích chạy vào bẩm báo.

      “Khởi bẩm Hoàng thượng, Tiểu Vu Tử dò hỏi được giúp Hoàng thượng rồi!”

      Hoàng thượng hân hoan, quả nhiên là tâm phúc của mình, dường như guốc trong bụng mình vậy “ mau! Trẫm muốn nghe.”

      “Hoàng thượng, hôm nay Hàn Vũ quý phi nương nương triệu kiến nữ tử ở ngoài cung, vận bộ y phục màu lam giống y như đúc với nữ nhân mà Hoàng thượng miêu tả, chỉ là trông thấy được dung mạo, nghe đeo tấm khăn che mặt!”

      “Khăn che mặt, Quý phi?” Hoàng thượng đứng lên, xem ra muốn tìm được thiếu nữ kia phải bắt đầu từ chỗ Quý phi nương nương “Bãi giá, tẩm cung của Quý phi!”

      “Vâng, Hoàng thượng bãi giá tẩm cung Quý phi!”

      Tiểu Vu Tử hô tiếng, sau đó cẩn thận tiến lên đỡ Hoàng thượng, lão thái giám bên cạnh bực tức lui sang bên, thiệt là, lại bị tiểu thái giám này vượt lên trước, sao mình nghĩ ra nhỉ, nữ nhân Hoàng Thượng xem trọng, tương lai nếu nhập cung, Tiểu Vu Tử có lẽ có chỗ dựa tốt, quả là tiểu thái giám giảo hoạt.



      s0n0k0.wordpress.com



      Từ sau khi Uy Thất Thất rời , Hàn Vũ quý phi vẫn khó có thể bình tĩnh trở lại, lòng dạ rối bời, Lưu Trọng Thiên phụng chỉ cưới xấu nữ, biết lúc này tâm tình chàng thế nào, nhất định là vô cùng chán nản, suy sụp, tựa như hồi trước lúc mình nhập cung, trở thành nữ nhân của hoàng thượng, Tam vương gia tuấn oai phong như vậy, sao lại để cho xấu nữ chiếm tiện nghi chứ?

      Trong thâm tâm, Hàn Vũ là nữ nhân chịu nổi đơn tịch mịch, những hoài niệm với Lưu Trọng Thiên, thường xuyên khiến nàng lâm vào trong hoang tưởng, nhưng từ khi lên làm Quý phi nương nương, nàng luôn nhận được ưu đãi và sủng ái của Hoàng thượng, địa vị đương nhiên giống như thông thường.

      Hoàng thượng có mến Hàn Vũ hay , trong lòng Hàn Vũ biết , mỗi lần Hoàng thượng vào tẩm cung của nàng, dường như đều chỉ muốn báo thù, ôm ấp nữ nhân Lưu Trọng Thiên mến trong lòng, có lẽ khiến cảm thấy an tâm được phần nào, thực tế cho thấy Hoàng thượng nàng, nàng trải qua quãng thời gian kỳ lạ nơi hoàng cung, Hoàng thượng tỏ công cụ quyền uy của .

      Tâm hồn và thể chất Hàn Vũ đều có chút mệt mỏi, nàng nghiêng người, nằm xuống, đúng lúc này tiểu cung nữ chạy như bay vào, hoảng hốt “Quý phi nương nương, Hoàng thượng đến!”

      “Hoàng thượng?” Hàn Vũ lập tức ngồi dậy, sao Hoàng thượng lại chọn giữa ban ngày ban mặt mà đến đây, khiến nàng có chút giật mình, chờ nàng kịp sửa sang lại y phục xong xuôi, bước chân Đại Hán thiên tử tiến vào.

      “Cung nghênh Hoàng thượng!” Hàn Vũ và cung nữ vội vàng thi lễ, có phần trở tay kịp.

      “Trẫm có việc muốn hỏi Quý phi, những người khác lui ra hết , Tiểu Vu Tử ở lại.” Hoàng thượng ngồi xuống, phất phất tay, đám cung nữ đều lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại ba người Hàn Vũ, Hoàng thượng và Tiểu Vu Tử.

      “Hoàng thượng, biết tìm Hàn Vũ, định hỏi chuyện gì?” Hàn Vũ cảm thấy thần sắc Hoàng thượng bất thường, hình như có chuyện gì phiền phức, có liên quan tới mình chứ?



      s0n0k0.wordpress.com



      Hoàng thượng liếc nhìn Hàn Vũ, cười khẩy, chẳng có chút thích thú gì với nữ nhân này, suốt ngày rầu rĩ vui vì Lưu Trọng Thiên, trông thấy thôi có cảm giác nhàm chán, nhưng chỉ cần Lưu Trọng Thiên mến nàng ngày, Hoàng thượng ôm nàng ngày, giết chết nhuệ khí của tam đệ, cho biết thế nào là Hoàng thượng, cửu ngũ chí tôn há có thể cho phép Lưu Trọng Thiên ngóc đầu dậy. (S: Pig, ng iu nham hiểm thế, về dạy dỗ lại nhé)

      “Ái phi, trẫm có chuyện muốn hỏi nàng!”

      “Mời Hoàng thượng , Hàn Vũ biết chuyện gì nhất định bẩm báo với Hoàng thượng.”

      “Hôm nay có phải ái phi triệu kiến thiếu nữ mặc bộ y phục màu lam mang theo cả khăn che mặt đúng ?” Hàn Vũ lập tức hiểu ra chuyện gì, nàng có chút căng thẳng, Hoàng thượng sao biết được mình triệu kiến Uy Thất Thất.

      “Hoàng thượng, sao bỗng dưng lại hỏi vấn đề này, phải chăng có người nhìn lầm rồi…”

      Hoàng thượng nhìn thoáng qua Tiểu Vu Tử, đưa mắt về phía , Tiểu Vu Tử lập tức thấp giọng “Quý phi nương nương, có người thấy hôm nay Quý phi triệu kiến thiếu nữ vận bộ y phục màu lam mang theo cả khăn che mặt”

      “Đây… Dạ, Hoàng thượng, đó chẳng qua chỉ là nữ tử tầm thường, chẳng đáng nhắc tới, cho nên Hàn Vũ cảm thấy thiết yếu cần .” Hàn Vũ lau mồ hôi trán, Tiểu Vu Tử chết tiệt, sao lại để biết được chứ? Còn dám chạy tới đối chất?

      , nàng ấy là ai?”

      “Hoàng thượng, thần thiếp rồi, ta chỉ là nữ tử tầm thường, đáng để Hoàng Thượng…”

      “Trẫm hỏi ngươi nàng ấy là ai!” Đại Hán thiên tử bỗng nhiên đứng dậy, tới trước mặt Hàn Vũ, có phần nổi nóng, Hàn Vũ sợ hãi vội vàng quỳ xuống.

      “Hoàng thượng, thần thiếp biết sai rồi, nên triệu kiến nữ nhân kia, mong Hoàng thượng thứ tội!”

      “Đứng lên , trẫm phải muốn trách cứ nàng, chỉ muốn biết nàng ấy là ai?”

      “Vâng… . . . Là Uy Thất Thất – Vương phi xấu xí của Tam vương gia…” xong Hàn Vũ khẩn trương cúi thấp đầu xuống “Hoàng thượng chớ nên trách thần thiếp, thần thiếp chẳng qua chỉ muốn biết nàng có bao phần xấu xí!”

      Trong lòng Hoàng thượng chấn động, bất chợt sững người lại, sao có thể? túm lấy Hàn Vũ, gầm lên “Ngươi có biết ngươi xằng bậy gì ? Nàng ấy sao có thể là Vương phi của Tam vương gia, chẳng lẽ ngươi cho rằng mắt trẫm mù rồi hay sao?”

      “Hoàng thượng, lời thần thiếp , quả thực hôm nay triệu kiến Uy Thất Thất – Vương phi của Tam vương gia!”

      láo, trẫm, ràng ban hôn xấu nữ, sao có thể…”

      Hàn Vũ có chút phiền muộn, ngạc nhiên nhìn Hoàng thượng hồi lâu, mình , lẽ nào còn có thể là người khác hay sao “Uy Thất Thất đích thực là xấu nữ, hôm nay đến đây, còn sợ hù dọa thần thiếp, nên cố ý che mặt lại!”



      s0n0k0.wordpress.com



      Lời của Quý phi nương nương, khiến Đại Hán thiên tử cũng mông lung, biết hôm nay rốt cuộc hai nữ nhân kia có phải cùng người ? Nhưng làm sao có thể có chuyện trùng hợp như thế, giống nhau từ y phục cho đến dáng người, người là tuyệt sắc khuynh thành, người lại che mặt bằng tấm lụa mỏng. Đại Hán thiên tử ngồi yên, trong chuyện này rốt cuộc chứa mưu gì? Tam vương gia Lưu Trọng Thiên dường như lại chiếm ưu thế rồi, nếu như Vương phi của Lưu Trọng Thiên thực là mỹ nhân kia, chẳng phải Hoàng thượng tác thành chuyện tốt lành cho ?

      Đại Hán thiên tử có loại nhã hứng này, hận thể nhổ cỏ tận gốc Lưu Trọng Thiên, sao có thể cho dệt hoa gấm [ví với việc làm cho vật càng đẹp hơn] chứ?

      Hoàng thượng cực kỳ tức giận, muốn chất vấn người, Ngô Trung Nghĩa, cái tên đáng chết này, phải chăng hợp mưu thông đồng với Lưu Trọng Thiên, vì bảo toàn tính mệnh của Uy Thất Thất, bỡn cợt Hoàng thượng, là cửu ngũ chí tôn, há có thể cho phép bọn họ làm càn như thế. Ngô Trung Nghĩa biết tại sao Hoàng thượng bỗng nhiên truyền gọi , vì vậy lòng ngập tràn phấn khích tiến cung, khi vừa bước vào tẩm cung của hoàng thượng, liền phát vài tên thái giám đều lạnh lùng nhìn , tình thế bất lợi nha?

      Ngô Trung Nghĩa lập tức túa mồ hôi lạnh, trong lòng thoáng chốc đâm lo, vừa , vừa hồi tưởng lại, gần đây mắc sai phạm gì a, cũng chẳng có sai chuyện gì, sao có cảm giác lạnh toát sống lưng, dự cảm chẳng lành nhỉ?

      “Ngô Trung Nghĩa lớn mật!” Đại Hán thiên tử bỗng dưng gầm lên tiếng, trong nháy mắt Ngô Trung Nghĩa tê dại mặt đất, hồn bay phách lạc, run cầm cập dám ngẩng đầu lên nữa.

      “Hoàng thượng, vi thần biết làm sai chỗ nào, oan uổng a! Hoàng thượng tha mạng a.” cũng mặc kệ xem mình có thực mắc lỗi hay , có cảm giác như bị chiếc chày giã mạnh vào đầu, trước tiên cứ dập đầu lạy , bất luận ra sao, cầu xin tha thứ rồi sau.

      “Ngươi cho rằng mình bị oan sao? Được, bây giờ trẫm hỏi ngươi, Vương phi của Lưu Trọng Thiên, Uy Thất Thất rốt cuộc có phải xấu nữ ?” Thanh của Hoàng thượng lạnh như băng, đáp án kia cứ quấy nhiễu , hôm nay nhất định phải làm sáng tỏ chuyện này.

      Ngô Trung Nghĩa vừa nghe Hoàng thượng hỏi như thế xong, lập tức ngừng lại, kinh ngạc ngẩng đầu lên, giống như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, ngước nhìn Hoàng thượng “Hoàng thượng, sao lại hỏi vậy, đương nhiên là xấu nữ rồi!”

      “Ngươi còn dám bỡn cợt trẫm, phải chăng sợ trẫm chém đầu ngươi a…”

      “Ai nha, Hoàng thượng, vi thần làm sao dám bỡn cợt Hoàng thượng, Uy Thất Thất đích thực là xấu nữ, xấu vô cùng, hơn nữa Trì tướng quân có thể làm chứng a.” Thanh Ngô Trung Nghĩa run như cầy sấy, vô cùng oan ức, cũng sắp khóc tới nơi rồi, tai họa bỗng đâu từ trời rơi xuống vậy.

      Uy Thất Thất xấu nữ kia, còn có gì đáng hoài nghi, Hoàng thượng sao lại hỏi chuyện này?

      Đại Hán thiên tử liền thôi giận dữ, có phần tin lắm, lẽ nào hôm nay nhìn thấy vị thiếu nữ tuyệt mỹ, quả thực phải Uy Thất Thất, chỉ là do mặc y phục trùng hợp với Uy Thất Thất? Nhưng loại khả năng này cực thấp, hơn nữa lại cùng trong ngày, cùng thời điểm.

      “Truyền Trì lão tướng quân!”

      Tiểu Vu Tử lập tức chạy tới cửa, lớn tiếng hô “Truyền… Trì tướng quân cần gặp!”

      Khoảng chừng qua nửa nén nhang, Trì tướng quân hùng hùng hổ hổ chạy vào, cũng rất mơ hồ, Hoàng thượng bỗng dưng truyền gọi, biết là có chuyện đại gì, vì vậy vội vàng quỳ xuống đất.

      “Hoàng thượng, cho truyền vi thần, biết là vì chuyện gì.”

      Ngô Trung Nghĩa bên cạnh nhịn được, vội vã hướng về phía Trì tướng quân chứng thực “Lão tướng quân, cứu mạng a, mau cho Hoàng thượng, Uy Thất Thất có đúng là xấu nữ hay a!”

    4. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      CHƯƠNG 107: NỮ NHÂN MÊ HOẶC LÒNG QUÂN VƯƠNG (4)
      DỊCH: ^SÒ^



      Trì tướng quân lập tức ngơ ngác, vấn đề này mà còn phải hỏi sao? Uy Thất Thất là xấu nữ khắp thiên hạ đều biết, thậm chí ngay cả người Hung Nô cũng biết, thực rành rành ra đấy.

      Hoàng thượng nhìn Trì tướng quân, dường như cũng muốn nghe câu trả lời của , ánh mắt kia khiến Trì tướng quân cảm giác được tính nghiêm trọng của vấn đề.

      “Vi thần tưởng chuyện gì, Thất tướng quân là xấu nữ mọi người đều biết, hơn nữa Thất tướng quân cùng vi thần tác chiến trong mấy tháng liền, tuy rằng có xấu, nhưng vẫn có thể xem là vị tướng lĩnh nhân tài, đáng tiếc lại là nữ nhân!”

      Ngô Trung Nghĩa cuối cùng cũng thở phào nhõm, khẩn trương lau mồ hôi trán “Hoàng thượng, Trì tướng quân cũng , Uy Thất Thất đích thực là xấu nữ, vi thần chẳng hề dối gạt Hoàng thượng.”

      Đại Hán thiên tử bực tức nhìn hai người trước mặt, Ngô Trung Nghĩa là tên nhát gan sợ phiền hà, phỏng chừng cũng dám lừa gạt , nếu Uy Thất Thất là xấu nữ, vậy thiếu nữ trong hậu hoa viên mà mình nhìn thấy là ai mới được?

      Hoàng thượng có chút tâm phiền ý loạn, cho phép Trì tướng quân và Ngô Trung Nghĩa rời , mình u sầu ngồi tựa vào ghế rồng, nhíu mày, trong trí não toàn lên bóng người thiếu nữ áo lam, đôi mắt mê hoặc người và cả khí chất đặc biệt, rốt cuộc giờ nàng đương ở nơi nào?

      Nếu có được mỹ nhân kia, Hoàng thượng cũng cảm thấy mỹ mãn, đáng tiếc, càng khao khát, lại càng chạm tới được, chẳng thà trông thấy hơn, giờ đây lòng dạ rối bời, sao chú tâm được vào chuyện khác a.



      s0n0k0.wordpress.com

      Tiểu Vu Tử thấy Hoàng thượng như thế tràn đầy lo âu, khỏi thở dài, giọng “Hoàng thượng, sao có thể trùng hợp như vậy, thời điểm Quý phi nương nương triệu kiến Uy Thất Thất, xuất thiếu nữ áo lam, hơn nữa Quý phi nương nương cũng , Uy Thất Thất mang khăn che mặt, trông thấy tướng mạo ra sao, phải Tam vương gia treo đầu dê bán thịt chó chứ…”

      “Treo đầu dê bán thịt chó?” Hoàng thượng bỗng ngẩng đầu lên, đúng vậy, sao lại nghĩ đến khả năng đó, có khi nào Lưu Trọng Thiên ruồng bỏ Uy Thất Thất xấu xí, thay bằng nữ nhân kia, như vậy vừa mắc tội khi quân lại có thể tha hồ ôm ấp mỹ nhân vào lòng.

      “Hoàng thượng, chúng ta thể đưa ra kết luận bừa được, biện pháp tốt nhất chính là…” Tiểu Vu Tử ghé sát vào tai Hoàng thượng, thấp giọng thầm, Hoàng thượng vừa nghe vừa gật đầu, có lẽ chỉ có thể sử dụng biện pháp này, chỉ như vậy mới có thể biết được, Lưu Trọng Thiên phụng chỉ thành hôn rốt cuộc có phải xấu nữ hay , hay là cố tình lừa gạt .



      s0n0k0.wordpress.com

      Uy Thất Thất vội vã quay về vương phủ, bực tức tháo khăn che mặt xuống bước vào cửa, trong lòng rối rắm.

      Lúc ngang qua hoa viên, Thất Thất khỏi dừng bước, phát Lưu Trọng Thiên ở trong hoa viên nghe Vân Nhi đánh đàn, ngồi ngay ngắn ở chỗ đó, mặc bộ y phục trắng toát, tôn lên vẻ phóng khoáng khác thường, ánh mắt thâm thúy, chăm chú nhìn, dường như nghe rất nhập tâm, Vân Nhi lòng dạ đánh đàn, quả là hùng mỹ nhân, cảnh tượng khiến người ta hâm mộ, biết hưởng thụ a.

      Trong lòng Uy Thất Thất đột nhiên cảm thấy cực kỳ chướng tai gai mắt, thể đó là cảm giác gì, chẳng lẽ Lưu Trọng Thiên thích Ninh Vân Nhi sao? Nếu thích nàng, tại sao còn đối với mình dây dưa dứt, đúng là cái tên háo sắc. (mùi dấm chua nồng nặc)

      Càng nhìn càng thấy tức, bản thân mình bị người trong lòng gọi vào hoàng cung, lại xúi quẩy gặp phải tên Hoàng thượng, vất vả lắm mới trốn thoát được, còn ung dung ngồi nghe mỹ nhân gảy đàn, nhã hứng đấy.

      Lưu Trọng Thiên trong lúc vô tình ngẩng đầu lên, thoáng thấy Uy Thất Thất nhìn về phía bọn họ, nét mặt vui, xem ra hiểu lầm rồi, Lưu Trọng Thiên lập tức đứng dậy, tiếng đàn của Vân Nhi chợt ngừng lại, nàng thất vọng ngẩng đầu, trông theo ánh mắt của Vương gia, thấy Uy Thất Thất đứng đằng xa, trong lòng khỏi quặn thắt, vừa có được bầu khí tốt đẹp, liền bị phá vỡ khi Thất Thất xuất , nhìn là biết Ninh Vân Nhi cũng chẳng vui vẻ gì.



      s0n0k0.wordpress.com

      Lưu Trọng Thiên chậm trễ phút nào, bước nhanh tới chỗ Thất Thất. Uy Thất Thất bực bội xoay người rời , trong lòng tủi thân chết được, rời khỏi hoa viên, nhanh chóng chạy về phòng mình, đương định khép cửa phòng lại, Lưu Trọng Thiên túm lấy tay , nghiêng mình bước vào.

      “Trông thấy bổn vương sao lại bỏ chạy?”

      “Ai chạy, ta trở về phòng thôi!”

      “Ban nãy, quản gia trong phủ Hàn Vũ quý phi nương nương mời nàng vào cung, rốt cuộc là vì chuyện gì?”

      “Hóa ra ngươi biết? Trong lòng ngươi chỉ có nàng!” Thất Thất trừng to mắt nhìn, lấy tay chỉ vào lồng ngực Lưu Trọng Thiên. “Người trong lòng ngươi cảnh cáo ta”

      “Thất Thất, nàng nghe bổn vương giải thích…” Lưu Trọng Thiên cũng ngạc nhiên, chỉ cảm thấy Hàn Vũ ở trước mặt Thất Thất nhắc tới chuyện cũ, có vẻ hơi quá đáng, bắt lấy tay Thất Thất cầm chặt trong lòng bàn tay, hạnh phúc trào dâng, Thất Thất của ghen.

      “Ngươi cần giải thích, ta có hứng.”

      “Bổn vương tại chỉ có nữ nhân duy nhất là nàng, Hàn Vũ gì đó, nàng cũng đừng nên để tâm!” Lưu Trọng Thiên khẽ vuốt ve hai bên má , ngữ khí trở nên vô cùng ôn nhu, Thất Thất nhất thời có chút quen.

      “Ai để tâm?” Thất Thất giận dỗi chu miệng lên.

      ràng là ghen, còn thừa nhận…” Lưu Trọng Thiên ôm eo , véo vào má , nhịn được đặt nụ hôn lên gương mặt kia.

      “Vương gia…” Thất Thất thoáng né tránh, Vương gia xấu xa này, sao luôn muốn chiếm tiện nghi của chứ? Còn đương xấu hổ, Thất Thất bỗng nhiên nhớ ra chuyện gì đó, vỗ cái vào đầu, thiếu chút nữa quên mất việc đại “Đúng rồi, Tam vương gia, mượn ít bạc.” Thất Thất chìa tay ra, vui vẻ xòe trước mặt , bộ dáng như lẽ tất nhiên?

      “Có thể tới tìm quản gia, bổn vương mang theo người nhiều bạc!” Lưu Trọng Thiên trong lòng hiểu nổi, tâm tình mình đương rất tốt, định gần gũi nàng, nàng lại chìa tay ra xin bạc, xem ra ảnh hưởng của câu chuyện Hàn Vũ đối với nàng cũng lớn lắm a, nàng chỉ cảm thấy hứng thú với bạc.

      “Ta muốn mượn năm ngàn lượng, quản gia dám quyết định, mới tìm ngươi mượn, ta cam đoan trong vòng tháng trả lại ngươi!”

      “Năm ngàn lượng? Uy Thất Thất, nàng muợn nhiều tiền như vậy làm gì?” Lưu Trọng Thiên có chút kinh ngạc.

      “Đáng ghét!” Thất Thất thu tay về, có vẻ mất hứng “Có cho mượn ?”

      “Nhiều bạc như vậy, phải dùng vào việc gì, bằng Vương phi của bổn vương, vắt ép xương cốt bổn vương khô cạn mất, hôm nay mượn năm ngàn lượng, ngày mai lại vay tiếp năm ngàn lượng, bổn vương lấy đâu ra nhiều bạc như vậy, đủ cho nàng tiêu xài” Trọng Thiên buông Uy Thất Thất ra, bộ dáng như muốn nếu lý do cho mượn. (ko hiểu sao Pig đọc nhầm thành Trọng Thủy mới chết chứ =D)

      “Ta mượn…”

      ràng, bổn vương đồng ý!”

      “Được thôi, ngươi đồng ý có phải ?” Uy Thất Thất tức giận bước về phía ngoài cửa.

      đâu đấy?” Lưu Trọng Thiên nổi nóng giữ lại, chỉ muốn xem dùng vào việc gì, lại khó tới vậy sao? Về việc sử dụng bạc, Lưu Trọng Thiên càng thêm hoài nghi.

      “Bây giờ ta ra ngoài mượn!” Thất Thất nheo mắt lại “Nếu như ta đứng trước cửa Di Hồng viện, đêm mượn năm ngàn lượng bạc, sau khi trả hết nợ, lợi tức chính là hầu ngủ đêm! Nhất định có thể mượn được!”

      “Uy Thất Thất!” Lưu Trọng Thiên nghe xong lời , thiếu chút nữa tức điên, nhanh chóng ôm Thất Thất vào trong lòng, căm giận nhìn vào ánh mắt “Muốn mượn năm ngàn lượng bạc đúng , bổn vương cho nàng mượn, nhưng phải trả lợi tức lại cho bổn vương!”

      “Tại sao phải cho ngươi, ta ra ngoài mượn”

      “Nếu nàng dám , bổn vương lập tức dỡ bỏ Di Hồng viện!” Lưu Trọng Thiên gầm thét giận dữ, dọa Thất Thất nhảy dựng lên.

      “Đồ tồi, Lưu Trọng Thiên, tự cho là đúng!”

      “Nàng có còn muốn mượn năm ngàn lượng !”

      “Mượn!”



      s0n0k0.wordpress.com

      Thất Thất ủy khuất cúi đầu xuống, cần năm ngàn lượng kia, nếu nhận của Lưu Trọng Thiên, có thể phải ra ngoài mượn, nhưng có gan vậy a, dù sao cũng là Tam vương phi a, sở dĩ như thế, là muốn hù dọa Lưu Trọng Thiên chút, cái tên chết tiệt, keo kiệt quá .

      Có điều, cho dù lại thiếu tiền, Thất Thất cũng làm loại chuyện đó, dù sao mới chỉ có mười bảy tuổi.

      “Được! Bổn vương cho mượn…” Lưu Trọng Thiên bế lên, nhìn đùa giỡn “Nàng hãy suy nghĩ kỹ!”

      Thất Thất nhanh tay đánh cái “Ngươi cho ta mượn vô điều kiện?”

      “Bổn vương muốn điều kiện sao? Là nàng chịu cho bổn vương biết, tại sao cần nhiều bạc như vậy, bây giờ vẫn kịp, !”

      !”

      “Bổn vương cũng nghĩ thế!” Môi Lưu Trọng Thiên chộp lấy môi Thất Thất, hung hăng hôn cái “Trước hết lợi tức phải ghi vào sổ, đợi lát nữa đến phòng của bổn vương lấy ngân phiếu a!” Dứt lời buông Uy Thất Thất xuống, cười ha hả rời khỏi phòng.



      s0n0k0.wordpress.com

      Ghi sổ, thế mà cũng nghĩ ra được, lẽ nào biết ưu điểm lớn nhất của Uy Thất Thất chính là quỵt nợ sao? Chỉ cần năm ngàn lượng bạc đến tay, là có thể mua được căn nhà rộng lớn và khí phái đường phố Trường An, đương nhiên muốn chỗ đó trở thành thánh địa nữ nhân Trường An, còn trở thành Cận Vũ Tây (*) đệ nhất Đại Hán.

      Uy Thất Thất chạy vào phòng Lưu Trọng Thiên, phát đặt ngân phiếu ở mặt bàn, chờ tới lấy, Thất Thất đâu còn khách khí nữa, số tiền kia quả thực chính là liều thuốc cứu mạng, vì vậy đương định vươn tay ra chộp ngân phiếu, Lưu Trọng Thiên ôn nhu phủ đôi bàn tay to lớn lên tay , nhàng vuốt ve.

      “Thất Thất, số tiền này cần trả lại, bất luận nàng dùng vào việc gì, bổn vương đều tin tưởng nàng!”

      “Oh?” Uy Thất Thất cầm ngân phiếu trong tay, có chút bất an, tại sao đột nhiên có thái độ tốt như vậy, sau này nếu biết khoản tiền đó là vì muốn mau chóng thoát khỏi mà vay mượn, biết liệu có cảm thấy thất vọng , quản sao được nhiều như vậy, Uy Thất Thất cũng phải là nữ nhân do dự thiếu quyết đoán, cần dứt dứt.

      “Muốn ra ngoài sao?” Lưu Trọng Thiên chợt hỏi câu.

      “Đúng, ra ngoài, tiêu tiền!” Thất Thất bật cười, lúc này ngàn vạn lần đừng nên đổi ý, vì số tiền này, Thất Thất suy nghĩ rất lâu rồi.

      “Về sớm chút, ban đêm đường phố Trường An có hội đèn lồng, chúng ta cùng xem!”

      “Ngươi mang ta theo?” Thất Thất há to miệng, có phần kinh ngạc nhìn Lưu Trọng Thiên.

      “Sao, thích à?”

      “Thích chứ, ta chưa có dịp nào được dạo đêm ở Trường An, nhất định về sớm!” Thất Thất mỉm cười tươi, nhanh chóng chạy ra ngoài.

      Lưu Trọng Thiên gần như bị nụ cười kia mê hoặc, ngây ngẩn nhìn ra phía cửa, muốn kéo lại, để thân mật thêm chút nữa.

      Lưu Trọng Thiên nhớ tới lời Thất Thất , Hàn Vũ hôm nay tự dưng triệu kiến Thất Thất, biết nàng có trông thấy dung mạo Thất Thất hay , có ghen tuông quá đáng hay , có gây ra chuyện náo loạn gì ?

    5. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      CHƯƠNG 108: NỮ NHÂN MÊ HOẶC LÒNG QUÂN VƯƠNG (5)
      DỊCH: ^SÒ^


      Nghĩ tới Quý phi nương nương, Lưu Trọng Thiên chợt cảm khái vô hạn, năm đó phụ thân nàng đến vương phủ cầu hôn, Lưu Trọng Thiên lúc ấy cũng vô cùng mến Hàn Vũ, nếu phải hoàng huynh chen ngang phá đám, lúc này Vương phi hẳn là Hàn Vũ mới đúng.

      Đáng tiếc vận mệnh trêu ngươi, Hàn Vũ và hữu duyên vô phận, giờ đây, khi mọi thứ trôi xa, Lưu Trọng Thiên sớm đoạn tuyệt sợi dây tình cảm ấy, quên nữ nhân kia, nhưng còn Hàn Vũ? Lại thể từ bỏ được như vậy, khiến cho mối quan hệ giữa Hoàng thượng và Lưu Trọng Thiên vẫn hết sức căng thẳng, nữ nhân đáng thương, quả là trời cao trêu đùa con người a.

      Lưu Trọng Thiên nhớ lại ngày đó trước lúc xuất chinh, hai người may gặp gỡ ở trong cung, Hàn Vũ bất chấp tất cả bổ nhào lên, ôm chặt lấy , gì cũng chịu buông ra, hoàng huynh nghe được tin vừa lúc chạy đến bắt quả tang, thiếu chút nữa dưới giận dữ, xảy ra cảnh đầu rơi máu chảy, huynh đệ hai người trừng mắt nhìn nhau, tình hình ngay lúc đó rất tồi tệ.

      Hàn Vũ bị hoàng huynh bắt giam mấy ngày, cuối cùng do thân thể suy yếu, được thả ra, Lưu Trọng Thiên cảm thấy việc náo loạn có phần quá mức, mới rời khỏi Trường An, chờ lệnh tiến đánh Hung Nô, kết quả…

      Lưu Trọng Thiên đột nhiên phá lên cười, vận mệnh đúng là trêu đùa con người ta, hóa ra vòng tới vòng lui, nữ nhân trong số mệnh lại là người khác hoàn toàn, Vương phi xấu vô cùng, luôn trói chặt nội tâm Lưu Trọng Thiên, sau đêm đầu tiên, xấu nữ hóa mỹ nhân…

      biết Hoàng thượng khi biết dung mạo Uy Thất Thất động lòng người, có nổi trận lôi đình hay , cho nên biện pháp tốt nhất chính là đừng để hoàng huynh trông thấy Thất Thất, cứ như vậy cả đời này làm Vương phi của Lưu Trọng Thiên.

      Nhưng Uy Thất Thất nữ nhân ngang bướng, độc lập, mạnh mẽ, đầy cá tính, khác rất nhiều so với những thiếu nữ Đại Hán, chuyện gì cũng muốn tranh luận đấu lý, chịu thua kém nam nhân. Song chuyện phiền phức nhất chính là, chịu ngoan ngoãn hầu hạ , khiến luôn rơi vào cảnh chăn đơn gối chiếc, đây quả là việc Lưu Trọng Thiên đau đầu, mới chỉ có hai lần, dường như khó có thể tự kềm chế. (cái đoạn 2 lần là ám chỉ abcxyz nhé ở chap 99 & 103 ~~~ dành cho ai ko hiểu)



      s0n0k0.wordpress.com

      Uy Thất Thất quả nhiên trở về từ rất sớm, mồ hôi đầm đìa quăng chiếc xe đạp sang bên, nhanh chóng chạy vào phòng Lưu Trọng Thiên, Lưu Trọng Thiên xem sách yên tĩnh, trông thấy Uy Thất Thất hùng hùng hổ hổ, bất chợt nhíu mày.

      “Nàng thể bước vào nhàng lặng lẽ hay sao?”

      “Lặng lẽ, oh” Thất Thất chớp chớp mắt, tới trước mặt Lưu Trọng Thiên, giật lấy thẻ tre xuống “Ta muốn nhìn cảnh đêm Trường An, chẳng phải ngươi dẫn ta xem hội hoa đăng sao?”

      “Thời gian vẫn còn sớm, nàng tắm rửa , thay trang phục đẹp!” Lưu Trọng Thiên lại cầm thẻ tre lên, tiếp tục xem.

      “Được, ta ngay đây, nhưng, Vương gia, để cảm tạ ngươi năm ngàn lượng bạc, Thất Thất tặng ngươi bất ngờ!”

      “Bất ngờ?”

      “Song chưa phải bây giờ!” Thất Thất làm cái mặt quỷ.

      nghịch ngợm!” Lưu Trọng Thiên khẽ cười, nhưng trong lòng, trái lại rất chờ mong bất ngờ từ Uy Thất Thất.

      Uy Thất Thất tắm gội tỉ mỉ, vận bộ y phục bằng tơ lụa màu lam, ở trước ngực thắt dải ruy-băng màu lam, sau đó đeo khăn che mặt lên, xuất ở trước mặt Lưu Trọng Thiên, ngẩng đầu lên “Thế nào? Trang phục ngươi thích đấy, thôi!”

      Lưu Trọng Thiên hài lòng gật đầu cái, bộ dáng này thoạt nhìn càng thêm mê người, y như nữ nhân ôn ôn nhu nhu, tà váy đẹp làm tôn lên vòng eo của , nhưng xem bộ dáng cố ý học cách đứng, trái lại có chút khiến Lưu Trọng Thiên quen.

      Lưu Trọng Thiên cùng Uy Thất Thất ra cửa chính vương phủ, Ninh Vân Nhi đứng ở trước cửa, ngắm nhìn từ đằng xa, lòng tràn đầy sầu não. Tam vương gia lãnh khốc kiêu ngạo thay đổi, tới mức khiến nàng còn nhận ra, vì Uy Thất Thất kia, còn chịu xem hội đèn lồng, nàng nằm mơ cũng dám tưởng tượng tình cảnh như vậy, làm là vì Uy Thất Thất.



      s0n0k0.wordpress.com

      Uy Thất Thất vừa bước ra khỏi cửa vương phủ, hoàn toàn quên mất những lễ nghi này nọ, lôi kéo tay Lưu Trọng Thiên. đường phố Trường An giăng mắc đèn khắp nơi, tràn đầy hiếu kỳ, Lưu Trọng Thiên về cơ bản nhìn thấy ánh đèn, Uy Thất Thất vây quanh , vòng vòng lại, khiến hoa cả mắt.

      Có lẽ chỉ ở nơi này, Lưu Trọng Thiên thay thường phục, mới có thể thoải mái tự nhiên nắm đôi bàn tay bé mềm mại của Uy Thất Thất, để tài nào thoát khỏi mình. Lưu Trọng Thiên bỗng nhiên có loại cảm giác rất thư thái, ra Uy Thất Thất hấp dẫn chỉ ở vẻ mỹ mạo và trí tuệ, mà còn khiến người ta khoan khoái ung dung. Những thứ lễ tiết kia lúc này cũng tồn tại nữa, còn là Vương gia, nàng cũng phải Vương phi, mà là đôi nam nữ bình thường trong đoàn người.

      “Ngươi có biết cảm giác đương thế nào ?” Uy Thất Thất đột nhiên thốt ra câu.

      đương?” Lưu Trọng Thiên hiểu cho lắm câu kia của Thất Thất, lên tiếng hỏi có chút kinh ngạc.

      “Ha ha, quên , nơi này là Đại Hán, ngươi là Vương gia!” Thất Thất che miệng bật cười “Ở chỗ chúng ta, trong tình , đôi tình nhân dắt tay nhau dạo phố, mua đồ ăn ngon, xem phim, uống cà phê, chút về… chủ đề thân mật, sau đó ôm hôn nhau! , rất lãng mạn…”

      “Nàng cái gì…” Lưu Trọng Thiên có phần giật mình nhìn Uy Thất Thất, gì thế? Trông dáng vẻ ngưỡng mộ của , liền biết khát khao những thứ đó.

      Thất Thất kéo tay Lưu Trọng Thiên, mắt chăm chú nhìn hoa đăng, dường như né tránh ánh mắt của Lưu Trọng Thiên.

      ngờ, nắm tay ta dạo phố chính là Vương gia Đại Hán…” Ánh mắt nhanh chóng liếc nhìn Lưu Trọng Thiên “Thế nhưng… ở Đại Hán, có lẽ ta vĩnh viễn cũng thể biết được cảm giác được hôn đường phố!”

      Uy Thất Thất say mê ngắm nhìn hoa đăng, bất chợt nổi lên có chút mất mát, người đại vì sao phải sống ở cổ đại, . Tư tưởng mãi mãi cũng thể hòa hợp với người cổ đại, muốn lãng mạn tuyệt nhiên chẳng có hi vọng rồi, haizzz! Chấp nhận số mệnh thôi.

      “Thất Thất…” Tay Lưu Trọng Thiên dùng sức kéo, Uy Thất Thất liền ngã vào trong lòng Lưu Trọng Thiên, đôi tay kia nhanh chóng ôm eo , khiến hoảng sợ, Lưu Trọng Thiên nhìn lướt qua mọi người xung quanh, đột nhiên cúi đầu xuống thoáng hôn lên môi Thất Thất, sau đó rất nhanh đẩy Thất Thất ra, lại tỏ ra dáng vẻ trang nghiêm, giống như nụ hôn kia vốn chưa từng xảy ra.

      Uy Thất Thất lâu sau cũng có phản ứng gì, ngẩn ngơ ngước nhìn Lưu Trọng Thiên, nét mặt hoảng hốt khẽ vuốt đôi môi, lập tức xấu hổ đỏ mặt,, . Trong lòng dâng lên đợt sóng gợn, Vương gia cổ hủ này, vậy mà lại… ngờ, cho nụ hôn lãng mạn bấy lâu nay mong chờ, tuy rằng rất ngắn ngủi, nhưng cũng rất rung động.

      “Xem hoa đăng , hoa đăng tối nay rất đẹp, nhìn phí đấy!” Lưu Trọng Thiên nắm chặt tay Thất Thất, cố ý phân tán lực chú ý của , mà chính … Ánh mắt dừng lại gương mặt đỏ bừng của Thất Thất, nhìn tới mức có chút ngây dại.

      s0n0k0.wordpress.com

      Hội đèn lồng lần này ở Trường An quy mô rất lớn, thắp sáng năm vạn ngọn đèn, nhiều loại đèn màu rực rỡ, nghe Hoàng thượng còn sai người làm căn gác lầu treo đèn khổng lồ, rộng chừng hai mươi gian, cao 150 thước, phía gác lầu có thể tiến hành ca hát nhảy múa, ánh sáng chói lọi, cực kỳ tráng lệ. cửa mỗi nhà đều treo hai ngọn đèn, cứ 10 hộ hợp lại thành tòa cổng chào, có đủ mọi loại tạo hình hoa đăng, đẹp sao tả siết.

      “Nhìn căn gác lầu kìa!” Thất Thất kéo tay Lưu Trọng Thiên, chỉ vào căn gác rộng lớn “Tại sao tối nay lại có hội đèn lồng, cũng chẳng phải Tết Nguyên Tiêu!”

      “Là để ăn mừng tiêu diệt Hung Nô! Hoàng thượng đặc biệt tổ chức hội đèn lồng.”

      “Để ăn mừng chiến tích!” Thất Thất giật mình ngó nhìn Lưu Trọng Thiên, Đại Hán lúc này đương vào thời kì hưng thịnh, quả là xa xỉ phô trương a. Tên Hoàng thượng kia vừa nhìn biết là loại nam nhân chỉ vì cái lợi trước mắt, Thất Thất lại nghĩ tới ánh mắt Hoàng thượng, bất chợt có chút lo âu.

      “Có thích ?” Lưu Trọng Thiên ôn nhu nhìn Uy Thất Thất, tay nhịn được siết càng chặt hơn.

      “Thích!”

      “Vậy sau này, bổn vương thường xuyên dạo phố Trường An cùng nàng, nàng thích gì, bổn vương đều đáp ứng nàng.”

      “Vương gia?” Uy Thất Thất kinh ngạc nhìn Lưu Trọng Thiên, Tam vương gia hôm nay làm sao vậy? Ban nãy hôn lãng mạn như vậy, khiến Thất Thất có cảm giác hiểu nổi, tại, tựa như người bạn trai cuồng nhiệt trong tình , mong muốn có thể làm tất cả để lấy lòng người mình , điều này khiến Thất Thất có loại cảm giác thụ sủng nhược kinh [được sủng ái mà lo sợ].

      “Đừng nhìn bổn vương như vậy…” Ánh mắt Lưu Trọng Thiên rời khỏi khuôn mặt Thất Thất, dường như có phần mất tự nhiên.

      “Vương gia, ngươi ở chỗ này chờ ta chút, xem bất ngờ mà ta dành cho ngươi!”

      “Bây giờ ư?”

      “Đúng vậy, ta chút trở lại! Nhìn lên căn gác lầu treo đèn ý, Thất Thất xuất ở nơi đó!”

      Lưu Trọng Thiên chưa kịp gì, Uy Thất Thất liền nhanh chóng bỏ chạy, nữ nhân lanh lẹ, cơ trí, chợt bật cười.


      s0n0k0.wordpress.com

      Đột nhiên đám người trở nên lặng ngắt như tờ, Lưu Trọng Thiên nhìn theo ánh mắt mọi người, gác lầu xuất hơn chục nữ tử y phục hồng phấn, dẫn đầu là nữ nhân đeo khăn che mặt vận bộ y phục màu lam, đó chẳng phải là Thất Thất sao? Lưu Trọng Thiên có chút căng thẳng, Uy Thất Thất này lại định giở trò gì đây.

      Tiếng nhạc nổi lên gác lầu khiến người ta phấn chấn, vui sướng, Uy Thất Thất dẫn dắt những nữ tử kia ca múa, điệu múa vui nhộn sống động, khiến từng tế bào con người ta đều hưng phấn, Lưu Trọng Thiên cảm thấy vô cùng ngạc nhiên thú vị, đây chính là điều bất ngờ Thất Thất dành cho sao? Quả thực đạt hiệu quả, tuy rất vui thích, song lại có chút thoải mái, nữ nhân của vậy mà lại ở nơi đông người nhảy múa cho xem, nếu người xem chỉ mình thôi chẳng sao, tại toàn bộ mọi người đường phố Trường An nhìn…

      Đường phố Trường An đám đông tụ hội, tiếng reo hò ngớt, đối với màn ca múa xuất sắc như vậy, người Trường An là lần đầu tiên nhìn thấy, đều bị thu hút bởi kỹ thuật múa uyển chuyển của nữ nhân gác lầu.

      Đèn lồng rực rỡ căn gác lầu vừa xoay, hai bên cột lập tức mở ra hai tranh thư rất dài, bên trái viết “Thất sắc giai nhân lí dung uyển” bên phải viết “Nữ nhân mỹ lệ tuyệt cảng uyên.”

      Quả là mũi tên trúng hai đích, trước tiên là lấy lòng Lưu Trọng Thiên, sau là để quảng cáo cho thẩm mỹ viện của mình, có ai như Uy Thất Thất nhanh trí nghĩ ra cách này, đương nhiên náo động gây nên cũng phải là , Lưu Trọng Thiên kinh ngạc nhìn những tranh thư kia, song cũng đoán ra, Uy Thất Thất làm trò quỷ gì.

      Cảnh náo nhiệt đường phố Trường An vẫn sao yên tĩnh trở lại, nhưng náo nhiệt thực còn chưa bắt đầu, mãi tới khi xuất đại nhân vật quan trọng.

      Đại Hán thiên tử cải trang vi hành, buồn khổ muốn xuất cung, thay đổi tâm tình, để giải sầu trong lòng. Ngẫm nghĩ, vì vậy mang theo Tiểu Vu Tử và hơn chục hộ vệ rời hoàng cung, quẩn quanh trong trí não Đại Hán thiên tử toàn là hình bóng thiếu nữ áo lam xinh đẹp, đôi mắt đẹp mê hoặc người, ngang nhiên dám bỏ chạy, còn hung hăng đánh quyền, nếu như bắt được nàng, nhất định phải “trừng phạt” tiểu mỹ nhân này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :