1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Nữ Tướng Quân Đấu Trí Cùng Tam Vương Gia - Ma Nữ Ân Ân (157c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123

    2. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      CHƯƠNG 82: BẤT ĐẮC DĨ ÒA KHÓC
      DỊCH: SS THẢO [BLUE_HERB]
      EDIT: ^SÒ^




      Uy Thất Thất cảm thấy bên người toàn là lửa dầu cá, thiêu rụi y phục của , chiếc quần jean và áo phông duy nhất của a, Thất Thất nhanh chóng lăn lộn trong sa mạc, sau đó vội vàng ngẩng đầu lên, phát sa mạc trước mặt biến thành biển lửa, quân Hung Nô thương vong nặng nề, cá biệt những ai còn sống, ở trong biển lửa cố gắng nhảy thoát ra ngoài, ha ha, xem ra bom dầu cá của mình lợi hại , phi thẳng tới giữa bọn chúng nổ tung.

      Hix lại thể xuyên qua rồi, cũng chết, Thất Thất nằm sấp trong sa mạc nhúc nhích, trong lòng tức giận a, lẽ nào nhất định phải làm Vương phi của tên Tam Vương gia kia sao? Còn muốn để khi dễ sao?

      Thất Thất cảm giác có người tới trước mặt , lưỡi đao băng giá đặt cổ Thất Thất, tiếp theo có dòng máu tươi nóng hôi hổi từ lưỡi đao chảy xuống dưới, giọt mặt Thất Thất, nhầy nhụa, mùi tanh xộc thẳng vào mũi.

      người kia gì, Thất Thất vội vàng ngẩng đầu lên, sắc mặt người kia tái nhợt , môi ngừng run run, phỏng chừng do bộ dáng Thất Thất rất khủng bố, khuôn mặt có những vết sẹo màu vàng, lại dính thêm vết máu, tóc tai bù xù, nhìn giống như ác quỷ, tên Hung Nô kia bị bom nổ mất cánh tay, máu tươi ngừng tuôn ra, từng giọt mặt Thất Thất, khắp nơi người.

      “A! Xéo !” Uy Thất Thất che kín mặt, lau những vết máu mặt, lớn tiếng hét ầm lên.

      Kết quả tên Hung Nô kia phản ứng còn kịch liệt hơn so với , ném đao trong tay xuống, thét chói tai, chạy như điên. Làm gì thế, Thất Thất đứng lên, đầu bù tóc rối, còn lại vài tên Hung Nô may mắn sống sót cũng tựa như trông thấy quỷ, bỏ chạy tán loạn.

      Khả năng những tên Hung Nô đó tưởng Uy Thất Thất là ác quỷ sa mạc, [​IMG] vì sao đao giết chết ! Ngược lại đều sợ hãi bỏ chạy, Thất Thất ngước nhìn bầu trời, bực tức lớn tiếng hô vang “Uy Thất Thất tại sao còn sống, ta tại so với quỷ có gì khác biệt chứ?”

      “Tới giết ta ! Hỗn đản, chạy cái gì?”

      Vẻ mặt Thất Thất buồn rười rượi, lớn tiếng la lên, phát tiết, kêu xong rồi, phát tiết cũng xong rồi, lưu luyến quay đầu nhìn lại, doanh trại Đại Hán trở nên tĩnh lặng, lửa dầu cá trong hoang mạc cũng bé nhiều, tại trở về doanh trại, có lẽ khiến mọi người tưởng chết rồi? Thất Thất có chút mơ hồ.

      Lẽ nào còn muốn quay về đối diện với Lưu Trọng Thiên sao? Uy Thất Thất chỉ là người mà Hoàng Thượng ương ngạnh ban hôn cho , thể lấy nữ nhân xấu xí, vốn dĩ có tình và hạnh phúc, trở về chỉ càng thêm phiền não, chi bằng cứ rời xa như vậy, nếu có cơ hội về nhà là tốt nhất, còn nếu bất hạnh trở về được, khả năng sa mạc là chốn về cuối cùng của , quả là thê lương, ảm đạm a. [​IMG]

      Uy Thất Thất hạ quyết tâm xong, cuối cùng nhìn thoáng qua quân doanh Đại Hán, tiến sâu vào trong sa mạc, lần này mang theo túi sách, Thất Thất cái gì cũng cần, thậm chí là nước, được tới đâu hay tới đó, nơi cuối cùng dừng lại, chính là phần mộ của Uy Thất Thất.

      Thất Thất vẫn cho tới khi trời sáng, rốt cuộc cũng thấy cây xương rồng, đáng tiếc cây này lại xẹp lép, uống được. Thất Thất cố nén cơn khát, tiếp tục về phía trước, chẳng biết uống giọt nước nào như vậy, còn có thể được bao xa.

      Uy Thất Thất quyết định tiếp, lúc mặt trời lên đến đỉnh đầu, còn chút sức lực nào, té ngã xuống sa mạc.

      “Khát quá a!” Thất Thất ngay cả hơi sức kêu lên cũng có.

      Khát nước và đói bụng tới cực độ, khiến Uy Thất Thất có chút hối hận, nếu có chết cũng thể chết trong đau khổ như vậy a, đói chết người, phải chăng khi đến phủ cũng phải chịu đói a, vậy chẳng phải càng thảm hơn sao?

      Nhưng hối hận quá muộn rồi, quay về quân doanh Đại Hán, đừng tới sức lực chẳng còn, mà dù cho có sức chăng nữa cũng sao xác định nổi phương hướng. Uy Thất Thất cảm giác cực kỳ choáng váng, tầm nhìn cũng dần dần trở nên mơ hồ, đây liệu có phải là dấu hiệu của người trước khi chết ?

      Uy Thất Thất kiệt sức ngã xuống sa mạc, bên tai vang lên thanh gió thổi khẽ, nhớ tới bài hát kia, gió thổi đến cát, cát khóc, chẳng khác nào tâm tình tại của , bất đắc dĩ òa khóc.

    3. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123

    4. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123

    5. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      CHƯƠNG 85: LÒNG BỖNG TRỞ NÊN BĂNG GIÁ
      DỊCH: SS THẢO [BLUE_HERB]
      EDIT: ^SÒ^



      Uy Thất Thất đành quay lại lều trại, chán nản ngồi xuống, lẽ nào thực trở về được, bói toán sư tuyệt giống như hù dọa , cổ độc? Là ai hạ huyết cổ lên người , đẩy tới Đại Hán, cả đời vĩnh viễn ở lại cổ đại.

      Uy Thất Thất biết đời này còn cơ hội được gặp papa và ông nội nữa, ông nội nhất mực cưng chiều như vậy, mất tích nhất định khiến ông chịu cú sốc tinh thần lớn. Ông cho rằng Thất Thất bị bắt cóc, hoặc là chết, chứ sao nghĩ tới khả năng Thất Thất ở Đại Hán, ngước nhìn ánh trăng, lòng nhớ ông sâu sắc.

      Trong sa mạc những trận gió nhiều vô số, Thất Thất thở dài tiếng, ngắm sa mạc dưới ánh trăng, quả là cảnh sắc mỹ lệ, đáng tiếc người thưởng thức lại có tâm tình, lòng trống trải vô hồn.

      Lưu Trọng Thiên dẫn theo đại quân Đại Hán, vừa mới tiêu diệt bộ lạc Hung Nô ở vùng phía Nam sa mạc, thắng lợi khải hoàn, đại quân hùng dũng uy phong thẳng tiến về phía sa mạc quân doanh Đại Hán. Cuối cùng, bọn họ trở lại, phụ mong đợi của dân chúng từ kinh đô Trường An.

      Khi Lưu Trọng Thiên tới vùng phụ cận quân doanh, phát trong sa mạc khắp nơi ngổn ngang thi thể quân Hung Nô, liền nhíu mày cảnh giác, xong rồi, bước chân nhanh hơn, phóng như bay tiến vào doanh trại, phát doanh trại có gì khác thường, cảm thấy có chút kỳ quái, sao quân Hung Nô lại tấn công doanh trại nhỉ?

      binh lính trông coi doanh trại bước lên nghênh đón, quỳ rạp xuống đất “Vương gia!”

      “Trong sa mạc toàn là thi thể quân Hung Nô, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Lưu Trọng Thiên tháo mũ giáp xuống, mồ hôi chảy ròng ròng.

      “Vương gia, sau khi ngài dẫn đại quân xuất chinh, tiểu đội Hung Nô đột nhiên tập kích doanh trại, may mà Thất tướng quân túc trí đa mưu mới bảo vệ được doanh trại, chưa bị tổn thất tí nào!”

      “Ồ? Uy Thất Thất lại lập công rồi!” Khóe miệng Lưu Trọng Thiên lộ ra vẻ tươi cười, nữ nhân này, luôn biết cách làm ra những chuyện khiến giật mình, lát nữa phải khen thưởng xứng đáng mới được.

      “Vương gia!” Binh lính cúi đầu xuống “Xin Vương gia chém đầu tiểu nhân, chúng thần hoàn thành nhiệm vụ bảo vệ Thất tướng quân! Thất tướng quân……”

      Lưu Trọng Thiên nhíu mày, trong lòng trầm xuống, túm lấy vạt áo tên binh lính, quát lên “Thất Thất đâu? Nàng đâu rồi?”

      “Thất tướng quân thân mình mang theo dầu cá **…… đồng quy vu tận cùng quân địch!”

      bậy!” Lưu Trọng Thiên tung quyền, đá binh lính kia bay ra ngoài, binh lính ngã vật ra đất, rên rỉ phun ra ngụm máu tươi, vẫn cố sức quỳ xuống, đau đớn che ngực.

      “Vương gia…… Toàn doanh trại…… Quân canh giữ, bằng lòng chịu Vương gia…… Trừng phạt!” Binh lính kia xong, trụ nổi nữa liền ngã xuống, mấy chục tên binh lính khác cũng quỳ cả xuống.

      “Vương gia, xin hãy trừng phạt chúng thần! Chúng thần hoàn thành nhiệm vụ bảo vệ Thất tướng quân!” Bọn họ đồng thanh .

      Lưu Trọng Thiên đối diện với những binh lính này, siết chặt nắm tay, bực tức rút bội kiếm ra, giơ lên cao, gầm lên tiếng, thanh kiếm mang theo sát khí cắm phập xuống đất.

      “Gọi quân y tới xem cho !”

      Lưu Trọng Thiên xong, cũng quay đầu lại, bước nhanh ra ngoài doanh trại, ai cũng biết tâm tình lúc này của Tam Vương gia ra sao. Lưu Trọng Thiên gần như suy sụp khi nghe thấy tin dữ kia, trong chiến dịch Hung Nô, tuy rằng đại thắng, nhưng lúc này lại chẳng có chút cảm giác vui sướng thắng lợi gì. phóng như bay vào sa mạc, trong sa mạc rộng mênh mông, nơi nào có bóng dáng Uy Thất Thất đây? Lòng bỗng trở nên băng giá.

      Lưu Trọng Thiên đứng ở giữa nơi bom dầu cá nổ mạnh, tìm kiếm khắp nơi, nhưng đâu đâu cũng là những vết màu đen lấm tấm do bom dầu cá bốc cháy, rất nhiều thi thể quân Hung Nô bị biến dạng. tìm suốt ba canh giờ, cũng thấy bất kỳ mảnh áo giáp quân Đại Hán, Thất Thất ngoài mặc Hán phục ra, còn mặc bộ y phục quái dị kia, nhưng sao nơi này toàn chỉ có y phục của quân Hung Nô?
      _____________________________________

      CHƯƠNG 86: TUYỆT TỪ BỎ
      DỊCH: SS THẢO [BLUE_HERB]
      EDIT: ^SÒ^



      Uy Thất Thất mỗi lần loay hoay chế tạo bom dầu cá kia, khuôn mặt thường đen sì vì khói bụi, cho nên lần này cũng chết dễ dàng như vậy. Lưu Trọng Thiên vội vàng quay trở về doanh trại, tiến vào đại trướng, thay y phục gọn , căn dặn người chuẩn bị túi nước cho . muốn tiến vào sa mạc lần nữa, kiếm tìm Uy Thất Thất.

      “Vương gia, tuyệt đối được!” Trì tướng quân ngăn cản Tam Vương gia Lưu Trọng Thiên, khẩn cầu van xin “Vương gia, Hung Nô bị chúng ta tiêu diệt, chúng ta nên thu quân hồi kinh, sao người lại tiến vào sa mạc vậy?”

      “Chuyện của bổn vương, tự khắc biết chừng mực!”

      “Vương gia, người mất mạng đó, binh lính cũng , Uy Thất Thất chết rồi, nàng đồng quy vu tận cùng quân Hung Nô!”

      “Nàng là Vương phi của bổn vương, chỉ cần chưa trông thấy thi thể, bổn vương tuyệt đối từ bỏ!” [​IMG] Lưu Trọng Thiên bước nhanh ra phía ngoài.

      Trì tướng quân gấp gáp theo sau “Uy Thất Thất chẳng qua chỉ là xấu nữ, tuy rằng chiến công lẫy lừng, nhưng lại là nữ nhân, đáng để Vương gia lưu luyến, mang nàng về kinh đô Trường An, nhất định mọi người nhạo báng Vương phi, lẽ nào Vương gia còn hiểu ư? Cho dù người trở lại kinh đô, cũng muốn nữ nhân kia đâu!”

      “Ai thế, bổn vương tại cho ngươi biết, chỉ cần Uy Thất Thất còn sống, nàng chính là Vương phi của bổn vương!” [​IMG] Ngữ khí Lưu Trọng Thiên lãnh đạm .

      “Vương gia, tại xác định được phương hướng, xin thận trọng a!”

      “Còn lôi thôi nữa, bổn vương ……” Lưu Trọng Thiên siết chặt nắm tay, tức giận nhìn Trì tướng quân “Đừng theo bổn vương nữa, truyền lệnh của bổn vương, phân ra mười tiểu đội, ra ngoài tìm kiếm Uy Thất Thất, bất luận có tìm thấy hay , trước lúc trời tối đều phải quay về doanh trại!”

      “Dạ, Vương gia!”

      Trì tướng quân dám ngăn cản nữa, thực ra trong lòng cũng lo lắng cho Uy Thất Thất, chỉ là nếu tìm như vậy, nhất định chậm trễ ngày khải hoàn, Hoàng Thượng giận dữ trách tội xuống dưới. Nhưng đối diện với quyết tâm của Vương gia, Trì tướng quân đành phải căn dặn ba binh lính đuổi theo Lưu Trọng Thiên, sau đó bất đắc dĩ bố trí những người khác tìm Uy Thất Thất.

      Dưới ánh nắng mặt trời chói chang Lưu Trọng Thiên và binh lính tìm khắp trong sa mạc, quả quá vu vơ, biết phương hướng nào mà tìm Thất Thất. Trời cũng dần dần tối đen, Lưu Trọng Thiên nhìn nhìn binh lính phía sau, chỉ chỉ hướng quay về.

      “Trời tối rồi, các ngươi hãy về !”

      “Vương gia, ngài quay về, chúng ta cũng quay về!”

      Đám binh lính thấy Tam Vương gia chịu rời , bọn họ nào dám trở về a, nhưng nếu cứ tìm vu vơ như vậy, Lưu Trọng Thiên thực có chút bất đắc dĩ, gần như đánh mất niềm tin. sa mạc từng đợt gió xoáy thổi mạnh, mơ mơ màng màng, tầm nhìn cũng nữa, chờ tới khi trời tối hẳn, gió nhiều.

      Lưu Trọng Thiên ngừng lại, cách doanh trại quá xa, căn dặn hai binh lính phía sau “Hai người các ngươi cùng trở về, nếu Thất tướng quân quay lại, bảo Trì tướng quân đốt khói làm ám hiệu! Chúng ta lập tức trở về!”

      “Dạ!” Hai binh lính do dự hồi, cuối cùng cũng tuân lệnh trở về.

      Lưu Trọng Thiên dẫn binh lính khác tiếp tục về phía trước, là ban đêm, vẫn thấy bóng dáng Uy Thất Thất đâu, cũng thấy khói ám hiệu từ doanh trại. Đối mặt với sa mạc mênh mông hoang vắng, Lưu Trọng Thiên hoàn toàn tuyệt vọng, lúc này thực tin rằng Thất Thất còn thế giới này, căn cứ vào thời gian, có nước uống có đồ ăn, thể chịu nổi tới ngày hôm nay

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :