1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Nữ Tướng Quân Đấu Trí Cùng Tam Vương Gia - Ma Nữ Ân Ân (157c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123

    2. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123

    3. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123

    4. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      CHƯƠNG 78: CẮN VÀO ÁO GIÁP
      DỊCH: SS THẢO [BLUE_HERB]
      EDIT: ^SÒ^



      “Bổn vương ngày mai dẫn binh xuất chinh, ngươi ở lại quân doanh, chờ bổn vương trở về!” Lưu Trọng Thiên thu ánh mắt lại, bắt đầu nghiên cứu bản đồ hành quân bày binh bố trận.

      Uy Thất Thất biết rất khó thay đổi chủ ý của , sớm biết vậy ưng thuận gả cho , thành Vương phi rồi, ngay cả tự do cũng có. Uy Thất Thất định kháng nghị, Lưu Trọng Thiên lạnh lùng xen ngang .

      “Tốt nhất đừng có mưu đồ cải trang thành binh lính, trước khi ta xuất chinh đến kiểm tra người của ngươi, ngoan ngoãn ở lại trong quân doanh”

      Ngay cả chuyện mình vừa nghĩ đến, Lưu Trọng Thiên cũng đoán được, thú vị, đáng ghét, Uy Thất Thất đụng phải ánh mắt nghiêm trang của Lưu Trọng Thiên, hiểu rằng dù có thêm gì nữa cũng vô ích, vì thế bực mình ra khỏi đại trướng.

      Ngày hôm sau, Tam Vương gia Lưu Trọng Thiên mặc áo giáp chỉnh tề, tháo bội kiếm tường xuống, đeo bên hông. Uy Thất Thất ngồi đất, ngóng trông , lên tiếng, ngồi nghịch những lọn tóc mọc dài, phỏng chừng lần này chẳng có cách nào theo đội ngũ xuất phát rồi, buồn chán, vô vị a.

      Lưu Trọng Thiên nhấc chân định ra đại trướng, lại quay trở về, bước tới trước mặt Thất Thất, yên lòng .

      “Lần này tiêu diệt xong Hung Nô trở về, bổn vương đón ngươi hồi kinh đô, ngoan ngoãn học hỏi đôi chút để làm tiểu vương phi của bổn vương.” [​IMG]

      “Ai thèm học làm gì! Chờ ngươi trở lại, ta liền bỏ !” Thất Thất đấm mấy cái vào áo giáp của Lưu Trọng Thiên, thốt ra câu kia khiến Lưu Trọng Thiên vô cùng tức giận.

      “Ngươi dám chạy trốn, hãy dẹp ý định đó , Lưu Trọng Thiên ta lặp lại sai lầm đâu”

      Lưu Trọng Thiên phẫn nộ nhìn Uy Thất Thất, xem ra vẫn còn muốn chạy trốn a, vì thế bước nhanh ra ngoài đại trướng, hướng về phía binh lính bên ngoài lớn tiếng ra lệnh.

      “Binh lính ở lại trông coi doanh trại nghe cho , nếu Thất tướng quân tự ý rời quân doanh, bổn vương chém đầu hết các ngươi.”

      Đám binh lính bên ngoài đều run rẩy đứng ở nơi đó, xem ra nhiệm vụ chủ yếu của những binh lính trực ở lại quá ràng, coi chừng Vương phi, từng bước rời, bằng đầu giữ nổi.

      Lưu Trọng Thiên quay về đại trướng, kéo Uy Thất Thất đến trước người mình “Vương phi xấu xí của bổn vương, chờ ta trở về!” Ánh mắt ở trong mắt Uy Thất Thất tựa như đôi mắt của loài lang sói, thâm thúy sắc sảo, rất giống kiểu muốn ăn thịt người a. [​IMG]

      “Hỗn đản Lưu Trọng Thiên!”

      Uy Thất Thất hé miệng, hướng về phía bàn tay Lưu Trọng Thiên mà cắn, Lưu Trọng Thiên né được, thành ra cắn trúng phải áo giáp, áo giáp làm bằng sắt thép, nhất thời khiến Thất Thất nếm mùi đau khổ, hàm răng nhanh chóng nhả ra, Lưu Trọng Thiên nhìn giễu cợt, nghiêng mình ra khỏi đại trướng.

      Uy Thất Thất nhìn Lưu Trọng Thiên mang theo đội ngũ trùng trùng điệp điệp rời , khỏi nổi lên bực tức, cái tên trọng nam khinh nữ này, bởi vì lần trúng độc liền tước đoạt thú vui duy nhất của ở Đại Hán, mình ở lại trong đại doanh, có ý gì đây a.

      Thất Thất hết sức tức giận, trong lòng lại có chút vui mừng mơ hồ, Lưu Trọng Thiên hình như cũng phải dạng nam nhân lãnh khốc vô tình, chí ít còn biết thương tiếc nữ nhân xấu xí như , để chiến trường chịu khổ. (Sò: gớm, 77 mãi mới đc 1 câu chí lí, có bít 33 kute cỡ nào ko, trời cho mà ko bít hưởng, phí phạm quá [​IMG] )

      Nếu phải vì trở lại thế giới của mình, Thất Thất cũng có ác cảm làm Vương phi, song, Vương phi xấu như vậy ai thích đây, Thất Thất lôi chiếc gương ra, tỉ mỉ ngắm nhìn lại mình, vốn dĩ dung mạo xinh đẹp còn thấy tăm hơi đâu nữa? Bao phủ khuôn mặt là tầng tầng lớp lớp vết sẹo màu vàng, rốt cuộc tới lúc nào mới biến mất a, cả đời này xấu y như vậy chứ?

      Thất Thất cất gương , buồn chán ra ngoài, lập tức phía sau có ba bốn bính lính đuổi theo, phỏng chừng sợ nhân cơ hội đào tẩu, suốt ngày có việc gì làm, quả là vô vị cực độ, nhẩm tính thời gian đội quân Lưu Trọng Thiên xuất phát được non nửa ngày rồi, muốn đuổi theo cũng còn kịp nữa rồi
      ________________________________________
      CHƯƠNG 79: TÀN DƯ QUÂN HUNG NÔ SA MẠC
      DỊCH: SS THẢO [BLUE_HERB]
      EDIT: ^SÒ^



      trong lúc cảm thấy buồn chán, binh lính hoảng loạn chạy tới trước mặt Thất Thất, quỳ mặt đất, lo lắng chỉ về phía xa xa, hình như xảy ra chuyện đại nào đó.

      “Bẩm báo Thất tướng quân, có tiểu đội quân Hung Nô tấn công về hướng quân doanh!”

      “Quân Hung Nô?” Uy Thất Thất bỗng nhiên đứng lên, đúng a, nếu tới từ trong sa mạc, nhất định chạm trán với đội quân của Lưu Trọng Thiên, sao lại xuất ở vùng lân cận quân doanh được.

      Bất luận thế nào, nơi này là đường lui duy nhất của đội quân Đại Hán, nếu bị quân Hung Nô phá hủy lương thực và đồ cấp dưỡng (lương thực, rau, thịt… trong quân đội), chẳng phải gây rối loạn đầu trận tuyến sao, đến lúc đó quân đội Đại Hán lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, vậy tiểu đội này nhất định là những phần tử tàn dư Hung Nô.

      Nên làm gì bây giờ đây? Uy Thất Thất bỗng chốc cuống cuồng, trong sa mạc này thứ gì cũng đều có, làm sao có thể ngăn chặn quân Hung Nô tấn công đây? đột nhiên nghĩ tới lưới võng…… Còn kế vườn nhà trống (*) của Gia Cát Lượng, tạm thời có thể cứu mạng, biết có dùng được hay a.

      “Sai binh lính gấp rút đem lưới võng chôn sâu trong sa mạc, vây quanh quân doanh!” Uy Thất Thất ra lệnh.

      “Thất tướng quân, có lẽ thời gian còn kịp nữa rồi!”

      “Có thể chôn được bao nhiêu chôn bấy nhiêu, chủ yếu tập trung ở chính diện quân doanh!”

      “Dạ!” Binh lính nhận lệnh rời .

      Uy Thất Thất quay trở về đại trướng, thay áo giáp, tháo bội kiếm tường xuống, rút lưỡi kiếm sắc ra nhìn nhìn, trong lòng thầm nghĩ, nếu lần này thực chết trận, cũng tốt hơn nhiều so với cuộc sống buồn rầu ở Đại Hán, là nữ nhân, bộ dáng xấu thế này, bằng chết.

      Điều duy nhất thể đáp ứng Lưu Trọng Thiên chính là cùng hồi kinh đô, là Vương gia, hẳn là cưới nữ nhân xinh đẹp, cần phải để người đời nhạo báng, Vương phi chết trận rồi, lý do này hẳn là tệ a.

      Uy Thất Thất cầm kiếm bước ra khỏi đại trướng, đám binh lính đều ra sức chôn lưới võng trong sa mạc ở phía ngoài quân doanh. Dùng những tấm lưới võng này, là có thể ngăn cản tấn công nấp trong cát của quân Hung Nô, rất dễ dàng để tiêu diệt toàn bộ quân Hung Nô.

      Còn lại cũng chỉ có thể là “cứng chọi với cứng; đá chọi với đá” (ví với dùng thái độ cứng rắn đối phó với thái độ cứng rắn), chỉ mong đầu mình vì mấy ngày qua an nhàn mà trở nên lú lẫn.

      Uy Thất Thất căn dặn hơn chục binh lính còn lại, mang tất cả chăn bông trong lều trại ra, bó thành từng cuộn dựng đứng ở chỗ đất trống trong doanh trại, đám binh lính đều hết sức tin tưởng Uy Thất Thất, chỉ là hiểu tại sao làm như vậy, lẽ nào chăn bông cũng có vai trò như binh khí sao?

      “Thất tướng quân, những tấm chăn bông này có tác dụng gì?” binh lính vừa cuộn vừa hỏi.

      Uy Thất Thất khẽ cười “Nếu ta đoán sai, tiểu đội này chính là tàn dư quân Hung Nô lần trước phản công. Nếu là quân địch đại doanh Hung Nô, sớm chạm trán với đội quân của Vương gia rồi, bọn chúng biết thực hư chúng ta ra sao, những tấm chăn bông này thoạt nhìn rất giống người, tạm thời bọn chúng dám tới gần!”

      “Nếu vậy tốt quá, bọn chúng tấn công chúng ta nữa, quân số chúng ta quá ít ỏi!”

      “Bọn chúng biết thực hư chúng ta ra sao, nên dám tấn công chính diện, nhưng đánh lén, nấp trong cát!”

      nấp trong cát?” Đám binh lính có phần sợ hãi, lần trước Thất tướng quân thiếu chút nữa bị quân Hung Nô nấp trong cát đâm kiếm chí mạng, giờ đây loại biện pháp này biết có hiệu quả hay .

      “Chuẩn bị nhiều binh lính giả như vậy, cốt để buộc bọn chúng nấp trong cát, chúng ta mới có cơ hội thắng!”

      Buộc bọn chúng nấp trong cát, vậy chẳng phải càng khó lòng phòng bị sao, đám binh lính có chút phiền muộn, những tấm lưới võng này chỉ có thể ngăn chặn tạm thời, quân Hung Nô rất dễ dàng thoát khỏi lưới võng chạy ra ngoài a.

      = = = = = = = = = = = = = = = = = = = = = = = = = = = =



      (*) Tên nguyên tác là thành kế”: chiến thuật để vườn nhà trống ( câu chuyện trong tiểu thuyết “Tam Quốc Diễn Nghĩa”. Sau khi tướng nước Thục là Mã Tốc bị thất thủ, Tư Mã Ý (tướng nước Nguỵ) đem quân đến vây ép thành, Gia Cát Lượng cho mở toang các cổng thành, mình điềm tĩnh ngồi mặt thành gảy đàn. Tư Mã Ý hoài nghi bên trong thành được mai phục chu đáo nên ra lệnh rút quân về. Về sau, khi đến THÀNH KẾ” là ý muốn ám chỉ thực lực yếu nhưng qua mặt được đối phương)

    5. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      CHƯƠNG 80: LIỀU CHẾT CHIẾN ĐẤU
      DỊCH: SS THẢO [BLUE_HERB]
      EDIT: ^SÒ^




      Uy Thất Thất khoát tay chặn lại, dặn binh lính “Chuẩn bị tốt cung tên, phát lưới võng có động tĩnh khác thường, lập tức bắn tên, quân Hung Nô đoán được dưới cát lại có mai phục!”

      “Dạ!” Đám binh lính hình như hiểu ra, Thất tướng quân quả nhiên thông minh, xem ra quân doanh được cứu rồi.

      Nhóm binh lính chôn xong lưới võng đều chạy trở về, quân Hung Nô tới gần quân doanh, xa xa bụi cát tung bay mịt mù, bọn chúng xông thẳng lên, rất nhanh, cát bụi biến mất, phỏng chừng bọn chúng phát ra chăn bông trong quân doanh, lầm tưởng rằng là binh lính Đại Hán, vì thế dám mạo muội tiến lên.

      “Lưới võng có động!” binh lính kinh hô.

      “Nghe mệnh lệnh ta, đừng lãng phí cung tên, mỗi người phụ trách lưới võng ngay trước mặt mình, thấy động bắn! được hoảng loạn!” Uy Thất Thất dùng tay ra hiệu, binh lính giương cung bắn, mũi tên nhằm thẳng phía lưới võng, lập tức vang lên tiếng rên, hề di chuyển nữa.

      Rất nhiều quân Hung Nô lặn xuống sa mạc, đều im hơi lặng tiếng ngã xuống lưới võng sa mạc, người Hung Nô nguyên nhân, số quân còn lại kể ra cũng nhiều lắm, hơn nữa cũng dám manh động, vì thế đôi bên đều trở nên tĩnh lặng, muốn quan sát tình trạng đối phương ra sao.

      “Bọn chúng tạm thời nấp trong cát nữa, phỏng chừng muốn tấn công cũng phải tới khi trời tối, lúc đó trong sa mạc rất tối, chúng ta thể thấy hướng di chuyển của lưới võng.”

      “Thất tướng quân, xem chừng bọn chúng bây giờ có khoảng 50, 60 người, ngộ nhỡ đêm tối tấn công chúng ta phải làm sao chứ?”

      “Quân ta chết hơn 100 người rồi, chỉ còn lại ít người như vậy đủ gây cho chúng sợ hãi, chúng ta tại có 150 người, cho dù đánh trận cũng chưa chắc thua mà!” Uy Thất Thất nhìn nhìn trời, quân Hung Nô lâu như vậy vẫn chưa có động tĩnh gì, phỏng chừng đoán trúng rồi, ban đêm động thủ, quân mình có phần lâm vào thế bị động.

      Uy Thất Thất đứng lên, buồn bã trở về đại trướng, ngồi lát, lại ra, vài binh lính bám theo hai bên, mục đích phải nhìn , mà là hy vọng Thất tướng quân có thể nghĩ ra biện pháp hay đối phó với quân Hung Nô, bọn họ cứ ngóng trông Uy Thất Thất, khiến Thất Thất càng thêm nản lòng.

      “Trời sắp tối, mau thắp tất cả đuốc lên, sau đó sai binh lính mang toàn bộ trống nhạc (tiếng trống và tấu nhạc) cùng với những đồ đạc có thể kêu vang được ra đây, cố sức đập gõ khua! Thanh càng lớn càng tốt!”

      Đám binh lính cũng hỏi Uy Thất Thất tại sao, những việc Thất tướng quân sắp đặt bao giờ cũng có lý, bọn họ châm tất cả đèn đuốc lên, lấy tất cả trống nhạc ra, cả đồ bằng sắt, ngồi trong doanh trại đập gõ khua loạn lên.

      Ngay lập tức trống nhạc quân doanh Đại Hán gây chấn động, xa xa quân Hung Nô vốn định tập kích vào ban đêm, nghe thấy thanh ầm ầm và đèn đuốc rừng rực, cảm thấy vô cùng khó hiểu, tại sao quân doanh Đại Hán lại náo nhiệt như thế, rốt cuộc có bao nhiêu người chờ bọn chúng xông lên đây, bọn chúng bỗng chốc có chút lúng túng.

      Uy Thất Thất ôm lọ dầu cá duy nhất ra, trong sa mạc muốn có thứ này quả thực dễ a, ngồi ở ngoài cửa đại trướng, bắt đầu chế tạo quả bom dầu cá cuối cùng. Thất Thất vừa làm, vừa thương tâm, phỏng chừng chiến dịch lần này, mình giữ được mạng ở lại Đại Hán, quân Hung Nô bản tính vốn dã man, hơn 100 binh lính Đại Hán này, hoàn toàn phải là đối thủ.

      Chưa đầy hai canh giờ, quân Hung Nô nhất định phát quân doanh Đại Hán có điều kỳ lạ, khó tránh khỏi lần tấn công tiếp, nếu thiêu hủy doanh trại và đồ cấp dưỡng, đoàn quân Lưu Trọng Thiên trở về chẳng còn thứ gì, quân đội lớn như vậy chỉ còn cách chờ chết trong sa mạc.

      Lọ dầu cá này nhất định phải nổ mạnh ngay chính giữa đội quân Hung Nô, mới có thể đánh lui bọn chúng. Để binh lính chịu chết, Uy Thất Thất làm nổi, người duy nhất có thể được cũng chỉ có , thế giới Đại Hán này vốn thuộc về , may ra lần nổ tung này, năng lượng cao có thể đưa trở về cũng nên, cho dù quay về được, phỏng chừng cũng thiệt mạng, tất cả mọi thứ cũng kết thúc luôn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :