1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không - Nữ phụ văn] Nữ phụ vs tác giả - Ngôn Tử Mạch

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 44: Cẩn Hi tưởng nhớ, Nghê Thường trở về

      Đại Mạch, hoàng cung.

      “Bệ hạ, Trần tướng quân có chuyện bí mật quân quan trọng cần bẩm báo, giờ chờ ở ngoài ngự thư phòng hai canh giờ rồi.” Tiểu thái giám cúi đầu, giọng .

      Còn Cố Cẩn Hi vẫn đứng bên cạnh xích đu, giống như nghe thấy. Kể từ sau khi Nghê Thường biến mất, tinh thần của có chút ngẩn ngơ. Đưa tay đẩy xích đu, nhìn bàn đu dây đung đưa…

      “Nhân Phúc.” Cố Cẩn Hi quay đầu lại, cứ như thế nhàng .

      “Nô tài ở đây.” Tiểu thái giám tiến lên bước, khúm núm trả lời, “ biết hệ hạ có gì phân phó?”

      Cố Cẩn Hi đưa tay, vuốt sợi dây xích có chút hoen rỉ, con ngươi thăm thẳm, tựa như nhớ lại cái gì, môi mỏng khẽ thở, “Nghê Thường thích nhất chơi xích đu. Hồi còn , luôn quấn lấy trẫm chơi cùng em ấy.”

      “Dạ, bệ hạ và công chúa tình thâm ý thiết, đương nhiêu nô tài có nghe được.” Tiểu thái giám cúi đầu, phối hợp nghe hồi tưởng.

      “Ừ, tiên hoàng có hai người con là trẫm và Nghê Thường.” Cố Cẩn Hi hài lòng nhắm mắt lại, hào hứng kể, “Hơn nữa, lúc còn rất , Nghê Thường rất được người khác quý mến. Trẫm nhớ, có lần muội ấy lười biếng trốn học, còn trốn trong cung điện của trẫm nữa, mấy ngày chịu ra ngoài. Ha ha ha…” Kể đến vô cùng vui vẻ, khỏi lấy tay áo che mặt cười thành tiếng.

      Tiểu thái giám ở bên nhìn cười cực kỳ vui vẻ như thế, lòng bàn tay tích đầy mồ hôi, muốn nhắc lại chuyện Trần tướng quân chờ ở bên ngoài ngự thư phòng, nào ngờ đúng vào lúc này.

      Đột nhiên Cố Cẩn Hi thu lại nụ cười, ngừng vuốt ve sợi xích, nghe xích đu kẽo kẹt vang vọng. Rồi đưa tay vẫy lui gã. Trước khi rời , tiểu thái giám lặng lẽ quay đầu lại nhìn. Gã phát Cố Cẩn Hi đau thương thành lệ, trong miệng còn khẽ cái gì đó. Chẳng qua cần suy nghĩ nhiều, nhất định có liên quan đến công chúa.

      “Nghê Thường, Nghê Thường, rốt cuộc em ở đây? Sao ta tìm khắp Đại Mạch, cũng tìm thấy tung tích của em?”

      “Nghê Thường, chẳng lẽ em cần ca ca nữa rồi sao? Ca ca phải làm sao bây giờ?”

      "Nghê Thường, Nghê Thường. . . . . ."

      . . . . . .

      Gió đêm tháng hai vẫn rét lạnh như thế. Cố Cẩn Hi lại giống như cảm giác được tí nào, phong phanh như thế, gầy yếu như thế, trước đó vài ngày còn bị cảm lạnh , bởi vì ban đêm gió thổi thốc tới, nhịn được khẽ ho lên.

      đầu tường, đột nhiên có bóng đen loáng qua. Hình như vừa từ chỗ giam Âu Dương Ngữ sang đây.

      Giật mình hoảng sợ khi bắt gặp ánh mắt của vị khách áo đen kia, đôi mắt quen thuộc đến tận xương tủy. Cố Cẩn Hi khỏi loạng choạng bước tới, lảo đảo đuổi theo người kia, “Nghê Thường, là em phải ?”

      Người kia vốn muốn rời nhưng bởi vì câu của , chợt dừng bước. Chỉ chừa lại bóng lưng tối đen cho , đứng mình đầu tường.

      “Nghê Thường, có phải ca ca làm sai điều gì , tại sao em lại muốn bỏ ? Em cho ca ca biết, thay đổi. Xin em đừng rời xa ca ca, được ? Khụ khụ khụ… Khụ khụ…” đến là hèn mọn, trong nghẹn ngào, lộ cầu xin.

      Nhưng người áo đen cứ đứng tại chỗ như thế, cũng quay đầu.

      “Nghê Thường, em quay đầu lại nhìn ca ca chút được ? Nghê Thường, khoảng thời gian em biến mất, giây phút nào nhớ tới em Cố Cẩn Hi từng bước tiến lại gần người áo đen, “Đừng bỏ nữa có được ?”

      Gió đêm như đệm theo thời gian vượt qua từng chút . Ngay khi Cố Cẩn Hi gần như tuyệt vọng, đột nhiên người áo đen kia xoay người, kéo xuống mặt nạ mặt, nhún cái, liền nhàng đáp xuống trước mặt .

      Gương mặt quen thuộc đến độ mỗi giọt máu cũng nhận ra được, cứ như vậy nơi đáy mắt. Còn chưa kịp kích động, người nọ chợt hôn lên khuôn mặt của , dung nhan vốn thanh lệ, lại treo lên nụ cười cực kỳ mị hoặc.

      chờ tóm được tay của người kia, người kia lại xoay người lại lần nữa, nhảy lên đầu tường, biến mất trong bầu trời đêm.

      Cố Cẩn Hi áp lên trái tim, quả nhiên, còn đập trầm ổn như xưa…

      Vừa rồi, nụ hôn của em ấy, là thích ư?

      *

      Thất Thất mơ hồ cảm thấy hình như có ánh sáng hắt vào mắt, còn chưa mở mắt ra, ngay sau đó chỗ ngực truyền tới cảm giác đau đớn muốn chết sống lại.

      Khó nhọc mở mắt, vươn tay, nhìn những ngón tay trắng nõn trước mắt, trí nhớ hồi phục lại từng chút .

      Thân thể hồ ly lúc trước của chết rồi, như vậy thế này là lại xuyên qua ư? Rốt cuộc là xuyên về lại thân thể Cố Nghê Thường hay thân thể của người khác?

      Ngẩng đầu, quan sát xung quanh, trống , trừ tủ ngăn và giá cắm nến ở bốn góc, cùng với cái giường gỗ ngồi. Che ngực đau đớn, Thất Thất đứng lên, chuẩn bị ra ngoài cửa.

      Kéo cửa gỗ ra, vén rèm lên. Nhìn nước sông bên ngoài cuộn trào, cách rất xa bờ bên kia, ngờ, lại ở trong con thuyền .

      “Tiểu thư, tỉnh rồi.” Tiếng lạnh như băng bất chợt truyền đến từ hông thuyền, Thất Thất kinh sợ run bắn, suýt nữa ngã nhào lên sàn.

      Quay đầu lại, lúc này mới phát , ở bên còn có gã đàn ông trung niên mặc áo tơi ngồi thả cần câu. Gã đàn ông cũng xoay người lại, nhìn sống lưng gầy yếu của gã, chắc là người nghiêm khắc.

      “Chú, là ai?” Thất Thất cẩn thận nhích lại gần về phía gã, tuy rằng sợ hãi, nhưng vẫn suy nghĩ ràng tình cảnh lúc này, “Vì sao tôi lại ở chỗ này?”

      Chẳng ngờ, gã đàn ông trung niên kia chịu mở miệng chuyện, chuyên tâm thả câu, phản ứng lại Thất Thất đầy bụng nghi vẫn.

      Thất Thất đứng ở bên, nhìn gò má góc cạnh rệt của gã, lại ngó thử giỏ cá đặt ở bên cạnh gã, trống con cá. tò mò, tại sao ông chú câu lâu như vậy mà vẫn chẳng thu hoạch được gì.

      Gã đàn ông trung niên nâng cần câu lên, lúc này Thất Thất mới phát , dây câu của gã có lưỡi câu…

      Ông chú này muốn chơi Khương thái công câu cá à?
      (Khương thái công: Khương Tử Nha giả đò ngồi câu cá chờ thời. Khương Tử Nha câu cá dùng lưỡi và (chẳng hiểu sao) vẫn câu được cá.)

      Căn cứ vào quan điểm nên dùng ý tốt cảm động kẻ xấu, phát huy cao độ tính cách Bạch Liên Hoa của nữ chính, đập đập bả vai của gã đàn ông trung niên.

      Đối diện với khuôn mặt lạnh như băng của gã, Thất Thất cười nịnh nọt, “Chú có lưỡi câu, sao có thể câu cá được?”

      Ai dè gã đàn ông trung niên cười lạnh ba tiếng, khinh thường nhìn , giống như lười giải thích cho hiểu. Quay đầu tiếp tục thả câu.

      Thất Thất lại lấy hết dũng khí lần nữa đập đập vai của gã, “Biết sai mà sửa tốt hơn mấy hồi.”

      “Hừ!” Gã đàn ông trung niên hừ lạnh, tay dùng sức, liền thấy dây câu cần câu như dây thép rơi thẳng tắp vào trong nước. Khi gã nhấc lên lần nữa, Thất Thất kinh ngạc, dây câu là xâu vài con cá to. Chuyện này… là phản lại khoa học à?

      Thất Thất rụt tay về, lặng lẽ di chuyển sang bên, ngồi thụp xuống, đứng dậy.

      Đột nhiên, trận tiếng tiêu vang lên. Gã đàn ông trung niên cảm nhận được ngay lập tức buông xuống, cung kính đứng ở đầu thuyền. Thất Thất tò mò nhìn lên .

      Chỉ thấy người áo đen nhảy từ cầu, đáp xuống tại đầu thuyền. kéo khăn che mặt xuống, gương mặt giống như đúc mà từng gặp qua.

      “Cung ngênh công tử.” Gã đàn ông trung niên đứng ở bên, mặt dịu dàng, đâu còn vẻ lạnh lùng vừa xong.

      “Hoan thúc, rồi, chú cần phải đa lễ như vậy. Hơn nữa, gió buổi sớm đầu xuân vẫn còn lạnh, chú cần chờ cháu ở đầu thuyền đâu.” Giọng có vẻ hơi khàn khàn, đáng tiếc cho khuôn mặt đẹp đẽ kia.

      Thất Thất đứng lên, sáng rực nhìn lăm lăm vào người tới, “Cậu là ai?”

      “Dạ Tước Thư.” Người tới cười khẽ, từng bước qua, đưa tay như quen thuộc sửa qua mái tóc bị gió sông thổi loại cho , “Chào mừng trở lại, a tỷ...”

    2. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 45: Thân thế máu chó, em gặp lại nhau.

      “Dạ Tước Thư?” Thất Thất nhìn khuôn mặt giống như đúc kia cách cẩn thận. khỏi thầm kinh ngạc. đời lại có hai người giống y hệt nhau, hơn nữa, câu ‘a tỷ’ của cậu ta là sao đây?

      Trong tiểu thuyết chưa từng Cố Nghê Thường còn có em trai nào đó.

      “A tỷ, đừng nhìn nữa. Hai chúng mình là chị em sinh đôi, giống nhau cũng có gì là kỳ lạ.” Dạ Tước Thư vươn tay chỉnh lại phần tóc rối cho , cực kỳ tự nhiên kéo tay vào bên trong thuyền, “Bên ngoài gió lớn, chúng ta nên vào trong thôi.”

      Thất Thất cũng cự tuyệt, nhưng lúc xoay người, bỗng dưng nhìn thoáng qua cái gã đàn ông trung niên gọi là Hoan thúc lạnh lùng nhìn chằm chằm vào , khỏi rùng mình cái.

      Vào bên trong thuyền, Dạ Tước Thư đỡ ngồi ở giường, còn cậu chàng lại đứng thẳng ở bên.

      “Cậu vừa mới cái gì mà em trai sinh đôi, tóm lại xảy ra chuyện gì?” Thất Thất trợn mắt nhìn, thắc mắc hỏi cậu ta, “ dám giấu giếm, tôi chính là công chúa Vân Thường của Đại Mạch Cố Nghê Thường. Lời cậu khiến cho tôi cực kỳ hoang mang.”

      “Ha ha… “ Dạ Tước Thư nghe như thế, chợt cười gằn lên, “Công chúa?”

      Đột nhiên cậu ta xoay người tiến về phía chiếc tủ ngăn ở góc. Từ trong ngăn kéo, hai tay cẩn thận bê cái túi bọc đến, nhàng mở ra túi bọc bằng vải màu xanh lam, lộ ra tấm gỗ bách màu nâu sậm ở bên trong.

      Thất Thất tò mò vươn cổ, nhìn cậu ta tôn kính đặt tấm thẻ gỗ lên tủ, hai tay tạo thành hình chữ thập, chắp tay về phía thẻ gỗ.

      “A tỷ, đến đây .” Dạ Tước Thư quay đầu sang, hờ hững nghiêng mắt nhìn cái.

      Thất Thất đứng lên, từng bước tới, chỉ thấy thẻ gỗ này, có khắc mấy chữ to mạ vàng: Bài vị tiên phụ Dạ Nam Thành.

      Dạ Nam Thành, là ai?

      “A tỷ, đây là bài vị của cha. Những năm qua, ta luôn luôn mang theo bên mình. Chị bái lạy cha trước .” Dạ Tước Thư lui sang bên, ý bảo Thất Thất tiến lên.

      Đối diện với ánh mắt cố chấp của cậu ta, đương nhiên biết nếu bái lạy, cậu ta tuyệt đối cho qua. Chỉ đành bái lạy qua loa.

      Thấy cung kính vái ba cái, Dạ Tước Thư tiếp, “ biết A tỷ có biết việc diệt tộc của Dạ tộc hai mươi năm về trước ?”

      “Dạ tộc?” Thất Thất thắc mắc, hai chữ Dạ tộc, đối với , cũng xa lạ. Đợt trước, sau khi Đệ Ngũ Uyên biến mất, trong vòng vài ngày, trong kinh thành có người liên tục diệt các danh môn vọng tộc, tha ai. Mọi người trong kinh thành truyền rằng, là oan hồn của Dạ tộc tới đòi mạng. Tuy nhiên, nhớ rất ràng, trong tiểu thuyết hề xuất câu miêu tả về Dạ tộc.

      “Dạ tộc… “ Thất Thất nhìn sang Dạ Tước Thư, rồi nhìn lại tấm bài vị kia, Dạ Nam Thành, suy nghĩ nảy mầm ở đáy lòng, “Chẳng lẽ…”

      sai, chúng ta chính là người của Dạ tộc may mắn sống sót. giờ số người Dạ tộc còn sống đời chưa tới năm người.” Gương mặt Dạ Tước Thư khó nén nổi phiền muộn, tay phải giấu trong tay áo dài nắm chặt thành đấm, “Mà tất cả chuyện này, đều do lũ tiểu nhân vong ân phụ nghĩa kia tạo ra! Ta muốn khiến cho bọn chúng phải trả giá đắt vì sai lầm mắc phải!”

      “Vậy mấy gia tộc lớn bị diệt môn trong kinh thành đều là do cậu làm?” Thất Thất cau mày, khó tưởng tượng chỉ vài người thế kia lại có thể làm ra được chuyện độ khó cao như vậy.

      “Đúng! Bọn chúng đều đáng chết! Hồi Dạ tộc bị diệt, tất cả bọn chúng đều là đồng lõa! tên ta cũng tha!” Dạ Tước Thư quỷ dị cười tiếng, ánh nến chiếu lên khuôn mặt cậu ta.

      Gương mặt quen thuộc, nụ cười khó hiểu, khiến Thất Thất khỏi rùng mình. ra dung nhan của cũng có thể có nét mặt đáng sợ đến thế.

      đúng! Cậu hai mươi năm trước Dạ tộc bị diệt, Dạ Nam… à… Cha bất hạnh bỏ mạng, mà giờ tôi còn chưa mười bảy, chênh lệch những ba năm, chẳng lẽ biến mất cách kỳ lạ? Nếu tại sao sau vụ tai họa kia, tôi vẫn có thể ra đời?”

      Dạ Tước Thư lặng lẽ cúi đầu, “Trong vụ thảm án diệt tộc vào hai mươi năm trước, trùng hợp đúng lúc cha nương ngao du bên ngoài, tránh được kiếp nạn này, sau khi trở về mới phát Dạ tộc bị diệt. Hai người vốn định rút về ở nơi núi rừng, nào ngờ, tên cẩu Hoàng đế kia lại phái người tới đuổi giết, mười bảy năm về trước, cuối cùng cha vẫn thể tránh được!” đến đây, Dạ Tước Thư đưa tay nện quyền lên vách, ‘rầm’ tiếng, vách xuất lỗ thủng to bằng quả đấm, ánh sáng ngoài thuyền lọt vào qua cái động .

      Thất Thất chấn động, có lẽ tiếng động quá lớn, Dạ Hoan vốn ở ngoài thuyền cũng vào, tự giác đứng sau lưng Dạ Tước Thư.

      “Cẩu Hoàng đế tham luyến sắc đẹp của Mộ Nương, đem nương vào trong cung. Nhưng biết mẫu thân mang thai máu mủ của cha.” Dạ Tước Thư ngẩng đầu, liếc nhìn cái, Thất Thất nhíu mày, lại còn có hồi kịch máu chó đến thế ư.

      “Vậy còn cậu? Tại sao lại ở ngoài cung?”

      Dạ Tước Thư xoay người, nhìn đến Dạ Hoan, “Hoan thúc.”

      Dạ Hoan thở dài tiếng, mở miệng , “Tôi chính là quản gia của Dạ gia Dạ Hoan, lúc trước Dạ tộc bị diệt tộc, tôi may mắn tránh thoát được kiếp, dò la nhiều nơi mới biết được chỗ của nhị thiếu gia và nhị thiếu nãi nãi, nhưng tôi tới trễ bước, thể cứu nổi nhị thiếu gia, cũng có cách nào cứu được nhị thiếu nãi nãi. Trải qua gần năm núp, rốt cuộc vào thời điểm nhị thiếu nãi nãi hạ sinh thiếu gia và tiểu thư, mang thiếu gia , nhưng khi đó tình huống nguy cấp, thể cùng cứu nhị thiếu nãi nãi và tiểu thư ra khỏi chuồng hổ được!” Dạ Hoan cúi đầu, hối hận đánh quyền vào chính mình, lại bị Dạ Tước Thư tóm được tay của gã.

      “Hoan thúc, chú cố hết sức, đừng nên tự trách nữa.” Dạ Tước Thư trấn an , “Hơn nữa, hôm nay chị em chúng ta đoàn tụ, nhất định có thể hợp lực lật đổ vương triều Đại Mạch, khôi phục lại Dạ tộc!”

      Cái quái gì diễn ra vậy? Chuyện tạo phản cấp độ khó này có thể đừng kéo vào cùng chỗ được .

      Thất Thất lặng lẽ lùi về phía sau chút, nào ngờ Dạ Tước Thư vài bước tới, tay phải vỗ mạnh lên vai của , trao cho cái nhìn tôn kính, “A tỷ! Bây giờ chị là công chúa Đại Mạch, vừa vặn có thể tiến hành chuẩn bị cho chúng ta.”

      “Chuẩn bị cái gì chứ, tôi chẳng biết cái gì cả. Mấy người cứ làm việc của mình , tôi có thể đứng cổ vũ ‘cố gắng lên’ cho mấy người ?” Thất Thất càng giọng càng .

      Dạ Hoan khinh bỉ nhìn thẳng vào , còn Dạ Tước Thư cũng nhíu chặt chân mày, “A tỷ, đừng quên chúng ta có huyết hải thâm thù*! Là phần của Dạ gia, sao có thể quan tâm chứ.”
      (Huyết hải thâm cừu: thù sâu tựa biển do sát hại cha mẹ người thân của ai đó.)

      “Ha ha ha, tôi chỉ đùa thôi, cậu cần tin là .” Nhìn Dạ Tước Thư quyền phá thêm cái lỗ vách, Thất Thất ôm đầu ngồi xổm xuống, cực kỳ hèn nhát thỏa hiệp , “Muốn tôi làm cái gì, cứ , dù là lên núi gì xuống biển gì tôi cũng làm ngay, tuyệt đối dở dang nửa chừng.”

      “Ai~ “ Dạ Hoan lắc đầu ngừng, vẻ mặt cứu nổi ngươi, “ kẻ nhát như thỏ đế, gánh vác nổi, thành đại .”

      “Tôi lại chả mong đại thành ấy chứ.” Thất Thất lẩm nhẩm, dám để cho bọn họ nghe thấy.

      Nét mặt Dạ Tước Thư cứng đờ, nhưng làm bộ như nghe thấy gì hết, mỉm cười, kéo dậy, “A tỷ, chuyện chị cần làm rất đơn giản, tuy rằng nay Đệ Ngũ Uyên tạo phản, nhưng hình như vẫn có chút ngần ngại chưa dám tiến lên. Ta muốn chị vào cung, nghĩ cách khiến Cố Cẩn Hi giết Âu Dương Ngữ, khắc sâu mẫu thuẫn giữa bọn họ.”

      “Chuyện này… độc ác quá .” Thất Thất do dự, là fan chân heo chân chính, có thể làm ra loại chuyện nguy hại đến nhân vật chính sao?

      Dạ Tước Thư lời nào, chỉ nhàn nhạt nhìn , lạnh lẽo trong con ngươi tựa như đôi tay rét lạnh, bóp chặt cổ . Khiến cho Thất Thất vội vàng đồng ý, “Tôi đồng ý! Chút thương tổn này có đáng là gì, lúc bọn chúng diệt cả nhà Dạ tộc mình còn thương tổn nhiều hơn.”

      “Ta biết a tỷ là người hiểu lý lẽ mà.” mặt Dạ Tước Thư gợn lên nụ cười vui mừng, “Đợi lát nữa ta nhờ Hoan thúc đưa a tỷ vào cung.”

      Thất Thất gật đầu lia lịa, bất luận thế nào, trước hết nên cách xa tên này tốt hơn, tuy rằng cậu ta có quan hệ máu mủ với , nhưng làm cách nào cũng thể thân thiết được với cậu ta. Vào cung cũng chính là mục đích muốn đạt được, chuyện của tiểu Chiêu, vẫn phải nhanh chóng tìm Cố Cẩn Hi cầu xin.

      *

      “Bệ hạ, bữa tối chuẩn bị xong rồi.” Tiểu thái giám cúi đầu tới, “Xin bệ hạ dời bước.”

      Cố Cẩn Hi ngồi xích đu, đung đưa, “Nhân Phúc, trẫm đói bụng. Đêm qua, hình như trẫm nhìn thấy Nghê Thường, nhưng mà, chỉ trong chớp mắt, em ấy biến mất bên kia đầu tường rồi.”

      Tiểu thái giám đứng ở bên, lo âu nhìn , “Có lẽ do bệ hạ buồn thương công chúa, nên mới sinh ảo giác. Hôm qua công chúa có trở về.”

      Cố Cẩn Hi dừng xích đu, cúi đầu xuống nhìn gã, “Ai, trẫm biết chứ, Nghê Thường đêm qua chỉ là ảo giác của trẫm. Nhưng gương mặt của em ấy vô cùng chân thực.”

      “Xin bệ hạ đừng làm hại long thể, giờ đây Đại Mạch gặp phải đại địch, mong bệ hạ bảo trọng.” Tiểu thại giám quỳ xuống mặt đất, liên tục dập đầu.

      Cố Cẩn Hi đỡ gã dậy, hỏi han, “Nhân Phúc, Nghê Thường biến mất bao lâu rồi?”

      “Hồi bệ hạ, công chúa Vân Thường biến mất năm mươi ba ngày ạ.”

      “Năm mươi ba ngày… Vì sao Trẫm cảm thấy đời lại dài đến vậy.”

      “Bệ hạ bảo trọng! Công chúa Vân Thường là người tốt có trời xanh phù hộ, bao lâu chắc chắn đoàn tụ với bệ hạ.”

      “Chỉ hy vọng vậy thôi… “ Cố Cẩn Hi thở dài thườn thượt, duỗi chân, tiếp tục đung đưa dây đu, thanh ‘kích kích kích kích’ kéo dài cuốn trôi theo gió từng chút .

      Tĩnh lặng…

      “Ui da!” Đột nhiên tiếng hét thảm thiết truyền đến từ phía sau, khiến hai người giật mình.

      Giọng kia thân thuộc biết bao, nhưng Cố Cẩn Hi có chút dám xác định. Do dự dám quay đầu lại, sợ vừa quay lại, lại phát đó chỉ là người có giọng giống với em ấy mà thôi.

      Tiểu thái giám so với Cố Cẩn Hi, ít lo lắng về những điều ấy hơn, xoay người, liền thấy Thất Thất xoa cái mông bị dập đau, gương mặt nhăn nhó, giọng rủa xả cái gì đó.

      Gã kích động quên mất quy củ, “Bệ… Bệ hạ, là công chúa! Công chúa trở về rồi!”

      “Hi ~” Thất Thất đưa tay vẫy vẫy, chào hỏi với tiểu thái giám, sâu trong lòng thầm mắng Dạ Hoan. Dám đá từ tường xuống, để cho chuẩn bị gì hết, đau chết được.

      “Ca ca, em về rồi, chào đón em à?” Thất Thất tới, thân thiết ôm cổ của Cố Cẩn Hi, vặn đầu của , “Ca ca, ca ca, phải thương Nghê Thường lắm à, sao chịu quay lại nhìn em?”

      So với đứa em trai Dạ Tước Thư kia, vẫn cảm thấy người trai này tốt hơn nhiều.

      “Nghê Thường, là em, đúng ?” Trong tiếng của Cố Cẩn Hi, khỏi có chút run rẩy. Hai tay run run nắm chặt tay của .

      “Là em nè, ca ca, em là Nghê Thường nè.” Thất Thất nhìn thẳng vào ánh mắt khi quay đầu lại, lệ ngân ngấn trong mắt, khiến khỏi có chút cảm động.

      Trong mắt ấy, quan trọng vậy ư?

      “Nghê Thường, Nghê Thường, Nghê Thường… “ Cố Cẩn Hi gọi tên của biết bao nhiêu lần, giống như biết mệt mỏi, “Nghê Thường, Nghê Thường, Nghê Thường, Nghê Thường… “

      “Em ở đây, ca ca.” Thất Thất đưa tay, nhàng lau vệt nước mắt gương mặt của , “Đừng khóc, ca ca, Nghê Thường cũng đau lòng.”

      “Nghê Thường, Nghê Thường… “ Cố Cẩn Hi vẫn kiên trì gọi.

      Thất Thất thể cắt ngang lời của , tội nghiệp nhìn , “Ca ca, Nghê Thường đói bụng.”

      Cố Cẩn Hi chớp mắt, phục hồi lại tinh thần, đưa tay kéo tay vào trong điện, “Là sơ ý của ca ca, Nghê Thường, nào, ca ca dẫn em ăn chút gì đó.”

      “Dạ, vâng.” Thất Thất nhìn tay phải bị nắm chặt trong tay, khẩn trương đến mức nào, cần cũng biết.

      *

      Trong lúc dùng bữa, đột nhiên Thất Thất buông đũa xuống, “Ca ca, có phải Đệ Ngũ Chiêu bị bắt giam phải ?”

      Cố Cẩn Hi dịu dàng cười, ngừng gắp đều thức ăn cho , “Ừ, đúng là như vậy.”

      “Ca ca, em biết lời đề nghị này rất quá đáng, nhưng mà…. “ Thất Thất ngập ngừng, “Nhưng mà có thể xin … “

      “Thả thằng bé ra ư?” Cố Cẩn Hi buông đũa xuống, nụ cười mặt dần dần phai nhạt, “Em trở lại, chính là vì nó, đúng .”

      “Em… “ Thất Thất di chuyển tầm mắt, dám nhìn .

      “Ai.” Cố Cẩn Hi thở dài tiếng, “ biết thằng bé và em có mối quan hệ đơn giản, ngày hôm đó nó ám sát , trực tiếp xử tử nó. Em có biết vì sao muốn công bố thiên hạ mấy ngày nữa xử tử Đệ Ngũ Chiêu ?”

      Thất Thất ngẩng đầu, nhìn nét mặt khổ sở của , cổ họng như tắc nghẹn, thành lời.

      “Người đời đều là để dẫn dụ Đệ Ngũ Uyên mới bắt sống thằng bé. ra , chỉ muốn khiến em xuất thôi.” Cố Cẩn Hi đưa tay, nắm chặt lấy tay , “Em muốn gặp , thế phải nghĩ cách khiến em xuất , để được gặp lại em cũng tốt.”

      “Hì hì, ca ca cứ đùa.” Thất Thất bẽn lẽn cười, “Sao Nghê Thường lại muốn gặp chứ?”

      “Em cần phải giấu giếm nữa, biết, dường như trong thân thể mình còn giấu người có tính cách khác. bởi vì mà làm muội bị thương. Đó là chuyện muốn nhìn thấy nhất. Em sợ , muốn gặp cũng là đương nhiên.”

      “Ca ca… “ Thất Thất kinh ngạc, ra ấy biết.

      “Nghê Thường, lần này tốt được gặp lại em, lòng yên, ngày mai, em cứ dẫn Đệ Ngũ Chiêu rời .” Cố Cẩn Hi cười chua xót, đưa tay vuốt vuốt tóc mái trán , “Nhưng mà, tối nay, có thể ở bên ca ca ?”

      Thất Thất nhìn nụ cười dịu dàng của , đáy lòng buồn khổ đến khó chịu, ngoại trừ gật đầu, thêm gì khác.

      Cố Cẩn Hi cười rạng rỡ, đưa tay nhéo mũi của , “Nghê Thường đừng cau mày, cười cái , Nghê Thường đẹp nhất khi cười.”

      “Dạ.” Thất Thất gượng cười, so với khóc càng khó coi hơn.

      từ ca ca, ấm áp đến đau lòng…

      Chương sau: tiểu Chiêu bọn mày mong đợi sắp xuất rồi, chỉ là… lúc này tiểu Chiêu còn như trước nữa

    3. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 46: đoạn Ma Thiên, cuối cùng được gặp lại tiểu Chiêu

      Chếch về phía đông hoàng cung có tòa tháp cao, tên là Ma Thiên, cao chín tầng, mỗi tầng là cảnh trí khác nhau. Tương truyền leo tới tầng thứ chín có thể ngắm trọn vẹn cả kinh thành phồn thịnh.

      Theo Cố Cẩn Hi bước từng bước leo lên Ma Thiên, Thất Thất rất tò mò cái tòa tháp cao tên là Ma Thiên này, trong truyện từng qua, đây là kiến trúc được xây dựng lên vào thời điểm Đại Mạch mới thành lập, hơn nữa, cái kệ ở tầng thứ chín là những chiếc hộp mà mỗi đời đế vương đặt lên đó, bên trong là bí mật sâu thẳm của các vị đế vương, với ý tứ khóa lại tất cả nhược điểm, chuyên tâm triều chính. Trừ phi có hoàng đế tự mình dẫn đưa, những người khác được phép lên tháp. Cho nên nhiều lần mơ tưởng, nhưng chưa bao giờ được đặt chân lên.

      “Nghê Thường còn nhớ nơi đây?” Vừa tới tầng ba, đột nhiên Cố Cẩn Hi dừng lại, xoay đầu lại, cười , “Khi còn bé phụ hoàng thường xuyên ở tháp hết ngày. lần Nghê Thường muốn lên xem, liền nài nỉ lén đến đây cùng với em đó.”

      Thất Thất miễn cưỡng cười. Ký ức lúc trước của Cố Nghê Thường làm sao biết được, vì vậy thể ậm ừ cho qua, “Khi đó Nghê Thường còn bé, giờ đây muốn nhớ lại chuyện khii đó, có chút khó khăn.”

      cũng phải, khi đó Nghê Thường chỉ mới ba tuổi thôi.” Cố Cẩn Hi quay đầu , bi thương dưới đáy mắt ràng đến vậy, đánh tiếng thở dài, “Ai, lẻ loi đấy, ký ức của hai người, lại chỉ người nhớ.”

      “Ca ca… “ Thất Thất nhìn bóng lưng gầy yếu của , đột nhiên biết phải sao, có chút giận bản thân vì sao thể có được ký ức của Cố Nghê Thường chứ.

      “Nghê Thường cần phải lo lắng, ca ca chỉ là than thở đôi chút thôi. Chúng ta tiếp tục lên nào.” Cố Cẩn Hi mỉm cười, chìa tay, mở ra, bàn tay trắng mà gầy, hoàn toàn có sắc máu, khiến người ta đau lòng.

      Thất Thất đặt tay vào lòng bàn tay của , đuôi mắt cong cong, nắm chặt tay của , giống như nắm lấy toàn bộ thế giới. Thất Thất khỏi bị niềm vui sướng của lây lan, hơi kéo lên khóe môi, lộ ra mấy chiếc răng.

      “Lúc bé Nghê Thường rất thích khóc, nhìn thấy con kiến là chực khóc, nhìn thấy con chuồn chuồn là chực khóc, nhìn thấy mấy con sâu róm là chực khóc…” Cố Cẩn Hi vừa dắt lên tháp, vừa kể ngừng nghỉ mấy chuyện hay ho hồi bé.

      “Còn lâu ấy, em đâu có thích khóc đến vậy.” Thất Thất bất mãn nguýt .

      “Nghê Thường cực kỳ thích khóc, khuyên giải thế nào cũng được. Mỗi lần phụ hoàng nhìn thấy, đều trách mắng , chăm sóc em tốt.” Cố Cẩn Hi giống như nghĩ tới chuyện khi đó, nhăn mày, nhưng nụ cười trong mắt hề thuyên giảm, “Hồi bé thường xuyên bị phạt vì Nghê Thường đấy.”

      “Xì! Dù sao em chẳng nhớ gì hết, cứ tha hồ .” Đối diện với Cố Cẩn Hi hòa ái này, Thất Thất quên mất là Hoàng đế Đại Mạch, chỉ coi như ông hàng xóm ngừng kể với mấy chuyện ngớ ngẩn, dần dần yên tâm thả xuống phòng bị.

      “Nghê Thường, chuyện này mà em cũng có thể quên ư?! Chẳng lẽ là xấu hổ nên chịu thừa nhận. nhớ hồi Nghê Thường bảy tuổi đái dầm, xấu hổ tới nỗi núp dưới án kỷ, chúng ta hỏi gì, em cũng chỉ lắc đầu, giả vờ mất trí nhớ.” Cố Cẩn Hi híp mắt, xấu xa nhìn .

      nhớ! nhớ nhớ! Em chẳng nhớ cái gì hết!” Thất Thất bỗng lắc đầu, kiên quyết phủ nhận những chuyện xấu hổ đó là làm.

      “Ai, Nghê Thường em là… “ Cố Cẩn Hi thể làm gì khác hơn là thở dài, vươn tay búng vào giữa trán của .

      “Au!” Thất Thất che cái trán bị búng đau, mắt to bọc lấy hồ nước mắt, chỉ chực rớt xuống. Thất Thất thể thừa nhận, Cố Nghê Thường có thiên phú muốn khóc là khóc được ngay.

      “Đừng khóc đừng khóc!” Cố Cẩn Hi nhìn thấy sắp khóc, lập tức luống cuống, đưa tay kéo tay xuống, cúi đầu thổi lên cái trán ửng đỏ của , nịnh nọt cười, “Nghê Thường đừng khóc, là ca ca sai.” nhắm mắt lại, dí cái trán lại gần, “Hay là em búng lại mấy cái? Chỉ cần Nghê Thường khóc là được.”

      Đối diện với cái trán gần ngay trước mắt của , Thất Thất khỏi có chút cảm động, đây chính là người trai bao dung đến vô pháp vô thiên, vì sao người như vậy nhất định phải biến mất trong tiểu thuyết?

      Đưa tay vuốt hai má trơn nhẵn của , thầm quyết định, bất luận ra sao, đều phải ngăn cản kịch tình phát triển sau này, ca ca của , tuyệt đối thể bị hy sinh!

      “Nghê Thường… “ Chẳng biết từ lúc nào, Cố Cẩn Hi từ từ mở mắt, lo lắng nhìn chằm chằm vào , đôi mắt có chút đau buồn, “Em sao thế? Ca ca lại làm sai điều gì à?”

      Thất Thất lắc đầu, “Em sao, chỉ là mệt mỏi thôi.” Nhìn năm tầng lầu trước mắt, nhõng nhẽo ngồi thụp xuống, “Còn cao quá, em nữa đâu.”

      “Nhưng ca ca muốn Nghê Thường theo tới tầng chín ngắm nhìn phong cảnh kinh thành.” Cố Cẩn Hi cau mày, bất lực trước ăn vạ của .

      “Mặc kệ mặc kệ, em .” Thất Thất khoanh chân, vô cùng mất hình tượng ngồi ỳ mặt đất, chịu dậy. Đột nhiên, con ngươi hơi đảo, giảo hoạt cười, “Trừ phi…”

      “Trừ phi cái gì?”

      Thất Thất vươn hai tay về phía , “Trừ phi ca ca cõng em lên.”

      Cứ tưởng từ chối cầu vô lý này của , nào ngờ chỉ cưng chiều cười tiếng, “Chuyện này có khó khăn gì chứ?” xong, liền ngồi xổm người xuống, “Lên đây , công chúa điện hạ của .”

      “Ca ca, … em chỉ là đùa chút thôi mà.” Thất Thất kinh ngạc, khó tưởng tượng nổi, đế vương lại có thể quỳ xuống thân thể ngàn vàng vì . Dù đây là tiểu thuyết vô căn cứ cực kỳ có trật tự có logic, nhưng quan điểm được bôi nhọ tôn nghiêm của thiên tử ở bất cứ nơi đâu đều là chuyện hết sức chú trọng. Tại sao ấy có thể thản nhiên quỳ xuống vì như vậy được?

      “Nhưng đùa. Mau lên đây , Nghê Thường. Đường phía sau vẫn còn dài lắm.” Cố Cẩn Hi tủm tỉm cười, “Hồi bé em hay xấu hổ như thế.”

      Thất Thất gật đầu cái, nhàng nằm lên lưng của . Tóc giống như tơ lụa quấn quanh, Thất Thất nhịn được dán sát mặt lên, ngửi mùi Long Diên Hương thoang thoảng người , khỏi yên lòng nhắm hai mắt lại.

      Cố Cẩn Hi cõng bước từng bước lên , ra những lời êm ái kèm theo chút thở dốc, “Nghê Thường, nhớ lần chúng ta lén lên Ma Thiên này, cũng ở tầng này, em ăn vạ , bắt cõng em lên. làm theo, thế là em đứng ỳ tại chỗ khóc lớn, quấy nhiễu phụ hoàng. Ha ha ha… Kết quả bị phụ hoàng phạt chép kinh thi, còn chưa phàn nàn gì mà em khóc toáng lên, lúc ấy, bộ dạng phụ hoàng tay chân luống cuống, đến giờ vẫn còn nhớ.”

      “Em mới phải đồ mít ướt.” Thất Thất bất mãn đưa tay nhéo tai , “ đừng có tầm bậy tầm bạ nữa, em chẳng nhớ gì hết, đừng lợi dụng chuyện em nhớ được hồi mà đổ tội lên em.”

      “Đổ tội?” Cố Cẩn Hi cười cưng chiều, “Khi đó là do em làm phải chịu phạt khiến trong lòng tức tối, lúc xuống dưới tháp, ở tầng thứ ba còn khắc hai cái hình người bé bé, tin có thể cõng em trở về xem thử.” Dứt lời dừng bước định quay trở lại.

      Thất Thất vội vàng ngăn cản , dưới kiểu này, muốn mệt chết à!

      cần, em tin lời .”

      “Chúng ta vốn hẹn ước kỹ càng, đợi tới ngày em cập kê, chính là thời điểm chúng ta trở lại Ma Thiên. Ai ngờ…” Cố Cẩn Hi chợt ngừng , khổ sở trong lời quá ràng.

      Thất Thất biết, trong truyện có kể qua, Cố Nghê Thường trông thấy thừa tướng thiếu niên Đệ Ngũ Uyên trong lần thọ yến thánh thượng, rễ tình đâm sâu, thể tự kiềm chế. Có lẽ cũng bởi vậy mà lỡ mất ước hẹn với ấy.

      Đưa tay che mắt , muốn nhìn ánh mắt ưu thương kia của , “ trai, mặc kệ từng ra sao, lúc này, nơi đây, chúng ta cùng chung chỗ. Ước hẹn bị trễ, bây giờ thực cũng quá muộn, phải ?”

      “Ừm.” Cố Cẩn Hi gật đầu, “Em bỏ tay ra nào, chúng ta tiếp tục lên .”

      “Dạ.” Thất Thất thả tay ra, đổi sang ôm chặt cổ , giọng ở bên tai , “Ca ca, Nghê Thường có , là may mắn của cả đời.”

      Cố Cẩn Hi cũng đáp lại, chỉ hơi nâng lên cánh môi, mang theo vài phần cay đắng.

      *

      Tới đỉnh tháp, cảm nhận gió đêm lạnh lẽo thổi qua mặt, Thất Thất có chút phấn khích nằm nhoài bệ cửa sổ, thu hết cảnh đẹp vào trong mắt, phấn khích kéo tay Cố Cẩn Hi, “Ca ca, ca ca! nhìn kìa! có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh vật kinh thành đó! nhìn ! Có phải người kia say rượu , thôi cũng nghiêng ngả, buồn cười quá. Còn nữa, cái kia…”

      Thất Thất thao thao bất tuyệt, Cố Cẩn Hi chỉ cười ôn hòa, mặt tràn đầy nhu tình mà nhìn niềm phấn khởi trong mắt .

      thấy rồi, Nghê Thường, thấy rồi.”

      chỉ nhìn em, sao thấy được cảnh vậy ở bên ngoài chứ?”

      Cố Cẩn Hi nhàng cười tiếng, “Qua mắt của Nghê Thường, có thể nhìn thấy tất cả.”

      Thất Thất ngượng ngịu cười tiếng, quay đầu , tiếp tục ngắm cảnh, lên tiếng nữa.

      Giữa lúc Thất Thất nhìn đến hăng hái dâng trào, Cố Cẩn Hi chợt vỗ vỗ vai của , là có việc ra sau chuyến, bảo đợi ở đây.

      Thất Thất gật đầu, nhìn bóng lưng dần dần rời .

      Cho dù phong cảnh có đẹp hơn nữa cũng thể luôn luôn thu hút mắt người. Xoay đầu sang, nhìn thấy rất nhiều chiếc hộp đặt giá trong phòng, nhất thời hứng thú.

      Từng hàng hộp kệ kia, tiếc rằng bị khóa lại, tìm hồi lâu, mới phát trong góc có hai cái hộp bị khóa.

      Thất Thất kiễng chân lên, lấy xuống chiếc hộp phía trước, cái hộp có ghi “Cố Đình Thự”, ngờ, đây lại có thể là cái hộp bí mật của tiên hoàng.

      Cẩn thận mở ra. Đập vào mắt trước tiên là bức họa. Chậm rãi mở rộng, bên vẽ mặc quần áo màu xanh đẩy thuyền bằng sào, vẻ mặt hững hờ, mặt mày thanh nhã, thướt tha như tiên. Nhìn kỹ, hơn nữa còn khá giống với . Đột nhiên nhớ lại bà thái phi điên khùng bị xử tử, trong miệng bà ta là Mộ Thập Nhất Nương, chẳng lẽ chính là chỉ người này?

      Thất Thất khép bức họa lại, để sang bên, cầm lên phong thư trong hộp. Trang thư ố vàng, nhìn có chút năm tháng.

      Cố đại ca thân .

      Cố đại ca, thấy thư như thấy em. Cảm ơn ba năm trước Cố đại ca giúp đỡ cho vợ chồng chúng em. Cứ tưởng rằng tất cả kết thúc vào ba năm trước. ngờ mấy ngày gần đây, tiểu muội thường xuyên phát có người theo dõi, em cùng Nam Thành ca nghi ngờ có người chạy trốn vào ba năm trước, sợ hãi vô cùng. Mong Cố đại ca có thể chìa tay giúp đỡ lần nữa, cứu vợ chồng chúng em trong lúc nan nguy.

      Tiểu muội Mộ Thập Nhất Nương

      Nhìn phần lạc khoản của thư, còn là mười bảy năm trước. Ba năm? Nam Thành? Mộ Thập Nhất Nương? Nhớ lầm, Dạ Tước Thư có kể qua, cha của bọn họ tên là Dạ Nam Thành. Căn cứ vào kinh nghiệm đọc tiểu thuyết nhiều năm của , Mộ Thập Nhất Nương này chính là mẹ ruột của , mà việc Dạ tộc xảy ra chuyện e rằng như lời Dạ Hoan kể, hình như Dạ Tước Thư cũng chẳng hay biết gì.

      Đặt bức họa và phong thư về lại chỗ cũ, chuẩn bị mở ra cái hộp của Cố Cẩn Hi. Nào ngờ đúng vào lúc này, trận tiếng bước chân quen thuộc truyền tới.

      Vội vàng đặt lại chiếc hộp, vội vã trở về bên cửa sổ, làm bộ như biết cái gì cả, kinh ngạc nhìn về phía người đến, “, đâu vậy, tại sao mãi mới về?”

      Cố Cẩn Hi hơi nghiêng đầu, liếc mắt nhìn về những cái hộp kia, phát có gì thay đổi. Rồi mới nhìn về phía Thất Thất, mỉm cười : “Tất nhiên chuẩn bị lễ vật cho Nghê Thường rồi.”

      “Lễ vật?”

      “Ừ, Nghê Thường, em xem kìa!” Cố Cẩn Hi duỗi ngón tay ra ngoài cửa sổ.

      Bầu trời đêm vốn tối đen như mực, được từng chiếc từng chiếc đèn Khổng Minh* chiếu sáng, hoàng cung phồn hoa, dưới vô số ánh lửa le lói của đèn Khổng Minh, dần dần lộ ra vẻ đẹp khiến lòng người rung động.
      (Đèn Khổng Minh: đèn trời.)

      Thất Thất mở to hai mắt, thưởng thức khung cảnh mà rất nhiều người cả đời chưa từng được gặp.

      có cách nào tặng em con đom đóm trong đêm, đành dùng đèn Khổng Minh trong đêm thay thế. Nghê Thường, em thích ?”

      Dịu dàng trong mắt như dòng nước mùa xuân xoa nắn, Thất Thất khỏi mất hồn, ngây ngốc gật đầu, “Thích ạ!”

      Cố Cẩn Hi giống như đứa bé được kẹo, kích động kéo vào lòng, “Em thích là được.”

      Có lẽ những chiếc đèn Khổng Minh kia quá đỗi xinh đẹp, quên mất đẩy ra, yên lặng tựa vào ngực , hưởng thụ thời khắc yên bình này.

      “Ca ca, Nghê Thường đáng để đối xử tốt với em như thế đâu.”

      có gì là đáng hay , em là Nghê Thường, Nghê Thường là em, vậy là đủ rồi.”

      *

      Hôm sau trời vừa sáng, khi rửa mặt xong, đẩy cửa ra, liền phát Cố Cẩn Hi đứng ở ngoài cửa, đưa lưng về phía .

      trai?”

      Thất Thất gọi, liền xoay người lại, ánh mắt lạnh lẽo có chút tình cảm nào, khỏi ám chỉ cho , đây là nhân cách thứ hai kinh khủng kia.

      Tưởng cười nhạo trận, ai ngờ chỉ cau mày, “Đêm qua giao quyền làm chủ thân thể cho trẫm. Ngươi muốn gặp , đoán rằng có cơ hội rồi.”

      Thất Thất mở miệng, đối mặt với người ghét , chuyện có thể làm, chính là im lặng.

      “Sao hả, ngươi có lời nào muốn ư?”

      Thất Thất lắc đầu.

      Cố Cẩn Hi đánh giá từ xuống dưới, châm chọc , “Dáng dấp chẳng có gì gọi là quốc sắc thiên hương, chẳng hiểu sao tên kia lại coi trọng ngươi nữa.”

      Thất Thất vẫn như cũ mở miệng, Cố Cẩn Hi cũng lôi từ trong ngực ra khối lệnh bài, tùy ý ném tới, “Cầm , đây là tên đó muốn trẫm giao cho ngươi. Nhân Phúc!” quát to tiếng, tiểu thái giám hoảng hốt chạy tới.

      “Dẫn công chúa tới nhà giam.”

      “Dạ, nô tài tuân lệnh.” Tiểu thái giám cúi chào, “Công chúa điện hạ, xin dời bước theo nô tài.”

      Thất Thất gật đầu cái, cúi đầu, lướt qua bên cạnh Cố Cẩn Hi.

      Cố Cẩn Hi thào bên tai , “Ngày hôm đó trẫm tận mắt nhìn thấy ngươi chết, làm thế nào mà ngươi sống lại hả? Đồ tàn dư Dạ tộc…”

      Thất Thất cả kinh, xoay đầu lại nhìn , nhưng lại làm vẻ mặt chẳng biết gì.

      “Công chúa?” Tiểu thái giám quay đầu lại.

      có gì, chúng ta thôi.” Thất Thất hành lễ với Cố Cẩn Hi, xoay người theo tiểu thái giám ra ngoài.

      *

      Vừa tới nhà lao, tiểu thái giám liền rời . Thất Thất dựa vào lệnh bài trong tay dò dẫm từng bước bên trong nhà lao.

      Bên trong nhà lao u ẩm ướt, ánh sáng lờ mờ xuyên qua chiếc của sổ duy nhất. Còn Đệ Ngũ Chiêu cứ thẫn thờ nhìn cửa sổ, chẳng câu nào.

      “Tiểu Chiêu?” Nhìn khuôn mặt trẻ con của nó, lúc này gầy dơ xương, đau lòng gọi thằng bé.

      Lỗ tai Đệ Ngũ Chiêu giật giật, trong đôi mắt mờ mịt lóe lên tia sáng. Thằng bé chậm rãi nghiêng đầu sang, nhìn đôi mắt ngập nước của Thất Thất, thắc mắc câu, “Chị là ai?”

      Chỉ câu, trong lòng kinh hãi.

    4. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 47: Tiểu Chiêu mất trí nhớ, đường gặp phần tử xấu.

      Trong lòng Thất Thất nhịn được gào rú, mụ tác giả này rốt cuộc để tiểu Chiêu trải qua những việc gì? Tại sao từ đứa bé tràn đầy sức sống lại biến thành bộ dạng như thế này?!

      Sai người mở khóa phòng giam ra. hai bước chập làm , vội vã vào.

      “Tiểu Chiêu, em đừng dọa chị.” đưa tay, kéo thằng bé từ mặt đất dậy.

      Đột nhiên Đệ Ngũ Chiêu che đầu ngừng run rẩy, “Em xin lỗi, em xin lỗi, em xin lỗi, ca ca, em cố ý! Em xin lỗi…”

      “Tiểu Chiêu, em tỉnh táo lại chút !” Thất Thất lo lắng lay thằng bé, nhưng thằng bé vẫn sợ hãi run rẩy, hai tay liên tục gãi hai cánh tay.

      Dưới tình thế ép buộc, Thất Thất chưởng chặt vào gáy nó. May mắn lúc trước quen chặt Cố Cẩn Hi, bây giờ nắm lực nên càng thêm quen.

      Ngồi xổm người xuống, cõng thằng bé ra ngoài. Bất luận thế nào, rời khỏi nơi quỷ quái này rồi tính tiếp.

      *
      “Công tử, tôi có chuyện .” Dạ Hoan cung kính đứng ở sau lưng Dạ Tước Thư, thấy Dạ Tước Thư nhìn về phương xa hơi liếc nhìn qua, gã khó hiểu hỏi, “Đệ Ngũ Chiêu tuổi còn quá , với lại võ nghệ hẳn thành thạo, để cho nó ám sát cẩu hoàng đế, thất bại là đương nhiên, vì sao công tử biết kết quả như thế ngay từ ban đầu, còn muốn nó lấy trứng chọi đá?”

      “Giữ ở đây cũng vô dụng, chi bằng để Đệ Ngũ Uyên cứu nó, trở thành cây cung giấu bên cạnh . Đợi tương lai ta đánh chiếm Đại Mạch, lại do đích thân em ruột của tiễn về trời, chẳng phải càng thêm thú vị ư?”

      “Công tử minh.”

      Dạ Tước Thư hơi khép mắt lại, làm như vô ý hỏi, “Hoan thúc, bên Đại Yến có tin tức gì ?”

      “Lúc Thập Lý Dạ đưa tiểu thư quay về, bị Tiêu Thiên Tác đả thương, nàng ấy nhân cơ hội đề xuất cầu với Yến Hoàng để Tiêu Thiên Tác dẫn binh tấn công Đại Mạch. tại chưa có thông tin Yến Hoàng đồng ý, nhưng tin chắc kết quả kém là bao.”

      sao?” Dạ Tước Thư bất giác vuốt ve món đồ trang sức hình bán nguyệt cổ tay, “Thập Lý Dạ bị thương… có nghiêm trọng ?”

      “Nếu phải Tiêu Nhan Lạc kịp thời chạy tới, e rằng tính mạng khó bảo toàn.” Dạ Hoan có chút lo lắng giương mắt nhìn cậu ta, “Công tử, Thập Lý Dạ còn là nha hoàn giúp việc Thập Lý có thể theo bên công tử nữa, mà là hoàng phi Thập Lý Dạ của Đại Yến. Công tử, chớ đừng bởi vì nàng ấy mà xao nhãng đại nghiệp phục tộc.”

      Dạ Tước Thư chỉ thờ ơ liếc tới, “Hoan thúc, tất nhiên ta hiểu mình làm cái gì, kể từ khi bước lên con đường phục tộc, ta chưa từng nghĩ quay trở về. Về phần nàng ấy…” Con ngươi lạnh lẽo vụt qua tia dịu dàng, “ giờ cũng chỉ là quân cờ con đường phục tộc của ta. Chỉ là quân cờ mà thôi.”

      “Công tử có thể nghĩ thông suốt là tốt.” Dạ Hoan yên tâm thở phào.

      “Hoan thúc.” Dạ Tước Thư đưa tay vuốt tóc mai đen tuyền, nhìn mặt sông mênh mông mịt mờ, “Ngày mai chúng ta lên đường tới Đại Yến. Có số việc, vẫn nên tự mình làm an tâm hơn.”

      "Vâng"

      *

      Mấy ngày gần đây binh hoang mã loạn, ít chủ quán nhân cơ hội đẩy giá lên cao. Vì thuê căn phòng trọ, Thất Thất cùng với ông chủ cò kè mặc cả hai canh giờ, ông chủ chịu nhượng bộ, cuối cùng vẫn đành lôi ra lệnh bài của Cố Cẩn Hi cho , mới khiến ông chủ nhượng bộ.

      “Hứ! Đợi lão nương có cơ hội, nhất định phá hủy khách điếm này của ông!” Thất Thất cõng Đệ Ngũ Chiêu lên phòng trọ lầu, vừa nhàng đặt Đệ Ngũ Chiêu lên giường, vừa lẩm bẩm chửi rủa.

      Dường như Đệ Ngũ Chiêu ngủ được yên ổn, cảm thấy Thất Thất muốn rời , hai tay túm chặt lấy tay thả.

      Thất Thất cứng người, xoay đầu lại, đối diện với đôi mắt to bất chợt mở ra của nó, “Tiểu Chiêu, em tỉnh rồi à.”

      “Ngươi là ai? Ta gặp ngươi bao giờ chưa?” Đệ Ngũ Chiêu nhíu hàng lông mày đẹp, hai tay vẫn chịu buông.

      “Chị là chị… ừm, là tỷ tỷ của em, Cố Nghê Thường.”

      “Tỷ tỷ? Nghê Thường?” Đệ Ngũ Chiêu chớp đôi mắt to, thăm dò nhìn , dường như tin tưởng lắm.

      “Ừ. Đúng rồi, mau, gọi tỷ tỷ !” Lúc này Thất Thất cực kỳ hăng hái, tiểu Chiêu lúc nào cũng kêu tiện nhân này tiện nhân nọ. Nếu khiến cái miệng của thằng bé nhả ra câu tỷ tỷ, biết thú vị dường nào.

      Chân mày Đệ Ngũ Chiêu nhíu chặt hơn, đống nếp nhăn mũi chun lại như trái mướp đắng, trả lời vô cùng dứt khoát, “ muốn.”

      “Tại sao muốn, chị lớn tuổi hơn em, trẻ con phải biết lễ phép! Mau lên, gọi tỷ tỷ !” Thất Thất dùng cái tay khác bị nắm, định sờ đầu của nó, đột nhiên dừng lại.

      Nhớ tới cảnh tượng tiểu Chiêu khóc lóc rời ngày hôm đó. Lúc ấy có suy đoán nảy ra, chẳng lẽ tiểu Chiêu thích ?! Nếu là như thế , có chút phiền phức, cũng phải luyến đồng phích.

      Tay của còn chưa đụng tới đầu của thằng bé, nhưng nó lại chủ động nhào tới, ôm chặt lấy eo của , “Nghê Thường, Nghê Thường! Về sau em gọi chị như vậy.”

      “Ơ…” Thất Thất lập tức cứng đờ, hơi đẩy nó ra, vô cùng nghiêm túc chăm chú nhìn nó, “Tiểu Chiêu, chẳng lẽ em thích chị?”

      Đệ Ngũ Chiêu, vô tội nhìn chằm chằm trở lại…

      “Nghê Thường, chị gì vậy? Chị phải là tỷ tỷ của em à, chẳng lẽ em phải ghét tỷ tỷ?” Mắt to tròn lấp lánh, trong veo như nước, thiên chân vô tà, bao lâu, Thất Thất liền đầu hàng.

      quên mất, giờ tiểu Chiêu mất trí nhớ.

      Thở dài thườn thượt, an ủi vuốt xuôi tóc của thằng bé, “Tiểu Chiêu, chị ra ngoài lát, em tự mình… hừm, chơi nhé.” Vốn định để nó tự ngủ, nhưng nhìn vào ánh mắt tràn đầy sức sống của nó, đành phải đổi lời .

      Đệ Ngũ Chiêu buông tay, nhìn đứng lên định ra ngoài, cuống quít đứng dậy, đuổi theo, túm chặt ống tay áo của , “Nghê Thường, chị muốn đâu, em cũng theo!”

      Thất Thất nhìn ánh mắt sợ hãi của nó, lúc trước chưa từng thấy qua, bất đắc dĩ dắt tay của nó, “Được rồi, em có thể xuống giường, vậy chị em mình xuống ăn cơm nhé.”

      Mãi nghe thấy tiếng thằng bé đáp, Thất Thất nghi hoặc quay đầu nhìn nó, “Tiểu Chiêu?”

      “Nghê Thường, có phải trước đây chúng ta thường dắt tay nhau ? Tại sao cảnh này cứ quen thuộc thế nào ấy?”

      “Vậy cũng đúng.” Thất Thất nhớ lại, trước kia mỗi lần lén ra ngoài dạo phố cũng tiểu Chiêu, đều là nắm tay. Như vậy

      “Tiểu Chiêu!” Thất Thất rất nghiêm túc chăm chú nhìn nó

      "Dạ?"

      Đệ Ngũ Chiêu còn chưa hiểu chuyện gì, thấy đột nhiên cúi đầu xuống, che ánh mặt trời. Bóng râm to lớn bao phủ. Cảm xúc ấm nóng môi, khiến cho mặt của nó đỏ rần.

      “Như vậy, liệu có nhớ gì ?” Thất Thất kiềm chế gào thét trong lòng, cố làm ra vẻ bình tĩnh nhìn nó. ngờ, thời gian trôi qua lâu như vậy, tiểu Chiêu vẫn non mịn như thế! Khiến cho tư tưởng muốn nắn bóp bị cất giấu bấy lâu nay bùng phát.

      Đệ Ngũ Chiêu che đôi môi, mắt lóe lên, khó chịu quay đầu , giọng cực kỳ mắng, “ biết xấu hổ!”

      “Em nhớ lại rồi, phải ?” Thất Thất cười cong mắt, phản ứng của nó ràng giống hệt như xưa. Quả nhiên phải kích thích mới được.

      “Sao tỷ tỷ có thể đối xử với đệ đệ như vậy chứ hả?! biết xấu hổ!”

      Thất Thất nhụt chí, xem ra vẫn phải tốn kém mời đại phu rồi! Vốn tưởng rằng có thể tiết kiệm khoản bạc, đợi đưa nó tới quân doanh của Đệ Ngũ Uyên rồi mới mời thầy thuốc chữa trị. Nhưng bây giờ thằng bé chẳng biết cái gì, dắt nó tới quân doanh có ổn đây trời?

      “Ai.” Thở dài ngao ngán, vô cùng chán nản, “Tiểu Chiêu, chúng ta ăn cơm trước , mấy thứ khác, ăn no rồi bàn tiếp.”

      *

      “Nghê Thường, chúng ta đâu vậy?” Vừa ăn trưa xong, Thất Thất lôi kéo nó ra ngoài. Đệ Ngũ Chiêu tay cầm lấy của , tay cầm xâu kẹo hồ lô thích thú cắn.

      “Khám bệnh cho em.” Thất Thất đánh giá xung quanh, dựa theo chỉ dẫn của ông chủ quán trọ, chắc phải quanh quanh đây, nhưng tại sao thấy cái cửa chính nào treo ba chiếc đèn lồng màu vàng nhạt. “Vòng vòng vèo vèo nhiều đến vậy, rốt cuộc cái Hoạt thần tiên gì đó trốn ở xó xỉnh nào?”

      “Em có bệnh!” Đệ Ngũ Chiêu liều sức kéo tay lại, chịu tiến lên phía trước.

      Thất Thất ngoảnh đầu lại, hơi ngồi khom người xuống, tầm mắt ngang bằng, “Tiểu Chiêu, em mất trí nhớ, phải chữa.”

      Đệ Ngũ Chiêu híp mắt, như chặt đinh chém sắt, “Em có mất trí nhớ!”

      mất trí nhớ hả?” Thất Thất nghi ngờ nhìn chằm chằm vào thằng bé, “Được thôi, em thử xem em có mấy người chị nào. Nếu trả lời đúng nữa.”

      “Cái này…” Thằng bé nhìn vào mắt của thăm dò, “Hai… Hai?”

      “Gì cơ?” Thất Thất cười xấu xa, “Ít vậy sao?”

      , vừa rồi là em chọc chị cười thôi, ra hơn cả hai, là… ba.”

      “Ai.” Thất Thất bất đắc dĩ xoa xoa đầu của nó, “Tiểu Chiêu, chúng ta vẫn nên tranh thủ thời gian tìm Hoạt thần tiên gì đó thôi.”

      “Em …” Còn chưa xong, đột nhiên Đệ Ngũ Chiêu cảm giác ổn, xung quanh con hẻm này hình như có vài người núp. Lúc trước chưa cử động nên thể phát , giờ, châm kia bay tới, tiết lộ vị trí của bọn chúng.

      còn thời giờ giải thích cặn kẽ cho . Kéo giật tóc xuống.

      Thất Thất bị đau cúi người xuống, vừa vặn tránh thoát được cây châm .

      “Tiểu Chiêu, sao em giật tóc chị?”

      Đau đến nước mắt lưng tròng, Thất Thất tức giận nhìn trừng trừng vào nó, lại phát thằng bé cũng để ý tới vẻ mặt của , đôi mắt cảnh giác quan sát bốn phía. Thất Thất nhìn lên, tất nhiên phát có gì đó đúng.

      “Tiểu Chiêu?”

      Đệ Ngũ Chiêu khom lưng nhặt cục đá đất, ước lượng trọng lượng, thuận tay ném lên nóc nhà.

      ‘Bịch bịch’ tiếng, giống như tiếng vật nặng rơi xuống đất, kèm theo tiếng kêu thảm thiết, Thất Thất ngốc đến mấy cũng hiểu bốn phía có mai phục.

      “Bị phát rồi! Các em tiến lên!” tiếng thét to ra lệnh, bốn năm gã đàn ông mặc áo đen che mặt cầm theo đại đao xông tới.

      “Nghê Thường, lát nữa chị nhân cơ hội trốn vào bên, đừng lên tiếng.” Đệ Ngũ Chiêu giật giật vạt áo của , cũng nhìn , giọng ra lệnh.

      Thất Thất cúi đầu, nhìn đứa bé trai tám tuổi, bọn có nên đổi vai cho nhau ?

      Mắt thấy những gã đàn ông áo đen kia xông tới, tiểu Chiêu những bỏ chạy, ngược lại đâm đầu xông lên, linh hoạt tránh né giữa rừng đao. Thất Thất nhìn thấy mà chấn động lòng người. Vịn vào chân tường, trong lòng vô cùng kinh ngạc.

      Lúc trước cũng biết tiểu Chiêu biết chút võ công, nhưng hoàn toàn muốn tin, đứa bé tám tuổi có thể có bao nhiêu lợi hại. Lúc trước nhìn thấy nó tỷ thí với Lạc Nhan Cơ, võ công còn non nớt, lúc này nhìn dáng vẻ mạnh mẽ của thằng bé, có thể thấy được lúc đó nó với ấy ẩu đả có đánh, chỉ có náo loạn mà thôi. Nếu thằng bé đánh với ấy, biết bị đánh thành cái dạng gì nữa.

      Mắt thấy nhóm huynh đệ từng người ngã xuống, gã áo đen cũng ngu ngốc, nhìn kẻ vẫn chui nhủi bên có người bảo vệ, “Bắt tên này trước !”

      thể nào…” Nhìn mấy tên áo đen kia vây quanh, Thất Thất vội vàng lui về phía sau, lại chú ý sau lưng có đoạn bậc thang. Chân bước hụt liền ngã xuống.

      “Nghê Thường!” Đệ Ngũ Chiêu hét to tiếng, hốt hoảng muốn chạy tới, lại bị gã áo đen bên cạnh chặn đường.

      Lăn nhanh xuống dọc theo cầu thang, cũng may thềm đá nhiều bậc, chỉ chốc lát sau lăn xuống dưới chân. Nhưng người bị trầy da nghiêm trọng, đau đến nỗi mặt mũi xoắn vặn, thể động đậy, có lẽ chân phải bị trật rồi.

      “Cút!” Gấp gáp giải quyết xong mất tên áo đen còn sót lại, toan xông tới, chẳng ngờ có tên giả vờ lẫn trong đám áo đen nằm bên dưới, thừa cơ thằng bé để ý, đứng bật dậy, đao đâm vào phía sau lưng nó.

      “Tiểu Chiêu! Cẩn thận!!!”

      Đệ Ngũ Chiêu cảm nhận được đao phong sau lưng, kịp tránh né, hơi nghiêng chếch về bên phải, đao kia liền cắt cánh tay trái của nó.

      “A.” Rên lên tiếng, tay phải xoay ngược lại, tóm lấy tay gã mặc áo đen, phát vòng ra sau, cắt cổ tên kia.

      Nhìn gã áo đen ngã xuống đất, Đệ Ngũ Chiêu chẳng nhìn cái gì, vội vàng xuống cầu thang.

      “Nghê Thường! Chị có sao ?”

      Đối diện với ánh mắt lo lắng của nó, Thất Thất bất đắc dĩ, “Tiểu Chiêu, có lẽ em bị thương khá nghiêm trọng đấy.”

      Đệ Ngũ Chiêu vươn tay đỡ lên, trong lúc cẩn thận đụng phải vết thương, mắt thấy máu đỏ tươi thấm ra cánh tay, nhưng thằng bé lại giống như chẳng phát , dìu .

      “Đợi chút.” Thất Thất cầm lấy xiêm y của mình định xé, nhưng xé thế nào cũng xong. Đỏ mặt, xoay người nhặt đại đao đất, cẩn thận cắt đoạn xiêm y. Dưới ánh mắt kinh ngạc của thằng bé, ở vết thương của thằng bé thắt cái nơ bướm.

      Đệ Ngũ Chiêu bực bội nhìn cái nơ bướm tay, chẳng hiểu tại sao, càng nhìn càng ngứa mắt. Đưa tay tính giật bỏ. Ai ngờ câu của Thất Thất chặt đứt đường lui của cu cậu.

      “Nếu em dám xé ra, chị lại nhảy từ bậc thềm này xuống.”

      Tay vừa đụng vào nơ bướm chợt khựng lại, bất đắc dĩ thở dài trả về.

      Tuy rằng nghe lời tháo ra, chỉ là sắc mặt từ lúc đó đổi sang màu nào khác ngoại trừ màu đen.

    5. Lăng Vũ

      Lăng Vũ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,340
      Được thích:
      1,023
      Chương 48: Tước Thư lại xuất , tin Nghê Thường qua đời

      “Hử?” Thất Thất và tiểu Chiêu dìu đỡ lẫn nhau toan rời khỏi, đột nhiên phát vết sẹo trán của gã áo đen đất có chút quen quen, “Tiểu Chiêu, đợi chút.”

      Cúi người xuống, đưa tay vén mở tấm vải rách mặt gã áo đen kia, để lộ khuôn mặt hôm nay vừa gặp qua.

      “Tên này là tiểu nhị?!” Thất Thất kinh ngạc, nhìn Đệ Ngũ Chiêu, “Chuyện gì thế này?”

      Đệ Ngũ Chiêu lắc đầu, “Bây giờ còn muốn trở về ?”

      “Thôi, dù sao trong bọc của chị cũng chẳng có thứ gì đáng giá, chúng ta vẫn nên mạo hiểm.” Thất Thất thở dài, “Chi bằng chúng ta về phủ Thừa tướng trước. Chỉ mong có thể có nơi để nghỉ chân.”

      "Ừm."

      *

      Bởi vì Đệ Ngũ Uyên tạo phản, phủ Thừa tướng bị phong tỏa. Thừa lúc người xung quanh để ý, Thất Thất và Đệ Ngũ Chiêu dìu đỡ nhau vào từ bên trong ám đạo.

      Phủ Thừa tướng rộng lớn là thế, giờ đây lại trở nên hoang vu như vậy. Những thị tỳ trước kia đều thấy bóng dáng. từng là phủ đệ phồn hoa, giờ đây là nhà ma cũng quá.

      Trở về thẳng Vân Thường cư, căn phòng ngày xưa ở, bởi vì có người quét tước trong thời gian dài, bụi bặm phủ đầy. Thất Thất lau qua loa giường rồi dẫn Đệ Ngũ Chiêu ngồi lên.

      “Tiểu Chiêu, em mở ngăn kéo hình vuông tầng thứ hai chiếc tủ bên kia, bên trong có ít thuốc trị thương.”

      “Được.” Đệ Ngũ Chiêu tới, lấy ra thuốc trị thương rồi chạy lại.

      Chẳng đợi Thất Thất dặn dò, Đệ Ngũ Chiêu xé nơ bướm cánh tay, dáng vẻ mau chóng kia, đủ thấy được nó nhịn bao nhiêu bực bội.

      Vừa bôi thuốc cho thằng bé, vừa , “Trước khi thương thế của chúng mình lành hẳn, chúng mình nên tạm thời ở đây dưỡng thương . Chờ thương thế của em tốt hơn chút, chị dẫn em tới quân doanh tìm ca ca em.”

      “Ca ca em?” Vừa nhắc tới hai chữ ca ca, trong mắt Đệ Ngũ Chiêu tối rất nhiều, toàn thân ngừng run rẩy, bình thuốc tay rơi xuống đất, ‘choang’ tiếng, vỡ.

      “Tiểu Chiêu, em làm sao thế?” Thất Thất kinh sợ.

      Nhưng Đệ Ngũ Chiêu giống như nghe thấy gì hết, quỳ mặt đất, co rúm lại, trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch, “Em xinh lỗi, xin lỗi, ca ca! Em hề cố ý, xin lỗi! xin lỗi!”

      “Tiểu Chiêu! Em đừng làm chị sợ!” Thất Thất vỗ vỗ mặt của nó, “Sao vừa nhắc tới em lại thành bộ dạng này? em xảy ra chuyện. Còn cực kỳ vui vẻ, còn có thể tạo phản đấy.”

      đúng, là em tự tay giết ca ca, là em dùng chủy thủ giết ấy! xin lỗi! Em hề cố ý! Em muốn giết ấy! Với…” Đệ Ngũ Chiêu vẫn ôm đầu như cũ, ngừng lẩm bẩm, giống như đắm chìm trong cơn ác mộng lối thoát.

      Cực chẳng , Thất Thất lại đao tay, đánh cho thằng bé bất tỉnh.

      “Ai, xem ra phải khẩn cấp đưa em về bên Đệ Ngũ Uyên mới được.” Thất Thất thở dài, từ từ đỡ thằng bé nằm xuống. Cẩn thận băng bó vết thương cho nó kỹ, nhảy lò cò ra ngoài, chân này bị trật, biết lúc nào mới khỏi đây.

      Ai. . . . . .

      *

      Ban đêm bất chợt nổi gió. Thất Thất khó khăn nhảy lò cò đóng cửa sổ, đột nhiên, bóng người xuất trước cửa sổ.

      hoảng sợ, chuẩn bị lùi về phía sau, người nọ mở miệng trước, “A tỷ.”

      “Hở?” Ra là Dạ Tước Thư.

      Thất Thất nương nhờ ánh trắng, quan sát khuôn mặt giống y hệt với , lúc này mới thở ra hơi dài.

      “Sao cậu biết tôi ở chỗ này?”

      Dạ Tước Thư đưa mắt nhìn Đệ Ngũ Chiêu nằm giường, chân mày bất giác nhíu lại.

      Cậu ta cũng trả lời vấn đề của , chỉ là từ tốn câu, “A tỷ, chị ra đây trước .” Dứt lời, cậu ta dẫn đầu tới tiền viện.

      Thất Thất quay đầu lại nhìn xem Đệ Ngũ Chiêu ngủ có ổn , cẩn thận phát ra tiếng động nhảy ra ngoài, thuận tiện nhàng khép cửa lại.

      Trong đình viện, Dạ Tước Thư đối diện với , gió đêm phất qua mái tóc dài của cậu, vạt áo tung bay, mang đến vài phần khí thế tiên nhân.

      “Cậu… Cậu tìm tôi có chuyện gì?”

      Dạ Tước Thư xoay đầu lại, cười khẽ, chẳng qua nụ cười đó chẳng sưởi ấm được tí nào lạnh lùng trong mắt, “A tỷ, tại sao chị ngoan ngoãn ở trong hoàng cung?”

      Thất Thất cười mỉa, “Bị đuổi ra ngoài, tôi nào có biện pháp gì nữa.”

      “Chị ra ngoài hay , chẳng qua chỉ là câu mà thôi.” Dưới ánh trăng, ánh mắt của cậu ta giá lạnh khác thường, Thất Thất nhịn được rùng mình cái.

      Hồi lâu, nghe thấy Thất Thất trả lời, Dạ Tước Thư tiến lên, dịu dàng vuốt ve gương mặt của , môi mỏng dán bên tai .

      “Ngày mai…” Dạ Tước Thư thân thiết , “Em rời Đại Mạch, a tỷ, mấy chuyện lúc trước tạm thời bỏ qua, tuy nhiên, hãy đưa Đệ Ngũ Chiêu về bên Đệ Ngũ Uyên, nhưng phải khẩn trương.”

      Gì? Đưa Đệ Ngũ Chiêu về bên Đệ Ngũ Uyên vốn là chuyện cần làm, vì sao đột nhiên cậu ta lại đề xuất ra? Có mưu gì hay ?

      “A tỷ.” Dạ Tước Thư vuốt tóc mai của , giống như lơ đãng ra, “Lần này nếu làm được nữa, đến em cũng tức giận đó.”

      Nhìn đôi mắt của cậu ta giống như tập trung nhìn con mồi, Thất Thất run lên cái, “Tôi… Chân phải tôi bị trật, muốn nhanh cũng nhanh được.”

      ư?” Dạ Tước Thư cúi đầu, nhìn cái chân nhấc lên, đột nhiên ngồi thụp xuống, trong tiếng kêu sợ hãi, bắt lấy chân của , nhàng vặn cái, chỉ nghe thấy ‘rắc rắc’, rồi cậu ta đứng dậy, “Tốt rồi đấy, a tỷ đừng nên tìm thêm mấy lý do kiểu này nữa.”

      Hơi xoay cổ chân, hình như đau nữa. Thử dùng đầu ngón chân chọc xuống đất, loại cảm giác đau thấu xương kia biến mất. khỏi nhếch miệng nở nụ cười, “Đúng là tốt hơn rồi. Cảm ơn!”

      cần, a tỷ khách khí với em chẳng phải quá xa lạ rồi ư.” Dạ Tước Thư xoay người sang bên, con ngươi chuyển tới, “Chỉ cần a tỷ đừng quên làm tốt chuyện đáp ứng.” Dứt lời, nhàng nhảy cái, liền biến mất trong bầu trời đêm.

      Thất Thất trầm trồ, đây quyển tiểu thuyết cao thủ như ruồi.

      Chẳng qua… dây chuyền mới rồi tay của cậu ta, tại sao giống hệt với dây chuyền tay Thập Lý Dạ? Rốt cuộc giữa hai người họ có mối quan hệ gì?

      Nhớ tới Thập Lý Dạ thường hay nhắc tới công tử, phải chỉ Dạ Tước Thư chứ?

      Nếu như hoàng phi của nước lớn khác là quân cờ của cậu ta, như vậy… bên trong có phản tặc Đệ Ngũ Uyên, bên ngoài có Đại Yến xâm lăng, chẳng phải Đại Mạch nguy cơ rình rập ư?

      Càng nghĩ càng sợ hãi. phải nhanh chóng gặp Đệ Ngũ Uyên, cố gắng khuyên ta từ bỏ con đường phản loạn.

      Nhược điểm của Đệ Ngũ Uyên là gì? cần suy nghĩ nhiều, chắc chắn là Âu Dương Ngữ rồi, nhưng mà…

      Hình như Âu Dương Ngữ vẫn bị giam lỏng trong hoàng cung, đây phải muốn để lại vào hoàng cung lần nữa hả? là phiền phức! Hơn nữa, giờ Cố Cẩn Hi rất có khả năng là cái nhân cách thứ hai kia.

      Nhưng muốn trơ mắt nhìn Cố Cẩn Hi và Đại Mạch diệt vong mà chết, làm được!

      biết thở dài lần thứ bao nhiêu. Thất Thất nhìn ánh trăng rằm vòm trời, chợt nhớ tới người.

      Vạn Giang Hồng, nếu như ở đây tốt . Trực tiếp trộm Âu Dương Ngữ ra ngoài, giảm bớt bao nhiêu phiền toái…

      hay biết, tại Đại Yến xa xôi, ngay lúc này Vạn Giang Hồng đứng trong phòng giam, mất hồn vuốt ve chiếc đai lưng được khâu từ lông hồ ly, biết bao lần, “Nghê Thường, Nghê Thường…”

      *

      Hôm sau trời vừa sáng, Đệ Ngũ Chiêu tỉnh dậy từ trong cơn mơ, phát thấy Thất Thất đâu cả, vẻ mặt hoảng loạn lập tức xuất gương mặt thằng bé. màng đến vết thương người, vội vã đẩy cửa định tìm.

      Ai ngờ, ‘coong’ tiếng, chậu nước bị nó đụng rơi xuống đất. Còn cái người biến mất ở ngay gần trước mắt.

      “Tiểu Chiêu, sao em lại vội vã thế! Chị vất vả lắm mới múc được chậu nước sạch, lại bị em va đổ.” Thất Thất ảo não.

      Đệ Ngũ Chiêu nhìn bất mãn bĩu môi, lập tức nhào vào trong ngực , chơi vơi , “Tỉnh dậy thấy chị đâu, em tưởng chị mất rồi.”

      “Đừng lo, còn chưa mang em tới…” Đột nhiên nhớ tới hôm qua vừa nhắc tới từ ca ca thôi, hại thằng bé khổ sở như kia rồi, liền ngừng , ậm ừ qua loa, “Ư hừm… chỗ của em, chị bỏ đâu.”

      “Sau khi chị đưa em tới chỗ gì đó, chị rời bỏ em đúng ?”

      Thất Thất gật đầu, “Ừ, chị có rất nhiều chuyện cần làm. Dẫn theo em tiện.”

      muốn, vậy em chẳng đâu hết, chúng ta sống luôn ở đây có được ?” Đệ Ngũ Chiêu ôm hông của buông.

      “Chuyện này…” Thất Thất lúng túng, “Sau này hãy , chúng ta tắm nhanh trước rồi ăn gì đó.”

      Đệ Ngũ Chiêu nghi ngờ nhìn , chậm chạp thả tay ra, “Bất luận thế nào, chị cùng thoát khỏi em được đâu.” Đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Thất Thất, tiếp tục , “Em đấy. Còn nữa, em đói rồi.”

      Thất Thất: . . . . . .

      *

      May mắn Thất Thất lúc trước ở phủ thừa tướng có thói quen cất giấu tiền riêng. Đào bới hồi lâu dưới tàng cây, rốt cuộc cũng lục ra được đống bạc chôn dưới đất lúc trước.

      Moi ra phần , liền dẫn Đệ Ngũ Chiêu chợ.

      Gặm cái bánh bao thịt, đột nhiên phát hình như có rất nhiều người vây quanh cửa thành. Thất Thất tò mò, dẫn Đệ Ngũ Chiêu chen vào.

      Nhìn nội dung bên , Thất Thất giống như bị dội chậu nước lạnh từ xuống dưới. Đêm qua vừa dự tính hôm nay vào cung tìm Cố Cẩn Hi, nào ngờ, thông báo này công bố tin tức chết.

      Còn , sau này nếu có kẻ giả mạo công chúa Vân Thường, xác định tội chết.

      Như vậy để vào hoàng cung thế nào đây?

      “Tiểu Chiêu, hình như chúng ta gặp rắc rối rồi.” Thất Thất vài miếng gặm hết bánh bao trong tay.

      Đệ Ngũ Chiêu giật giật vạt áo của , “Nghê Thường, người kia là chị à?”

      Thất Thất thở dài, “Tiểu Chiêu, chúng ta nên như vậy trước mặt đông đảo quần chúng nghe ?”

      Đối mặt với ánh mắt bao vây tứ phía, Thất Thất cười trừ kéo Đệ Ngũ Chiêu lui ra ngoài.

      Xem ra, phải nghĩ biện pháp khác thôi.

      *

      Đại Yến.

      “Thiên Tác.” Lạc Nhan Cơ vào phòng giam, nhìn Vạn Giang Hồng vẫn bộ dạng ngây ngốc, nhất thời nổi giận, đưa tay lấy ra tờ thông cáo trong ngực ném tới.

      “Cố Nghê Thường chết.”

      Tay Vạn Giang Hồng khựng lại, nhặt lên tờ thông cáo, đọc đọc lại hai lần, lông mày nhanh chóng xoắn chặt, rồi đột nhiên giãn ra.

      “Tiểu mụ, chuyện tiến đánh Đại Mạch, ta .” Đôi mắt cong cong, khóe môi khẽ nâng, biểu lộ tâm trạng của y rất tốt.

      Lạc Nhan Cơ lại lấy làm kinh ngạc, “Cố Nghê Thường chết, ngươi giống như tươi tỉnh hẳn lên?”

      Vạn Giang Hồng mở miệng, chỉ lắc đầu.

      Lạc Nhan Cơ thở dài thườn thượt, “Được rồi, ngươi có thể đồng ý tấn công Đại Mạch là tốt rồi, ta bẩm báo hoàng huynh.”

      Nhìn bóng lưng ấy rời , Vạn Giang Hồng vuốt ve lông hồ ly bên hông, dịu dàng , “, nàng ấy chưa chết…”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :