1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Nữ phụ là vô tội - Tiểu Cô Tử (78 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Miên Miên

      Miên Miên Active Member

      Bài viết:
      369
      Được thích:
      119
      Chương 23: Đoạn Kiếm sơn trang



      Bịch, Tiết Tình ngã ngồi xuống đất, lần này Lưu Huỳnh đỡ lấy nàng, bởi vì Lưu Huỳnh cũng sững sờ. Lần đầu tiên Tiết Tình gặp Kiếm Vô Tâm là mười năm trước, gặp mặt tổng cộng lần mà thôi, khi xuất chinh ra hoang mạc, phái Linh Vũ lúc đó phái chưởng môn bái phỏng Đoạn Kiếm sơn trang, Tiết Tình tất nhiên cũng theo, khi ấy Kiếm Vô Tâm mười tuổi gặp Tiết Tình năm tuổi liền ! Tính ra năm đó Tiết Tình xảy ra rất nhiều chuyện, Kiếm Vô Tâm đối với Tiết Tình vừa gặp , Tiết Tình và Diêm Minh tự định chung thân, Lưu Huỳnh nảy sinh tình cảm ám muội với Tiết Tình, có thể năm năm tuổi ấy là bước ngoặt trong đời Tiết Tình!


      Lúc đó Kiếm Vô Tâm mười tuổi theo đuổi Tiết Tình năm tuổi nhiệt tình như lửa, xưng hô là Tình Nhi → Tiểu Tình Tình → Tình Tình thông minh → Tiểu Tình Tình thân ái → cục cưng Tiểu Tình Tình → cục cưng Tiểu Tình Tình thân ái, trình tự biến hóa từ thân ái đến cục cưng, khi bị Tiết Tình cắt ngang lại quay về xưng hô cục cưng Tiểu Tình Tình. Từ đó Tiết Tình luôn trốn tránh Kiếm Vô Tâm, nơi có Kiếm Vô Tâm nhất định tham gia, ngờ Kiếm Vô Tâm vẫn nhớ thương nữ thần trong lòng mình, hàng năm sinh nhật Tiết Tình đều phái người đưa quà tặng lên núi Linh Vũ, thanh kiếm này là trong số đó.


      “Nhiều năm như vậy, nàng còn mang theo tín vật đính ước ta đưa, ta liền biết chúng ta hai bên có tình.” Kiếm Vô Tâm vui mừng , định ôm Tiết Tình.


      Tiết Tình đẩy ra: “Huynh đài, ngươi đừng hiểu lầm!” Lưu Huỳnh đúng lúc dùng bao kiếm chặn giữa hai người, mũi kiếm chỉ về phía Kiếm Vô Tâm.


      Kiếm Vô Tâm vỗ vỗ đầu cười: “Ta biết, nữ hài tử các nàng hai thẹn thùng, là ta mạo phạm.”


      , hai người biết nhau?” Kiển Điệp đứng bên hỏi.


      “Ừ.” Tiết Tình đành phải gật đầu, lại là phiền toái do khối thân thể này dẫn ra.


      “Trách được lập gia đình phải gả cho , đây là 'quan lại bao che cho nhau' mà mẹ ta từng .”


      Kiển Điệp, ngươi hiểu lầm rồi! Hơn nữa ngươi còn dùng sai thành ngữ!


      Hệ thống trong đầu của Kiếm Vô Tâm chỉ nghe nửa câu , càng thêm vui sướng: “Nàng như vậy sao? Nàng, ta rất vui, thế nhưng về sau cần khen ta trước mặt người lạ, bị đố kị mất.”


      Tiết Tình dở khóc dở cười, cam đoan : “Ừ, về sau ta chắc chắn khen ngươi.”


      “Cục cưng Tiểu Tình Tình, nàng tới tìm ta phải , tới lúc nào, sao với ta tiếng, ta đón nàng.” Vẻ mặt Kiếm Vô Tâm cưng chiều lại hờn dỗi khiến đầu Tiết Tình ông ông.


      “Ừ, đúng.” Lúc này Tiết Tình mới nhớ tới mục đích của chuyến : “Có chuyện muốn nhờ Đoạn Kiếm sơn trang giúp, có được ?”


      cầu của cục cưng Tiểu Tình Tình sao lại thể, , theo ta về Đoạn Kiếm sơn trang.” Kiếm Vô Tâm dùng tay ra dấu mời, cổ áo hỗn độn bung ra, người có mùi son phấn nhàn nhạt.


      “Có thể cùng sao, liệu có bị bắt cóc hay .” Tiết Tình ngoài cười nhưng trong cười, giọng hỏi Lưu Huỳnh.


      “Hẳn là , Đoạn Kiếm sơn trang quang minh lỗi lạc, ở giang hồ rất có uy vọng, nhưng nếu sư thúc muốn , ta tán thành.” Lưu Huỳnh giọng trả lời.


      Tiết Tình cắn môi: “ đến đây sao có thể lùi bước.”


      “Được rồi, ta phải dẫn ngựa, lúc trước ta bỏ số tiền lớn mua thần mã hiếm thấy ở hoang mạc, tướng mạo cao sang, sức chịu đựng kinh người, thích hợp để mỹ nhân như cục cưng Tiểu Tình Tình ngồi cùng ta.” Kiếm Vô Tâm xong dẫn ngựa, Tiết Tình tuy muốn ngồi cùng con ngựa với Kiếm Vô Tâm, nhưng nghe dùng số tiền lớn mua ngựa hiếm nên rất kinh ngạc. Người cổ đại và đại đều để ý tới phương tiện lại, ngựa trắng của Tiết Tình tuy tốn ít tiền, nhưng mua ở trạm dịch, chỉ có thể xem như giá ô tô giá cao, hãn huyết bảo mã chân chính là dạng gì, Tiết Tình còn chưa thấy qua.


      Chỉ chốc lát sau, Kiếm Vô Tâm dắt thần mã hoang mạc trở lại, quả giống bình thường, trông giống dê hơn là ngựa, toàn thân là lông tuyết trắng dài, lỗ tai hình tam giác, đường cong ở lưng tuyệt đẹp, đôi mắt u buồn, bộ mặt đáng khiến Tiết Tình ngẩn ra. Con ngựa này quả đúng với chữ “thần”, người Nam Mỹ gọi nó là alcapa, người Trung Quốc coi nó là vương giả trong hoang mạc.


      “Ha ha! Ta thấy được thần thú rồi!” Tiết Tình nhào lên ôm lấy khuôn mặt u buồn của alcapa.


      Thấy phản ứng vui vẻ của Tiết Tình, Kiếm Vô Tâm càng thêm đắc ý: “Thế nào, con ngựa này rất đặc biệt, ta còn chưa thấy loại nào giống nó, cưỡi nó với ta đảm bảo ai ai cũng nhìn, nở mày nở mặt.”


      cần, Vô Tâm công tử, chúng ta có xe ngựa, Lưu Huỳnh, nhanh mang xe ngựa tới.” Tiết Tình thúc giục Lưu Huỳnh, nàng tự nhận bản thân mình nghèo hèn, có tư cách ngồi thần thú.


      “Vâng, sư thúc.”


      “Ừm, con ngựa này quá , hai người ngồi được ?” Kiển Điệp quanh alcapa vòng hỏi.


      “Ôm chặt là ngồi đủ.” Kiếm Vô Tâm hề đỏ mặt đáp lại.


      May mà xe ngựa dừng cách đây xa, Lưu Huỳnh mang xe ngựa tới rất nhanh, Tiết Tình tiến vào trong xe, khoát tay với Kiếm Vô Tâm: “Xe ngựa vững vàng hơn, công tử cứ cưỡi thần thú hoang mạc .”


      Kiếm Vô Tâm mở vạt áo, tiêu sái ngồi lên alcapa, alcapa song song với xe ngựa, vén mành xe lên chuyện với Tiết Tình: “Cục cưng Tiểu Tình Tình, ngài mai ta tìm sư tỷ nàng để cầu hôn, nàng thấy có được ?”


      Lưu Huỳnh chạm vào dây mành, mành xe buông xuống ngăn cách Tiết Tình và Kiếm Vô Tâm, Tiết Tình ở bên trong hô to: “Vô Tâm ca! Huynh là ca ca của ta! thể được a!”


      Xe ngựa chạy nhanh hơn, gần như lao vùn vụt, alcapa của Kiếm Vô Tâm cũng yếu thế, bốn chân ma sát với đất khiến bụi bay mù mịt, lộ ra phong phạm của vương giả sa mạc. Bởi vì động tác đánh xe của Lưu Huỳnh, xe ngựa hề vững vàng như trước. Tiết Tình cảm thấy lúc mình ngồi đệm lót, lúc ngồi ván gỗ. Người Kiển Điệp cũng lắc lư, nhịn được hỏi Tiết Tình: “ , Lưu Huỳnh ca ca làm sao vậy?”


      Tiết Tình đoán là Lưu Huỳnh ghen, nhưng nếu với Kiển Điệp có khi Kiển Điệp hỏi “Vì sao ăn sùi cảo mà lại muốn ăn dấm chua?”, vì thế : “Lưu Huỳnh nhìn tọa kỵ của Vô Tâm công tử, bị dọa chạy.”


      “A, ngựa của Vô Tâm công tử quả hiếm thấy, ta sống ở hoang mạc mà mới thấy lần đầu.” Kiển Điệp cảm thán .


      “Ừ, Đoạn Kiếm sơn trang quả nhiên tàng long ngọa hổ.” Tiết Tình cũng kính nể gật đầu, là nam nhân cưỡi alcapa, Kiếm Vô Tâm mãi mãi ở trong sử sách của Tiết Tình.


      Dùng tốc độ gấp đôi bình thường tới Đoạn Kiếm sơn trang, sớm hơn dự tính rất nhiều, xe ngựa dừng ở cửa sơn trang, vài gia đinh vây ở cửa, người hỏi: “Xin hỏi các vị đến Đoạn Kiếm sơn trang có việc gì? Nô tài bẩm báo.”


      Tiết Tình định vén rèm lên , Kiếm Vô Tâm cưỡi alcapa tới, với mấy gia đinh kia: “Mở cửa, đây là nương tử tương lai của ta và hai đứa của nàng.”


      “Nhị thiếu gia trở lại!” Vài gia đinh cúi đầu trước Kiếm Vô Tâm, sau đó đồng loạt quay người cúi đầu trước Tiết Tình: “Bái kiến nhị phu nhân tương lai.”


      “Đừng gọi như vậy! Ta nhận nổi!” Tiết Tình nổi điên, lời của Kiếm Vô Tâm cũng có nghĩa khác, tuy rằng theo vai vế có thể coi Kiển Điệp và Lưu Huỳnh là đứa của nàng, nhưng như vậy lại giống như người mẹ ly dị mang theo hai đứa con riêng.


      Gia đinh chia làm hai tổ mở cửa sắt của Đoạn Kiếm sơn trang ra, ngựa và alcapa giao cho gia đinh dắt ăn cỏ. Ba người Tiết Tình theo Kiếm Vô Tâm vào Đoạn Kiếm sơn trang. Trong sơn trang đều là cây dâm bụt cành lá um tùm, tháng mười là kỳ nở của hoa dâm bụt, cây kết đầy quả.


      Còn chưa tới chính đường của Đoạn Kiếm sơn trang, gã sai vặt vội chạy tới, hành lễ với Kiếm Vô Tâm: “Nhị thiếu gia, đại thiếu gia chờ ngài. . . . Sắc mặt được tốt.”


      Kiếm Vô Tâm chẳng hề để ý: “Có lúc nào tìm ta mà sắc mặt tốt đâu.”


      Gã sai vặt lại hành lễ : “Nhị thiếu gia, xin ngài thương xót, cho dù giả bộ cũng được, cứ làm theo ý của đại thiếu gia, nếu làm đại thiếu gia tức giận, xui xẻo chính là chúng ta!”


      Kiếm Vô Tâm đá gã sai vặt: “Thiếu gia ta cần ngươi chỉ bảo sao, làm việc của ngươi , đừng có chọc đại thiếu gia tức giận.”


      Gã sai vặt ôm đùi, vừa chạy vừa quay đầu : “Dù sao nhị thiếu gia vẫn nên cẩn thận chút, đại thiếu gia vừa mắng nha hoàn hầu hạ xong.”


      Kiếm Vô Tâm này tuy phóng đãng nhưng tính cách cũng tệ, huynh trưởng tức giận mà còn có người đến mật báo, biết đại thiếu gia Đoạn Kiếm sơn trang là người thế nào, nghe qua có vẻ tính tình tốt, Tiết Tình lần này đến chắc chắn phải gặp chủ nhà, chủ nhà chính là đại thiếu gia, trong lòng có chút lo lắng.


      “Vô Tâm huynh, huynh trưởng của ngươi tức giận, ngày khác ta lại tới được chứ?” Tiết Tình đề nghị.


      “Nếu nàng muốn đợi tâm tình tốt mới đến, phải đợi đời sau, ngày nào tâm tình cũng tốt.” Kiếm Vô Tâm .


      “Đáng sợ vậy sao. . . . Ta thấy thanh kiếm này chế tác rất đẹp, đường cong mượt mà, dùng tạm cũng được, nên sửa lại.” Tiết Tình giọng , định về.


      Lưu Huỳnh túm lấy nàng, để nàng : “Sư thúc, đổi kiếm cũng phải chào trang chủ, đây là lễ tiết.”


      Lễ nghi phiền phức đáng chết, Tiết Tình mắng thầm, ủ rũ tiếp tục . qua con đường có dàn cây bồ kết là tới chính đường, bên trong chính đường là nam nhân ngồi uống trà, tướng mạo có vẻ như ở tuổi thành lập nghiệp, Kiếm Tước Ban mặt mày sắc bén, mũi cao, cả người tản ra chính khí, thiếu chút nữa chọc mù mắt Tiết Tình.


      “Về rồi sao? Tối hôm qua ngủ trong phòng Hồng Phương nương hay Oanh Oanh nương?” Đại thiếu gia Đoạn Kiếm sơn trang ngồi bàn, giọng điệu ôn hòa, Tiết Tình lại cảm thấy: tức giận! tức giận! Đây là giận mà uy trong truyền thuyết sao?


      Bịch! Kiếm Vô Tâm dọc đường tới thờ ơ, lúc này lại quỳ xuống đất: “Ca, ta sai rồi!”

    2. Miên Miên

      Miên Miên Active Member

      Bài viết:
      369
      Được thích:
      119
      Chương 24: Ba huynh đệ



      Đại thiếu gia đến nơi Kiếm Vô Tâm quỳ, đá cước: "Đứng lên, có khách, đừng có dọa người". Giọng điệu bình thản, nghe ra cảm xúc.


      Kiếm Vô Tâm lăn lông lốc đường mặt đất rồi đứng lên, để ý mặt mũi cười hì hì : "Ca, ta giới thiệu cho huynh, vị này là Tiết Tình nương của phái Linh Vũ, thế nào, lớn lên trông càng hấp dẫn".


      Đại thiếu gia vái chào Tiết Tình: "Tại hạ là trang chủ Đoạn Kiếm sơn trang Kiếm Vô Danh, ra mắt Tiết nương".


      "Xin chào....." Tiết Tình dám nhìn Kiếm Vô Danh


      "Nhị đệ của ta làm việc luôn hoang đường, nếu mạo phạm Tiết nương, ngàn lần hy vọng Tiết nương đừng trách móc", Kiếm Vô Danh khách sáo với Tiết Tình, rồi lại lớn tiếng : "Còn mời ba vị khách quý vào nhà ngồi".


      Từ cửa có mấy nha hoàn chạy vào nhanh như chớp, dẫn ba người Tiết Tình vào nhà ngồi xuống, pha trà rót nước. Tiết Tình đột nhiên cảm thấy may mắn, làm nữ phụ vẫn tốt hơn làm người ở Đoạn Kiếm sơn trang vẫn tốt hơn.


      "Tiết nương lần này đến Đoạn Kiếm sơn trang là để thăm viếng hay là còn có chuyện quan trọng khác?" Kiếm Vô Danh hỏi Tiết Tình.


      "Lần này ta và sư điệt có công vụ trong người, ngang qua Đoạn Kiếm sơn tranh liền tới thăm, thuận tiện có chuyện muốn nhờ Đoạn Kiếm sơn trang." Tiết Tình đáp.


      "Chuyện gì?"


      "Ta muốn sửa cái chuôi kiếm này chút." Tiết Tình xong, lấy kiếm trong tay áo ra đưa Kiếm Vô Tâm xem.


      "Cục cưng Tiểu Tình Tình, nàng muốn sửa tín vật đính ước của chúng ta? Nàng định sửa chỗ nào?" Kiếm Vô Tâm hai mắt ngập nước nhìn Tiết Tình.


      "Vô Tâm rèn kiếm hai mươi năm, mặc dù bất tài, có lấy thành phẩm, nhưng thanh kiếm này cũng coi như là tinh xảo, biết Tiết nương hài lòng chỗ nào?"


      trán Tiết Tình chảy ra vài giọt mồ hôi, tinh xảo? Chẳng lẽ nàng biết thưởng thức sao, thận trọng : "Thanh kiếm này ta rất thích, chỗ khác đều tốt lắm, nhưng...."


      "Thanh kiếm này vốn để dùng làm trang sức, nàng xem đây là khối ngọc lục bảo, ngọc lục bảo là vua của đá, thường dùng để cầu phúc, trong tự nhiên khối ngọc lục bảo lớn như vậy là thế gian hiếm thấy, cùng với thân kiếm hỗ trợ lẫn nhau, hoàn chỉnh cách tự nhiên, Vô Tâm vốn thích sưu tầm những vật hiếm lạ, bản thân ta cảm thấy chữ thân kiếm thể xóa ." Kiếm Vô Danh lại hết sức tán thưởng số bảo thạch thân kiếm.


      Tiết Tình biết làm thế nào để biểu đạt ý nghĩ của mình, Lưu Huỳnh liền : "Thanh kiếm này đường nét tinh luyện, mũi kiếm mỏng nhưng lại sắt bén hiếm thấy, nhưng sư thúc cảm thấy chỉ làm trang sức quá mức đáng tiếc, nên muốn sửa thành vũ khí cầm tay."


      "Ra là như vậy, ta đây hiểu, Vô Tâm đệ cũng hiểu? Kiếm là do đệ làm, vậy cũng nên do đệ sửa." Giọng của Kiếm Vô Danh bình thản nhưng lại uy nghiêm .


      Kiếm Vô Tâm lệ nóng doanh tròng ngã nhào xuống đất: "Cục cưng Tiểu Tình Tình, sao nàng muốn tháo bảo thạch ra! Trình độ hiếm có của ngọc lục bảo đứng thứ nhì, vì nàng tốn bao nhiêu bạc bao nhiêu thời gian đều là vinh hạnh của ta, nàng xem viên hồng ngọc này, ở giữa có vòng màu đậm đứt đoạn có phải rất giống hình dạng trái tim hay , nó đại diện cho tấm lòng chân thành của ta đối với nàng, lại nhìn viên thủy tinh trắng này, có phải giống với làn da trắng long lanh của nàng hay ? Nàng lại xem viên mã não xanh này...."


      "Dỡ xuống......." Tiết Tình từ trong hàm răng ra hai chữ này.


      Mặc kệ Kiếm Vô Tâm ôm kiếm nằm mặt đất giả khóc hay giả chết, quyết tâm sửa kiếm của Tiết Tình cũng thay đổi, cuối cùng vẫn là Kiếm Vô Danh chịu nổi ầm ĩ của Kiếm Vô Tâm : "Dựa theo lời Tiết nương mà sửa, sửa ngay bây giờ, đến giờ cơm chiều ta muốn nhìn thấy thành phẩm."


      "Vâng! Đại ca!" Kiếm Vô Tâm ôm kiếm sâu cúi đầu cái, lập tức ôm kiếm tông cửa xông ra.


      Tiết Tình cũng muốn cùng nhau tông cửa xông ra theo Kiếm Vô Tâm, Kiếm Vô Tâm vừa , nàng ngồi lại với Kiếm Vô Danh tự nhiên. May mắn lúc này có gia đinh chạy vào, sợ hãi quỳ gối trước mặt Kiếm Vô Danh :


      "Đại thiếu gia! tốt! Tam thiếu gia ngài, ngài chạy vào lò luyện, bị bỏng!"


      Kiếm Vô Danh đột nhiên đứng lên, Tiết Tình thấy được vẻ hoảng hốt khó khi có được gương mặt như điêu khắc của , dù sao cũng là huynh đệ tình thâm.


      "Còn mất hồn làm gì, dẫn đường" Vẫn là giọng điệu bình thản, nhưng càng làm người ta sợ hãi hơn lúc nãy.


      "Vâng, vâng!" Gia đinh kích động đứng lên từ mặt đất, phía trước dẫn đường.


      "Chúng ta cũng xem." Tiết Tình với Lưu Huỳnh và Kiển Điệp, ba người theo Kiếm Vô Danh, chung quy vẫn tốt hơn so với ngồi ngốc ở chính đường.


      Phòng lò luyện ở góc phía sau của Đoạn Kiếm sơn trang, giống như tên của nó, bên trong đều là các loại lò luyện lớn , mỗi ngày dùng than đốt cháy đỏ rực, mỗi thanh kiếm đều phải qua lò luyện rèn thành. Lúc đoàn người tới nơi, phòng lò luyện được gia đinh và nha hoàn vây kín, nhìn thấy Kiếm Vô Danh đến nơi, tự động mở ra con đường, Kiếm Vô Danh vội vã vào, bé trai khoảng mười tuổi nằm mặt đất trong phòng lò luyện, hai nha hoàn ở bên cạnh giúp đỡ .


      "Đại ca." Bé trai nhìn thấy Kiếm Vô Danh, yếu ớt tiếng.


      "Vô Ý, trước tiên đệ cần chuyện." Kiếm Vô Danh ngồi xổm xuống bên cạnh bé trai, kiếm tra vết thương của , ngoài việc tay phải có mảng da lớn bị bỏng trắng ra những chỗ khác đều có gì đáng ngại.


      "Đại thiếu gia, vậy bây giờ phải làm sao?" Nha hoàn ôm bé trai khóc như hoa lê đẫm mưa.


      Đối phó với vết thương bị bỏng phải là điểm mạnh của sách thuốc gia đình sao, Tiết Tình từ trong ngực lấy ra quyển sách của đệ tử phái Nga Mi, nàng cảm thấy mình giống như có cái túi của Doraemon, cái gì đều có thể dễ dàng lấy ra. Đọc lướt nhanh từng tờ từng tờ, quả nhiên tìm được đoạn về da thịt bị bỏng.


      " tìm đại phu chưa?" Kiếm Vô Danh hỏi.


      " mời, nhưng đại phu từ trấn xuống đây còn phải mất chút thời gian" gia đinh trả lời.


      "Đại ca....Tay của ta nóng quá, là khó chịu." Bé trai rên hừ hừ.


      "Tiểu thiếu gia, ngài chịu khó nhẫn nhịn thêm chút nữa, ta lấy khối băng tới cho ngài." nha hoàn khác đứng lên định đến hầm băng lấy khối băng.


      Tiết Tình vội vàng ngăn nàng lại: " được, thể dùng băng, trong thời gian ngắn cực nóng rồi lại cực lạnh, cẩn thận làm cho tay của mất cảm giác, lúc đó cánh tay này trở thành tàn phế."


      "Vậy bây giờ phải làm sao, tiểu thiếu gia..." Nha hoàn che mặt mà khóc.


      "Cởi bớt quần áo người ra, để tránh áu lắng đọng, lưu thông được đến tay làm cho tay bị hoại tử, đun ít nước ấm, dùng nước lạnh hâm ấm lên rửa sạch miệng vết thương, Lưu Huỳnh, trong xe ngựa chúng ta có thuốc trị bỏng của phái Nga Mi, ngươi mang tới đây." Tiết Tình theo những gì trong sách ghi lại.


      "Dựa theo những gì Tiết nương mà làm" Kiếm Vô Danh ra lệnh, vài hạ nhân lập tức chuẩn bị.


      Bọn hạ nhân ôm bé trai vào phòng ngủ, rửa sạch miệng vết thương rồi bôi thuốc mà Lưu Huỳnh mang tới, rốt cuộc bé trai rên hừ hừ nữa.


      "Vì sao muốn vào lò luyện?" Chờ sau khi vết thương được băng bó kỹ, Kiếm Vô Danh mới bắt đầu khởi binh vấn tội.


      "Ta.....Ta cũng muốn như huynh và nhị ca tự tay làm ra kiếm tốt tuyệt thế " Bé trai cúi đầu trả lời.


      " với đệ bao nhiêu lần, tuổi đệ còn quá ....."


      "Nhị ca cũng là mười tuổi bắt đầu rèn kiếm, mười lăm tuổi liền làm ra cây kiếm trong tay áo đẹp nhất đời tặng cho Nhị tẩu tương lai, bản thiếu gia nhất định cũng làm được." Bé trai nâng khuôn mặt nhắn lên .


      Cây kiếm trong tay áo đẹp nhất đời, Tiết Tình hoàn toàn thừa nhận điểm ấy, chút cũng khoa trương, đến trâm cài tóc đeo đầu phụ nữ cũng có khảm nhiều bảo thạch như vậy, nhưng xưng hô "Nhị tẩu tương lai" là như thế nào, ngay cả đứa như vậy Kiếm Vô Tâm cũng muốn lừa bịp sao! Cũng khó trách, dù sao cũng thường xuyên tự lừa dối chính mình.


      Kiếm Vô Danh vẫn nỡ lòng trách cứ bé trai: "May mà đệ chỉ bị tổn thương da thịt bên ngoài, nếu tổn thương đến gân cốt, đừng tới rèn kiếm, ngay đến làm thợ rèn cả đời này cũng đừng mong có thể làm nữa." Nhắc nhở cho bé trai xong, Kiếm Vô Danh liền cảm tạ Tiết Tình: "Đa tạ Tiết nương chỉ bảo."


      " sao, dù sao cũng làm theo sách vở mà thôi" Tiết Tình ngượng ngùng .


      "Vẫn chưa kịp giới thiệu với Tiết nương, đây là xá đệ, trong nhà đứng hàng thứ ba, tên gọi là Kiếm Vô Ý, Vô Ý, còn mau cảm tạ Tiết nương."


      Kiếm Vô ý nhìn thoáng qua Tiết Tình, hơi hơi cúi đầu : "Nhị tẩu, bản thiểu gia cám ơn tẩu."


      Tiết Tình có phần bối rối, xưng hô Nhị tẩu làm nàng rối rắm, dây dưa với người nhà này dứt cũng làm nàng rối rắm, đằng sau câu cảm tạ kia có vẻ thoải mái! lời cảm tạ sao?


      "Tiết nương, phải với nàng, nàng là khách quý nhưng lại mang thêm phiền toái đến cho nàng" Kiếm Vô Danh lời xin lỗi.


      " sao" Tiết Tình lắc đầu , nàng dám nhận lời xin lỗi của Kiếm Vô Danh.


      " được, Đoạn Kiếm sơn trang lấy làm hổ thẹn, đêm nay nàng nhất định phải ở lại sơn trang, để cho ta có cơ hội bồi tội với Tiết nương ." Kiếm Vô Danh kiên trì .


      " cần, tiền đặt cọc khách điếm đưa rồi, phải , Lưu Huỳnh?" Tiết Tình hướng Lưu Huỳnh nháy mắt.


      "Đúng thế" Lưu Huỳnh tránh ánh mắt của nàng phụ họa .


      "Tiết nương đừng từ chối, nhanh nhất đến tối Vô Tâm mới có thể sửa xong kiếm, đêm nay nương ở lại sơn trang, sáng mai ngày mai có thể cầm kiếm lên đường, chẳng phải dễ dàng hơn sao?"


      "Phải lâu như vậy sao?"


      "Tổ tông của Đoạn Kiếm sơn trang để lại quy củ, rèn kiếm có chín chín tám mươi mốt trình tự, sửa kiếm có bảy bảy bốn mươi chín trình tự, bất kể trình tự nào đều thể thiếu."


      "Sư thúc, ở nơi này cũng tốt, ngày mai chũng ta có thể trực tiếp đến núi Cầu Lũ, tiết kiệm được đoạn đường." Lưu Huỳnh .


      "Được rồi, làm phiền vậy." Tiết Tình cười cách miễn cưỡng, nàng rất sợ Kiếm Vô Danh, nam nhân lạnh lẽo cao quý làm cho người ta đoán ra được tâm tư.


      Đến quá trưa vẫn trông thấy bóng dáng của Kiếm Vô Tâm, nghe bởi vì Kiếm Vô Danh quy định thời gian hoàn thành nhiệm vụ nên vẫn phải ở lại phòng rèn kiếm, ngay cả cơm trưa cũng chưa ăn.


      "Nhị thiếu gia này tuy rằng tính cách đáng tin cậy, nhưng năng lực làm việc có thể làm cho người khác yên tâm ?". Tiết Tình có chút mong đợi hỏi Lưu Huỳnh, biết cây kiếm trong tay áo của nàng có thể thành binh khí lợi hại hay .


      "Đoạn Kiếm sơn trang tiếng tăm lưu truyền đời đời, chưa bao giờ bị bôi nhọ, giao cho họ làm việc, sư thúc người hoàn toàn có thể yên tâm."


      Nhìn vẻ mặt của Lưu Huỳnh, ràng muốn đề cao Kiếm Vô Tâm, nhưng vẫn rất khách quan đánh giá, nhìn dáng vẻ được tự nhiên đó Tiết Tình muốn véo véo hai má của , Lưu Huỳnh cảm thấy như có cái gì nóng bỏng tiến đến, nhanh chóng trốn về phía sau, Tiết Tình thu hồi tay cười cách quỷ quái, trái tim đập loạn thịch thịch , tại sao mình lại đột nhiên nổi lên lòng háo sắc.


      Tiệc bồi tội của Đoạn Kiếm sơn trang quả đúng là thịnh soạn, bàn đầy đủ vượt qua sức tưởng tượng của Tiết Tình, vài người đến sau liền tìm chỗ ngồi xuống, Kiếm Vô Tâm xuất cách phong trần mệt mỏi, mặt còn chưa lau hết bụi bặm, trong lòng ôm cái bọc gói kỹ kiếm trong tay áo.


      "Hà.........vừa kịp hoàn thành........Hư.......ca.......Hư....... vượt quá thời gian huynh quy định........." Kiếm Vô Tâm đặt sổ sách với khối bảo thạch mặt bàn, thở hồng hộc .


      "Vất vả cho Vô Tâm công tử rồi." Tiết Tình nhìn thấy Kiếm Vô Tâm vì sửa kiếm ình mà mệt đến như vậy, trong lòng cảm kích vô cùng.


      "Vì cục cưng Tiểu Tình Tình, ta sao, nàng nhìn xem nó như thế nào." Kiếm Vô Tâm xong mở bọc đó ra, bên trong là cây kiếm trong tay áo được sửa xong, bởi vì bảo thạch được tháo xuống, thân kiếm khác biệt so với trước kia, nhưng ....sao thân kiếm lại có thêm vài khối bảo thạch.


      ".....Vô Tâm công tử, phải là dỡ hết bảo thạch thân kiếm xuống sao?"


      "Ừ, vỗn dĩ thấy nàng thích, ta dỡ chúng xuống, nhưng ta lại khảm mấy khối mới lên, thế nào, nàng có thích ?" Kiếm Vô Tâm vô cùng chờ mong lời khen của Tiết Tình.


      Lúc này nếu phải nội lực của Tiết Tình mất hết cái chén trong tay nàng nhất định nát vụn.
      hanhtay thích bài này.

    3. hanhtay

      hanhtay Member

      Bài viết:
      37
      Được thích:
      15
      truyện hay. cảm ơn các nàng edit.

    4. Miên Miên

      Miên Miên Active Member

      Bài viết:
      369
      Được thích:
      119
      Chương 25: Say rượu



      "Đây là viên ngọc có họa tiết vô cùng hiếm thấy, màu sắc thuần khiết mà đơn điệu...." Kiếm Vô Danh tiếp tục ca ngợi bảo thạch thân kiếm.


      Cuối cùng Tiết Tình bùng nổ tức giận: " cần! Bao nhiêu cái hiếm thấy ta đều cần! Cho dù là viên sỏi mật hiếm thấy của Khang Hi để lại ta cũng cần! Ta là nương có nội tâm giản dị vì sao lại đưa cho ta thanh kiếm trông còn sặc sỡ hơn đuôi chim Khổng Tước đực khi động dục! Ban đêm cầm thanh kiếm này có thể phát tín hiệu cho bọn cướp bóc đến giết ta diệt khẩu a!"


      Rít gào xong, mọi thanh đều yên tĩnh, Kiếm Vô Danh và Kiếm Vô Tâm đều suy nghĩ nhưng suy nghĩ theo hai hướng khác nhau.


      Kiếm Vô Danh: Trong lời của Tiết nương có nhiều chỗ nghe hiểu, có thể là ngôn ngữ địa phương vùng lân cận Linh Vũ Sơn, nữ tử tập võ từ tính tình đều táo bạo, nàng ý chính là người như vậy, về sau vẫn nên cưới nữ tử có võ công về làm đại phu nhân của Đoạn Kiếm sơn trang.


      Kiếm Vô Tâm: sức chịu đựng của nương tử tương lai của ta giỏi, câu dài như vậy mà cần thở, xong rồi, như vậy có khả năng khi ấy ấy ta phải ở phía dưới, bắt đầu từ ngày mai mỗi ngày ta phải chạy vòng quanh sơn trang vòng.


      Tiết Tình đương nhiên biết hai huynh đệ đối diện kia suy nghĩ cái gì, chỉ cảm thấy ra được thoải mái a, Lưu Huỳnh ở bên nhàng ho khan hai tiếng, ý bảo Tiết Tình thất lễ, Tiết Tình hơi nghiêng đầu, dùng khẩu hình miệng với : "Nếu ra sư thúc của ngươi sang Tây Thiên với Đường Tăng."


      "Tiết nương, trước tiên nàng đừng quá kích động...." Kiếm Vô Danh còn chưa hết câu nha hoàn nghiêng ngả lảo đảo chạy vào.


      "Đại thiếu gia, tiểu thiếu gia đau tay, ngủ được" Nha hoàn rụt rè .


      "Biết rồi, ngươi về trước "


      Kiếm Vô Danh suy nghĩ chút rồi đứng lên : "Ta chăm sóc Vô Ý, Vô Tâm, đệ ở lại cùng Tiết nương."


      Kiếm Vô Tâm dựa nửa người vào ghế dựa, vung tay : "Đệ biết rồi, huynh yên tâm, đệ nhất định tiếp đãi Tiểu Tình Tình tốt"


      Kiếm Vô Danh gật đầu cái rồi ra ngoài, Kiếm Vô Danh yên tâm nhưng Tiết Tình yên tâm, tuy nhiên Lưu Huỳnh và Kiển Điệp đều ở đây, có lẽ Kiếm Vô Tâm dám làm điều gì xằng bậy.


      "Thân ái Tiểu Tình Tình, nàng tới Đoạn Kiếm sơn trang, ta hẳn là nên mời nàng ly." Kiếm Vô Tâm với Tiết Tình xong rồi bưng ly rượu lên.


      Từ trước đến nay, nam nhân như Kiếm Vô Tâm chưa bao giờ vì lễ phép mà mời rượu nữ nhân, cùng nữ nhân uống rượu đều để làm cho nữ nhân say khướt. Tiết Tình bưng ly rượu lên vừa định uống bị Lưu Huỳnh ngăn lại.


      "Sư thúc thân thể người còn khỏe, nên uống rượu, để ta uống thay người" xong uống hơi hết sạch rượu trong chén.


      Cùng với Lưu Huỳnh uống ly, Kiếm Vô Tâm vui vẻ, nếu uống ly với nam nhân mà lại vui vẻ, Tiết Tình hoài nghi bộ truyện ngày đó mình xem chính là ở mục đam mĩ.


      Kiển Điệp mình cầm ly rượu ngồi bên cạnh, lớn lên ở hoang mạc cùng với các loài thú hoang dã, nàng cảm giác được khí có phần cứng ngắc, nàng tò mò nhìn ba người thấy tia lửa bắn ra khắp nơi, đành ở giữa uống rượu mình.


      "Vì tình nghĩa của Đoạn Kiếm sơn trang cùng với Linh Vũ phái, cục cưng Tiểu Tình Tình, ta lại mời nàng ly." Kiếm Vô Tâm lại nâng ly .


      Lưu Huỳnh lại uống thêm ly.


      Tiết Tình bưng ly rượu vô cùng sửng sốt, nếu phải nàng biết lời của Lưu Huỳnh tuyệt đối bình thường, nàng nghĩ rằng Lưu Huỳnh theo đuổi Kiếm Vô Tâm.


      Kiếm Vô Tâm sốt ruột, trước đó có đến phòng bếp cố ý đổi rượu gạo mới mà Kiếm Vô Danh chuẩn bị đổi thành rượu ủ lâu năm, nghĩ muốn chuốc Tiết Tình uống say, tạo cơ hội để hai người tiến triển tình cảm, nhưng sao mà sư điệt của nàng lại nhiệt tình như vậy!


      "Vì phát triển tình nghĩa trong tương lai của hai bên " Kiếm Vô Tâm nao núng lại nâng ly .


      Lưu Huỳnh lại tiếp tục uống, ly rượu này vào, mắt thường có thể nhìn thấy thân thể Lưu Huỳnh có chút lay động, cầm ly rồi đặt bịch tiếng bàn. Tiết Tình vẫn bưng ly rượu, cảm thấy có chút kinh ngạc, bình thường Lưu Huỳnh làm gì đều lặng yên tiếng động, giống như con mèo, làm sao có thể phát sinh hành động thô lỗ như vậy ở bàn cơm.


      Lưu Huỳnh đưa tay với đến cằm Tiết Tình, ngón trỏ chỉ hướng về bụng Tiết Tình, tay nắm cằm ma sát hai cái, giống như là lau tro bụi, sao đó nhéo nhéo cằm Tiết Tình, rồi dùng tay lấy ly rượu trong tay Tiết Tình đưa đến gần môi Tiết Tình : "Uống nó "


      Tiết Tình trợn mắt, nàng chưa từng thấy Lưu Huỳnh như vậy, mùi rượu tựa hồ theo làn da tản mát ra xung quanh, ánh mắt có chút ửng hồng, hai má trơn bóng giống như vừa được đánh phấn, nhiệt độ nóng bỏng từ tay truyền vào cơ thể, bệnh trạng loại này ràng là.....Tên khoa học gọi là "Trúng độc cồn cấp tính", dân gian thường gọi là "Say rượu", Lưu Huỳnh ràng là say rượu!


      "Ngươi muốn làm gì!" Kiếm Vô Tâm nóng nảy, đứng lên muốn tách Lưu Huỳnh cùng với Tiết Tình ra.


      Lưu Huỳnh dùng tay kia rút kiếm, mũi kiếm để ở cổ Kiếm Vô Tâm, buộc Kiếm Vô Tâm ngồi lại ghế, Kiếm Vô Tâm mang theo vũ khí bên người, mà cho dù có vũ khí, kiếm pháp mà học khi rỗi rãi cũng thể sánh bằng kiếm pháp của Linh Vũ phái. Kiển Điệp ôm ly rượu mắt chớp chớp, theo lý thuyết tình huống này nhất định phải sử dụng bạo lực với nam nhân đùa giỡn , nhưng bây giờ người đùa giỡn lại la Lưu Huỳnh ca ca quen thuộc suốt đường , nàng lại thể xuống tay với Lưu Huỳnh ca ca, vì thế đành tiếp tục uống rượu mình.


      Tiết Tình ngoan ngoãn uống hết ly rượu, đối với người say rượu nàng tốt nhất nên làm theo ý , bằng biết có thể gây ra chuyện gì.


      Sau khi Tiết Tình uống hết ly rượu, Lưu Huỳnh lại tiếp tục rót rượu đưa cho nàng: "Uống!"


      Lông mày Tiết Tình biến thành đường thẳng, ngờ tửu lượng Lưu Huỳnh lại kém như vậy, chả trách bình thường uống rượu, chờ tỉnh rượu lại chuyện này cho biết, nhất định hận thể tự đào cái hố chôn mình. Dường như thú vui của Lưu Huỳnh sau khi say rượu chính lá rót rượu cho Tiết Tình, Tiết Tình nhịn được muốn nôn, biết vừa nãy còn thay nàng chắn rượu làm gì? Còn bằng để nàng liều lĩnh trực tiếp uống rượu cùng Kiếm Vô Tâm!


      Uống hết vài ly rượu, hề dừng lại, Tiết Tình cảm giác trong người mình giống như cái lò lửa.


      " , ta nóng quá." Kiển Điệp hừ hừ .


      Tiết Tình nhìn về phía Kiển Điệp, nàng cởi y phục của mình, Tiết Tình giật mình, muốn ngăn cản nàng nhưng thân thể nghe sai bảo, lắc la lắc lư, đầu óc cũng trở nên mơ màng.


      Sau khi Kiếm Vô Danh kể cho Kiếm Vô Ý vài mẩu chuyện giang hồ, ước chừng hết hai nén hương Kiếm Vô Ý rốt cuộc ngủ thiếp , Kiếm Vô Danh liền trở lại tiệc rượu. Đẩy cửa vào, Kiếm Vô Danh thấy được cảnh tượng thể diễn tả bằng lời, Lưu Huỳnh ngồi dưới đất, nửa người dựa vào ghế thản nhiên ngủ. Kiển Điệp còn ngồi ở vị trí của mình, có điều là y phục của nàng rất chỉnh tề, áo ngoài biết vứt đâu, lộ ra nửa cái yếm. Kiếm Vô Tâm quỳ rạp mặt đất, Tiết Tình đứng bên cạnh , chân đạp người , miệng la hét: " Gọi ta nữ vương! Gọi !"


      May mắn thay Kiếm Vô Danh là người từng gặp qua nhiều sóng to gió lớn, nếu đổi thành người khác, khẳng định trực tiếp chạy tới trước phần mộ tổ tông mà khóc. Ba người say rượu khẳng định thể tưởng tượng được Kiếm Vô Danh tốn bao nhiêu khí lực, vận dụng bao nhiêu nhân lực mới đưa được họ về sương phòng, Lưu Huỳnh rất ngoan, hoàn toàn ngủ say, so với dáng vẻ trước khi uống rượu dáng vẻ tại của có phần vô hại như con cừu. Về phần Kiển Điệp, nàng luôn tìm cơ hội để cởi quần áo nên chỉ có thể sai bọn nha hoàn đưa nàng về phòng, nhưng bọn nha hoàn này sức khỏe yếu đuối thể so sánh với Kiển Điệp càng thể chống đỡ được với nàng, cả đám người bị đánh tới mức kêu cha gọi mẹ, cuối cùng chỉ có thể dùng thức ăn làm mồi nhử, cầm theo miếng thịt bò, đưa Kiển Điệp trở về phòng từng bước. Ngược lại với Kiển Điệp sau khi say rượu thích đánh người xung quanh, Tiết Tình sau khi say rượu lại thích lung tung.


      "Ta cho các ngươi biết nha, muốn ta chết dễ dàng như thế đâu! Ta thể chết được! Lưu Huỳnh cũng thể chết được!" "Ngươi xem số các ngươi tốt! Nhân vật phụ có gì tốt, đừng để cho tác giả chú ý, tác giả mà chú ý thấy phối hợp diễn xuất tốt có kết cục tốt" "Ô ô ô, ta muốn chết, ta còn muốn lập gia đình" "Lập gia đình xong cũng muốn chết, còn phải sinh con nữa" "Sinh con xong cũng muốn chết, ta còn phải nuôi đứa bé lớn lên" "Khi đứa bé trưởng thành ta cũng muốn chết, ta còn muốn bế cháu trai" "Được bế cháu trai rồi ta cũng muốn chết, ta chết rồi chồng ta phải làm sao đây!"


      Tiết Tình phản kháng mạnh mẽ giống như Kiển Điệp, chỉ cần hai nha hoàn mỗi người giữ cánh tay, phía sau thêm người phụ giúp là có thể đưa nàng trở về phòng, Tiết Tình cũng rất biết điều, nhìn thấy giường liền nằm xuống, bọn nha hoàn chia nhau ra giúp nàng thay y phục, so với Kiển Điệp, Tiết Tình tựa như Thiên Sứ.


      Tửu lượng của Tiết Tình cũng quá kém, nằm ngủ lúc giường liền tỉnh hơn nửa, thân thể lại bắt đầu nhạy bén, trong khi ngủ mơ hồ cảm thấy trước mặt như là có người. Tiết Tình vội mở to hai mắt, phát thấy Lưu Huỳnh đứng bên cạnh giường mình, gương mặt vẫn ửng hồng, ánh mắt mơ màng, xem ra vẫn say rượu. Tiết Tình nhìn chằm chằm Lưu Huỳnh, nghĩ ra được muốn làm cái gì, trạng thái của Lưu Huỳnh tại rất giống như mộng du, hoàn toàn ở trong thế giới của mình, có cảm giác đối với xung quanh.


      Tiết Tình nhìn chằm chằm Lưu Huỳnh, Lưu Huỳnh cũng chăm chú nhìn Tiết Tình, tuy nhiên phải là nhìn Tiết Tình, ánh mắt của dừng lại ở vết son còn đọng lại môi Tiết Tình, giống như con báo lẳng lặng quan sát con mồi của mình, sau khi xác định được mục tiêu, nhanh như chớp cúi người xuống hôn, nhàng lau vết son còn thừa.


      Cũng may là giờ Tiết Tình nằm, nếu hai con ngươi từ trong hai hốc mắt rơi ra, quá kinh ngạc nàng ra được tiếng nào, thế này gọi là hôn trộm sao? phải, nên gọi là cưỡng hôn mới đúng! Hôn Tiết Tình xong, Lưu Huỳnh lộ ra vẻ mặt thỏa mãn, sau đó lảo đảo ra khỏi cửa.


      Lúc này, Tiết Tình cách nào ngủ được nữa, nằm giường lúc lâu vẫn ngủ được, đành phải xuống giường dạo trong sân lúc. Đêm khuya, Đoạn Kiếm sơn trang hoàn toàn yên tĩnh, tuy rằng có gia đinh trông coi ban đêm, nhưng cũng trông coi nghiêm ngặt. Đoạn Kiếm sơn trang giống với phái Linh Vũ và phái Võ , cũng phải là nơi truyền thụ võ học, người làm trong sơn trang đều là được mua về, rất ít có cơ hội được học võ công. Đoạn Kiếm sơn trang cũng cần người làm phải có võ công cao cường, có kẻ nào dám đối đầu với Đoạn Kiếm sơn trang, hoặc là lấy trộm đồ vật. Mỗi thanh kiếm thành phẩm của Đoạn Kiếm sơn trang đều được ghi lại trong sổ sách, kiếm làm cho ai hay bán lại cho ai đều được ghi lại ràng, được ghi lại chính là có hiệu lực, cho nên muốn đến Đoạn Kiếm sơn trang trộm kiếm, gọi là trộm kiếm, mà gọi là cướp đoạt kiếm.


      Tiết Tình con đường trải đá trong Đoạn Kiếm sơn trang cách mục đích, tự nhiên có số thanh kỳ quái truyền vào trong tai, loảng xoảng, loảng xoảng, loảng xoảng, loảng xoảng, Tiết Tình theo hướng thanh phát ra, phát thanh được phát ra từ căn phòng , trước cửa phòng còn treo thẻ bài bằng đồng: "Phòng chuyên dụng của nhị thiếu gia, cấm làm phiền".


      Kiếm Vô Tâm ở trong phòng sao? Muộn như thế này rồi còn làm cái gì? Tiết Tình muốn xem, tới trước cửa phòng rồi lại quay về, có lẽ nên làm phiền , đêm khuya gặp Kiếm Vô Tâm mình có vẻ có chút nguy hiểm. Rời khỏi căn phòng đó, Tiết Tình tiếp tục theo dọc con đường đá, đến gần núi giả, đột nhiên bị người bịt miệng, cả người bị kéo vào trong núi giả.


      "Ô...ô.......Ô....ô...Ô...!" Tiết Tình cố gắng kêu lên, hy vọng có gia đinh gác đêm nghe thấy.


      "Đừng ầm ĩ, ta tới để truyền đạt lại lời của Minh vực giáo chủ" Người đứng phía sau Tiết Tình giọng bên tai, giọng giống như là của trẻ.


      Dựa vào ánh trăng, Tiết Tình nhìn thấy cổ tay của cánh tay che miệng mình có con bướm hồ điệp nhắn, trông rất tinh xảo sống động.

    5. Miên Miên

      Miên Miên Active Member

      Bài viết:
      369
      Được thích:
      119
      Chương 26: Núi Cẩu Lũ



      Theo tuổi tác mà đoán, đây chính là An Loa, Tiết Tình vội vàng gật đầu, biểu thị rằng mình hiểu.


      An Loa buông tay, cũng buông luôn Tiết Tình ra, Tiết Tình xoay người đối mặt chuyện với nàng, đứng trước mặt Tiết Tình là nữ tử tuổi xấp xỉ Kiển Điệp, nhưng nếu so với bộ dáng xinh đẹp của Kiển Điệp, An Loa chỉ có thể coi là có khuôn mặt thanh tú, vẻ mặt khá lạnh lùng, thường xuyên cười vui vẻ giống như Kiển Điệp. Theo như nguyên tác, An Loa vì ghen tị với Nam Cung Lạc Lạc mà sử dụng đủ mọi thủ đoạn để đối phó với nàng, dĩ nhiên vì Nam Cung Lạc Lạc mạng lớn nên đều có thể thoát được, tuy rằng trong truyện An Loa chỉ là nhân vật phụ, nhưng Tiết Tình cũng thể khinh thường nàng, bởi vì nàng là đồ đệ của Diêm Minh, cần phải tới võ công, riêng tâm địa của nàng cũng đủ tàn nhẫn.


      Tiết Tình rất muốn hét lên, tiếng la hét của nàng nhất định có thể thu hút chú ý của gia đinh gác đêm, dĩ nhiên bằng năng lực của An Loa gia đinh chưa cần chạy tới cổ của nàng bị chặt đứt, nàng cũng biết cho dù bọn gia đinh có tới cũng vô ích, những người đó phải là đối thủ của An Loa, chỉ hy sinh thêm vài chục mạng người mà thôi.


      "Diêm Minh, có khỏe ?" Tiết Tình bày ra vẻ mặt như bị táo bón lo lắng hỏi.


      "Vực Chủ vẫn khỏe, ngươi cần quan tâm." An Loa trả lời bằng giọng điệu lạnh nhạt.


      ".......Khi nào quay về Trung Nguyên?" Đây mới chính là vấn đề Tiết Tình quan tâm, nàng biết sớm hay muộn gì Diêm Minh cũng quay về, bởi vì Nam Cung Lạc Lạc muốn tìm người thân! Cho dù là còng tay, xích chân, roi da, sáp nến cũng ngăn cản được bước chân của Nam Cung Lạc Lạc! Diêm Minh, làm sao có thể để Nam Cung Lạc Lạc lưu lạc mình ở Trung Nguyên, nhất định đuổi theo đến tận cùng.


      " tại tin đồn lan nhanh ở Trung Nguyên, Vực Chủ tiện ở lại, đây phải là việc mà ngươi phải trông nom."


      Giọng điệu của An Loa giống như vợ cả khi nghe thấy tiểu thiếp là Tiết Tình nhiều chuyện hỏi: "Lão gia đêm nay có về nhà hay ?". Nghe được Diêm Minh đến, Tiết Tình an tâm hơn, chính vì an tâm mà vẻ mặt cũng trở nên mềm mại hơn rất nhiều.


      "Ngươi cười cái gì?" An Loa nhạy bén để ý tới biểu cảm của Tiết Tình.


      Tiết Tình vội vàng lấy tay che má: "Hả? Ta cười sao? Nghe tin bình an ta liền cảm thấy vui vẻ." Tuy rằng trong lòng nàng hy vọng có người ngoài hành tinh đến bắt Diêm Minh là tốt.


      An Loa hừ tiếng khing thường, giọng câu: "Nữ nhân đáng thương".


      mặt Tiết Tình là tươi cười, nhưng trong lòng thấy vị muội muội này còn bị khinh thường và đáng thương hơn so với nàng! Chờ nhị sư huynh thành lập được liên minh Võ Lâm, để xem Diêm Minh còn có thể kiêu ngạo đến khi nào.


      "Ngươi vừa là muốn truyền đạt lại chỉ thị Diêm Minh? Chuyện gì vậy?" Tiết Tình lưu ý hỏi lại.


      "Giang hồ gần đây có phải xuất người danh tiếng rất tốt gọi là Tiêu Qui Ứng ? Vực Chủ có phần để ý đến , thể để phát triển thêm nữa, nếu có thể thống nhất Kỳ Lân các như vậy tạo ra uy hiếp với Minh Vực, Vực Chủ muốn ngươi thầm trợ giúp Kỳ Lân các, nếu như có thể khiến cho Tây Lân các thâu tóm được Đông Kỳ các gì có thể tốt hơn."


      Tiết Tình há hốc mồm: "Nhiệm vụ này rất gian khổ, ta cũng muốn Tiêu Qui Ứng ngày càng lớn mạnh, nhưng thực lực của Đông Kỳ các ràng yếu hơn so với Kỳ Lân các, ngươi đừng cho rằng ta có thể khiến cho phái Linh Vũ nhúng tay vào chuyện này, ta phải là chưởng môn, việc này ta làm được".


      An Loa tiếp tục : "Vực Chủ sớm đoán được việc này làm cho ngươi khó xử, nếu như phái Linh Vũ tiện nhúng tay vào, như vậy Minh Vực thầm ra tay, Vực Chủ phái những thủ hạ đắc lực tới trợ giúp ngươi, lần này ta đến chỉ để thông báo cho ngươi biết trước, để cho ngươi có thời gian suy tính, ta tiếp tục liên hệ với ngươi sau.


      Thủ hạ đắc lực của Diêm Minh chính là sáu đạo chủ, biết Bạch Tích Trần có đến hay , biết võ công chỉ biết điều chế thuốc, có lẽ chỉ cần làm hậu cần cần thiết phải đến, nếu Bạch Tích Trần biết mình và chủ nhân của có quan hệ, biết có ngạc nhiên hơn so với khi biết nàng là người phái Linh Vũ hay .


      Trước khi , An Loa đột nhiên quay người hỏi Tiết Tình: "Ngươi....có lời nào muốn nhắn lại với Vực Chủ ?"


      " cho biết, ta ." Tiết Tình buột miệng ra, đời này phải chỉ có Diêm Minh là người biết lợi dụng tình cảm của người khác, nàng - Tiết Tình cũng có thể làm như vậy, trước tiên vẫn phải lấy lòng Diêm Minh, Tiêu Qui Ứng hoàn toàn trở thành tù binh của Nam Cung Lạc Lạc, để lại hậu quả vô cùng to lớn, bằng khiến Tây Lân các thâu tóm Đông Kỳ các.


      An Loa nhìn Tiết Tình cách thương hại, xoay người rồi biến mất trong màn đêm. Tiết Tình đứng mình ở giữa núi giả nở nụ cười, nàng đáng thương sao? Trước kia nàng thấy mình đáng thương, nhưng tại nàng nghĩ vậy, nàng có sư tỷ thương nàng, nàng có danh tiếng của nữ hiệp phái Linh Vũ, hơn nữa.....Nàng còn có Lưu Huỳnh, nếu giang hồ này thể tiếp tục chơi đùa, nàng chơi nữa, trước khi tai họa đến nàng lén lút cư với Lưu Huỳnh, giống như cha và mẹ Kiển Điệp.


      Tiết Tình vừa mới ngủ gáy báo hiệu bình minh, sáng sớm tinh mơ, phải mất đến ba lần nha hoàn mới đánh thức được Tiết Tình, Tiết Tình chán nản rời giường, lộ ra vành mắt đen sì đành để nha hoàn hầu hạ mình rửa mặt chải đầu. Trang điểm cách ổn thỏa, nha hoàn dẫn đường ăn sáng, những người khác đều ngồi đâu vào đấy, Tiết Tình ngồi xuống bên cạnh Lưu Huỳnh. Ba người say rượu hôm qua đều nhớ được những chuyện xảy ra sau khi say, chỉ có hai huynh đệ của Đoạn Kiếm sơn trang trong lòng nhàng thở dài, xem ra đó phải là rượu tốt.


      Chủ và khách đều có chút khách sáo, yên lặng ăn điểm tâm, Kiếm Vô Tâm lấy ra cây kiếm trong tay áo.


      "Cục cưng Tiểu Tình Tình, thanh kiếm này ta sửa xong, nàng xem xem nó như thế nào" Kiếm Vô Tâm vui vẻ .


      Những viên bảo thạch mới được khảm lên đều bị tháo xuống, thân kiếm vì trải qua hai lần đánh bóng nên trông càng , Kiếm Vô Tâm mài cách tinh vi làm cho thân kiếm vô cùng bóng loáng, căn bản nhìn ra từng khảm cái này cái nọ.


      "Ngươi.......Có phải là sửa suốt đêm?"


      Kiếm Vô Tâm gật đầu.


      Đêm qua thanh trong phòng đó thực là của Kiếm Vô Tâm sửa kiếm? vì giúp mình tháo bảo thạch ra mà đêm ngủ? Trong lòng Tiết Tình có phần cảm động, tiếp nhận cây kiếm trong tay áo, cảm kích : "Cám ơn"


      "Chỉ cần trong lòng nghĩ đến thanh kiếm này là do đích thân nhị thiếu gia ta làm ra, có thể thay ta ở bên cạnh cục cưng Tiểu Tình Tình, ta cảm thấy dù ở trong phòng sửa kiếm mình nhưng hề đơn" Kiếm Vô Tâm vẫn vui vẻ như trước.


      Tiết Tình ngẩn người, nhìn thanh kiếm trong tay áo ở trong tay, càng nhìn càng cảm thấy giống Kiếm Vô Tâm, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng nổi lên nỗi xúc động khi cầm thanh kiếm trong tay áo do vị nhị thiếu gia này làm ra.


      Ăn điểm tâm xong, Kiếm Vô Danh lệnh cho vài gia đinh chuẩn bị xe ngựa và hành lý cho Tiết Tình, nhân tiện lúc đó, Tiết Tình hỏi Kiếm Vô Danh: "Tam thiếu gia có bị bỏng nặng lắm ?"


      "Đa tạ Tiết nương quan tâm, sau khi dùng thuốc Tiết nương cho tốt lên rất nhiều, lần này Tiết nương có công vụ trong người, ta cũng tiện giữ lại, lần sau trở lại Đoạn Kiếm sơn trang, nhất định phải để cho ta hảo hảo khoản đãi lần." Trong lời lần này của Kiếm Vô Danh có vài phần ý tứ chân thành.


      " có gì, ta ra ngoài luôn rất cẩn thận, lúc nào cũng mang theo ít thuốc bên người để đề phòng rối loạn, có thể có tác dụng như vậy ta cũng rất vui." Tiết Tình ngượng ngùng , có chút "lộn xộn lung tung".


      "Ai u!" Kiếm Vô Tâm vì lo lắng bọn gia đinh chân tay vụng về nên chính mình trực tiếp chọn ngựa cho Tiết Tình, hậu quả bị con ngựa trắng ngáng chân ngã ra đất: "Cục cưng Tiểu Tình Tình, con ngựa này tính tình quá mức hung dữ, hay là để ta tặng thần mã của ta cho nàng?"


      " cần!" Tiết Tình cuống quýt từ chối.


      "Để ta đến xem". Lưu Huỳnh xong liền tới, con ngựa trắng tự nhiên ngoan ngoãn trở lại, giống như con dê cúi đầu dịu dàng, tùy ý để cho Lưu Huỳnh chỉnh sửa dây cương, Tiết Tình thử tới gần nó thăm dò, mũi nó lại phun khí ra đe dọa, lần tới đến núi Nga Mi Tiết Tình nhất định phải tìm ông chủ trạm dịch để tranh luận, con ngựa này nhất định là GAY!


      "Trang chủ, Vô Tâm thiếu gia, chúng ta cũng nên khởi hành, hôm qua quấy rầy các vị, rất cám ơn khoản đãi của mọi người". Tiết Tình cúi người .


      "Cục cưng Tiểu Tình Tình, nhìn thấy kiếm như nhìn thấy ta, nếu nàng nhớ tới ta hãy lấy kiếm ra xem." Kiếm Vô Tâm nước mắt rưng rưng giống như con cừu bị người chăn cừu vứt bỏ ngoài biên cảnh.


      Tiết Tình cười vui vẻ: "Ta cất kĩ thanh kiếm, cố gắng nhìn nó."


      Tiết Tình vừa ngồi vào trong thùng xe, Lưu Huỳnh ngay lập tức điều khiển xe ngựa chạy như bay, dường như phía sau có bầy sói truy đuổi, Tiết Tình trọng tâm vững đụng phải tấm gỗ phía sau, Kiển Điệp phải giúp đỡ nàng ngồi xuống.


      "Cám ơn." Tiết Tình xoa xoa cái gáy .


      " , Lưu Huỳnh ca ca còn lo lắng Vô Tâm công tử cưỡi ngựa đuổi theo sao? Chúng ta có thể cho biết con ngựa kia cắn người hay ?"Kiển Điệp lo lắng .


      " phải là như vậy..........Lưu Huỳnh ca ca của ngươi ..........chính là muốn nhanh đến gặp sư phụ." Tiết Tình lại đánh lừa bông hoa của tổ quốc lần nữa.


      "À, cháu hiểu rồi, có lần cha cháu mang theo cháu gặp mẹ cháu cũng có lúc cũng điều khiển xe ngựa chạy nhanh như vậy."Kiển Điệp ra sức gật đầu .


      Tiết Tình có cảm giác rằng nàng ý hiểu sai ý nàng.


      " , người xem xem, Vô Tâm công tử vẫn còn đuổi theo phía sau." Kiển Điệp vén mành .


      Tiết Tình giật mình, nhanh chóng vén mành bên cạnh lên, Kiếm Vô Tâm quả nhiên cưỡi thần mã Hoang Mạc đuổi theo xe ngựa, chả trách xe ngựa chạy càng lúc càng nhanh, Lưu Huỳnh và Kiếm Vô Tâm hai người này quả nhiên thích chơi đùa giống như Phan Kim Liên và Tây Môn Khánh, chơi trò ngươi đuổi ta chạy? Đáng thương chính là hai vị nữ quyến bên trong xe!


      Tiết Tình nhô mình ra hướng về phía Kiếm Vô Tâm vẫy tay ra hiệu: "Đừng đuổi theo! Quay lại ! Đừng đuổi theo nữa!"


      Bởi vì tốc độ quá nhanh, hai bên tai Kiếm Vô Tâm đều là tiếng gió điên cuồng gào thét, nghe thấy lời Tiết Tình , chỉ nhìn thấy nàng vẫy vẫy tay với mình, tưởng là chào hỏi, vì thế vui mừng hôn gió trả lời Tiết Tình.


      Xe ngựa tiếp tục mạnh mẽ về phía trước, Tiết Tình thiếu chút nữa phun ra ngụm máu tươi, chơi trò nhảy Bungee như vậy là đủ rồi, nếu như Kiếm Vô Tâm trở về, rất có khả năng Lưu Huỳnh chở hai thi thể đến núi Cẩu Lũ. May mắn là ngựa Tiểu Bạch của Tiết Tình cũng chịu thua kém, bung sức ra chạy như điên, chỉ thấy hình ảnh của Kiếm Vô Tâm cùng thần mã hoang mạc càng ngày càng , càng ngày càng , cuối cùng dần dần biến mất trong tầm mắt.


      Nhặt được mạng quay về, Tiết Tình vui mừng buông mành xuống, nàng rất nhớ đường cao tốc ở đại, ở đó có hạn chế tốc độ, trải qua lần này thấy qui định đó phải có đạo lý, cổ nhân khiến người ta sợ hãi.


      Bỏ lại Kiếm Vô Tâm phía sau, xe ngựa trở lại trạng thái ổn định, quá trưa đến núi Cầu Lũ. Núi Cẩu Lũ là ngọn núi hoang vu, dưới chân núi có thị trấn, Tiết Tình rất nghi ngờ nhị sư huynh cần bạc để tiêu ở đâu. Dưới chân núi hoang tàn vắng vẻ, có trạm dịch cùng khách điếm để gửi lại xe ngựa, đường lên núi dốc đứng, xe ngựa thể lên, đành phải để xe ngựa ở lại dưới chân núi, dù sao nơi này cũng có người đến, càng có người cảm thấy hứng thú đối với thùng xe.


      Đeo lên lưng ngựa Tiểu Bạch bốn, năm túi lớn, ba người chia nhau xách những túi hành lý còn lại để mang tất cả lên núi. Núi Cẩu Lũ đá lởm chởm, ít cây cối, hiểu sao nhị sư huynh có thể cư ở trong này, rất ấm áp. Núi quá cao, đến đỉnh núi trông thấy ngay ngôi nhà tranh có tất cả ba gian phòng, trong phòng phủ đầy tro bụi, giống như là có người từng ở, vào trong buồng, chỉ thấy người nằm mép giường, thân và đầu hạ xuống thấp, quần áo người toàn là vết máu đỏ sẫm.


      Đây là chỗ ở của Động Trù, ngoài Động Trù ra còn có thể là người khác sao? Tiết Tình cực kì sợ hãi kêu lên: "Nhị sư huynh! Nhị sư huynh chết!"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :