1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Nữ phụ là vô tội - Tiểu Cô Tử (78 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Miên Miên

      Miên Miên Active Member

      Bài viết:
      369
      Được thích:
      119
      Chương 18: Hồng Y thiếu nữ



      Lần này Tiết Tình kiên quyết muốn Lưu Huỳnh thay chế phục Linh Vũ phái, tới chỗ nào đều phải chịu các môn các phái bái lạy làm cho người ta chịu nổi, nhưng 99% y phục của Lưu Huỳnh cũng toàn thêu hoa văn Thanh Phong, bất đắc dĩ khi Tiết Tình xuống núi chuyện đầu tiên là đem Lưu Huỳnh kéo đến tú trang.


      "Sư phụ, làm mấy bộ y phục mới cho ." Tiết Tình đem Lưu Huỳnh kéo đến trước mặt thợ may.


      "Được rồi! nương muốn làm cái y phục gì?" Thợ may vừa đo tấc cho Lưu Huỳnh vừa hỏi Tiết Tình.


      "Ta muốn kiểu dáng rất khác biệt chút, cũng đừng quá lớn, hào hoa phong nhã nhưng thể quá cứng nhắc, hoạt bát đáng nhưng thể quá nghịch ngợm, y phục cần quá rộng, chặt chút cũng được, có thể tôn lên vóc người hoàn mỹ của sư điệt ta." Tiết Tình suy nghĩ .


      "Được rồi! nương, công tử chờ, ta vá cái hàng mẫu cho hai vị xem chút." Đo xong kích thước, thợ may xong, rảo chân bước vào phòng.


      phải, có thể làm ra loại y phục này chứ? Tiết Tình rất hiếu kỳ, nàng chỉ là tùy tiện chút cầu đùa giỡn cổ nhân, nghĩ tới trí khôn của người dân lao động cổ đại cũng quá khủng , cái dạng cầu xảo trá gì cũng có thể hoàn thành.


      "Sư thúc, cầu của người cổ quái, người muốn làm cái dạng y phục gì?" Lưu Huỳnh hỏi.


      "Ta nào biết. . . . . ." Tiết Tình giọng .


      tới nén nhang, thợ may cũng bước ra, cầm trong tay mấy khối bố thô ráp may y phục khuôn mẫu: " nương, người xem đây có đúng ?"


      Lông mày Tiết Tình cơ hồ vặn thành vòng, hết sức chăm chú mà nhìn chằm chằm vào y phục, đúng là hào hoa phong nhã lại cứng nhắc, hoạt bát đáng lại nghịch ngợm, y phục tuyệt rộng thùng thình, mặc ở người Lưu Huỳnh nhất định có thể tôn lên vóc người hoàn mỹ, chủ yếu nhất là nhìn cực kỳ quen mắt. . . . . . Đây phải là sườn xám (1) sao! Thần a, cũng may Tiết Tình là xuyên qua, nếu là lịch sử mặc, bây giờ Bách Độ bách khoa trong nhất định viết, sườn xám khởi nguyên: X triều, nàng nhà giàu phẩm tính ác liệt làm khó vị lão thợ may thành thực, đưa ra mấy cái cầu vô lễ, nghĩ tới thợ may sư phụ sau khi suy tư cùng tưởng tượng làm ra loại y phục phù hợp với toàn bộ cầu của nàng, kiện y phục kia cũng chính là sườn xám sớm nhất. Lừa bịp ! Có cần thông minh như vậy hay ! Điều này làm cho nữ xuyên qua cảm thấy trí thông minh sút kém tột cùng!


      "Sư thúc, y phục này ta mặc." Lưu Huỳnh nhìn chòng chọc y phục hồi lâu, liền , mặc dù biết loại y phục này là cho nữ nhân mặc, nhưng do trực giác mách bảo vẫn cảm thấy y phục trước mắt giống như phiên bản dài của cái yếm phải là phong cách của mình.


      Mặt của Lưu Huỳnh rất điềm tĩnh, mặc sườn xám vào nhất định giống như kỹ nữ Thượng Hải thời xưa dạng, Tiết Tình vì hứng thú tệ hại của mình mở giọng gian xảo giống những tên buôn lậu đến lừa trẻ con : "Mặc bộ y phục này vào, ta bảo đảm bất kể nương nhà nào đều bị ngươi mê hoặc ."


      Lưu Huỳnh nhìn chằm chằm ánh mắt của Tiết Tình, khiến Tiết Tình rất tự nhiên, chậm rãi mở miệng: "Sư thúc, người lừa ta."


      ". . . . . . Tốt, đúng là lừa gạt ngươi." Tiết Tình phải thừa nhận mình láo đến trẻ con cũng tin.


      Sư phụ may vĩ đại mặc dù thiết kế ra loạt y phục mà từ thế kỷ hai mươi cho đến thế kỷ hai mươi mốt mới lưu hành, nhưng là bởi vì kiểu dáng quá hào phóng, cái cũng bán được, tục ngữ sai, thiên tài, luôn là chết đói nhiều.


      Cuối cùng vẫn là từ trong tú trang mua vài món vừa người Lưu Huỳnh, Lưu Huỳnh ở bên kia thử y phục, Tiết Tình ở chỗ này ôm y phục thử xong cắt sợi vụn, tình cảnh này tựa như phu thê già cùng nhau dạo thương trường.


      Từ tú trang ra ngoài, bóng hồng chợt lướt qua trong khóe mắt Tiết Tình, Tiết Tình dừng bước như có điều suy nghĩ.


      "Sư thúc, sao vậy?" Lưu Huỳnh ôm chồng y phục ra ngoài, thấy Tiết Tình đứng ở cửa, người bất động, hỏi.


      "Ngươi còn nhớ ta với ngươi ở Xương Sinh trấn được vị nữ hiệp cứu sao?"


      "Nhớ, người tìm được vị nữ hiệp kia rồi hả ?"


      Tiết Tình lắc đầu cái: "Ta hỏi sư tỷ, nàng màu đỏ là màu sắc kết hôn, rất ít thiếu nữ chưa tới ngày đó mà mặc màu đỏ, càng nghe giang hồ xuất hiệp nữ hành hiệp trượng nghĩa mặc phục trang kỳ dị như vậy."


      "Nếu có duyên, chắc chắn gặp lại, đến lúc đó sư thúc trực tiếp đa tạ nàng là được."


      "Ừ."


      Đem hành lý sắp lại trong xe, Tiết Tình lại nghĩ tới việc: "Đúng rồi, sư tỷ chỗ ở Nhị Sư Huynh vắng vẻ, ngân phiếu đổi ra thành tiền mặt, nên chúng ta phải mang tiền mặt theo, mau đến ngân hàng tư nhân đổi bạc."


      "Ta là được rồi, sư thúc cứở nơi này chờ."


      "Cũng tốt, xe ngựa chạy tới chạy lui cũng phiền toái."


      Lưu Huỳnh đến ngân hàng tư nhân đổi bạc, Tiết Tình ngồi ở ngoài xe ngựa chờ đợi, dựa vào mui xe tránh ánh mặt trời.


      nam nhân thoạt nhìn liền giống người tốt lảo đảo tới trước mặt Tiết Tình: " nàng dáng dấp đủ mỹ miều, vừa tới Linh Vũ sơn sao?"


      Đây là lưu manh sao? Đây chính là lưu manh công tử trong truyền thuyết sao? Xuyên qua chỉ có hai tháng, nàng rốt cuộc bị tên lưu manh mặc cổ trang đến quấy rối rồi !


      ", ta. . . . . ." Tiết Tình muốn cho biết mình phải là vừa tới, là vừa phải .


      Lưu manh công tử có hứng thú nghe nàng chuyện, cắt đứt lời của nàng: "Vận khí tốt, đụng phải đại gia ta rồi, đại gia ở Linh Vũ sơn ai biết ai hiểu, Chưởng môn Linh Vũ phái cùng phụ thân ta là quen biết lâu, Tiết sư thúc Linh Vũ phái biết , là bác ta."


      Tiết Tình tại sao biết mình khi nào lại thêm chất tử như vậy, biết người trước mắt là khoác lác giở trò lưu manh, chê cười : "Biết công tử ngươi hậu đài vững chắc, nhưng nương ta lạ gì, làm phiền ngài đến kia bên chơi ."


      " nàng tầm mắt đủ cao, ngươi xem mình ngươi rất là nguy hiểm, để đại gia ta giúp ngươi." Nam nhân muốn hướng người Tiết Tình chạm vào.


      Tiết Tình đẩy ra: "Ta chờ người."


      "Người nào?"


      "Nam nhân."


      Nam nhân lau khóe miệng, nhào tới muốn bắt Tiết Tình: " nàng, có chút ý tứ ha, đại gia ta phải là nam nhân sao."


      Cũng may kiếm trong tay áo còn mang bên mình, nam nhân ở trước mắt biết võ công, như loại người này chỉ cần lấy binh khí ra hù dọa cái khẳng định vừa chạy vừa tè ra quần. Tiết Tình muốn rút kiếm, hồng y thiếu nữ nhảy ra ngăn cản đến trước người của nàng, nhấc chân đá nam nhân trước mặt văng ra xa.


      "Ngươi!" Tiết Tình có thể cảm thấy thiếu nữ trước mắt rất giông người mà tại trong lúc hỗn loạn ở Xương Sinh trấn cứu mình, trùng hợp a, có phải trùng hợp đến như thế .


      Thiếu nữ cũng để ý Tiết Tình, mặc dù động tác rất , Tiết Tình vẫn có thể cảm giác nàng né mình để ình thấy mặt của nàng, tại sao? chỉ vấn đề khiêm tốn thôi chứ?


      "Ngươi, ngươi dám đánh ta! Ngươi có biết bác ta là Tiết Tình sư thúc của Linh Vũ phái hay !" Lưu manh tuy nằm mặt đất, miệng vẫn chịu ngừng lại.


      Hồng y thiếu nữ cũng chuyện, giơ chân tính giẫm lên mặt nam nhân kia, còn chưa có đạp lên liền phát nam nhân mềm nhũn té xuống, bị dọa ngất rồi !


      Tiết Tình xấu hổ, quá vô dụng, may là mình có lấy vũ khí, nếu có lẽ bị dọa chết rồi.


      " nương, thả , nơi này là địa bàn của Linh Vũ phái, ở chỗ này đả thương người tốt lắm." Tiết Tình với hồng y thiếu nữ, nếu để cho đệ tử tuần tra chân núi biết sư thúc bọn họ bị người đùa giỡn chừng ồn ào thành cái dạng gì rồi, truyền lên giang hồ có khi so với việc khuê nữ của Tây Lân các chủ bị thoái hôn còn buồn cười hơn.


      Hồng y thiếu nữ có lên tiếng, chỉ là hạ chân, hiển nhiên là nghe được lời Tiết Tình.


      nương này có thể 50% là bị câm, chỉ là Tiết Tình vẫn : " nương, chính là người ở Xương Sinh trấn cứu ta phải ? Vẫn muốn tiếng đa tạ, xin hỏi phương danh nương?"


      Hồng y thiếu nữ có trả lời, cũng quay đầu lại, nàng. . . . . . Chạy. Tiết Tình biết võ công, nên thể đuổi kịp nàng, chỉ có thể ngơ ngác nhìn bóng dáng đỏ thẫm lẫn vào trong đám người biến mất thấy gì nữa. Tiết Tình đột nhiên cảm thấy mình nếu là biết võ công hẳn là tốt, chân mặt đất gặp nguy hiểm chạy trốn rất nhanh, có thể đuổi theo người muốn đuổi theo, né tránh người muốn tránh. Đều do tên khốn Diêm Minh kia, luyện võ thể chuyên tâm chút a, nếu phải là tương tư đến tẩu hỏa nhập ma, Tiết Tình cũng cần giúp khai thông chân khí, cũng bị phế bỏ võ công, suy nghĩ chút mình nếu vẫn còn võ công theo như lời giang hồ , trượng kiếm thiên nhai, tiêu dao thiên hạ, uy phong cỡ nào.


      Tiết Tình lùi về trong xe ngựa đợi lát, Lưu Huỳnh cầm cái bọc trở lại, đừng xem bọc mà chê cười, bên trong đựng toàn là bạc trắng đây nè.


      "Sư thúc, có thể lên đường." Lưu Huỳnh đem bạc bỏ vào buồng xe, ngồi vào vị trí đánh xe.


      Tiết Tình bò vào buồng xe, vén rèm lên chút cùng Lưu Huỳnh chuyện: "Lưu Huỳnh, ta lại gặp cái hồng y nữ hiệp kia rồi, nàng lại cứu ta."


      "Rất khéo, Linh Vũ sơn này chỉ có tiểu trấn, chung quanh cũng thông quan đạo nơi khác, có rất ít người đến." Lưu Huỳnh vừa vung roi đánh xe vừa .


      "Ngươi cũng cảm thấy nàng là theo chúng ta?"


      " chừng là người của Diêm Minh phái tới." Lưu Huỳnh rất tình nguyện khi nhắc đến Diêm Minh.


      " phải là người của ." Tiết Tình khẳng định , mặc dù Diêm Minh qua phái người tới trung nguyên cùng nàng giữ vững liên lạc, người nọ là dùng để giám thị cùng sai bảo nàng, cũng phải bảo vệ nàng, thủ hạ Diêm Minh có sáu đạo chủ, chỉ có hai người là nữ, người trong đó là nữ thiếu phụ có tuổi, người khác đúng là thiếu nữ trẻ tuổi, chỉ là nữ nhân kia là đồ đệ Diêm Minh, lại có khuynh hướng luyến sư, nàng biết quan hệ của Tiết Tình cùng Diêm Minh là thuần khiết, vọng tưởng nàng cứu Tiết Tình, còn bằng vọng tưởng trong bánh bao chay có thịt: " sao, cần gấp gáp, nếu như nàng theo chúng ta liền nhất định lại thân, bắt được nàng tự nhiên tất cả đều ràng."


      (1) sườn xám: áo dài trung quốc

    2. Miên Miên

      Miên Miên Active Member

      Bài viết:
      369
      Được thích:
      119
      Chương 19: Lão thái bà kể chuyện cổ tích



      Mặc dù ở chân núi hơi chút trễ nãi thời gian, cũng may trước khi trời tối vẫn kịp chạy tới trấn . Quy củ cũ, vào ở khách sạn sang trọng nhất, thuê hai gian phòng hảo hạng ở bên cạnh nhau.


      Gần tới Đoạn Kiếm sơn trang, nên trấn hội tụ các lộ khách giang hồ, vừa có rất nhiều người giang hồ nâng cốc cười , mấy tráng hán thi so tài sức mạnh, Tiết Tình ngại ồn ào, muốn cùng Lưu Huỳnh ăn trong phòng. Cơm nước xong, Lưu Huỳnh trở về gian phòng của mình, Tiết Tình trải tốt giường ình, ngồi ở giường biết làm gì. Cổ đại có TV, có máy vi tính cũng lưu hành viết tiểu thuyết, trách được trong nhà cổ nhân đều có rất nhiều đứa bé, là nhàm chán a!


      Tiết Tình nhảy xuống giường, giày vào, cuộc sống có Lưu Huỳnh quả nhiên là cuộc sống hoàn chỉnh đây nè. Bước ra khỏi cửa, sát vách chính là phòng của Lưu Huỳnh, Tiết Tình gõ hai cái, ai mở cửa, lại nằng nặng gõ hai cái, vẫn là có người mở cửa, cửa là khóa trái từ bên trong, trong nhà có người, chẳng lẽ Lưu Huỳnh ra ngoài quên khóa cửa nên tặc vào trộm rồi ! Bạc mang cho Động Trù cũng đều để ở trong phòng của a!


      Tiết Tình tại sao có thể chịu được tổn thất tài sản lớn như thế, dưới tình thế cấp bách cũng để ý thân thể mình dễ hư, dùng sức vọt tới cửa phòng. Tiết Tình mặc dù có nội lực, thân thể hàng năm tập võ cũng khá cường tráng như trâu, cửa gỗ mỏng manh này sao chịu nổi lực đẩy của nàng, phát ra thanh đáng thương. Tiết Tình vọt vào, phát trong phòng có bồn gỗ lớn, trong chậu nước nóng còn bốc hơi nóng, người trong nước còn lộ bả vai trắng noãn, hảo , các loại phim cổ trang truyền hình cũng dạy cho Tiết Tình, loại tình huống này gọi là tắm rửa, mà cử động của Tiết Tình lúc này gọi là xông vào nhà tắm của nam.


      Lưu Huỳnh tắm, Tiết Tình đột nhiên xông vào phòng, ánh mắt hoảng sợ nhìn thẳng ánh mắt rung động của Tiết Tình, hai bên đều cử động, lúng túng, chỉ bảo trì mấy giây, Lưu Huỳnh kích chưởng vận đủ nội lực đánh mặt nước, kích thích mảng lớn bọt nước, bọt nước trong suốt giống như Mosaic ngăn trở tầm mắt Tiết Tình, có giọt nước rơi vào cột cửa bên cạnh Tiết Tình, ở cột cửa nhàng lưu lại hố , Tiết Tình cả kinh.


      "Ngươi muốn giết ngươi sư thúc sao!" Tiết Tình kêu to chạy ra khỏi phòng, nàng mới vừa bước ra, cửa phòng bị đóng mạnh. Tiết Tình đứng ở cửa vỗ ngực, cổ nhân đối với thân thể mình phải quan tâm bình thường, trinh tiết liệt nữ vì trinh tiết có thể tự sát, Lưu Huỳnh vì thủ thân như ngọc có thể giết mình a!


      Ở cửa phòng Lưu Huỳnh ngẩn ngơ lát, Tiết Tình rốt cuộc phát mình có cơ hội tiến vào nữa, ngoan ngoãn rời . qua thời gian ăn cơm, vẫn mình dưới sảnh, nhưng vì bên ngoài rơi xuống mưa như trút nước, càng nhiều người chạy vào khách sạn trốn mưa, trước mặt qua thứ giải trí của cổ nhân nhiều lắm, cho nên có khá nhiều người ngồi uống rượu xung quanh. Tiết Tình nhìn bàn vài món ăn , lại muốn bầu rượu nhạt, vùi ở trong góc ăn mình, ăn cái gì cũng phải trọng điểm, nàng nhĩ lực rất tốt, nghe chút những người khác hàn huyên chuyện giang hồ cũng có thể giết thời gian.


      "Năm trước, năm ngoái, năm nay, ta hàng năm đều tới, Đoạn Kiếm sơn trang vẫn chịu đánh kiếm cho ta." kiếm khách uống cạn ly rượu, mở giọng oán trách.


      "Ha ha, ngươi chỉ mới ba lượt làm gì, ta những mười lần bọn họ cũng chịu giúp ta đánh kiếm." người ngồi cùng bàn mở giọng an ủi.


      "Ngươi , tiện tay làm vũ khí có khó khăn gì."


      " phải còn có nơi gọi Lệnh Hồ, cũng là rèn vũ khí nhất đẳng, thậm chí có thể sánh ngang cùng Đoạn Kiếm sơn trang."


      "Phải, nhưng họ toàn là người cổ quái sống nơi thâm sâu cùng cốc, ngay cả mặt mũi cũng thấy được, ta vẫn là ngoan ngoãn cầu Đoạn Kiếm sơn trang."


      "Ai, chỉ có thể như vậy rồi."


      Tiết Tình theo bản năng sờ sờ kiếm trong tay áo trong ngực, đồ chơi này có lẽ rất có lai lịch? Trừ ngoại hình quá hóa lệ, phải có nguyên liệu của nó hết sức hiếm có, những cây kiếm thông thường bày bán các hàng rèn có thể so sánh, bằng Tiết Tình cũng nỡ đổi.


      Mưa bên ngoài tựa hồ có dự tính tạnh xuống, lại có người thân đầy nước mưa chạy vào khách sạn, người nọ cũng chỉ là lão thái bà tóc bạc, có gì đặc biệt, khiến Tiết Tình cảm giác hứng thú là hai đồng tử theo phía sau nàng, người tóc cột dây màu xanh, người khác cột dây màu đỏ, hai người là sinh đôi, xem ra cực kỳ thú vị, hai đồng tử cầm vật trong tay cũng rất kỳ lạ, đồng tử dây xanh ôm cái trống , đồng tử dây đỏ cầm vật tựa như phách nhịp.


      Tiết Tình cảm giác hứng thú với lão thái bà cùng đồng tử ngừng, lão thái bà mới vừa cùng chưởng quỹ dứt lời, có người giang hồ uống say chuếnh choáng đứng lên : "Lão thái thái là người kể chuyện phải ?"


      Lão thái bà nhìn chút, : "Lão thân vân du tứ hải, lấy kể chuyện làm thú vui."


      "Tốt lắm! Bên ngoài mưa to ngừng, mọi người ở chỗ này buồn bực, lão thái thái có thể kể vài câu chuyện cho chúng ta đỡ buồn ?"


      Lời của trúng ngay tim đen mỗi người, rối rít phụ họa năn nỉ: "Đúng vậy a, lão thái thái, cho chúng ta nghe vài chuyện, tiền thưởng nhất định ít."


      Lão thái bà suy nghĩ lát, : "Nếu chư vị khách quan có nhã hứng, lão thân kể vài chuyện, khách quan muốn nghe cái gì?"


      "Lão thái thái, chút giang hồ gần đây có cái chuyện gì mới."


      "Tốt, lão thân kể chút những chuyện mới giang hồ. " Lão thái bà mới vừa bắt đầu, hai đồng tử sanh đôi liền gõ nhạc khí đệm cho nàng: "Nhắc tới chuyện mới giang hồ, ít, các vị khách quan nghe lão thân chậm rãi kể, Kiều Dật Quân kiệt xuất Võ đại đệ tử, cùng khuê nữ Tây Lân các chủ đính ước, khuê nữ Tây Lân các chủ gọi Trình Linh, trời sanh mỹ lệ như mẫu thân, cầm nghệ tuyệt vời thông hiểu thập lục huyền cầm, tài mạo song toàn, bụng đầy kinh luân; Kiều Dật Quân, phái Võ , văn hay, võ giỏi, cùng Trình Linh này vốn là đôi trời sinh, ai ngờ Kiều Dật Quân, lại đến Tây Lân các chủ vội vã từ hôn, đáng thương cho Trình Linh về sau phải lẻ loi!"


      Tiết Tình vịn đầu, cần biết cái thời đại gì, cần biết có camera, máy nghe lén hay đám chó săn hay , bản năng nhiều chuyện của loài người chưa bao giờ thay đổi. Đáng thương cho Kiều Dật Quân, mặc dù Tiết Tình biết nguyên nhân từ hôn là do người khác, nhưng chuyện từ hôn lại thành điểm nhơ bị lan truyền ra ngoài.


      Nghe những khách nhân mặt thảo luận mặt trầm trồ khen ngợi, lão thái bà bị khích lệ, tiếp tục hát lên: "Liễu thúy hồ, sóng bích ánh, cực lạc nhân gian Thanh Bình Nhạc, có hồng bài mới, gọi là Ỷ Thuần, được tổng quản mang về, về Ỷ Thuần nương a, bộ dáng vô cùng đẹp, cầm nghệ tuyệt phối, vang danh bốn phương, mang ngàn vàng chỉ cầu được nghe đoạn cầm , mà dư sau đó còn văng vẳng bên tai tận ba mươi ngày, có thể , khi giai nhân chau mày, nghiêng nước nghiêng thành nghiêng túi tiền, bao nhiêu vương tôn quý tộc đều sụp đổ."


      Nghe khách nhân cười ha ha, có vị nghe được rất cao hứng, lớn tiếng hỏi: "Lão thái thái, ngươi có phải cái gì cũng biết hay à?"


      Lão thái bà hát lên: "Hỏi lão thân, biết gì? Lão thân chỉ có thể lắc đầu, hỏi lão thân, biết gì? Lão thân cũng là lắc đầu."


      "Ha ha ha, lão thái thái đủ ngông, người cái gì cũng biết, vậy chút giang hồ tại ai có thể đảm nhiệm đệ nhất thiên hạ?"


      "Vị khách quan kia, hỏi hay, giang hồ mênh mông, nhân tài xuất lớp lớp, bao nhiêu kiệt ra đời, nếu hỏi thiên hạ đệ nhất, ai có thể đảm nhiệm, ta chỉ người, Đông Kỳ các chủ Tiêu Quy Ứng, văn hay, võ giỏi, tài đức vẹn toàn thiên hạ ai cũng , nếu là khách quan ngươi tin, lão thân lại nhắc người, hướng đông, Linh Vũ phái, sư muội Chưởng môn gọi Tiết Tình, nhắc tới Tiết Tình nương a, năm tuổi chinh chiến hoang mạc, bảy tuổi luyện kiếm pháp, mười tuổi tinh thông kiếm pháp, mới có thể khuynh thiên hạ, võ càng khuynh thế nhân, Kỳ Nữ Tử như thế, lại nhất kiến chung tình với Tiêu Quy Ứng, ngươi Tiêu Quy Ứng này, có thể xưng hùng hay ?"


      "Khục!" Tiết Tình phun ra hớp rượu nhạt, hoàn hảo mang dịch dạ dày văng ra, kể chuyện về Tiêu Quy Ứng kể Tiêu Quy Ứng, làm gì đột nhiên đến nàng, khiến nàng chút tâm lý chuẩn bị cũng có.


      Tiết Tình cảm giác năng lực chịu đựng của mình đến cực hạn, vẫn là nên rời , ngộ nhỡ bị người phát mình là xì căng đan nữ chính, mạnh mẽ cầu ký tên làm thế nào. Mới vừa đoạn, liền đụng phải Lưu Huỳnh.


      "Sư thúc, ta muốn xuống dưới tìm người." Nhìn thấy Tiết Tình, mặt Lưu Huỳnh xuất tầng màu hồng nhạt quỷ dị.


      "Chớ xuống, ở dưới quá đáng sợ, chúng ta vẫn là nên lên tốt hơn." Tiết Tình đẩy Lưu Huỳnh lên.


      Lưu Huỳnh khó hiểu, nghi hoặc hỏi: "Sư thúc, mặt của người tại sao lại hồng hồng?"


      "Mệt!" Tiết Tình quả quyết, nhìn Lưu Huỳnh, thân thể của nam nhân rốt cuộc cùng nữ nhân giống nhau, quá nặng!


      "Sư thúc, mới vừa rồi. . . . . . xin lỗi, ta hoảng hốt. . . . . . có chừng mực . . . . . ." Màu hồng nhạt lại leo lên khuôn mặt Lưu Huỳnh.


      "Là ta đúng, ta cho là trong phòng ngươi có tặc rồi, sư thúc là lo lắng an nguy của ngươi, cũng phải lo lắng bạc trong phòng ngươi, yên tâm, sư thúc cái gì cũng thấy. . . . . .Có lẽ thế."


      "Sư thúc!"


      Đêm đó Lưu Huỳnh ngủ tốt lắm, thỉnh thoảng mộng đẹp, thỉnh thoảng gặp ác mộng, liên tiếp hành hạ , trong miệng luôn kêu: "Sư thúc! được!" Lúc này Tiết Tình ngủ trong phòng cách vách, ôm gối phát ra tiếng cười dâm tà, nếu như nàng nhìn thấy bộ dáng thê thảm của Lưu Huỳnh, lật cuốn thầy thuốc gia đình, nàng biết triệu chứng Lưu Huỳnh gọi là bị hoảng sợ quá độ.


      Dậy sớm, thu thập xong hành lý lần nữa lên đường, ra khỏi cửa phòng đụng phải Lưu Huỳnh giống như mới vừa rời giường, Tiết Tình nhìn chằm chằm mặt của Lưu Huỳnh chút : "Ah, sư điệt, con mắt của ngươi thế nào bị sưng lên?"


      "Ngủ ngon." Lưu Huỳnh buồn bã ỉu xìu trả lời.


      "Giường ngủ nơi này thoải mái sao? Vậy lần sau chúng ta đổi sang khách sạn tốt hơn."


      "Là vấn đề riêng của ta, giường ngủ sao, sư thúc phải lo lắng cho ta, qua đoạn thời gian là tốt." Lưu Huỳnh tin tưởng thời gian chữa khỏi tất cả, bao gồm nội tâm bị thương của mình.


      "Nếu ngủ được cho ta biết, mê hương trong túi xách còn chưa có dùng qua, bọc lớn đấy." Tiết Tình vỗ vỗ bọc y phục .


      "Sư thúc. . . . . ."


      Ăn xong điểm tâm, hai người tìm chưởng quỹ khách sạn tính tiền.


      Chưởng quỹ nhanh tính toán sổ sách : "Tổng cộng bảy bạc ngân, khách quan đưa lượng bạc, đây là bạc thối lại."


      Tiết Tình nhận lấy bạc thối lại từ tay chưởng quỹ, trong đầu thoáng qua ý nghĩ, hỏi: "Chưởng quỹ, ngày hôm qua tiệm có thiếu nữ mặc y phục đỏ ở qua ?"


      "Có, ở sát vách ngài, thế nào? Gây ầm ĩ đến ngài sao?"


      " có, cám ơn ngươi, chúng ta cáo từ."


      Quả nhiên nàng là theo dõi, nhất định phải bắt được nàng hỏi cho ràng, nếu trong lòng rất khó chịu a.

    3. Miên Miên

      Miên Miên Active Member

      Bài viết:
      369
      Được thích:
      119
      Chương 20: Hồng Y Đại điệt nữ



      xe ngựa ngày nữa là có thể đến trấn cách Đoạn Kiếm sơn trang khá gần, bởi vì quan đạo luôn bị xe ngựa cùng người đường qua lại nên khá bằng phẳng, Tiết Tình nằm ở trong xe ngựa thiu thiu ngủ, nàng còn biết từ lúc ra khỏi khách sạn bị ánh mắt lén lút theo dõi.


      "Đại ca, nếu chưa động thủ khi bọn chúng vào địa bàn Đoạn Kiếm sơn trang rất phiền toái." Nhị đương gia cường đạo sốt ruột .


      "Nữ nhân kia dễ đối phó, chỉ là cái tên nam nhân kia, có võ công." Thủ lĩnh cường đạo do dự.


      Nhị đương gia cường đạo càng nóng nảy hơn: "Biết võ công sao, mình , có thể địch nổi hơn mười huynh đệ chúng ta sao?"


      "Đúng vậy a, đại đương gia, chậm nữa bọn chúng thoát mất!", "Đại Đương Gia, ra lệnh !" Bọn lâu la ồn ào phía sau.


      "Được! Các huynh đệ theo ta, lên!" Thủ lĩnh cường đạo hô to dẫn hơn mười lâu la chạy chặn xe ngựa Tiết Tình.


      Xe ngựa thắng gấp, Tiết Tình thấy kỳ lạ, vén rèm lên muốn xem xảy ra chuyện gì, ôi trời, quả rất hoành tráng, mình bị bao vây.


      "Để bạc lại, ta thả cho các ngươi con đường sống." Thủ lĩnh cường đạo kêu.


      "Bạc chính là mạng của ta, có bạc còn gì thả cho ta con đường sống." Tiết Tình cãi lại.


      "Đại Đương Gia, đừng cùng với tiện nhân này tranh cãi!" Có lâu la cam lòng .


      "Có gì cũng vô dụng, nơi này là quan đạo, ai cứu đâu, mau lấy bạc rồi đem xác bọn chúng vứt cho chó ăn!" Nhị Đương Gia liền la lên.


      Bọn lâu la ứng tiếng rầm rộ, lấy vũ khí, Lưu Huỳnh đặt tay chuỗi kiếm bên hông, với Tiết Tình: "Sư thúc, người ở trong xe ngựa, đừng nhúc nhích."


      "Đừng, ngươi cũng đừng nhúc nhích, chưa cần ra tay." Tiết Tình vội , mắt liếc qua hai bên, Hồng Y nữ hiệp thần bí luôn xuất vào lúc mình gặp nguy hiểm, rất có thể là theo dõi mình, vậy nên bây giờ chính là cơ hội dụ nàng ta xuất , tuy đối phương là ân nhân, nên làm như thế, nhưng Tiết Tình rất tò mò thân phận của nàng, dù sao cũng chưa làm qua chuyện gì tốt, chắc phải là thiên sứ hộ mạng mà trời cao phái xuống.


      Lưu Huỳnh hiểu ý, có ra tay, nhưng tay vẫn đặt chuôi kiếm, nếu như hồng y nữ tử kia có xuất , chút do dự liền rút kiếm.


      Hồng y thiếu nữ quả nhiên xuất , như đóm lửa nhào tới, đứng trước mặt mấy tên cường đạo, hồng y thon gọn bao trọn vóc dáng kiều diễm, khuôn mặt trẻ trung, lại có loại mị khí non nớt, lớn lên hẳn là rất nghiệt!


      "Người của hoang mạc." Lưu Huỳnh giọng .


      "Làm sao biết được?" Tiết Tình nhìn ra, người hoang mạc cũng vậy, người Trung Nguyên cũng vậy, mọi người đều có hình dáng bình thường của con người,dựa vào vẻ ngoài rất khó đoán được.


      " người nàng có mùi của cốc dữu tử, loại cỏ này rất thường gặp ở hoang mạc, nhưng ở Trung Nguyên có."


      Tiết Tình biết cái gì là cốc dữu tử, dù sao cũng quan trọng, Lưu Huỳnh là do "Tiết Tình" nhặt về khoảng mười lăm năm trước lúc "Tiết Tình" theo sư phụ chinh chiến hoang mạc, khi đó Lưu Huỳnh mới sáu tuổi, mặc dù sau khi cùng "Tiết Tình" trở về Trung Nguyên, Lưu Huỳnh lớn lên ở Trung Nguyên, tuy có trở lại hoang mạc, nhưng sống gần sáu năm hoang mạc, nên ít nhiều gì cũng có chút hiểu biết về hoang mạc. Nếu Lưu Huỳnh như vậy, Tiết Tình tin , liên hệ duy nhất của Tiết Tình với hoang mạc chính là nghiệt chướng Diêm Minh này, chẳng lẽ là thủ hạ của , dưới tay chỉ có thiếu nữ gọi là An Loa, cuồng luyến sư, như vậy hồng y thiếu nữ trước mắt là An Loa?


      Hồng y thiếu nữ đứng ở trước xe ngựa Tiết Tình, đối mặt hơn mười tráng hàn cũng có chút khiếp đảm nào. Ống tay áo phất lên, trong nhàng mang theo mười phần cương lực, cùng hơn mười người chém giết ở chung chỗ cũng chiếm hết thượng phong, bọn cường đạo cầm vũ khí cũng thể đến gần được nàng, mà hồng y thiếu nữ tay tấc sắt, chỉ dùng chưởng pháp cùng khinh pháp, nhanh chóng nắm được mủi đao của thủ lĩnh cường đạo, cước đá trúng cổ thủ lĩnh cường đạo, cả người bay ra 3, 4 thước, nằm mặt đất bất tỉnh nhân .




      "Đại Đương Gia! Đại Đương Gia!" Nhị Đương Gia ném đao chạy đến bên cạnh thủ lĩnh cường đạo.


      Bọn lâu la cũng vứt đao, chạy đến bên cạnh thủ lĩnh cường đạo khóc lóc nức nở, thân thể to con của thủ lĩnh cường đạo tựa vào trong ngực Nhị Đương Gia cao chưa đủ 1m5, sắc mặt tái nhợt, hơi thở mong manh. Tiết Tình nhìn hơn mười tên tráng hán cùng nhau khóc đến hoa lê đẫm mưa, cảm giác hơi khó chịu rồi, những người này, bọn họ là tới cướp bóc, thế nào giống như là Tiết Tình tới cướp bọn họ.


      "Tiện nhân, coi như ngươi lợi hại, " Nhị Đương Gia ôm lấy thủ lĩnh cường đạo, đứng lên, dùng lỗ mũi hừ tiếng: "Các huynh đệ, chúng ta !"


      Hơn mười tráng hán mang tất cả trang bị, so với chạy trốn còn nhanh. Thấy bọn cường đạo chạy, hồng y thiếu nữ cũng muốn chạy.


      "Lưu Huỳnh, mau bắt nàng lại!" Tiết Tình vội vã kêu.


      Lưu Huỳnh nhảy xuống xe ngựa, tay bắt được bả vai hồng y thiếu nữ, hồng y thiếu nữ dĩ nhiên chịu, cùng Lưu Huỳnh đánh nhau, Lưu Huỳnh dùng kiếm cản trở tiến công của hồng y thiếu nữ, mắt nhìn chằm chằm động tác của nàng. Tiết Tình cũng nhìn kỹ chiêu thức võ công của nàng ta, trong nguyên tác tuy có miêu tả An Loa kĩ càng, chỉ là An Loa nếu là đồ đệ Diêm Minh, võ công dĩ nhiên là khá giống sư phụ nàng , Diêm Minh am hiểu cái võ công gì? độc trảo công, hồng y thiếu nữ dùng toàn là chưởng pháp, từ điểm đó Tiết Tình lại cảm thấy nàng giống An Loa.


      Cũng may Lưu Huỳnh ở Linh Vũ phái mười lăm năm tập luyện phải chỉ là thùng cơm, hai bên đấu mười mấy hiệp cuối cùng hồng y thiếu nữ thua ở trong tay Lưu Huỳnh, Lưu Huỳnh nhanh chóng điểm huyệt đạo hồng y thiếu nữ, khiến nàng thể động đậy. Lưu Huỳnh đưa hồng y thiếu nữ đứng trước xe ngựa, Tiết Tình từ xe nhảy xuống, mặt đối mặt cùng hồng y thiếu nữ.


      " nương, ngươi đừng sợ, ta chỉ là muốn cám ơn ngươi nhiều lần cứu ta. . . . . . Còn muốn hỏi ngươi là ai?" Tiết Tình đối với hồng y thiếu nữ .


      Hồng y thiếu nữ nhìn Tiết Tình, cũng chuyện.


      "Ngươi điểm á huyệt nàng sao?" Tiết Tình hỏi Lưu Huỳnh, Lưu Huỳnh lắc đầu, Tiết Tình ho hai tiếng rồi tiếp: " nương đừng trách ta vong ân phụ nghĩa, ngươi cũng biết giang hồ to lớn đủ những điều kỳ lạ, có người cứu người là vì muốn người nọ lún sâu hơn vào cảnh khổ, ta biết ngươi có phải loại này hay ."


      "Con biết, mẫu thân với con, cứu người cũng có thể là người xấu." Hồng y thiếu nữ mở miệng .


      "Mẫu thân? nương rốt cuộc là ai?"


      "Mẫu thân con nhất định thể ở trước mặt người của Linh Vũ phái tiết lột thân phận, chỉ là người cũng có qua Tiết Tình đối với chúng ta có ân, cho Tiết Tình biết cũng sao."


      Cái trò gì nữa đây ? ? Nàng cũng nhớ Tiết Tình kia có bao nhiêu huynh đệ nha, ngày hôm trước mới vừa ở Linh Vũ chân núi dạy dỗ cái giả chất tử, giờ lại xuất Đại điệt nữ.


      "Khoan , nương, ngươi ta là ngươi?"


      "Mẫu thân người cùng phụ thân giống như thân huynh muội, cho nên con phải gọi là ."


      Tiết Tình dùng khăn tay lau mồ hôi: "Ngươi trước , phụ thân ngươi là người nào."


      "Phụ thân con tên là Liễu Tứ Thư."


      Phải cái ngưới Liễu Tứ Thư này chưa bao giờ xuất ở trong nguyên tác, so với lão bản khách sạn còn bằng, cách mấy chương liền xuất lần, nhưng mà cũng rất lợi hại, bằng vào tên ở trong nguyên tác cũng chiếm cứ chút ít phần diễn. Trước tiên là về người nọ là Tam Sư Huynh Tiết Tình, nghe ngoại hình tệ, được xưng Linh Vũ Nhất Chi Hoa, giang hồ có ít nương rất ái mộ , nhưng thích hàng ngoại, nữ hoang mạc khiến sư phụ Tiết Tình tức chết, cứng rắn cấm cho Liễu Tứ Thư cùng nữ ở chung chỗ. Nhưng về sau Liễu Tứ Thư vẫn là cùng nữ ở cùng chỗ, tại sao lại vậy? Cái này phải là Tiết Tình năm đó, lúc năm tuổi theo sư phụ xuất chinh hoang mạc làm thu được ba chuyện vĩ đại: chuyện thứ nhất là nhất kiến chung tình với Diêm Minh, chuyện thứ hai là thu dưỡng Lưu Huỳnh, chuyện thứ ba là thiết kế để Liễu Tứ Thư cùng nữ bỏ trốn. Đây chỉ là chuyện năm xưa, nhưng thời điểm Tiết Tình ở nguyên tác ngồi trong đại lao của Võ Lâm minh lại chính thành chứng cứ Tiết Tình cấu kết với người hoang mạc, cho nên Tiết Tình đối với Liễu Tứ Thư này có ấn tượng rất sâu.


      " ? Liễu Tứ. . . . . . À , tam sư huynh có con sao? có bằng chứng ngươi làm sao có thể để cho ta tin tưởng ngươi?"


      "Phụ thân cho con khối ngọc bội, con vẫn luôn mang người, biết có nhận ra ."


      Tiết Tình nửa tin nửa ngờ, vươn tay vào sờ sờ trong ngực hồng y thiếu nữ, quả nhiên có khối ngọc bội, móc ra có cảm giác nhìn quen mắt, ngọc bội chỉ là Thanh Ngọc bình thường, nhưng thợ làm rất đặc biệt, dọc theo hoa văn nhìn xuống đặc biệt có thiết kế Thanh Phong của Linh Vũ phát, đây là ngọc bội của Linh Vũ phái, Linh Vũ phái đối với ngọc bội môn phái mình quản chế cực kỳ nghiêm khắc, lần trước Tiết Tình đem ngọc bội Lưu Huỳnh đưa cho Bạch Tích Trần làm quà đáp lễ bị Phương Vân hung hăng dạy dỗ trận, trước mắt chỉ còn có có khối ngọc bội đó là thời điểm Liễu Tứ Thư bỏ trốn đem ngọc bội mang theo.


      Nhìn thấy hồng y thiếu nữ láo, Tiết Tình cũng cảm thấy hoang mạc người lao lực khổ tâm cải trang thành Đại điệt nữ đến gần mình cũng có lợi gì, nên tạm thời tin nàng.


      "Lưu Huỳnh, mau giải khai huyệt đạo nàng."


      Lưu Huỳnh nghe lời giải khai huyệt đạo hồng y thiếu nữ, Tiết Tình ôm cổ nàng: "Đại điệt nữ u ~ làm sao bây giờ ngươi mới đến tìm ~~ phụ thân ngươi cùng mẫu thân ngươi có khỏe


      "


      "Phụ thân chết rồi, thích ứng được môi trường hoang mạc, sau khi cùng mẫu thân tới hoang mạc thân thể vẫn tốt, hơn nữa còn áy náy với sư môn, thân thể ngày càng sa sút, lúc ta còn rất chết." Hồng y thiếu nữ bình tĩnh .


      "Éc. . . . . ." Tiết Tình ôm tay của thiếu nữ buông lỏng ra chút.


      "Mẫu thân cũng chết, cách đây lâu nàng mới vừa cùng phụ thân rời khỏi." Hồng y thiếu nữ còn .


      Tiết Tình tay hoàn toàn buông lỏng ra, nàng chỉ nghĩ biểu đạt tình cảm thân thích, nghĩ tới đề tài tối tăm như vậy.


      "Sư thúc, nếu lên đường tối nay phải ngủ ven đường." Lưu Huỳnh ở bên nhắc nhở.


      "Ồ, phải!" Tiết Tình lấy lại tinh thần: "Đại điệt nữ chúng ta lên xe tiếp, đúng rồi, ngươi tên là gì?"


      "Kiển Điệp, Liễu Kiển Điệp."

    4. Miên Miên

      Miên Miên Active Member

      Bài viết:
      369
      Được thích:
      119
      Chương 21: Múc nước tắm cởi y phục



      Lưu Huỳnh đánh xe ở trước, Kiển Điệp và Tiết Tình ngồi ở trong xe ngựa, Tiết Tình hỏi Kiển Điệp rất nhiều chuyện, đa số đáp án nhận lại là: biết.


      Liễu Tứ Thư cùng nữ hoang mạc bỏ trốn vào hoang mạc, sau khi Liễu Tứ Thư chết, mẫu thân Kiển Điệp mang Kiển Điệp sống trong khe núi, nàng hiểu phong tục Trung Nguyên, lại càng quan tâm ý nghĩa y phục màu đỏ tại trung nguyên. Mẫu thân nàng trước khi lâm chung dặn dò nàng đến Trung Nguyên tìm Linh Vũ phái để nương tựa, nàng ở Ô Trấn tìm nơi ngủ trọ, vừa vặn vào ngày Diêm Minh giết Hái Hoa Tặc, Tiết Tình cùng Lưu Huỳnh khắc phục hậu quả ở trong khách sạn, Kiển Điệp biết được hai người bọn họ đại hiệp Linh Vũ phái, vì vậy theo luôn.


      "Mẫu thân , phụ thân vẫn luôn áy náy việc phản bội sư môn, từng bất kể sinh là con trai hay con đều muốn truyền thụ võ công, trong tương lai nếu Linh Vũ phái gặp nạn có thể hết lòng cứu trợ, mẫu thân trước khi chết với con, gần đây khí hoang mạc có phần cổ quái, người đứng đầu Minh vực lần này hết sức háo chiến, e rằng Trung Nguyên tai kiếp lớn, nên dặn con đến bảo vệ ." Kiển Điệp lại cho Tiết Tình.


      "Con yên tâm, lần này ta cùng Lưu Huỳnh tìm Nhị Sư Huynh chính là vì chuyện Võ Lâm minh, nếu võ lâm Trung Nguyên có thể liên kết với nhau, Diêm Minh cũng dám hành động thiếu suy nghĩ." Tiết Tình an ủi .


      " ơi, Nhị Sư Huynh mà chính là Động Trù bá phụ sao? Con có nghe phụ thân nhắc đến, phụ thân ngoại trừ sư tôn ra người mà ông bội phục nhất chính là Động Trù sư bá, Động Trù sư bá từ lúc 10 tuổi có biệt hiệu là ‘ Ngọc Diện Kiếm Khách ’, trước khi phụ thân lâm chung có cả đời ông ấy có ba việc tiếc nuối nhất, thứ nhất thể tạ tội với sư tổ, thứ hai thấy được lúc Tiết Tình xuất giá, thứ ba chính là chưa bao giờ đấu kiếm thắng Động Trù sư bá."


      Nếu Tiết Tình nhớ lầm ngọc diện là để người tuấn mỹ , nàng biết Động Trù võ công cao cường, ngờ còn là mỹ nam a, chuyến này lỗ vốn, mà lại còn được hời nữa. Tiết Tình vén rèm lên, kêu Lưu Huỳnh: "Lưu Huỳnh, phi ngựa chạy nhanh lên chút, Nhị Sư Huynh nhất định rất cần chúng ta chu cấp tiền bạc, chúng ta nên đến nhanh chút."


      Buông rèm xuống, Tiết Tình nhìn thấy mặt Kiển Điệp lộ ra nụ cười đáng .


      "Tiết Tình quả nhiên rất dịu dàng, luôn suy nghĩ cho người khác." Kiển Điệp cười ngọt ngào .


      mặt Tiết Tình nóng hừng hực, còn như vậy biết dẻo miệng rồi.


      Lưu Huỳnh phi nước đại đến trấn trước khi trời tối. Cái thị trấn này so thị trấn dưới núi Linh Vũ lớn hơn bao nhiêu, nhưng người nhiều gấp mấy lần, chỉ vì nơi này rất gần Đoạn Kiếm sơn trang, người hành tẩu giang hồ ai mà muốn có Thần Binh Lợi Khí, Đoạn Kiếm sơn trang xưa nay đều đúc kiếm để kiếm sống, thanh danh uy phong cả giang hồ, đều có thanh Đoạn Kiếm sơn trang kiếm chỉ thực lực tăng lên, mà địa vị của mình trong giới giang hồ của được nâng cao, chỉ là Đoạn Kiếm sơn trang kiếm giống như ôtô Rolls-Royce. Muốn mua? muốn mua sao? bán!


      Thị trấn người lại nhiều, cho nên các khách sạn đều vô cùng chật chội, có ba gian phòng hảo hạng dính liền nhau, Tiết Tình lại có võ công, vì an toàn đành phải ở sát vách Lưu Huỳnh, để khi lúc Tiết Tình gặp nguy hiểm Lưu Huỳnh có thể nhanh chóng chạy tới, Kiển Điệp gian phòng hảo hạng khác cách phòng hai người đến mấy căn phòng. Thân là , khi ở ngoài nên chăm sóc cháu của mình nhiều hơn, vì thế Tiết Tình cùng Lưu Huỳnh nhìn gian phòng của mình trước, sau đó cùng với Kiển Điệp xem gian phòng của nàng.


      Người làm ở khách sạn dẫn bọn họ vào phòng, cúi người hỏi: "Khách quan. người xem này phòng được ?"


      Dù sao cũng là phòng hảo hạng, trang trí thế nào tùy người làm, sau khi giúp Kiển Điệp sửa sang lại đồ đạc xong, Tiết Tình hỏi nàng: "Ở trung nguyên, thiếu nữ mặc y phục màu đỏ xung quanh là được, con có bộ y phục màu khác ?"


      Kiển Điệp khó hiểu lắc lắc đầu.


      Tiết Tình mở bọc y phục của mình lấy ra bộ xiêm y, ném lên giường của Kiển Điệp: "Bây giờ con hãy mặc đồ của ta đấy, chờ chúng ta lên đường giúp con mua mấy bộ y phục Trung Nguyên."


      "Được, cám ơn ."


      " cần cám ơn, ngày đường con chắc cũng mệt mỏi rồi, tiểu nhị, cho nương này thùng nước tắm." Tiết Tình phân phó tiểu nhị.


      "Vâng!" Tiểu nhị định ra ngoài múc nước, bước chân còn chưa hết, thân thể liền cứng đơ lại, miệng há to đến mức có thể nhét quả trứng, con ngươi như muốn rớt ra, bởi vì hồng y thiếu nữ trước mắt dùng đôi tay bé của mình xé rách y phục đỏ, lộ ra cái yếm bên trong, ngay cả sách đông cung tiểu nhị cũng chưa từng liếc qua, dĩ nhiên với cảnh tượng ướt át như thế cũng chưa bao giờ thấy. Đừng là tiểu nhị thanh niên trẻ tuổi đầy nhiệt huyết, ngay cả Tiết Tình chỉ là nữ nhân cũng cứng đơ người ra, chuyện gì xảy ra, nàng thể hiểu nổi.


      May mà Lưu Huỳnh nhanh chóng hồi hồn , lấy cái y phục ở giường quăng đến che cho Kiển Điệp, Tiết Tình thấy sắc mặt của tiểu nhị, vội mắng: "Nhìn cái gì! Còn mau múc nước!"


      Tiểu nhị giật thót mình, hồi thần lại: "Dạ! Dạ! Tiểu nhân ngay!" Rồi chạy bén .


      Tiết Tình cước đạp đóng cửa lại, kích động hỏi Kiển Điệp: "Tiểu tổ tông của ta, con làm gì vậy?"


      "Tắm. . . . . . phải nên cởi y phục sao?" Kiển Điệp vô tội .


      ". . . . . . Đúng là phải cởi y phục, nhưng là. . . . . ." Tiết Tình nhìn khuôn mặt của Kiển Điệp giống như là đùa giỡn: "Nhưng con cũng thể trước mặt những người này mà cởi y phục a!"



    5. Miên Miên

      Miên Miên Active Member

      Bài viết:
      369
      Được thích:
      119
      Chương 22: Lần đầu gặp Kiếm Vô Tâm



      đường xóc nảy chỉ mệt thân, nhưng Kiển Điệp náo loạn làm mệt tâm Tiết Tình, phải ngâm nước nóng thư giãn mới được. Sai người làm trong quán trọ mang nước ấm tới, Tiết Tình ngâm mình trong thùng tắm, rắc vào cánh hoa tươi mua được từ người làm kia, nữ nhân phải đối với chính mình tốt chút. Thân thể này làn da rất đẹp, trừ bỏ vết chai lưu lại do cầm kiếm ở tay, da ở chỗ khác đều mịn màng vô cùng, màu da sáng bóng như ngọc càng làm nổi lên hình bươm bướm màu mực ngực trái. Nữ nhân Diêm Minh chơi đùa, duy nhất Nam Cung Lạc Lạc có dấu vết người, người ta là nữ nhân Diêm Minh nhất, đãi ngộ đương nhiên giống, trong nguyên tác Tiết Tình bị nhốt vào đại lao là do kí hiệu đó bị người phát . Nữ nhân cổ đại cách ăn mặc và hành vi rất bảo thủ, muốn giấu diếm kì thực khó, chỉ cần phòng bị lúc tắm rửa là được, Tiết Tình lúc tắm đều đóng cửa cẩn thận kĩ càng, hơn nữa khăn tắm luôn cầm trong tay, nếu thực có người xông tới, chuyện thứ nhất phải là ôm mặt thét chói tai, mà là tìm đồ để che lại.


      Mỗi lần bôn ba cùng Lưu Huỳnh, Tiết Tình cảm thấy mình là người bình thường xuyên , nhưng buổi tối khi thay quần áo, thấy kí hiệu ngực trái, nàng biết mình phải là nữ nhân xuyên bình thường, bản thân còn có quá khứ đau thương, nhiều lần nàng nằm giường đập đầu vào gối: đây phải là hại người [1] sao, trước giờ nàng đọc văn loại bá vương [2]!


      [1] Nguyên văn là “Khanh đa”, dùng để châm chọc cách thiện ý, có nghĩa là hãm hại người.


      [2] Mình đoán là loại cường thủ hào đoạt.


      Cốc cốc cốc, có người gõ cửa.


      “Ai?” Tiết Tình để hình bươm bướm ngập trong nước, cảnh giác hỏi.


      “Sư thúc, là ta.” Ngoài cửa là giọng của Lưu Huỳnh.


      “Được rồi, chờ chút.”


      Tiết Tình dùng khăn trắng lau người, mặc xong quần áo rồi mở cửa. Lưu Huỳnh bưng khay vào phòng, khay là bình trà mới.


      “Hôm nay đừng quên uống thuốc.” Lưu Huỳnh đặt ấm trà lên bàn rồi , thuốc mà là bình thuốc mãng huyết kia của Bạch Tích Trần, Tiết Tình ngày nào cũng uống đúng giờ, tuy rằng nàng cảm thấy uống xong người chỉ nóng lên, nhưng dù sao cũng là thuốc bổ miễn phí, dùng cũng uổng.


      “Ừ, ngươi nhìn chằm chằm sao ta quên được.” Tiết Tình cười .


      Lưu Huỳnh mỉm cười. “Ngày mai có thể tới Đoạn Kiếm sơn trang để sửa kiếm, buổi tối lại ở quán trọ, ngày kia có thể tới núi Cẩu Lũ để gặp sư phụ.”


      “Thời tiết ngày càng lạnh, biết nhị sư huynh có qua được .” Tiết Tình tựa vào ghế, vẻ mặt lo lắng , thực tế lại nghĩ biết khuôn mặt nhị sư huynh đẹp đến mức nào.


      “Ta ba năm chưa gặp sư phụ, thường xuyên du ngoạn bên ngoài, gặp được lần rất khó.” Lưu Huỳnh ngồi đối diện Tiết Tình.


      “Đúng vậy, khó gặp được lần.” Tiết Tình phụ họa, thực ra nàng đâu biết cái quỷ gì.


      “Ngươi nghĩ nhị sư huynh bằng lòng làm minh chủ võ lâm sao?” Tiết Tình ra ngoài phải để chơi đùa, nàng có mục đích.


      “Theo lý thuyết , sư phụ sợ nhất là phiền toái, thế nhưng sư thúc thuyết phục có thể, khi đó sư thúc thành công cầu sư phụ thu ta làm đồ đệ còn gì.”


      Tiết Tình hiểu, nàng bỏ công ra, phải là khóc hai nháo ba thắt cổ sao, dây thừng vẫn đặt trong bao lưng của nàng đây.


      Sáng sớm hôm sau, ba người đến cửa hàng cắt may để Kiển Điệp mua quần áo. Thợ cắt may thấy Kiển Điệp liền tấm tắc, tiểu nương quả là mỹ nhân, nhất định giảm giá. Tiết Tình thuận tay chọn mấy bộ vừa mắt nhờ chưởng quầy bọc lại, chưởng quầy cười khép miệng, vội vàng nịnh hót: “Phu nhân, khuê nữ của ngày lớn lên chắc cũng là đại mỹ nhân như ngài.”


      Tiết Tình ngay lập tức thộn mặt ra, lôi Kiển Điệp ra ngoài, miệng còn gọi: “Lưu Huỳnh, đừng cho bạc! Mấy bộ quần áo này coi như là phí tổn tinh thần.”


      Chưởng quầy hiểu ra sao, nghi hoặc hỏi Lưu Huỳnh: “Khách quan, phu nhân của ngài sao vậy?”


      Nghe chưởng quầy Tiết Tình là phu nhân của mình, khóe miệng Lưu Huỳnh khẽ nhếch, lấy bạc ra đặt lên bàn chưởng quầy: “ cần hoàn lại, thưởng ắt nhìn của ngươi.” xong liền đuổi theo Tiết Tình.


      Tiết Tình tức giận kéo Kiển Điệp ra khỏi cửa hàng cắt may, định lên xe ngựa, thấy người đường tụ lại chỗ, hình như vây xem gì đó.


      , chúng ta cũng qua xem xem.” Tiết Tình hứng thú, kéo Kiển Điệp qua, Lưu Huỳnh đuổi kịp, phía sau hai người.


      Bị vây là quầy bán khăn thêu, mọi người vây quanh phải vì xem đồ thêu tinh xảo mà bởi vì chủ quán bị đùa giỡn. Chủ quán là nữ tử trẻ tuổi, mặc quần áo vải thô, dung mạo có phần xinh đẹp, có đại hán chặn trước quán, mua này nọ mà hỏi linh tinh, còn động tay động chân với nữ tử, từ ngữ chuyên môn để hình dung tình hình này là đùa giỡn con nhà lành.


      “Tiểu nương tử, ngày nàng kiếm được bao tiền?” Đại hán cầm khăn thêu định chạm vào người nữ tử, nữ tử sợ hãi lui về sau.


      “Quán làm ăn kém, bán được bao nhiêu.” Nữ tử rụt rè , sợ đại hán cướp tiền của mình.


      “Vậy theo lão gia về nhà, trong nhà lão gia có vài mẫu đất, đủ cho nàng bước lên trời.” Đại hán xong định tới ôm nữ tử trẻ tuổi.


      Tiết Tình nhìn nhìn chung quanh, trong đám người có đủ nam tử cường tráng, nhưng lại ai định tiến lên ngăn cản. Tiết Tình nổi nóng: “Quả đúng với câu thơ trong bài 'Hoa nhị phu nhân', vạn quân cởi giáp, ai xứng mặt nam nhi! Kiển Điệp, ngươi cứu nương kia.”


      “Vâng.”


      Kiển Điệp định ra tay, Lưu Huỳnh dùng bao kiếm chặn nàng lại: “Chúng ta cần ra tay, có người làm giúp rồi.”


      nam nhân ăn mặc đẹp đẽ dùng bao kiếm gạt tay đại hán ra khỏi người nữ tử: “Huynh đài, nữ nhân là để che chở, ngươi xuống tay nặng như vậy, cẩn thận làm làn da mềm mại của nàng bị thương.”


      Nam nhân kia tuy ngũ quan đoan chính nhưng lại có vẻ lưu manh, cổ áo hỗn độn, giống như vừa ra khỏi kĩ viện, nhưng lúc này hình tượng của trong mắt Tiết Tình vô cùng cao lớn vĩ đại, đây là hùng cứu mỹ nhân! Trước mặt đám người nhu nhược, tựa như dạ minh châu lòe lòe phát sáng trong đêm.


      “Tiểu tử, chuyện liên quan đến ngươi, ngươi muốn chết sao.” Lỗ mũi như trâu của đại hán thở phì phì.


      Cổ đại có TV hại người ít, đối thoại trong tình cảnh này đúng chuẩn phim truyền hình. đại hán kia nếu xem qua phim kênh CCTV8 biết mình hề có phần thắng, kết cục là bị đánh ặt xám mày tro, buông nữ nhân kia ra, nhanh chóng rời mới là lựa chọn đúng đắn của diễn viên phụ. Nhưng đại hán kia ràng có TV để xem, ngừng cố gắng, vươn tay kéo quần áo nữ tử.


      Nữ tử sợ tới mức liên tục kêu gào, thấy tình cảnh như vậy, nam hùng rút kiếm ra, mũi kiếm múa người đại hán vài cái, gió kiếm qua , quần áo đại hán từng mảnh rớt xuống, đại hán cởi trần trong gió lạnh.


      Nam nhân thu lại kiếm, trêu đùa : “Lạnh à? Biết lạnh đừng kéo quần áo nương nhà người ta, mình muốn đừng đẩy cho người, mẹ ngươi dạy sao?”


      Đại hán bị dọa mặt cứng đờ: “Mẹ, mẹ. . . Mẹ, bắt nạt người khác!” Mấy giọt lệ xinh đẹp chảy ra từ hốc mắt đại hán, che thân thể trần truồng của mình, qua đám người, rưng rưng chạy trốn.


      Quần chúng vây xem vỗ tay ào ào bảo hay, Tiết Tình cũng vỗ tay: “Kiển Điệp, thấy , lập gia đình phải gả cho nam nhân như vậy mới có cảm giác an toàn.”


      Nam nhân vẫy tay chào hỏi quần chúng xung quanh, sau đó quay lại chuyện với nữ tử trẻ tuổi: “ nương ở đâu? Bao nhiêu tuổi? lấy chồng chưa?”


      Quả là mười ngón tay đều là ngón giữa, Tiết Tình lúc này giơ tay đầu hàng. hùng cứu mỹ nhân gì đây! Trốn khỏi miệng con sói háo sắc lại rơi vào miệng con sói khác! Vậy mà là hùng cứu mỹ nhân à! ràng là cá lớn nuốt cá bé trong tập đoàn sắc sói!


      Nữ tử há miệng định trả lời, nam nhân lại vỗ đầu mình : “Tại hạ đường đột, sao có thể hỏi nương ở đâu.”


      Tiết Tình trợn mắt, tại mới biết hỏi trắng trợn như vậy dọa nương nhà người ta, hừ, lòng dạ Tư Mã Chiêu của ngươi ngay cả người qua đường cũng biết [3] rồi.


      “Nữ tử xinh đẹp như nương chắc có chỗ ở, nàng nhất định là nữ tử trong hồ nước tới nhân gian du ngoạn.” Nam tử .


      Tiết Tình chỉ cảm thấy trước mặt tối sầm, ngã xuống, may mà được Lưu Huỳnh đỡ kịp thời.


      “Sư thúc, ngươi sao chứ?” Lưu Huỳnh thân thiết hỏi.


      có việc gì, quả thực rất tốt, từ nay về sau có chuyện gì có thể như sét đánh bên tai ta.” Tiết Tình trả lời.


      Cảnh giới nịnh hót cao nhất là gì? phải là từ ngữ trau chuốt hoa lệ, cũng phải khuôn mặt tươi cười nịnh nọt, mà là dối với vẻ mặt chân thành, sau đó còn thản nhiên xem chỉ số thông minh của người khác lẫn của mình.


      , chúng ta nên tới Đoạn Kiếm sơn trang.” Tiết Tình với Lưu Huỳnh và Kiển Điệp.


      “Nhưng mà. . .” Kiển Điệp nhìn nữ tử còn dây dưa với nam tử kia, lo lắng .


      “Yên tâm, nam nhân kia tuy miệng lưỡi thành , nhưng lúc nãy ra tay, chỉ vài câu mà thôi, làm nương kia khó xử.” Tiết Tình vỗ vỗ vai Kiển Điệp để nàng yên tâm, Kiển Điệp tuy xuất thân ở hoang mạc nhưng vẫn rất chính nghĩa.


      “Sư thúc, kiếm của ngươi rơi.” Lưu Huỳnh nhắc nhở.


      Tiết Tình cúi đầu, kiếm trong tay quả nhiên rơi xuống đất, hẳn vừa rồi lúc té ngã bị rớt, Tiết Tình nhặt kiếm lên, ánh mặt trời chiếu lên thân kiếm, châu báu kiếm khúc xạ ánh mặt trời theo các hướng, cả thanh kiếm đều phát ra ánh sáng lộng lẫy làm người chung quanh nhao nhao xem. Nam nhân kia cũng chú ý tới Tiết Tình, khi thấy cây kiếm, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, sau khi nhìn thấy Tiết Tình, vẻ mặt chuyển thành vui sướng, rời khỏi nữ tử trẻ tuổi, chạy đến phía Tiết Tình.


      Tiết Tình thấy nam nhân kia chạy đến liền phát hoảng, nam nhân kia đoạt lấy kiếm trong tay nàng, dòng chữ nho “Tình chân thành của Kiếm Vô Tâm” kiếm có thể thấy ràng.


      Tiết Tình hỏi : “Huynh đài. . . Ngươi cướp bóc sao?”


      “Đúng là nàng!” Nam nhân kia trả lại kiếm cho Tiết Tình, nụ cười mặt sáng lạn như bông hoa cúc nở rộ đêm khuya: “Ta biết nàng tìm ta! Nàng còn mang theo tín vật đính ước của chúng ta! Cục cưng Tiểu Tình Tình của ta!”


      Tiết Tình lông mày giật giật hai lần, xưng hô cổ quái của nam nhân này hình như có liên quan tới mình, hỏi càng hơn: “Huynh đài. . . Ngươi gì?”


      Nam nhân vui mừng : “Là ta! Cục cưng Tiểu Tình Tình nhận ra sao? Ta là Kiếm Vô Tâm!”


      *****************


      [3] Thời tam quốc, Ngụy đế Tào Mậu nhìn thấy đại tướng quân Tư mã Chiêu nắm hết quyền bính, làm việc hống hách bá đạo nhịn được. hôm, ông ta cho triệu tập Vương Kinh và ba vị đại thần khác vào trong cung, rất tức giận, :


      - “Dã tâm của Tư mã Chiêu ngay cả người qua đường cũng biết, ta thể ngồi đợi nó đến giết ta. Hôm nay, ta và các ngươi thảo phạt ”.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :