1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Nữ phụ là vô tội - Tiểu Cô Tử (78 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Miên Miên

      Miên Miên Active Member

      Bài viết:
      369
      Được thích:
      119
      Chương 72: Sương công tử



      Tiết Tình và Lưu Huỳnh dẫn Nam Cung Lạc Lạc và Diêm Minh đến căn nhà cũ của Nam Cung Lạc Lạc, nhà cửa mặt đầu đều rách nát nhưng ai có thể ngờ dưới mặt đất lại có thể có căn mật thất lớn như vậy, may mà nhà Nam Cung vẫn còn để lại mồ côi nếu chẳng phải bí mật này vĩnh viễn bị chôn vùi dưới nền đất thấy được ánh sáng mặt trời hay sao.


      Tiết Tình đốt đèn lồng, để Lưu Huỳnh ở lại trong xe trông chừng Diêm Minh, còn nàng theo Nam Cung Lạc Lạc xuống mật thất, từ trong cái rương ở mật thất Nam Cung Lạc Lạc đưa xấp thư cho Tiết Tình, Tiết Tình mở từng bức thư ra nhìn, những bức thư này đều do người viết, đại khái là chuyện trao đổi với chủ nhân của Nam Cung gia, mà chuyện này lại về tổ chức thần bí ở Trung Nguyên, Tiết Tình chắt lọc những điều có ích rồi bọc lại cho vào trong lồng ngực mình sau đó với Nam Cung Lạc Lạc: "Ta là người chuyện giữ lời, chuyện ta đồng ý với ngươi ta làm được, bây giờ ta thả ra."


      Ánh mắt Nam Cung Lạc Lạc sưng đỏ lên, sắp khóc đến nơi nhưng lại dùng giọng vui vẻ để với Tiết Tình: "Đa tạ"


      Tuy nhiên chưa đến bản thân Diêm Minh hay là danh dự, chính nàng cũng muốn ở cùng , nàng hứa nhất định làm được, nàng đưa thuốc giải cho Nam Cung Lạc Lạc, để lại xe ngựa và Diêm Minh bị trói lại cho nàng, Tiết Tình nhịn được hỏi Nam Cung Lạc Lạc: "Mười năm trước vụ tàn sát Nam Cung thế gia Diêm Minh cũng có phần, ngươi vì mà làm những thứ này liệu có đáng ?"


      Nam Cung Lạc Lạc cúi đầu bỗng nhiên ngẩng lên, trong ánh mắt chứa đầy kiên định: " có cái gì đáng giá hay mà chỉ có nguyện ý hay nguyện ý mà thôi".


      Tiết Tình nhét dây cương vào tay Nam Cung Lạc Lạc: "Hãy cùng xa, đừng xuất trước mặt ta nữa, nếu còn lần sau ta biết ngươi còn cái gì có thể trao đổi được với ta nữa."


      Nam Cung Lạc Lạc cúi đầu cầm dây cương, trong lòng nàng suy nghĩ cực kỳ đơn giản, chỉ cần có thể cùng Diêm Minh sống cuộc sống cư nam cày ruộng nữ dệt lụa tốt lắm rồi, tất nhiên là Diêm Minh đồng ý, người đàn ông tâm khí cao ngạo như vậy làm sao lại có thể để mình bị bó buộc đến nông nỗi này.


      Tiết Tình đấm vào tấm ván bên ngoài xe ngựa vài cái, Diêm Minh bị trói trong xe, xét độ mạnh yếu của rung động này chắc màng tai phải đau đó, Tiết Tình đứng ngoài xe ngựa với Diêm Minh: "Ở trong mật thất của phái Linh Vũ, khi ngươi tẩu hỏa nhập ma 'ta' giúp ngươi điều hòa lại chân khi, nếu khi đó................'ta' chết liệu ngươi có thương tâm chút nào ?"


      "Trước đó ngươi đều là con chó ngoan, từ đó về sau ngươi mới bắt đầu biến thành sói." Giọng của Diêm Minh có thể thấy thể cử động khi nằm trong xe. "Là do ta sơ suất còn nghĩ rằng ngươi đối với ta vẫn là mảnh tình thâm."


      Tiết Tình lạnh nhạt : "Ngươi xứng đáng."


      ra với Tiết Tình đâu chỉ là tình thâm mà nàng còn coi trọng sinh mạng , mặc kệ sinh mạng của nàng hay là của người khác, toàn tâm toàn ý thương nhưng biết quý trọng bởi vì những điều có được quá nhiều, biết cảm giác bị mất là gì, chiếm được hủy diệt, tà mị của , cuồng vọng của , nếu xuất của Tiết Tình cuộc đời của có lẽ thuận buồm xuôi gió, phát triển phồn vinh như gấm vóc.


      "Ta tin! Ta tin ta lại thua trong tay ngươi!" Diêm Minh ở trong toa xe gầm thét.


      "Trò chơi mèo vờn chuột vẫn còn tiếp tục, nhưng tại đến lượt ngươi làm con chuột, nhớ cẩn thận." Khóe miệng Tiết Tình nhếch lên với Diêm Minh.


      Tiết Tình và Lưu Huỳnh ngồi cái xe ngựa khác quay về Minh vực, Tiết Tình nhìn thùng xe rồi nhìn vị trí đánh xe phía trước sau đó với Lưu Huỳnh: "Đây là vị trí của riêng chàng."


      "Đâu có, tiểu nhân chuẩn bị sẵn sàng rồi." Lưu Huỳnh xong rồi ngồi vào vị trí kia: "Mời đại nhân ngồi."


      Tiết Tình nhảy lên xe ngựa, sờ sờ đầu Lưu Huỳnh: "Ngoan, đại gia ta hiểu chàng lắm mà."


      Lưu Huỳnh bất đắc dĩ cười cười, vội vàng đánh xe chạy về Minh Vực, chỗ này từng là nơi bắt đầu những ác mộng của Tiết Tình, là biểu tượng của nguy hiểm, nhưng giờ viết cái tên Tiết Tình lên làm nàng khỏi suy nghĩ xem hào quang của người rốt cuộc có thể kéo dài trong bao lâu, người thể vĩnh viễn đứng mãi ở vị trí, hôm nay có thể oai phong cõi nhưng có thể ngày mai bị ném xuống ngựa, nàng cũng đứng mãi ở đây được vì vào ngày nào đó gió đổi hướng, sao, hết thảy đều sao, nàng làm những chuyện thẹn với lương tâm, chỉ cần có Lưu Huỳnh cùng nắm tay dạo bước giang hồ đời này sống uổng.


      Có cái là vinh quang của cả đời mình, có cái là may mắn của cả đời mình, có người luôn hiểu tâm ý nóng lạnh của mình cho dù có vinh quang cỡ nào còn gì đáng sợ nữa.


      Xí nghiệp Minh vực rất giống con sư tử, con sư tử chúa muốn cai quản lãnh địa của mình, nó muốn mình luôn cường tráng nếu khi có con sử tử khác đánh bại nó chiếm mất lãnh địa của nó. Diêm Minh giết sư phụ mình để lên vị trí Vực chủ, mặc dù Tiết Tình giết nhưng đuổi ra khỏi Minh vực cũng có hiệu quả giống như vậy.


      Lưu Huỳnh hỏi Tiết Tình: "Thả , nàng có cam tâm ?"


      Tiết Tình : "Ta chỉ là thả lần, với tính cách kiêu ngạo của cùng Nam Cung Lạc Lạc cư ư? Chờ đến khi chính mình đưa đến cửa, ta cho biết cái gì là tự rước lấy nhục."


      Lưu Huỳnh im lặng, phần lớn nguyên nhân để có được tình cảm như ngày hôm nay phải là chủ yếu cũng chung hoạn nạn có nhau mà chính là mạnh mẽ, mọi vật đều có thể đụng tay đến, vinh hoa phú quý đều ở trong tầm tay, có mấy người có thể giữ vững được tâm trí, nhưng vẫn thủy chung đứng sau lưng nàng, nắm tay nàng, ủng hộ toàn bộ quyết định của nàng, chính nàng cho biết tĩnh cảm khi hỗ trợ cho nhau đẹp đẽ và ngọt ngào đến chừng nào, nàng bỏ , cũng bỏ , nàng bỏ , cũng bỏ quên, cả đời này nhất định theo nàng.


      Minh vực có sáu đạo chủ nhưng ra chỉ có năm người mà thôi vì Súc Sinh Đạo đạo chủ vài năm rồi vẫn chưa thấy về, trong nguyên tác cũng miêu tả nên Tiết Tình cũng chưa bao giờ từng mắt nhìn thấy, cái gì gọi là đứng nhà xí mà vẫn ỉa ra đây chính là hình mẫu kinh điển. Vẻ mặt của Lệ Cơ đối với việc Tiết Tình lên vị trí Vực chủ cái gì nhưng ánh mắt tà ác kia bán đứng nàng, nàng luôn muốn xem kịch vui, Diêm Minh diễn kịch rất tốt, còn tại nàng muốn xem rốt cuộc Tiết Tình muốn diễn trò gì, Tiết Tình cũng lấy làm lạ tại sao Mặc Thanh Sam có thể người phụ nữ này được, hơn nữa lại còn vì nàng phản bội lại phái Võ , chỉ có thể tình là bùa mê khó giải nhất thế giới này.


      Tiết Tình cực kỳ coi trọng Tất, làm sao lại có người có thể đáng như vậy được chứ, những đáng lại còn chuyên nghiệp nữa chứ, khắc trước vẫn liều mạng vì Diêm Minh, nay đổi vực chủ lại cúi đầu xưng thần với Tiết Tình, thân là Vực chủ nên Tiết Tình cực kỳ thích, nhưng nếu có ngày nàng cũng bị xuống đài có khả năng oán hận vô tình cũng nên.


      Sau khi lễ đăng vị kết thúc điều Tiết Tình quan tâm nhất chính là tình hình thế cục ở Trung Nguyên, nguyên nhân tranh giành chức vị Minh chủ, nàng từ Trung Nguyên bị đuổi ra hoang mạc, bởi vì nguyên nhân này nên phái Linh Vũ phía sau lưng nàng mà ngẩng đầu lên được so với Trung Nguyên, đúng là mọi người đều bị cái chức danh Minh chủ tồn tại mà phải dùng nhiều máu tươi đổi như thế mà cảm thấy xấu hổ sao?


      tại mọi chuyện chính của võ lâm đều do cung Côn Luân quản, Tiết Tình viết bức thư phái người đưa đến cung Côn Luân, khó tránh việc bị tiêu hủy nên nàng còn gửi cho chưởng môn mấy đại môn phái bức thư cùng với nội dung như vậy, nội dung là Minh vực nguyện ý gia nhập vào liên minh Võ Lâm, về sau dưới quản lý của liên minh Võ Lâm, sau này Trung Nguyên và hoang mạc còn phân tranh nữa, ký tên là Vực chủ Minh vực Tiết Tình. Tiết Tình dường như có thể cảm thấy cung chủ cung Côn Luân sau khi nhận được bức thư này khuôn mặt có thể sánh với gan lợn, nàng những chết mà nàng còn trở lại, mà còn trở lại với thân phận Vực chủ Minh vực!


      Trong thư Tiết Tình than thở khóc lóc mình cấu kết với người Minh vực là vì muốn chống lại thống trị tà ác của Diêm Minh, sau khi chiếm lĩnh Minh vực liên minh với Trung Nguyên, phái Linh Vũ đời đời đều là trụ cột ở Trung Nguyên, sư phụ, sư huynh, sư tỷ nàng đều cống hiến ít sức lực cho Trung Nguyên, mười năm trước nàng cũng tham gia chinh phạt hoang mạc, vậy làm sao nàng có thể là người xấu được đây? Hơn nữa dáng vẻ nàng đáng như vậy làm sao có thể làm người xấu được chứ!


      Tiết Tình cảm thấy cực kỳ may mắn khi có Thiền phương trượng đứng về phía nàng, tuy rằng già rồi mà vẫn thể khiến người khác tôn kính nhưng tốt xấu gì cũng là cao tăng đắc đạo, là người có vai vế cao nhất Trung Nguyên, tại có điều hòa nội bộ nên hình tượng Tiết Tình có thêm vài tia sáng khởi sắc, cung Côn Luân vẫn tiếp tục muốn quấy rối nhưng tục ngữ đánh những người mặt tươi cười, móng vuốt có dài đến đâu cũng thể cự tuyệt thành ý hòa giải của Tiết Tình.


      Có lẽ đám người Địch Nghịch sư thái muốn quan sát Tiết Tình thêm mấy ngày nữa nhưng có việc phát sinh làm cho bọn họ thể nhanh chóng tiếp nhận Tiết Tình: chưởng môn phái Võ Tự Ưu đạo nhân gặp chuyện bỏ mình. Có thể giết chết người đường đường là chưởng môn của phái cũng đủ để thuyết minh thực lực của thế lực trong bóng tối kia mạnh mẽ như thế nào, võ công cao cường ra sao. Những môn phái thực lực và võ công bằng Võ bắt đầu cảm thấy hoảng sợ, có thể giết chết Tự Ưu đạo nhân đương nhiên cũng có thể giết chết bọn họ, vì thế nhao nhao lên cầu xác lập vị trí Minh Chủ để bảo vệ tính mạng bọn họ. Địch Nghịch sư thái dẫn đầu lên tiếng, nếu Tiết Tình giữ đúng như lời hứa của nàng nàng cực kỳ hy vọng Minh vực gia nhập liên minh Võ Lâm, mời Tiết Tình đến núi Kỳ Lân chuyện, Tiết Tình vui vẻ nhận lời, bên nooài hiệp nghị cũng có người dám làm điều sằng bậy, khi nàng nhận lấy những bức thư ở nhà Nam Cung Lạc Lạc cũng là lúc thích hợp rồi.


      đêm này, ở trong Thanh Bình Nhạc vẫn là vui vẻ, Ỷ Thuần vẫn đánh đàn cho vị trong kiệu mà đồng ý vào cửa kia, mỗi lần đến đều là đêm dài dằng dặc, tiếng đàn trằn trọc ra hết vui buồn, biết có cảm nhận được tình cảm trong tiếng đàn của nàng hay , nhất định là cảm nhận được, chỉ là coi như là có, nếu vô tình vì sao còn tặng nàng đàn Ngọc Sinh, vì sao lại bao nàng để nàng tiếp những vị khách khác, nếu có tình vì sao chịu rời kiệu, chẳng lẽ trời sinh xấu xí? Nàng cần! Những kẻ mỹ mạo, giàu có nàng đều cần, nàng được dạy dỗ vô cảm hầu hạ, nhưng chỉ có Sương công tử, cho dù dáng vẻ có như thế nào tình cảm của nàng cũng thay đổi!


      "Gần đây tiếng đàn của ngươi luôn luôn cực kỳ ưu phiền, có tâm sao?" Từ trong kiệu truyền đến giọng thanh lệ.


      "Đúng thế, ta có tâm , vì tình mà khốn khổ." Ỷ Thuần lấy dũng khí lên, nhưng nếu tiếp tục hỏi tình là cái gì nàng biết chính mình có dũng khi tiếp ra .


      Người trong kiệu cũng hỏi nàng vì tình gì mà khốn khổ, im lặng lúc lâu rồi : "Tên của ta là Sương Hồi, Sương trong giáng sương, Hồi trong trở về, ngươi phải nhớ kỹ."


      Trong lòng Ỷ Thuần vui sướng, ra tên của mình, hai người làm bạn mấy tháng nay đây là lần đầu tiên nàng biết tên , chẳng lẽ đây là dấu hiệu của phát triển nào đó? Ỷ Thuần cũng biết sở dĩ Sương Hồi ra tên của mình là vì có cảm giác thời gian của mình còn nhiều nữa, sợ rằng nàng quên đời từng có người như , cho nên từ trước đến nay đều sống như ảo ảnh để cho bất kỳ ai biết đến tồn tại của mình, nhưng vẫn nhịn được muốn cho nàng biết cái tên này, tình cảm lấn áp lý trí, chỉ muốn nàng nhớ tên nhưng cũng tính cái tên này là cái tên của người chết. Thân thể biết có thể kiên trì trong bao lâu, hơn nữa lại vừa gặp phải nhiệm vụ khó giải quyết biết có thể toàn thân trở về hay , vừa nhận được tinh báo từ sư huynh, người phụ nữ phái Linh Vũ trốn đến hoang mạc mà vẫn chết hơn nữa còn trở thành chủ nhân của Minh vực, lần này nàng trở về là lai giả bất thiện nên sư huynh ệnh lệnh: Giết.

    2. Miên Miên

      Miên Miên Active Member

      Bài viết:
      369
      Được thích:
      119
      Chương 73: Tình thâm



      Tin Tự Ưu đạo nhân chết tự nhiên truyền đến tai Mặc Thanh Sam, vốn dĩ Mặc Thanh Sam là đệ tử phái Võ , Tự Ưu đạo nhân là ân sư thu nhận , phản bội sư môn, Tiết Tình vốn dĩ vẫn tưởng rằng còn tình cảm với phái Võ nhưng khi nghe được tin tức đó lại có thể nhìn thấy đơn lóe lên trong mắt .


      "Phái Võ cử Kiều Dật Quân sao? là người luôn tiến bộ, hẳn bôi nhọ thanh danh Võ ." Mặc Thanh Sam .


      "Ngươi có muốn trở về phái Võ chút hay " Lưu Huỳnh hỏi.


      Mặc Thanh Sam cười khổ: "Thôi , từ khi ta đến Minh vực vĩnh viễn thể quay về nữa rồi."


      Tiết Tình thu dọn hành lý xong cùng Lưu Huỳnh lên đường đến Trung Nguyên, ngồi ở trong xe ngựa nàng với Lưu Huỳnh: "Chàng có còn nhớ , trước kia chúng ta cũng như thế này, chàng ngồi ngoài xe ngựa, ta ngồi ở trong xe, dường như chúng ta khắp Trung Nguyên."


      Lưu Huỳnh cười : "Làm sao có thể quên được chứ, từ khi cùng nàng đều thể yên ổn quá ngày."


      Tiết Tình nghĩ quả đúng là như thế, chẳng lẽ nàng lại là phiên bản cổ đại của Conan? tới chỗ nào đều có thể làm cho người ta trở nên xui xẻo!


      Theo như thám tử báo lại, quả nhiên Diêm Minh chịu cùng Nam Cung Lạc Lạc, hai người đến cung Côn Luân, nhất định Nam Cung Lạc Lạc đem bí mật này với Diêm Minh, tại hai bên đều ngả bài với nhau, chẳng qua là vẫn gạt các môn phái khác của Trung Nguyên mà thôi, đoạn đường này giống như hai bên chơi ván cờ, hoặc là bị giết hoặc là còn sống khi có dấu hiệu thắng lợi. Vừa bắt đầu tiến vào địa giới Trung Nguyên, Tiết Tình luôn có cảm giác có tầm mắt nhìn nàng chằm chằm, loại cảm giác này hình như là cảm giác được thầm mến! Nàng chọn đường quan đạo, chỗ tối càng dễ dàng cho người khác hành động, nếu các môn phái đưa đệ tử đến rất có khả năng bị bao vây, Tiết Tình cũng có nhiều thời gian vào trò chơi trốn tìm, ràng nếu ột cơ hội chỉ cần trong đêm biết được ai thắng ai thua. Tiết Tình cố ý chọn khách điếm vắng vẻ, vẫn là quy định cũ, Lưu Huỳnh ở bên cạnh sát vách Tiết Tình, còn nhớ lần trước đánh hái hoa tặc ở thôn, vì bảo vệ Tiết Tình nên Lưu Huỳnh cũng ở phòng bên cạnh Tiết Tình, nhưng tại nàng phải là người mà hái hoa tặc bình thường có thể động vào, nàng lấy hoa của người khác may cho họ lắm rồi, ngươi biết trải qua thay đổi của thời gian mang đến cái gì, cần đến năm, vẫn là những người như cũ, bề ngoài vẫn thay đổi nhưng hoàn cảnh khác hoàn toàn.


      Trung Nguyên vào mùa đông, tuyết rơi tầng tầng lớp lớp ngừng nghỉ, trong phòng Tiết Tình ở khách điếm có để chậu than, bên ngoài là trời tuyết trắng, Tiết Tình ngồi trong phòng dựa vào gần phía chậu sưởi mặc kệ thời gian trôi qua, nàng ngồi bên cạnh bàn, ở bàn đặt vài khối bạc vụn, lỗ tai cẩn thận nghe từng thanh ngoài cửa. Ngoài cửa có tiếng bước chân rất , nếu phải Tiết Tình hết sức chăm chú lắng nghe cũng chú ý đến thanh ít ỏi đó, thanh đó dừng ở ngoài cửa, cái ống thổi hơi theo khe cửa tiến vào, Tiết Tình nín thở, bạc vụn trong tay di chuyển vài cái rồi thuận thế rơi xuống bàn.


      Người ngoài cửa vào giống như trong tưởng tượng của Tiết Tình mà dùng giọng thanh lệ : "Đứng lên , cái ta dùng phải là mê hương mà là hương thảo xua muỗi."


      Tiết Tình đỏ mặt ngồi xuống, tên hỗn đản, làm sao lại dùng hương muỗi để lừa người khác, quá là giảo hoạt rồi! "Ta nên xưng hô với ngươi như thế nào? Cung chủ Cung Thủy Vân? Hay là Tam đệ tử của Chưởng môn cung Côn Luân Sương Hồi sư huynh?" Tiết Tình .


      "Tùy ngươi thích." Người ngoài cửa .


      "Bên ngoài thời tiết lạnh giá đóng băng, trong phòng tiểu muội chuẩn bị chậu than, biết Sương sư huynh có muốn vào trong sưởi ấm chút hay ?" Tiết Tình . Cửa bị đẩy ra, Tiết Tình nhìn đến cửa thấy đây đích thị là thiếu niên mười mấy tuổi, dáng người gầy yếu cùng với làn da trắng xanh càng tôn thêm vẻ ốm yếu của , có thể thấy cả người cực kỳ đơn bạc giống như trận gió cũng có thể thổi bay ! Tiết Tình nghi ngờ, người này chắc hẳn là Tam đệ tử " qua đời" của cung Côn Luân Sương Hồi, nghe trong trận chiến với hoang mạc năm đó Sương Hồi chết trận, tính theo tuổi tác cũng quá 30 tuổi rồi, nhưng vị đứng ở cửa này ràng còn là thiếu niên non nớt.


      Sương Hồi nhìn thấy ngạc nhiên trong ánh mắt của Tiết Tình hỏi: "Có gì kỳ lạ sao? Dáng vẻ này của ta."


      Tiết Tình gật đầu: "Sương Hồi sư huynh có thuật dưỡng nhan khiến người khác phải kính nể, biết sư huynh sử dụng sản phẩm của cửa hàng son phấn nào?"


      Sương Hồi thêm nữa, chuẩn bị thủ thế xong bất kỳ lúc nào đều có thể chuyển sang trạng thái công kích, Tiết Tình nhìn : "Vất vả cho ngươi rồi, vì che dấu tai mắt người khác mà ngay cả vũ khí quen dùng cũng thể sử dụng, các huynh đệ của ngươi thấy lạnh sao? Phải trốn như vậy hẳn rất mệt mỏi ."


      "Sư điệt các ngươi cũng phải mệt mỏi đó thôi." Sương Hồi trả lời.


      Sương Hồi quay đầu nhìn, mấy người bịt mặt ra, Lưu Huỳnh cũng ra đứng sau lưng bọn họ. Phía sau lặng yên hỗn chiến với nhau, mấy người bịt mặt kia bị Lưu Huỳnh ngăn chặn nên Sương Hồi phải mình đối mặt với Tiết Tình, Tiết Tình rất khó tưởng tưởng được thân thể nhìn yếu đuối thế kia mà có thể tạo ra lực cường đại như vậy, Tiết Tình càng cảm thấy khó tưởng tượng hơn khi dường như có cảm giác sức lực của như cái đèn dầu sắp tắt, thân thể giống như thân cây bị đục rỗng, sắp chết, Tiết Tình cảm giác sâu sắc được như vậy.


      Tiết Tình có thể hiểu được vì sao Sương Hồi lại liều mạng giết nàng như vậy, chính nàng cũng chỉ vì ý nguyện báo thù được Diêm Minh mà chấp nhận dùng kiếm cổ, ở cái thế giới hận đan xen này kì lạ hận càng ngày càng nhiều hơn , mấy phong thư ở Nam Cung thế gia chứa đầy mưu hiểm ác nên vì thế càng thể quên được hận thù. Cho dù Sương Hồi rất mạnh nhưng vẫn phải đối thủ của Tiết Tình, trước khi đến biết thắng bại là chuyện xa vời nhưng mà cam lòng, 15 năm, nhẫn sáng lập ra cung Thủy Vân đả thương được 1000 cũng được 800 địch thủ với đủ loại võ công quái dị, bắt buộc chính mình trở nên cường tráng trong suốt những năm qua nhưng mà người phụ nữ này làm gì? Dựa vào cái gì mà nàng đòi quấy rầy cố gắng suốt hơn mười năm qua của và sư huynh ! Kiếm của Tiết Tình gõ lên tường cái rồi rơi lên mặt Sương Hồi: "Chuyện mười lăm năm trước ta cũng cảm thấy đáng tiếc, ta trách hành động tại của các vị nhưng ta vẫn phải xin lỗi, ta thể để cho các ngươi hoàn thành ý nguyện, ta cũng có chuyện phải hoàn thành."


      "Thắng bại phân, ngươi muốn trực tiếp giết ta hay bắt sống ta đều được." Sương Hồi chỉ lạnh nhạt .


      "Cung chủ Cung Côn Luân biết trạng thân thể của ngươi sao? Làm sao lại có thể cho rằng ngươi có thể thắng ta." Tiết Tình . "Sư huynh chưa bao giờ cho rằng ta thắng, nhưng mà chúng ta cũng có thói quen bó tay chịu trói." Sương Hồi trả lời mặt lại nổi tầng băng lạnh. Tiết Tình vội vàng nhảy đến bên người định dùng nội lực hóa giải hàn khí trong người : "Ngươi định làm gì!"


      Sương Hồi nhắm mắt : "Nếu có ngươi ta và sư huynh nhất định thành công."


      Tiết Tình thu hồi kiếm đặt thi thể lạnh đông lạnh thành băng của Sương Hồi xuống mặt đất, có nàng mọi chuyện giống như thế này, động vật ăn cỏ có thể nhảy lên đầu động vật ăn thịt, đồng thời tăng lên sức mạnh, đồng thời lại biết được bí mật, lớn hơn nữa là trách nhiệm, có bao nhiêu cười đây? Ngược lại cái đoạn thời gian trốn đông trốn tây cũng thú vị.


      Tiết Tình ngồi xổm xuống với thi thể Sương Hồi: "Ta sống so với ngươi mạnh hơn, nhưng nếu ta chết càng đáng thương hơn so với ngươi............"


      Nếu nàng chết chắc hẳn là tử cổ kia thích nàng, so với chuyện mất võ công và đạo đức chuyện này càng đáng sợ hơn. Mấy thích khách cùng Sương Hồi đều tự mình kết thúc, vốn dĩ Lưu Huỳnh định giữ lại người làm nhân chứng, chậu than trong phòng vẫn đốt nhưng chỉ trong chốc lát trong phòng có thêm mấy thi thể. Tiết Tình hơ hơ tay vào bên chậu than để cho than trong chậu thổi tan băng tay, nàng thắng nhưng vẻ mặt nàng cũng có nhiều vui sướng: "Lưu Huỳnh, ta cảm thấy ta càng ngày càng giống Diêm Minh..............."


      Lưu Huỳnh đến bên người Tiết Tình, cầm lấy tay Tiết Tình, dùng nhiệt độ cơ thể sưởi ấm cho nàng: "Chỉ là nàng quá mệt mỏi mà thôi."


      Tiết Tình lắc đầu : "Chuyện ta đáp ứng với Nhị sư huynh nhất định ta phải làm được, thể để và Kiển Điệp chết cách vô ích."


      Lưu Huỳnh nhàng sờ đầu Tiết Tình, nắm tay nàng dẫn đến bên giường: " ngủ , ngủ giấc mọi chuyện tốt lên thôi."


      Cũng giống như trước đây, Lưu Huỳnh trải giường cho Tiết Tình rồi để Tiết Tình lên giường ngủ, ra ngoài chút rồi quay lại rồi ngồi thẳng táp giường Tiết Tình nhìn Tiết Tình, thấy Tiết Tình cũng có chút sợ hãi. "Ta có thể làm chuyện với nàng ?" Lưu Huỳnh nhàng hỏi. "Chuyện gì?"


      Lưu Huỳnh khẽ nhắm mắt, hôn sâu lên môi Tiết Tình, đôi môi vừa khớp với nhau, đầu lưỡi khiên khích, cảm giác tuyệt mỹ làm người ta hít thở thông, đại não Tiết Tình trở nên vụng về hồ đồ, đây chính là nụ hôn đến mức hít thở thông trong truyền thuyết hay sao? phải là thở mà thân thể trở nên còn chút sức lực nào, bao lâu sau Tiết Tình còn cách nào nhắm hai mắt lại.


      Lưu Huỳnh rời khỏi môi Tiết Tình, nhìn người phụ nữ vẫn nhúc nhích giường, nàng vẫn thích hợp ở giang hồ, võ công có cao đến đâu, giác quan có mẫn cảm đến đâu cũng phòng bị được nụ hôn của , có cảm giác dở khóc dở cười, niềm vui của nàng cũng là tình , nỗi buồn của nàng cũng là tình .

    3. Miên Miên

      Miên Miên Active Member

      Bài viết:
      369
      Được thích:
      119
      Chương 74: Gặp cố nhân



      Edit: Ying


      Sáng sớm, Ỷ Thuần rời giường, mặc xong áo, qua bên cạnh ngọc cầm liền thuận tay mơn trớn thân , lại phát đàn đứt mấy dây, dây đàn đứt là chuyện rất xấu, nàng vội gọi tiểu nha hoàn thay dây đàn mới, nàng còn biết, nhiệt độ cơ thể Sương công tử của nàng ngày hôm nay lạnh như băng giống cây đàn này.


      Khi Tiết Tình tỉnh lại là giữa trưa, cảm giác ngủ ngon thoải mái a,Tiết Tình duỗi lưng cái rồi xuống giường, ánh mặt trời ngoài cửa chiếu đến chói mắt, hẳn là Lưu Huỳnh dậy từ sớm, bây giờ ngay cả cơm chắc cũng giúp nàng chuẩn bị tốt rồi. Tiết Tình tới phòng của Lưu Huỳnh ở sát vách, gõ cửa, chỉ chốc lát sau cửa mở ra, đại hán cao lớn đứng ở cửa mắt nhìn về phía nàng.


      "Xin lỗi! Xin lỗi! Ta tìm lộn!" Tiết Tình áy náy vội vàng chuồn mất, chạy về mình phòng lại ra, đúng, đó ràng là phòng của Lưu Huỳnh.


      Tiết Tình xuống lầu hỏi chưởng quỹ, chưởng quỹ lật sổ sách : "Vị công tử kia a, ba ngày trước trả phòng rồi."


      "Cái gì? Ba ngày trước?" Tiết Tình hoàn toàn thể nào hiểu nổi.


      "Đúng vậy a, ngày thứ hai sau khi hai vị vào đây trả phòng rồi , ngoài ra còn nộp cho ngài thỏi bạc tiền đặt cọc." Chưởng quỹ .


      "Ta hôm qua mới tới ở! Lấy đâu ra ba ngày trước!" Tiết Tình quát.


      Chưởng quỹ giật mình, rụt rè nhìn Tiết Tình như nhìn kẻ điên, Tiết Tình hỏi : "Hôm nay là ngày mấy?"


      "Mùng bảy tháng chạp." Chưởng quỹ trả lời.


      Làm sao có thể! Tiết Tình nhớ ràng hôm qua là mùng ba đầu tháng chạp, hôm nay phải là mùng bốn tháng chạp mới đúng! Nếu như đây phải là trò đùa dai, tại sao nàng chỉ ngủ giấc tỉnh dậy liền vô duyên vô cớ mất ba ngày! Tìm khắp nơi thấy lưu Huỳnh, Tiết Tình chạy ra chuồng ngựa, tiểu bạch mã thấy đâu, sau có thể như vậy, làm sao Lưu Huỳnh có thể từ mà biệt. Tiết Tình trở lại gian phòng của mình, dọn dẹp hành lý muốn tìm Lưu Huỳnh, lại phát trong hành lý chỉ còn lại y phục, ngân phiếu thấy.


      Tiết Tình bi thương ngồi giường, đây chính là cảm giác mất cả người lẫn tiền trong truyền thuyết hay sao , Tiết Tình biết Lưu Huỳnh phải kẻ trộm tiền bỏ trốn, nhưng ràng Lưu Huỳnh cố ý làm như vậy, nàng ngủ li bì ba ngày liên tiếp có quan hệ rất lớn với Lưu Huỳnh, sau khi bị hôn đầu liền hỗn loạn , mặc dù biết mục đích của lần này là gì, trước tiên cứ tìm Lưu Huỳnh, Tiết Tình còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, núi Kỳ Lân, đến thương thảo hiệp nghị, nếu như chậm chạp chưa tới sợ rằng khiến cho người khác hiểu nhầm.


      vấn đề đặt trước mặt Tiết Tình, ngựa có, người lại có tiền, mướn được xe ngựa, coi như bộ tới núi Kỳ Lân, cũng còn bạc để ở trọ đây nè. Mặc kệ, thời gian cấp bách, bước tính bước , mình Tiết Tình tiếp tục theo hướng bắc về phía núi Kỳ Lân.


      vất vả tới thị trấn kế tiếp, Tiết Tình chuẩn bị tốt việc phải ở đầu đường xó trợ,nhưng có vấn đề nghiêm trọng hơn, tiền mua cái bánh bao nàng cũng móc ra được, ngủ có thể ngủ ngoài đường, cơm thể nào tiết kiệm, từ xa ngửi được mùi bánh bao, nước miếng cũng sắp rớt hết xuống đến nơi rồi. Tiết Tình nuốt ngụm nước miếng, bụng kêu lên lỗ lỗ , cái gì mà phân tiền có thể làm khó hùng hảo hản, hôm này nàng chân chính cảm giác được, trong phim truyền hình các đại hiệp hành hiệp trượng nghĩa giang hồ chẳng nhẽ thiếu tiền sao? Bọn họ kiếm tiền như thế nào ? Tiết Tình hồi tưởng những phương pháp kiếm tiền xem trong phim truyền hình, đột nhiên nghĩ đến ý kiến hay: diễn xiếc!


      Cũng sắp chết đói đến nơi, đâu còn biết cái gì gọi là ngượng ngùng, Tiết Tình liền đứng đường hét to tiếng, dùng ngựa làm bể tảng đá nàng làm nổi, ngay cả tiền mua tảng đá lớn nàng còn có, liền lấy vài khối đá ở xung quanh , dứt khoát biểu diễn Thiết Đầu Công , dù sao Thiết Đầu Công của Thiếu Lâm Tự cũng chỉ là hình thức sử dụng của dịch cân kinh, cầu cũng quá khó. Những người thấy hét lớn liền vây ở chung quanh, Tiết Tình liền bắt đầu biểu diễn, đầu tiên là dùng tay chém đá, chung quanh vỗ tay bành bạch , Tiết Tình ngượng ngùng hướng chung quanh phất tay cái, nàng đường đường đảm nhiệp Minh chủ Minh Vực thời, có lẽ nàng là Minh Chủ đầu tiên từ trước đến nay ra đường làm xiếc rồi.


      Thời điểm Tiết Tình tính toán tiếp tục biểu diễn Thiết Đầu Công, nàng phát những người vây xem mình cùng những người trả thù lao hình như dịch sang hướng khác, giống như vây xem thứ gì khác, qua đám người, Tiết Tình nghe được tiếng thét của người, tại sao vậy, ngay cả bán nghệ cũng có kẻ đoạt mối làm ăn, cạnh tranh của xã hội cổ đại là quá đáng sợ! Người này quá vô ý, đường lớn người đông, làm sao chứa nổi hai kẻ làm xiếc, nơi này là nàng đến trước, nên để nàng biểu diễn trước mới đúng. Tiết Tình muốn sang thương lượng cùng người đó chút, nếu bất đắc dĩ hai người có thể cùng biểu diễn cũng được, như vậy so với hét lớn lôi kéo khách đến xem diễn khả thi hơn nhiều, Tiết Tình từ bên ngoài đám người chen vào, quả nhiên là có người ở làm xiếc , nam tử trẻ tuổi biểu diễn kiếm pháp, nam tử này nhìn có chút quen mắt, đợi đến Tiết Tình thấy ngựa của nam tử cột ở cây bên cạnh, Tiết Tình nhất thời nghĩ tới, mẹ kiếp nhà nó ra là vương giả, như thế nào cả ngài cũng đến đây!


      có dê còng ở bên, vị nam tử múa kiếm này cần phải cũng biết, tất nhiên là Kiếm Vô Tâm Nhị công tử của Đoạn Kiếm Sơn trang rồi.


      "Vô tâm công tử?" Tiết Tình hô.


      Kiếm Vô Tâm liếc mắt cái liền nhận ra Tiết Tình, về phía nàng: "Nương tử!"


      " ra là vợ chồng." Quần chúng vây xem lại tiếp tục vỗ tay phành phạch.


      "Này này, chớ nhảm, ta có người trong lòng rồi!" Tiết Tình .


      Kiếm Vô Tâm ngây ngô mà cười : "Ai nha, nhanh như vậy liền bị người ta đoạt ."


      Người này đối với Tiết Tình nhiều lắm cũng chỉ là tham lam ái mộ, nếu tình thâm ý trọng quá vô nghĩa, chỉ là thời điểm trong người văn tiền nào gặp được người quen, người nọ còn là thiếu gia sơn trang có tiền, thế nào cũng là chuyện may mắn, Kiếm Vô Tâm đem dê còng dắt , hai người vừa vừa .


      "Chuyện chính là như vậy, như vậy. . . . . . Ngươi có thể cho ta mượn ít tiền hay ? Ta nhất định trả lại ngươi!" Tiết Tình với Kiếm Vô Tâm.


      " cái gì mà trả với , khách khí với ta làm gì " Kiếm Vô Tâm qua tay vươn vào trong ngực, lục lọi chốc lát, lại sắc mặt lúng túng vươn ra: "Ta quên, người ta cũng có đồng nào."


      "Tiền của ngươi chạy đâu rồi? !" Tiết Tình kinh ngạc hỏi, suy nghĩ chút cũng đúng, Kiếm Vô Tâm cũng ở đây làm xiếc, đó là hành động của kẻ thiếu tiền, nhưng nhà tư sản phong phú, chẳng nhẽ có người đồng thời ra cửa mà mang theo phân tiền nào?


      "Sáng nay nhìn thấy nương bán mình chôn mẹ, cho nàng mười lượng bạc, cho hết liền phát người ngay cả đồng cũng có, lúc này mới vạn bất đắc dĩ làm xiếc kiếm chút lộ phí." Kiếm Vô Tâm ngượng ngùng .


      Thanh Bình Nhạc vẫn là thánh địa trong giấc mộng của Kiếm Vô Tâm, vì Thanh Bình Nhạc, Kiếm Vô Tâm rời nhà trốn dưới hơn mười lần, mặc dù cử chỉ của như công tử nhà giàu ăn chơi trác táng nhưng đáy lòng luôn chú trọng hành hiệp trượng nghĩa, mỗi lần mang theo xấp ngân phiếu lên đường, gặp chuyện bất bình luôn luôn rút dao tương trợ, thấy tên ăn xin muốn bố thí, thấy mẹ goá con côi lão nhân muốn cứu vớt, thấy thiếu nữ bị ép bán mình muốn chuộc thân, thấy thư sinh học được muốn tài trợ, mỗi lần tới Thanh Bình Nhạc tiêu hết tiền rồi, chỉ có thể lại ảo não về nhà, chịu đủ giáo huấn, lần sau lúc rời nhà trốn mang theo nhiều ngân lượng hơn, tiền lần này mang cực kì nhiều, đường đến nơi này, tình huống cũng lúng túng hơn, nơi này ở giữa Thanh Bình Nhạc và Đoạn Kiếm Sơn Trang, người còn đồng nào, bất kể là Thanh Bình Nhạc hay trở về Đoạn Kiếm Sơn Trang đều là vấn đề cực kì khó khăn.


      Tiết Tình vỗ vỗ bả vai Kiếm Vô Tâm, đồng tình : "Đây là số mệnh a, ngươi sinh ra sớm mấy năm, cũng sinh muộn mấy năm, ai bảo ông trời cố ý cho ngươi đứng hàng lão nhị đây."


      Kiếm Vô Tâm cúi đầu : "Chê cười, để ngươi nhìn thấy bộ dạng nghèo túng của ta."


      "Đâu có, có thể gặp được ngươi ta rất vui." Tiết Tình , nêu như trong giang hồ này có người nào ngoài Lưu Huỳnh mang lại cho nàng cảm giác ấm áp kẻ đó chính là Kiếm Vô Tâm rồi, liên quan tình , cũng quan đạo nghĩa, chuyện kỳ quái biết xấu hổ mà làm cũng làm cho người ta cảm thấy ấm áp, có lẽ là bởi vì tính toán cái gì, kiếm Vô Danh luôn muốn vươn lên, nhưng đại sắc lang rảnh rỗi như cũng làm cho người ta hâm mộ.


      "Được vực chủ coi trọng, là vinh vạnh." Kiếm Vô Tâm tức cười cúi người vãi chào cái.


      "Biết ta làm vực chủ người đầy tiếng xấu ngươi còn chuyện với ta, sợ ta hại ngươi sao?" Tiết Tình hỏi.


      "Vì sao cùng chuyện, ta còn muốn ngươi giới thiệu chút mỹ nhân Hoang Mạc cho ta biết nữa kìa" Kiếm Vô Tâm hỏi ngược lại.


      Tiết Tình trừng mắt liếc cái, xì cười: "Vẫn biết xấu hổ giống trước kia ."


      " phải vậy, có người vì học vấn ngại học hỏi kẻ dưới, tại sao ta thể vì mỹ nhân ngại học hỏi kẻ dưới." Kiếm Vô Tâm lắc lắc ngón tay . -


      "Được được được, chờ ta làm xong chánh , sai thị nữ Minh vực đứng thành hàng để cho ngươi duyệt binh, được ?"


      "Cái gì gọi là duyệt binh? Ta nghe hiểu, là tiếng địa phương của Hoang Mạc sao?"


      ". . . . . . Là triết học."


      "Cái gì gọi là triết học? Là tiếng địa phương của Linh Vũ sao?"


      "Triết học chính là lời ngươi nghe hiểu."


      "Trong sơn trang mới tới lão đại phu miệng đầy ngôn ngữ địa phương ta nghe hiểu, cho nên đều là triết học sao?"


      ". . . . . . cho hỏi nữa!" Tiết Tình gầm hét lên, trong lúc giật mình phát bóng dáng Kiếm Vô Tâm vô cùng giống người.


      "Sư thúc, ta phát người và Thiền phương trượng của Thiết Lâm Tự càng ngày càng giống." "Vậy sao, ta siêu phàm thoát tục đến vậy sao." "Các người chuyện cũng thường làm cho người ta nghe hiểu." ". . . . . . Triết học, luôn là tịch mịch." "Cái gì gọi là triết học?" "Tất cả lời ngươi nghe hiểu đều là Triết học." "Khẩu của Phương Ngôn người làm ở trạm dịch quá nặng ta cũng nghe hiểu, cho nên lời của cũng là triết học sao?" " phải. . . . . . ra ngươi mới đúng là xuyên qua để trêu trọc ta !" "Sư thúc, ta lại nghe hiểu, cái gì gọi là xuyên qua?" " được hỏi!"


      Đối thoại này từ bao lâu rồi, nhớ lại vẫn như cũ lưu lại ở trong đầu, động tác giở tay nhấc chân, giọng , thần thái, tất cả đều nhớ trong đầu, nhớ lại đến mức thể quên, như được khắc vào, trong cuộc sống cả cái nhăn mày nụ cười đều là dấu vết của , cả đời này nhất định luân hãm vì có thể quên lãng tình cảm. Chỉ là tại, chỉ biết người trong kí ức kia tới nơi nào, chân trời góc biển, bất kể tới chỗ nào chung quy vẫn gặp mặt, bởi vì. . . . . . ~


      Tay Tiết Tình lơ đãng đặt lên vị trái tim, nơi đó có lòng nhảy lên, còn có loại đồ vật khác — Khống Tâm cổ, cổ mẫu chưa chết, ràng tử cổ chưa tiêu, Tiết Tình tin tưởng, người nàng, bất kể tới chỗ nào hay là muốn trở lại bên người nàng, đây là chu vi hình tròn, Lưu Huỳnh là tâm điểm của nàng, mà nàng cũng là tâm điểm Lưu Huỳnh.


      "Ngươi phải chỗ nào?" Kiếm Vô Tâm hỏi.


      "Kế hoạch của ta thay đổi, Núi Kỳ Lân." Tiết Tình .

    4. Miên Miên

      Miên Miên Active Member

      Bài viết:
      369
      Được thích:
      119
      Chương 75: Ánh sáng đom đóm



      tại Tiết Tình và Kiếm Vô Tâm đồng cảnh ngộ - thân xu, lại nhờ cùng làm xiếc đường mà gặp nhau nên quyết định cùng nhau diễn xiếc để kiếm tiền đường. Kiếm Vô Tâm tiếp tục biểu diễn tài múa kiếm của , kiếm pháp của Kiếm Vô Tâm chỉ như mèo cào, kẻ coi tiền như rác này mất số tiền lớn mời Bất Nhập Lưu về làm sư phụ mà kiếm pháp học được chỉ là những động tác đẹp mắt, nếu dùng để ứng chiến chỉ cần chiêu của Tiết Tình có thể phá hơn mười chiêu của .


      phải là người trong nghề nên những người dân đến xem cho dù thấy kiếm pháp của Kiếm Vô Tâm chịu nổi đòn những vẫn ủng hộ nhiệt tình, vỗ tay bôm bốp, bọn họ hiểu vẻ đẹp của kiếm giống như ban ngày hiểu đêm đen. Nhưng đến khi Tiết Tình đưa túi ra đòi bạc đám người vây xung quanh xem còn thấy tăm hơi chỉ để lại Tiết Tình và Kiếm Vô Tâm đứng lẻ loi tại chỗ mà vẫn xu dính túi.


      Tiết Tình ủ rũ quăng cái túi ra xa. "Kiếm tiền khó. . . . . . Nếu chúng ta cướp bóc !"


      "Đừng nóng vội!" Kiếm Vô Tâm vội vàng ngăn nàng lại: "Trước tiên chúng ta cứ suy nghĩ biện pháp khác xem......... Ùng ục.........." Đúng lúc bụng Kiếm Vô Tâm kêu lên.


      "Ùng ục Ùng ục Ùng ục Ùng ục!" Tiết Tình vẫn nghe được tiếng vang từ bụng .


      "............Trừ phi bất đắc dĩ mới phải cướp!" Kiếm Vô Tâm giọng bổ sung.


      Hai người nam nữ trẻ tuổi ngồi lăn lóc ở góc tường, tình cảnh này khiến người khác thương tâm hoặc rơi lệ, đường đường là Vực chủ của Minh Vực và thiếu gia của Đoạn Kiếm sơn trang, có tiền có gì, Tiết Tình cố gắng cho chúng ta biết tầm quan trọng của việc có người bạn trai biết kiếm tiền quan trọng ra sao.


      "Ngoan ngoãn Tiểu Tình Tình, chúng ta có thể đói chết ở đây hay ." Kiếm Vô Tâm kéo y phục Tiết Tình tội nghiệp .


      "Ta có biện pháp có thể giúp chúng ta thoát khỏi cảnh khốn khó này." Tiết Tình .


      "Biện pháp gì?"


      Tiết Tình nghiêng mắt nhìn, dường đà sợ run cả người, run rẩy trốn sau lưng Kiếm Vô Tâm, Kiếm Vô Tâm sống chết ôm lấy dương đà kêu khóc: " được! Ngươi thể bán nó! Ta có chết cũng bán nó!"


      " phải ta muốn bán nó." Tiết Tình giải thích.


      " ?" Kiếm Vô Tâm tâm tình có chút bình phục.


      "Ta muốn ăn nó luôn."


      ". . . . . . Hu hu hu"


      "Chọc ngươi chơi thôi, ta cũng dám ăn thần thú, nếu ăn gặp báo ứng." Tiết Tình với Kiếm Vô Tâm.


      Kiếm Vô Tâm vẫn tin ánh mắt đói khát của Tiết Tình, vẫn che chở dương đà.


      Tiết Tình đành phải : "Ta đến lông mình nó, có lẽ bán được ít tiền, bằng chúng ta cắt bán ít tiền."


      Lông quăn mình dương đà là lông dê thượng đẳng, chỉ cắt chút đổi ít bạc vụn vẫn có thể, lúc này Kiếm Vô Tâm mới đồng ý.


      Vì thế, Tiết Tình và Kiếm Vô Tâm cùng nhau mua bánh bao thịt ăn, chỉ thấy dương đà phía sau hai người cổ bị cạo sạch, lông cổ bị hai kẻ đói khát cạo sạch đổi lấy bạc, lông dê người dương đà bị xõa tung biến thành quần yếm.


      Tuy rằng lông là lông của dương đà nhưng dương đà cũng là của Kiếm Vô Tâm cho nên Tiết Tình vẫn để lại chút để có thể kiếm chút bạc vụn, nàng cũng chỉ vì hòa bình của thế giới, như vậy mỗi ngày ăn bánh mì cũng có thể đến núi Kỳ Lân.


      "Vô Tâm công tử, núi xanh còn có sông dài, chúng ta tạm biệt nhau ở đây luôn !" Tiết Tình với Kiếm Vô Tâm.


      "Ngươi muốn đâu?" Kiếm Vô Tâm hỏi.


      "Núi Kỳ Lân."


      "Vừa đúng lúc, ta cũng ."


      "Ngươi cũng núi Kỳ Lân sao? phải ngươi nên về Đoạn Kiếm sơn trang sao?"


      "Ở đâu có ngươi ta cũng ở đó. " Kiếm Vô Tâm thâm tình thắm thiết .


      Tiết Tình đau đầu nhìn : "Chỗ của Oanh Oanh nương và Tiểu Hồng nương mới đúng là chỗ của ngươi mới đúng."


      Kiếm Vô Tâm lắc đầu: "Dong chi tục phấn, thiếu gia ta ngấy rồi, tại trong mắt ta chỉ có Ỷ Thuần nương của Thanh Bình nhạc."


      Quả đúng là kẻ háo sắc đổi được bản tính! Tiết Tình hừ tiếng rồi lên phía trước, Kiếm Vô Tâm dắt dương đà theo sau lưng nàng, nàng chọn đường còn dắt ngựa, ngênh đón mặt trời mọc rồi đến ánh nắng chiều, san bằng mọi con đường nhấp nhô, trải qua bao nhiêu gian nan khi xuất phát, tiếp tục xuất phát...........


      đường lên phía bắc, hai người Tiết Tình và Kiếm Vô Tâm đến chân núi Nga Mi, trấn núi Nga Mi cũng có nhiều nữ đệ tử phái Nga Mi, hoặc là vừa xuống núi định ra ngoài, hoặc là từ dưới chân núi muốn lên, hoặc là dừng ở chân núi làm thủ vệ, chưa bao giờ người ở trong trấn lại có nhìn thấy nhiều trẻ tuổi như vậy, nơi này chính là thiên đường của Kiếm Vô Tâm nha!


      Thấy nhiều đệ tử phái Nga Mi đường, Tiết Tình nhanh chóng tìm khách điếm dừng chân, thân phận trước kia là sư muội của chưởng môn phái Linh Vũ là tốt, những đệ tử này nhìn thấy nàng đều cung kính gọi tiếng "sư thúc", tại khi gặp lại nàng luôn có cảm giác xấu hổ, giả vờ vô cùng chăm chú thảo luận giá cả với chưởng quầy.


      "Lưu Huỳnh công tử phái Linh Vũ là lợi hại, bị chịu nhục như vậy mà cũng làm mất danh tiết, khiến người khác phải kính nể."


      "Đúng thế, ta rồi mà, đạo đức của phái Linh Vũ vẫn tốt làm sao có thể tạo ra phản đồ được chứ, Tiết sư thúc cũng phải dễ dàng gì, cung Côn Luân mực cho rằng nàng cấu kết cùng Minh Vực, nào biết được nàng cố ý giao hảo với Minh Vực nhưng ra chỉ cần lần hành động mà thu hồi được Minh Vực."


      Trong khách điếm, hai trẻ tuổi thảo luận sôi nổi, nhìn trang phục có lẽ là đệ tử phái Nga Mi, Tiết Tình vẫn lặng lẽ để ý các nàng.


      "Tương lai ta cũng muốn được là nữ hiệp như Tiết Tình sư thúc, xâm nhập doanh trại địch trừ bạo an dân!" tiểu đệ tử phồng má .


      Tiết Tình đỏ bừng cả khuôn mặt, nàng cũng muốn làm thành như vậy, như vậy hùng đâu khác gì gián điệp đâu.


      "Thanh danh ngươi tốt." Kiếm Vô Tâm lặng lẽ với Tiết Tình, mặt Tiết Tình càng đỏ hơn.


      "Được rồi, các ngươi đừng vui mừng quá sớm, phải đợi Tiết sư thúc đến núi Kỳ Lân mới biết nàng có thực muốn đưa Minh Vực vào liên minh Võ Lâm hay , nàng lâu như vậy mà vẫn chưa đến núi Kỳ Lân, ai biết còn có thể yên tâm nữa hay ." nữ đệ tử .


      ra phải là muốn nhanh mà là người có tiền thuê nổi cỗ xe ngựa...........Tiết Tình thầm nghĩ.


      Tiểu đệ tử làm mặt quỷ: "Trước kia chưởng môn thường xuyên khen ngợi Tiết Tình sư thúc, bảo chúng ta coi là tấm gương, sư thúc nhất định làm ra chuyện có lỗi với Trung Nguyên! Lại , Tiết Tình sư thúc và Lưu Huỳnh công tử luôn luôn với nhau, Lưu Huỳnh công tử giết chết hung thủ hại chết Tự Ưu đạo nhân, lại chọc thủng mưu của cung Côn Luân, là đại hùng của Trung Nguyên! Bọn họ đều là tấm gương trong lòng ta! cho ngươi bậy!"


      nữ đệ tử bị nàng ồn ào chịu được, cầu xin tha thứ : "Ta sợ rồi, ta nữa được chưa."


      Trong lòng Tiết Tình nhảy liên hồi sảng khoái, nàng nghe thấy tên Lưu Huỳnh, còn nghe thấy Lưu Huỳnh trở thành hùng của Trung Nguyên, tuy rằng Sương Hồi tự sát, chết gián tiếp ở tay nàng, khi nàng tỉnh lại, thi thể Sương Hồi và tiền bạc đều thấy đâu, tại nàng từng bước bộ đến núi Kỳ Lân, trong khi đó Lưu Huỳnh mang cỗ thi thể kia đến và trở thành công thần của Trung Nguyên, vì sao đợi nàng cùng ?


      Tuy Kiếm Vô Tâm chỉ là tên hai mặt nhưng nhìn sắc mặt của Tiết Tình cũng biết nàng rất có hứng thú với cuộc chuyện của mấy đệ tử phái Nga Mi kia, lảo đảo đến trước mặt mấy nữ đệ tử kia, gương mặt tuấn tú cứ cười như mấy kẻ buôn người: "Mấy vị tiên nữ tỷ tỷ, các ngươi chuyện gì vậy? Làm sao mà ta mới rời Trung Nguyên mấy ngày mà xảy ra chuyện lớn như vậy?"


      nữ đệ tử ít tuổi nhất cười hì hì : "Tin tức của đại ca ca rất tinh thông, chả lẽ ngươi biết Lưu Huỳnh công tử sao, tương lại là Minh Chủ Võ Lâm!"


      nữ đệ tử khác trừng mắt: "Đừng lung tung, vẫn chưa lên làm làm sao ngươi có thể lung tung."


      " phải là thể vậy vì sao thể ." Tiểu đệ tử ủy khuất than thở.


      ". . . . . . Làm sao vậy. . . . . ." Tiết Tình nhịn được nữa, xoay người ra đối diện với nữ đệ tử phái Nga Mi.


      Trong đó có nữ tử gặp qua Tiết Tình, thoáng chốc mở to hai mắt nhìn: "Tiết Tình sư thúc!"


      Nữ đệ tử ít tuổi nhất lập tức nhìn chằm chằm Tiết Tình, ai cũng ngờ đến lại có thể gặp được Tiết Tình ở đây, lần trước nàng đến Nga Mi, lúc đó nàng mới xuyên đến nên đối với thế giới này vẫn cực kỳ ngây thơ, hơn nữa nàng vì trốn Tiêu Quy Ứng mà cùng Lưu Huỳnh đến núi Nga Mi, khi trở lại là tân chủ nhân của Minh Vực, là truyền kỳ mà người khác thể đoán ra, cũng là nhân vật phi thường.


      Nguyên nhân Tiết Tình hỏi, mấy đệ tử phái Nga Mi cũng thành ra, trong mấy ngày Tiết Tình ngủ say kia, cũng là thời gian Kiếm Vô Tâm chạy như điên đến Thanh Bình nhạc, thế cục Trung Nguyên lại có thay đổi, Lưu Huỳnh phái Linh Vũ mang theo thi thể Sương Hồi đến núi Kỳ Lân, đợi đến khi Tiết Tình đến cho vài vị chưởng môn tụ tập ở núi Kỳ Lân biết bí mật kinh thiên động địa kia.


      vài nữ đệ tử ở đó nên cũng thể kể ràng, chỉ nghe sư tỷ đồng môn Lưu Huỳnh công tử tóm được kẻ đầu sỏ giết chết Tự Ưu đạo nhân, chỉ giúp Trung Nguyên trừ mối nguy hại mà còn tố giác thêm mối nguy hại khác, là tổ chức thần bí tên là Thủy Vân cung, là lực lượng mà cung Côn Luân bí mật bồi dưỡng, mấy mưu đồ bí mật trong mấy phong thư mà cung Côn Luân gửi qua lại với Nam Cung thế gia về Thủy Vân cung, chỉ tiếc Nam Cung thế gia tồn tại quá vài năm bị diệt môn, ngờ đến là cung Côn Luân vẫn mình tạo thành Thủy Vân cung.


      Sương Hồi cực kỳ ưu tú, Tiết Tình tán thành thực lực của , có thể giết chết Tự Ưu đạo nhân đủ để chứng minh thực lực của bọn , và đồng bọn đều quỷ dị khiến cho dân chúng Trung Nguyên lầm than, chết trước mặt Tiết Tình cũng là mức tối đa mà cơ thể có thể chịu đựng được, ngay cả Tiết Tình kẻ chỉ biết chút y thuật đều có thể nhìn thấy bóng dáng vĩ đại của thần chết phía sau lưng , nhịp tim của giống như bất kỳ lúc nào cũng có thể ngừng đạp, nhiệt độ của lạnh như nước hồ đóng băng giữa mùa đông, luyện võ đến mức có thể đả thương 1000 kẻ địch nhưng cũng tự tổn thương 800, võ công mà luyện như vậy cũng biết sớm có ngày bản thân phải chết .


      Nam Cung Lạc Lạc đưa ra mấy phong thư kia khiến cung Côn Luân thể sống yên ổn ở Trung Nguyên, trước bàn dân thiên hạ để mọi người tận mắt nhìn thấy dã tâm của cung Côn Luân, chẳng qua dựa vào công trạng mười năm trước nên mọi người vẫn có vài phần cung kính với cung Côn Luân, nhưng bây giờ đều triệt để biến nó thành tội nhân. Tự Ưu đạo nhân là chưởng môn Võ rất được đệ tử Võ kính , sau khi chết toàn Võ dường như điên cuồng tìm kiếm hung thủ, cuối cùng lần ra cung Côn Luân, tự nhiên muốn lấy lại công bằng, muốn kẻ chủ mưu là cung chủ cung Côn Luân phải đền mạng, cung Côn Luân lại phong tỏa kín kẽ, gặp người ngoài, đệ tử phái Võ khởi hành đến núi Côn Lôn, bây giờ đến cả Kiều Dật Quân cũng kìm nén được nữa rồi.


      "Chưởng môn chúng ta cũng muốn cung Côn Luân phải trả lại công bằng, hôm qua sư tỷ Tâm Mi theo lệnh sư phụ dẫn theo mấy chục đệ tử lên núi Côn Lôn, Tiết Tình sư thúc, ngươi tại sao Côn Luân cung có thể làm như vậy, chẳng phải người Trung Nguyên chúng ta nên hỗ trợ lẫn nhau mới đúng chứ." Nữ đệ tử khó hiểu hỏi.


      Tiết Tình cũng quan tâm cung Côn Luân chết hay sống, nàng chỉ có vấn đề muốn biết nên vội vã hỏi: "Vậy bây giờ Lưu Huỳnh công tử còn ở núi Kỳ Lân ?"


      " tại có lẽ đến núi Côn Lôn, mấy ngày nay lòng người trong Trung Nguyên đều hoảng sợ, chỉ còn Lưu Huỳnh công tử nên tất cả mọi người đều nguyện ý nghe theo lệnh ."


      Tiết Tình đứng lên Kiếm Vô Tâm: "Vô tâm công tử, ngươi có thể cho ta mượn thần thú kia được ?

    5. Miên Miên

      Miên Miên Active Member

      Bài viết:
      369
      Được thích:
      119
      Chương 76: Tiến vào cung Côn Luân



      Tiết Tình muốn mượn dương đà của Kiếm Vô Tâm rồi phi roi thúc ngựa đến núi Côn Lôn, Kiếm Vô Tâm kiên trì muốn theo nên kết quả là hai người cùng cưỡi dương đà, bình thường dương đà hơn ngựa, giờ phải cực kỳ miễn cưỡng hai người mới có thể cưỡi được nó, Tiết Tình sống chết tóm chặt lông của dương đà để mình bị ngã xuống, cực kỳ may mắn là nàng chỉ cắt lông cổ dương đà mà tham lòng cạo sạch toàn bộ lông nên vẫn còn chỗ để nắm.


      Đừng nhìn dương đà mà coi thường, khả năng chạy của nó bằng cả mười con ngựa, hai người cùng cưỡi lưng với tư thế sắp đổ đến nơi nhằm về núi Côn Lôn. Ngày đêm kiên trì chạy nên ba ngày sau đến núi Côn Lôn, lúc này núi Côn Lôn được vây quanh bởi người của nhiều môn phái, thế trận này làm Tiết Tình nhớ lại hai tháng trước, cũng là hoàn cảnh này ở núi Cẩu Lũ, lần đó bọn họ bức tử Kiển Điệp, mà bây giờ người bọn họ muốn giết chính là hung thủ hại chết Kiển Điệp.


      Phần lớn trong số đó là của phái Võ , cái chết của Tự Ưu đạo nhân đều khiến họ vô cùng phẫn nộ chỉ hận thể lập tức chạy lên đỉnh Côn Lôn bắt sông cung chủ cung Côn Luân .


      "Quá nhiều người" Kiếm Vô Tâm theo bên người Tiết Tình .


      Ở giang hồ, nhiều người quá cũng hẳn là chuyện tốt, càng tụ tập nhiều người càng có nhiều người chết.


      "Tiết Tình sư thúc! Sư phụ chờ ngươi lâu!" Đồng Tâm Mi phái Nga Mi nhìn thấy Tiết Tình vội vàng chạy đến.


      Tiết Tình gật đầu, để Đồng Tâm Mi dẫn đường, theo nàng còn có vài vị chưởng môn. Muốn xuống núi Côn Lôn chỉ có duy nhất con đường mà bị nước chặn được, cung Côn Luân đóng chặt cửa lớn ở đỉnh núi, cho dù phái Võ kêu gào hay Địch Nghịch sư thái khuyên giải như thế nào cũng đáp lại, trong các môn phái nhất là Võ còn kiên nhẫn chờ, đều bày ra dáng vẻ như hổ vồ mồi.


      Đồng Tâm Mi dẫn Tiết Tình đến gian phòng, đẩy cửa ra thấy người đứng đầu các môn phái đều tụ tập ở đây, tôn sư của Võ mất nên tạm thời do độ đệ có vai vế cao nhất là Kiều Dật Quân tạm thay thế, Phương Vân ở đây, từ khi Tiết Tình bị cung Côn Luân tố giác cấu kết với hoang mạc dường như phái Linh Vũ như biến mất dưới đáy biển, cũng quan tâm đến bão táp mưa sa giang hồ nữa. Đứng sau tấm màn kia là những gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ, Tiết Tình nhìn thấy gương mặt quen thuộc nhất, Lưu Huỳnh đứng ở đó, vẫn hoàn mỹ như cũ.


      Tiết Tình vào phòng nhưng Kiếm Vô Tâm theo vào, bên trong là nơi nghị của chưởng môn các môn phái, vẫn nên quấy nhiễu, nhìn nét mặt Tiết Tình càng khẳng định thêm được điều gì đó, có lẽ kia chính là người trong lòng nàng như nàng . Kiếm Vô Tâm ra khách điếm, cởi dây buộc của dương đà xuống bỏ vào trong tay, dương đà bị hai người chà đạp mấy ngày liền mới được ăn chút cỏ lại bị dắt , bất mãn thở hổn hển hổn hển, Kiếm Vô Tâm xoa đầu dương đà hai lần rồi cưỡi lên lưng dương đà: ", đại gia ta còn muốn đến Thanh Bình nhạc!"


      Mọi người trong phòng thấy Tiết Tình đẩy cửa vào ngay lập tức trở nên im lặng, đồng thời cùng nhìn về phía Tiết Tình, bao gồm cả Lưu Huỳnh, Lưu Huỳnh cũng quá ngạc nhiên, bấm đốt ngón tay cũng đến lúc Tiết Tình đến nơi, chỉ là thể bấm đốt ngón tay mà ra được ý nghĩ trong lòng Tiết Tình, có phải nàng cho rằng lợi dụng nàng ? Với tính cách của nàng khi giận dữ rất có khả năng rút kiếm đâm về phía .


      Trong phòng nhiều người như vậy nhưng ánh mắt Tiết Tình chỉ dừng lại người Lưu Huỳnh, mặt cũng có điểm nào tức giận chỉ nhếch miệng hỏi: "Lưu Huỳnh, chàng muốn là Minh Chủ Võ Lâm ?"


      "Muốn" trả lời.


      Là truyền nhân duy nhất của Tố Vấn, xuất thân từ phái Linh Vũ, đánh chết thích khách, vạch trần mưu của cung Côn Luân, người tuổi trẻ tuấn tú, bác học, lịch mà lại có võ công cao cường như vậy, cái thiếu duy nhất chính là thế lực ở phía sau mà thôi, vậy nàng giúp tay.


      "Ta dùng thân phận là chủ nhân của Minh Vực tuyên bố, nếu Lưu Huỳnh phái Linh Vũ làm Minh Chủ Minh Vực nguyện ý giải hòa với Trung Nguyên, nghe theo chỉ huy của liên minh Võ Lâm, còn tranh chấp." Tiết Tình lớn tiếng với mọi người.


      Vừa dứt lời, phòng trong lại ồn ào lên, mọi người chụp đầu ghé tai thảo luận, lời của chủ nhân Minh Vực chính là quân vô hí ngôn, nhưng lời này lại giống như trò đùa, mọi người còn tưởng rằng lần này Tiết Tình đến nếu phải là lừa đảo đưa ra cầu hà khắc nào đó, ngờ đến lại là điều kiện đơn giản như thế này, những người trong giang hồ mà thích hợp làm Minh Chủ cũng có nhiều lắm, chỉ có Lưu Huỳnh và Tiêu Quy Ứng mà thôi, hơn nữa Lưu Huỳnh lại có nhiều công trạng hơn so với Tiêu Quy Ứng, theo lý này ngôi vị Minh Chủ cũng xứng đáng thuộc về , thuận theo chuyện này còn có năng lực hòa giải với hoang mạc tranh đấu bao năm nay, đây chẳng phải là vẹn cả đôi đường sao?


      "Phái Nga Mi chúng ta đồng ý lập Lưu Huỳnh công tử là Minh Chủ Võ Lâm, biết ý kiến của các vị như thế nào? Địch Nghịch sư thái .


      Bỏ qua vài môn phái bỏ phiếu trắng ra toàn bộ ai phản đối, liên minh Võ Lâm chỉ có trong hư ảo thành được như ngày hôm nay tất cả đều nhờ công lao của Động Trù, Động Trù mất, truyền nhân duy nhất và cuối cùng của hoàn thành việc xây dựng liên minh Võ Lâm cũng là chuyện được mọi người ca tụng.


      Chỉ cần đưa ra tay mà đạt được hiệu quả mong muốn, Tiết Tình nhìn Lưu Huỳnh cười cười, Lưu Huỳnh nhìn chằm chằm vào nàng, đôi mắt đen như viên trân châu đen như muốn cắn nuốt nàng, người phụ nữ quang vinh chói lọi này chính xác là viên thịt tươi sống mà mềm mại, chén thành tri kỷ, cả đời này làm sao có thể tìm được người như thế chứ. Khi Lưu Huỳnh còn sống, mặc dù bị Thiền phương trượng lừa dối thành công vào làm hòa thượng Thiếu Lâm tự, nhưng tính tình khác mấy so với hòa thượng, thứ nhất chưa bao giờ cố gắng làm cái gì, chưa bao giờ cầu quá cái gì, chỉ có bây giờ, với người này, tuyệt đối bao giờ nghĩ sai, chữ tình này, chưa lên khuôn mặt nhưng có ở trong lòng.


      Bây giờ vấn đề khó giải quyết nhất chính là cung Côn Luân như con rùa rụt cổ cứ núp trong cái vỏ của mình, mặc kệ bên ngoài có như thế nào cũng chịu ló đầu ra, ý tứ của Võ là muốn trực tiếp lên núi báo thù cho sư phụ nhưng núi Côn Lôn à hiểm trở, nếu cứ cứng rắn lên biết hại chết bao nhiêu mạng người, Địch Nghịch sư thái vẫn muốn cảm hóa cung chủ cung Côn Luân, nhưng mà hiển nhiên hiệu quả giống với khi Thiền phương trượng muốn cảm hóa Tiết Tình.


      Ngay khi mọi người đều cảm thấy khó xử cung Côn Luân kia lại gửi đến bức thư, con rùa rụt cổ như vậy lại chủ động mở miệng chuyện, vội vàng mở thư ra thư viết cung Côn Luân đồng ý cùng chuyện quang minh chính đại, nhưng bọn họ chỉ đồng ý chuyện với người - Tiết Tình, cửa lớn của cung Côn Luân chỉ cho phép mình Tiết Tình vào.


      Tiết Tình tự mình biết nội tiết tố của cái kẻ cường đại kia sao có thể nhớ mãi quên nàng được, người mà có thể nhớ mãi quên nàng chỉ có thể là người kia, tiểu quái Diêm Minh kia!


      " với cung chủ cung Côn Luân là nàng ." Lưu Huỳnh với đệ tử truyền tin của cung Côn Luân.


      "Ôi chao, ai ôi! Ai ta !" Tiết Tình vội , cung Côn Luân chính là bài toán khó của liên minh Võ Lâm, khó có cơ hội để nàng có thể xâm nhập doanh trại địch, biết chừng có thể đột phá ở đây.


      số chưởng môn của môn phái cũng phụ họa Tiết Tình nên đí, bọn họ mặc kệ Tiết Tình có thể sống ra hay , bọn họ chỉ muốn nhanh chóng giải quyết vấn đề nan giải này.


      "Ta thể cho nàng , nàng biết trong đó có quỷ kế." Lưu Huỳnh ngăn Tiết Tình .


      "Chàng quên ước định của chúng ta sao" Tiết Tình ai oán với Lưu Huỳnh: "Việc nghe ta, việc đại cũng nghe ta, khi chúng ta bất đồng quan điểm cũng nghe ta, khi chúng ta có đồng quan điểm nghe theo chàng?"


      ". . . . . . Ta đồng ý!" Lưu Huỳnh .


      "Chàng im lặng, im lặng cứ im lặng đí, ta mặc kệ, chính ta muốn , chàng có thể để cho ta tùy hứng lần được ." Tiết Tình nháy mắt làm nũng với Lưu Huỳnh.


      "Đâu phải chỉ lúc này nàng mới tùy hứng, nàng muốn đâu, nàng muốn làm cái gì, tất cả ta đều nghe theo nàng, nhưng bây giờ.............."


      "Nếu chàng là ta, chàng định làm như thế nào, chẳng lẽ chàng hiểu trái tim ta sao?" Tiết Tình nhìn thẳng vào mắt Lưu Huỳnh .


      Đúng thế, từ khi ở núi Cẩu Lũ, nàng quyết tâm, khi đưa Kiển Điệp và Động Trù vào trong mộ nàng từng "cung Côn Luân hàm oan Kiển Điệp, là cung Côn Luân hại chết nàng! Ta càng muốn chiếm lấy vị trí trong liên minh Võ Lâm, tuyệt đối thể để cho họ hoàn thành ước nguyện!" Cái chết là trừng phạt đối với người sống, tiếc nuối tổn thương bỏ qua ai, nếu nàng xảy ra chuyện nooài ý muốn chính là người phải khổ sở cả đời, nhưng nếu nàng bỏ lỡ cơ hội lần này nàng thương tiếc cả đời, hiểu nên làm như thế nào, chữ tình này, cho dù sớm chiều bên nhau cũng bằng khoảnh khoắc đối diện mà có thể hiểu nhau.


      Tiêu Quy Ứng đứng lên : "Tiết nương, việc này có quan hệ tới chuyện sinh tử, toàn bộ theo ý ngươi, nếu như ngươi muốn , chúng ta cũng miễn cưỡng."


      "Tiết sư thúc, ngươi vẫn đừng nên , tại cung Côn Luân phát rồ, ta đoán bọn họ cố tính toán mưu gì đó." Kiều Dật Quân , luôn luôn thấu tình đạt lý như vậy, nhưng cung Côn Luân giết sư phụ nên đối với cung Côn Luân còn chút ấn tượng tốt đẹp nào cả.


      Lưu Huỳnh vén tay áo lên để lộ cổ tay, cổ tay là hệ ba cái chuông bạc treo sợi tơ tằm mà Tiết Tình mua cho ở chợ hoang mạc, Lưu Huỳnh gỡ chuông xuống đưa cho Tiết Tình: "Nàng từng ta mang theo cái này được vứt, tại ta đưa cho nàng, nhất định phải trở về."


      Tiết Tình nắm lục lạc ở trong tay, cười trong sáng với Lưu Huỳnh: "Tất nhiên vứt, nhất định ta vứt nó ."


      Những vị chưởng môn trong phòng nhao nhao khen ngợi Tiết Tình hiểu được đại nghĩa chính là nữ hiệp của Trung Nguyên, đối với những lời khen ngợi của bọn họ Tiết Tình hoàn toàn để ý, nàng mạo hiểm như vậy phải chỉ để nghe những lời nịnh nót này của họ, chỉ là vì chính nàng muốn thế, tại rốt cuộc nàng cũng ý thức được cái nàng e ngại nhất phải là cái chết mà là việc phải sống tầm thường hơn trăm năm, trong lòng vẫn mang chút tiếc nuối, nếu hôm nay người phải là Lưu Huỳnh nàng cũng ngăn cản, so với việc xả thân cứu giúp nàng cần dũng khí nhìn người trong lòng vào nơi nguy hiểm hơn, nàng biết điều đó.


      mình Lưu Huỳnh đưa Tiết Tình đến ngoài cửa của đỉnh Côn Lôn, bầu trời dưới chân núi vẫn quang đãng nhưng đỉnh núi tuyết phủ kín, dọc đường Lưu Huỳnh dùng tay áo che bông tuyết rơi xuống Tiết Tình, chỉ là sóng vai lên nhưng mặt tuyết để lại hai dấu chân song song, ấm áp mà ngọt ngào.


      Ngoài cửa cung Côn Luân có đệ tử chờ để tiếp Tiết tình, giờ phút này qua biết phía trước là dữ hay lành, trước khi bước vào trong, đột nhiên Tiết Tình xoay người túm chặt áo Lưu Huỳnh, kéo lại gần mình, hung hăng gặm lấy đôi môi của .


      "Dưới chân núi có nhiều nữ đệ tử như vậy, chàng, chàng được xằng bậy!" Tiết Tình .


      "Được." Lưu Huỳnh ngoan ngoãn đồng ý.


      "Lại càng có nhiều nam đệ tử, chàng cũng phải bảo vệ tốt bản thân mình." Tiết Tình lại thêm.


      ". . . . . ."


      Dặn dò Lưu Huỳnh xong, Tiết Tình theo đệ tử cung Côn Luân vào cửa chính, chân vừa mới bước được hai bước, đột nhiên từ phía bụng dưới luồng hàn khí mạnh mẽ lên làm nàng đau đến mức ứa mồ hôi lạnh, được, nếu để cho Lưu Huỳnh nhìn ra được nàng có chỗ nào thích hợp tuyệt đối cho nàng nữa, Tiết Tình dùng nội lực cố gắng áp chế luồng chân khí rét lạnh kia, cố nén đau đớn bước theo đệ tử kia, trán tiếp tục toát ra mồ hôi, nàng cắn chặt răng chịu đựng, đầy hai phút sau luồng chân khí kia bị áp xuống, Tiết Tính nhàng thở ra, thời khắc mấu chốt sao có thể phái bệnh được chứ, nàng cầm chặt chuôi kiếm Linh Khu, chỉ mong mọi việc đều thuận lợi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :