1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Nữ phụ là vô tội - Tiểu Cô Tử (78 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Miên Miên

      Miên Miên Active Member

      Bài viết:
      369
      Được thích:
      119
      Chương 62: Nhà tù liên minh võ lâm



      Edit: Ying


      Sau khi phong lưu qua , Diêm Minh ôm Nam Cung Lạc Lạc nằm ở giường, Nam Cung Lạc Lạc nằm ngực Diêm Minh, ánh mắt cũng ung dung như quá khứ, nàng từ từ hỏi: "Ngươi giết sư phụ mình?"


      " muốn đạt thành đại nghiệp lại hèn yếu dám tiến lên, lòng dạ đàn bà, ta chỉ có thể giết rồi thay thế mới có thể làm cho thành tựu của Minh vực càng thêm to lớn." Diêm Minh vuốt bả vai trắng nõn của Nam Cung Lạc Lạc .


      "Thấy được lòng dạ ngươi đủ độc ác."


      "Sao lại đột nhiên hỏi chuyện này?"


      Sợ Diêm Minh đem lòng sinh nghi, Nam Cung Lạc Lạc vội đổi chủ đề: "Ngươi cũng chưa từngáoợ hãi mất thứ gì đó sao?"


      "Có, thứ duy nhất ta sợ mất là ngươi, cho nên ngươi phải vĩnh viễn ở bên cạnh ta." Diêm Minh khẩn thiết mà thâm tình ở bên tai Nam Cung Lạc Lạc, lại biết trong mắt đối phương lên tia sáng khác thường.


      Lưu Huỳnh hôn xuống vành tai của Tiết Tình, : " tỉnh rồi hả ? Có lời gì cần với ta sao?"


      "Ta quả phải sư thúc của ngươi, thời điểm nàng tẩu hoả nhập ma ở Linh Vũ Sơn chết rồi." Tiết Tình nhìn ánh mắt của Lưu Huỳnh rồi .


      Lời trong dự liệu nhưng tâm tình lại ngoài dự liệu, sớm chuẩn bị tốt tâm lý, Lưu Huỳnh vẫn ngẩn ra.


      "Vậy ngươi là ai?" Lưu Huỳnh hỏi Tiết Tình.


      "Ta phải người của thế giới này, ta là. . . . . . Tiên nữ."


      ". . . . . ."


      " tin?"


      ". . . . . . Tiên nữ làm sao có thể bị thương khắp người."


      "Vì cho người phàm chút mặt mũi, ai, ra ta muốn Thanh triều, với khả năng tiếng của ta tiếng luân đôn, có thể ta còn xúc tiến được Trung ngoại hưu nghị, làm đại thần phiên dịch, cùng các hoàng từ chuyện đương a, nhất định các hoàng từ này nữ nhân này đặc biệt lại còn có tài hoa hơn người, ta ở hoàn cảnh các hoàng tử thâm tình khẩn thiết mà đau lòng khó xử . . . . ." Thấy mặt của Lưu Huỳnh biểu cảm gì, Tiết Tình còn : "Thế nào, nghe hiểu? Cái này gọi là triết học."


      Lưu Huỳnh lời nào, cúi đầu lại muốn hôn Tiết Tình, tới gần miệng của nàng đâu Tiết Tình lại quay trái quay phải tránh né Lưu Huỳnh.


      "Ngươi còn nhớ ngươi bảo ta ghi nhớ câu , ‘ mỗi người ta, ta mỗi người, người ta, ta thương người, người nếu ta, ta nhất định người , người nếu ta, ta nhất định thương người ’, ta còn muốn thêm chút ở phía sau, người vừa ta, có biết lòng ta người lâu?" Lưu Huỳnh .


      Ánh mắt của Lưu Huỳnh trong suốt giống như dòng suối, khiến Tiết Tình đành lòng cự tuyệt nữa, đôi môi ướt át che lấp nhau, ấm áp cùng ngọt ngào lan tràn khắp nơi. Nếu cuộc đời cứ như vậy trôi qua, có giai nhân ở bên may mắn thay.


      ăn cơm trưa, Tri Thu vội tới đổi thuốc cho Lưu Huỳnh, mới vừa đổi hết thuốc, chỉ thấy Tiết Tình khập khiểng chạy tới, thấy khí thế hùng hổ của Tiết Tình, Tri Thu vội vàng trốn được. Lưu Huỳnh định đứng dậy nghênh đón, bị Tiết Tình ép đến bên giường, Tiết Tình bò lên giườ ng, giạng chân ở người Lưu Huỳnh: "! Thuốc giải là giả có phải ? !"


      Bạch Tích Trần theo sau lưng Tiết Tình vào nhà, đứng xa xa cùng Tri Thu .


      "Tiết tiểu thư có thể lại rồi sao? Nàng phải bị bỏng cả gân mạch?" Thấy bộ dáng của Tiết Tình mạnh như rồng như hổ, Tri Thu hỏi.


      " thể." Bạch Tích Trần bình tĩnh trả lời.


      ". . . . . . Kia?" bình tĩnh của Bạch Tích Trần có lúc khiến Tri Thu rất tức giận.


      Bạch Tích Trần che lỗ tai của mình, : "Còn mau chặn lỗ tai ."


      Mặc dù Tri Thu biết nguyên nhân, bởi vì lời của Bạch Tích Trần nên cũng vẫn làm theo, lâu lắm, tiếng thét đinh tai nhức óc của Tiết Tình quanh quẩn ở trong phòng, Bạch Tích Trần và Tri Thu liếc mắt nhìn nhau, ý là đây chính là hậu quả của việc đứt gân cốt còn tự ý chạy loạn.


      Tiết Tình và Lưu Huỳnh cùng nhau đốt cho Tiết Tình trước kia chút vàng mã, cái chết của nàng biết đối với nàng mà là phúc hay họa, nàng cần sống trong phòng giam lãnh của liên minh võ lâm nữa, cũng cần thấy bộ mặt vô tình cuả Diêm Minh để rồi tuyệt vọng, nhưng mà nếu như tất cả những chuyện này nàng đều phải trả qua, nàng hối hận ? khắc cuối cùng đứng trước kết cục, thời điểm nàng hương tiêu ngọc vẫn nàng có hối hận ?


      "Tiên nữ, có thế giới sau khi chết à?" Lưu Huỳnh ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao hỏi.


      Thế giới sau khi chết à. . . . . . chừng Tiết Tình kia xuyên qua đến thân thể của mình , nàng nhìn đèn xanh đèn đỏ, băng qua đường nhất định bị xe đụng, có thể được đại thiếu gia nhà phú hào nào đó cứu được? Nhất định là như vậy, trong tiểu thuyết cũng viết như vậy.


      "Ở quê ta, nàng có thể sống hạnh phúc hơn so với tại." Tiết Tình đáp.


      "Quê của ngươi ở nơi nào? Thế Giới Cực Lạc?"


      "Phi, nhà ngươi mới ở Thế Giới Cực Lạc, ta đến từ nơi nào quan trọng, quan trọng là tương lai ta ở bên cạnh ngươi." Tiết Tình tà mị cười tiếng, xem tiểu thuyết nhiều vẫn có chỗ tốt, dụ dỗ nam nhân cũng có chỗ khả thi .


      Lưu Huỳnh rùng mình, cảm giác giống như mình bị oán linh theo dõi.


      "Tên của ngươi là gì?" Lưu Huỳnh nhìn trời, hỏi.


      "Tiết Tình."


      "Ta hỏi tên của ngươi gọi là gì?"


      "Tiết Tình."


      ". . . . . . phải ta với ngươi rồi."


      "Ta gọi Tiết Tình a!"


      Giang hồ vẫn trôi theo dòng chảy, bởi vì thương thế của nàng hoặc thương thế của mà dừng lại, ở thời điểm Tiết Tình ình có thể an tâm dưỡng thương, người của Côn Luân cung lặng lẽ tới Kỳ Lân Sơn, hơn trăm đệ tử vây quanh Kỳ Lân Các, đương nhiên Tiêu Quy Ứng phải ra khỏi cửa nửa khách khí nửa chất vấn hỏi thăm.


      Kẻ cầm đầu cung Công Luân là Cao Mạnh Nhân, nàng ta mặc y phục cao cổ màu đen, sắc mặt so với trước kia tối tăm hơn rất nhiều, giống như là vội về chịu tang cho ai đó, nàng ta đối mặt với Tiêu Quy Ứng, giống như MC tình cảm : " Tiết Tình phái Linh Vũ và Minh vực cấu kết , phụng mệnh của sư phụ ta xin liên minh võ lâm đối với nàng ta tiến hành xét xử."


      "Việc này quan hệ trọng đại, coi như là Cung chủ Côn Luân, như vậy cũng cần có chứng cứ mới được." Tiêu Quy Ứng cũng tin.


      "Người của Minh Vực người có mang sâu keo, trong Các có vị tên là Bạch công tử? Đến tìm liền biết."


      "Nếu tìm ra, kính xin Mạnh nương xin lỗi khách của Kỳ Lân Các ta." Trình linh , vung lên ống tay áo, sai người lục soát.


      người của Kỳ Lân các và Côn Luân cung đột nhiên bao vây phòng của Bạch Tích Trần, Bạch Tích Trần chế thuốc, đứng lên bọ những người tới bao vây chặt, mấy thị vệ bắt đầu lục soát bọc hành lý và quần áo của Bạch Tích Trần. Tiết Tình và Lưu Huỳnh nghe được tin liên chạy tới, Tiết Tình vội vàng : "Làm cái gì vậy!"


      Mạnh Nhân nâng tay lên ngăn trở Tiết Tình: "Tiết sư thúc ở chỗ này chờ là tốt rồi, đúng hoặc đúng chút nữa hẳn có định đoạt."


      "Các chủ, tìm được những thứ này." người thị vệ tới , cầm trong tay cái ống trúc và ngọc bội của phái Linh Vũ, mảnh kia là ngọc bội sư môn của Lưu Huỳnh, lần đầu tiên gặp Bạch Tích Trần, Tiết Tình lấy làm tạ lễ đưa cho .


      Tiêu Quy Ứng mở nắp ống trúc, có mấy con sâu keo mập mạp màu xanh lục bay ra ngoài, Tiêu Quy Ứng vung đao chém chết mấy con sâu keo, vẻ mặt nặng nề, ssau keo là tín vật đặc biệt Minh Vực dùng để đưa tin, Bạch Tích Trần và Tiết Tình quen biết ở Kỳ Lân các tất cả mọi người mọi người đều biết, Tiêu Quy Ứng cũng tiếp xúc nhiều với Tiết Tình, về mặt tình cảm thể tiếp nhận, nhưng chứng cứ để ở trước mặt, thân là người đứng đầu các thể chống chế.


      Lưu Huỳnh chưa từng thấy qua sâu keo, Tiết Tình cũng là người từng được cầm sâu keo, nàng và Bạch Tích Trần cũng biết ý vị này là như thế nào, Tiết Tình mở miệng muốn giải thích, lại tìm ra lý do, chẳng lẽ mấy con sâu này tự nhiên bay vào ngực Bạch Tích Trần sao? Rất ràng, tất cả mũi giáo đều hướng Tiết Tình, Bạch Tích Trần cũng chỉ là người bị kéo vào, cứ như vậy muốn hại chết nàng sao? Tiết Tình tức giận nhìn Mạnh Nhân, mặt nữ nhân họ cao này có chút biểu tình muốn làm khó, cũng có ánh mắt hả hê, đối với bọn họ mà , Tiết Tình là chướng ngại vật khổng lồ, lại nghĩ rằng phải phí tâm sức như thế mới có thể đạp đổ.


      "Những người liên quan đều nhốt vào tù, chuyện này, cần thông báo các môn phái khác cùng nhau quyết định." Sau khi trầm mặc lát Tiêu Quy Ứng liền như vậy.

    2. Miên Miên

      Miên Miên Active Member

      Bài viết:
      369
      Được thích:
      119
      Chương 63: Lại thấy đầu trọc



      Bên trong Minh Vực u ám, thị nữ bưng chậu nước đến gọi Nam Cung Lạc Lạc rời giường, trong khoảng khắc đẩy cửa ra, mắt nhìn thấy nữ tử nằm thẳng tắp giường, tiếng thét chói tai vang vọng khắp Minh Vực.


      Nhận ra tiếng hét được phát ra từ phòng Nam Cung Lạc Lạc, Diêm Minh lập tức buông công vụ trong tay chạy đến, Nam Cung Lạc Lạc chỉ mặc chiếc áo nằm giường, gương mặt trắng nhợt xanh xao, khóe miệng chảy ra máu đọng lại thành khối đen tuyền.


      "Lạc Lạc! Lạc Lạc!" Diêm Minh ôm lấy Nam Cung Lạc Lạc, dường như muốn dùng nội lực để ép chất độc từ trong cơ thể nàng ra.


      Thị nữ trước mặt Diêm Minh sợ đến mức đầu óc trống rỗng, bưng chậu nước ở trước cửa run lên, Diêm Minh quát nàng: "Còn mau gọi Thiên Đạo Chủ! Nàng mà chết ta bắt các ngươi chôn cùng!"


      "Vâng, vâng............... Vâng!" chậu nước bị ném xuống, thị nữ hốt ha hốt hoảng chạy cầu cứu người, bao lâu sau lại hốt ha hốt hoảng chạy về, chân run rẩy đến mức nhũn ra, quỳ mặt đất : "Chủ nhân, Thiên, Thiên Đạo Chủ có ở đây, thị vệ ra ngoài vài ngày nhưng vẫn chưa quay về."


      "Bạch! Tích! Trần!" Trong mắt Diêm Minh tỏa ra lửa giận, tay đánh vào cột giường, cột giường nứt ra đường.


      Tiết Tình đè tay Lưu Huỳnh xuống, vết thương cửa cũng chưa tốt lên hẳn, thích hợp để động võ, có thể khi bị thương mà muốn tẩu thoát còn có khả năng, giờ muốn người bị thương dẫn người có võ công ra ngoài có khả năng. Bốn người tạm thời bị nhốt ở nhà tù của Kỳ Lân các, thân phận Tiết Tình hiển hách nên ít nhất cũng phải đợi chưởng môn phái Linh Vũ tự mình đến mới giải quyết được.


      Kỳ Lân các vẫn còn có nhân tính, nhà tù được dọn dẹp sạch , giường có lót cỏ khô, làm cho phạm nhân có cảm giác như được ở nhà. Tiết Tình ngồi rơm rạ, tay giữa trung chộp tới chộp lui.


      "Ngươi làm cái gì vậy?" Lưu Huỳnh khó hiểu hỏi.


      "Tìm gian tùy thân." Tiết Tình trả lời.


      "Cái gì?" Tri Thu ngồi bên nghe, biết có hiểu hay .


      "Cái này gọi là triết học." Lưu Huỳnh .


      Sắc mặt Tri Thu lại càng thay đổi, ngồi gần lại phía Bạch Tích Trần, giọng : "Công tử, hai người bọn họ có phải là bị dọa sợ đến mức điên rồi hay ?"


      Trong địa lao yên tĩnh truyền đến thanh cửa sắt mở ra, Trình Linh đến, đưa mấy túi thuốc lọt qua khe giữa mấy thanh sắt vào bên trong nhà giam, vẻ mặt ưu sầu : "Tiết nương, ta biết nhất định là ngươi bị oan uổng, ngươi yên tâm, vài vị chưởng môn nhất định giúp ngươi sửa lại án xử oan khuất, đây là thuốc Bạch công tử điều chế trị bỏng, vết thương của ngươi và Lưu Huỳnh công tử thể ngừng điều trị được, còn cần gì cứ với ta."


      "À, là có điều cần nhờ." Đột nhiên Tiết Tình nghĩ đến thứ: "Đêm nay lúc đưa cơm cho ta, có thể đừng mang đũa đến cho ta, ta muốn dùng thìa."


      Trình Linh ngớ người ra, còn tưởng rằng là cầu to lớn gì : "Được, ta với thủ vệ đưa cơm."


      "Sư tỷ của ta........... Có cái gì ?" Tiết Tình lại hỏi nhưng lượng thấp hơn rất nhiều.


      "Phương Vân chưởng môn vẫn chưa đến, có thể là gặp chút trục trặc đường thôi." Trình Linh trả lời.


      "Ừ, nếu nàng đến đây, ta muốn ngươi cho ta biết." Tiết Tình dặn dò.


      Nhân quả của mình, nghiệt duyên cũng do mình gánh vác, oán hận cũng hối tiếc, chỉ là bây giờ chỉ có mình mình bị xui xẻo, hơn nữa còn có thể khiến danh tiếng phái Linh Vũ mất hết, nếu Phương Vân và nàng vạch quan hệ, có lẽ còn có thể cứu vãn chút, nàng muốn đến gặp Phương Vân, để cho nàng có thể bảo vệ từ xa nhưng mà tại sao Phương Vân vẫn chậm chạp đến.


      Tiết Tình biết, lúc này Phương Vân ở cung Côn Luân, nghe được tin tức nàng trực tiếp đến Kỳ Lân các mà đến cung Côn Luân, muốn đưa Tiết Tình vào chỗ chết, nhất là cung Côn Luân, chỉ cần bọn đồng ý thả người, có thể để cho Tiết Tình con đường sống. Đứng trong tuyết đợi hơn hai canh giờ, cung chủ cung Côn Luân mới bằng lòng gặp mặt, dưới ánh nến trong đại đường, đối mặt là lão già qua thất tuần, Phương Vân : "Sư muội tuổi còn trẻ, kết giao khó tránh khỏi vô ý, vẫn thỉnh xin cung chủ nể mặt, ta định dẫn nàng về núi Linh Vũ để quản giáo, chen chân vào chuyện trong giang hồ nữa, đến lúc đó thỉnh xin cung chủ cung Côn Luân đảm nhiệm chức vị Minh Chủ Võ Lâm và quan tâm nhiều hơn đến công việc trong võ lâm."


      "Việc này tuy là do cung Côn Luân phát , cung Côn Luân cũng chỉ là vì an nguy của Võ Lâm Trung Nguyên mà suy xét, công bố việc này ra, về phần quyết định xử lý Tiết nương cần phải để tất cả các môn phái cùng quyết định, Phương Vân chưởng môn hẳn muốn là làm việc riêng trái luật đấy chứ?" Cung chủ cung Côn Luân hề cho Phương Vân chút mặt mũi nào.


      "Phái Linh Vũ và cung Côn Luân có quan hệ rất tốt, cung Côn Luân chắc cũng muốn mất tình cảm nhiều năm qua." Vẻ mặt Phương Vân trở nên cứng ngắc.


      "Quan hệ rất tốt sao? Sao ngươi hỏi xem cái gì là quan hệ rất tốt? Sao hỏi chút xem cái chết của 50 đệ tử cung Côn Luân là cái kiểu quan hệ rất tốt nào? Hai người phái Linh Vũ ngươi chết đau lòng rồi hả? Lúc Phàn Thừa nhận cái chết từng tiếc nuối hay chưa?" Cung chủ cung Côn Luân cười lạnh .


      Nghe thấy cái tên "Phàn Thừa" này trong lòng Phương Vân chấn động hồi, nàng hành hiệp trượng nghĩa, thích làm cho người khác vui vẻ, nếu nàng ăn chay niệm Phật nữa có lẽ người khác đều cho rằng nàng là Bồ Tát chuyển thế, người ngoài đều biết rằng, tội lỗi lớn nhất của đời nàng chính là Phàn Thừa. Những bông tuyết rơi đỉnh Côn Luân ngừng nghỉ, rơi xuống vách núi hòa vào dòng nước xanh lam trong vắt, ai cũng biết bên dưới lớp băng tuyết mỏng kia là tầng nước được đông cứng lại.


      Phương Vân rồi, cung chủ cung Côn Luân mình đứng trong điện, để là bóng mình hòa nhập vào ánh sáng bên trong, già như cây cổ thụ, đôi tay và đôi má này cũng già nua như vậy, đột nhiên cái tay vào bên trong làn da, dùng lực chút, cái vỏ cây như lão già bị bóc ra, lộ ra khuôn mặt của chàng trai trẻ tuổi.


      "Phàn Thừa sư thúc, như vậy mà nàng còn có mặt mũi đến cầu xin chúng ta! Ngươi chết oan như vậy, chẳng lẽ nàng quên sao! Ngươi yên tâm , điều này mới chỉ là mở đầu thôi, Nga Mi, Võ , Thiếu Lâm, bất kỳ ai cũng đừng mong thoát được!" Chàng trai trẻ tuổi vứt bộ da già nua mặt đất, trong mắt bị cừu hận đốt cháy, so với tuyết trắng rơi ngoài cửa càng làm cho người khác cảm thấy rét mà run.


      Buổi tối, quả nhiên cơm ngục đưa đến cho Tiết Tình đổi từ đũa thành thìa, Tiết Tình ăn cơm xong, vụng trộm giấu thìa , sau khi cai ngục thu dọn bát đũa, gõ gõ ở mặt đất trong nhà tù.


      "Ngươi làm cái gì vậy?" Lưu Huỳnh hỏi.


      "Đào đất tẩu thoát." Tiết Tình quay đầu lại .


      "Dùng thìa sao?"


      "Nếu có thể ngươi cho ta xẻng, ta cũng muốn dùng xẻng." Đột nhiên Tiết Tình nhớ đến việc, quay đầu nhìn Bạch Tích Trần : "Bạch công tử, thế nào mà ngươi lại bình tĩnh như vậy, chuẩn bị tốt để lên thiên đường rồi sao? Hay lại là........."


      "Bằng thân phận của ngươi ở Võ Lâm Trung Nguyên, ít nhất cũng phải thẩm tra tháng, cần gì phải gấp gáp, ngược lại ta để ý, như thế mà ngươi cho rằng ta và ngươi là đồng nghiệp." Bạch Tích Trần .


      Đâu chỉ đồng nghiệp, thiếu chút nữa là bà chủ, Tiết Tình nở nụ cười : "Còn trẻ nên biết, tuổi trẻ cuồng nhiệt, đừng quá so đo, ta còn nghĩ đến cách trở về nữa rồi."


      "Thiền phương trượng, lần này đến thăm tù là có chuyện vui hay chuyện buồn?" Đột nhiên Lưu Huỳnh .


      "Ha ha ha, làm sao ngươi biết lão nạp đến đây." Thiền phương trượng khoác cái áo cà sa lóe sáng đến bên ngoài song sắt.


      "Hương vị gà quay rất ngon." Lưu Huỳnh .


      "Lão nạp biết Tuệ Huỳnh là trẻ dễ dạy bảo, quả nhiên là thế." Thiền phương trượng cực kỳ mãn nguyện với khứu giác của Lưu Huỳnh.


      "Con lừa ngốc, ngươi đến tiễn ta sao." Giờ phút này Tiết Tình nhìn thấy khuôn mặt già nua của Thiền phương trượng cũng có chút cảm giác thân thiết.


      "Đương nhiên là thế, lão nạp còn muốn đưa ngươi đến nơi cực kỳ xa nữa kia." Thiền phương trượng nháy nháy mắt .

    3. Miên Miên

      Miên Miên Active Member

      Bài viết:
      369
      Được thích:
      119
      Chương 64: Đến hoang mạc



      Bên trong Thanh Bình Nhạc là buổi tối phồn hoa vui vẻ, Ỷ Thuần đánh đàn trong phòng mình, bên ngoài cửa phòng nàng vẫn là cỗ kiệu đính tơ lụa lộng lẫy kia, tiếng đàn như tách nơi này và bên ngoài ồn ào kia ra làm hai thế giới khác nhau, đầu ngón tay chạm vào dây đàn như dẹp bỏ mọi lạnh lẽo trong tâm hồn. "Lại đây". Đột nhiên, người trong kiệu . Tiếng đàn dừng lại, Ỷ Thuần đứng dậy nâng váy đến bên cạnh cỗ kiệu. "Đưa tay vào trong". Người trong kiệu tiếp tục thêm. Ỷ Thuần nghe lời đem bàn tay tiến vào trong rèm, nàng cảm thấy có bàn tay xa lạ cầm lại tay nàng, trong lòng cái tay kia là những vết chai cứng rắn, là dấu hiệu của người tập võ, nhiệt độ lạnh lẽo như là đến từ tầng sâu nhất trong hồ nước, hoàn toàn giống nhiệt độ của cơ thể người sống. Cảm giác lạnh lẽo khiến Ỷ Thuần theo bản năng muốn rút tay về, lại bị cái tay kia gắt gao nắm chặt, cái tay lạnh lẽo kia cầm lấy tay nàng, nắm lâu như vậy, cảm giác giống như con quỷ trong địa ngục muốn cảm thụ nhiệt độ của người sống. "Ngươi đối với ta phải là............. Vì sao đề cập đến chuộc thân cho ta? Cho dù có làm thiếp ta cũng cam lòng." Cuối cùng Ỷ Thuần cũng có dũng khí lên điều này. Vừa xong, bàn tay lập tức buông tay nàng ra, khí trở nên nặng nề làm cho người ta hít thở thông, Ỷ Thuần cúi đầu, nàng cho rằng mình và ở gần nhau nhưng ra vẫn là người của hai thế giới! Ai có thể ngờ đến đường đường là phương trượng Thiếu Lâm tự lại cướp ngục, Mạnh Nhân nhanh chóng báo tin về bẩm báo cung chủ cung Côn Luân, cung chủ cung Côn Luân chỉ cười lạnh nhạt: "Xem ra phải chỉ có ta muốn Trung Nguyên đại loạn, hãy chờ xem, đây chính là thiên ý."


      Thiền phương trượng đưa đám người Tiết Tình đến trạm dịch mà là đến bến đò, ở đây chỉ còn con thuyền hơi cũ kĩ, có vị tiểu hòa thượng đứng thuyền, nhìn thấy Thiền phương trượng liền nhảy từ thuyền xuống : "Phương trượng trụ trì."


      " tại các môn phái đều truy nã các ngươi, chỉ có thể theo đường thủy, đến hoang mạc ." Thiền phương trượng . "Ngươi giúp chúng ta như vậy................ có vấn đề gì chứ?" Tiết Tình lo lắng . "Đương nhiên là có vấn đề rồi." Thiền phương trượng . "Ánh mắt sư thái nhìn chằm chằm vào người lão nạp lâu lắm rồi."


      Ánh mắt Tiết Tình biến thành đường thẳng: " thôi, cần vào xen vào chuyện của lão hòa thượng này."


      Bốn người lần lượt bước lên thuyền, Tiết Tình lên thuyền sau cùng, sau khi bước ra khỏi ván gỗ đột nhiên hỏi: "Lão hòa thượng, vì sao ngươi lại giúp ta?"


      "A di đà Phật, trời giáng Tinh, phải họa tức là phúc, lão nạp đành phải đánh cuộc thôi." Hai tay Thiền phương trượng chắp thành hình chữ thập. Khóe miệng Tiết Tình khẽ nhếch lên mỉm cười: "Đa tạ, ta làm cho ngươi thất vọng." Tiết Tình định bước tiếp bị Thiền phương trượng gọi lại: "Từ "


      "Làm sao vậy?" Tiết Tình hỏi. "A di đà Phật, con thuyền này mua mất năm mươi lạng bạc." Thiền phương trượng . khí tốt đẹp lập tức tan biến, Tiết Tình lấy từ trong lồng ngực ra hai thỏi bạc ném cho Thiền phương trượng như là ném phẫn nộ. Tiết Tình tiếp tục nhưng lại bị Thiền phương trượng gọi lại: "Từ ."


      "Lại làm sao vậy!"


      "Tới đó rồi nhớ trả tiền lại cho ta."


      Tiết Tình lại lấy hai thỏi bạc ra ném cho Thiền phương trượng, cái lão hòa thượng này có việc gì tại sao lại cần nhiều bạc thế làm gì! Kỹ năng tồn tại của Lưu Huỳnh có thể sánh với điện thoại di động trong nước, bao hàm tất cả, gì là làm được, chỉ biết đánh xe ngựa mà còn có thể chèo thuyền, càng ngày Tiết Tình càng bội phục con mắt nhìn người của mình, đây chính là đôi bàn tay còn hơn khối trai lơ nha. Bạch Tích Trần bị say sóng, ngồi nôn khan lâu giờ nằm bất động như con cá chết, Tri Thu vội vàng tìm khăn lau mặt cho , Tiết Tình giúp ấn ấn huyệt đạo đỉnh đầu: "Ngươi xem ngươi có khó hiểu hay , là thầy thuốc chữa bách bệnh như thế nào mà lại chế ra được thuốc trị say sóng."


      "Ta từng nghĩ mình chết nên để Tri Thu thả rắn trắng trong nhà ta , nó theo ta rất nhiều năm tuy có công lao nhưng cũng có khổ lao." Môi Bạch Tích Trần trắng bệch, yếu ớt . "Chỉ là say sóng mà thôi, đừng linh tinh dọa người khác như vậy." Tiết Tình bất đắc dĩ : "Đối với chứng say sóng nên cho Bạch công tử ăn miếng nhân sâm." Lưu Huỳnh chèo thuyền phía bên ngoài. Tri Thu lập tức lấy cái bình trắng trong lòng Bạch Tích Trần, từ trong bình lấy ra miếng nhân sâm: "Công tử há mồm ra, ta.........." Mới vừa được mấy chữ, giọng Tri Thu đột nhiên biến thành giọng đàn ông. Tri Thu hoảng sợ che miệng mình lại, Tiết Tình ngây người ra, đến Lưu Huỳnh cũng bỏ mái chèo xuống vào trong phòng. "Ta............. Ta............." Tri Thu kích động , vẫn là giọng của thiếu niên. Bạch Tích Trần thở dài: " ngờ lại rời khỏi Minh Vực lâu như vậy, thuốc biến thanh (biến đổi giọng ) hết hiệu quả rồi."


      "Biến đổi giọng ?"


      Tri Thu cúi đầu : " ra ta là đàn ông."


      Biểu của Tiết Tình vẫn ngơ ngác như cũ, nàng đứng lên đến trước người Tri Thu, tay sờ sờ bộ ngực bằng phẳng của , những chỗ khác nàng biết xấu hổ mà sờ soạng. "Ngươi là đàn ông!" Tiết Tình kêu to. " tình là như thế này, năm công tử ta mười bốn tuổi mua ta về, nhưng vẫn muốn mua nha hoàn, mua về nhà rồi mới phát ra là đàn ông, lại đành lòng ném ta nên để ta uống thuốc vào để giọng trở nên lanh lảnh, giả dạng thành nha hoàn hầu hạ ." Tri Thu vội vàng giải thích, đề phòng Tiết Tình tiếp tục sờ loạn. "Bạch Tích Trần, ra ngươi lại mặt người dạ thú như vậy, thích giọng này. " Tiết Tình liếc xéo Bạch Tích Trần nằm ván gỗ: "............Ta cảm thấy ngươi lại suy nghĩ nhiều rồi." Lưu Huỳnh đứng sau . Toàn thân Tri Thu là trang phục phụ nữ, nhưng giọng lại là của thiếu niên, vô cùng được tự nhiên, Tiết Tình nhịn được nữa nên tìm bộ trang phục của Lưu Huỳnh đưa cho Tri Thu: "Trước tiên ngươi cứ thay bộ nam trang này ."


      Bạch Tích Trần túm chặt góc áo của Tri Thu, yếu ớt : "Ta muốn nha hoàn cần gã sai vặt, ta muốn nha hoàn cần gã sai vặt,............."


      nam tử với vết thương đóng vảy chèo thuyền, nữ tử vết bỏng chưa lành quỳ rạp mặt đất ngáy ò ó o, nam tử mũ áo chỉnh tề vẫn nằm nhúc nhích vì bị say tàu, thiếu niên mặc nữ trang dựa vào cửa, chiếc thuyền chở bốn người tỏa ra mùi nấm mốc tiến về hoang mạc. Hai chân vừa đặt lên đất liền, Bạch Tích Trần lập tức trở nên khỏe mạnh như long như hổ, chào tạm biệt Lưu Huỳnh và Tiết Tình: "Vết thương của Tiết nương còn đáng ngại, mỗi ngày đổi lần kim sang dược là tốt lên."


      "Ngươi cùng chúng ta sao?" Tiết Tình hỏi. "Ta muốn trở về Minh Vực, nếu ngươi muốn cùng ta được thôi." Bạch Tích Trần . Đầu Tiết Tình lắc như trống đánh: " cần."


      Bạch Tích Trần cười: "Tiết nương, Lưu Huỳnh công tử, ở nơi này lời tạm biệt, nếu có duyên nhất định gặp lại."


      "Bảo trọng!" Lưu Huỳnh . Bạch Tích Trần cũng biết, giờ này ở Minh Vực của mảnh lạnh lẽo và tức giận. Ở giữa Minh Vực, Diêm Minh canh giữ mấy ngày bên người Nam Cung Lạc Lạc, Bạch Tích Trần có ở đây, tìm đại phu khác đến xem bệnh chỉ có thể khống chế độc tính phát tác, ai có thể trừ bỏ độc tính người Nam Cung Lạc Lạc. Nam Cung Lạc Lạc nằm giường tựa như chỉ ngủ thiếp , nhưng sắc mặt nàng trắng bệch lúc xanh lúc tím làm cho người khác thể yên tâm. Diêm Minh cầm lấy tay Nam Cung Lạc Lạc, thào tự : "Ngươi biết, nhất định ngươi biết, vì sao ngươi tìm thanh kiếm đâm ta, vì sao ngươi lại muốn dùng phương pháp này để trả thù ta, ngươi vẫn luôn ngốc ngếch như vậy, chỉ có bây giờ mới thông mình tìm ra được nhược điểm của ta."


      Đôi thị nữ song sinh đến cửa quỳ xuống bẩm báo: "Chủ nhân, Thiên Đạo Chủ trở lại."


      Diêm Minh nắm chặt nắm đấm, lạnh lùng : "Bảo vào."


      Bởi vì thế gian thần y chỉ có hy hữu nên Bạch Tích Trần ở Minh Vực vẫn được trọng đãi, lần đầu tiên bị đối xử thô lỗ như vậy, mấy thủ vệ Minh Vực áp giải đến phòng Nam Cung Lạc Lạc, Diêm Minh đưa lưng về phía , tuy Bạch Tích Trần có võ công nhưng vẫn có thể cảm giác được người Diêm Minh tản mát ra sát khi. Tri Thu sợ hãi đến mức bối rối, mặt Bạch Tích Trần vẫn có biểu gì: "Nam Cung nương trúng độc rồi."


      Diêm Minh lên tiếng, Bạch Tích Trần : "Độc này ta có thể giải."


      Diêm Minh nghiêm mặt lạnh lẽo vung tay : "Thả ra."


      Sau khi từ biệt Bạch Tích Trần và Tri Thu, Lưu Huỳnh hỏi Tiết Tình: "Ngươi muốn đâu?"


      "Có phải ta đến đâu ngươi theo đến đó ?" Tiết Tình hỏi ngược lại Lưu Huỳnh. Lưu Huỳnh mỉm cười: "Ngươi xem."


      Tiết Tình dắt tay : "Quả ta có nơi muốn , nhưng lại xác định được chính xác, Diêm Minh Linh Khu kiếm còn có bản Linh Khu kiếm phổ, có lẽ tìm được bản kiếm phổ kia ta tìm được cách sử dụng Linh Khu."


      "Ngươi biết kiếm pháp ở đâu sao? chừng nó bị hủy rồi cũng nên."


      "Có lẽ vẫn còn hy vọng, trăm năm trước Linh Khu bị vứt vào hố nung chảy, Diêm Minh làm sao có thể biết được Linh Khu kiếm pháp? Người nào vô duyên vô cớ với điều này? Rất có khả năng từng chính mắt nhìn thấy bản kiếm pháp này."


      "Nếu biết Linh Khu kiếm pháp sao lại hủy kiếm pháp này , có khả năng kiếm pháp này được giấu ở............."


      "Minh Vực" Hai người cùng lúc ra. "Ngươi muốn đến Minh Vực sao?" Lưu Huỳnh hỏi. " cần vội, trước hết cứ dưỡng thương cho tốt, trước kia phải ngươi từng ở hoang mạc sao, nơi này có người nào để ngươi lưu luyến sao?" Tiết Tình . Trí nhớ của Lưu Huỳnh về hoang mạc cũng phải là vui vẻ gì, nhìn xung quanh : "Ngược lại ta cũng có chút tưởng nhớ, nhưng nó phải ở chỗ này, ngươi còn nhớ là ta từng với ngươi ở đó có loại cỏ đuôi chó mà Trung Nguyên có, ngươi xem khắp nơi hoang mạc phải đều là nó sao?"


      Tiết Tình gật đầu : "Ừ, ta còn cảm thấy loại cỏ kỳ quái là cỏ gì."


      Lưu Huỳnh trước hai bước, rút cây cỏ từ mặt đất đưa cho Tiết Tình: "Ngươi xem, đây chính là cỏ đuôi chó."


      nhánh có mảnh khảnh có đính rất nhiều lông lá xù xì gì đó, đây phải là loại cỏ dại có thể nhìn thấy đồng ruộng sao, trước đây Tiết Tình thường chơi đùa với nó, vui mừng : "Ngươi có biết cỏ đuôi chó này có rất nhiều cách chơi hay ?" xong rút mất gốc cỏ đuôi chó trong tay ra, chỉ trong chốc lát biến thành con thỏ bằng cỏ đưa cho Lưu Huỳnh: "Ngươi xem, có phải trông rất đáng hay ?"


      Lưu Huỳnh cười cười nhận lấy, bỏ vào trong hành lý, Tiết Tình vội ngăn lại: " cần bỏ vào trong túi, trong đó đựng rất nhiều thứ, chỉ là con thỏ bằng cỏ, ném nó ."


      Lưu Huỳnh vẫn thả nó vào trong: "Đây là do ngươi tự làm."


      Tiết Tình cười híp cả mắt lại, kéo kéo cánh tay Lưu Huỳnh, dựa vào bờ vai : "Tại quê quán của ta, mỗi loại cỏ đều có ý nghĩa tượng trưng riêng, ngươi có biết cỏ đuôi chó này tượng trưng cho cái gì ?"


      Lưu Huỳnh ôm Tiết Tình vào bên cạnh mình: "Tượng trưng cho cái gì?"


      "Chờ đến khi nào chúng ta thành thân ta cho ngươi." Tiết Tình véo chóp mũi Lưu Huỳnh . Dưới ánh mặt trời, hai bóng dáng cùng bước cát tiến vào hoang mạc, đời này kiếp này, có người cầm tay làm bạn, cho dù có vào hang hùm miệng sói còn phải sợ cái gì."

    4. Miên Miên

      Miên Miên Active Member

      Bài viết:
      369
      Được thích:
      119
      Chương 65: Làm khách



      Bạch Tích Trần xem xét chất độc người Nam Cung Lạc Lạc : "Trà Khổng Tước, kỳ độc hiếm thấy, khó có thể giải được, cho dù là ta cũng chế ra được thuốc giải."


      Sát khí của Diêm Minh càng đậm: "Ngươi ngươi có thể cứu nàng."


      " cần thuốc giải nhưng ta nghĩ có phương pháp khác khả dĩ hơn để giải độc, phương pháp dẫn kinh mạch bên trong, đây là phương pháp duy nhất có thể cứu Nam Cung nương, nhưng phương pháp này vô cùng nguy hiểm, tỉ lệ thành công rất ít." Bạch Tích Trần .


      " mau, chỉ cần có thể cứu nàng, cho dù là biện pháp gì ta đều nguyện ý thử." Diêm Minh vội vàng .


      "Phương pháp này cần người có nội lực thâm hậu, ta dùng ngân châm cố định lại mạch của nàng, người có nội lực thâm hậu kia dùng nội lực ép đẩy độc tố trong cơ thể nàng ra, người đẩy độc nhất định nội công phải thâm hậu, nếu làm cho độc tố ngấm vào sâu hơn."


      "Ngươi thấy nội lực của ta có thể đảm nhiệm việc này ?" Diêm Minh hỏi.


      "Nội lực của ngươi trong thiên hạ rất ít người có, tất nhiên là có thể đảm nhiêm, nhưng ta có điều cần phải trước, khi sử dụng phương pháp này có ba hậu quả, là hai người các ngươi đều bình an bị thương tổn gì, hai là Nam Cung nương có thể giải được độc nhưng độc khí phản hệ lại trong thân thể ngươi, thứ ba là cả hai người bị trúng độc mà bỏ mình, ngươi vẫn kiên trì muốn cứu nàng sao?" Khuôn mặt Bạch Tích Trần chút thay đổi hỏi han.


      "Cứu" Thậm chí Diêm Minh còn suy nghĩ mà thốt lên luôn.


      Đám người Tiết Tình thoát khỏi nhà tù núi Kỳ Lân, Võ Lâm Trung Nguyên biết nguyên nhân bọn họ trở nên yên ổn trở lại, vết thương của Kiều Dật Quân vừa mới phục hồi được lâu lại bị thế lực thần bí ám sát, các môn phái ở Trung Nguyên vốn dĩ lùng bắt lại đám người Tiết Tình ngược lại vì vụ ám sát này mà truy lùng thích khách thần bí kia, để tìm ra nguyên nhân Kiều Dật Quân bị trọng thương, Tự Ưu đạo nhân vốn dĩ bế quan tu đạo đành phải xuất quan, mặt trời ở Trung Nguyên vẫn nóng rực như cũ nhưng lại có thêm tia khói mù.


      Cùng là dạng như vậy nhưng hoàn cảnh của mỗi người lại khác nhau, trong phòng lò luyện của Đoạn Kiếm sơn trang, Kiếm Vô Danh vui mừng vuốt ve thân kiếm của thanh kiếm mà mình tạo thành; Kiếm Vô Tâm ôm đầu gối ngủ, khóe môi nhếch lên nụ cười phóng túng; Kiếm Vô Ý vào phòng Kiếm Vô Tâm tìm sách để xem, nhìn hồi mặt đỏ tai hồng đem sách thiêu hủy; Hỉ nhi chơi đùa với chậu Quân Tử Lan trồng trước cửa sổ phòng mình, ánh mắt nhìn về phía ngọn đèn dầu phía xa trong phòng lò luyện, lại ngủ, nàng nghĩ; đỉnh núi Côn Luân tuyết rơi dày đặc, Mạnh Nhân và cung chủ cung Côn Luân đun bình trà nóng, Mạnh Nhân uống trà : "Sư huynh, chúng ta làm như vậy Phàn Thừa sư thúc liệu có vui vẻ ?" "Chúng ta mà làm như vậy, 50 oan hồn của cung Côn Luân có thể nhắm mắt hay sao?" Cung chủ cung Côn Luân ; Địch Nghịch sư thái điều chế thuốc trị thương có Kiều Dật Quân; bên trong Thanh Bình Nhạc, Ỷ Thuần nằm giường nhìn chiếc đàn Ngọc Sinh sáng như ánh trăng mà ngẩn người, Sương công tử đến đây vài lần; Thiền phương trượng và tiểu hòa thượng dừng chân ở khách điếm, hai ngươi đều uống say đến mê mệt, "Sư thái........" Thiền phương trượng nhếch miệng cười, "Nhân sâm............" tiểu hòa thượng cũng nhếch miệng cười.


      Bên trong Minh Vực, cặp thị nữ sinh đôi vội vàng báo lại: "Chủ nhân, Tiết Tình phái Linh Vũ chưa chết, chạy trốn khỏi nhà tù, các môn phái Trung Nguyên tìm ra được nàng, Địa Ngục Đạo chủ đoán rằng nàng trốn đến hoang mạc bèn xin người chỉ thị có phái người vây bắt hay ."


      Diêm Minh vội vàng giải độc cho Nam Cung Lạc Lạc, kiên nhẫn : "Loại việc này cần phiền đến ta, để cho An Loa tìm các thế lực thảnh thơi của chúng ta ở Trung Nguyên điều tra xem."


      "Vâng!" Cặp thị nữ song sinh lĩnh mệnh.


      Bạch Tích Trần cho nước ấm vào đầy trong bồn tắm, nước ấm giúp cho thân thể cứng nhắc của Nam Cung Lạc Lạc được thả lỏng, : "Ta chỉ có thể làm những thứ này, là phúc hay họa, cứ mặc cho số phận ." xong rời khỏi phòng tắm, đóng cửa lại.


      Diêm Minh ôm Nam Cung Lạc Lạc nhảy vào trong ao nước nóng, lúc này hai người đều mặc quần áo, người Nam Cung Lạc Lạc có đến cả trăm cây châm bạc, Diêm Minh đặt Nam Cung Lạc Lạc dựa vào thành bể, để hai bàn tay của hai người tiếp xúc trực tiếp với nhau, liên tục rót nội lực vào cơ thể nàng.


      "Ngươi đều quên cho nên ngươi mới có thể đối xử với ta như vậy." Diêm Minh thở dài .


      Trong năm nào đó, Nam Cung vẫn là thế gia ở Minh Vực, lúc đó chủ nhân Minh Vực vẫn là sư phụ của Diêm Minh, Diêm Minh vừa mới gia nhập Minh Vực, giữa đao quang kiếm ảnh mà lúc ấy lại còn tuổi nên Diêm Minh bị thương, ngã vào trận dòng sông, còn tưởng rằng chính mình sắp chết ở đó bất ngờ được người khác kéo lên.


      "Ngươi chảy máu, buộc cái này vào ." bé non nớt hơn hai tuổi so với Diêm Minh xé tay áo mình xuống với .


      Rất nhanh Diêm Minh nghĩ ra nàng chính là con của chủ nhân Nam Cung gia, đại tiểu thư Nam Cung thế gia Nam Cung Lạc Lạc, nội tâm ấm áp thiện lương của nàng cứu khỏi dòng sông, Diêm Minh đưa nàng chạy , Nam Cung thế gia chết hết toàn bộ, chỉ còn nàng vẫn còn sống.


      "Cám ơn cứu ta, ngươi tên là gì? Về sau nhất định ta tìm được ngươi." Nam Cung Lạc Lạc hỏi Diêm Minh.


      "Ta tên là Diêm Minh, ngươi muốn đến tìm ta, nhất định phải đến tìm ta." Đây là lời cuối cùng của Diêm Minh với Nam Cung Lạc Lạc trong lúc đó.


      Nam Cung Lạc Lạc nhớ chuyện lúc nên tự nhiên cũng nhớ lời hứa hẹn với Diêm Minh, cho nên nàng chưa bao giờ tìm Diêm Minh, bình sinh Diêm Minh có ba việc làm vô cùng tức giận, tức giận đối với những việc và người bất lợi, tức giận với hành động lời biết trời cao đất dày, tức giận với những người làm trái ý , cho nên hận Nam Cung Lạc Lạc, muốn giết nàng lại thể xuống tay được, chỉ có thể cường bạo nàng mới có thể thỏa mãn được nội tâm của , mặc kệ việc phân biệt được cảm giác thỏa mãn kia là xuất phát từ hay vẫn lại là hận nữa rồi.


      " được chết!" Diêm Minh xong, mồ hôi rơi như mưa, nội lực đối kháng với chất độc, ai nhường ai.


      Ở hoang mạc bạc rất ít có chỗ dùng đến, nước và thực vật ở hoang mạc thường xuyên di chuyển theo các ốc đảo, cũng có số người thích di chuyển nên tự mình trữ nước, nuôi nhốt trâu bò, Tiết Tình và Lưu Huỳnh cực kỳ may mắn khi tìm được hộ gia đình để ở nhờ, chủ nhà là cặp vợ chồng và con năm tuổi, bọn họ thu bạc, thấy Tiết Tình và Lưu Huỳnh từ Trung Nguyên đến mang theo y phục liền đồng ý dùng y phục làm tiền thuê nhà cho hai người ở lại.


      Phòng hai vợ chồng ở phía sau viện, Tiết Tình và Lưu Huỳnh ở trong phòng chơi đùa với tiểu nương kia.


      "Ta luôn cho rằng Trung Nguyên đối với hoang luôn luôn thân thiện, người hoang mạc cũng có địch ý đối với người Trung Nguyên." Tiết Tình .


      "Hoang mạc có địch ý với Trung Nguyên, cái này khẳng định là có." Lưu Huỳnh xuất chuôi kiếm : "Huồng hồ so với chúng ta họ có thể liều mạng vì hai bộ y phục kia hơn."


      Con hai vợ chồng chủ nhà tên là Linh Linh, vừa mới năm tuổi, nghiêng đầu nhìn Tiết Tình, Tiết Tình phát nàng nhìn vòng cổ cổ mình, vì thể cởi vòng cổ xuống lắc lắc trước mặt Linh Linh: "Gọi ta là tiên nữ ta cho cháu."


      "Tiên nữ." Linh Linh ngoan ngoãn đọc ràng từng chữ .


      Tiết Tình vui vẻ bỏ sợi vòng cổ vào tay Linh Linh, Lưu Huỳnh từ phía sau ôm lấy eo Tiết Tình, bên tai Tiết Tình: "Nàng thích con như vậy? Sau này chúng ta sinh con ."


      "Hai vị khách, buổi tối chúng ta ăn đùi cừu nướng được ?" Mẫu thân Linh Linh xốc rem của lên vào trong hỏi.


      Cũng may Tiết Tình là người luyện võ, động tác nhanh nhẹn nhanh chóng thoát khỏi từ trong lòng Lưu Huỳnh, đôi má ửng đỏ lên, dường như có việc gì : "Được, chúng ta hề ăn kiêng."


      Linh Linh giật mình chạy đến chỗ mẫu thân nàng, bím tóc đầu cứ nhảy sang chỗ này cái sang chỗ kia cái: "Mẹ, tí nữa cho thêm củi vào bếp lò , ca ca và tỷ tỷ đều lạnh đến mức phải ôm nhau rồi."


      Hoang mạc đều là cát, Tiết Tình muốn tìm cái hố để vùi mình xuống có lẽ cũng khó.


      Vợ chồng chủ nhà ở trong sân đốt đống lửa, bên có để cái đùi dê nướng, năm người vây quanh đống lửa mà thi thoảng vẫn cảm giác thấy lạnh, Lưu Huỳnh dùng đao cắt thịt cho Tiết Tình ăn, Tiết Tình gắp miếng cho Linh Linh, Linh Linh ngậm thịt nhảy tới nhảy lui vui đùa với Tiết Tình làm nàng cười ha ha, Lưu Huỳnh nhìn khuôn mặt tươi cười của Tiết Tình khóe miệng cũng hơi hơi giương lên, trong lòng có sẵn kế hoạch cho tương lai.


      "Hai vị lữ khách, Trung Nguyên cây cối tốt tươi, làm sao mà lại đến cái nơi mà chim cũng bay đến như thế này?" Mẫu thân Linh Linh hỏi thăm.


      "Hả, ta........... Phu quân ta lúc lớn lên ở hoang mạc, nhiều năm rồi vẫn chưa trở về nên rất tưởng nhớ vì thế muốn trở về thăm chút." Tiết Tình , thân phận phạm nhân trốn tù vẫn tốt đẹp gì, tốt nhất là vẫn nên che giấu tốt hơn.


      "Ta mà, nhìn biết là cặp phu thê tương thân tương ái." Phụ thân Linh Linh cười hề hề .


      Tiết Tình liếc mắt nhìn Lưu Huỳnh cái, phát cũng nhìn mình, cúi mắt xuống nhìn về ngọn lửa, bị trúng lòng mình nàng càng có thêm ảo tưởng về tương lai bọn họ kết hôn? Như vậy........... Dường như cũng phải là có khả năng.


      "Ta nghe hoang mạc có Minh Vực rất lợi hại?" Tiết Tình bất ngờ hỏi.


      Nhắc tới Minh Vực, sắc mặt vợ chồng chủ nhà ràng có thay đổi, đó là loại thần sắc khủng hoảng, Tiết Tình khẩn trương thêm: "Ta và phu quân định định cư lâu dài ở đây, có bản lĩnh gì, cũng có võ công, biết Minh Vực có thiếu người ?"


      " nương, ta khuyên ngươi đừng Minh Vực, ngươi rồi.............. khẳng định thể ra ngoài." Mẫu thân Linh Linh khuyên nhủ.


      Tiết Tình có chút bất ngờ, nàng cho rằng Minh Vực có thể tác oai tác quái như vậy là vì luôn coi Trung Nguyên ở thế đối lập, ở hoang mạc Minh Vực hẳn phải như vị thần thủ hộ mới đúng, thế nào mà người dân hoang mạc lại có tình cảm tốt đẹp gì với Minh Vực như vậy? Sau đó lại cảm thấy như vậy cũng hợp lý, Diêm Minh dùng bạo lực áp chế số đông biệt là địch hay ta, trong mắt chỉ có hai loại người: nữ chính và những người khác, để ý đến con dân của con dân của làm sao có thể kính được.


      "Tiên nữ tỷ tỷ, thần tiên ca ca, các ngươi từ Trung Nguyên đến? Có phải Trung Nguyên rất đẹp hay ?" Linh Linh chớp chớp mắt hỏi.


      "Trung Nguyên có sông có núi, có chim có thú, rất khác hoang mạc." Lưu Huỳnh .


      "Ta cũng muốn đến Trung Nguyên." Trong lòngLinh Linh tràn đầy chờ mong.


      Mẫu thân Linh Linh cười nhét vào trong miệng nàng miếng thịt: " Đứa ngốc này, ngươi thể đến Trung Nguyên, người Trung Nguyên thấy ngươi nhất định nhốt ngươi lại đó."


      Thấy khuôn mặt nhắn của Linh Linh tràn đầy thất vọng, Tiết Tình sờ sờ đầu nàng: "Nếu có ngày ta trở lại Trung Nguyên nhất định đưa ngươi cùng ." Uống cùng dòng nước, ăn cùng loại thức ăn, nhưng Trung Nguyên và hoang mạc như hai thế giới khác xa nhau, xem ra những người dân bình thường này đều chỉ mong có thể bình an sống qua ngày, đâu từng thấy bóng dáng người Trung Nguyên nào ác như trong lời đâu.


      Sau khi bức toàn bộ độc trong người Nam Cung Lạc Lạc ra khỏi cơ thể, Diêm Minh đứng lên, khoác lên thân thể ướt sũng bộ y phục rồi ra khỏi phòng tắm, An Loa đứng ở ngoài lĩnh mệnh, gặp Diêm Minh ra khỏi, khoác lên thêm thân thể Diêm Minh bị thấm ướt thêm lớp áo.


      "Độc của Nam Cung nương giải rồi sao?" An Loa hỏi.


      Diêm Minh gật đầu cái, ánh mắt lạnh lùng: "Kịch độc của loại trà Khổng Tước này hiếm thấy, làm sao Lạc Lạc có thể có, đem hết bọn thị nữ hầu hạ Lạc Lạc đến cho ta."


      Khi hai thị nữ bị mang đến khóc đến hoa dung thất sắc, quỳ nổi mặt đất chỉ còn biết cầu xin tha thứ.


      ", nhiều ngày qua Lạc Lạc hay gặp ai? Hoặc là ai hay tìm Lạc Lạc?"


      Thị nữ nghĩ nghĩ rồi dập đầu : "Tu La Đạo chủ! Tu La Đạo chủ đến phòng của Nam Cung tiểu thư!"


      Trong mắt Diêm Minh phát ra sát khi: "Người đàn bà này lần nữa lại khiêu chiến với cực điểm của ta!"


      Lúc này, Lệ Cơ ngồi trước gương đồng bàn trang điểm trong phòng mình, gương đồng chỉ có nhưng lư hương lại có nhiều vô cùng, trong phòng nàng luôn đốt hương nồng nặc, bởi vì nàng thích ngửi thấy mùi máu tươi người mình, áo mỏng đồ trang sức trang nhã vẫn giảm chút nào vẻ đẹp mỹ mạo của nàng, miệng nàng gợi lên nụ cười quyến rũ : "Tìm thấy bọn họ rồi à?"


      Nhân Đạo Đạo chủ Mạc Thanh Sam đứng sau lưng nàng, quần áo màu xanh thắt lưng buộc kiếm, hình tượng quân tử khác hoàn toàn với người phụ nữ xinh đẹp trước mặt, nhưng đứng ở đây, lại giống như vốn nên đứng trong đây vậy, Mặc Thanh Sam lẳng lặng nhìn Lệ Cơ trang điểm, nhìn cái lược sừng trâu theo từ chân tóc đến ngọn tóc nàng, hào hoa phong nhã trả lời: "Tại hộ gia đình nông dân ở Tây Bắc."


      Lệ Cơ cười càng thêm quyến rũ, thoa lên son môi đỏ sẫm: "Vực Chủ lòng đắm mình trong ôn nhu hương, vẫn nên để thiếp thân chiêu đãi khách thay rồi."

    5. Miên Miên

      Miên Miên Active Member

      Bài viết:
      369
      Được thích:
      119
      Chương 66: Dễ dàng thay đổi dung mạo



      Mẫu thân Linh Linh hôm nay ở ốc đảo Sa Thành cách đó xa có chợ, lần đầu tiên Tiết Tình đến hoang mạc rất muốn trông thấy náo nhiệt liền mượn nhà Linh Linh hai con lạc đà, thay quần áo cũ của gia đình Linh Linh ra rồi cùng Lưu Huỳnh.


      Chợ cái gì cũng bán, nhất là đủ loại da trâu da bò, buộc từng bó từng bó đặt bên ngoài, có số biết như thế nào lại có cả đồ sứ và tơ lụa đến từ Trung Nguyên, có thể dùng nó để đổi lấy bó da dê bất kỳ. Còn có người bán ngựa, những con ngựa cao to trông vô cùng dũng mãnh, Tiết Tình thấy thế thương tình: "Ta muốn con ngựa trắng của ta, biết Tiêu Quy Ứng có thay ta đối xử tử tế với nó ......... ăn nó chứ!"


      "............Hẳn là đâu, Tiêu Các chủ cầm tinh con ngựa nên có lẽ ăn thịt ngựa." Lưu Huỳnh an ủi.


      "Ai! Tiểu nương, tiểu công tử qua đây nhìn chút.......! Nhà ta có lục lạc, treo đầu trâu bò đảm bảo chúng chạy lung tung được đâu!" người phụ nữ bán đám lục lạc rao hàng với Tiết Tình và Lưu Huỳnh.


      Tiết Tình nhìn sát lại, được làm bằng sắt, so với những vật phẩm trang sức ở Trung Nguyên thường xuyên bị cắt xén nguyên liệu tốt hơn nhiều nên hỏi: " khi treo nó lên thể trốn được sao?"


      "Ôi chao, ai ôi! Lục lạc chồng ta làm ra ngâm trong nước cũng bị rỉ sắt, nếu nó muốn chạy ngay lập tức lục lạc kêu to lên, vậy thể chạy thoát được rồi."


      "Ta có thể dùng cái này đổi được ?" Tiết Tình đưa ra y phục bên ngoài của mình , người phụ nữ như người thợ xem xét thấy chính mình kiếm được món hời nên cũng đồng ý.


      "Chúng ta có dê, mua cái này làm gì?" Lưu Huỳnh khó hiểu hỏi Tiết Tình.


      Tiết Tình kiễng chân, đeo lục lạc vào cổ Lưu Huỳnh, sau đó nghịch nghịch lục lạc, leng keng kêu lên: "Đề phòng lạc đường." (Có ai lại giữ người mình như chị cơ chứ!)


      Giữa sa mạc lớn, mười dặm Trường Sa, Tiết Tình và Lưu Huỳnh cưỡi lạc đà mặt cát, mặc cho lạc đà bước chậm rãi, hai người nắm tay nhau, tiếng gió cùng với tiếng lục lạc cổ Lưu Huỳnh, Tiết Tình cười ha hả.


      "Cười cái gì?" Trong lòng Lưu Huỳnh có dự cảm tốt.


      "Chàng xem, như thế nào mà ông trời lại để cho ta gặp chàng, thân thể mềm mại yếu ớt dễ đẩy ngã như thế, nếu ta mà muốn chàng vậy phải làm bây giờ?" Tiết Tình xoa xoa đôi má Lưu Huỳnh .


      "Chỉ cần là ta đến, mặc cho nữ vương sử dụng" Lưu Huỳnh .


      Trong đầu Tiết Tình tự nhiên lên hình ảnh: "Hạ lưu! Người nào dạy chàng!" Đôi má Tiết Tình ửng đỏ, vội vàng dẫn lạc đà quay đầu.


      Lưu Huỳnh nghĩ nghĩ, những lời này hẳn là được ghi trong quyển sách nào đó trong Tàng Kinh các của Thiếu Lâm Tự.


      Hai người về đến gia đình Linh Linh, dắt lạc đà vào cửa, vào trong phát thấy ai cả, Tiết Tình gọi: "Chúng ta về, có người ở đây ?"


      ai xuất , trong phòng lại vang lên thanh của đàn tỳ bà, đàn tỳ bà chỉ gảy đơn , trộn lẫn với vẻ yên tĩnh là mấy thanh ít ỏi, ngược lại lại khiến tâm thần người khác yên. Lưu Huỳnh kéo Tiết Tình đến bên cạnh mình, Tố Vấn rời khỏi vỏ, thân Tố Vấn run lên nhè , giống như cúi đầu trước tiềng đàn tỳ bà. Linh Khu bên hông Tiết Tình cách nào sử dụng được, chỉ là vật trang trí, nàng lấy kiếm trong tay áo ra lặng lẽ trợt vỏ xuống, cầm trong lòng bàn tay.


      Đột nhiên trước cửa xuất nhân ảnh, toàn bộ tinh thần hai người đều đề phòng cực độ, tập trung nhìn vào nhưng đó lại là Linh Linh, Linh Linh mở to mắt to nhìn Tiết Tình và Lưu Huỳnh, Lưu Huỳnh kéo Tiết Tình để cho Tiết Tình lại gần Linh Linh, Tiết Tình cũng càm giác được bao quanh thân thể Linh Linh có luồng khí tức bất thường, hai người cứ đứng đối diện với Linh Linh như vậy cũng phải là biện pháp, Lưu Huỳnh vỗ vỗ mu bàn tay Tiết Tình ý bảo nàng đứng yên chờ, đến bên người Linh Linh : "Cha mẹ cháu đâu?"


      Linh Linh ngẩng đầu nhìn Lưu Huỳnh, ánh mắt tối đen vô thần, nàng trả lời, đột nhiên vươn đôi tay vẫn nấp phía sau ra, nắm trong tay là dao cắt chịt chém tới Lưu Huỳnh. Lưu Huỳnh sớm có phòng bị, chỉ di chuyển lại phía sau chút rồi vọt lên, vốn định điểm huyệt Linh Linh, nhưng nghĩ lại lại thay đổi cách khác, đối với Linh Linh ở phía đối diện chém lung tung chỉ chậm rãi trốn tránh, lỗ tai chú ý từng khắc thanh đàn tỳ bà, mỗi khi đàn tỳ bà đàn hạ Linh Linh có động tác, đàn tỳ bà càng thấp nàng càng đánh hăng hơn.


      Biết Lưu Huỳnh có biện pháp nên Tiết Tình cũng vội, đứng yên tại chỗ nhìn, ở góc mắt xuất điềm xấu, con mắt Tiết Tình chuyển động nhìn về phía sau, cha Linh Linh và mẹ Linh Linh cùng nhau xuất trong tầm mắt nàng, ánh mắt hai người đờ đẫn giống như cương thi trong phim điện ảnh. Tiết Tình thu hồi kiếm trong tay áo, dù sao cũng hẳn là cương thi, người dân bình thường bị khống chế cũng chỉ có thể sử dụng sức mạnh đơn bạc của mình mà thôi, Xích Thủ quyền của Tiết Tình cũng hoàn toàn có tác dụng, nhưng biết nguyên nhân người bị khống chế nên Tiết Tình thể làm tổn thương bọn họ.


      Tiếng đàn tỳ bà lưu loát trôi chảy, êm tai hợp lòng người, ai mà có thể nghĩ đến những hành động như vậy lại bị điều khiển bởi thanh tự nhiên kia, Lưu Huỳnh nắm lấy chủy thủ của Linh Linh, đơn giản đâm Tố Vấn về phía vách tường, kiếm như vậy đâm xuyên qua vách tường và biến mất sau vách tường, tiếng tỳ bà im bặt, ba người như con rối bị đứt dây ngã xụi lơ mặt đất.


      Lưu Huỳnh rút kiếm ra, người phụ nữ xinh đẹp toàn thân mặc hoa phục đỏ sẫm từ trong nhà ra, nốt ruồi lệ đỏ chót vẽ ở khóe mắt càng khiến nàng thêm quỉ dị mê người.


      Lệ Cơ! Tiết Tình liếc mắt liền nhận ra người phụ nữ này, kinh ngạc trừng lớn hai mắt. Lưu Huỳnh rút kiếm đâm về phía Lệ Cơ, kiếm vừa đụng đến y phục hoa mỹ của Lệ Cơ bị cây kiếm đen như mực ngăn cản, chẳng biết từ lúc nào mà bên người Lệ Cơ xuất thêm người đàn ông nho nhã mặc trang phục màu xanh.


      Mặc Thanh Sam, nơi nào mà có Lệ Cơ làm sao có thể có Mặc Thanh Sam, nhìn hai người này ngược lại Tiết Tình có chút yên tâm.


      Lưu Huỳnh so vài chiêu với Mặc Thanh Sam trong mắt lộ vẻ thán phục: "Kiếm pháp phái Võ ."


      "Truyền nhân của Tố Vấn quả nhiên biết phân biệt hàng tốt xấu." Lệ Cơ ôm đàn tỳ bà cười khanh khách .


      "Diêm Minh phái các ngươi đến sao?" Tiết Tình thử thăm dò hỏi.


      "Ngươi đoán xem?" Lệ Cơ dường như khiêu khích hỏi lại.


      "Ta nghĩ phải."


      "Vì sao?"


      "Diêm Minh phái ngươi đến ngươi đến sao?"


      Lệ Cơ cười khanh khách: "Ngươi làm sao có thể nhận ra thiếp thân?"


      "Nghe đồn hoang mạc có hai tuyệt thế mỹ nhân, vị là Liễu Tứ Thư phái Linh Vũ về sau mất tung tích, vị khác gả ột chi chủ của Minh Vực, cái tên Lệ Cơ xinh đẹp như sấm bên tai." Trong lời Tiết Tình cho thêm vài lời vỗ mông ngựa.


      " ngọt như vậy thiếp thân làm sao lại có thể dùng binh khí tiếp đón các ngươi, vừa rồi chỉ là chào hỏi, thiếp thân đến đây là để hỏi hai vị vấn đề." Lệ Cơ .


      "Mời ."


      "Các ngươi muốn vào Minh Vực hay ?"


      Tiết Tình nghĩ nghĩ : "Muốn vào nhưng thể ra tay."


      Từ trong lòng Lệ Cơ lấy ra cái gì đó rồi đến bên cạnh bếp lò, Tiết Tình nhìn kỹ thấy đó là da mặt của hai nữ tử, Lệ Cơ : "Đây là hai tấm da mặt người, thuật dịch dung của thiếp thân là Thiên Hạ Vô Song, đến cả giọng thiếp thân nghĩ Bạch Tiên ý rất vui lòng điều chế thuốc giúp hai vị."


      "Nếu chúng ta vào Minh Vực chẳng phải càng dễ dàng mẻ bắt hết sao?" Lưu Huỳnh nhìn tấm da người bếp lò .


      ", ta tin tưởng bọn họ, có Lệ Cơ giúp đỡ nhất định mã đáo thành công." Tiết Tình .


      Lưu Huỳnh nghi ngờ nhìn về phía Tiết Tình, có mối quan hệ ác liệt như vậy với Minh Vực, người bình thường có ai chịu tiếp nhận giúp đỡ của người Minh Vực, Tiết Tình rất tự tin mỉm cười với , Lệ Cơ là nữ nhân chỉ sợ thiên hạ loạn, nàng đối với Diêm Minh hề trung thành, thậm chí còn cố ý quấy rối, cũng phải là Diêm Minh trêu chọc nàng mà chỉ đơn giản nàng là người biến thái mà thôi, Tiết Tình có lý do tin tưởng nàng ra bỏ rất nhiều tế bào não nên mới nghĩ ra diệu kế như vậy, vì muốn nhìn dáng vẻ chau mày của Diêm Minh, Diêm Minh ơi là Diêm Minh, đây chính là báo ứng, ngươi cho rằng ngươi là S sao, ra bên cạnh ngươi vẫn còn người siêu S hơn.


      "Những người này............" Tiết Tình nhìn nhà Linh Linh mặt đất .


      "Thiếp thân chỉ mê hoặc tâm trí họ chút thôi, hai ba canh giờ sau tự nhiên họ tỉnh dậy." Lệ Cơ .


      Đưa ba người nhà Linh Linh vào trong phòng, Lệ Cơ bắt đầu dịch dung cho Lưu Huỳnh và Tiết Tình, lần này nàng đến có mang theo đầy đủ công cụ, phía hậu viện có rương đồ toàn bộ là công cụ của nàng, dịch dung ngoại trừ cần thuốc mỡ vẫn mang quần áo vật phẩm trang sức của mình, nghĩ đến việc là da người được áp vào mặt mình trong lòng Tiết Tình vẫn có chút sợ hãi, nhưng nghĩ đến mục tiêu của chính mình nàng lại khẽ cắn môi kiên trì.


      Làm xong da mặt Tiết Tình vào trong nhà thay quần áo, nhìn thấy chính mình gương đồng, đó là khuôn mặt của người phụ nữ khác, mặc dù đẹp tuyệt mỹ nhưng cũng được coi như là mỹ nhân, quần áo Lệ Cơ mang cho nàng là quần áo thị nữ Minh Vực hay mặc, mặc dù hoa lệ nhưng cũng đáng để mặc. Đổi y phục xong ra ngoài thấy Lưu Huỳnh cũng xong, nếu phải cổ Lưu Huỳnh vẫn đeo cái lục lạc mua ở chợ suýt nữa Tiết Tình nhận ra , hiển nhiên cũng là mỹ nhân, vốn dĩ dáng người cũng phải loại cường tráng, mặc nữ trang vào rồi tân trang thêm chút thế mà lại hồn nhiên trở thành nữ tử.


      "Đây là tiểu mỹ nhân nhà ai đây a!!" Tiết Tình khiêu khích đẩy đẩy cằm Lưu Huỳnh.


      Dáng vẻ của Lưu Huỳnh là thấy chết cũng sờn, giống như dân nữ cam chịu số phận ác bá cướp càng kích thích Tiết Tình bá vương ngạch thượng cung. Lệ Cơ cực kỳ đắc ý nhìn hai kiệt tác của mình: "Thanh Sam, ngươi xem, chỉ cần chú ý lời cho dù là Diêm Minh cũng có khả năng nhận ra."


      Mặc Thanh Sam càng đồng ý làm gì Lệ Cơ càng ngừng tìm việc để làm, biết làm sao Lệ Cơ vốn là người chuyên quyền độc đoán, chỉ có thể liều mình bồi theo nàng, giờ phút này chỉ có bất đắc dĩ gật đầu: "Đương nhiên là như vậy."


      Tiết Tình ngờ có thể dễ dàng trà trộn vào Minh Vực như vậy, vẫn là trong sáu đạo chủ của Diêm Minh cho nàng vào, có câu gọi là chính nghĩa luôn nhận được giúp đỡ, phi nghĩa được giúp đỡ, mất lòng người nhất định bị thất thế, Tiết Tình rất muốn nhìn thấy biểu tình của khi nhìn thấy cái người mà cho rằng là tham sống sợ chết lấy Linh Khu kiếm phổ, đương nhiên dã tâm của Tiết Tình chỉ là trộm kiếm phổ mà thứ nàng muốn trộm chính là chỗ cư trú cuối cùng của , sau khi tu hú chiếm tổ chim khách nơi để tựa vào, có thể có được những thứ muốn nhưng chưa từng quí trọng vậy để nàng tiện tay cướp toàn bộ.


      "Ngươi có biết vì sao ta muốn vào trong Minh Vực ?" Tiết Tình hỏi Lệ Cơ, có lẽ Lệ Cơ biết chuyện Linh Khu kiếm phổ nhưng nhất định nàng thể tưởng tượng được mục đích cao sâu của nàng, bởi vì cái mục đích kia khiến cho người khác cảm thấy nàng điên rồ cũng nên.


      "Mục đích của ngươi thiếp thân có hứng thú, thiếp thân chỉ biết là ngươi có thể giúp thiếp thân đạt được mục đích của thiếp thân hay ." Lệ Cơ trả lời.


      "Ngươi có hứng thú là vì ngươi cần như vậy mất Minh Vực ngươi cũng xúc động gì đâu."


      "Ngươi sai rồi, Minh Vực là chỗ ở của thiếp thân, nếu Minh Vực bị uy hiếp thiếp thân hẳn dung túng cho ngươi, tuy nhiên người nào ngồi vị trí vua của Minh Vực thiếp thân để ý." Lệ Cơ nở nụ cười quyến rũ,


      câu đối thoại làm được điểm mấu chốt, Tiết Tình cũng nở nụ cười với nàng, điểm mấu chốt này nàng hoàn toàn có thể tiếp thu.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :