1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không - Nữ tôn] Sơ Hiểu Mộ Niên - Nhược Minh Nhược Hề (Hoàn - 22c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Sơ Hiểu Mộ Niên - Chương 16:

      Edit: Âu Dương Lạc Cửu



      Sơ Hiểu nhướn mày, dường như nàng vẫn chưa cho biết tên của nàng.

      Mộ Niên có chút khẩn trương nhìn vẻ mặt của Sơ Hiểu, lúc trước Sơ Hiểu hai người bọn họ quen biết, chẳng lẽ bọn họ vốn dĩ có quan hệ sao.

      "Ngươi là ai?" Sơ hiểu cảm giác được tay của mình bị nắm chặt, có chút bất đắc dĩ.

      Nàng hiểu được tâm tình của Mộ Niên, nhưng thân thể này quả thiếu phần trí nhớ mấu chốt, chẳng hạn như nàng chết như thế nào.

      Tiếu Tuân dường như ngờ được Sơ Hiểu lộ ra phản ứng này, đánh giá thần sắc của nàng phen mới phát nàng giống như làm bộ. khẽ cúi đầu, che dấu con ngươi có vẻ phức tạp.

      Ổn định tâm tình, điều chỉnh lại cảm xúc của mình chút. Lúc này Tiếu tuân mới ngẩng đầu lên: "Lâm nương từng qua Hào Sơn, cứu ta mạng, chuyện qua hơn nửa năm, nương quên cũng là việc dễ hiểu." Giọng khôi phục lạnh nhạt.

      "Vậy à." Sơ hiểu gật đầu, có nghi vấn gì với lời của . Mộ Niên lặng lẽ thở phào nhõm, nghiêng đầu đối diện với đôi mắt hài hước của Sơ Hiểu, hơi ngượng ngùng quay đầu .

      Sơ hiểu mím khóe miệng, với Tiếu Tuân: " biết thương thế giờ của công tử như thế nào?" Rất có ý tứ đuổi .

      Mộ Niên nghe xong bất đắc dĩ le lưỡi, nàng nghiêng mắt nhìn , buồn cười sờ mũi của , trong mắt mang theo tia sủng nịch.

      Tiếu Tuân dường như cũng phát "Vốn muốn làm phiền các vị, nhưng trong người tại hạ có thương tích, có thể còn phải làm phiền hai người, biết có được ?" Ngẩng đầu, nhìn thẳng vào trong mắt Mộ Niên.

      Mộ Niên cười híp mắt đáp: "Tốt, thành vấn đề!" xong liền buông tay Sơ Hiểu, đến chỗ Tiếu Tuân.

      Tiếu Tuân quá quen khi người khác đụng chạm vào mình, nhíu mày nhưng vẫn để Mộ Niên kéo cánh tay của mình.

      . . . . . . Chờ thương thế lành. . . . . . an ủi mình như vậy, cố gắng quên ấm áp cánh tay.

      Sơ Hiểu nhìn tay mình trống khó chịu hừ hừ, nhìn bóng lưng của hai người, trong mắt lóe lên tia tàn bạo giống như muốn đem người khác ăn hết.

      Về người kia là ai, xin tự mình tưởng tượng.

      --- ------ ------ ---------

      Mộ Niên và Tiếu Tuân ngồi bên trong xe, còn Sơ Hiểu ở phía trước lái xe.

      thử chuyện với Tiếu Tuân, thấy bộ dáng giống như có gì hứng thú của Tiếu Tuân đành phải thôi, thầm hối hận khi mình chủ động cầu ngồi cùng với ở trong xe.

      Nếu ngồi ở phía trước, chừng. . . . . .

      "Ai nha." Mộ Niên nhàng đặt tay lên gò mà nóng hổi của mình, có lẽ. . . . . .

      Tiếu Tuân nhắm mắt dưỡng thần nghe thấy thanh, khóe mắt khẽ lay động, cuối cùng cũng mở ra.

      Kỹ thuật lái xe của Sơ Hiểu quá tệ, có lẽ trước kia thân thể này thường lái xe ra ngoài làm việc.

      Đường núi dễ nhưng Sơ Hiểu rất quen thuộc với nó, cộng thêm có người, đại khái khoảng nửa canh giờ sau đến trấn kế tiếp.

      Trấn so ra mặc dù kém hơn kinh thành phồn hoa, nhưng vẫn rất náo nhiệt. Mặc dù Sơ Hiểu quá ưa thích náo nhiệt, nhưng nghĩ đến Mộ Niên thích những chỗ như thế, nên quyết định ở nơi này nghỉ ngày.

      Tìm khách điếm tương đối thanh nhã thuê hai gian phòng, sau khi sắp xếp ổn thỏa cho Tiếu Tuân, Sơ Hiểu và Mộ Niên ra ngoài.

      Lặng lẽ nhìn hai người ra cửa, Tiếu Tuân gì, thương thế của , ngoại thương nhìn như tốt lắm nhưng ra vẫn còn có chút nội thương.

      Mộ Niên mơ màng theo ra ngoài, Sơ Hiểu thấy thế búng trán cái.

      Lúc này mới tỉnh táo lại, dáng vẻ có chút ủy khuất.

      Nàng cười , "Dẫn chàng dạo chút, chàng muốn ?" Nhìn dáng vẻ của , bỗng nhiên nghĩ tới tiểu lang xa cách lâu.

      "Oa ~" Tinh thần thoáng cái tốt lên, ánh mắt Mộ Niên lên mong đợi " như vậy sao?" Để lại người bị thương. . . . . .

      Nàng trả lời, chỉ nắm tay của ra ngoài.

      Sơ Hiểu cảm giác được nhiệt độ trong tay, khóe miệng khẽ nhếch lên vui vẻ, bước .

      Mộ Niên nhìn tay của hai người nắm chặt, tăng nhanh cước bộ.

      --- ------ ------ ------ ----

      đường có rất nhiều người, lần này Mộ Niên đeo khăn mặt nên có chút khẩn trương, nhưng Sơ Hiểu vẫn nắm tay chặt. lát sau yên lòng, chuyên tâm tò mò đánh giá chung quanh.

      Hai người dắt tay dọc theo đường , thỉnh thoảng liếc nhìn những vật ven đường.

      Hai người cũng mua thứ gì, chỉ tùy ý dạo.

      đại, Sơ Hiểu vốn cuồng mua sắm, đây là lần đầu tiên hai người tản bộ hoàn toàn có mục đích gì, chỉ đơn giản là dạo phố.

      mặt Mộ Niên vẫn mang theo vui vẻ, lôi kéo Sơ Hiểu xuyên qua dòng người.

      --- ------ ------ ------ ----

      Khi trở lại khách sạn trời hơi tối, phong cảnh sáng rực rỡ, lộ ra vẻ ấm áp.

      Trong tay Sơ Hiểu cầm chuỗi mứt quả ghim thành xâu, nếu nhìn kỹ có thể phát cái miệng của Mộ Niên nhai thứ gì đó.

      Tuy mua đồ dùng, nhưng loạt đồ ăn vặt đoán chừng bị hai người mua qua lần .

      Mộ Niên vừa thấy thức ăn đa dạng, rực rỡ, tỏa ra mùi thơm nhịn được dừng lại cẩn thận nghiên cứu phen, mà Sơ Hiểu thấy thế, tự giác mua những thứ đó.

      Sơ Hiểu quá ưa thích ăn những loại đồ như thế, nhưng lúc này lại bị Mộ Niên dụ dỗ ăn đến nửa bụng.

      "Ăn nhiều như vậy, cẩn thận tiêu chảy ." Bất đắc dĩ, nhàng .

      Đáp lại lời của nàng chỉ là thanh thỏa mãn của Mộ Niên, híp mắt " chuỗi cuối cùng ~" Vừa xong nhận lấy xâu mứt quả cuối cùng tay nàng.

      . . . . . . Đây là thứ chuỗi hồ lô đường thứ mấy rồi, trí nhớ của nàng làm từ bao giờ lại trở nên kém như thế. . . . . .

      Nhưng nhìn thấy dáng vẻ khả ái của , cũng nhịn được nở nụ cười.

      --- ------ ------ ------ -----

      Kết quả cuối cùng, rất bi thảm, Mộ Niên đối mặt với bữa tối bàn đầy thịnh soạn, nhịn được nôn khan.

      thanh lớn đến mức Tiếu Tuân cúi đầu cũng nhịn được nữa ngẩng đầu nhìn chằm chằm Mộ Niên.

      Sơ Hiểu cau mày, "Hay là chúng ta trở về phòng , ta tìm đại phu." Lo lắng bên tai .

      lắc đầu " có chuyện gì, ta trở về nằm chút." Khuôn mặt nhắn nhăn thành đống.

      Sơ Hiểu than thở kéo vào trong ngực, ôm trở về phòng.

      Thả giường, nhàng xoa bóp cái bụng phình phình của , Sơ Hiểu có chút bất đắc dĩ.

      Mộ Niên vẫn còn nôn khan " nên ăn kẹo hồ lô ~" Vẻ mặt đưa đám.

      Sơ Hiểu sờ đầu của , "Hay là ta tìm đại phu. . . . . ."

      Mộ Niên lắc đầu, xê dịch người vào bên trong.

      "Nằm với ta lúc ."

      Sơ Hiểu yên lặng cởi giày xuống, nhàng lên giường.

      Đúng là đồ ngốc. . . . . .

      Nàng nhìn , có chút bất đắc dĩ.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    2. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Sơ Hiểu Mộ Niên - Chương 17:

      Edit: Âu Dương Lạc Cửu



      Mộ Niên chợp mắt trong chốc lát, cảm giác dường như còn muốn nôn nữa.

      Mở mắt ra nhìn thấy đôi mắt của Sơ Hiểu, cặp con ngươi trong trẻo lạnh lùng kia lúc này chứa đựng rất nhiều lo lắng.

      Bỗng nhiên cảm thấy trong ngực ấm áp dễ chịu, cười cười, vốn định chê cười bộ dáng khẩn trương của nàng.

      Há miệng, lại cảm thấy trận cuồn cuộn trong dạ dày rồi phun ra.

      . . . . . . May mà kịp thời nghiêng đầu, làm bẩn nàng. . . . . .

      Xoay người, ngồi xổm xuống, tay chống bên cạnh giường. Sơ Hiểu chau mày, nhàng vỗ lưng .

      muốn mời đại phu vang lên tiếng gõ cửa.

      Sơ Hiểu sờ bờ vai của rồi xoay người mở cửa.

      Là Tiếu Tuân ở phòng kế bên, có lẽ vì thanh của nên mới tới.

      ngồi dậy, áy náy ". . . . . . xin lỗi, đánh thức ngươi sao?"

      Sơ Hiểu thấy ngồi dậy trở về bên cạnh , sờ mặt của "Thế nào?"

      lắc đầu, sắc mặt có hơi tái nhợt " có chuyện gì, chỉ có chút cảm giác khó chịu." Cầm tay nàng đặt lên tay , tinh tế cọ sát vết chai mỏng ở bên .

      Tiếu Tuân yên lặng đứng hồi rồi lặng lẽ lui ra ngoài.

      Lật tay bao tay của lại, mười ngón tay lồng vào nhau, nàng cũng chuyện.

      Thấy nàng gì, có chút khẩn trương ngẩng đầu quan sát nét mặt của nàng, nàng tức giận rồi sao?

      Hồi lâu mới nghe nàng cúi đầu "Sau này. . . . . . cho phép ăn nhiều mứt quả như vậy . . . . . ." Dáng vẻ có chút rầu rĩ vui.

      ngẩn người sau đó nhàng cười, chủ động kéo nàng lại gần, tựa sát vào trong ngực nàng.

      . . . . . . cường tráng, nhưng ấm áp. . . . . .

      Thoải mái cọ cọ " sao ~" Có chút ý làm nũng.

      Bất đắc dĩ, vừa nghe cũng biết trong lời hề có ý hối cải, Sơ Hiểu nhàng sờ tóc .

      "Ta ra ngoài chút." Hình như phía bên ngoài xảy ra chuyện gì, từ mới vừa rồi vẫn luôn ồn ào dứt.

      Dừng chút lại bổ sung "Ngoan ngoãn ở chỗ này, ta lập tức trở lại." Sợ an phận mà lộn xộn.

      "Được rồi." đẩy cánh tay nàng, vỗ lồng ngực của mình, vẻ mặt "Có ta ở đây, ngươi yên tâm".

      . . . . . . Nhưng người mà ta lo lắng nhất người chính là ngươi. . . . . .

      Bất đắc dĩ lắc đầu.

      ra, nhàng đóng cửa.

      --- ------ ------ ------ ------ ---

      khí trong đại sảnh khá quỷ dị, Sơ Hiểu chỉ thấy nữ tử khí thế ương ngạnh đứng ở giữa, đối diện là người quản lý sổ sách cười mỉa mai.

      Sắc mặt nữ tử đỏ lên chỉ vào người quản lý sổ sách mắng to cái gì.

      Quan sát hồi mới biết được đại khái là nữ tử ăn cơm xong đến tính tiền, lúc nhìn thấy hóa đơn giận dữ, người nào biết nàng là họ hàng thân thích của thành chủ ( Sơ Hiểu nhớ kỹ ), ai thấy nàng mà mời ăn bữa vẻ vang, vậy mà còn dám lấy tiền của nàng, vậy nên mới tìm người quản lý sổ sách "lý luận". uy hiếp gì đó, sau cùng còn khách điếm làm ăn trung thực.

      Người quản lý sổ sách vẫn cười tà mị tựa vào bên tường, hoàn toàn để ý.

      Sơ Hiểu thấy thế khỏi nhàng cười cười.

      Chờ đợi nàng kia kêu to "Làm ăn trung thực", tuyên bố muốn niêm phong nơi này, đại thẩm cao lớn phía sau lưng nữ tử cũng bày ra bộ hung thần ác sát lúc nào cũng có thể nhào lên cắn người, người quản lý sổ sách chê cười tiếng, ngẩng đầu lên.

      Giương khuôn mặt lên, đặc biệt có phen phong tình mị .

      Sơ Hiểu chỉ cảm thấy đuôi lông mày giật giật.

      Đại sảnh vốn huyên náo lập tức yên tĩnh trở lại.

      "Ôi chao, làm sao bây giờ đâu, bị phát rồi sao ~" tay của nữ tử quản lý sổ sách lười biếng chống ở quầy.

      Nữ tử kia thấy thế nhịn được nuốt ngụm nước bọt, biết là bị kinh sợ hay là bị loại sắc đẹp này mê hoặc.

      Dường như người quản lý sổ sách bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, xoay người qua, thân thể cuối xuống biết làm gì đó.

      Chốc lát sau đứng dậy, trêu chọc tóc rơi lả tả trán "Ưm. . . . . . Dựa vào tình huống này. . . . . ."

      Hơn 10 thanh kiếm bị nàng tiện tay quăng tới đây, may là có đại thẩm phía sau kéo cái, nữ tử suýt nữa bị đâm.

      ". . . . . . Xem ra, ta phải sát nhân diệt khẩu rồi sao ~" Người quản lý sổ sách bày ra bộ dáng phiền não, tay cầm roi dài vẫn cười tà mị tiêu sái qua.

      Lúc này dường như nữ tử mới phản ứng được, cười nhạo "Ngươi dám. . . . . ." Đầu chợt lạnh, vài sợi tóc rơi xuống .

      Người quản lý sổ sách bộ dạng ghét bỏ, nhàng phủi sợi tóc thượng tiên xuống.

      "Nếu như bây giờ chạy vẫn còn kịp nha." Nàng cười sảng khoái.

      Nữ tử giận dữ, "Ta trở lại !" Nhìn điệu bộ trước mắt. . . . . . Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, cho nên được đại thẩm hộ tống xuống tìm cứu binh.

      Đầu Sơ Hiểu đầy vạch hắc tuyến, nàng nhíu mi xoay người chuẩn bị lên lầu.

      Bỗng nhiên có cánh tay khoác qua vai nàng, người nọ gục ở lưng của nàng, hô hấp nóng hầm hập phả vào cổ nàng.

      "Cứ như vậy mà sao?" thanh mơ hồ có tia mỉm cười.

      Bất đắc dĩ, đưa tay đẩy móng vuốt của người kia ra.

      Nghiêng đầu, nhìn mắt đối phương ". . . . . . Đủ rồi, Ân Trúc."

      Ân Trúc le lưỡi cái, ánh sáng trong mắt chuyển , cười hì hì: "A, bị phát rồi, còn tưởng rằng ngươi nhận ra ~" Vừa làm ra bộ dáng quan sát tỉ mỉ "Phu lang bảo bối của ngươi đâu?"

      Nàng rũ mắt, xẹt qua nụ cười, " thoải mái, ở trong phòng."

      "Ồ ~" Ân Trúc cười cười, vẻ mặt "Ta rất ràng".

      Nàng cũng có ý định giải thích cái gì "Ta lên đây" Đối với tất cả mọi thứ, trong lòng nàng vẫn luôn cân nhắc.

      "Tốt, chỗ của ta ngươi yên tâm ~" Ngầm hiểu lẫn nhau.

      Hai người đồng thời xoay người, mặt mang theo nụ cười vui vẻ.

      . . . . . . Đối với tất cả của ngươi, ta cũng tính hỏi tới, chỉ cần ngươi lòng, ta liền đối xử với ngươi thực lòng. . . . . .

      . . . . . . Cám ơn ngươi vì hỏi tất cả về ta, nhưng vẫn nguyện ý làm bằng hữu của ta, cho dù ngươi , ta cũng có thể hiểu. . . . . .

      Duyên phận rất kỳ diệu.

      --- ------ ------ ------ ------

      Khẽ đẩy cửa, Mộ Niên nghe tiếng nhìn lại.

      Biểu tình kia giống như "Ta biết điều, khen ta , sờ ta ~"

      Sơ Hiểu nhịn cười được, đến gần sờ tóc "Cảm thấy thế nào?"

      Mộ Niên cười cười, lộ ra răng nanh khả ái dễ thương "Tốt lắm. . . . . ." Mới vừa rồi lãnh ca ca ( bởi vì Tiếu Tuân tự giới thiệu mình ) cho uống chén thuốc, tại cảm thấy khá hơn.

      Sơ Hiểu an tâm, cắt ngang , "Vậy an tâm ngủ , nơi này là cửa hàng của người quen." có người đến quấy rầy, cho dù tối nay có người tới phá quán, đoán chừng cũng bị Ân Trúc giải quyết.

      "Ừm." Xê dịch vào bên trong, kéo chăn ra, cười cười với nàng.

      Sơ Hiểu cởi quần áo, nằm ngủ ở bên người .

      Mặt đối mặt, cứ mở to hai mắt nhìn nàng như vậy.

      Cho đến khi cảm thấy mặt như bị châm lửa " ngủ sớm chút, thoải mái gọi ta."

      lại nhìn nét mặt của nàng chút, kéo chăn che kín đầu, từ bên trong chăn truyền đến tiếng cười che dấu của .

      Có chút buồn bực kéo ra ngoài, ôm vào trong ngực, "Ngủ, cho phép nghĩ đông nghĩ tây."

      . . . . . . Mộ Niên của nàng có vẻ càng ngày càng trong sáng . . . . . .
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    3. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Sơ Hiểu Mộ Niên - Chương 18:

      Edit: Âu Dương Lạc Cửu



      Chương 18: Cảm thấy ấm áp bên người đột nhiên mất, Sơ Hiểu vô ý thức đưa tay ôm lại.

      Nhưng lại thấy thân thể người nọ hơi cứng ngắc né tránh nàng.

      Nàng mở mắt ngồi dậy, nhìn thấy Mộ Niên hơi bối rối ôm chăn dựa vào tường.

      Mộ Niên ngủ mơ màng, bỗng nhiên dưới thân có cảm giác kì lạ, tỉnh lại nhìn có chút ngượng ngùng.

      Mới vừa ngồi dậy, nàng dường như phát kéo cánh tay của .

      Hơi mất tự nhiên né tránh, sau lúc thấy nàng ngồi dậy nhìn .

      "Làm sao vậy? Lại thoải mái sao?" Sắc mặt nàng có vẻ hơi tái nhợt, sợi tóc rũ xuống trước ngực, trong giọng lo lắng.

      Mộ Niên khẽ cắn môi gì, bàn tay nắm tấm chăn che thân thể của mình chặt.

      Trong khí thoáng qua mùi máu tươi quen thuộc nhàn nhạt.

      Sơ Hiểu dường như hiểu chút gì đó, mặt đỏ hồng nhàng kéo chăn người của ra.

      dùng tay đè tấm chăn lại ngăn cản động tác của nàng nhưng đáng tiếc lại chậm hơn chút.

      Quả nhiên dưới chăn bị nhuộm đỏ mảng lớn.

      Thân thể Mộ Niên cứng ngắc, có chút thẹn thùng, lại cảm thấy trong lòng chua xót: mình thế mà lại. . . . . . làm nó ở chăn. . . . . . Lần này, biết Sơ Hiểu nghĩ như thế nào. . . . . .

      Thấy Sơ Hiểu chuyện, nước mắt nhịn được tràn ra ngoài.

      Sơ Hiểu nhìn thấy mảng lớn màu hồng chói mắt, sửng sờ tại chổ lâu thể lấy lại tinh thần.

      . . . . . . Đây là thế giới nữ tôn, đây là thế giới nữ tôn, đây là thế giới nữ tôn. . . . . . Cho dù tố chất tâm lý của nàng rất tốt nhưng cùng phải lần lại lần nhắc nhở bản thân mình.

      Thấy rơi lệ, nàng bối rối ôm vào lòng.

      "Rất đau sao?" Ở trái đất nàng quá quý thân thể, nguyệt tới cũng đúng lúc, mà mỗi lần đến chắc chắn làm nàng đau gần chết.

      trả lời, níu lấy mảnh áo mỏng vai nàng, có chút ủy khuất lại có chút ngọt ngào.

      Bỗng nhiên nàng nghĩ đến cái gì "Chờ ta chút." Giúp đắp chăn, xoay người ra khỏi phòng.

      Nhất thời Mộ Niên lại có chút tủi thân, nước mắt vừa mới ngừng lại tiếp tục rơi xuống.

      Bỗng nhiên đầu ngón tay rét lạnh xẹt qua gương mặt "Đừng khóc ~" Chẳng biết người nọ trở lại lúc nào, móc ra thứ dẹt dẹt gì đó từ trong lòng ngực đặt bụng , rất nóng, giống như giọng dịu dàng của nàng.

      Cửa gõ vang mấy tiếng, Sơ Hiểu chạy ra ngoài, chốc lát sau thấy nàng kéo nhiều thùng gỗ to lớn vào, đến bên trong bình phong, tiếp theo chính tiếng nước chảy ào ào.

      Mộ Niên sững sờ nhìn động tác của nàng, chờ lát thấy nàng ra, tay áo xắn lên cao, tay còn ướt nhẹp.

      tới chỗ , tốn chút sức ôm lấy .

      "A." Còn chưa kịp phản ứng, thân thể được bao bọc trong dòng nước ấm.

      "Chàng. . . . . . tắm rửa" Nàng gãi đầu "Y phục để thay ở đây." Vỗ vỗ quần áo sạch đặt ở bên .

      Mặt đỏ hồng, may nhờ có hơi nước che phủ nên nàng hẳn là nhìn thấy.

      Chìm thân thể vào trong nước lát rồi mới cởi y phục.

      "Đưa y phục của chàng cho ta." Nàng lại .

      "A" quýnh lên "Ừ." Đưa tới.

      Sơ Hiểu dường như như rất bình tĩnh nhận lấy quần áo ướt có dính máu, đưa qua cái khăn trắng sạch sẻ.

      Xoay người, lộ ra tai hồng hồng, ra khỏi bình phong.

      Mộ Niên thấy nàng ra ngoài mới an tâm, lại giống như có chút mất mát.

      Nhìn y phục chút, nàng thế nhưng lại có thể đưa "Cái kia" chuẩn bị tốt cho .

      Cảm thấy gương mặt giống như nóng lên, vùi mặt vào trong nước.

      . . . . . . thể gặp người nữa rồi. . . . . .

      --- ------ ------ ------ -------

      Mộ Niên mặc quần áo tử tế, ra ngoài bình phong nhìn thấy Sơ Hiểu đưa lưng về phía , ngồi cái ghế trúc , lưng nàng hơi cong.

      "Thế nào rồi?" Nghe thấy thanh, Sơ Hiểu hỏi, đưa tay vuốt sợi tóc đến sau tai.

      nghe thấy câu trả lời, nàng nghi ngờ quay đầu lại, Mộ Niên ngẩn người nhìn nàng.

      Có chút bối rối, Sơ Hiểu nhàng lắc tay , "Ta. . . . . ." Nữ tử biết làm nội trợ cũng là chuyện bình thường, chỉ là trước kia loại tình này đều tới phiên nàng làm, lúc này lại cảm thấy có chút lúng túng, hai tay giống như nghe theo ý mình.

      "Ta tới đây." giống như bây giờ mới kịp phản ứng, đẩy vai nàng để nàng đứng lên thế nhưng nàng lại thuận thế đẩy lên giường, lấy chăn đắp lên.

      "Ngươi nằm chút, chút rồi tốt thôi." Lại ngồi xuống "Ngoan." Tiếp tục cố gắng với đống ý phục, đổ mồ hôi, dường như nàng thích hợp với hình tượng người phụ nữ nữ tính của đại.

      Mộ Niên dựa vào tường, ngón tay vô ý thức xoắn mái tóc dài ướt nhẹp, nhìn người nọ giặt quần áo quá thuần thục, trong lòng ấm áp, hốc mắt cũng ấm lên.

      Người này là thê chủ của .

      phải là nằm mơ chứ.

      --- ------ ------ ------ ---------

      Mộ Niên chỉ cảm thấy toàn thân ấm áp dễ chịu, mở mắt ra, xoa bóp.

      Mình lại ngủ thiếp sao.

      Tỉnh táo chút ít, khuôn mặt tự giác nổi lên những vạch đỏ khả nghi.

      Mộ Niên ngồi ở trong ngực Sơ Hiểu, chăn mền đắp nửa người, bụng dưới vẫn rất ấm áp.

      Sơ Hiểu duỗi hai cánh tay, nhàng lau chùi mái tóc dài.

      lúc lên lúc xuống, động tác có vẻ quen lắm nhưng lại dịu dàng triền miên.

      lát sau, chậm rãi dừng động tác lại, nàng nghiêng mặt, nhàng đặt cằm đỉnh đầu , hai tay ở vị trí bụng .

      Cả phòng yên tĩnh, hài hòa mà lúng túng.

      Mộ Niên chỉ cảm thấy trái tim được lấp đầy.

      "Sơ Hiểu. . . . . ."

      ". . . . . . Hả?" Nàng thấp giọng trả lời.

      ". . . . . . luôn ở cùng nhau. . . . ." thanh mang theo chút run rẩy xác định.

      Hô hấp hòa vào nhau, chỉ cảm thấy trái tim dường như yên tĩnh thể chịu đựng nổi.

      Hồi lâu, Mộ Niên mơ hồ nghe thấy bên tai truyền đến tiếng than thở nho .

      ". . . . . . vĩnh viễn ở chung chỗ." Nàng kéo đến gần hơn, khóe môi ấm áp như lơ đãng xẹt qua gương mặt của .

      nhàng xoay mình, nàng từ phía sau ôm lấy .

      . . . . . . Đồ ngốc này. . . . . . Trong lòng nàng ngừng .

      nhàng cọ xát bụng của , vận chuyển nội lực, liên tục truyền ấm áp qua.

      Tầm tình Mộ Niên lúc này phá lệ khó hiểu, bỗng nhiên rất muốn nhìn nàng chút, nhìn con ngươi lành lạnh giờ phút này có tràn đầy dịu dàng , muốn hỏi tại sao nàng phải làm những thứ này, hỏi nàng tại sao lúc đau trong mắt nàng che giấu được đau lòng, tại sao khi nàng trêu cợt và chủ động nhích tới gần làm mặt đỏ tới mang tai, muốn hỏi nàng có thích , có muốn cùng cùng nhau trải qua suốt đời. . . . . .

      Nhưng lại dám hỏi ra. dám. sợ nàng chần chờ, cho có lệ, tầm mắt yên lặng rời . . . . . .

      Thân thể tàn tạ của , có còn tư cách hay , có còn tư cách đứng bên cạnh nữ tử tốt đẹp hay .

      Chân vô ý thức co rúm lại, giờ phút này cảm thấy đặc biệt rét lạnh.

      Cảm giác được co rúm lại, Sơ Hiểu lại kéo vào trong ngực, cẩn thận đè chăn xuống phía dưới.

      "Lạnh sao?" Đêm khuya, giọng của nàng hơi khàn.

      Lắc đầu, kề sát vào trong ngực của nàng.

      nghe thấy tiếng hít thở nhàng mà triền miên của nàng, hơi ngây dại .

      Ít nhất giờ phút này, chân như vậy.

      Như vậy, để phóng túng lần .
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    4. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Sơ Hiểu Mộ Niên - Chương 19:

      Edit: Âu Dương Lạc Cửu



      Chương 19: Bởi vì thân thể của Mộ Niên nên Sơ Hiểu quyết định dừng lại nghỉ chân ở thị trấn nhìn khá bình thường này thời gian ngắn.

      Mỗi ngày ở bên Mộ Niên, thỉnh thoảng đùa giỡn chút, mặt người nào đó lại thẹn thùng hồng lên, cuộc sống cũng qua nhanh.

      Tính toán cũng dừng lại khoảng mười ngày.

      Thương thế của Tiếu Tuân cũng gần tốt rồi, nàng từng thấy ít hắc y nhân nửa đêm tới tìm , nếu họ làm như có quen biết các nàng, nàng cũng làm bộ như biết, có lẽ lâu nữa cáo từ.

      Kể từ sau khi nhận được con bồ câu đưa tin mấy ngày trước, Ân Trúc trái ngược với mọi ngày trở nên yên tĩnh ít, theo thời gian trôi qua thậm chí giống như có chút yên.

      Đây cũng là nguyên nhân nàng chậm chạp rời .

      biết tại sao nàng cảm thấy các nàng rất hợp nhau, tuy rằng ngoài miệng gì nhưng thực tế Sơ Hiểu vốn xem Ân Trúc như người bằng hữu .

      Trực giác của Sơ Hiểu cho thấy Ân Trúc muốn cùng nàng cái gì đó, thấy Ân Trúc do dự ra miệng, Sơ Hiểu cũng chủ động hỏi.

      Thuận theo tự nhiên, đây mới là phong cách của Ân Trúc, phải sao?

      --- ------ ------ ------ ------ ------

      Rốt cục gần tối hôm nay tiếng gõ cửa vang lên, Ân Trúc làm ra bộ dạng quyết định, tìm Sơ Hiểu, muốn nàng theo Ân Trúc chỗ.

      Sơ Hiểu gật đầu đáp ứng, nhưng có phần yên lòng về Mộ Niên.

      "Người của ta chăm sóc ." Dường như Ân Trúc sớm nghĩ tới điều này.

      "Được rồi." Xoa mái tóc , với Mộ Niên: "Ta về sớm chút, chàng cứ ngủ trước ."

      "Được." dịu ngoan giống con mèo , trong mắt lóng lánh ánh sáng: " cần lo lắng cho ta."

      Khóe miệng lên nụ cười , lộ ra má lúm đồng tiền.

      --- ------ ------ ------ ------ -----

      Hồng Lâu.

      Nhìn tấm biển sang trọng, Sơ Hiểu lại có cảm giác muốn đoạn tuyệt.

      Đây. . . . . . Chính là nơi làm Ân Trúc rối rắm nửa ngày? ! !

      Nhưng nhìn Ân Trúc giống như chuẩn bị chịu chết với vẻ mặt bi tráng, cùng với bộ dạng sợ nàng hối hận gắt gao lôi kéo ống tay áo của nàng chặt.

      Vô lực than thở, dạo chỉ cái rắm mà thôi, cần phải đến mức đó sao.

      Ân Trúc vẫn là bộ dáng rối rắm muốn vào lại dám vào, Sơ Hiểu cau mày kéo Ân Trúc vào.

      vào, Ân Trúc liền khôi phục lại phong thái như bình thường. Dĩ nhiên, phải bỏ qua hai tay run của Ân Trúc.

      Ân Trúc gì đó với tú bà, tú bà dẫn các nàng , lâu sau ra khỏi lầu các tràn đầy mùi son phấn.

      Trước mắt là gian tiểu lâu đơn độc, đứng lặng im ở nơi đó, biết tại sao lại có cảm giác dường như mấy đời rồi. (xúc động trước thay đổi lớn lao)

      biết từ lúc nào mà tú bà lặng lẽ lui xuống.

      Ân Trúc cố gắng bình tĩnh lại, lôi kéo Sơ Hiểu đến gần.

      Hơi còn do dự nhưng vẫn bước vào, tiếng nhạc cụ quen thuộc truyền đến.

      Sơ Hiểu nghe thấy loại thanh này, sau đó trước mắt lại trông thấy những đồ trang sức có vẻ cực kỳ kỳ lạ.

      Nơi này hẳn là. . . . . .

      bên Ân Trúc rốt cục ngưng run rẩy, lẳng lăng vuốt ve bàn thủy tinh trong suốt.

      cái đèn đặt dưới đất, ánh sáng màu tím nhợt nhạt dịu dàng chiếu vào thủy tinh trong suốt ở quầy bar, có vài nam tử và nữ tử với mái tóc rối bời ngồi ghế sa lon, trong tay ngoe nguẩy ly thủy tinh tràn đầy ánh sáng màu tím.

      Những vầng sáng tập trung ở giữa làm nơi đó thành tiêu điểm chính, nơi đó để dàn trống đơn giản, nam tử có mái tóc hơi dài, trong tay dồn dập nhịp trống.

      nữ tử với mái tóc xù ngắn lẳng lặng tựa vào bên, nhàng gảy cây đàn ghi-ta đỏ như màu rượu.

      Talk to me softly (Em chuyện với dịu dàng)

      There's something in your eyes (Và trong đôi mắt em còn vương nỗi sầu)

      Don't hang your head in sorrow (Xin em đừng mãi nghĩ đến nỗi buồn đau)

      And please don't cry (Và xin em đừng khóc)

      I know how you feel inside I've ( biết lòng em em cảm thấy sao)

      I've been there before (Vì cũng từng có cái cảm giác đó)

      Somethin's changin' inside you (Và có điều gì đó thay đổi trong em)

      And don't you know (Và em đâu có hay biết)

      Don't you cry tonight (Xin em đừng khóc đêm nay)

      I still love you baby ( vẫn còn em, em à)

      Don't you cry tonight (Xin em đừng khóc đêm nay)

      Don't you cry tonight (Xin em đừng khóc đêm nay)

      There's a heaven above you baby (Vẫn có thiên đường chờ đón em đây em à)

      And don't you cry tonight (Xin em đừng khóc đêm nay)

      Give me a whisper (Trao lời thầm)

      And give me a sigh (Trao dấu hiệu)

      Give me a kiss before you (Trao nụ hôn)

      Tell me goodbye (Trước khi lời tạm biệt)

      Don't you take it so hard now (Và xin đừng làm điều đó cách gượng ép)

      And please don't take it so bad (Đừng làm điều này trở nên tồi tệ)

      I'll still be thinkin' of you ( vẫn nghĩ đến em)

      And the times we had...baby (Và những khoảnh khắc đôi ta ở bên nhau...Em à)

      And don't you cry tonight (Xin em đừng khóc đêm nay)

      Don't you cry tonight (Xin em đừng khóc đêm nay)

      Don't you cry tonight (Xin em đừng khóc đêm nay)

      There's a heaven above you baby (Vẫn có thiên đường chờ đón em đây em à)

      And don't you cry tonight (Xin em đừng khóc đêm nay)

      . . . . . .

      Giọng hát nam tử trầm thấp kết hợp với diễm, mọi người cứ yên lặng lắng nghe như vậy, bỗng nhiên nữ hài trẻ tuổi ngồi ghế sa lon nghẹn ngào tiếng, vẻ mặt người nữ tử khác bên cạnh hơi bi thương hôn gương mặt của nữ hài kia, vỗ vỗ đầu của nữ hài.

      Nữ tử lại cái gì, nữ hài mới nở nụ cười.

      Sơ Hiểu nhìn cảnh tượng ấy yên lặng gì.

      Có lẽ đối với nàng mà , hết thảy mọi thứ ở đại đều chút lưu luyến nào, nhưng bọn họ lại bất đồng. Bọn họ có thân nhân, có bằng hữu, có lẽ còn có người . Đối với nơi đó, bọn họ có nỗi buồn, bọn họ bỏ xuống được, bọn họ còn cấp bách tìm kiếm dấu vết tồn tại của chính mình.

      "Ngươi đến rồi." Ý nghĩ bị cắt đứt, hai người quay đầu lại.

      nữ tử mặc áo trắng dài, mi mục như vẽ, vẻ mặt cũng thể che giấu được lạnh nhạt.

      nhàng dựa vào khung cửa, khóe mắt tinh sảo của nữ tử mang theo ít u ám.

      " nương này là Bách Lí, nàng là. . . . . ." Ân Trúc giới thiệu với Sơ Hiểu.

      "Nơi đây là ca kỹ." Trong mắt Bách Lí mang theo ít đùa cợt, cắt đứt lời của Ân Trúc.

      Ân Trúc có chút xấu hổ, nàng cũng biết tại sao những người xuyên ở loại địa phương này, còn lựa chọn dạng chức nghiệp như vậy.

      "Ngươi xuyên ?" Bách Lí nhìn Sơ Hiểu, nhàng hỏi.

      "A, nàng là bằng hữu ta, nàng. . . . . ." Ân Trúc giải thích.

      "Ngươi dám thừa nhận mà kéo nàng tới để có thêm can đảm." Rất nhiều người đều sợ hãi thất vọng mà biết rốt cuộc có nên hay .

      Ân Trúc trầm mặc, Sơ Hiểu cũng có ý định giải thích cái gì.

      Nếu nó qua rồi hãy để cho nó qua luôn , dù sao còn cần thiết nữa. . . . . .

      "Dạ vị ương, sấn hồng y triêm thường.

      Yên chi phương, tứ ý tẫn lưu thảng.

      Lưu niên hoảng, tương vọng dĩ thành xuyên.

      Li thương"

      biết từ lúc nào mà nữ tử mới vừa rồi thay nam tử nhàng hát lên.

      Khúc điệu vừa quen thuộc lại vừa bi thương như vậy.

      gã sai vặt gọi Bách Lí, Ân Trúc mang theo Sơ Hiểu ngồi ở chỗ trống ghế sa lon.

      Những nam tử lẫn nữ tử bên cạnh lắc lắc ly thủy tinh với các nàng, lại đưa hai ly tới đây.

      Ân Trúc nhận lấy, nhấp .

      " đến giờ rồi." nam tử nhàng , đưa hộp gấm cho nữ tử ngồi ở chỗ trống phía trước.

      "Tỷ tỷ, ta muốn xa ngươi." Nữ hài vừa mới nghẹn ngào thất thanh khóc lên.

      Nữ tử cười nhạt gì, chỉ nhàng mở hộp gấm.

      Lưu Ly châu, trong trí nhớ Sơ Hiểu chỉ tìm thấy từ này, có thể thực nguyện vọng của người khác. Nghe nó là trong những nguyên nhân dẫn tới việc Thương Minh và Nghịch Lâm đối đầu lẫn nhau.

      Hai mắt nữ tử nhàng nhắm nghiền, hạt châu trong tay nàng phát ra ánh sáng lấp lánh trong suốt.

      Chốc lát, ánh sáng rơi xuống và bị thiêu cháy.

      Giống như có gì phát sinh. . . . . .

      Lông mi nữ tử khẽ run, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống.

      Nàng mở mắt ra, vô hồn nhìn hạt châu ảm đạm trong tay.

      "Gạt người, cũng là gạt người. . . . . ." Nước mắt nhịn được trào ra.

      bàn tay nhàng chạm vào những giọt nước mắt ở khóe mắt nữ tử.

      Chẳng biết từ lúc nào mà người đàn ông tuấn tú xuất trước mặt nàng, giống như trống xuất .

      "Đứa ngốc." ta nhìn bộ dạng sững sờ của nữ tử thương tiếc vuốt ve gương mặt của nàng.

      "Vợ." Cúi người, đôi môi cẩn thận chạm vào môi nàng: "Em chạy nơi nào, rất nhớ em. . . . . ."

      Nữ tử ôm cổ của ta gì.

      nam tử thu hạt châu trở nên ảm đạm lại: "Lần sau chắc phải đợi trăm năm nữa mới có thể dùng” Vừa xoay người nhìn về phía bọn họ: "Kết quả này tồi."

      Cảnh tượng vốn thương cảm lập tức biến thành buổi tiệc .

      Ân Trúc cũng cao hứng uống ít rượu, ngay cả Sơ Hiểu cũng khẽ mỉm cười uống hớp .

      --- ------ ------ ------ -------

      Thấm thoát hơi trễ rồi, Ân Trúc cũng uống nhiều rượu quá.

      "Ngươi biết Sơ Hiểu, ta đến từ nơi mà ngươi chưa từng qua. . . . . . Ngươi thể tưởng tượng lúc ta mới tới quen nhiều thứ đến thế nào đâu. . . . . ."

      "Mấy ngày hôm trước ta biết nơi này, lúc đó ta rất do dự, ta rất sợ thất vọng."

      "Sơ Hiểu, ta rất thích ngươi."

      "Ban đầu tiếp xúc với ngươi mặc dù có nguyên nhân . . . . . . Nhưng khi tiếp xúc thêm thời gian nữa ta cảm thấy suy nghĩ của ta dường như sai lầm. . . . . ."

      "Ngươi có vòng tay kia, nhưng dường như phải người kia. . . . . . Rốt cuộc chỗ đó có vấn đề. . . . . ."

      Sơ Hiểu sững ngươi, vẫn biết lai lịch của Ân Trúc đơn giản, nhưng là. . . . . .

      Vòng tay. . . . . . Giơ tay lên, bên vòng tay tinh tế máu đỏ tươi, nhưng nàng còn nhớ nó từ đâu tới .

      Lúc này nam tử tóc dài từ bên cạnh qua, bình tĩnh đứng ở trước mặt Ân Trúc.

      "Tiểu quỷ, lại dám uống say đến biết gì như vậy." Ngũ quan xinh đẹp của nam tử bởi vì lộ ra vẻ mặt vặn vẹo mà đặc biệt dữ tợn.

      tay cố gắng kéo Ân Trúc, nam tử nguội lạnh : "Ta mang nàng ."

      ra cửa, dừng lại: "Ngươi cũng nên trở về , phu lang ngươi hình như có điểm gì kì lạ."

      --- ------ ------ ------ ------

      Sơ Hiểu thở hổn hển gấp trở về, vừa vào phòng, mùi rượu nồng nặc xông vào mũi.

      Đáy giường xiêu xiêu vẹo vẹo, có đặt vài chai rượu.

      Mộ Niên ngồi ở giường, ánh mắt trong veo khác thường.

      "Ngươi trở lại rồi." nhảy xuống giường, chân trần đến gần.

      Nhích tới gần, thân thể mềm nhũn, Sơ Hiểu vội vàng vòng lấy , liền thuận thế ôm cổ của nàng.

      "Nàng đâu" Lại dùng sức đẩy ra nàng, bỗng nhiên giọng của có chút nức nở: "Nàng tìm nam nhân khác ."

      "Nàng có người khác. . . . . . Nàng cần ta nữa. . . . . ." ôm lấy đầu, ngừng khóc.

      Sơ Hiểu bất đắc dĩ, rốt cuộc uống bao nhiêu rượu vậy.

      Chặn ngang ôm lên giường, nhàng dụ dỗ: "Ta chỉ có mình chàng, cả đời xa nhau."

      " sao. . . . . ." mềm mại tựa vào trong ngực của nàng.

      Nàng "Ừ" tiếng, thuận thế cỡi áo ngoài của bị mình vò thành nhiều nếp nhăn xuống treo ở bên. . .

      Mất chỗ dựa ấm áp, vừa khóc vừa náo: "Nàng gạt người! Nàng gạt người!"

      Sơ Hiểu rót nước, ngồi ở bên cạnh : "Ngoan, uống ngụm ~"

      kéo tay áo của nàng: "Nàng còn nhận đồ của người khác đưa cho nữa ~" giọng nức nở, dùng tay áo lau chùi khóe mắt.

      "Ưm." Sơ Hiểu nhàng vòng lấy bờ vai , giống như dỗ dành tiểu hài tử: "Ta sai rồi, chúng ta trước tiên uống ngụm nước được chứ, uống ngụm ~"

      "Hừ ~" Bỗng nhiên Mộ Niên dùng lực đẩy ra trở ngại phía trước, cái ly vô tội rơi xuống đất đập nát bấy.

      Sơ Hiểu ngờ tới bộ dáng khi uống rượu lại như thế này, bị đẩy thẳng tắp té nhào giường, đầu đập vào mép giường, chỉ cảm thấy đầu vốn hỗn loạn bây giờ lại thêm đau rát.

      gục ở người nàng, lung tung hôn hít lấy gương mặt và cổ của nàng, nàng nhíu mày, đầu hỗn loạn căng thành đoàn, nàng thậm chí còn muốn dứt khoát, dứt khoát. . . . . .

      Nước mắt thấm vào gương mặt rét lạnh của nàng, mới làm nàng thanh tỉnh chút ít.

      nhàng đẩy đẩy gò má của "Chàng uống say."

      vốn vùi đầu ở cổ nàng ngẩng lên, ánh mắt sáng lấp lánh, lại làm cho nàng có chút dám nhìn thẳng.

      "Nàng thích ta sao." Sắc mặt vẫn còn đỏ ửng, ánh mắt xinh đẹp có chút ủy khuất.

      "Chàng say." Nàng cười cười, nàng gỡ những lọn tóc dính vào nhau của hai người.

      "Ta say." nghiêng đầu: "Nàng thích ta sao?"

      thực say rồi.

      "Ta nàng." vừa vừa cúi đầu xuống hôn lên trán nàng, chóp mũi, gương mặt, bên tai. . . . . .

      Sơ Hiểu chỉ cảm thấy lồng ngực chấn động, lại cảm giác thấy những nụ hôn rét lạnh rơi lung tung cổ.

      Tay thuận thế hướng về phía trước cởi vạt áo của nàng.

      Nàng chỉ cảm thấy giống như sung huyết não, đẩy ra.

      Hai người cùng thở hồng hộc, quần áo xốc xếch.

      Sơ Hiểu nghiêng mặt, vuốt ve khuôn mặt nóng rực: "Ngươi say."

      cố chấp gằn từng chữ "Ta say." Ngón tay vạch quần áo, chậm rãi cởi ra, lộ ra xương quai xanh tinh tế.

      "Ta nàng." nhìn thẳng tắp vào mắt nàng: "Nàng muốn ta ." Lại duỗi tay cởi áo lót của nàng.

      Sơ Hiểu theo bản năng né tránh, ngón tay của hơi cứng đờ.

      Lúc này nàng có chút hỗn loạn, cứ qua loa như vậy được chứ. . . . . .

      "Ta biết." rũ mắt xuống, thu tay khép quần áo lại, nhàng trượt xuống giường.

      Bên tai truyền đến tiếng than thở nho , toàn thân bị kéo trở lại giường.

      Mộ Niên chỉ nhớ tiếng khàn khàn: "Nhớ. . . . . . nên hối hận. . . . . ." Tiếp theo chính là khối thân thể đè xuống, ánh nến dập tắt.

      Những nụ hôn tinh tế ùn ùn kéo xuống, phát ra những tiếng rên rỉ nho .

      ". . . . . . Ta . . . . . ."

      biết người nào với người nào.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    5. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Sơ Hiểu Mộ Niên - Chương 20:

      Edit: Âu Dương Lạc Cửu



      Chương 20: Lông mi run nhè , Mộ Niên chậm rãi mở mắt ra.

      Nhìn thấy dung nhan dễ chịu của người trước mặt nhịn được khẽ cười , nhàng rút tay từ trong chăn ra muốn đụng vào người trước mặt.

      Bỗng nhiên động tác hơi chậm lại. . . . . .

      Đây, đây, đây, đây, đây, tình cảnh này. . . . . .

      Bị da thịt trần truồng trước mắt làm đau mắt, Mộ Niên kịp phản ứng, gương mặt lập tức đỏ như máu.

      . . . . . . Cái kia, dường như ngày hôm quamình cường bạo Sơ Hiểu rồi. . . . . .

      . . . . . . , mất thể diện quá. . . . . .

      . . . . . . Mặc dù có chút ngượng ngùng. . . . . .

      . . . . . . Nhưng mà đây chính là điều mà mình chờ mong lâu. . . . . .

      Nhưng ngờ. . . . . .

      . . . . . . Làm tốt lắm. . . . . .

      thầm tỏ vẻ tán thành đối với hành động của chính mình, Mộ Niên xin thề mình chỉ có chút đắc ý mà thôi.

      Cho dù như thế nào, tại nàng hoàn toàn thuộc về mình, có điều này ràng buộc, nàng bỏ lại mình chứ?

      Lúc này, bỗng nhiên Sơ Hiểu nhàng cử động, lập tức thu tay về, thấy nàng có vẻ tỉnh lại, an phận năm ở bên cạnh cử động nữa.

      Sơ Hiểu nhàng nhéo mũi , còn thuận tiện đưa tay sờ ngực .

      trợn to mắt ngẩn người, đặt bàn tay vốn che ở chỗ ngực lặng lẽ vòng lấy cái eo nhắn của nàng.

      nhắm mắt lại, vậy . . . . . . Vậy ngủ thêm chút nữa vậy. . . . . .

      Người vốn ngủ say bỗng nhiên mở mắt ra, nụ cười lướt qua trong mắt, hai tay nắm chặt, cọ cọ bên cổ .

      ra nàng sớm tỉnh lại, tuy rằng thân thể đau nhức khó chịu nhưng vẫn rất có tinh thần.

      Thấy vẫn còn nặng nề ngủ, giúp dọn dẹp phen, thuận tiện còn đổi khăn trải giường sạch .

      mới nhớ, lúc thấy đống hỗn độn trước mắt nàng có ngượng ngùng chút.

      biết tại sao, lúc đó bỗng nhiên nàng lại nhớ cái phòng kia, cáinhà kia chỉ thuộc về nàng và .

      Có lẽ đến lúc rời , nàng thầm quyết định.

      Cảm thấy người trong ngực an phận cọ xát, khóe miệng khẽ nhếch, rồi ngủ mất.

      --- ------ ------ ------ ------ --------

      Lúc Mộ Niên lạimở mắt ra lần nữa gần tới buổi trưa .

      nhìn thấy Sơ Hiểu gối đầu vào bên cạnh, vỗ về sợi tóc của , trong đôi mắt to của nàng tràn đầy ý cười, khỏi lại nở nụ cười với nàng.

      Nàng bị trong lúc lơ đãng toát ra vẻ quyến rũ xinh đẹp làm kinh diễm phen, nhàng nhếch khóe miệng khóe miệng, thầm chế giễu hóa ra mình cũng ngày như thế. . . . . .

      Thân thể nghiêng về phía trước, đôi môi nhàng thân mật hôn lên cánh mũi khéo léo.

      "Mệt sao?"Hô hấp của nàng đều đều phả vào xương quai xanh của , thân thể của cực kỳ mẫn cảm mà run rẩy, mặt nóng lên, sau tai lập tức đỏ lên giống như máu, ngay cả cổ cũng đều đỏ ửng.

      hơi lắc đầu.

      Nàng thấy thế trong lòng khẽ động, cũng chuyện.

      Chốc lát sau mới cảm thấy hơi nóng mặt tản mát chút ít, thấy nàng chuyện còn tưởng rằng nàng chê cười , chợt giận dữ liếc nàng cái.

      Giận giống như cười, con mắt của phát sáng lạ thường, cảnh này biết mê người đến bao nhiêu.

      Nàng có chút thất thường, mãi cho đến khi bị trừng cái mới tỉnh táo lại, thoáng cái xuống giường, che giấu xấu hổ ho : ". . . . . . Ta lấy thức ăn, trở lại nhanh thôi. . . . . ." Nàng xoay người, lộ ra những điểm hồng hồng dọc theo đôi tai.

      Ống tay áo bị níu lại, phía sau truyền đến tiếng cười nhàng.

      "Y phục. . . . . ." cố nín cười nhắc nhở, xem ra người ngượng ngùng cũng phải chỉ mình .

      Nàng cúi đầu nhìn, quýnh lên, vậy mà nàng phát mình chỉ có thân áo trong, vạt áo còn quấn lung tung người.

      Mộ Niên ngồi xổm ở giường, đưa tay cấm lấy vạt áo dài bên hông nàng, kéo nàng gần hơn: ". . . . . . . . . . . ."

      Sơ Hiểu như bị mê hoặc bất giác đến gần, thuận thế vòng lấy eo thon của nàng, đầu nhàng vùi ở trước ngực của nàng, hai tay áp vào xương sống bằng phẳng lưng nàng.

      Nàng khẽ cười, cúi đầu xuống, gương mặt tiếng động dán vào bên tai .

      phòng yên tĩnh.

      "Ta là cao hứng. . . . . ." tựa vào trước ngực nghe nhịp tim vững vàng của nàng, trong lòng là mảnh mềm mại.

      Sơ Hiểu hạ mi mắt, nắm chặt hai cánh tay.

      . . . . . . Ta cũng thế. . . . . . Nàng lặng lẽ trong lòng, dù chưa ra khỏi miệng, nhưng gương mặt nhuộm lên màu đỏ ứng.

      lát sau hai người mới tách ra. Mộ Niên kéo thân thể Sơ Hiểu, cẩn thận đưa tay vì nàng sửa sang lại cổ áo, tỉ mỉ vuốt lên những hoa văn, buộc vạt áo lại, lấy trường bào tinh tế từ bên kệ vì nàng mặc vào.

      Nàng thỉnh thoảng thuận theo động tác của mà nâng hai cánh tay lên.

      Mộ Niên hài lòng cười cười, phủi nếp uốn vai nàng, thuận tay đặt bả vai nàng.

      "Chúng ta về nhà được chứ, thê chủ. . . . . ." nhìn mắt của nàng, mềm mại , có chút ý tứ nũng nịu.

      Sơ Hiểu trong trạng thái hồn lìa khỏi xác, nghe thế lập tức đồng ý, mà sau khi nghe tiếng gọi nữa lông mày khẽ run, có chút thể tin.

      "Chàng. . . . . . gì?" Sơ Hiểu chưa từng nhận thức qua cả giác kì quái như vậy, mang theo mong đợi và khẩn trương.

      "Ưm" Mặt đỏ lên: "Chúng ta về nhà . . . . . ." Chỉ có hai người bọn họ.

      " phải câu này. . . . . ." Nàng cảm giác mặt mình cũng nóng lên, vẫn nhịn được hỏi lại.

      "A" vùi đầu sâu, phát ra thanh như con muỗi: ". . . . . . Thê chủ. . . . . ."

      Sơ Hiểu nghe ràng xong, chỉ cảm thấy khóe miệng cũng muốn toét ra .

      Đầu ngón tay nhịn được nâng lên cái cằm khéo léo tinh xảo, chậm rãi cúi đầu.

      "Ưm. . . . . ." Ngẩng đầu lên, Mộ Niên vô ý thức giãy dụa, sau đó đôi môi bị nơi mềm mại bao bọc.

      Động tác quá thành thạo, nàng dịu dàng thử thăm dò, mang theo chút ít xác định.

      Hô hấp của hơi chậm lại, đặt tay lên cổ nàng, dựa vào cảm giác nhàng đáp lại, tiếng động cổ vũ.

      Lúc này mới coi như là lần thứ nhất hai người tỉnh táo hôn môi.

      tay Sơ Hiểu nâng ót của , tay vòng qua hông

      . . . . . . có biện pháp. . . . . .

      . . . . . . , trốn thoát. . . . . .

      Nàng chưa từng cảm thấy sống là việc vui vẻ như vậy, chỉ cần nàng và người ấy ở chung chỗ, ngay cả hô hấp cũng hạnh phúc như vậy.

      Lúc trước chỉ cảm thấy cứ tự nhiên sống với nhau, cứ nghĩ như vậy là tốt rồi, nhưng càng ngày càng quan tâm, càng ngày càng muốn ủy khuất , càng ngày càng muốn tách ra.

      Có lẽ, đến lúc cho hôn lễ.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :