1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không - Nữ tôn] Sơ Hiểu Mộ Niên - Nhược Minh Nhược Hề (Hoàn - 22c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Sơ Hiểu Mộ Niên - Chương 12

      "Cái gì?" Y Cẩm nhìn Sơ Hiểu, "Ngươi nghiêm túc?"

      Sơ Hiểu gật đầu, có chút buồn cười nhìn Mộ Niên lúng túng ngồi bên cạnh, vỗ về .

      "Ai ~" Y Cẩm than thở, "Ta biết, lúc trước ngươi cưới phu từng qua với ta muốn từ bỏ công việc, ta còn tưởng rằng ngươi thay đổi chủ ý. . . . . ."

      Sơ Hiểu sững sờ khi nghe xong lời này, ở trong trí nhớ của nàng có những thứ này.

      Nàng nhíu mày, thân thể này giống như thiếu hụt phần trí nhớ, lúc trước nàng có để ý nhưng bây giờ nhắc tới... cần phải cẩn thận chút, dù sao lúc mình vừa đến thân thể này tử vong.

      Đây phải tử vong bình thường, có thể là do người gây ra.

      Người phạm ta ta phạm người, chuyện nàng muốn làm nhất bây giờ tất nhiên là cùng sống cuộc sống bình thường với Mộ Niên.

      Bỗng nhiên Y Cẩm cười cười: " ra như vậy cũng tốt. . . . . . Chỉ là ngươi và Cảnh Tri đều , để lại ta mình như vậy quá thiếu tâm ý ~"

      "Cảnh Tri?" Khẽ nhiếu mi nhưng lại cười cười.

      Y Cẩm than thở, "Ta đây, nếu chút nữa người nam nhân kia lại này nọ . . . . . ." Nàng nhàng tránh ra.

      Sơ Hiểu quay đầu lại nhìn thấy Mộ Niên hơi né tránh ánh mắt của mình, khẽ nhếch miệng, nhàng nắm lấy đầu vai , giọng vô cùng dịu dàng.

      "Mộ Niên, ta biết ý nghĩ của chàng, đây là điều mà ta muốn, có lẽ ta làm ra quyết định này là bởi vì chàng, nhưng chàng nên cảm thấy vì mình nên làm ảnh hưởng tới ta bởi vì chúng ta là người nhà." Nàng muốn bị thương tổn hay suy nghĩ nhiều.

      Mộ Niên nhìn cái bóng trong suốt của mình trong mắt Sơ Hiểu, khóe miệng hơi giương cao, tựa vào trong ngực của nàng.

      "Ừ ~" Cho dù sau này có thể bị thương, nhưng bây giờ quyết định lựa chọn tin tưởng.

      "Ưm ~" Bỗng nhiên tránh khỏi nàng, Mộ Niên lấy ra túi thơm nho màu tím, đỏ mặt , "Cái này... là ta làm cho nàng."

      Trong mắt Sơ hiểu tràn đầy nụ cười, nhàng vuốt ve hình vẽ tinh xảo túi thơm: "Đây là hoa gì?"

      "Trái cam màu xanh biếc, bông hoa bình an. . . . . ." Mặt Mộ Niên mặt ửng hồng lắp bắp .

      . . . . . . ra còn có nghĩa là con cháu thành đàn . . . . .

      "Nếu vậy. . . . . . Ta giúp nàng. . . . . ." Sơ Hiểu đưa lại cho .

      chuyện, đem túi thơm đeo ở bên hông của nàng, lúc nhìn thấy thắt lưng của nàng hơi ngẩn người, cúi đầu che dấu khuôn mặt đỏ hồng, ngón tay linh hoạt làm động tác xinh đẹp.

      Ta muốn đem chàng bọc lại bên cạnh ta, bao giờ rời xa, điều này phải là hy vọng xa vời nữa.

      Sơ Hiểu yên lặng nhìn ngón tay khéo léo của Mộ Niên, giống như thấy toàn bộ thế giới.

      --- ------ ------ ------ ------ -------

      "A, có chuyện gì?" tay Sơ Hiểu xách bọc đồ, tay nắm Mộ Niên, như cười như nhìn Y Cẩm đưa tiễn.

      Y Cẩm bày ra bộ dạng khổ sở, "Cho dù như vậy, ngươi nỡ lòng nào để lại mình ta đối phó với mấy người này ~" Ta buồn bực, ta cào tường.

      Vẻ mặt Sơ Hiểu thay đổi, nhiếu mi: "Thỉnh thoảng đến." chút do dự xoay người.

      "Ai. . . . . ." Có người nào đó nhàng thở dài.

      "Nếu như là bởi vì Quân Nhã, ta thay lời xin lỗi. . . . . ." Chỉ An Huy đứng ở phía sau nàng nhàng .

      "Ừ." Sơ Hiểu giống như nghe thấy, đem bao quần áo để vai.

      "Ta hi vọng ngươi có thể ở lại." lại , tiếng bình thản có chứa ít mong đợi.

      Tay Mộ Niên khẽ run lên, nắm chặt tay nàng. Sơ Hiểu cúi đầu nhìn bàn tay của hai người đan vào nhau, nhàng cười cười, cái tay khác vươn ra lướt qua Mộ Niên.

      Hai người cứ biến mất trong tầm mắt như vậy, Y Cẩm cũng vào, chỉ để lại người, nhìn xa xa, vừa trống vắng vừa buồn bã.

      . . . . . . Cứ như vậy rồi sao. . . . . .

      "Chúng ta về nhà nhé?" Tiếng của Sơ Hiểu lộ ra chút vui vẻ.

      "Ơ," Mộ Niên hơi kinh ngạc, " đường thủy sao?"

      "Đúng vậy," Sơ hiểu giải thích, "Dù sao chúng ta cũng gấp, đoạn đường này có thể du ngoạn phen. . . . . ."

      "Được," thanh của Mộ Niên kiên định, "Nàng đâu ta cũng theo nàng."

      Sơ hiểu nghiêng đầu nhìn mặt , cười nghĩ, Mộ Niên giống như càng ngày càng thân cận mình, bất kể là thân thể hay trái tim.

      --- ------ ------ ------ ------ -------

      Bốn bề kinh thành là những ngọn núi hiểm trở, đây cũng chính là nguyên nhân mà tòa thành trì này trở thành kinh thành.

      Sơ Hiểu nghĩ đến tình trạng cơ thể của Mộ Niên quyết định qua đêm ở núi.

      Sơ Hiểu rất có kinh nghiệm ở phương diện này, lâu sau tìm được mảnh đất trống bằng phẳng để nhóm lửa.

      Trong bao quần áo có lương khô, nên nàng tìm thức ăn trong rừng, thực ra là vì nàng yên lòng để lại mình .

      Nhìn cái miệng của Mộ Niên gặm lương khô, nàng cảm thấy thỏa mãn.

      Dã ngoại vào ban đêm thời tiết có chút lạnh, Sơ Hiểu lấy cái áo khoác từ trong bao quần áo khoắc lên người Mộ Niên, để tìm tư thế dễ chịu tựa vào trong ngực mình.

      Hai người chuyện.

      "Sơ Hiểu thường dã ngoại qua đêm sao?" Mộ Niên chớp đôi mắt to xinh đẹp, tò mò hỏi.

      "Ừ, đúng vậy." Khép lại y phục trượt xuống, lau hạt cơm còn dính khóe miệng .

      Cho dù là quá khứ hay tại, mình giống như rất quen thuộc với cuộc sống tại.

      "Chàng sao? Ta cảm thấy chàng cũng quen thuộc với những chuyện như vậy." Sơ Hiểu nhàng hỏi.

      Bất kể là lên núi, nhặt nhánh cây, nhóm lửa hay là cái gì khác, động tác của đều biểu thị rất quen thuộc với dã ngoại.

      "Ừ," hơi yên lặng, nở nụ cười , " Khi còn bé ta thường hái ít rau dại hoặc là dược liệu ở núi. . . . . ."

      Nàng thương đem cằm nhàng đặt ở vai của , gì, trong lòng bọn họ đều biết , vậy nên tuyệt đối bao giờ nhắc lại những chuyện tốt đẹp đó nữa.

      " sao cả, đều qua . . . . . ." tựa vào ngực ấm áp của nàng, híp híp mắt.

      "Đúng vậy, đều qua . . . . . ." Cùng lắm chỉ là mây khói.

      --- ------ ------ --------

      Mộ Niên nằm trong ngực Sơ Hiểu, hô hấp nhàng, giống như con mèo dịu ngoan.

      Trong rừng cây lẳng lặng, chỉ có tiếng gió lướt qua lá cây.

      Sơ Hiểu tựa vào cái cây bên cạnh, tay vòng qua Mộ Niên, tay khác tùy ý khoác lên đầu gối, giống như ngủ thiếp .

      Lông mày vừa động, mảnh lá cây từ trong tay của nàng bay vút ra, biến mất ở trong bóng râm rất xa, sau đó lập tức nghe thấy tiếng vật nặng rơi xuống đất.

      Nàng hoàn toàn thèm để ý, vuốt vuốt tóc của mình, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, tiếp tục yên lặng ngủ.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Sơ Hiểu Mộ Niên - Chương 13

      Edit : Âu Dương Lạc Cửu



      Mộ Niên vừa mở mắt ra phát mình tựa đùi Sơ Hiểu, tay nàng nhàng ngọt ngào khoác lên bên cạnh vai .

      Sơ Hiểu yên tĩnh dựa vào cây, vẻ mặt nhu hòa.

      nhịn được đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt nàng, phác họa nhiệt độ quen thuộc.

      Khóe miệng của nàng lặng lẽ nhếch lên, lộ ra hai má lúm đồng tiền xinh đẹp.

      "Chàng làm gì đó. . . . . ." Nàng bắt lại ngón tay yên ổn của , ánh mắt lóe ra ánh sáng nhạt.

      "Ưm, nhìn ngươi," cũng kiêng kỵ, con ngươi sáng ngời nhìn thẳng tắp vào mắt của nàng, "Ngươi lớn lên đẹp mắt."

      Gò má Sơ Hiểu hơi ửng đỏ, nghiêng đầu, tự nhiên lấy tay vuốt vuốt tóc.

      Mộ Niên bò lên người nàng, nằm ở trước ngực của nàng cười trộm.

      biết nàng mặc dù luôn chiếm tiện nghi của , nhưng mà rất thích xem bộ dạng luống cuống của nàng, ra nàng là người rất thanh khiết, chỉ cần động tí thôi nàng xong ngay.

      Sơ hiểu thầm chửi mình đáng thất vọng, bỗng nhiên loáng thoáng nghe thấy thanh của vũ khí sắt bén xẹt qua, nâng cao cảnh giác.

      nhàng quay đầu, dựa sát vào bên tai Mộ Niên: "Có người tới, chúng ta lên cây." Vừa vừa tung người nhảy lên cây.

      Mộ Niên ngồi đùi Sơ Hiểu, hai chân bay lên , tay có chút căng thẳng kéo vạt áo của nàng.

      Sơ Hiểu dựa vào cây, ôm vòng quanh , nhìn về phương hướng thanh truyền tới.

      Phút chốc liền nhìn thấy có châm màu bạc lập lòe bay qua cắm vào cái cây xa, vị trí miệng châm có bốc lên ít khói trắng, xem ra là có độc.

      Sau đó có bóng đen từ trong rừng lướt , ném bay thanh trường kiếm ra phía sau, người nọ dừng ở chổ đó, thân hình lung lay giống như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.

      Kế tiếp cũng có người nào khác xuất , xem ra người kia giải quyết hết toàn bộ mọi người.

      Trông thấy hình dạng thân thể lắc lư của người nọ, Mộ Niên thở tiếng.

      Người nọ cảnh giác nhìn hai người, vừa thấy hai người bọn họ, người nọ giống như kinh hãi hoảng sợ, lại thêm vết thương bị kéo căng, cuối cùng thể lực thể chống đỡ mà ngã xuống.

      Sơ hiểu nhíu nhíu mày, "Chúng ta thôi." Bản chất của nàng là người lãnh tình, quan tâm đến những chuyện hoặc những người liên quan đến mình.

      "Sơ Hiểu." Mộ Niên lộ ra ánh mắt tội nghiệp, kéo kéo tay áo của nàng, " đáng thương . . . . . ."

      Cau mày, nhìn người té mặt đất chút, hơi do dự, trực giác của nàng cảm thấy sau này người nọ có thể mang đến rất nhiều phiền toái cần thiết cho nàng.

      Nghiêng đầu nhìn thấy ánh mắt mong chờ của Mộ Niên, bất đắc dĩ than thở, ôm lấy , nhảy xuống.

      Mùi máu tanh tràn ngập chóp mũi, đôi mắt Sơ Hiểu hơi co rúm lại.

      Đến gần bóng đen kia, cau mày. Nàng nhạy cảm phát máu của người nọ hỗn tạp với loại mùi vị kỳ quái.

      Loại mùi này cũng xa lạ, nàng từng ngửi được người Ân Trúc lúc bị thương, nhưng lúc ấy nàng cũng hề để ý.

      Nhưng mà rất ràng. Đây là hai người hoàn toàn khác nhau.

      Như vậy, khả năng duy nhất còn lại, người khiến cho bọn bị thương là cùng nhóm người.

      Nàng chẳng bao giờ nghĩ về vấn đề thân phận của Ân Trúc, quá khứ cũng vậy và tại cũng vậy, có lẽ bởi vì nàng chẳng hề để ý những vấn đề như vậy.

      "Chúng ta trở về thành mua hai con ngựa, còn có thuốc trị thương nữa, rồi trở về , được chứ?" Hơi nghiêng đầu thấp giọng hỏi.

      Nếu khi các nàng trở lại, người này vẫn còn ở chỗ này nàng cứu mạng, tất nhiên nàng hi vọng trước khi các nàng trở lại người nọ biết điều mà rời khỏi hoặc là cứ đời nhà ma cũng tốt, tiết kiệm phiền toái.

      Mộ Niên gật đầu, mặc dù có chút yên lòng với người nọ nhưng giọng vẫn kiên định: "Tốt."

      --- ------ ------ --------

      Mặc dù mua thuốc, nhưng ra Sơ Hiểu chỉ là lấy cớ thôi. Nàng chán ghét những việc vụn vặt quan hệ tới mình, lại vì người khác mua thuốc trị thương như vậy, phải biết rằng thời gian kéo dài đối với người bị thương cũng phải là lựa chọn tốt.

      Lộ trình từ cánh rừng đến thành trấn quá xa, hai người canh giờ vào trong thành.

      Hai người xung quanh thành xong vòng thứ ba, thấy Sơ Hiểu chuẩn bị tiếp tục vòng lần thứ tư, Mộ Niên rốt cục nhịn được, nhàng động vào vạt áo nàng.

      "Sơ Hiểu. . . . . ." Tiếng của , ánh mắt trong trẻo.

      Sơ Hiểu nghiêng đầu, nhìn đôi mắt nghiêm túc của , cảm giác thấy nắm tay mình chặt, bất đắc dĩ : "Được rồi, chúng ta bốc thuốc. . . . . ."

      Mộ Niên bày ra vẻ mặt "Ta biết ngươi là tốt nhất mà" cười cười với nàng, chủ động lôi kéo nàng tới tiệm thuốc.

      Nàng bị nụ cười sáng rực của hằn làm ngẩn ra chút: xong rồi, bản thân mình lúc này hoàn hoàn thua . . . . . .

      --- ------ --------

      Ban đầu Sơ hiểu vốn định mua hai con ngựa, nhưng nghĩ đến Mộ Niên biết cưỡi ngựa, hơn nữa để cho người bị thương cỡi ngựa cũng quá thích hợp, vừa đúng lúc gặp đội buôn bán xe ngựa, lập tức thương lượng mua chiếc.

      Đối phương thấy hai người có ý muốn mua, mình lại nóng lòng muốn bán hàng, nên sảng khoái đáp ứng cuộc trao đổi này.

      Chiếc xe này coi như cũng tệ, giá tiền cũng hợp lý. . . . . . Sơ Hiểu cẩn thận kiểm tra buồng xe chút , tạm thời hài lòng.

      Quay đầu lại nhìn Mộ Niên muốn vuốt ve đầu ngựa lại bị bộ dạng phun khí nhe răng của con ngựa làm cho sợ đến mức rút tay trở về.

      ngẩng đầu nhìn sang nàng, vẻ mặt có chút ủy khuất, bả vai chán nản đứng thẳng.

      Lúc này này nàng dường như mơ hồ nhìn thấy đầu của đôi tai dài màu trắng hơi rung . . . . . .

      "Xì --" Nàng cười, từ trong lòng ngực móc ra mấy viên kẹo, kéo tay qua, bỏ vào lòng bàn tay của : "Đưa cho nó ăn a."

      Mộ Niên nhận lấy, nhìn kẹo trong tay, hơi do dự, vừa lột ra giấy gói kẹo, vừa sợ hãi đưa tới.

      Thấy lại lần nữa đưa tay qua, ánh mắt con ngựa có chút ít khinh thường, quan sát phen sau đó đưa lỗ mũi mềm mại về phía kẹo trong tay , bỗng nhiên vươn ra cái lưỡi dài liếm kẹo vào trong miệng, vẻ mặt nhìn giống như có chút hả hê.

      Mộ Niên ngây người, giống như kịp phản ứng với xúc cảm mềm nhũn mà ấm áp.

      "Ưm" phát ra thanh thõa mãn, nhưng ngay sau cười mở ra bàn tay ướt nhẹp với Sơ Siểu, giống như trẻ muốn phần thưởng từ trưởng bối.

      Đầu Sơ Hiểu đầy vạch đen, nắm tay của dùng gấm lụa chà lau sạch sẻ, ngẩng đầu nhìn thấy mặt lộ vẻ tiếc nuối, rất có cảm giác vô lực.

      Ngồi lên rồi xe ngựa, khẽ nghiêng đầu: "Muốn ngồi phía trước hay là phía sau?"

      Mộ Niên nhìn buồng xe chút, lại nhìn cánh tay đưa về phía làm hình dáng mời chút, ngẩng đầu, ánh mắt lóe lên tia sáng mong đợi: "Có thể sao?"

      Nàng cười mà , cầm cổ tay của , hơi dùng sức.

      "A." Theo thanh kinh hô, trong nháy mắt rơi vào bên người nàng.

      Dường như đụng phải cánh tay của , Sơ Hiểu nhàng vuốt vuốt.

      "Tại sao. . . . . ." Lời còn chưa hết, vẻ mặt Sơ Hiểu liền lạnh xuống.

      . . . . . . Vị trí kia. . . . . .

      "Có phải là Quân Nhã lần đó." Câu nàng dùng chính là câu khẳng định.

      Nàng dùng quá nhiều sức, nhưng dường như lại rất đau.

      "A. . . . . . Là ta cẩn thận đụng phải." Ánh mắt quen láo hơi lóe lên. vốn định cho nàng.

      Loại trình độ đả thương này mình sớm quen, có lẽ gần đây cuộc sống của mình trôi qua quá an nhàn, chỉ đụng chút cũng cảm thấy đau rát. Cho dù phải trải qua vết thương nghiêm trọng hơn sắc mặt của cũng thay đổi mà chịu đựng.

      . . . . . . Thói quen, chuyện đáng sợ. . . . . .

      dám tưởng tượng nếu có ngày mình mất hết thảy, biết làm sao mình có thể vượt qua.

      Có lẽ, đến lúc đó, tất cả đều kết thúc.

      Sơ Hiểu thấy vẻ mặt của chuyển sang đau thường liền biết lại nghĩ đến những chuyện kia.

      Kéo lại gần hơn, để tựa nửa người người nàng. Nàng nhìn chăm chú vào phía trước, tay nắm dây cương, tay giơ lên vỗ vỗ : "Bây giờ được, chờ đến lúc sau khi đến khách điếm ta giúp ngươi xem chút."

      Lời của nàng kéo về thực tế, có chút xấu hổ, len lén nhìn gò má của nàng, lặng lẽ xê dịch ra xa.

      Nét mặt của nàng nghiêm túc kéo trở lại, mắt nhìn thẳng phía trước.

      Thuận tiện chỉnh lại búi tóc của bị nàng làm méo: "Đừng động đậy, cẩn thận té xuống ."

      --- ------ --------

      nhàng nằm ở đùi của nàng, hô hấp đều đều, hẳn là ngủ thiếp .

      Nàng yên lặng mặc y phục vào, vuốt bên má rủ xuống vài sợi tóc rối của , vẻ mặt có chút đau, chút tiếc.

      "Rốt cuộc phải như thế nào mới có thể làm cho ngươi cảm thấy an tâm?"
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Sơ Hiểu Mộ Niên - Ngoại truyện Sơ Hiểu Mộ Niên

      Edit : Âu Dương Lạc Cửu



      Cái tên Mộ Niên của có ý nghĩ đặc biệt gì, chẳng qua chỉ là thời gian ra đời của .

      Bởi vì là bé trai nên kết quả tất nhiên là được sủng ái. Huống chi gia cảnh của được tính là tốt, lúc đầu mọi người trong nhà rất kỳ vọng, sau đó lại rơi vào thất vọng, vậy nên đem oán niệm phát tiết người .

      Nghe năm ấy Mộ Niên ra đời, mẹ ruột của là Tần Tô lên núi đốn củi, đường về nhà vì hụt chân mà bị thương, vất vả mới kéo được cái chân bị thương trở về nhà, vừa đẩy cửa ra thấy có người ôm đứa trẻ sơ sinh khóc nỉ non nghênh đón nàng.

      Lúc đó nàng ta rất ngạc nhiên, khi nhìn kĩ lại giống như bị sét đánh thẳng vào, miệng mấp máy được lời, hai tai vù vù, mắt nhìn về phía trước hơi ngửa đầu, hôn mê bất tỉnh.

      Nam hài, là là nam hài. . . . . .

      Ba ngày trôi qua.

      Khi nàng ta mở mắt ra lần nữa, nhìn phu lang hai mắt rưng rưng đầm đìa nước mắt.

      Tần Tô phiền não nhắm hai mắt lại, phất phất tay với Tần thị, ý bảo ra ngoài. hồi lâu sau mới nghe thấy tiếng cửa khẽ khép lại.

      Vợ chồng hai người chuyện với nhau trong ba tháng. Cho đến lúc Tần thị lại có bầu Tần Tô mới có chút tươi cười với .

      Tần Tô chẳng bao giờ chủ động chuyện với Mộ Niên, trong nhà chỉ có phụ thân thỉnh thoảng chăm sóc tí. Dĩ nhiên sau khi sinh muội muội, lực chú ý của mọi người cũng dần chuyển đến người muội muội.

      Mộ Niên cảm thấy giống như người ngoài cuộc. . . . . .

      Nhìn bọn họ ấm áp, cảm thấy trong lòng có chút khổ sở.

      Mẫu thân và phụ thân đối xử với muội muội rất tốt, nhưng cho dù có cố gắng làm tốt tất cả việc nhà, bọn họ vẫn chỉ lạnh nhạt với .

      Những công việc bẩn thỉu trong nhà đều để cho làm, khi đó chỉ là hài tử năm sáu tuổi, mà muội muội lại có thể ngồi ở giường ấm áp ăn xâu mứt quả mẫu thân mang về từ trong thành.

      hiểu tại sao lại như vậy. vẫn khăng khăng cho rằng ra phụ mẫu lạnh nhạt với là bởi vì biểu kém cỏi.

      Dĩ nhiên sau này, phát mình sai rồi.

      --- ------ ------ ---

      Ngày đó, mình ở nhà, mẫu thân vẫn còn ở bên ngoài làm việc, phụ thân ra ngoài tìm kiếm muội muội, vẫn chưa về nhà.

      Khí trời lúc gần tối tốt, núp ở cái giường lạnh như băng. Chăn thô sáp, thể cảm giác được tia ấm áp.

      nghe thấy tiếng gió vù vù bên ngoài, thỉnh thoảng còn có nhánh cây đụng vào tường của căn phòng phát ra thanh rạn nứt.

      thậm chí có chút lo lắng phòng trong lát nữa sập xuống, chôn sâu trong lòng đất, thể cử động, thể hô hấp.

      cắn răng cố chịu đựng, để cho mình phát ra tiếng khóc.

      biết qua bao lâu, trong ánh trăng mờ nghe thấy tiếng gõ cửa.

      "Tần tỷ, Tần tỷ " Là tiếng của Ngưu thẩm ở bên cạnh.

      vội vàng mở cửa.

      Ngưu thẩm vừa thấy trong mắt lóe lên tia chán ghét, lại : "Ngũ Nguyệt vẫn chưa trở lại, nghe bọn bị vây ở trong núi rồi, ngươi và mẹ ngươi sớm tìm chút, nếu tới chậm sợ kịp. . . . . ." hà hơi, có rúm lại, vội vàng chạy vào nhà.

      Mộ Niên nghe xong đầu óc có chút bối rối, vội vàng phủ thêm áo bông cũ rách, tới núi.

      Cứ thẳng có mục đích như vậy, Mộ Niên cũng biết rốt cuộc bao lâu rồi, gọi tên muội muội, tiếng vang bị bảo tuyết bao phủ.

      cảm thấy mình có thể chết.

      Thời điểm thân thể sắp cứng ngắc rốt cục nghe thấy được tiếng khóc vụn vặt, vội vàng tới hướng có thanh kia, bước chân nghe theo sai khiến của .

      nhìn thấy nơi phát ra tiếng khóc có bóng dáng màu hồng, cuộn tròn lại.

      Ngũ Nguyệt thấy Mộ Niên khóc đến lớn tiếng hơn, nước mắt lướt qua gương mặt kết thành vụn băng.

      Mộ Niên tới ôm muội muội vào trong ngực, do dự chút vẫn quyết định đem áo bông khoác lên lưng Ngũ Nguyệt, trói nàng chặt.

      Đeo muội muội lưng, tầm mắt mịt mù, thể phân phương hướng được nữa, dưới chân còn cảm giác được tuyết lạnh như băng.

      thẳng, thẳng.

      Mệt mỏi quá, đói, lạnh quá.

      khóc, cứ nghĩ rằng mình chết.

      Rốt cục, lăn xuống sườn núi, lờ mờ nhìn thấy đá vụn phía trước, vô ý thức bảo hộ muội muội ở trong ngực.

      Cảm thấy tia ấm áp, nước mắt chảy xuống bị kết băng . . . . . .

      --- ------ ------ ---------

      Khi mở mắt ra lần nữa phát mình nằm ở trong phòng chứa củi.

      Ánh mắt trống rỗng nhìn nóc nhà, có chút thoải mái lại có chút chua xót.

      Vịn vào tường cố gắng đứng lên, chân trái xuất trận đau nhói.

      Ngồi xổm xuống, hơi run tay kéo giầy xuống, nhìn thấy mắt cá chân mình máu chảy đầm đìa.

      Cuối cùng nhịn được ôm lấy đầu gối khóc rống lên.

      --- ------ ------ ---------

      Lại mùa thu, có mấy nữ nhân ngồi hóng gió trong sân.

      "Ai, năm nay thu hoạch càng ngày càng kém, nên làm sao bây giờ. . . . . ." Có người than thở.

      "Lão Ngưu, ngươi đừng kích thích chúng ta, ngươi nhìn Tiểu Ngưu nhà ngươi thân thể cường tráng , ngươi lo lắng cái gì. . . . . ."

      "Đừng nữa, Bạch càng trưởng thành thân thể càng tốt, ngày ngày chạy lung tung theo đứa bé nhà Tần tỷ."

      "A. . . . . . Ngũ Nguyệt. . . . . . Đứa bé kia lớn lên rất tốt, lại thông minh. . . . . . như người què kia, tai họa. . . . . ."

      Tiếng thấp xuống cũng có tia áy náy, "Ai, chớ , chân của đứa bé kia bị như vậy cũng là vì năm ấy lên núi tìm Ngũ Nguyệt mà rơi xuống . . . . . ."

      Giống như cũng có chút áy náy, "Đúng thế, nghe mùa đông lạnh vừa rồi kịp thời xử lý, cuối cùng hài tử kia cũng thành người què. . . . . . Trông như vậy, làm sao sau này có thể gả ra ngoài. . . . . . Hàng lỗ vốn a. . . . . ."

      ". . . . . . có thể làm công việc bẩn thỉu hay việc cực nhọc. . . . . . Ăn đòn cũng lên tiếng. . . . . . Nếu thân thể to con chút tốt. . . . . ."

      "Thế nào, nếu ngươi vẫn muốn cho tiểu tử nhà ngươi xách về làm ấm giường. . . . . . giảm bớt tiền. . . . . ."

      ". . . . . ."

      Thân ảnh gầy gò ở bên hàng rào dừng lại chốc lát liền biến mất .

      Cái lưng hơi cong còn có vẻ mặt thuận theo cúi thấp xuống, nhìn ra tia thống khổ hay oán giận. . . . . .

      . . . . . . Điều đó, trở thành thói quen. . . . . .

      --- ------ ------ ------ ----

      Muội muội mười lăm tuổi, đến tuổi cưới phu, vì thế cha mẹ bận bịu tứ phía, hỏi thăm chung quanh có gia đình nào thích hợp .

      , chỉ cần làm tốt hết thảy việc nhà là được.

      Mẫu thân vốn hy vọng có thể tìm được người lấy , có thể kiếm được mấy đồng cũng tốt, để lại cũng chỉ thêm tốn tiền, nhìn phiền lòng. Mọi người vừa thấy thân thể nho với cái chân khập khiểng của liền lộ ra vẻ mặt miệt thị rồi rời .

      Mỗi lần sau khi mẫu thân cười làm lành đưa các nàng rời , lại nhốt trong phòng chứa củi hung hăng đánh trận.

      khẽ ôm hai cánh tay, mặt mày thuận theo nhìn ra tia cảm xúc, giống như người chết.

      Khi nhìn thấy bộ dáng này mẫu thân nhổ ngụm nước bọt hùng hùng hổ hổ rời .

      . . . . . . Ít nhất, các nàng cũng bán mình, như vậy rất may mắn rồi . . . . . .

      Thế nhưng rất nhanh sau đó mẫu thân kéo tới chợ nô lệ bán mất.

      núp trong đám người nhìn vẻ mặt cười xòa của mẫu thân và phụ thân, vốn tưởng rằng tâm lạnh nhưng lại lần nữa đau nhức ỷ.

      . . . . . . khóc. . . . . .

      Tất cả mọi người đều thích , bởi vì là tai họa do mọi người kể lại, kể cả những người bị bán cũng như thế khi ở chung chỗ với , sợ ở cùng chỗ với bị nhiễm điềm xấu, bị bán cho gia đình tốt.

      Nha công thấy làm việc nhà rất linh hoạt nên để hắ nbưng trà đưa nước theo ở phía sau.

      Cho đến ngày trong nha môn phái người tìm nha công rồi phân phó cái gì đó, còn đút mấy thỏi vàng vào tay nha công, nha công mới mang tới mấy nam tử tốt, rửa mặt phen rồi lên đường.

      Sợ đụng phải khách cũ, nha công phân phó tắm rửa, làm sạch thân thể.

      chỉ cần phục tùng, đứng ở phía sau hầu hạ là tốt rồi.

      Nghe đây là trong tứ bộ nổi danh ở trấn , nam tử đồng hành ăn mặc phen tốt, mong đợi có thể rời khỏi cuộc sống lo lắng đề phòng này.

      Nha công gõ cửa, lâu sau có người trả lời.

      Thanh trong veo rất dễ nghe, giống như phải là bộ khoái trải qua mưa gió mà là thư sinh ôn nhuận như ngọc.

      Nghe xong lời của nha công, nữ tử khéo léo bày tỏ cự tuyệt.

      Thanh mềm mỏng làm cho người ta có ảo giác giống như nàng phải cự tuyệt.

      Nha công thấy vậy giận dữ cho rằng nàng biết phân biệt tốt xấu, dù sao cũng là nhân vật có mặt mũi ở trấn .

      Mộ Niên cảm giác thấy lòng mình nảy lên cái rồi lại cười khổ, quả nhiên bản thân hy vọng quá xa vời.

      Bỗng nhiên nha công đẩy về phía trước, bước chân ổn định đụng vào trong ngực nàng.

      Rất bền chắc, cũng ấm áp.

      Khẽ ngẩng đầu quan sát, chóp mũi tràn ngập hương thơm nhàn nhạt, nhìn thấy đôi mắt hơi bất đắc dĩ mà ôn nhuận. . . . . .

      . . . . . . Lần này, có thể ở lại sao?

      Tại hẻm trống vắng có mãnh khảnh mình.

      Ánh sáng đèn đường hơi ố vàng làm cho bầu khí càng thêm u, bên cạnh là đống rác rưởi bị ném lung tung, và cây đàn ghi-ta cũ màu đỏ thắm.

      Đầu hẻm xuất vài gã đàn ông say rượu, cười quỷ quái gến gần, "Em , tại sao trễ như vậy lại mình ở đây, để đây giúp đỡ em. . . . . ."

      dừng bước, bả vai giống như hơi run, nhàng nghiêng đầu. . . . . .

      Đôi mắt trong bóng tối mắt lên chút ánh sáng, đó là đôi con ngươi màu đỏ tươi. . . . . .

      Dạ hắc phong cao[1], rất thích hợp để giết người phóng hỏa.

      [1] ban đêm gió lớn

      Yên tĩnh, yên tĩnh quỷ dị.

      tới mấy phút đồng hồ ra ngoài, tuyết trắng mềm lướt theo bước chân của , thoạt nhìn rất thục nữ.

      --- ------ ------ ------

      "Theo cảnh sát điều tra, người chết có thân phận là ***, từng phạm tội, khắp đầu đều bị vũ khí sắc bén cắt đứt, ra tay tàn nhẫn, bước đầu nhận định là ân oán bang phái. . . . . . Xin nhắc nhở người dân nên mình ra cửa vào ban đêm, các ban ngành liên quan gia tăng tuần tra, chú ý an toàn. . . . . ."

      "Lạch cạch." Tắt TV.

      nhàng lấy ra đống kem, bỏ vào trong miệng.

      "Ưm." hừ thõa mãn, bộ dáng rất thích ý.

      --- ------ ------ ------

      Vài năm sau

      --- ------ ------ -----

      Bây giờ Sơ Hiểu là giáo viên đại học, đối với cuộc sống đơn giản nhưng nhàn nhã của mình, cảm thấy rất hài lòng.

      Chương trình học của nhiều lắm, có thể làm nhiều chuyện có cảm giác hứng thú.

      Đồng nghiệp và học sinh đều rất dịu dàng, có người , nụ cười của dường như cất dấu ma lực, làm cho người khác nhịn được tín nhiệm cùng lệ thuộc vào.

      Về phần thực như thế nào, chúng ta tạm thời cần để ý kỹ đến nó.

      " Lâm." Mọi người liếc mắt, mỉm cười. Cứ tưởng rằng nữ sinh cao trung ra là giáo viên.

      Sơ Hiểu vốn dạo ở siêu thị, nghe thấy thanh nên quay đầu, cười đáp lại, "Chào cậu." nhớ được nhiều người lắm.

      "Hì hì, Lâm em là *** lớp ***, có thể nhớ em, nhưng bài giảng về cấu tạo có thể con người của để lại ấn tượng sâu cho người khác. . . . . ."

      Sơ hiểu khẽ cười, "Vậy ạ, cám ơn." nhàng chuyện câu được câu .

      Có trời mới biết giờ lên lớp giảng về kết cấu cơ thể kia của là vào lúc nào. . . . . .

      "Ôi chao, cám ơn , Lâm, nghe buổi hơn hẳn mười năm đọc sách. . . . . ."

      ". . . . . ."

      Đến lúc tạm biệt, rốt cuộc Sơ Hiểu cũng trở lại phòng của mình.

      Nhập mật khẩu, phân biệt dấu vân tay mở ra hệ thống giám thị.

      Vừa tiến vào phòng, Sơ Hiểu liền thu hồi nụ cười, mặt thay đổi vào phòng tắm.

      lát sau, đổi bộ đồ mặc ở nhà nhàng khoan khoái, ngồi chồm hổm ở ghế sa lon, ôm con mèo vào trong ngực. nửa làn tóc dài nhàng rũ xuống vị trí mắt cá chân, thoạt nhìn thanh tú động lòng người.

      "Cộc cộc." Tiếng chuông vang lên.

      nhàng vuốt ve con mèo , làm nó lăn mình mấy lần, cười khẽ, biết từ chỗ nào móc ra cái tai, đeo lên.

      "Có việc?" lời dư thừa hỏi thăm.

      "Mới vừa rồi tôi gọi mấy cuộc liên tiếp sao cậu trả lời?" thanh có chút nghi ngờ và hổn hển.

      "Có việc." Giọng thản thiên. Nhéo cái bụng mềm nhũn của mèo con.

      "Thái độ đó của cậu là sao hả? !" Đối phương giống như có chút tức giận cùng bất mãn.

      "Có việc mau." hơi nhịn được, giống như nhéo mèo con đau đớn, nó làm bộ muốn nhào đầu về phía trước.

      "Cậu. . . . . . Tối nay có nhiệm vụ, còn có, ngày mai tổ chức buổi gặp gỡ. Lâm." Giọng trở nên mong đợi, "Nhớ hãy mặc xinh đẹp. . . . . ."

      "Biết rồi." Ngay lập tức cắt đứt. Hai tay nhàng kéo khóe miệng của mèo con ra, nhìn nó vươn đầu lưỡi mềm nhũn nhưng cắn tới nàng.

      " tinh khiết. . . . . ." Thở dài, vẻ mặt lúc này mới nhu hòa.

      Ngồi lát, lấy sách vở từ bàn bỏ xuống đùi, mèo con gục ở ghế sa lon kêu , giống như có chút ủy khuất.

      để ý đến, chuyên chú xem tài liệu.

      --- ------ ------ ------ ----

      Ban đêm Sơ Hiểu ngâm mình trong bồn tắm nhúc nhích.

      Bên tai còn đầy dẫy tiếng nam nhân mắng nhiếc cùng tiếng khóc của nữ nhân.

      vẫn nhớ vốn định giữ sinh mạng của đứa trẻ có bộ dáng dữ tợn lúc nắm lên con dao gọt trái cây xông đến chỗ , cuối cùng cam chịu té ngã mặt đất.

      vừa về tới nhà liền ngâm người trong bồn tắm.

      bẩn, bẩn người.

      Đối với những chuyện này rèn luyện thành thói quen, nhưng biết tâm tình tại đến từ đâu.

      Lấy tiền tài, trừ tai hoạ cho người. Huống chi tất cả mọi người đềi chẳng phải là người tốt.

      Chỉ là, chỉ là. . . . . .

      Tâm ý trống rỗng này đến từ đâu?

      --- ------ ------ ------ ----

      Hôm sau

      --- ------ ------ ------ ---

      Đây là phải là ngày bình thường.

      nhìn đồng bạn, nhận lấy ly rượu màu xanh nhạt, vẻ mặt bi thương, sắc mặt người kia vẫn thay đổi.

      chẳng biết tại sao lại đưa tay nhận lấy, uống vào trong bụng.

      Chất lỏng lạnh như băng chảy vào lồng ngực, cảm giác kia, giống như rơi lệ.

      bao lâu rồi rơi lệ?

      Hay là phải , từng rơi lệ sao?

      Nghe con người trước khi chết, cảnh tượng cả đời từ trong đầu xẹt qua như chiếu cuốn phim, nhưng tại sao, bây giờ chỉ có thể nhìn thấy mặt mũi của những người bị giết chết và vẻ mặt của đồng bạn?

      Thôi, thôi.

      Nếu có kiếp sau, lần nữa sống lại.

      chỉ muốn tìm người có thể chuyện với , mỉm cười với , nắm tay bầu bạn đến già.

      vì quyền, vì tiền.

      Than thản sống qua ngày.

      --- ------ ------ ------ ---

      Lại lần nữa mở mắt ra, giống như nhứng đóa hoa tỏa sáng rực rỡ.

      Từ hôm nay trở , nàng bỏ qua quá khứ, sống cuộc sống tốt.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Sơ Hiểu Mộ Niên - Chương 14

      Edit : Âu Dương Lạc Cử



      Sơ Hiểu rất buồn bực, cực kỳ buồn bực.

      Đường núi mà bọn họ , bình thường có rất ít người, ngã rẽ khắp nơi, rất dễ lạc đường. Hơn nữa, suốt đoạn đường hoàn toàn yên tĩnh.

      Nghĩ đến điều này nên Sơ Hiểu mới lựa chọn con đường này, mà có ai biết rằng dưới khuôn mặt thay đổi của nàng bây giờ có biết bao nhiêu là hối hận.

      Bởi vì tại bọn họ ngồi xe ngựa nên nếu so sánh chiều rộng, chỉ có thể cho phép chiếc xe ngựa cùng với mấy người đường cùng qua.

      Mà phía trước xa, có chiếc xe ngựa chặn ngang dừng ở chổ, thị lực của Sơ Hiểu rất tốt nên nhìn thấy bánh xe mắc vào tảng đá lớn bên cạnh, làm thế nào cũng thể tiếp tục di chuyển.

      Lúc đầu Sơ Hiểu có cảm giác gì, kéo dài thời gian chút cũng quá ảnh hưởng đến nàng, Mộ Niên vẫn còn nằm ở trong ngực, tay nắm vạt áo nàng chặt.

      Cho nên. . . . . .

      Nửa nén hương. . . . . . nén hương. . . . . . Nửa canh giờ. . . . . . canh giờ. . . . . .

      Sơ hiểu buồn ngủ, Mộ Niên cọ cọ nàng, phát ra tiếng hừ hừ thỏa mãn.

      Xoa xoa mắt, "Ưm, Sơ Hiểu. . . . . . Vẫn chưa tới sao. . . . . ."

      Sơ Hiểu thức tỉnh, sờ sờ theo thói quen, nhìn về phía trước than thở: "Xe ngựa trước mặt hình như xảy ra vấn đề."

      Mộ Niên trợn to hai mắt, kinh ngạc "A" tiếng: "Vậy phải mất bao lâu, người bị đả thương trong rừng. . . . . ." Dứt lời còn có chút nóng nảy xoắn y phục, ánh mắt thẳng tắp nhìn Sơ Hiểu.

      "Ta xem chút . . . . . ." Nàng than thở, Sơ Hiểu hơi tình nguyện nhảy xuống xe.

      "Ta cũng vậy. . . . . ." Mộ Niên nháy nháy mắt với nàng.

      Vươn tay vòng quanh hông ôm xuống, để tựa vào bên người nàng.

      --- ------ ------ ------

      đến, hai nữ tử mặc đồ đen đeo bội kiếm lưng cau mày thương lượng cái gì, Sơ Hiểu xem các nàng chuyện, rốt cuộc cũng hiểu , dáng vẻ các nàng giống như bị thương.

      trách được còn phải dừng ở nơi này, có lẽ vì tay hoạt động được nên thể đẩy xe ra khỏi hòn đá.

      phía trước biết mình cản đường, mà xe ngựa phía sau cũng ngừng lâu, thấy có người xuống xe tới, các nàng xoay người lại.

      "Xin lỗi quấy rối hành trình của nương, xin nương có thể thay đổi con đường khác?" Tuy là thương lượng, nhưng giọng cũng cho phép phủ định.

      Nghe lời của nàng, người trong xe cũng thò đầu ra.

      Sơ hiểu vẫn giữ bộ dạng nương tốt, khẽ mỉm cười : "Ta có thể giúp ngươi xem chút. . . . . ."

      Lúc này trong xe toát ra giọng nam bén nhọn: "Phu xe kia xứng được đụng vào xe của chúng ta sao, nàng có danh tiếng gì. . . . . ."

      "Sơ Hiểu. . . . . ." Bộ dáng Mộ Niên hơi sợ hãi, sợ Sơ Hiểu tức giận.

      Sơ hiểu khẽ nghiêng cười cười với , muốn gì, cái roi dài kiên nhân xông tới.

      "Bớt quấy rầy xe của chúng ta, biết điều còn mau cút ." Giọng nam tử lớn lối, chút kiên nhẫn.

      Sơ Hiểu nhíu mày, cái roi vững vàng rơi vào tay nàng, hơi dùng sức, chỉ nghe nam tử "A" tiếng, trong nháy mắt cái roi rơi vào trong tay Sơ Hiểu.

      Sơ Hiểu vẫn giữ vẻ mặt tươi cười, nhưng trực giác của Mộ Niên cho biết tâm tình nàng có chút khó chịu.

      Chỉ thấy cánh tay của nàng hơi run, cái roi giống như có linh tính quấn lên bánh xe.

      Dùng lực, bánh xe liền bị nhâc lên, chỉ là dùng sức quá mức nên làm nó méo mó ngã xuống ven đường. . . . . .

      Mặc kệ tiếng tức giận ho khan phía sau lưng, Sơ Hiểu cười cười với Mộ Niên, đầu ngón chân điểm cái, nhàng rơi vào xe ngựa.

      Kéo cái roi bên người, mỉm cười giương lên, mặc kệ cảnh tượng chật vật ven đường, nhanh chóng rời .

      "Chết tiệt!" Nam tử được đỡ ra khỏi xe ngựa, quần áo màu đen dính đầy cỏ khô héo "Ta bỏ qua cho ngươi. . . . . ."

      --- ------ ------ ------ ---

      Sơ hiểu nhìn thấy bóng người xa xa vẫn té mặt đất, lông mày bé đến mức thể thấy nhàng giơ lên.

      . . . . . . Lại có thể còn ở đây, biết vận khí người nọ quá tốt hay là như thế nào. . . . . .

      Đây là nàng lần đầu tiên tỉ mỉ quan sát người này, mặt mày bình thường, mặc dù mặc quần áo nữ trang nhưng vừa nhìn thân hình của Sơ Hiểu nhận ra là nam tử: mặt mũi nghiêm túc, mặt tia cảm xúc, nghĩ đến nguyên nhân đeo mặt nạ da người.

      Vốn muốn trực tiếp ném vào buồng xe trước rồi hãy , nhưng thấy vết máu lớn vạt áo của liền bỏ ý niệm trong đầu.

      "Đút thuốc vừa mua được cho ." Thấy bộ dáng khẩn trương của Mộ Niên, nàng nhàng với Mộ Niên.

      "Chỉ đơn giản như vậy sao?." Nhìn bị thương rất nặng nề.

      "Ừ, máu người hầu như cũng là của người khác." Đây coi như là lời dối có thiện ý.

      " cần để ý chút sao?" Mộ Niên nhíu nhíu mày, hơi lo lắng.

      Nếu để lại di chứng. . . . . .

      " có chuyện gì, chúng ta là người tập võ, vết thương người phải dựa vào mình mới có thể tăng cường tố chất thân thể," Nàng cũng thể thừa nhận, ra nàng chẳng qua là ngại phiền toái.

      Đối mặt với ánh mắt trong suốt tín nhiệm vô điều kiện của Mộ Niên, Sơ Hiểu tự chủ sờ sờ tóc của mình, trong lòng có tí áy náy.

      Xem ra nên ở lại chỗ này đêm.

      Ai, phiền toái.

      --- ------ ------ -------

      Trong bao quần áo có hai cái thảm, đem cái trùm lên người nam tử, hai người chụm lại vào tấm thảm lớn hơn chút.

      tay Sơ Hiểu nhàng lật con thú nướng, tay vòng qua người Mộ Niên, cầm góc thảm.

      Hơi nghiêng đầu, với người bên cạnh: "Hôm nay xem được thương thế của chàng rồi, đợi ngày mai."

      Mộ Niên nghe xong hơi đỏ mặt, đẩy nàng cái: "Đáng ghét, nàng cái gì đó."

      Khóe miệng Sơ Hiểu cười, làm như nghe thấy.

      Hai người cứ yên lặng như vậy, ai cũng chuyện, chỉ có thể nghe thấy tiếng côn trùng kêu.

      lát sau, Sơ Hiểu gần nướng chín, thoa đều nước cỏ thơm lên , nhàng kéo xuống miếng thịt, dùng lá cây to bọc lại, nhàng đưa tới.

      "Cẩn thận nóng." Sơ Hiểu cẩn thận dặn dò.

      "Ưm. . . . . ." Thận trọng nhận lấy, dùng sức hít hà.

      . . . . . . Thơm quá. . . . . .

      Sơ hiểu nhìn cái miệng nhai kỹ thức ăn, cảm thấy trong lòng mềm mại.

      Ngón tay lau khóe miệng dính dầu mỡ của , để cho đổi lại tư thế thoải mái tựa vào trong ngực nàng.

      --- ------ ------ ------

      Trong ánh trăng mờ, Tiếu Tuân ngửi thấy được mùi thơm kỳ lạ, khẽ mở mắt ra.

      Cách đó xa, có nữ tử nằm nghiêng , trong ngực của nàng có bóng dáng nho hơi nhúc nhích yên.

      Đó là nam tử, cầm trong tay cái gì đó, miệng khẽ gặm, vẻ mặt thỏa mãn, giống như chiếm được toàn bộ thế giới.

      nhìn cảnh tượng này vốn ấm áp, nhưng cảm thấy vết thương mơ hồ đau ỷ, như con kiến gặm thức ăn, loại đau sâu tận xương tủy.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Sơ Hiểu Mộ Niên - Chương 15

      Edit : Âu Dương Lạc Cửu



      Lúc Tiếu Tuân tỉnh lại Sơ Hiểu phát ra , hơi cau mày, mang thịt bọc lại nhét vào chỗ của .

      biết vì sao trực giác nàng muốn tiếp cận quá gần người này, loại cảm giác này rất kỳ quái giống như nơi phát ra nó chính là ở chỗ .

      Chẳng lẽ đây chính là trực giác của nữ nhân? ! [ tác giả: được rồi, ta thừa nhận ta có loại thú vị thấp kém. ]

      Mộ Niên nhai kỹ, bàn tay nhàng nắm thịt đưa tới bên miệng của nàng.

      Nàng vòng hai tay quanh , khi bàn tay chạm đến bụng hơi quét vòng.

      nhàng cúi đầu, cái miệng cắn chút, nhàng rung đầu.

      Nàng từng ăn đồ ăn hai tuần liên tục, lúc đói liền cắn mút ngón tay của mình.

      Bây giờ nghĩ đến loại cuộc sống đó đột nhiên cảm giác xa xôi .

      Khẽ cười, loại cảm giác thỏa mãn này a. . . . . .

      Cảm giác người trong ngực cọ cọ cổ của mình.

      Cảm nhận được động tác của nàng, Mộ Niên nâng khối thịt, quay đầu vểnh miệng lên, dáng vẻ có chút oán giận.

      Bất đắc dĩ kéo vào trong ngực, cúi đầu xuống, lọn tóc xẹt qua gương mặt nàng, hơi ngứa chút, cũng rất ấm áp.

      Tiếu Tuân nhìn khối thịt bên người, trong lúc lơ đãng nhìn thấy bộ dạng của hai người, khẽ giấu vẻ mặt của mình.

      Tâm tình lúc này, phức tạp khó diễn tả bằng lời.

      --- ------ ------ ------ ------ -----

      Đêm khuya vắng vẻ.

      Sơ hiểu nhàng đùa bỡn tóc rối trán Mộ Niên.

      Cau mày dừng lại động tác.

      Ném hòn đá đánh rơi ngân châm bay tới.

      Sơ Hiểu nhàng ôm lấy Mộ Niên, để tựa vào bên cây.

      tại Mộ Niên ngủ rất quen, giống với lúc hai người mới vừa gặp mặt trước kia, lúc nào cũng dễ thức tỉnh.

      Đứng lên, vẻ mặt giận giữ thể che dấu.

      Nàng rất khó chịu.

      --- ------ ------ ------ ------ ---

      Trong ánh trăng mờ Tiếu Tuân cảm nhận được khí tức nguy hiểm, nhưng vẫn rất an tâm nhắm hai mắt.

      Với bản lĩnh của người kia, hẳn là có vấn đề.

      Bỗng nhiên cảm giác được cỗ áp lực cường đại, ngay cả thân thể nợ biết bao nhiêu là máu như cũng cảm nhận được áp bách to lớn. Tay chân giống như đóng băng thể động đậy, ý thức được, có thể cứng ngắc sờ soạn bội kiếm bên hông, mặc dù cuối cùng cũng thể làm được như mong muốn.

      lâu sau khí thế lại đột nhiên thu hồi, mở mắt ra.

      đắm chìm dưới ánh trăng, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng khẽ xẹt qua người , sau đó thản thiên thu hồi.

      " rồi, ngươi an tâm ngủ ." Ngữ khí của nàng vẫn khiêm tốn như vậy, nhưng lại cảm thấy nội tâm của nàng lạnh nhạt.

      Người này, chung quy làm cho người ta có cảm giác thay đổi rất nhiều.

      Sơ Hiểu lại ôm Mộ Niên vào trong ngực rồi nhắm mắt lại.

      Trong lòng nàng rất phiền não, nàng chán ghét khi có người can thiệp vào cuộc sống bình yên của hai người bọn họ.

      Mộ Niên bĩu môi, khẽ hừ . Nhích lại gần nơi phát ra ấm áp.

      ấm áp, tiếp tục chìm vào giấc ngủ.

      --- ------ ------ --------

      Lưỡi đao lạnh như băng cắt tới cổ Mộ Niên, bỗng nhiên mở mắt ra.

      Lưỡi đao ngừng lại nằm ngang giữa trung.

      bị hoảng sợ trợn to mắt. Ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt kiên nhẫn của Sơ Hiểu, trong đó lóe lên ngọn lửa.

      "Răng rắc." Thanh kiếm gãy thành hai nửa.

      Sơ hiểu cúi đầu nhàng hôn trán của "Chờ ta lát, cần lo lắng." biết từ chỗ nào rút ra dải lụa, nhàng che mắt của "Ngoan ngoãn. cho nhìn lén nha."

      Cho dù như thế nào chăng nữa, nàng cũng muốn bảo vệ con ngươi trong suốt của .

      Sắc mặt Mộ Niên trở nên hồng hồng, gật đầu.

      Sơ hiểu cúi đầu cười, lúc ngẩng đầu lên trong mắt khôi phục mảnh thản nhiên, cùng với ánh sáng thị huyết.

      "A, các ngươi tới giết người nào." Trả lời hay trả lời phải là trọng yếu, nàng chẳng qua là lộ ra ý tứ các nàng chỉ là người ngang qua.

      ít hắc y nhân vây quanh bọn họ, Sơ Hiểu buồn bực vì mình ngủ thiếp .

      Hắc y nhân cầm đầu dừng lại, chắp tay với nàng: " nương, chúng ta được phân phó dẫn vị công tử này , phải cố ý quấy nhiễu hai vợ chồng nương." Dựa vào trực giác của mình, nữ tử này vô cùng nguy hiểm. Chưa bao giờ mình có cảm giác mãnh liệt như vậy. Căn cứ vào thủ hạ lúc trước phái tới, cũng cảm thấy nữ tử này phải là nhân vật đơn giản, mình hết sức hiểu , lâu như vậy, đây là lần đầu tiên mình vẫn chưa động thủ mà thu tay lại buông tha. Mà nử tữ này mặc dù mặt mũi ôn nhu, vẻ mặt nhu hòa, mà nụ cười trong mắt lại làm cho mình cảm nhận được lạnh lẻo .

      Ánh mắt lành lạnh quét qua Tiếu Tuân, cảm nhận được trong lòng nguội lạnh.

      Ngôn ngữ của nàng từ đầu đến cuối đều mềm , ấm áp giống như bằng hữu xa cách chuyện với nhau như vậy: "A, ra là như vậy. Nhưng chúng ta cũng có ý định để theo ngươi đâu." nhàng níu lấy ống tay áo nàng, truyền nhiệt độ cho ngón tay có vẻ lạnh như băng.

      Trong lòng Mộ Niên đoán người nọ hẳn là nam tử, mà giống như là phiền toái , theo bản năng cầm ống tay áo Sơ Hiểu. lo lắng nàng bởi vì ngại phiền toái mà dứt khoát giao ra.

      Nhiệt độ xuyên qua lòng bàn tay, lòng của hai vô cùng ấm áp và ăn ý.

      Hắc y nhân cau mày, ngón tay nắm chuôi kiếm.

      "Như vậy. . . . . . đắc tội."

      --- ------ ------ ------ ---

      Yên tĩnh tiếng động.

      có tiếng đao kiếm như dự đoán, trong lòng Mộ Niên sợ hãi, đưa tay muốn tháo dải lụa.

      bàn tay nhàng đặt lên tay , cảm nhận được bàn tay quen thuộc lướt qua lòng bàn tay , lúc này Mộ Niên mới an tâm.

      khí như cứng lại.

      Tận mắt nhìn thấy nử tữ này biết dùng loại phương thức nào chớp mắt đoạt trường kiếm bên hông hắc y nhân, thanh kiếm nhàng vẽ đường cong trung, hắc y nhân đứng ở đó lâu vẫn nhúc nhích.

      Ngay sau đó liền nhìn thấy đầu của hắc y nhân chậm rãi từ cổ trượt xuống, thẳng tắp đập xuống đất, vẻ mặt bình thản, tia máu cũng có.

      Tiếu Tuân sững sờ đặt tay lên ngực, cảm nhận được nơi đó đập "Thình thịch".

      . . . . . . Người này, người này. . . . . .

      vẻ mặt nhu hòa như thế, nhàng mang thân kiếm sạch cắm vào bên người: "Còn chưa sao?" Giống như thương lượng .

      Lúc này mấy người kia dường như mới phản ứng được, giống như gặp quỷ lui về phía sau, tay cầm kiếm khẽ run.

      Sơ hiểu khẽ nhếch miệng lên độ cong nho , "Nhớ mang toàn bộ đồ nhé." Nghiêng đầu đụng vào trán Mộ Niên.

      --- ------ ------ --------

      Sơ Hiểu đưa tay, nhàng lấy dải lụa xuống, tiện tay bỏ vào trong áo.

      Mặt Mộ Niên đỏ hồng, nhìn chung quanh.

      Giống như cái gì cũng chưa xảy ra.

      Hơi nghi ngờ, " sao." Nàng nhàng , luồng khí khẽ xẹt qua trán của , tiếp theo tim của hơi ngứa chút.

      "Đa tạ Lâm nương cứu giúp." Tiếu Tuân vẫn trầm mặc bỗng nhiên .

      Nghe thấy lời này, hai người trước mặt đồng thời lộ ra vẻ mặt u phức tạp.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :