1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không - Nữ tôn] Sơ Hiểu Mộ Niên - Nhược Minh Nhược Hề (Hoàn - 22c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 05

      Sơ Hiểu cùng Y Cẩm nhận những vụ án bàn Cảnh Tri, sau đó nàng liền gục ở bàn nghỉ ngơi. Cảnh Tri cùng Sơ Hiểu bằng tuổi nhau, trong nhà có phu lang, bởi vì bị ép hôn cho nên trong tâm Cảnh Tri muốn tiếp nhận, cả ngày vùi đầu vào các vụ án, tình nguyện về nhà.

      Hai người đối với chuyện này rất quen thuộc, cộng thêm cũng có cái vụ án trọng yếu nào, bao lâu đem công việc bố trí xong.

      "Tại sao hôm nay thấy Tô Tô?" Sơ Hiểu thu thập xong bàn hỏi, Tô Tô lần này thăng chức thành người trong nhóm truy nã, bình thường luôn theo phía sau trợ thủ nàng, tạm thời xử lí công việc giống như các nàng. Dĩ nhiên, các nàng bốn người, phải có người bắt người.

      Sơ Hiểu chính là Tô Tô tính cách phiên bản Y Cẩm; Y Cẩm chính là nữ hài có chút ngượng ngùng --- dịu dàng; muội muội của nàng ấm áp, Cảnh Tri chính là thủ hạ, làm việc cẩn thận, bụng đen; còn có Ngụy Chỉ, mị nam nhân, đúng vậy, xin chú ý, là nam, thủ hạ của Hạ Húc đều là nam.

      Lúc làm công việc cảm thấy thiếu cái gì, mới nghĩ đến thiếu Tô Tô om sòm.

      "Đem vụ án giao cho bọn họ làm rồi, gần đây nghe hai giáo tranh đấu lợi hại a, triều đình lâu nữa có thể có hành động, bây giờ có thể rãnh rỗi cứ rãnh rỗi ." Y Cẩm híp mắt lười biếng vừa .

      Hai giáo theo lời Y Cẩm là Thương Minh cùng Nghịch Lâm, là giáo phái lớn nhất quốc gia này. là giáo phái, ra bọn chúng liên quan đến quốc gia buôn bán, đồng thời cũng là tổ chức sát thủ. Thương Minh cùng Nghịch Lâm bất đồng với nhau. Ở Nghịch Lâm chú trọng phối hợp, ý thức đoàn thể mạnh; mà Thương Minh lại có thói quen mình hành động, mọi việc làm theo sở thích của mình, dĩ nhiên, thể chạm đến điểm mấu chốt.

      Lúc đầu Hoàng thất đối với chúng cũng chỉ là mở con mắt nhắm con mắt, mà gần đây hai phái cực kỳ vừa mắt với nhau, khiến cho cả quốc gia đều vội vã cuống cuồng, giá hàng có khuynh hướng tăng lên, vật liệu cũng nhanh chóng bị bọn họ độc quyền kinh doanh, cho nên đại khái lâu sau đó chỉnh đốn bọn họ, gần đây phía bên để cho các nàng xuất thủ kiểm tra tình trạng muối lậu, cấm hai phái tham dự các nghề kinh doanh trọng yếu.

      Nghĩ như vậy, Sơ Hiểu liền nghĩ đến tổ chức của mình ở đại, chút ký ức tốt liền lên.

      Nàng bỗng nhiên nghĩ tới chuyện, nhìn bàn tay của mình, nhíu lông mày.

      "Ta về nhà, mình ngươi nhìn mà làm ." Từ trong tủ treo quần áo lấy ra cái chăn mỏng, che lưng của Cảnh Tri, nàng với Y Cẩm.

      Y Cẩm cười, dụng quyền đánh vào vai nàng, "Tốt, đừng làm cho người nhà ngươi sốt ruột chờ đợi, cũng xế chiều rồi, bọn họ cũng sớm trở lại thôi, qua thời gian ngắn nữa khẳng định rất bận rộn, các ngươi là vợ chồng son nên dành thời gian a. . . . . ."

      Sơ hiểu xì cười, xoay người ra cửa.

      Ra ngoài liền nghe tiếng của bọn Tô Tô cách đó xa, Sơ Hiểu bất đắc dĩ cười cười.

      Quả nhiên giây sau liền nghe tiếng kêu của Tô Tô:"Hắc, Sơ Hiểu lão đại, mấy ngày gặp, nghe ngươi cưới phu à nha?"

      Vốn định đường vòng, Sơ Hiểu vô lực xoa bóp huyệt thái dương, "Đúng vậy a, tin tức linh thông."

      "A, tân hôn cảm giác thế nào?" Tô Tô thân thể nhích lại gần, nhưng lập tức bị Ngụy Chỉ nhéo tai lôi trở về, trêu chọc : "Tò mò cuộc sống riêng của người ta, mình ngươi cũng nên thử chút cho tốt a ~~"

      Kế tiếp liền bị Tô Tô bất mãn kêu đau, Ngụy Chỉ điệu vô sỉ bỏ thêm dầu vào lửa.

      đôi giày đen sạch xuất ở trước mắt nàng.

      "Ngươi thành thân rồi? "Thanh vẫn cứng nhắc khác gì lúc bình thường, nhưng nàng nhạy cảm cảm thấy giọng điệu có chút bị đè nén.

      "Đúng vậy a." Nàng khẽ cười.

      "Như vậy," đến gần, dừng lại chút, cuối sát bên người, "Chúc mừng ngươi. . . . . ."

      Sơ Hiểu nhíu mi, lắc mình quá nhanh, chưa kịp xem vẻ mặt .

      thầm cảm thấy hôm nay Hạ Húc có chút kỳ quái, vẫn rất lạnh lùng , giống như đối với cái gì cũng thờ ơ, biết lần này ra cửa gặp cái gì, làm giống như có chút vui. Bất quá bình thường bọn họ chỉ quen biết hời hợt, nghĩ nhưng để trong lòng.

      --- ------ ------ ---

      Từ nha môn về nhà tính cũng xa, nhanh chút mà đại khái hơn mười phút là liền đến.

      Bước nhanh tới, Sơ Hiểu nhìn tay của mình, bỗng nhiên đem ngón tay đặt ở trong miệng, nhàng cắn xuống.

      Đầu ngón tay thấm ra giọt hồng, nhưng chốc lát liền biến mất.

      Sơ Hiểu dừng bước, nhìn nó lâu, chợt từ bên hông rút ra thanh chủy thủ, cắt lên tay nhợt nhạt, ra dấu vết.

      Chỉ thấy vết thương dài này khép lại với tốc độ kinh người, có lưu lại tia dấu vết.

      Mặc dù sớm chuẩn bị tâm tư, nhưng trong lòng vẫn có loại cảm giác nên lời.

      Sơ Hiểu ở đại sinh ra liền bị cầm làm thí nghiệm, cùng nàng còn có mấy trăm hài tử. Bọn họ bị tiêm vào loại thuốc thử chẳng ai biết, sau đó người phát sinh chút phản ứng biến dị, mà chỉ có ít hài tử sống sót, thậm chí nhất định có tàn tật.

      Về phần Sơ Hiểu, chính là thành phần bên trong số đó. Nàng rất bình thường, cho nên người nọ cho rằng thí nghiệm thất bại, cũng làm khó bọn mấy, chẳng qua là gia tăng biên độ huấn luyện của bọn họ.

      Tuổi thơ của Sơ Hiểu, nàng vẫn luôn tránh nhắc đến

      Nàng từ phát ngũ giác của nàng khác hẳn so với người bình thường, vô cùng phát triển. Thân thể có chút năng lực chữa khỏi, động tác nhanh nhẹn. . . . . . Những thứ này cũng có bao nhiêu vấn đề, trọng điểm là, nàng ham thích máu.

      May mắn, nàng dựa vào nghị lực của mình huấn luyện đến nhìn thấy máu cũng có bao nhiêu phản ứng, nếu như phải sợ là thân thể mình. . . . . .

      Người bình thường đâm xuyên qua thân thể phải chết, nhưng thân thể nàng dù có máu me khắp người cũng chầm chậm khôi phục nguyên dạng, nhưng Sơ Hiểu chưa từng nghĩ rằng đây là bởi vì thể chất vốn có của mình tạo thành.

      nghĩ tới cỗ thân thể này vẫn có những chỗ đặc thù này.

      Bất quá, như vậy cũng có thể có năng lực giúp mình bảo vệ người bênh cạnh .

      --- ------ ------ ----

      Mộ Niên ngồi ở cửa, trong ngực ôm vật , nhìn nơi xa.

      Nàng có trở về ăn trưa hay , nhưng vẫn muốn đợi chờ.

      Khi thấy thân hình màu xanh kia, phát đuôi lông mày của mình lên tia cười.

      Nhìn thấy nàng lúc thấy mình vẻ mặt trở nên dịu dàng, vô cùng thỏa mãn, biết, mình đối với nàng mà là đặc biệt, thế này là đủ rồi.

      Sơ Hiểu nhìn thấy khói bếp ấm áp nhà mình, vẻ mặt liền hòa hoãn xuống, nhìn kỹ, liền phát bóng dáng gầy gò ngồi ở đằng kia.

      Nàng cười lên phía trước, "Ta trở về."

      đối với nàng khẽ mỉm cười: "Ừ."

      Nàng liền trong ngực ôm vật lông mềm như nhung:". . . Cái này. . . . . ."

      cười vui vẻ : "Ta nhặt được tiểu cầu, rất khả ái, Sơ Hiểu, chúng ta có thể nuôi nó ?" xong sờ sờ đầu của nó, nó thuận thế liếm liếm ngón tay của , khiến cho cười khanh khách.

      Mộ Niên của nàng a. . . Thậm chí ngay cả sói cũng có thể nhặt được sao. . . . . .

      Nàng bất đắc dĩ, "Mộ Niên, hãy nghe ta . . . . . ."

      thấy thế, bộ dạng tội nghiệp nhìn nàng, Tiểu Lang trong ngực cũng ô ô gọi. . .

      Nàng buồn cười nhìn lớn , bất đắc dĩ thỏa hiệp: "Được rồi, bất quá Mộ Niên, nó cũng phải là con chó , mà là con sói. . . . . ."

      khẽ kinh ngạc, cười vui vẻ: "Người em của ta là Tiểu Lang sao, là lợi hại ~"

      Người em. . . . . . Danh tự này . . . . . .

      Nhìn bộ dáng vui vẻ, nàng cuối cùng bất đắc dĩ ôm vào cửa. . .
      Phong Vũ Yênlinhdiep17 thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 06:


      Sau khi ăn xong cơm trưa, Sơ Hiểu đếm xỉa đến đề nghị "Cùng nhau ngủ" của Mộ Niên, cho tiểu lang cái tổ ấm áp.

      Nhìn bộ dạng tội nghiệp của người sói, Sơ Hiểu cảm giác lấy chút tội ác, nhàng hừ tiếng, đến thư phòng tìm đọc tài liệu có liên quan đến án kiện hôm nay.

      Thấy chủ nhân bị đả động dù chút, tiểu lang rất biết điều nằm sấp về phía trước tự mình lót hang ổ, chỉ hận mình nịnh bợ lầm người rồi.

      Mộ Niên vẫn bộ dáng ủy khuất, cộng thêm vẻ mặt oán trách theo phía sau Sơ Hiểu, hi vọng nàng có thể thay đổi ý.

      Sơ Hiểu có chút buồn cười, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, xoay người lại, phản ứng kịp đụng vào trong ngực nàng.

      Nàng nhìn y phục , : "Ngươi cỡi y phục ra . . ."

      Gương mặt Mộ Niên lập tức nóng lên, trở nên hồng hồng, cũng lắp bắp: ". . . Sơ. . . Sơ Hiểu ngươi. . . . . ."

      Sơ Hiểu có chút buồn cười nhìn , : "Nghĩ cái gì thế, ta giúp ngươi vén ống quần."

      "Ưm. . . . . ." che lại khuôn mặt đỏ hồng, " sao, cần. . . . . ." Mặc dù có chút dài, nhưng đến mức dẫm lên, hơn nữa nó dài như thế có thể che mắt cá chân của , rất sợ người ta nhìn mắt cá chân của rồi lộ ra vẻ mặt xem thường.

      Sơ Hiểu nhàng cười cười rồi kéo vào trong phòng khách.

      Nàng biết lo lắng, nhưng nàng lựa chọn để ý đến, cuối cùng rồi ngày, nàng tin tưởng quên những thứ này.

      "Nhanh, chút là tốt thôi" Sơ Hiểu đặt ghế, vốn định tới sau tấm bình phong, bỗng nghĩ đến rằng mình thể cùng cả đời như vậy, cũng ngại ngùng mà ngồi xổm xuống ở trước mặt , nhàng cởi vạt áo ra.

      Mộ Niên cúi đầu, né tránh. Sơ Hiểu nhìn thấy tai hồng hồng, có chút bất đắc dĩ: "Mộ Niên, nên thẹn thùng, chúng ta là vợ chồng . . . . . ."

      "Ưm. . ." thấp giọng , " có. Ta chỉ là . . là quá quen. . . . . ." quen khi có người quan tâm, sợ nếu trở thành thói quen, nếu khi mất , mình chắc chắn thể quên được.

      "Được rồi." Giọng nàng trầm thấp, nhưng lại nghe được trong đó có bất đắc dĩ cùng với ít vui sướng. "May mắn, thời gian của chúng ta còn rất dài. . . . . ."

      Cả đời, đủ dài. . .

      --- ------ --------

      Lúc Mộ Niên hồi phục lại tinh thần, đứng ở đường.

      Sắc mặt đỏ ửng như trước, giảm chút nào, nhìn Sơ Hiểu đứng ở bên mỉm cười với .

      còn nhớ chuyện phát sinh lúc trước : Mộ Niên thận trọng mặc y phục mới, cẩn thận mang thắt lưng màu xanh biếc hông. Nàng bỗng nhiên nhàng cầm mắt cá chân , để ý bộ dáng khẩn trương lo sợ của , có chút ngượng ngùng và kiên định : "Mộ Niên, mắt cá chân của ngươi, rất đẹp. . . . . ."

      Sơ Hiểu trước giờ chưa từng qua lời nào buồn nôn như vậy..., mà Mộ Niên cũng chưa nghe qua tiếng trắng trợn như vậy, hai người nhất thời đỏ thẫm cả mặt. . . . . .

      Sơ Hiểu rất nhanh khôi phục bộ dáng cười nhàng, rằng xế chiều rãnh rỗi, muốn cùng ra ngoài dạo phố.

      vẫn còn ngây ngốc biết chuyện gì xảy ra, chờ phản ứng lại đứng ở đường.

      Cúi đầu nhìn hoa văn ngay ngắn được thêu tinh sảo vạt áo, nhàng cười, trong lòng vô cùng thỏa mãn.

      Trước tầm mắt xuất bàn tay thon dài "Nàng nhìn nhướng mày, khóe miệng hơi nhếch lênh, " cần tách rời."

      Mộ Niên có cảm giác bộ dạng cười xấu xa vừa rồi của Sơ Hiểu giống như là trêu ghẹo , bĩu môi, bộ dạng có chút bất mãn. Đan bàn tay của mình vào tay ấm áp của nàng.

      Nàng thấy thế, càng thấy thú vị, trong tay dùng ít lực, lập tức ngã lảo đảo vào trong ngực của nàng.

      Đẩy ra, "Ưm." có chút ngượng ngùng lặng lẽ nhìn chung quanh, thấy có người nào nhìn, thở hơi thầm cảm thấy may mắn.

      Gặp bộ dáng cẩn thận từng li từng tí, Sơ Hiểu bất đắc dĩ cười cười, đem che ở trước ngực.

      --- ------ ------ -------

      Ở dưới kiên trì của Sơ Hiểu, Mộ Niên miễn cưỡng lựa chọn y phục màu trắng.

      Rất nhanh đến mùa đông, Sơ Hiểu nghĩ đến Mộ Niên chỉ có kiện y phục, mà dùng vải vóc làm ra cũng rất tốn kém, vải vóc trong nhà nàng mua ra dùng để giết thời gian, cho nên thừa dịp vô ích liền mua thêm chút ít y phục cho Mộ Niên.

      Mộ Niên cảm thấy mua nhiều rất lãng phí, cũng muốn tự làm đồ trong nhà, khăng khăng nên, nhưng lay chuyển được Sơ Hiểu, cuối cùng mới miễn cưỡng chọn .

      Bất đắc dĩ, Sơ Hiểu lại muốn lão bản lấy ra vài món màu sắc đơn giản hình thức chế tác tinh sảo, xem ít, chọn vài món, đem những thứ Mộ Niên chọn lấy hết rồi trả tiền.

      ra cửa tiệm, Mộ Niên có chút oán giận: " cần phải dùng nhiều y phục như vậy . . . . . biết cách tiết kiệm. . ."

      tay Sơ Hiểu xách đồ, tay vòng qua , nghe lải nhải bên tai, trong lòng đặc biệt kiên định.

      --- ------ ----

      Dọc đường ngừng nghe giọng oán trách, Sơ Hiểu bỗng nhiên cao hứng, xấu xa thổi vào lỗ tai hơi, : "Mộ Niên. Ngươi đích xác là người quản lý đồ trong nhà ta. . . . . ."

      Hài lòng nhìn tai đỏ lên, hung hăng quay đầu: ". . . . . . Ngươi. . . . . ." Trong lòng có chút ủy khuất, còn phải vì mình là phu lang trong nhà sao.

      Sơ Hiểu nắm ngón tay mảnh khãnh của , hơi nghiêng đầu, ghé vào bên tai bổ sung: "Ừ, nhưng ta thích ngươi quản lý đồ trong nhà. . . Làm sao bây giờ?"

      Trong lòng Mộ Niên ngọt đến mức như ăn cả tấn đường, có chút quen với việc Sơ Hiểu luôn trực tiếp, nghe nàng thích trêu ghẹo mình đồng thời cũng nghe ra thành khẩn trong lời của nàng, biết Sơ Hiểu thích xem bộ dáng tức giận đến mặt đỏ hồng, có chút bất đắc dĩ, cũng rất ngọt.

      Loại cảm giác thương này, tuyệt diệu. . .

      Thấy Mộ Niên , nàng vừa định trêu chọc mấy câu, bỗng nhiên sau lưng có người gọi tên của nàng.

      "Lâm bộ đầu. . ." Tiếng có chút xác định.

      Xoay người, "A, là Hạ bộ đầu . . . Tuần tra sao?" Nắm chặt bàn tay Mộ Niên nhân cơ hội rút ra.

      Hạ Húc toàn thân trường sam màu đen, thoạt nhìn rất nghiêm túc.

      "Ừ." Trả lời đơn giản, trong nháy mắt có chút tẻ ngắt.

      "Phu lang của ngươi?" đánh giá Mộ Niên, vẻ mặt có chút bén nhọn.

      Mộ Niên có chút sợ hãi núp ở phía sau nàng, Sơ Hiểu buồn cười dắt ra ngoài, ôm vào trong ngực.

      "Đúng vậy a," Nàng cưng chìu vỗ vỗ đầu của , ngẩng đầu "Còn có cái gì. . . . . ."

      "Ta gấp, trước." Hạ húc cắt đứt lời của nàng, vội vả quay đầu.

      " có chuyện gì sao?" Mộ Niên tò mò hỏi.

      Sơ hiểu lắc đầu: "Có thể phá án đến thần trí mơ màng , ha hả."

      "Ừ, nam nhân nằm trong nhóm truy nã ư, là lợi hại . . . . ."

      --- ------ -------

      Hạ húc quay đầu lại, tầm mắt nhìn xuyên qua dòng người liền trông thấy bóng lưng quen thuộc.

      Nàng ôm lấy người bên cạnh, bóng lưng này hạnh phúc như có cả thế giới.

      Mặt chút thay đổi, ngón tay nắm chặt trường kiếm bên hông.
      Phong Vũ Yênlinhdiep17 thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 07:

      "A Cẩm, ngươi rốt cuộc làm gì đó, còn mau tới đây! " giọng nam cao vút vang lên, Y Cẩm nghe được sợ run cả người.

      Khóe miệng co giật, Y Cẩm bất đắc dĩ nhún nhún vai với Sơ Hiểu "Ta sắp bị nam nhân này hù chết rồi" Tiếng hơi nghiến răng nghiến lợi.

      Cao giọng đáp lại: "Tới ~" Rồi chạy vào bên trong.

      Sơ Hiểu nhàm chán dựa vào cây cột buồm, nhìn lên trời : biết Mộ Niên có chăm sóc tốt mình hay .

      Thở dài tiếng , nhàng nhắm mắt lại.

      Mộ Niên ngủ được, ôm tiểu lang ngồi trong tiểu viện, nhìn lên trời: "Tiểu lang a tiểu lang, ngươi Sơ Hiểu bây giờ làm gì nhỉ?" Tiểu lang ngoan ngoãn gục ở trong ngực , ánh mắt vụt sáng, giống như an ủi.

      . . . . . . Mười ba ngày. . . . . . lâu như vậy sao. . . . . .

      Nhớ tới lúc trước nàng vẫn còn ở bên cạnh , giúp chọn lựa y phục, mà trong đêm hôm đó, người trong đầu mục bắt người bỗng nhiên vội vả tới nhà các nàng, cho nàng biết các nàng phải kinh thành chuyến, thời gian có thể dài, nàng nhanh thu thập, thuyền chuẩn bị xong.

      Nàng hơi ngơ ngác, hai người im lặng lâu, sau đó nàng thấy muốn cái gì đó nhưng vẫn ấp úng, cuối cùng vùi đầu giúp nàng thu xếp quần áo, che dấu vành mắt hồng hồng.

      lát sau, ngoài cửa truyền đến tiếng thúc giục, đến lúc nàng rời .

      Nàng vỗ vỗ đầu của : "Ta đây, phải chăm sóc mình tốt, nên nghĩ quá nhiều, ta mau sớm trở về. . . . . ." Tiếng cho phép cự tuyệt.

      cúi đầu nhìn nàng, gật đầu.

      Nàng ra ngoài, lại nghe thấy giọng khóc nức nở, nhất thời cảm giác hết sức khó chịu.

      Sơ Hiểu chợt xoay người, ôm vào lòng, cẩn thận nâng lên gương mặt , hôn xuống khóe miệng của , có chút thành thạo.

      "Đứa ngốc. . . . . ." nghe thấy nàng . . . . . .

      "Ô. . . . . ." Tiểu lang tò mò nhìn mặt Mộ Niên hết trắng rồi đỏ, vốn là thương cảm, bây giờ bị ngượng ngùng cùng ngọt ngào thay thế, vội cảm thán: nam nhân loài động vật kỳ quái. . . . . .

      Mộ Niên thấy hai mắt ngập nước của Tiểu Lang nhìn mình, nhất thời bối rối.

      . . . . . . Ưm, mình suy nghĩ gì thế. . . . . .

      . . . . . . là, mắc cỡ chết người. . . . . .

      "Cốc cốc. . . . . ." Tiếng gõ cửa cắt đứt suy nghĩ .

      Mộ Niên bắt đầu cảm thấy vui vẻ, mở cửa: "Tạo sao bây giờ mới đến. . . . . ."

      Người đến giống như ngượng ngùng gãi đầu cái: "Hắc hắc. . . . . ." Liền vào.

      "Ăn ?"

      ", muốn ăn."

      "Hắc hắc, ta đây cho ngươi bánh dứa này. . . . . . Bánh chẻo ngày hôm qua mùi vị như thế nào. . . . . ."

      "Ăn ngon. . . . . . Chờ Sơ Hiểu trở lại ta cũng muốn cho nàng nếm thử. . . . . ."

      ". . . . . ."

      ". . . . . ."

      --- ------ ------ ------ ------ --------

      tại nơi Sơ Hiểu và Y Cẩm ở nơi gọi là thuyền "Quân An Huy".

      Đây phải là thuyền thông thường, quý tộc ăn chơi trong thành ai biết chỗ này. Nó đặc biệt ở chỗ là kết hợp khách sạn với tửu lâu ** là chỗ ăn chơi lớn nhất, hoa lệ nhất trong nước.

      Lần này Thương Minh và Nghịch Lâm dường như đem chuyện làm lớn rồi, triều đình gần đây ở kinh thành phòng thủ chặt chẽ, gia tăng hành động lục soát, hy vọng có thể tìm ra dấu vết của bọn họ cũng như tìm hiểu nguồn gốc nguyên nhân nơi ở của bọn .

      Đối với việc lần này, Sơ Hiểu rất im lặng, biết người nào quá ngây thơ, cho rằng làm như vậy có hiệu quả.

      Bộ khoái như các nàng cũng xui xẻo rối rít bị triệu tập đến kinh thành, phân đến các nơi khác nhau, làm nhiệm vụ riêng. Nàng và Y Cẩm bị giữ tại Quân An Huy, dễ dàng cho việc thu thập tình báo

      Bằng tài ăn của Y Cẩm, nàng (YC) thành tiểu nhị của nơi này, mà công tác của nàng(YC) như nhân viên an ninh. Ban đầu Y Cẩm vì vậy mà có chút hả hê, nhưng khi nàng(YC) gặp được đệ đệ lão bản Quân An Huy -- Quân Nhã, nàng(YC) rốt cuộc cười được nữa.

      Đối với hai người bỗng nhiên đến, mọi người đều biết là người dựa vào quan hệ, cho nên thái độ đối với bọn họ quá tốt. Qua khoảng thời gian này khí mới chậm rãi hòa thuận. Nhưng Quân Nhã vẫn vừa mắt với bọn họ, thường sai sử bọn họ, Sơ Hiểu vẫn còn tốt, làm công việc phía sau, còn Y Cẩm hơi chút nghỉ ngơi cũng bị mắng chó máu xối đầu.

      "Chắc chắn có ai thèm lấy ! ! !" Y Cẩm lén cùng Sơ Hiểu oán trách lâu, cam lòng ngửa mặt lên trời.

      Sơ Hiểu nghe xong cũng chỉ mỉm cười, Quân Nhã này, phải là có ý tứ với Y Cẩm đấy chứ.

      Ở chỗ này đợi hơn mười ngày, hai người cũng phát tình báo hữu dụng nào, biết tình huống của Cảnh Tri và Hạ Húc như thế nào.

      Mà người mình quan tâm nhất , chính là .

      Hơn mười ngày rồi, biết ra sao.

      Vừa bắt đầu còn tưởng rằng bao lâu, nhưng bây giờ còn chưa có gì tiến triển. Trong lòng nàng có chút nóng nảy.

      Trong khoảng thời gian này Sơ Hiểu ổn định lại tâm tình của mình, nàng và Mộ Niên mặc dù chung sống với nhau lâu, có lẽ vừa bắt đầu mình đúng là hi vọng tìm được người an ủi, mình cũng tận tâm che chở . Bởi vì là phu lang của mình, cho nên cũng kiêng kỵ cái gì, bình thường hai người quả rất thân mật. Nhưng mà, nàng chưa từng nghĩ tới đây là cảm giác gì, vốn cảm thấy cứ thuận theo tự nhiên thôi, nàng quan tâm , để ý nàng, như vậy là tốt rồi. Nhưng ngày trước, nghe thấy khổ sở khẽ tiếng khóc lóc, trong lòng nàng rung động, nàng phát mình thay đổi. Cho tới nay mình luôn luôm mỉm cười, mọi người cũng cảm thấy nàng rất tốt, ra chỉ có tự mình biết, mình là người lạnh lùng. Lúc đầu đối với Mộ Niên có lẽ chỉ muốn là người bạn, nhưng dần dần mình quả bắt đầu lệ thuộc vào , nàng biết điều này giống lúc trước, có lẽ, mình dần dần thích rồi.

      Có lẽ sau này. . . . . .

      Cùng với sau này nữa. . . . . .

      Nàng bỗng nhiên cười, có chút mong đợi, có chút ngượng ngùng.

      Nhiều ngày ở chung với Y Cẩm như vậy, gặp mặt, lúc nào Y Cẩm cũng cười mập mờ.

      Ngọn đèn dầu Quân An Huy làm nổi bật nụ cười của nàng, vừa ấm áp vừa ngọt ngào.

      Vẻ mặt nàng nhu hòa nhìn nơi xa, giống như dừng lại ở chỗ người nàng tha thiết.

      Dừng bước nơi chỗ rẽ, tay phải cứ như thế đặt lên vị trí trái tim của mình. . . . . .

      --- ------ --------

      Sơ Hiểu trở lại phòng, cau mày, hơi kiên nhẫn và bất đắc dĩ than thở, đóng cửa.

      Xoay người, thanh thủy thủ lạnh lẽo để ngang cổ của nàng, thanh tà mị vang lên: "Ô, rốt cục trở lại. . . . . ."

      Ngón trỏ kẹp lại lưỡi đao, lắc cổ tay, chủy thủ xoay tròn hung hăng cắm vào vách tường.

      "Ngươi còn chưa ngán à." Sơ Hiểu cũng quay đầu lại, tới bên giường cởi áo ngoài, giắt đầu giường.

      Người tới cười híp mắt, nhổ thanh chủy thủ tường xuống, tới chen chúc giường nàng, bộ dạng rất vui vẻ: "Ừ, tối nay làm phiền ngươi nha." chờ nàng đáp lời liền kéo chăn qua trùm lên người, lập tức ra bộ dáng "Ta ngủ đây, ngươi cũng thể đá ta xuống".

      Nâng trán, khóe miệng giật giật, mặc niệm : ta cái gì cũng nhìn thấy. . . Điều này trở thành thói quen trước khi ngủ gần đây của Sơ Hiểu.

      Nữ nhân da mặt dày này. . . . . .

      Mình và nàng cũng biết nhau bao lâu, nàng lại làm bộ dáng rất thân quen, huống chi phương thức quen biết của các nàng cũng rất đặc biệt. . .

      Nhớ lại đại khái là tuần trước, nàng rửa mặt xong, ngồi ở bên giường đem trang sức xinh đẹp mua lúc sáng đặt ở bên trong phong thư, liền nghe ngoài cửa sổ có tiếng gì đó.

      Nàng làm như nghe thấy, thận trọng che miệng lại, chỉ thấy tiếng gió, sau đó tiếng cửa sổ được cẩn thận mở ra.

      Mùi máu tanh nồng đậm tới gần, người đến động tác nhàng, hẳn là cao thủ trong cao thủ rồi, bất quá mùi vị đậm như vậy. . . Nghĩ biết cũng khó a. . . . . .

      Rút ra chủy thủ dưới gối, dùng vỏ đao chặn lại thanh kiếm, cái tay khác chút hoang mang đem phong thư thả vào trong bao quần áo .

      Xoay người, nhìn thấy người có khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp, áo nhìn vào biết là đồ đắt tiền, bất quá toàn thân dính đầy vết máu.

      lại vung đao, giống như đụng đến vết thương, thẳng tắp ngã mặt đất, hôn mê bất tỉnh.

      Sơ Hiểu nhíu nhíu mày, ngồi xổm xuống xem xét thương thế của nàng, cũng có gì đáng ngại, chẳng qua là người bị thương ít, hơn nữa đường xa nghỉ ngơi dù chút. Nhìn bộ dáng nàng cưỡng hãn, chắc ngủ giấc khôi phục. Mình cũng làm như có việc gì lại nằm giường ngủ.

      Chờ tới buổi sáng ngày hôm sau, mở mắt ra liền thấy đó đứng ở trước mặt nàng, vẻ mặt khó coi giống như ăn vào con ruồi.

      Sơ Hiểu vẫn thản nhiên như , mặc quần áo, rửa mặt, giống như trước mắt người nào vậy, cho đến ra khỏi cửa, mới nhớ tới cái gì đó, quăng câu: "Nhớ đem sàn nhà lau khô sạch ."

      Đợi buổi tối Sơ Hiểu trở về, liền nhìn thấy tùy tiện ngồi ở ghế: "Ân Trúc."

      Nàng tiếp tục nhìn, ngày kế tiếp nàng mệt mỏi, chút cũng muốn trò chuyện.

      Ân Trúc cũng quan tâm, luôn luôn liên tục, bộ dáng bạn già lâu năm. Đến lúc ngủ, còn mặt dày chen lên giường, nếu đá nàng xuống, nàng liền bày ra bộ dáng đáng thương.

      Cứ như vậy, mấy ngày trôi qua, Ân Trúc có ý tứ muốn , Sơ Hiểu cũng rất ít khi cùng nàng đáp lời, trừ phi gặp đề tài hứng thú.

      Ân Trúc xem nàng giống như người bạn rất tín nhiệm, mà Sơ Hiểu ra cũng ghét nàng, thậm chí có chút ít cảm thấy hứng thú.

      Các nàng lẫn nhau biết đối phương đơn giản, nhưng lại chưa bao giờ mở miệng hỏi qua cái gì.

      Sơ Hiểu xem khuôn mặt ngủ say bên cạnh, nhếch miệng, cũng nhắm mắt lại.

      Người vốn ngủ say ở bên bỗng nhiên mở mắt ra, nghiêm túc đánh giá Sơ Hiểu phen, vẻ mặt có chút phức tạp.


      Chương 08:


      Sơ Hiểu rời khỏi giường sớm, Ân Trúc cũng quen với thói quen này của nàng, chỉ trở mình lẩm bẩm cái gì đó rồi tiếp tục ngủ.

      Rửa mặt đơn giản, đem y phục khô xếp ngay ngắn bỏ vào trong tủ treo quần áo, lại lấy ra bộ y phục màu lam, chậm rãi mặc người, lúc mang vào thắt lưng màu xanh biếc ở hông giống như nghĩ tới điều gì, khẽ giương lên khóe miệng.

      ra cửa, xoay người đánh giá. Quân An Huy tổng cộng có bảy tầng, ban đầu Sơ Hiểu nhìn thấy cũng khỏi cảm khái, nàng rất giật mình, nghĩ cổ nhân lại có thể làm đến được cái trình độ này, càng nàng làm việc ở tầng thứ sáu, tầng thứ bảy chỉ có lão bản Chỉ An Huy cùng đệ đệ của - Quân Nhã.

      Dừng lại ở trước căn phòng của Y Cẩm, thuần thục mở cửa, vào.

      Chỉ thấy Y Cẩm ôm chăn, trong tình trạng nửa mê nửa tỉnh, trong mơ hồ hoảng hốt khi nhìn thấy bóng đen trước mắt, liền lôi kéo lên giường: "A Lạc, ngủ cùng ta lát, nha môn có Cảnh Tri rồi. . . . . ."

      Khóe miệng nàng co quắp, mặt thay đổi đẩy ra khuôn mặt Y Cẩm dí sát lại gần, nhảy xuống giường, chút lưu tình đem nàng nhấc lên.

      'Hử?" Nàng giống như chê cười.

      Lúc này Y Cẩm dường như mới kịp phản ứng, lau lau mắt: "Ưm, Sơ Hiểu, sớm. . . . . ."

      Sơ hiểu an vị ở giường. Yên lặng nhìn Y Cẩm rửa mặt.

      Y Cẩm làm ướt khăn gấm, "Gần đây ngươi tại sao để ta giúp ngươi mang hộ đồ về nhà thế. . . . . . phải là mau chán rồi chứ? " Nàng có thân thích làm nghề mua bán, luôn buôn ba khắp nơi, có thể giúp tay mang chút ít vật cùng lời nhắn.

      "Ưm, " Kể từ khi Ân Trúc tới, nhìn thấy bao quần áo bên trong có giấy viết thư cùng tiểu sức phẩm của nàng, hỏi nguyên nhân sau đó liền vỗ ngực ôm lấy giúp nàng mang coi như đền bù tiền thuê phòng, Sơ Hiểu cũng gì, trong lòng vẫn rất tin tưởng nàng: "Gặp phải người quen biết, thuận tiện nhờ mang hộ."

      Y Cẩm hiểu gật đầu, xấu xa cười: "Ta này Sơ Hiểu ~ ta biết ngươi rất đau lòng Mộ Niên. . . gặp ngươi là có phúc khí a. . . . . ."

      "A," Nàng nhíu mi, " bằng ngươi, tất cả tiền tháng đều nộp lên cho phu lang. . . . . ."

      Y Cẩm cũng e lệ, tùy tiện : "Vậy thế nào ~ A Lạc là phu lang bảo bối của ta ~" Ánh mắt nàng nhu hòa.

      Thấy thế, nàng cũng cười mập mờ : "A Lạc cũng có phúc nha. . . . . ."

      " phải, " Y Cẩm khó được lúc đúng đắn ,"Là phúc khí của ta." Phát lời có chút buồn nôn, nàng cười "Hắc hắc".

      --- ------ ------ --------

      Nhanh chóng ăn xong bữa sáng. Y Cẩm chạy đổi ca với tiểu nhị cũng lầu, Sơ Hiểu cũng thay thế vị trí bảo vệ, đứng ở góc đại sảnh lầu hai.

      Mặc dù có chút thú vị, nhưng nàng vẫn đứng nghiêm ở nơi đó, bên tai nghe tiếng Y Cẩm nhiệt tình mà thuần thục.

      ra sau này nếu nàng từ chức cũng có thể làm tiểu nhị, Sơ Hiểu xấu xa nghĩ.

      "Răng rắc ~" tiếng, Sơ Hiểu dời tầm mắt. Chỉ thấy bàn khách nhân cách nàng xa giống như bởi vì ngôn ngữ bất hòa mà phát sinh tranh cãi, lúc này trong đại sảnh cũng có nhiều người, trong hai ăn mặc kiếm khách ngồi bàn kế bên nhịn được bóp nát cái chén, đặt lên bàn , cái bàn liền biến thành hai nửa.

      Tiếng vang có chút đột ngột, người trước thấy thế dời đối tượng chửi ầm lên, mà người thứ hai còn lại chỉ nhàng thoáng nhìn, người trước liền kinh hãi yên lặng.

      Y Cẩm thấy thế vội vàng chạy tới cười làm lành: "Khách quan bớt giận, tiểu nhân liền lập tức đổi cái bàn lớn cho ngài. . . . . ." Vừa vừa giống như đưa cái ánh mắt cho Sơ Hiểu.

      Sơ hiểu cau mày, cũng động tới.

      Quả nhiên liền thấy kia để lại thỏi vàng, lời nào phẩy tay áo bỏ . Sơ hiểu nghe thấy Y Cẩm giọng than thở : ôi, tính cách tốt. . . . . .

      Lúc này đám người gây lộn kia mới ngồi xuống, thẹn quá thành giận mắng to với Y Cẩm: "Còn nhanh mang thức ăn lên cho gia!"

      Vẻ mặt lạnh lẽo của Y Cẩm liền khôi phục nhiệt tình, cười ; "Được rồi, đại gia ~~~"

      Vừa , lập tức có nương nhanh chóng bưng khay lên.

      nương này qua huấn luyện, lại vững vàng, nước canh trong tay quả nhiên hề tràn ra.

      "Ôi chao?" Nàng nghe thấy tiếng ngạc nhiên nho của Y Cẩm, nhìn qua theo phương hướng của Y Cẩm, lập tức thấy chính ở giữa là bóng dáng nam tử gầy.

      Các nàng biết nam tử này, đoạn thời gian trước Lâu chủ Chỉ An Huy lúc chiêu mộ thấy đáng thương liền thu nhận , nhưng thân thể yếu ớt, nên cũng giao cho việc gì.

      Bất quá tính tình rất bướng bỉnh, chịu tiếp nhận công, thường hỗ trợ giặt quần áo, nấu cơm ..., lúc này lại tới thực tập rửa chén đĩa?

      Sơ Hiểu lần đầu tiên gặp liền nghĩ đến Mộ Niên, Y Cẩm cũng thấy đáng thương, nếu ngẫu nhiên gặp chiếu cố chút.

      . . . . . . Hiểu Hạ. . . . . . Nhớ mang máng hình như đó là tên của phải

      Chỉ thấy theo người phía trước, động tác tuy có chút ít thuần thục nhưng cái mâm trong tay cũng vững vàng.

      Giống như nhìn thấy hai nàng, cười cười với các nàng, Y Cẩm trả lời bằng tư thế cố gắng lên, nàng cũng khẽ gật đầu với .

      Nhìn cái mâm vững vàng trong tay để lên bàn, Y Cẩm giống như thở ra hơi.

      Lúc này liền thấy cải vả lúc trước thuận thế sờ soạng cổ tay của , liền đem kéo vào trong ngực của nàng.

      Hiểu Hạ hốt hoảng giãy dụa đứng lên, tay vô tình phất đổ chén canh , nước canh nóng văng đến người .

      Nam tử bên cạnh chửi ầm lên: "Nam tử biết tốt xấu này, dám cố ý đem nước canh hắt ở người chủ tử. . . . . ." Vừa vừa từ bên hông rút ra thanh roi da có giá trị , quất vào Hiểu Hạ.

      Y Cẩm thấy tình thế ổn, tay ngăn cản roi quất đến, tay đem Hiểu Hạ đẩy ra sau lưng.

      Y Cẩm cười làm lành: " là người mới tới hiểu quy củ, tiểu nhân thay cùng ngài bồi tội, ngài đại nhân rộng lượng. . . . . ."

      Nam tử thấy thế càng kiêu ngạo hơn: "Cẩu nô tài, nơi nào đến phiên ngươi chuyện. . . . . ."

      Lúc này mọi người khỏi lau vệt mồ hôi, đoàn người nam tử kia chắc là ở vùng bên ngoài, kinh thành ai biết sau lưng "Quân An Huy" có hoàng tộc làm chỗ dựa, các nàng làm sao có thể chọc nổi.

      "Công tử," Lúc này truyền tới thanh mát lạnh, dịu dàng mà uyển chuyển, " Mong ngài cho Chỉ An Huy bộ mặt, đại nhân chấp tiểu nhân. . . . . ."

      Chỉ thấy Chỉ An Huy cùng Quân nhã chậm rãi xuống, lời này của Chỉ An Huy giống như là với nam tử kia nhưng ánh mắt lại nhìn về phía gọi "chủ tử".

      "Thôi thôi ~" Nàng kia ra vẻ hào phóng phất phất tay, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Chỉ An Huy cùng Quân Nhã phía sau .

      Chỉ An Huy cười yếu ớt chào cái, ra: "Đa tạ vị nương, bữa này coi như Chỉ An Huy mời." Liền lên bậc thang.

      Thấy muốn , cuối cùng đứng lên, tay cầm ly rượu: "Quân Chỉ độ lượng, tại hạ bội phục, có thể hay hân hạnh được uống chén?"

      Bước chân Chỉ An Huy hơi dừng, ánh sáng lạnh chợt lóe, khôi phục lại bộ dạng hiền hòa, khẽ nghiêng người: "Đa tạ nương cất nhắc, nhưng Chỉ An Huy thực biết mùi rượu, chỉ làm trò hề , lần sau, chắc chắn tự mình chiêu đãi." Mấy chữ cuối cùng giống như có chút nặng, dứt lời xoay người lên lầu, còn đưa ánh mắt cho Sơ Hiểu.

      Sơ Hiểu nhàng cau mày.

      Mọi người đều đổ mồ hôi, cầu phúc cho biết tốt xấu đắc tội Chỉ An Huy kia.

      Nhưng hồn nhiên biết, si ngốc nhìn cửa lầu, giống như giây sau còn có thể nhìn thấy bóng hình xinh đẹp này. Cho đến khi người ngồi cùng bàn lôi kéo, mới lưu luyến ngồi xuống.

      Nhóm người kia tâm tình phá lệ vui vẻ ăn xong bữa cơm, liền ngông nghênh tiêu sái ra ngoài.

      Sơ Hiểu lặng yên theo, tới bên cạnh Y Cẩm, gương mặt nàng lạnh lẽo ra: "Nhất định phải, chiêu đãi, các nàng, tốt! ! !"

      Bất đắc dĩ nâng trán gật đầu, nhếch miệng, nhanh chóng đuổi theo.
      Phong Vũ Yênlinhdiep17 thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 09:

      Sơ Hiểu đứng hồi liền có người báo cho nàng biết An Huy gọi nàng qua chuyến.

      Từ rất xa nghe được tiếng Quân Nhã rống giận: ". . . . . . Ngươi lại bảo vệ xấu tiểu tử kia, ngươi. . . Rốt cuộc cùng có quan hệ gì. . . . . ."

      Cau mày, gật đầu với hộ vệ giữ cửa, vào.

      Quân Nhã ngượng ngùng ngừng , Y Cẩm sắc mặt u đứng ở bên.

      Chỉ An Huy gật đầu với nàng, nàng lập tức đến gần, lấy ra cái túi đặt lên bàn.

      "Ngân phiếu ba ngàn năm trăm lượng, trăm lượng vàng." Mặt nàng chút thay đổi, máy móc báo cáo số lượng bạc tìm được người đám người kia.

      Chỉ An Huy thản nhiên gật đầu, làm như vô tình nghiêng mắt nhìn qua vẻ mặt nàng.

      "Chỉ có chút tiền như vậy, còn dám ở Quân An Huy giương oai. . . . . . Ca. . . . . ." Quân Nhã hình như giận dữ.

      "Nhã Nhi ~" Chỉ An Huy nhàng thở ra, lại với các nàng: "Các ngươi lui xuống, hôm nay tạm thời nghỉ ngơi ."

      Sơ Hiểu yên lặng gật đầu, cùng Y Cẩm vẻ mặt vui ra ngoài.

      Sau lưng truyền đến tiếng Quân Nhã bất mãn: "Ca ~ ngươi cứ dễ dàng bỏ qua cho nữ nhân chết tiệt kia như vậy sao ~"

      biết đối phương cái gì, tiếng ồn ào dần dần lắng xuống.

      --- ------ ------ ------ ----

      Sắc mặt Y Cẩm xanh mét ngồi ở ghế, lời.

      Sơ Hiểu ngoài ý muốn cười cười ra: "Giận à?" Tay vươn vào bên hông lục lọi cái gì đó.

      "Hừ!" Y Cẩm chép miệng, "Đừng cho là ta biết suy nghĩ gì, ta thường ngày nhịn chút thôi , . . . . . . Quả thực là khinh người quá đáng. . . . . ."

      ". . . . . . Chỉ có hai ta xui xẻo, xa rời quê hương gặp phải cái loại này. . . . . ." Lời của nàng ngừng lại theo động tác của Sơ Hiểu.

      "Éc. . . . . . Sơ Hiểu à. . . . . ." Nàng thấy Sơ Hiểu ngừng móc ra ngân phiếu, ánh mắt lóe lóe lên tia sáng .". . . Ta biết với ngươi thế nào cho phải. . ."

      "Ta để lại bốn tờ ngân phiếu vạn lượng," Nàng tự tiếu phi tiếu, "Chúng ta mỗi người nửa."

      Y Cẩm lập tức cảm thấy sắc trời sáng lên, cả người cũng vui vẻ đến nở hoa, nỗi buồn phiền vừa rồi cũng nhanh chóng tan thành mây khói, trong lòng suy đoán đến vẻ mặt Lê Lạc.

      Sơ Hiểu nhìn sắc mặc Y Cẩm biến đổi, thầm buồn cười.

      "Có muốn ra ngoài chút , cần phải làm nhiệm vụ ." Sơ Hiểu cười cười.

      "Tốt ~" Ánh mắt Y Cẩm cười híp lại thành đường .

      --- ------ ------ ------ -----

      "Có người rơi xuống nước!" Hai người mới ra thuyền liền nghe tiếng gào thét.

      Sơ Hiểu vốn định tránh ra, nhưng Y Cẩm lại cố lôi kéo nàng chen vào đám người vây xem.

      Sơ Hiểu bất đắc dĩ, theo phương hướng mọi người nhìn quanh.

      "Tránh ra!" thanh quen thuộc vang lên, hai người kinh ngạc liếc nhìn nhau cái, vừa nhìn về phương hướng của thanh .

      Lập tức nhìn thấy Cảnh Tri vẻ mặt trầm chen vào, Hạ Húc đứng ở đàng xa, sắc mặt lạnh nhạt nhúc nhích.

      "A Cảnh!" Y Cẩm cao giọng hô.

      Cảnh Tri giống như nghe thấy, ngừng chen lấn đến bên bờ, "Tõm" Thoáng cái liền nhảy xuống.

      Y Cẩm sửng sốt, Sơ Hiểu cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

      . . . . . . Đây là Diệp Cảnh lạnh nhạt mà các nàng biết sao?

      lát sau, Cảnh Tri liền bơi đến bên bờ, bên cạnh cũng bóng người, Sơ Hiểu cùng Y Cẩm vội qua kéo nàng .

      "A Cảnh, ngươi làm cái gì vậy hả? Ta lớn tiếng gọi ngươi như vậy ngươi cũng đáp lại. . ." Y Cẩm cau mày phủi cây rong quấn quanh ở cánh tay.

      Sơ Hiểu cầm bàn tay lạnh như băng của Cảnh Tri. "Tới chỗ chúng ta đổi lại y phục , đừng để bị lạnh."

      Gương mặt Cảnh Tri lạnh nhạt, nhàng gật đầu, ba người liền cùng nhau tới Quân An Huy.

      Y Cẩm bỗng nghĩ đến cái gì, bước chân dừng lại chút, nhìn về phía người đàng kia, : "Hạ bộ. . . Hạ Húc cũng tới ."

      Hạ húc hơi ngẩn người, gật đầu, sắc mặt thản nhiên có thay đổi gì.

      --- ------ ------ ------ ----

      Cảnh Tri đổi lại y phục của Y Cẩm, vóc dáng hai người khá giống nhau, y phục cũng vừa người.

      " mau, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Y Cẩm bộ dáng muốn nghe ngóng hóng chuyện..

      Cảnh Tri nhức đầu vuốt vuốt huyệt thái dương, nàng chán phiền toái, nhưng Y Cẩm cứ khăng khăng lải nhải làm nàng có biện pháp: "Nhận lầm người."

      "Ồ ~" Hai người liếc nhau cái, gật đầu. Cũng biết Cảnh Tri là người chủ động cứu người, là chuyện cười ~

      Thấy Cảnh Tri muốn chuyện, Y Cẩm rất thức thời dời đề tài: "Thế nào lại ra đường?"

      "Ừ , hôm nay là. . . . . . . . ." tập trung trò chuyện, câu được câu . . . . . .

      Sơ Hiểu khẽ nhấp ngụm nước trà, mới vừa rồi Cảnh Tri nhận lầm người , nàng cảm giác được Hạ Húc giống như nhàng liếc nàng cái.

      --- ------ ------ ------ -----

      Đưa hai người , Sơ Hiểu và Y Cẩm vốn chuẩn bị trở về, Sơ Hiểu bỗng nhiên lại muốn hóng gió, nên lên boong thuyền.

      Dựa vào bên cạnh, trực giác Sơ Hiểu biết tại sao bỗng nhiên tự với mình rằng muốn ở lại chỗ này.

      Nhìn lưu lượng khách lui tới thuyền, nàng cảm thấy có chút trống rỗng.

      Rốt cuộc bao nhiêu ngày rồi? Mình rời bao nhiêu ngày? Nàng dám nghĩ, nếu thử nghĩ liền có cảm giác đặc biệt bị đè nén.

      Mặc dù Ân Trúc gần như mỗi ngày đều đề cập đến tình huống Mộ Niên bây giờ, nhưng nàng vẫn yên lòng.

      Tiểu tử ngốc kia có ăn cơm đúng lúc , lúc ngủ có đắp kín mền , lúc may vá chú ý đâm mình bị thương, lúc nấu cơm có bị bỏng hay , có bị tiểu lang khi dễ chứ?

      Thân thể của hàn, rất sợ lạnh, buổi tối mình ngủ, có gặp ác mộng , có nghĩ đông nghĩ tây . . . . . .

      Nếu còn kéo dài, nàng biết chịu đựng làm sao, có lẽ nàng phải bỏ phần công tác này.

      Mộ Niên, Mộ Niên .

      Nàng chưa từng nghĩ tới khi xuyên qua người mình lại phát sinh loại chuyện này, cũng chưa từng nghĩ tới mình có thể gặp được loại người này.

      Trước đây nàng vẫn mình, cũng quen như thế. Có lẽ quả nàng được đồng nghiệp cùng học sinh thích, nhưng chưa bao giờ có người thử đứng ở bên cạnh nàng, với nàng.

      Có phải nghĩ mình cười quá xa cách, hay là cảm giác mình quá cao thể chạm? Tóm lại, luôn đơn.

      Nàng rất may mắn khi mình tiếp nhận được đồng bạn, như vậy, nàng mới có thể gặp những người kia, từ đó cuộc đời của nàng phong phú hơn.

      đại, nàng đối với tình cảm biết chút gì, lúc này mới nhận ra nỗi buồn ly biệt chân chính. Nàng hận tại thể lập tức bay trở về nhà, ở Quân An Huy đợi quá lâu, thể bình tĩnh được nữa.

      Mộ Niên, Mộ Niên . . .

      ". . . . . . Sơ Hiểu. . . . . ." Nàng giống như nghe thấy được thanh quen thuộc kia, nhìn về phương xa, bỗng nhiên kịp phản ứng chợt quay đầu lại.

      Tràn ngập chóp mũi là mùi thơm quen thuộc của cơ thể.

      Sau đó, nàng liền nhìn thấy đôi mắt ngập nước. . . . . .



      Chương 10:


      Ân Trúc vội vàng trở về, thuần thục nhảy qua cửa sổ tiến vào bên trong, luống cuống tay chân đóng cửa lại, la lên: "Sơ Hiểu, người của ta phu lang ngươi ngồi thuyền tới kinh thành, nhưng ta còn chưa tìm được , ngươi nên gấp gáp, ta lập tức phái thêm nhiều người nữa cùng tìm. . . . . ."

      Ân Trúc xoay lại, ngẩn người, buồn bực nhếch miệng: "Chậc, coi như ta chưa hề gì. . . . . ."

      Sơ Hiểu cong cong khóe miệng, sờ sờ khuôn mặt kinh ngạc của Mộ Niên, thản nhiên liếc Ân Trúc cái.

      Nàng nhìn thấy khuôn mặt dịu dàng của Sơ Hiểu, có chút luống cuồng, sờ sờ cánh mũi rất thức thời : "Cái này. . . . . . Ta trước. . . . . ." Xoay người mở ra cửa sổ vừa mới đóng lại.

      ". . . . . . Đa tạ ngươi. . . . . ." Phía sau truyền đến lời nhàng của Sơ Hiểu.

      "Ừ. . ." Tâm tình nàng bỗng nhiên rất tốt, cười hắc hắc, " có chuyện gì, ta còn phải tìm chỗ ngủ ~" Sau đó trèo xuống.

      "Ta lại đến ~~~" Thanh mơ hồ vọng lại.

      Sơ Hiểu cười , quay đầu trở lại, với người bên cạnh, "Bây giờ, đến phiên ngươi , rốt cuộc chuyện gì xảy ra, hả?"

      --- ------ ------ ------ ---

      Sơ Hiểu tắm rửa, Mộ Niên mình nằm ở giường, ngón tay di chuyển qua lại bên mép giường, tò mò đánh giá gian phòng này.

      . . . . . . Đây chính là căn phòng của Sơ Hiểu. . . . . .

      " nhìn cái gì vậy. . . . . ." Sơ Hiểu lặng yên tiếng động nhích tới gần, ôm lấy eo thon của từ phía sau, kéo lại.

      Mộ Niên nhàng xoay người cầm tay nàng, sắc mặt trở nên hồng hồng, ngẩng đầu lên, mắt đối mắt với nàng.

      Sơ Hiểu sững sờ nhìn con ngươi trong suốt của , thầm kinh ngạc vì chủ động.

      "Ta rất nhớ ngươi. . . . . ." cố lấy dũng khí , ánh mắt chớp nhìn nàng.

      Sơ Hiểu nghe thấy lời , đỏ mặt chút, khẽ nghiêng đầu: "Ừ, ta. . . Ta cũng rất nhớ ngươi. . . . . ." xuống giường.

      Mộ Niên ngoẹo đầu nhìn nàng cuống quýt tìm khăn lau chùi mái tóc ướt nhẹp, ánh mắt di chuyển nhanh như chớp, tò mò hỏi: "Sơ Hiểu. . . . . . Ngươi xấu hổ sao?"

      Sơ Hiểu hô hấp chậm lại, thiếu chút nữa ngừng thở: "Khụ. . ." Trong nháy mắt thu hồi trạng thái quẫn bách của mình.

      Thả khăn trong tay ra, lại leo lên giường, có ý xấu thổi hơi vào cổ của : ". . . Ưm. Mới vừa gì. . . . . ."

      Mộ Niên bị nàng ép vào tường, toàn bộ mặt đều đỏ bừng, vừa bực mình vừa buồn cười: ". . . Ngươi...ngươi. . . . . ."

      Đem kéo vào trong ngực, "Khi nào ngươi tới?" Lẳng lặng đếm tiếng tim đập mạnh của .

      "Ưm," Chóp mũi đầy rẫy mùi vị quen thuộc, thỏa mãn cọ cọ ở trong ngực nàng, mới chậm rãi : ". . . . . . Từ ngày đó, sau khi ngươi . . . . . ."

      ra sau khi Sơ Hiểu , Lê Lạc đôi khi có lúc qua nhà các nàng cùng Mộ Niên giải buồn tâm , hai nhà rời mặc dù xa lắm nhưng mấy ngày kế tiếp thân thể Lê Lạc hơi khó chịu, cho nên liền kêu phu lang của Cảnh Tri là Dao Quang thay giúp Mộ Niên.

      Lê Lạc bởi vì thê chủ Y Cẩm có quan hệ nên kết thân với Dao Quang, mặc dù Lê Lạc có nghe thấy Cảnh Tri lạnh nhạt với Dao Quang, nhưng cái này cũng ảnh hưởng tới quan hệ của bọn họ, Dao Quang thường ngày cũng cực kỳ rãnh rỗi, sớm nghe Lê Lạc đến Mộ Niên, nên liền sảng khoái đáp ứng.

      Tính tình Dao Quang hoạt bát sáng sủa, luôn luôn cố gắng chiếu cố Mộ Niên hết sức, ở chung với Mộ Niên rất tốt, mỗi ngày Dao Quang đều đem đến ít thức ăn tinh sảo cho (MN), chút chuyện về điều mới lạ, thỉnh thoảng cùng qua đêm.

      Sau đó Dao Quang nhận được phong thơ, có chút khó khăn, yên lòng cho Mộ Niên biết mình muốn kinh thành làm ít chuyện, có thể rời trong thời gian ngắn.

      Thấy bộ dạng có chút đơn của Mộ Niên, nhớ tới cái gì, vui vẻ đề nghị Mộ Niên kinh thành cùng , coi như dạo chơi phen, nếu có thể gặp Sơ Hiểu, liền dẫn đến chỗ nàng, hỏi có nguyện ý hay .

      Mộ Niên do dự chút liền đáp ứng : Sơ Hiểu cũng nhắc tới địa điểm cụ thể, mặc dù kinh thành lớn như vậy, nhưng có thể gặp hay cũng khó . . . . . .

      Đến kinh thành, có mấy người nam nữ tiếp đãi bọn , Dao Quang thu xếp tốt, để lại nam tử lanh miệng chiếu cố , cho biết hôm nay trước tiên nên nghỉ ngơi chút, ngày thứ hai dẫn dạo, rồi vội vàng ra ngoài.

      Mộ Niên có chút tò mò với người kia, nam tử cũng cười cho Mộ Niên biết gọi là Lục Tử Khanh, Dao Quang tại gặp chút phiền toái nên hôm nay tạm thời thể ở cùng (MN), tiếp theo lại cùng (MN) về chuyện lý thú ở kinh thành.

      Nhưng mà bao lâu sau Dao Quang liền trở lại, chỉ là là sắc mặt được tốt lắm, nhìn thấy Mộ Niên chốc lát hoà hoãn lại .

      Dao Quang ra ngoài nữa, trò chuyện với Mộ Niên giết thời gian. Buổi tối cùng Mộ Niên ngủ chung cái giường, hai người hàn huyên chuyện phiếm tới rất trễ .

      Dao Quang , hôm nay ra cửa, từ rất xa nhìn thấy thê chủ của là Cảnh Tri, sợ bị nàng nhìn thấy nên liền vội vàng trở lại, cũng may là chuyện của hoàn thành.

      Dao Quang , mặc dù gả cho Diệp Cảnh Tri, nhưng hai người hầu như chưa từng gặp mặt, huống chi là là chuyện.

      Dao Quang , thích hợp với cuộc sống như thế, nếu sớm biết chắc chắn kiên quyết phản đối hôn này.

      Dao Quang , cam lòng, sai.

      Dao Quang , Mộ Niên, ngươi rất may mắn.

      Dao Quang , đứa ngốc, ngủ .

      Giọng Dao Quang bình thản, có bất công phẫn hận, mà là lạnh nhạt quan tâm.

      Đột nhiên Mộ Niên cảm giác được ánh mắt mình ươn ướt, biết có phải bởi vì cuộc gặp gỡ của Dao Quang hay là bởi vì câu sau cùng của (DQ) làm nhớ tới người nào đó.

      Ngày tiếp theo hai người dậy rất sớm, Dao Quang rất thân thiết lôi kéo Mộ Niên ghé qua các tiệm đường phố, hai người dạo mãi cho đến xế chiều cũng biết mệt.

      Lúc này, hai người tới bờ sông, mỗi người tay cầm xâu mứt quả, mặt mày đều nở nụ cười.

      "Dao Quang?" Ở phía trước có hai người đứng, người trong đó có vẻ mặt nghiêm túc xen lẫn vài tia phức tạp, khẽ kinh ngạc kêu tiếng thăm dò.

      Hai người này chính là Diệp Cảnh Tri cùng Hạ Húc.

      Mộ Niên biết Cảnh Tri, nhưng nhận ra Hạ húc, nghĩ đến lời Dao Quang , trong lòng đại khái đoán được mấy phần. Có chút lúng túng, khẽ cúi đầu.

      Thân thể Dao Quang hề dừng lại, giống như các nàng nhận lầm người, phải gọi tục danh của dắt Niên tới, mặt đổi sắc, cứ như vậy lướt qua.

      được mấy bước lại nghe thấy tiếng lạnh nhạt của Hạ húc: "Công tử, đồ của ngươi rớt."

      Dao Quang thầm kêu hỏng bét, Mộ Niên vô ý thức quay đầu trở lại.

      Liền nhìn thấy sắc mặt hàn của Cảnh Tri, khối ngọc lẳng lặng nằm trong tay nàng.

      Đây là vật gia truyền của Diệp gia, lúc gả cho Cảnh Tri chính tay đương gia chủ mẫu Diệp gia tặng cho , đại biểu cho thân phận gia tộc, cũng nhắc nhở phải luôn luôn mang theo tay, ban đầu quả lúc nào cũng mang, nhưng sau đó lại cảm thấy có ý nghĩa nên lấy xuống tùy ý đặt ở người, ai ngờ nó vào lúc này lại tuột xuống từ.

      "Đây phải là đồ của ta." Mộ Niên lắc đầu.

      Vẻ mặt Dao Quang thay đổi, "Nếu phải chúng ta, vậy thôi." Liền kéo Mộ Niên .

      "Chờ ," Phía sau truyền đến tiếng nghiến răng nghiến lợi của Cảnh Tri, "Công tử muốn nhìn kỹ chút sao. . . . . ."

      " cần." Dao Quang lạnh nhạt trả lời, gia tăng cước bộ.

      đôi tay to bắt được cánh tay của , Dao Quang trừng mắt liếc Cảnh Tri: " nương xin tự trọng, ngài muốn đến gần cũng nên dùng biện pháp này. . . . . ."

      Vẻ mặt Cảnh Tri càng thêm băng hàn, lực tay khỏi gia tăng: "Dao Quang. . . . . ."

      Dao Quang bỗng nhiên rút cánh tay ra, tay vòng qua Mộ Niên, tay đánh chưởng đến chỗ Cảnh Tri, Cảnh Tri vô ý thức tránh ra, liền thấy hai người phi thân .

      Cảnh Tri biết Dao Quang có công phu, nhìn phương hướng bóng lưng biến mất mà ngẩn người. Sau đó nghe tiếng người ồn ào, "A ~ có người rơi xuống nước!" Lập tức chạy tới.

      Vừa thoát , Dao Quang nhanh chóng bên tai Mộ Niên: "Mộ Niên, ngươi cần lo lắng, ở chỗ này đợi đợi ta...ta biết nhiều đường, lập tức lẻn về tìm ngươi. . . . . ." đợi Mộ Niên phản ứng, liền phi thân nhảy vào trong nước, thấy bóng dáng.

      Cục diện nhất thời càng thêm hỗn độn, Mộ Niên bị dòng người chen tới chen lui làm đứng vững, trong lúc bối rối nghe thấy tiếng Y Cẩm, theo phương hướng này nhìn lại, liền thấy bóng dáng mình luôn nhớ thương kia. . . . . .

      Trong lòng vừa mừng vừa sợ, nhưng ngại Cảnh Tri ở cùng nên dám nhích tới gần, lúc này biết người nào đẩy cái, liền ngã nhào.

      Chờ nhìn lại lần nữa, mấy người bọn họ trở về thuyền. Trong lòng có chút mất mác.

      Lúc này có người toàn thân ướt nhẹp lấy tay sờ sờ mặt , tràn đầy nụ cười, "Ta về rồi ~ người mới vừa rồi là thê chủ của ngươi sao?"

      Thấy gật đầu lộ ra vẻ mặt mất mát, lắc đầu cười , "Ta cùng ngươi chờ chút, chờ Diệp Cảnh Tri , ngươi vào tìm nàng."

      Mộ Niên lắc đầu, xoa xoa tai bị ướt của Dao Quang, "Hay là trở về thay quần áo ."

      "Đứa ngốc," để ý cười cười, "Chúng ta là người tập võ mới cần cái này đâu. Tới đây~" Lôi kéo đến gần.

      Trong lòng Mộ Niên nôn nóng, Dao Quang lôi kéo lâu, rốt cục thấy mấy người ra, đợi Cảnh Tri, Hạ húc rời , Dao Quang dùng ánh mắt khích lệ Mộ Niên, nhìn về phía Sơ Hiểu mình đứng ở boong thuyền, mới yên tâm xoay người.

      Vừa quay đầu lại, liền rơi vào đôi con ngươi thâm trầm thấy đáy . . . . . .

      Mộ Niên từng bước từng bước đến gần, chỉ cảm giác tiếng tim đập càng lúc càng lớn. . . . . .

      "Sơ hiểu. . . . . ." thử hô. . . . . .

      Thân thể người trước mắt cứng đờ, xoay người lại. . . . . .

      --- ------ ------ ------

      Sơ hiểu cảm thấy người trước mặt chôn sâu vào trong ngực nàng, mới thỏa mãn hừ hừ, hô hấp ấm áp phả vào cái cổ trắng noãn. Ngứa chút, cũng rất ấm áp.

      Ôm lấy chặt, nàng cúi đầu cười cười: hôm nay, rốt cục có thể được ngủ giấc tốt. . . . . .
      Phong Vũ Yênlinhdiep17 thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 11

      Mộ Niên thức dậy rất sớm, nhìn thấy vẻ mặt của người ngủ trước mặt có cảm giác an tâm khác thường.

      Cẩn thận từng li từng tí vươn tay phác họa đường nét khuôn mặt người kia, đôi mi cong cong, gò má trắng nõn, vành môi nhu hòa. . . . . .

      Người nọ khẽ cau mày, khóe miệng nén nụ cười, bắt được ngón tay động đậy của .

      " ngủ?" Tiếng hơi khàn khàn vì vừa tỉnh ngủ, khó để nghe ra trong đó có ý cười.

      Tối hôm qua hai người chuyện phiếm hàn huyên tới rất trễ , Sơ Hiểu nghe Mộ Niên miêu tả khẽ kinh ngạc, có dự cảm trò hay sắp sửa được trình diễn, tâm tình tốt, tiếp tục mấy chuyện gần đây với Mộ Niên, cuối cùng hai người ôm nhau ngủ.

      Lần đầu tiên Mộ Niên tỉnh sớm hơn Sơ Hiểu, cẩn thận quan sát sắc mặt của nàng, "Sơ Hiểu, ta tự tiện như vậy, ngươi có tức giận ?"

      Cưng chìu thổi thổi lỗ mũi xinh xắn, "Tại sao ta phải như vậy, ta cũng yên lòng, vốn tính toán đón ngươi." Nếu phải tới, nàng nhất định để cho Ân Trúc hỗ trợ hoàn thành chuyện nơi này.

      Mộ Niên thỏa mãn nhích tới gần trong ngực Sơ Hiểu.

      Loại hạnh phúc này, trước giờ nghĩ cũng dám nghĩ.

      --- ------ ------ ------ ------ ------ -----

      Tâm tình Sơ Hiểu hôm nay rất tốt, đứng ở đại sảnh, mặt nàng che giấu được nụ cười dịu dàng.

      Y Cẩm kinh ngạc cảm thán, bạn tốt cuối cùng cũng khôi phục bình thường, kể từ khi tới kinh thành, sắc mặc bạn tốt dịu dàng này liền kết thành tầng băng, so sánh với Hạ bộ đầu có khi còn đáng sợ hơn, may là khi tiếp xúc với nàng vẫn có chút tươi cười.

      Mà những người khác kinh hãi, buổi tối ngày hôm qua thiếu gia Quân Nhã tiểu đêm ở tầng chót, hành lang nghe thấy thanh kỳ quái, bị dọa , đến bây giờ cũng chưa hề ra ngoài, nhìn bộ dáng Sơ Hiểu giờ, phải là nhìn thấy thứ nên nhìn hay bị trúng tà chứ. . . . . .

      "A. . . Ta nghĩ ta muốn cái túi chén cháo. . . . . ." bóng dáng gầy gò lôi kéo Y Cẩm, cúi đầu nhìn xuống, hóa ra là như vậy . . . . . . Cái biểu tình kia, chết tiệt, ngọt ngào? ! . . . là bội phục , lại tới Quân An Huy muốn những thức ăn này.

      Hôm nay Sơ Hiểu vẫn muốn làm việc, cho nên nàng lôi Mộ Niên đến, ngồi gần như vậy, làm cho nàng rất an tâm.

      Y Cẩm kêu Hiểu Hạ đến để hỗ trợ chăm sóc chút, mình chạy vào phòng bếp, chỉ chốc lát sau bưng đến cái khay to lớn ra ngoài.

      Mộ Niên sững sờ nhìn bữa sáng phong phú mà Y Cẩm đưa lên, hơi bối rối : ". . . Cái này. . . . . . . . ." có chút sợ hãi nhìn về phía Sơ Hiểu. Những đồ này nhìn rất quý báu, lúc nàng bưng lên có nghe thấy khách nhân bàn kề cận giọng ". . . cháo Quế Vũ Lê Hoa. . . . . . Hạn chế. . . . . . Mỗi ngày mười chén. . . . . ."

      "Coi như ta mời ngươi. . . . . . Chúng ta cũng phải là người ngoài. . . . . ." Nếu tới, mình cũng muốn hỏi chút tình huống của A Lạc, mang hài tử, mình rất yên tâm.

      "A. . . . . ." Nhìn thấy Sơ Hiểu mỉm cười gật đầu, mới yên lòng, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, móc ra túi thơm tinh sảo; ". . . . . . Đây là A Lạc thêu cho ngươi. . . . . . bên trong chứa cỏ An Bình, trợ giúp ngươi ngủ . . . . . ."

      Y Cẩm ngẩn người, nhận lấy, khóe miệng nhếch lên, gì.

      --- ------ ------ ----

      Tối hôm qua Quân Nhã nằm ngủ, sau khi nghĩ đến hành động bảo vệ Hiểu Hạ của Y Cẩm, trằn trọc mãi cũng an lòng nên dứt khoát nhảy xuống giường chuẩn bị chạy đến phòng của Chỉ An Huy.

      Vừa ra khỏi cửa liền nghe thấy tiếng thầm kỳ quái, tầng này vốn chỉ có hai người huynh đệ bọn họ, tại sao có thể có loại thanh này.

      nhích tới gần cánh cửa phát ra thanh kia, lặng lẽ dán sát vào.

      Lúc này tiếng thầm dừng lại, hành lang thoáng chốc yên tĩnh trở lại, nghe thấy được tiếng tim mình đập ràng.

      Bỗng nhiên cửa mở ra, khuôn mặt máu chảy đầm đìa lọt vào tầm mắt .

      "A!" Quân nhã thét chói tai, ngất .

      "Éc." Ân Trúc nhanh chóng tóm lại mặt nạ rơi bên ngoài, chút thương tiếc đá đá người nằm đất," Này. . . Lại phải đổi chỗ ngủ. . . . . ." Bước về phòng. . . . . .

      Chỉ An Huy nghe thấy tiếng hét, trong lòng kinh sợ, mở cửa nhìn ra liền thấy Quân Nhã té mặt đất. . . . . .

      Ôm trở về phòng, vỗ nhè để tỉnh lại.

      Quân Nhã vừa tỉnh dậy lập tức lao vào trong ngực của run lên bần bật, dụ dỗ như thế nào cũng được.

      Bất đắc dĩ xoa lưng của , cứ choáng váng qua đêm như vậy

      Buổi sáng hôm sau phí hết công sức mới khôi phục bình thường, kết quả là vừa xuống lầu, liền nhìn thấy Y Cẩm mời khách, nam tử đưa túi thơm, Y Cẩm nhận lấy, sau đó là bộ dáng mờ mịt hạnh phúc. . . . . .

      --- ------ ------ ------

      "Ngươi là người nào!" Quân Nhã khôi phục tinh thần, như lâm đại địch, khí thế hung hăng vọt xuống dưới.

      Mộ Niên bị khí thế của dọa sợ hết hồn, tội nghiệp nhìn Sơ Hiểu.

      Sơ Hiểu cau mày, nhàng dời qua.

      "Ngươi làm cái gì vậy. . . . . ." Y Cẩm tức giận kiên nhẫn , đem Mộ Niên che ở phía sau.

      Quân Nhã tức giận vô cùng hung tợn nhìn chằm chằm, thoáng cái túm cánh tay của kéo .

      Mộ Niên kịp chuẩn bị bất ngờ bị rơi vào trong ngực Sơ Hiểu, mắt đỏ lên nhìn nàng chút, dúi đầu vào trong ngực nàng .

      "Ngươi cái này. . . . . ." Quân Nhã giống như còn muốn điều gì.

      "Nhã Nhi ~" Chỉ An Huy quát ngưng lại.

      khí bỗng chốc lạnh xuống, mọi người đều bị khí thế cường đại của người nào đó phát ra làm nghẹt thở, có quý tộc đứng dậy rời , hận thể cứ như thế biến mất, có kiếm khách khẩn trương đặt tay lên trường kiếm bên hông, mồ hôi lạnh nhễ nhại.

      "Sơ. . . . . . Sơ Hiểu, ngươi. . . . . ." Y Cẩm nhìn Sơ Hiểu sợ hết hồn, đây mới là bằng hữu dịu dàng nàng mà nàng quen biết từ trước đến giờ sao. . . . . .

      Mặt Sơ Hiểu thay đổi yên tĩnh nhìn vẻ mặt của Quân Nhã lát đỏ lên, lát lại tái nhợt, thầm làm quyết định.

      "Sơ Hiểu ~" Ngón tay thon dài nhàng đụng vào gương mặt của nàng, tiếng có chút ít xác định.

      "Chúng ta, lên " Nàng dịu dàng cười cười với , cầm tay của , nhàng dẫn đường.

      Cuối cùng cục diện cũng dịu xuống, mấy khách quan lau mồ hôi thầm quyết định bao giờ ... muốn tới địa phương này nữa, ngay cả hộ vệ bình thường cũng có khí thế từ trước đến nay chưa từng thấy, các nàng cũng muốn tự nhiên nạp mạng.

      " sao chứ?" nhìn nàng, mỉm cười, hết sức yên tâm.

      Nàng cười với , nhàng gật đầu, như có người nào tới phía gian phòng. . . . . .
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :