1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[ Xuyên không ] Nàng rất đáng yêu - Thiên Thảo (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 4

      Edit: thienbao95


      Chỉ nghe bên ngoài truyền đến hồi tiếng chuông, hai hắc y nhân liếc nhau cái, cấp tốc thu tay lại, người trong đó móc ra từ trong ngực viên bom khói rồi ném ra ngoài, thoáng chốc, trong phòng tràn ngập sương mù, hai hắc y nhân từ cửa sổ nhảy ra, chạy về hướng cách đó xa.

      Bên kia khách điếm, cũng có mấy người mặc áo đen bận chăm sóc người, dìu nữ nhân ăn mặc rách rưới nhanh. Nếu Lương Uyển Uyển ở trường, nhất định nhận ra, người nữ nhân kia chính là người bị quất roi ở trước cửa khách điếm.

      "A. . . . . ." Tiếng gào thét thê lương, đứt quảng phát ra từ trong miệng người nữ nhân: "Đau. . . . . . Đau quá. . . . . ."

      "Xin gia chủ nhẫn nại!" Hắc y nhân dìu Quân Lạc Hoa vừa , vừa tăng nhanh bước chân. Lần cứu người này, thuận lợi đến khó mà tin nổi, trong lòng hắc y nhân vô cùng bất an, kế sách bây giờ, là phải mau chóng chạy trốn tới chỗ an toàn.

      "Ta. . . . . . Ta chịu được. . . . . . Giết ta, hoặc đem ‘ ’ đến đây cho ta!" Khuôn mặt Quân Lạc Hoa vặn vẹo , ngón tay bóp chặt cánh tay của người áo đen, giống như muốn tiến vào bên trong máu thịt của người kia.

      "Làm sao bây giờ, gia chủ nàng. . . . . ." hắc y nhân khác bất an mở miệng .

      " quản được nhiều như vậy, chỉ có thể trước, nếu để Quân Huyễn Tuyết tìm tới, chỉ sợ. . . . . ."

      Còn chưa xong, dừng lại. Cách đó xa, chẳng biết từ lúc nào, xuất thêm người, đứng ở bên dưới ánh trăng, mắt phượng trong suốt, ra vẻ thanh lãnh và giết chóc, cả người mặc hồng y, cùng với dây đàn bạch ngọc tạo nên chênh lệch ràng, mê ly mà xinh đẹp.

      "Nếu bị ta tìm tới, chỉ sợ làm sao?" Giọng lành lạnh giống như gió đêm, nhưng lại lộ ra mùi máu tanh.

      "Ngươi ——" những người mặc áo đen cùng nhau hít vào hơi, "Quân Huyễn Tuyết, làm sao ngươi có thể đuổi theo, ngươi phải là bị dẫn ra. . . . . ." Còn chưa xong, bọn họ ràng, nếu Quân Huyễn Tuyết xuất ở đây, vậy người dẫn ra ngoài, hiển nhiên thất bại.

      Quân Lạc Hoa vốn được dìu , lại giống như dã thú đói bụng, vội vã đẩy người dìu nàng, lảo đảo chạy về phía Quân Huyễn Tuyết, trong miệng ngừng hô: "Huyễn Tuyết. . . . . . Cứu cứu ta. . . . . . Đau, thân thể đau quá. . . . . ."

      Tay phải Quân Huyễn Tuyết vung lên, hai thanh thương, giác đồng thời phát ra từ dây đàn. Từ tiếng đàn róc rách, Quân Lạc Hoa mạnh mẽ bị đánh bay xuống đất, phun ra ngụm máu lớn.

      "Tuyết. . . . . . Huyễn Tuyết. . . . . ." Quân Lạc Hoa giẫy giụa ngẩng đầu lên, đôi mắt vẫn như trước tìm kiếm bóng hình màu đỏ kia.

      Mấy hắc y nhân cùng nhau đánh tới Quân Huyễn Tuyết, trường kiếm sắc bén hóa thành làn sóng rồi lại lần nữa công kích, dầy đặc kéo dài, dệt thành võng kiếm màu bạc.

      Bóng người màu hồng ở bên trong võng kiếm vẫn qua lại như thường, tay trái nâng cầm, tay phải khẩy dây đàn, ngửa mặt lên, nhảy cái, y phục tung bay, xinh đẹp nên lời, vô cùng câu hồn người.

      Tiếng đàn khi uyển chuyển, khi ác liệt, cung, thương, giác, trưng, vũ*. . . . . . Ngón tay ngừng khẩy lên dây đàn màu xanh, những người mặc áo đen từng người từng người ngã mặt đất.

      *cung, thương, giác, trưng, vũ: các loại đàn

      Hoặc là thổ huyết ngừng, hoặc xương cốt tan nát, hoặc chỉ còn hơi thở cuối cùng, chật vật nhìn hồng ảnh kia.

      "Làm sao . . . . . .có khả năng. . . . . . Ngày hôm nay là đêm trăng tròn, ngươi làm sao có khả năng. . . . . ." Chỉ còn duy nhất hắc y nhân miễn cưỡng đứng dậy được, trường kiếm trong tay gãy lìa từ lâu, biểu mặt, sớm biến thành sợ hãi.

      Mà bóng người màu đỏ tay ôm cầm kia, từng bước về phía người mặc áo đen.

      Ầm!

      tiếng đàn hạ xuống, cả người hắc y nhân nặng nề rơi vào thân cây, còn lực để rơi xuống mặt đất.

      "Đưa Quân Lạc Hoa trở về, còn những người này, chừa lại ai." Quân Huyễn Tuyết hướng về phía Tùng U, Kỳ Chiêm đứng bảo vệ bên cạnh, phân phó , đôi mắt trầm tĩnh thấy đáy, khiến người ta nhìn thấu những suy nghĩ của . Nhìn xuyên vào trong ống tay áo, bàn tay lúc này gắt gao nắm chặt, móng tay kẹp chặt vào lòng bàn tay, đâm vào trong da thịt.

      Đó là nỗi đau! nỗi đau khắc vào trong xương tủy! Mỗi khi đêm trăng tròn, gia chủ Quân gia đều phải chịu đựng . . . . . . Đau đớn gì sánh kịp! Hơn nữa, ưu điểm của nàng là người nữ nhân khá rộng rãi. . . . . . Ạch, được rồi, nhưng cũng có ít khuyết điểm —— đó chình là lòng hiếu kỳ.

      Vì thế, nàng vuốt ngực, dựa vào ánh trăng yếu ớt đến phòng chữ "Thiên".

      Mấy gian phòng, chỉ có gian là khép nửa, nàng ghé đầu nhìn vào phía trong, mấy cái bàn, cái ghế vốn nguyên vẹn, tại biến thành bột phấn.

      Gian phòng này, nàng nhớ lúc nàng dẫn đường, đây là gian phòng mà Quân Huyễn Tuyết ngủ.

      Lòng hiếu kỳ và tinh thần trọng nghĩa dâng lên, Lương Uyển Uyển mò vào gian phòng, ngoại trừ nhìn thấy vết tích tranh đấu ở khắp nơi, cửa sổ gian phòng bị phá thành hai mảnh, dựa vào ánh trăng, cũng nhìn thấy thi thể hoặc các bãi máu lớn trong phòng, cho nên nàng nghĩ, ở đây chắc xảy ra án mạng gì .

      Chỉ có điều, vốn ở trong phòng có người. Lương Uyển Uyển định đến mấy gian phòng sát vách nhìn, còn cho rằng Quân Huyễn Tuyết có ở đây, chẳng biết từ lúc nào xuất ở trước cửa phòng.

      Quần áo màu đỏ, cho dù ở dưới ánh trăng, vẫn vô cùng chói mắt. Mà gương mặt đẹp trai của , nửa sáng nửa tối, làm người ta thấy biểu lúc này. Trong lòng , ôm cây Tuyết Cầm ngọc bích, nàng chú ý đến ngón tay giữ cầm, nắm chặt đến sít sao, gân xanh ra, như là cực lực nhẫn nại cái gì đó, giống như sắp áp chế nổi, sắp bộc phát ra. . . . . .

      Lương Uyển Uyển bắt đầu nghĩ, mình có phải xen vào chuyện cơ mật của đối phương hay , vì thế người này dự định giết người diệt khẩu, dù sao loại chuyện này, nàng thấy nhiều ở trong tiểu thuyết nên chẳng còn lạ lùng gì.

      Quân Huyễn Tuyết nhìn chòng chọc vào Lương Uyển Uyển, ánh mắt kia giống như muốn thấm ra máu.

      Lương Uyển Uyển chột dạ, sợ sệt, mồ hôi lạnh đều tuôn ra. Nàng vội vã liếm đôi môi khô khóc, miễn cưỡng nở nụ cười: "Khách quan, ra cái gì ta cũng thấy, cái gì cũng nghe, ngài coi như đêm nay chưa từng thấy ta ."

      Vừa dứt lời, nàng vội vàng muốn ra ngoài cửa, nhưng thời điểm lướt qua , cánh tay bị nguồn sức mạnh kéo lấy. Sau khắc, cả người Lương Uyển Uyển bị quăng trở về trong phòng.

      Đau!

      Cái mông, khuôn mặt của nàng nhăn thành đoàn. Còn chưa kịp thương tiếc cuộc gặp gỡ hiểu ra sao này*, nhìn thấy Tuyết Cầm ngọc bích trong tay đối phương thẳng tắp rơi xuống mặt đất, mà trạng thái của Quân Huyễn Tuyết kia—— dường như tốt lắm.

      *ý chỉ cuộc chạm trán giữa cái mông với mặt đất á :v

      , phải là phi thường gay go!

      Ngón tay thon dài, giờ khắc này gắt gao nắm lấy phần áo nơi ngực, túm lại chỗ, mạnh mẽ vò nát. Làn da trơn bóng bỗng trở nên nhợt nhạt, ngay cả môi, cũng biến thành màu xanh tím. Đột nhiên, tay của chuyển động, liều mạng kéo vạt áo, hô hấp của càng ngày càng gấp rút, giống như thở nổi. Thân thể cao to, dáng vẻ suy sụp tựa vào vách tường bên cạnh gian phòng, chẳng qua đôi mắt của , vẫn nhìn chằm chằm nàng, nhìn chòng chọc vào, chưa từng dời phân nào.

      Tiếng hít thở dày đặc, ở gian phòng yên tĩnh ra vô cùng ràng.

      Thân thể Lương Uyển Uyển hơi co lại, cẩn thận từng li từng tí hỏi, "Ngươi sinh bệnh phải ?"

      Những lời này của nàng, dường như kích thích đến .

      Quân Huyễn Tuyết cắn răng, phun ra trọc khí nồng đậm: "Ha ha ha, sinh bệnh. . . . . . Đúng vậy, ngươi cảm thấy đây là sinh bệnh sao?"

      "Đau. . . . . . A. . . . . ." Thân thể cao to chậm rãi nằm rạp ở mặt đất, cuộn thành đoàn. Ngón tay của , rơi ở mặt đất, móng tay sáng bóng, ở mặt đất thô ráp, mài ra vết máu loang lỗ.

      Ánh trăng xuyên qua cửa sổ bị phá hủy, chiếu rọi vào trong phòng.

      Tay của , vốn rất đẹp, người đánh đàn giỏi, phần lớn đều có đôi tay rất đẹp. Thế nhưng tại, đôi tay lại bị thương dữ tợn như vậy .

      Lương Uyển Uyển giật mình trợn to hai mắt, hầu như nhịn được kinh ngạc muốn thốt ra tiếng. Nàng xưa nay biết, ngón tay con người có thể tự vặn vẹo đến loại trình độ đó, giống như là bị mất xương, bị bẻ gẫy. Gân xanh che kín mu bàn tay, mỗi lần ma sát với mặt đất, vết máu ngón tay càng ngày càng nhiều, nàng thậm chí nhìn thấy số gỗ vụn đâm vào ngón tay , dường như hề hay biết, ngừng lập lại hành động này.

      Đến cùng là đau ra sao, mới có thể khiến người nam nhân, làm ra bộ dáng như vậy!

      Lương Uyển Uyển muốn chạy trốn, thế nhưng nhìn dáng vẻ chật vật của người kia, lại làm cho nàng ngừng bước, làm thế nào cũng bước ra khỏi căn phòng được. Khẽ cắn răng, nàng ngồi xổm bên cạnh Quân Huyễn Tuyết, nhàng vỗ cái, hỏi: "Cái kia. . . . . . có cần ta giúp ngươi tìm đại phụ ?"

      Tay của nàng, lúc đụng vào , động tác thân thể bỗng dừng lại, thậm chí ngay cả tiếng thở dốc dầy đặc cũng biến mất. Thế nhưng tiếp theo đó, thân thể của bắt đầu run rẩy, run rẩy hết sức lợi hại. Mà trong miệng , lại phát ra tiếng cười quái dị.

      "Ha. . . . . . Ha ha. . . . . . Hóa ra là như vậy. . . . . . hóa ra. . . . . . Đúng là ngươi. . . . . ."

      "Ngươi cái gì?" Nàng nghe có hiểu, cái gì mà hóa ra là nàng?

      Quân Huyễn Tuyết nằm mặt đất, ngước đầu, ngơ ngác nhìn chằm chằm Lương Uyển Uyển. Tay của nàng, còn kề sát ở người , mà đau đớn người , giảm bớt chút, măc dù lộ , nhưng xác thực. . . . . . So với vừa nãy rất nhiều.

      Hóa ra, ban ngày lúc nhìn thấy nàng, nhịp tim đập dị thường, phải là ảo giác của mình, mà là —— dấu hiệu!

      Người của Quân gia, xuất dấu hiệu khi nhìn thấy người mà mình nhất định phải sống nhờ vào!

      Mệnh Y, Mệnh Y! Đó là thiên chi kiêu tử của Quân gia, người mà suốt đời bọn họ phải tìm kiếm!
      ly sắc, Phong Vũ YênChris thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 5

      Edit: thienbao95


      Chiếc nhẫn ngón tay út là dấu hiệu tượng trưng của gia chủ Quân gia, tỏa ra ánh sáng tím yếu ớt. Bên trong yếu hầu của Quân Huyễn Tuyết, phát ra loại thanh trầm thấp. Là nàng sao? Nữ tử mang theo ánh mắt sợ hãi ở trước mặt, chính là Mệnh Y của sao? Mệnh Y thuộc về sao?

      Nó giống như là lời nguyền đến từ huyết mạch, mỗi đời nhân trung của Quân gia, luôn có người kế thừa huyết thống kia, càng đến gần ngày trăng tròn, thân thể càng đau, mà buổi tối đêm trăng tròn, đau đến tận xương tủy, đau đến muốn sống.

      Cơn đau này, sâu vào bên trong cốt nhục, cho dù ngươi kinh tài tuyệt diễm, có quyền thế ngập trời và phú quý vô biên, cũng có biện pháp khiến cho thân thể tránh được loại đau khổ này.

      Mà biện pháp duy nhất, là tìm Mệnh Y thuộc về mình! Chỉ có Mệnh Y mới có thể khiến cho loại đau đớn này biến mất!

      Dáng vẻ của Quân Huyễn Tuyết, Lương Uyển Uyển theo bản năng thu tay về, muốn né ra, nhưng bất chợt, nàng cảm thấy luồng trời đất quay cuồng, nàng bị đặt ở dưới thân.

      "Ngươi ——" nàng từ trước đến giờ luôn có tài giỏi ăn , nhưng vào lúc này, chỉ cảm thấy bàn tay nắm chặt cổ tay mình có sức mạnh nặng hơn nghìn cân.

      "Vì sao lại đau thế này?" lẩm bẩm hỏi nàng.

      "Cái gì?" Lương Uyển Uyển chỉ cảm thấy nửa người dưới của mình bị chân người này đè lên chặt, cách quần áo, nàng cảm nhận được cổ nhiệt lưu người , truyền tới người nàng. Mà nửa người của , ngừng đẩy lên, cột sống cong lên, đường cong ưu mỹ giống như nửa vầng trăng. Vạt áo có chút mở ra, áo choàng người bởi vì lúc trước tự mình túm lại, ngổn ngang thể tả. Thắt lưng hắnnâng lên, cổ áo tuột xuống dưới bờ vai, bả vai mềm mại trắng nõn, cứ như vậy lộ ra ở trước mặt nàng.

      Chuyện này. . . . . . Quả giống như loại mê hoặc! Nếu như nàng ở thanh lâu, mà người nam nhân này được gọi là tiểu quan, Lương Uyển Uyển rất có nhã trí thưởng thức mỹ nhân phen.

      Nhưng vấn đề là, tại nàng bị ép!

      Đặc biệt người nam nhân đè lên nàng, còn là nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy trong chốn võ lâm giang hồ, dựa theo những lời bát quái trong khách sạn, người này chính là chủ nhân giết người chớp mắt!

      Hơn nữa những lời mà ban ngày chưởng quỷ huấn thị*, còn sở sờ bên tai —— những nữ nhân nào tiếp cận Quân Huyễn Tuyết, cho dù chết, cũng bị phế bỏ.

      *huấn thị: dạy dỗ, chỉ bảo

      "Ngươi có biết ta đau đớn đến chừng nào hay ?" Đầu của càng ngày càng thấp, bên trong cặp mắt phương tinh xảo nhìn nàng, có khát vọng, có kích động, có dục vọng, có căm ghét, có tàn nhẫn. . . . . . Hội tụ thành loại mâu thuẫn mà nàng thể hiểu được.

      "Ta. . . . . . Ạch, ta biết ngươi tại rất đau, ngươi ôm lấy ta cũng vô dụng thôi, bằng thả ra ta, ta giúp ngươi tìm người đại phu?" Lương Uyển Uyển nỗ lực thuyết phục .

      Lại tiếng tiếng cười quái dị giống như khóc, từ bên trong môi mỏng phát ra: ". . . . . . Ngươi biết, ta đau như thế nào đâu, ngươi mãi mãi hiểu." Người này chính là Mệnh Y của , nhưng nàng lại biết, từng trải qua biết bao nhiêu đêm, chờ mong xuất của nàng. Mệnh Y Quân gia, từ xưa tới nay chưa từng có ai tìm được. Bởi vì Mệnh Y vô cùng đặc biệt, có khả năng già từ lâu, hoặc còn chưa sinh ra, hoặc là sống ở nơi hoang vu vắng vẻ hoặc là chết ở chiến trường.

      Vì thế. . . . . . nên vô cùng hiếm có, mà có thể tìm được Mệnh Y cho Quân gia, là quá hiếm có rồi! Những nhất mạch của Quân gia, bởi vì có quá nhiều người, nên lúc tìm được Mệnh Y thuộc về mình, đều tự sát chết .

      "Ngươi mãi mãi biết rằng ngươi may mắn như thế nào, còn ta lại bất hạnh bao nhiêu đâu." ngừng lẩm bẩm, chán ghét trong ánh mắt càng ngày càng nhiều, nhưng người này vẫn nắm cổ tay nàng, vẫn đè lên thân thể nàng, trái lại càng có xu hướng dính chặt hơn .

      Lương Uyển Uyển sững sờ nhìn tuấn nhan gần trong gang tấc. căm ghét cái gì? Là nàng sao? Nếu là căm ghét, tại sao. . . . . .

      "A!" đợi nàng nghĩ ràng, môi của liều mạng cắn vào bả vai nàng. Lương Uyển Uyển nhất thời đau đến nước mắt ứa ra, lúc nàng còn ở đại, chỉ cẩn thận làm trầy da, phải lấy băng cá nhân dán lên miệng vết thương nửa ngày, nàng làm sao có thể chịu được loại đau đớn khi bị hàm răng cắn trực tiếp lên da thế này, hơn nữa còn cắn đến chảy máu!

      Đau xót, thần kinh liền bị kích thích, trước kia Lương Uyển Uyển vì bảo vệ tính mạng mà cẩn thận từng li từng tí , vậy mà trong nháy mắt muốn mất hơn nửa cái mạng. Nàng tựa như loại động vật có đôi mắt long lanh ánh nước, dùng sức giẫy giụa: "Đau. . . . . . Ô ô. . . . . . Này, đau quá, ngươi ra, ra!"

      Nàng giãy dụa như thế nào cũng có hiệu quả, cắn càng đau hơn, mùi máu tanh ở trong phòng cũng càng nồng hơn, Lương Uyển Uyển thậm chí hoài nghi, có phải muốn cắn nát thị vai nàng .

      "Ô ô. . . . . . Đừng cắn, ta đau. . . . . ." Vào lúc này, nàng tự hận mình vì sao có lòng hiếu kỳ nặng như vậy, chạy vào trong phòng này làm gì.

      "Ngươi là ai?" Hô hấp của càng thêm dày đặc, liếm lấy vệt máu chảy ra từ vai nàng, để sát vào bên tai nàng.

      "Ta. . . . . . Là tiểu nhị của tiệm này." Nàng dùng sức quay đầu về phía bên kia, rất sợ cắn lỗ tai nàng.

      "Ngươi đến cùng là ai?"

      Nàng có thể cảm giác được môi của , ngừng hôn lên lỗ tai nàng, hôn liên tục, kéo dài tới gò má nàng, rồi đến dưới cằm, cuối cùng, lưu luyến dừng lại ở khóe môi nàng.

      Đầu lưỡi màu hồng nhạt từ trong môi lộ ra, giống như thưởng thức món sơn hào hải vị ngon nhất trần đời, liếm môi nàng chút, lấy loại phương thức run rẩy liếm láp .

      Lương Uyển Uyển bị dọa sợ, cũng kinh ngạc đến sững sờ.

      Nếu như ở đại, loại hành vi của người nam nhân chắc hẳn là hành vi của sắc lang , nàng mạnh mẽ đánh cho đối phương trận, sau đó gọi 110 báo cảnh sát. Nhưng lúc này là ở cổ đại, người trước mặt lại là cổ nhân có võ công cao cường, nàng là khóc ra nước mắt mà.

      Lương Uyển Uyển chưa từng gặp qua những chuyện như thế này, hơn phân nửa thời gian, nàng cống hiến cho việc học bài, còn lại ít thời gian dư, phần lớn nàng dùng để nghiên cứu mỹ thực, cho nên nàng hoàn toàn chưa quen qua bạn trai, điều này cũng dẫn đến lúc nàng bị Quân Huyễn Tuyết hôn, phản ứng gì cũng đều có, chỉ có ngơ ngác nghe câu hỏi tiếp theo của :"Ta. . . . . . Ô ô. . . . . . tên là Lương Uyển Uyển, ra ta chỉ là học sinh cấp ba, ta xin thề, ta . . . . . ."

      Những lời còn lại, toàn bộ đều bị nuốt vào trong miệng. Môi của , mạnh mẽ đặt ở môi của nàng, ma sát nhiều lần, mài đến nỗi nàng cảm thấy môi mình nóng hừng hựt, dường như muốn rớt xuống tầng da.

      Hàm răng của , cọ xát vào phần thịt ngay môi nàng, lúc nàng há mồm muốn chuyện, lại lập tức cắn vào đầu lưỡi nàng, giống như muốn cắn nuốt toàn bộ đầu lưởi nàng. Nàng nức nở đung đưa đầu, tay đưa tới, giữ chặt cái ót của nàng, để cho nàng cử động nửa phần.

      Lương Uyển Uyển bị hôn đến thể hô hấp, vai đau, môi đau, đầu lưỡi đau. . . . . . Trong khoảng thời gian ngắn, nàng có cảm giác toàn thân mình có chỗ nào mà đau. Mà càng xui xẻo là, đầu lưỡi nàng bị người ta cắn tha, Lương Uyển Uyển chỉ muốn biết, tại sao mình lại bị như vậy, tại sao lại gặp phải nam nhân biến thái như thế, vô duyên vô cớ cướp nụ hôn đầu của mình.

      Càng nghĩ càng buồn, nhưng tại nàng lại có cách nào giãy dụa được, chỉ có thể mặc cho giày vò nhiều lần.

      Ngay khi nàng cảm giác mình sắp thở nổi, rốt cục buông tha đầu lưỡi của nàng, nàng thở hồng hộc, nhìn , chỉ cảm thấy đôi mắt của tựa hồ nhiễm phải màu đỏ tươi, so với bộ hồng y người càng nổi bật hơn.

      "Mệnh Y. . . . . ." Hai tay Quân Huyễn Tuyết ôm chặt Lương Uyển Uyển, vô cùng dùng sức: "Ngươi là Mệnh Y. . . . . . Hóa ra. . . . . . Ta cũng có thể tìm được Mệnh Y. . . . . ." Giọng kia khàn khàn, nhưng lại có loại bi ai nên lời.

      "Tên ta phải là Mệnh Y, ngươi nhận lầm người rồi!" Nàng giẫy giụa muốn đẩy ra.

      Đầu của chôn vào trong vai nàng, thân thể run rẩy, trong lúc ôm ấp, từ từ khôi phục lại bình thường. Đau đớn, cứ từng chút, dần dần biến mất, đau đớn nhiều năm như vậy, chỉ cần vây quanh người, là có thể làm cho phần đau đớn này biến mất.

      Người của Quân gia đáng thương mà cũng đáng buồn……..

      Sau khi đau đớn biến mất, trong thân thể tựa hồ dâng lên loại cảm giác khác thường, đó là —— thể dằn xuống trống vắng.

      Giống như, ý nghĩa của cuộc sống, chính là phải liều mạng nắm lấy vật gì đó, liều mạng giữ lấy vật gì đó, liều mạng thu lại vật gì đó!

      Bên tai của , liên tục nghe thấy giọng yếu ớt của người nữ tử ngừng nàng phải là Mệnh Y, rằng nhận lầm người.

      Nhận sai, có khả năng sao?! Tròng mắt của khỏi khép lại, hơi thở trong lúc này, tất cả đều là hơi thở của nàng, mang theo loại ngọt ngào, loại khí tức ám muội.

      "Ngươi tốt nhất nên cầu nguyện là đừng để ta nhận lầm người, bởi vì nếu ta nhận lầm người, đại biểu ngươi có cơ hội sống tiếp." vô cùng chật vật, đau đớn, tuyệt đối để cho người khác nhìn thấy.

      Sau đó, cảm giác được thân thể người kia cứng ngắc ở trong lòng , nghĩ, nàng hẳn là hiểu ý của .
      ly sắcChris thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 6

      Edit: thienbao95


      "Mệnh Y. . . . . . nàng là Mệnh Y của ta. . . . . . Ta . . . . . ." ôm nàng, thân thể càng dán chặt vào nàng hơn. tìm quá lâu, cũng đau đến quá lâu. Lâu đến nỗi thậm chí cũng biết, nên làm thế nào với nàng.

      Đêm đó, ôm nàng, đôi tay kia, từ đầu đến cuối hề buông lỏng. như con dã thú đói khát, ngừng tiếp nhận lấy phần ấm áp người nàng, để phần trống vắng và đau đớn trong thân thể ngừng lại. . . . . .

      Thậm chí, thời điểm tỉnh lại vào sáng sớm, Lương Uyển Uyển liền bị Quân Huyễn Tuyết cước đá văng, khuôn mặt của khôi phục lại vẻ kiêu căng và hòa hoa phú quý như lúc ban đầu gặp, dường như đêm qua người vừa kéo vừa ôm nàng chính là người khác .

      "Ngày hôm qua ngươi thấy cái gì?" nằm ở giường, quay cái mông về phía mặt đất, nhếch khóe môi hỏi nàng, trong ánh mắt, có cỗ ý vị ra lời.

      Lương Uyển Uyển chật vật từ mặt đất bò dậy, suy nghĩ chút : "Ta cái gì cũng thấy, , ta có thể thề, nếu , viết giấy cam đoan cũng được, đại gia, xin ngươi bỏ qua cho ta ."

      Lông mày nhướng lên, lười biếng như con dã thú dã được ăn uống no đủ, mắt lạnh nhìn người trước mắt có thể được coi là xa lạ, nhưng cũng có thể là cực kì quen thuộc. Hắ từng nghĩ tới vô số lần, Mệnh Y thuộc về ra sao, nhưng hóa ra lại là người nữ tử có mái tóc đen dày, khuôn mặt như trứng ngỗng, mày liễu cong cong, đôi mắt phía bên dưới ra hơi nước, vẻ mặt vừa hờn vừa sợ vừa oan ức, mũi nho cao thẳng, xem ra cũng là Tiểu Cẩu nhi* được nuôi trong gia đình khá giàu có.
      *Tiểu cẩu nhi: ảnh so sánh chị như con chó con =.=

      "Ngươi cảm thấy ta có đáng tin hay ?"

      "A?" Nàng cả kinh.

      "Ngươi tới đây." Tóc dài của rối tung, ngoại bào màu đỏ rộng rãi khoác lên người, chống tay lên, hướng nàng ngoắc ngoắc ngón tay.

      "Làm. . . . . . Làm gì?" Nàng ngược lại di chuyển gót chân về phía sau, huyết sắc khuôn mặt nhạt phân nửa, đôi mắt long lanh càng có thêm vẻ đáng thương.

      , chỉ duy trì tư thế kia, mắt phượng nặng nề nhìn nàng chăm chú, như chờ đợi đời kiếp.

      Ông trời ơi! Tại sao nàng lại có ý nghĩ này. Lương Uyển Uyển vội vàng tránh ánh mắt của Quân Huyễn Tuyết , cân nhắc chút về tình thế lúc này, rốt cuộc mím môi, chầm chậm di chuyển đến trước mặt .

      Tay của vung lên về phía nàng. . . . . .

      Nàng ngơ ngác, có phải muốn giết người diệt khẩu hay .

      dùng ngón tay như bạch ngọc nhàng vuốt lại những sợi tóc ngổn ngang của nàng. . . . . .

      Nàng ngây ngốc, người nổi lên tầng da gà.

      Sau đó, nàng trừng lớn con ngươi, ngón tay của hơi dùng sức, kéo đầu của nàng lại gần .

      "Muốn ta chân chính tin tưởng ngươi, ra rất đơn giản, hoặc là ngươi chết, hoặc là từ nay về sau, ngươi phải theo ta, vĩnh viễn bao giờ bỏ ta." Hơi thở như hoa lan, giọng nỉ non, vang lên ở bên tai nàng.

      Theo , vĩnh viễn bao giờ bỏ sao? Nàng sững sờ nhìn tuấn nhan gần trong gang tấc, theo trực giác lắc đầu, sao có thể có chuyện đó, nàng còn muốn quay trở về đại.

      Sắc mặt chìm xuống, bàn tay thủ sẵn sau gáy nàng hơi dùng sức.

      "Đau." Nàng gào lên, hơi nước trong mắt lại ra.

      "Nếu sợ đau, cẩn thận suy nghĩ lại nên lựa chọn thế nào."

      Lương Uyển Uyển 囧, nhìn sơ qua tưởng như có hai đáp án, kỳ chỉ có thể chọn đáp án:"Ta. . . . . . Ta theo ngươi." Nàng miễn cưỡng ra lựa chọn của nàng.

      " giận ta?"

      ". . . . . . Biết."

      Quân Huyễn Tuyết nở nụ cười nhợt nhạt, chẳng qua nụ cười này vẫn kiêu ngạo như trước, giống như nắm hết thảy mọi thứ ở trong lòng bàn tay.

      Khi Tùng Y, Kỳ Chiêm cùng hán tử trung niên đánh xe nhìn thấy Lương Uyển Uyển theo phía sau Quân Huyễn Tuyết ra khỏi phòng, mặt lên vẻ ngạc nhiên, quả có thể dùng từ đặc sắc để hình dung.

      Lương Uyển Uyển trăm ngàn lần cũng muốn nha! Tuy Quân Huyễn Tuyết là mỹ nhân, nhưng sống cùng chỗ với người như vậy quá mức nguy hiểm, nếu đem những lời đồn về những người giết trong giang hồ xâu chuỗi lại, đoán chừng có thể tạo thành tòa núi . Vừa nghĩ tới cuộc sống sắp tới ở cổ đại của mình, cùng Quân Huyễn Tuyết sống với nhau, Lương Uyển Uyển liền cảm thấy tính mạng của mình nằm ở bên trong nguy hiểm trùng trùng.

      Chưởng quỹ sau khi biết được tình huống, lại nhìn ánh mắt của Lương Uyển Uyển, giống như nàng sắp còn sống được bao lâu nữa. Chưởng quỹ nghẹn ngào, vỗ vỗ bờ vai của nàng, thiên ngôn vạn ngữ, chỉ hóa thành câu: “Nha đầu, khi còn sống có thể ăn bao nhiêu hãy ăn nhiều chút, đây là điểm tâm dì Trương làm cho ngươi, là món ngươi thích ăn, nhớ mang theo để ăn đường. . . . . ."

      Lương Uyển Uyển xạm mặt lại, run run đưa tay ra, tiếp nhận hộp điểm tâm chưởng quỹ đưa tới, muốn lời từ biệt với chưởng quỹ chút, Tùng U tới bên cạnh nàng: "Lương tiểu thư, nên khởi hành thôi, đừng để chủ nhân đợi quá lâu."

      Nàng ngẩng đầu, nhìn chiếc xe ngựa đứng trước cửa khách sạn, nhận lệnh thở dài hơi, đoán chừng hộp điểm tâm này là quà tiễn biệt cuối cùng, từng bước từng bước về phía xe ngựa. Hán tử kia điều khiển xe ngựa giẫm lên đất bằng, toàn bộ xe ngựa run lắc, đủ thấy kỹ thuật lái xe cao siêu, mặt khác hai thuộc hạ Tùng U, Kỳ Chiêm của Quân Huyễn Tuyết, ngồi ở bên ngoài thùng xe từ lâu, bên trong buồng xe bây giờ, chỉ còn lại hai người Quân Huyễn Tuyết và Lương Uyển Uyển.

      Quân Huyễn Tuyết nghiêng người dựa vào tấm nệm dày, híp con mắt lại, dường như suy nghĩ cái gì. Lương Uyển Uyển ôm hộp điểm tâm và bọc hành lý của mình, núp ở bên trong góc. Trong khoảng thời gian ngắn, hai người ai cũng có mở miệng chuyện.

      Khoảng canh giờ sau, Lương Uyển Uyển cảm thấy bụng mình có chút đói, nhìn trái cây bánh ngọt bàn trà , nàng cũng dám ăn, liền mở ra hộp điểm tâm mà chưởng quỹ đưa cho nàng.

      Bên trong chứa những món ăn mà nàng hay để dì Trương làm, bánh tart trứng, khoai tây xay, bánh ngọt Mộ Tư. . . . . . Tất cả đều là những món nàng thích.

      Vừa nghĩ tới chưởng quỹ và dì Trương, cùng với công việc hầu bàn tuy có chút cực, nhưng vẫn tự tại sống qua ngày, Lương Uyển Uyển liền cảm thấy có chút đau thương. Nhìn hộp điểm tâm, nàng bỗng cầm chặt lại, có chút nỡ ăn.

      "Những cái này là cái gì?" Giọng Quân Huyễn Tuyết phá vỡ im lặng bên trong xe.

      Lương Uyển Uyển ngẩng đầu, nhìn Quân Huyễn Tuyết biết từ lúc nào nghiêng người qua, tầm mắt rơi vào hộp điểm tâm trong tay nàng.

      "Là dì Trương đầu bếp làm cho ta ít điểm tâm." Nàng trả lời.

      nhướng mày: "Trước đây ta chưa thấy qua những món điểm tâm này."

      "Đó là đương nhiên, đây là điểm tâm của quê hương ta." Nếu như từng thấy, mới là chuyện kỳ quái.

      "Quê hương nhà ngươi?" Mắt phượng nhàng nheo lại, Quân Huyễn Tuyết tùy ý : "Ở nơi nào vậy?"

      "Tô Châu." Nàng ngoan ngoãn trả lời.

      "Vậy sao ngươi lại làm tiểu nhị trong khách điếm ở phương bắc?"

      "Đều là do hai đứa kia, nếu có bọn họ, ta cũng xuyên. . . . . ." Phút chốc, bất tri bất giác nàng phục hồi tinh thần lại, lập tức ngậm miệng lại. Dù sao chuyện xuyên qua, được coi là bí mật của nàng.

      "Ngươi cũng cái gì?" Nửa người của di chuyển lại đây, chóp mũi gần nhau đến nỗi có thể cảm nhận hơi thở của nhau

      Lương Uyển Uyển lúng túng nở nụ cười, chỉ có thể trợn tròn mắt dối: " ra cũng có cái gì, chỉ là ta bị hai đứa quen biết mang tới phương bắc, nên mới làm làm tiểu nhị ở khách điếm, kiếm lộ phí để về nhà."

      "Vậy à? Vậy nhà ngươi ở Tô Châu là ở chỗ nào?"

      "Vốn là ở Tô Châu , nhưng nhà bị dỡ , nên ta còn nhà nữa." Nàng tiếp tục mở mắt dối.

      "Vậy cha mẹ ngươi đâu? Ngươi rời nhà bọn họ lo lắng sao?" Tiếng của vẫn nhàn nhạt như trước, cuối có chút giương lên, lơ đãng hỏi.

      "Thất lạc rồi, ta cũng tìm được bọn họ." khi dối, càng có nhiều lời dối liên tiếp xuất , chuyện đến nước này, nàng cũng hiểu hơn cái đạo lý thiên cổ bất biến này.

      Quân Huyễn Tuyết bình tĩnh nhìn Lương Uyển Uyển, gì, ánh mắt kia, giống như muốn nhìn thấu đối phương.
      Thân thể nàng cứng ngắc chút, chỉ cảm thấy hai tay cầm hộp điểm tâm đều đổ ra mồ hôi lạnh, ngay cả cái trán cũng thấm ra tầng mồ hôi mỏng.

      dối ở trước mặt người như vậy, hóa ra cũng cần nhiều dũng khí, trong đầu Lương Uyển Uyển, đột nhiên lóe lên ý nghĩ này.

      Đột nhiên, đôi mắt của chậm rãi di chuyển xuống dưới, trầm thấp nở nụ cười: "Sao ngươi ra nhiều mồ hôi vậy, nóng sao?" xong, giơ lên tay áo, động tác dịu dàng lau mồ hôi trán nàng.

      Lương Uyển Uyển chỉ cảm thấy lông tơ cả người đều dựng thẳng lên, nàng thà bị Quân Huyễn Tuyết đá cước đá giống như lúc sáng sớm hơn.

      "Tốt. . . . . . Cũng còn tốt, đúng rồi, ngươi có muốn nếm thử điểm tâm này ? Những điểm tâm này đều ăn rất ngon." Nàng run rẩy đưa hộp điểm tâm ra, nỗ lực dời chú ý của .

      "Cũng tốt." Quân Huyễn Tuyết tỏ ý kiến gật đầu, ngồi trở lại chỗ cũ, lấy khối bánh ngọt Mộ Tư trắng noãn như tuyết từ trong hộp.
      ly sắc, Phong Vũ YênChris thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 7

      Edit: thienbao95


      Bánh ngọt Mộ Tư trắng trẻo, được đôi môi xinh đẹp ngậm vào, giống như bông tuyết rơi cánh hoa Mạn Châu Sa, vừa mị vừa thuần khiết. Tầm mắt của Lương Uyển Uyển hoàn toàn bị hấp dẫn, nhịn được dời mắt nhìn vào đôi môi .

      " ngọt." Hai hàng lông mày của hơi nhíu lên.

      Mặt Lương Uyển Uyển có chút ửng đỏ: "Bánh này gọi là bánh ngọt Mộ Tư, vốn khá ngọt."

      "Vậy sao?" Tuy chưa từng ăn qua bánh ngọt Mộ Tư, nhưng vẫn ăn hết từng miếng từng miếng.

      Mãi đến khi Quân Huyễn Tuyết ăn xong miếng cuối cùng, Lương Uyển Uyển mới thở phào nhõm, xoay người để xuống hộp điểm tâm, cơ thể đột nhiên bị luồng sức mạnh ép về phía vách xe, hơi thở nam tính, thoáng chốc bao quanh cơ thể nàng.

      Ngực trước bị đụng đến đau đớn, sau lưng lại chạm phải lồng ngực rắn chắc của , đè nàng từ phía sau, môi chuyển qua bên tai của nàng, từng chữ từng chữ cực kỳ ràng: "Ngươi nghe cho kỹ, ta chẳng cần biết ngươi là ai, cũng mặc kệ ngươi hay dối, chỉ cần ngươi nhớ rằng ngươi đáp ứng ta, vĩnh viễn bao giờ vứt bỏ ta!"

      "Ta. . . . . . Nào có láo!" Nàng có chết cũng thừa nhận.

      cười nhạo tiếng: "Ngươi cho rằng ai cũng ngu ngốc như ngươi sao? Lương Uyển Uyển, ngươi phải nhớ rằng là ngươi đáp ứng ta, mỗi chữ đều phải nhớ kỹ, nếu có ngày, ngươi dám quên chữ trong đó, ta từ mọi thủ đoạn, để ngươi sống bằng chết."

      , tàn nhẫn mà vô tình.

      Thế nhưng môi của , liên tục in lên chiếc cổ lộ ra bên ngoài áo nàng, vô cùng mềm mại.

      vứt. . . . . .

      vứt . . . . . .

      Giọng kia liên tục quanh quẩn ở bên tai nàng, giọng hoa lệ, nhưng lại giống cây châm cực , mạnh mẽ chui vào trong lỗ tai của nàng, đâm vào trái tim.

      Giống như đời này thể thoát khỏi ma chú, nàng lúc này, vĩnh viễn cũng thể nào biết được, ở cuộc sống sau này, hai từ " vứt" quấn quanh nàng bao lâu! Lương Uyển Uyển làm sao cũng nghĩ thông, tại sao Quân Huyễn Tuyết cứ nàng được vứt bỏ , ra khi đến từ "Vứt", phải là có thể vứt nàng bất cứ lúc nào đúng hơn.

      Lương Uyển Uyển phát , mấy ngày ở chung, càng tiếp xúc lâu với Quân Huyễn Tuyết, càng cảm thấy càng xinh đẹp. Vẻ đẹp bên ngoài chỉ là thứ yếu, nhưng thuần thiết bên trong của Quân Huyễn Tuyết mới là khí chất chân chính của , trong lúc phất tay, tạo cho người ta có cảm giác vô cùng xinh đẹp.

      Đương nhiên, ngoại trừ phát được điều tẻ nhạt này, điều mà nàng hiếu kì nhất vẫn là nữ nhân bị bắt ở sau xe. Lúc xe ngựa chạy gấp, nữ nhân này bị giam ở trong cái lồng gỗ mặc cho xe ngựa kéo , lúc xe ngựa chậm lại, hai tay nữ nhân bị trói lại, mà dây trói tay của nàng là lấy từ dây buộc ngựa, người nữ nhân kia phải chạy ở phía sau chiếc xe ngựa, nếu như bước chậm chân, bị chiếc xe ngựa kéo đường đến máu me đầm đìa.

      Phương thức dằn vặt người này, quả có thể là tàn nhẫn. Lương Uyển Uyển vô cùng thương xót cho nữ nhân này, tuy hai người giống nhau cũng là người có tự do, thế nhưng nữ nhân kia thảm hơn nàng rất nhiều.

      Giữa trưa, xe ngựa ngừng lại, Lương Uyển Uyển ngồi xổm ở bãi cỏ ven đường, Tùng U bưng tới ít bánh ngọt để Lương Uyển Uyển ăn. Lương Uyển Uyển nhìn Quân Lạc Hoa cuộn mình nằm ở phía sau xe ngựa: " cho nàng ấy ăn sao?" Mấy ngày trước, ăn cơm trưa ở trong khách điếm ven đường, tính ra, hôm nay là lần đầu tiên ăn cơm dã ngoại.

      "Chủ nhân phân phó, ngày chỉ cần cho người kia ăn bữa cơm là đủ." Tùng U đáp.

      bữa cơm? Cho dù ngươi chết, cũng bị đói bụng sinh ra bệnh đau bao tử. Lương Uyển Uyển thương xót nhìn Quân Lạc Hoa, muốn giúp nàng, nhưng lại biết nên giúp thế nào.

      Sau khi Tùng U rời , Lương Uyển Uyển ăn xong hơn nửa cái bánh ngọt, để lại khối bánh ngọt Phù Dung, cẩn thận giấu ở trong tay áo, thừa dịp ai chú ý tới, đến lồng giam, Quân Lạc Hoa nằm ở bên trong lồng giam, con mắt nhắm chặt, vẻ mặt vô cùng uể oải.

      Bởi vì song gỗ, Lương Uyển Uyển với tới người ở trong lồng, chỉ có thể ở bên ngoài lồng giam giọng hô Quân Lạc Hoa: "Cho ngươi ăn nè, ngươi tỉnh lại ! Tỉnh lại !"

      Sau khi hô bốn năm lần, Quân Lạc Hoa chậm rãi mở mắt ra, Lương Uyển Uyển vui vẻ, tay trượt ra khỏi tay áo, trong lòng bàn tay còn cầm khối bánh ngọt Phù Dung: "Ngươi đói bụng , cho ngươi ăn cái này nè, chẳng qua ngươi tuyệt đối đừng cho người khác biết." xong, nàng nhét bánh ngọt Phù Dung vào trong lồng giam.

      Quân Lạc Hoa nặng nề nhìn Lương Uyển Uyển, cũng lấy bánh ngọt Phù Dung kia.

      Lương Uyển Uyển suy nghĩ chút, lại : "Có phải ngươi muốn ta canh chừng cho ngươi?"

      "Ngươi là người nào?" Quân Lạc Hoa đột nhiên mở miệng , giọng khàn khàn, nhưng vẫn có thể đọc từng chữ.

      "Ta chỉ là bách tính bình thường, do bất đắc dĩ, tạm thời theo Quân Huyễn Tuyết, ta cùng nhóm với bọn họ." Nàng sợ người nữ nhân kia cho rằng bánh ngọt Phù Dung có vấn đề nên dám ăn.

      "Hoàn toàn bất đắc dĩ?" Quân Lạc Hoa từ từ nheo mắt lại, nhìn chằm chằm Lương Uyển Uyển, dường như muốn nhìn thấu nàng: "Huyễn Tuyết xưa nay vì bất cứ lý do gì mà để nữ nhân theo ."

      "A?" Lương Uyển Uyển kinh ngạc với cách xưng hô của người bị nhốt trong lồng giam đối với Quân Huyễn Tuyết, giọng điệu kia, dường như hề có chút thù hận nào.

      Đột nhiên, Quân Lạc Hoa nghĩ tới điều gì, thân thể bỗng nhiên nảy lên, nhào tới song gỗ, hai tay gắt gao nắm chặt lấy song gỗ, hô hấp dồn dập hỏi Lương Uyển Uyển: " cho ta biết, Huyễn Tuyết có với ngươi hai chữ Mệnh Y hay , có với ngươi , ngươi là Mệnh Y của sao?"

      Cằm của nàng xém chút nữa rớt xuống, Lương Uyển Uyển chậm chạp hỏi ngược lại: "Ngươi. . . . . . Làm sao biết?"

      Nàng vừa ra những lời này, nữ nhân kia giống như bị điên, hai tay dùng sức duỗi ra từ bên trong khe hở song gỗ, vết máu loang lổ mười ngón tay, vô cùng dữ tợn, dường như muốn bóp lấy cái cổ của Lương Uyển Uyển.

      Lương Uyển Uyển sợ đến mức thân thể lùi về phía sau, lảo đảo cái, xém chút nữa ngã mặt đất. đôi tay, xuyên qua nách nàng, đỡ lấy cả người nàng. Nàng ngửa đầu nhìn về phía sau, hóa ra là Quân Huyễn Tuyết.

      Sắc mặt của khó hiểu, giơ tay lên, nàng vững vàng đứng ở bên cạnh .

      Ánh mắt Quân Lạc Hoa nhìn Lương Uyển Uyển, chứa đầy thù hận và dám tin: "Làm sao có khả năng. . . . . . Làm sao có khả năng Quân gia xuất hai Mệnh Y cùng lúc . . . . . thể . . . . . . thể. . . . . ."

      Quân Huyễn Tuyết thản nhiên : "Trước đây có, cũng đại biểu xuất ."

      " , ngươi cố ý muốn gạt ta, có đúng , Huyễn Tuyết!" Tay Quân Lạc Hoa nắm chặt song gỗ, từng vệt máu dính lên song gỗ kia.

      Quân Huyễn Tuyết nữa, chỉ lôi Lương Uyển Uyển vào bên trong buồng xe, để lại Quân Lạc Hoa vẫn ngừng dùng thân thể đụng vào song gỗ, ngừng lẩm bẩm thể.

      Lương Uyển Uyển bất an ngồi xuống, trước mắt vẫn còn lóe lên thù hận trong ánh mắt của Quân Lạc Hoa. Nàng làm sao cũng nghĩ thông, nàng và nữ nhân kia cũng có ân oán gì, nàng thậm chí còn có lòng tốt mang bánh ngọt Phù Dung cho người kia, tại sao cuối cùng lại biến thành như vầy?

      Liếm môi, nàng nhìn Quân Huyễn Tuyết ở kế bên, hỏi: " ra ta chẳng hề biết Mệnh Y là cái gì, các ngươi nhận lầm người." Nghĩ tới nghĩ lui, Mệnh Y này dường như là điểm mấu chốt, đêm trăng tròn hôm ấy cùng với lời vừa nãy của nữ nhân kia, đều đề cập đến hai chữ Mệnh Y.

      Quân Huyễn Tuyết tay chống má phải, thân thể tựa vào gối mềm: "Người kia phải là Mệnh Y, tên gọi đó dùng để gọi người đặc biệt.”

      "Mệnh Y là cái gì?" Nàng tò mò hỏi.

      "Ngươi cần biết."

      "Vậy người nữ nhân kia rốt cuộc là ai?"

      "Ngươi cũng cần biết. Chỉ cần nhớ sau này đừng tiếp tục đến gần nữ nhân kia là được."

      Lương Uyển Uyển nhìn thấy Quân Huyễn Tuyết có ý định cho nàng biết thêm cái gì, khỏi theo thói quen nhăn mũi cái, hỏi vấn đề cuối cùng: "Ngươi hành hạ nàng như vậy, có phải vì trước đây nàng đắc tội ngươi?"

      "Đắc tội?" Khóe môi của nhếch lên nụ cười yếu ớt kiều diễm: "Cũng có thể xem như nàng ta đắc tội ta. Uyển Uyển, xưa nay ta phải là dạng người tốt lành gì, đắc tội với người của ta, xưa nay đều có kết quả tốt, đây là điều mà nàng ta đáng phải nhận, cũng là điều mà nàng nhất định phải nhận."

      Nàng ngây ngốc, từ trong ánh mắt , nàng hiểu được hàm ý của lời đó.

      muốn cho nàng biết, tuyệt đối nên đắc tội , nếu . . . . . . Nàng vạn kiếp bất phục. Mắt mông lung, thấy , chóp mũi, chỉ có thể ngửi được đàn hương muốn nghẹt thở người . . . . . .

      Đụng chạm da thịt, mồ hôi tuôn ra, hình như ngay cả suy nghĩ cũng bắt đầu muốn ngừng trệ lại rồi.

      Cái tay nhăn trắng trèo này, là tay của ai? Là ai liều mạng muốn đưa ta đến đây?

      Quả . . . . . . vô cùng chán ghét. . . . . .

      Thiếu niên nửa ngủ nửa tỉnh nằm ở giường, khuôn mặt đỏ ửng mĩ, mê hoặc lòng người —— ràng là khuôn mặt của !
      Phong Vũ YênChris thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 8

      Edit: thienbao95


      "A!" Quân Huyễn Tuyết bỗng mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt giống như em bé mang theo chút hiếu kỳ, lại có chút giật mình nhìn , bàn tay của người kia mềm mại trắng nõn, để lên trán của .

      "Ngươi bị sao vậy, có phải gặp ác mộng ?" Lương Uyển Uyển hỏi. Từ nửa giờ trước, nàng nhìn thấy ngủ lắc đầu qua lại, trong miệng dường như lẩm bẩm cái gì đó, lúc sau, ngay cả cái trán cũng thấm ra tầng mồ hôi.

      "Đừng đụng ta!" bỗng nhiên đẩy nàng ra, bàn tay mềm mại để ở trán , cũng chợt biến mất.

      Xe ngựa vẫn bình thản di chuyển, hai người Lương Uyển Uyển và Quân Huyễn Tuyết ngây người ở bên trong, lúc nàng bị đẩy ra như thế, vẫn tránh khỏi đụng vào bên chiếc bàn trà.

      Đoán chừng eo lại có thêm vết máu ứ đọng, nàng xoa eo, lầu bầu : " động vào động vào."

      Khuôn mặt bình tĩnh, mái tóc đen dài rơi vào má, trong màn đêm, bên trong buồng xe tối tăm ngay cả ngọn đèn cũng có, tối tăm u ám, làm cho nàng thấy vẻ mặt của .

      lát sau, Lương Uyển Uyển nghe được giọng của Quân Huyễn Tuyết vang lên: "Ngươi tới đây."

      "Làm gì?"

      "Đừng để ta lại lần thứ hai." có chút kiên nhẫn.

      Lương Uyển Uyển trợn mắt cái, vẫn di chuyển cơ thể ngồi bên người Quân Huyễn Tuyết.

      Sau khắc, cơ thể nàng bị ôm lấy, tựa đầu vào vai trái của nàng, cả cơ thể, dường như đều dựa vào nàng.

      Làm ơn! Người này có phải bị bệnh hay ! Lương Uyển Uyển im lặng suy nghĩ, vừa nãy đuổi nàng như đuổi ruồi, lúc này lại chủ động dựa vào nàng.

      " chuyện để cho ta dễ ngủ chút." Quân Huyễn Tuyết miễn cưỡng , dường như cơn ác mộng vừa nãy, làm cho tất cả khí lực của tiêu hao hết .

      "Ngươi muốn nghe cái gì?"

      "Cái gì cũng được, chỉ cần làm cho ta ngủ gặp ác mộng là được."

      "Ngươi thường gặp ác mộng sao?" Lời cứ như vậy ra, ngay khi nàng nghĩ mình bị đẩy ra lần nữa, lại nghe được câu trả lời của .

      " lâu có mơ giấc mơ như thế." Lúc tỉnh lại từ trong mộng, đặc biệt có chút uể oải. Là bởi vì tồn tại của nàng? Bởi vì Mệnh Y ở bên cạnh , nên mới thả lỏng, cho dù ngủ, thân thể thế nhưng tự chủ chấp nhận tiếp xúc của nàng, đụng chạm của nàng.

      Quân Huyễn Tuyết mở nửa con mắt, ngửi được mùi thơm tỏa ra từ cơ thể của người bên cạnh. Mùi hương rất dễ chịu, hoàn toàn giống với mùi hương buồn nôn trong mộng kia. Cơ thể mềm mại, cùng với giọng dịu dàng kia. biết, lúc nàng đối mặt với , có sợ hãi, có e sợ, cũng có thể, nàng vốn phải cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh , thế nhưng biết, buông tay .

      vất vả, mới tìm được nàng.

      Tìm được người mà tâm tâm niệm niệm, ảo tưởng về người đó vô số lần.

      Chỉ là khi tìm được nàng, lại biết nên đối mặt thế nào. Nếu nàng biết lúc trước. . . . . . Như vậy nàng có thể hay . . . . . .

      Ngực, dường như bị cái gì đó đè lên, ép tới mức có chút thở nổi, chỉ cần nghĩ đến có khả năng kia, thể chấp nhận được.

      Phút chốc, giọng dịu dàng kia lại vang lên ở bên tai : "Ngươi nặng quá , nếu đổi lại tư thế, ta kể cho ngươi ít chuyện xưa, cho phép ngươi ngủ." Dứt lời, bàn tay trắng nõn bắt đầu đẩy bờ vai của .

      Lúc này, có cự tuyệt để nàng đặt đầu bắp đùi của nàng, tay của nàng, chậm rãi vuốt ve mái tóc dài rối tung của . biết tại sao, cảm giác áp lực nơi ngực dần dần biến mất, giống như có thứ gì đó từng chút biến mất, lại có thứ gì đó, từng chút chen vào.

      A, tư thế này so với tư thế vừa nãy thoải mái hơn nhiều. Lương Uyển Uyển chuyển động hai cái vai, lại nhìn Quân Huyễn Tuyết yên tĩnh nằm ở bắp đùi nàng . , bây giờ làm cho nàng có cảm giác là lạ. Giống như rút thân phong hoa tuyệt đại, dỡ xuống kiêu ngạo hờ hững, chỉ còn dư lại ít yếu đuối làm người ta thương tiếc.

      Lương Uyển Uyển cảm giác mình có chút xúc động nho , chỉ vì lúc này có phần quạnh yên tĩnh.

      "Ngày xưa có vị vua nọ, đương nhiên, phải vua của Trung Nguyên, chung, là vua ở nơi rất xa, rất thích mặc quần áo mới, vì thích mặc đẹp, nên dùng toàn bộ tiền bạc để may quần áo, mỗi canh giờ đổi bộ quần áo mới, đồng thời khoe khoang khắp nơi, ngoài ra, hề quan tâm đến những chuyện khác. . . . . ."

      Nàng cố gắng kể lại chuyện cổ tích《 Bộ quần áo mới của hoàng đế 》của Andersen, dùng phương thức giảng giải của cổ nhân để người nghe có thể hiểu được, giọng mềm mại, vang vọng từng ngóc ngách trong buồng xe.

      Quân Huyễn Tuyết nhắm mắt, lẳng lặng nghe. Tâm, từ từ yên ổn lại, cái này chính là ma lực của Mệnh Y sao?

      Để chậm rãi, từng chút . . . . . . Sa vào bên trong yên bình này.

      Nếu như. . . . . . Nếu như người của Quân gia, nhất định Mệnh Y của mình, như vậy Mệnh Y này. . . . . .

      Mệnh Y lựa chọn ra sao đây?

      Là sống chết có nhau, hay vẫn là. . . . . . Vứt như vứt giày cũ. . . . . .

      "Ngươi muốn đến thời nhà Đường?" Tiểu Thanh Tiên che miệng đứng dậy, liếc mắt nhìn chữ GAMEOVER màn hình máy vi tính, hiển nhiên, nhân vật chơi trong game chết, muốn chơi phải bắt đầu lại từ đầu.

      "Đúng vậy." Quý Như Y gật đầu, hai tay chống nạnh nghiêm trang .

      "Quý thí chủ, ngươi đùa với chúng ta à." Tiểu Thuần Tiên chậm đứng lên, tiện thể tắt luôn Computer. Con đường phá đảo Game xa vời khiến cho nàng nắm chặt tay lại, vừa nãy vất vả mới có thể gần phá đảo, lại bị người nào đó câu phá hư, ngay cả chút cặn bã cũng còn.

      "Ngươi nhìn ta giống như đùa sao? Còn có, sau này được gọi ta bằng cái tên buồn cười ‘Quý thí chủ ’kia." Quý Như Y chỉ vào khuôn mặt căng cứng của mình, tức giận mắng Tiểu Thuần Tiên. Cũng phải hát hí khúc, gọi nàng là Quý thí chủ làm gì, kháo!

      Được rồi, nhìn nàng dường như phải đùa: "Thế nhưng, gọi ngươi là ‘ Quý thí chủ ’ có sao đâu?" Điểm ấy Tiểu Thuần Tiên có chút thừa nhận.

      "Gọi thế nào cũng được, nhưng được gọi hòa thượng hay đạo sĩ gì đó, có ai lại chọc người khác như vậy!" Sớm biết vậy để bọn họ coi phim truyền hình cổ trang, học cách gọi hòa thượng đạo sĩ ở trong đó.

      "Thế nhưng chúng ta là thần tiên, hòa thượng đạo sĩ sau khi đắc đạo, phải cũng thành thần tiên sao?" Với lí luận như thế, bọn họ gọi nàng là Quý thí chủ cũng là việc nên làm.

      "Vậy thế nào, ta bao nhiêu lần rồi, phải gọi tỷ tỷ!" Trợn tròn mắt, Quý Như Y bắt đầu giáo dục lại hai tiểu thần tiên cách xưng hô chính xác.

      " được!" Hai tiểu tiên lắc đầu cái, rất có cốt khí ra lời cự tuyệt.

      "Đùng, đùng" cây roi chút lưu tình dánh vào đầu hai tiểu tiên.

      "Ngươi dám đánh chúng ta?" Nước mắt cấp tốc tràn ra ở trong hốc mắt, đường đường là hoàng tử tiên giới, cư nhiên bị người thường nho đánh."Ngươi cứ như vậy bị Lôi Công Điện Mẫu đánh đó." Lần trước bọn họ " cẩn thận" nhìn lén Lôi Công Điện Mẫu ân ái, biết bây giờ còn có chịu giúp bọn họ đánh người coi rẻ thần tiên này hay .

      "A, sao?" Người coi rẻ thần tiên để ý chút nào nhún vai, cúi đầu, khớp xương ngón tay vang lên, hàm răng trắng bóng lúc mở lúc đóng:"Gọi —— tỷ —— tỷ!"

      A. . . . . . Được rồi, người thường từng khuất phục trước vũ lực, chẳng qua bọn là thần tiên, nên, ạch, bị khuất phục ."Tỷ. . . . . . Tỷ." Vô cùng đáng thương kêu lên. Đáng ghét, nếu phải vì quy tắc của Tiên giới, là thể dùng phép làm hại người thường, nàng sao có thể ngược đãi bọn đến bây giờ.

      "Rất tốt." Quý Như Y "Hòa ái dễ gần" vỗ đầu hai tiểu tiên: "Vậy bây giờ có thể mang ta tới thời nhà Đường ?" hiểu tại sao Uyển Uyển lại bị hai người gọi là thần tiên này đưa đến thời nhà Đường, tại Lương gia gần như loạn tùng phèo, mà nàng, thậm chí biết nên giải thích thế nào với nhà Lương Uyển Uyển. Kế sách giờ, chỉ có thể đến cổ đại tìm Uyển Uyển, sau đó đưa Uyển Uyển trở về, để tránh nàng ấy ở cổ đại vì có tiền bạc mà bị đói chết.

      " được, phải người thường nào cũng có thể đến thời nhà Đường." Xoa xoa cái đầu bị gõ, Tiểu Thuần Tiên lắc đầu.

      "Đúng vậy, bởi vì lệnh mệnh của phụ vương mà chúng ta hạ phàm, chỉ cần tìm người thường, thực nguyện vọng của nàng là được rồi." Cũng xoa đầu, Tiểu Thanh Tiên tiếp lời .

      "Hừ, các ngươi coi đó là thực nguyện vọng sao?" Quý Như Y khịt mũi coi thường : "Cho dù muốn đưa cũng nên đưa đến thời nhà Tần chứ, sao lại đưa đến thời nhà Đường." Tiên thuật của bọn họ khiến người ta hoài nghi.

      "Chỉ là nhất thời sai lầm thôi mà." , bọn họ nghĩ tới Tần Thủy Hoàng ở thời nhà Tần chứ phải thời nhà Đường.

      Kháo! Đưa sai địa điểm còn thấy ngại, còn cách quang minh chính đại như thế: " chung tất cả đều là do lỗi của các ngươi, bây giờ các ngươi tốt nhất đưa ta đến thời nhà Đường nhanh chút, để ta tìm Uyển Uyển, đưa nàng trở về." Nàng ra kết luận cuối cùng.

      "Thế nhưng. . . . . ." Đưa người đến thời nhà Đường tiêu hao rất nhiều tiên thuật.
      Phong Vũ YênChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :