1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không] Manh phi đãi gả - Lạc Tùy Tâm(144c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tatimyli

      tatimyli Active Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      184
      Manh phi đãi gả

      Quyển 1

      Chương 34: Viếng thăm (II)

      Edit: Boringrain


      “Giang thiếu gia đại giá quang lâm, lão phu cảm thấy vinh hạnh!” Thái độ tiếp đón của Thủy lão gia vô cùng niềm nở, thậm chí đích thân rót trà mời Giang Dĩ Bác…

      “Thủy thế bá khách khí rồi, Dĩ Bác hôm nay mời mà đến, mong thế bá thứ lỗi” Giang Dĩ Bác nét mặt ôn hòa .

      “Ha hả, Giang thiếu gia khách khí, biết lần này Giang thiếu gia đến có việc gì ?” Thủy lão gia nhìn Giang Dĩ Bác, dè dặt hỏi.

      “Dượng, Tuyền nhi đâu?” Thái độ của Trương Quang Duệ đối với Thủy Toa Lâm có chút lạnh nhạt.

      Thủy lão gia kinh sợ nhìn thoáng qua Giang Dĩ Bác, bọn họ thực là đến tìm Tuyền nhi sao? Ông ta vừa định lên tiếng thấy Hương Hàn tới.

      “Hương hàn thỉnh an lão gia cùng các vị công tử” Hương Hàn hướng về phía Thủy lão gia, hơi cúi người hành lễ. Nhìn qua tình hình ở đại sảnh, trong lòng Hương Hàn khỏi trào phúng. Thảo nào tiếu thư đối với lão gia chút cảm tình cũng có, Thủy lão gia này kẻ nịnh hót điển hình.

      Về lý mà , ông ta tốt xấu gì cũng là chủ quản của trong ngũ đại thế gia, tuy rằng đứng hàng thấp nhất, so với Giang gia, Vân gia thua kém rất nhiều. Nhưng về tuổi tác, ông ta là trưởng bối, bọn họ phải kính ông ta phần mới đúng! Ông ta hay , kính ngược lại bọn họ!

      Nhưng mà…Cũng phải lại, Giang Dĩ Bác đích thân tới đây, Thủy lão gia biểu như vậy cũng là hợp lý….

      Nam nhân này, có khả năng đứng đầu ngũ đại thế gia, chắc chắn có năng lực phi thường! hôm nay đến tìm tiểu thư cũng khiến nàng kinh ngạc ít!

      “Tuyền nhi đâu?” Nhìn qua bộ dạng kiêu ngạo cũng siểm nịnh của Hương Hàn, Thủy lão gia tự cảm thấy bản thân đáng xấu hổ, Hương Hàn có thể trấn tĩnh như vậy còn ông ta lại….. Có điều, Hương Hàn còn ít tuổi mà có can đảm cùng hiểu biết đến thế, bình thường chút nào.

      Hương Hàn hướng về phía Thủy lão gia, mặt biến sắc trả lời: “Hồi bẩm lão gia, Tam tiểu thư cho Hương Hàn tới mời ba vị thiếu gia đến Đông Uyển gặp mặt.” “Cái gì? Chuyện này………” Thủy lão gia nhanh chóng quay lại nhìn phản ứng của Giang Dĩ Bác.

      ra, từ lúc Hương Hàn đến Giang Dĩ Bác ngồi ngay ngắn lại ghế, nghe Hương Hàn xong, mặt lộ vẻ tươi cười hữu lễ.

      biết ba vị thiếu gia có muốn hay ?” nhìn sắc mặt tối sầm của Thủy lão gia, Hướng Hàn chuyển tầm nhìn sang Giang Dĩ Bác. Tuy trong miệng nàng hỏi “ba vị thiếu gia”, nhưng ai cũng nhìn ra được, lời này của nàng là hướng đến người nào.

      Nét cười mặt Giang Dĩ Bác càng ràng hơn: “Vậy thỉnh nương dẫn đường” Nữ tử tự xưng Hương Hàn này quả đơn giản, cước bộ mềm mại, ăn ràng, nét mặt trấn định, lạnh lùng, đối diện với cũng có chút khiếp đảm nào! Nàng hẳn là thị nữ mà Thủy Băng Tuyền mua từ Ỷ Lệ lâu với giá 2 ngàn lượng bạc, Ỷ Lệ lâu là sở hữu của Phong Tình, như vây….Nàng cùng Phong Tình có quan hệ như thế nào? Thủy Băng Tuyền có biết chuyện này ?

      “Chuyện này……..Giang thiếu gia…….” Nghịch nữ kia làm sao lại quen biết Giang Dĩ Bác? Còn có vẻ rất thân thuộc? Hơn nữa càng làm ngờ là Giang Dĩ Bác đồng ý tới Đông Uyển gặp mặt? có chuyện gì xảy ra mà biết sao? Sắc mặt Thủy lão gia hơi do dự, trong lòng dậy sóng!

      “Thủy thế bá, thỉnh.” Vân Tại Viễn thấy bộ dạng của Thủy lão gia, thầm nghĩ, chắc hẳn lão nhân này thắc mắc lí do bọn họ tới đây, có điều… nhìn qua Giang Dĩ Bác, rồi nhìn lại Thủy lão gia, trong mắt lên tia phức tạp. Thủy phủ bề ngoài tuy là danh gia phú quý, chen được chỗ trong ngũ đại thế gia, nhưng người trong ngũ đại thế gia đều biết Thủy Toa Lâm này là nhờ có quan hệ thông gia mới nâng được vị thế của mình, còn việc làm ăn chính của Thủy phủ chỉ dựa vào phần thừa của tứ đại thế gia. Bất cứ lúc nào ông ta cũng có thể bị đá ra khỏi cái danh xưng ngũ đại thế gia này. Ngẫm lại, Thủy Toa Lâm này biết nên là có mệnh tốt hay nữa. Thủy Băng Tuyền nếu có tài năng kinh thế, vậy Thủy phủ cần phải lo nghĩ bị người ta hất chân ra ngoài rồi? Nhưng mà lại , nếu Thủy Băng Tuyền tài giỏi, nhưng lại giấu giếm, nghĩa là nàng cũng muốn cống hiến cho Thủy gia? Lão nhân này cũng là đáng thương…

      Hương Hàn nhìn qua động tác của Vân Tại Viễn, hơi hạ ánh mắt: “Lão gia, tiểu thư người thân thể khỏe, biểu thiếu gia cũng phải người ngoài, Giang thiếu gia và Vân thiếu gia có biểu thiếu gia tiếp đãi, người cần vất vả như vậy, nên nghỉ ngơi nhiều chút.”

      Thủy Toa Lâm nghe Hương Hàn vậy, tuy sắc mặt bình tĩnh, nhưng trong miệng lại nghiến răng nghiến lợi đến nỗi hàm răng muốn rớt ra ngoài, khó khăn cười : “Cũng được, Quang Duệ, nhờ cậy cháu rồi, Giang thiếu gia, lão phu chiêu đãi chu toàn, thỉnh thứ lỗi.” Nghịch nữ này muốn cùng đến sao? Tuyền nhi cùng Giang Dĩ Bác vì sao lại quen biết? Rốt cuộc là Tuyền nhi muốn làm gì?

      Trương Quang Duệ mặt toát lên vẻ xa lánh, cười : “Dượng yên tâm, dượng thân thể tốt nên chú ý nghỉ ngơi nhiều.” Tuyền nhi cùng ông ta vốn quan hệ tốt, vừa qua đời, quan hệ này chắc càng căng thẳng hơn. Ai……

      Giang Dĩ Bác làm như vô tình nhìn thoáng qua hai người chuyện, sau đó chắp tay về hướng Thủy lão gia: “Vậy, Dĩ Bác quấy rầy thế bá nữa, thế bá chú ý nghỉ ngơi ạ.”

      “Được…Vậy lão phu làm phiền nữa, xin cứ tự nhiên…cứ tự nhiên…..” Cố gắng bình tĩnh, hít thở đều, nếu ông ta bị nghịch nữ kia làm cho tức giận mà chết.

      Nhìn mọi người rời , Thủy Toa Lâm suy nghĩ chút, bây giờ việc quan trọng là cần điều tra vì sao Tuyền nhi lại quen biết với Giang Dĩ Bác? Ở kinh thành, ai biết Giang Dĩ Bác, nhưng người có thể làm cho nhận biết lại nhiều. Mà kẻ như Tuyền nhi lý nào lại khiến Giang Dĩ Bác chú ý? Còn tự mình đến nhà viếng thăm?

      “Quản gia”

      “Dạ, lão gia”

      “Ngươi hỏi thăm chút, xem tam tiểu thư quen biết Giang thiếu gia từ khi nào?”

      Gã quản gia nghe lời lão gia phân phó mà giật mình, …tam tiểu thư cùng Giang thiếu gia sao? Hai người này người ở tuốt cao được người khác kính trọng, người tới đâu cũng bị khinh thường lại có thể có quan hệ với nhau sao? Có khả năng này ? Nhưng Giang thiếu gia đích thân tới nhà tìm, còn có thể là giả sao?

      “Ngây người ở đó làm gì? Còn mau?” Thủy lão gia nhìn quản gia ngây ngốc đứng chỗ gào thét lên.

      “Dạ, lão gia, nô tài ngay.”

      ………………….

      “Oa, ca, muội lâu đến nơi này, ở đây chẳng thay đổi gì cả.” Thanh thanh thúy của Thủy Băng Ngọc vui vẻ vang lên.

      “Vậy ư?” Thủy Huyền Việt tức giận, nghiêng đầu sang bên, buồn nhìn chỗ này đến lần. Nếu phải vì Ngọc nhi, mời tới, cũng thèm tới! Càng huống chi là thưởng thức cảnh sắc chứ?

      “Ca, người đừng như vậy mà, để cho Tam tỷ nhìn thấy, nhất định tỷ ấy vui.” Thủy Băng Ngọc thấy bộ dạng của tam ca, khuôn mặt tỏ ra lo lắng. Nàng biết, trong phủ, ngoại trừ nàng ra, ai cũng thích tam tỷ. Nhưng mà từ sau lần nàng bị bệnh nặng đó, mẫu thân và tam ca cũng cho phép nàng lại gần tam tỷ…

      Lúc đó…Thực ra phải tỷ ấy cố tình đẩy nàng xuống nước, là nàng quấn quít lấy tỷ ấy đòi tỷ ấy đưa ra ngoài chơi, tam tỷ chỉ là lớn tiếng hét nàng cái. Nàng nhất thời bị dọa nên mới lỡ chân trượt vào trong hồ nước. Nàng nhớ lúc đó khi nàng kinh sợ trong nước tam tỷ đưa ra muốn kéo nàng lên, khó khăn lắm mới với tới tay nàng, nhưng vì nàng quá sợ hãi, giãy dụa trong nước, tam tỷ thiếu chút nữa bị nàng kéo xuống luôn, tỷ ấy căn bản là thể kéo nàng lên được, bị ngã phịch ra phía sau…….Vừa lúc đó mọi người chạy đến, thấy Tam tỷ ngồi bờ, lại thấy nàng…..Vì thế mọi người đều nghĩ Tam tỷ đẩy nàng xuống hồ.

      Cuối cùng tất cả mọi người đều biết nàng ở chung với Tam tỷ, lại đem những lần nàng sinh bệnh trước đó đổ lên đầu Tam tỷ. Nàng sau khi tỉnh lại có giải thích cùng Tam ca và mẫu thân, nhưng ai chịu tin cả….Còn đuổi nha hoàng thiếp thân của nàng ra khỏi phủ, cấm nàng được lại gần Đông Uyển nửa bước, từ sau lần đó, nàng cũng có cơ hội chuyện cùng Tam tỷ.

      ………

      “Ngọc nhi? Muội nghĩ cái gì mà thất thần vậy?” Thủy Huyền Việt khẽ lắc thân thể của Thủy Băng Ngọc.

      “A…Ca, thực ra lần đó muội bị bệnh phải là do tam tỷ đâu.” Thủy Băng Ngọc phục hồi tinh thần, nhìn qua Thủy Huyền Việt rồi lên tiếng.

      “Cái gì?” Thủy Huyền Việt nhất thời phản ứng được gì. Ngọc nhi sao lại?

      ra…” Vừa mở miệng muốn giải thích, nhưng Thủy Băng Ngọc lại bị đám người tới hấp dẫn tầm nhìn.

      “Ngọc nhi?” Gọi nửa ngày cũng thấy Thủy Băng Ngọc có phản ứng gì, Thủy Huyền Việt liền quay đầu ra sau nhìn, thấy người đến, cằm thiếu chút nữa là cắm xuống đất….Đó, Đó phải là Giang thiếu gia, người mà luôn sùng kính sao? Sao lại có thể gặp người đó ở đây?

    2. tatimyli

      tatimyli Active Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      184
      Manh phi đãi gả

      Quyển 1

      Chương 35

      Edit: Boringrain


      Nhìn đám người vào phòng khách Đông Uyển, Thủy Huyền Việt ngây ngốc đứng sững lúc lâu.

      “Ca…” Thủy Băng Ngọc thấy vậy bèn vội vàng kéo Thủy Huyền Việt tới.

      “Tam thiếu gia, tứ tiểu thư, tiểu thư mời hai vị đến phòng khách ngồi ạ” Tiểu Song đứng ở bậc thang, nhìn thấy hai người vừa xuất liền cung kính hành lễ.

      “A…vậy được…..” Thủy Huyền Việt nhìn thoáng qua bên trong phòng khách, miệng ấp úng nên lời.

      Hương Hàn dẫn mọi người tới phòng khách, cung kính : “Các vị thiếu gia, mời ngồi, Hương Hàn gọi tiểu thư tới.” rồi nhanh chóng lui xuống dưới.

      Vân Tại Viễn nhìn vòng đánh giá khách phòng, tuy lớn lắm nhưng rất thu hút, bài biện hài hòa khiến cho người ta có cảm giác dễ chịu, thoải mái! Thủy Băng Tuyền này có nhiều điểm bất ngờ!

      “Tam thiếu gia, tứ tiểu thư, mời vào” Bên này Tiểu Song cũng vừa dẫn hai người vào.

      Thủy Huyền Việt lén nhìn qua Giang Dĩ Bác, sắc mặt bỗng chốc đỏ bừng, tay chân luống cuống. sớm quên mất đây chính là Đông Uyển mà thèm tới.

      “Ngọc nhi thỉnh an các vị” Thủy Băng Ngọc khéo léo hành lễ trước các nam nhân an tọa, nhờ mẫu thân thường dẫn nàng ra ngoài yết kiến nhiều người nên đối với ba người ở đây, nàng hiển nhiên cũng biết.

      “Tứ thiểu thư cần đa lễ” Giang Dĩ Bác vươn tay ra ý nâng Thủy Băng Ngọc lên.

      Thủy Băng Ngọc ngẩng đầu nhìn Giang Dĩ Bác dáng vẻ quân tử khiêm nhường, liền đứng thẳng thẳng lên, hai má hơi đỏ ửng. Giang thiếu gia là người rất tốt! Là người tốt nhất mà nàng từng gặp qua. Hơn nữa đối nhân ôn hòa, làm nàng có cảm giác thân thiết như ca ca.

      “Thủy phủ có khả năng để cho hai vị Giang thiếu gia, Vân thiếu gia đến viếng thăm, phụ thân ta chẳng phải nên mở rộng cửa đón tiếp hay sao?” Thủy Băng Tuyền tiến đến.

      “Tuyền nhi…” Nhìn Thủy Băng Tuyền đến, Trương Quang Duệ đứng lên, nhìn Thủy Băng Tuyền qua. Giọng có chút kích động, từ lúc nhìn bức thi họa hôm qua, đây là lần đầu tiên gặp lại Thủy Băng Tuyền. có rất nhiều điều muốn hỏi nàng. Vì thế từ sáng sớm tới đây, nhưng nàng tiếp? Bây giờ, cùng Giang Dĩ Bác, Vân Tại Viễn, ngược lại, nàng chịu gặp?

      “Biểu ca, mời ngồi” Thủy Băng Tuyền trực tiếp đến ghế đầu tiên dành cho chủ nhân rồi ngồi xuống, ánh mắt lại hướng về phía hai người nàng quen biết. Nam nhân tuổi con rất trẻ, vừa nhìn biết là kiểu ăn mặc của kẻ nhà giàu, khuôn mặt lại có chút quen quen… Đôi mắt, đúng, đôi mắt rất giống đôi mắt của Thủy Băng Tuyền, mắt phượng dài, hẹp, con ngươi hơi lớn…Vị này hẳn là Thủy phủ Tam thiếu gia, Thủy Huyền Việt, em cùng mẹ với Thủy Băng Ngọc? Nhị phu nhân là mỹ nhân, Thủy Toa Lâm cũng tuấn mỹ khôn cùng, con do hai người sinh ra tự nhiên xấu. Nếu như lớn hơn bốn năm tuổi gì đó, Thủy Huyền Việt cũng nam nhân vô cùng thu hút. Có điều, bây giờ trong mắt nàng, chỉ là đứa trẻ, thể xem là nam nhân được!

      biết hai người đến Đông Uyển có chuyện gì ?” Tầm mắt chuyển tới nữ tử ngồi bên cạnh, nàng chính là Thủy Băng Ngọc, người được lợi nhiều nhất trong vụ Thủy Băng Tuyền bị từ hôn? Hai tháng sau cử hành đại hôn trở thành bát hoàng tử phi? Đôi mắt trong vắt tựa hồ nước mùa thu, lấp lánh như sao trời. Lúc này trong đôi mắt ấy là vẻ e lệ, hổ thẹn còn có chút ít hưng phấn, vui vẻ.

      “Tam…tam tỷ” Thanh của nàng thanh khiết, lại có chút căng thẳng, mắt nhìn chằm chằm Thủy Băng Tuyền. hồi hộp của nàng cũng đánh thức Thủy Huyền Việt vão cõi thần tiên, tâm tư liền chuyển biến, bộ dạng lại giống như gà mái bảo vệ Thủy Băng Ngọc phía sau, tay chỉ vào Thủy Băng Tuyền cách vô lễ, miệng tức giận quát mắng: “Hôm nay có ta ở đây, ngươi…đừng hòng hiếp đáp Ngọc nhi.”

      Thủy Băng Tuyền nhìn bộ dạng gà mái và gà con của hai người, tự hỏi hai kẻ này đầu óc có phải có vấn đề ? Cũng đâu phải nàng mời bọn họ đến chứ? Là bọn họ tự tới muốn gặp nàng? Sao lại chuyển thành nàng dọa họ?

      Ánh mắt chuyển động, dư quang vừa đến Vân Tại Viễn, Thủy Băng Tuyền liền cười thầm, mặt lại lên vẻ mất mát: “Đồng nhân bất đồng mệnh (mỗi người số mệnh), có ca ca tốt! Ca ca bảo vệ muội muội, nhìn sao cũng là bức tranh đẹp.”

      Thủy Huyền Việt nhìn nét mặt buồn bã mất mát của Thủy Băng Tuyền, trong lòng lên nghi hoặc! chưa từng nhìn kỹ tam tỷ, trước đây chỗ có nàng, tuyệt có bọn , bây giờ nhìn bộ dạng buồn bã ấy, hiểu sao trong lòng lại cảm thấy có gì đó được tự nhiên. Đại ca, nhị ca đều bị phụ thân đưa lên núi học nghệ năm mới trở về lần, tới giờ cũng chưa hề gặp nàng. Có lẽ ….Tam tỷ oán giận đại ca, nhị ca quan tâm tới nàng? Hừ! Nàng cũng ngẫm lại mình ngày thường hành xử ra sao? Còn muốn người khác bảo vệ?

      Vân Tại Viễn ho tiếng, Thủy Băng Tuyền này quả là thù dai, đây ràng là trào phúng mà?

      Nghe được Thủy Băng Tuyền , Trương Quang Duệ vốn tầm mắt hướng về phía Thủy Băng Tuyền liền giật mình cái, lập tức nhìn hướng khác. Tuyền nhi là chỉ trích chưa từng bảo vệ nàng sao? Trong lòng Tuyền nhi đối với đúng là còn có bất mãn. quả thực làm tròn trách nhiệm của người đại ca.

      để ý đến bầu khí quái dị trong phòng khách, Thủy Băng Tuyền giọng phân phó Hương Hàn: “Hương Hàn, dâng trà”

      “Dạ, tiểu thư”

      “Tam thiếu gia, tứ tiểu thư, mời ngồi” Hương Hàn thỉnh hai người đứng giữa phòng khách ngồi xuống.

      Thủy Băng Ngọc ngồi xuống, vốn định mở miệng, nhưng lại thấy có nhiều người như vậy nên đành e lệ cúi đầu gì.

      “Tuyền nhi, muội vì sao phải vội vàng về phủ như vậy?” Trương Quang Duệ khôi phục lý trí, hỏi.

      Đương nhiên là để né ngươi rồi! “Thủy phủ là nhà của Tuyền nhi, muội quay về nhà có gì sai?” Thủy Băng Tuyền tiếp nhận chén trà của Hương Hàn đưa tới. Hơi hé nắp ra, nhàng thổi lá trà trong chén.

      Trương Quang Duệ giật giật mí mắt, ra lời…Tuyền nhi về nhà là chuyện thiên kinh địa nghĩa (đạo lý hiển nhiên), chẳng lẽ còn phải bẩm báo với ? Là tự mình rối loạn!

      Giang Dĩ Bác nhìn thoáng qua Trương Quang Duệ bị cấm khẩu, lại nhìn qua Vân Tại Viễn vẻ mặt được tự nhiên, lòng thầm bội phục Thủy Băng Tuyền, nàng đặc biệt tới ngờ, lời dường như vô tình nhưng lại cố ý như thanh kiếm sắc bén đâm vào người nghe.

      “Tam tiểu thư, Dĩ Bác mời mà đến, quấy rầy tiểu thư, xin tiểu thư lượng thứ!” Nhìn nàng thản nhiên tự tại ngồi thổi lá trà, Giang Dĩ Bác thầm đánh giá, trang phục hồng phần, làm nổi bật làn da trắng noãn, mịn màn, mi dãi rũ xuống che khuất đôi mắt phượng sắc sảo, mũi cao, đôi môi đỏ mọng nhấp nhấp nước trà……Mỗi lần gặp nàng, tựa hồ đều thấy khác biệt người nàng? Ánh mắt lại rơi xuống cái cổ, trời nóng như vậy? Sao nàng lại quấn khăn choàng cổ?

      thẳng vào vấn đề luôn ” Nhấp nhấp ngụm, trà này nóng quá. Tên nam nhân này lời vô nghĩa, sợ quấy rầy nàng? Vậy vì sao còn đến?

      Nghe Thủy Băng Tuyền , Giang Dĩ Bác hơi chớp mắt, miệng cười càng rộng: “Tam tiểu là người sảng khoái, Dĩ Bác hổ thẹn bằng, hôm nay tại hạ đến vì bức họa tuyệt thế của Tam tiểu thư để tại Đệ nhị lâu .” Giang Dĩ Bác vẫn nhìn chằm chằm Thủy Băng Tuyền, bỏ qua biến hóa nào mặt nàng.

      “Bức họa? Giang thiếu gia, người bức họa nào vậy?” Thủy Huyền Việt nén được, liền lên tiếng. Cũng thể trách được, từ khi vào đây, luôn hiếu kỳ vì sao Giang Dĩ Bác lại đến gặp Tam tỷ, nhưng vẫn cố giữ im lặng? Bây giờ lại nghe đến bức họa? chịu nổi nữa nên mới thốt ra lời.

      “Ca…” Thủy Băng Ngọc cẩn thận lôi cánh tay của Thủy Huyền Việt, ý bảo đừng lên tiếng.

      Lúc này, Vân Tại Viễn nhìn thoáng qua huynh muội hai người này, khóe miệng cong lên: “Tam tỷ hai người là kỳ tài nữ tử, hôm qua ở Đệ Nhị lâu vẽ ra bức tranh tuyệt thế kinh thiên động địa ” Thủy Băng Tuyền phải thích giấu tài sao? muốn xem nàng giấu thế nào đây?

      “Bức họa đó sao?” Thủy Băng Tuyền thản nhiên hỏi.

      “Dĩ Bác xấu hổ, bức họa bị người ta lấy cắp.” Giang Dĩ Bác thản nhiên , cũng thấy có chút lo lắng nào. Dù là Phong Tình, cũng nhất định lấy lại được bức họa.

      “Vậy?” Thủy Băng Tuyền trừng mắt nhìn, bị mất cắp? phải là muốn nàng vẽ lại bức khác đó chứ? trong mắt nàng cũng chưa có mặt mũi đến mức đó!

      “Tam tiểu thư dường như quan tâm?” Giang Dĩ Bác nhíu mày hỏi.

      mất cũng mất rồi, dù sao cũng chỉ là bức họa.” Chẳng lẽ báo quan? Nếu như là ở đại, tranh của nàng bị đánh cắp mười người có tới chín người báo cảnh sát.

      Chỉ là bức họa? Giang Dĩ Bác sắc mặt ngưng trọng vài giây rồi lại thản nhiên nâng chén trà lên uống! Nàng có biết bức họa kia sắc sảo tuyệt thế, là báu vật vô giá?

      “Tuyền nhi học tài nghệ từ ai?” Trương Quang Duệ vội vàng lên tiếng hỏi, Tuyền nhi phải thích học sao? đuổi hết biết bao nhiêu thầy dạy, vậy tài năng kinh thế đó là do ai dạy dỗ?

      “Kiếm kiều Đại học (tức là đại học Cambridge)” Lời nàng , những gì nàng từng học người thường thể tưởng tượng nổi, ai bảo nàng có chỉ số thông minh cao thái quá, lại có bà mẹ tình tính càng kỳ dị hơn?

      “Kiếm kiều Đại học là kỳ tài phương nào?” chỉ mình Trương Quang Duệ mà tất cả mọi người trong phòng đều cảm thấy kỳ quái, đây là lần đầu tiên bọn họ mới nghe thấy cái tên này! Nếu như bọn họ kiến thức nông cạn, chưa từng gặp qua hẳn cũng phải nghe tới chứ, đằng này…Vân Tại Viễn nhìn Giang Dĩ Bác, thấy mặt cũng dạng mờ mịt, xem ra ngay cả Giang Dĩ Bác cũng biết.

      “Các ngươi tới đây, là để hỏi ta học tài từ ai sao?” Dù nàng có ra bọn họ hiểu chắc? Ngay ở đại, người có thể hiểu được hết con người nàng cũng cực kỳ ít… Hơn nữa, tình tính của nàng, những người hiểu được chắc hẳn cũng tự nghĩ bản thân mình bị điên rồi?

      Đôi khi nàng thực mong muốn tế bào não của nàng đình công chút ít: Dùng não quá độ, sớm chết não mất! Nhưng mà nếu sử dụng đầu óc, tế bào não trở nên đình trệ, mỗi năm lại đần ít. Thế nên, những người biết nàng đều nàng là đường tự sát! Bởi vì nàng hoạt động não bộ biết mệt!

    3. tatimyli

      tatimyli Active Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      184
      Manh phi đãi gả

      Quyển 1

      Chương 36: Ám muội

      Edit: Boringrain


      “Tuyền nhi…” Trương Quang Duệ vội vàng lên tiếng định giải thích, nhưng lại bị Vân Tại Viễn cắt ngang.

      “Chẳng lẽ Thủy tam tiểu thư sợ chúng ta biết điều gì sao? Thế nên mới úp úp mở mở như vậy?” Vì La Y, nhất định phải tìm hiểu tất cả về nữ nhân này mới được.

      Thủy Băng Tuyền kéo khóe miệng thành đường cong tuyệt mỹ, Vân Tại Viễn này là bày ra bộ dạng nắm được đuôi nàng buông tay sao?

      “Vân công tử tuổi trẻ đầy hứa hẹn, ngờ lỗ tai lại có vấn đề, thực là đáng tiếc.”

      Vân Tại Viễn trợn mắt, cố gắng áp chế lửa giận trong lòng, hỏi lại: “Tam tiểu thư vì sao lại vậy?”

      “Ta chẳng phải rồi sao, tài học của ta là từ kiếm kiều đại học, thế nào? Ta đủ ràng hay sao?” Nhìn thoáng qua thần thái bình tĩnh của Giang Dĩ Bác, Thủy Băng Tuyền thản nhiên cười: “Giang công tử, công tử thử xem?”

      Giang Dĩ Bác đưa mắt nhìn Vân Tại Viễn rồi lại chuyển hướng về phía Thủy Băng Tuyền: “Tam tiểu thư phải, có điều hôm nay Dĩ Bác tới đây là muốn thỉnh giáo Tam tiểu thư.”

      “A! Vậy phải xem công tử muốn thỉnh giáo ta chuyện gì?” Thủy Huyền Việt cùng Thủy Băng Ngọc nghe thấy ngữ khí ung dung thản nhiên của Thủy Băng Tuyền mà giật mình, dám tin vào tai mình! Tam tỷ quá cuồng vọng, lời như vậy cũng dám ra?

      biết Tam tiểu thư có hứng thú cùng Dĩ Bác đánh ván cờ ?” Ván cờ của nàng cứ luôn lẩn quẩn trong tâm trí , muốn tìm hiểu ràng.

      Thủy Băng Tuyền cười thầm trong lòng, giỏi cho Giang Dĩ Bác! Người này cao minh hơn Vân Tại Viễn gấp mười lần! vậy, nàng cũng muốn nhìn xem rốt cuộc tài giỏi đến đâu? Hai bên đều có mục đích, cớ chi thử chút chứ? Nghĩ vậy, Thủy Băng Tuyền đứng dậy, nhìn thoáng qua Hương Hàn, rồi nhìn lại Giang Dĩ Bác đưa tay tỏ ý mời: “Giang công tử, thỉnh”

      “Tam tiểu thư thỉnh” Giang Dĩ Bác sắc mặt chút thay đổi, cũng đứng dậy hướng Thủy Băng Tuyền gật đầu.

      Nhìn thân ảnh hai người ra, mặt Vân Tại Viễn, Trương Quang Duệ đều tỏ ra nghi hoặc!

      “Vân công tử, Biểu thiếu gia, mời dùng trà!” Hương Hàn cung kính lên tiếng. Ý tứ là để cho họ hiểu, Thủy Băng Tuyền muốn mình đánh cờ với Giang Dĩ Bác…

      Trong lòng Trương Quang Duệ đột nhiên nảy lên chua xót, Tuyền nhi vì sao lại muốn cùng Dĩ Bác mình đánh cờ? là biểu ca của nàng, nhưng trong mắt nàng lại sánh bằng Giang Dĩ Bác sao? Tuyền nhi và Giang Dĩ Bác? Bọn họ…

      Trong đáy mắt của Vân Tại Viễn cũng lên tia phức tạp kém, khóe miệng lại cong lên nụ cười như có như ! Lòng thầm nghĩ việc này Giang Dĩ Bác cầu còn được?

      Ở bên kia, Thủy Huyền Việt, Thủy Băng Ngọc thấy hai người cùng ra mà nghẹn họng nhìn trân trối…Dù rất muốn nhưng họ cũng biết là thể theo sau được! Cả Vân công tử và Trương công tử đều bị ở lại phòng khách… Đây ràng là muốn bị làm phiền mà?

      Bọn họ bây giờ làm cái gì ở ngoài sân ?

      “Tiểu song, hầu hạ khách nhân dùng trà, ta mang trà đến lương đình cho tiểu thư và Giang thiếu gia.” Hương Hàn lên tiếng phân phó Tiểu Song đứng ngoài cửa.

      Lương đình (chòi nghỉ mát) trong Đông Uyển

      Đình có kết cấu hình tròn, tám trụ được khắc hoa văn vô cùng tinh xảo, mái ngói lưu ly, ở mỗi góc đình là phần mái hiên cong lên, kiến trúc vô cùng thanh nhã! Bên trong đình có bộ bàn ghế bằng đá, mặt bàn được trải vải gấm, đó đặt bàn cờ, ấm trà cùng hai cái chén sứ tinh xảo. Nha hoàn mang đến hai cái ghế dựa đặt vào trong đình rồi nhanh chóng lui xuống.

      Thủy Băng Tuyền thong thả, chậm rãi từng bước con đường lót đá tới lương đình, vừa vừa thưởng thức những khóm hoa ở hai bên…

      Giang Dĩ Bác dường như thấy được cảnh sắc tươi đẹp bên trong vườn, mắt chỉ mực chăm chú nhìn về người bên cạnh.

      Quần dài màu hồng phấn, thân ảnh thướt tha mê hoặc, mặt nụ cười như có như khiến ai có thể nhìn thấu lòng nàng. Đôi mắt phượng ánh lên tia sáng hấp dẫn lòng người! Nàng bí làm thể dời mắt khỏi nàng.

      “Sao lại nhìn đến ngây ngốc như thế?” Thủy Băng Tuyền thoải mái về phía trước, đầu hơi ngoái nhìn Giang Dĩ Bác, môi nở nụ cười ngọt ngào, phảng phất như làn gió xuân khiến người ta vô cùng thoải mái, dễ chịu. Lúc này, ánh mắt của nàng như bé thơ ngây hiểu thế , lại có chút nghịch ngợm, hiếu động…

      Giang Dĩ Bác cũng dời tầm mắt chăm chú nhìn nàng, cười ra tiếng, thanh trầm thấp dễ nghe: “Dĩ Bác quả xem đến ngây ngẩn.” Mỗi lần gặp nàng, lại bắt gặp phong thái khác nhau của nàng, lại càng chìm đắm trong nụ cười mị hoặc của nàng.

      Thủy Băng Tuyền hơi liếc mắt về bóng người rình coi phía xa, con ngươi chớp chớp lay động, quyến rũ khôn cùng. Muốn điều tra ta sao? Ha hả, Vậy ta cho ngươi xem cho ràng!

      Vừa nghĩ vậy, thân thể mềm mại liền tựa vào cánh tay phải của Giang Dĩ Bác, khuôn mặt khẽ cười e thẹn, cả người cứ thế ngã ra sau. Trong mắt Giang Dĩ Bác lên tia cười , nâng tay phải lên đỡ nàng, tư thế vô cùng mờ ám…

      Hai người ôm nhau, khuôn mặt toát lên ý cười đầy thâm tình… Tạo nên bức tranh vô cùng xinh đẹp trong mắt kẻ ngây người rình rập ở xa xa. thể nào? Tam tiểu thư cùng Giang công tử sao? Hèn chi Tam tiểu thư bị Lục hoàng tử từ hôn mà buồn rầu thương tâm? ra là có tư tình với Giang công tử? Chỉ là Giang công tử này lại xem trọng Tam tiểu thư sao? Đây…đây là chuyện tưởng mà! Bùn mà cũng có thể với tới mây (đũa móc chòi mâm son)? Bùn này cũng lợi hại?

      được, phải nhanh chân đến báo cho lão gia mới được…

      “Người rồi” Giang Dĩ Bác nhìn xuống người trong lòng, đôi mắt bí hiểm của khiến Thủy Băng Tuyền mỉm cười.

      “Trong mắt ngươi, ta thấy có tia giảo hoạt.” Nam nhân này chính là kẻ trong ngoài đồng nhất điển hình (suy nghĩ, tính cách bên trong khác với biểu bên ngoài)? Rất giống nàng! Toàn bộ trọng lượng thân thể nàng đều đặt cánh tay phải , vậy mà mặt cũng hề biến sắc, còn nhàn nhã nhìn nàng. Ha hả, là nam nhân thú vị!

      “Trong mắt Tuyền nhi, ta cũng thấy tia giảo hoạt.” vẫn biết có người nhìn lén, nhưng hề quan tâm. Có điều… Màn vừa rồi khiến rất vui vẻ! Tốt nhất là truyền ra cho cả thiên hạ đều biết, nàng và có quan hệ với nhau, như vậy càng cui vẻ hơn. Lòng thầm nghĩ mà môi khẽ nhếch lên thành hình cung, ý cười lên mặt.

      Thủy Băng Tuyền đứng thẳng dậy, vào chòi nghỉ mát; “ phải muốn chơi cờ sao?” giỏi , vừa có cơ hội là nhanh chóng rút ngắn cự ly. Mở miệng gọi nàng là Tuyền nhi dễ dàng như vậy? Tính toán giỏi lắm, hổ là thương nhân!

      Thủy Băng Tuyền vừa đứng lên, Giang Dĩ Bác hơi ngây người. cánh tay phải tựa như vẫn còn hơi ấm của nàng, thân thể mềm mại của nàng. Hàng mi rậm liền che tinh quang trong đôi mắt, từ từ thưởng thức mùi vị những sợi tơ vấn vương vừa nảy sinh trong lòng.

      “Ngươi sợ Thủy lão gia lợi dụng chuyện này sao?” Người vừa rồi cần nghĩ cũng biết là ai? Thủy lão gia lúc này chắc chắn hiếu kỳ muốn chết được ấy chứ? A, tuy rằng ông ta chưa có cách gì ép buộc nàng, nhưng quyết tâm gả nàng cũng ! Hành động vừa rồi của nàng vô tình cho ông ta mục tiêu, hơn nữa còn là mục tiêu vô cùng tốt! Đỡ mất công ông ta phải tìm kiếm!

      “Vậy sao? Thủy lão gia vì sao lại lợi dụng chuyện này? Tuyền nhi cũng biết phải ?” Sải chân bước vào lương đình, khuôn mặt tiến gần tới khuôn mặt này, mắt nhìn nàng đầy thưởng thức. Nàng gọi phụ thân là Thủy lão gia? Chứng tỏ khoảng cách giữa nàng và Thủy lão gia thực rất lớn.

      Hàng mi cong của Thủy Băng Tuyền hơi hướng lên, mắt phượng chăm chú nhìn khuôn mặt tà mị gần sát của nam nhân trước mặt. Ngũ quan phóng đại tuyệt mỹ như bức tranh. Có điều bộ dạng tuyệt mỹ của so với Phong Tình tối qua lại hoàn toàn đối lập, đều là tuấn mỹ, khí chất lại giống nhau, cảm giác cũng giống.

      “Ngươi muốn hôn ta sao?” Nhìn khuôn mặt càng ngày càng áp sát, Thủy Băng Tuyền hạ hàng mi che khuất ánh mắt lên tia lạnh lẽo…

      Bờ môi nàng khẽ động, hơi thở ấm áp phảng phất bên tai khiến đè thấp thanh nhàng ám muội: “Ta chỉ muốn gọi tên nàng thôi, Tuyền nhi”. Tính tình nàng ra sao, bây giờ cũng chưa hiểu . có vạn phần chắc chắn, đường đột! Chỉ hành động sai lầm, làm nàng cách xa . Đến khi đó vất vả tâm cơ đến gần nàng chẳng phải đều uổng phí ư?

      Thông minh! Thủy Băng Tuyền cười khẽ: “Ngươi muốn theo đuổi ta sao?”

      Giang Dĩ Bác lui người lại, ưu nhã ngồi lên ghế đối diện, ngón tay cầm lên quân cờ đen, thờ ơ đặt lên bàn cờ trước mặt, mỉm cười nhìn thoáng qua Thủy Băng Tuyền: “ biết Dĩ Bác có cơ hội ?” Ván cờ lần trước, nàng quân đen xuống trước, nhưng lần này, nàng lại quân trắng. Xem ra đây cũng phải là thói quen! Như vậy càng dám lơ là.

      “Nếu như ngươi có thể thắng ta ván, ta có thể cho ngươi cơ hội” Thủy Băng Tuyền vừa lên tiếng vừa tiện tay đặt quân trắng lên bàn cờ.

      Giang Dĩ Bác ngẩng lên nhìn nàng sâu, : “Dĩ Bác nhất định dùng toàn lực” Lại nhìn xuống vị trí nàng vừa đặt quân cờ, trong lòng nhanh chóng suy tính bước của nàng.

    4. tatimyli

      tatimyli Active Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      184
      Manh phi đãi gả

      Quyển 1

      Chương 37: Thua

      Edit: Boringrain


      “Hoàng thượng, Lục hoàng tử quỳ ngoài điện rất lâu rồi!” Lưu công công cẩn thận lên tiếng.

      Sí Đế nhướng mày lên, ánh mắt sắt bén bắn thẳng đến Lưu công công: “Lưu công công”

      “Có nô tài” Sau khi đưa quý phi nương nương hồi cung, Lục hoàng tử trở lại, quỳ trước cửa gần hai canh giờ rồi (2 canh giờ=4 tiếng). Hôm qua là quý phi nương nương quỳ gối ngoài điện, hôm nay lại đến lượt lục hoàng tử, chuyện này khiến cả cung điện đều xôn xao, hoảng sợ! Ai ai cũng suy đoán chuyện gì xảy ra?

      “Truyền vào.” Tuy thần sắc hoàng thượng lộ vẻ mệt mỏi, nhưng cả người vẫn tản ra uy nghi của bậc đế vương, đôi mắt sắc bén chứa hàn khí khiến Lưu công công dám nhìn thẳng. Theo hoàng thượng nhiều năm như vậy, hiển nhiên hiểu hoàng thượng bây giờ vô cùng tức giận. Hy vọng hoàng thượng nổi trận lôi đình với Lục hoàng tử.

      “Truyền lục hoàng tử” Thanh của thái giám cất cao lên từng đợt từng đợt, truyền đến tận bên ngoài điện…

      “Nhi thần tham kiến phụ hoàng, phụ hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”

      Sí Đế nhìn thoáng qua Trữ Thiên Kỳ, cũng cho bình thân, chỉ thả quyển sách tay xuống, đứng dậy thong thả đến giữa điện. Dừng lại trước mặt Trữ Thiên Kỳ, ánh mắt bao quát nhìn người quỳ dưới đất.

      “Muốn gặp trẫm có chuyện gì?” Thanh nhàn nhạt của Sí Đế làm Trữ Thiên Kỳ lòng thêm hoảng hốt. Hôm qua, phụ hoàng trách phạt mẫu phi, hôm nay lại quỳ bên ngoài tận hai canh giờ mới có thể diện kiến phụ hoàng, nhưng phụ hoàng lại lạnh nhạt như vậy? Trong lòng thầm cân nhắc chút, mới cẩn thận trả lời: “Hồi bẩm phụ hoàng, nhi thần quấy rối phụ hoàng, xin phụ hoàng thứ tội, chỉ là nhi thần quả có chuyện quan trọng muốn thỉnh cầu.”



      “Dạ, nhi thần cùng Vân gia tiểu thư tình đầu ý hợp, mong phụ hoàng tác hợp.” Trữ Thiên Kỳ dập đầu cung kính .

      Thanh vừa xong, trong điện liền trở nên im lặng đến lạ thường, Sí Đế gì cả, tựa như hề nghe thấy lời thỉnh cầu vừa rồi, thong thả ngồi xuống nhuyễn tháp, sắc mặt khó đoán, nhìn Trữ Thiên Kỳ.

      Hai khắc lặng lẽ trôi qua nhưng phụ hoàng vẫn im lặng gì, Trữ Thiên Kỳ cẩn thận lên tiếng: “Phụ hoàng…”, ánh mắt thấp thỏm nhìn Sí Đế, thấy Sí Đế cũng lặng lẽ quan sát .

      (hai khắc=30 phút)

      “Là Vân gia bát tiểu thư?” Sí Đế rốt cuộc cũng lên tiếng.

      “Hồi bẩm phụ hoàng, đúng vậy.”

      “Hôn ước của ngươi cùng Thủy gia tam tiểu thư ồn ào, ầm ĩ, khiến cả thiên hạ chê cười, việc này ngươi giải thích với trẫm thế nào đây?” Lòng dạ Thiên Kỳ quả thâm sâu. nhận thấy Thủy gia của Thủy Băng Tuyền thể trợ giúp gì cho mình, liền chuyển qua Vân gia!

      “Phụ hoàng thứ tội!” Trữ Thiên Kỳ vội vàng dập đầu xuống đất thỉnh tội, lòng lại thầm nghĩ, chuyện từ hôn phụ hoàng chưa từng ra mặt phản đối, Vì sao bây giờ lại lôi chuyện cũ ra chất vấn ?…Đây…là có ý gì?

      “Hôn ước của ngươi và Thủy phủ định từ lâu, ngươi lại kiên quyết từ hôn, mang danh bội bạc. Thân là nam nhân, đây là chuyện tối kỵ, huống hồ ngươi lại là người của hoàng gia? Vậy mà đến hôm nay, ngươi cũng chưa từng gặp trẫm để thỉnh tội, Thiên Kỳ, trẫm đối với người vô cùng thất vọng.”

      ràng là hỏi tội, nhưng giọng lại hề có chút giận dữ. Trữ Thiên Kỳ hạ mi mắt xuống, bây giờ phụ hoàng quay ra chất vấn, hiểu , thái tử trong lòng phụ hoàng chắc chắn phải ! Nếu phụ hoàng ngồi im xem giải quyết hôn với Thủy gia như thế nào! ngu xuẩn, vì sao lại thấy dụng tâm của phụ hoàng chứ?

      Phụ hoàng biết trong tay lão thừa tướng có thánh chỉ, nhưng lại đứng ra ngăn cản từ hôn, đó là muốn dùng thánh chỉ buộc cưới Thủy Băng Tuyền, hơn nữa cũng khiến mất mặt với người trong thiên hạ. Đến lúc đó, vì cái gánh hôn này mà thể rời khỏi kinh thành…Phong làm Bắc Vương! Thế nhưng phụ hoàng ngờ tới Thủy Băng Tuyền lại đột nhiên đồng ý hủy hôn? Hàn khí trong lòng Trữ Thiên Kỳ lại dâng lên dâng lên từng chút khiến cả cõi lòng đóng băng.

      “Nhi thần biết tội” biết tội, là tội quá tự tin, tin rằng chính là chân mệnh thái tử. Cho nên mới muốn từ hôn Thủy Băng Tuyền, ngờ lại trở thành nhược điểm để phụ hoàng hỏi tội ngược lại… Trong lòng thầm cười nhạo chính mình.

      “Trẫm cũng phải phản đối hôn với Vân gia.” Dời tầm nhìn khỏi người quỳ trong điện, Sí Đế thầm than tiếng rồi nhắm mắt lại.

      “Thỉnh phụ hoàng ” Thanh của Trữ Thiên Kỳ nén được bi thương. Giờ phút này trong lòng hoàn toàn có chút tuyệt vọng, mà là thất vọng! thất vọng vì hóa ra trong lòng phụ hoàng chẳng là gì cả?

      “Vân tiểu thư là trắc phi, Thủy tam tiểu thư làm chính phi! Trẫm đợi tin tốt của ngươi tại thọ yến mừng sinh nhật hoàng hậu. Lui ra !

      Trữ Thiên Kỳ câu khóe miệng lên như vầng trăng lạnh, che khuất tinh quang bén nhọn trong mắt. Phụ hoàng, người muốn làm khó nhi thần hay là muốn ngăn chặn nhi thần?

      …….

      Bên trong lương đình, Đông Uyển, Thủy phủ

      Giang Dĩ Bác chăm chú nhìn ván cờ mặt bàn, tập trung suy nghĩ, ánh mắt thận trọng chưa từng có, ngón tay thon dài cầm quân cờ nhàng thả xuống.

      Trái ngược với vẻ trầm tư của Giang Dĩ Bác, Thủy Băng Tuyền lại tỏ ra bộ dáng ung dung tự tại, ánh mắt nhàn nhã ngắm hoa bên ngoài, thỉnh thoảng mới liếc mắt nhìn lên bàn cờ trước mặt.

      Nhìn thoáng qua Giang Dĩ Bác ngồi suy nghĩ phía đối diện, Thủy Băng Tuyền thầm tán thưởng, kỳ nghệ của Giang Dĩ Bác quả cao thâm, nếu phải đụng phải nàng, có thể là cao thủ trong các cao thủ.

      Nhìn đặt quân cờ xuống, Thủy Băng Tuyền cười khẽ: “Ngươi thua rồi.” Biết thua, nhưng vẫn bước cờ này, đủ thấy tác phong hành của .

      Giang Dĩ Bác ưu nhã nâng chén trà bàn, chậm rãi thưởng thức, lúc lâu mới lên tiếng: “Thắng bại sớm định, nhưng đến cuối cùng, Dĩ Bác nhất định từ bỏ, đơn giản là vì lời hứa của tam tiểu thư.” Nàng nếu thắng nàng, nàng cho cơ hội. Nhưng trong lòng cũng hiểu ! thắng nổi nàng! Có điều vẫn muốn tận lực đến hết ván cờ. Nhìn dung nhan tươi cười của nàng như đóa hoa nở rộ. Giang Dĩ Bác giật mình, thất thần…

      “Thế nào? Tự tôn bị đả kích nên chịu nổi sao?” Thấy Giang Dĩ Bác ngồi đờ ra, Thủy Băng Tuyền hơi nghiêng đầu qua liếc mắt nhìn .

      mặt Giang Dĩ Bác lên ý cười làm cho khuôn mặt vốn trầm tĩnh lại lên nét đẹp tuấn mỹ, đôi mắt sâu thấy đáy, sắc môi hơi hồng câu lên thành vòng cung ưu nhã: “Dĩ Bác chỉ nuối tiếc vì thua câu kia của Tuyền nhi.”

      Thủy Băng Tuyền hơi nhích đuôi mày, vẻ mặt tràn đầy ý cười: “ đáng tiếc, nhưng ta cũng thể làm gì, Mời…” rồi nâng chén trà lên thong thả uống, cũng nhìn đến .

      Đặt chén trà xuống, Thủy Băng Tuyền hướng Giang Dĩ Bác : “Kỳ nghệ của ngươi ra rất tốt, tin rằng trong thiên hạ có mấy người có thể so được.” đây là lời lòng. Chơi cờ là thứ duy nhất nàng cảm thấy hứng thú, tự nhiên dốc lòng học hỏi và nghiên cứu. Mà Giang Dĩ Bác thua nàng chỉ vỏn vẹn vài bước, đủ thấy thông minh, tài trí cỡ nào.

      “Cho đến nay, trong số người cùng Dĩ Bác đánh cờ, chỉ có Tuyền nhi mới khiến Dĩ Bác thua tâm phục khẩu phục” chăm chú nhìn nàng, cũng chăm chú .

      “Ha hả, chúng ta hôm nay xem như đánh quen.” Thủy Băng Tuyền vừa vừa đưa tay ra. Nàng thích giao tiếp với người thông minh, như vậy làm hao phí tinh lực của nàng. Hơn nữa… Sau này, hẳn cũng có chuyện cần nhờ trợ giúp? Dù sao ở thời đại này, nàng là kẻ chỉ có hai bàn tay trắng, vì nghiệp nhàn hạ tự tại sau này, nàng phải mượn chút thế lực, làm chơi ăn . Cũng là tiết kiệm ít thời gian của nàng. Đương nhiên, điều quan trọng nhất là…mùa hè sắp tới, nàng còn muốn “nghỉ hè” nữa. (nguyên văn là “hạ miên” tức là “ngủ hè”, mà mình có cái khái niệm ngủ hè đó, nên mình sửa là nghỉ hè.)

      Giang Dĩ Bác nhìn cánh tay vươn ra của nàng, ánh mắt nghi hoặc.

      “Nào, đưa tay phải ra” Thủy Băng Tuyền cười thầm, đây chính là chứng tỏ tình bằng hữu của nàng!

      Lời ra làm Giang Dĩ Bác hơi nhướn mi, nhưng vẫn giơ tay ra. Thủy Băng Tuyền tươi cười vô cùng phóng khoáng, tay phải đưa tới: “Mong là chúng ta có thể trở thành bằng hữu.” Nam nhân này có đủ tư cách trở thành bằng hữu của nàng.

      nắm lấy bàn tay nhắn mềm mại của nàng, Giang Dĩ Bác lần thứ hai thất thần…Bằng hữu sao? chỉ muốn làm bằng hữu của nàng!

    5. tatimyli

      tatimyli Active Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      184
      Manh phi đãi gả

      Quyển 1

      Chương 38: Động tâm

      Edit: Boringrain


      “Ngươi thắng hay thua?” Thấy Giang Dĩ Bác vừa lên xe nhắm mắt dưỡng thần, Vân Tại Viễn cảm thấy tò mò thôi, liền lên tiếng hỏi. muốn biết Thủy Băng Tuyền có thể thắng Dĩ Bác?

      “Thua” đời có nữ nhân như nàng? Cũng làm cho thấy kinh sợ. (kinh ngạc+khiếp sợ)

      thua?” Thua sao? như vậy sao? Vân Tại Viễn nhìn Giang Dĩ Bác chằm chằm, muốn nhìn xem trong mắt có ý bỡn cợt gì !

      “Viễn…Ngươi rất đúng, ta thực động tâm.” Ánh mắt bắn ra thứ ánh sáng khiến người khác thấy chói mắt, thần sắc vô cùng chăm chú, lòng thầm nghĩ, nàng như những nữ tử bình thường khác, đoạn đường vào lòng nàng, có lẽ là đoạn đường cam go nhất trong đời .

      Ánh mắt Vân Tại Viễn lóe lên tia sáng: “Ngươi muốn cầu hôn sao?” Giang Dĩ Bác cầu hôn Thủy Băng Tuyền, đây quả là tin tức kinh thiên động địa? E là chỉ kinh thành mà cả thiên hạ đều bị chấn động!

      Khuôn mặt tuấn mỹ của Giang Dĩ Bác lên ý cười trầm tư, nếu tới cửa cầu hôn, nàng đáp ứng sao?

      “Nếu như ngươi cầu hôn, Thủy lão gia chắc vui mừng tới nỗi nên lời ấy chứ. Ta cũng chờ mong tình huống đó nha!” Có thể kết thông gia với Giang phủ, người trong thiên hạ e là mơ cũng dám mơ tới.

      “Trong mắt nàng, Thủy lão gia là gì cả.” muốn làm nàng chán ghét, muốn nỗ lực thu phục trái tim nàng. Mà việc này thể nóng vội được.

      “Thủy Băng Tuyền cự tuyệt ư?” Thủy Băng Tuyền phải nữ nhân bình thường, hiểu điều đó, cũng tin nàng có khả năng khiến Dĩ Bác động tâm, chỉ là tin nàng cự tuyệt,

      Giang Dĩ Bác đáp lời, khóe môi hơi nhếch lên, nàng cự tuyệt, nhưng đưa ra điều kiện mà thể làm được. Trừ khi bức nàng gả cho , nhưng nếu làm vậy, tin chắc là đạt được kết quả gì cả, lại còn khiến nàng nổi giận.

      “Viễn, nếu biết tâm ý của ta, như vậy…Cái gì nên làm? Cái gì nên làm? Ta nghĩ Vân gia nên cân nhắc kỹ càng”

      Vân Tại Viễn sắc mặt cứng đờ, nhãn thần phức tạp nhìn Giang Dĩ Bác. Dĩ bác là cảnh báo ? Cũng là cảnh báo với Vân gia sao?

      “Chỉ cần chạm vào nàng, Vân gia làm gì, ta cũng có ý kiến.” Thanh của Giang Dĩ Bác nhàn nhạt nhưng mang ý cảnh cáo khiến Vân Tại Viễn cười khổ. Vân gia đứng hàng thứ hai trong ngũ đại thế gia, nhưng so với nhất đại thế gia của Giang Dĩ Bác còn cách khoảng rất xa, có thể là có Giang gia mới có Vân gia, vì vậy Vân gia hiển nhiên thể đối địch với Giang gia.

      “Ta biết rồi” Ai có thể nghĩ ra chứ, nữ nhân ngu ngốc đệ nhất kinh thành lại có thể khiến cho Giang Dĩ Bác động tâm? Sợ rằng ai có thể đoán nổi? Truyền ra ngoài cũng chưa chắc có người tin.

      Thủy Băng Tuyền, ngươi rốt cuộc là nữ nhân như thế nào đây? Ngươi có biết mình ảnh hưởng tới toàn cục như thế nào ? Vân Tại Viễn thầm nghĩ.

      Vừa hồi phủ, Trữ Thiên Kỳ lập tức đến thư phòng, sắc mặt vô cùng tồi tệ, theo sau còn có Đông quản gia.

      Nhìn sắc mặt Lục hoàng tử, Đông quản gia liếc mắt qua bọn hạ nhân bên ngoài, ý bảo lui xuống hết, xem ra trong cung xảy ra chuyện gì rồi? Nếu , Lục hoàng tử bình thường trầm lặng tỏa hàn khí bức người đến như vậy.

      Trữ Thiên Kỳ đứng giữa thư phòng, đưa lưng về phía cửa, thân ảnh u, tĩnh mịch.

      “Trong cung xảy ra chuyện gì sao? Lục hoàng tử?” Đông quản gia cẩn thận hỏi.

      “Đông sư phụ, ra bản cung phải là tân đế trong lòng phụ hoàng .” Trữ Thiên Kỳ quay người lại, ánh mắt u ám nhìn người đối diện.

      Người được xưng là Đông sư phụ, thân thể gầy gò, nếp nhăn mặt sâu hoắm như vết đao khắc, nhưng đôi mắt lại phát ra tia sắc bén phải của lão nhân bình thường.

      Nghe Trữ Thiên Kỳ , Đông quản gia hề tỏ ra khẩn trương, mà ngược lại, bình tĩnh nhìn Trữ Thiên Kỳ: “Tại hạ to gan, nếu Lục hoàng tử phải là tân đế trong lòng hoàng thượng, chẳng lẽ ngài chịu ngồi yên chờ chết sao?” Ông ta từ đầu thấy dã tâm làm hoàng đế của Trữ Thiên Kỳ mới quyết định theo . Ở cạnh Trữ Thiên Kỳ lâu như thế, ông ta đương nhiên cũng hiểu tâm tư của .

      Trữ Thiên Kỳ trầm mặc trong chốc lát rồi mới : “Bản cung quá sơ suất, bây giờ quan trọng nhất là điều tra xem ai mới là người mà phụ hoàng lựa chọn! Thất đệ trước giờ đều ra khỏi phủ, Bác đệ tính tình nông nổi, vẫn chỉ là đứa trẻ. Phụ hoàng là muốn truyền ngôi cho ai trong hai người họ? Hay là trong số ba vị vương gia, có người phụ hoàng vừa ý?”

      “Lục hoàng tử, tam vương đến đất phong, theo lý mà có khả năng trở lại.” Thất hoàng tử và bát hoàng tử đều bị người của bọn giám sát gắt gao, nhưng hề có tin tức gì đáng ngờ cả? Xem ra phải dùng tới con át sau cùng rồi, trong mắt lên tia tính toán tàn nhẫn.

      “Vậy…cũng chỉ có thể là hai người thất hoàng đệ và bát hoàng đệ thôi?” Trữ Thiên Kỳ nhíu chặt mi, dáng vẻ trầm tư… cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ, nhưng nhất thời lại nghĩ ra được là chỗ nào?

      “Đông sư phụ, người hãy dặn dò bên dưới giám sát chặt phủ thất hoàng tử và phủ bát hoàng tử, còn có Tam vương khi nào đến kinh thành? Có tin tức gì phải lập tức báo cho bản cung.” Ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu rốt cuộc là cái gì?

      “Dạ, thuộc hạ nhất định làm tốt” Xem ra cũng nên hành động sớm rồi. Lục hoàng tử phải là hoàng đế được chọn sao? Như vậy…đến lúc đó càng…

      mưu được dựng lên như thế… làm thay đổi số phận của bao nhiêu người? Và làm thay đổi bao mối lương duyên?

      Màn đêm dần buông xuống, ngàn vì sao bầu trời lấp lánh. Mặt trăng vòi vọi lơ lửng cao lặng lẽ chiếu sáng xuống thế gian, cũng lặng lẽ ngắm nhìn những số phận của những con người dần trôi theo dòng chảy. Dòng sông lấp lánh ánh trăng tựa con rồng bạc cuộn mình ngủ giữa kinh thành…Bên sông là con phố Đông tấp nập nhất kinh thành, nào là thanh lâu, sòng bạc, tửu lâu….Ăn uống, chơi hay đánh bài loại nào cũng có…Dòng người náo nhiệt qua lại đường, khắp các thanh lâu, nhà trọ đâu đâu cũng thắp đèn sáng rực.

      Kinh thành có hai thanh lâu lớn nhất, xứng với danh xưng “hố hút bạc”, đứng đầu chính là Mỹ Nhân viện, giống với tên goi, bên trong toàn là mỹ nhân, là nơi mà nam nhân thích đến nhất.

      Đứng thứ hai là Ỷ lệ lâu, tuy thể sánh với Mỹ Nhân viện, nhưng việc làm ăn cũng hề kém, đêm đêm khách đến chật ních.

      Hai đại thanh lâu đều nằm con đường cái. Cũng góp phần làm tăng vẻ phồn hoa của phố Đông, đêm đến, tiếng cười đùa, í ới vô cùng náo nhiệt… Ngoài cửa của cả hai thanh lâu này đều có các nương xinh đẹp đứng gọi khách qua đường…

      Bên trong sương phòng bí mật của Ỷ Lệ lâu.

      “Chủ nhân…” Đôi mắt quyến rũ của Ỷ Hồng lên tia lo lắng nhìn nam nhân nằm nhuyễn tháp. ràng tao nhã tựa tiên nhân, nhưng tính tình lại khó nắm bắt, vô tình đến mức làm người khác sợ hãi.

      “Ỷ Hồng, ngươi lui ra trước , nơi này có chúng ta hầu hạ rồi.” Chiến Nhất nhìn vẻ mặt Ỷ Hồng vội lên tiếng kêu Ỷ Hồng ra ngoài, đương nhiên biết Ỷ Hồng muốn cái gì, chủ nhân chủ động chọc vào Giang Dĩ Bác cũng làm rất bất ngờ, nhưng mà chuyện chủ nhân quyết định từ trước đến nay bọn họ có quyền hỏi. Điểm ấy hẳn Ỷ Hồng nên sớm ràng chứ?

      “Dạ” Ỷ Hồng cắn răng ra ngoài. Nàng cũng biết Chiến Nhất là muốn cản cho nàng .

      Nam nhân nằm nhuyễn tháp, trung y màu trắng, khuôn mặt tuấn mỹ, mái tóc đen dài đến thắt lưng xõa tung ra. đột ngột đứng lên, ngón tay thon dài thắt lại đai lưng bị nới lỏng. Rồi cầm lấy cẩm y tinh xảo trong tay của Chiến Tam mặc vào.

      “Chủ nhân, người có muốn búi tóc lên ạ?” Vừa , Chiến Tam vừa cung kính giơ cây trâm bạch ngọc ra trước mặt Phong Tình. Cây tram này vừa nhìn biết là cây trâm thượng đẳng.

      “Chủ nhân muốn ra ngoài ạ?” Thấy động tác của Phong Tình, Chiến Nhất vội vàng định theo.

      Phong Tình cầm lấy cây trâm, nhanh chóng búi mái tóc dài lên, sau đó liếc mắt nhìn Chiến Nhất, Chiến Tam khiến hai người giật mình, vội dừng lại, chủ tử muốn bọn theo?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :