1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không] Manh phi đãi gả - Lạc Tùy Tâm(144c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tatimyli

      tatimyli Active Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      184
      Manh phi đãi gả
      Quyển 1
      Chương 30: Thủy lão gia

      Edit: Boringrain


      Thủy Băng Tuyền vừa lên tiếng gọi Hương Hàn, cảm thấy cổ họng vô
      cùng đau rát, khó khăn nuốt xuống ngụm nước bọt, nén được
      thốt ra câu thô tục… Nghĩ đến chuyện xảy ra tối qua, trong mắt liền
      lên sát khí, Phong Tình, ngươi tốt nhất là đừng bao giờ lọt vào
      tay ta, nếu …!

      “Tiểu thư, rửa mặt ạ!” Hương Hàn mang chậu nước vào phòng.

      Thủy Băng Tuyền đứng lên, đến chỗ gương đồng, thấy hình ảnh phản
      chiếu mơ hồ trong gương, cẩn thận xem xét dưới cổ mình.

      Rất tốt, lọ thuốc của tên khốn khiếp đó đưa cho nàng quả là thuốc tốt,
      qua buổi tối, vết bầm cổ chỉ còn lại chút hồng hồng. Nếu
      nhìn kỹ thấy được, nhưng nàng vẫn lấy cái khăn lụa mỏng
      quấn vài vòng quanh cổ, giỏi lắm Phong Tình, ngươi hại người
      sợ nóng như ta phải quấn khăn quàng cổ trong cái thời tiết này!

      Lại quay đầu về phía Hương Hàn chăm chú nhìn nàng, hỏi: “Lão
      gia tới?” Thủy Toa Lâm phải là nghe những lời nàng với tên
      hạ nhân hôm qua mà chạy tới đây hỏi tội chứ?

      “Đúng vậy, tiểu thư, lão gia đợi trong phòng khách” Hương Hàn
      nhìn thấy vết hồng cổ tiểu thư, trong mắt có chút xuất thần, hôm
      qua nàng biết có người tiến vào Đông Uyển, còn thẳng vào phòng của
      tiểu thư. Lúc đó nàng do dự chút, cuối cùng chỉ đứng ngoài cửa chứ

      vào phòng. Thứ nhất: Nàng phải là đối thủ của người nọ,
      thứ hai: Tiểu thư lệnh cho nàng vào.

      “Dùng hết khả năng tra cho ta tư liệu về Phong Tình.” Nam nhân này
      và nàng vốn hề quen biết, nhưng tối qua tự nhiên chạy đến
      đây, còn thấy hứng thú với nàng, đến được lần, khẳng định
      đến lần thứ hai…

      “Hương Hàn hiểu rồi, còn lão gia…?” Tiểu thư làm sao mà biết được lúc
      đó nàng cũng ở bên ngoài?

      “Bây giờ ta gặp ông ta, Hương Hàn, võ công của ngươi cao đến bao
      nhiêu?” Võ công của Phong Tình cần nghĩ cũng biết là bậc
      cao thủ. Còn Hương Hàn sao? Tối qua được mở rộng tầm mắt với võ
      công của cổ đại, khiến nàng phân vân có nên tìm hộ vệ lợi hại hay
      ?

      Hương Hàn kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Thủy Băng Tuyền: “Tiểu thư, từ
      khi nào người biết Hương Hàn có võ?” Nàng quả có võ, nhưng kinh
      mạch toàn thân sớm bị phong bế, khiến nàng chẳng khác gì người
      bình thường? Cho nên nàng tại Ỷ Lệ lâu giả khờ thời gian dài cũng
      ai nhận ra. Mà tiểu thư? Nàng chắc chắn tiểu thư hề có võ
      công. Vậy làm sao mà…

      “Hôm qua, đá của ngươi vào đại môn, phải ai cũng có thể
      xuất ra được, mặc dù ngươi hề sử dụng nội lực của người luyện
      võ.” Vừa vừa tự mình cầm lược nhàng chải mái tóc dài mượt
      đến thắt lưng của nàng.

      cước đó đủ để nàng nhìn ra được lực đạo của Hương Hàn! Nàng
      suy đoán chỉ có hai khả năng, hoặc là Hương Hàn trời sinh có lực
      đạo phi thường, hoặc là nàng là người luyện võ! Mà trực giác mách bảo,
      Hương Hàn chắc chắn có võ!

      Hôm qua sao? Hương Hàn nhớ tới tình cảnh ngày hôm qua lúc tiểu thư
      bảo nàng đá vào đại môn… Thầm giật mình, chỉ bằng điểm này mà xác
      định nàng có võ? Nàng đối với tiểu thư càng ngày càng bị mê hoặc, theo
      tiểu thư lâu ngày, nàng phát ra tài nào nhìn thấu được tiểu
      thư, cũng hiểu hết tài năng của tiểu thư!

      “Võ công của Hương Hàn chỉ đủ đệ tự vệ” Vốn dĩ võ công của nàng
      cao, huống hồ bây giờ kinh mạch đều bị phong tỏa. Nhưng mà
      nàng cực kỳ nhạy cảm với thanh, tối qua dù nàng biết võ,
      cũng biết có người tới!

      “Nếu có gì đặc biệt, ngươi cần che dấu.” Thủy Băng Tuyền
      nhàn nhạt . Trừ phi võ công của Hương Hàn thể lộ ra cho
      người khác biết, nếu cũng cần che dấu.

      “Dạ, Hương Hàn hiểu.” khuôn mặt lạnh lùng của Hương Hàn
      lên vẻ mặt tin cậy! Trong lòng vô cùng cảm kích tiểu thư! Bất cứ ai
      nếu có hạ nhân như nàng, chắc chắn điều tra ràng, gặn hỏi cho
      ra lai lịch? Nhưng mà tiểu thư lại lựa chọn tin tưởng? Người tin nàng,
      cũng tôn trọng nàng. Mà nàng nhất định phụ tin tưởng
      đó…

      Thủy Băng Tuyền nhìn thoáng qua Hương Hàn, đột nhiên xuất chiêu
      đánh về phía nàng, Hương Hàn lập tức nghiêng người qua, tránh được
      chiêu… Hai người giao thủ với nhau hơn mười chiêu. Tuy rằng
      Hương Hàn bây giờ có nội lực, nhưng nàng dù sao cũng là người
      học võ, cùng với người có nội lực như Thủy Băng Tuyền giao
      đấu, lại hề chiếm thế thượng phong.

      “Tiểu thư?” Hương Hàn thu hồi thế tấn công, lui lại vài bước, kinh ngạc
      nhìn Thủy Băng Tuyền. Tiểu thư có võ? Nhưng mà tiểu thư hoàn toàn
      có nội lực!

      “Ta có võ, chỉ là ít chiêu thế phòng thân thôi” Mẹ nàng từng
      , làm nữ nhân, hơn nữa là nữ nhân hư hỏng nhất định

      phải có năng lực tự bảo vệ mình. Mẹ của nàng quyền đạo, nhu đạo, đều
      là cao thủ, nhưng …nàng đối với những thứ đó lại có hứng thú,
      chỉ chọn môn nghiên cứu thân thể con người, tập trung chú ý đến những
      điểm yếu, dễ dàng chiêu lấy mạng. Nhưng mẹ nàng vẫn luôn sợ
      nàng có công phu phòng thân được, ép nàng phải chọn
      môn, cuối cùng nàng bất đắc dĩ phải học thái cực quyền. Còn nhớ lúc
      chọn thái cực quyền, nàng chỉ thiếu điều cười vỡ bụng với mẹ, bà
      học chút công phu của lão bà bảy mươi mới là tài học đích thực…

      “Tiểu thư, người khiến cho Hương Hàn càng ngày càng mê hoặc.”
      Hương Hàn thẳng thắn lên suy nghĩ trong lòng.

      Thủy Băng Tuyền nghe vậy liền đưa tay nâng cằm của Hương Hàn, trêu
      chọc : “Đừng là ngươi ta rồi nha!” Hương Hàn lập tức đỏ
      bừng mặt, haha, nàng vẫn là tiểu nương ngây thơ, mới đùa giỡn
      như thế chống cự được rồi.

      “Tiểu thư…” Hương Hàn giậm chân, khuôn mặt vừa buồn cười vừa tức
      giận nên lời.

      “Được rồi, đùa ngươi nữa, Hương Hàn, hôm nay ngươi hãy
      làm cho tốt chuyện hôm qua ta giao phó. Ngoài ra cũng cần phải thăm
      chút về tác phong hành của Phong Tình.” Thủy Băng
      Tuyền nghiêm túc lại, phân phó với Hương Hàn.

      “Dạ” đến chính , Hương Hàn cũng liền khôi phục lại vẻ lạnh lùng,
      nghiêm túc. Phong Tình? Kẻ đến hôm qua là Phong Tình? Vậy,
      vết thương cổ tiểu thư cũng là do gây ra? vì sao lại đến tìm
      tiểu thư?

      Thủy Băng Tuyền nhìn khuôn mặt suy nghĩ của người đối diện,
      thầm gật đầu, mỗi người đều có những góc khuất biểu
      ra ngoài, Hương Hàn cũng vậy! người Hương Hàn có nhiều điểm
      đáng ngờ, chứng tỏ xuất thân của nàng ấy hề bình thường. Nhưng
      Hương Hàn nàng cũng hỏi! Với điều kiện tiên

      quết là Hương Hàn hiểu thân phận của mình bây giờ. Mặc kệ trước
      kia nàng là ai, xuất thân thế nào? Chỉ cần cam tâm tình nguyện theo
      nàng, nàng nhất định tin dùng.

      “Tuyền nhi…” Thủy lão gia nhìn nữ nhi của mình đến, Tuyền nhi
      có đôi mắt cực kỳ giống , tướng mạo cũng có vài phần phần tương
      đồng, chỉ là tính cách khiến người ta cảm thấy chán ghét, từ
      thân thiết với

      “Vô bất đăng tam bảo điện, biết hôm nay ngọn gió nào thổi
      phụ thân đại nhân tới Đông Uyển vậy?” Thủy Băng Tuyền thản nhiên
      .
      (Vô bất đăng tam bảo điện: Là có chuyện cần đến
      gặp)
      “Ngươi…” Nghe lời cạnh khóe của nàng, Thủy lão gia tức nghẹn,
      ra lời, phải cố gắng lắm mới áp chế tức giận, dùng ánh
      mắt ôn hòa nhìn Thủy Băng Tuyền, đứa con thứ ba tựa như khắc
      mệnh với .”Tuyền nhi, tuổi của con cùng còn nữa, hôm
      qua ta suy nghĩ cả đêm, quyết định thay con tìm nhà chồng
      tốt.” Nếu có thể, gả Tuyền nhi cùng ngày Ngọc nhi đại hôn, chỉ là
      biết có được như vậy ?

      Thủy Băng Tuyền nhàn nhã nhấp trà, thản nhiên nhìn qua Thủy Toa
      Lâm, nực cười, bây giờ mới nghĩ đến chuyện gả nàng sao? Ông ta
      là phụ thân của Thủy Băng Tuyền ư?

      Nhìn Thủy Băng Tuyền im lặng gì, Thủy Toa Lâm lại
      tiếp: “Yên tâm , phụ thân bạc đãi con, con muốn gì, chỉ cần
      phụ thân làm được, nhất định chối từ.”

      Ý muốn gả nàng làm thiếp cho người ta sao? Thủy Băng Tuyền hơi liếc
      mắt nhìn qua Thủy đại lão gia: Xem ra lão già này muốn tống
      nàng ra ngoài rồi.. Có điều, muốn gả nàng sao? Chỉ sợ cũng dễ
      dàng như vậy.

      “Như vậy , cha cho con cơ hội, con tự mình chọn mối tốt để gả
      .” Nhìn khuôn mặt ông ta lên vẻ nhõm, Thủy Băng Tuyền
      thầm cười lạnh, nhưng lời kế tiếp lại làm cho Thủy Toa Lâm biến
      đổi sắc mặt.

    2. tatimyli

      tatimyli Active Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      184
      Manh phi đãi gả

      Quyển 1

      Chương 31: Ra điều kiện

      Edit: Boringrain


      thế nào nữ nhi cũng là con của đại phu nhân Thủy phủ, có vài điều thỉnh phụ thân cần lưu tâm.”

      “Điều…điều gì?”

      “Thứ nhất… làm thiếp, thứ hai tái giá, thứ ba thể quá nữ nhi 10 tuổi, thứ tư gia sản thể thua kém Thủy gia, thứ năm sính lễ năm mươi vạn lượng hoàng kim, thứ sáu ở chung nhà với cha mẹ chồng, thứ bảy tướng mạo đường đường, thứ tám phải tài cao học rộng. Tám điều này nếu có ai đáp ứng được, nữ nhi có thể xem xét lại.” Chỉ là xem xét! Cũng nhất định gả! Chẳng qua là ông ta nghe thấu đáo, thể trách nàng được.

      “Ngươi…ngươi…Làm càn!” Thủy lão gia đập bàn đứng phắt dậy, nét mặt biến hóa vô cùng đặc sắc, này… Nghịch nữ này muốn chọc tức chết đây mà, dám đưa ra những điều kiện tưởng như vậy! Chỉ với sính lễ năm mươi vạn hoàng kim chẳng có mấy ai đồng ý, huống chi còn dám ra lời đại nghịch bất đạo ở chung với cha mẹ chồng? Những lời này mà truyền ra ngoài, chỉ nghịch nữ này cả đời đừng mong lấy được chồng, mà còn bị người trong thiên hạ mắng biết dạy con. Muốn tìm người tài trí hơn người? Dựa vào nữ nhi này sao?

      “Điều kiện nữ nhi xong, nếu phụ thân đại nhân tìm được người phù hợp hãy trở lại đây, ta tiếp tục bàn chuyện này.” Thủy Băng Tuyền nhàng khẩy ngón tay thon dài, ngữ khí ung dung như muốn chọc tức Thủy lão gia ở trước mặt.

      “….” Thủy Toa Lâm á khẩu được gì, nửa ngày sau mới phất tay áo bỏ .

      “Ha hả…” Thủy Băng Tuyền nhìn Thủy lão gia tức giận bỏ , nhịn được nhoẻn miệng cười! Thủy lão gia này thiếu kiên nhẫn! Mới có như vậy mà bị chọc giận rồi! Chẳng thú vị chút nào!

      “Tiểu thư, dùng bữa .” Hương Hàn bưng đồ ăn sáng vào. Vừa nhìn thấy bộ dạng của Thủy lão gia, biết tiểu thư gì mà xem chừng ông ta cũng tức giận ít!

      Dùng xong bữa sáng, Thủy Băng Tuyền đến thư phòng bắt đầu phác họa gì đó, nàng vừa nghĩ ra vài thứ đồ muốn thử làm xem sao.

      canh giờ trôi qua, ..Thủy Băng Tuyền lắc lắc cổ tay đau nhức, cánh tay cầm bút của nàng cứng ngắc thể cử động được nữa.

      “Tiểu…tiểu thư…” Thanh lắp bắp ngoài cửa phải là Hương Hàn, mà là Thính Lan bị Hương Hàn chuyển dọn hoa viên.

      “Có chuyện gì?” Thủy Băng Tuyền cầm bản vẽ được chú thích ràng lên, tỉ mỉ xem lại. Hương Hàn chắc ra ngoài, nên phân phó nàng ta lại đây!

      “Trương thiếu gia tới.” Tiểu thư vừa mới trở về hôm qua, sao hôm nay vừa sáng sớm Trương thiếu gia lại đến tìm? Trước đây tiểu thư cùng Trương thiếu gia cũng đâu thân cận gì? Thính Lan hiếu kỳ nghĩ.

      Trương Quang Duệ? Thủy Băng Tuyền buông bản vẽ trong tay xuống, tới làm gi? Suy nghĩ chút, nàng : “ Trương thiếu gia quay về .”

      “Sao ạ? Tiểu thư?” Thính Lan hoảng hốt kêu lên.

      “Y lời ta mà làm.” Giọng của Thủy Băng Tuyền có chút kiên nhẫn.

      “Dạ…dạ… nô tỳ ngay.” Nghe thanh bực mình của tiểu thư, Thính Lan cuống quít đáp.

      Trương Quang Duệ ngồi đợi trong phòng khách của Đông Uyển, mặt có chút khẩn trương! Trong mắt lại lướt qua tia tự giễu, từ khi nào lại khẩn trương như vậy?

      “Trương thiếu gia, tiểu thư… tiểu thư thỉnh ngài trở về, hôm nay tiểu thư muốn tiếp khách.” Thính Lan nhìn Trương Quang Duệ, sắc mặt đỏ ửng, lúng túng hồi đáp.

      Trương Quang Duệ nghe Thính Lan báo lại, khẩn trương trong lòng bỗng chốc hóa thành thất vọng, Tuyền nhi muốn gặp ? Vì sao?

      “Trương thiếu gia, tiểu thư có thể vì thấy trong người khỏe, nên mời ngài trở về ạ.” Thính Lan suy nghĩ chút, bổ sung thêm câu.

      Trương Quang Duệ gật đầu, đứng dậy bước ra ngoài… cũng tốt, cũng muốn gặp Dĩ Bác, xem thử bức họa hôm qua rốt cuộc ra sao rồi.

      ……………..

      Vân Tại Viễn nghe chuyện xảy ra ở Đệ nhị lâu sau khi rời , liền ngây ngẩn cả người, có kẻ dám coi Dĩ Bác ra gì, ngang nhiên lấy bức thi họa trước mắt ? Chuyện này có thể sao?

      “Dĩ Bác, tra ra ai chưa?” Kẻ này chán sống rồi? Dám chọc vào Dĩ Bác?

      Hôm qua sau khi đưa La Y về phủ cũng quay lại Đệ Nhị lâu. rất lo lắng cho La Y, đường hồi phủ mắt muội ấy luôn ngấn lệ, về đến nhà cũng ủ rũ vui. La Y là tiểu muội mà thương nhất, luôn mong muội ấy được sống hạnh phúc vui vẻ! Chỉ là ngờ tới La Y lại mến Lục hoàng tử Trữ Thiên Kỳ! nam nhân vô cùng dã tâm! Phó thác chuyện chung thân đại của La Y cho ? Có là tốt cho muội ấy ? Trãi qua chuyện hôm qua, Vân Tại Viễn lại càng suy nghĩ sâu xa vấn đề này.

      “Phong Tình” mặt Giang Dĩ Bác hơi mỉm cười, nhưng mà nét cười lên trong ánh mắt.

      “Phong Tình? Vô Tình Các?” Vân Tại Viễn vừa nghe xong, đuôi mày khẽ nhếch, Phong Tình vì sao lại lấy bức họa kia ? Hơn nữa là lấy trước mắt Giang Dĩ Bác? Đó phải là khiêu chiến với Dĩ Bác sao?

      “Phải? Là Vô Tình Các” Giang Dĩ Bác gật đầu, đôi hàng lông mày cũng hơi động, môi vương nụ cười như có như , khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị.

      “Vậy ngươi định làm gì?” Vấn đề này cơ bản cần phải hỏi, cũng tự có đáp án, đổi lại là , nếu có người tới khiêu chiến, cũng thể khoanh tay đứng nhìn!

      “Cần ta trợ giúp gì ?” Vân Tại Viễn con ngươi đen chăm chú nhìn người đối diện . Võ công của bằng Dĩ Bác, nhưng vẫn tâm muốn trợ giúp.

      cần” Giang Dĩ Bác liếc mắt nhìn qua Vân Tại Viễn, trong mắt chợt lóe lên tinh quang: “Tâm tình La Y có tốt ?” La Y vì Trữ Thiên Kỳ mà làm đến mức này? Âu đây cũng là số mệnh của muội ấy.

      Vân Tại Viễn cười khổ: “ cần nghĩ cũng biết là tốt, có điều…Thủy Băng Tuyền này cũng làm cho người ta kinh sợ?” Nàng vì sao đến lúc này mới lộ ra tài học? là “bất minh tắc dĩ, nhất minh kinh nhân” (im lặng thôi, vừa ra mặt liền gây chấn động).

      Khuôn mặt tuấn mỹ của Giang Dĩ Bác phút chốc xuất thần, hơi rung động…Hàng mi trán dãn ra, lên ý cười, nàng rốt cuộc là người như thế nào? Bức thi họa, còn có ván cờ? Đều thể nàng là kỳ tài! Nhưng vì sao nàng lại che dấu? Còn vì sao bây giờ lại dấu nữa?

      “Thiếu gia, tra được, Phong Tình gần đây hay xuất ở Ỷ Lệ Lâu, thuộc hạ nghi ngờ đây là cứ điểm của Vô Tình Các.” thân ảnh đến phía sau Giang Dĩ Bác, cung kính .

      “Ỷ Lệ lâu?” Vân Tại Viễn nét mặt nghiêm trọng, ngờ Vô Tình Các thâm nhập vào kinh thành, có thể thấy Vô Tình Các bây giờ lớn mạnh đến mức nào rồi?

      Vô Tâm im lặng nhìn về phía Giang Dĩ Bác, chờ phân phó!

      Giang Dĩ Bác nheo nheo mắt, Phong Tình có cơ sở ở kinh thành? E rằng mục đích của chỉ đơn giản là lập trạm tình báo. Nếu vậy? muốn làm gì?

      Lúc này ở kinh thành, bởi chiếu chỉ triệu hồi tam vương mà có nhiều đợt sóng ngầm nổi dậy, thế cục cực kỳ nghiêm trọng… Lẽ nào cũng muốn đặt chân vào bàn cờ chínhh trị, lợi dụng lúc thời thế thay đổi mà tiến vào bước? Đây phải là tác phong của Phong Tình?

      “Phong Tình vẫn luôn ở tại kinh thành sao?” trong kinh thành tuyệt đối đơn giản.

      “Hồi bẩm thiếu gia, từ nửa tháng trước, xuất tại kinh thành.”

      “Vậy sao?” Như vậy Phong Tình khiêu chiến phải ngẫu nhiên? là có mục đích mà tới?

      “Vô Tâm”

      “Có thuộc hạ”

      “Đưa thiếp của ta đến Ỷ Lệ lâu, Giang Dĩ Bác muốn gặp Phong Các chủ.” Giang Dĩ Bác ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời qua khung cửa sổ, Thanh Lăng hoàng triều đến lúc đổi chủ, thiên tử tiếp theo là ai cũng nhanh chóng sáng tỏ! Tam vương hồi kinh, chỉ vì yến thọ của hoàng hậu, mà quan trọng hơn cả là xác lập ngôi vị thái tử?

    3. tatimyli

      tatimyli Active Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      184
      Manh phi đãi gả

      Quyển 1

      Chương 31: Ra điều kiện

      Edit: Boringrain


      thế nào nữ nhi cũng là con của đại phu nhân Thủy phủ, có vài điều thỉnh phụ thân cần lưu tâm.”

      “Điều…điều gì?”

      “Thứ nhất… làm thiếp, thứ hai tái giá, thứ ba thể quá nữ nhi 10 tuổi, thứ tư gia sản thể thua kém Thủy gia, thứ năm sính lễ năm mươi vạn lượng hoàng kim, thứ sáu ở chung nhà với cha mẹ chồng, thứ bảy tướng mạo đường đường, thứ tám phải tài cao học rộng. Tám điều này nếu có ai đáp ứng được, nữ nhi có thể xem xét lại.” Chỉ là xem xét! Cũng nhất định gả! Chẳng qua là ông ta nghe thấu đáo, thể trách nàng được.

      “Ngươi…ngươi…Làm càn!” Thủy lão gia đập bàn đứng phắt dậy, nét mặt biến hóa vô cùng đặc sắc, này… Nghịch nữ này muốn chọc tức chết đây mà, dám đưa ra những điều kiện tưởng như vậy! Chỉ với sính lễ năm mươi vạn hoàng kim chẳng có mấy ai đồng ý, huống chi còn dám ra lời đại nghịch bất đạo ở chung với cha mẹ chồng? Những lời này mà truyền ra ngoài, chỉ nghịch nữ này cả đời đừng mong lấy được chồng, mà còn bị người trong thiên hạ mắng biết dạy con. Muốn tìm người tài trí hơn người? Dựa vào nữ nhi này sao?

      “Điều kiện nữ nhi xong, nếu phụ thân đại nhân tìm được người phù hợp hãy trở lại đây, ta tiếp tục bàn chuyện này.” Thủy Băng Tuyền nhàng khẩy ngón tay thon dài, ngữ khí ung dung như muốn chọc tức Thủy lão gia ở trước mặt.

      “….” Thủy Toa Lâm á khẩu được gì, nửa ngày sau mới phất tay áo bỏ .

      “Ha hả…” Thủy Băng Tuyền nhìn Thủy lão gia tức giận bỏ , nhịn được nhoẻn miệng cười! Thủy lão gia này thiếu kiên nhẫn! Mới có như vậy mà bị chọc giận rồi! Chẳng thú vị chút nào!

      “Tiểu thư, dùng bữa .” Hương Hàn bưng đồ ăn sáng vào. Vừa nhìn thấy bộ dạng của Thủy lão gia, biết tiểu thư gì mà xem chừng ông ta cũng tức giận ít!

      Dùng xong bữa sáng, Thủy Băng Tuyền đến thư phòng bắt đầu phác họa gì đó, nàng vừa nghĩ ra vài thứ đồ muốn thử làm xem sao.

      canh giờ trôi qua, ..Thủy Băng Tuyền lắc lắc cổ tay đau nhức, cánh tay cầm bút của nàng cứng ngắc thể cử động được nữa.

      “Tiểu…tiểu thư…” Thanh lắp bắp ngoài cửa phải là Hương Hàn, mà là Thính Lan bị Hương Hàn chuyển dọn hoa viên.

      “Có chuyện gì?” Thủy Băng Tuyền cầm bản vẽ được chú thích ràng lên, tỉ mỉ xem lại. Hương Hàn chắc ra ngoài, nên phân phó nàng ta lại đây!

      “Trương thiếu gia tới.” Tiểu thư vừa mới trở về hôm qua, sao hôm nay vừa sáng sớm Trương thiếu gia lại đến tìm? Trước đây tiểu thư cùng Trương thiếu gia cũng đâu thân cận gì? Thính Lan hiếu kỳ nghĩ.

      Trương Quang Duệ? Thủy Băng Tuyền buông bản vẽ trong tay xuống, tới làm gi? Suy nghĩ chút, nàng : “ Trương thiếu gia quay về .”

      “Sao ạ? Tiểu thư?” Thính Lan hoảng hốt kêu lên.

      “Y lời ta mà làm.” Giọng của Thủy Băng Tuyền có chút kiên nhẫn.

      “Dạ…dạ… nô tỳ ngay.” Nghe thanh bực mình của tiểu thư, Thính Lan cuống quít đáp.

      Trương Quang Duệ ngồi đợi trong phòng khách của Đông Uyển, mặt có chút khẩn trương! Trong mắt lại lướt qua tia tự giễu, từ khi nào lại khẩn trương như vậy?

      “Trương thiếu gia, tiểu thư… tiểu thư thỉnh ngài trở về, hôm nay tiểu thư muốn tiếp khách.” Thính Lan nhìn Trương Quang Duệ, sắc mặt đỏ ửng, lúng túng hồi đáp.

      Trương Quang Duệ nghe Thính Lan báo lại, khẩn trương trong lòng bỗng chốc hóa thành thất vọng, Tuyền nhi muốn gặp ? Vì sao?

      “Trương thiếu gia, tiểu thư có thể vì thấy trong người khỏe, nên mời ngài trở về ạ.” Thính Lan suy nghĩ chút, bổ sung thêm câu.

      Trương Quang Duệ gật đầu, đứng dậy bước ra ngoài… cũng tốt, cũng muốn gặp Dĩ Bác, xem thử bức họa hôm qua rốt cuộc ra sao rồi.

      ……………..

      Vân Tại Viễn nghe chuyện xảy ra ở Đệ nhị lâu sau khi rời , liền ngây ngẩn cả người, có kẻ dám coi Dĩ Bác ra gì, ngang nhiên lấy bức thi họa trước mắt ? Chuyện này có thể sao?

      “Dĩ Bác, tra ra ai chưa?” Kẻ này chán sống rồi? Dám chọc vào Dĩ Bác?

      Hôm qua sau khi đưa La Y về phủ cũng quay lại Đệ Nhị lâu. rất lo lắng cho La Y, đường hồi phủ mắt muội ấy luôn ngấn lệ, về đến nhà cũng ủ rũ vui. La Y là tiểu muội mà thương nhất, luôn mong muội ấy được sống hạnh phúc vui vẻ! Chỉ là ngờ tới La Y lại mến Lục hoàng tử Trữ Thiên Kỳ! nam nhân vô cùng dã tâm! Phó thác chuyện chung thân đại của La Y cho ? Có là tốt cho muội ấy ? Trãi qua chuyện hôm qua, Vân Tại Viễn lại càng suy nghĩ sâu xa vấn đề này.

      “Phong Tình” mặt Giang Dĩ Bác hơi mỉm cười, nhưng mà nét cười lên trong ánh mắt.

      “Phong Tình? Vô Tình Các?” Vân Tại Viễn vừa nghe xong, đuôi mày khẽ nhếch, Phong Tình vì sao lại lấy bức họa kia ? Hơn nữa là lấy trước mắt Giang Dĩ Bác? Đó phải là khiêu chiến với Dĩ Bác sao?

      “Phải? Là Vô Tình Các” Giang Dĩ Bác gật đầu, đôi hàng lông mày cũng hơi động, môi vương nụ cười như có như , khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị.

      “Vậy ngươi định làm gì?” Vấn đề này cơ bản cần phải hỏi, cũng tự có đáp án, đổi lại là , nếu có người tới khiêu chiến, cũng thể khoanh tay đứng nhìn!

      “Cần ta trợ giúp gì ?” Vân Tại Viễn con ngươi đen chăm chú nhìn người đối diện . Võ công của bằng Dĩ Bác, nhưng vẫn tâm muốn trợ giúp.

      cần” Giang Dĩ Bác liếc mắt nhìn qua Vân Tại Viễn, trong mắt chợt lóe lên tinh quang: “Tâm tình La Y có tốt ?” La Y vì Trữ Thiên Kỳ mà làm đến mức này? Âu đây cũng là số mệnh của muội ấy.

      Vân Tại Viễn cười khổ: “ cần nghĩ cũng biết là tốt, có điều…Thủy Băng Tuyền này cũng làm cho người ta kinh sợ?” Nàng vì sao đến lúc này mới lộ ra tài học? là “bất minh tắc dĩ, nhất minh kinh nhân” (im lặng thôi, vừa ra mặt liền gây chấn động).

      Khuôn mặt tuấn mỹ của Giang Dĩ Bác phút chốc xuất thần, hơi rung động…Hàng mi trán dãn ra, lên ý cười, nàng rốt cuộc là người như thế nào? Bức thi họa, còn có ván cờ? Đều thể nàng là kỳ tài! Nhưng vì sao nàng lại che dấu? Còn vì sao bây giờ lại dấu nữa?

      “Thiếu gia, tra được, Phong Tình gần đây hay xuất ở Ỷ Lệ Lâu, thuộc hạ nghi ngờ đây là cứ điểm của Vô Tình Các.” thân ảnh đến phía sau Giang Dĩ Bác, cung kính .

      “Ỷ Lệ lâu?” Vân Tại Viễn nét mặt nghiêm trọng, ngờ Vô Tình Các thâm nhập vào kinh thành, có thể thấy Vô Tình Các bây giờ lớn mạnh đến mức nào rồi?

      Vô Tâm im lặng nhìn về phía Giang Dĩ Bác, chờ phân phó!

      Giang Dĩ Bác nheo nheo mắt, Phong Tình có cơ sở ở kinh thành? E rằng mục đích của chỉ đơn giản là lập trạm tình báo. Nếu vậy? muốn làm gì?

      Lúc này ở kinh thành, bởi chiếu chỉ triệu hồi tam vương mà có nhiều đợt sóng ngầm nổi dậy, thế cục cực kỳ nghiêm trọng… Lẽ nào cũng muốn đặt chân vào bàn cờ chínhh trị, lợi dụng lúc thời thế thay đổi mà tiến vào bước? Đây phải là tác phong của Phong Tình?

      “Phong Tình vẫn luôn ở tại kinh thành sao?” trong kinh thành tuyệt đối đơn giản.

      “Hồi bẩm thiếu gia, từ nửa tháng trước, xuất tại kinh thành.”

      “Vậy sao?” Như vậy Phong Tình khiêu chiến phải ngẫu nhiên? là có mục đích mà tới?

      “Vô Tâm”

      “Có thuộc hạ”

      “Đưa thiếp của ta đến Ỷ Lệ lâu, Giang Dĩ Bác muốn gặp Phong Các chủ.” Giang Dĩ Bác ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời qua khung cửa sổ, Thanh Lăng hoàng triều đến lúc đổi chủ, thiên tử tiếp theo là ai cũng nhanh chóng sáng tỏ! Tam vương hồi kinh, chỉ vì yến thọ của hoàng hậu, mà quan trọng hơn cả là xác lập ngôi vị thái tử?

    4. tatimyli

      tatimyli Active Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      184
      Manh phi đãi gả

      Quyển 1

      Chương 32: Hứng thú

      Edit: Boringrain


      Ỷ Lệ lâu

      Ỷ Hồng nhìn tấm thiếp trong tay, sắc mặt hơi tái , Giang Dĩ Bác làm việc còn nhanh hơn so với nàng tưởng tượng, Giang gia quả nhiên danh bất hư truyền!

      “Chủ nhân, thiếp này?” Nàng hiểu chủ nhân thần long thấy đuôi thấy đầu vì sao lần này lại dừng chân ở kinh thành, hơn nữa còn muốn đối chọi với Giang gia? Rốt cuộc người muốn làm gì đây?

      Phong Tình chăm chú thưởng thức bức thi họa bàn, vừa nghe Ỷ Hồng , con ngươi đen liền trầm xuống, tới nhanh .

      Ngón tay thon dài khẽ vuốt ve bức tranh, trong đầu lại nhớ về tình cảnh tối qua…Thủy Băng Tuyền, vì nàng mà ta tiếc động vào Giang Dĩ Bác! Nàng phải bồi thường ta thế nào đây? Phong Tình lộ ra nụ cười tà nơi khóe miệng.

      “Bản các chủ nhất định đến.” cũng muốn xem thử Giang Dĩ Bác mực theo đuổi là do bị khiêu khích? Hay là…vì bức tranh này? đúng là chuyện thú vị! nữ nhân kỳ lạ!

      Ỷ Hồng nghe Phong Tình trả lời, miệng khẽ động, định gì đó nhưng lại thôi. Nàng là muốn nhắc nhở chủ nhân, Giang Dĩ Bác là kẻ sâu lường được, hề thua kém chủ nhân. Nhưng lời này lại dám ra…

      Trương Quang Duệ xuống xe ngựa, thẳng vào trong Đệ Nhị lâu…

      Bên trong sương phòng, Giang Dĩ Bác hơi nghiêng người nhàn nhã dựa vào nhuyễn y (cái ghế dựa mềm, êm ái), trước mặt đặt ván cờ của Thủy Băng Tuyền, ánh mắt si mê, nhàng lên tiếng: “Nếu ván cờ này là do nàng nghĩ ra, kỳ nghệ của nàng chắc chắn hơn ta.” Mà kỳ nghệ của tới nay chưa hề có đối thủ!

      mặt Vân Tại Viễn lúc này sớm còn vẻ ngông cuồng bất cần đời, chỉ thấy nhíu mày, trong mắt lại phát ra tia hứng thú, hôm qua chưa kịp nhìn kỹ ván cờ đưa La Y trở về, hôm nay nhìn lại, rốt cuộc cũng hiểu vì sao hôm qua Dĩ Bác lại có biểu như vậy.

      “Là ngươi phá giải?” Hôm qua Dĩ Bác và Trữ Thiên Kỳ cùng nhau nghiên cứu ván cờ này, nhưng nhìn dáng vẻ của bây giờ, chắc hẳn ván cờ là do phá giải.

      Trong đôi mắt đen tuyền của Giang Dĩ Bác bắn ra tia tinh quang, thông thường, dựa vào cách thức bày ván cờ mà có thể hiểu được nhân phẩm của người chơi cờ. Nhưng ván cờ này lại hề có kết cấu như bình thường, loạn mà loạn, ràng là nước cờ lỗi, đều có năng lực, biến hóa phi thường ! Dù là cũng thể bày ra những nước cờ như vậy. suy nghĩ cả buổi tối, càng nghĩ càng thấy kinh ngạc, hai quân trắng đen đều do nàng sắp xếp, thắng thua ra sao cũng phụ thuộc vào ý nàng! Đây mới là điểm trọng yếu nhất! Thắng hay thua với nàng chỉ là cách ! Nàng chỉ hiểu thế cục mà còn có tâm tư vô cùng tỉ mỉ sâu sắc, thủ đoạn kiên quyết!

      “Dĩ Bác…” Thấy Giang Dĩ Bác trầm tư , Vân Tại Viễn hơi hạ tầm mắt sau đó giơ tay lên lay lay trước mắt Giang Dĩ Bác.

      “Ngươi động tâm rồi sao?” Kỳ ai biết, trong lòng luôn muốn gả La Y cho Dĩ Bác, đáng tiếc, La Y lọt vào mắt Dĩ Bác! Dù cho xem La Y như trân bảo, nhưng cũng hiểu La Y xứng với Dĩ Bác. Mà đối với La Y, Dĩ Bác cũng hề có bất cứ tình cảm nào? Trong mắt , La Y cùng lắm chỉ là muộn muội của Vân Tại Viễn mà thôi. Hơn nữa bây giờ La Y cũng động tâm với Trữ Thiên Kỳ…

      Động tâm? Giang Dĩ Bác lẳng lặng nhìn Vân Tại Viễn lúc mới chậm rãi cười, động tâm hay , cũng biết, có điều, đối với nàng nảy sinh hứng thú là .

      “Thiếu gia, Trương thiếu gia tới.” Điền chưởng quầy nhàng gõ cửa bẩm báo.

      Trương Quang Duệ vừa vào phòng, thấy bàn cờ ở giữa hai người ánh mắt hơi dừng lại vài giây rồi mới chuyển về phía bọn họ, : “Xem ra Quan Duệ tự cho là đến sớm, ngờ nhị vị đây còn đến sớm hơn Quan Duệ.” Trãi qua đêm, Giang Dĩ Bác tra ra người lấy bức họa?

      “Hôm nay hẹn mà cùng hội tụ, chắc là Quang Duệ cũng vì lo lắng cho bức họa của Thủy tam tiểu thư?” Vân Tại Viễn hồi phục vẻ cợt nhã, nhìn Trương Quang Duệ cười .

      Trương Quang Duệ vòng qua bàn tròn, ngồi xuống chỗ nhuyễn y, hướng mắt về phía hai người nhàn nhạt chuyện!

      vậy sau khi Quang Duệ huynh hồi phủ lãnh giáo qua Tam tiểu thư rồi?” Giang Dĩ Bác hỏi.

      Trương Quang Duệ buồn bã lắc đầu: “Hôm qua, sau khi ta về tới phủ, Tuyền nhi trở về nhà rồi.” Tuyền nhi là cố ý tránh mặt ! Nếu vì sao nàng lại chịu gặp mặt?

      Giang Dĩ Bác nghe vậy, khóe miệng khẽ nhếch lên, nhìn sắc mặt của Trương Quang Duệ có vẻ tốt, chắc là tối qua đêm ngủ? Hơn nữa… vậy sáng nay cũng đến Thủy phủ. Có điều vì sao nàng lại gặp Quang Duệ?

      “Quang Duệ phân vân vì sao tam tiểu thư muốn gặp ngươi à?”

      Trương Quang Duệ có chút kinh ngạc nhìn về phía Giang Dĩ Bác, thấy nhãn thần như thấu mọi chuyện, liền thoải mái cười: “ chuyện gì có thể qua mắt được ngươi cả!” Ánh mắt nhanh nhạy sắc bén của Giang Dĩ Bác đôi khi làm cho người khác thấy sợ hãi!

      “Vì sao? Ngươi là biểu ca của nàng, nàng vì sao gặp ngươi?” Vân Tại Viễn nghe hai người , trong lòng nghi hoặc liền lên tiếng.

      Trương Quang Duệ lắc đầu: “Ta tuy là biểu ca của nàng, nhưng từ trước đến nay hề quá thân cận, hơn nữa… Trước kia, ta còn có ý tránh né nàng ấy! Đối với ta, chắc hẳn trong lòng nàng cũng có khúc mắc.” quên được ánh mắt Tuyền nhi nhìn khi qua đời, đó là ánh mắt trào phúng…

      Nhìn bộ dạng của Trương Quang Duệ, Giang Dĩ Bác khẽ giật mình, Trương Quang Duệ từ lúc nào lại có vẻ mặt của người khốn khổ vì tình như vậy?

      Lòng thầm nghĩ, Thủy Băng Tuyền như viên đá rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng làm gợn lên từng đợt sóng lăn tăn… Ngay cả người bình tĩnh như cũng cảm thấy rung động! Trong đầu lại lên hình ảnh nàng ở gần bên tai , nhàng gọi tên “Giang Dĩ Bác”, cảm nhận hơi thở của nàng phảng phất bên tai…Nghĩ tới đó liền thấy chấn động trong lòng.

      “Dĩ Bác?” Trương Quang Duệ nhìn qua Giang Dĩ Bác thất thần, có chút hiếu kỳ, chuyện gì mà làm cho Dĩ Bác trầm tư như vậy?

      Vân Tại Viễn cũng nhìn qua, lòng nghĩ, xem ra Dĩ Bác thực động tâm rồi. Trước đây, luôn chờ mong xem là nữ nhân như thế nào có thể khiến Dĩ Bác động tâm? nghĩ tới… Đó lại là thiên hạ đệ nhất vô sỉ Thủy Băng Tuyền? Hơn nữa, sợ rằng chỉ mình Dĩ Bác, Quang Duệ thần thái khác thường, còn phải là động tâm sao?

      Thủy Băng Tuyền? Ngươi rốt cuộc là nữ nhân như thế nào? Có thể ngày đó tại tang lễ của đại phu nhân, nàng cũng khiến cho Dĩ Bác thấy hứng thú! Chỉ là, nếu nàng phải là ngu ngốc tiểu thư, vì sao bên ngoài lại truyền lời đồn như vậy? Nhưng nàng có thể gán cho Lục hoàng tử tội danh bội bạc, hơn nữa, bức thi họa, còn có ván cờ này, mọi thứ đều lên nàng tầm thường như vậy. Quả lời đồn thể tin được, Thủy Băng Tuyền là minh chứng tốt nhất.

      Giang Dĩ Bác phục hồi lại tinh thần, nhìn qua Trương Quang Duệ, lại nhìn xuống ván cờ, chợt cười ra tiếng: “Quang Duệ, bức họa kinh tài tuyệt thế của Tam tiểu thư bị lấy ở chỗ của ta, làm phụ tâm ý của Tam tiểu thư, ta nghĩ mình nên đến nhà xin lỗi mới phải phép. biết Quang Duệ có muốn cùng ta đến Thủy phủ lần nữa ?

      “Cái gì?” Vân Tại Viễn cao giọng lấn át cả tiếng thốt kinh ngạc của Trương Quang Duệ… thể nào? Giang Dĩ Bác đích thân Thủy phủ? Xin lỗi? Chuyện này…Vân Tại Viễn vô thức nhìn ra ngoài, là động trời!

      Trương Quang Duệ ngẩng đầu nhìn Giang Dĩ Bác cả nửa ngày, Giang Dĩ Bác cũng thản nhiên đón nhận ánh mắt nghiền ngẫm đó.

      Sau đó Trương Quang Duệ cười đầy thâm ý: “Quang Duệ hôm nay mới biết Dĩ Bác lại là người khiêm tốn như vậy?” Giang Dĩ Bác tuy thần thái biếng nhác, nhưng cũng phải là kẻ ôn hòa! Bây giờ lại muốn đích thân tới nhà xin lỗi, truyện này truyền ra ngoài, người trong thiên hạ lại có chuyện bàn tán lúc rãnh rỗi.

      “Dĩ Bác muốn Thủy phủ sao?” Vân Tại Viễn hỏi lại.

      “Đương nhiên” Ung dung đứng dậy, thân hình cao lớn ưu nhã làm cho người khác thể dời mắt được.

    5. tatimyli

      tatimyli Active Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      184
      Manh phi đãi gả

      Quyển 1

      Chương 33: Viếng thăm


      Hậu hoa viên Thủy phủ

      “Tiểu thư, người muốn tới gặp Tam tiểu thư sao?” tiểu nha đầu mặc trang phục nha hoàn, nét mặt khẩn trương, hai tay chắn trước nữ tử xinnh đẹp.

      Trời ạ, tiểu thư tự nhiên lại muốn chạy đến chỗ Tam tiểu thư…Tam tiểu thư ra lệnh cho phép bất cứ ai tự ý xông vào Đông Uyển, vạn nhất tam tiểu thư nổi giận, …Nàng biết ăn thế nào với phu nhân đây? Nghĩ đến đây, da đầu của nha hoàn Tiểu Bích liền run lên bần bật.

      “Tiểu thư, người nên ! Đến lúc đó, phu nhân mà biết nhất định trách phạt nô tỳ.” tiểu thư nhà nàng băng thanh ngọc khiết sao có thể là đối thủ của Tam tiểu thư chứ, dù cho phu nhân phát ra, nàng cũng thể để tứ tiểu thư gặp tam tiểu thư được.

      Thủy Băng Ngọc hơi chu miệng lên: “Tiểu bích, đại nương ra , mình tam tỷ ở tại Đông Uyển chắc hẳn rất đơn, ta từ sớm muốn qua đó thăm người, chỉ là…” Chỉ là mẫu thân đồng ý, còn mực dẫn nàng bái phỏng phu nhân này phu nhân nọ, làm cho nàng có thời gian mà thở nữa, hôm nay mẫu thân ra ngoài từ sớm mà dẫn nàng theo, nàng mới có cơ hội thăm tam tỷ. Chứ , đợi đến lúc nàng xuất giá rồi, e là khó có thể thể gặp tỷ ấy được nữa.

      “Tiểu thư, người cũng biết phu nhân muốn người cùng tam tiểu thư lui tới, người bây giờ còn chủ động đến Đông Uyển, lỡ như Tam tiểu thư…” Bây giờ phu nhân ở trong phủ, lỡ như tam tiểu thư tức giận, làm gì tiểu thư, nàng gánh nổi đâu!

      được, ta hôm nay nhất định phải !” Gò má đỏ hồng phảng phất như đóa sen mới nở, đôi mày liễu dài đẹp che khuất ánh mắt trong veo có chút hờn giận nhưng vẫn kiên định, lồng ngực vì giận dữ mà phập phồng nhấp nhô… Tuy rằng nàng chỉ mới 16, 17 tuổi nhưng phong vận trời sinh sớm bộc lộ. Mái tóc bồng bềnh, tóc mai bay trong gió, trang sức hoa lệ càng tôn thêm vẻ đẹp quý phái của nàng. Nàng chính là Thủy phủ tứ tiểu thư, Thủy Băng Ngọc.

      “Tiểu thư…” Nhìn bộ dạng tiểu thư như vậy, Tiểu Bích thấy được tiểu thư hôm nay có vẻ rất quyết tâm Đông Uyển! Vừa nghĩ vậy, mặt Tiểu Bích lộ vẻ tang thương nổi, bi ai rưng rưng nước mắt nhìn Thủy Băng Ngọc: “Tiểu thư? Hôm nay người nhất định phải sao?” Nếu như chiêu này mà được, nàng cũng hết cách rồi.

      Thủy Băng Ngọc hơi do dự chút, nhưng rồi ánh mắt mở to kiên định: “Tiểu Bích, ta nhất định phải .”

      “Nhất định phải đâu? Ngọc nhi?” thanh trầm thấp đột nhiên vang bên tại Thủy Băng Ngọc.

      Thủy Băng Ngọc hơi giật mình, chuyển tầm mắt nhìn lại, ra người vừa tới chính là tam ca cùng mẹ với nàng Thủy Huyền Việt!

      thân cẩm y màu tím, khuôn mặt có vài phần tương tự Thủy Băng Ngọc, nhưng ngũ quan có vẻ thanh tú như Thủy Băng Ngọc, lông mày hơi rậm, mắt phượng lại có phần giống Thủy Băng Tuyền! Lúc này lộ ra vẻ đùa cợt.

      “Tam thiếu gia, người tới đúng lúc, Tứ tiểu thư muốn đến Đông Uyển, nô tỳ khuyên can được, người giúp nô tỳ khuyên tiểu thư ạ!” Tiểu Bích thấy người tới, liền thở hắt ra, may mà Tam thiếu gia xuất .

      “Đông Uyển?” Thủy Huyền Việt mở to hai mắt, nhìn về phía Thủy Băng Ngọc.

      “Ngọc nhi, muội tại sao lại muốn đến Đông Uyển?” Nét mặt Thủy Huyền Việt bỗng chốc xấu , từ , mẫu thân cho phép bọn họ đến gần Tam tỷ, còn nhớ khi đó, mới tám tuổi, vừa mua được chú chó lông trắng mượt rất đáng đường, định mang về tặng cho Ngọc nhi. ngờ khi về tới phủ Tam tỷ nhìn thấy, liền đòi lấy, nhưng nhất định cho, hai người vì thế mà đánh nhau trận. Tuy tam tỷ hơn tuổi, nhưng từ tập võ, tam tỷ phải là đối thủ của . Cuối cùng hài lòng lấy lại được chó con… ngờ ngày hôm sau, chó con bị giết vô cùng tàn nhẫn, xác treo lủng lẳng cây, việc này ngoại trừ Tam tỷ ra, còn ai làm được đây? Từ đó về sau, cùng Tam tỷ trở mặt, trong lòng đối với nàng vô cùng chán ghét…Những năm gần đây, trừ những lúc bất đắc dĩ, còn chỗ có tam tỷ … Nàng bị Lục hoàng tử từ hôn, trong lòng thầm vỗ tay vui mừng! Đáng đời tỷ ta…

      “Ca, đại nương mất, Tam tỷ mình ở Đông Uyển, nhất định rất đơn , muội…muội…” Thủy Băng Ngọc nhìn sắc mặt Thủy Huyền Việt càng ngày càng đen, lời còn lại dám tiếp.

      “Muội, muội, muội cái gì? Muốn thăm nàng ta? Muội sợ nàng ta ăn muội à?” Thủy Huyền Việt lớn tiếng thét lên. Ngọc Nhi lương thiện, đơn thuần, luôn có ý định tiếp cận nữ nhân kia, mỗi lần bị ăn hiếp cũng cho bọn họ biết. Trước kia có lần bị nàng ta đẩy vào hồ nước, toàn thân phát sốt, mê man ba ngày mới tỉnh… Đến lúc đó, và mẫu thân mới biết được con bé ngốc này mỗi lần bị bệnh đều là do Tam tỷ…Mẫu thân vô cùng giận dữ, đuổi hai nha hoàn thân cận của Ngọc nhi ra khỏi phủ, Ngọc nhi sau đó mới dám chạy đến Đông Uyển nữa…

      “Ca…” Thủy Băng Ngọc nhìn sắc mặt Thủy Huyền Việt càng lúc càng giận dữ, liền tỏ ra bộ dạng thương cảm, rưng rưng muốn khóc.

      được” Tuy ngữ khí hòa hoãn nhưng vẫn khiến cho đôi mắt của Thủy Băng Ngọc chảy ra hai hàng lệ. Dọa Thủy Huyền Việt nhảy dựng lên “Ngọc nhi…muội đừng khóc, ca phải là la muội…ca chỉ muốn tốt cho muội thôi…Ai….Được rồi đừng khóc, ca cùng muội là được chứ gì?” Thủy Huyền Việt thở dài, mỗi lần Ngọc nhi khóc, cũng biết phải làm sao.

      “Thực sao? Cảm ơn ca.” Lau nhanh nước mắt, Thủy Băng Ngọc vui vẻ choàng tay Thủy Huyền Việt, hi… Nàng biết dùng chiêu này đối phó với Việt ca chắc chắn hữu hiệu mà! Nhưng mà đối với mẫu thân …vô tác dụng!

      thôi, ca, muội nhiều năm trò chuyện cùng Tam tỷ rồi.” Lần trước, trong tang lễ của Đại nương, nàng có thấy tỷ ấy, nhưng mà dám tiến lên chào hỏi. Bởi vì mẫu thân đứng bên cạnh!

      “Muội nha…Muội sợ đến lúc đó lại bị nàng ta ăn hiếp à?” Thủy Huyền Việt chiều chuộng đưa tay khẽ kéo chóp mũi Thủy Băng Ngọc!

      “Ca…bây giờ chúng ta đều trưởng thành, Tam tỷ khi dễ muội nữa đâu.” Thủy Băng Tuyền lắc lư cánh tay của Thủy Huyền Việt, hồn nhiên .

      Thủy Huyền Việt thở dài, Ngọc nhi quá ngây thơ rồi! Hôn giữa Tam tỷ cùng Lục hoàng tử lại chuyển thành hôn của Ngọc nhi và Bát hoàng tử…Chỉ e nàng ta bây giờ hận thể ăn tươi nuốt sống Ngọc nhi? Ngọc nhi còn muốn tới thăm nàng ta? Theo như thấy, tam tỷ bị như vậy là đáng đời! Lục hoàng tử may mà tinh mắt, bỏ nàng ta, nếu , biết nàng ta còn đắc ý tới khi nào nữa!

      …………………….

      Đông Uyển

      “Tiểu thư…” Nhìn Thủy Băng Tuyền, Hương Hàn trố mắt kinh ngạc, nửa ngày nên lời.

      Thủy Băng Tuyền xoay người vòng: “Thấy thế nào?” Hiếm khi mới thấy bộ dáng khiếp sợ như vậy của Hương Hàn, Thủy Băng Tuyền bật cười khúc khích.

      Hương Hàn nhanh chóng phục hồi tinh thần, vội vã chạy vào phòng lấy quần áo ra, kiên quyết mặc vào cho Thủy Băng Tuyền, miệng cũng ngừng than: “Tiểu thư, người sao lại mặc quần áo mà chạy ra ngoài như vậy?” Trời ạ, may là ai thấy, tiểu thư chỉ mặc mỗi cái yếm! Thế này…thế này …sao được chứ?

      Thủy Băng Tuyền khinh khỉnh liếc nhìn Hương Hàn, mặc quần áo? Hương Hàn này mắt mọc ở đầu sao? thấy nàng mặc cái yếm à? Trời càng ngày càng nóng, nàng cũng cần nghĩ ra biện pháp chống nóng chứ! Cái yếm này nàng còn chê nó quá kín? Vậy mà Hương Hàn lại nàng mặc quần áo?

      Vậy đến khi quần áo mới của nàng may xong, phải Hương Hàn nhìn thấy hôn mê bất tỉnh luôn đấy chứ?

      Hương Hàn nhanh tay nhanh chân mặc áo khoác vào cho Thủy Băng Tuyền, xong rồi thở ra hơi, vừa rồi thực là dọa nàng chết khiếp!

      “Tiểu thư, tứ tiểu thư cùng tam thiếu gia đợi bên ngoài là muốn yết kiến tiểu thư!” Đúng lúc này Tiểu Song từ bên ngoài tới báo.

      Hương Hàn thắt vạt áo của Thủy Băng Tuyền, đầu cũng ngẩn lên, chỉ hỏi: “Tiểu thư, có muốn gặp ạ?” Sau đó đứng thẳng lên nhìn qua y phục của tiểu thư, như vậy mới có thể ra ngoài được chứ!

      Thủy Băng Tuyền khẽ nhướng cao bên mày, hai người này muốn gặp nàng làm gì? Nàng chưa kịp trả lời, nha hoàn khác cũng chậm chạp chạy đến báo: “Tiểu thư, lão gia thỉnh tiểu thư tới phòng khách, là Trương thiếu gia, Giang thiếu gia, Vân thiếu gia tới phủ viếng thăm.”

      Sao? Hàng lông mày bên kia cũng nhếch cao lên, Thủy Băng Tuyền nghi vấng lúc, rồi mỉm cười, Giang Dĩ Bác? Nam nhân này vì sao lại đến? ở cùng Trương Quang Duệ, chắc chắn biết sáng nay nàng sớm ra lệnh tiễn khách gặp? Vậy mà vẫn tới? Có phải là quá tự tin hay ?

      “Hương Hàn, mời khách đến Đông Uyển.” Muốn nàng đến phòng khách sao? Nàng thích! Có điều nàng cũng phiền bọn họ tới Đông Uyển!

      “Vậy còn tứ tiểu thư, cùng tam thiếu gia?”

      “Càng đông càng vui!” Dù sao bây giờ nàng cũng có gì làm, có người tới giúp vui cũng tốt!

      “Dạ, Hương Hàn hiểu rồi.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :