1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không] Manh phi đãi gả - Lạc Tùy Tâm(144c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tatimyli

      tatimyli Active Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      184
      Manh phi đãi gả

      Quyển 1: Sóng gió nổi lên

      Chương 25: Tâm tư

      Edit: Boringrain


      Hương Hàn nhìn Thủy Băng Tuyền im lặng hồi lâu, nghĩ chút, vẫn kìm được liền lên tiếng: “Tiểu thư, ván cờ kia Hương Hàn xem hiểu.” Thế cờ hỗn độn, nàng nhìn ra huyền cơ trong đó!

      Thủy Băng Tuyền thong thả dựa ra phía sau: “Ngươi biết chơi cờ à?” biểu của Hương Hàn như vậy càng ngày càng làm cho nàng có chút hiếu kỳ về xuất thân của nàng ấy, nhưng mà vẫn chưa tới lúc cần thiết, nếu nàng ấy muốn , nàng cũng hỏi. Có điều, nếu nàng ấy hỏi như vậy hẳn là biết chơi cờ.

      Hương Hàn hơi giật mình, cúi đầu thừa nhận: “Có biết chút, nhưng tinh thông.” Nàng chưa từng học đánh cờ…

      “Biết là được rồi.” Thủy Băng Tuyền cũng nhàn nhạt .

      Mẹ nàng từng nhận xét nàng đối với bất kỳ chuyện gì đều chỉ có ba phần hứng thú, thậm chí gặp thứ cảm thứ hứng thú, cũng chỉ học qua loa rồi thôi, đó là tật xấu đánh chết cũng chừa. Nhưng nàng cho là đúng, có số thứ cần quá tinh thông, chỉ cần có thể lý giải, hiểu biết chút ít là được.

      Chỉ riêng chơi cờ là vượt qua dự tính của nàng, Nàng đam mê chơi cờ bởi vì… trong cờ có rất nhiều sách lược, mưu kế, hơn nữa biến hóa lường, khiến nàng phải chăm chú nghiên cứu.

      Bên trong Đệ Nhị lâu, ván cờ nàng bày ra chính là ván cờ mà nàng tự mình tỉ mỉ nghiên cứu ra. có thắng thua, có chỉ là quá trình tranh đấu kịch liệt, cũng như con người nàng thích đùa bỡn người khác, chưa bao giờ để ý tới kết quả.

      Cũng biết khi bọn nhìn thấy cuối cùng chỉ là bàn cờ trống có kinh ngạc ?

      Còn bức họa kia? đến đây phải xin lỗi thầy giáo dạy vẽ của nàng trước kia, đường đường là họa sư vô cùng nổi danh, lại cố tình thu nhận đứa trẻ suốt ngày chỉ thích câu cá, bắt võng nằm phơi nắng như nàng, vừa thấy nàng như vậy là lại đỏ mặt tía tai. Nàng cứ sợ ông ấy sớm bị tăng huyết áp, dù sao cũng lớn tuổi như vậy!

      Hơn nữa nàng rất ghét màu vẽ, thế là chỉ học đại khái chút rồi kiên quyết học nữa, làm hại vị lão sư đó đứng trước cửa nhà nàng suốt 3 tháng trời…

      Lúc đó nàng còn muốnn cùng mẹ thi gan! Kết quả…

      Mẹ của nàng chịu nổi vị lão sư cứ đúng giờ là xuất trước cửa nhà, hơn nữa còn nước mắt nước mũi lòng ròng. Vì muốn thanh tĩnh mà bà ấy cam tâm hy sinh nàng, hề do dự túm tóc ném nàng ra cửa cho vị lão nhân kia…

      Ai! Chuyện cũ nghĩ lại vẫn còn thấy kinh hãi! Tuy rằng mẹ nàng thường xuyên “hãm hại”, còn hay đẩy nàng vào “hang hùm miệng cọp”, nhưng nàng cũng chưa từng nghĩ tới rời xa bà bằng cách này.

      Mà mẹ nàng, dù có nằm mơ sợ rằng hề nghĩ tới đứa con bị mình chơi đùa suốt 20 năm, phải vất vả lắm mới thoát khỏi móng vuốt của bà, nhưng còn chưa thoải mái tự tại được vài năm, linh hồn chạy lên thân thể của người khác, vậy còn ở thời nữa!

      Quên , nhớ tới chuyện này, chỉ làm cho nàng muốn mắng chửi ông trời! Dù sao có nàng, mẹ nàng hẳn càng sống tốt!

      “Tiểu thư, đến Thủy phủ rồi.” Xe ngựa dừng lại, phu xe nhanh chóng nhảy xuống, hướng phía trong xe .

      Hương Hàn kéo rèm lên: ” Tiểu thư, về đến phủ.”

      “Ừ” haizz, rời khỏi hang hùm, lại chạy vào miện sói, biết ở Thủy phủ phải mất của nàng bao nhiêu tế bào não nữa đâyy! Suy nghĩ chút, tâm lại thoáng trở nên lạnh lẽo, quên , chuyện phiền phức nàng cũng muốn dính tới, cần phải tự mình sống nhàn nhã thôi.

      Hương Hàn tiến lên gõ gõ đại môn vài cái, nhưng nửa ngày cũng thấy có động tĩnh gì.

      “Đá cửa ra , lũ người bên trong chắc chết cả rồi.” Thủy Băng Tuyền ra lệnh.

      Hương Hàn quay đầu lại, thấy Thủy Băng Tuyền hơi nhướng mi lên, liền lui về sau nửa bước, nhấc chân đạp mạnh vào cửa lớn…

      tiếng rầm vang lên, theo sau là thanh quát mắng: “Kẻ nào to gan, dám chạy đến Thủy phủ làm loạn?” Người bên trong hung hăng chạy ra, nhưng vừa thấy người đứng trước cửa sắc mặt tái xanh sợ hãi, trời ạ, là tam tiểu thư trở về! Nhưng mà phải Tam tiểu thư ở Trương phủ sao? Sao lại đột nhiên trở về?

      “Lần sau còn để ta đợi, đá này của Hương Hàn phải là vào đại môn mà là vào đầu ngươi.” Thùy Băng Tuyền hơi hạ tầm mắt, lời nhàng nhưng toát vẻ lạnh giá, trong lòng lại thầm nghĩ: Hương Hàn chắc chắn có võ, đá vừa rồi phải nữ nhân nào cũng làm được? Xem ra nàng cần cố gắng khơi ra toàn bộ năng lực của Hương Hàn, như vậy mới có thể tính tiếp sau này!

      “Tiểu…tiểu nhân… Xin Tam tiểu thư tha cho tiểu nhân lần.” Tên gác cổng trong lòng kêu khổ, chỉ là thấy nhàn hạ nên ngủ giấc, ngờ lại chọc phải quỷ kiến sầu Tam tiểu thư, lần sau đánh chết cũng dám nữa.

      “Vào thông báo, ta trở về, còn nữa, được phép của ta, bất luận kẻ nào cũng được phép xông vào Đông Uyển, nếu … Ta vô cùng vui…!” Thủy Băng Tuyền nhàn nhạt nhìn vẻ mặt cầu xin của tên gác cổng, lạnh lùng phân phó.

      “Dạ…dạ… tiểu nhân bẩm báo cho lão gia ngay.”

      Trong đại sảnh.

      Thủy Toa Lâm giận tới tím mặt, chỉ tay vào tên hạ nhân vừa mới bẩm báo xong, run giọng hỏi: “Ngươi…ngươi lập lại lần nữa?”

      “Bẩm…bẩm lão gia, Tam tiểu thư trở về… còn bảo tiểu nhân với lão gia, cho phép bất cứ ai tự ý tiến vào đông uyển, nếu …nếu …” Nhìn lão gia sắt mặt ngày càng đen, muốn khóc! chỉ là làm biếng chút, sao lại trở thành người truyền tin của Tam tiểu thư chứ?

      “Nếu sao?” Nhị phu nhân nhìn thoáng qua sắc mặt của Thủy Toa Lâm rồi hỏi. Trong lòng thầm vui vẻ, tốt nhất là tức giận đến mức đuổi cổ Thủy Băng Tuyền ra khỏi phủ luôn .

      “Nếu Tam tiểu thư vui.” Phải vất vả lắm mới hết câu, xong chân run tới bước nổi.

      “Buồn cười… nghịch nữ này căn bản là để ta vào mắt mà.” Thủy Toa Lâm tức giận .

      “Lão gia bớt giận, như vậy tốt cho sức khỏe đâu.” Tam phu nhân tiến lên, vỗ lên ngực của Thủy Toa Lâm, Thủy Băng Tuyền trở về, theo tình hình tại nhất định để yên cho Thủy Băng Ngọc. Nghĩ như vậy, tam phu nhân càng cất lời an ủi:” Lão gia, ngài cũng đừng giận dữ, tính tình của Tuyền nhi bị đại tỷ làm cho vô pháp vô thiên cũng phải chỉ vừa mới đây, theo như thiếp thấy, đây là Tuyền nhi cố tình làm cho ngài chú ý, con bé là muốn làm nũng cùng ngài thôi!”

      Thủy Toa Lâm khẽ nhíu mày nhìn về phía tam phu nhân: “Phu nhân” Tuyền nhi muốn cùng thân cận sao?

      “Muội muội, tính tình của Tuyền nhi nếu còn sửa, sau này làm sao gả ra ngoài đây? Chẳng lẽ lại để cho nàng chết già trong Thủy phủ sao?” Hừ, Nghiêm Như Ngọc muộn dựa vào Thủy Băng Tuyền đối phó với nàng sao? Còn phải xem nàng ta có bản lãnh này ?

      Thủy Toa Lâm nghe nhị phu nhân , mặt có chút trầm tư, quả thực nên sớm tìm cho Tuyền nhi nhà chồng!

      “Tỷ tỷ, lời này chỉ nên trước mặt người nhà, tuyệt đối đừng ra bên ngoài.” Tam phu nhân hơi nheo mắt, vẻ mặt dịu dàng.

      “Muội muội nực cười, Tuyền nhi là tỷ tỷ của Ngọc nhi, vốn là nàng nên lập gia đình trước mới phải.” Nhị phu nhân lạnh lùng nhìn Tam phu nhân, thản thiên .

      Tam phu nhân hơi cong khóe miệng: “Chuyện Tuyền nhi bị lục hoàng tử từ hôn, đổi lại là bát hoàng tử cưới Ngọc nhi chưa chi tỷ quên rồi sao?”

      “Ngươi…” Nhị phu nhân nghẹn lời. Nàng khẩn cấp muốn đẩy Thủy Băng Tuyền ra ngoài là đỡ phải để cho nàng ta ở trong phủ tác oai tác quái ai dám quản.

      “Được rồi, việc này ta tự có định đoạt, hai vị phu nhân lui ra cả .” Thủy Toa Lâm lại nhớ tới lời Trương Thanh Thanh từng xứng là phụ thân của Tuyền nhi! Có thể thực phải là phụ thân tốt.

      Nhưng mà việc tìm cho Tuyền Nhi nhà chồng tốt là chắc chắn! Tuyền nhi tuổi còn nữa, chỉ là với tình trạng nay, biết tìm đâu ra đây? Ai…

    2. tatimyli

      tatimyli Active Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      184
      Manh phi đãi gả

      Quyển 1: Sóng gió nổi lên

      Chương 26: Đùa giỡn

      Edit: Boringrain


      Bóng đêm thanh tĩnh như mặt hồ vắng lặng, trăng tròn lấp lánh giữa vô số vì tinh tú, làm cho bầu trời mang vẻ đẹp xa xôi mà thần bí.

      Thủy Băng Tuyền mặc thân trung y màu trắng tinh khiết, nằm chiếc ghế dựa đặt gần cửa sổ, tay nhàng phe phẩy cây quạt, thư thái ngắm trăng.

      Thời tiết có chút oi bức, cũng gần tới giữa mùa hè rồi, ở đây lại có máy điều hòa, xem ra mùa hè này nàng phải vất vả ít rồi. Thủy Băng Tuyền cục kỳ ghét mùa hè, bởi vì thời tiết quá oi bức làm cho đầu óc của nàng cũng trở nên đình trệ, lúc nào cũng cảm thấy buồn ngủ, hề có cảm giác thanh tỉnh. Lúc trước, chỉ cần mùa hè vừa tới, nàng ở luôn trong nhà đủ 3 tháng, chỉ vì trong phòng điều hòa chạy suốt ngày, mùa hè cũng như mùa thu. Nhưng bây giờ nàng biết làm sao để vượt qua mùa hè năm nay đây?

      “Ai…” Nghĩ đến chuyện trước mắt mà nàng khỏi thở dài.

      “Tam tiểu thư vì sao lại thở dài? Là vì ánh trăng quá đẹp nên nhớ tới ý trung nhân sao?” thanh nam nhân trong trẻo nhưng lạnh lùng đồng thời lại mang ý cười vang lên, ánh nên trong phòng khẽ lay động, cùng lúc thân ảnh xẹt qua đến bên cạnh cái ghế thái sư mà nàng nằm.

      Thủy Băng Tuyền nhướng mi, chậm rãi xoay đầu, dời tầm mắt từ ánh trăng sang người vừa đến. cần nhìn gương nàng cũng có thể khẳng định nét mặt của mình bây giờ là gì. Kinh diễm, chỉ có thể dùng hai từ đó để hình dung, kinh diễm bởi nam nhân đứng cạnh nàng, thân bạch y dưới ánh trăng phảng phất như thần tiên hạ phàm, mái tóc được búi gọn, dùng mảnh vải màu đen buộc lại, nhưng vẫn còn vương vài sợi bay lất phất trước trán, khiến khuôn mặt trở nên mờ ảo tựa ánh trăng bị che khuất mảnh, cộng thêm ngũ quan tuấn lãng bức người, đôi mắt mang theo ý cười, mũi thẳng, khuôn mặt băng lãnh nhìn ra cảm xúc… vẻ đẹp mị! Sắc đẹp của làm cho nữ nhân trong thiên hạ cảm thấy hổ thẹn!

      “Tam tiểu thư thấy thích tướng mạo của tại hạ sao?” Phong Tình khẽ nháy mắt, làm cho Thủy Băng Tuyền phục hồi lại tinh thần.

      Thủy Băng Tuyền hơi nhếch nhếch chân mày, trong mắt ánh lên tia thần bí, tay phải vương ngón trỏ về hướng Phong Tình ngoắc cái: “Lại đây”. Nàng từng Thái Lan xem gay, nhưng cùng lắm chỉ là đám con trai mặc đồ con . Còn người trước mắt lại là nam nhân tuyệt sắc, phong thái thanh nhã thư ánh trăng, nhưng mà… Ha ha, nhưng mà “” có thực là nam nhân hay , còn phải đợi nàng kiểm chứng. Mà phương pháp kiểm chứng

      Nhìn Thủy Băng Tuyền hướng ra hiệu, nàng thân trung y đơn giản nửa nằm ghế, khuôn mặt thanh tỉnh như nước cũng xuất của mà kinh sợ, hổ là nữ tử được coi trọng! Con ngươi đen của Phong tình lại lên tầng hứng thú, nhưng trong lòng lại nảy ra tia nghi hoặc… Nàng muốn lại gần ư? Tuy hơi bất ngờ, nhưng vẫn hướng phía nàng tới, muốn xem xem nàng định làm gì?

      Thủy Băng Tuyền nhìn nam nhân gần ngay trước mắt, nếu là hàng giá , nàng cho 79 điểm, vượt qua kỉ lục chấm điểm của nàng. Có điều…

      Thủy Băng Tuyền đưa tay phải về phía Phong Tình, hơi nhếch mi!

      Phong Tình nhìn bàn tay thon dài, trắng noãn trước mặt, con ngươi hơi lóe lên tia nghi vấng, nàng rốt cuộc muốn làm gi? Tuy nghĩ như vậy, nhưng cũng đưa tay phải của mình ra.

      Thủy Băng Tuyền nhàng cầm lấy tay : Bàn tay hơi thô ráp, lòng bàn tay, các đốt ngón tay đều có vết chai, Thủy Băng Tuyền khóe miệng hơi cong lên thành hình vòng cung, đôi môi đỏ mọng toát lên vẻ mê hoặc…

      Phong Tình mặt lên vẻ trêu đùa: “ ra Tam tiểu thư mê muội tướng mạo của tại hạ!”, Nàng dụ hoặc , điểm này hiểu , nhưng mà nhìn thấy bộ dáng quyến rũ của nàng, cũng thất thần vài giây!

      Thủy Băng Tuyền thấy thần sắc hơi thất thần của Phong Tình, mắt khẽ phát sáng, tay nhanh như chớp kéo Phong Tình về phía mình, liền cảm thấy trọng lượng của đè lên người nàng, trong mắt lên ý cười càng . phải là nữ nhân!

      Phong Tình mở to đôi mắt đẹp, nhìn Thủy Băng Tuyền nằm dưới người mình… thế nào cũng là nam nhân, vậy mà nàng dám kéo lên người mình, Nàng… nàng là xem nam nhân ra gì cả, Phong Tình trong mắt xuất lủa giận, trừng mắt nhìn Thủy Băng Tuyền:” Ngươi có phải nữ nhân vậy? Ngươi biết nam nữ thụ thụ bất thân sao?” nét cười mặt trở nên cứng đờ lại, khuôn mặt vốn thanh nhã như trăng vì tức giận mà trở nên lạnh lẽo, đôi mắt như bắn ra lửa, thanh trầm thấp cũng cao lên. Đối với nam nhân lần đầu tiên gặp mặt mà nàng dám dễ dàng kéo lên người nàng?

      “Hừ!” Thủy Băng Tuyền thấy thần sắc Phong Tình biến đổi như vậy, thở dài tiếng, sau đó khe khẽ : “Ngươi muốn xem thử ?” Xem ra phải dạng nam nhân biết nghe lời rồi!

      Phong Tình vốn rất tức giận, nhưng vì động tác của nàng mà nháy mắt tràn đầy sát khí, bởi vì tay phải của Thủy Băng Tuyền biết từ bao giờ khống chế mạch tượng cổ … Phong Tình thất kinh, lực đạo trong tay nàng cho biết nàng hoàn toàn có khả năng giết trước khi kịp động thủ.

      “Đừng làm ồn, ta phi lễ với ngươi đâu, ta chẳng qua chỉ muốn kiểm tra xem ngươi là nam nhân hay là nữ nhân thôi? Nếu như ngươi cũng muốn kiểm tra ta, ta cũng phản đối.” Thủy Băng Tuyền dùng ngón trỏ nhàng vuốt ve bờ môi trơn bóng của Phong Tình, miệng cười mê ly, nhưng trong mắt lại có hàn khí nhàn nhạt… Là tự mình tìm đến, nàng kiểm tra chút xem là nam hay nữ có gì sai đâu! Nhưng mà hàn khí trong mắt kẻ này làm nàng có suy nghĩ, chờ nàng kiểm tra xong rồi, có khi nào muốn giết nàng ? Nhất là lại muốn đùa giỡn nàng ngờ trái lại lại bị nàng đùa giỡn? biết có cảm tưởng gì?

      Phong Tình cùng Thủy Băng Tuyền bốn mắt nhìn nhau, thấy trong mắt nàng vẻ suy ngẫm, nữ nhân này quả là dám mượn gan trời.

      Phong Tình trong mắt ánh lên quỷ dị: “Nữ nhân, ngươi cũng biết chọc vào ta có kết cục gì chứ?” biết nàng là nữ nhân đặc biệt, nhưng mà… Nàng làm kinh ngạc rồi! Nàng có gian xảo của hồ ly, còn có cả nộc của loài rắn độc.

      Động tác nhanh chóng của Thủy Băng Tuyền làm cho lần đầu tiên trong đời lộ ra kinh hãi, bởi vì tay phải của nàng từ người rất nhanh chuyển xuống bên dưới…

      “Thủy Băng Tuyền…” Phong Tình vô cùng giận dữ, khuôn mặt bừng bừng sát khí, coi ngươi đen tràn ngập sát khí, nghi ngờ gì nữa lúc này là muốn ăn tươi nuốt sống nàng.

      Thủy Băng Tuyền đột nhiên cười: “Ta còn tưởng ngươi là nữ nhân? Cho nên muốn dọa ngươi chút, ngờ lại bị ngươi dọa rồi, ra ngươi là nam nhân!” Lời vừa xong, lực đạo của bàn tay trái nắm gáy cũng tăng thêm. Lực đạo tay nàng làm cho thấy nếu dám manh động, nữ nhân này tuyệt đối giết , bởi vì ánh mắt nàng lên nàng rất vui… Ngay lúc cho rằng nàng xuống tay Thủ!” y Băng Tuyền đột nhiên rút tay trở về, khóe môi đỏ mọng cúi đầu xuống bên người Phong Tình : “Ngươi biết ? Sai lầm lớn nhất của ngươi chính là coi thường nữ nhân, về sau đừng xem nữ nhân như vậy, mời mà đến! Hôm nay ta đành lòng giết ngươi, ai bảo ngươi tuấn mỹ như vậy? Nhưng mà ngưoi phải ngoan ngoãn nha, Sau này thấy ta, nhớ đường vòng.” Mi dài khẽ nhếch lên, mặt chăm chú . Sau đó đẩy Phong Tình ra khỏi người nàng.

      “Ngươi…” Phong Tình thẹn quá hóa giận, ngón tay nhanh chóng vương tới, bóp lấy cổ Thủy Băng Tuyền. “Ta giết ngưoi.” lại chịu nhục trong tay nữ nhân này.

      Thủy Băng Tuyền than tiếng, nam nhân này có phong độ, thua còn chịu nhận!

      “Muốn giết nhanh lên, giết cút cho ta, ngươi quấy rầy ta đó!” Thủy Băng Tuyền lạnh lùng . Nam nhân thế gian đều như nhau cả, vĩnh viễn quản được bộ phận dưới rốn ba tấc kia, vì vậy nam nhân càng lợi hại khắc tinh vĩnh viễn chính là nữ nhân! Đương nhiên cũng phải xem là nữ nhân như thế nào.

      Vị nhân huynh này là ví dụ điển hình, ỷ vào võ công của chính mình mời mà đến, nếu như nàng lòng muốn giết , sớm chết dưới tay nàng. Nàng tha cho lần, còn dạy cho chút đạo lý, làm theo thôi lại còn muốn giết nàng! là buồn thay cho ! Quản được…(cái gì ai cũng biết) của chính mình, việc nàng làm còn tới mức động chạm tự tôn mà mất lý trí rồi!

      “Ngươi cho rằng ta dám?” Nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Thủy Băng Tuyền, đôi tay dưới ánh trăng màu trắng noãn của Phong Tình gia tăng lực đạo, trong nháy mắt, khuôn mặt nàng tái xanh . cho nàng hối hận với hành động vừa rồi!

      Thủy Băng Tuyền hô hấp khó khắn, ra bị người ta bóp cổ cảm giác dễ chịu gì! nhàng nhắm mắt lại, Nam nhân này tốt nhất lần sau đừng rơi vào tay nàng…

    3. tatimyli

      tatimyli Active Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      184
      Manh phi đãi gả

      Quyển 1: Sóng gió nổi lên

      Chương 27: Mỗi người tâm tư

      Edit: Boringrain

      Chú thích chút nha

      “Manh phi đãi gả” nghĩa là vương phi mù đợi gả/cưới

      Chúc mọi người mùa giáng sinh an lành, đọc truyện vui vẻ nha!!!


      “Vì sao cầu xin ta?” Thanh mềm nhưng tàn nhẫn phát ra bên tai Thủy Băng Tuyền. Khuôn mặt thanh nhã lên tia tàn khốc làm cho ngũ quan tuyệt mỹ bỗng chốc như trở thành ác ma. Lực đạo chút lại chút tăng thêm, làm cho sắc mặt Thủy Băng Tuyền từ trắng chuyển sang tái xanh rồi lại chuyển sang tím nghét, khóe miệng cong lên nụ cười tà ác, lúc này tay chỉ cần chặt thêm chút nữa thôi, Thủy Băng Tuyền cầm chắc mất mạng.

      Thủy Băng Tuyền ra sức giữ lấy bàn tay bóp chặt cổ họng mình, nàng muốn phỉ nhổ cái, bóp cổ nàng chặt như vậy, bảo nàng cầu xin kiểu gì chứ?

      Phong Tình bỗng giật mình nhận ra lực đạo trong tay quá mạnh, liền thả lỏng ra chút.

      “Khụ…khụ khụ… xin ngươi đừng giết ta!” Thủy Băng Tuyền ho mạnh hồi, sau đó thỏa mãn tên nam nhân biến thái kia, phải muốn nàng cầu xin sao, vậy cầu xin, dù sao cũng đâu mất gì? Có điều… nam nhân này biết nghe lời, cũng nghe lọt tai lời nàng ? Nàng lần sau thấy nàng phải vòng đường khác mà , lại muốn thỏa mãn tự tôn của nam nhân, như vậy… Chỉ cần nàng cầu xin, chắc chắn đắc ý!

      Phong Tình nghĩ nàng cầu xin nên giật mình sửng sốt, sau đó cất tiếng cười to! Tốt…nữ nhân này quả làm thất vọng!

      Nới lỏng bàn tay siết chặt cổ nàng: “ nữ nhân thú vị! Nhớ kĩ, tên ta là Phong Tình, cả đời này nàng đừng mong thoát khỏi tay ta.” Ngón tay khẽ vuốt khuôn mặt nhợt nhạt của Thủy Băng Tuyền, rồi lấy ra lọ thuốc từ trong ngực áo, nhàng bôi lên vết bầm tím cổ nàng.

      Phong Tình? Thủy Băng Tuyền khẽ nhếch khóe miệng. Là kẻ đứng đầu Vô Tình Các, tổ chức sát thủ lớn nhất giang hồ, giết người cướp của từ việc nào! Từ sau khi có chút hiểu biết về các thế lực ở đây, nàng cũng tìm hiểu qua những kẻ có thế lực, nổi danh trong giang hồ, bởi vì nàng từng nghĩ biết ở đây các bang phái hắc bang kiếm tiền như thế nào? Nếu nơi này có tổ chức hắc bang, vậy nàng gây dựng lên cái? Sau tính toán lại thấy tốn công hao sức, nên dứt khoát thèm làm!

      Mà bây giờ biết tên nam nhân này tại sao lại chạy đến chỗ nàng? Thủy Băng Tuyền cũng có quan hệ gì với ? chỉ là tình cờ ngang qua? Hay là còn có dụng tâm khác?

      Ai… Xem ra khí trời nóng bức, làm cho đầu óc nàng cũng có chút u mê rồi… Nàng thực muốn suy nghĩ nhiều chuyện như vậy, Vì sao rắc rối cứ tự chạy đến tìm nàng, hại nàng phải tốn hao trí não vậy chứ?

      “Muốn cùng ta dây dưa, cũng phải xem ngươi có bản lãnh đó hay ?” Thủy Băng Tuyền hít sâu hơi, cổ họng truyền đến cảm giác đau nhức làm cho nàng thực nổi lên sát ý, biết giết tên này rồi hủy thi diệt tích có phải là rất nhàng với ?

      “Ta đoán, Tuyền nhi bây giờ rất muốn giết ta phải ?” Phong Tình mặt lộ ra ý cười phảng phất, tựa như khuôn mặt ác ma lúc nãy phải là , ngũ quan tuấn lãng cũng phục hồi trở lại.

      Thủy Băng Tuyền nháy mắt:”Như vậy ngươi bằng lòng để ta giết ngươi?” Nàng hiểu võ công cổ đại, nhưng nàng biết , tại liều mạng cùng là hành vi ngu ngốc, thời cơ tốt nhất lúc ban đầu, nàng bỏ lỡ. Muốn giết người có thực lực hơn mình, sát khí là rất quan trọng, mà sát khí khi bỏ lỡ, trong thời gian ngắn thể có lại được. Hơn nữa, lúc ở trong tay nàng, nàng cũng nghĩ thực giết ! Chỉ là muốn cho biết, bất kể có mục đích gì, …chỉ cần nàng muốn, nàng hoàn toàn có khả năng lấy mạng !

      …………….

      Lúc này, đồng thời dưới ánh trăng mờ ảo, bên trong thư phòng của chủ quản Giang gia.

      “Thiếu gia, thân phận của hai người bên trong sương phòng lúc đó tiểu nhân điều tra ra.” Vô Tâm thân là ám vệ của thiếu gia, nhưng từ trước đến nay vô cùng nhàn rỗi, bởi vì thiếu gia hoàn toàn có chuyện gì cần bọn làm. Nhưng mà lần này thiếu gia lại khẩn cấp cho gọi bọn hồi phủ. Sau khi biết được tình, bọn khỏi tức giận, có người dám trêu vào thiếu gia?

      nhanh chóng truy xét, liền phát ra là “”?

      Giang Dĩ Bác ngừng bút, ngẩng đầu lên: “Ai?”

      “Thiếu gia, là Vô Tình Các.” Vô Tình Các xưa nay hành thần bí, các chủ Phong Tình lãnh khốc vô tình, coi mạng người như cỏ rác, Vô Tình Các dưới tay , chỉ cần có thể giao ra tiền, hỏi nguyên nhân, hỏi đúng sai… Chỉ cần tâm tình tốt, đều tiếp, làm cho Vô Tình Các trong chốn giang hồ người người khiếp đảm, chỉ nghe danh liền run sợ. Cũng là ma giáo bị các giới chính đạo căm ghét, chỉ nhận bạc nhận người. biết lần này vì sao lại cố tình chống lại thiếu gia?

      Vô Tình Các? Trong mắt của Giang Dĩ Bác còn vẻ thờ ơ như bình thường: “Vô Tâm, điều tra hành tung của Phong Tình”. Vô Tình Các tồn tại trong giang hồ gần trăm năm, do đa tình công tử Phong Thiên Hành thành lập nên, chuyên mua bán trao đổi tin tức.

      Phong Tình năm năm trước đột nhiên tiếp nhận ngôi vị Vô Tình Các chủ, ai biết từ đâu đến, lai lịch xuất thân ra sao, nhưng dựa vào tác phong làm việc lãnh khốc vô tình, mạnh mẽ vang dội của , trong năm năm , Vô Tình Các trong tay chuyển việc tình báo thành việc phụ. Sát nhân mới là việc chính. Chỉ nhận tiền nhận người là tôn chỉ hoạt động của Vô Tình các.

      Năm năm qua, dù là bất cứ nhiệm vụ gì, Vô Tình các đều chưa bao giờ thất thủ, làm cho các cố chủ vô cùng hài lòng! Nhờ đó mà chỉ ngắn ngủi 5 năm, Vô Tình các những làm mưa làm gió trong giang hồ, mà còn khiến cho đại đa số mọi người vừa nghe danh liền biến sắc, nhưng lại khiến những kẻ ác ma vô cùng thích thú… Giang Dĩ Bác nheo mắt lại, lần này Vô Tình các dám xuất thủ địa bàn của , là nhận nhiệm vụ từ kẻ nào đó sao?

      “Dạ, thiếu gia.” Vô Tâm cẩn thận nhìn qua chủ nhân của mình, hiểu chủ nhân, vốn dĩ chủ nhân phải là người thích cùng kẻ khác tranh hơn thua, nhưng đối với khiếu chiến cũng chưa bao giờ chối từ, lần này chủ nhân đấu cùng Phong Tình, biết là ai hơn ai?

      “Phong Tình”. Chúng ta xưa nay nước sông phạm nước giếng, đối với chuyện của ngươi, ta chưa từng có hứng thú xen vào, là do ngươi cố tình trêu chọc vào ta, nếu Giang mỗ đây nghênh chiến còn đạo lý gì nữa? Giang Dĩ Bác mỉm cười, nhưng khuôn mặt lại trở nên lãnh khốc thua gì Phong Tình!

      ……………….

      Cùng là ánh trăng, nhưng dường như ánh trăng trong phủ Lục hoàng tử có phần sáng đẹp hơn bình thường, bởi vì đình đài lầu các đều làm từ bạch ngọc, màu trắng tinh khiết dưới ánh trăng lại càng tỏa ra tinh quang chói mắt rực rỡ, biểu cho thân phận tôn quý của chủ nhân.

      Ngay cả đát lót sàn cũng là loại sang quý gì sánh được, chỉ phủ hoàng tử nho nhưng lại xa hoa kém gì hoàng cung.

      Trong bóng đêm, cây cối trong vườn cũng trầm xuống, yên ắng hơn. Trong lương đình (chòi nghỉ mát) cách đó xa, Trữ Thiên Kỳ cũng người trung niên gần năm mươi tuổi ngồi uống rượu.

      Trữ Thiên Kỳ phất tay bảo nha hoàn cầm bầu rượi đứng phía sau lui xuống!

      “Lục hoàng tử có tâm ?” Người trung niên có 1 chòm râu dài, thần sắc bí hiểm cao thâm khó lường, đôi mắt hẹp dài hơi nheo lại, chăm chú nhìn vào Trữ Thiên Kỳ.

      bề ngoài là quản gia của phủ Lục hoàng tử, nhưng thực tế lại là sư phụ kiêm quân sư mà Trữ Thiên Kỳ vô cùng coi trọng.

      Trữ Thiên Kỳ đặt bình rượu trong tay xuống, đôi mắt ngước nhìn xa xăm vào bóng đêm, lòng thầm nghĩ, chỗ ngồi này trong phủ đệ chỉ là chỗ tạm thời của , mục đích cuối cùng của chính là Long ỷ trong hoàng cung!

      Bắt đầu từ lúc nào? Từ lúc nào mà ánh mắt của lại chăm chú nhìn về cái long ỷ cao cao tại thượng kia?

      LÀ vào lúc phụ hoàng phong Ngũ hoàng huynh làm Nam Vương? Còn là Bắc Vương! Mặc dù trong lòng có chút bất mãn, nhưng nếu lúc đó phụ hoàng làm như vậy, có lẽ cưới Thủy Băng Tuyền, rồi cùng nàng tới vùng đất phong phương Bắc hoang vắng bần cùng……..

      Nhưng mà đời ai biết trước được, vào lúc tuyệt vọng phụ hoàng lại hề phong Bắc Vương cho !

      Trong triều dưới đều suy đoán, phụ hoàng phong vương, là bởi vì muốn lập làm thái tử! Vì thế mà việc phong Bắc Vương bị trì hoãn, đơn giản là Bắc vương phải là , lục hoàng tử Trữ Thiên Kỳ! Có lẽ trong lòng cũng nghĩ như vây, nên từ đó đều ngầm khẳng định mình là thái tử, nỗ lực hoàn thiện bản thân, đối với Thanh Lăng hoàng triều luôn tận tâm hết sức như đối với vật sở hữu của chính mình. Hơn nữa, vì đại nghiệp sau này, cũng ra sức tìm kiếm nhân tài, ngày sau có thể trợ giúp cho .

      Nếu như chỉ là vị Vương ở đất phong, cưới Thủy Băng Tuyền cũng ảnh hưởng nhiều tới toàn cục! Dù sao cũng chỉ là thêm nữ nhân!

      Nhưng phụ hoàng hề phong vương, như vậy trong mắt phụ hoàng chính là thái tử tương lai, ngày sau trở thành vua nước, còn Thủy Băng Tuyền lại xứng đáng với ngôi vị hoàng hậu! Cho nên vẫn luôn đợi thời cơ từ hôn cùng Thủy Băng Tuyền! Dù trải qua vài chuyện, cuối cùng cũng được như ý, thuận lợi từ hôn! Nhưng mà…

    4. tatimyli

      tatimyli Active Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      184
      Manh phi đãi gả

      Quyển 1: Phong vân khởi dũng (Sóng gió nổi lên)

      Chương 28: Bị cự tuyệt

      Edit: Boringrain

      MERRY CHRISMAS!!!


      “Đông sư phụ, người vẫn luôn giúp bản cung chú ý động tĩnh trong ngoài triều, bản cung vô cùng cảm kích.” Phục hồi lại tinh thần, Trữ Thiên Kỳ nâng chén ngọc lên, hướng về phía người đối diện . Người này rất có năng lực, giúp quản lý trong phủ đâu ra đấy, giải quyết mọi chuyện đều khiến hài lòng, cũng gánh giúp nhiều nỗi lo toan.

      Người đối diện nghe vậy, khuôn mặt toát lên vẻ sợ hãi, liền cung kính : “ dám nhận, ban đầu nhờ có Lục hoàng tử chê kẻ nghèo hèn như tại hạ, giao cho nhiều trọng trách lớn, ơn tri ngộ này sao dám báo.”

      “Người giúp bản cung xử lí mọi chuyện dưới trong ngoài ổn thỏa, võ công của bổn cung phần lớn đều do người truyền thụ, như vậy bản cung gọi người tiếng sư phụ cũng xứng đáng.” Trữ Thiên Kỳ nhàn nhạt .

      “Đa tạ Lục hoàng tử cất nhắc.” Ánh mắt lại lên vẻ quan tâm lo lắng, hỏi :” Tại hạ to gan, đêm nay Lục hoàng tử…”

      Trữ Thiên Kỳ đứng dậy, xuống bậc thang ngoài đình, rồi ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng bầu trời, cất tiếng hỏi: “Đông sư phụ cũng từng gặp qua Thủy Băng Tuyền nhiều lần rồi, biết đối với Thủy Băng Tuyền người … có nhận xét gì ?” Trước khi hủy hôn cùng Thủy Băng Tuyền, cứ cách năm ba hôm nàng lại chạy tới phủ làm loạn phen, mà mỗi lần như thế, đều là Đông phụ đứng ra dàn xếp. Thế nhưng Thủy Băng Tuyền tại… ràng còn là Thủy Băng Tuyền trước đây, nàng giấu diếm mọi người lâu như vậy, rốt cuộc là vì sao?

      Thủy Băng Tuyền? Tam tiểu thư Thủy phủ? Trong mắt Đông sư phụ lóe lên nghi vấng, gặp nàng ta vô số lần, đối với nàng ta hiển nhiên hiểu , Thủy Băng Tuyền trong mắt hề có bất kì tác dụng nào, là kẻ đáng nhắc đến! Thế nhưng lúc hủy hôn, nàng ta lại gây ra phong ba lớn như vậy… Mặc kệ là do nàng tự mình làm hay là có người chỉ điểm đều thể khinh thường…

      Chờ nửa ngày cũng nghe thanh đáp lại, Trữ Thiên Kỳ xoay người lại nhìn về phía Đông sư phụ, hỏi: “Đông sư phụ?”

      Trong tích tắc, toàn bộ tinh quang trong mắt liền biến mất, chỉ còn lại nghi hoặc: “Hồi Lục hoàng tử, Thủy Băng Tuyền này lúc từ hôn ra những lời khác thường, giống như Thủy Băng Tuyền mà tại hạ biết! Tại hạ hoài nghi ở phía sau có người lợi dụng nàng ta! Tại hạ điều tra .” Người sau lưng Thủy Băng Tuyền có phải là “? Nghĩ đến người đó, toàn thân đều cứng lại.

      Tra? Trữ Thiên Kỳ nhếch mi, Thủy Băng Tuyền mình lâu như vậy, lại giấu được nhiều người như vậy? Có thể dễ dàng tra ra sao?… Nhưng mà chuyện này đúng là thể xem thường được. Trước ngày hôm nay, mặc dù biết Thủy Băng Tuyền thay đổi, nhưng hề coi trọng, tuy nhiên, chuyện hôm nay thực làm cho kinh hãi. Nếu có người nào đó thầm đứng sau lưng nàng ta, chắc chắn người đó cũng trù tính từ rất lâu rồi…

      “Được, chú ý đừng đánh rắn động cỏ.” Trong lòng Trữ Thiên Kỳ hiểu võ công của Đông sư phụ tuyệt đối là cao thủ, nhưng mà… hiểu sao có trực giác lần này thể tra ra gì? Thủy Băng Tuyền tại còn là Thủy Băng Tuyền trước kia, trước mặt nàng dám cuồng vọng như vậy, chắc chắn có cách để tra ra? Là nàng xem thường năng lực của ? Hay là quá đề cao năng lực của chính mình? Mặc kệ thế nào, Thủy Băng Tuyền cũng được phép phá hỏng đại của . Bây giờ, chỉ cách ngai vàng vài bước nữa thôi, bất luận là ai, bất luận là chuyện gì đều thể ngăn cản được!

      “Dạ” Đông phụ cũng vô cùng hiếu kỳ là ai đứng sau lưng chỉ điểm mà đến cũng thể phát ra.

      Trữ Thiên Kỳ cảm thấy hơi căng thẳng, hiểu sao, hôm nay Thủy Băng Tuyền lạnh lùng cuồng vọng lại khiến động tâm. Nàng rốt cuộc là nữ nhân như thế nào? Là do trước đây chỉ thấy được vẻ ngoài của nàng sao? Nếu vậy nàng hẳn có nhiều cơ hội biểu ra tài năng của mình, tại sao làm? Rồi lần này, vì sao phải đợi sau khi từ hôn mới như tỉnh ngộ ra, thay đổi thành người hoàn toàn khác. Trong đó rốt cuộc là có nội tình gì?

      , từ biết Thủy Băng Tuyền, đối với nàng tuyệt đối hiểu , cho nên nhất định có người bày mưu tính kế phía sau nàng ta, lợi dụng nàng ta mê hoặc … Đúng, nhất định là như vậy.

      “Đông sư phụ, Người phụ hoàng phái tuyên chỉ cho 3 vị vương gia ra khỏi thành chưa?” Nửa tháng, chỉ sau nửa tháng nữa thôi, là thái tử danh chính ngôn thuận.

      “Hồi bẩm Lục hoàng tử, tại hạ cho người lưu ý, họ ra khỏi thành. Có điều…”

      “Có điều…?”

      “Quý phi nương nương biết vì sao lại chọc giận hoàng thượng, bị hoàng thượng trách phạt quỳ gối trước điện sau đó ngất .” Xem ra trong cung cũng hề yên ổn. Theo sau chiếu tuyên gọi 3 vị vương gia trở về, các thế lực ở khắp nơi cũng rục rịch hành động.

      “Cái gì?” Trữ Thiên Kỳ xoay người, hàng mi nhíu lại thành đường thẳng, mẫu phi vì sao lại phạm sai lầm vào lúc này? Trong cung xảy ra chuyện gì?

      “Thái y chuẩn trị cho nương, có gì đáng ngại.” Chỉ là cần phải tìm hiểu nguyên nhân vì sao hoàng thượng lại nổi giận như vậy.

      “Ừ, Chỗ thất hoàng tử cùng bát hoàng tử có động tĩnh gì ?” Mẫu phi vì sao lại chọc giận phụ hoàng? Xem ra ngày mai phải vào cung chuyến.

      Đông sư phụ hạ mi mắt, vuốt vuốt chòm râu, khiến cho ai thấy ý nghĩ trong lòng : “Thất hoàng tử vẫn luôn ở trong phủ, ngoại trừ bát hoàng tử, hề gặp kẻ nào, có điều bát hoàng tử nhiều ngày nay thường qua lại với vài vị đại thần.” Người qua lại đều là người nhà mẹ đẻ của Hiền phi, xem ra Lễ bộ thị lang cũng hành động.

      “Vậy ư?” Trữ Thiên Kỳ gì, chỉ thầm nghĩ, xem ra phải sớm thực kế hoạch.

      “Ngày mai khi lâm triều, ta xin ý chỉ của phụ hoàng, sau đó đến Vân gia cầu hôn, những lễ vật cần thiết, người hãy thay ta chuẩn bị tốt.”

      Thân thể Đông sư phụ hơi khựng lại chút, nhưng rất nhanh liền hồi phục: “Dạ, tại hạ nhất định chuẩn bị thỏa đáng.”

      Hai người chuyện thị vệ tiến đến phía bên ngoài đình: “Khởi bẩm Lục hoàng tử, Giang phủ vừa phái người đến báo, rằng việc hôm nay ở Đệ Nhị lâu là do Vô Tình các gây ra.”

      Trữ Thiên Kỳ vẫn đứng ở trong đình lúc này khiếp sợ ra mặt: “Vô Tình các?”

      ai để ý đến người khác, cũng vì nghe đến ba chữ “Vô Tình các” này mà sững lại vài giây!

      “Hồi bẩm Lục hoàng tử, đúng như vậy ạ.” Thị vệ ôm quyền trả lời.

      “Ngươi báo lại cho Giang thiếu gia, là bản cung biết.” Việc này sao lại liên quan đến Vô Tình các? Vô Tình các vì sao lại lấy bức thi họa kia?

      “Dạ”

      Thị vệ đáp tiếng rồi lui xuống. Trữ Thiên Kỳ trở lại trong đình, rót chén rượu, đoạn ngửa cổ uống hết hơi…

      “Lục hoàng tử. Vì sao người lại liên quan đến Vô Tình các? Đông sư phụ cẩn thận hỏi.

      “Việc này người cần để ý tới, bản cung tin chắc Giang Dĩ Bác có thể xử lý ổn thỏa.” Bức tranh bị lấy ở Đệ Nhị lâu của Giang gia, về tình về lý, Giang Dĩ Bác khoanh tay đứng nhìn…

      “Dạ”, Đông sư phụ chắp tay vâng lệnh, nhưng trong ánh mắt lại lóe lên tinh quang.

      Ánh dương dần hé rạng bầu trời, những tia sáng đầu tiên chiếu lên những đình đài tinh xảo, hoa lệ bên trong hoàng cung, làm cho cả cung điện sáng lên, rực rỡ, lộng lẫy cùng hùng vĩ gì sánh bằng.

      Cung điện đỏ thẫm hoa lệ, trụ hoa khảm vàng mạ ngọc, mái ngói lưu ly trùng trùng điệp điệp nối tiếp nhau bao giờ dứt. các góc của mái ngói là hình rồng được điêu khắc uốn lượn, toàn thân màu vàng, sống động vô cùng, tựa như lúc nào cũng có thể bay lên trung!

      Đây chính là điện Càn Khôn, nơi các quan đại thần vào triều sớm để thảo luận chính cũng như quyết định số phận của người trong thiên hạ.

      Trữ Thiên Kỳ thân cẩm y, ngọc đai, mái tóc đen tuyền là kim quan sáng rực dưới ánh mặt trời, ngoại hình tuấn mỹ, toàn thân như bước ra từ thái dương, khí tức tôn quý, làm cho những cung nữ hầu hai bên đều thất thần. vừa lâm triều xong, giờ đến Thu hoa cung của Quý phi nương nương.

      Thu hoa cung

      Lan can điêu khắc, hành lang lót ngọc, hai bên là trăm loài hoa tôn quý. Nhưng đáng tiếc, dù phong cảnh đẹp đến mấy, người ta cũng có tâm tình mà thưởng thức. Hoàng Ánh Thu ngồi ngơ ngẩn nhìn hồ nước xanh thẳm trong ao. Bọn cung nữ cùng thái giám phía sau rất sốt ruột, hôm qua nương nương bị ngất xỉu, thái y căn dặn phải nghỉ ngơi tịnh dưỡng, nhưng mà nương nương từ sáng sớm ngồi nhìn cái ao này tới thất thần!

      Dù lo lắng nhưng lúc này cũng ai dám lên tiếng.

      “Mẫu phi” Thanh của Trữ Thiên Kỳ làm mọi người thở ra hơi như trút được gánh nặng, cuối cùng Lục hoàng tử tới!

      “Tham kiến Lục hoàng tử”

      “Đều lui xuống cả , có ta ở đây cùng mẫu phi rồi.”

      “Dạ”

      Trữ Thiên Kỳ lên phía trước, nhìn mẫu phi xuất thần vô cùng kinh ngạc: “Mẫu phi?”

      Quý phi nương nương hề tỏ ra vui mừng như trước kia, vẫn giữ nét mặt ngơ ngẩn, Trữ Thiên Kỳ lại nhìn thoáng qua con cá chép trong ao, hơi nhíu mày, cá chép này vốn là của phụ hoàng ban cho mẫu phi, mỗi khi tâm trạng vui người lại ra ngắm nó cả nửa ngày.

      “Trong lòng mẫu phi con cá này chính là trân bảo, thậm chí còn quý giá hơn cả Thiên Kỳ.” Trữ Thiên Kỳ giọng điệu trêu chọc .

      Hoàng Ánh Thu than , quay đầu nhìn nhi tử luôn khiến nàng kiêu ngạo.

      “Hoàng nhi…”

      “Sao vậy? Mẫu phi, rốt cuộc hôm qua xảy ra chuyện gì?” Trong hậu cung, mẫu phi có thể làm tới quý phi, là người đứng đầu tứ phi, tôn quý chỉ kém hơn hoàng hậu, đủ thấy năng lực của người, vì sao người lại có thể làm cho phụ hoàng tức giận chứ?
      angela baby thích bài này.

    5. tatimyli

      tatimyli Active Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      184
      Manh phi đãi gả

      Quyển 1: Sóng gió nổi lên

      Chương 29: Bị cự tuyệt (II)

      Edit: Boringrain

      Comment! Comment các tình ! cho mình có thêm động lực nào!

      “Hoàng nhi, phụ hoàng con đồng ý cho con cưới tiểu thư Vân gia.” Hoàng Ánh Thu thận trọng nhìn con trai mình rồi chậm rãi .

      Nàng hôm qua vô tình nhắc tới việc này trước mặt hoàng thượng, nghĩ tới hoàng thượng đột nhiên nổi giận, nhắc lại chuyện tiểu thư Thủy phủ cùng Trữ Thiên Kỳ là chỉ phúc vi hôn, khiển trách nàng biết dạy con mới xảy ra chuyện từ hôn ầm ĩ, còn giận chó đánh mèo, mắng luôn cả Trữ Thiên Kỳ làm mất mặt hoàng gia. Vừa nghe đến đó, trong lòng nàng cực kỳ kinh hãi, lập tức quỳ xuống thỉnh phạt…

      Hoàng Ánh Thu cảm thấy vô cùng hỗn loạn, nàng tiến cung nhiều năm như vậy, hoàng thượng chưa lần nào quá tức giận với nàng, hơn nữa còn để ý tới việc nàng quỳ trước điện thỉnh phạt… Điều này biểu cái gì? chỉ biểu thị cho việc nàng bị thất sủng, còn có… Nàng dám suy nghĩ thêm nữa.

      Khuôn mặt Trữ Thiên Kỳ như bị mây mờ che phủ, lòng thầm nghĩ quả thực việc chỉ phúc vi hôn này ngay từ đầu là do mẫu phi khéo quá hóa vụn mà ra, nhưng mà việc từ hôn phải phụ hoàng ngầm đồng ý hay sao? Vì sao bây giờ lại muốn truy cứu trách nhiệm của mẫu phi? Chẳng lẽ là do Trương phủ? đúng, Lão nhân gia của Trương phủ từ lâu để ý tới chuyện triều chính, Trương lão gia cũng giao tiếp với người ngoài, còn Quan Duệ lại cùng giao tình rất tốt, chuyện lần trước Trương lão nhân gia cũng tỏ ý quan tâm, vậy Trương phủ có khả năng gây chuyện?

      Như vậy…Vì nguyên nhân gì phụ hoàng nhắc lại việc này? Đem chuyện của Thủy phủ để phản đối việc cầu hôn cùng Vân gia! …

      “Mẫu phi, …người nghĩ gì về chuyện này?” Phụ hoàng rốt cuộc là nghĩ gì? Trữ Thiên Kỳ nghiêm túc hỏi.

      Nghĩ gì sao? Là hoàng thượng căn bản muốn lập con làm thái tử! Hoàng Ánh Thu siết chặt khăn tay, suy nghĩ buổi tối, nàng chỉ nghĩ ra lý do này thôi! Nếu phải vậy, vì sao hoàng thượng lại đồng ý cho Thiên Kỳ cầu hôn Vân gia? Là sợ Thiên Kỳ bành trướng thế lực? Còn ban đầu hoàng thượng đồng ý hôn của Thiên Kỳ cùng Thủy phủ vì người hiểu tình huống của Thủy phủ cùng thái độ của Trương phủ, nên lên tiếng ngăn cản?

      Còn việc từ hôn hoàng thượng cũng chưa từng để ý tới, chỉ dặn nàng được đắc tội với Trương phủ, là do trong lòng hoàng thượng có tính toán trước sao?

      phải, nếu như Thiên Kỳ phải là người hoàng thượng muốn chọn làm thái tử, vậy là ai? Hoàng thượng muốn lập ai đây? Là bát hoàng tử của Hiền phi?

      “Mẫu phi” Nhìn sắc mặt của mẫu phi như bị đả kích lớn, Trữ Thiên Kỳ mày kiếm nhăn lại thành hình chữ “Xuyên” (chữ này nè 川), trong lòng cũng sáng tỏ vài phần. Có phải vậy ? Có là giống như lo lắng trong lòng mẫu phi? , đúng hơn là lo lắng trong lòng ?

      Hoàng Ánh Thu chậm rãi xoay người, nhìn con cá chép xinh đẹp bơi lượn trong hồ, lãnh tình trong mắt vơi vài phần.

      “Hoàng nhi, việc này chúng ta cần bàn bạc kỹ lưỡng hơn.” tình trước mắt có lẽ quá nghiêm trọng như nàng nghĩ, chưa tới lúc cuối cùng, nàng vẫn còn hy vọng.

      , mẫu phi, việc này thể bàn bạc lại, bây giờ nhi thần cầu kiến phụ hoàng.” Việc này ảnh hưởng rất lớn, mặc kệ tâm ý của phụ hoàng ra sao, nhưng nếu truyền ra ngoài, khiến cho người khác đoán già đoán non, vậy vô cùng bất lợi đối với . Nghĩ tới đây, Trữ Thiên Kỳ càng gia tăng cước bộ, nhanh chóng tiến đến ngự thư phòng…

      Hoàng Ánh Thu sững sốt hồi, cũng vội vàng theo đến. Đúng vậy, Hoàng thượng triệu 3 vị vương gia trở về mừng thọ hoàng hậu, cho thấy có khả năng người nhân lúc đó mà lập thái tử. Từ giờ tới ngày mừng thọ chỉ còn nửa tháng nữa, mà trong triều dưới đều quan sát cùng phỏng đoán? thể lơ là được.

      Ngự Thư phòng

      “Hoàng thượng, quý phi nương nương cùng Lục hoàng tử cầu kiến!” Tiểu Hỉ Tử hướng về phía Hoàng thượng bẩm báo.

      “Lưu công công, trẫm hơi mệt, ngươi ra với quý phi nương nương cùng Lục hoàng tử ngày khác hãy đến.” Thanh tuy ôn hòa nhưng lộ ra vẻ lãnh đạm.

      Lưu công công đứng ở phía sau hoàng thượng lúc này vội vã khom lưng : “Dạ, nô tài ngay.”

      Bên ngoài điện, Hoàng Ánh Thu dặn Trữ Thiên Kỳ: “Hoàng nhi, con tạm thời đừng lên tiếng, trước hết cứ để mẫu phi cùng hoàng thương.” Nàng lo lắng hôm nay lại chọc giận hoàng thượng thêm lần nữa, nàng muốn để hoàng nhi bị trách phạt, mình nàng gánh trách nhiệm là được rồi.

      “Nhi thần biết rồi.” Trữ Thiên Kỳ gật đầu.

      “Nô tài thỉnh an Quý phi nương nương, Lục hoàng tử.” Lưu công công vừa ra liền hành lễ với 2 người.

      Trữ Thiên Kỳ đưa tay ra đỡ Lưu công công: “Lưu công công cần đa lễ.” Đây là thái giám thân cận được hoàng thượng tín nhiệm nhất. Tới cũng phải nhún nhường vài phần.

      “Đa tạ lục hoàng tử” Lưu công công cung kính tạ ơn, sau đó hướng phía hai người rằng: “Nương nương, Lục hoàng tử, hoàng thượng phê duyệt tấu chương, mời hoàng tử cùng nương nương trở về.”

      Cái gì? Hoàng Ánh Thu và Trữ Thiên Kỳ bỗng chốc sững lại.

      “Hôm nay Lục hoàng tử có chuyện rất quan trọng muốn cầu kiến hoàng thượng, làm phiền Lưu công công vào thông báo lần nữa.” Hoàng Ánh Thu vội . Hoàng thượng vào lúc này lại muốn gặp Thiên Kỳ, tựa hồ như chứng thực suy nghĩ trong lòng nàng. Nội tâm run rẩy, nàng thể chấp nhận chuyện này.

      “Mong nương nương lượng thứ, mời người hãy trở về , đợi hoàng thượng xong việc, nô tài nhất định thay người bẩm báo lại.” bẩm báo, nhưng hoàng thượng có muốn gặp hay , cũng biết được.

      , Lưu công công, bản cung có chuyện rất quan trọng cần gặp hoàng thượng” Vừa nghĩ đến khả năng kia, thâm tâm nàng như có ái xé nát vô cùng đau đớn.

      “Nương nương, người cũng biết từ trước đến nay, hoàng thượng luôn coi trọng việc chính , xin người đừng làm khó nô tài.” Lưu công công lựa lời khuyên giải.

      Trữ Thiên Kỳ nhìn thoáng qua bên trong ngự thư phòng, xem ra hôm nay thể gặp được phụ hoàng rồi.

      “Mẫu phi, người đừng vội, đợi khi phụ hoàng xong việc, người triệu kiến nhi thần. Bây giờ nhi thần đưa người hồi cung.” Trữ Thiên Kỳ nhàng với mẫu phi.

      “Nhưng mà…”

      sao đâu, đợi nhi thần đưa người hồi cung rồi quay lại đây chờ.” Ánh mắt thâm sâu nhìn qua ngự thư phòng, rồi nhanh chóng hạ xuống.

      ……….

      “Hoàng thượng …”

      “Ừ? rồi à?” Buông tấu chương trong tay xuống, Sí Đế hơi nhắm mắt dưỡng thần.

      “Hoàng thượng, Lục hoàng tử lát nữa có thể còn trở lại, ngài…”

      “Tiểu Lưu Tử, ngươi theo trẫm bao lâu rồi?” Hoàng đế đột nhiên hỏi.

      “Hồi bẩm hoàng thượng, nô tài hầu hạ người được 40 năm rồi.” Từ khi hoàng thượng đăng cơ, trở thành thái giám thân cận bên người hoàng thượng rồi trở thành tổng quản thái giám. Thấm thoát 40 năm, thời gian trôi nhanh! Lưu công công nhớ lại chuyện cũ mà có chút cảm khái.

      Bốn mươi năm sao? Sí Đế than tiếng: “Vậy tâm trong lòng trẫm ngươi cũng biết ít, nhiều…Ngươi xem trẫm phải làm gì để chuyện năm đó tái diễn đây?” Chuyện của Tĩnh Vương Gia năm đó vẫn luôn khiến đau lòng.

      “Hoàng thượng, việc này… Nô tài dám” Lưu công công bùm tiếng, liền quỳ xuống đất. Dù là người thân cận hầu hạ bên cạnh hoàng thượng, nhưng mà việc thăm dò thánh ý cũng thể đùa giỡn được.

      “Quên , đứng lên ” Thanh Lăng hoàng triều e là phải trãi qua hồi phân tranh…Dù là Đế Vương cũng thể ngăn được!

      …………….

      Vừa sáng sớm, Thủy Toa Lâm tới Đông Uyển, hôm qua suy nghĩ cả đêm, quyết định việc cấp bách bây giờ là phải giải quyết chuyện chung thân đại của Tuyền Nhi. Cho nên thể chờ được, sáng sớm đến đây.

      Nhìn những gốc cây ngọn cỏ trong Đông Uyển, nếu trong lòng hề dao động, là gạt người. Trương Thanh Thanh là danh môn khuê nữ chính thức cưới về, ban đầu, nàng cùng trãi qua đoạn thời gian ngọt ngào. Bây giờ nhìn lại,…cảnh còn đây nhưng người còn…

      “Hương Hàn thỉnh an lão gia” Thấy thân ảnh Thủy Toa Lâm đến, Hương Hàn hơi cuối người hành lễ, nhưng trong lòng thầm nghĩ vì sao lão gia lại tới đây? Là do lời của tiểu thư ngày hôm qua sao?

      “Ngươi là Hương Hàn?” nữ tử thanh lâu tự cho mình đáng giá năm nghìn hai trăm lượng? Thủy Toa Lâm ánh mát sắt bén nhìn về phía Hương Hàn cúi đầu.

      “Hồi bẩm lão gia, nô tỳ tên là Hương Hàn.” Đối mặt với ánh mắt sắt bén của lão gia, Hương Hàn kiêu ngạo cũng siểm nịnh , nàng là bán cho tiểu thư, chứ phải cho Thủy gia.

      “Ngươi dùng quỷ kế gì khiến Tuyền nhi nghe lời ngươi?” Tuyền nhi làm việc gì đều dẫn theo nàng ta, hơn nữa chỉ cho phép nàng ta vào phòng?

      “Hương Hàn hiểu ý của lão gia.” Nàng làm gì có năng lực khiến tiểu thư nghe lời chứ. Những lời này là quá đều cao nàng rồi. Thủy lão gia này ngay cả năng lực của con mình cũng thấy được, người như vậy chỉ là phụ thân thất bại mà còn xứng với danh tiếng của Thủy phủ. Có điều, có thể trở thành chủ quản của trong ngũ đại thế gia, cũng thể là người ngu ngốc? Là do ông ta chú ý nên phát ra tài năng của tiểu thư hay là ông ta hoàn toàn để tiểu thư vào mắt? người chỉ cần quyền thế, cần nữ nhi như ông ta nàng cần phải tôn kính!

      “Hừ, ngươi ? ngày nào đó ta tra đến cùng xem ngươi dùng thủ đoạn gì mê hoặc lòng người.” Thủy Toa Lâm giận tím mặt.

      “Lão gia, ngài hôm nay là muốn tìm tiểu thư ? Hay là đặc biệt đến chất vấn nô tỳ?” Hương Hàn ngẩng đầu nhìn về Thủy lão gia .

      “Ngươi…” to gan. Thủy Toa Lâm muốn nổi giận nghe thấy thanh từ trong phòng truyền ra.

      “Hương Hàn”.

      “Dạ, tiểu thư, Hương Hàn đến ngay.” Hương Hàn hướng về phía trong phòng đáp, sau đó quay đầu nhìn về phía Thủy lão gia: “Lão gia, mời người đến phòng khách ngồi đợi, Hương Hàn phải hầu hạ tiểu thư rửa mặt chải đầu.” rồi nhanh chóng bước .

      Thủy Toa Lâm nhìn người vừa rời , sắc mặt cứng ngắc, chủ tử như thế còn gặp loại nô tỳ này nữa, xem ra cần nghĩ biện pháp nhanh chóng gả Tuyền nhi ra ngoài.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :