1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không] Manh phi đãi gả - Lạc Tùy Tâm(144c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tatimyli

      tatimyli Active Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      184
      Manh phi đãi gả

      Chương 20: Đánh giá

      Edit: Boringrain

      [​IMG]


      Thủy Băng Tuyền cầm lấy khăn tay Hương Hàn đưa cho, khẽ lau miệng rồi mới ngẩng đầu lên nhìn người tự xưng là “Giang mỗ” đứng cạnh nàng.



      Thầm giật mình cái, dung mạo này quá tuấn mỹ, phong hoa câu dẫn hồn người. Nhưng điều làm nàng kinh ngạc là việc có thể che đậy vẻ ngoài của mình tốt như vậy, lợi dụng thâm tâm bình tĩnh, đạm bạc làm cho người khác quên dung mạo tuấn mỹ của mình. Tuy nhiên dù cho có cố che dấu thế nào, thứ ánh sáng rực rỡ ấy là bản chất vốn có sao có thể lấp được.



      Nam nhân này nếu để cho tinh quang người tự phát ra … A, a quả là báu vật trời sinh, ngay đến nàng cũng nhịn được liếc mắt nhìn. Nàng cho 75 điểm, đây là người đầu tiên được nàng đánh giá cao như vậy.



      Thấy Thủy Băng Tuyền nhìn qua mình, Giang Dĩ Bác mỉm cười: “Tam tiểu thư, biết những món này có hợp khẩu vị ?”



      tồi” Thủy Băng Tuyền hơi cười đáp lại, người nàng như thấy được bản thân mình, và nàng là cùng loại người.



      “Hương hàn”



      “Dạ, tiểu thư”



      “Gói ít điểm tâm mang về” Mang những món này về rảnh rỗi nghiên cứu chút cũng tốt.



      Cái gì? Thủy Băng Tuyền vừa xong, chỉ Hương Hàn mà cả những khách nhân trong đại sảnh đều ngẩn mặt ra. Bọn có nghe nhầm ?



      “Điền chưởng quầy, Tam tiểu thư thích mấy món điểm tâm này, ngươi xuống căn dặn nhà bếp làm phần đưa cho tiểu thư” Giang Dĩ Bác sau khi nghe cầu của Thủy Băng Tuyền sắc mặt thay đổi, bình tĩnh phân phó chưởng quầy làm.



      “Dạ, thiếu gia” Chưởng quầy lấy lại tinh thần rồi trả lời .



      Thủy Băng Tuyền đứng dậy, tiến lên phía trước, khi chỉ cách Giang Dĩ Bác khoảng 3 thước dừng lại, lẳng lặng đối mặt nhìn vài giây rồi tiếp tục vòng qua bên trái . Khi ngang qua , nàng hơi dừng lại, thanh nhàng như có như bên tai “Giang Dĩ Bác”



      Giang Dĩ Bác khẽ cười , hạ mắt xuống che biến hóa trong mắt.



      Thủy Băng Tuyền cũng nhìn phản ứng của Giang Dĩ Bác, thẳng bước ra ngoài…



      “Thủy tam tiểu thư, xin dừng bước”, Nhìn thấy nàng muốn rời , đột nhiên Vân La Y mở miệng gọi nàng lại. Nàng ta cũng biết tại sao lại muốn gọi Thủy Băng Tuyền, có lẽ vì quen với hành động hôm nay của Thủy Băng Tuyền? Có lẽ là trong lòng cảm thấy kỳ quái? Vì thế nàng phá lệ cùng Thủy Băng Tuyền lần đầu tiên trực tiếp chuyện.



      Khóe miệng Thủy Băng Tuyền khẽ nhếch tia cười quỷ dị, nhưng cũng quay người lại: “Chẳng hay Vân tiểu thư gọi Thủy Băng Tuyền lại có chuyện gì?”



      Vân La Y lên tiếng khiến mọi người kinh ngạc nhìn qua, nhưng Thủy Băng Tuyền dừng lại càng làm mọi người thấy kỳ quái kém. Thủy Tam tiểu thư này từ trước đến nay đều quen được nuông chiều sinh ra tính hung dữ, chỉ cần là nữ tử lại gần Lục hoàng tử, nàng ta tìm tới cửa mà làm ầm ĩ lên, nhưng… Kỳ lạ là Thủy Tam tiểu thư cùng Vân La Y chưa từng trực tiếp chạm mặt lần nào. Có thể đây là lần đầu tiên họ chuyện với nhau.



      Vân Tại Viễn nhìn thoáng qua Thủy Băng Tuyền, lông mày chơi chau lại: “La y…” tại, Thủy Băng Tuyền làm cảm thấy quá mức kỳ bí, quỷ dị, trực giác mách bảo nên để La Y cùng nàng ta có dính dáng gì.



      Trữ Thiên Kỳ con ngươi khẽ động, ai thấy biểu tình mặt , dường như Vân La Y đối với chẳng có quan hệ gì.



      Trương Quan Duệ hạ mắt : “Vân tiểu thư biết gọi Tuyền Nhi lại có chuyện gì ?” Tuyền Nhi phải là đối thủ của Vân La Y, trước đây Tuyền nhi đủ khiến Vân La Y chú ý nên biết Vân La Y, nhưng mà biết…



      Vân La Y hướng đôi mắt trong suốt nhìn Trương Quan Duệ, dung nhan tuyệt mỹ thoát tục, cười : “Trương đại ca, La Y chưa từng gặp qua tam tiểu thư, hôm nay ngẫu nhiên gặp gỡ, chuyện chút chẳng phải phụ ý tốt của ông trời cho chúng ta chạm mặt sao? Tam tiểu thư, người phải ?



      biết tại sao, trong lòng nàng có chút cảnh giác, Thủy Băng Tuyền trước mặt cùng với Thủy Băng Tuyền trong ý nghĩ của nàng khác xa nhau? Nàng từ lâu biết đến tồn tại của Thủy Băng Tuyền, nhưng chưa hề chính thức gặp qua, bởi vì trong lòng nàng, nàng ta căn bản đáng để nàng quan tâm. Việc nàng ta hủy hôn với Lục hoàng tử nàng có thể đoán trước được nhưng kết cục lại như nàng suy đoán. Xem bộ dạng nàng ta thong dong thoải mái như vậy, có vẻ gì là ưu thương cả! Mà vừa rồi Thủy Băng Tuyền cũng hề nhìn đến nàng. Tâm lí căng thẳng, nàng muốn xem thử có phải Thủy Băng Tuyền thực thay đổi? Hay chỉ là giả vờ biểu bên ngoài? Thế nên vừa rồi nàng mới gọi Thủy Băng Tuyền lại.



      Nét mặt Trương Quang Duệ trầm xuống, vừa định lên tiếng bị Giang Dĩ Bác cắt ngang; “Ý của La Y là đều ở kinh thành, nhưng chỉ nghe danh chứ chưa từng gặp mặt, hôm nay khó có được cơ hội gặp nhau, sao Trương huynh thành toàn cho muội ấy? Lục hoàng tử người thấy ta có đúng ?” Giang Dĩ Bác tuy miệng cười mà lòng cười, vừa rồi hành động của Thủy Băng Tuyền làm cho suy nghĩ thôi.



      Trữ thiên Kì nhìn sắc mặt mọi người xung quanh, đánh giá vòng, môi ý cười như có như :” Tam tiểu thư, ngươi nghĩ sao?”, tuy vậy nhưng ánh mắt lại bắn ra tia sắc lạnh về phía khách nhân trong đại sảnh.



      Thủy Băng Tuyền lạnh nhạt lên tiếng: “Lục hoàng tử, ngài quả là quý nhân hay quên, Thủy Băng Tuyền ta từng , ta cùng lục hoàng tử còn bất cứ quan hệ gì nữa!”



      ra Thủy tam tiểu thư vẫn còn giận bản cung” quét mắt về phía đại sảnh rồi từ từ tới cái bàn trống, người hầu phía sau nhanh chóng tiến lên, dùng tay áo lau lau mặt ghế rồi mời ngồi. Trữ Thiên Kì phất vạt áo, ngồi ngay ngắn ghế. Đầu đội kim quan, y phục hoa lệ, ngũ quan tuấn lãng phi phàm tạo ra khí thế bức người.



      Khách nhân trong quán vốn muốn xem kịch vui, nhưng thấy ánh mắt lạnh lẽo của Lục hoàng tử đều khiếp đảm cúi đầu, bây giờ lại đường hoàng ngồi trong đại sảnh, làm ai nấy đều thấp thỏm bất an. Tuy rằng muốn xem kịch vui nhưng mà tính mạng quan trọng hơn, vì thế mọi người đều run run móc tiền ra trả rồi nhanh chóng ra về. Người thứ nhất ra, kế tiếp, trong chốc lát, cả sảnh đường tựa như còn ai.



      Trữ Thiên Kỳ khóe miệng lên tia tàn khốc :” Bản cung bội ước, đối với Tam tiểu thư là bản cung đúng, vì vậy Tam tiểu thư oán hận trong lòng cũng là lẽ thường. Nhưng mà chính Tam tiểu thư cũng dưa xanh ép ngọt, lẽ nào… Tam tiểu thư vậy mà phải vậy, vẫn lòng muốn đổ cái chết của Đại phu nhân lên đầu bản cung?” Lời băng lãnh hàm chứa ý trào phúng! Trữ Thiên Kỳ tư thái ngạo nghễ, thần thái tuấn tràn đầy ý nghiêm nghị bất khả xâm phạm. Giờ này phải là Trữ Thiên Kỳ cùng người kết bạn, mà là Lục hoàng tử tôn quý bức người.



      Trương Quang Duệ nhìn thoáng qua Vân La Y, đôi mày khẽ nhăn lại thành đường thẳng, lại hướng về Trữ Thiên Kỳ chắp tay : “Lục hoàng tử, Tuyền nhi có ý mạo phạm, có thể do muội ấy cảm thấy mệt mỏi, xin cho Quang Duệ đưa muội ấy về phủ, xin cáo lui trước!” Tuyền nhi còn oán hận, điều đó có thể hiểu được, chung quy cũng là do Lục hoàng tử phụ nàng, cũng vì thế mà lần trước dễ dàng tha cho nàng tội mạo phạm, còn lần này…Tuyền nhi nhẫn nhịn được, lại còn làm cho Vân La Y chú ý, chuyện này…



      Thủy Băng Tuyền lông mày hơi nhếch lên cao, quay lưng về phía mọi người, ánh mắt sắc lạnh…



      “Thủy Băng Tuyền, sao rồi? Sợ ư? Ngươi phải gan to bằng trời sao?” Trữ Thiên Kỳ để ý tới lời của Trương Quang duệ, con ngươi toát lên vẻ lạnh lẽo, khẩu khí bức người!



      Nhất thời bầu khí lại trở nên căng thẳng…



      Giang Dĩ Bác như thấy khí kỳ lạ trong đại sảnh, chắp tay đứng bên, đạm mạc cười, đôi mắt lại chăm chú nhìn về thân ảnh đứng quay lưng kia, Thủy Băng Tuyền… muốn xem xem nàng là can đảm hay chỉ là nhất thời muốn tỏ vẻ. Có điều, việc này ngày càng thú vị, mặc kệ thế nào, Thủy Băng Tuyền thựa khiến thấy hiếu kỳ.



      “Tiểu thư?” Hương Hàn nghe Trữ Thiên Kỳ sợ hãi kêu lên tiếng.



      Thủy Băng Tuyền ngoái đầu nhìn lại, nở nụ cười mị hoặc kiều, rồi chậm rãi xoay người, nhàng đến chiếc bàn gần nhất, ngồi xuống, động tác thong dong mà ưu nhã, Vân La Y muốn đánh giá nàng sao? Được, vậy đừng hối hận.

    2. tatimyli

      tatimyli Active Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      184
      Manh phi đãi gả

      Chương 21: Kinh người

      Edit: Boringrain


      Thủy Băng Tuyền hướng tầm mắt tới khuôn mặt ngạo nghễ lạnh lùng của Trữ Thiên Kỳ, nhưng lại với Vân La Y:” Vân tiểu thư muốn cùng ta tán gẫu? Thủy Băng Tuyền sao dám phụng bồi! Thủy Băng Tuyền ta cái gì cũng có, chỉ có can đảm là , hơn nữa, Lục hoàng tử hôm nay khí thế chấn áp như vậy, nếu Thủy Băng Tuyền còn ở lại há chẳng phải để cho thiên hạ chê cười Lục hoàng tử hay sao?” mặt nụ cười yếu ớt nhưng giọng lại đầy vẻ chế nhạo giống như lưỡi dao sắc bén hướng thẳng đến Vân La Y.



      “”Nghe danh bằng gặp mặt, Tam tiểu thư lời sắc sảo lanh lợi làm La Y thẹn bằng.” Vân La Y gằn từng chữ, nàng ngờ Thủy Băng Tuyền lại cao ngạo, cuồng vọng như vậy! thế… Cũng đừng trách nàng lưu tình.



      dám, dám, Thủy Băng Tuyền ta vốn da mặt rất dày, đao kiếm ăn, nào như Vân tiểu thư đây da mỏng khiến ta đây ngưỡng mộ! cần khách sáo, có gì cứ thẳng luôn ! Vân tiểu thư muốn biết gì về ta xin cứ hỏi, chỉ cần là điều Vân tiểu thư muốn biết… Thủy Băng Tuyền tất giấu!” Thủy Băng Tuyền rốt cuộc cũng nhìn về phía Vân La Y. khuôn mặt chân thành tỏ vẻ thẹn thùng, tướng mạo thanh tú, quả là mỹ nhân tuyệt sắc. Về tướng mạo, nàng ta tuyệt đối hơn hẳn Thủy Băng Tuyền, nhưng vóc dáng lại như thân liễu yếu mềm. Đơn giản là quá gầy thể so với Thủy Băng Tuyền đầy đặn gợi cảm được. Có điều, nàng ta cho mình có chút tài năng cầm kỳ thư họa, khó trách lại tỏ ra tự tin như vậy.



      Giang Dĩ Bác nhìn thoáng qua Vân La Y, khẽ thở dài, còn chưa đấu mà La Y thua về khí thế. Bất luận Thủy Băng Tuyền chất có được bao nhiêu tài học (tài năng+học vấn), chỉ bằng những gì nàng ta thể cũng hơn hẳn lời đồn bên ngoài, thể khinh thường. La Y nếu thông minh nên dừng trận này ở đây mới phải.



      quen biết La Y từ , nàng có bao nhiêu bản lĩnh, hiển nhiên hiểu ! Những nữ tử bình thường chắc chắn phải là đối thủ của nàng, Thế nhưng… Thủy Băng Tuyền tại



      “Ngươi…” Vân La Y đè nén tức giận trong lòng, nhìn thoáng qua sắc mặt khó hiểu của Trữ Thiên Kỳ, rồi lại chuyển hướng đến mọi người trong sảnh: “Nếu Tam tiểu thư tự phụ như vậy, La Y bất tài, tuy có 1 phần tự phụ của Tam tiểu thư, nhưng cũng có vài phần tự tin, các vị đại ca ở đây đều học thức hơn người, xin các vị phân xét giùm!”



      Trương Quang Duệ lập tức lên tiếng: “Vân tiểu thư, Tuyền nhi tuyệt có ác ý.” Tuyền nhi trong bụng có bao nhiêu học thức, rất ràng. tại còn, ông nội từng thay thế bảo hộ cho Tuyền nhi. Mà thân là biểu ca, hiển nhiên cũng có phần trách nhiệm, về tình về lý, đều thể để cho Tuyền nhi oan ức lần nữa.



      “Quan Duệ, nếu Tam tiểu thư tự tin như vậy, ngươi hà tất phải nhúng tay vào?” Thanh trầm thấp của Trữ Hy vang lên từ trong góc của đại sảnh, từ nãy đến giờ vẫn lẳng lặng đứng dựa vào bên trái cầu thang.



      Trữ Hy lên tiếng làm cho mọi người vô cùng kinh ngạc ghé mắt qua nhìn! vốn là kẻ tiếc chữ như vàng, rất ít việc làm cho chú ý. Hơn nữa trong ý tứ của , Thủy Băng Tuyền có khả năng hơn cả Vân La Y?



      Thủy Băng Tuyền liếc mắt về phía Trữ Hy đánh giá, thân huyền bào, ngũ quan sắc sảo như 1 bức điêu khắc, mày đậm, mắt phượng dài hẹp, thân hình cao to như gốc cây đứng thân đơn bạc, khuôn mặt lại tia trào phúng. Thủy Băng tuyền cười , 65 điểm. Nàng cho 65 điểm.



      Chuyển tầm mắt qua Vân Tại Viễn, bạch y, phảng phất phong thái phóng khoáng bất cần, khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra tia cuồng ngạo kiềm chế, đôi mắt phát ra tia sáng, khóe môi giương lên nụ cười khiêu khích lạnh lùng. 60 điểm là vừa đạt.



      “Lục hoàng tử, người nghĩ sao?” Tuy Vân La Y ngữ khí bình tĩnh nhưng Thủy Băng Tuyền lại nhìn ra được khuôn mặt nàng ta toát vẻ nhu hòa cùng ánh mắt ái mộ dành cho Trữ Thiên Kỳ.



      Thủy Băng Tuyền nheo nheo mắt, tỉ mỉ nhìn Trữ Thiên Kỳ, rồi nhìn lại Vân La Y ! Thầm than, từ xưa người hữu tình luôn chịu thương tổn bởi kẻ vô tình, huống hồ là người cao cao tại thượng, nhất định phải chịu đau khổ. Vân La Y động tình, trái tim trong sáng của thiếu nữ xuất vết rạn, mà trái tim của đối phương vẫn lạnh lùng nằm đó, trong ngực , suy chuyển. Lại , chuyện này là do nàng ta khơi mào, bây giờ lại hỏi ý người khác. là nữ nhân khờ khạo.



      “La Y thấy vui là được.” Trữ Thiên Kỳ ngữ khí có chút ôn hòa, giống như người lạnh lùng ban nãy.



      Đột nhiên nàng phát , cùng những người ở đây chơi đùa, chẳng thú vị gì cả, liền : “Ta hôm nay về trước, hẹn ngày khác gặp lại, đến lúc đó nếu Vân tiểu thư còn có tâm tình chuyện Thủy Băng Tuyền nhất định phụng bồi.” Thở dài tiếng, trò chơi tình của bọn họ, nàng chơi nhiều đến chán rồi.



      “Nghe đồn, Thủy phu nhân thương Tam tiểu thư hết mực, từ cầm kỳ thư họa đều dạy hết cho tam tiểu thư, vậy chắc hẳn tam tiểu thư phải tài trí hơn người”, Vân La Y đôi mắt đẹp chợt lóe lên! Muốn rút lui sao, đâu có dễ dàng như vậy.



      Thủy Băng Tuyền thở dài. Phải có những thứ ấy mới là người tài giỏi sao? Hơn nữa còn nhắc đến Trương Thanh Thanh, nếu hôm nay nàng thể chút gì, có phải ngày mai phố xuất những lời đồn hay về bà? Nhưng ngay cả người chết cũng tha, Vân La Y này làm nàng quá thất vọng.



      Thủy Băng Tuyền cười trào phúng: “Thế nhân đều biết Thủy Băng Tuyền ngực vết mực1, Vân tiểu thư lại Thủy Băng Tuyền tài cao hiểu rộng? Ha ha, ngay ta cũng biết mình bất tài hay là có tài nữa. Nhưng mà bất tài sao, có tài lại thế nào? Xin hỏi Vân tiểu thư, những thứ này có thể coi như cơm ăn ?” Vân tiểu thư này quá ngây thơ rồi.



      “Ngươi…” Khuôn mặt thanh tú của Vân La Y tái , thoắt đỏ thoắt xanh. Thủy Băng Tuyền này ngày càng quá đáng!



      Thủy Băng Tuyền tay vuốt tóc, nghiêng đầu nhìn qua Vân La Y, đọc hai câu thơ:

      ” Khí ngã khứ giả, tạc nhật chi nhật bất khả lưu, loạn ngã tâm giả, kim nhật chi nhật đa phiền ưu”

      (Bỏ ta mà

      Ngày qua ngày giữ lại được

      Bối rối lòng ta

      Ngày của ngày nay biết bao chuyện buồn phiền)

      (nguyên tác Lý Bạch, theo bản dịch của Hải Đà)



      Lời vừa ra, cả sảnh đường rơi vào im lặng trầm tư…



      Trương Quang Duệ ngạc nhiên, Trữ Thiên Kỳ cũng kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn về phía Thủy Băng Tuyền! Còn Giang Dĩ Bác nhếch cao đuôi mày…



      “Thi từ ca phú, cầm kỳ thư họa phải ? Chỉ cần có những thứ này chính là người tài phải ?” Thủy Băng Tuyền ngắm nghía ống tay áo nhàn nhạt , lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua bàn chưởng quầy rồi lại nhìn tới chỗ thư phòng bên cạnh thấy vài món đồ lặt vặt, đột nhiên mỉm cười thản nhiên: “Hương Hàn, lấy bàn cờ lại đây.”, “Dạ, tiểu thư” Hương Hàn vẫn đứng sau Thủy Băng Tuyền lúc này mới gật đầu ra.



      Hương Hàn mang cờ đến, đặt trước mặt Thủy Băng Tuyền. Thủy Băng Tuyền tay vuốt tóc, tay kia lưu loát bày ra ván cờ… vậy, nàng cho nàng ta mở rộng tầm mắt.



      Xong xuôi, Thủy Băng Tuyền nhìn lại bàn cờ, sau đó đứng dậy tới chỗ thư phòng, bàn tay trắng nõn cầm lấy bút, nhanh tay đề xuống, tức khắc ra bức thư họa. Nàng buông bút dừng lại, nhìn thần sắc kinh ngạc chưa phục hồi tinh thần của người trong sảnh, : “Thủy Băng Tuyền bất tài, vẽ vài nét tự bêu xấu, xứng làm tài nữ trong mắt các vị.”



      Hương Hàn lén ngước mắt nhìn lên bức tranh đặt bàn, trong lòng kinh ngạc vô cùng! Đây….



      “Hương Hàn, chúng ta !”, Bây giờ chắc có người ngăn cản nàng chứ?



      “Dạ” Hương Hàn lơ đãng trả lời, dù cất bước nhưng mắt vẫn chăm chú nhìn về bức thi họa kia! Lộ vẻ si mê…



      Thủy Băng Tuyền ngoái đầu nhìn lại cười: “Chỉ là bức họa tầm thường, ngươi lại tỏ ra bộ dạng này, trở về, nếu thích ta vẽ cho ngươi vài bức!” Tranh của nàng ở đại giá trị khôn cùng, chẳng qua nàng ưa sạch , nếu phải bất đắc dĩ nàng cầm bút. Hôm nay coi như lợi cho bọn họ , những cổ nhân này cũng



      ạ?” Hương Hàn nghe Thủy Băng Tuyền vậy, nhưng vẫn lưu luyến nhìn qua bức tranh thêm lần nữa rồi mới nhanh chạy theo Thủy Băng Tuyền.



      “Còn nữa, bàn cờ bàn chỉ là tiện tay bày ra, Vân tiểu thư, có thời gian mời giải thế cờ này giùm ta, đa tạ.”



      rồi đưa lưng về phía mọi người, cất bước ra ngoài, đôi mi tà mị khẽ giương cao, khuôn mặt u lãnh đạm, trong đôi mắt phượng lóe ra tia lạnh lùng. Vân La Y, đây là do người chọc vào ta, để ta xem xem, lần sau ngươi còn dám xuất trước mặt ta .



      Giang Dĩ Bác nhìn chằm chằm vào bức thi họa bàn, trong tâm dậy sóng nên lời, ngón tay thon dài sờ lên bức tranh.



      Trong tranh sóng nước cuồn cuộn như muốn cuốn bay mọi thứ, cảnh sắc hùng vĩ, phảng phất bên tai là tiếng nước xô bờ, bọt bay trắng xóa tựa núi lở băng tan. Sóng nước bao la cuồn cuộn, kinh thiên động địa, oai hùng như nghìn chiến mã ra trận. Cảnh tượng hùng tráng nguy nga khó gặp.



      Sông lớn chảy về đông

      Núi mãi xanh màu

      hùng đua tranh

      Sinh linh đồ thán

      Công danh đáng giá bao nhiêu?

      Chỉ vương tôn mới hiểu

      Xưa nay bao nhiêu chuyện

      Chẳng khác chi trò đùa



      Bút lực hùng hồn, nếu phải tận mắt nhìn thấy, đánh chết cũng tin bức họa này là do nữ nhân vẽ ra chứ đừng tới vị ngu ngốc tiểu thư Thủy Băng Tuyền kia…



      biết Trữ Hy đến bên cạnh từ lúc nào, miệng nhẩm theo câu thơ đề trong bức họa, ánh mắt lên vẻ tán thưởng, giỏi cho Thủy Băng Tuyền! lại quay đầu nhìn về phía Trữ Thiên Kỳ ngồi : “Thiên Kỳ, bỏ qua nàng chính là sai lầm lớn nhất đời này của ngươi”



      đến giờ cũng thể tưởng tượng được người có thể vẽ ra bức họa tuyệt thế này lại đúng là Thủy Băng Tuyền? Nếu bức họa kinh người như vậy …thế cờ kia? Vừa nghĩ vậy, Trữ Hy lập tức xoay người đến bàn cờ.



      Trữ Thiên Kỳ giương cao hàng mi, là Trữ Hy vừa sao? Liền đứng dậy tiến tới bàn bên cạnh, kinh hãi nhìn chằm chằm thứ mặt bàn!



      Trương Quang Duệ giọng run run: “Chuyện này…Chuyện này… sao có thể… thể nào…” Đây là bức tranh do Tuyền Nhi vẽ sao?



      Vân Tại Viễn thu hồi nét mặt kinh hãi, nhãn thần phức tạp nhìn qua Vân La Y, than tiếng…



      Vân La Y hoảng hốt lui về bước, ngồi vào cái ghế phía sau, hồi lâu cũng nên lời…



      “Dĩ Bác, ngươi lại đây xem” thanh của Trữ Hy đánh thức Giang Dĩ Bác lúc này còn chìm đắm trong bức tranh kia, khó khăn lắm mới rời tay khỏi bức tranh, vội về phía bàn cờ, nhưng vừa nhìn xuống, lập tức ngây ngẩn cả người…





      1. 胸无点墨: ngực vết mực , người ít học

    3. tatimyli

      tatimyli Active Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      184
      Manh phi đãi gả

      Chương 22: Ván cờ

      Edit: Boringrain


      Trong ván cờ, hai quân trắng đen hỗn loạn, căn bản là thể nhìn ra bên nào thắng bên nào thua. Nhưng nhìn kỹ lại thấy được điều huyền diệu, bởi lẽ bàn cờ này dù là quân trắng hay quân đen chỉ cần lấy quân liền thua cả ván cờ…Mỗi quân mặt bàn đều có mối tương quan với nhau, ngay cả quân cờ tử (quân cờ chết) cũng có tác dụng riêng, thế trận tung hoành 361 điểm giao thoa đều là huyền cơ… bất kể đen hay trắng!

      (* bàn cờ vây có 19 đường ngang, 19 đường dọc, tổng cộng 361 giao điểm)



      Trữ Hy chăm chú nhìn bàn cờ, đột nhiên đưa tay ra muốn lấy quân…



      “Hy, được.” Giang Dĩ Bác kinh hãi giữ tay Trữ Hy lại.



      “Nhìn cả ván cờ, chỉ có loại bỏ những nước cờ tử, mới có thể có đường sống để .” Tuy miệng thế, nhưng Trữ Hy cũng đưa tay xuống nữa, chỉ chăm chú nhìn bàn cờ.



      “Ngươi sai rồi, những nước cờ tử bàn cờ nay căn bản là thể loại bỏ được.” Giang Dĩ Bác nghiêm túc , sau đó quay về phía chưởng quầy phân phó: “Điền chưởng quầy, ngươi lấy bàn cờ khác đến đây”



      “Dạ, thiếu gia” Điền chưởng quầy vội đáp lời, nhưng mặt lại ngẩn ra, người tạo nên bức thi họa cùng ván cờ làm chấn động thiếu gia nhà là Thủy tam tiểu thư sao? Chuyện này kinh thiên động địa. Thiếu gia trong lòng những hạ nhân như chính là thần, là người tài giỏi nhất, ấy vậy mà bị kinh ngạc bởi đệ nhất ngu ngốc tiểu thư ư?



      Điền chưởng quầy nhanh chóng mang đến bàn cờ tinh xảo…



      “Lục hoàng tử, xưa nay người vốn nổi danh đánh cờ cao siêu, có muốn cùng Giang mỗ nghiên cứu ván cờ này ?” Giang Dĩ Bác xong liền kéo cái bàn khác sát lại cái bàn đặt ván cờ của Thủy Băng Tuyền.



      Kỳ thực cần đợi Giang Dĩ Bác mời, Trữ Thiên Kỳ muốn lại đây, thấy ván cờ của Thủy Băng Tuyền, trong lòng lập tức nổi lên sóng gió kinh hoàng, cuồn cuộn thôi…



      Giang Dĩ Bác nhanh chóng xếp lại ván cờ của Thủy Băng Tuyền vào bàn cờ khác, rồi phất tay áo, hướng về phía Trữ Thiên Kỳ ra ý mời: “Thỉnh”



      Trữ Thiên Kỳ cùng Giang Dĩ Bác ngồi xuống. “Dĩ Bác bản cung quân đen, còn ngươi quân trắng” bây giờ hoàn toàn nhìn ra huyền cơ, nên đành nhường Giang Dĩ Bác trước.



      Giang Dĩ Bác gì, khuôn mặt trầm tư, nghiêm túc suy nghĩ, nhưng cả nửa ngày cũng thể hạ thủ. Quân trắng này thoạt nhìn mỗi quân đều là quân chết nhưng cũng lại là quân sống, làm người chơi cờ biết nên lấy hay bỏ, thế trận biến hóa lường…



      Ở bên này, Vân Tại Viễn nhìn phản ứng như dại ra của Vân La Y, đành lòng, liền : ” La Y, huynh đưa muội về trước.” Nhìn thoáng qua Giang Dĩ Bác cuồng nhiệt nghiên cứu ván cờ, trong lòng chợt thở dài, vốn cảm thấy ổn, sao lúc đó lại nhất quyết ngăn cản La Y? Thủy Băng Tuyền rốt cuộc là người như thế nào? Nàng ta quả là thâm tàng bất lộ, trước mặt thiên hạ luôn tỏ vẻ ngu ngốc, vô tài vô đức, thế nhưng trong người lại có tuyệt thế tài hoa. Rốt cuộc chuyện này là sao đây? Nàng ta vì sao lại che dấu tài năng? Còn có vì sao bây giờ lại che dấu tiếp? Mục đích của nàng ta là gì?



      Vân La Y mờ mịt ngẩng đầu nhìn về phía Vân Tại Viễn, đôi mắt sáng ngời tự tin lúc nãy giờ như tro nguội màu ảm đảm, cánh môi vốn hồng nhuận cũng chuyển sang trắng bệch, khe khẽ cử dộng, dường như muốn gì đó nhưng lại nên lời… Nàng ta đời này chưa từng chịu đả kích lớn như vậy, huống chi là bị đả kích bởi Thủy Băng Tuyền, người mà trước nay nàng ta đều để vào mắt! Giang đại ca trong mắt nàng, phải là người dễ gần, cho nên đối với Giang đại ca, dù quen biết lâu lại thường xuyên gặp mặt, nàng vẫn kính sợ Giang đại ca vài phần. Bởi vì huynh như cao nhân thần bí, ai có thể nhìn thấu được. Nhưng mà Thủy Băng Tuyền có thể làm cho Giang đại ca kinh ngạc cùng hứng thú như vậy? Hơn nữa còn làm cho nàng còn mặt mũi nào trước mặt Trữ Thiên Kỳ. Nàng còn muốn sống nữa.



      “La Y, thôi, huynh đưa muội về nhà.” Vân Tại Viễn liếc mắt qua thị nữ, ý bảo nâng Vân La Y ngồi si ngốc ghế dậy.



      “Lục hoàng tử, Dĩ Bác, hôm khác gặp lại, cáo từ.” Vân Tại Viễn nhìn thoáng qua Trữ Thiên Kỳ lúc này chìm đắm trong ván cờ, chợt nghe phảng phất câu của Thủy Băng Tuyền: Khí ngã khứ giả, tạc nhật chi nhật bất khả lưu, loạn ngã tâm giả, kim nhật chi nhật đa phiền phiền đích thoại hậu.(Bỏ ta mà , Ngày qua ngày giữ lại được, Bối rối lòng ta, Ngày của ngày nay biết bao chuyện buồn phiền). ngay cả cái liếc mắt cũng nhìn qua La Y, tại chỉ sợ là trong lòng còn chút bóng dáng nào của La Y, để cho La Y gả cho ? Có tốt ?



      Bây giờ Thủy Băng Tuyền như trước, tài năng vừa thể liền làm cho người khác thấy chói mắt, nhưng nàng ta lại xem như chuyện liên quan đến mình, ung dung tiêu sái bước , tựa như con người Giang Dĩ Bác, đều phải hạng tầm thường. Huống chi, Trữ thiên Kỳ ràng là tâm tư bị nhiễu loạn? Vân Tại Viễn lòng dạ rối bời… Thủy Băng Tuyền, ngươi rốt cuộc là người như thế nào? Phải làm sao mới có thể giúp cho La Y đây?



      Dường như có ai để ý đến lời Vân Tại Viễn, Trữ Thiên Kỳ , Giang Dĩ Bác , cả Trữ Hy cũng , ánh mắt ba người vẫn chăm chú vào bàn cờ trước mặt, làm gì còn tâm tư để ý tới Vân Tại Viễn đây?



      Còn Trương Quang Duệ, vẫn cầm bức thi họa kia đứng đờ người ra xuất thần…



      Vân La Y để mặc cho tỳ nữ dìu ra ngoài cửa, ngang qua bàn cờ hơi dừng lại, nhìn sâu vào vẻ mặt chăm chú của Trữ Thiên Kỳ cười khổ! Giờ phút này trong lòng còn hình bóng của nàng? Nhưng nàng lại tâm động lòng vì , tình cảm này làm sao bỏ xuống đây?

      …………………………….
      “Tiểu thư…” Hương Hàn vẫn phía sau Thủy Băng Tuyền, đôi mắt ra tia kỳ dị thể tin nổi. Nàng sớm biết tiểu thư giống như lời đồn bên ngoài? Nhưng mà sao lại khác xa đến thế? Những kẻ đồn đãi đều mù mắt hết cả ư? Lại có thể tiểu thư thành loại ngu ngốc như vậy? chịu nổi!



      “Ừ?” Chính là chỗ này! Thủy Băng Tuyền chậm rãi dừng bước, tỉ mỉ quan sát cửa hàng xa phía trước mặt, đó là cửa hàng vải bố bình thường, nhìn qua cực kỳ cũ nát, chỉ chuyên bán y phục cho người nghèo… thỉnh thoảng chỉ có vài dân chúng bình thường ra vào.



      “Tiểu thư, bức họa kia…” Hương hàn tâm tư còn ở chỗ bức họa mà đau lòng.



      “Hương Hàn, thấy cửa hàng vải bố kia ? Mua nó cho ta.” Thủy Băng Tuyền quan sát hồi lâu rồi đột nhiên quay lại phân phó cho Hương Hàn.



      Hương Hàn lấy lại tinh thần nhìn theo ánh mắt của Thủy Băng Tuyền, thấy phía trước chẳng qua chỉ là của hàng vải bố bình thường?



      “Mua nó ạ?” Mua cửa hàng cũ nát này sao?



      “Đúng vậy, mất bao nhiêu tiền, ngươi tự mình cân nhắc.” rồi lại tiếp tục cất bước về phía trước.



      “Dạ” Hương Hàn khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh vốn có, thầm tính toán, cửa hàng đổ nát tồi tàn kia, hẳn cũng thể kinh doanh nổi nữa, năm mươi lượng bạc chắc là đủ rồi.



      “Ta cho ngươi năm trăm lượng bạc, hãy mua lại cửa hàng vải bố đó cùng hai cửa hàng hai bên, gộp chung cả 3 gian lại, sau đó thông báo tuyển người, hai mươi thợ may y phục giỏi, cùng mười tám người giúp việc lanh lợi, nam nữ đều được. Còn phải tu sửa lại cửa hàng.” Thủy Băng Tuyền nhàn nhạt tiếp.



      Hương Hàn kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua các cửa hàng cách đó xa, nhanh chóng tính toán, 3 gian này hai trăm lượng bạc là đủ, hai mươi thợ giỏi, mười tám hạ nhân, còn sửa sang lại cửa hàng? Chừng này bạc e rằng đủ?



      “Tiểu thư, thợ giỏi cùng hạ nhân …” Nàng cần phải hỏi tiểu thư lại cho ràng? Nếu như muốn mua đứt người chừng này bạc có thể thiếu.



      “Trước tiên cho làm thử 3 tháng, nếu có năng lực ngươi hãy mua đứt, tiền lương của họ trong 3 tháng này ngươi hay dùng từ năm trăm lượng bạc kia ”. Thủy Băng Tuyền vừa vừa , nhưng trong lòng đối với Hương Hàn vô cùng hài lòng, có thể nhanh chóng nắm bắt trọng điểm vấn đề! Nhưng mà tổn hao nhất phải là việc tu sửa sao?



      Hương Hàn lại tính toán chút, lần nữa ngẩng đầu lên; “Còn việc tu sửa sao ạ?” Tiền tu sửa nhiều cũng ít, còn tùy thuộc vào việc tiểu thư muốn sửa sang lại như thế nào.



      “Qua vài ngày ta cho ngươi biết.” Hương Hàn đúng có thể trở thành trợ thủ đắc lực của nàng, nhưng mà… chỉ Hương Hàn chưa đủ, xem ra nàng phải lưu tâm tìm thêm người mới được.



      “Hương Hàn hiểu ạ” tiểu thư nếu như vậy, việc này chắc hẳn người có chủ ý trong lòng! Thầm kính phục nhìn thoáng qua Thủy Băng Tuyền phía trước, trong đôi mắt lạnh lùng của Hương Hàn chợt toát lên ý cười, dù là ở phương diện nào, tiểu thư đều làm cho nàng tâm phục khẩu phục! theo tiểu thư, chính là quyết định sáng suốt nhất trong cuộc đời nàng… Nàng chờ mong cuộc sống sau này còn tiếp diễn những chuyện gì!

    4. tatimyli

      tatimyli Active Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      184
      Manh phi đãi gả

      Quyển 1

      Chương 23: Sóng gió bắt đầu

      Edit: Boringrain


      Hoàng cung



      Thanh Lăng hoàng triều có lịch sử tồn tại hơn hai trăm năm, đến đời vua Sí Đế là vị vua thứ 25. Sí Đế lên ngôi năm hai mươi lăm tuổi, đến nay được 40 năm, cả đời sáng suốt, làm cho vương triều ổn định phát triển, có thể xem là vị vua minh.



      Cung vàng điện ngọc rực rỡ hoa lệ, Sí Đế thân trung y màu vàng nửa nằm long sàng, tay phải khẽ vuốt chòm râu, mặt tuy có vài nếp nhăn nhưng vẫn thấy được thời tuổi trẻ tuấn, chỉ là sắc mặt lộ vẻ mệt mỏi, có thể thấy thân thể được tốt.



      Đứng hầu hai bên là hai nữ quan sẵn sàng đợi lệnh, ngoài ra còn có thái giám tuổi còn trẻ đứng khom lưng hầu cạnh long sàng. là thái giám theo hoàng đế lâu nhất, cũng là thái giám tổng quản hoàng cung Lưu công công.



      Có tiếng bước chân nhàng tới, tên thái giám trẻ tuổi, người gầy khom lưng bước đến!



      “Khởi bẩm hoàng thượng, quý phi nương nương quỳ ở bên ngoài hơn canh giờ, vừa bị ngất , nô tài sai người đưa quý phi nương nương hồi cung, đồng thời tuyên gọi thái y đến khám.” Tên thái giám con quỳ dưới đất, bẩm báo cách lưu loát. là thái giám được Lưu công công coi trọng nhất, tên là Tiểu Hỉ Tử.



      Sí Đế nghe xong, nét mặt vẫn bình tĩnh, có chút thay đổi nào, tiếp tục vân vê chòm râu của mình. Lưu công công nhìn thoáng qua hoàng thượng, phất tay ý bảo Tiểu Hỉ Tử lui xuống.



      Tiểu Hỉ Tử nhận được lệnh, vội vàng lui xuống! Lúc này đây, đến kẻ mù cũng nhận ra được hoàng thượng có chuyện cần suy nghĩ, muốn bị quấy rầy! Thế nhưng chuyện của quý phi nương nương cũng thể bẩm báo? Thế nên mới to gan tiến vào.



      “Tiểu Lưu Tử” Hoàng đế rốt cuộc cũng mở miệng



      “Có nô tài” Lưu công công vội vã cung kính đáp lời rồi tiến lên hai bước, nghe ý chỉ của hoàng đế.



      “Truyền ý chỉ của trẫm, nửa tháng nữa là sinh thần của hoàng hậu, cả nước cùng mừng*, gọi ba vị Vương gia ở đất phong trở về chúc mừng khánh thọ hoàng hậu”. Cũng đến lúc cho người trong thiên hạ biết thiên tử tương lai. Thân thể cũng được mấy ngày nữa. Sí Đế than tiếng!

      (*Cử quốc đồng khánh: Giống như tổ chức lễ lớn trong cả nước)



      “Nô tài tuân chỉ.” Lưu công công hơi hơi ngẩn ra, rồi lập tức cung kính đáp lời. Xem ra hoàng thượng hạ quyết tâm.



      “Các ngươi đều lui xuống cả ! Trẫm muốn gặp bất cứ ai.” hoàng đế chậm rãi xong, lại nhắm mắt dưỡng thần.



      “Dạ” Những người vẫn đứng hầu phía sau liền cung kính lui ra ngoài.



      Trong điện chỉ còn lại vị quân vương thầm cân nhắc, cho gọi ba vị Vương gia ở đất phong về tham dự thọ yến, thánh chỉ vừa ban ra chỉ e chỉ triều thần dưới mà cả thiên hạ cũng bị chấn động ít.



      Ba vị phong vương chỉ là những hoàng tử bình thường, có năng lực gì quá đặc biệt, cái khác còn có thể, nhưng tuyệt đối thể làm hoàng đế.



      Còn ba vị hoàng tử chưa phong vương… Thiên Kỳ có vẻ như là người được hoàng đế lựa chọn, mà cũng có tham vọng ngôi vị này, vì thế thầm chuẩn bị thế lực của mình, thể khinh thường được. Nếu như nhường ngôi cho Thiên Kỳ kế vị…



      Sí Đế mở mắt, trừ khi gặp thời loạn thế, còn Thiên Kỳ thể kế vị.



      Thanh Lăng hoàng tiều hơn hai trăm năm, truyền đến đời , đem toàn lực, làm cho quốc thái dân an, kế tiếp chính là chọn vị hoàng đế có năng lực nhưng phải dân như con. Có như thế mới có thể tiếp tục làm cho hoàng triều thái bình thịnh thế.



      Vì vậy cần vị hoàng đế từ sống an nhàn sung sướng. Năng lực xử lý triều chính của Thiên Kỳ là thể nghi ngờ! Nếu gặp thời loạn thế, Thiên Kỳ có thể thống trị thiên hạ. Nhưng mà bây giờ Thanh Lăng hoàng triều lại cần vị vua biết chăm lo cho bách tính? Biết cân đối thế lực của ngũ đại thế gia, cùng bốn vị phong vương?



      Mà quan trọng nhất bách tính mới chính là gốc rễ của quốc gia, chưa từng trải qua nỗi khổ của bách tính, ngày sau sao có thể nghĩ cho bách tính đây?



      Nếu như ngay từ đầu phong cho Trữ Thiên Kỳ làm Bắc Vương, để cho chính mắt thấy được nỗi khổ của bách tính nơi đó, có thể làm cho sinh chút tấm lòng thương dân? Thế nhưng bởi vì bản thân trước đây chần chừ quyết, đến bây giờ thế cục thể vãn hồi, Thiên Kỳ cũng còn là Thiên Kỳ lúc trước, bây giờ là Thiên Kỳ mang dã tâm ngôi vị hoàng đế.

      ………….



      Trữ Thiên Kỳ cuối cùng lấy ra quân cờ, tâm hơi rung động. Đôi con ngươi giãn to nhìn chằm chằm vào ván cờ!



      Nàng hạ quân đen xuống trước, quân trắng 180 quân, còn quân đen là 181. Từ trước đến nay, đều là quân trắng trước, thế nhưng nàng lại tạo ra thế cục cho quân đen tiến trước. Nhưng mà, đó phải là trọng điểm, trọng điểm là, trận thế này, dù là quân đen hay trắng, bộ bộ kinh tâm, hoàn toàn tương ứng… Chiến lược bao quát, thiên biến vạn hóa! Đến cuối cùng bàn cờ chỉ còn trống , có bên thua cũng có bên thắng, nếu có chỉ là mưu kế bên trong của người đánh cờ.



      Có thể bày ra được ván cờ này, có thể thấy là người mưu trí trời sinh! Chỉ e đến Giang Dĩ Bác cũng sánh bằng?



      Trữ Thiên Kỳ vân vê quân cờ cuối cùng trong tay, ngẩng đầu nhìn về Giang Dĩ Bác giật mình ngẩn ngơ, ra phải chỉ nhìn ra tài năng của Thủy Băng Tuyền, mà tài năng của nàng là để cho ai nhận biết! Lúc này mới phát ra là quá trễ!



      “Chỉ e đây là lần đầu tiên ngươi nhìn thấy phải ? Dĩ Bác” Trí tuệ của Giang Dĩ Bác thế nào, hiển nhiên hiểu , chưa cần kể tới thân phận đệ nhất thế gia, chỉ dựa vào tài năng của bản thân có thể chưởng quản toàn bộ Giang gia! Cho nên đối với Giang Dĩ Bác, đến bây giờ đều nhún nhường vài phần. luôn mong muốn có thể có được ủng hộ của Giang gia, làm nên đại nghiệp. Thế nhưng, quen biết mười năm, đến nay cũng hiểu con người Giang Dĩ Bác!



      Giang Dĩ Bác tinh quang tràn đầy trong mắt, tỏa ra thứ ánh sáng mê hoặc lòng người, bên môi nhàn nhạt nụ cười:” Giang Dĩ Bác thua tâm phục khẩu phục.”



      Xưa có câu sơn ngoại hữu sơn, thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, chưa bao giờ cho rằng mình là thiên hạ đệ nhất kỳ tài, nhưng mà… nữ tử, hơn nữa còn là nữ tử mang người trí tuệ kinh thiên động địa, sao rung động đây?



      “Trữ Hi cho rằng bỏ qua nàng là sai lầm lớn nhất của bản cung, còn Dĩ Bác sao?” Trữ Thiên Kỳ nhìn thoáng qua Trữ Hy rồi hạ tầm mắt, nhàn nhạt .



      Trữ Hi chậm rãi cười nhưng lời nào, tựa như nhìn thấy ánh mắt của Trữ Thiên Kỳ.



      Giang Dĩ Bác giật mình, đáp lời mà hỏi ngược lại: ” Ý của Lục hoàng tử là…?” Trữ Thiên Kỳ muốn chiếm Thủy Băng Tuyền lần nữa sao?



      “Ngươi xem?” Trữ Thiên Kỳ hỏi lại.



      Ánh mắt hai người giao nhau… Giang Dĩ Bác dời tầm nhìn, khẽ cười tiếng: “Đây phải là chuyện dễ dàng.” trêu chọc Vân gia, bản thân cũng dễ gì giải quyết êm xuôi, huống hồ… nàng tại dám thể tài năng chân chính của mình, sợ Trữ Thiên Kỳ đổi ý. Còn … nàng làm cho rung động cuồng nhiệt, nảy sinh hứng thú. Lẽ nào dễ dàng khoanh tay đứng nhìn?



      Nghe Giang Dĩ Bác cùng Trữ Thiên Kỳ chuyện, Trữ Hy hạ thấp tầm mắt…



      Trương Quang Duệ khó khăn lắm mới phục hồi lại tinh thần, đến bàn đặt bức thi họa, đột nhiên sắc mặt đại biến”Là ai? Ai lấy bức tranh rồi?” nhớ dùng cái chặn giấy đè lên, rồi mới qua nhìn ván cờ kia.



      Thanh của làm ba người còn lại giật mình, Giang Dĩ Bác cả kinh, lập tức đứng dậy, chạy đến bàn đặt bức thi họa, tiếp theo là Trữ Hy rồi đến Trữ Thiên Kỳ. Bốn người vây quanh mặt bàn, sắc mặt khó coi đến cực điểm. mặt bàn vẫn còn những tờ giấy trắng chưa dùng, nhưng tuyệt thấy bức thi họa đâu nữa.

    5. tatimyli

      tatimyli Active Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      184
      Manh phi đãi gả

      Quyển 1: Sóng gió nổi lên

      Chương 24: Bức tranh biến mất

      Edit: Boringrain


      “Điền chưởng quầy?” Giang Dĩ Bác nét mặt căng thẳng, ngữ khí xiết chặt.



      Trữ Hy nhanh chóng nhìn thoáng qua Điền chưởng quầy cùng bọn hạ nhân trong đại sảnh, lại nhìn qua hai gã người hầu vẫn đứng bên người , trong mắt ánh lên tia dị sắc. Bọn họ nhìn qua có vẻ rất tốt, rất bình thường, nhưng trong mắt lại có tia dại ra.



      hay rồi, chúng ta đều quá mức tập trung, quên mất trong sương phòng lầu hai còn có người, xem ra có kẻ thừa lúc chúng ta chú ý vào ván cờ bàn, thổi vào phòng loại dược cực kỳ hiếm thấy, mùi vị, làm chúng ta bị phân tâm. Dù thời gian cực kỳ ngắn nhưng cả ta và ngươi đều hề phát ra, lại thừa lúc lấy bức họa, đủ thấy người này võ công có thể chúng ta bậc.” Trữ Hy mặt đanh lại, hướng về Giang Dĩ Bác . Trong số những người ở đây, Giang Dĩ Bác là có võ công cao nhất, thứ nhì là , Trương Quang Duệ cùng Trữ Thiên Kỳ võ công chỉ đủ để phòng thân, nhưng ngay cả Dĩ Bác cũng phát giác ra chỉ có thể giả thuyết như vậy?



      “Kẻ nào dám làm càn như vậy?” Trữ Thiên Kỳ trong lòng cực kỳ tức giận. Võ công của quả thực phải cao lắm, nhưng mà cũng hề thấp! Người bình thường thể ở chỗ nhiều người như vậy, lấy bức tranh, ngoại trừ như Trữ Hy , cũng nghĩ ra khả năng nào khác.



      Giang Dĩ Bác xoay người nhìn về phía sương phòng, trong mắt tỏa ra sát khí làm người khác kinh hãi, mặc kệ là ai, nếu có can đảm lấy đồ vật trước mặt , phải có khả năng hứng chịu tức giận của .

      ……..



      Bên trong Ỷ Lệ lâu, Phong Tình bộ dạng vui vẻ, bàn tay vuốt lên bức họa lẽ ra ở trong Đệ Nhị lâu, khuôn mặt thanh nhã toát lên ý cười.



      nữ nhân thông minh, ha ha, ngươi làm cho ta xuất ý nghĩ giam giữ ngươi lại bên người.” Lời ra nhàng, ôn nhu, khuôn mặt tươi cười của lại càng xán lạn! Hai gã nam tử vừa bước vào nhìn thấy liền ngây người, theo chủ tử nhiều năm như vậy, bọn chưa từng thấy chủ tử cười vui vẻ như thế? Còn có… Chủ tử tự mình xuất thủ lấy bức họa về. Rốt cuộc trong đó vẽ cái gì?



      “Tham kiến chủ tử” Hai gã nam tử khom người hành lễ với Phong Tình.



      Phong Tình xem bức tranh bàn như bảo bối, nhàng quấn lại, khuông mặt tươi cười cũng lập tức biến mất, quay người lại, chỉ còn nét vô tình lãnh đạm: “Sao rồi?”



      “Đúng như chủ tử dự liệu, Giang Dĩ Bác vừa phát , lập tức khám xét toàn Đệ Nhị lâu, ngoài sương phòng bọn thuộc hạ ngồi, còn có ba sương phòng khác cũng có người ngồi, cộng thêm bọn thuộc hạ, tổng cộng 11 khách nhân.” nam tử giọng trầm cung kính đáp.



      “Hai người thuộc hạ vừa ra khỏi Đệ Nhị lâu liền có người theo dõi.” Nam tử còn lại, mặt đen như than, cũng cung kính tiếp lời. Vừa vừa nghĩ chủ nhân liệu quả là như thần, mặt càng lên vẻ sùng kính.



      Phong Tình khẽ nhếch khóe miệng, cười nhạt, Giang Dĩ Bác nhất định chịu để yên, dựa vào năng lực của ta, cùng lắm là ngày mai nhất định truy ra ai động thủ:” Truyền lệnh xuống, bảo người của Vô Tình Các chuẩn bị sẵn sàng.” Vậy sao chứ? có khả năng lấy bức họa còn sợ Giang Dĩ Bác tìm tới cửa sao?



      “Chủ nhân, Giang Dĩ Bác này…” Nam tử mặt đen hơi chần chừ , nhưng nhìn thấy ánh mắt sắt bén của Phong Tình liền ngậm miệng lại, chuyện của chủ tử, đến lượt bàn luận: “Thỉnh chủ tử trách phạt”



      Tên còn lại nhìn vẻ mặt tuấn lãng nhưng giận dữ của chủ nhân, thầm than tiếng, cũng quỳ xuống: “Chủ tử, Chiến Nhất thay Chiến Nhị thỉnh phạt.”



      Theo chủ thử lâu như vậy, bọn hiển nhiên biết được cái gì nên , cái gì . Chiến Nhị hôm nay phạm vào điều tối kỵ của chủ tử, xem ra thể tránh khỏi bị phạt, chi bằng tự thỉnh xử phạt, còn có thể được xử hơn.



      Nhưng mà… Giang Dĩ Bác này… , cũng khó trách Chiến Nhị lo lắng! Giang Dĩ Bác tuy chưa từng hành tẩu giang hồ, nhưng ngũ đại thế gia cùng giang hồ phải liên quan.



      Giang Dĩ Bác có phong thái nhàng, thanh thoát của bậc quân tử, lại đứng đầu Giang gia, đệ nhất thế gia trong thiên hạ, chắc chắn phải có năng lực phi phàm. Hơn nữa người người đều biết ra tay hề nhân từ. Nghe còn có thân võ công xuất thần nhập hóa, cho tới bây giờ chưa ai từng thử qua.



      Người này thông minh tuyệt đỉnh, rất ít người dám cùng đối đầu. Thế mà chủ tử ngay tại địa bàn của , lấy bức họa kia? đó đồng nghĩa với việc tuyên chiến cùng Giang Dĩ Bác. Năng lực của chủ tử thế nào, bọn họ trong lòng đều hiểu, nhưng Giang Dĩ Bác cũng phải là kẻ dễ đối phó. Nếu cứ như vậy trực tiếp đối đầu, chỉ e là lưỡng bại câu thương (cả hai bên đều thương tổn)



      “Ta cần kẻ lắm miệng bên người, thứ ta cần là kẻ biết phục tùng, gọi Chiến Tam tới thay thế vị trí của Chiến Nhị.” Phong Tình lạnh lùng .



      “Chủ tử…” Chiến Nhị quỳ mặt đất liền thốt lên tiếng, sắc mặt trắng bệch.



      Chiến Nhất mặt tối sầm lại, nhưng lại lên tiếng: “Chủ tử có cần thuộc hạ triệu tập những người khác đến ?”



      cần” khuôn mặt tuyệt mỹ lộ ra tia tà ý, Giang Dĩ Bác, ta cũng muốn cùng ngươi đấu lần xem sao. Nhưng mà, trước khi Giang Dĩ Bác tìm tới, phải gặp Thủy Băng Tuyền



      Trương Quang Duệ lấy tốc độ nhanh nhất, chạy vào sương phòng của Thủy Băng Tuyền, nhưng trong phòng có ai cả, liền vội vã chạy ra bên ngoài.



      “Biểu tiểu thư đâu rồi?” tiện tay giữ lại tỳ nữ, lo lắng hỏi.



      “Thiếu gia…” Tỳ nữ bị nắm lấy tay cực kỳ kinh ngạc, đôi mắt mở to, khuôn mặt đỏ ửng, thiếu gia nắm lấy tay của nàng!



      “Biểu tiểu thư đâu rồi?” Trương Quang Duệ hít sâu hơi, lấy lại bình tĩnh, buông tỳ nữ kia ra, trầm giọng hỏi.



      “A…” Tiểu nha hoàng nhìn thấy sắc mặt biến sắc của thiếu gia làm cho bối rối.



      “Ta hỏi ngươi biểu tiểu thư ở đâu? Ngươi có nghe thấy hả?” Trương Quang Duệ cho tới bây giờ chưa từng gấp gáp như vậy, cũng biết vì sao? Chỉ là trong lòng muốn nhanh chóng tìm được Tuyền Nhi, sau đó… sau đó hỏi nàng vì sao lại che dấu chính mình! Còn có… Vì sao ngay cả là biểu ca của nàng mà nàng cũng lừa gạt?



      “Biểu…biểu…tiểu thư……về…nhà rồi …ạ.” Nhìn thấy thiếu gia trước nay chưa hề giận giữ nhưng bây giờ lại tỏ vẻ nóng nảy đến vậy, mặt tỳ nữ lên tia căng thẳng, lắp bắp trả lời.



      Cái gì? Về nhà? “Chuyện khi nào? Vì sao ta hay biết?” Trương Quang Duệ lớn tiếng chất vấn tiểu nha hoàn vô tội hiểu tình.



      Tiểu nha hoàn nét mặt sợ hãi: “Ô…Ô…Thiếu gia, nô tỳ…nô tỳ biết. Biểu tiểu thư vừa quay về liền bẩm báo vơi lão thái gia, muốnn trở về nhà.” Vừa nước mắt trực tuôn trào, hôm nay thiếu gia bị sao vậy?



      Trương Quang Duệ vừa nghe xong, liền chạy về hướng hậu viên, ông nội phải để cho Tuyền Nhi ở lại trong phủ thời gian sao? Vì sao Tuyền Nhi hôm nay đột ngột đòi trở về? Là vì sao? Sợ biết nàng có tài năng kinh người sao?



      “Thiếu gia…” Trương Quang Duệ để đến tên hạ nhân ngăn cản phía bên ngoài, đẩy cửa xông vào phòng, nhìn thấy lão gia gia ngồi phẩm trà dừng bước: “ông nội”



      Lão gia gia đặt chén trà xuống, kinh ngạc nhìn Trương Quang Duệ, là chuyện gì mà làm cho Quang Duệ có bộ dạng gấp gáp thế này?



      “Là chuyện gì vậy? Quan Duệ, giống ngươi chút nào?” Khuôn mặt đày nét nhăn của Trương lão gia đạm nhiên, hờ hững hỏi.



      “Ông nội, vì sao Tuyền nhi lại trở về?” Trương Quang Duệ hỏi thẳng vấn đề trong lòng.



      “Tuyền Nhi trở về sao? Con bé trở về nhà là lẽ thông thường, có gì đúng chứ?” Trương lão gia tuy già nhưng ánh mắt vẫn lên nét tinh tường.



      có gì đúng… Quang Duệ biết, quấy rầy ông nội, Quang Duệ xin phép cáo lui.” Trương Quang Duệ bình tĩnh trở lại, thầm nghĩ, đúng vậy, Tuyền nhi trở về là chuyện tất nhiên, Thủy Phủ mới là nhà của nàng. Ở đây, cùng lắm chỉ là,,, nơi để nàng tới chơi hai ngày. Nhưng mà…Tuyền nhi, vì sao lại chọn ngay lúc này trở về?

      ………..



      Thủy Băng Tuyền ngồi trong xe ngựa nhắm mắt dưỡng thần, yên lặng nghe tiếng móng ngựa gõ lốc cốc đường…



      Hương Hàn thoáng nhìn qua Thủy Băng Tuyền, vì sao tiểu thư lại về phủ lúc này?



      “Hương Hàn muốn hỏi ta vì sao lúc này lại hồi phủ phải ?” Thủy Băng Tuyền mở mắt nhìn về phía Hương Hàn.



      “Hương Hàn quả rất thắc mắc ạ” Hương Hàn thành trả lời.



      Thủy Băng Tuyền chỉ thản nhiên cười , cũng trả lời, nàng hồi Thủy phủ mới có thể tự do làm chuyện mình thích, Đông Uyển từ xuống dưới đều là địa bàn của nàng.



      Quan trọng hơn nữa là có kẻ khác đến quấy rầy, trải qua ngày hôm nay, nếu nàng còn ở lại Trương phủ, chắc chắn bị làm phiền đến chết! chỉ mình Trương quang Duệ mà cả những kẻ khác nữa. Nhưng nếu nàng trở về Thủy phủ, có thanh danh “tốt đẹp” của Thủy Băng Tuyền trước kia, những người đó muốn tới tìm nàng cũng phải tự suy nghĩ lại…



      tóm lại câu, nàng rất lười, nếu phải bắt buộc, nàng muốn động não! Nàng muốn trải qua những ngày tháng nhàn nhã tự do tự tại, thích bị quấy rầy. Xem ra, phải nhanh chóng bồi dưỡng thêm vài người có năng lực để mình được nhàn hạ chút ít.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :