1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không] Manh phi đãi gả - Lạc Tùy Tâm(144c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tatimyli

      tatimyli Active Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      184
      Chương 15: Thị nữ

      Edit: Soc


      Nắng chiều quá chói chang, Thủy Băng Tuyền lười biếng nằm giường nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ. Gió thổi nhè từng cơn mát mẻ, lá cây cuốn theo gió xào xạc. Trong Đông Uyển có rất nhiều hoa, hương thơm nhàn nhạt lan tỏa khắp gian, tuy sang hè nhưng tiết trời vẫn dễ chịu như trước! Thủy Băng Tuyền uể oải nhắm mắt, yên lặng nằm nghe tiếng gió. Hôm qua, sau khi từ Ỷ Lệ lâu trở về, nàng cũng dò hỏi gì về nguồn gốc của Hương Hàn vì nàng biết, mỗi người đều có quyền giữ lấy bí mật của riêng mình! Thứ nàng cần chính là người có thể làm cho nàng hài lòng, sẵn sàng tin tưởng, hơn nữa phải có đủ khả năng để giải quyết tốt số chuyện, chứ phải chỉ đơn thuần là tỳ nữ bình thường hầu hạ cuộc sống hằng ngày.
      “Tiểu thư, Thủy lão gia mời người đến phòng khách.” Hương Hàn với Thủy Băng Tuyền, rồi bước đến bên cạnh chậu rửa mặt, tẩm ướt khăn.
      Thủy Băng Tuyền cũng mở mắt, nhận khăn rửa mặt từ tay Hương Hàn, đôi môi đỏ mọng khẽ thở dài. Quyết định đưa Hương Hàn về ngày hôm qua, nàng thực rất hài lòng. Cảm giác với Hương Hàn rất khác khiến cho nàng bớt phải lo lằng phần nào.
      “Ồ?” Cha của Thủy Băng Tuyền tìm nàng? có chuyện gì quan trọng mà cứ đến làm phiền!
      “Đúng vậy, quản gia vẫn còn đứng ngoài cửa.” Đôi mắt bình tĩnh của Hương Hàn khẽ chớp, hôm qua, từ khi nàng theo Thủy Tam tiểu thư trở về, Thủy Băng Tuyền chỉ để lại cho nàng câu: Ta mang ngươi về vì ngươi rất hợp ý ta. Từ hôm nay trở , ngươi là não trái của ta, có thể giải quyết những chuyện vặt vãnh để ta đỡ phải sử dụng não phải!
      Tuy rằng nàng hoàn toàn hiểu “não phải”, “não trái” theo ý tiểu thư là gì. Nhưng chung chung nàng cũng hiểu, Thủy Tam tiểu thư này muốn “đào tạo” nàng, xem ra, Tam tiểu thư này đúng làm câu đó hóc búa! Hoàn toàn khác với những lời đồn đại bên ngoài.
      “Trời hôm nay rất thích hợp để ngủ!” Về Thủy Toa Lâm, nàng chẳng thèm quan tâm, đối với nàng, ông ta chỉ là nam nhân tầm thường như bao người khác, suốt đời chạy theo vòng danh lợi mà đánh mất cả bản thân mình.
      Hương Hàn nhìn những bóng cây xanh mát dưới ánh mặt trời, thời tiết thực rất đẹp: “Vậy tiểu thư nghỉ ngơi lát nữa .” Ý mắc kệ quản gia bên ngoài.
      “Ừ, chuyện của Đông Uyển phiền ngươi rồi.” Ngày hôm qua sau khi nàng đưa Hương Hàn về, sắc mặt của tiểu nương Thính Lan kia rất đặc sắc!
      “Hương Hàn hiểu.” Ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống, nếu phải nàng đứng trước mặt Thủy Tam tiểu thư, nàng cũng tin Thủy Băng Tuyền lại là nữ nhân đáng sợ như vậy! Có điều, nàng đáng sợ nhưng cũng rất lười biếng, mặc kệ tất cả mọi chuyện! Bởi vì chuyện thứ như này, nàng đều coi như nhìn thấy.
      “Còn nữa, cần phải giải thích chuyện gì, chỉ cần ngươi có thể tiếp tục, ta cũng để cho ngươi thiệt.” Thứ nàng muốn là cuộc sống thoải mái, những chuyện hao tâm tốn sức này có người làm hộ, sao mà thích? Ha ha, nàng quyết định, chắc chắn phải huấn luyện Hương Hàn thành “máy tính chuyên dụng” của mình!
      Hương Hàn im lặng, tuy vẫn cảm thấy tính cách của tiểu thư có gì đó rất mơ hồ! Nhưng… nàng thể nào tưởng tượng được, đời lại có nữ nhân như vậy? Sao nàng lại tin tưởng mình như vậy, cho mình giải quyết toàn bộ chuyện mà nàng lười làm? Nàng sợ người khác có tâm địa xấu với mình hay sao?
      “Hương Hàn.” cầm chiếc quạt trong tay khẽ phẩy phẩy, giọng hờ hững của Thủy Băng Tuyền vang lên.
      “Vâng.” Hương Hàn nhìn người khép mắt, trong lòng thầm nghi ngờ người nằm giường kia! Suy cho cùng, nàng ta là loại người như thế nào?
      Mái tóc dài như mây, đen tuyền thả xuống bên cạnh, mắt phượng dài nhắm, hàng mi cong cong như cánh quạt, đôi môi đỏ còn giữ lại đường cong lạnh lùng! Dáng vẻ như thể mọi chuyện nàng đều biết !
      “Đừng phụ kỳ vọng của ta dành cho ngươi nhé?” Mắt khẽ hé mở, con ngươi đen láy nhìn thẳng vào Hương Hàn, môi mấp máy từng lời như thổi gió lạnh vào tận xương tủy người đối diện. Thoáng rùng mình hoảng hốt, nàng phải người có gia thế tầm thường, tại sao khi đối diện với những lời nhàng này lại có cảm giác sợ hãi trào lên từ tận đáy lòng? Ngơ ngẩn nhìn Thủy Băng Tuyền, lúc sau, Hương Hàn mới lên tiếng: “Xin tiểu thư .”
      “Ta quan tâm ngươi đến từ đâu? hỏi tại sao ngươi lại xuất trong thanh lâu? Nhưng ngươi tự nguyện muốn bán cho ta, như vậy mọi ý muốn của ta, ngươi phải đặt lên hàng đầu, ngoài các việc ta giao, ngươi muốn làm gì, ta cũng quản! Nhưng điều kiện đầu tiên là được để ta là phiền muội suy nghĩ… Nghĩa là ngươi phải dùng mọi khả năng của mình để giải quyết công việc. Nếu , ngươi nên an phận mà ở bên cạnh, chăm sóc đồ ăn thức uống, cuộc sống sinh hoạt thường ngày của ta. Tất cả đều phải cố gắng hết sức!” Nàng muốn có chiếc máy tính giúp mình bớt những lo toan mệt nhọc chứ phải loại vi rút chuyên phá hoại máy. Nếu Hương Hàn thể tự hiểu biết được giá trị của bản thân, ngầm hiểu được ý của chủ nhân, khiến cho nàng thất vọng, vì đâu phải ai cũng có thể tự nhận mình xứng với giá tiền kia! Có lẽ, với nhiều người, năm nghìn hai là số tiền lớn, nhưng phải ai cũng có thể muốn nghỉ việc mà cho phép của nàng! Đây là tin tưởng và cũng là tôn trọng của nàng! Mong Hương Hàn có thể hiểu .

      Hương Hàn cắn chặt môi, quỳ sụp mặt đất. Đây là lần thứ hai nàng quỳ trước mặt tiểu thư! Người Trầm gia từ trước tới nay luôn luôn giữ chữ tín, lời gói vàng. Từ khi quỳ xuống ngày hôm qua, nàng hiểu được, Thủy Băng Tuyền là chủ nhân của mình, nàng cam tâm tình nguyện dốc hết sức lực vì người!
      “Hương Hàn hiểu !” Tuy tiểu thư che giấu vẻ vô tình trong lời nhưng lại khiến nàng vô cùng cảm phục! Gặp được chủ tử như vậy, âu cũng là số mệnh của nàng! Dù nàng ra khỏi Trầm gia nhưng lòng tin của nàng dành cho Trầm gia thấm vào xương tủy, lúc nào cũng tận tâm tận lực với Trầm gia. Nhưng từ hôm ấy, Trầm Hương Hàn nàng còn là người Trầm gia nữa, mà là người của Thủy Băng Tuyền!
      “Được rồi, mà còn nữa, ta cũng thích nhìn em phải quỳ xuống, sau nàu cần phải làm những chuyện như vậy.” Thủy Băng Tuyền nhắm mắt lại, những điều nàng muốn đều hết.
      “Vâng.” Hương Hàn đứng lên

      “Ngươi gì?” Thủy Toa Lâm nghe câu trả lời từ quản gia, lửa giận trong lòng cháy bừng bừng. Sáng sớm hôm nay, phòng ghi chép bẩm báo, hôm qua tam tiểu thư lấy ra năm nghìn lượng bạc, nghe đâu là để mua nữ tử ở thanh lâu, mang về Đông Uyển làm thị nữ. Điều này như giáng đòn vào đầu ông. Năm nghìn hai lượng bạc để mua nữ tử thanh lâu? Vậy còn ra thể thống gì? Với Thủy phủ mà , năm nghìn hai phải con số lớn, nhưng cũng hề ! Hơn nữa lại còn dùng để mua người hầu? Nàng ta có biết, năm nghìn hai có thể mua được bao nhiêu người hâu ?
      “Tam tiểu thư nghỉ trưa, dặn bất cứ ai cũng được làm phiền!” Quản gia dè dặt nhìn sắc mặt của lão gia dưới lần.
      “Vớ vẩn, nàng muốn làm loạn hay sao!” Đứa con này từ trước đến nay hề thân thiết với ông, chỉ ỷ lại được mẹ nàng nuông chiều mà coi trời bằng vung. Bây giờ ngược lại, mẹ nàng vì chuyện của con mà chết, vậy đành, còn để lại cho ông ít rắc rối. Bây giờ, khắp nơi trong kinh thành, có ai chưa nghe đến tin đồn về Thủy phủ cơ chứ? Ngày tổ chức lễ tang, ràng Trương phủ ngầm giúp nàng ta được gả cho Lục hoàng tử. Nàng ta những nhận lấy ân huệ này, mà còn khiến cho Lục hoàng tử bị mất mặt! Tuy cũng lấy lại được chút danh dự, nhưng chuyện đông vui Thủy phủ đắc tội Lục hoàng tử, cả kinh thành ai biết! Đây chính là mưu của Trương phủ sao? Để giữ lại thể diện của Tuyền Nhi mà ngại dạy cho nàng ta đắc tội Lục hoàng tử để rồi Thủy phủ của ông nhận ít lời ra tiếng vào! Hừ! Ông tưởng rằng, Trương phủ dành thánh chỉ quý báu kia cho nàng chứ? ra, mọi chuyện đều nằm trong tính toán của Trương phủ! Nhưng… kì lạ điều tại sao con lại ngoan ngoãn nghe lơi Trương phủ như vậy? Thậm chí cả Lục hoàng tử cũng gạt ?

    2. tatimyli

      tatimyli Active Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      184
      Chương 16: Thị nữ (2)
      Edit: Soc

      “Lão gia…” Nhị phu nhân và tam phu nhân vừa vào phòng khách, thấy Thủy Toa Lâm nổi trận lôi đình.

      “Sao thế? Quản gia?” Nhị phu nhân nhìn lướt qua Thủy Toa Lâm rồi quay sang phía quản gia. Bà nghe , Thủy Băng Tuyền dám dùng năm nghìn hai trăm lượng bạc để mua nữ tử thanh lâu về làm thị nữ? Trong lòng thầm nghĩ, Thủy Băng Tuyền đúng là sống trong nhung lụa quen thân! Năm nghìn hai trăm lượng? Lá gan của nàng ta cũng !

      “Đúng là nghịch nữ, còn coi người làm cha như ta ra cái thá gì.” Thủy Toa Lâm gầm lên, mặt tái mét.

      Nhị phu nhân thấy vẻ phẫn nộ của Thủy Toa Lâm, khẽ động mắt, vốn tưởng rằng Thủy Băng Tuyền này vô hại, ai ngờ nàng ta dám đắc tội với cả Lục hoàng tử. Có khi bây giờ quý phi nương hận nàng đến nghiến răng nghiến lợi ấy chứ. Nàng ta ở Thủy phủ đúng là tai họa.

      “Lão gia, người cũng đừng ức giận, từ tính cách Tuyền Nhi như vậy, khi đại tỷ còn sống nâng nàng như nâng trứng, hứng nàng như hứng hoa, giờ đại tỷ vừa ra , nếu chỉ vì năm nghìn hai trăm lượng mà phạt Tuyền Nhi, truyền ra ngoài người ta bàn ra tán vào nhiều chuyện hay.” Tam phu nhân lần đầu tiên lên tiếng bênh vực Thủy Băng Tuyền. Bây giờ, Thủy Băng Tuyền đối với bà ta còn có chút giá trị lợi dụng, bây giờ chưa nên động đến nàng!

      “Muội muội rộng lượng! Lão gia, ta cũng nghĩ như muội ấy.” Nhị phu nhân cắn răng , Thủy phủ thể lại truyền ra ngoài chuyện gì xấu nữa, trước tiên cứ để cho nàng ta hả hê thời gian. Đợi đến ba tháng sau, Ngọc Nhi được gả cho Bát hoàng tử, bà “chỉnh” nàng ta cũng muộn!

      “Hai vị phu nhân phải.” Thủy phủ thể xảy ra thêm bất kì chuyện gì nữa. Ít nhất cũng phải đợi đến đại hôn của Ngọc Nhi kết thúc rồi quay lại xử lý chuyện của Tuyền Nhi.

      “Lão gia, nhị phu nhân, tam phu nhân, bên ngoài có người của Trương phủ phái đến, là Lão thừa tướng muốn đưa Tam tiểu thư về Trương phủ thời gian.” Người thủ vệ bước vào bẩm báo.

      Hàng lông mày của Thủy Toa Lâm nhăn lại thành đường thằng. Trương gia muốn đưa Tuyền Nhi về phủ thời gian? Ông ta , Trương phủ dành cho nghịch nữ kia những gì tốt đẹp nhất. Trước kia bọn họ chẳng mấy khi ngó nghiêng đến Thủy Băng Tuyền, bây giờ Trương Thanh Thanh mất rồi lại quay sang ngọt nhạt với nàng ta!

      “Lão gia, để Tuyền Nhi đến Trương phủ thời gian cũng tốt, nghĩ lại xem, chuyện chung thân đại của Tuyền Nhi cũng phải sắp xếp cho đàng hoàng, mà ở Trương phủ, phải nàng còn có biểu ca sao? Có khi ở cùng với nhau thời gian, hai người họ tâm đầu ý hợp, Tuyền Nhi lại được gả vào Trương phủ sao?” phải Trương phủ muốn bảo vệ nàng ta sao? Vậy ôm nàng về phủ mà bảo vệ .
      Vậy… Thủy Toa Lâm nhìn lướt qua Nhị phu nhân, trong lòng cũng rất đồng tình với ý kiến của nàng, với điều kiện của Tuyền Nhi giờ, thực rất khó tìn được nhà thông gia thích hợp. Nếu nàng được gả vào Trường phủ, đối với Thủy phủ mà , đây cũng phải chuyện tệ hại gì! Lẽ nào đây là ý kiến của Trương phủ?

      “Lập tức cho người đến bẩm báo với Tam tiểu thư.” Có điều… tính tình của Tuyền Nhi rất hiểu, Trương phủ chịu nhận nàng sao? Dù sao Trương Quan Duệ cũng là tài tử nổi danh kinh thành, tương lai vô cùng rộng mở! Hơn nữa, mối quan hệ với Lục hoàng tử cũng rất tốt, có chịu lấy Tuyền Nhi?

      Đông Uyển

      “Thính Lan tỷ, hiểu Tam tiểu thư nghĩ gì vậy? Lại để cho nữ tử thanh lâu thay thế chức tì nữ thân cận của tỷ…” Mama đầu bếp và Thính Lan là đồng hương, Thính Lan rất nghe lời nàng, trước kia nàng cũng nhận được ít lợi ích từ chỗ Thính Lan! Bây giờ vừa đẹp trở thành quản gia của Đông Uyển, ngoài tiểu thư ra, Thính Lan là người có quyền lớn nhất. ngờ, giữa chừng lại xuất nữ tử ở thanh lâu thay chỗ Thính Lan. Hơn nữa, nghe Tiểu Song , mua nàng ta về mất những năm nghìn hai trăm lượng bạc! Nghĩ vậy, họ vừa ao ước, vừa đố kị… Năm nghìn hai hả! Với số tiền đó, có thể sống cả đời chỉ có ăn, nằm! Mọi người hầu đều phải nghe theo mệnh lệnh của Hương Hàn nhưng trong lòng tức nghẹn bụng.

      Mặt Thính Lan tối sầm lại, nàng theo tiểu thư nhiều năm như vậy, ngờ tiểu thư lại đuổi nàng ! Tuy rằng đôi lúc nàng rất sợ tính cách của tiểu như, thậm chí trong lòng còn thầm coi thường số hành động của tiểu thư, nhưng ngoài việc phải căng thẳng đối mặt với tiểu thư, nàng là người điều khiển nửa Đông Uyển. Bây giờ… Hương Hàn kia lại để cho nàng dọn dẹp vườn hoa!

      “Thính Lan tỷ, tỷ tin van xin tiểu thư chút , biết đâu tiểu thư lại thay đổi quyết định chừng.” Tiểu Song dè dặt .

      “Quên , lời tiểu thư , nhất định thay đổi.” Nghĩ đến tính cách hỉ nộ vô thường của tiểu thư, Thính Lan gạt .

      “Các ngươi làm việc, tất cả tụ họp lại ở đây làm gì?” Hương Hàn thờ ơ đưa mắt quét vòng rồi dừng lại người Thính Lan. Thảo nào tiểu thư muốn đổi nàng, thân là thị nữ thân cận bên cạnh tiểu thư mà ngay cả nhìn cũng dám nhìn thẳng! Nhưng trong lòng lại tự cho mình là thanh cao, nàng mà có thị nữ như vậy cũng đuổi từ lâu rồi!

      “Hương… Hương Hàn tỷ.” Tiểu Song sợ hãi kêu lên.

      “Quyết định là của tiểu thư, các ngươi muốn là có thể thầm rỉ tai nhau được sao?” Hương Hàn nghiêm nghị.

      “Vâng, Hương Hàn tỷ, chúng em dám nữa.” Tiểu Song vội lên tiếng.

      còn lần sau.”

      “Cảm ơn Hương Hàn tỷ.” Tiểu Song lôi theo Thính Lan im lặng hề hé răng nửa lời và mama đầu bếp giận dữ bất bình nhưng dám lên tiếng, vội vã rời khỏi hoa viên.

      Nhìn ba người bọn họ rời khỏi, Hương Hàn thầm nghĩ: Những người này, trừ Tiểu Song ra, nàng cho bọn họ cơ hội, nếu đuổi bọn họ . Tiểu thư chẳng thèm để tâm đến những chuyện như này, cách khác, những chuyện như này đáng để cho tiểu thư phải để ý đến, vậy nên mới có xuất của nàng. Vậy chắc là nếu đuổi họ , tiểu thư cũng có ý kiến gì?

      “Hương Hàn nương.” người hầu chậm chạp chạy tới, đằng sau là người trông rất giống quản gia.

      Hương Hàn quay lại, là người canh cửa! Hôm qua nàng gặp : “Có chuyện gì?”

      “Đây là quản gia của Trương phủ, lão gia muốn tôi đưa ông ấy đến gặp Tam tiểu thư.” dám nhìn Hương Hàn. Nghe Hương Hàn nương này là Tam tiểu thư từ thanh lâu mua về! Chắc chắn là rất xinh đẹp rồi.

      Trương phủ? Hương Hàn thận trọng quan sát người vừa đến. Ông ta tầm bốn mươi tuổi, dáng người hơi mập, vẻ mặt hiền lành hề vênh váo, kiêu ngạo.

      “Xin chào Trương quan gia, Hương Hàn là thị nữ của tiểu thư, biết Trương quản gia muốn gặp tiểu thư có việc gì?”

      “Hương Hàn nương khách sáo rồi, lão nô theo lời của lão gia, tới đón tiểu thư về phủ vài ngày.” Trương quản gia cũng liếc mắt nhìn Hương Hàn cái, thầm đánh giá, đây là thị nữ mà Thủy tiểu thư dùng năm nghìn hai trăm lượng bạc mua từ thanh lâu về? Tuy phải là đại mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành nhưng cũng có khí thế lạnh lùng, trầm tĩnh. Có điều, năm nghìn hai… là cái giá hơi quá!

      Đón tiểu thư đến Trương phủ? Vậy là bây giờ phải đánh thức tiểu thư dậy sao? Hương Hàn thầm cân nhắc trong chốc lát rồi lên tiếng: “Trương quản gia, nếu có việc gì gấp, mời đến phòng khách uống tạm chén trà, đêm qua tiểu thư ngủ ngon, vừa mới chợp mắt được lúc. Nếu …”

      “Vậy cũng được, lão nô cũng có việc gì quan trọng, trước khi trời tối đưa tiểu thư về phủ là được, nên quấy rầy tiểu thư nghỉ ngơi.” Trương quản gia lập tức .

      “Được, vậy mời Trương quản gia.”

      Hương Hàn tự tay pha ấm trà, đặt mặt bàn: “Để quản gia phải chờ lâu ngại. Chắc Trương lão gia phải nhớ tiểu thư lắm nên mới bảo quản gia đón tiểu thư?”

      Trương quản gia gật gật đầu: “Đúng vậy, lão gia thực rất nhớ tiểu thư.” Thực ra, đến ông cũng thấy rất lạ lùng. Nhiều năm nay lão gia hỏi đến thế , với cháu cũng lạnh nhạt chứ đâu mấy mặn mà. Nhưng sau khi đại tiểu thư gặp chuyện may, lão gia tự mình tới Thủy phủ, sau khi trở về rất nhớ cháu ! Bữa trưa hôm nay, bỗng nhiên lão gia gọi ông đến, bảo ông tới Thủy phủ đón người.

      “Vậy Trương quản gia ngồi lát, Hương Hàn xem tiểu thư dậy chưa?” Người đời đều biết, Trương lão thừa tướng tài trí hơn người, đức cao vọng trọng, nhưng sau khi xảy ra chuyện Tĩnh Vương gia làm phản để ý đến việc đời, việc người nữa! Có điều, chưa từng nghe qua, lão thừa tướng quý gì tiểu thư? Vậy mà bây giờ…

      “Nếu tiểu thư chưa tỉnh, Hương Hàn nương cũng đừng đánh thức, lão nô chờ ở đây là được.” Đại tiểu thư vừa qua đời, mẹ con tình sâu nghĩa nặng, mấy hôm nay ổn là phải? Trương quản gia thầm than tiếng.

      Hương Hàn nhàng mở cửa, nhìn Thủy Băng Tuyền nhắm mắt nghỉ ngơi, tay phe phẩy chiếc quạt: “Tiểu thư, quản gia Trương phủ theo lệnh của Lão thừa tướng đến đón tiểu thư về Trương phủ vài ngày.”

      Trương phủ? Cây quạt trong tay Thủy Băng Tuyền ngừng lại…
      “Đến đây lúc nào?”

      “Hai khắc (30p) trước.”

      “Em chuẩn bị chút .” phải Lão thừa tướng vốn màng đến thế sao? Vậy lần này…

      chuẩn bị xong xuôi rồi ạ.”

      Thủy Băng Tuyền mở mắt, trong con ngươi đen láy có ý cười, Hương Hàn thực làm gì tốt nấy!: “Ừ! tệ! Trẻ dễ bảo.”

      “Cảm ơn tiểu thư.”

      “Với ta bây giờ, biểu của em tệ, nhưng… Hương Hàn, em nhất định phải nhớ cho kĩ, đây chẳng qua chỉ là tạm thời chuyển giao cho em, sau này, em phải cố gắng hết sức mới đuổi kịp bước chân của ta.” Nếu muốn sống sót ở thời đại này, lại được sống như ý nguyện, cần phải hiểu chính mình để chiến thắng những người xung quanh mà phải chịu khuất phục! Nàng là Thủy Băng Tuyền, Thủy Băng Tuyền tự do giống như cơn gió, dù có ở thời đại nào, kể cả cổ đại như giờ, nàng mãi mãi chịu giam cầm! Mà muốn làm được điều đó, trừ việc hiểu mọi chuyện xảy ra, nàng phải cố gắng, hết sức cố gắng…

      Hương Hàn khẽ rùng mình, ngẩng đầu về phía Thủy Băng Tuyền biết ngồi dậy từ bao giờ, nhìn ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của tiểu thư, nghiêm túc gật đâu!

    3. tatimyli

      tatimyli Active Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      184
      Chương 17: Trương phủ
      Edit: Soc

      Vốn phủ thừa tướng ở gần hoàng cung trong kinh thành, nhưng từ khi lão thừa tướng từ quan về ở , màng chính triều đình phủ đệ chuyển tới bên bờ sông Thanh Lăng ngoại thành. Bờ bên kia của sông Thanh Lăng chính là kinh đô Đông Lăng, cư dân lên đến mấy trăm vạn!
      Đương kim thiên tử Trữ Sí là vị vua minh cơ trí, nhưng điều mọi người tán tụng nhất về ông chính là từ khi đăng cơ đến nay, ông luôn cố gắng cân bằng thế lực của Ngũ đại thế gia. Hơn nữa, để các vị hoàng tử vì tranh giành ngôi vị hoàng đế mà xảy ra chuyện huynh đệ tương tàn, ông sớm phong vương cho các hoàng tử, mỗi người tự cai quản phương…
      Đó là vì sao, dưới lãnh đạo của ông, mức sống của Thanh Lăng hoàng triều rất hưng thịnh, phồn vinh, muôn dân trăm họ được an cư lạc nghiệp.
      Nhưng thời gian trôi qua, cho dù có là vua cũng là con người, cũng phải già theo năm tháng… Bây giờ Sí đế còn trẻ, quốc bộn bề, long thể sớm lực bất tòng tâm, chuyện truyền ngôi cũng vô cùng cấp bách, nhưng Sí đế có tám hoàng tử và hai công chúa! Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử đều chết yểu, ba vị hoàng tử được phong vương, giờ còn lại ba vị hoàng tử!
      Đông vương: Tam hoàng tử Trữ Thiên Vinh, mười năm trước được phong vương ở phía Đông!
      Tây vương: Tứ hoàng tử Trữ Thiên Hoành, năm năm trước được phong vương ở phía Tây!
      Nam vương: Ngũ hoàng tử Trữ Thiên Dung, ba năm trước được phong vương ở phía Nam!
      Theo lời tổ tiên Thanh Lăng hoàng triều truyền lại, khi lập đủ bốn vương chọn thái tử kế vị! Bốn phía có ba vương, còn thiếu vị Bắc vương nữa. Nhưng phía Bắc quanh năm thiên tai liên miên, muôn dân lầm than… là nơi tập trung những người nghèo khổ bần cùng nhất Thanh Lăng hoàng triều, cũng là nơi khiến Sí đế đau đầu mất ngủ nhiều nhất!
      Cũng vì thế mà mãi vẫn có ai được phong vương tới đây, vì cái ghế Bắc vương gia này rơi xuống đầu ai, người đó đều bất mãn! Vậy nên phong Nam vương xong lâu mà ngôi vị Bắc vương vẫn còn để trống!
      Tuổi tác Sí đế cao nhưng ba vị hoàng tử ở kinh thành vẫn chưa được phong vương! Lần lượt là Lục hoàng tử Trữ Thiên Kỳ, Thất hoàng tử Trữ Thiên Hợp, Bát hoàng tử Trữ Thiên Khang. Theo lý mà , chắc chắn trong ba vị hoàng tử này được chọn. Nhưng trong ba người này, ai là người thừa kế ngôi vua? Ai là người bị phong làm Bắc vương? Mấy điều này cũng là chuyện mà già trẻ lớn bé trong kinh thành thầm phỏng đoán?
      Xét về bề ngoài, Lục hoàng tử nổi hơn so với hai hoàng tử còn lại! Vì đính hôn từ khi bảy tuổi, vị hôn thê là người vô học “ngực vết mực”, tính tình được chiều chuộng sinh hư…
      Mà hôn ước này cũng khiến cho khắp dưới kinh thành đều tiếc mãi thôi cho Lục hoàng tử.
      Hôn ước này thành cũng là Thủy tam tiểu thư, thành cũng là Thủy tam tiểu thư…
      Khi Lục hoàng tử hai mươi bảy tuổi, Thủy tam tiểu thư cũng hai mươi, nếy thể nên duyên, hủy hôn âu cũng là điều thể tránh khỏi…
      Việc hủy hôn giữa Lục hoàng tử và Thủy tam tiểu thư khiến cho Đại phu nhân đồng ý, lấy cái chết ra phản đối, cũng khiến cho phủ thừa tướng lần nữa cuốn vào chuyện thế gian, thậm chí lấy ra cả thánh chỉ của tiên hoàng, trở thành vở kịch hấp dẫn cho người trong kinh thành xem…
      Nhưng kết quả lại khiến cho người ta thầm than dứt, dù hôn ước được hủy như ý nguyện, rất hợp tình hợp lý vì Thủy tam tiểu thư thực cũng xứng với Lục hoàng tử, việc Lục hoàng tử hủy hôn có thể tha thứ được. Nhưng tội thiếu nghĩa khí mà Tam tiểu thư trách móc vẫn đổ đầu của
      Bây giờ, việc hủy hôn này xảy ra như mạch nước ngầm khiến cho khí của kinh thành sôi sục cuồn cuộn. Tên tuổi của Lục hoàng tử cũng lớn hơn Thất hoàng tử và Bát hoàng tử nhưng quyết định của vua vẫn chưa thể phỏng đoán được! Mà Ngũ đại thế gia cũng rất để ý đến vị vua tương lai này, phải biết rằng vua nào, triều thần nấy, huống hồ bọn họ là những gia tộc lớn sống trong quyền thế? Ai tiếp cận được người ngồi ngôi báu cũng là điều tốt cho gia tộc mình…

      Bước lên cầu thang, Thủy Băng Tuyền đưa mắt đánh giá phủ đệ trang trọng trước mắt! Cổng chào hình rồng, khí thế hiên ngang phi phàm, mặt tấm biển đỏ chữ đen viết hai chữ “Trương phủ” mạnh mẽ!
      Cổng lớn đỏ thẫm có hai người hầu đứng chờ, vừa thấy Thủy Băng Tuyền lập tức cung kính hành lễ: “Tiểu nhân bái kiến tôn tiểu thư*.”
      (*Tôn tiểu thư: Ý chỉ cháu ngoại của lão gia)
      “Tôn tiểu thư, chắc lão gia đợi ở phòng khách chờ tiểu thư đến, mời.” Quản gia hơi khom lưng kính cẩn với Thủy Băng Tuyền.
      Thủy Băng Tuyền hạ mắt, theo những thông tin nàng nghe ngóng được khi vừa tới đây, Trương phủ này cũng mấy coi trọng Thủy Băng Tuyền! Vậy tại sao bây giờ lại như thế này?
      “Tiểu thư?” Hương Hàn mang theo túi sau Thủy Băng Tuyền.
      “Ừ, vào thôi, để ông ngoại chờ lâu làm cho Thủy Băng Tuyền được quý mà lo sợ rồi!” Trong lòng thầm sắp xếp lại những thông tin từng thăm dò được, Thủy Băng Tuyền khẽ tươi cười, cho dù là lòng quan tâm hay có mục đích riêng, nàng vẫn phải thử lần!
      “Tuyền Nhi…” Vừa bước vào cửa, Thủy Băng Tuyền bị giọng trầm thấp gọi lại, hơi nghiêng người, nàng đưa mắt nhìn nam tử mặc y phục trắng đứng hành lang đưa lưng về phía mặt trời chiều, khuôn mặt tuấn tú đối diện nàng nở nụ cười bình tĩnh. Áng mây hồng sau lưng như tô đậm ánh hào quang quanh người , tỏa ra thứ ánh sáng rung động lòng người.
      “Biểu ca.” Thủy Băng Tuyền khẽ gật đầu, tướng mạo của Trương Quan Duệ này cũng tệ, có vẻ nhã nhặn thư sinh, dưới ánh chiều tà lại thanh cao như cúc, quả là mỹ nam tử hiếm thấy! Nhưng suy nghĩ trong đôi mắt đen thẳm kia nàng cũng bỏ qua! Chắc hẳn, cũng cảm thấy khó hiểu trước thay đổi của nàng.
      Thủy Băng Tuyền này rất lạ lùng với Trương Quan Duệ, trong trí nhớ của , Thủy Băng Tuyền luôn mặc y phục có màu sắc sặc sỡ, tuy xinh đẹp nhưng thiếu vẻ nhã nhặn.
      Nhưng bây giờ, vẫn là y phục tím rực rỡ như trước, tôn lên thân thể thướt tha của nàng nhưng còn vẻ tầm thường như trước. Gương mặt trang điểm cầu kỳ nhưng lại như được bao bọc bởi lớp màng bí , khiến người khác thể hiểu … Chân mày tỉa gọn gàng song đôi mắt phượng vẫn có thứ gì đó mông lung, làm cho người ta thực biết nàng nghĩ gì…
      “Sao Tuyền Nhi vào nhà?” Lão thừa tướng biết Thủy Băng Tuyền vừa đến liền ra đón.
      “Ông ngoại.” Thủy Băng Tuyền lãnh đạm hành lễ với lão thái gia.
      “Ông nội.” Trương Quan Duệ bước hành lang, lòng thầm nghĩ tới ánh mắt châm biếm của Tuyền Nhi… Chẳng lẽ nàng trách sao?
      “Nào, vào nhà uống trà, nghỉ ngơi chút .” Lão thừa tướng cũng để ý đến vẻ lãnh đạm của Thủy Băng Tuyền, gọi nàng vào nhà! Đây là cháu ruột suy nhất của ông, ông coi thường nàng như trước kia nữa. Vì con ông cũng được, vì Tuyền Nhi còn mẹ bảo vệ cũng được, bây giờ ông già rồi, làm hết sức cũng chỉ có thể bảo vệ nàng được ba phần!
      Ngồi trong phòng khách thanh lịch, tao nhã, nha hoàn pha loại trà hảo hạng nào đó.
      “Tuyền Nhi, cháu ở đây thời gian, ra ngoài thăm thú với biểu ca, muốn gì cứ với ông ngoại.” Lão thừa tướng đặt chén trà trong tay xuống, ngồi ghế căn dặn Thủy Băng Tuyền.
      Thủy Băng Tuyền nghiêng đầu nhìn thoáng qua Trương Quan Duệ ngồi bên cạnh: “Tuyền Nhi đâu dám làm phiền biểu ca còn bận rộn, ông ngoại cứ yên tâm, Tuyền Nhi tự mình giải khuây kiếm vui được.” Trương Quan Duệ và Thủy Băng Tuyền cũng chẳng mấy thân thiết. Bỗng trở nên ôn hòa có phải là quá muộn ?
      Đôi mắt đen của Trương Quan Duệ chợt sáng: “Tuyền Nhi trách biểu ca trước đây quan tâm tới Tuyền Nhi sao?” vẫn nhận ra ý châm biếm của Tuyền Nhi!
      “Muội có vậy đâu? Biểu ca, huynh tự cảm thấy xấu hổ sao?” Chân mày của Thủy Băng Tuyền khẽ nhếch lên, toàn thân tỏa ra ý chế giếu thản nhiên.
      “…” Trương Quan Duệ nghẹn lời.
      “Ha ha, Tuyền Nhi, bây giờ ông mới biết Tuyền Nhi lại thẳng tính như vậy đấy!” Lão thừa tướng bật cười, thấy cháu trai mà mình rất quí thốt nên lời, là cao hứng, chuyện này có khi chỉ có mình Tuyền Nhi làm được. Nếu… Quan Duệ có thể thích Tuyền Nhi tốt, để Tuyền Nhi gả cho Quan Duệ, ông cũng bớt phải lo lắng.
      Trương Quan Duệ cười nhạt, ông nội nghĩ gì, cũng hiểu được đôi phần… Lại nhìn lướt qua Thủy Băng Tuyền, Tuyền Nhi bây giờ và Tuyền Nhi từng biết khác xa nhau. Nhưng…. muốn động lòng, đến mức muốn cưới nàng? Điều ông muốn thực rất khó, Tuyền Nhi cũng phải mẫu người mà thích… Tuy nàng bây giờ cũng hơi khiến ngạc nhiên, nhưng chỉ với chút ít đó…
      Thủy Băng Tuyền nhìn lão thừa tướng, ra là vậy…

    4. tatimyli

      tatimyli Active Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      184
      Chương 18: Thuyền hoa
      Edit: Soc

      “Tiểu thư, người làm gì vậy?” Hương Hàn mang bát cháo nấm tuyết* vào, thấy Thủy Băng Tuyền ngồi trước bàn.

      Thủy Băng Tuyền trả lời câu hỏi của Hương Hàn, chỉ tỉ mỉ vẽ tranh.

      Hương Hàn đặt bát lên mặt bàn, bước tới bên cạnh Thủy Băng Tuyền, thấy bức tranh của tiểu thư hơi ngạc nhiên!

      “Hương Hàn, chúng ta ra ngoài thôi.” Ha ha, nàng nghĩ ra các kiếm tiền rồi.

      “Vâng.” Hương Hàn lại nhìn bức tranh kia lần nữa: “Tiểu thư, đây là người vẽ?” Bức tranh rất kì lạ, nếu nàng nhầm kia chắc là y phục! Nhưng…

      “Em nhìn hiểu?” Thủy Băng Tuyền cẩn thận hoàn thành những chi tiết cuối cùng, những y phục này đều là do nàng tự thiết kế, trong mắt ánh lên vẻ hài lòng, đây mới là y phục hợp với Thủy Băng Tuyền! Vân y phường thể cho nàng thứ nàng muốn, vậy sao tự mình thiết kế chứ?

      phải… Nhưng…” Hương Hàn biết phải miêu tả như thế nào, lần đầu tiên nàng thấy bức tranh như tiểu thư vẽ.

      “Nhưng gì?”

      “Nhưng cảm thấy rất lạ.” Cách tiểu thư vẽ tranh rất đặc biệt, ít nhất là nàng chưa từng nhìn thấy!

      “Biết thế, vậy đó vẽ gì?”

      “Y phục?”

      “Vậy là được, để người ta nhận mặt bức tranh có cái gì là được rồi.” Nàng vẽ xấu, chỉ là bút lông thực rất khó dùng.

      “Vâng.”

      Nhìn Thủy Băng Tuyền cuộn bức tranh lên, Hương Hàn vội lấy vải buộc lại.

      “Tiểu thư, kia là cháo phòng bếp làm riêng cho người, người nếm thử chút .”

      , lên phố .” Thủy Băng Tuyền chẳng thèm nhìn bát cháo, bước ra khỏi phòng.



      Gió thổi nhàng, mặt trời rực rỡ, trời xanh trong gợn mây, thời tiết rất đẹp khiến cho lòng người cũng vui vẻ, phấn chấn, Thủy Băng Tuyền kéo mành kiệu lên nhìn cảnh sắc bên ngoài, trong lòng thầm khen mãi…

      “Tiểu thư, phía trước là đường lớn, tiểu thư muốn dừng kiệu ở đâu?” Giọng của Hương Hàn vọng qua tấm mành mỏng.

      “Vậy dừng ở đây .”

      “Vâng.” Bốn gã phu kiệu dừng bước, Hương Hàn bước lên đỡ Thủy Băng Tuyền xuống kiệu.

      Thủy Băng Tuyền nhìn phía trước chút, cất bước lên. Nàng vẫn chưa toàn toàn quen thuộc với thói quen sống ở đây! Dù sao nàng sống ở đại suốt hai mươi mấy năm, mọi thứ ở đây hoàn toàn xa lạ.

      Bên bờ sông Thanh Lăng, liễu xanh rủ bóng, sông gần kinh thành nên có rất nhiều thuyền bè qua lại. chiếc thuyền đẹp có vị công tử trông cũng đến nỗi nào và nương xinh đẹp ngại ngùng e lệ bên cạnh

      Thủy Băng Tuyền lại ngẩng đầu nhìn thời tiết ngày hôm nay, khó trách, trời đẹp như vậy, những người ngồi nhà nhàn rỗi đến mốc meo còn tìm vui phen nữa là những cặp uyên ương phong tình?

      Giữ sông có con thuyền hoa* lớn, vô cùng tinh xảo, đầu mũi thuyền có nam tử mặc y phục đen, tóc cài ngọc trâm. Gió thổi phần phật tung bay mái tóc đen, phong thái ấy tựa như thần tiên lạc xuống phàm trần. Ngũ quan tuấn khôi ngô, y phục đen tuyền những che khí chất của mà còn tô thêm vẻ khoan thai sang trọng. Đôi mắt rung động lòng người sáng rực khiến cho người ta muốn chìm vào trong đó. Tay áo dài, phất phơ trong gió như bức họa đẹp. Khí chất xuất trần làm cho nam thanh nữ tú dọc dòng sông đều nhìn đến ngơ ngẩn. Sau lưng người cung kính cúi hầu.

      (*Thuyền hoa: Thuyền được trang trí lộng lẫy)

      Vân Tại Viễn ngồi trong khoang thuyền, môi còn có nụ cười đùa giỡn, ngón tay thon dài phe phẩy chiếc quạt giấy, đôi mắt chứa suy nghĩ sâu xa nào đó, liếc nhìn La Y cái rồi chuyển sang người đứng đầu mũi thuyền: “Dĩ Bác, sao hôm nay ngươi lại rảnh rỗi ra ngoài vậy? Mấy lần mời người đều bị từ chối cả.”

      Nam tử đứng đầu mũi thuyền hơi ngoái đầu lại, nhìn lướt qua ánh mắt sáng rực của Vân Tại Viễn: “Vân thiếu gia nhớ Giang mỗ như vậy sao?”

      “Ha ha, Dĩ Bác, vài ngày gặp, thực rất nhớ đấy!” Vân Tại Viễn hạ mắt, nửa nửa giả . Từ sau hôm xảy ra chuyện ở Thủy phủ, chưa từng gặp lại Giang Dĩ Bác, chuyện của La Y cũng thấy sốt ruột nhưng cũng biết việc này phải vội vã lắm. Vốn muốn hỏi ý kiến của Dĩ Bác, ngờ, người này lại liên tục từ chối lời mời của . Tưởng rằng hôm nay lại bị từ chối, ngờ bỗng nhiên Dĩ Bác lại xuất .

      Giang Dĩ Bác mỉm cười , ánh mắt quay lại với dòng sông, tất nhiên hiểu Vân Tại Viễn vội vã tìm có chuyện gì, sở dĩ từ chối gặp cũng có dụng ý riêng…

      Vân Tại Viễn ngồi trong khoang thuyền, bên cạnh là nữ tử vô cùng xinh đẹp, khuôn mặt thanh nhã, làn da trắng hồng, đôi mắt như nước sáng rực mà trong suốt, nét đẹp mềm mại, thanh nhã. Nàng chính là Vân La Y.

      “Giang đại ca, hiếm khi thấy ca ca muội nhớ huynh như vậy, huynh cũng đừng đứng ngoài đó nữa, vào đây ngồi .” Vân La Y dịu dàng .

      “La Y lên tiếng, chẳng lẽ Giang mỗ lại nghe theo?” Giang Dĩ Bác mỉm cười, khom lưng vào trong khoang thuyền.

      “Ha ha, là nể mặt La Y hả.” Vân Tại Viễn cười to.

      “Giang đại ca, mời.” Cánh tay nhắn của Vân La Y đưa chém rượu cho Dĩ Bác vừa ngồi xuống.

      Giang Dĩ Bác cười nhạt, nhận chén rượu, ngửa cổ uống cạn: “La Y lòng muốn gả cho Lục hoàng tử?”

      Vân La Y hơi ngẩn ra, má hồng lên: “Giang đại ca thấy hợp?”

      Vân Tại Viễn thấy Giang Dĩ Bác vào thẳng nội dung chính như vậy cũng ngồi ngay ngắn lại, nghiêm chỉnh nhìn Giang Dĩ Bác: “Dĩ Bác, chúng ta quen nhau từ , giao tình của hai nhà cũng tệ, ngươi cũng thấy La Y lớn lên, việc này ngươi có ý kiến gì ?”

      Giang Dĩ Bác tự rót tự uống, nâng chén: “Tại Viễn, về việc này, tự ngươi biết nhất, sao cần ta ra nữa chứ?”

      Vân Tại Viễn nghe xong những lời này khẽ hạ mắt, trầm ngâm lúc lâu, khuôn mặt tuấn tú còn có lo lắng kì lạ: “Chính vì ta hiểu nên mới muốn biết ý kiến của ngươi.” Sao lại biết ý tứ của Dĩ Bác, Trữ Thiên Kỳ tất nhiên là tệ, coi như là cũng có năng lực, tham vọng, nhưng đây phải chuyện làm ăn mà là hạnh phúc cả đời của La Y, vậy nên thể lựa chọn!

      “Ca ca.” Vân La Y khó hiểu nhìn vẻ mặt của Vân Tại Viễn, trong lòng hơi băn khoăn, ý của Giang đại ca và ca ca là gì? đồng ý với hôn của nàng và Thiên Kỳ sao?

      Thở dài cái, Vân Tại Viễn nhìn ra ngoài khoang thuyền: “La Y, muội lòng muốn gả cho Lục hoàng tử?” Tuy câu trả lời sớm biết nhưng vẫn muốn hỏi lại lần nữa, gả vào hoàng thất phải là chuyện hay! Hẳn nàng cũng ?

      Đôi mắt Vân La Y mở to, sau đó cúi cúi đầu, nhất thời cả khoang thuyền chìm vào trong yên lặng!

      biết thời gian trôi qua bao lâu, Vân La Y mới từ từ lên tiếng: “Muội mãi mãi quên được lần đầu tiên nhìn thấy huynh ấy, lần đầu tiên huynh ấy chậm rãi nở cười với muội, ca ca, muội hiểu, với địa vị của Vân gia chúng ta, cần gả vào hoàng thất muội cũng có thể tìm được hạnh phúc. Trước khi gặp huynh ấy, La Y chưa từng bao giờ có suy nghĩ muốn gả vào hoàng thất cả, nhưng… bây giờ La Y muốn trở thành thê tử của huynh ấy, cho dù… cho dù huynh ấy hề muội như huynh ấy vẫn thể ! Chỉ cần muội cố gắng, muội cho huynh ấy thấy những gì tốt đẹp nhất của muội.”

      “La Y, đây là lựa chọn của muội?” Giang Dĩ Bác bình tĩnh hỏi lại lần nữa.

      “Vâng, Giang đại ca, La Y hối hận.” Chỉ cần trở thành thê tử của nàng thỏa mãn rồi, nàng chỉ muốn được gả cho .

      Vân Tại Viễn nhìn Vân La Y chăm chú, nhưng miệng lại với Giang Dĩ Bác: “Ta chỉ có thể tác thành cho nguyện vọng của La Y.” Vậy cũng có nghĩa là Vân gia ủng hộ Trữ Thiên Kỳ.

      Giang Dĩ bác thầm than, môi có nụ cười nhạt: “Nếu quyết định như vậy, ta cũng nhiều, nào, uống rượu .” chiêu này của Trữ Thiên Kỳ thực tệ, dễ dàng có được hậu thuẫn của Vân gia.

    5. tatimyli

      tatimyli Active Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      184
      Manh phi đãi gả

      Quyển 1: Sóng gió nổi lên

      Chương 19: Đệ nhị lâu

      Edit: Boringrain ( beta lại)


      Thủy Băng Tuyền mang theo Hương Hàn chậm rãi đường, vừa nhìn ngắm người lại , vừa đánh giá các cửa hàng hai bên.

      Ở đây vậy mà thương nghiệp rất phát triển, thương nghiệp phát triển nghĩa là cuộc sống của người dân cũng ổn định theo.

      Trấn an dân chúng chính là loại trừ được nguồn gốc của bất ổn xã hội, dân chúng yên ổn làm ăn có chuyện gây phản loạn, mà dân chúng gây phản ngôi vị hoàng đế mới vững chãi, có điều… Ngôi vị hoàng đế về tay ai đây? Theo tình hình tại, cũng chỉ có Lục hoàng tử, Thất hoàng tử và Bát hoàng tử là có khả năng tranh vị.

      Thất hoàng tử Trữ Thiên Hợp có gì nổi bật, so với Lục hoàng tử nổi danh khắp chốn, có vẻ thua kém nhiều. Nghe thích kết giao, hành hờ hững, rất ít khi xuất ở chỗ đông người, số người từng gặp qua càng nhiều.

      Mẫu thân của Lục hoàng tử chỉ là nô tỳ thấp bé ở hoán y cục, biết vì nguyên nhân gì lại được sủng hạnh, còn mang long thai. Nhưng sau khi sinh hạ Trữ Thiên Kỳ bao lâu, còn chưa kịp hưởng cái gọi là mẫu bằng tử quý chết nguyên do. Trong cung, người nương tựa, biết chọn cách sống thầm, lặng lẽ, quả là người thông minh!

      Còn Bát hoàng tử Trữ thiên Khang là con trai của Hiền phi nương nương, trong tứ phi. Hiền phi là trưởng nữ của Lễ bộ thị lang, dưới bà còn có hai người đệ đệ, đều giữ chức vụ quan trọng trong triều, hậu thuẫn mạnh mẽ đủ để cùng Lục hoàng tử tranh vị. Hơn nữa, Trữ Thiên Khang là hoàng tử nhất, rất được hoàng thượng thương . Nhưng kỳ lạ là Trữ Thiên Khang cùng Trữ Thiên Hợp giao tình vô cùng thân thiết, chứ lạnh nhạt như đối với Trữ Thiên Kỳ.

      So với vị Bát hoàng tử được sủng ái, nuông chiều từ bé, Lục hoàng tử quả có khí thế của bậc đế vương. Hơn nữa, chỉ có thực lực mà còn có hậu thuẫn của quý phi nương nương mẫu thân, người đứng đầu tứ phi, phẩm vị chỉ thấp hơn hoàng hậu. Người ngoài ai cũng ngầm xem là Hoàng đế tương lai…

      “Tiểu thư.” Hương Hàn cắt đứt dòng xuy nghĩ của Thủy Băng Tuyền.

      “Có chuyện gì?”

      “Tiểu thư có muốn nghỉ ngơi chút ạ?” vừa , Hương Hàn vừa chỉ vào tửu lâu hoa lệ phía trước.

      Thủy Băng Tuyền ngẩng đầu nhìn thoáng qua, tráng lệ, ít nhất cũng tương đương với nhà hàng năm sao ở đại, chỉ khác là ở đây xây theo lối kiến trúc cổ, còn ở đại là những tòa nhà cao tầng.

      “Đệ nhị lâu” Thấy những chữ lớn viết tấm biển sơn son, mặt Thủy Băng Tuyền lên nét hứng thú khó gặp? Đệ nhị lâu? Cái tên này là thâm thúy!

      “Vào trong xem sao.”

      “… Thủy tam tiểu thư… Mời…Mời vào…” Tiểu nhị vừa thấy Thủy Băng Tuyền vào liền giật mình sửng sốt vài giây, nhưng rồi lập tức phản ứng, cung kính tiếp đón. Vừa vừa liếc mắt nhìn gã tiểu nhị khác. Gã này nhanh chóng gật đầu rồi chạy ra hậu đường.

      Thủy Băng Tuyền hạ mắt, xem ra ở kinh thành, rất ít người biết Thủy Băng Tuyền. Đúng là nổi tiếng.

      ra là khách quý đến, Tam tiểu thư lâu lắm mới thấy, mời hướng này…” gã trung niên, mập mạp nhanh chóng chạy ra vừa tươi cười vừa đưa tay chỉ lên lầu tỏ ý mời. Đây chắc là chưởng quầy.

      Thủy Băng Tuyền đưa mắt đánh giá đại sảnh vòng, có rất nhiều bàn trống, lại thấy nhiều người vì xuất của nàng mà kinh ngạc. Đôi mắt chuyển nhanh, liền : “Hôm nay ngồi ở đây !” rồi để ý đến sắc mặc của chưởng quầy, nàng trực tiếp đến cái bàn trống.

      Cái gì? Chưởng quầy sửng sốt lát mới phản ứng lại, Thủy tam thiểu thư chưa bao giờ ngồi trong đại sảnh! Sao hôm nay lại…

      “…A… Chẳng hay tiểu thư muốn ăn điểm tâm hay là dùng trà?” Nhìn thoáng qua phản ứng của những vị khách khác, chưởng quầy thầm than khổ, Thủy tam tiểu thư này nổi tiếng vui buồn thất thường, chỉ e đến lúc đó nàng lại đắc tội với các khách nhân khác

      “Cứ như cũ mà làm” dù sao nàng cũng đói bụng lắm, ăn cái gì cũng như nhau, nàng chỉ muốn xem khẩu vị của Thủy Băng Tuyền ngày trước ra sao.

      “Dạ, xin tiểu thư đợi chút” Chưởng quầy cung kính rồi lui ra.

      Các khách nhân bên trong đại sảnh lần lượt phục hồi tinh thần, thỉnh thoảng lén liếc mắt về Thủy Băng Tuyền đánh giá.

      Đúng lúc này, Lục hoàng tử Trữ Thiên Kỳ thân y phục rực rỡ cùng hai gã hầu từ ngoài tiến vào, làm người trong sảnh sợ ngây ngẩn trong chốc lát rồi cùng đứng dậy hành lễ “Tham kiến lục hoàng tử”

      Trong mắt bọn họ đều toát lên vẻ hiếu kỳ cùng hứng thú, trong lòng thầm nghĩ: “Trò hay đây! ngờ hôm nay lại cùng lúc gặp hai người nổi danh vừa mới hủy hôn này! biết Thủy Băng Tuyền có gây chuyện gì nữa hay ?

      cần đa lễ” Trữ Thiên Kỳ vừa vừa tùy ý vung tay áo ý bảo mọi người đứng dậy, cũng hề liếc mắt về phía đại sảnh.

      “Tạ ơn Lục hoàng tử”

      Ánh mắt mọi người lại tập trung vào Thủy Băng Tuyền cùng Trữ Thiên Kỳ, chỉ sợ bị nhỡ mất trò hay.

      “Lục hoàng tử…” Trữ Thiên Kỳ thấy Thủy Băng Tuyền ngồi đó, nhưng hai gã sau lại thấy.

      Vốn Trữ Thiên Kỳ muốn thẳng lên lầu, nhưng cảm thấy bầu khí ở đại sảnh có chút khác thường, hơi quay đầu lại, vừa thấy Thủy Băng Tuyền, khuôn mặt tuấn tú liền ra tia ngoài ý muốn. Ở kinh thành, chạm phải nàng ta cũng phải là điều gì kỳ quái, kỳ quái chính là vì sao nàng ta lại ngồi ở đại sảnh? Nhìn bộ dạng thản nhiên tự đắc của nàng, Trữ Thiên Kỳ hơi hơi nhíu mày, Thủy đại phu nhân chỉ vừa mới qua đời, nàng ta lại vội ra ngoài chạy loạn!

      “Lục hoàng tử…” chưởng quầy vừa từ trong ra, thấy Lục hoàng tử đứng đó, theo quán tính liền nhìn qua Thủy Băng Tuyền, cảm thấy kỳ lạ! Thủy tam tiểu thư tỏ vẻ như nhìn thấy Lục hoàng tử, sắc mặc cũng thay đổi. Xem ra sau khi từ hôn, Tam tiểu thư thay đổi ít.

      Trong bầu khí xấu hổ, lại có vài vị khách tiến vào, mọi người nhìn xem là ai đến thêm lần nữa kinh ngạc. Người đến ai khác là Vân thiếu gia, Giang thiếu gia, còn có vị Vân La Y tiểu thư nổi danh kia nữa!

      Chưởng quầy thấy Giang Dĩ Bác tới, như trút được gánh nặng, cũng may thiếu gia tới nếu cũng biết phải làm sao.

      “Thiếu gia, Vân thiếu gia, Vân tiểu thư? Chưởng quầy vừa lau mồ hôi vừa tiến lại chào hỏi.

      Vân Tại Viễn cùng Vân La y vừa thấy Thủy Băng Tuyền, mặt liền xuất tia phức tạp giống nhau. Vân La Y liếc nhìn qua Trữ Thiên Kỳ, thấy tỏ ra hờ hững nên cảm thấy an tâm!

      Giang Dĩ Bác nhìn theo ánh mắt của chưởng quầy, thấy Thủy Băng Tuyền ngồi đó, đuôi lông mày khẽ nhúc nhích. định tiến lên chào hỏi bị thanh từ lầu truyền tới cắt ngang…

      “Tuyền nhi” từ lầu hai Trương Quang Duệ cùng Trữ Hy xuống! Hôm nay Vân Tại Viễn mời bọn họ tới gặp mặt, và Trữ Hy vừa đến liền thẳng vào sương phòng, ngờ lại có hạ nhân lên báo Tuyền nhi ở đại sảnh!

      “Biểu thiếu gia” Hương Hàn nhún người hành lễ với Trương Quang Duệ, sau đó lại lui về đứng phía sau Thủy Băng Tuyền.

      “Chưởng quầy, đồ ta gọi sao còn chưa mang ra? Thế nào? Sợ ta có tiền à?” Vô tình chạm mặt là thể tránh khỏi, bọn để ý là chuyện của bọn . Bọn thích cứ nhìn, nàng đếm xỉa đến!

      “Còn mau mang lên cho ta” Thủy Băng Tuyền ưu nhã sửa lại ống tay áo.

      “Tam tiểu thư, lâu gặp, nàng vẫn khỏe chứ?” Trữ Thiên Kỳ lạnh nhạt lên tiếng.

      “Ta tốt lắm, cần ngài để tâm” Lúc này chưởng quỹ nhanh chóng bưng lên bình trà hảo hạng, mấy tên tiểu nhị cũng mang ra mấy thứ điểm tâm thường ngày Thủy Băng Tuyền thích ăn.

      Thủy Băng Tuyền liếc mắt đánh giá đĩa điểm tâm vừa được bưng lên, thoạt nhìn rất đẹp, bài trí hấp dẫn, quả thực có thể kích thích khẩu vị.

      Ánh mắt Trữ Thiên Kỳ lên tia tức giận, Thủy Băng Tuyền này cũng quá đáng, nhường nàng ta, thế mà nàng lại biết điều, cố ý nhìn ?

      “Tuyền nhi, sao muội lại ra ngoài?” Trương Quang Duệ hỏi.

      “Biểu ca, biết đùa, vì sao muội lại thể ra ngoài?” xong, Thủy Băng Tuyền gắp miếng điểm tâm đưa lên miệng khẽ cắn, mùi vị quả tồi, tuy thể sánh với điểm tâm ở đại, nhưng tại hoàn cảnh này, có thể làm ra món điểm tâm như vậy, đầu bếp này cũng tài giỏi.

      Mọi người ngơ ngác nhìn Thủy Băng Tuyền chăm chú thưởng thức điểm tâm bàn. Nàng ta cũng quá kiêu ngạo, Lục hoàng tử còn đứng đó mà nàng ta cứ coi như thấy.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :