1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không] Manh phi đãi gả - Lạc Tùy Tâm(144c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tatimyli

      tatimyli Active Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      184
      Chương 10
      Edit: Soc

      “Bản…”

      “Hoàng Nhi.” Hoàng Ánh Thu chặn lời Trữ Thiên Kì, tươi cười nhìn lão Trương gia: “Thế bá vậy là có ý gì?” Chẳng lẽ nhất định phải ép Hoàng Nhi cưới Thủy Băng Tuyền? Quan hệ này duy trì được cũng là mặt mũi của hoàng thất. Quan trọng nhất là còn đắc tội với Vân gia. Thế lực của Vân gia đứng thứ hai trong Ngũ đại thế gia. Nếu được giúp đỡ cả về sức người lẫn sức của từ Vân gia, nhất định Hoàng Nhi có ưu thế lớn trong cuộc tranh giành ngôi vị sắp tới này!

      Nhưng lão Trương gia đức cao vọng trọng, được văn võ bá quan trong triều tôn kính, cũng có thế lực . Chuyện này…

      Trương lão Thừa tướng vuốt râu, mỉm cười: “Lão hủ chẳng lẽ lại biết nương nương nghĩ gì? tại nếu hoàng gia muốn hủy hôn, lão hủ muốn biết hơn để liệu đường lo cho Tuyền Nhi chứ.”

      Lão hồ ly! Hoàng Ánh Thu thầm cắn răng, nhưng nét cười mặt vẫn rất dịu dàng. Liệu đường? Đây ràng là muốn uy hiếp. ở thế khó xử, bỗng Trữ Thiên Kì lên tiếng.

      “Trương gia đại nhân, tuy Thủy Tam tiểu thư có hôn ước với bản cung. Nhưng bản cung tự biết mình xứng với nàng, kéo dài chỉ làm lỡ làng nhân duyên của Tam tiểu thư, mong Trương gia hiểu cho bản cung.” Lời của Lục hoàng tử làm mọi người dồn hết chú ý vào Thủy Băng Tuyền đứng bên cạnh Trương lão gia. Ít ra Lục hoàng tử cũng để cho nàng ta chút mặt mũi, chứ ai xứng với ai trong lòng mọi người đều biết cả.

      “Vậy là nhất định phải hủy hôn?” Lão Trương gia giận dữ mà bình tĩnh hỏi lại.

      “Trương gia, chuyện này… Hoàng Nhi vậy, bản cung đại diện cho hoàng gia làm theo quyết định của Hoàng nhi. Dù sao, bậc làm cha mẹ chúng ta đều hy vọng con mình hạnh phúc, mong Trương gia hiểu cho.” Hoàng Ánh Thu nhìn lão Trương gia đứng đối diện, kiên định lên tiếng cho con trai mình. Hoàng Nhi quyết dịnh như vậy, bà chỉ khẳng định lại mà thôi!

      Thanh Thanh, xin lỗi, muội vì con mà chẳng màng đến tính mạng! Tại sao ta thể vì khì sao thể vì Hoàng Nhi mà đội bia lưng?

      “Quan Duệ, mang đạo thánh chỉ mà tiên hoàng ban cho lão hủ ra đây.” Lời lão Trương gia vừa ra, mọi người đều hoảng hốt.

      Nghe đồn năm đó Tĩnh Vương gia mang quân ép vua thoái vị. Trương lão thừa tướng dùng dây lưng cứu Tiên hoàng bị Tĩnh Vương uy hiếp. Cũng nhờ đó mà Tiên hoàng mới an toàn thoát hiểm, bình định lại bè đám phản loạn của Tĩnh Vương gia.

      Năm đó vì bảo vệ Tiên hoàng, đứa con trai duy nhất của lão Trương gia vừa thi đỗ Trạng Nguyên, văn võ song toàn, cũng cùng cha chiến đấu với mấy trăm người của Tĩnh Vương gia. Vào thời điểm nguy cấp nhất còn đỡ cho Tiên hoàng nhát kiếm. Cho đến giờ, ông nhược bất kinh phong (弱不经风 – Yếu ớt), quanh năm ở trong phủ tĩnh dưỡng… Để cảm ơn ân tình này cho Trương phủ, Tiên hoàng ban cho Trương lão đạo thánh chỉ đặc biệt: Ngoại trừ làm cho Hoàng Thượng thoái vị và lập Hoàng thượng kế tiếp mọi việc còn lại, bất kì chuyện gì Trương phủ cầu, Hoàng gia nhất định phải nghe theo… Vậy mà bây giờ lão Trương gia lại sử dụng thánh chỉ quý báu này vì chuyện hôn nhân của Thủy Băng Tuyền? Chuyện này…

      Hoàng Ánh Thu thay đổi sắc mặt, bà ngờ Trương phủ lại coi trọng Thủy Băng Tuyền đến vậy… ra điều mà Hoàng Thượng sợ chính là Trương phủ đưa ra đạo thánh chỉ này, vậy nên mới bảo bà được đắc tội với Trương phủ.

      Sắc mặt Trữ Thiên Kì tái xanh, ai dám nhìn. cũng ngờ lão Trương gia làm vậy. Nếu đưa ra đạo thánh chỉ này, cưới cũng phải cưới! ra đây là điều Quan Duệ ngầm báo cho trước!

      Trương Quan Duệ liếc nhìn Thuỷ Băng Tuyền, ông nội đưa ra đạo thánh chỉ này có ý gì, cũng , ít ra cũng có thể thực ước nguyện lớn nhất của ! Tuy và cha cho rằng, ép Trữ Thiên Kì cưới Tuyền Nhi phải là chuyện tốt! Nhưng… ông nội lo rằng, nếu bỏ qua cơ hội lần này, sợ rằng Tuyền Nhi muốn tìm đám tốt cũng dễ dàng gì, hơn nữa lại có thể thành toàn tâm nguyện của Tuyền Nhi – cũng là di nguyện của Thanh Thanhh!

      Giang Dĩ Bác khẽ nhếch miệng mỉm cười, Quan Duệ đưa ra đạo thánh chỉ này, đối với Trữ Thiên Kì mà , cũng gây ra đả kích . Nhưng ai bắt sinh ra ở hoàng gia đâu? Liếc mắt thấy Nghiêm lão gia và Tam phu nhân, ánh mắt tràn đầy hứng thú! Mọi việc hôm nay xảy ra đúng như dự tính, rất vui.

      Sắc mặt Vân Tại Viễn khó chịu kém gì Trữ Thiên Kì! ra Trương phủ định liệu trước! tiếc cả đạo thánh chỉ kia! Vậy La Y phải làm sao bây giờ?

      Trong lòng mọi người đều tiếc thay cho Lục hoàng tử…

      Bỗng giọng nhàng nhưng có uy lực như sấm rền vang lên trong phòng khách Thủy phủ, khiến người ta choáng váng.

      “Ông ngoại, Lục hoàng tử rất đúng! ta quả xứng với Tuyền Nhi, người nên vì người đàn ông như vậy mà lãng phí đạo thánh chỉ này.” Thủy Băng Tuyền ngẩng đầu nhìn về phía chiếc quan tài. Kết quả này được định liệu sẵn, nếu nàng lên tiếng, Lục hoàng tử thể cưới Thủy Băng Tuyền! Như vậy cũng lấy lại mặt mũi cho Trương phủ rồi.

      Đối với Trương Thanh Thanh, mục đích của bà cũng đạt được! Nếu nàng ra chỉ vì cục diện ngày hôm nay, bà thành công rồi dù vẫn phải than tiếc vài câu, nhưng nàng lòng muốn gả cho Lục Hoàng tử. Nàng là nàng, phải là con của bà ấy! Vậy nên cuộc sống của nàng phải là do nàng quyết định.

      Chậm rãi ngẩng đầu lên, nàng nhìn nam tử đối diện, Trữ Thiên Kì, trong lòng khẽ cười thầm. Chẳng trách Thủy Băng Tuyền lòng điên cuồng vì !

      Cẩm bào màu trắng, viền cổ tay và cổ áo màu vàng trang nhã. Khuôn mặt tuấn tú, mày kiếm đen rậm đàng hoàng, đôi mắt to, có thần, nhưng sắc mặt rất tệ, vừa nhìn là biết lửa giận bừng bừng trào dâng trong lòng , có điều… dù sắc mặt này có tái xanh vẫn hề ảnh hưởng đến hào quang rực rỡ tỏa ra xung quanh! Đó là khí chất cao quý trong trẻo, lạnh lùng nhưng cao ngạo của hoàng gia, hơn nữa, diện mạo cũng rất tuấn…

      Nàng cho 61% so với tiêu chuẩn!

      “Tuyền Nhi?” Lão Trương gia kinh ngạc nhìn Thủy Băng Tuyền. Đây phải là cái kết mà nàng vẫn mong muốn sao? Tại sao lại cự tuyệt?

      Trương Quan Duệ cũng thấy khó hiểu. ra những lời nàng hôm qua là lòng, phải trong lúc tức giận, bây giờ mới hiểu được. Chỉ là tại sao bây giờ Tuyền Nhi muốn gả nữa? Có phải vì nàng đau lòng trước cái chết của ? Nếu bỏ qua cơ hội này, chỉ sợ mai sau hối hận cũng kịp! Đây là việc chung thân đại của đời người, nàng…!

      Thủy Băng Tuyền nhàng bước tới vài bước, đứng trước mặt Trữ Thiên Kì: “Lục hoàng tử, đúng như mong ước của người, bước ra khỏi cánh cửa Thủy phủ, quan hệ giữa Lục hoàng tử và Thủy Băng Tuyền tan thành mây khói, hôn này kết thúc, chúng ta còn ràng buộc gì với nhau.” Bây giờ là Thủy Băng Tuyền từ chối , phải là từ chối Thủy Băng Tuyền! Nếu Trương Thanh Thanh hiểu được điều này, biết có cảm thấy được an ủi phẩn nào ?

      Thể diện của Trương phủ cũng lấy lại được mà mặt mũi của Thủy Băng Tuyền cũng bị ảnh hưởng

      Mà… với ước nguyện từ lâu của nam nhân này, đây có thể chuyện đáng ăn mừng!

      “Tuyền Nhi… ” Vẻ bình tĩnh mặt lão Trương gia biến mất, Tuyền Nhi có hiểu mình làm gì ?

      Thủy Băng Tuyền quay lại, mỉm cười: “Ông ngoại, tục ngữ , dưa chín ép – ngọt, hôn ước của Tuyền Nhi và Lục hoàng tử chỉ là Nguyệt lão vì trăng thanh gió mát ngủ gật nên buộc nhầm dây tơ hồng, khi tỉnh lại tất nhiên phải tháo ra. Vậy nên mới có chuyện ngày hôm nay, mẹ con hiểu nên mới có có về. Nhưng chắc chắn mẹ hy vọng Tuyền Nhi được hạnh phúc. Nếu hôm nay Tuyền Nhi được gả cho Lục hoàng tử, mai sau Tuyền Nhi thực hạnh phúc sao?”

      “Nhưng…..”

      “Tuyền Nhi biết Tuyền Nhi còn trẻ.” Nàng liếc mắt nhìn Trữ Thiên Kì, con ngươi đen láy có chút lạnh lùng: ” Nhưng người chịu thiệt trong cuộc hôn nhân này phải Tuyền Nhi mà là Lục hoàng tử……”

      “Cái gì?” Trữ Thiên Kì thốt lên, những gì Thủy Băng Tuyền hôm nay, thực làm cho kinh ngạc vạn phần!

    2. tatimyli

      tatimyli Active Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      184
      Chương 11
      Edit: Soc

      “Lục hoàng tử quả quyết như vậy có phải là chưa từng nghĩ tới chuyện phải cưới Băng Tuyền về nhà ? Nếu vậy tại sao phải đợi đến tận bây giờ mới hủy hôn? Nam tử hán, đại trượng phu, có chuyện nên làm, nhưng cũng có chuyện được làm! Chỉ cần có quyết tâm lập tức hành , vừa nhanh lại vừa gọn – đó cũng là Lục hoàng tử khiến người người tôn trọng. Vậy mà chuyện chịu trách nhiệm với Tuyền Nhi, Hoàng tử lại dùng hết lời này đến lời khác biện hộ, hết cách này đến cách khác làm chậm trễ hôn cùng với ta. Cho tới tận bây giờ, khi người ta hai mươi tuổi, hoàng gia mới cầu hủy hôn! Những gì người thiệt chỉ là hôn ước ? Nhưng còn lời hứa giữa mẹ ta và Quý phi nương nương sao! Mẹ ta yếu đuối, vốn hiểu được chuyện này mà phải trả giá bằng sinh mệnh của mình, cũng khiến cho Quý phi nương nương còn mặt mũi nào để gặp mẹ ta. Lục hoàng tử đâu phải chỉ là người bình thường, Lục hoàng tử là người đại diện cho hoàng gia. Mà hoàng gia nếu cũng chỉ bội bạc như vậy chẳng phải phụ lòng thiên hạ, phụ lòng nhân dân sao? Sau này, muôn dân sao có thể tin tưởng Lục hoàng tử được nữa ?” lời mà khiến cho thế cục thay đổi, quan viên, thương nhân quyền quý ở đây cũng như bị đánh đòn phủ đầu, hoảng sợ suy nghĩ… Lục hoàng tử với hôn ước này cũng chỉ bằng mặt bằng lòng? Mà… ai dám tin tưởng cơ chứ?

      “Ngươi… ” Sắc mặt Trữ Thiên Kì hết xanh tái rồi lại đỏ bừng, trông rất đẹp mắt.

      Hoàng Ánh Thu còn giật mình lùi lại vài bước. phải vì bà còn mặt mũi nào nhìn Trương Thanh Thanh, mà vì ý tứ trong lời của Thủy Băng Tuyền… Thủy Băng Tuyền từ khi nào lại có thể lợi hại như vậy? câu dường như hủy hoại cả tiền đồ của Hoàng Nhi trước mặt bá quan!

      để ý tới những người bên trong phòng khách trợn mắt cứng lưỡi, Thủy Băng Tuyền rút ra trong người miếng ngọc bội mà Trương Thanh Thanh dùng cả tính mạng để đánh đổi, nâng tay đưa cho Trữ Thiên Kì: “Ngọc bội ta tự mình trả lại, từ nay chúng ta còn quan hệ gì.” Lạnh lùng nhìn mọi người xung quanh, vốn nàng muốn phiền phức, cũng chẳng muốn tự đứng ra giải quyết những chuyện như này… nhưng ngờ hai mẹ con nhà này được đằng chân, lân đằng đầu. Chẳng lẽ ngoài dùng đạo thánh chỉ kia còn cách nào khác? Hôn này dù có đồng ý, nàng cũng nhất định phải tìm cách từ hôn.

      phải muốn tranh ngôi vị hoàng đế sao? Vậy nàng tặng “lễ vật” cho , chậc chậc, người xưa thường để ý đến hình tượng của mình, hơn nữa Trữ Thiên Kì còn trong hoàng gia, gánh lưng tội này… đúng là phải mang phiền toái rồi! Muốn tranh ngôi vị hoàng đế sao?

      Ngọc bội này, muốn lấy, mà muốn cũng phải lấy. Tội danh kia cũng dám gỡ bỏ, nếu trở thành người lật lọng, có lập trường. Trước mặt mọi người ở đây, căn bản là thể đổi ý.

      Từ trước tới nay chính miệng hai là phải hủy hôn bằng được. Nếu chỉ vì sợ gánh tội mà thay đổi chủ ý nhận miếng ngọc bội kia, như vậy… ha ha… Vậy là có duyên với ngôi hoàng đế rồi! Nếu nhận miếng ngọc, đồng nghĩa với việc mang danh bội bạc, cũng khá nghiêm trọng nhưng ít ra còn có thể cứu vớt được chút ít lòng tự cao…. Lần này thua chắc rồi! Coi như đây là nàng an ủi Trương Thanh Thanh ở nơi chín suối ! Nàng tự ra mặt giải quyết chuyện này, thể lấp liếm được, vậy có thể làm được gì hơn?

      Giang Dĩ Bác vốn nhàn nhã tựa vào ghế, dần dần cũng ngồi thẳng dậy, mắt hạ thấp khiến người khác thấy được ánh sáng lấp lánh trong đó. hay cho Thủy Băng Tuyền! Quả nhiên nhìn nhầm! Chuyện ngoài ý muốn như vậy, lúc đầu còn tưởng là ý của Quan Duệ. Nhưng vừa rồi nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Quan Duệ, biết đây phải do Trương Quan Duệ giật dây sau lưng nàng. Vậy… là Thủy Băng Tuyền tự ?

      Cằm Vân Tại Viễn như sắp rơi xuống đất, đăm đăm nhìn. Đây là lời Thủy Băng Tuyền ra sao?

      “Ấy, tai ta có nghe nhầm ?” còn trẻ, chắc bị lãng tai sớm như vậy chứ?

      Giang Dĩ Bác cũng trả lời lại Vân Tại Viễn, chỉ ngước mắt, nhìn thẳng vào hình dáng phía trước! Lần đầu tiên cẩn thận đánh giá nữ nhân.

      Trữ Thiên Kì nhìn ngọc bội trước mắt, nhận được mà nhận cũng chẳng xong! Thủy Băng Tuyền này cần thánh chỉ cũng khiến cho rơi vào tình cảnh khốn khổ như vậy.

      Thủy Băng Tuyền khẽ nhếch miệng cười, kéo lấy tay Trữ Thiên Kì, đặt miếng ngọc bội vào trong những ngón tay thon dài, quan tâm đến những ánh mắt trợn tròn nhìn theo hành động của nàng, rồi quay người nhìn Trương Quan Duệ: “Biểu ca, huynh đưa ông về trước !” Tốt, mọi chuyện xong xuôi, ngày mai, cuộc sống của chính nàng bắt đầu.

      Trương Quan Duệ phải nhìn Thủy Băng Tuyền bằng con mắt khác xưa! lúc mà có thể ra những lời như thế, kể cả cũng làm được!

      Trương lão gia cũng thâm trầm đánh giá Thủy Băng Tuyền, Thủy Băng Tuyền vẫn lạnh lùng coi những ánh mắt này có cũng như .

      Lão Trương gia đảo mắt nhìn thoáng qua Quý phi nương nương và Lục hoàng tử sắc mặt xanh mét, đứng bất động ở kia, gương mặt già nua lại tươi cười: “Nương nương, lão hủ này rút cuộc già rồi, còn hiểu gì về thế nữa. Nếu hôn ước với Lục hoàng tử giải quyết như vậy lão hủ cũng xin cáo từ.” xong liền quay người rời , Trương Quan Duệ nhìn lướt qua Thủy Băng Tuyền, rồi gật gật đầu với Trữ Thiên Kì, đỡ ông rời khỏi phòng.

      đến cửa, ông dừng bước, lại xoay người: “Tuyền Nhi, đừng quên, con còn có ông ngoại, mẹ con còn, ông ngoại bảo vệ con.” Ông bỗng muốn biết, trải qua nhiều cuộc bể dâu như vậy, Tuyền Nhi lột xác trở thành con người khác được ? Ông cũng chỉ mong vậy…

      Thủy Băng Tuyền nhướng mày, trả lời, nàng chứng minh cho bất kì ai thấy rằng, nàng, Thủy Băng Tuyền, sống tốt, rất tốt!

      “Xin cho Thủy Băng Tuyền cáo lui.” Thủy Băng Tuyền xoay người bước khỏi phòng, y phục xoay tròn như bông hoa trong trắng thuần khiết. Vẻ đẹp động lòng người hết lần này tới lần khác khiến người ta dám bước lại gần, dù mặc tang phục nàng vẫn mang vẻ thanh nhã, cao quý, lại vô cùng quyến rũ… Gương mặt lạnh lùng, vân đạm phong khinh (云淡风轻 – nhàng, lãnh đạm như mây như gió), lại giống như có tâm tình chứa. Mắt phượng dài lạnh lẽo, sóng mắt khẽ động như như vẻ phong tình quyến rũ, tiềm ẩni tư chất khiến người khác thể rời tầm mắt!

      Mọi người bên trong đại sảnh đều ngẩn ngơ nhìn nàng, trong lòng đều xuất ý nghĩ: Lục hoàng tử quả xứng với giai nhân như vậy!

      Ánh mắt Giang Dĩ Bác nóng rực nhìn hình bóng lả lướt lui , đôi mắt đen sâu hun hút như vực thẳm xuất ý cười mơ hồ, trong lòng thầm ghi nhớ ba chữ Thủy Băng Tuyền!

      Vân Tại Viễn nhíu mày nhìn chằm chằm bóng dáng kia, trong lòng ngàn lần nghi hoặc, đây là Thủy Băng Tuyền? Bọn có biết Thủy Băng Tuyền kia sao? Cuối cùng mọi chuyện là như nào? Lại đảo mắt nhìn Trữ Thiên Kì rồi tiếp tục trầm tư suy nghĩ



      Hoàng Ánh Thu nhìn Thủy Băng Tuyền, trong lòng bỗng xuất dự cảm lành! Vì sao bà lại có cảm giác như vậy? Bà từng gặp qua Thủy Băng Tuyền dưới mười lần, nhưng cũng ngờ nàng lại có thể được những lời như vậy?

      Huống hồ ai cũng Tuyền Nhi chỉ là kẻ vô dụng, còn lấy ví dụ để chứng minh mình phải người đoạn chương thủ nghĩa (Tách nghĩa ra khỏi ngữ cảnh)? Vậy Tuyền Nhi bây giờ… là quỷ kế của Trương phủ? Hay đây mới chính là bộ mặt của Thủy Băng Tuyền? Mặc kệ như thế nào, chuyện hôn của Hoàng Nhi được giải quyết. Tuy phải trả cái giá rất lớn nhưng cũng phải là có cách để bù đắp!

      Bây giờ, hiểu tại sao, bà lại hy vọng mọi chuyện ngày hôm nay đều chỉ là quỷ kế của Trương phủ chứ phải Thủy Băng Tuyền… Nếu Thủy Băng Tuyền vẫn là Thủy Băng Tuyền, sau này có phiền toái gì! Nếu phải… thầm nhìn thoáng qua con mình, nhìn vẻ giật mình ngỡ ngàng của con khi đó, mày liễu chau lại thành hàng… Bà thực hy vọng chuyện này chỉ như vậy mà thôi!

      Trữ Thiên Kì hạ mắt, nắm chặt ngọc bội trong tay, trong lòng trào lên loại cảm xúc phức tạp… Nhìn hôm nay Thủy Băng Tuyền như vậy, lại thể dời tầm mắt khỏ nàng! Đây… chẳng lẽ đây mới thực là nàng sao?
      angela baby thích bài này.

    3. tatimyli

      tatimyli Active Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      184
      Chương 12

      Edit: Soc


      Chuyện xảy ra ngày truy điệu Thủy Đại phu nhân chân mà chạy (不径而走– bất hĩnh nhi tẩu), kinh thành lại lần nữa ồn ào náo nhiệt trước màn hí khúc của Tam tiểu thư và Lục hoàng tử. Từ quan lớn quý tộc đến bách tính bình dân, mọi người đều đồng cảm với Thủy Tam tiểu thư: Dù có lí do gì chăng nữa, đúng là Lục hoàng tử và Thủy Băng Tuyền có hôn ước từ trước, đợi đến khi nàng hai mươi tuổi mới từ hôn cũng là chuyện bất công với Thủy Băng Tuyền…

      Mọi người thương cảm trước chuyện Thủy Băng Tuyền bị Lục hoàng tử hủy hôn, nay Thủy Băng Tuyền lại dùng thánh chỉ của Trương phủ ép Lục hoàng tử thành hôn cũng khiến cho người ta nhìn nàng bằng con mắt khác. Nếu lúc ấy, Thủy Băng Tuyền lên tiếng, chắc chắn Lục hoảng tử thể hủy bỏ hôn ước được như ý….

      Trong sương phòng hoa lệ, trang trí lịch , tao nhã, vẫn là năm người lúc trước nhưng trừ Trữ quận vương hôm đó có đến cả bốn người đều ngồi trầm ngâm.

      Trữ Hy nhìn bốn người ngồi im lặng, vẻ mặt cũng khác nhau, ánh mắt lóe lên chút tò mò! Chuyện đồn đại trong kinh thành phải chưa từng nghe, nhưng…? Mọi việc có đúng như đám người phố đồn? Thủy Băng Tuyền mà bọn vẫn biết hôm qua lại có những hành động như vậy?

      “Tin đồi bên ngoài là ? Thủy Băng Tuyền thực đồng ý từ hôn với Lục hoàng tử?” Trữ Hy nhếch cao mày hỏi. Vẻ mặt bình thường của Lục Hoàng tử có thể hiểu, Vân Tại Viễn và Trương Quan Duệ trầm ngâm là chuyện đương nhiên, nhưng tại sao ngay cả Giang Dĩ Bác cũng có vẻ bí hiểm khó lường như vậy? Quan hệ của năm người bọn họ, từ trước đến nay, tuy thể gọi là bạn bè tri kỉ, nhưng cũng khá thân thiết. cũng tương đối hiểu bốn người còn lại!

      “Quan Duệ, những lời đó phải là ý của ngươi chứ?” Trữ Thiên Kì bỗng lên tiếng, khuôn mặt tuấn tú hơi u, mắt híp lại, tản ra ý tứ gì đó.

      Ngón tay thon dài của Trương Quan Duệ xoay xoay chiếc chén làm từ men sứ trắng muốt, im lặng lúc mới : “ phải.” cũng rất kinh ngạc trước thái độ của Tuyền Nhi lúc đó! Có khi chỉ có mình , mà cả ông nội cũng giật mình… Dù sao Tuyền Nhi vậy cũng khiến cho người khác phải kính nể nàng vài phần!

      Trữ Thiên Kì gật gật đầu, hôm qua suy nghĩ là đêm cũng thấy như vậy. Trương Phủ chắc chắn làm như thế! Vốn Trương phủ cũng rất muốn thành hôn với Thủy Băng Tuyền! Vậy đây mới là bộ mặt của Thủy Băng Tuyền sao? Trữ Thiên Kì hạ mắt, dù hành động của Thủy Băng Tuyền có gây cho chút phiền toái nhưng… đôi mắt những giận dữ mà còn phảng phất ý cười, nàng thực rất thú vị! Tâm kế của Thủy Băng Tuyền làm ngạc nhiên, nhưng cũng rất hứng thú! Thủy Băng Tuyền trước kia là do nàng cố tình tạo nên?… Thủy Băng Tuyền vốn phải vậy?

      Nửa tháng sau

      Trong phòng chính của Đông uyển Thủy phủ, Thủy Băng Tuyền nhìn bài vị của Trương Thanh Thanh, khẽ nhếch khóe miệng: Mọi chuyện của Thủy Băng Tuyền đều biến mất theo cái chết của Trương Thanh Thanh, từ ngày nàng trả lại ngọc bội cho Lục hoàng từ hơn nửa tháng. Thời gian vô tình thấm thoắt trôi , ngờ, kể từ ngày đầu tiên nàng tỉnh dậy ở nơi này hơn hai tháng… Cuộc sống thực của riêng nàng cũng nên bắt đầu rồi!

      “Người đâu.” Vậy ngày hôm nay, tốt nhất nên ra ngoài xem xét mọi chuyện!

      “Vâng” Nô tì bên ngoài đẩy cửa bước vào, đáp lời……

      Thủy Băng Tuyền mặc y phục trắng, đứng giữa đường lớn, khẽ nhướng mày, nàng cảm thấy mình giống như đứng trong bộ phim truyền hình, chớp mắt cái quay về quá khứ. Khắp nơi đều là những tòa nhà kiến trúc cổ xưa, mái dài, ngói đỏ,… So với những khu nhà cao tầng chót vót ở đại, nhà ở đây rất , cao nhất cũng chỉ có hai – ba tầng! Hơn nữa đều làm bằng gỗ. Cảnh tượng này nàng từng xem TV, nhưng khi thực đứng trong đó lại có cảm giác khác, tựa như mơ…

      “Tiểu thư?” Bên cạnh nàng là nương trẻ, có đôi mắt rất sáng, tên là Tiểu Song. Nhìn Thủy Băng Tuyền đứng bất động ở kia, nàng thầm hỏi, tiểu thư đứng ở đây làm gì? Mặt trời mọc cao rồi, phơi nắng nhiều tốt.

      Ngừng suy nghĩ, Thủy Băng Tuyền cúi đầu nhìn thoáng qua chính mình y phục trắng người mình, lại nhìn liếc mắt nhìn cửa hàng hai bên đường: “Trước tiên, tới nơi may y phục.” Nàng cần có ít quần áo để mặc.

      “Vậy tiểu thư muốn đến Vân Y phường, hay vẫn đến Yên Thường các?” Tiểu Song cung kính hỏi.

      “Vậy y phục trước kia của ta thường làm ở đâu?” Thủy Băng Tuyền lạnh lùng .

      “Thưa tiểu thư, hầu hết quần áo của tiểu thư đều là do Yên Thường các phụ trách.”

      “Vậy đến Vân Y phường.” Mặc quần áo mà phát huy được ưu điểm của cơ thể Thủy Băng Tuyền, biết chọn trang phục cho phù hợp nhất với khách hàng tức là cửa hàng làm việc thành công.

      “Vâng.” Tuy Tiểu Song rất ngạc nhiên khi tiểu thư muốn đến Vân Y phường, nhưng cũng dám lên tiếng hỏi.

      Nàng ngẩng đầu nhìn bảng hiệu tinh xảo trước mặt: Vân Y phường

      “Tiểu thư… Mời vào…” Người phụ trách việc chào đón khác thấy họ liền vội vàng, nhiệt tình tiếp đón, vừa ngước mặt lên nhiền hoảng sợ, đây phải Tam tiểu thư Thủy phủ sao? lâu Thủy Tam tiểu thư xuất lại nhìn Yên Thường các phía đối diện, phải từ trước tới nay Tam tiểu thư bào giờ bước chân vào cửa Vân Y phường sao! Sao lại…

      “Mang hết quần áo của cửa hàng các ngươi ra đây cho ta xem thử.” ra phía đối diện chính là Yên Thường các, hai cửa hàng ở cùng khu, lại còn đối diện với nhau… rất thú vị!

      “Thủy tiểu thư… biết người muốn chọn kiểu trang phục nào?” nam nhân chừng bốn mươi tuổi bước ra, liếc mắt nhìn Thủy Băng Tuyền bấy lâu biến mất dấu vết.

      Thủy Băng Tuyền hạ mắt: “Các ngươi là người bán quần áo, vậy hãy chọn cho ta , ta muốn xem thẩm mĩ của các ngươi.”

      “Chuyện này…” Cả kinh thành này ai chẳng biết Thủy Tam tiểu thư chỉ mặc váy áo có màu sắc đậm, rực rỡ, Yên Thường các là nơi nàng đặc biệt thích, thường đến chọn vải vóc. Nhưng… tại sao hôm nay nàng lại xuất trong Vân Y phường này?

      “Thế nào? bán? Hay tại cầu của ta quá khó?” Tất nhiên nàng biết mọi chuyện phía trước còn gặp nhiều khó khăn, Thủy Băng Tuyền cũng có thể coi như là người của công chúng, nàng ta thích cái gì, cả kinh thành đều nắm chắc trong lòng bàn tay rồi…

      tới cửa tức là khách, Thủy Tam tiểu thư đến Vân Y phường, chắc chắn tại hạ phải tiếp đãi cho đàng hoàng, mời…”Nam tử gầy hơn vội vàng lên tiếng. Trong lòng dù muốn nhưng khách tới của, ông chủ luôn phải mỉm cười mà tiếp đón.

      Thủy Băng Tuyền nhìn số y phục mà nam nhân kia đem ra, gì, nàng hài lòng với đống trang phục này. Mà chuyện Thủy Băng Tuyền hài lòng chỉ khiến cho chưởng quầy càng thêm khinh thường. Quần áo của Vân Y phường đầu là hàng cao cấp, vậy mà nàng Tam tiểu thư này lại chê bai…

      “Tiểu Song, chúng ta .” Thủy Băng Tuyền đứng dậy, bước ra ngoài, ở đây cũng chẳng có gì hơn. Xem ra y phục ở đây vừa ý nàng, có chọn lựa thêm cũng chỉ lãng phí thời gian mà thôi.

      “Vâng, tiểu thư.” Tiểu Song vội vàng theo sát đằng sau.

      Nhìn bóng Thủy Băng Tuyền quay , người chào mời khách bước đến trước mặt chưởng quầy: “Chưởng quầy, Thủy Tam tiểu thư này…”

      “Hừ…” Chưởng quầy có hứng thú chuyện về Thủy Băng Tuyền, ống tay áo vung lên! Ai chẳng biết Thủy Tam tiểu thư là người như thế nào? Thậm chí còn chẳng bằng cái chéo áo tiểu thư nhà , còn đến đây khoe khoang làm gì?

      Vốn Vân Y phường là sản nghiệp của Vân gia! Cũng chẳng trách được, trong kinh thành mọi người đều biết tiểu thư Vân gia Vân La Y và Lục hoàng tử tình đầu ý hợp (情 投 意 合 – cũng giống như tâm đầu ý hợp). Lục hoàng tử hết lần này tới lần khác bị Thủy Băng Tuyền đổ cho tội danh phụ bạc lên đầu, để tránh tiểu thư bị bàn ra tán vào nên chưa tới cửa cầu hôn! Chỉ tạm thời chuyện qua cửa sau thôi!

    4. tatimyli

      tatimyli Active Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      184
      Chương 13
      Edit: Soc

      Thủy Băng Tuyền nhàn nhã bước đường lớn, phớt lờ ánh mắt của đám người vừa nhận ra thân phận của nàng…

      “Đó là Thủy Tam tiểu thư?”

      “Đúng là Thủy Tam tiểu thư rồi.”

      đáng thương…..”

      biết còn có ai đến Thủy phủ cầu hôn nàng ta ?”

      …..

      “Tiểu thư…..” Tiểu Song bước theo Thủy Băng Tuyền, nghe thấy tiếng bàn luận sau lưng, hơi bối rối.

      Vốn mắt Thủy Băng Tuyền đảo tứ phía, bỗng dừng ở chỗ, gương mặt khẽ nở nụ cười, ánh mắt tràn ngập hứng thú!

      Đó là tòa nhà hai tầng, kiến trúc cổ, nóc cao lợp ngói, bốn góc kết dây đỏ dài rực rỡ, cách trang trí rất có khí ngày lễ! Đối diện với nàng có đôi mắt lạ, vốn định trốn tránh nhưng bình tĩnh lại rồi nhìn thẳng vào mắt nàng.

      Ngẩng đầu nhìn ba chữ: Ỷ Lệ lâu, nàng lại đánh giá nơi này thêm chút nữa. Nếu nhầm, đây chắc là thanh lâu rồi! Đôi mắt nàng vừa thấy là từ cửa sổ phía tây. Chủ nhân của ánh mắt này thực khiến nàng cao hứng!

      Nghĩ lát, Thủy Băng Tuyền bước vào vào trong Ỷ Lệ các…

      Nhìn thấy tiểu thư nhà mình vào thanh lâu, Tiểu Song phía sau sợ đến ngây người.

      Đây… Đây là thanh lâu, tiểu thư vào thanh lâu để làm gì? Liếc mắt nhìn bốn phía xung quanh, Tiểu Song nhận ra, đám người vốn bình luận sôi nổi cũng ngây ngốc nhìn theo…

      Lúc này trong Ỷ Lệ lâu rất khoáng đạt, rộng rãi nhưng lạnh lẽo, nơi đây ban ngày trống vắng chẳng có gì nhưng bắt đầu từ chạng vạng, đêm náo nhiệt mới bắt đầu. người ăn mặc xuềnh xoàng tựa vào bàn ngủ chảy cả nước miếng. Thủy Băng Tuyền lấy chân khẽ đá đá vào bàn chân .

      “Khách… Thủy… Thủy tiểu thư?” Tên người hầu bị đánh thức, vội đứng dậy đón khách, ai ngờ, vị khách trước mặt lại là Thủy Tam tiểu thư! Chuyện này… phải nàng ta bị Lục hoàng hủy hôn sao? Nàng ta đến Ỷ Lệ lâu làm gì?

      “Gọi bà chủ của ngươi ra đây.” Nên dùng từ gì để miêu tả ánh mắt mà vừa rồi nàng thấy? Bất đắc dĩ lại cam lòng? Hoài nghi lại mỉa mai? Ồ, nàng rất thích! Đó cũng là nguyên nhân vì sao nàng xuất trong đây.

      “Vâng… Vâng… Tiểu thư chờ chút.” Từ khi Thủy Tam tiểu thư và Lục hoàng tử hủy hôn, đây là lần đầu tiên nàng ta xuất sao? Thủ đoạn của nàng Tam tiểu thư này, từng được nếm qua! Nửa năm trước, Lục hoàng tử đến Ỷ Lệ lâu, khi đó, hầu hạ Lục hoàng tử là Yên Chi nương dẫn đầu kim bảng. Vậy mà ngày hôm sau, Thủy tiểu thư đến làm loạn trước cửa, tát Yên Chi nương dưới mười lần…

      Rất nhanh, từ lầu, thiếu phụ trang điểm lộng lẫy bước xuống. Nàng ta tầm khoảng ba mươi tuổi, trông cũng đến nỗi nào nhưng trang phục trông rất lòe loẹt, đuôi lông mày ý xuân khiến cho ánh mắt thêm phần ủy mị. Nàng ta uốn éo như rắn, từ từ bước xuống. Đây chính là tú bà Ỷ Hồng của Ỷ Lệ lâu.

      “Ôi chà, ai muốn gặp ta vậy? ra là Thủy Tam tiểu thư, biết Tam tiểu thư lần này đến đây là có chuyện gì vậy?” Khi đôi mắt long lanh vô tình lướt qua Thủy Băng Tuyền, Ỷ Hồng thực sửng sốt, lập tức thay đổi sắc mặt. Nàng nghĩ đến vài người bỗng nhận ra nụ cười như có như của Thủy Băng Tuyền.

      “Gọi người trong căn phòng thứ ba, tầng hai xuống đây cho ta xem mặt.” Thủy Băng Tuyền cũng lời vô nghĩa, ngắm thẳng vào chủ đề.

      Phòng thứ ba, tầng hai? Đó phải là phòng của Hương Hàn sao? Thủy Tam tiểu thư muốn gặp Hương Hàn làm gì?

      Ỷ Hồng thu hồi vẻ thờ ơ, cẩn thận hỏi: “ biết Tam tiểu thư……”

      “Yên tâm, ta ăn thịt của nàng, mà có ăn nữa cũng vào, cứ bảo nàng ta xuống dưới là được.” Đôi mắt phượng của Thủy Băng Tuyền thản nhiên nhìn Ỷ Hồng, đôi mắt sáng rực rỡ lại vô cùng cuốn hút khiến cho Ỷ Hồng lăn lộn trong chốn phong trần hai mươi năm nay cũng phải giật mình.

      Thủy Băng Tuyền ngồi xuống ghế, hơi nghiêng người tựa vào bàn, nhàng vắt chéo hai chân thon dài, tay đặt mặt bàn chống má, hàng mi lay động khẽ mở khiến cho Ỷ Hồng cũng phải động lòng trước đôi mắt quyến rũ, phong tình.

      Ống tay áo trắng tinh trượt xuống khuỷu tay, lộ ra làn da mềm mịn trắng như ngọc. Y phục trắng khiến cho nàng như tỏa ra ánh hào quang thanh khiết như băng như tuyết, lông mày cong cong tựa vầng trăng non, bên dưới cái mũi là đôi môi mềm mại đến mê người…

      Ỷ Hồng hoàn toàn bị thu hút, giữa chốn phong trần này, nàng gặp vô số người, nhưng nữ tử nào có được vẻ thanh thoát như gió, từng hành động, từng cử chỉ đều lộ ra vẻ phong tình cuốn hút như vậy. Thậm chí mỗi lần đưa tay, nâng chân cũng có vẻ thanh nhã, xinh đẹp khiến người ta thể rời mắt…

      Nàng dám khẳng định đời này bất kì nam nhân nào cũng thể kháng cự lại được nữ nhân xinh đẹp như nắng mai này! Nhưng… những cử chỉ tao nhã khiến cho nam tử cả thiên hạ điên cuồng này lại là của Thủy Băng Tuyền! Chuyện này… rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?

      “Làm sao vậy? Thực sợ ta ăn mất người của ngươi?” Đôi mắt hé hé mở xoáy thẳng vào người Ỷ Hồng, khẽ nheo lại, đủ châm biếm để cho Ỷ Hồng phải xấu hổ!

      …” Ỷ Hồng vội vàng gọi người hầu cũng ngây người sửng sốt: “Còn mau mời Hương Hàn xuống gặp Tam tiểu thư.”

      “Vâng…” Tên người hầu khó khăn lắm mới lấy lại được tinh thần, tim đập như chạy, hôm nay mới phát ra Thủy Tam tiểu thư đúng là nữ nhân đẹp nhất từng gặp.

      Ỷ Hồng tự mình châm ly trà, cung kính mang đến: “Tam tiểu thư, mời uống trà!” Trong lòng cũng kém phần kinh ngạc, nếu trong Ỷ Lệ lâu có giai nhân như vậy e rằng chấn động nam tử trong thiên hạ mất! Chỉ là… đáng tiếc, Thủy Tam tiểu thư này cũng đâu phải tầm thường! phải là người nàng có thể tùy tiện đụng vào.

      “Ma ma.” xuống dưới lầu là nữ tử chừng mười bảy mười tám tuổi, trang phục màu tím, da trắng như tuyết, đôi mắt to, đen láy, sâu thẳm như hồ nước! Nhưng nhìn kĩ thấy trong đó có cả chút bình tĩnh xen lẫn mỉa mai.

      “Tam tiểu thư, đây là Hương Hàn, là người mới của Ỷ Lệ lâu.” Ỷ Hồng hiểu tại sao nàng Tam tiểu thư này lại muốn gặp Hương Hàn.

      Thủy Băng Tuyền hơi hơi ngồi thẳng dậy, liếc mắt quan sát nữ tử tên Hương Hàn. Nàng là mỹ nữ, nhưng điều này quan trọng, quan trọng là ánh sáng lay động trong đôi mắt kia thu hút nàng: “Hương Hàn là tên hay tên ở đây?”

      “Tam tiểu thư, đây là tên của nàng, từ khi bị bán vào, nàng tên như vậy. Ta thấy cái tên này cũng tệ nên đổi lại.” Người trả lời vẫn là Ỷ Hồng, Hương Hàn im lặng, bình tĩnh đứng bến cạnh.

      “Được, ta muốn mua ngươi, ngươi có đồng ý bán cho ta ?” Được rồi. Đây là thị nữ thân cận của nàng!

      “Cái gì?” Ỷ Hồng kinh ngạc kêu lên, ngay cả đôi mắt tĩnh lặng như hồ nước của Hương Hàn cũng thoáng vẻ kinh ngạc!

      Thủy Băng Tuyền đứng lên, đến trước mặt Hương Hàn, lấy tay nâng lên khuôn mặt nàng lên, để nàng đối diện với mình: “Ngươi có đồng ý ? Sau này theo ta.”

      Thân thể Hương Hàn hơi rung động, ngờ Thủy Tam tiểu thư này lại muốn mua nàng. Vừa rồi nàng đứng bên cửa sổ lầu nhìn ra bên ngoài, chợt nhớ đến chuyện xưa mới để lộ tâm tư. Ai ngờ bị người ta bắt gặp, tuy nàng định trốn tránh nhưng thấy ý tứ trong ánh mắt đó, hiểu sang nàng lại có can đảm đối mặ với người ta…

      “Ngươi đồng ý ?” Đây là lần thứ ba nàng hỏi, nếu nàng ta vẫn trả lời nàng đành buông tha cho nàng ta thôi.

      Hương Hàn ngước mắt đối diện Thủy Băng Tuyền, thấy ánh mắt kia hơi thất vọng thốt lên: “Ta đồng ý!” Nàng có cảm giác gì đó nên lời, nhưng cũng thoáng yên lòng! Có lẽ theo nàng ta, nàng mới có thể hoàn toàn thoát khỏi những gì chìm trong dĩ vãng!

    5. tatimyli

      tatimyli Active Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      184
      Chương 14
      Edit: Soc

      Thủy Băng Tuyền buông tay khỏi mặt Hương Hàn, xoay người với Ỷ Hồng: “Bao nhiêu bạc?”

      Chuyện này… Ỷ Hồng do dự chút, đúng là nàng mua Hương Hàn với giá mười hai lượng bạc, nhưng Tam tiểu thư lại muốn mua. Với tính tình của Thủy Băng Tuyền, nàng cũng hiểu biết chút, nếu nàng ta muốn mua Hương Hàn, nàng thể bán! Nhưng mà… nhiều hơn được, ít hơn cũng xong! Trong chốc lát, khó có thể tìm được câu trả lời hợp lí…

      Thủy Băng Tuyền quay người lại nhìn Hương Hàn: “Hương Hàn, ngươi đáng giá bao nhiêu? Tự mình ra số .”

      “……”

      Hương Hàn bình tĩnh hơn, nhìn vẻ nghiêm túc trong mắt Thủy Băng Tuyền rồi hạ tầm mắt, quay người về phía Thủy Băng Tuyền: “Thưa tiểu thư, Hương Hàn tự thấy mình đáng giá năm nghìn hai!” Để nàng xem Thủy Băng Tuyền rút cuộc là loại người như thế nào! Có đáng để nàng giao cả tính mệnh của mình vào tay nàng ta ?

      “Được, vậy năm nghìn hai.” Trong mắt Thủy Băng Tuyền thấp thoáng ý cười, nàng nhìn nhầm người! Năm nghìn hai cũng đủ mua trăm người hầu, có điều… Nàng dám mình có giá trị như thế, vậy đây là giá cả hợp lí nhất.

      Cái gì? Ỷ Hồng nghe cuộc đối thoại của hai người mà muốn hóa đá, cái này…. năm nghìn hai? Hương Hàn này…. là giá trời mà!!

      “Tiểu Song, lấy ngân phiếu lại đây.” Thủy Băng Tuyền ngồi xuống ghế, gọi Tiểu Song đứng ngây ngô đằng kia.

      “Dạ?”

      “Mang ngân phiếu lại đây!” đáng giá năm nghìn hai, ha ha, Hương Hàn chắc chắn cũng là người có kha khá bí mật đây!

      “Nhưng…” Tiểu Song bất mãn nhìn thoáng qua Hương Hàn, năm nghìn hai để mua nàng ta? Cũng đâu phải kì trân dị bảo gì chứ, dám mở miệng mình đáng năm nghìn hai?! Nàng còn suýt cắn phải lưỡi vậy mà tiểu thư lại đồng ý?

      “Đừng để ta lần thứ ba.” Ánh mắt Thủy Băng Tuyền dần trở nên lạnh lùng khiến lời Tiểu Song đến miệng lại nuốt trở về.

      “Vâng.” Xem ra tiểu thư nghiêm túc, thể nào ngày mai khắp kinh thành cũng lan truyền tin Thủy Tam tiểu thư bỏ ra năm nghìn hai lượng bạc để mua nữ tử thanh lâu.



      Thủy Băng Tuyền đặt tập ngân phiếu dày cộp vào tay Hương Hàn, khuôn mặt lạnh lùng của Hương Hàn bỗng trở nên cương quyết, nàng quỳ sụp hai gối mặt đất: “Trầm Hương Hàn bái kiến tiểu thư.”

      “Đứng lên.” Nàng cần người hiểu được mình, nàng , người đó phải hiểu được hai được có chút sai lầm.

      “Vâng.” Hương Hàn đứng dậy, sống lưng thẳng tắp đến bên cạnh Ỷ Hồng, rút ra hai tờ ngân phiếu năm mươi lượng đặt mặt bàn: “Ma ma mua Hương Hàn giá mười hai lượng bạc, thêm phí ăn uống năm nay, Hương Hàn trả lại ma ma trăm lượng bạc.”

      “Cái gì?” Ỷ Hồng la toáng lên, Hương Hàn điên rồi sao? Nàng ta bán giá năm nghìn, trả lại cho nàng trăm lượng? Nàng ta coi Ỷ Lệ lâu của nàng là cái xó xỉnh gì?

      “Chê nhiều? Được thôi, ra năm nay cùng lắm ta ăn hết mười lượng bạc chứ mấy, vậy năm mươi lượng là được rồi.” Rút lại tờ cất , Hương Hàn thản nhiên .

      “Ngươi……”

      Phớt lờ Ỷ Hồng tức phát run, Hương Hàn cung kính hành lễ với Thủy Băng Tuyền: “Tiểu thư, Hương Hàn có thể cùng người rồi.”

      Thủy Băng Tuyền nhếch nhếch mày, mắt có ý cười hài lòng. tồi, thực Hương Hàn rất hợp với khẩu vị của nàng. Cũng để ý tú bà đứng run rẩy ở kia, Thủy Băng Tuyền bước trước ra ngoài sau đó là Tiểu Song, cuối cùng mới là Hương Hàn. Nàng dừng bước, nhìn thoáng qua sương phòng lầu hai, lại gật đầu với Ỷ Hồng lần nữa rồi bước theo sát Thủy Băng Tuyền, rời khỏi! Hành động này của nàng cũng làm cho sắc mặt Ỷ Hồng chuyển thành trắng bệch!



      sương phòng lầu hai của Ỷ Lệ lâu có bóng người đứng dựa vào cửa, hai tay khoanh trước ngực. Đó là nữ nhân xinh đẹp tuyệt mĩ, à , nhìn yết hầu lộ ra ràng giữa cái cổ trắng nõn mới biết đấy là nam nhân “chính hãng”. mặc y bào đen tuyền như ngọc, làn da trắng tuyết, ngũ quan hoàn mỹ.

      Mái tóc đen dài như thác nước thả tung, mềm mại như lụa lại vô cùng thanh nhã, ngũ quan ràng như được khắc chạm. Hàng mi dài đen tuyền hạ thấp, nhìn thấy đôi mắt đằng sau, vừa khiến người ta ngừng bị thu hút, vừa giống như vực thẳm đáng sợ tỏa ra sức quyến rũ chết người làm mê muội lòng người.

      Bên dưới cái mũi cao thẳng là đôi môi tuyệt mỹ, bây giờ hai cánh môi mê người hơi cong cong nụ cười khiến người khác phải hoa mắt chóng mặt…. nam nhân như vậy, thế gian này vô vùng hiếm có!

      Hay cho Thủy Băng Tuyền! Hôm nay được mở mang tầm mắt! Dù vừa rồi ở trong phòng, nhưng cũng bỏ lỡ những cử chỉ phong tình trong phút lơ đãng của nàng. hành động vô tình mà có thể khiến cho Ỷ Hồng hiểu sâu biết rộng về nghề này kinh ngạc chỉ cần nàng muốn là hoàn toàn có thể mê hoặc bất cứ nam nhân nào! Nếu vậy? Tại sao nàng lại bị Trữ Thiên Kì hủy hôn? Thủy Băng Tuyền… Tam tiểu thư của Thủy phủ? Tôn nữ của Trương phủ? Ha ha, nữ nhân thú vị! nhớ nàng kỹ! Mong có cơ hội trực tiếp gặp nàng… Phong Tình khẽ đưa mắt nhìn, trong đó chứa hào quang rực rỡ che dấu!

      Ỷ Hồng thấy nam tử tựa cửa, khẽ rùng mình, đưa mắt ra hiệu cho thuộc hạ đóng cửa, thân thể bay vút lên phía trước, trong nháy mắt quỳ xuống dưới chân nam tử kia, cung kính : ” Quấy rầy chủ tử nghỉ ngơi, xin chủ tử định tội.” Trong lòng nàng thầm sợ hãi, nàng bị Thủy Băng Tuyền mê hoặc đến mức quên mất trong sương phòng còn có chủ tử. vậy còn để cho chủ tử phát ra nàng để cho người biết nội tình như Hương Hàn nhìn thấy…

      “Người tên Hương Hàn kia đến từ đâu? Ngươi điều tra ràng chưa?” Khóe môi thu lại nụ cười, giọng lãnh lẽo thấu xương làm Ỷ Hồng run mạnh. Sai lầm đáng có như vậy mà Ỷ Hồng cũng để xảy ra?

      “Thuộc hạ điều tra qua, Hương Hàn này đến từ nhà nho ở ngoại thành…” Bỗng nhiên im bặt, chủ tử cho nàng cơ hội sửa sai, nếu nào đem mấy chuyện vặt này báo cáo cho chủ tử, chắc chắn, chủ tử bỏ qua cho nàng.

      “Ừ?” Nam tử khinh miệt liếc mắt nhìn Ỷ Hồng quỳ mặt đất cái, nếu nàng ta mấy chuyện vô dụng đó cho nghe, vậy nàng xứng ở trong đây. Nhìn vẻ mặt trắng bệch của Ỷ Hồng, hàn ý trong mắt Phong Tình càng đậm!

      “Là thuộc hạ thất trách, xin chủ tử giáng tội.” Dưới trông coi của nàng lại xuất người danh tính, nghĩ đến đây, Ỷ Hồng kinh hãi! Thân phận của Hương Hàn là như thế nào? Tại sao lại phải vào Ỷ Hồng lâu? Tại sao lại muốn bị Thủy Băng Tuyền mua ?

      “Ờ, vẫn chưa ngu ngốc đến mức có thuốc chữa, vậy thân phận của Hương Hàn kia… điều tra cho ràng.” rất muốn biết nàng ta là do ai phái đến? Trong mắt Phong Tình lên trong mắt sát ý!

      “Thuộc hạ hiểu.” Ỷ Hồng cắn răng , mặc kệ thân phận của Hương Hàn là như thế nào, nàng nhất định phải tìm ra, lại còn để cho chủ tử phát ra sai lầm ngu ngốc như vậy….

      “Còn nữa…. tìm hiểu về Thủy Băng Tuyền.” Nghĩ đến người vừa rồi, trong mắt Phong Tình thấp thoáng vẻ thích thú! ngờ trong kinh thành cũng có nữ nhân thú vị như vậy?

      Ỷ Hồng kinh ngạc ngẩng đầu lên: “Vâng.” Thủy Băng Tuyền khiến cho chủ tử để ý sao?

      “Ỷ Hồng, đừng để chuyện này xảy ra lần thứ hai.” Phong Tình biết biến mất từ khi nào, chỉ để lại giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng bên cạnh Ỷ Hồng.

      “Tạ ơn chủ tử.” Hình như hôm nay tâm tình của chủ tử rất tốt, phạt nàng! Rất hiếm khi nàng thấy chủ tử như vậy, là vì…… Thủy Băng Tuyền sao?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :