1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không] Manh phi đãi gả - Lạc Tùy Tâm(144c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tatimyli

      tatimyli Active Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      184
      Chương 6

      Edit: Soc


      “Tuyền Nhi……” Trương Thanh Thanh khẽ vuốt ve miếng ngọc bội. Khối ngọc bội này, lâu nữa, hoàng gia cho người tới lấy .

      “Vâng?” Thủy Băng Tuyền quay đầu lại, đưa trà cho Trương Thanh Thanh. Mấy ngày nay, thân thể của bà cũng hồi phục tốt hơn trước nhiều. Nàng cũng an tâm, dù thân thể này phải của nàng, nhưng sống ở đây, nàng cũng nên cố gắng chăm sóc Trương Thanh Thanh cho tốt.

      Trương Thanh Thanh nhìn khuôn mặt thanh tú trước mặt mình, trong lòng thầm mắng ông trời bất công, nghĩ đến tương lai của Tuyền Nhi, lòng bà đầy đau đớn. Hoàng thất hủy hôn là hủy hôn, có bồi thường cũng chỉ là bồi thường cho Thủy phủ chứ phải cho Tuyền Nhi! Vậy sau này nàng phải sống ra sao trong ánh mắt soi mói của người đời. Nghĩ vậy Trương Thanh Thanh lại càng dằn vặt, nếu thế, bà sống có ý nghĩa gì, thà để mình làm chuyện cuối cùng cho Tuyền Nhi ! Cho dù có thay đổi được điều gì hay ? Ít nhất… Ít nhất lòng bà cũng có thể thanh thản hơn!

      “Mẹ?” Thủy Băng Tuyền nhìn vẻ mặt thất thần của bà. Nàng biết, với chuyện hủy hôn này, bà rất đau lòng. Dù nàng oán thán lời, Trương Thanh Thanh cũng hiểu, chắc nàng nghĩ thông suốt rồi.

      “Ừm, sao, chỉ là thấy con thẫn thờ, ta muốn biết Tuyền Nhi nghĩ gì?” Tuyền Nhi, sau này con phải dựa vào chính bản thân mình mà sống, tất cả những gì mẹ có thể làm cho con chỉ có vậy. Tuyền Nhi là động lực sống duy nhất của bà, ai khi dễ Tuyền Nhi của bà mà có thể sống yên ổn. thể…

      “Con nghĩ xem bây giờ có thích hợp để xuất phủ ?” Nàng muốn mua vài bộ trang phục, đống xiêm y hoa hòe hoa sói này chỉ đầu độc mắt mình mà thôi. Hôn ước cũng hủy, thân thể của Trương Thanh Thanh cũng khá lên, nàng nghĩ xem ngày mai có nên ra ngoài thưởng thức phong cảnh thời cổ ! Thủy Băng Tuyền lòng ra điều này làm Trương Thanh Thanh càng thấy xót xa. Sau đống hỗn độn này, Tuyền Nhi muốn ra khỏi phủ cũng khó khắn, chẳng lẽ cả đời nàng phải trốn tránh trong Đông uyển của Thủy phủ?

      Quyết định trong lòng càng thêm chắc chắn…

      “Tuyền Nhi, từ nay về sau, dù gặp bất kì chuyện gì cũng phải bình tĩnh, ngẩng cao đầu mà , tính tình cũng đừng trước kia nữa. Mẹ mong con tự đứng lên bằng đôi chân của chính mình.” có bà che chở, Tuyền Nhi chỉ có thể dựa vào chính bản thân nàng mà thôi.

      “Phu nhân… ” Ngoài cửa có người gõ của nhè .

      “Chuyện gì?” Trương Thanh Thanh hỏi.

      “Phu nhân, lão gia mời người đến phòng khách.”

      Lão gia tìm bà? Nhìn thoáng qua ngọc bội trong tay, Trương Thanh Thanh cười lạnh trong lòng, bà nằm liệt giường mấy ngày này, chưa từng bước chân vào Đông uyển nửa bước!

      “Được, bây giờ ta .” Bà để cho thực được mục đích

      Trương Thanh Thanh đứng dậy, kéo Thủy Băng Tuyền, nhìn nàng lâu rồi mỉm cười: “Tuyền Nhi, con cũng mệt rồi, nghỉ , mẹ sao.”

      Thủy Băng Tuyền gật gật đầu, đứng dậy rồi ra ngoài.

      Lưu luyến nhìn theo hình bóng của Thủy Băng Tuyền, Trương Thanh Thanh đặt ngọc bội xuống dưới gối, cẩn thận che lại.

      Bên trong phòng, Thủy Toa Lâm đứng dậy cúi người: “ làm phiền công công chuyến rồi.”

      “Là chúng ta quấy rầy, nhưng Hoàng Thượng phân phó nô tài nhất định phải mang theo ngọc bội của Lục hoàng tử trở về.” Phí công công thẳng vào vấn đề.

      “Chuyện đó là đương nhiên.” Thủy Toa Lâm gật gật đầu, hôn ước với Lục hoàng tử hủy, chẳng có lý gì mà Thủy phủ lại giữ ngọc bội của Lục hoàng tử làm của riêng.

      “Thủy lão gia thấu tình đạt lí, ta bẩm báo với Hoàng thượng.”

      “Phí công công, chuyện này Thủy phủ lẽ ra phải chủ động đến trả, làm phiền công công chuyến phải.” Nhị phu nhân rồi hành lễ với vị Phí công công kia.

      Phí công công vội xoay người: “Quận chúa, nô tài xứng.”

      “Mời công công uống trà.” Trà được bưng lên, Thủy Toa Lâm chậm rãi . Ngọc bội này… tất nhiên phải trả lại. Tuy hoàng gia bồi thường mặt mũi cho Thủy phủ nhưng tin đồn này lan rộng khắp kinh thành, Lục hoàng tử chẳng mấy chốc cầu hôn Vân gia. Chuyện chung thân đại của Tuyền Nhi cũng là vấn đề! Các thiếu gia trong kinh thành cưới người bị Lục hoàng tử hủy hôn, hơn nữa, Băng Tuyền cũng bị mẹ nàng chiều đến sinh hư… Haizz!

      “Phí công công, nghe Lục hoàng tử cầu hôn Vân gia? Có chuyện này sao?” Trương Thanh Thanh từ bên ngoài vào thản nhiên .

      “Bái kiến Thủy phu nhân.” Phí công công đứng lên hành lễ với Trương Thanh Thanh, Đại phu nhân này với Quý phi nương nương có giao tình thâm hậu, thế nên mới có mối đính ước này. Cho dù lại hôn của hai bên giải trừ nhưng vị Đại phu nhân này vẫn thể coi thường được.

      Trương Thanh Thanh để ý tới người hành lễ, cũng nhìn về phía Thủy Toa Lâm. Vạt áo khẽ vung, đứng bên cạnh Thủy Toa Lâm, vẻ mặt lãnh đạm với Nhị phu nhân ngồi: “Muội muội, muội ngồi nhầm chỗ rồi, ta còn chưa chết, vị trí này chưa đến phiên muội ngồi.”

      Lời vừa ra, khí nhất thời ngưng đọng lại. Sắc mặt Nhị phu nhân hết chuyển từ trắng lại sang hồng, rất sặc sỡ. Nàng ta nghĩ Trương Thanh Thanh trực tiếp đối kháng lại mình như vậy.

      “Là muội để ý chu toàn, mong tỷ tỷ thứ lỗi.” Nhị phu nhân lập tức đứng dậy cắn răng thi lễ, .

      “Muội muội thân là quận chúa, xuất thân từ hoàng thất nên quên mất mình là thị thiếp cũng phải. Điểm này ta đâu dám trách tội, người của hoàng thất, ta nên trêu vào mà!” Lời của Trương Thanh Thanh khiến mặt Nhị phu nhân hết chuyển trắng lại sang xanh. Nàng biết Trương Thanh Thanh phải chịu đả kích vì Lục hoàng tử hủy hôn nên… Chuyện này tốt nhất là nín nhịn, sau này có cơ hội xử lí sau

      Ánh mắt Thủy Toa Lâm có chút khiếp sợ, Trương Thanh Thanh trong ấn tượng của vẫn luôn dịu dàng, tại sao hôm nay lại thiếu kiên nhẫn như vậy?

      Nhìn thoáng qua Phí công công trợn mắt há hốc mồm, trong lòng thoáng giận, trước mặt người ngoài mà nàng lại những lời sắc nhọn như vậy còn ra thể thống gì?

      “Phu…”

      “Phí công công?” Trương Thanh Thanh nhanh hơn bước, chặn lời Thủy Toa Lâm. Đời này kiếp này là bà gả nhầm cho , vì bước lỡ làng mà mất tất cả, đến người mình quý nhất cũng bảo vệ được. Đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng bà nhịn.

      “Vâng, Đại phu nhân.” Phí công công phục hồi tinh thần đáp.

      “Quý phi nương nương có lời nào muốn chuyển cho ta?” Hạ tầm mắt, Trương Thanh Thanh cố che dấu chờ đợi giấu trong lòng.

      “Chuyện này…” Phí công công khó xử. Điều Quý phi nương nương chính là phải mang ngọc bội về, phải gì đây?

      “Ta biết.” Trương Thanh Thanh khẽ mỉm cười, như vậy cũng tốt!

      “Đại phu nhân, ngọc bội này…” Phí công công hơi chần chừ, .

      “Để ta lấy, công công chờ lát.” Trương Thanh Thanh đứng dậy, chậm rãi vào nội đường, trước khi , bà khẽ nghiêng người : “Lão gia, ông xứng làm cha của Tuyền Nhi!” Lại càng xứng làm chồng của ta, những lời này bà chỉ thầm trong lòng, để ý vẻ mặt cứng ngắc của mọi người, vào ra ngoài.
      leotitonannhieu thích bài này.

    2. tatimyli

      tatimyli Active Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      184
      @minmin1009 thanks bạn đã nhắc nhé! ^^
      Last edited: 12/8/14

    3. tatimyli

      tatimyli Active Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      184
      Chương 7
      Edit: Sóc

      “Các ngươi nghe đây, cho phép của ta, cho bất kì kẻ nào bước vào phòng.” Trương Thanh Thanh nghiêm khắc nhìn đám người hầu.

      “Vâng, phu nhân.”

      vào phòng, bà cầm bút lên, khẽ nhắm mắt lại, hít sâu hơi, dồn chú ý vào những nét chữ thanh tú…

      “Phí công công, mời dùng trà.” Thủy Toa Lâm cố gắng kìm nén tức giận, giả vờ bình tĩnh tiếp đón Phí công công.

      “Thủy lão gia khách khí rồi.” Phí công công gật gật đầu, vốn nghe đồn Đại phu nhân này tính tình dịu dàng thiện lương, lại chiều con duy nhất Tam tiểu thư. Chắc bây giờ trong lòng Đại phu nhân rất tức giận, nhưng chuyện này Hoàng thất quyết định, đâu phải chỉ vì tức giận của bà mà thay đổi? Hy vọng bà có thể hiểu được.



      khắc (15′)… Hai khắc (30′)… Nửa canh giờ (60′)… Trương Thanh Thanh vẫn thấy xuất .

      “Thủy lão gia, Đại phu nhân… ” Phí công công bắt đầu cảm thấy bất an, thời gian Đại phu nhân này lấy ngọc bội cũng lâu lắm rồi?

      Sắc mặt Thủy Toa Lâm rất khó coi, mắt khẽ liếc, bảo quản gia xem.



      hay rồi… hay rồi…” Quản gia sợ hãi hô lên.

      Thủy Toa Lâm vội đứng dậy: “Hỗn láo, có chuyện gì lại hét lên như vậy?” Mọi người thấy vậy cũng nhìn về phía quản gia chạy như điên đến phòng khách.

      “Lão gia… Đại phu nhân… Đại phu nhân bà…” Quản gia chạy đến, quỳ mặt đất khẩn trương .

      “Đại phu nhân sao?” Thủy Toa Lâm vội vàng hỏi, phải Đại phòng hủy khối ngọc bội kia chứ?

      “Đại phu nhân thắt cổ tự tử.” Quản gia dập đầu to, cũng dám nhìn về phía Thủy Toa Lâm.

      “Cái gì?” Thủy Toa Lâm lùi về phía sau nửa bước, ngồi phịch lên ghế. Chuyện này…. nhớ lại lời vừa rồi của Trương Thanh Thanh “Lão gia, ông xứng làm cha của Tuyền Nhi’’ ! Bà… Đây là hành động của người mẹ sao?

      Phí công công cũng kinh hãi, chuyện này… Trời ạ, mọi chuyện càng trở nên rối rắm! Đại phu nhân tự vẫn, cho dù có thu hồi được ngọc bội người trong thiên hạ gì?

      Nhị phu nhân sắc mặt trắng bệch, chẳng trách Trương Thanh Thanh dám làm vậy với bà, ra là chút phản kháng cuối cùng, nhưng chuyện này phải giải quyết như thế nào? Vội nhìn Thủy Toa Lâm lo lắng hỏi: “Lão gia…”

      “Thủy lão gia, chuyện này… tốt nhất để ta về cung bẩm báo với Hoàng thượng, để Hoàng Thượng quyết định .” Hôm nay nên lấy lại ngọc bội, bằng bị gán tội danh dồn ép Đại phu nhân tới mức phải tự sát! gã nô tài như , sao chịu nổi tội này. Trương phủ làm gì được hoàng thất, nhưng muốn lấy tính mạng rất đơn giản.

      Thủy Toa Tâm khiếp sợ đến nên lời, sắc mặt cực kì khó coi nhìn Phí công công lùi . thể tưởng tượng được Trương Thanh Thanh vì Tuyền Nhi mà làm chuyện điên cuồng như thế?

      Vậy… phải giải quyết chuyện này như nào? Trương Thanh Thanh là Đại tiểu thư Trương gia… phải ăn với Trương gia thế nào?

      phải giải thích ra sao với Ngũ đại thế gia? Phải tránh nhàn ngôn toái ngữ (chuyện tầm phào, tin đồn) của thiên hạ như thế nào?



      hay rồi… Tiểu thư… Tiểu thư… tốt… ” Thính Lan vừa đẩy cửa phòng Thủy Băng Tuyền vừa lộn xộn, tiếng.

      “Tiểu thư… hay…”

      Thủy Băng Tuyền hơi nhíu mày, : “Hít sâu hơi.” Nhìn sắc mặt của Thính Lan, lại nhớ đến Trương Thanh Thanh vừa rồi… Này… thể nào? Trương Thanh Thanh làm chuyện ngu ngốc như vậy chứ?

      Thính Lan nhìn Thủy Băng Tuyền bật khóc nức nở: “Tiểu thư, hay rồi, phu nhân… bà… ” Câu tiếp thep Thính Lan dám ra.

      !” Thủy Băng Tuyền quát lớn, đứng dậy. Xem ra xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn

      “Phu nhân… Phu nhân tự vẫn.” Thính Lan dập đầu xuống đất , dám nhìn sắc mặt của Thủy Băng Tuyền.

      Thủy Băng Tuyền nhắm mắt lại, cố giữ cho hơi nóng bốc lên từ khóe mắt. Trương Thanh Thanh có thể vì Thủy Băng Tuyền mà làm đến nước này, cũng khiến nàng nhìn bà với con mắt khác xưa.

      Thính Lan quỳ mặt đất, thấy trong phòng vẫn có động tĩnh, liền cẩn thận ngẩng đầu lên.

      “Tiểu thư?”

      Thủy Băng Tuyền xoay người, đưa lưng về phía Thính Lan, cố gắng giữ bình tĩnh. Có lẽ trong lòng nghĩ rằng Trương Thanh Thanh, Thủy Băng Tuyền bị hủy hôn lần này, cả đời chấm dứt nên nhất thời nghĩ luẩn quẩn, muốn làm gì đó cho Thủy Băng Tuyền hay ít ra cũng có thể đòi lại công bằng?

      Trương Thanh Thanh cho rằng làm như vậy thay đổi được gì sao? Bà nhầm rồi! Chẳng qua là tự làm tốn thương chính mình thôi. Làm vậy có đáng ? Hoàn toàn đáng! Bà sai rồi, cực kì sai rồi! Bà làm vậy những đòi được công bằng cho Thủy Băng Tuyền mà chỉ nhận được chút thương hại! Vì cái đáng ấy mà bà phải trả giá bằng chính sinh mạng của mình!

      Nàng thừa nhận, Trương Thanh Thanh là người mẹ vĩ đại! Nhưng bà hoàn toàn có thể đổi cách giáo dục con khác, có thể cho con bà rằng, cuộc sống đâu phải bé như vậy, chỉ cần mình muốn, cuộc sống trở nên rực rỡ và phong phú hơn bất kì điều gì… Quên , bây giờ những lời đó cũng còn tác dụng gì. Là do nàng cầu Trương Thanh Thanh quá cao. Cuộc sống của Trương Thanh Thanh là ở cổ đại nhưng nàng luôn so sánh bà với mẹ ruột mình. Hai con người, hai thời đại, tư tưởng và quan niệm sống cũng khác nhau quá xa…

      Thủy Băng Tuyền mở mắt, đôi mắt kia trở về với vẻ lạnh lùng vốn có, xoay người ra khỏi phòng. Trương Thanh Thanh chắc chắn rất mong được gặp con mình. Tuy nàng phải con bà, nhưng thân thể này là do nàng làm chủ. Nàng phải !

      Nàng vốn định sau này cho Trương Thanh Thanh biết thế nào là kiêu ngạo của nữ nhân với trời đất… Hàng lông mày cong cong của Thủy Băng Tuyền nhíu chặt, bây giờ xảy ra chuyện này… Là do nàng quên mất những lo lắng của Trương Thanh Thanh! Độc thiện kỳ nhân (chỉ cầu cái tốt đẹp cho bản thân mình)! Nàng muốn quan tâm đến chuyện của Thủy Băng Tuyền. Đứng ở lập trường của nàng mà , nàng sai, chuyện gì có hứng thú nhất định nàng làm. Dù sao nàng cũng phải Thủy Băng Tuyền , trừ thiện cảm đối với Trương Thanh Thanh, nàng có nghĩa vụ phải gánh vác tiếp mọi chuyện liên quan đến Thủy Băng Tuyền. Chỉ là nàng hơi hối hận vì hơn với Trương Thanh Thanh về quan điểm của mình. Đứng ở lập trường của Trương Thanh Thanh, hành động của bà cũng đâu có sai, là người mẹ, bà chỉ có thể làm vậy cho con mình! Người phụ nữ thời phong kiến… đáng thương!

      Nam uyển

      “Ngươi gì?” Chén trà trong tay Tam phu nhân suýt đổ, nước trà tràn ra đầy tay

      “Phu nhân…” Đám nha hoàn vội vàng lấy khăn lau cẩn thận. Khó trách Tam phu nhân khiếp sợ như thế, dưới trong phủ có ai dám tin vào chuyện của Đại phu nhân đâu! ngờ, Đại phu nhân dịu dàng là vậy mà chịu được việc Tam thiểu thư bị hủy hôn.

      “Phu nhân, Đại phu nhân tự vẫn, Phí công công cũng hồi cung. tại lão gia tự giam mình trong phòng!” tên người hầu cúi người bẩm báo

      Tam phu nhân cố gắng kìm chế, khi Trương Thanh Thanh chết, được lợi nhất là Nhị phòng, có điều… Khóe miệng bà ta lạnh lùng cười, phải để xem Nhị phòng có bình yên vượt qua được chuyện Trương Thanh Thanh tự vẫn

      “Ngươi để ý đến động tĩnh của Trương phủ cho ta .” Nếu Trương phủ ra mặt, chắc Nhị phòng gặp thuận lợi

      “Vâng.” Đám hạ nhân cung kính cúi đầu.

      “Còn nữa, để ý mọi chuyện trong phủ, đặc biệt là chuyện của Nhị phu nhân. Nếu hoàng cung cho người đến, lập tức bẩm báo với ta.” Bà muốn xem xem thái độ của hoàng cung như thế nào? thể đề phòng Nhị phòng, còn Đại phòng bây giờ chỉ còn Thủy Băng Tuyền chẳng đáng nhắc tới. Nghĩ tới đây, Tam phu nhân hạ tầm mắt: “Lục Nhi, ngươi đưa tin tới Nghiêm phủ, , thiên kim của Trương phủ tự vẫn, mời lão gia hôm đó đến điếu tang” Đây là thời cơ tốt nhất của bà, bà thể lại để cho Nhị phòng ngồi chỗ tốt, người thừa kế Thủy gia, chỉ có thể là con bà.

      “Vâng, phu nhân.”

      Lại nâng chung trà lên, nhấm nháp ngụm trà nóng, ngờ Trương Thanh Thanh lại liều lĩnh như vậy, vì con có thể làm tất cả! Có lẽ…vì cốt nhục của mình, thể để con mình chịu thiệt thòi thua kém, người mẹ nào cũng làm như vậy, kể cả bà…
      leotitonannhieu thích bài này.

    4. tatimyli

      tatimyli Active Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      184
      Chương 8
      Edit: Sóc

      Hoàng cung

      Cung quý phi hoa lệ tôn quý chốn hoàng gia.

      Nhờ nhan sắc được chăm sóc cẩn thận, thoạt nhìn, Hoàng Ánh Thu cũng chỉ gần bốn mươi tuổi. Suối tóc đen dài, búi cao, trâm vàng rực rỡ. Làn da trắng nõn, mềm mịn nhưng những nếp nhăn khóe mắt vẫn lờ mờ . Bây giờ, gương mặt xinh đẹp ấy chìm trong nỗi khiếp sợ, áy náy, ánh mắt phức tạp, phất tay bảo bọn cung nữ, thái giám lui ra.

      Hoàng Ánh Thu ngồi ghế, ngẩn ngơ suy nghĩ… Đó liệu có phải là nỗi oán hận và bất mãn mà Thanh Thanh dành cho bà ?

      Tay nắm chặt, Hoàng Ánh Thu chậm rãi nhắm mắt lại, thầm : Thanh Thanh, xin lỗi muội! Sau này, ta làm hết sức có thể để tìm gia đình tốt cho Thủy Băng Tuyền…

      “Tham kiến Lục hoàng tử.” Giọng của đám cung nữ, thái giám truyền đến.

      Trữ Thiên Kì khoanh tay bước đến, thấy mẫu phi nhắm mắt ngồi giường, liền nhanh chóng bước lên.

      “Hoàng Nhi…” Hoàng Ánh Thu mở mắt, thấy đứa con xuất sắc của mình. Hoàng Thượng có rất nhiều con nối dõi, tổng cộng có tám hoàng tử, trong đó, Thiên Kì là đứa thứ sáu. tại, tuổi tác của Hoàng Thượng cũng cao, các thế lực trong cung cũng thầm tranh đấu gay gắt. Bà đương nhiên cũng muốn Thiên Kì đứng vị trí cao nhất nên mới nguyện ý đính ước với Trương Thanh Thanh. Dù Thủy gia xếp cuối cùng trong Ngũ đại gia tộc nhưng sau lưng Trương Thanh Thanh còn có Trương phủ thể xem thường. ngờ… ngờ Thủy Băng Tuyền cũng có tác dụng với Thủy phủ, mà dường như Trương phủ cũng chẳng mấy mặn mà với nàng ta. Hơn nữa, tính tình của Thủy Băng Tuyền lại… Quan trọng nhất là Hoàng Nhi nhất quyết phản đối, bà cũng đành nhắm mắt mở mắt thuận theo. ngờ…

      “Mẫu phi đau lòng vì chuyện của Thủy Đại phu nhân?” Trữ Thiên Kì ngồi bên cạnh, nhìn Hoàng Ánh Thu hỏi.

      Hoàng Ánh Thu than khẽ tiếng: “Hoàng Nhi thay đổi chủ ý ư?”

      “Tất nhiên là !” Trữ Thiên Kì quả quyết . Tuy nữ tử chỉ là món đồ chơi nhưng ít ra chính phi của phải là người muốn cưới, mà người đó nhất định phải Thủy Băng Tuyền.

      sớm biết! Hoàng Ánh Thu lại thở dài hơi: “Phản ứng của Trương phủ với việc này ra sao?” Bây giờ, điều bà sợ nhất là Trương phủ ra mặt cầu Hoàng Nhi cưới Thủy Băng Tuyền

      Trữ Thiên Kì nghe vậy, khẽ nhíu mày kiếm, việc lần này, dù có tự mình đến phủ xin lỗi lão thừa tướng cũng thèm ra gặp….

      “Thủy phủ an bài ngày nào tổ chức điếu tang?” Hoàng Ánh Thu đột nhiên hỏi.

      “Ngày mai.”

      Ngày mai? Nhanh như vậy? Hoàng Ánh Thu thầm hỏi lát: “Hoàng nhi, ngày mai con cùng mẫu phi tới Thủy phủ, bản cung muốn tự mình thắp cho nàng nén hương.”

      “Mẫu phi?” Trữ Thiên Kì cũng thầm suy nghĩ. Ngày mai chỉ có mặt cả Tứ đại thế gia mà còn có đủ loại quan viên lớn trong kinh thành. định phái người đến Thủy phủ nhưng nếu và mẫu phi xuất đó cũng có thể ngăn chặn những lời bàn ra tán vào của người khác.

      “Được.” Dù sao cũng là của Quan Duệ, coi nhưng là nể mặt Quan Duệ chút



      Trong sương phòng tao nhã, lịch .

      “Ngày mai Lục hoàng tử trực tiếp đến Thủy phủ?” Vân Tại Viễn nhếch cao mày nhìn Trữ Thiên Kì.

      “Tất nhiên là phải trực tiếp chuyến rồi, nếu sao có thể ăn với Quan Duệ được” Giang Dĩ Bác thản nhiên .

      “Bản cung cũng ngờ Thủy phu nhân lại làm vậy.” Trữ Thiên Kì cũng lạnh nhạt .

      “Quan Duệ từ chối lời mời hôm nay?” Trữ Hy để ý thấy hôm nay Quan Duệ cũng đến. Từ khi Thủy phủ xảy ra chuyện tới giờ, chưa thấy xuất

      Giang Dĩ Bác để ý, chỉ nhìn lướt qua Trữ Thiên Kì: “Lục hoàng tử, nếu Trương phủ cầu Lục hoàng tử cưới Thủy Tam tiểu thư, Lục hoàng tử định như nào?”

      Mọi người trong sương phòng nghe thấy câu của Giang Dĩ Bác đều đồng loạt im lặng.

      Vân Tại Viễn là người đầu tiên lên tiếng: “Chuyện này được, Lục hoàng tử tuy chưa chính thức đến Vân gia cầu hôn, nhưng chuyện này ở kinh thành ai biết. Trong lòng Quan Duệ cũng biết ràng vậy, sao còn như thế?”

      Giang Dĩ Bác cũng để ý đến Vân Tại Viễn, chỉ chăm chú nhìn Trữ Thiên Kì. Việc này còn tùy vào thái độ của Trương phủ. Nếu Trương phủ truy cứu về cái chết của Đại phu nhân, Trữ Thiên Kì có thể kê cao gối ngủ yên. Nhưng khi Trương phủ ra mặt cầu Hoàng gia giải thích, chỉ có hai cách giải quyết. là Trữ Thiên Kì phải cưới Thủy Băng Tuyền, buông Vân gia, đồng nghĩa với việc đắc tội với Vân gia. Thứ hai là Trữ Thiên Kì phải lui hôn, nghĩ là đắc tội với Trương phủ, mà thế lực của Trương phủ trong triều cũng xem được.

      “Dĩ Bác cho rằng Trương phủ nhất định nhúng tay vào chuyện này?” Trữ Thiên Kì ngừng tay nhìn Giang Dĩ Bác. Giang Dĩ Bác vốn là người cực kì bình tĩnh, phân tích cục diện trước mắt tương đối chính xác. Chỉ là… lần này Trương phủ trực tiếp ra mặt sao?

      Khóe miệng Giang Dĩ Bác khẽ cong, vẽ lên nụ cười nhạt: “Nghe lão Thừa tướng rất đau lòng trước cái chết của Đại phu nhân.” Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, sao mà đau lòng cho được? Người đức cao vọng trọng như Trương lão cũng chịu được, huống hồ chuyện này còn liên quan đên thể diện của Trương phủ.

      “Ta đồng ý với ý kiến của Dĩ Bác, Trương phủ sáng mai nhất định cầu huynh phải cưới Thủy Băng Tuyền.” Trữ Hy cũng ra quan điểm của mình. Lục hoàng tử có lui hôn được còn phụ thuộc vào ngày mai.

      “Lục hoàng tử tốt nhất là nên nghĩ hướng giả quyết và… quyết định .” Vân Tại Viễn nhìn Trữ Thiên Kì , xem ra ngày mai Thủy phủ điếu tang phải bình thường đây.

      Giang Dĩ Bác hạ mắt, thực ra, chuyện quan tâm phải là thái độ của Trương phủ cũng phải lựa chọn của Thiên Kì mà chính là Thủy Băng Tuyền. Hơn tháng trước khi xảy ra chuyện của Trữ Thiên Kì và Vân La Y cũng thấy nàng ta ra khỏi phủ, mà chuyện hủy hôn lớn như vậy cũng thấy nàng ta làm loạn như bình thường, thậm chí Đại phu nhân qua đời, nàng ta vẫn bình tĩnh ở trong phủ nhúc nhích. Chuyện này… kỳ quái! muốn đến Thủy phủ xem náo nhiệt vào ngày mai!

      Đông uyển Thủy phủ.

      “Tiểu thư” Thính Lan liếc mắt thầm đánh giá sắc mặt của tiểu thư. Từ khi phu nhân qua đời, tiểu thư rất ít chuyện, chỉ ngồi im lặng.

      Thủy Băng Tuyền quay đầu nhìn Thính Lan, gì.

      “Tiểu thư, Trương thiếu gia đến thăm tiểu thư.”

      Trương thiếu gia? Biểu ca của Thủy Băng Tuyền? đến… Thủy Băng Tuyền suy tư chút.

      “Mời vào” Nàng đến muốn xem xem Trương phủ phái người đến có ý gì.

      “Vâng” Thính Lan lại liếc nhìn tiểu thư lần nữa. Mấy ngày nay, tiểu thư như trở thành người hoàn toàn khác. Ngay cả Đại phu nhân qua đời, giọt nước mắt cũng hề rơi… rất bình tĩnh…

      Người vào là nam tử, dung mạo rất khá, y bào màu trắng, tóc túm gọn, trán cao, hàng mi dài che ánh mắt phức tạp, cái mũi cao hé ra đôi môi hồng nhuận mê người. Người này cũng khá tuấn, ngũ quan thanh tú, sáng sủa lại thêm làn da trắng khiến trông có vẻ thư sinh nhã nhặn. Dựa vào vẻ bề ngoài mà , nàng đánh được 60% tiêu chuẩn. Thủy Băng Tuyền nhìn Trương Quan Duệ lễ phép gật gật đầu.

      Trương Quan Duệ nhìn người mặt y phục trắng trong phòng, mắt khẽ híp lại, gương mặt xinh đẹp kia cũng hề trang điểm, vẻ im lặng nền nã kia của Thủy Băng Tuyền khiến hơi lạ lẫm! Dù sao… ra của mẫu thân cũng khiến nàng thành thục đôi chút.

      “Tuyền Nhi……” Hy vọng sau này nàng có thể tự chăm sóc bản thân mình, bảo vệ của , cuộc sống của nàng thể êm đềm như trước nữa

      “Mời ngồi.” Thủy Băng Tuyền cũng đứng dậy.

      Trương Quan Duệ ngồi đối diện Thủy Băng Tuyền, Thính Lan đứng châm trà. khí trong phòng tuyệt đối im lặng

      Trương Quan Quệ nhíu mày, sao Tuyền Nhi bây giờ lại có thể im lặng như vậy?

      “Ông bảo ta đến cho muội, ngày mai Trương phủ ra mặt cầu Lục hoàng tử tuân thủ theo hôn ước.” mất làm ông đau lòng đến chết sống lại, hứa nhất định hoàn thành di nguyện của . Tuy nghĩ rằng Tuyền Nhi gả cho Thiên Kì có được hạnh phúc, nhưng… nếu nàng thực lòng muốn vậy, cũng ngăn cản.

      Thủy Băng Tuyền hạ mắt, khẽ cười thầm! tại mới ra mặt còn ý nghĩa gì sao? Phải là cái chết của Trương Thanh Thanh chỉ gây chấn động mà còn có đường lùi. Dù sao với địa vị của Trương phủ, cháu bị hoàng gia lui hôn, con vì kháng nghị mà tự vẫn, chuyện này lan truyện trong thiên hạ có khác cái tát vào thể diện của Trương phủ. Vậy nên bây giờ mới đứng lên phản bác lại? buồn cười! Tính mạng Trương Thanh Thanh đánh đổi vì nàng đáng giá chút nào!

      cần.” Đúng, Thủy Băng Tuyền tại cần.

      Trương Quan Duệ nhìn ánh mắt của Thủy Băng Tuyền, giật mình khiếp sợ: “Tuyền Nhi cần?” Tình cảm của Tuyền Nhi với Lục hoàng tử phải biết. Bây giờ Tuyền Nhi lại cần? Chuyện này… Tuyền Nhi bị tổn thương quá nặng nề ư?

      “Đúng vậy, cần.” Thủy Băng Tuyền ngẩng đầu nhìn thẳng vào Trương Quan Duệ, vẻ lạnh lùng, mỉa mai che dấu nhìn người ngồi đối diện.

      Trương Quan Duệ nhìn chút khinh thường trong mắt nàng, thầm đánh giá Thủy Băng Tuyền lại lần nữa, nỗi ngạc nhiên lo lắng trong lòng cũng chỉ mình biết. Đây là Tuyền Nhi sao? Con người lớn lên từ những nghịch cảnh, quả câu này rất đúng! Chỉ là…… Vì sao đối mặt với ánh mắt của nàng, lại thấy có chút chột da? Chột dạ vì từ đầu giúp nàng?
      leotitonannhieu thích bài này.

    5. tatimyli

      tatimyli Active Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      184
      Chương 9

      Edit: Soc


      Lễ viếng Đại phu nhân Thủy phủ định ngày, biết bao chuyện trọng đại liên tiếp xảy ra: Đại phu nhân mất, Trương phủ nhất định ra tay, lại thêm chuyện lui hôn ĩ kinh thành từ người lớn đến trẻ con đều biết…. Thủy Băng Tuyền cũng vì cái chết của mẫu thân mà im lặng suốt mấy tuần.

      Ai ai cũng thầm đoán già đoán non xem, khi lễ tang của Đại phu nhân bắt đầu, hoàng thất cuối cùng quyết định như thế nào? Lui hôn hay tiếp tục tiến hành hôn ước?

      Thủy phủ hoa lệ ngày nào, giờ treo đầy vải trắng lạnh lẽo.

      Thủy Toa Lâm cùng ba người con trai đứng ngoài đại sảnh đón khách….Khách khứa rất đông, bốn cha con họ bận tối mắt tối mũi nhưng gương mặt vẫn phải làm ra vẻ tràn ngập đau buồn. Đó chính là nỗi khổ của bọn họ…

      Chiếc quan tài đặt chính giữa phòng khách. Thủy Băng Tuyền y phục trắng tinh quỳ trước quan tài. Hai bên xếp chật cứng ghế, chuẩn bị cho những vị khách quan trọng. Thủy Băng Tuyền hạ tầm mắt, để ý đến mọi chuyện xung quanh, cũng biết trong đại sảnh đầy người…

      Nhị phu nhân, Tam phu nhân vận y phục giản dị, đưa con mình vào đại sảnh, thu hút chú ý của tất cả mọi người…

      Bên cạnh Nhị phu nhân là mĩ nữ, mắt sáng long lanh, làn da trắng nõn, mềm mại, má phơn phớt hồng như viên bảo ngọc tỏa ra ánh sáng dịu dàng… Nàng là muội muội của Thủy Băng Tuyền, tứ tiểu thư Thủy phủ – Thủy Băng Ngọc.

      Cạnh Thủy Băng Ngọc là hai thiếu phụ xinh đẹp, chắc là Đại tiểu thư Thủy Băng Diễm và Nhị tiểu thư Thủy Băng Khiết…

      “Trương lão gia đến… ” Nghe tiếng hô của người hầu, mọi người trong sảnh đều đứng lên, lão Thừa tướng tự mình đến đây, nhất định có trò hay để xem…

      “Tiểu tế bái kiến nhạc phụ đại nhân.” Thủy Toa Lâm xoay người bước tới, cung kính đích hành lễ.

      cần đa lễ.” Ông lão được Trương Quan Duệ đỡ, bình tĩnh lên tiếng.

      Lão Thừa tướng hơn bảy mươi tuổi, tóc cũng bạc trắng, gương mặt già nua hằn những vất chân chim của thời gian. Đôi mắt bình thản nhưng phảng phất ưu sầu, chứa niềm đau thương sâu sắc… Dù lão Thừa tướng chẳng quan tâm tới việc triều chính nhưng với thân phận quyền cao chức trọng của ông, phải ai muốn cũng có thể tùy tiện đem ra so sánh.

      tới kinh nghiệm dày dặn nơi chiến trường, thân phận nguyên lão hai triều của ông cũng khiến người khác phải cúi đầu, vậy mà phải chịu cảnh ‘‘người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh’’, đáng thương thay….

      “Xin Trương gia nén đau buồn!” Thấy ông bước vào, mọi người lục đục đứng lên an ủi…

      “Nhạc phụ đại nhân, mời ngồi.” Thủy Toa Lâm theo ngay đằng sau hầu hạ. đùa chứ ngay cả cha vợ màng tới thế cũng xuất như này… Đừng mong Thủy phủ có thể yên ổn trôi qua ngày hôm nay! Đúng là nhìn lầm Trương Thanh Thanh, người đàn bà này cho đến lúc chết cũng phải để phiền toái lại cho

      “Chú, người làm việc của mình . Ông nội ở đây có cháu chăm sóc.” Trương Quan Duệ lạnh nhạt .

      Thủy Toa Lâm hơi giật mình, hạ mắt: “Vậy, Quan Duệ, có chuyện gì gọi ta tiếng.” Tất nhiên cũng biết, người cha vợ này muốn nhìn thấy .

      “Quý phi nương nương đến, Lục hoàng tử đến…” lần nữa, tiếng hô của người hầu làm mọi người giật mình. Cuối cùng diễn viên chính cũng lên sâu khấu.

      “Tham kiến nương nương, nương nương vạn tuế…” Mọi người quỳ xuống, thi lễ với vị phu nhân kia.

      Hoàng Ánh Thu nhìn lướt qua lão Thừa tướng ngồi ở phía xa, lòng trầm xuống. Xem ra thái độ của Trương phủ ràng, nhưng Hoàng nhi cũng nhất quyết chịu cưới Thủy Bằng Tuyền, chuyện này… thể đắc tội với Trương phủ được! Nhưng Hoàng nhi cũng thể chọc giận! Còn Vân gia…? phiền phức quá !!

      “Lão hủ bái kiến nương nương.” Trương lão định quỳ xuống, Hoàng Ánh Thu vội vàng tới đỡ.

      “Thế bá cần đa lễ, hôm nay Ánh Thu đến đây với thân phận là người bạn tri kỉ, thắp cho Thanh Thanh nén hương. Mọi người cũng đứng dậy cả .” Mắt cũng lướt qua Thủy Băng Tuyền quỳ trước quan tài, trong lòng thầm nghĩ: Rốt cuộc phải làm thế nào? Trước đây, Hoàng Thượng ý tứ nhắc nhở, dù thế nào cũng được đắc tội với Trương phủ. Nhưng… Hoàng Nhi là do bà sinh ra, nghĩ gì trong lòng bà cũng … Nếu cưới Thủy Băng Tuyền, Hoàng Nhi phải để mặt mũi đâu? Bây giờ, cả kinh thành đều biết đến hôn của Hoàng Nhi và Thủy Băng Tuyền. Bà thể để cho Hoàng Nhi bị người ta lấy ra làm trò cười…

      Trữ Thiên Kì và Trương Quan Duệ nhìn nhau lát. Trữ Thiên Kì lãnh đạm hạ mắt xuống, quả nhiên đúng như những gì Dĩ Bác dự đoán.

      Nghĩ vậy, Trữ Thiên Kì thầm quét mắt quanh phòng, thấy hai người kia ngồi trong góc sáng sủa.

      Trong góc phòng, Giang Dĩ Bác, Vân Tại Viễn cùng nhìn Trữ Thiên Kì gật gật đầu coi như chào hỏi.

      “Dĩ Bác, huynh Thiên Kì lựa chọn như thế nào?” Sau khi Vân Tại Viễn gật đầu nhìn Trữ Thiên Kì liền quay sang bên cạnh hỏi Giang Dĩ Bác.

      Suy nghĩ của Dĩ Bác giống như bàn tính vậy, bất kể chuyện gì, Dĩ Bác đoán mười phần cũng phải đúng tám, chín phần.

      Vậy nên, mới hỏi ý kiến Dĩ Bác. Từ khi ra phủ, nhìn ánh mắt lo lắng của La Y, quyết định, dù có phải làm gì cũng thể để cho em mình chịu ấm ức. Thiên Kì nhất định thể cưới Thủy Băng Tuyền.

      Giang Dĩ Bác tao nhã dựa vào chiếc ghế sau lưng, mắt lướt qua Thủy Băng Tuyền, nghĩ Xem ra Quan Duệ cũng dạy dỗ tồi, cách khác Trương phủ sắp xếp tệ, nếu , để cho Thủy Băng Tuyền làm loạn ngày hôm nay, biết có thêm bao nhiêu lời đồn đại… Ha ha, đúng như dự đoán, Quan Duệ đứng theo lập trường của Trương phủ, mà Vân Tại Viễn lại ở Vân gia, cùng để ý đến thái độ của Thiên Kì cũng phải chuyện lạ…

      “Tĩnh quan kỳ biến (静观其变 – bình tĩnh chờ xem thay đổi) ” cũng tò mò xem mọi chuyện xảy ra như thế nào? Tất nhiên cũng hiểu khả năng Trữ Thiên Kì chấp nhận cưới Thủy Băng Tuyền là cực kì thấp. Điều này phải Quan Duệ biết! Chỉ là… người tạo ra áp lực là Hoàng thượng và Quý phi nương nương! Nếu hai người gật đầu, Thiên Kì muốn cũng phải cưới…. Mọi chuyện thú vị, chờ xem kết quả còn thú vị hơn! thực căng mắt mong chờ……

      Vân Tại Viễn bất mãn liếc nhìn Giang Dĩ Bác, chỉ muốn nghe ý kiến của Dĩ Bác, thái độ của Dĩ Bác là thế nào? Lại nhìn lướt qua Thủy Băng Tuyền quỳ ở kia, đáy mắt Vân Tại Viễn lóe lên tia mỉa mai! Tính cách của nữ nhân này, hẳn Trữ Thiên Kì cũng nhất thanh nhị sở (一清二楚 – ràng rành mạch). tin Trữ Thiên Kì bỏ Vân La Y để cưới Thủy Băng Tuyền!

      “Thanh Thanh…” Hoàng Ánh Thu nhận nén hương của thái giám bên cạnh, nhàng bước lên phía trước, mắt long lanh nước. Bà ngờ mình lại có ngày hôm nay, trước kia hai người rất tâm đầu ý hợp, vậy nên mới có hôn này! Nhưng bà ngờ mọi chuyện lại xảy ra như vậy…

      “Bản cung rất xin lỗi muội.” Thanh Thanh vì con , bà cũng vì con trai của mình, hai người bạn tri kỉ vì nỗi lòng riêng lo lắng cho con cái mà làm tổn thương đến nhau.

      “Mai sau khi xuống hoàng tuyền, bản cung nhất định chịu đòn nhận tội với Thanh Thanh.” Lời vừa ra, ánh mắt mọi người cũng chuyển đến lão Trương phủ ngồi im lẳng, tò mò xem phản ứng của ông, chẳng lẽ Trương phủ lần này quyết định như vậy?

      Thủy Băng Tuyền thầm cười lạnh, đám cổ nhân này chỉ giỏi diễn trò! Trương Thanh Thanh là bạn tri kỉ, sau này bà ta chết đến nhận lỗi với Trương Thanh Thanh, dịch ra chính là: xin lỗi, sau này ta chết đến thỉnh tội với muội, nhưng ta thể làm theo sở nguyện của muội – để cho con ta cưới con muội được.

      “Tuyền Nhi, con phải nén đau thương!” Hoàng Ánh Thu quỳ trước mặt Thủy Băng Tuyền .

      “Cám ơn nương nương hôm nay đến thắp cho mẹ con nén hương. Mẹ con trời có mắt, nhất định rất vui mừng.” ra, Trương Thanh Thanh mà nghe thấy mấy lời này chỉ sợ đau lòng muốn chết! Thủy Băng Tuyền thầm nghĩ.

      “Tuyền Nhi, đến bên cạnh ông.” Lão Trương gia bỗng lên tiếng, mọi người đều nghe mồn .

      Tới rồi, trò hay bắt đầu! Thủy Băng Tuyền khép mắt đứng lên, hôm nay nàng muốn xem, trí thông minh của cổ nhân cao đến đâu? Nhưng cho dù thế nào, kết quả cuối cùng phải do nàng quyết định!

      “Vâng, ông ngoại.” Sao ông xuất sớm ? Đợi đến khi con chết mới ra mặt?

      Lão Trương gia nhìn Thủy Băng Tuyền ngoan ngoãn hiền lành, hài lòng nhìn lướt qua Trương Quan Duệ, có ý, thái độ của Tuyền Nhi hôm nay tệ! Duệ Nhi dạy rất tốt!

      Trương Quan Duệ nghi hoặc nhìn kĩ Thủy Băng Tuyền, cũng hiểu chút, ra ông nội nghĩ thái độ của Tuyền Nhi là do dạy dỗ! Nhưng vấn đề là hôm qua chưa kịp dạy bảo gì ngược lại bị Tuyền Nhi làm cho giật mình… Tuyền Nhi? Dường như nàng hoàn toàn thay đổi khác trước kia…

      “Nương nương, hôm nay coi như lão hủ này là người ngoài cuộc, hỏi hoàng gia câu, có phải hôn ước với tiểu nữ nhà thần thực bị hủy?”

      câu của lão Trương gia làm mọi người trong phòng đều ngừng thở, sau cái chết của Đại phu nhân, hoàng gia còn muốn hủy hôn nữa ?
      leotitonannhieu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :