1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không] Manh phi đãi gả - Lạc Tùy Tâm(144c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tatimyli

      tatimyli Active Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      184
      Bắc cảnh lên

      Chương 10: Trúc tường tu lộ (Xây tường thành, mở đường sá)

      Edit: Boringrain


      Trời sầm tối u, mây ám màu ngừng đùn đẩy xô tới, gió quất qua từng cơn, ‘vù vù’ rít gào như tiếng thác đổ. Bên bờ thượng du sông Thanh Lăng, ngàn vạn lê dân thẳng đứng, bọn họ, ai nấy mang dáng vẻ hao gầy phờ phạc, lặng ngắm nhìn thành quả bốn tháng miệt mài vất vả, những đôi mắt từng trống rỗng khổ đau đói rách đến vô hồn, nay ngập tràn luồng sinh khí sáng rỡ hơn sao trời, lấp đầy những giọt lệ hạnh phúc…

      Gió lạnh thấu bôn tẩu qua bãi bồi bát ngát, tựa như trăm ngàn mũi lợi kiếm, xuyên thẳng lớp áo bông dày cụi, xé nát da thịt con người…

      Thế nhưng hơn mấy vạn lê dân vẫn ngẩng đầu đứng thẳng, chẳng hề ai để tâm tới giá rét trời đông…

      Giờ phút này, ánh mắt họ còn bận xuyên suốt từ thượng du đến hạ du, nhìn những đập chứa nước hùng vĩ nối liền bởi rãnh kênh đào. Nước sông vừa dâng, lập tức tràn qua đập. Tận hơn mười con đập khổng lồ, dư sức chứa lượng nước tràn sông…

      Tự ngắm nhìn đôi tay, họ dường như tin nổi công trình vĩ đại này là từ những bàn tay lam lũ làm ra. Mục đích ban đầu chỉ cố gắng bữa cơm no, bộ áo ấm. Nhưng tại, nhìn mồ hôi công sức của mình trước mắt mà lòng họ khỏi nghẹn ngào, xúc động!

      Bởi vì… Tương lai phía trước, chẳng còn mờ mịt mông lung, vô vọng!

      Sở tướng quân dõi theo những đập đá lởm chởm dọc sông với đôi mắt rực sáng, thầm nghĩ được trở thành phần của công trình vĩ đại mực này, cống hiến chút sức mọn mà thấy vinh quang vô hạn…

      Đối với người nghĩ ra ý tưởng này lại càng ngưỡng vọng tôn kính khôn cùng…

      Lúc mọi người vẫn còn mải ngẩn ngơ kích động, đoàn hơn mười thân binh, trăm bộ khoái, hộ tống chiếc xe ngựa chậm rãi tiến tới!

      Sở tướng quân nhác thấy, vội vã cao giọng hô to: “Vương phi tới rồi! Mọi người chú ý xếp hàng trật tự!”

      Giọng kèm nội lực khuếch trương theo gió, khiến mấy vạn bách tính xôn xao cả lên…

      Bách tính cũng làm theo chỉ thị đứng yên tại chỗ, mà nhất loạt quỳ hai gối, dùng phương thức trực tiếp cũng là duy nhất để biểu đạt tâm ý của họ, để tiếp đón vị thần tiên giúp dân chúng đổi thay số phận, cũng là Trời của bọn họ sau này, Bắc Vương phi!

      “Cung nghênh Vương phi!” Lời cung hô xuất phát từ tình cảm mãnh liệt của mấy vạn người dội vang bãi bồi mênh mông, dội cả vào nhân tâm !

      Sở Vĩ Tín nhìn dân chúng tín phục quỳ mặt đất, tiếng hô đơn giản chất chứa tâm tình của ngàn vạn lê dân, tự chủ cũng quỳ sụp xuống, lớn tiếng hô vang: “Cung nghênh Vương phi!”

      Khoát lên người tầng tầng lớp lớp y phục, Thủy Băng Tuyền áo bào thùng thình dưới giúp đỡ của Hương Hàn bước xuống xe ngựa. Nghe tiếng hô kích động, nhìn biển người nghìn nghịt, tim nàng như cũng run rẩy theo, bởi tâm ý của những người dân thiện lương chất phát…

      “Sở Tướng quân!”

      “Có mạt tướng!”

      “Cho mọi người đứng lên .”

      “Dạ.”

      ………

      Thủy Băng Tuyền đánh mắt ra xa, dưới bờ sông vây đầy đập chứa, rãnh nước liên thông, bất cứ lúc nào cũng có thể dẫn nước dâng từ dòng sông qua…

      Bao năm qua, mỗi cơn nước dữ tràn về oanh tạc từng tấc ruộng đồng, nhưng từ nay, nàng muốn chính con sông này nuôi sống ruộng đất nơi đây.

      Ngó qua bốn phía xung quanh, những mái nhà tranh mọc lên san sát, giản dị mà kiên cố, xem chừng cuộc sống của người dân mấy tháng qua được ổn định phần nào!

      Nàng chẳng qua chỉ đóng vai trò hô hào gắn kết, thực ra người thực thay đổi cuộc sống nơi đây, phải nàng, mà chính là bản thân họ.

      Thủy Băng Tuyền tiến vài bước, nhìn con sông cách đó xa, trời đầu đông, nước sông còn đỏ ngầu phù sa, mà trở nên tĩnh lặng yên ả! Nửa năm lũ lụt, nửa năm hạn hán, mọi cơ nguyên đầu sỏ đều bởi con sông này!

      Nhưng năm tới, mùa xuân mới…

      Thủy Băng Tuyền ngắm sông, muôn vạn dân ngắm nàng!

      Bọn họ ai cũng biết người hoài thai, bên dưới lớp áo choàng rộng thùng, bụng lấp lửng nhô cao, nhưng bước chân thong thả, tóc đen búi gọn, vài sợi tóc mai lất phất trong gió, lúm đồng tiền rạng rỡ gương mặt hoa nhan nguyệt mạo… Hệt như tiên nữ hạ phàm!

      Hương Hàn theo sát tiểu thư phía sau, dõi mắt trông về công trình trước mặt mà kinh hãi muôn phần…

      “Sở tướng quân!” Thu hồi tâm mắt, Thủy Băng Tuyền quay ra sau gọi.

      “Có mạt tướng!” Sở Vĩ Tín cung kính cúi đầu.

      “Ngươi truyền lời xuống dưới, mọi người nghỉ ngơi ba ngày, chờ an bài việc khác.”

      “Dạ!” Vẻ mặt nghiêm trang cung kính, tựa như muốn nuốt từng lời vàng ngọc của người.

      “Chiều nay, đại tri phủ thay mặt bản vương phi phát bạc cho mọi người! Ta từng thưởng cho mỗi người ở đội chủ lực 5 lạng bạc, nhưng giờ ta đổi ý rồi, phân biệt già trẻ trai, ai cũng được phát thưởng, xem như là tâm ý của bản vương phi.” Vốn dĩ ai nấy đều có công, có sức, đương nhiên thưởng như nhau! Hơn nữa, số bạc này nàng cũng có cách khiến kẻ khác phải nôn ra.

      Sở tướng quân mở to hai mắt, tin nổi tai mình, ai cũng có phần, ở đây có tới 4 vạn người ít, vậy chẳng phải mất tới 20 vạn lượng? Bắc cảnh nghèo đói cằn cỗi, móc đâu ra số bạc lớn như vậy?

      Thủy Băng Tuyền thản nhiên đảo mắt qua Sở Vĩ Tín, điềm đạm : “Truyền y lời của bản vương phi xuống dưới .”

      Sở Tướng quân giật mình đáp: “Dạ.”

      ……..

      Người dân nghe tin được phát bạc mà lao xao ồn ào ngừng. Khắp bãi đất hoang, người đông nghìn nhịt chẳng thấy bến bờ, râm rang tiếng hoan hô dậy tận mây xanh… Năm lượng bạc, có năm lượng bạc có thể giúp họ dựng lại cửa nhà, vườn tược.

      mặt Thủy Băng Tuyền thấp thoáng nụ cười mơ hồ…

      “Hương Hàn, đưa hai tờ bố cáo cho Sở tướng quân tuyên đọc!” Có bạc vui vẻ vậy sao? Chỉ cần bọn họ chăm chỉ làm việc, nàng có thể cho họ nhiều hơn nữa kìa!

      “Dạ.” Hương Hàn rút trong tay áo hai tờ giấy đưa cho Sở Vĩ Tín gào to đến khàn cổ họng, mong chấn áp lại bách tính cuồng nhiệt reo vang, nhưng xem chừng chẳng mấy hiệu quả.

      “Sở tướng quân, theo bố cáo mà an bài xuống dưới .” Nét mặt lạnh băng thường ngày của Hương Hàn cũng thoáng chút xao động.

      Sở tướng quân nhận lấy, quay đầu nhìn lại Thủy Băng Tuyền, xúc động gật đầu, rồi mới khẩn trương mở ra xem..

      Đọc kỹ nội dung bên trong mà đôi con ngươi của Sở Vĩ Tín bỗng trở nên rưng rưng, mặt như nhòa theo từng con chữ. Kỳ thực mấy ngày nay cũng trăn trở băn khoăn nhiều lắm, mấy vạn người cơ khổ chốn dung thân, đập nước hoàn thành lại kéo theo mối lo an cư nặng nề! Nhưng bây giờ, lòng…

      Khép tờ giấy, hít sâu hơi định thần, Sở tướng quân lại khản tiếng hô gào: “Mọi người yên lặng, yên lặng nào… Vương phi có mệnh lệnh cho mọi người đây!”…

      Đoàn người vốn sục sôi như mừng chiến thắng, bỗng chốc lặng im thin thít lắng nghe mệnh lệnh của Vương phi…

      ………..

      bãi bồi rộng lớn, chỉ thấy lúc nhúc nào là đầu người biết bao nhiêu mà đếm, vô số ánh mắt thắm thiết, chờ mong, vui vẻ, lo lắng, sợ hãi, đủ mọi loại thần sắc nhìn chăm chăm Sở Vĩ Tín…

      “Mọi người ở đây, bao năm thiên tai mất nhà cửa ruộng vườn, ăn gió nằm sương, khổ kể siết. Nhưng mấy tháng qua được ăn no mặc ấm, con trẻ được học hành, mẹ cha được phụng dưỡng, lại được nhận bạc, thỏa mãn chưa?”

      “Thỏa mãn…” Mọi người hò hét trả lời, vô cùng kích động.

      “Tốt lắm, vậy bây giờ, tất cả hãy lắng nghe an bài của vương phi. Mọi người có muốn Bắc cảnh phát triển lên, có muốn sống những ngày tháng an ổn hạnh phúc ? Có muốn tiếp tục tuân mệnh vương phi chăng?” Sở tướng quân kiềm được nỗi lâng lâng khó tả, giọng chực như run theo.

      “Muốn!” Muôn vạn bách tính trong tâm còn mãi ghi ơn, lời của Sở tướng quân khiến họ sôi sục vạn phần.

      Sở Vĩ Tín hài lòng gật đầu, mở bố cáo tuyên đọc: “Tiếp theo đây chia đội thành hai nhóm, xây dựng tường thành dọc biên giới Bắc cảnh, mở đường lớn xuyên suốt trong vùng. Đãi ngộ thay, hình thức đổi, lão ấu vẫn được chăm sóc như cũ, có ai thắc mắc gì ?” Hai công trình thoạt nghe chẳng liên quan chi đến bách tính cơ khổ. Nhưng ai có đầu óc nhìn vào thấy, có thành, có đường, Bắc cảnh muốn phát triển, e cũng khó.

      Mọi người nghe lại có việc làm, có cơm ăn, đều đồng thanh hớn hở. Lúc này trời rét căm căm, muốn về nhà cũng chẳng có chỗ che thân, được tiếp tục ở lại làm việc, đối với họ mà là hạnh phúc lớn lao.

      Sở Vĩ Tín nhíu mày suy tư. Tường thành? Bắc vương phi sao lại muốn dựng tường thành? Hơn nữa còn ở biên giới? Đồng ý là chỗ biên giới thường xây tường thành, công bảo vệ, nhưng suốt bao năm qua, chưa ai từng nghĩ tới việc phải xây tường thành ở Bắc cảnh cả.

      Hơn nữa, tuy Bắc cảnh là đất phong, nhưng hằng năm đều phải nhận cứu tế của triều đình… Nay lại xây tường làm đường? Triều đình chịu ngồi yên mà nhìn sao? Đợi kẻ có tâm dâng bản sớ, chỉ e…

      “Sở tướng quân…” Hương Hàn lên tiếng nhắc nhở!

      “À.” sực tỉnh, lại bắt đầu phát huy công lực khuếch trương thanh: “Những ai có công xây dựng, đợi đến lúc hoàn thành, theo nhân khẩu mà chia đất.”

      câu cuối, khiến người người ngây dại, ngay đến Sở Vĩ Tín cũng đờ đẫn theo… Chia đất ư? Theo nhân khẩu mà chia đất ư?

      Thủy Băng Tuyền để ý đến bọn họ, đôi mắt lạnh lùng thoáng lóe tinh quang, khóe môi uốn cong nụ cười: “Hương Hàn, hồi phủ.” Mục đích của nàng xem như đạt được! Chia đất chỉ để khích lệ, mà cũng là đánh dấu ngày lên của Bắc cảnh! Đất đai rộng lớn hoang phế, nếu chịu thương chịu khó, chẳng mấy chốc mà màu mỡ bội thu.

      “Dạ, tiểu thư.” Hương Hàn đỡ tiểu thư lên xe ngựa, quay đầu quét qua vô số khuôn mặt mững rỡ đến ngơ ngác của lê dân, nén nổi nụ cười.

      Dưới tài năng của tiểu thư, tin chắc Bắc cảnh phát triển và lớn mạnh ngừng!

      …..

      Theo sau công trình đập nước, những công trình mới rục rịch bắt đầu, thương nhân Bắc thành cũng xôn xao sục trào… Bởi lẽ phủ nha lại ra thêm bố cáo đấu giá, bên dưới ghi chỉ cần người có năng lực đều có thể đến chỗ tri phủ báo danh nã thiếp, phí báo danh năm mươi lượng người!

      Toàn thể thương nhân thấy vậy thiếu điều té xỉu, điên rồi ư… cái này đâu chỉ là ăn cướp? Phải là quang minh chính đại vơ vét tài sản giữa ban ngày ấy chứ…

      Nhưng, còn cách nào đây? Tình thế lúc này là bên thích chặt chém, bên kia buộc cam lòng dâng đầu cho người ta xử…

      Mặc dù hận Bắc Vương phi đến nghiến răng nghiến lợi, cũng chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt. đó còn ghi câu, gì mà mọi người cứ tùy theo khả năng, cần quá miễn cưỡng… Đây phải là chế nhạo bọn họ keo kiệt 50 lượng bạc sao!

      Cơ hồ mọi người đều ôm tư tưởng, thả thỏ mồi sói, lại biết mình lỡ chân tiến vào hang của con soi gian manh, giảo hoạt…

      Thế là mọi thương nhân rào rạt động lên, ra sức gom tiền góp bạc, đem hết mọi tài lực ra … đấu giá!

      Mở đường, dựng thành, cơ hội của Bắc thành rành rành ra đó, còn nhận ra đúng là kẻ ngu si đui mù!

      Dẫu biết kiểu chi cũng phải tham gia, nhưng bọn họ ai cũng cam lòng trơ mắt nhìn tiền bay khỏi túi, thế là sau hồi thương thảo bàn bạc, quyết sách tạm thời im hơi lặng tiếng, đến báo danh, xem ai vội hơn ai…

      Nghe Trữ Hy đến báo, Thủy Băng Tuyền nở nụ cười giảo hoạt khiến Trữ Hy cũng thở than thay cho số thương nhân này…

      “Trữ quận vương, tấu chương ta bảo huynh viết tới đâu rồi?” Lần này ấy hả, nàng khiến cho những thương nhân này có chết cũng phải nôn ra bạc cho nàng!

      Trữ Hy điềm đạm gật đầu, ánh mắt lơ đãng vô tình liếc qua chỗ Hương Hàn, rồi lập tức lúng túng chuyển dời…

      cử chỉ cực , chưa đầy tích tắc, nhưng lọt khỏi mắt Thủy Băng Tuyền, nàng nheo mắt, lộ dấu vết quan sát Trữ Hy, lại như thản nhiên quét mắt qua Hương Hàn…

      “Vương phi xem thử còn cần bổ sung gì !” Trữ Hy rút quyển tấu chương từ tay áo đưa lên.

      Thu Nhi dợm bước định đến lấy, Thủy Băng Tuyền lại đột nhiên lên tiếng gọi: “Hương Hàn.”

      “Dạ.” Hương Hàn bình tĩnh, trầm ổn tiến tới chỗ Trữ Hy nhận lấy quyển tấu chương rồi cung kính đưa cho Thủy Băng Tuyền híp mắt hiểu nghĩ gì.

      Thủy Băng Tuyền cầm lấy, đôi mắt mơ hồ đầy thâm ý liếc qua hai người, rồi mới cúi đầu đọc tấu chương.

      “Thu Nhi, bút.”

      Cầm lấy cây bút Thu Nhi đưa tới, con ngươi chớp động vài cái, nàng viết thêm hai câu vào tấu chương mới chịu đóng ấn.

      “Trữ quận vương, lập tức giao cho phát quan* tốc hành chuyển đến kinh thành dâng cho hoàng thượng.”

      *Phát quan: kiểu như người đưa thư, truyền tin vậy.

      Trữ Hy nhận lại, ngó đọc hai câu chèn thêm của Thủy Băng Tuyền, phục sát đất với tâm tư kín kẽ của nàng. Đoan chắc rằng bản tấu chương nhất định được phê chuẩn…

      …………..

      Cung Thác ngồi trong đại sảnh vương phủ, phải lâu mới đợi được vương phi tiếp kiến.

      “Cung công tử!”

      “Cung mỗ tham kiến Vương phi!” Ánh mắt thẳng chiếu tới cái bụng nhô lấp lửng của nàng. Từ dạo biết mình mang thai, nàng hiếm khi bước chân khỏi phủ, mãi đến hôm đập nước hoàn công, mới thấy nàng xuất trước mọi người.

      “Cung công tử đừng đa lễ, ngồi .”

      Thu Nhi mang miếng đệm lót lên mặt ghế, Thủy Băng Tuyền thong thả ngồi xuống, người khoát dày y phục, bụng cũng lớn nhiều, nhưng mọi cử động của nàng vẫn tự nhiên ưu nhã như thường ngày, hề có cảm giác nặng nề ục ịch.

      Tì nữ bên cung kính dâng trà, Thủy Băng Tuyền ung dung sửa ống tay áo: “ biết Cung công tử vội gặp bản vương phi có chuyện gì chăng?”

      Cung Thác đặt chén trà nóng trong tay, môi nở nụ cười đầy thâm ý: “Thành ý của Cung mỗ, dường như vương phi thấy hài lòng?”

      Rèm mi dài của Thủy Băng Tuyền rũ xuống che khuất đáy mắt, môi đỏ mọng vẽ vòng cung mơ hồ: “Bản vương phi nào thấy thành ý của công tử đâu?!”

      “Lần trước vật tư cho đập nước, là Cung Thác thành ý đủ, nhưng lần này y như Vương phi mong muốn, cầu tới tận cửa, vương phi người hà tất khó dễ Cung mỗ đây?” Mày kiếm có dấu hiệu giật giật, con ngươi đen thẫm nhàn nhạt bắn ra hàn khí! Vụ vật tư lần trước, sớm hiểu , dẫu có hạ giá thấp cách cỡ nào, cũng đến lượt nhúng tay. Đường đường Giang gia nào thiếu chút bạc còm, chẳng qua là nàng mở đường để Giang Dĩ Bác tiến chân Bắc cảnh mà thôi. Hiệu buôn Tường Phúc bây giờ trở thành nơi đầu tiên bách tính tin chọn còn gì?

      Thủy Băng Tuyền thờ ơ tựa cảm giác được lãnh ý của Cung Thác,

      đưa tay vỗ bụng, nhóc con lại ngoan rồi! Từ lần đầu máy thai, đứa trẻ ngày nào cũng nghịch ngợm quấy phá trong bụng, nhưng từng chút khiến lòng nàng dịu nhu tình. Nàng quan tâm tới đứa bé, để ý từng động tĩnh, tưởng tưởng ra dáng dấp của con thơ…

      Ngay lúc Cung Thác thấp thỏm, cho rằng nàng lên tiếng, Thủy Băng Tuyền lạnh lùng ngước mắt liếc nhìn : “Vậy lần này ngươi có bao nhiêu thành ý?”

      Cung Thác nghe vậy, môi nhếch lên: “Chỉ cần Vương phi lên tiếng, Cung Thác tận lực hoàn thành!”

      Bàn tay vuốt ve bụng của Thủy Băng Tuyền hơi dừng lại, mặt mày bình thản nhìn ra nàng nghĩ gì!

      Yên lặng tựa trầm tư, hồi lâu sau nàng mới lại mở lời: “Vậy lần đấu giá này, hãy chứng tỏ thành ý của ngươi, để ta cân nhắc ngươi có bao nhiêu giá trị.”

      Cung Thác giật giật chân mày, thầm nghĩ nữ nhân này làm cường đạo đáng tiếc. Nàng chừng như róc lớp thịt của cam lòng vậy! Lẽ nào… là cố ý? Nàng ta phát ra gì chăng?

      “Xin Vương phi chỉ !” Có khả năng này ? Cung Thác thầm suy đoán!

      “Đầu tiêu! (bỏ thầu giá cao nhất)” Thủy Băng Tuyền lạnh lùng ném lại hai chữ.

      cả kinh, đầu tiêu ư? Nàng…

      “Dường như Vương phi quá xem trọng Cung mỗ phải?” Ngũ đại thế gia có tới hai gia tộc, còn có Vương gia tài lực kém, nàng dựa vào cái gì cho rằng Cung gia có đủ sức cạnh tranh?

      “Cung công tử cứ trở về suy nghĩ cho kỹ, bản vương phi chờ xem thành ý của ngươi.”

      Cung Thác nheo nheo mắt, ràng trời đông rét buốt, vậy mà lưng túa đầy mồ hôi ướt đẫm, bởi cái ánh mắt bình tĩnh, tự tin đến ghê người của nàng… Nàng vì sao chắc chắn đáp ứng?

      “Cung mỗ nhất định suy nghĩ cẩn thận, cáo từ!” Cung Thác đứng dậy chắp tay.

      tiễn!” Thủy Băng Tuyền nhướng mày cười mỉm, gật đầu thi lễ.

      chằm chằm quan sát nàng lâu mới quay lưng bước

      “À, nhờ ngươi chuyển lời với Ngũ hoàng huynh, bản vương phi rất mong chờ thành ý của !” Bất thình lình, giọng mang theo tiếu ý vọng đến khiến hai chân Cung Thác như khựng lại, từ từ xoay người đối diện với Thủy Băng Tuyền chực tươi cười.

      Ánh mắt lóe lên tia mơ hồ, đứng đối diện với Thủy Băng Tuyền lúc, lát sau khuôn mặt nghiêm nghị mới làm như nghi hoặc thắc mắc: “Vừa rồi là Vương phi với Cung mỗ ư?” Tâm tư như treo ngược cành cây, hoảng sợ đến kinh hoàng, nàng, sao có thể…

      Thủy Băng Tuyền tươi cười , đứng dậy vào nội đường bên trong, đưa lưng về Cung Thác ý cười biến mất tăm, chỉ còn lại khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng. Thực , Nam Vương!

      ………

      Vẻ mặt Giang Dĩ Bác vẫn thản nhiên thong dong như thường ngày, hề có chút biến sắc với những lời Thủy Băng Tuyền !

      “Huynh dường như hề kinh ngạc?” Thủy Băng Tuyền nhướng mày hỏi.

      Nụ cười của lại càng tươi: “ sai.” Cung gia vốn chỉ là thương hộ thuộc hạng trung, trong thời gian ngắn lại có thể nhảy vọt thành thủ phủ Bắc thành, chứng tỏ Cung Thác là kẻ có năng lực và dã tâm! Lại , Nam Vương, chẳng mấy xa lạ! Cũng là kẻ dã tâm bừng bừng hệt Cung Thác, hai ngươi hợp lại, đúng là ăn khớp với nhau! Từ lúc biết Cung Thác chuyển việc làm ăn tới Nam cảnh, suy đoán trong lòng càng thêm chắc chắn.

      Thủy Băng Tuyền nhíu mày: “Huynh biết từ sớm rồi?”

      Giang Dĩ Bác bật cười trầm thấp, thanh cực êm tai: “Là đoán thôi!”

      xem huynh nghĩ thế nào về Nam Vương!”

      “So với Cung Thác hơn chút!” Cũng là lí do vì sao Cung Thác chuyển việc làm ăn với Nam Cảnh!

      Thủy Băng Tuyền ‘Ồ’ lên như ngộ ra điều gì, lại giảo hoạt hỏi: “So với huynh sao?” Cung Thác phải đối thủ của Giang Dĩ Bác, điểm ấy nàng hoàn toàn chút nghi ngờ.

      Giang Dĩ Bác tà tứ liếc mắt: “Tuyền Nhi muốn biết ư?”

      Thủy Băng Tuyền mỉm cười, đổi đề: “Việc hợp tác, trước mắt huynh cứ điều người của mình tiếp quản .”

      Giang Dĩ Bác gật đầu đáp: “Ta an bài xong xuôi, à, phải rồi, vài ngày nữa ta phải trở về kinh thành chuyến.” Phủ đệ ở đây gần xong, cũng cần chuyển mọi thứ tới Bắc thành rồi!

      Thủy Băng Tuyền hơi ngẩn ra, trở về kinh thành ư?

      Nhìn thoáng Thủy Băng Tuyền lời nào, hàng mày hơi động, nàng sao lại suy tư rồi?

      Thủy Băng Tuyền lúc này mới bĩnh tĩnh lên tiếng: “Ta biết rồi.” Nhưng trong lòng như có gì chợt nhói!

      ………….

      Hoàng cung, thiết triều

      Trữ Thiên Kỳ ngồi tuốt cao, bao quát hết thảy phản ứng của các đại thần trong điện…

      “Các vị ái khanh, có ý kiến gì ?”

      “Hồi bẩm hoàng thượng, vi thần cho rằng, sở tấu của Bắc cảnh hoàn toàn phù hợp!” Người này chính là vị Hoàng quốc cữu lần trước bị Bắc vương phi giáng cho 2 tát. Mối thù tát tai, khắc ghi trong lòng! Lần này thấy tấu chương từ Bắc cảnh, cực lực phản đối vô lý! Hoàn toàn chẳng thiết sống chết của lê dân.

      Trữ Thiên Kỳ lại giở tấu chương xem lần nữa, đó, là nét bút của Trữ Hy, kể qua về những chuyện xây tường, làm đường của Bắc cảnh, còn có… Ánh mắt Trữ Thiên Kỳ nhíu lại thành đường, nhìn hai câu cuối: Hoàng thượng, mu bàn tay và lòng bàn tay đều là thịt, thể bên trọng bên khinh! Lê dân Bắc cảnh cũng là con dân người, xin hoàng thượng ban cho trăm vạn lượng, muôn họ Bắc cảnh đời đời nhớ ơn đức cao dày! Bên ấn con dấu Bắc Vương…

      “Quốc tử giám!” Trữ Thiên Kỳ lên tiếng.

      “Có thần!”

      “Trích quốc khố 100 vạn lượng bạc điều đến Bắc cảnh!” Bắc cảnh là khối ung nhọt bao năm của Thanh Lăng, nếu dưới thời có thể phát triển lên, giải quyết được khối ung nhọt này, kỳ công vĩ đại, ghi dấu trong lịch sử. Mà dân chúng Bắc cảnh giàu có thịnh vượng, với được nhiều hơn mất! Chỉ cần còn nằm trong khống chế của , ngại cho con dân mình được ấm no. Về phần nàng… Khóe miệng nhếch lên, dù nàng thông minh đến đâu, cũng thoát khỏi tay

      Cái gì… Hoàng đại nhân hoảng hốt ngẩng phắt đầu lên, hoàng thượng thực cho Bắc cảnh 100 vạn lượng?

      Các đại thần trong điện ai nấy đều ra vẻ tư lự dò xét thánh tâm…

      “Lê dân Bắc cảnh cũng là con dân trẫm, nếu có thể giúp họ an cư lạc nghiệp, triều đình nhất định ngoảnh mặt làm ngơ. Trẫm phái khâm sai, yết hoàng bảng bố cáo thiên hạ, biểu đạt tâm ý của trẫm với Bắc cảnh!” rồi lại cười suy tư! Thực là nữ nhân thông minh! muốn xem nàng có bao nhiêu năng lực đây! Bắc cảnh dưới tay nàng thay đổi cũng phải là chuyện xấu! Đến lúc đó…

      “Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!” Các đại thần ở đây đều phải bội phục tâm tư cao minh của hoàng thượng! trăm vạn lượng, mua được nhân tâm, dẫu bách tính thể có ngày an ổn, hoàng ân mênh mông vẫn khắc cốt ghi tâm.

      ……….

      Trữ Hy nhìn tờ cáo thị trong tay, lại càng đồng cảm thương thay cho thương nhân Bắc thành…

      Nàng từ đầu tính hoàng thượng nhất định chi bạc, đoan chắc sớm ngày chuyển đến, những thế, còn chiêu cáo toàn thiên hạ… Đây chẳng phải là lời cam đoan của bậc đế vương, ủng hộ cho Bắc cảnh sao, chỉ cần là thương nhân, còn chi e ngại, ai nỡ bỏ qua?

      Đúng lúc này, Bắc vương phi lại ‘trùng hợp’ thiếp cáo hai năm miễn thuế, miếng mồi béo bở ngon ngọt như vậy, sao có thể khiến người ta ngứa ngáy trong lòng…

      chẳng biết cuộc đấu thầu tháng sau náo nhiệt đến cỡ nào nữa?! Đến lúc đó đừng là năm mươi lạng bạc phí báo danh, cho dù là 100 lạng, cũng phải ngậm ngùi mà chìa ra ấy chứ…

      “Trữ quận vương, tồi, ta giao cho huynh. Mau cho bộ khoái mang thiếp xuất cảnh ra ngoài.” Nàng đưa trả bố cáo mà miệng cười tủm tỉm khác gì hồ ly tinh giảo hoạt khôn cùng! Quả là ăn tươi nuốt sống chừa mảnh xương mà, tính toán cặn kẽ, dò tâm đoán ý sót ai. trăm vạn lượng bạc, nàng chắc chi để tâm, chẳng qua thứ nàng cần chính là uy tín của bậc đế vương, kiểu như loại bảo đảm hơn kém!

      “Trữ Hy làm ổn thỏa!” Lại thêm lần nữa lắc đầu, thương thay, xót cho những người còn im hơi lặng tiếng đợi xem thái độ của nàng.

      Thủy Băng Tuyền hài lòng gật đầu, muốn Bắc cảnh trở thành vùng đất màu mỡ hấp dẫn thương nhân bên ngoài, thể chỉ chút mê hoặc như vậy…

      “Tiểu thư nhìn rất vui vẻ!” Thấy Thủy Băng Tuyền tươi cười, Hương Hàn cũng nhoẻn miệng cười theo.

      “Có người mang thùng lớn rương , năn nỉ ta nhận bạc, sao có thể vui chứ?” Thủy Băng Tuyền vỗ bụng khẽ , đúng con ? Mẹ của con có lợi hại nào?

      Hương Hàn cười cười, tiểu thư đối với đứa trẻ trong bụng ngày càng xem trọng, thỉnh thoảng nàng lại bắt gặp người mỉm cười tủm tỉm vỗ bụng, bảo đứa trẻ đừng nghịch ngợm nữa.

      Hương Hàn cười cười, tiểu thư ngày càng quý đứa bé trong bụng, nàng thi thoảng bắt gặp người mỉm cười tủm tỉm vỗ bụng, bảo nó đừng nghịch ngợm nữa.

      Mấy ngày nay Giang công tử trở về kinh thành, còn người thăm viếng giữa đêm khuya, tuy chẳng ra lời, nhưng dường như tiểu thư quạnh quẽ hơn.

      “Khởi bẩm vương phi, Cao tiên sinh hồi phủ.” Cảnh An cung kính vào bẩm báo.

      Thủy Băng Tuyền nghe vậy, lại càng cười xán lạn hơn, tốt lắm, chắc hẳn có thu hoạch rồi?

      “Cho vào.”

      “Dạ” Cảnh An tức khắc lui ra ngoài.

      “Hương Hàn, Đồng Nhi luyện võ thế nào rồi?” Thủy Băng Tuyền cầm chén thuốc Hương Hàn đưa cho, đột nhiên hỏi.

      “Hồi bẩm tiểu thư, Đồng Nhi cực có thiên phú, lại vô cùng chịu khó!” Hương Hàn thành đáp lời.

      Thủy Băng Tuyền gật đầu: “Tốt, nhớ để tâm chút.”

      “Dạ.” Hương Hàn xong vừa lúc Cao Nho An vào phòng khách.

      “Vương phi, có cần thêm lò sưởi ạ?” Thu Nhi xin chỉ thị.

      cần, như vậy là tốt rồi!” Bên ngoài tuy lạnh, nhưng trong phòng có lò sưởi, đủ ấm rồi. đoạn ngước mắt nhìn Cao Nho An! Hai tháng nay bôn ba cũng ít nhỉ?

      “Tham kiến Vương phi!”

      “Đứng lên .”

      “Tạ ơn vương phi.”

      “Việc ta giao ngươi làm tới đâu rồi?” Thủy Băng Tuyền đặt chén thuốc xuống, sắc mặt ôn hòa điềm đạm hỏi.

      Cao Nho An chắp tay trả lời: “Thuộc hạ thầm điều tra nghe ngóng ở nhiều nơi, chỉ tìm thấy ba người phù hợp với cầu của Vương phi!” Việc lần này là kỳ quái, vương phi muốn phải hỏi thăm ràng nhân phẩm tính cách của người ta! Khiến cả bụng nghi hoặc biết Vương phi cho tìm những người này có dụng ý chi đây?

      Thủy Băng Tuyền nhăn mi, chỉ ba người? Hơi ít! Xem ra Cao Nho An y lời cầu của nàng mà cực kỳ nghiêm túc rồi… Như vậy cũng tốt…

      “Cao tiên sinh, mấy ngay nay ngươi đến công trường chọn cho ta năm mươi người thành đáng tin, tính tình ngay thẳng thà!” Thủy Băng Tuyền lại phân phó.

      “Dạ”

      “Trước mắt cứ an bài cho ba người kia tại phủ nha, vài ngày nữa ta gặp họ xem sao!” Đáy mắt Thủy Băng Tuyền như có tinh quang lưu chuyển.

      “Dạ” Cao Nho An lui xuống.

      Thủy Băng Tuyền đứng dậy, lắng ngắm cảnh sắc ngoại đình. Trời vào đông, đến mùa xuân sang năm con ra đời! Con , mãi đến khi con được năm tháng, mẹ mới ý thức được tồn tại của con, con có trách mẹ ? Mẹ ngày ngóng đêm mong, chờ đợi được ôm ấp con vào lòng, có thể ban đầu mẹ được tốt, nhưng con yên tâm, mẹ nhất định cố gắng làm người mẹ tốt của con!

      Bởi con lớn lên trong bụng mẹ, là máu, là thịt của mẹ! Con xem có phải đến lúc nghĩ cái tên cho con ? Nhưng, biết con là bé trai hay bé nhỉ? Mong là dễ thương, nhược bằng con trai, mẹ cũng biết nên nuôi dạy con thế nào nữa!

      ……….

      Phủ đệ Nam Vương, chẳng thấy chút gì xác xơ tiêu điều của mùa đông lạnh giá. Nào kỳ trân dị thảo, nào tường ngọc lầu vân, hành lang khúc khủy quanh co thấy điểm dừng, nóc nhà lát ngói lưu ly đỏ rực góc trời, chái hiên cao vút, điêu khắc tuyệt mỹ…

      Bên trong thư phòng trang hoàng hết sức đẹp đẽ cao quý, nam tử nửa nằm tháp, tóc đen búi gọn, đầu cài ngọc quan, áo gấm viền hoa, chẳng phú cũng quý. Vạt áo hơi nới rộng lộ ra làn da như lúa mạch rắn chắc, đôi mắt thâm thúy có thần, lấp lánh tinh quang khiến người e sợ, cao nhã thâm trầm lại mang theo chút kiêu ngạo mơ hồ, Nam Vương – Trữ Thiên Dung.

      “Khởi bẩm Vương gia, có bồ câu đưa tin từ Bắc thành!” giọng trầm từ ngoài vọng đến.

      “Vào .” Giọng đáp trầm thấp còn mang theo chút từ tính, vô cùng quyến rũ.

      “Dạ.” Người bên ngoài đẩy cửa bước vào, tay cầm ống trúc, cung kính trình lên.

      thành thạo tháo ống trúc, lấy cuộn giấy , quét mắt đọc qua, đôi con ngươi tức khắc trở nên lạnh lẽo…
      mongmanhChris thích bài này.

    2. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      tatimyli thích bài này.

    3. tatimyli

      tatimyli Active Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      184
      Bắc cảnh lên

      Chương 11: Thương cơ vô hạn.

      Edit: Boringrain


      Nam Vương thành thạo mở ống trúc, hững hờ lướt qua nội dung bên trong, mắt bỗng hóa lạnh… híp mắt, chằm chằm dán chặt vào hàng chữ: Bắc vương phi đợi xem thành ý của Vương gia!

      Vết nhăn trán đắp bồi lên cao. Nữ nhân này thực có năng lực hơn người? Hay chăng Giang Dĩ Bác sau lưng bày mưu tính kế? Lại nghĩ Cung Thác dùng hai chữ ‘ số’ để hình dung nàng ta, đủ thấy cũng chẳng phải hạng khuê nữ tầm thường! Chí ít… nàng ta có thể khiến Thất hoàng đệ cam tâm tình nguyện, hai tay dâng cả Bắc cảnh…

      Vốn là vị hôn thê của hoàng thượng, bỗng chốc hóa thành em dâu. Nếu nàng ta phải là mật thám, khó ai tin, nhưng nếu nàng ta là mật thám, chuyện mang thai giải thích thế nào đây? Phức tạp hệt mớ bòng bong.

      Nàng ta nay biết thò chân động tay, can thiệp Bắc cảnh đáp trả ra sao, ra lời lại muốn ám chỉ gì?

      Nam Vương vươn thân người to lớn đứng dậy, tiến tới trước thư án, cúi đầu trầm tư hồi mới đặt bút viết liến thoắng…

      “Hồi đến Bắc cảnh!”

      “Dạ” Người đưa tin nãy giờ khom lưng đúng mực trong thư phòng, lúc này nhận được chỉ thị mới cung kính lui ra!

      Nhìn cửa thư phòng từ từ khép lại, ánh mắt cũng trầm lặng suy tư. Cung Thác Thủy Băng Tuyền là số’ bí , nhưng với Bắc cảnh mới là thách thức lớn lao. Nhưng người kia những phá hủy mọi kế hoạch dày công xây đắp, lại mò ra được giấu mặt sau lưng…



      Thủy Băng Tuyền lạnh mắt đánh giá ba người thẳng đứng trong đại sảnh.

      Nam tử bên trái chạc ngoại tứ tuần, vóc dáng cao lớn, thô lỗ, râu quai nón xùm xuề che cả nửa mặt, ngó vào vừa hoang dại, vừa dữ tợn dọa người. Nhưng nhìn kỹ liền thấy, trong đôi mắt y là ngay thẳng thà, chất phát.

      Nam tử đứng giữa thoạt trông nhã nhặn, thêm thanh tú cũng chẳng sai, đoán chừng tuổi tác dưới hai mươi, ánh mắt thẳng tắp hướng Thủy Băng Tuyền, phảng phất khí thế vô hình.

      Gã còn lại trông như thiếu niên choai choai mới lớn, nhưng vừa nhìn liền biết là thiếu nữ giả trang. Dù ăn vận, dáng dấp có giống nam nhi tới đâu, cũng che nỗi nùng mi hạnh nhãn (mắt hạnh mi dày), toàn thân toát lên vẻ cảnh giác.

      “Các ngươi được đưa tới đây, hẳn cũng biết mình phải gửi thân chốn nào rồi nhỉ? Nhưng Bản vương phi vẫn muốn nhắc lại, đây chính là Bắc vương phủ, Bắc vương phủ của Bắc cảnh. Bây giờ, từ trái sang phải, tự giới thiệu tên họ, quê quán, bao tuổi, vợ con cha mẹ, sinh kế ra sao.” Thủy Băng Tuyền thong thả .

      Ba người thoáng chốc mặt xanh mặt đỏ, cúi gằm mặt nhìn Thủy Băng Tuyền nữa. tử cao lớn, mặt mày dữ tợn chuyển sang gãi đầu bứt tai, trông như gặp đại nạn tới nơi, khó khăn mở miệng: “Tiểu nhân là Vương Hữu Phú, người ở Vương gia trấn, Phi Ưng thành, năm nay bốn mươi hai tuổi, vẫn chưa cưới thê tử, làm pháo kiếm sống.”

      Nam tử nhã nhặn chắp tay tiếp lời: “Tại hạ Dư Văn Thanh, người ở Tây cảnh, hai mươi ba tuổi, có nghề làm pháo gia truyền. Ba năm trước cưới thê tử, nhưng may thê tử bất hạnh qua đời nửa năm.’

      “Ta… tại hạ Lâm Bảo, người Lâm Thiên Thành, năm nay mười lăm tuổi, tổ nghiệp kinh doanh pháo, vẫn chưa cưới vợ!” Người cuối cùng ấp úng trả lời.

      Mọi tư liệu về ba người, Thủy Băng Tuyền đều xem qua.

      Vương Hữu Phú tư doanh tự chế, tâm tính thiện lương, thành ra bán nhiều lời ít, kết quả tự nuôi nổi mình.

      Dư Văn Thanh vì chữa bệnh cho thê tử, cầm cố cửa hàng.

      Lâm Bảo sinh trong gia đình tổ nghiệp làm pháo, bởi con thứ xuất (con vợ lẽ) chẳng chút địa vị.

      “Chỉ đồng trộn với than đen, đồng thời sử dụng sợi dây dài bệnh thành chuỗi, làm ra pháo, chắc ba người các ngươi đều biết?” Thủy Băng Tuyền lại hững hờ lên tiếng.

      Người ở đây gọi lưu huỳnh là than đen, mà lưu huỳnh dễ chi khai thác, ít người được gặp qua, nên pháo làm ra hiếm quý vô cùng, nhà bình thường gặp dịp lễ tết cũng chẳng ai dám dùng!

      Nàng chú ý đến cũng nhờ đợt khai trương Từ Tể Đường lần trước, vài dây pháo mà đắt đến nàng cũng phải nổ đom đóm mắt! Ấy vậy mà số trời run rủi sao cho nàng đào được hóa thạch lưu huỳnh, cũng hên là chưa qua tinh luyện chẳng ai ngờ nổi, nên nàng mới ẵm trọn mà chẳng ai hay.

      “Dạ phải.” Người trả lời chính là Lâm Bảo.

      “Bản vương phi tin tưởng mắt nhìn người của Cao tiên sinh, định tin dùng các ngươi, đây là khế ước, thời hạn chung thân, có bằng lòng ký ?” Thủy Băng Tuyền cầm mấy tờ giấy, huơ huơ lên cao, nhàn nhạt .

      Ba người họ lại cúi đầu ra chìu suy tư…

      “Tiểu nhân bằng lòng!” Chỉ cần có cái bỏ miệng, Vương Hữu Phú thỏa mãn lắm rồi. Cái tâm tư đơn thuần ấy mồn mặt y, chẳng khó nhận ra.

      “Xin hỏi hạn định chung thân, phải chăng là khế ước bán mình?” Dư Văn Thanh ngẩng đầu thắc mắc.

      “Đúng vậy, đặt bút ký xuống, cả đời này chỉ có thể làm việc cho ta.” Thủy Băng Tuyền liếc mắt nhìn ba người, thần sắc lãnh đạm, chẳng ác hung dữ tợn cũng chẳng nhân hậu, hiền lành. Đáy mắt phẳng lặng tựa nước hồ, lại chứa loại quyền uy vô hình khiến người khiếp sợ, dám đối diện thẳng nhìn. Ba người họ tự vấn lòng, muốn bán mạng cho người?

      “Nếu muốn, ta sẵn lòng cấp bạc, giúp các ngươi hồi hương về nhà.” Thủy Băng Tuyền chêm thêm.

      Dư Văn Thanh trầm tư nửa ngày mới ngẩng đầu nhìn Thủy Băng Tuyền, thấp giọng quyết định: “Tại hạ đồng ý!” Dù sao bây giờ thân mình, chẳng còn vướng bận…

      Nghe Dư Văn Thanh đồng ý, Lâm Bảo tựa sợ lạc lõng liền theo sát : “Ta cũng ký, ta theo Dư đại ca!”

      “Vậy tiểu nhân càng cần đắn đo, cũng đồng ý!” Vương Hữu Phú lại gãi gãi đầu, cứng ngắc .

      Mắt phượng tinh thoáng ý cười khó thấy, cả ba người đáp ứng mà chẳng hỏi lợi lộc gì ư?

      “Đồng ý, các ngươi trở thành con dân Bắc cảnh, gian nhà ở, tháng năm mươi lượng, nửa năm tăng lương lần. Nếu làm việc chăm chỉ, lợi lộc ít. Ta chỉ có cầu duy nhất, là trung thành, tuyệt đối trung thành…” Thủy Băng Tuyền làm lơ vẻ líu lưỡi cứng họng của ba người, nhãn nhã tiếp: “Các ngươi cân nhắc đáp ứng nổi cầu của ta chăng, rồi ký chẳng muộn!” Ngữ khí bất biến, giọng điệu cao thấp đều đều, chẳng hiểu sao khiến ba người rùng mình kính sợ!

      Trong số họ, Dư Văn Thanh hoàn hồn trước cả, nhưng bụng dạ vẫn reo hò vui sướng, có nhà, còn có tiền… Quả là vận may trời rơi xuống! Năm mươi lạng bạc có thể cho gia đình bình thường no đủ cả năm ấy chứ!

      “Dư Văn Thanh nguyện dốc sức vì Vương phi!”

      “Ta cũng vậy!” Lâm Bảo cam lòng tụt hậu, luôn nối gót theo Dư Văn Thanh rời.

      “Ta cũng vậy!” Vương Hữu Phú kích động tiếp lời. Năm mươi lượng, năm cũng kiếm nổi chừng ấy!

      “Được rồi, lui cả , trước cứ tạm ở phủ nha, đợi ta phân phó sau.” Thủy Băng Tuyền từ tốn đứng dậy, xoa bụng tự nhủ: ngồi lâu rồi cũng nên vận động chút, phải , nhóc con!

      Kinh thành

      Trong đại sảnh Giang gia, Giang lão phu nhân uy nghi an tọa bên trái ghế chủ vị, hé mắt đánh giá Giang Dĩ Bác, rồi dợm hỏi: “Dĩ Bác, mấy tháng nay cháu đều ở Bắc cảnh sao?” Giang gia là thế gia vị tôn ở kinh thành, chủ lo ở kinh quản việc làm ăn, chạy ra ngoài biền biệt bốn tháng liền, còn ra thể thống gì nữa?

      “Bà nội, bà phải ở biệt trang an dưỡng? Sao lại quay về chủ viện?” Giang Dĩ Bác nhếch môi tự tiếu phi tiếu hỏi.

      “Bà…” Giang lão phu nhân nghẹn lời, lạnh lùng phản bác: “Sao nào? Bà thể về chủ viện sao?”

      phải vậy, ngày mai cháu phải trở về Bắc cảnh, nhờ bà trông nom chủ viện và để ý mọi chuyện trong ngoài hộ cháu.” Giang Dĩ Bác vẻ thản nhiên, nhưng trong mắt thoáng tia sắc nhọn. Thế gia sao? Lẽ nào nhất định phải chôn chân kinh thành ư?

      “Ngay mai lại ?” Giang lão phu nhân nghe Giang Dĩ Bác xong lập tức sầm mặt, nheo mắt, tóe ra tia lửa. Bà phải loại nữ nhân vô tri suốt ngày ru rú chốn khuê phòng, Giang gia có địa vị hôm nay, cũng nhờ tay bà chèo chống, cháu đích tôn tài giỏi hơn người, bà hài lòng tự hào vô cùng. Nhưng giờ, bà chẳng hiểu nó làm quái gì nữa, đành rằng Bắc cảnh thương cơ phát triển, cũng đáng để nó vãng lai ngừng ư? Hơn nữa, nó ‘quay về’, là ‘quay về Bắc cảnh’, chứ phải ‘ Bắc cảnh’. Bắc cảnh trong lòng nó ‘nặng’ đến thế sao?

      Giang Dĩ Bác he hé con ngươi, hàng mi dài rung động, đôi môi duyên dáng câu lên nụ cười sâu: “Dạ!”

      Giang lão phu nhân nâng chén trà, làm như lơ đễnh hỏi: “Bắc cảnh có thứ gì hấp dẫn cháu vậy?” Đủ khiến đứa cháu dửng dưng hết thảy của bà phải coi trọng?

      Giang Dĩ Bác khẽ cười: “Bà lầm rồi!” Nàng phải là ‘thứ gì’, nàng là trân bảo muốn nâng niu, quý cả đời.

      “Vậy sao? Dĩ Bác, trước giờ bà luôn tin tưởng cháu, chớ khiến bà thất vọng.” Giang lão phu nhân từng lời thâm sâu nhắc nhở.

      Dáng người khôi ngô cao lớn đứng dậy, ưu nhã đến mê người. thản nhiên cất bước ra, nhàn nhạt để lại câu: “Bà chỉ cần gắng an dưỡng, chuyện còn lại, bà đừng nhọc tâm!” nhiều ngày gặp, chẳng biết nàng có nhớ ? Còn mong chờ gặp nàng đến điên rồi…

      Nhìn theo bóng lưng của , Giang lão phu nhân đành ngậm ngùi ôm bụng thắc mắc, chẳng hiểu thứ gì khiến đứa cháu quý tử này để tâm đến vậy?

      Giang gia cây cao bóng cả, tiền tài tựa nước, thêm Bắc cảnh chẳng nhiều, bớt Bắc cảnh chẳng ít, về lý, cần chi vui vẻ, tươi cười thế kia?

      Đây… Rốt cuộc là chuyện gì?

      Cùng lúc đó, Hoàng Cung, Ngự thư phòng.

      Màu vàng tươi biểu trưng cho hoàng gia uy quyền, bởi thế ngự thư phòng bày biện đều là cẩm vàng rực rỡ. Hoàng đế với đôi mắt thâm trầm, khó đoán, chăm chăm nhìn người bên dưới – Vân Tại Viễn!

      biết hoàng thượng triệu kiến thần có việc chi dạy bảo?” Vân Tại Viễn cung kính cúi đầu, mở miệng.

      “Giang Dĩ Bác trở lại kinh thành ư?” Trữ Thiên Kỳ ngữ khí phức tạp hỏi dò.

      Ruột gan Vân Tại Viễn dấy lên đủ cả ngũ vị, mặt mày phức tạp, chắp tay đáp: “Dạ!”

      “Lâu rồi cùng mọi người các ngươi tề tựu, gặp gỡ, nhớ chuyện cũ, quý giá đến nhường nào!” Trữ Thiên Kỳ trầm ngâm như rơi vào vực sâu ký ức, tình nghĩa kim bằng, đoạn đứt sao chẳng đau? Ngày trước năm người , Dĩ Bác, Tại Viễn, Trữ Hy còn có Quang Duệ, qua lại thân thiết chuyện đùa, giao tình nào cạn. Dẫu thâm tâm mượn sức cậy lực, nhưng cố gắng hợp hòa, thành ý nào vơi, mà giờ đây…

      Vân Tại Viễn nhếch môi cười khổ, e chẳng còn đường quay lại những ngày xưa! Dĩ Bác, thiếu chút là diệt luôn Vân gia !

      “Hôm nay trẫm triệu kiến, cốt muốn nghe ý ngươi về Bắc cảnh!” Trữ Thiên Kỳ chăm chú nhìn tờ bố cáo trong tay, đáy mắt xoẹt qua tia mờ ảo. Bố cáo này mật thám gửi về, nghe đâu dán nhan nhản khắp nơi cả nước!

      đọc kỹ mà hứng thú trong lòng, chiêu này quả thông minh khôn khéo! Thiên tai tận diệt, miễn thuế hai năm, tường thành vững chãi, đường sá rộng mở! Quả là thiên đường cho thương nhân lui tới!

      Vân Tại Viễn cau mày đáp: “Bẩm hoàng thượng, thương nhân khắp thiên hạ hẳn sục sôi, nhăm nhe Bắc cảnh.” Theo như biết, nhiều thương gia chẳng chỉ hứng thú suông, người lăm le tiến chân Bắc cảnh e chẳng ít.

      “Còn ngươi? Ngươi nghĩ thế nào?” Trữ Thiên Kỳ lại dò hỏi.

      Vân Tại Viễn giật mình, sụp mi che mắt, trầm ổn trả lời: “Tại Viễn cũng hiểu, khi thiên tai diệt tận, đường sá lưu thông, tương lai Bắc cảnh đúng là rộng rãi thênh thang!” Còn nguyên nhân khiến thể đoan chắc ngày phát triển của Bắc cảnh – Giang Dĩ Bác! Vì người đó, nhất định dốc sức tận tâm!

      Có đôi khi luôn tự hỏi, cùng lắm chỉ là nữ nhân, hơn nữa là thê tử của người, dẫu tài trí thông minh, nào đáng để Dĩ Bác chấp nhất buông? Với thân phận và địa vị của ở Thanh Lăng, muốn nữ nhân như nào chẳng được? Cớ chi hạ mình đeo bám quả phụ đây?

      Trữ Thiên Kỳ nghe Vân Tại Viễn vậy, bèn cười thâm trầm: “Đây cũng là nguyên nhân trẫm triệu ngươi tiến cung.”

      Vân Tại Viễn ngẩng đầu: “Ý hoàng thượng là?”

      “Bắc vương phi triêu mộ ngoại thương, Vân gia bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy chứ?” Trữ Thiên Kỳ nhàn nhạt .

      Vân Tại Viễn ngây ra trong chốc lát, con ngươi thoáng u ám, lại trầm giọng : “Tại Viễn hiểu!”

      “Hay lắm, trẫm cũng muốn xem thử, giữa ngươi và Giang Dĩ Bác, rốt cuộc hơn kém thế nào?” Giọng điệu Trữ Thiên Kỳ ôn hòa, bình thản, nhưng ý tứ sâu xa khiến tâm tư Vân Tại Viễn bất giác run lên…

      Nơi Giang gia đặt chân, Giang Dĩ Bác bước đến, Vân gia , Vân Tại Viễn , luôn là kẻ thua cuộc, phải khuất phục dưới trướng người, xưa vậy, nay cũng thế. Vướng bận trong lòng từ thành nên. Lẽ nào khao khát đánh bại Dĩ Bác quá mạnh mẽ, đến Dĩ Bác nhìn thấu, hoàng thượng cũng thấu? Và phải chăng bởi thế, hoàng thượng mới chọn Vân gia, chọn Vân Tại Viễn cả đời xem Giang Dĩ Bác là đối thủ? Vậy với La Y, hoàng thượng có bao phần tâm?

      “Tại Viễn hiểu rồi, xin được cáo lui!”

      , trẫm tin tưởng ngươi!” nở nụ cười bí hiểm lạnh lùng.

      Vân Tại Viễn mặt mày phức tạp, chắp tay hành lễ lui ra.

      Trữ Thiên Kỳ nhìn cung kính mà nhướng mày cười nhạt.

      …………….

      Đệ Nhị lâu. Bên trong sương phòng từng là nơi họ gặp gỡ chuyện trò, Vân Tại Viễn chắp tay trầm ngâm trước cửa sổ, nhìn bao quát phố bên dưới người qua kẻ lại… Chẳng biết, Dĩ Bác đến hay ?

      Giang Dĩ Bác bình thản tiêu sái tiến vào gian phòng, nhàn nhã rẽ vòng qua cái bàn tròn, ngồi xuống ghế, thân người cao to ưu nhã dựa ra sau, khóe môi nhếch cười, nhưng nụ cười lại chẳng đong đầy đáy mắt: “ ngờ cũng có ngày ngươi quay lại sương phòng này!” quan tâm Vân Tại Viễn thích tranh hơn thua cao thấp, thậm chí nhiều lần nhẫn nhịn khoan tha. Nhưng lần bội phản, lỡ mất duyên đầu, khiến mộng tình gian truân khốn đốn, chẳng thể thứ tha.

      Vân Tại Viễn từ tốn ngồi đối diện Giang Dĩ Bác, gương mặt tuấn tú thoáng vẻ ngại ngần: “Dĩ Bác!”

      “Ngươi hẹn ta đến, chắc phải chuyện phiếm chứ?” Con ngươi đen láy sáng tỏ muôn phần.

      Vân Tại Viễn mỉm cười xót xa: “Quả gì qua nổi mắt huynh, lúc trước ta từng , đầu óc huynh còn nhanh nhạy hơn cả bàn tính!”

      Vậy sao? Giang Dĩ Bác cười nhạt, nhưng lòng thấu bao nhiêu khổ. tính được Vân Tại Viễn đầu nhập Trữ Thiên Kỳ ư? Tính được nàng đem lòng Trữ Thiên Hợp ư? Rồi những chuyện sau đó, tính được ư?

      “Ta còn chuyện quan trọng, nếu có gì xin cáo từ.” Sáng sớm mai vội trở về Bắc cảnh, còn nhiều chuyện bân bịu chưa xong. Chẳng rảnh rang cũng chẳng muốn đối mặt với Vân Tại Viễn lúc này! Giữa bọn họ chẳng còn là Giang Dĩ Bác và Vân Tại Viễn của ngày xưa!

      “Ngày mai ta Bắc thành tham gia buổi đấu thầu tháng sau!” Vân Tại Viễn đăm đăm dò xét sắc mặt Giang Dĩ Bác, nhưng đáng tiếc, chẳng thể dò ra gì.

      Giang Dĩ Bác bình thản đứng lên, gật đầu chào: “Cáo từ!” Đoạn xoay người ra khỏi sương phòng, con người đen tuyền ánh tia lạnh lẽo, tàn khốc. Trữ Thiên Kỳ rốt cuộc nhẫn nổi rồi!

      Vân Tại Viễn tu cạn chén rượu trong tay, Dĩ Bác, chúng ta thể quay lại như trước!

      ……………..

      Tháng mười lập đông, gió bấc cuồn cuộn từ phương Bắc tràn về, mang theo hơi sương lạnh giá thấu rét. Thủy Băng Tuyền ngồi nhuyễn tháp, lắng nghe tiếng gió ào ạt thét gào, ù ù réo rắt, vỗ về bụng nhô cao, mới đó, đứa trẻ trong bụng đầy năm tháng!

      “Tiểu thư, trời lạnh lắm, người mau lên giường nằm cho ấm!” Hương Hàn gảy gảy đống than trong lò sưởi, . Gió bên ngoài gào thét từng cơn, dẫu trong phòng có lò giữ ấm, vẫn thẩm thấu hương lạnh trong từng hơi thở!

      Thủy Băng Tuyền cười ôn hòa, coi như đáp lời. Mấy ngày nay rảnh rỗi, nàng muốn chuyện với cục cưng nhiều hơn. Tuy con thể lên tiếng, nhưng nàng tin chắc bé con có thể nghe thấy nàng. Tựu như đại ca , thai nhi có linh tính!

      Hương Hàn nhìn tiểu thư tràn đầy nhu tình, cũng vui vẻ theo!

      “Mới tháng mười rét như này, biết giờ kinh thành ra sao?” Hương Hàn xong, cẩn thận dò xét nét mặt của tiểu thư.

      Thủy Băng Tuyền buông lơi rèm mi, che đậy tâm tình, ngược lại khiến Hương Hàn thở phào nhõm! Che giấu nghĩa là bối rối chưa tỏ, chứng minh tiểu thư với Giang công tử có quan tâm.

      Kinh thành? Kinh thành có lạnh như này ? Thủy Băng Tuyền thầm nghĩ! Giang Dĩ Bác trở lại kinh thành cũng nửa tháng…

      “Vương phi, người ngâm chân, rồi nghỉ ngơi sớm ạ! Bắc Phong lớn vậy, chừng ngày mai đổ tuyết!” Thu Nhi co ro bưng nước vào phòng.

      “Sớm vậy có tuyết ư?” Mới tháng mười, trời có tuyết? Thủy Băng Tuyền nhíu mày hỏi.

      “Dạ phải, Bắc cảnh từ cuối thu bắt đầu giá rét, mọi năm còn có đến mấy đợt tuyết lận!” Thu Nhi đặt thùng nước sang bên, giúp Thủy Băng Tuyền cởi tất, lộ ra đôi chân ngọc ngà tinh tế!

      Chân vừa tiếp xúc với khí, thấy lạnh lẽo thấu xương, hàng mày Thủy Băng Tuyền nhíu càng chặt: “Hương Hàn.”

      “Dạ”

      “Ngày mai ngươi cùng Trữ Hy xem xét bách tính có đủ y phục chống lạnh chưa, ta muốn bất kỳ ai bị cóng chết!” Thủy Băng Tuyền lạnh lùng phân phó.

      “Dạ” Hương Hàn rũ mi cúi gằm. Nhắc đến Trữ Hy mới nhớ, tiểu thư vẫn còn nghi ngờ sao? Nàng để tâm quan sát, nhưng chẳng hề phát chút dấu hiệu nào của mật thám tay sai. Theo như nàng thấy, đối với lê dân tâm lo lắng, nhiệt huyết dâng trào, chỉ là giỏi diễn đạt bằng lời mà thôi…

      “Mặt khác, bảo Cảnh An đến chỗ hiệu buôn Tường Phúc và Vương lão gia nhắc nhở đảm bảo chu cấp quần áo, chăn bông, giày ấm!”

      “Dạ.” Hương Hàn gật đầu.

      “Vương phi, người đối với bách tính tốt!” Thu Nhi nghe nàng dặn dò mà cảm động rơm rớm cả nước mắt.

      Thủy Băng Tuyền tự giễu, tốt ư? Nàng chẳng qua muốn nhanh chóng vực dậy Bắc cảnh mà thôi.

      Thu Nhi bưng nước ra ngoài, Hương Hàn tiến tới đỡ Thủy Băng Tuyền tới giường trải chăn bông, mặt có chút khó vật lộn…

      Thu Nhi xong việc bưng nước ra ngoài, Hương Hàn chạy lại đỡ Thủy Băng Tuyền nghỉ ngơi, sắc mặt trông như mâu thuẫn dằn co dữ dội lắm.

      “Có gì cứ !” Thủy Băng Tuyền đứng lại, để Hương Hàn cởi áo khoác cho mình, nhàn nhạt .

      Hương Hàn mấp máy môi vài lần mới đành dợm hỏi: “Tiểu thư, người vẫn nghi ngờ Trữ quận vương sao?” Lần trước báo cáo kết quả điều tra lại cho tiểu thư, người nghe xong chịu gì… Chứng tỏ, tâm nghi ngờ vẫn treo lơ lửng ư?

      “Ta vì sao thể nghi ngờ ?” Thủy Băng Tuyền hỏi ngược lại.

      “Nhưng Hương Hàn phát điều gì khả nghi cả!” Hương Hàn vội vã giải thích.

      “Ngươi phát có nghĩa là có!” Thủy Băng Tuyền lạnh lùng cắt ngang.

      “Dạ, Hương Hàn hiểu.” Đỡ Thủy Băng tuyền nằm xuống, buông rũ trướng mạn, Hương Hàn đứng ngoài thấp giọng đáp.

      Thủy Băng Tuyền cười cười giảo hoạt, lòng dạ Hương Hàn sớm còn sắc đá như xưa. Dạo gần đây nàng buông trướng mạn khi ngủ nữa rồi.

      Nhắm mắt chuẩn bị yên giấc, lại đột nhiên nhớ tới Giang Dĩ Bác nơi kinh thành, hình như hề bao lâu cả…

      ………….

      “Mọi công tác chống lạnh đều làm tốt chứ?”

      “Phải!” Trữ Hy điềm đạm gật đầu.

      “Việc xây tân thành tiến triển tới đâu rồi?” Thủy Băng Tuyền nhìn Trữ Hy lòng đầy cảm kích, thời gian qua giúp nàng rất nhiều.

      “Ngoại trừ số phủ lớn còn dang dở, phần lớn ổn thỏa xong xuôi!” Trữ Hy đạm mạc trả lời, mặc vẫn là trầm ổn thường ngày.

      Thủy Băng Tuyền gật đầu, lại đột nhiên : “Trữ quân vương lâu ngày về kinh, lệnh đường (cha mẹ) hẳn rất lo lắng!”

      Trữ Hy kinh ngạc ngẩng đầu, chằm chằm nhìn Thủy Băng Tuyền, ngần ngừ vài giây mới : “Gia mẫu hiểu cho ta.” Thực ra, mẫu thân luôn tâm nguyện vào triều làm quan. Nay tuy ở Bắc cảnh, nhưng bà hẳn nghĩ vì hoàng thượng cống hiến sức mình, sợ vui còn chẳng kịp ấy chứ…
      Chrismongmanh thích bài này.

    4. tatimyli

      tatimyli Active Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      184
      Bắc cảnh lên

      Chương 11: Thương cơ vô hạn.

      Edit: Boringrain


      Nam Vương thành thạo mở ống trúc, hững hờ lướt qua nội dung bên trong, mắt bỗng hóa lạnh… híp mắt, chằm chằm dán chặt vào hàng chữ: Bắc vương phi đợi xem thành ý của Vương gia!

      Vết nhăn trán đắp bồi lên cao. Nữ nhân này thực có năng lực hơn người? Hay chăng Giang Dĩ Bác sau lưng bày mưu tính kế? Lại nghĩ Cung Thác dùng hai chữ ‘ số’ để hình dung nàng ta, đủ thấy cũng chẳng phải hạng khuê nữ tầm thường! Chí ít… nàng ta có thể khiến Thất hoàng đệ cam tâm tình nguyện, hai tay dâng cả Bắc cảnh…

      Vốn là vị hôn thê của hoàng thượng, bỗng chốc hóa thành em dâu. Nếu nàng ta phải là mật thám, khó ai tin, nhưng nếu nàng ta là mật thám, chuyện mang thai giải thích thế nào đây? Phức tạp hệt mớ bòng bong.

      Nàng ta nay biết thò chân động tay, can thiệp Bắc cảnh đáp trả ra sao, ra lời lại muốn ám chỉ gì?

      Nam Vương vươn thân người to lớn đứng dậy, tiến tới trước thư án, cúi đầu trầm tư hồi mới đặt bút viết liến thoắng…

      “Hồi đến Bắc cảnh!”

      “Dạ” Người đưa tin nãy giờ khom lưng đúng mực trong thư phòng, lúc này nhận được chỉ thị mới cung kính lui ra!

      Nhìn cửa thư phòng từ từ khép lại, ánh mắt cũng trầm lặng suy tư. Cung Thác Thủy Băng Tuyền là số’ bí , nhưng với Bắc cảnh mới là thách thức lớn lao. Nhưng người kia những phá hủy mọi kế hoạch dày công xây đắp, lại mò ra được giấu mặt sau lưng…



      Thủy Băng Tuyền lạnh mắt đánh giá ba người thẳng đứng trong đại sảnh.

      Nam tử bên trái chạc ngoại tứ tuần, vóc dáng cao lớn, thô lỗ, râu quai nón xùm xuề che cả nửa mặt, ngó vào vừa hoang dại, vừa dữ tợn dọa người. Nhưng nhìn kỹ liền thấy, trong đôi mắt y là ngay thẳng thà, chất phát.

      Nam tử đứng giữa thoạt trông nhã nhặn, thêm thanh tú cũng chẳng sai, đoán chừng tuổi tác dưới hai mươi, ánh mắt thẳng tắp hướng Thủy Băng Tuyền, phảng phất khí thế vô hình.

      Gã còn lại trông như thiếu niên choai choai mới lớn, nhưng vừa nhìn liền biết là thiếu nữ giả trang. Dù ăn vận, dáng dấp có giống nam nhi tới đâu, cũng che nỗi nùng mi hạnh nhãn (mắt hạnh mi dày), toàn thân toát lên vẻ cảnh giác.

      “Các ngươi được đưa tới đây, hẳn cũng biết mình phải gửi thân chốn nào rồi nhỉ? Nhưng Bản vương phi vẫn muốn nhắc lại, đây chính là Bắc vương phủ, Bắc vương phủ của Bắc cảnh. Bây giờ, từ trái sang phải, tự giới thiệu tên họ, quê quán, bao tuổi, vợ con cha mẹ, sinh kế ra sao.” Thủy Băng Tuyền thong thả .

      Ba người thoáng chốc mặt xanh mặt đỏ, cúi gằm mặt nhìn Thủy Băng Tuyền nữa. tử cao lớn, mặt mày dữ tợn chuyển sang gãi đầu bứt tai, trông như gặp đại nạn tới nơi, khó khăn mở miệng: “Tiểu nhân là Vương Hữu Phú, người ở Vương gia trấn, Phi Ưng thành, năm nay bốn mươi hai tuổi, vẫn chưa cưới thê tử, làm pháo kiếm sống.”

      Nam tử nhã nhặn chắp tay tiếp lời: “Tại hạ Dư Văn Thanh, người ở Tây cảnh, hai mươi ba tuổi, có nghề làm pháo gia truyền. Ba năm trước cưới thê tử, nhưng may thê tử bất hạnh qua đời nửa năm.’

      “Ta… tại hạ Lâm Bảo, người Lâm Thiên Thành, năm nay mười lăm tuổi, tổ nghiệp kinh doanh pháo, vẫn chưa cưới vợ!” Người cuối cùng ấp úng trả lời.

      Mọi tư liệu về ba người, Thủy Băng Tuyền đều xem qua.

      Vương Hữu Phú tư doanh tự chế, tâm tính thiện lương, thành ra bán nhiều lời ít, kết quả tự nuôi nổi mình.

      Dư Văn Thanh vì chữa bệnh cho thê tử, cầm cố cửa hàng.

      Lâm Bảo sinh trong gia đình tổ nghiệp làm pháo, bởi con thứ xuất (con vợ lẽ) chẳng chút địa vị.

      “Chỉ đồng trộn với than đen, đồng thời sử dụng sợi dây dài bệnh thành chuỗi, làm ra pháo, chắc ba người các ngươi đều biết?” Thủy Băng Tuyền lại hững hờ lên tiếng.

      Người ở đây gọi lưu huỳnh là than đen, mà lưu huỳnh dễ chi khai thác, ít người được gặp qua, nên pháo làm ra hiếm quý vô cùng, nhà bình thường gặp dịp lễ tết cũng chẳng ai dám dùng!

      Nàng chú ý đến cũng nhờ đợt khai trương Từ Tể Đường lần trước, vài dây pháo mà đắt đến nàng cũng phải nổ đom đóm mắt! Ấy vậy mà số trời run rủi sao cho nàng đào được hóa thạch lưu huỳnh, cũng hên là chưa qua tinh luyện chẳng ai ngờ nổi, nên nàng mới ẵm trọn mà chẳng ai hay.

      “Dạ phải.” Người trả lời chính là Lâm Bảo.

      “Bản vương phi tin tưởng mắt nhìn người của Cao tiên sinh, định tin dùng các ngươi, đây là khế ước, thời hạn chung thân, có bằng lòng ký ?” Thủy Băng Tuyền cầm mấy tờ giấy, huơ huơ lên cao, nhàn nhạt .

      Ba người họ lại cúi đầu ra chìu suy tư…

      “Tiểu nhân bằng lòng!” Chỉ cần có cái bỏ miệng, Vương Hữu Phú thỏa mãn lắm rồi. Cái tâm tư đơn thuần ấy mồn mặt y, chẳng khó nhận ra.

      “Xin hỏi hạn định chung thân, phải chăng là khế ước bán mình?” Dư Văn Thanh ngẩng đầu thắc mắc.

      “Đúng vậy, đặt bút ký xuống, cả đời này chỉ có thể làm việc cho ta.” Thủy Băng Tuyền liếc mắt nhìn ba người, thần sắc lãnh đạm, chẳng ác hung dữ tợn cũng chẳng nhân hậu, hiền lành. Đáy mắt phẳng lặng tựa nước hồ, lại chứa loại quyền uy vô hình khiến người khiếp sợ, dám đối diện thẳng nhìn. Ba người họ tự vấn lòng, muốn bán mạng cho người?

      “Nếu muốn, ta sẵn lòng cấp bạc, giúp các ngươi hồi hương về nhà.” Thủy Băng Tuyền chêm thêm.

      Dư Văn Thanh trầm tư nửa ngày mới ngẩng đầu nhìn Thủy Băng Tuyền, thấp giọng quyết định: “Tại hạ đồng ý!” Dù sao bây giờ thân mình, chẳng còn vướng bận…

      Nghe Dư Văn Thanh đồng ý, Lâm Bảo tựa sợ lạc lõng liền theo sát : “Ta cũng ký, ta theo Dư đại ca!”

      “Vậy tiểu nhân càng cần đắn đo, cũng đồng ý!” Vương Hữu Phú lại gãi gãi đầu, cứng ngắc .

      Mắt phượng tinh thoáng ý cười khó thấy, cả ba người đáp ứng mà chẳng hỏi lợi lộc gì ư?

      “Đồng ý, các ngươi trở thành con dân Bắc cảnh, gian nhà ở, tháng năm mươi lượng, nửa năm tăng lương lần. Nếu làm việc chăm chỉ, lợi lộc ít. Ta chỉ có cầu duy nhất, là trung thành, tuyệt đối trung thành…” Thủy Băng Tuyền làm lơ vẻ líu lưỡi cứng họng của ba người, nhãn nhã tiếp: “Các ngươi cân nhắc đáp ứng nổi cầu của ta chăng, rồi ký chẳng muộn!” Ngữ khí bất biến, giọng điệu cao thấp đều đều, chẳng hiểu sao khiến ba người rùng mình kính sợ!

      Trong số họ, Dư Văn Thanh hoàn hồn trước cả, nhưng bụng dạ vẫn reo hò vui sướng, có nhà, còn có tiền… Quả là vận may trời rơi xuống! Năm mươi lạng bạc có thể cho gia đình bình thường no đủ cả năm ấy chứ!

      “Dư Văn Thanh nguyện dốc sức vì Vương phi!”

      “Ta cũng vậy!” Lâm Bảo cam lòng tụt hậu, luôn nối gót theo Dư Văn Thanh rời.

      “Ta cũng vậy!” Vương Hữu Phú kích động tiếp lời. Năm mươi lượng, năm cũng kiếm nổi chừng ấy!

      “Được rồi, lui cả , trước cứ tạm ở phủ nha, đợi ta phân phó sau.” Thủy Băng Tuyền từ tốn đứng dậy, xoa bụng tự nhủ: ngồi lâu rồi cũng nên vận động chút, phải , nhóc con!

      Kinh thành

      Trong đại sảnh Giang gia, Giang lão phu nhân uy nghi an tọa bên trái ghế chủ vị, hé mắt đánh giá Giang Dĩ Bác, rồi dợm hỏi: “Dĩ Bác, mấy tháng nay cháu đều ở Bắc cảnh sao?” Giang gia là thế gia vị tôn ở kinh thành, chủ lo ở kinh quản việc làm ăn, chạy ra ngoài biền biệt bốn tháng liền, còn ra thể thống gì nữa?

      “Bà nội, bà phải ở biệt trang an dưỡng? Sao lại quay về chủ viện?” Giang Dĩ Bác nhếch môi tự tiếu phi tiếu hỏi.

      “Bà…” Giang lão phu nhân nghẹn lời, lạnh lùng phản bác: “Sao nào? Bà thể về chủ viện sao?”

      phải vậy, ngày mai cháu phải trở về Bắc cảnh, nhờ bà trông nom chủ viện và để ý mọi chuyện trong ngoài hộ cháu.” Giang Dĩ Bác vẻ thản nhiên, nhưng trong mắt thoáng tia sắc nhọn. Thế gia sao? Lẽ nào nhất định phải chôn chân kinh thành ư?

      “Ngay mai lại ?” Giang lão phu nhân nghe Giang Dĩ Bác xong lập tức sầm mặt, nheo mắt, tóe ra tia lửa. Bà phải loại nữ nhân vô tri suốt ngày ru rú chốn khuê phòng, Giang gia có địa vị hôm nay, cũng nhờ tay bà chèo chống, cháu đích tôn tài giỏi hơn người, bà hài lòng tự hào vô cùng. Nhưng giờ, bà chẳng hiểu nó làm quái gì nữa, đành rằng Bắc cảnh thương cơ phát triển, cũng đáng để nó vãng lai ngừng ư? Hơn nữa, nó ‘quay về’, là ‘quay về Bắc cảnh’, chứ phải ‘ Bắc cảnh’. Bắc cảnh trong lòng nó ‘nặng’ đến thế sao?

      Giang Dĩ Bác he hé con ngươi, hàng mi dài rung động, đôi môi duyên dáng câu lên nụ cười sâu: “Dạ!”

      Giang lão phu nhân nâng chén trà, làm như lơ đễnh hỏi: “Bắc cảnh có thứ gì hấp dẫn cháu vậy?” Đủ khiến đứa cháu dửng dưng hết thảy của bà phải coi trọng?

      Giang Dĩ Bác khẽ cười: “Bà lầm rồi!” Nàng phải là ‘thứ gì’, nàng là trân bảo muốn nâng niu, quý cả đời.

      “Vậy sao? Dĩ Bác, trước giờ bà luôn tin tưởng cháu, chớ khiến bà thất vọng.” Giang lão phu nhân từng lời thâm sâu nhắc nhở.

      Dáng người khôi ngô cao lớn đứng dậy, ưu nhã đến mê người. thản nhiên cất bước ra, nhàn nhạt để lại câu: “Bà chỉ cần gắng an dưỡng, chuyện còn lại, bà đừng nhọc tâm!” nhiều ngày gặp, chẳng biết nàng có nhớ ? Còn mong chờ gặp nàng đến điên rồi…

      Nhìn theo bóng lưng của , Giang lão phu nhân đành ngậm ngùi ôm bụng thắc mắc, chẳng hiểu thứ gì khiến đứa cháu quý tử này để tâm đến vậy?

      Giang gia cây cao bóng cả, tiền tài tựa nước, thêm Bắc cảnh chẳng nhiều, bớt Bắc cảnh chẳng ít, về lý, cần chi vui vẻ, tươi cười thế kia?

      Đây… Rốt cuộc là chuyện gì?

      Cùng lúc đó, Hoàng Cung, Ngự thư phòng.

      Màu vàng tươi biểu trưng cho hoàng gia uy quyền, bởi thế ngự thư phòng bày biện đều là cẩm vàng rực rỡ. Hoàng đế với đôi mắt thâm trầm, khó đoán, chăm chăm nhìn người bên dưới – Vân Tại Viễn!

      biết hoàng thượng triệu kiến thần có việc chi dạy bảo?” Vân Tại Viễn cung kính cúi đầu, mở miệng.

      “Giang Dĩ Bác trở lại kinh thành ư?” Trữ Thiên Kỳ ngữ khí phức tạp hỏi dò.

      Ruột gan Vân Tại Viễn dấy lên đủ cả ngũ vị, mặt mày phức tạp, chắp tay đáp: “Dạ!”

      “Lâu rồi cùng mọi người các ngươi tề tựu, gặp gỡ, nhớ chuyện cũ, quý giá đến nhường nào!” Trữ Thiên Kỳ trầm ngâm như rơi vào vực sâu ký ức, tình nghĩa kim bằng, đoạn đứt sao chẳng đau? Ngày trước năm người , Dĩ Bác, Tại Viễn, Trữ Hy còn có Quang Duệ, qua lại thân thiết chuyện đùa, giao tình nào cạn. Dẫu thâm tâm mượn sức cậy lực, nhưng cố gắng hợp hòa, thành ý nào vơi, mà giờ đây…

      Vân Tại Viễn nhếch môi cười khổ, e chẳng còn đường quay lại những ngày xưa! Dĩ Bác, thiếu chút là diệt luôn Vân gia !

      “Hôm nay trẫm triệu kiến, cốt muốn nghe ý ngươi về Bắc cảnh!” Trữ Thiên Kỳ chăm chú nhìn tờ bố cáo trong tay, đáy mắt xoẹt qua tia mờ ảo. Bố cáo này mật thám gửi về, nghe đâu dán nhan nhản khắp nơi cả nước!

      đọc kỹ mà hứng thú trong lòng, chiêu này quả thông minh khôn khéo! Thiên tai tận diệt, miễn thuế hai năm, tường thành vững chãi, đường sá rộng mở! Quả là thiên đường cho thương nhân lui tới!

      Vân Tại Viễn cau mày đáp: “Bẩm hoàng thượng, thương nhân khắp thiên hạ hẳn sục sôi, nhăm nhe Bắc cảnh.” Theo như biết, nhiều thương gia chẳng chỉ hứng thú suông, người lăm le tiến chân Bắc cảnh e chẳng ít.

      “Còn ngươi? Ngươi nghĩ thế nào?” Trữ Thiên Kỳ lại dò hỏi.

      Vân Tại Viễn giật mình, sụp mi che mắt, trầm ổn trả lời: “Tại Viễn cũng hiểu, khi thiên tai diệt tận, đường sá lưu thông, tương lai Bắc cảnh đúng là rộng rãi thênh thang!” Còn nguyên nhân khiến thể đoan chắc ngày phát triển của Bắc cảnh – Giang Dĩ Bác! Vì người đó, nhất định dốc sức tận tâm!

      Có đôi khi luôn tự hỏi, cùng lắm chỉ là nữ nhân, hơn nữa là thê tử của người, dẫu tài trí thông minh, nào đáng để Dĩ Bác chấp nhất buông? Với thân phận và địa vị của ở Thanh Lăng, muốn nữ nhân như nào chẳng được? Cớ chi hạ mình đeo bám quả phụ đây?

      Trữ Thiên Kỳ nghe Vân Tại Viễn vậy, bèn cười thâm trầm: “Đây cũng là nguyên nhân trẫm triệu ngươi tiến cung.”

      Vân Tại Viễn ngẩng đầu: “Ý hoàng thượng là?”

      “Bắc vương phi triêu mộ ngoại thương, Vân gia bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy chứ?” Trữ Thiên Kỳ nhàn nhạt .

      Vân Tại Viễn ngây ra trong chốc lát, con ngươi thoáng u ám, lại trầm giọng : “Tại Viễn hiểu!”

      “Hay lắm, trẫm cũng muốn xem thử, giữa ngươi và Giang Dĩ Bác, rốt cuộc hơn kém thế nào?” Giọng điệu Trữ Thiên Kỳ ôn hòa, bình thản, nhưng ý tứ sâu xa khiến tâm tư Vân Tại Viễn bất giác run lên…

      Nơi Giang gia đặt chân, Giang Dĩ Bác bước đến, Vân gia , Vân Tại Viễn , luôn là kẻ thua cuộc, phải khuất phục dưới trướng người, xưa vậy, nay cũng thế. Vướng bận trong lòng từ thành nên. Lẽ nào khao khát đánh bại Dĩ Bác quá mạnh mẽ, đến Dĩ Bác nhìn thấu, hoàng thượng cũng thấu? Và phải chăng bởi thế, hoàng thượng mới chọn Vân gia, chọn Vân Tại Viễn cả đời xem Giang Dĩ Bác là đối thủ? Vậy với La Y, hoàng thượng có bao phần tâm?

      “Tại Viễn hiểu rồi, xin được cáo lui!”

      , trẫm tin tưởng ngươi!” nở nụ cười bí hiểm lạnh lùng.

      Vân Tại Viễn mặt mày phức tạp, chắp tay hành lễ lui ra.

      Trữ Thiên Kỳ nhìn cung kính mà nhướng mày cười nhạt.

      …………….

      Đệ Nhị lâu. Bên trong sương phòng từng là nơi họ gặp gỡ chuyện trò, Vân Tại Viễn chắp tay trầm ngâm trước cửa sổ, nhìn bao quát phố bên dưới người qua kẻ lại… Chẳng biết, Dĩ Bác đến hay ?

      Giang Dĩ Bác bình thản tiêu sái tiến vào gian phòng, nhàn nhã rẽ vòng qua cái bàn tròn, ngồi xuống ghế, thân người cao to ưu nhã dựa ra sau, khóe môi nhếch cười, nhưng nụ cười lại chẳng đong đầy đáy mắt: “ ngờ cũng có ngày ngươi quay lại sương phòng này!” quan tâm Vân Tại Viễn thích tranh hơn thua cao thấp, thậm chí nhiều lần nhẫn nhịn khoan tha. Nhưng lần bội phản, lỡ mất duyên đầu, khiến mộng tình gian truân khốn đốn, chẳng thể thứ tha.

      Vân Tại Viễn từ tốn ngồi đối diện Giang Dĩ Bác, gương mặt tuấn tú thoáng vẻ ngại ngần: “Dĩ Bác!”

      “Ngươi hẹn ta đến, chắc phải chuyện phiếm chứ?” Con ngươi đen láy sáng tỏ muôn phần.

      Vân Tại Viễn mỉm cười xót xa: “Quả gì qua nổi mắt huynh, lúc trước ta từng , đầu óc huynh còn nhanh nhạy hơn cả bàn tính!”

      Vậy sao? Giang Dĩ Bác cười nhạt, nhưng lòng thấu bao nhiêu khổ. tính được Vân Tại Viễn đầu nhập Trữ Thiên Kỳ ư? Tính được nàng đem lòng Trữ Thiên Hợp ư? Rồi những chuyện sau đó, tính được ư?

      “Ta còn chuyện quan trọng, nếu có gì xin cáo từ.” Sáng sớm mai vội trở về Bắc cảnh, còn nhiều chuyện bân bịu chưa xong. Chẳng rảnh rang cũng chẳng muốn đối mặt với Vân Tại Viễn lúc này! Giữa bọn họ chẳng còn là Giang Dĩ Bác và Vân Tại Viễn của ngày xưa!

      “Ngày mai ta Bắc thành tham gia buổi đấu thầu tháng sau!” Vân Tại Viễn đăm đăm dò xét sắc mặt Giang Dĩ Bác, nhưng đáng tiếc, chẳng thể dò ra gì.

      Giang Dĩ Bác bình thản đứng lên, gật đầu chào: “Cáo từ!” Đoạn xoay người ra khỏi sương phòng, con người đen tuyền ánh tia lạnh lẽo, tàn khốc. Trữ Thiên Kỳ rốt cuộc nhẫn nổi rồi!

      Vân Tại Viễn tu cạn chén rượu trong tay, Dĩ Bác, chúng ta thể quay lại như trước!

      ……………..

      Tháng mười lập đông, gió bấc cuồn cuộn từ phương Bắc tràn về, mang theo hơi sương lạnh giá thấu rét. Thủy Băng Tuyền ngồi nhuyễn tháp, lắng nghe tiếng gió ào ạt thét gào, ù ù réo rắt, vỗ về bụng nhô cao, mới đó, đứa trẻ trong bụng đầy năm tháng!

      “Tiểu thư, trời lạnh lắm, người mau lên giường nằm cho ấm!” Hương Hàn gảy gảy đống than trong lò sưởi, . Gió bên ngoài gào thét từng cơn, dẫu trong phòng có lò giữ ấm, vẫn thẩm thấu hương lạnh trong từng hơi thở!

      Thủy Băng Tuyền cười ôn hòa, coi như đáp lời. Mấy ngày nay rảnh rỗi, nàng muốn chuyện với cục cưng nhiều hơn. Tuy con thể lên tiếng, nhưng nàng tin chắc bé con có thể nghe thấy nàng. Tựu như đại ca , thai nhi có linh tính!

      Hương Hàn nhìn tiểu thư tràn đầy nhu tình, cũng vui vẻ theo!

      “Mới tháng mười rét như này, biết giờ kinh thành ra sao?” Hương Hàn xong, cẩn thận dò xét nét mặt của tiểu thư.

      Thủy Băng Tuyền buông lơi rèm mi, che đậy tâm tình, ngược lại khiến Hương Hàn thở phào nhõm! Che giấu nghĩa là bối rối chưa tỏ, chứng minh tiểu thư với Giang công tử có quan tâm.

      Kinh thành? Kinh thành có lạnh như này ? Thủy Băng Tuyền thầm nghĩ! Giang Dĩ Bác trở lại kinh thành cũng nửa tháng…

      “Vương phi, người ngâm chân, rồi nghỉ ngơi sớm ạ! Bắc Phong lớn vậy, chừng ngày mai đổ tuyết!” Thu Nhi co ro bưng nước vào phòng.

      “Sớm vậy có tuyết ư?” Mới tháng mười, trời có tuyết? Thủy Băng Tuyền nhíu mày hỏi.

      “Dạ phải, Bắc cảnh từ cuối thu bắt đầu giá rét, mọi năm còn có đến mấy đợt tuyết lận!” Thu Nhi đặt thùng nước sang bên, giúp Thủy Băng Tuyền cởi tất, lộ ra đôi chân ngọc ngà tinh tế!

      Chân vừa tiếp xúc với khí, thấy lạnh lẽo thấu xương, hàng mày Thủy Băng Tuyền nhíu càng chặt: “Hương Hàn.”

      “Dạ”

      “Ngày mai ngươi cùng Trữ Hy xem xét bách tính có đủ y phục chống lạnh chưa, ta muốn bất kỳ ai bị cóng chết!” Thủy Băng Tuyền lạnh lùng phân phó.

      “Dạ” Hương Hàn rũ mi cúi gằm. Nhắc đến Trữ Hy mới nhớ, tiểu thư vẫn còn nghi ngờ sao? Nàng để tâm quan sát, nhưng chẳng hề phát chút dấu hiệu nào của mật thám tay sai. Theo như nàng thấy, đối với lê dân tâm lo lắng, nhiệt huyết dâng trào, chỉ là giỏi diễn đạt bằng lời mà thôi…

      “Mặt khác, bảo Cảnh An đến chỗ hiệu buôn Tường Phúc và Vương lão gia nhắc nhở đảm bảo chu cấp quần áo, chăn bông, giày ấm!”

      “Dạ.” Hương Hàn gật đầu.

      “Vương phi, người đối với bách tính tốt!” Thu Nhi nghe nàng dặn dò mà cảm động rơm rớm cả nước mắt.

      Thủy Băng Tuyền tự giễu, tốt ư? Nàng chẳng qua muốn nhanh chóng vực dậy Bắc cảnh mà thôi.

      Thu Nhi bưng nước ra ngoài, Hương Hàn tiến tới đỡ Thủy Băng Tuyền tới giường trải chăn bông, mặt có chút khó vật lộn…

      Thu Nhi xong việc bưng nước ra ngoài, Hương Hàn chạy lại đỡ Thủy Băng Tuyền nghỉ ngơi, sắc mặt trông như mâu thuẫn dằn co dữ dội lắm.

      “Có gì cứ !” Thủy Băng Tuyền đứng lại, để Hương Hàn cởi áo khoác cho mình, nhàn nhạt .

      Hương Hàn mấp máy môi vài lần mới đành dợm hỏi: “Tiểu thư, người vẫn nghi ngờ Trữ quận vương sao?” Lần trước báo cáo kết quả điều tra lại cho tiểu thư, người nghe xong chịu gì… Chứng tỏ, tâm nghi ngờ vẫn treo lơ lửng ư?

      “Ta vì sao thể nghi ngờ ?” Thủy Băng Tuyền hỏi ngược lại.

      “Nhưng Hương Hàn phát điều gì khả nghi cả!” Hương Hàn vội vã giải thích.

      “Ngươi phát có nghĩa là có!” Thủy Băng Tuyền lạnh lùng cắt ngang.

      “Dạ, Hương Hàn hiểu.” Đỡ Thủy Băng tuyền nằm xuống, buông rũ trướng mạn, Hương Hàn đứng ngoài thấp giọng đáp.

      Thủy Băng Tuyền cười cười giảo hoạt, lòng dạ Hương Hàn sớm còn sắc đá như xưa. Dạo gần đây nàng buông trướng mạn khi ngủ nữa rồi.

      Nhắm mắt chuẩn bị yên giấc, lại đột nhiên nhớ tới Giang Dĩ Bác nơi kinh thành, hình như hề bao lâu cả…

      ………….

      “Mọi công tác chống lạnh đều làm tốt chứ?”

      “Phải!” Trữ Hy điềm đạm gật đầu.

      “Việc xây tân thành tiến triển tới đâu rồi?” Thủy Băng Tuyền nhìn Trữ Hy lòng đầy cảm kích, thời gian qua giúp nàng rất nhiều.

      “Ngoại trừ số phủ lớn còn dang dở, phần lớn ổn thỏa xong xuôi!” Trữ Hy đạm mạc trả lời, mặc vẫn là trầm ổn thường ngày.

      Thủy Băng Tuyền gật đầu, lại đột nhiên : “Trữ quân vương lâu ngày về kinh, lệnh đường (cha mẹ) hẳn rất lo lắng!”

      Trữ Hy kinh ngạc ngẩng đầu, chằm chằm nhìn Thủy Băng Tuyền, ngần ngừ vài giây mới : “Gia mẫu hiểu cho ta.” Thực ra, mẫu thân luôn tâm nguyện vào triều làm quan. Nay tuy ở Bắc cảnh, nhưng bà hẳn nghĩ vì hoàng thượng cống hiến sức mình, sợ vui còn chẳng kịp ấy chứ…

    5. tatimyli

      tatimyli Active Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      184
      Bắc cảnh lên

      Chương 11: Thương cơ vô hạn.

      Edit: Boringrain


      Nam Vương thành thạo mở ống trúc, hững hờ lướt qua nội dung bên trong, mắt bỗng hóa lạnh… híp mắt, chằm chằm dán chặt vào hàng chữ: Bắc vương phi đợi xem thành ý của Vương gia!

      Vết nhăn trán đắp bồi lên cao. Nữ nhân này thực có năng lực hơn người? Hay chăng Giang Dĩ Bác sau lưng bày mưu tính kế? Lại nghĩ Cung Thác dùng hai chữ ‘ số’ để hình dung nàng ta, đủ thấy cũng chẳng phải hạng khuê nữ tầm thường! Chí ít… nàng ta có thể khiến Thất hoàng đệ cam tâm tình nguyện, hai tay dâng cả Bắc cảnh…

      Vốn là vị hôn thê của hoàng thượng, bỗng chốc hóa thành em dâu. Nếu nàng ta phải là mật thám, khó ai tin, nhưng nếu nàng ta là mật thám, chuyện mang thai giải thích thế nào đây? Phức tạp hệt mớ bòng bong.

      Nàng ta nay biết thò chân động tay, can thiệp Bắc cảnh đáp trả ra sao, ra lời lại muốn ám chỉ gì?

      Nam Vương vươn thân người to lớn đứng dậy, tiến tới trước thư án, cúi đầu trầm tư hồi mới đặt bút viết liến thoắng…

      “Hồi đến Bắc cảnh!”

      “Dạ” Người đưa tin nãy giờ khom lưng đúng mực trong thư phòng, lúc này nhận được chỉ thị mới cung kính lui ra!

      Nhìn cửa thư phòng từ từ khép lại, ánh mắt cũng trầm lặng suy tư. Cung Thác Thủy Băng Tuyền là số’ bí , nhưng với Bắc cảnh mới là thách thức lớn lao. Nhưng người kia những phá hủy mọi kế hoạch dày công xây đắp, lại mò ra được giấu mặt sau lưng…



      Thủy Băng Tuyền lạnh mắt đánh giá ba người thẳng đứng trong đại sảnh.

      Nam tử bên trái chạc ngoại tứ tuần, vóc dáng cao lớn, thô lỗ, râu quai nón xùm xuề che cả nửa mặt, ngó vào vừa hoang dại, vừa dữ tợn dọa người. Nhưng nhìn kỹ liền thấy, trong đôi mắt y là ngay thẳng thà, chất phát.

      Nam tử đứng giữa thoạt trông nhã nhặn, thêm thanh tú cũng chẳng sai, đoán chừng tuổi tác dưới hai mươi, ánh mắt thẳng tắp hướng Thủy Băng Tuyền, phảng phất khí thế vô hình.

      Gã còn lại trông như thiếu niên choai choai mới lớn, nhưng vừa nhìn liền biết là thiếu nữ giả trang. Dù ăn vận, dáng dấp có giống nam nhi tới đâu, cũng che nỗi nùng mi hạnh nhãn (mắt hạnh mi dày), toàn thân toát lên vẻ cảnh giác.

      “Các ngươi được đưa tới đây, hẳn cũng biết mình phải gửi thân chốn nào rồi nhỉ? Nhưng Bản vương phi vẫn muốn nhắc lại, đây chính là Bắc vương phủ, Bắc vương phủ của Bắc cảnh. Bây giờ, từ trái sang phải, tự giới thiệu tên họ, quê quán, bao tuổi, vợ con cha mẹ, sinh kế ra sao.” Thủy Băng Tuyền thong thả .

      Ba người thoáng chốc mặt xanh mặt đỏ, cúi gằm mặt nhìn Thủy Băng Tuyền nữa. tử cao lớn, mặt mày dữ tợn chuyển sang gãi đầu bứt tai, trông như gặp đại nạn tới nơi, khó khăn mở miệng: “Tiểu nhân là Vương Hữu Phú, người ở Vương gia trấn, Phi Ưng thành, năm nay bốn mươi hai tuổi, vẫn chưa cưới thê tử, làm pháo kiếm sống.”

      Nam tử nhã nhặn chắp tay tiếp lời: “Tại hạ Dư Văn Thanh, người ở Tây cảnh, hai mươi ba tuổi, có nghề làm pháo gia truyền. Ba năm trước cưới thê tử, nhưng may thê tử bất hạnh qua đời nửa năm.’

      “Ta… tại hạ Lâm Bảo, người Lâm Thiên Thành, năm nay mười lăm tuổi, tổ nghiệp kinh doanh pháo, vẫn chưa cưới vợ!” Người cuối cùng ấp úng trả lời.

      Mọi tư liệu về ba người, Thủy Băng Tuyền đều xem qua.

      Vương Hữu Phú tư doanh tự chế, tâm tính thiện lương, thành ra bán nhiều lời ít, kết quả tự nuôi nổi mình.

      Dư Văn Thanh vì chữa bệnh cho thê tử, cầm cố cửa hàng.

      Lâm Bảo sinh trong gia đình tổ nghiệp làm pháo, bởi con thứ xuất (con vợ lẽ) chẳng chút địa vị.

      “Chỉ đồng trộn với than đen, đồng thời sử dụng sợi dây dài bệnh thành chuỗi, làm ra pháo, chắc ba người các ngươi đều biết?” Thủy Băng Tuyền lại hững hờ lên tiếng.

      Người ở đây gọi lưu huỳnh là than đen, mà lưu huỳnh dễ chi khai thác, ít người được gặp qua, nên pháo làm ra hiếm quý vô cùng, nhà bình thường gặp dịp lễ tết cũng chẳng ai dám dùng!

      Nàng chú ý đến cũng nhờ đợt khai trương Từ Tể Đường lần trước, vài dây pháo mà đắt đến nàng cũng phải nổ đom đóm mắt! Ấy vậy mà số trời run rủi sao cho nàng đào được hóa thạch lưu huỳnh, cũng hên là chưa qua tinh luyện chẳng ai ngờ nổi, nên nàng mới ẵm trọn mà chẳng ai hay.

      “Dạ phải.” Người trả lời chính là Lâm Bảo.

      “Bản vương phi tin tưởng mắt nhìn người của Cao tiên sinh, định tin dùng các ngươi, đây là khế ước, thời hạn chung thân, có bằng lòng ký ?” Thủy Băng Tuyền cầm mấy tờ giấy, huơ huơ lên cao, nhàn nhạt .

      Ba người họ lại cúi đầu ra chìu suy tư…

      “Tiểu nhân bằng lòng!” Chỉ cần có cái bỏ miệng, Vương Hữu Phú thỏa mãn lắm rồi. Cái tâm tư đơn thuần ấy mồn mặt y, chẳng khó nhận ra.

      “Xin hỏi hạn định chung thân, phải chăng là khế ước bán mình?” Dư Văn Thanh ngẩng đầu thắc mắc.

      “Đúng vậy, đặt bút ký xuống, cả đời này chỉ có thể làm việc cho ta.” Thủy Băng Tuyền liếc mắt nhìn ba người, thần sắc lãnh đạm, chẳng ác hung dữ tợn cũng chẳng nhân hậu, hiền lành. Đáy mắt phẳng lặng tựa nước hồ, lại chứa loại quyền uy vô hình khiến người khiếp sợ, dám đối diện thẳng nhìn. Ba người họ tự vấn lòng, muốn bán mạng cho người?

      “Nếu muốn, ta sẵn lòng cấp bạc, giúp các ngươi hồi hương về nhà.” Thủy Băng Tuyền chêm thêm.

      Dư Văn Thanh trầm tư nửa ngày mới ngẩng đầu nhìn Thủy Băng Tuyền, thấp giọng quyết định: “Tại hạ đồng ý!” Dù sao bây giờ thân mình, chẳng còn vướng bận…

      Nghe Dư Văn Thanh đồng ý, Lâm Bảo tựa sợ lạc lõng liền theo sát : “Ta cũng ký, ta theo Dư đại ca!”

      “Vậy tiểu nhân càng cần đắn đo, cũng đồng ý!” Vương Hữu Phú lại gãi gãi đầu, cứng ngắc .

      Mắt phượng tinh thoáng ý cười khó thấy, cả ba người đáp ứng mà chẳng hỏi lợi lộc gì ư?

      “Đồng ý, các ngươi trở thành con dân Bắc cảnh, gian nhà ở, tháng năm mươi lượng, nửa năm tăng lương lần. Nếu làm việc chăm chỉ, lợi lộc ít. Ta chỉ có cầu duy nhất, là trung thành, tuyệt đối trung thành…” Thủy Băng Tuyền làm lơ vẻ líu lưỡi cứng họng của ba người, nhãn nhã tiếp: “Các ngươi cân nhắc đáp ứng nổi cầu của ta chăng, rồi ký chẳng muộn!” Ngữ khí bất biến, giọng điệu cao thấp đều đều, chẳng hiểu sao khiến ba người rùng mình kính sợ!

      Trong số họ, Dư Văn Thanh hoàn hồn trước cả, nhưng bụng dạ vẫn reo hò vui sướng, có nhà, còn có tiền… Quả là vận may trời rơi xuống! Năm mươi lạng bạc có thể cho gia đình bình thường no đủ cả năm ấy chứ!

      “Dư Văn Thanh nguyện dốc sức vì Vương phi!”

      “Ta cũng vậy!” Lâm Bảo cam lòng tụt hậu, luôn nối gót theo Dư Văn Thanh rời.

      “Ta cũng vậy!” Vương Hữu Phú kích động tiếp lời. Năm mươi lượng, năm cũng kiếm nổi chừng ấy!

      “Được rồi, lui cả , trước cứ tạm ở phủ nha, đợi ta phân phó sau.” Thủy Băng Tuyền từ tốn đứng dậy, xoa bụng tự nhủ: ngồi lâu rồi cũng nên vận động chút, phải , nhóc con!

      Kinh thành

      Trong đại sảnh Giang gia, Giang lão phu nhân uy nghi an tọa bên trái ghế chủ vị, hé mắt đánh giá Giang Dĩ Bác, rồi dợm hỏi: “Dĩ Bác, mấy tháng nay cháu đều ở Bắc cảnh sao?” Giang gia là thế gia vị tôn ở kinh thành, chủ lo ở kinh quản việc làm ăn, chạy ra ngoài biền biệt bốn tháng liền, còn ra thể thống gì nữa?

      “Bà nội, bà phải ở biệt trang an dưỡng? Sao lại quay về chủ viện?” Giang Dĩ Bác nhếch môi tự tiếu phi tiếu hỏi.

      “Bà…” Giang lão phu nhân nghẹn lời, lạnh lùng phản bác: “Sao nào? Bà thể về chủ viện sao?”

      phải vậy, ngày mai cháu phải trở về Bắc cảnh, nhờ bà trông nom chủ viện và để ý mọi chuyện trong ngoài hộ cháu.” Giang Dĩ Bác vẻ thản nhiên, nhưng trong mắt thoáng tia sắc nhọn. Thế gia sao? Lẽ nào nhất định phải chôn chân kinh thành ư?

      “Ngay mai lại ?” Giang lão phu nhân nghe Giang Dĩ Bác xong lập tức sầm mặt, nheo mắt, tóe ra tia lửa. Bà phải loại nữ nhân vô tri suốt ngày ru rú chốn khuê phòng, Giang gia có địa vị hôm nay, cũng nhờ tay bà chèo chống, cháu đích tôn tài giỏi hơn người, bà hài lòng tự hào vô cùng. Nhưng giờ, bà chẳng hiểu nó làm quái gì nữa, đành rằng Bắc cảnh thương cơ phát triển, cũng đáng để nó vãng lai ngừng ư? Hơn nữa, nó ‘quay về’, là ‘quay về Bắc cảnh’, chứ phải ‘ Bắc cảnh’. Bắc cảnh trong lòng nó ‘nặng’ đến thế sao?

      Giang Dĩ Bác he hé con ngươi, hàng mi dài rung động, đôi môi duyên dáng câu lên nụ cười sâu: “Dạ!”

      Giang lão phu nhân nâng chén trà, làm như lơ đễnh hỏi: “Bắc cảnh có thứ gì hấp dẫn cháu vậy?” Đủ khiến đứa cháu dửng dưng hết thảy của bà phải coi trọng?

      Giang Dĩ Bác khẽ cười: “Bà lầm rồi!” Nàng phải là ‘thứ gì’, nàng là trân bảo muốn nâng niu, quý cả đời.

      “Vậy sao? Dĩ Bác, trước giờ bà luôn tin tưởng cháu, chớ khiến bà thất vọng.” Giang lão phu nhân từng lời thâm sâu nhắc nhở.

      Dáng người khôi ngô cao lớn đứng dậy, ưu nhã đến mê người. thản nhiên cất bước ra, nhàn nhạt để lại câu: “Bà chỉ cần gắng an dưỡng, chuyện còn lại, bà đừng nhọc tâm!” nhiều ngày gặp, chẳng biết nàng có nhớ ? Còn mong chờ gặp nàng đến điên rồi…

      Nhìn theo bóng lưng của , Giang lão phu nhân đành ngậm ngùi ôm bụng thắc mắc, chẳng hiểu thứ gì khiến đứa cháu quý tử này để tâm đến vậy?

      Giang gia cây cao bóng cả, tiền tài tựa nước, thêm Bắc cảnh chẳng nhiều, bớt Bắc cảnh chẳng ít, về lý, cần chi vui vẻ, tươi cười thế kia?

      Đây… Rốt cuộc là chuyện gì?

      Cùng lúc đó, Hoàng Cung, Ngự thư phòng.

      Màu vàng tươi biểu trưng cho hoàng gia uy quyền, bởi thế ngự thư phòng bày biện đều là cẩm vàng rực rỡ. Hoàng đế với đôi mắt thâm trầm, khó đoán, chăm chăm nhìn người bên dưới – Vân Tại Viễn!

      biết hoàng thượng triệu kiến thần có việc chi dạy bảo?” Vân Tại Viễn cung kính cúi đầu, mở miệng.

      “Giang Dĩ Bác trở lại kinh thành ư?” Trữ Thiên Kỳ ngữ khí phức tạp hỏi dò.

      Ruột gan Vân Tại Viễn dấy lên đủ cả ngũ vị, mặt mày phức tạp, chắp tay đáp: “Dạ!”

      “Lâu rồi cùng mọi người các ngươi tề tựu, gặp gỡ, nhớ chuyện cũ, quý giá đến nhường nào!” Trữ Thiên Kỳ trầm ngâm như rơi vào vực sâu ký ức, tình nghĩa kim bằng, đoạn đứt sao chẳng đau? Ngày trước năm người , Dĩ Bác, Tại Viễn, Trữ Hy còn có Quang Duệ, qua lại thân thiết chuyện đùa, giao tình nào cạn. Dẫu thâm tâm mượn sức cậy lực, nhưng cố gắng hợp hòa, thành ý nào vơi, mà giờ đây…

      Vân Tại Viễn nhếch môi cười khổ, e chẳng còn đường quay lại những ngày xưa! Dĩ Bác, thiếu chút là diệt luôn Vân gia !

      “Hôm nay trẫm triệu kiến, cốt muốn nghe ý ngươi về Bắc cảnh!” Trữ Thiên Kỳ chăm chú nhìn tờ bố cáo trong tay, đáy mắt xoẹt qua tia mờ ảo. Bố cáo này mật thám gửi về, nghe đâu dán nhan nhản khắp nơi cả nước!

      đọc kỹ mà hứng thú trong lòng, chiêu này quả thông minh khôn khéo! Thiên tai tận diệt, miễn thuế hai năm, tường thành vững chãi, đường sá rộng mở! Quả là thiên đường cho thương nhân lui tới!

      Vân Tại Viễn cau mày đáp: “Bẩm hoàng thượng, thương nhân khắp thiên hạ hẳn sục sôi, nhăm nhe Bắc cảnh.” Theo như biết, nhiều thương gia chẳng chỉ hứng thú suông, người lăm le tiến chân Bắc cảnh e chẳng ít.

      “Còn ngươi? Ngươi nghĩ thế nào?” Trữ Thiên Kỳ lại dò hỏi.

      Vân Tại Viễn giật mình, sụp mi che mắt, trầm ổn trả lời: “Tại Viễn cũng hiểu, khi thiên tai diệt tận, đường sá lưu thông, tương lai Bắc cảnh đúng là rộng rãi thênh thang!” Còn nguyên nhân khiến thể đoan chắc ngày phát triển của Bắc cảnh – Giang Dĩ Bác! Vì người đó, nhất định dốc sức tận tâm!

      Có đôi khi luôn tự hỏi, cùng lắm chỉ là nữ nhân, hơn nữa là thê tử của người, dẫu tài trí thông minh, nào đáng để Dĩ Bác chấp nhất buông? Với thân phận và địa vị của ở Thanh Lăng, muốn nữ nhân như nào chẳng được? Cớ chi hạ mình đeo bám quả phụ đây?

      Trữ Thiên Kỳ nghe Vân Tại Viễn vậy, bèn cười thâm trầm: “Đây cũng là nguyên nhân trẫm triệu ngươi tiến cung.”

      Vân Tại Viễn ngẩng đầu: “Ý hoàng thượng là?”

      “Bắc vương phi triêu mộ ngoại thương, Vân gia bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy chứ?” Trữ Thiên Kỳ nhàn nhạt .

      Vân Tại Viễn ngây ra trong chốc lát, con ngươi thoáng u ám, lại trầm giọng : “Tại Viễn hiểu!”

      “Hay lắm, trẫm cũng muốn xem thử, giữa ngươi và Giang Dĩ Bác, rốt cuộc hơn kém thế nào?” Giọng điệu Trữ Thiên Kỳ ôn hòa, bình thản, nhưng ý tứ sâu xa khiến tâm tư Vân Tại Viễn bất giác run lên…

      Nơi Giang gia đặt chân, Giang Dĩ Bác bước đến, Vân gia , Vân Tại Viễn , luôn là kẻ thua cuộc, phải khuất phục dưới trướng người, xưa vậy, nay cũng thế. Vướng bận trong lòng từ thành nên. Lẽ nào khao khát đánh bại Dĩ Bác quá mạnh mẽ, đến Dĩ Bác nhìn thấu, hoàng thượng cũng thấu? Và phải chăng bởi thế, hoàng thượng mới chọn Vân gia, chọn Vân Tại Viễn cả đời xem Giang Dĩ Bác là đối thủ? Vậy với La Y, hoàng thượng có bao phần tâm?

      “Tại Viễn hiểu rồi, xin được cáo lui!”

      , trẫm tin tưởng ngươi!” nở nụ cười bí hiểm lạnh lùng.

      Vân Tại Viễn mặt mày phức tạp, chắp tay hành lễ lui ra.

      Trữ Thiên Kỳ nhìn cung kính mà nhướng mày cười nhạt.

      …………….

      Đệ Nhị lâu. Bên trong sương phòng từng là nơi họ gặp gỡ chuyện trò, Vân Tại Viễn chắp tay trầm ngâm trước cửa sổ, nhìn bao quát phố bên dưới người qua kẻ lại… Chẳng biết, Dĩ Bác đến hay ?

      Giang Dĩ Bác bình thản tiêu sái tiến vào gian phòng, nhàn nhã rẽ vòng qua cái bàn tròn, ngồi xuống ghế, thân người cao to ưu nhã dựa ra sau, khóe môi nhếch cười, nhưng nụ cười lại chẳng đong đầy đáy mắt: “ ngờ cũng có ngày ngươi quay lại sương phòng này!” quan tâm Vân Tại Viễn thích tranh hơn thua cao thấp, thậm chí nhiều lần nhẫn nhịn khoan tha. Nhưng lần bội phản, lỡ mất duyên đầu, khiến mộng tình gian truân khốn đốn, chẳng thể thứ tha.

      Vân Tại Viễn từ tốn ngồi đối diện Giang Dĩ Bác, gương mặt tuấn tú thoáng vẻ ngại ngần: “Dĩ Bác!”

      “Ngươi hẹn ta đến, chắc phải chuyện phiếm chứ?” Con ngươi đen láy sáng tỏ muôn phần.

      Vân Tại Viễn mỉm cười xót xa: “Quả gì qua nổi mắt huynh, lúc trước ta từng , đầu óc huynh còn nhanh nhạy hơn cả bàn tính!”

      Vậy sao? Giang Dĩ Bác cười nhạt, nhưng lòng thấu bao nhiêu khổ. tính được Vân Tại Viễn đầu nhập Trữ Thiên Kỳ ư? Tính được nàng đem lòng Trữ Thiên Hợp ư? Rồi những chuyện sau đó, tính được ư?

      “Ta còn chuyện quan trọng, nếu có gì xin cáo từ.” Sáng sớm mai vội trở về Bắc cảnh, còn nhiều chuyện bân bịu chưa xong. Chẳng rảnh rang cũng chẳng muốn đối mặt với Vân Tại Viễn lúc này! Giữa bọn họ chẳng còn là Giang Dĩ Bác và Vân Tại Viễn của ngày xưa!

      “Ngày mai ta Bắc thành tham gia buổi đấu thầu tháng sau!” Vân Tại Viễn đăm đăm dò xét sắc mặt Giang Dĩ Bác, nhưng đáng tiếc, chẳng thể dò ra gì.

      Giang Dĩ Bác bình thản đứng lên, gật đầu chào: “Cáo từ!” Đoạn xoay người ra khỏi sương phòng, con người đen tuyền ánh tia lạnh lẽo, tàn khốc. Trữ Thiên Kỳ rốt cuộc nhẫn nổi rồi!

      Vân Tại Viễn tu cạn chén rượu trong tay, Dĩ Bác, chúng ta thể quay lại như trước!

      ……………..

      Tháng mười lập đông, gió bấc cuồn cuộn từ phương Bắc tràn về, mang theo hơi sương lạnh giá thấu rét. Thủy Băng Tuyền ngồi nhuyễn tháp, lắng nghe tiếng gió ào ạt thét gào, ù ù réo rắt, vỗ về bụng nhô cao, mới đó, đứa trẻ trong bụng đầy năm tháng!

      “Tiểu thư, trời lạnh lắm, người mau lên giường nằm cho ấm!” Hương Hàn gảy gảy đống than trong lò sưởi, . Gió bên ngoài gào thét từng cơn, dẫu trong phòng có lò giữ ấm, vẫn thẩm thấu hương lạnh trong từng hơi thở!

      Thủy Băng Tuyền cười ôn hòa, coi như đáp lời. Mấy ngày nay rảnh rỗi, nàng muốn chuyện với cục cưng nhiều hơn. Tuy con thể lên tiếng, nhưng nàng tin chắc bé con có thể nghe thấy nàng. Tựu như đại ca , thai nhi có linh tính!

      Hương Hàn nhìn tiểu thư tràn đầy nhu tình, cũng vui vẻ theo!

      “Mới tháng mười rét như này, biết giờ kinh thành ra sao?” Hương Hàn xong, cẩn thận dò xét nét mặt của tiểu thư.

      Thủy Băng Tuyền buông lơi rèm mi, che đậy tâm tình, ngược lại khiến Hương Hàn thở phào nhõm! Che giấu nghĩa là bối rối chưa tỏ, chứng minh tiểu thư với Giang công tử có quan tâm.

      Kinh thành? Kinh thành có lạnh như này ? Thủy Băng Tuyền thầm nghĩ! Giang Dĩ Bác trở lại kinh thành cũng nửa tháng…

      “Vương phi, người ngâm chân, rồi nghỉ ngơi sớm ạ! Bắc Phong lớn vậy, chừng ngày mai đổ tuyết!” Thu Nhi co ro bưng nước vào phòng.

      “Sớm vậy có tuyết ư?” Mới tháng mười, trời có tuyết? Thủy Băng Tuyền nhíu mày hỏi.

      “Dạ phải, Bắc cảnh từ cuối thu bắt đầu giá rét, mọi năm còn có đến mấy đợt tuyết lận!” Thu Nhi đặt thùng nước sang bên, giúp Thủy Băng Tuyền cởi tất, lộ ra đôi chân ngọc ngà tinh tế!

      Chân vừa tiếp xúc với khí, thấy lạnh lẽo thấu xương, hàng mày Thủy Băng Tuyền nhíu càng chặt: “Hương Hàn.”

      “Dạ”

      “Ngày mai ngươi cùng Trữ Hy xem xét bách tính có đủ y phục chống lạnh chưa, ta muốn bất kỳ ai bị cóng chết!” Thủy Băng Tuyền lạnh lùng phân phó.

      “Dạ” Hương Hàn rũ mi cúi gằm. Nhắc đến Trữ Hy mới nhớ, tiểu thư vẫn còn nghi ngờ sao? Nàng để tâm quan sát, nhưng chẳng hề phát chút dấu hiệu nào của mật thám tay sai. Theo như nàng thấy, đối với lê dân tâm lo lắng, nhiệt huyết dâng trào, chỉ là giỏi diễn đạt bằng lời mà thôi…

      “Mặt khác, bảo Cảnh An đến chỗ hiệu buôn Tường Phúc và Vương lão gia nhắc nhở đảm bảo chu cấp quần áo, chăn bông, giày ấm!”

      “Dạ.” Hương Hàn gật đầu.

      “Vương phi, người đối với bách tính tốt!” Thu Nhi nghe nàng dặn dò mà cảm động rơm rớm cả nước mắt.

      Thủy Băng Tuyền tự giễu, tốt ư? Nàng chẳng qua muốn nhanh chóng vực dậy Bắc cảnh mà thôi.

      Thu Nhi bưng nước ra ngoài, Hương Hàn tiến tới đỡ Thủy Băng Tuyền tới giường trải chăn bông, mặt có chút khó vật lộn…

      Thu Nhi xong việc bưng nước ra ngoài, Hương Hàn chạy lại đỡ Thủy Băng Tuyền nghỉ ngơi, sắc mặt trông như mâu thuẫn dằn co dữ dội lắm.

      “Có gì cứ !” Thủy Băng Tuyền đứng lại, để Hương Hàn cởi áo khoác cho mình, nhàn nhạt .

      Hương Hàn mấp máy môi vài lần mới đành dợm hỏi: “Tiểu thư, người vẫn nghi ngờ Trữ quận vương sao?” Lần trước báo cáo kết quả điều tra lại cho tiểu thư, người nghe xong chịu gì… Chứng tỏ, tâm nghi ngờ vẫn treo lơ lửng ư?

      “Ta vì sao thể nghi ngờ ?” Thủy Băng Tuyền hỏi ngược lại.

      “Nhưng Hương Hàn phát điều gì khả nghi cả!” Hương Hàn vội vã giải thích.

      “Ngươi phát có nghĩa là có!” Thủy Băng Tuyền lạnh lùng cắt ngang.

      “Dạ, Hương Hàn hiểu.” Đỡ Thủy Băng tuyền nằm xuống, buông rũ trướng mạn, Hương Hàn đứng ngoài thấp giọng đáp.

      Thủy Băng Tuyền cười cười giảo hoạt, lòng dạ Hương Hàn sớm còn sắc đá như xưa. Dạo gần đây nàng buông trướng mạn khi ngủ nữa rồi.

      Nhắm mắt chuẩn bị yên giấc, lại đột nhiên nhớ tới Giang Dĩ Bác nơi kinh thành, hình như hề bao lâu cả…

      ………….

      “Mọi công tác chống lạnh đều làm tốt chứ?”

      “Phải!” Trữ Hy điềm đạm gật đầu.

      “Việc xây tân thành tiến triển tới đâu rồi?” Thủy Băng Tuyền nhìn Trữ Hy lòng đầy cảm kích, thời gian qua giúp nàng rất nhiều.

      “Ngoại trừ số phủ lớn còn dang dở, phần lớn ổn thỏa xong xuôi!” Trữ Hy đạm mạc trả lời, mặc vẫn là trầm ổn thường ngày.

      Thủy Băng Tuyền gật đầu, lại đột nhiên : “Trữ quân vương lâu ngày về kinh, lệnh đường (cha mẹ) hẳn rất lo lắng!”

      Trữ Hy kinh ngạc ngẩng đầu, chằm chằm nhìn Thủy Băng Tuyền, ngần ngừ vài giây mới : “Gia mẫu hiểu cho ta.” Thực ra, mẫu thân luôn tâm nguyện vào triều làm quan. Nay tuy ở Bắc cảnh, nhưng bà hẳn nghĩ vì hoàng thượng cống hiến sức mình, sợ vui còn chẳng kịp ấy chứ…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :