1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không] Manh phi đãi gả - Lạc Tùy Tâm(144c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      @tatimyli : Mình rất ủng hộ bạn, cố lên cố lên, lúc nào cũng ngồi chờ hố của bạn. :th_41:

    2. tatimyli

      tatimyli Active Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      184
      @Chris thanks bạn nhìu :)

    3. tatimyli

      tatimyli Active Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      184
      Manh phi đãi gả

      Quyển 2: Tình đầu chớm nở

      Chương 58.1: Rời kinh Bắc cảnh

      Edit: Boringrain


      Thủy Băng Tuyền được Hương Hàn đỡ xuống xe ngựa, ngẩng đầu lên nhìn tấm bảng hiệu đề Thủy phủ, lòng có chút cảm thán, nàng vốn nghĩ mình trụ lại Thủy phủ thời gian dài. Từ khi tới nơi này nàng ở trong Thủy phủ, lần này lại quay về sau khi được gả , đột nhiên có cảm giác khác lạ nảy sinh trong lòng.

      “Tiểu thư!” Hương Hàn muốn tiến lên đỡ nàng.

      Nhưng Thủy Băng Tuyền lắc đầu, thân thể của nàng cần người dìu nữa rồi, nàng còn suy yếu đến mức như vậy!

      Thủy Toa Lâm vội vã vào Đông viện, thấy đúng là Thủy Băng Tuyền ngồi ngơ ngẩn trong lương đình đột nhiên đờ người ra…Bước chân cũng dừng lại, đứng yên tại chỗ nhìn người xuất thần, nữ nhi này, trước đây ông ta thực hiểu được, đến bây giờ trưởng thành, ông ta lại càng hiểu thấu!

      Đứa trẻ này từ có hôn ước cùng với người trong hoàng thất, rồi bị từ hôn, khiến cho mẫu thân … Bây giờ chỉ trong đêm, lại trở thành Bắc Vương phi!

      Ông ta là phụ thân của nàng, nhưng lại là người cuối cùng được biết! Nàng muốn gì? Cần gì? Ông ta trước giờ chưa bao giờ để tâm!

      Lần này nàng gả cho Bắc Vương, trong lòng ông ta đương nhiên hiểu tình bên trong, nhưng việc đến nước này, ông ta thể hỏi nguyên nhân ràng được.

      Tinh tế đánh giá nữ nhi mà cho tới bây giờ ông ta chưa hề để mắt tới, Thủy Toa Lâm đột nhiên có cảm giác chân tựa như mộng ảo, ràng là máu mủ tình thâm, nhưng lại lãnh đạm tựa người dưng nước lã! Mỉa mai thay, trào phúng thay!

      “Tuyền nhi…” Cả đời ông ta rốt cuộc là theo đuổi cái gì đây? Danh lợi? Quyền thế? Hay tiền tài? Những thứ này chính là thứ ông ta chấp nhất suốt đời. Nhưng duy chỉ có tình thân là ông ta chưa từng theo đuổi. Nữ nhi của mình khi nào gả , vì cái gì phải gả , ông ta là phụ thân mà hề biết đến.

      Thủy Băng Tuyền quay đầu nhìn Thủy Toa Lâm đứng cách đó xa, đối với việc Thủy Băng Tuyền nàng phải rời , trong lòng ông ta phải rất vui vẻ sao?

      “Ta ngày mai phải Bắc cảnh, nếu như có thể, việc thờ cúng mẹ ta sau này, mong ông có thể phân phó bọn hạ nhân để bọn chúng quên mất.” Nếu Trương Thanh Thanh còn sống, thấy nàng thành thân, bà hẳn rất vui mừng!

      Thủy lão gia nghe được lời Thủy Băng Tuyền , trong lòng khỏi hổ thẹn!

      “Vùng đất phía Bắc vô cùng nghèo khó, con… Lúc mới tới có chút quen, con nên chuẩn bị tâm lý trước, tuy con phải trãi qua những tháng ngày nghèo khó, nhưng chung cũng thể so sánh với kinh thành!” Đứa trẻ này vẫn luôn sống ở chốn phồn hoa, nay đột nhiên phải đến nơi xa lạ, dù là ai cũng thể chốc lát là quen được, huống chi lại là Tuyền nhi?

      Thủy Băng Tuyền nở nụ cười nhàn nhạt vì những lời của Thủy lão gia vừa rồi! Từ khi nào nàng cùng Thủy lão gia có thể bình tĩnh, hòa khí chuyện như vậy?

      “Đông uyển này, con muốn xử lý thế nào cứ làm như vậy !” Trương Thanh Thanh ra , nay Tuyền nhi cũng , Đông uyển to như vậy thoáng chốc bóng người.

      Ngồi xuống đối diện với Thủy Băng Tuyền, trong mắt Thủy Toa Lâm ra tia phức tạp, đây là lần đầu tiên ông ta cùng với nữ nhi của mình chuyện trong hòa khí như vậy!

      Từ trong ngực áo rút ra sấp ngân phiếu: “Tuyền nhi, số ngân phiếu này, con hãy mang theo!” Ban đầu ông ta vốn nghĩ chỉ cần có thể gả nữ nhi này ra ngoài, ông ta cũng tiếc cấp thêm tiền tài cho nhà trai. Nhưng đột nhiên trong đêm, đứa con này thực gả ! Ông ta cái gì cũng chưa kịp làm, cũng hề chuẩn bị chút đồ cưới nào. Lòng ông ta thảng thốt lên tia hổ thẹn!

      Thủy Băng Tuyền thấy tập ngân phiếu bàn, trong đầu bỗng lên tia sáng…

      “Ngân phiếu này có phải xem như là của hồi môn của ta ?” Bắc cảnh, quanh năm thiên tai ngừng, bách tính khó khăn… Nếu như nàng muốn đứng lên từ nơi đó, như vậy thứ đầu tiên nàng cần có chính là cái này? Có như thế mới có thể khiến cho bách tính Bắc cảnh đều biết đến nàng.

      “Đường xa xôi, mang theo của cải tiện lắm, mang theo ngân phiếu thực dụng hơn.” Thủy lão gia vừa vừa đẩy ngân phiếu về phía nàng.

      Thủy Băng Tuyền cầm lấy sấp ngân phiếu, lật ra xem, trong mắt thoáng lên vẻ kinh ngạc, đây… Thủy lão gia hôm nay có thái độ khác thường!

      “Mười vạn lượng?” Thủy phủ rốt cuộc cũng coi như là đại phú gia, ra tay cái là mười vạn lượng, Thủy lão gia này cũng là hào phóng.

      “Trong khoảng thời gian ngắn, cha chỉ đổi được mười vạn lượng ngân phiếu này thôi.” Ông ta cho nàng biết, mười vạn lượng này là số tiền lớn nhất mà Thủy phủ có thể xuất ra rồi.

      Thủy Băng Tuyền giương mắt nhìn Thủy lão gia, thấy trong mắt ông ta còn lưu lại tia hổ thẹn, lòng thầm than tiếng! Con người, chỉ đợi đến lúc quay đầu nhìn lại, mới phát ra lúc mình theo đuổi thứ mà mình cho là khát vọng cả đời cũng là lúc mình đánh mất những thứ quan trọng vốn có.

      “Thủy gia cũng có làm dược liệu phải ?” Theo như nàng biết, Thủy phủ đại thiếu gia từ khi học thành tài về luôn ở bên ngoài thoe đuổi việc làm ăn này. Thủy phủ trước kia vốn có buôn bán dược liệu, nhưng nghe đại ca của Thủy Băng Tuyền bái sư học y, sau mới bắt đầu buôn bán thuốc, nhưng việc làm ăn cũng mấy khả quan, bởi vì gia tộc lớn mạnh về dược liệu chính là Phương gia, cũng là thế gia đứng thứ ba trong ngũ đại thế gia ở kinh thành. Cùng cạnh tranh với những cửa hàng của Phương gia, việc buôn bán dược liệu của Thủy gia quả thực rất gian nan.

      “A…. Đại ca con học y, nó muốn thử làm, ta cũng chỉ có thể đồng ý.” Ông ta ngay từ đầu biết việc buôn bán dược liệu có khả năng, nhưng mà trưởng tử kiên trì, ông ta cũng đành để cho va vấp với đời!

      Con ngươi của Thủy Băng Tuyền chợt lóe, tinh quang sáng rực, chăm chú nhìn Thủy lão gia, mười vạn lượng… Ha hả, vậy tốt hơn nàng nên trả nó về lại!

      Đem sấp ngân phiếu trong tay đẩy trở lại: “Như vậy , cha, người mang mười vạn ngân phiếu này, toàn bộ đổi thành dược liệu chỗ đại ca .”

      Dược liệu giá trị mười vạn lượng, số đầu tư này quả cũng , nhưng mà đến lúc thu hồi lại mười vạn lượng này thể so sánh được!

      “Cái gì? Đổi thành dược liệu? Vì sao?” Thủy lão gia mở lớn mắt nhìn Thủy Băng Tuyền.

      “Cha, mười vạn lượng này người cho con làm của hồi môn, như vậy con muốn lấy dược liệu thay thế, người bảo đại ca trong vòng nửa tháng chuẩn bị cho tốt, rồi trực tiếp vận chuyển đến Bắc cảnh.”

      “Tuyền nhi? Chuyện này…”

      “Cha hãy với đại ca, nếu như huynh ấy thực muốn theo đuổi việc buôn bán dược liệu này, hãy tận lực mang dược liệu tốt nhất đến cho con, nhớ kỹ, phải là những loại thuốc tốt nhất, chủ yếu trị các chứng bệnh do ôn dịch, các chứng liên quan đến hô hấp, bệnh về phổi và số thuốc thường dùng khác. được làm giả bất cứ thứ gì!” Trong đầu Thủy Băng Tuyền nhanh chóng tính toán, mười vạn lượng dược liệu đủ giúp nàng kiếm được tiền tài đếm xuể.

      Mà Bắc cảnh, cũng chính là nơi Thủy Băng Tuyền nàng đứng lên!

      “Tuyền nhi, mười vạn dược liệu? Con muốn làm gì?” Nhìn tinh quang trong mắt Thủy Băng Tuyền, Thủy lão gia nghi hoặc hỏi.

      “Đến lúc đó đại ca tự khắc biết, được rồi, cha, đây là chuyện bí mật, chỉ cần theo ý con làm là được” Thủy Băng Tuyền mỉm cười !

      Thủy lão gia nhìn nữ nhi ngồi đối diện mình, đột nhiên cảm giác thất bại nảy sinh trong lòng, ông ta chưa từng chú ý đến đứa con này, cho đến bây giờ chính mình mới phát , ra ông ta hiểu chút gì về nữ nhi của mình!

      “Tiểu thư, thu dọn xong rồi!” Hương Hàn chỉ huy hai hạ nhân, chuyển đồ vật này nọ ra ngoài.

      “Được rồi, cha, nhớ kỹ, đồ cưới của con để đại ca chuẩn bị, trong vòng nửa tháng nhất thiết phải chuyển đến Bắc cảnh!” Thủy Băng Tuyền đứng dậy hướng phía cửa bước , nhưng được vài bước, trong lòng hơi chần chừ rồi bỗng dừng lại, quay đầu nhìn lại Thủy lão gia biết lúc này nghĩ cái gì mà đứng thất thần. Nàng nở nụ cười, nụ cười tỏa ánh sáng rực rỡ đến chói mắt.

      “Cha, nếu mẹ biết được, người hẳn rất hài lòng, mà con, cũng rất vui mừng, thực cảm tạ!” Nàng đối với Thủy lão gia này từng thực thèm ngoảnh đầu nhìn lại, nhưng tại, nàng lại phát giác, ra, con người có đôi khi bất đắc dĩ phải khuất phục trước thực tàn nhẫn!

      Thủy Toa Lâm nhìn đứa con của mình tươi cười như hoa giật mình kinh ngạc… Đây có lẽ là lần đầu tiên Tuyền nhi trong trí nhớ của kẻ làm phụ thân như ông ta nở nụ cười rạng rỡ đến như vậy! sống mũi bỗng có chút cay cay, chua xót! ra Tuyền nhi lại dễ thân cận như vậy, dễ đến nỗi ông ta nên lời!

      qua nhiều năm như vậy, nhưng trong mắt ông ta chưa từng có đứa con này, hành động ngày hôm nay đại thể cũng xuất phát từ nỗi hổ thẹn trong lòng, nhưng lại thu được kết quả này khiến Thủy Toa Lâm lòng cười chua xót! Giờ khắc này đây, ông ta đột nhiên ước ao được cùng Tuyền nhi chung sống hòa thuận, vui vẻ.

      Ngồi lên xe ngựa, Thủy Băng Tuyền thả tấm rèm trong tay xuống, lên tiếng: “ thôi!” Thủy phủ, biết bao giờ mới có thể trở lại!

      “Tuyền nhi…” Thủy lão gia từ trong chạy ra ngoài. Ông ta dừng lại dưới những bậc thang, hét lên: “Tuyền nhi….Đừng quên, Thủy phủ chính là nhà của con, con còn có cha!”

      Thủy Băng Tuyền xốc tấm rèm xe lên, nhìn người ở xa xa, mái tóc điểm sương trắng, nàng khẽ gật đầu! Trong lòng nàng đột nhiên trồi lên ý niệm, nếu như ngay từ đầu, nàng chăm chăm giữ mình, hề liếc mắt nhìn xung quanh, mà là nỗ lực giúp cho Trương Thanh Thanh giải trừ khúc mắt, cải thiện những ngăn cách giữa bà cùng Thủy Toa Lâm có phải bây giờ đứng ở đây tiễn nàng còn có thêm người nữa ?

      Nghĩ tới đây, Thủy Băng Tuyền bỗng cảm thấy mờ mịt… Khi tâm tình khác nhau, nhìn người, nhìn thế cũng giống nhau! Như vậy… Nhìn lại chính mình sao? Dùng tâm tình lúc này quay đầu nhìn lại những gì nàng từng trãi qua, có nên chăng?

      Theo xe ngựa lắc lư lay động, trong mắt Thủy Băng Tuyền lần đầu tiên lên tia mờ mịt
      Chris thích bài này.

    4. tatimyli

      tatimyli Active Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      184
      Quyển 2

      Chương 58.2: Rời kinh Bắc cảnh

      Edit: Boringrain


      Vân Tại Viễn thân cẩm y ngồi trong sương phòng của Đệ nhị lâu, trong tay vân vê chén trà, tuy sắc mặt bình tĩnh nhưng cũng che dấu nổi nội tâm lo lắng của lúc này!

      Bọn họ có đến ? làm vậy rốt cuộc là đúng hay sai đây?

      lúc nghĩ ngợi xuất thần, bên tai bỗng truyền đến tiếng đập cửa, mặt Vân Tại Viễn lên tia kinh hỉ (kinh ngạc+vui mừng), nhảy dựng lên, nhanh chóng tới mở cửa…

      “Quang Duệ, ngươi đến rồi, nào, mau vào !’ Thấy bên ngoài là Trương Quang Duệ, Vân Tại Viễn vô cùng mừng rỡ!

      trán Trương Quang Duệ tựa hồ có chút tối tăm! lời nào, chỉ thản nhiên bước vào phòng, ngồi vào vị trí lão vị (lão: lão già, bậc cao niên, lão vị tử: vị trí cao, chỗ cao, theo mình hiểu là vậy).

      bây giờ cũng hiểu lòng mình tột cùng là muốn cái gì? muốn lấy Tuyền nhi, là bởi vì muốn biết nàng, hiểu nàng! Thế nhưng, vào lúc quyết tâm bàn chuyện hôn nhân cũng là lúc Tuyền nhi lập gia đình, nàng gả cho Thất hoàng tử, cấp bách như vậy, đột ngột như vậy! Thậm chí cũng để cho chút chuẩn bị tâm lý nào! Cho nên trong ngày thành thân đó tâm tình của thể nào khá nổi!

      từ đến lớn, làm chuyện gì cũng thuận buồm xuôi gió, hề gặp chút trắc trở, cũng có chuyện gì khiến vừa ý! Thế nhưng đêm đó, đột nhiên phát , ra chẳng là gì cả! Nếu như mang họ nào khác, phải họ Trương, như vậy còn lại gì đây? Cái gì cũng có!

      chưa từng nghĩ tới chuyện vào triều làm quan, đền đáp triều đình, bởi vì thấy phụ thân thống khổ từng ngày, thế nhưng cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới sống những tháng ngày có tiền bạc, thân phận, địa vị là nhờ ông nội cùng phụ thân dùng những cái giá rất đắc đổi lại. Những thứ ăn, mặc, dùng đều là do ông nội và phụ thân nỗ lực mà có…

      “Quang Duệ, ta còn tưởng ngươi đến? Nào, uống trà !” Vân Tại Viễn khách khí mời trà.

      Trương Quang Duệ tiếp nhận chén trà, nhìn thoáng qua Vân Tại Viễn, rồi lại nhìn chén trà trong tay…

      “Tham kiến thái tử, thái tử điện hạ thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!” Thanh dưới lầu truyền lên khiến trong mắt Vân Tại Viễn lên tia vui vẻ, là Trữ Thiên Kỳ tới!

      Trương Quang Duệ nhàng nhấp ngụm trà, cảm thấy đắng chát trong cổ!

      Rất nhanh, Trữ Thiên Kỳ, nay là thái tử, liền có mặt trong sương phòng.

      “Thái tử điện hạ trăm việc bộn bề còn có thể tới đây, thực khiến Quang Duệ kinh ngạc!” đợi Vân Tại Viễn kịp ra, Trương Quang Duệ từ lúc vào phòng vẫn chưa hề gì lại đột nhiên lên tiếng, cũng khiến người khác nghe hiểu tâm tình trong lời của .

      Trữ Thiên Kỳ khóe miệng tươi cười: “Lời Quang Duệ khiến bản cung có chút bất ngờ!” Liếc mắt vòng, nhếch đuôi mày: “Ồ? Dĩ Bác còn chưa tới sao?”

      “Thái tử điện hạ quang lâm Đệ nhị lâu, là may mắn ba đời của Giang mỗ, Giang mỗ sao dám đến chứ?” Giang Dĩ Bác từ ngoài cửa vào. thân lam y tiến đến, diễm lệ đến mức khiến người khác kinh hãi!

      “Dĩ Bác cần khách khí như vậy!” Trữ Thiên Kỳ vừa đồng thời cũng ngồi xuống chiếc ghế cao nhất.

      “Khách khí? , vốn phải như vậy!” Giang Dĩ Bác tựa lưng vào thành ghế, đầu hơi ngả ra sau, trong mỗi động tác tùy hứng lại lộ nét ưu nhã, nhưng càng khiến cho sắc mặt Vân Tại Viễn trở nên khó coi.

      Giang Dĩ Bác nhìn đến , ánh mắt khẽ trầm xuống!

      “Được rồi, ta có chuyện muốn báo với chư vị, Quang Duệ sau mấy ngày nữa rời khỏi kinh thành!”

      “Rời khỏi kinh thành? Quang Duệ, ngươi muốn đâu?” Vân Tại Viễn lên tiếng trước tiên.

      “Ta cũng phải rời kinh!” giọng xuyên thấu vang đến, chính là Trữ Hy!

      “Cái gì?” Vài thanh đồng thời phát ra. Ngay đến Giang Dĩ Bác cũng nhướng cao mày nhìn về phía Trữ Hy!

      Nhìn Trữ Hy đứng chỗ cửa, mọi người trong phòng đều khẽ chau mày, đặc biệt là Trữ Thiên Kỳ, bởi vì hôm nay Trữ Hy mặc triều phục.

      “Hy mới từ trong cung ra? Hay là chuẩn bị vào cung?” Trữ Thiên Kỳ cất lời như hỏi thay cho nghi vấng trong lòng mọi người.

      Trữ Hy bước tới bên cửa sổ, nhìn về phía xa xa, lâu sau mới lên tiếng: “Ta vừa tiến cung thỉnh cầu hoàng thượng, ngày mai do ta hộ tống Bắc vương gia lên đường! Đồng thời trợ giúp Bắc Vương gia an bài ổn thỏa ở Bắc cảnh.”

      “Cái gì?” Sắc mặt Trữ Thiên Kỳ đại biến, kinh ngạc cất tiếng, chuyện này…

      Trong mắt Giang Dĩ Bác lên chút thâm ý, hạ thấp mi mắt, trầm tư nửa ngày: “Hy lần này vì sao tự động ‘xin giết giặc’?” Trữ Hy kế thừa danh hiệu Quận Vương, nhưng chưa từng vào triều! Bây giờ

      (*xin giết giặc: chỉ là cách ví von, vì trước giờ Trữ Hy quan tâm chuyện triều chính, nay lại tự động ra mặt cầu xin được hộ tống Thủy Băng Tuyền nên Giang Dĩ Bác mới dùng cách như vậy).

      Tầm mắt của Trữ Hy chậm rãi quay lại bên trong sương phòng, rồi dừng lại người Trữ Thiên Kỳ: “Muốn rời kinh giải sầu.”

      “Giải sầu? Giải sầu vì sao phải đến tận Bắc cảnh? Hy, ngươi cho bản cung lời giải thích thỏa đáng, nếu bản cung đồng ý!” Trữ Thiên Kỳ tức giận nhìn Trữ Hy. Hoàn toàn dùng khẩu khí của thái tử để lên tiếng.

      Trữ Hy hạ ánh mắt: “Thái tử, hoàng thượng hạ thánh chỉ.” muốn tận mắt nhìn thấy nàng sống tốt mới có thể yên tâm! Trữ Hy thở dài, ông trời thích trêu chọc con người!

      “Ngươi…” Trữ Thiên Kỳ nghẹn lời!

      Giang Dĩ Bác con ngươi khẽ động. Hy vì sao phải làm vậy? Phải biết rằng chỉ tháng sau Trữ Thiên Kỳ đăng cơ làm hoàng đế, nhưng lúc này Trữ Hy lại muốn bảo hộ Bắc Vương lên đường, chuyện này đối với Trữ Thiên Kỳ mà , khó mà tiếp thu được, thậm chí còn có thể khiến Trữ Thiên Kỳ suy đoán này nọ! Trữ Hy có khả năng nghĩ tới những điều này? Vậy? vì nguyên nhân gì mà liều lĩnh như vậy?

      “Thời gian còn nhiều, ta phải trở về chuẩn bị chút, cáo từ!” Trữ Hy chắp tay xin cáo lui!

      “Cùng nhau , Hy, nếu cùng các vị cáo biệt, vậy Quang Duệ cũng xin cáo lui trước!”‘ Trong ánh mắt Trương Quang Duệ khó nén nỗi đơn.

      Trữ Thiên Kỳ nhíu mày, nhìn thoáng qua Trương Quang Duệ cùng Trữ Hy, hạ thấp ánh mắt lâu mới lại : “Quang Duệ vì chuyện của Bắc Vương phi, có số điều bất mãn, về điểm ấy, bản cung có thể hiểu được, thế nhưng Hy, còn ngươi? Cũng bởi vì nàng ta?” Trữ Thiên Kỳ lời vừa ra, khiến toàn bộ sương phòng trở nên lặng ngắt tiếng động. Giang Dĩ Bác hơi hạ mắt khẽ nhấp chén trà trong tay.

      Trương Quang Duệ trợn tròn mắt nhìn Trữ Thiên Kỳ lúc này nhìn vào Trữ Hy, kinh ngạc lên tiếng: “Cái gì? Hy, ngươi… Ngươi đối với Tuyền nhi…” Trữ Hy đối với Tuyền nhi? Chuyện này…Chuyện này? Từ lúc nào chứ?

      “Ta đối với Bắc Vương phi thực cảm thấy hổ thẹn! Lúc nàng bị bắt đưa vào cung, ta biết đó là nàng, vì thế ra tay ngăn cản, cuối cùng khiến nàng gả cho Bắc Vương gia trở thành Vương phi, ta xin lệnh hộ tống Bắc Vương gia, cũng là để cho chính mình được thanh thản!”

      “Cái gì… Ngươi…” Trương Quang Duệ bước tiến đến trước mặt Trữ Hy, “Ngươi chơ mắt nhìn nàng rơi vào tình cảnh nhục nhã như vậy!”

      Trữ Hy thản nhiên đón nhận ánh mắt của Trương Quang Duệ, từ sâu trong đáy mắt chợt lên tia buồn bã: “Cứ coi là như vậy ! Duệ, ta rất xin lỗi, ngày mai cần sớm lên đường, ta cáo lui trước!”

      “Chỉ là Thủy Băng Tuyền, vì sao ngươi lại thấy hổ thẹn như vậy? Trữ Quận Vương! Ngươi cùng nàng ta chẳng có giao tình đặc biệt gì.” Trữ Thiên Kỳ đứng lên nhìn thẳng vào Trữ Hy. Đáy mắt dao động, tâm tình cũng dao động.

      “Thái tử gia ra những lời ấy, có phải là quá mức vô tình ? thế nào, Tuyền nhi cùng thái tử cũng từng có hôn ước.” Trương Quang Duệ nhàn nhạt trả lời thay. Chuyện của Tuyền nhi, bây giờ trách Trữ Thiên Kỳ, bằng là tự trách chính bản thân mình! Đáng cười chính là biết Tuyền nhi biến thành con cờ để Trữ Thiên Kỳ leo lên ngôi cửu đỉnh kia, nhưng chỉ đành bất lực!

      “Phải ?” Trữ Thiên Kỳ thu hồi ánh mắt. biết vì Thủy Băng Tuyền, đắc tội với Trương phủ! Nhưng mà lại biết, trong chuyện này, người bất mãn nhất phải là Trương Quang Duệ, mà chính là Giang Dĩ Bác. Ngoại trừ Vân Tại Viễn, ai trong phòng thấy được bàn tay siết chặt lại của Giang Dĩ Bác…

      “Thái tử điện hạ hôm nay xuân phong đắc ý, Quang Duệ cần gì phải nhắc đến chuyện cũ?” Giang Dĩ Bác nhìn thẳng Trữ Thiên Kỳ, vừa vừa quay sang nhìn Trương Quang Duệ.

      (春风得意: Xuân phong đắc ý, xuân phong: là gió xuân, gió lành, hớn hở, vui sướng, đắc ý: được như ý, chung ý câu này là được như ý nguyện, đường tương lại rộng mở)

      Trữ Thiên Kỳ con ngươi trầm lại, khóe miệng nhếch lên như cười : “Dĩ Bác lời ấy nghĩa là?”

      “Thái tử hôm nay mọi đều được như ý, đến Tam tiểu thư, lại khiến ta chợt nghĩ đến La Y, biết thái tử bao giờ mới chính thức sắc lập La Y làm thái tử phi? Hay là sau khi đăng cơ trực tiếp sắc phong hoàng hậu?” Nhãn thần lại chuyển hướng, nhìn Vân Tại Viễn, trong ánh mắt Giang Dĩ Bác tràn đầy thâm ý!

      “Chuyện này nhọc Dĩ Bác quan tâm, bản cung tự có an bài!” Trữ Thiên Kỳ lạnh lùng .

      Vân Tại Viễn liếc nhìn mọi người trong sương phòng, sắc mặt càng ngày càng trầm xuống, ánh mắt dần lên hàn khí. Bọn họ dường như đều quên mất, là , Vân Tại Viễn mời bọn họ tới gặp mặt, thế nhưng người nào thèm liếc nhìn đến ! Chuyện tính toán, lừa gạt Dĩ Bác, lòng cũng vô cùng hổ thẹn, thế nhưng bây giờ đột nhiên phát , ra trong mắt mọi người, chỉ cần có Giang Dĩ Bác Vân Tại Viễn vĩnh viễn hề tồn tại!

      có chỗ nào thua kém Giang Dĩ Bác chứ? Có chỗ nào thua kém?

      cùng Dĩ Bác giao tình nhiều năm như vậy, nhưng lại bằng nữ nhân, hơn nữa còn là nữ nhân bị người trong thiên hạ mắng biết xấu hổ!

      kẻ lạnh lùng như Trữ Hy cũng vì nữ nhân này mà tiếc tự mình xin thánh chỉ, hộ tống người ta Bắc cảnh.

      Trương Quang Duệ cũng lựa chọn ra !

      Những người này đều điên hết rồi sao? Thủy Băng Tuyền rốt cuộc có cái gì tốt? Đáng để bọn họ lưu tâm đến vậy?

      Vân Tại Viễn nghiến răng tự hỏi, Thủy Băng Tuyền, ngươi rốt cuộc đả giở trò ma gì?
      Chris thích bài này.

    5. tatimyli

      tatimyli Active Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      184
      Quyển 2

      Chương 58.3

      Edit: Boringrain

      Mặt trời lên cao quá đỉnh đầu, khắp các con phố trong kinh thành đâu đâu cũng có cấm quân đứng mở đường, bởi vì hôm nay là ngày Bắc Vương khởi hành Bắc cảnh.

      Thủy Băng Tuyền nhìn xe ngựa trước mặt mình, khỏi ngây ngẩn cả người… Đây, đây cũng gọi là xe ngựa sao? Liếc mắt nhìn qua nam nhân đứng cạnh nàng, lấy hiểu biết của nàng về trong hai ngày qua, xe ngựa này tuyệt đối phải do chuẩn bị, như vậy, chỉ có thể là kẻ đứng phía sau , Trữ Thiên Khang?

      Hai con tuấn mã cao to đứng ôn thuần phía trước, phía sau là khoang xe có thể so với hai cái xe ngựa lớn thông thường, vừa dài vừa rộng, chỉ nhìn thôi cũng đủ biết ngồi bên trong nhất định rất thoải mái, thậm chí còn có thể nằm được.

      “Thất ca, đướng xá xa xôi, y theo lời huynh phân phó, đệ sai người làm gấp rút trong hai ngày hai đêm, cuối cùng cũng làm xong chiếc xe ngựa này.” Trữ Thiên Khang nhìn xe ngựa trước mặt, quay đầu lại trong ánh mắt lên tia lo lắng bồi hồi. Thất ca lần này , biết đến bao giờ mới có thể gặp lại?

      Trữ Thiên Hợp cũng nhìn xe ngựa, rồi chuyển hướng nhìn Thủy Băng Tuyền: “Vương phi thân thể còn thụ thương chưa khỏi, có cái này cũng giảm ít mệt nhọc!”

      “Gần đến giờ rồi, Thất ca, huynh lên xe !” Trữ Thiên Khang nhìn thấy Trữ Hy mang thánh chỉ tới, hơi hạ ánh mắt che dấu vẻ cam lòng cùng lo lắng.

      Thủy Băng Tuyền nghe cuộc đối thoại giữa hai người, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác kỳ lạ, xe ngựa này, là do Trữ Thiên Hợp đặc biệt chuẩn bị cho nàng sao?

      “Bắc Vương gia, Vương phi, mời lên xe ngựa, đến giờ, chúng ta phải khởi hành thôi!” Thủy Băng Tuyền nhìn Trữ Hy hôm nay thân nhung trang, thoạt nhìn đầy vẻ nhuệ khí, đôi con ngươi sáng rỡ phóng ra bốn phía, hoàn toàn khác với Trữ Hy trầm mặc thường ngày!

      “Vương phi, mời lên xe” Hai mã phu (người đánh xe ngựa) cung kính đặt cái ghế phía dưới xe ngựa.

      Nàng hướng phía Trữ Hy gật đầu cái…Ngày hôm qua nàng mới nghe , Trữ Hy chủ động xin lệnh hộ tống bọn họ tới Bắc cảnh, trong lòng nàng thầm than tiếng, nếu như vậy có thể khiến lòng thấy dễ chịu nàng cũng chẳng còn gì để !

      Trữ Thiên Khang nhìn Trữ Thiên Hợp lên xe ngựa, trong lòng dù muốn nhưng cũng thể gì! Chỉ là hơi lắc lắc đầu…

      Thủy Băng Tuyền nhìn Trữ Thiên Khang bên ngoài xe ngựa, rồi nhìn lại nam nhân ngồi cạnh mình: “Cảm tình của hai ngườii tốt!”

      Trữ Thiên Hợp thu hồi tầm mắt lại : “Bát đệ ràng là đệ đệ của ta, nhưng lại luôn che chở, bảo vệ ta như huynh trưởng!” Bát đệ có lẽ là tia ấm áp duy nhất mà ông trời chiếu cố cho !

      Bên tai vang đến thanh bình thản của Trữ Thiên Hợp, Thủy Băng Tuyền đột nhiên cảm thấy chính mình dường như hiểu hơn về con này, phải tự dấu chính bản thân mình, mà vốn là luôn bình thản phẳng lặng như vậy, nàng tuyệt đối tin tưởng, trong lòng Trữ Thiên Hợp, địa vị của Trữ Thiên Khang hề , nhưng mà khi đến Trữ Thiên Khang, lại có thể dùng giọng điệu đạm nhiên hờ hững đến vậy.

      người chỉ đến lúc còn mong ước, có gì để theo đuổi mới có thể có cái biểu bình tĩnh từ tận trong thâm tâm, kẻ này, sợ rằng đời còn chuyện gì có thể khiến lưu luyến rồi?

      “Thói quen thành tự nhiên, ta nghĩ ngươi hằng ngày nhất định là luôn có bộ dáng này, cho nên ngươi bình tĩnh, lãnh đạm mãi trở thành tự nhiên vốn có rồi.” Thủy Băng Tuyền liếc nhìn Trữ Thiên Hợp .

      Trữ Thiên Hợp gật đầu! xác thực trước giờ đều là như vậy, cũng phải là giả vờ bình thản!

      là kẻ kỳ quái!” Thủy Băng Tuyền khẽ lẩm bẩm.

      Trữ Thiên Hợp xốc tấm rèm che lên, nhìn phủ đệ xa dần, cuối cùng trong mắt cũng có tia đành lòng! sống ở chỗ này, cũng thành thói quen!

      ra nhìn xem thế giới bên ngoài cũng rất tốt!” Thủy Băng Tuyền nhìn động tác của Trữ Thiên Hợp, đột nhiên lời ra khiến chính nàng cũng ngây ngẩn cả người, nàng đây là an ủi người khác sao?

      thân thể còn chưa hồi phục, nằm xuống nghỉ ngơi !” Trữ Thiên Hợp buông rèm trong tay xuống, .

      Thủy Băng Tuyền gật đầu, đưa tay lên cởi áo khoác ngoài, thấy cánh tay trần lộ ra, nàng mới biết bên trong mình chỉ mặc chiếc váy cụt tay…

      Đôi cánh tay mềm mại, trơn bóng nõn nà, chỉ nhìn qua cũng đủ hấp dẫn mê người, Thủy Băng Tuyền hơi nhíu mày “Trong xe này có hai người, cũng xem là nơi công cộng, ta ăn mặc như vậy, tự thấy rất thoải mái tự tại, thế nhưng ta nghĩ cũng cần hỏi qua ngươi tiếng, nếu ta cứ để thế này ngủ, ngươi có thấy phiền gì ?”

      Trữ Thiên Hợp thoáng chút kinh ngạc nhìn Thủy Băng Tuyền, thấy y phục người nàng, đôi vai ngọc ngà trơn bóng chỉ có hai sợi dây , toàn bộ cánh tay cùng phần vai đều lộ ra ngoài, làn váy trắng mỏng che nổi đường nét cơ thể… Trong mắt Trữ Thiên Hợp có chút sáng tỏ, : “ cho rằng mặc như vậy thoải mái?” đâu biết đây là y phục Thủy Băng Tuyền chuẩn bị riêng làm trang phục cho ngày hè nóng bức.

      “Đúng vậy!”

      “Nếu thế, ta cũng có gì phiền cả.”

      “Nếu như ta cởi hết, ngươi có cảm giác gì ?” Thủy Băng Tuyền chăm chú nhìn Trữ Thiên Hợp, đột nhiên nàng muốn nhìn thấy bộ dạng thất kinh của .

      Trữ Thiên Hợp nhìn thấy nét hiếu kỳ trong mắt nàng, khuôn mặt bình tĩnh lên ý cười nhàn nhạt, nụ cười này lại khiến Thủy Băng Tuyền choáng váng đầu óc, nàng choáng váng ra phải do cười, mà bởi vì tim nàng bỗng đập chậm nửa nhịp!

      “Ta đối với có tình nam nữ, cho nên với ta mà , có mặc y phục hay cũng có gì khác biệt!’

      “Cái gì?” Thủy Băng Tình hồi phục lại tinh thần, nheo mắt nhìn .

      “Lòng ta tĩnh lặng, cho nên dù mặc quần áo hay , ta cũng chút phiền hà!”

      Thủy Băng Tuyền đen mặt : “Ý ngươi là ta hoàn toàn có khả năng hấp dẫn ngươi?” Lời của nam nhân này là đả kích đối với nàng!

      “Có vấn đề gì sao?” Trữ Thiên Hợp khó hiểu nhìn Thủy Băng Tuyền.

      Lẳng lặng nhìn Trữ Thiên Hợp, khóe môi Thủy Băng Tuyền khẽ nhếch lên tia cười gian trá, mặt chậm rãi hướng tới gần … Chăm chú nhìn vào hai mắt , nàng tin, nếu nàng ngồi trong lòng tâm động, lòng loạn! A, nàng ngửi thấy được hương vị thuốc nhàn nhạt người !

      Trữ Thiên Hợp hề nhúc nhích, cứ để mặc nàng tới gần…

      Thủy Băng Tuyền nhìn trong ánh mắt , gợn sóng, sợ hãi, lòng bỗng cảm thấy tức giận, nam nhân này… thực chút phản ứng cũng có!

      Hai tay ôm lấy cổ , mặt kề sát vào môi

      Trữ Thiên Hợp thản nhiên mở mắt nhìn nàng, loạn phiền, giận, chỉ là lẳng lặng nhìn nàng…

      Thủy Băng Tuyền hơi nháy mắt, bất động? Vậy nàng liền hé ra đôi môi đỏ mọng, như dụ dỗ như mê hoặc! vẫn bất động? Vươn đầu lưỡi ra liếm qua môi . Vẫn là bất động?

      Hơi lui lại, Thủy Băng Tuyền nhướng mày hỏi: “Ngươi vừa rồi nghĩ cái gì?”

      “Cái gì cũng nghĩ!”

      “Vì sao đẩy ta ra?”

      muốn lui tự mình lui ra!”

      “Ngươi…”

      Thủy Băng Tuyền xoay người, nằm lên tấm đệm mềm mại, trong lòng lại vương tia lửa giận là vì tức giận việc làm vô vị của chính mình, hay là vì phản ứng của Trữ Thiên Kỳ? Dù cho nàng có thể khiến rung động sao? Lẽ nào nàng muốn cùng làm đôi phu thê?

      Như vậy tốt sao, bình tĩnh, còn nàng tự tại, vì sao nàng còn muốn khiêu khích ? Ngu ngốc!

      Trữ Thiên Hợp nhìn người tức giận nằm xuống, khẽ lắc đầu, hiểu vì sao nàng lại như vậy? Nhưng mà cũng thực chứng minh lời sai!

      Cảm thấy xe ngựa qua đường lớn, nghe thấy tiếng người bàn tán hai bên, Trữ Thiên Hợp than tiếng, kinh thành, cuối cùng cũng phải rời !

      Phụ hoàng lúc này trong lòng e cũng thể bình tĩnh nổi, “người” ra , đối với phụ hoàng mà có lẽ là đả kích lớn nhất?

      Còn Bát đệ, dù còn ở đây, nhưng luôn mong muốn Bát đệ có thể tìm được tổ ấm đích của mình! , cuối cùng cũng phải ra !

      ………….

      Lúc này, trong đám đông bên đường có hai người hướng tầm mắt chăm chú nhìn chiếc xe ngựa chậm rãi qua.

      Phong Tình lạnh lùng nhìn chiếc xe ngựa quá khổ, nàng ở trong đó! Chính là do tay xô đẩy, vì sao bây giờ vẫn còn vương vấn nguôi?

      “Chủ tử, đêm qua lại có sát thủ bậc trung bị người ta hạ sát, đem đầu lãnh thưởng!” Chiến Nhất cúi đầu bẩm báo. Từ khi tin tức được truyền ra giang hồ, những kẻ sợ chết cũng xuất càng nhiều, hai ngày qua, Vô tình các chết mất 3 người, hai sát thủ cấp trung, sát thủ thượng đẳng, cả ba đều bị chặt đầu lãnh thưởng. Mà chủ tử lại hề tỏ ra cấp bách, mực ở lại kinh thành, bây giờ còn chạy đến đây nhìn Bắc Vương gia lên đường? Đây… Rốt cuộc là chuyện gì?

      “Đêm nay trở về Vô Tình Các!” Phong Tình quay đầu nhìn Chiến Nhất , có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, những lời này hiểu , mà Giang Dĩ Bác lại càng hiểu , hơn nữa còn áp dụng vô cùng nhuần nhuyễn!

      Trương Quang Duệ khuất hẳn trong dòng người, mắt chăm chăm nhìn theo hướng xe ngựa, ánh mắt mang theo chúc phúc, Tuyền nhi, mong Trữ Thiên Hợp có thể cho nàng hạnh phúc!

      Trãi qua chuyện của Tuyền nhi, cũng nhìn thấu nhiều điều!

      Lúc này trong Giang phủ

      “Chủ tử…” Vô Tâm muốn gì đó nhưng lại bị Giang Dĩ Bác đưa tay lên ngăn lại, ngón tay thon dài nhàng vỗ lên bức tranh tinh xảo treo tường…

      “Sông lớn chảy về đông, núi mãi xanh màu, hùng đua tranh, sinh linh đồ thán, công danh đáng giá bao nhiêu? chỉ vương tôn mới hiểu, xưa nay bao nhiêu chuyện, chẳng khác chi trò đùa….Ha hả” Giang Dĩ Bác vuốt ve nét chữ hùng hồn, cúi đầu cười.

      “Vô Hình”

      “Dạ, chủ tử”

      “Hoàng đại nhân thế nào?”

      “Hoàng đại nhân phải đến khi tân đế đăng cơ mới có thể trình tấu, Hoàng đại cũng thầm đưa tin, việc đăng cơ có khả năng đến sớm hơn!”

      “Vậy sao?” Giang Dĩ Bác dừng ngón tay lại.

      “Thân thể hoàng thượng càng ngày càng kém, hơn nữa hoàng hậu sau buổi thọ yến lại uống thuốc độc tự sát! Hoàng thượng hề công bố tin tức này ra ngoài!”

      “Hoàng hậu? Bà ta cùng với việc Trữ Thiên Kỳ bức vua thoái vị có quan hệ sao?” Giang Dĩ Bác thấp giọng lẩm bẩm.

      “Chủ tử, bây giờ nên làm sao?”

      “An bài cho Phương Vu cùng Thái tử tình cờ gặp gỡ!” Vân gia để lời của vào tai, khiến cùng Tuyền nhi phải chia xa, nhất định phãi lãnh hậu quả của kẻ biết nghe lời. Về phần Trữ Thiên Kỳ, Tuyền nhi hẳn cũng hận thấu xương!

      “Dạ”

      …………

      “Thái tử, về những tin đồn gần đây trong cung, biết người tìm ra cách gì chưa?” Hoàng đại nhân nhìn Trữ Thiên Kỳ, dè dặt hỏi.

      Trữ Thiên Kỳ nhíu mi :”Bản cung tự có chừng mực, có chuyện trình tấu về Tam vương ?”

      “Hồi bẩm thái tử, có đại thần thượng tấu!”

      Trữ Thiên Kỳ thỏa mãn gật đầu, Bắc Vương rời kinh, như vậy Tam vương cũng nên trở về đất phong rồi. Về phần hoàng cung…

      “Cử người lưu ý đến nhất cử nhất động của Khang vương.” Bát hoàng đệ cùng vốn hợp, trong lòng phụ hoàng cũng hiểu , nhưng người lại phong Bát hoàng đệ làm Khang vương, lưu lại kinh thành , còn cho chưởng quản bộ binh, khiến phải đề phòng.

      “Dạ, ý thái tử là Khang vương còn chưa chết tâm đối với ngôi vị hoàng đế?” Hoàng đại nhân kinh ngạc hỏi lại.

      Trữ Thiên Kỳ trả lời, Bát hoàng đệ trước kia có lòng với hoàng vị, cũng chỉ là tâm muốn dành cho Thất hoàng đệ, chỉ là tại, Thất hoàng đệ bị phong vương nơi phương Bắc, Bát hoàng đệ e rằng khó mà tiếp nhận được, lấy tình cảm của đối với Thất hoàng đệ mà , nhất định có tâm tư nổi loạn! Dù sao cũng chỉ có hoàng đế đương triều mới có khả năng thay đổi vận mệnh của Thất hoàng đệ.

      Hết chương 58
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :