Quyển 2: Tình đầu chớm nở
Chương 57.1
Edit: Boringrain
Vốn dĩ định làm hết chương 57 rồi post làm quà Tết cho các bạn, nhưng mà, nó dài quá ạ, híc, nên chỉ làm được 1 phần thôi, thôi cũng coi như là quà Tết. Chúc các bạn năm mới hạnh phúc, mạnh khỏe, thành công và luôn ủng hộ mình. Hehe. Happy New Year!!!
“Vương phi, Trữ Quận vương đến chơi, Vương gia sai tô tỳ tới hỏi ý kiến của Vương phi?” Nhìn Thủy Băng Tuyền nhàn nhã tự tại, bộ dạng nhắm mắt dưỡng thần, Cảnh Trúc khó mà quen với việc đột nhiên xuất vương phi thế này.
Chủ tử chưa bao giờ để ý tới chuyện bên ngoài, thế nhưng tất cả hạ nhân trong phủ đối với ba chữ Thủy Băng Tuyền lấy gì làm xa lạ, lúc trước nàng ta cùng Lục hoàng tử hủy hôn ồn ào trận, thiên hạ đều biết, ngay đến nàng ta thủ đoạn độc ác, tính khí kiêu ngạo, ngang ngược cũng sớm phải là bí mật ở kinh thành. Chỉ là… bọn họ ngờ tới, nữ nhân này chỉ trong đêm trở thành Vương phi của chủ tử! Ông trời có mắt!
Đáng hận hơn nữa là… Nàng ta làm hại chủ tử bị phong làm Bắc Vương, lại hề tỏ ra chút áy náy, ở trong Vương phủ nhàn nhã tự đắc hoàn toàn tự xem mình trở thành chủ nhân của nơi này!
Còn chủ tử vậy mà lại tùy ý nàng ta… Cứ nghĩ tới là trong lòng lại cảm thấy phẫn nộ dâng trào!
“ với Vương gia, ta nằm dưỡng bệnh, tiện gặp khách! Thỉnh người giúp ta tiếp đãi.” Thủy Băng Tuyền nhàn nhạt , nàng đương nhiên biết trong lòng Trữ Hy thấy áy náy với nàng, thế nhưng đó chính là lựa chọn của , nàng cùng chẳng qua chỉ có duyên gặp mặt, chưa từng có giao tình gì đặc biệt, hà tất phải như vậy?
Cảnh Trúc nghe xong, trong mắt lên kinh ngạc, tiện gặp khách? Nàng ta lúc sáng phải còn gặp Giang thiếu gia sao?
“Ngươi còn có chuyện gì sao?” Thủy Băng Tuyền cần nhìn cũng biết trong mắt của nữ tử tên Cảnh Trúc này hẳn là phản đối ý của nàng! Nhưng mà vậy sao, Thủy Băng Tuyền là ai chứ, giải thích với nàng ta có ích gì chứ?
“A, nô tỳ xin cáo lui!” Cảnh Trúc vội vã trả lời. Dù trong lòng nàng bất bình thay cho Vương gia, nhưng chủ tử cũng qua, nàng ta được sắc phong vương phi, như vậy nàng ta chính là Vương phi! Bọn nàng kính trọng chủ tử, dù có cách nào kính trọng vị Vương phi này, nhưng chủ tớ cách biệt, nàng tự mình hiểu .
ra, trong lòng Thủy Băng Tuyền đối với hạ nhân trong phủ rất hài lòng, bọn họ tuy rằng vừa ý với nàng, thế nhưng thái độ có nửa điểm bất kính, điều này lên cái gì?
Trữ Thiên Hợp! là người như thế nào? Trừ tối qua trong khoảnh khắc , nàng nhìn thấy người chợt lóe lên chút tình cảm gần như nàng hề cảm thấy có chút tình cảm nào! Bình tĩnh ôn nhu, lịch tao nhã, khách khí đến lạnh nhạt mà hữu lễ… Nếu phải chôn giấu bản thân mình rất sâu? Như vậy là… chân chính hề có tình cảm?
Mà trong lòng hoàng đế hẳn là có vị trí ! Còn có thể khiến cho Trữ Thiên Khang vì mà từ bỏ tất cả?
Hoàng đế lập nàng thành Bắc Vương phi… lại biểu bình tĩnh khiến nàng phải suy ngẫm! Từ sau khi thánh chỉ được truyền tới, mọi người trong phủ đều đổi xưng hô, gọi nàng là Bắc Vương phi. Nhìn thấy vẻ oán hận của bọn hạ nhân cũng biết phải do bọn họ chủ động, vậy hẳn là phân phó của Trữ Thiên Hợp?
Thú vị , trong lòng hoàng đế đối với nàng còn khúc mắc? Cứ như vậy phong cho nàng làm Bắc Vương phi, là muốn để nàng thân phận Vương phi mập mờ cùng Trữ Thiên Hợp Bắc cảnh?
Bên trong phòng khách phủ Thất hoàng tử
Trữ Thiên Hợp cùng với Trữ Hy lẳng lặng ngồi thưởng trà. Hình ảnh Trữ Hy trầm mặc cùng đôi mắt chứa phức tạp đều lọt vào ánh mắt , từ sau khi nàng vào phủ, phủ Thất hoàng tử từ trước đến nay ngoại trừ Bát hoàng đệ thường lui đến, hôm nay là náo nhiệt, hơn nữa khách tới đều là người có lai lịch .
vốn để ý đến thế , nhưng những chuyện cơ bản ở kinh thành cần biết đều biết, buổi sáng Giang Dĩ Bác vừa rời , Trương thiếu gia lại tới. Nàng gặp Giang Dĩ Bác, nhưng lại cự tuyệt biểu ca của mình, bây giờ lại tới Trữ Quận Vương, nàng có gặp hay đây? Những người này có vẻ cực kỳ quan tâm tới nàng?
Còn có… Thái tử lúc tới đây tuyên chỉ có biểu khác thường, có phải cũng vì nàng?
Thủy Băng Tuyền!
Từ sau khi nàng vào phủ, nếu là chuyện liên quan tới nàng, Cảnh Trúc và Cảnh An đều tới tìm nàng bẩm báo!
chỉ có cảm giác, đó chính là người mà nhìn thấy đây và người mà thiên hạ đồn thổi tựa hồ như phải cùng người! Đêm qua tại hoàng cung, nàng biểu dáng vẻ vô cùng trấn định cùng nhạy bén, tuyệt phải là biểu có thể có của ngu ngốc tiểu thư trong lời của Cảnh Trúc!
Mà nàng cứng cỏi, quật cường cũng phải Thủy Băng Tuyền kia kiêu căng, ngạo mạn!
“Khởi bẩm Vương gia, Vương phi thân thể khỏe, bảo tô tỳ chuyển lời tới Vương gia, nhờ Vương gia giúp Vương phi tiếp đại Quận Vương!” Cảnh Trúc cung kính đem ý của Thủy Băng Tuyền bẩm báo lại.
Trữ Thiên Hợp tay cầm chén trà nhàng nhấp ngụm, hề lên tiếng. Cảnh Trúc cũng lẳng lặng lui qua bên chờ phân phó!
“……Bắc Vương phi thân thể sao chứ? Còn vết thương của Vương gia có còn đáng ngại ?” Trữ Hy tựa hồ trầm mặc lúc rồi dường như tìm được đề tài chuyện mới lên tiếng. Ánh mắt hơi dừng lại chỗ bàn tay được băng bó của Trữ Thiên Hợp, tối qua là cứu nàng!
“Vương phi cần nằm giường tĩnh dưỡng, bàn tay của bản vương có gì đáng ngại, đa ta Trữ Quận Vương quan tâm.” cùng Trữ Quận Vương trước nay hề thân quen, nghe đồn người này thích nhiều, hôm nay gặp được cảm thấy lời đồn cũng có tám phần chuẩn xác!
“A…Vậy xin cáo từ!” Trữ Hy vốn là người trầm mặc lại đối diện với kẻ kiệm lời như Trữ Thiên Hợp, nhất thời thấy mình tới quá đường đột nên vội vã đứng dậy cáo từ!
“Thỉnh” Trữ Thiên Hợp buông chén trà trong tay rồi cũng đứng lên!
Ánh tà dương rực rỡ như ngọn lửa tạo thành lớp hồng quang… Trời chạng vạng, thường có những làn gió thổi qua, xua tan chút nóng bức ngày hè…
Dưới kiên trì của Thủy Băng Tuyền, Hương Hàn đành phải đỡ nàng xuống giường ra ngoài sương phòng tản bộ! Nhìn trán Thủy Băng Tuyền lấm tấm mồ hôi, Hương Hàn chỉ có thể liên tục giúp nàng lau .
“Tiểu thư, nội thương này cần phải uống thuốc điều dưỡng, người cứ cấp bách như vậy cũng vô dụng thôi. Sức khỏe của người vẫn chưa bình phục, vẫn là nên nghỉ ngơi ở giường ?” Tiểu thư có nội lực lại bị thương nặng như vậy chỉ có thể dựa vào thuốc tốt cùng nghỉ ngơi mới có thể khôi phục. Nàng biết tiểu thư là muốn cho chính mình nhanh chóng khỏa lên, thế nhưng thương thế của người rất nặng, ít nhất phải mười ngày nửa tháng mới mong bình phục được.
“Hương Hàn, chuyện ta căn dặn ngươi làm tốt chưa?” nhàng đẩy tay Hương Hàn ra, Thủy Băng Tuyền hai chân đứng mặt đất, dựa vào nghị lực của bản thân mà chống đỡ toàn thân, dù nàng uống thuốc đúng giờ, nhưng mà vận động thích hợp mới có thể đẩy nhanh tuần hoàn máu, mới có thể tự mình đứng lên, qua hai ngày nữa phải lên đường xa, tính theo tốc độ của xe ngựa ở đây, muốn đến Bắc cảnh nhanh nhất cũng phải mười ngày. Nàng thể để cho chính mình yếu ớt như vậy.
“Tiểu thư, nô tỳ y như lời người phân phó mà làm rồi.” Tiểu thư bảo nàng từ chỗ Thủy phủ lấy các bản vẻ của người kể cả ba cửa hàng kia giao hết cho Giang thiếu gia, việc này nàng có thể hiểu được. Vốn dĩ tiểu thư định bắt đầu từ ba cửa hàng đó…Nhưng mà người tính bằng trời tính, tiểu thư bây giờ thể ở lại kinh thành được nữa!
“Tiểu thư, vì sao hôm nay người gặp Trương thiếu gia?” tại hoàng thượng chỉ sắc lập tiểu thư là Bắc Vương phi, cũng chỉ định ngày thành thân, rồi lại lệnh cho người ba ngày sau theo Bắc Vương gia Bắc cảnh, việc này chính là danh bất chính, ngôn bất thuận? Lúc này tiểu thư cần phải dựa vào Trương phủ chống lưng cho mình?
Thủy Băng Tuyền híp mắt nhìn ánh tịch dương nơi chân trời, nàng bất đắc dĩ mới phải thành thân cùng Trữ Thiên Hợp! Đương nhiên tìm đến Trương phủ.
Như vậy….nàng mới có thể có ngày rời ! Còn nếu thành thân, đối với nàng chính là trăm cái hại mà có chút lợi nào!
Như vậy tốt, có được danh hiệu Bắc Vương phi, nàng cần phải lo lắng cho cái mạng của mình, thế nàng cần gì phải tự đào mộ chôn mình?
“Hương Hàn, mặt trời lặn hôm nay đẹp, mọi người đều tà dương đẹp đẽ, chỉ tiếc là hoàng hôn! Còn ta , tà dương vô cùng đẹp, dù cho sắp hoàng hôn!”
“Tiểu thư, nô tỳ nghĩ người nên trở lại phòng thôi ạ, người ở ngoài sợ là nhiễm lạnh đấy.” Gió chiều thổi tới, tuy rất thoải mái nhưng mà thể để gió thổi vào thân thể ra mồ hôi của tiểu thư, có lợi cho thân thể còn yếu của người!
“Được rồi, chúng ta trở về phòng thôi, nhìn bộ dạng của ngươi chỉ còn thiếu điều chưa nhảy cẫng lên mà thôi!” qua ngày đêm, chỉ ngày đêm ngắn ngủi nhưng cũng khiến số mệnh nàng thay đổi.
…………
Trữ Thiên Khang nhìn người trước mặt bình thản đọc sách, khuôn mặt tuấn tú tỏ ra vô cùng bất mãn: “Thất ca, vì sao huynh lại đồng ý cưới Thủy Băng Tuyền?” Thủy Băng Tuyền là loại nữ nhân như thế nào, cần Thất ca , cũng biết! Trước nhất chưa kể tới nàng ta có giống với lời đồn đại bên ngoài hay , chỉ bằng việc nàng ta cùng Lục ca từng chỉ phúc vi hôn, nàng ta xứng với Thất ca! Càng chưa tới chuyện tối qua! Tối qua nàng ta có thể sống sót ra khỏi hoàng cung, ra ngoài dự liệu của !
cho rằng phụ hoàng tuyệt nhiên bỏ qua cho nàng ta, ngờ… Trữ Thiên Khang lần thứ hai bất mãn nhìn thoáng qua người ngồi an tĩnh, Thất ca lại cứu nàng ta?
Nhìn bàn tay bị thương của Trữ Thiên Hợp, trong mắt Trữ Thiên Khang lên vẻ áy náy, ngờ tới Thất ca lại dùng chính tay mình chặn đường kiếm đó!
“Ngươi cùng Thủy tứ tiểu thư ở chung như thế nào?” Trữ Thiên Khang ngẩng đầu lên hỏi. Cũng thành công chuyển dời chú ý của Trữ Thiên Khang.
đến Thủy Băng Ngọc, sắc mặt vốn vô cùng tệ của Trữ Thiên Khang đột nhiên lên tia đỏ ửng, được tự nhiên dời ánh mắt, ho tiếng: “Còn có thể!” Nghĩ đến cảm giác khi tiếp xúc với nàng, trong mắt Trữ Thiên Khang trồi lên tia tình cảm ràng, vốn tưởng Thủy Băng Ngọc là nữ nhân khó ứng phó, ngờ… nàng lại là nương đơn thuần đến kinh ngạc! Khiến trong lòng vô tình hề có cảm giác bài xích nàng, mà ngược lại có lúc còn mong muốn gặp nàng.
Trữ Thiên Hợp tỉ mỉ nhìn Trữ Thiên Khang, thấy vẻ mặt được tự nhiên của , trong lòng lại cảm thấy vui mừng, như vậy là an tâm rồi, hôn của Bát đệ cùng Thủy tứ tiểu thư là do mà đặt ra, nghe Thủy tứ tiểu thư tính nết dịu dàng thiện lương, xem ra Bát đệ cũng có hảo cảm với nàng ấy.
“ thế nào lại liên quan đến nàng ấy, bây giờ là đệ cùng huynh tới chuyện của Thủy Băng Tuyền!” Trữ Thiên Khang nhanh chóng quay vấn đề chính.
“Bát đệ, là ta làm liên lụy đến nàng ấy! Ta cũng nên chịu trách nhiệm!” Trữ Thiên Hợp nhàn nhạt giải thích.
“Chịu trách nhiệm?” Trữ Thiên Khang lớn tiếng la lên…
“Thất ca, nàng ta cầu huynh chịu trách nhiệm sao? Chuyện này đúng là nực cười mà?”
“Bát đệ, ta muốn bàn luận chuyện này nữa, hơn nữa bất luận thế nào nàng bây giờ là Vương phi do phụ hoàng sắc lập!” Trữ Thiên Hợp ngữ khí bình thản hề có chút biểu cảm nào, tựa như chỉ đơn thuần là kể câu chuyện, nhưng lại khiến Trữ Thiên Khang mở trong đôi mắt: “Ý của huynh là muốn cưới Thủy Băng Tuyền?”
Trữ Thiên Hợp im lặng hồi lâu mới lên tiếng: “Với tình hình tại, ta cưới nàng” Nếu như có thể, cũng muốn liên lụy tới nàng! Nhưng tình tới nước này, nếu cưới nàng, nàng làm sao sống yên ổn trước ánh mắt của người đời?
“Nhưng mà phụ hoàng chỉ sắc lập nàng ta là Bắc Vương phi, chứ hề chỉ định hôn lễ? Huynh có thể cưới nàng ta, cứ cho nàng ta cái danh hiệu Bắc Vương phi là được rồi.”
“Bát đệ” Trữ Thiên Hợp gấp lại quyển sách tay.
“Thất ca, huynh nghe đệ , Thủy Băng Tuyền…” Trữ Thiên Khang trừng to hai mắt nhìn người phía trước, đây phải là Thủy Băng Tuyền sao? là vừa nhắc đến quỷ, quỷ liền xuất .
Theo tầm mắt của Trữ Thiên Khang nhìn qua, sắc mặt của Trữ Thiên Hợp cũng có gì biến đổi, chỉ là trong mắt có chút tán đồng, nàng lúc này thích hợp xuống giường.
Thủy Băng Tuyền vốn định trở về phòng, đến chỗ rẽ lại nghe thấy thanh lớn tiếng phát ra từ trong lương đình, nên bảo Hương Hàn đỡ nàng qua.
“Ngươi…Ngươi nghe lén chúng ta chuyện?” Trữ Thiên Khang vừa thấy Thủy Băng Tuyền, liền tức giận!
“Ngươi lớn tiếng như vậy, ta lại vừa vặn ngang qua, muốn nghe được cũng khó!” Thủy Băng Tuyền trào phúng đáp lại, nam nhân này đối với nàng địch ý . Dường như đem thất bại của bọn họ toàn bộ đều đổ lên đầu nàng? Thực là buồn cười! Thua là thua, lại tức giận lên người nàng để cầu cho mình chút thoải mái.
“Ngươi…” ngờ Thủy Băng Tuyền lại dùng giọng điệu trào phúng để chuyện với mình, Trữ Thiên Khang bị ngốc ra lát mới phục hồi lại tinh thần.
“Quấy rầy rồi” Thủy Băng Tuyền hướng về Trữ Thiên Hợp gật đầu lễ độ.
Trữ Thiên Hợp cũng bình tĩnh gật đầu lại.
“Hương Hàn, chúng ta trở về phòng!” Nếu vô tình nghe thấy, nàng cũng phải là loại người buồn bã mà thầm rời .
“Dạ” Là ai đây, Bát hoàng tử giỏi lắm sao? Lớn tiếng xấu tiểu thư, còn chỉ trích bọn nàng nghe trộm, cũng nghe thử xem mình cao giọng đến cỡ nào. Hương Hàn bộ tức giận thầm trừng mắt liếc nhìn Trữ Thiên Khang.
Trữ Thiên Khang nhìn người vừa tới câu vội bỏ , sắc mặt trở nên khó coi, Thủy Băng Tuyền này quả thực là kiêu ngạo như trong lời đồn! Nữ nhân như vậy sao có thể xứng với Thất ca!
“Đứng lại” Trữ Thiên Khang thẹn quá hóa giận, vốn bất mãn với Thủy Băng Tuyền, nay thấy thái độ khinh miệt của Thủy Băng Tuyền càng khiến cho sắc mặt đen lại. Trong lòng , Thất ca còn quan trọng hơn chính bản thân , nhưng huynh ấy lại muốn cưới nữ nhân như vậy, làm sao tức giận được chứ? Cứ coi như phụ hoàng sắc lập sao, nàng ta bây giờ vẫn chưa có bước vào cửa hoàng gia, lại kiêu ngạo như vậy. Sau này ngày nào Thất ca cũng phải đối mặt với nữ nhân thế này, làm sao có thể chấp nhận được chứ?
Thủy Băng Tuyền nhíu mày, quay người lại lẳng lặng nhìn Trữ Thiên Khang, cũng lời nào, chỉ cứ như vậy nhìn .
“Ngươi…, Lục hoàng huynh sai ngươi tiếp cận Thất ca, đúng hay ? Thủy Băng Tuyền.” Trữ Thiên Khang đứng dậy, nhanh chóng bước đến trước mặt Thủy Băng Tuyền. nghe nữ nhân này từng si mê quấn lấy Lục hoàng huynh dứt, nay lại có quan hệ với Thất ca! hoàn toàn có lý do tin tưởng nàng ta có mục đích riêng!
“Ta có mục đích gì? Ngươi thử xem!” Thủy Băng Tuyền mắt phượng thâm trầm, lướt qua con ngươi của Trữ Thiên Khang, nhìn tới Trữ Thiên Hợp! Đối diện với ánh mắt bình thản như nước của .
“Thủy Băng Tuyền, ngươi có tin là ta giết ngươi hay ?” Trữ Thiên Khang sắc mặt khó coi, hai bàn tay nắm chặt lại.
“Ngươi thực là Bát hoàng tử người ta đồn đại sao? đúng là khiến ta bất ngờ?’ Nghe đồn Bát hoàng tử tính tình lạnh lùng, thế nhưng nàng nhìn thấy chỉ là nam nhân nóng nảy, chỉ biết nổi giận!
“Bát đệ” Trữ Thiên Hợp thanh bình thản như làm nguội bớt khí nóng trong đầu Trữ Thiên Khang.
“Thất ca…”
“Bây giờ đệ vào cung làm giúp ta việc!” Trữ Thiên Hợp thản nhiên đối diện với ánh mắt của Thủy Băng Tuyền!
Thủy Băng Tuyền chuyển dời ánh mắt, vì trong mắt nàng chẳng thấy chút tâm tư nào! Nam nhân này, gặp thôi, chỉ cần vừa nhìn thấy ánh mắt của , trong lòng nàng liền dâng lên nỗi nghi hoặc.
“Đệ biết, đệ ngay!” Trữ Thiên Khang mừng rỡ gật đầu, Thất ca rốt cuộc cũng nghĩ thông suốt, biết nữ nhân này xứng với huynh ấy, bảo cầu xin phụ hoàng hủy bỏ việc tứ hôn?
“Ừ, thỉnh phụ hoàng ngày mai giúp ta làm chủ hôn, ngày mai ta cùng Vương phi thành thân trong phủ!” Ngày thành thân, nhưng “người đó” ra … Ông trời dường như chưa từng nhìn tới !
Phụ hoàng chỉ đem “người” vào mật đạo trong hoàng lăng, dùng quan tài bằng ngọc để bảo tồn? Là đợi đến gặp “người” rồi mới công khai sao?
Trữ Thiên Hợp vừa xong, khiến cho Trữ Thiên Khang dừng bước chân lại, cũng khiến Thủy Băng Tuyền nhíu chặt mi!
“Huynh cái gì? Thất ca?” Trữ Thiên Khang trong mắt ánh lên vẻ hoài nghi. Vừa rồi có phải là nghe lầm hay ?
Trữ Thiên Hợp lại chuyển hướng sang Thủy Băng Tuyền: “Vương phi, thời gian gấp gáp, kịp chuẩn bị, chỉ có thể thỉnh phụ hoàng thay chúng ta tác thành hôn lễ trước khi chúng ta Bắc cảnh.” Nữ nhân đều khát vọng có được hôn lễ long trọng, mà nàng cùng …
“Thất ca?” Trữ Thiên Khang rốt cuộc cũng biết mình nghe lầm, Thất ca muốn cưới Thủy Băng Tuyền! Sắc mặt tán thành khiến khuôn mặt tuấn tú lại càng khó coi hơn.
Thủy Băng Tuyền hơi hạ ánh mắt, lo lắng trong lòng, lát sau mới nhướng mi lên : “Được!” Thành thân đối với nàng mà cũng lên gì cả! Bất quá chỉ là cần tốn chút sức để giải quyết mà thôi!
“Làm khó nàng rồi!” Trữ Thiên Hợp ngay cả áy này cũng giống như mặt nước hồ bằng phẳng gợn sóng! Điều này khiến Thủy Băng Tuyền rất hiếu kỳ, chuyện gì có thể khiến cho nam nhân này mất bình tĩnh đây? Ngay đến chuyện lớn như đêm qua cũng chưa từng thấy mặt biến sắc!
“Bát đệ, !”
“Đệ đồng ý, Thất ca!” Trữ Thiên Khang kiên quyết cự tuyệt.
“Được, ta tiến cung tự mình thỉnh cầu phụ hoàng!” Trữ Thiên Hợp than tiếng, nhưng thanh dễ nghe ấy lại hề có chút kinh động!
“Vương phi, nàng về phòng nghỉ ngơi trước , thân thể của nàng bây giờ nên xuống giường quá sớm.” Trong lòng Trữ Thiên Hợp lại nghĩ đến hai chữ thành thân? trước nay chưa bao giờ nghĩ tới mình cưới vợ, dù sao… Ông trời quả thích đùa giỡn con người! Đến cuối cùng lại buộc cho nàng và đoạn nhân duyên?
Thủy Băng Tuyền khó hiểu nhìn vào hai mắt Trữ Thiên Hợp, vừa rồi nghĩ đến chuyện gì? Giống như là tự giễu? Tự giễu chính bản thân sao?
Nàng khẽ gật đầu: “Hương Hàn, chúng ta trở về phòng!” Chiếc mặt nạ vô hình mặt sớm dung hòa vào chính bản thân rồi!
“Dạ” Hương Hàn hành lễ với hai người, trong lòng cũng cực kỳ kinh ngạc, tiểu thư muốn thành thân, vừa rồi vì sao lại đồng ý?
Đợi hai chủ tớ Thủy Băng Tuyền xa, Trữ Thiên Khang mới thở dài tiếng: “Thất ca, huynh nhất định phải làm vậy sao?”
Trữ Thiên Hợp tựa hồ cũng khẽ thở dài: “Phải…”
…………
“Cái gì?” Ánh mắt Giang Dĩ Bác mạnh mẽ nhìn về phía Vô Hình, Vô Hình vừa cái gì? Nàng ngày mai thành thân? Trong lòng vừa ý thức được chuyện này ngực dường như cũng dâng trào nỗi đau nên lời.
“Chủ tử, ngày mai phủ Thất hoàng tử thành thân, hoàng thượng làm chủ hôn!” Vô Hình lặp lại tin tức mà vừa thu được. Nhìn bộ dạng của chủ tử, dù ngốc đến đâu cũng có thể biết được chủ tử đối với Thủy tam tiểu thư phải là tình cảm đơn thuần, theo chủ tử lâu như vậy, cùng Vô Tâm lần đầu tiên thấy chủ tử vì nữ nhân, hơn nữa còn là nữ nhân bị thế gian chê cười mà động tâm.
Giang Dĩ Bác, ngươi có từng nghĩ tới khiến Giang gia trở thành thiên hạ đệ nhất gia? Hình ảnh đôi mắt nàng phát ta ánh sáng chấn động nhân tâm khi những lời đó phảng phất còn mồn trong tâm trí …
vẫn cố gắng quên là nàng bị phong làm Bắc Vương phi, bây giờ đối mặt với tin tức nàng sắp sửa thành thân, mới biết ra mình cũng cảm thấy thống khổ đến vậy?
biết từ khi nào, hình ảnh của nàng gieo vào tâm căn , đâm chồi nảy nở? vượt xa cái gọi là động tâm? Mà là ! nàng.
“Chủ tử…” Vô Hình thấp thỏm bất an tiến lên bước.
“Ngươi lui ra trước ” cần được yên tĩnh chút!
“Dạ” Vô Hình tuy rất lo lắng, nhưng cũng biết lúc này mình thể gì được.
Giang Dĩ Bác đứng yên chỗ, trong đầu lại suy nghĩ mông lung, ý nghĩ nàng thành thân cứ quanh quẩn trong trí óc !
Nàng sắp thành thân, nhưng lại phải gả cho … Chuyện này, làm sao có thể chấp nhận được đây? Chỉ lần sơ sẩy, khiến phải trả cái giá đắt đến thể chịu nổi, ông trời đối với có công bằng hay ?
Thành thân… Có phải là nàng nguyện ý hay ?
…………
“Tuyền nhi… Ngày mai nàng thành thân, ta bây giờ có phải nên chúc mừng nàng ?” Nhìn Thủy Băng Tuyển, Giang Dĩ Bác mới phát ra khả năng trấn định mạnh mẽ của lại yếu kém đến vậy!
Giang Dĩ Bác thống khổ trong lòng hạ quyết tâm. nhất định phải hỏi cho ràng!
Thủy Băng Tuyền hơi hạ mi mắt, khiến Giang Dĩ Bác nhìn ra tâm tư nàng!
“Điều này ảnh hưởng tới việc hợp tác cũng như tình bằng hữu của chúng ta.” Thủy Băng Tuyền thở dài trong lòng, Giang Dĩ Bác có tình ý với nàng, phải là nàng biết, nhưng cho dù lúc này thành thân đối với nàng hề có ý nghĩa gì cả, nàng cũng cho Giang Dĩ Bác biết, từ lúc nàng xem Giang Dĩ Bác như đối tác của mình, Giang Dĩ Bác trong mắt nàng phải là nam nhân, chỉ là bằng hữu. Mà nếu có ngày từ bằng hữu lại có thể trở thành nam nhân, trừ phi là chính nàng thể khống chế nổi bản thân mình, bằng cùng có quan hệ tình cảm nam nữ dây dưa, đây chính là nguyên tắc của nàng. Cho tới bây giờ nàng vui vẻ hòa nhã với , nhưng chưa hề động tâm! Điều này nàng vô cùng chắc chắn!
Nghe thấy những lời nàng , Giang Dĩ Bác cảm thấy đau đớn như tê tâm phế liệt…
“Tuyền nhi… Tâm tư của ta đối với nàng, chẳng lẽ nàng cảm thấy chút gì sao?” Giang Dĩ Bác ngoài mặt điềm nhiên như . Đôi mắt dán chặt như muốn buông tha bất cứ biến hóa gì mặt Thủy Băng Tuyền.
Thủy Băng Tuyền kinh ngạc nhìn Giang Dĩ Bác, nàng ngờ Giang Dĩ Bác cuối cùng lại ra những lời này? Trong lòng cẩn thận cân nhắc xem phải trả lời như thế nào.
“Ta muốn lừa ngươi, ta cảm giác được tâm tư của ngươi đối với ta, ta rất thưởng thức, cũng hề ghét bỏ gì ngươi, nhưng mà ta cũng hề động tâm với ngươi.” Lo lắng nửa ngày, Thủy Băng Tuyền cuối cùng quyết định ăn ngay thẳng. Đây cũng là cách nàng tôn trọng Giang Dĩ Bác.
“Ha ha… Nếu như có chuyện đêm qua, ta lại hướng nàng cầu thân, nàng có nhận lời ?” Giang Dĩ Bác thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt hỏi. biết lúc này nàng xem như bằng hữu, chí ít hề lừa gạt .
“Ta biết, Giang Dĩ Bác, ta trước nay chưa bao giờ bận tâm tới chuyện đặt giả thuyết cho những chuyện qua, bởi vì tâm tình khác nhau, con người đưa ra những quyết định khác nhau.”
“Vậy nếu có thể ngày nào đó trong tương lai, nàng chừng có thể động lòng với ta?” Giang Dĩ Bác chăm chú hỏi.
Thủy Băng Tuyền nở nụ cười: “Chuyện tương lai ai có thể biết trước được, nếu có ngày như vậy, ta cho ngươi biết” Động tâm? Nàng chưa bao giờ biết tới cái gì là động tâm?
“ cho ta?” Giang Dĩ Bác dường nhu đối với vấn đề này rất là tích cực.
Thủy Băng Tuyện tựa tiếu phi tiếu (cười mà lại như cười) nhìn Giang Dĩ Bác, nam nhân này, lúc này lại có chút đáng !
“Nếu có ngày ta đối với ngươi động tâm, ta cho ngươi biết!” Nếu như ngoan cố theo đuổi giả thuyết này, nàng cũng ngại cho lời hứa hẹn!
“Được, nhớ kỹ những lời nàng hôm nay!” Giang Dĩ Bác nhìn Thủy Băng Tuyền . mặt có chút bình tĩnh mặc dù trong lòng vẫn là những cơn đau đớn nguôi.
“Được, ta nhớ kỹ!” Thủy Băng Tuyền lại vươn tay.
Giang Dĩ Bác hơi hoài nghi chút, đột nhiên tinh quang chợt lóe, cũng vội vã đưa tay về phía nàng…
“Đây là lời hứa của ta!” Thủy Băng Tuyền hài lòng mỉm cười . Nếu làm vậy có thể khiến nam nhân này trong lòng dễ chịu hơn, nàng cũng để ý cho lời hẹn ước.
Giang Dĩ Bác cầm bàn tay nhắn của nàng, khó nén buồn bã trong lòng! Tuyền nhi… sắp sửa thuộc về kẻ khác?
“Tiểu thư, Vương gia mời Giang thiếu gia đến thư phòng!” Hương Hàn trầm ổn vào phòng bẩm báo. Cảnh An đứng đợi bên ngoài
Cái gì? Trong mắt hai người đều lên vẻ kinh ngạc, Trữ Thiên Hợp muốn gặp Giang Dĩ Bác là có dụng ý gì? Thủy Băng Tuyền thầm nghĩ.
Giang Dĩ Bác đôi mắt nheo lại, Trữ Thiên Hợp muốn gặp làm gì?
Bên trong thư phòng, bài trí vô cùng gọn gàng trang nhã, Trữ Thiên Hợp lẳng lặng đọc quyển sách tay!
“Chủ tử, Giang thiếu gia tới.” Cảnh An nhàng bước tới.
“Giang Dĩ Bác tham kiến Bắc Vương gia!” Giang Dĩ Bác nhàn nhạt hành lễ, thái độ trầm ổn, thản nhiên!
“Mời ngồi” Trữ Thiên Hợp liếc mắt nhìn qua Giang Dĩ Bác, quả là nam nhân ưu tú!
“Chẳng hay Vương gia có gì phân phó?” đồng thời Giang Dĩ Bác cũng đánh giá Trữ Thiên Hợp, ở Trữ Thiên Hợp thấy chút tâm tình nào, trong lòng rung lên hồi chuông cảnh giác. Có thể khiến thể đọc ra chút tâm tình nào, Trữ Thiên Hợp là người đầu tiên!
“Ngươi thích nàng!” Lời Trữ Thiên Hợp khiến đôi con ngươi của Giang Dĩ Bác đột nhiên trở nên lạnh lẽo.
“Vương gia là người sắp trở thành Vương phi của người, Thủy tam tiểu thư?”
“Phải” Trữ Thiên Hợp gật đầu.
Giang Dĩ Bác hạ mi mắt, nhìn ngón tay của chính mình, nhàng thưởng thức, khóe miệng nhếch lên: “Đúng vậy!”
“Vương gia đây là muốn chất vấn Giang mỗ sao?” Nam nhân này có mục đích gì đây?
“Nàng từ khi bước vào phủ tới nay, ngươi chính là ngươi đầu tiên vội vã đến tìm nàng, mà bản vương cùng nàng ngày mai bái đường ngươi cũng là người đầu tiên tìm đến, thế nên bản vương biết ngươi nàng!” Trữ Thiên Hợp để ý đến sắc mặt đanh lại của Giang Dĩ Bác, trực tiếp ra những suy nghĩ của mình.
“Đây là nguyên nhân Vương gia muốn gặp Giang mỗ sao?” Ngón tay trái nhàng gõ vào bàn tay phải, Giang Dĩ Bác sắc mặt bình tĩnh hỏi lại.
Trữ Thiên Hợp rút ra cuộn giấy trong ngực đưa cho Giang Dĩ Bác: “Đây mới là nguyên nhân bản vương muốn gặp ngươi.”
Con ngươi đen của Giang Dĩ Bác thoáng kinh ngạc, nhưng vẫn đưa tay ra tiếp lấy cuộn giấy! Tập trung nhìn vào, sắc mặt đại biến!
“Ngươi…” Vẻ mặt bình tĩnh của Giang Dĩ Bác lúc này xuất vết rạn nứt.
Trữ Thiên Hợp lại bình tĩnh thu hồi cuộn giấy đưa đến chỗ ngọn nến mặt bàn, phút chốc cuộn giấy trở thành tro tàn. “Chắc hẳn ngươi biết đây là cái gì!” Quả nhiên là người có kiến thức rộng, chỉ liếc mắt qua cái biết được vật này là gì!
“Ngươi cùng Vương phi giao tình cạn, ngày mai hy vọng ngươi có thể đến uống chén rượu mừng của bản vương, mời…”
Giang Dĩ Bác từ khiếp sợ phục hồi lại tinh thần, nhìn thấy nhãn thần của Trữ Thiên Hợp cũng cực kỳ phức tạp! : “Ngươi…”
“Cảnh An, tiễn khách!”
Giang Dĩ Bác đứng lên: “Cáo từ!” cần phải ngẫm lại kỹ nội dung vừa thấy.
đến đêm khuya, hạ nhân trong phủ Bắc Vương gia lại vô cùng bận rộn, sắc mặt bọn họ cũng giống với ngày thường…
Trời vẫn còn chưa sáng nhưng Thủy Băng Tuyền bị đánh thức, mở mắt ra xem liền thấy ngọn đèn lờ mờ trong phòng, bên ngoài có chuyện gì?
“Hương Hàn!”
“Tiểu thư, người tỉnh rồi!” Hương Hàn rất nhanh tới, quần áo đầu tóc chỉnh tề biểu thị nàng rời giường từ sớm chứ phải là bị Thủy Băng Tuyền gọi mới dậy.
“Bên ngoài có chuyện gì?” Hình như cả đêm đều yên lặng. Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Hương Hàn cầm lấy y phục khoác lên cho Thủy Băng Tuyền còn ngồi giường: “Tiểu thư, trời còn chưa sáng đâu, người tiếp tục ngủ chút ạ.” Nàng cũng là bị tiếng ồn ào đánh thức, nhưng nhìn tới hình ảnh náo nhiệt trong phủ, cũng khiến nàng cứng họng nên lời.
“Vậy sao?” Thủy Băng Tuyền nhìn thoáng qua Hương Hàn. Cũng lên tiếng nữa, chỉ theo lời nàng tiếp tục nằm xuống.
Đến khi trời sáng, Thủy Băng Tuyền rốt cuộc cũng biết ý kinh ngạc trong lời của Hương Hàn là gì. Chỉ trong đêm, toàn bộ phủ đều dán giấy đỏ, giăng đèn kết hoa, cực kỳ vui vẻ!
Bọn nô tỳ, hạ nhân qua lại nhộn nhịp, tầng tầng lớp lớp, dưới chuẩn bị …
Nàng thiếu chút nữa quên, Trữ Thiên Hợp qua hôm nay thành thân! Như vậy…Những thứ này là chuẩn bị cho hôn lễ sao?
“Tiểu thư, người có cảm giác gì ?” Hương Hàn nhìn bố trí trong phủ, thiên tính nhiều chuyện của nữ nhân lại bùng phát, ngữ phí hưng phấn hỏi.
Cảm giác? Thủy Băng Tuyền thầm hỏi chính mình, nàng có cảm giác gì? Nhưng mà chút cảm giác nàng cũng có! Phảng phất như…những thứ này cùng nàng có bất cứ quan hệ gì!
“ thể nào, tiểu thư, đây là cho hôn lễ của người mà, người có bất cứ cảm xúc gì sao?” Hương Hàn đảo mắt cái, thôi quên , nàng là, biết tiểu thư vì sao mới phải thành thân còn hỏi vậy, cũng khó trách biểu tình của người.
“ thôi, trở về phòng nghỉ ngơi, phải là ngươi bái đường sao lại nhiều chuyện vậy chứ?”
Last edited by a moderator: 19/8/14