1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không] Manh phi đãi gả - Lạc Tùy Tâm(144c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tatimyli

      tatimyli Active Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      184
      Manh phi đãi gả

      Quyển 1

      Chương 39: Khách đến

      Edit: Boringrain


      bầu trời, mặt trăng vừa sáng tỏ đó mà thoáng chốc khuất dạng đâu mất, chỉ còn lại mây đen ùn ùn kéo tới từ phía xa chân trời…

      “Tiểu thư, có lẽ trời sắp mưa rồi, chúng ta trở về phòng thôi!” Hương Hàn ngẩng đầu nhìn lên, hậu viên mới đó còn sáng tỏ dưới ánh trăng mà cũng nhanh chóng chìm vào màu đen.

      Thủy Băng Tuyền cũng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, nhưng lại : “ đâu, ánh trăng chóng trở lại thôi”. Đúng là mây đen che lấp ánh trăng, nhưng mà cũng đến nỗi mưa.

      sao?” Hương Hàn giọng nghi hoặc hỏi lại, nhìn lên trời lần nữa, lòng lòng thầm nghĩ, dù nàng thắc mắc vấn đề gì, tiểu thư đều có thể nhanh chóng trả lời như vậy? Quả nhiên, mây đen dần vơi , lộ ra ánh trăng sáng lấp lánh.

      “Oa, tiểu thư, đời này có chuyện gì mà người biết cả!” Hương Hàn vừa vừa nhìn tiểu thư bằng ánh mắt khâm phục và kính trọng.

      Thủy Băng Tuyền buồn cười nhìn qua Hương Hàn: “Đương nhiên có những thứ mà ta biết!” Nàng dù thông minh thế nào cũng chỉ là con người, dù nàng hiểu biết nhiều hơn so với người khác cũng có nghĩa là cái gì cũng biết! Ví dụ như việc nàng đột nhiên xuyên đến đây, đột nhiên gặp phải những chuyện ở thời đại xa lạ này, nàng lý giải nổi. Vũ trụ bao la huyền bí chứa đựng nhiều thứ mà nhân loại thể nào khám phá ra được.

      “Trong lòng Hương Hàn, gì có thể làm khó tiểu thư được.” Về cầm, nàng chưa từng được nghe qua tiếng đàn của tiểu thư, nhưng kỳ, nàng được lĩnh giáo, còn thư, lại càng cần nhắc đên, bức họa kia ngay đến Giang thiếu gia cũng bị chinh phục, đủ thấy tài năng của tiểu thư.

      gì có thể làm khó ta sao? gì mà Thủy Băng Tuyền thể làm được?” Thủy Băng Tuyền nghiền ngẫm lời Hương Hàn , tại thời xa lạ này, nàng có thể “ làm được” hay , nàng cũng , nàng chỉ biết bây giờ kinh thành chuẩn bị trận phong ba bão táp.

      “Tiểu thư, người nghĩ gì vậy ạ?” Nhìn đáy mắt Thủy Băng Tuyền ánh lên vẻ hứng thú, Hường Hàn hiếu kỳ hỏi.

      Thủy Băng Tuyền chỉ vào ghế đá đối diện, ý bảo Hương Hàn ngồi xuống, rồi : “Những chuyện ta bảo ngươi làm thế nào rồi?” Lòng thầm than tiếng. Nàng tính nhầm nước cờ, hy vọng là còn có thể cứu vãn…

      Hương Hàn cung kính ngồi xuống: “3 gian hàng đều mua xong, tiểu thư, ngày mai có thể nhận người vào làm được chưa ạ?” Cửa hàng vải bố đầu tiên dễ dàng mua được như nàng dự tính lúc đầu, nhưng hai gian bên cạnh phải tốn hơn nhiều. Có điều, chung quy lại, chi phí cũng sai lệch mấy so với lúc nàng tính toán.

      , đợi thêm thời gian nữa , tạm thời ba gian hàng đó ngươi cứ để nguyên như vậy, chưa cần làm gì vội, trong khoảng thời gian này cũng cần phải ra ngoài.”

      Hương Hàn kinh ngạc nhìn tiểu thư, nàng rất muốn hỏi lý do vì sao, nhưng tiểu thư phân phó như vậy cũng tự có lý của người, nàng chỉ cần tuân lệnh: “Hương Hàn rồi ạ.”

      “Ngươi hiếu kỳ sao?” Chín mươi chín phần trăm những người nghe nàng đều có phản ứng duy nhất, đó là hỏi :”Vì sao?”, nhưng phản ứng của Hương Hàn làm nàng hơi bất ngờ nhưng lại rất hài lòng, qua việc này, Hương Hàn xem như thông qua bài kiểm tra cuối cùng của nàng.

      “Hương Hàn hiếu kỳ.” Nàng tuy hiếu kỳ nhưng trong lòng vẫn luôn ghi nhớ lời tiểu thư . Tự nhận thức giá trị của bản thân, nếu tiểu thư cho rằng nàng đáng được biết nguyên nhân, cần hỏi, tiểu thư tự động cho nàng biết.

      Thủy Băng Tuyền nhìn thoáng qua, dường như thấy được cả suy nghĩ trong lòng Hương Hàn, cười khẽ tiếng rồi nghiêm túc : “Hương Hàn, làm rất tốt, hãy nhớ kỹ suy nghĩ trong lòng ngươi giờ phút này.”

      “Dạ”

      Thủy Băng Tuyền ưu nhã dựa người vào nhuyễn y, khuôn mặt nàng bị che khuất trong bong của mái đình, khiến ai có thể thấy được thần sắc khuôn mặt ấy.

      “Tam vương về kinh, thọ yến của hoàng hậu, tân đế đăng cơ. Vốn dĩ vua nào có triều thần riêng của mình. Dù cho hoàng thượng tại minh sáng suốt thay triều đổi vị cũng thể tránh khỏi trận tinh phong huyết vũ (gió tanh mưa máu)”. Thủy Băng Tuyền nhàn nhạt, chậm rãi .

      “Ý tiểu thư là…” Hương Hàn ngẩng đầu lên, sắc mặt khiếp sợ nhìn Thủy Băng Tuyền!

      “Xem ra ta vô tình bị vướng vào mưu triều chính của bọn họ” Tối qua là Phong Tình, sáng nay lại đến lượt Giang Dĩ Bác đều nhắm tới chỗ nàng mà đến.

      “Nhưng chuyện này cùng tiểu thư…” Đâu có quan hệ gì chứ?

      Thủy Băng Tuyền im lặng, chăm chú nhìn ánh trăng, nàng náo loạn hai ngày nay làm cho mọi người thay đổi cách nhìn với Thủy Băng Tuyền, như vậy họ lại muốn qua lại với Thủy Băng Tuyền.

      Đính hôn hai mươi năm nhưng đến bây giờ mới hủy bỏ hôn ước, cho thấy phải Trữ Thiên Kỳ là kẻ đứng núi này trông núi nọ mà ngược lại, làm hết sức! Thủy Băng Tuyền chỉ là con cờ trong ván cờ giữa Hoàng đế và Trữ Thiên Kỳ. Nàng cùng Giang Dĩ Bác đánh ván cờ, dùng thế cờ lên vị trí tại của nàng, cũng là thăm dò Giang Dĩ Bác, nàng chỉ nhìn ra ý nghĩ trong lòng , mà cũng nhìn ra được tâm ý của .

      Trữ Thiên Kỳ từ hôn, Thủy phủ tứ tiểu thư lại được tứ hôn cùng bát hoàng tử Trữ Thiên Khang, chuyện này cũng đủ để thấy cục diện này.

      Nhà mẹ đẻ của Trữ Thiên Khang gia cảnh hùng hậu, lại là đứa con được hoàng đế thương , bất luận là phương diện nào cũng là người cực kỳ thích hợp với Thủy Băng Ngọc.

      Lại nhị phu nhân xuất thân cũng là con cháu hoàng thất, vốn dĩ địa vị hiển hách, Thủy Băng Ngọc còn là thiên kim tiểu thư của Thủy phủ, chỉ hôn cùng Trữ Thiên Khang, chỉ có lợi chứ có hại. Hơn nữa còn có thể dựa vào hôn này mà hạn chế thế lực của Trữ Thiên Kỳ.

      Quan trọng nhất là, nay, hoàng thượng cố gắng cân bằng thế lực của ngũ đại thế gia, mong muốn năm thế gia này kiềm chế lẫn nhau, có điều, ai muốn gia tộc của mình yếu ớt, thể chịu nổi đòn, vậy là bọn họ ngấm ngầm phát triển thế lực. Qua thời gian dài như vậy, hiển nhiên xuất chênh lệch…

      Giang Dĩ Bác tuy bên ngoài có quan hệ tốt với Trữ Thiên Kỳ, nhưng Giang gia tuyệt đối trở thành thế lực chống lưng cho Trữ Thiên Kỳ. Vậy nên mới xuất chuyện Trữ Thiên Kỳ và Vân La Y cảm mến nhau…

      Với khôn khéo của Vân gia, hiển nhiên hiểu tâm ý của Trữ Thiên Kỳ, nhưng họ lại tự nguyện dấn thân vào cuộc chiến này, điều này đồng nghĩa với việc chỉ triều đình chịu phong ba bão táp mà các thế lực ở kinh thành cũng có thể chuyển hồi.

      “Tiểu thư…” Nhìn qua thấy sắc mặt của Hương Hàn khẽ biến, giọng lại có chút khẩn trương, xem ra Đông Uyển lại có khách tới.

      Thủy Băng Tuyền xoay người đổi tư thế nằm, khuôn mặt vẫn bị khuất dưới ánh trăng: “Hương Hàn, ngươi chuẩn bị nước tắm cho ta.” Thính lực của Hương Hàn bẩm sinh cực tốt.

      “Tiểu thư” Tiểu thư bảo nàng rời , lỡ như người nọ làm gì bất lợi với tiểu thư sao đây? Tuy võ công của nàng thể so với kẻ đó, nhưng ít ra nàng cũng có thể liều chết trận.

      “Cứ , ta muốn yên tĩnh mình.” Phong Tình liên tục tiếp cận nàng nhất định có mục đích. Nàng bây giờ chỉ có thể lấy tĩnh chế động thôi.

      “Dạ, tiểu thư” Hương Hàn xoay người rời .

      Thủy Băng Tuyền ngồi thẳng dậy, cầm lấy miếng điểm tâm từ tốn cắn cái, chậm rãi thưởng thức…Trong lòng lại đếm thầm mười, chín, tám, bảy, sáu…

      “Chúng ta lại gặp nhau rồi, Tuyền nhi” bóng người lướt qua nhanh chóng ngồi ghế đá bên cạnh nàng.

      Mái tóc đen được búi lên bằng cây trâm bạch ngọc, khuôn mặt tuấn mỹ vẫn phảng phất ý cười như cũ, khác với bộ y phục trắng khiết như tiên nhân hạ phàm hôm qua, hôm nay mặc bộ cẩm y, làm cho càng mị hơn vài phần…

      “Điểm tâm cũng tồi, ngươi có muốn nếm thử ?” Thủy Băng Tuyền bỏ phần điểm tâm còn lại vào miệng, nhàn nhạt bắt chuyện. Nàng và thân quen đến mức có thể tự nhiên gọi tên của nàng như thế à?

      Phong Tình tà tứ cười: “Tuyền nhi là chuẩn bị riêng cho ta sao?” Ánh mắt như có như khẽ liếc qua đĩa điểm tâm đặt bàn đá.

      “Ngươi còn chưa có phúc phận ấy.” Lại lấy thêm miếng điểm tâm đưa vào miệng. Kể ra cũng đoán đúng nửa.

      “Phải ?” Phong Tình nhìn qua điểm tâm rồi cũng bóc lấy miếng, bỏ vào miệng. Vừa cắn cái, hàng lông mày liền chau lại, mùi vị ngọt quá, nữ nhân đều thích ăn loại điểm tâm ngọt như thế này sao?

      “Vẻ mặt của ngươi cho ta biết ngươi thích mùi vị của món này.” Thủy Băng Tuyền cầm khăn lau tay, thuận miệng hỏi. Cũng uổng công nàng tốn sức chuẩn bị riêng cho .

      Phong Tình nhìn Thủy Băng Tuyền, con ngươi hơi chớp động, hàng mi rũ xuống, điểm tâm ấy có độc! Nhưng vì sao sau khi ăn xong lại cảm thấy có chút đắng.

      “Ngọt lắm đúng ? Trong ngọt lại có vị đắng? Có điều mùi vị cũng tồi phải ?” Thủy Băng Tuyền ngồi thẳng người, khuôn mặt tỏa ra thần thái vui vẻ, sung sướng khi người gặp họa.

      “Trong điểm tâm có độc.” Phong Tình nheo mắt lại đánh giá nữ nhân thần bí cười vui vẻ. người lần đầu gặp mặt có thể suýt chút lấy mạng , nếu phải là kẻ não chính là người to gan, mà nàng hiển nhiên là loại thứ 2. Chỉ là…trong điểm tâm có vấn đề gì ư? Nhìn nàng tươi cười, Phong Tình thầm nghĩ.

      Nhưng…có vấn đề sao chứ? thích nàng to gan, nàng tính tình thất thường, dù thể so với …Nàng quả là nữ nhân thú vị! Làm cho đoạn thời gian này của cũng bớt nhàm chán!

    2. tatimyli

      tatimyli Active Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      184
      Manh phi đãi gả

      Quyển 1

      Chương 40: Có độc

      Edit: Boringrain


      “Đêm nay ngươi đến gặp ta, chắc chỉ đơn giản là muốn ăn điểm tâm của ta chứ?” Lại cầm miếng điểm tâm đưa cho , ý bảo ăn. Đôi khi chỉ chút sơ sẩy, cái giả phải trả là rất lớn! Tên này trãi qua sinh tử trong chốn giang hồ phải là biết chứ?

      Phong Tình nhíu mày nhìn động tác của nàng, điểm tâm này có bí gì chứ?

      Thủy Băng Tuyền nhún nhún vai: “ dám ăn sao? Đành chịu thôi, hôm nay tâm tình ta rất tốt, ăn bánh ngắm trăng!” rồi, đôi môi đỏ mê người khẽ cắn miếng, ưu nhã thưởng thức…

      Phong Tình bắt lấy tay nàng, lựa chỗ nàng vừa cắn cũng cúi xuống cắn miếng, con ngươi đen ý cười tà: “Ta sao có thể phụ tấm lòng của Tuyền nhi chứ?” suy nghĩ biết điểm tâm có điều gì quỷ dị? Nàng là muốn ăn hết đĩa điểm tâm khó nuốt này sao? Có phải chỉ đơn giản như vậy ?

      Nam nhân à nam nhân! Trước mặt nữ nhân vĩnh viễn có khả năng duy trì cảnh giác cao độ! Thủy Băng Tuyền nhìn ăn hết miếng này đến miếng khác, hàng mi khẽ run, đáy mắt lên tia lạnh lùng! môi lại câu lên nụ cười trào phúng!

      Rốt cuộc Phong Tình cũng xử lý tới miếng cuối cùng, ngón tay ưu nhã đưa lên miệng phủi vụn bánh xuống, khuôn mặt đẹp đẽ lại tỏa ra ý cười quỷ dị: “Ta nghĩ chắc hẳn Tuyền nhi rất đắc ý?” Giữa trán hơi nhíu lại, phảng phất ý cười như có như , đôi mắt chăm chú nhìn khuôn mặt Thủy Băng Tuyền vẫn khuất trong bóng tối.

      Thủy Băng Tuyền ưu nhã phất phất ống tay áo, chậm rãi đứng lên, nhàng tới rồi dựa vào người Phong Tình ngồi ghế! Cảnh tượng thân mật tựa như đôi tình nhân.

      “Vì sao lại cho rằng ta rất đắc ý?” Khuôn mặt thanh tú vương ý cười, đúng, tâm tình của nàng bây giờ rất tốt… Nhãn thần dừng lại chỗ đĩa điểm tâm trống trơn, đó chính là thứ nàng chuẩn bị riêng để chiêu đãi !

      “Bởi vì…” Phong Tình đưa ngón tay lên mặt nàng, nhàng vuốt ve, lại tiến sát đến khuôn mặt nàng : “Bởi vì, đêm qua ta chọc giận nàng! Vì thế …điểm tâm hôm nay chút khẩu vị cũng có, nhưng nàng lại bắt ta ăn cho bằng được.” Nữ nhân, có mới có hận, mà nàng lại càng như vậy.

      “Ha hả, như vậy, ngươi tự nguyện thành toàn tâm ý của ta ư?” Thủy Băng Tuyền hất ngón tay của ra khỏi mặt nàng. Sắc mặt hơi lãnh đạm: “Nếu biết, vậy còn mau tìm thuốc giải, còn ở đây khoe khoang hùng với ta.”

      Phong Tình đôi mắt chợt lóe lên, ngoài miệng vẫn lộ vẻ cười: “Tuyền nhi là tuyệt tình!” Trong bụng truyền tới từng trận quặn đau khiến theo bản năng vận khí để áp chế. Nhưng dường như đây phải là loại độc thông thường, thể áp chế cơn đau trong bụng lại khiến cho chân khí trong cơ thể tán loạn… Phong Tình hạ mắt xuống, hỏi: “Đây rốt cuộc là loại độc gì?” tung hoành giang hồ nhiều năm như vậy, dù là loại độc gì, cũng đều có chút ít hiểu biết, hơn nữa nội công thâm hậu, độc, vốn dĩ để vào mắt, thế nhưng… bây giờ, cảm thấy cơ thể như bị vặn xoắn lại, bụng đau thể tả, sắc mặt cũng biến đổi, thoạt nhìn vô cùng đau đớn.

      Thủy Băng Tuyền ưu nhã, xinh đẹp, ngồi trở lại ghế của mình, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Phong Tình, nàng ghét nhất là những nam nhân tự phụ! Nhất là kẻ biết nghe lời! Nàng , khiến nàng cầu xin tha thứ phải trả giá rất đắt.

      “Ta có thể ngay lập tức giết nàng.” Phong Tình nhìn Thủy Băng Tuyền, lạnh giọng .

      “Vậy sao? Ngươi cứ thử xem.” Thủy Băng Tuyền đưa tay nhấc chén trà, ung dung nhấp ngụm, xem lời của Phong Tình ra gì.

      Ánh mắt Phong Tình lạnh lẽo, kiêng quyết nhìn Thủy Băng Tuyền, đột nhiên tia tinh quang lên, là nước trà! Nàng cũng ăn điểm tâm mà sao, nhất định là vì trong trà có thuốc giải. đoạt chén trà trong tay nàng, uống hết hơi rồi dùng ánh mắt khiêu khích nhìn nàng.

      Thủy Băng Tuyền than tiếng, hành động của trong mắt nàng khác chi trò hề mua vui.

      “Trở về ! Ngươi còn nửa canh giờ” Mong rằng nàng và nam nhân này kết thúc mọi quan hệ, ân oán tại đây.

      Phong Tình vừa uống trà liền biết mình sai, trong trà cũng có độc! Nhìn Thủy Băng Tuyền bằng ánh mắt thâm thúy, khuôn mặt tuyệt mỹ của lại lên vẻ cười đầy ngạo nghễ, sung sướng: “Tuyền nhi quả hổ là nữ nhân Phong Tình lựa chọn!” Nàng quả phụ kỳ vọng của , chỉ có giảo hoạt của hồ ly mà còn có thâm độc của loài rắn!

      “Đêm mai chờ ta đến!” Ném lại những lời này, thân ảnh của Phong Tình nhanh chóng biến mất!

      Ngón tay Thủy Băng Tuyền mặt bàn đá, trong lòng thầm nghĩ, nam nhân này là càng đuổi lại càng tới! Nhãn thần liếc qua mặt đĩa và chén trà, kỳ thực rất đúng, nàng hạ độc, chỉ là phải nàng hạ độc trong điểm tâm, nàng chỉ là chế chút điểm tâm mang tính tương khắc, ăn vào khiến người ta đau bụng, có độc chính là chén trà của nàng. Bên trong chén vẫn còn đọng lại vài giọt nước sóng sánh.

      “Tiểu thư” Hương Hàn tới thấy thần sắc lãnh đạm của tiểu thư, người nọ vừa nàng mới dám lại đây. Hơn nữa, võ công của Phong Tình cực cao, nàng dám đến quá gần, có điều… Vì sao Phong Tình cứ tới tìm tiểu thư chứ?

      “Có thể tra ra tin tức hữu ích nào ?” Thân phận của Phong Tình thần bí như vậy, vì sao lại tiếp cận nàng chứ?

      “Hương Hàn bất tài” Vô Tình Các là lên từ việc tìn báo, thu thập tin tức ai có thể bì được cho nên muốn tìm được tin tức về Vô Tình Các là khó càng thêm khó.

      Thủy Băng Tuyền nhìn thoáng qua Hương Hàn: “Bây giờ tra ra ta cũng trách ngươi. Trước tiên cứ đợi !” Còn nửa tháng nửa, nàng vô tình lọt vào cái vũng nước đục tranh quyền đạt vị này. Thế nên cũng thể làm gì được ngoài việc chờ đợi, đợi nửa tháng này trôi qua.

      “Tạ ơn tiểu thư, Hương Hàn hiểu rồi ạ.”

      chuẩn bị nước tắm cho ta rồi chứ?” Giải quyết xong Phong Tình trái lại cũng làm nàng thấy thấy vui vẻ mấy, Phong Tình là người giang hồ, đột nhiên xuất ở kinh thành, nhất định là có mục đích gì đó! Có điều biết là tốt hay xấu đây! Ánh mắt lại thêm thâm sâu …Nàng tìm việc, tốt nhất việc đừng chạy đến tìm nàng!

      chuẩn bị xong rồi ạ” Hương Hàn cung kính trả lời, thấy dáng vẻ suy nghĩ sâu xa của tiểu thư, nàng cũng dám làm phiền.

      Thủy Băng Tuyền đứng dậy, ra đình, xem ra hết thảy phải xem kết quả sau nửa tháng sau…Hoàng đế tính sai bước cờ cuối cùng gây ra họa lớn… Vị thất hoàng tử mờ nhạt kia biết có thể thành công ngồi long ỷ hay … Trữ Thiên Hợp nếu có khả năng thay thế vị trí thái tử của Trữ Thiên Kì trong lòng hoàng đế lại khiến cho Trữ Thiên Khang lòng theo đủ thấy là người bất phàm.

      Sí Đế tại vị bốn mươi năm, Thanh Lăng hoàng triều dưới trị vì của ông ta, quốc thái dân an, cũng coi như là vị quân chủ minh!

      Nhưng mà, năm tháng buông tha ai, dù minh thế nào, tuổi già cũng có lúc sai lầm, dù bây giờ ông ta tận lực sửa chửa bước sai này nhưng hẳn trong lòng ông cũng hiểu , có kết quả gì! Dù có bát hoàng tử, sau lưng thất hoàng tử vẫn thiếu thế lực chống đỡ. Trừ phi phía sau vị thất hoàng tử kia có lực lượng hùng mạnh chống lưng! Ví như tam vương và ngũ đại thế gia!

      Nhìn chung, các thế lực ngầm bên trong triều đình đều nổi lên hết, Trữ Thiên Kỳ so với Trữ Thiên Khang chiếm ưu thế vài phần. Trong lòng hoàng đế hẳn cũng ! Thế nên…Tiếp theo chính là trực tiếp đối đầu!

    3. tatimyli

      tatimyli Active Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      184
      Manh phi đãi gả

      Quyển 1

      Chương 41: Chuyện cũ

      Edit: Boringrain


      Phượng Nghi cung, tẩm cung của hoàng hậu, cũng là biểu tượng của quyền lực tối cao chốn hậu cung. Lầu các thanh nhã mà tôn quý, hoa lệ, phi phàm cần phải , chỉ liếc qua thôi cũng đủ làm cho người ta phải trầm trồ, say mê. .. Huống chi, chủ nhân của nơi này lại là đương kim quốc mẫu, nữ nhân cao quý nhất trong thiên hạ.

      “Hoàng hậu nương nương, trời còn sớm nữa, người nghỉ ạ!” Người vừa lên tiếng thoạt nhìn là phụ nữ dưới bốn mươi tuổi, chính là thị nữ hầu hạ bên cạnh hoàng hậu Trinh Hữu.

      Nữ nhân mặc trang phục cao quý chậm rãi xoay người lại, ra dung nhan dù bảo dưỡng chăm sóc cách mấy cũng thắng nổi tàn nhẫn của năm tháng, ràng trước kia bà là trang tuyệt sắc, nhưng khuôn mặt vẫn dấu nổi dấu ấn của thời gian! Bà chính là đương kim hoàng hậu Lý thị! Lý hoàng hậu than tiếng…Cả người nhuốm vẻ u buồn khiến người khác khỏi hiếu kỳ, chuyện gì có thể làm cho vị mẫu nghi thiên hạ, chủ nhân cao quý chốn hậu cung lại sầu muộn như vậy?

      “Nương nương…Người có tâm sao?” Trinh Hữu lo lắng hỏi, bà theo Hoàng Hậu ba mươi năm, ít khi thấy người chuyện, cả ngày chỉ lặng lẽ ngồi thẫn thờ, thỉnh thoảng lại lộ ra bộ dạng như đêm nay khiến người khác thấy khó hiểu vô cùng.

      Theo hoàng hậu lâu như vậy, bà biết, hoàng hậu tuy tôn quý đứng đầu hậu cung, nhưng tình tính ôn nhu thiện lương, vô cùng được hoàng thượng sủng ái. Hậu cung nữ nhân đông đảo, nhưng hoàng thượng vào mùng 1 và 15 mỗi tháng đều đến Phượng Nghi cung. Tuy nhiên nương nương dường như hề để tâm mấy, dù hoàng thượng có tới, người vẫn chỉ lẳng lặng ngồi đó. Hình như từ khi hoàng thượng triệu tam vương quay về chúc thọ, nương nương lại càng trầm tư hơn! Hơn nữa còn thường xuyên bị mất ngủ!

      “Trinh Hữu, ai gia già rồi.” Chuyện xưa phủ dày lớp bụi của thời gian mà tới nay vẫn tái lại sao? Lý hoàng hậu phất tay: “Trinh Hữu, ngươi lui xuống trước , ai gia còn muốn ngồi lúc nữa.”

      Trinh Hữu chần chờ nhìn Lý hoàng hậu; “Nương nương, có phải người cảm thấy khỏe? Hay là để nô tỳ tuyên gọi thái y đến xem sao?” Mấy ngày nay nương nương rất bất thường!

      “Ai gia sao, các ngươi lui ra hết !” Lý hoàng hậu ra lệnh cho Trinh Hy cùng những cung nữ, thái giám đứng hầu hạ bên giường rồi chậm rãi nhắm mắt lại.

      “Dạ, nương nương” đám cung nữ, thái giám đều khom người lui ra ngoài.

      Lý hoàng hậu nhàng lấy chuỗi ngọc từ trong ngực áo, khóe mắt ứa ra giọt lệ, mà chính bà cũng biết! Bốn mươi năm! bốn mươi năm nhưng chưa có giây phút nào bà quên bóng dáng của người đó, người làm trái tim bà điên đảo, say đắm!

      Mà bà cũng chính là nguyên nhân dẫn đến bi kịch của chàng…Phải làm sao mới có thể quên được đây? Có lẽ phút giây bà thực quên cũng chính là lúc bà nhắm mắt lìa khỏi cõi đời này…Vì sao ông trời lại tàn nhẫn chịu buông tha cho bà chứ?

      ……………

      Từ sáng sớm, Thủy lão gia thể nhẫn nại được liền chạy tới Đông Uyển, tối qua, ông ta vì nghe tin tức lão quản gia báo lại mà cả đêm ngủ được!

      Tuyền nhi cùng Giang Dĩ Bác? Chuyện này thực có thể sao? Thủy lão gia theo bản năng lắc lắc đầu, phủ quyết ý tưởng trong đầu mình! Nữ nhi của mình ra sao, ông ta nhìn hai mươi năm qua, còn có thể sao? Sao có thể cùng Giang Dĩ Bác có quan hệ được?

      Giang Dĩ Bác là ai chứ? tuổi trẻ tài cao, chưa tới hai mươi có thể lên làm chủ quản Giang gia, chỉ trong vài năm ngắn ngủi, với thủ đoạn mạnh mẽ, khôn khéo, tính tình quả quyết đưa Giang gia đứng đầu ngũ đại thế gia, ngay đến Vân gia cũng phải nhìn sắc mặt mà hành ! Giang Dĩ Bác thâm sâu bao nhiêu, ai biết được? Tuyền nhi quen biết từ khi nào chứ?

      “Lão gia” Hương Hàn biết từ đâu xông ra chặn trước mặt Thủy lão gia .

      “Tuyền nhi dậy chưa?” Cố gắng bày ra thái độ bình tĩnh hỏi người trước mặt, thân là chủ nhân của Thủy phủ, võ công tệ, hiển nhiên nhìn ra được bản lĩnh võ công của Hương Hàn, nữ tử thanh lâu lại có võ? Hơn nữa cũng phải tầm thường? Chuyện này… Bên người Tuyền nhi càng ngày càng xuất nhiều chuyện kỳ quái!

      “Hồi bẩm lão gia, tiểu thư vẫn chưa thức dậy!” Hương Hàn lễ phép trả lời.

      “Gọi Tuyền nhi dậy, ta có việc cần gặp!” Hôm nay ông ta nhất định phải hỏi cho chuyện này mới được!

      Trong mắt Hương Hàn lên tia kinh ngạc! Thủy lão gia này hôm nay là kỳ quái.

      “Ngây ngốc ở đó làm gì? Nhanh gọi Tuyền nhi.” Nếu Tuyền nhi có thể có quan hệ với Giang Dĩ Bác? Đây là chỗ dựa vững chắc của Thủy phủ. Vậy nên thể lơ là được! Đương nhiên việc trước tiên chính là xác nhận lại tin tức hạ nhân bẩm báo. Mà muốn xác nhận, ông ta cũng thể chạy tới Giang gia hỏi Giang Dĩ Bác, thứ nhất: nếu chuyện này đồn ra ngoài, thiên hạ cười vào mặt mắng ông ta mơ mộng hão huyền! Thứ hai: Ngay đến ông ta cũng thấy đây là mơ mộng hão huyền! Thủy phủ duy trì được tới nay là nhờ vào mối quan hệ thông gia, ông ta cũng mong muốn người nhà có thể giúp Thủy phủ nắm vững cái địa vị này, nhưng cùng Giang gia liên hôn? Việc này ngay đến nghĩ thôi ông ta cũng dám, mà ở kinh thành cũng có mấy người dám nghĩ như vậy chứ?

      “Dạ, Hương Hàn ngay, mời lão gia đến phòng khách ngồi chờ.”

      Hương Hàn đứng trước cửa phòng Thủy Băng Tuyền, gõ vài cái lên cửa: “Tiểu thư” lúc này tiểu thư hẳn tỉnh.

      “Vào ” Bên trong truyền ra thanh của Thủy Băng Tuyền.

      Hương Hàn bưng chậu nước tiến vào trong phòng, thấy Thủy Băng Tuyền chỉ mặc cái yếm ngồi trước gương đồng, tay đưa lên vấn mái tóc đen tuyền thành búi đơn giản, cái lưng duyên dáng, lộ ra làn da trắng như bạch ngọc lại tỏa sáng đầy sức sống, đường cong mê người gì sánh được. Hương Hàn thầm than, biết ai có phúc phận cưới được tiểu thư đây?…

      Mấy ngày nay, khí trời trở nên nóng bức, buổi tối tiểu thư chỉ mặc mỗi cái yếm ngủ! Ngay cả trung y cũng chịu mặc, lúc đầu nàng cũng thấy khó mà chấp nhận, nhưng tiểu thư lại tỏ ra thản nhiên như vậy, nàng cũng dám gì! Chỉ cần…tiểu thư mặc thế này ra ngoài, khiến nàng khóc lóc chạy theo bắt người mặc lại quần áo là được rồi.

      “Tiểu thư, lão gia tới, đợi ở phòng khách” Vừa Hương Hàn vừa cầm lấy khăn, nhúng vào chậu nước, vắt khô rồi đưa cho Thủy Băng Tuyền.

      Thủy Băng Tuyền nhếch khóe môi thành đường cong: ” Vậy ư?” Rốt cuộc cũng tới? Chắc chắn tối qua ông ta ngủ được, nên vừa sáng sớm vội đến đây?

      Dưới kiên trì của Hương Hàn, Thủy Băng Tuyền buộc phải mặc vào bộ quần áo mà trong mắt Hương Hàn là mỏng thể mỏng hơn, còn trong mắt nàng lại là dày thể dày hơn được nữa. Y phục mùa hè của nàng mà làm xong dù Hương Hàn có khóc lóc cỡ nào nàng cũng mặc lại những bộ đồ này, cảm nắng , quan trọng nhất là khí trời nóng bức làm nàng vô cùng thấy khó chịu…

      Thủy Băng Tuyền vào phòng khách, nhìn Thủy Toa Lâm ngồi ghế chủ vị, vừa thấy nàng đến, mắt ông ta liền sáng lên! Trong lòng nàng thầm cười tiếng, lúc này trong lòng Thủy Toa Lâm hẳn là vô cùng căng thẳng?

      “Tuyền nhi…” Thủy lão gia vội đặt chén trà trong tay xuống.

      “Chẳng hay phụ thân đến đây có việc gì?” Thủy Băng Tuyền để ý tới Thủy Toa Lâm, đến cái ghế gần đó, ngồi xuống rồi thờ ơ hỏi.

      Thủy lão gia suy nghĩ chút, quyết định thẳng: “Ngày hôm qua Giang thiếu gia…” Thủy Toa Lâm nhìn chằm chằm Thủy Băng Tuyền thần sắc có ý hỏi.

      Thủy Băng Tuyền nhếch đuôi mày ý bảo ông ta tiếp.

      Thủy lão gia ho trong cổ vài tiếng, ánh mắt dời hướng khác, hiểu sao, ông ta lại dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Tuyền nhi, trong đôi mắt thâm sâu ấy, ông ta nhìn được ý châm chọc rất ràng!

      “Hôm qua vì sao Giang thiếu gia lại đến đây? Các ngươi là có quan hệ gì?”

      Thủy Băng Tuyền cười khinh tiếng: “Sao vậy? Chuyện này có vấn đề gì sao?”

      “Phụ thân phải biết” Lời mạnh mẽ của Thủy lão gia càng khiến Thủy Băng Tuyền cười tươi hơn…

    4. tatimyli

      tatimyli Active Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      184
      Manh phi đãi gả

      Quyển 1

      Chương 42: Thăm dò

      Edit: Boringrain


      Phụ thân? Ông ta muốn ra vẻ uy nghiêm trước mặt nàng sao?

      Dường như ông ta vẫn chưa hiểu , trong mắt nàng ông ta chẳng là gì cả! Nữ nhi của ông ta, Thủy Băng Tuyền dù đối với ông ta cực kỳ oán hận, nhưng máu mủ thâm tình thể bỏ là bỏ, nên nàng vẫn luôn khiêu khích, những mong lấy được chút ít quan tâm từ người cha này, nhưng rốt cuộc sao chứ? Thủy Băng Tuyền dù có làm gì cũng đáng cho vị Thủy lão gia này chú ý.

      Mà bây giờ…Thủy Băng Tuyền đó chết rồi, nàng tại hề có bất kỳ mối quan hệ nào với ông ta cả!

      Nhìn ánh mắt trào phúng của nàng, Thủy lão gia thẹn quá hóa giận: “Sao nào? Phụ thân thể hỏi sao? Ngươi cũng nhìn lại xem, ngươi là con của ta, tại gia tòng phụ, đây chính là luân thường đạo lý!” Nữ nhi này bị Trương Thanh Thanh nuông chiều tới quản lý nổi rồi. Nếu phải sợ miệng lưỡi thiên hạ, ông ta nhất định tùy tiện tìm nhà nào đó gả phứt ra ngoài, dù có cho người ta nhiều bạc chút cũng tiếc. Đỡ phải để trong nhà nhìn chướng mắt!

      “Thực ra ông chỉ muốn biết có thể dùng Thủy Băng Tuyền ta như quân cờ để kết thân với Giang gia hay ?” Giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên trong phòng khách. Thủy Toa Lâm đối với Thủy Băng Tuyền chưa hề có chút xíu nhẫn nại. Cho nên đối với ông ta, nàng cũng chẳng muốn lời thừa thãi.

      “Ngươi…” Bị người khác trúng tim đen, khuôn mặt Thủy Toa Lâm có chút được tự nhiên.

      “Thủy lão gia, mời trở về , sau này cũng đừng đến Đông Uyển của ta nữa” Thủy Băng Tuyền lạnh lùng .

      “Ngươi…” Cơn giận trong lòng bùng phát, Thủy Toa Lâm liền đứng dậy, vung tay lên…

      Thủy Băng Tuyền nhanh chóng bắt được cánh tay tát xuống, khuôn mặt ý cười nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo, u ám, chậm rãi gằn từng tiếng: “Ở trong mắt ta, ông chẳng là cái thá gì cả. Ông tới tìm ta gây chuyện, ta cũng có hứng thú để ý tới ông, vì vậy đừng xuất trước mắt ta nữa, nếu , ta cũng nể tình phụ tử gì đó đâu.” Dùng sức gạt tay ông ta ra, Thủy Băng Tuyền lên tiếng cảnh cáo.

      người Thủy Băng Tuyền tỏa ra khí thế hơn người khiến Thủy Toa Lâm cả kinh! Hơn nữa, ông ta vừa ra tay bị nàng dễ dàng bắt được, nghịch nữ này có võ sao? … Con bé hề có chút nội lực nào! Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Nghĩ đến đó, Thủy Toa Lâm lại tiếp tục ra chiêu, tay trái nhanh chóng tấn công Thủy Băng Tuyền…

      Hương Hàn đứng bên cạnh Thủy Băng Tuyền vừa nhìn thấy liền kinh hoàng, định ra tay đỡ, nhưng chưa được vài giây, nàng khiếp sợ ngây người. Bởi vì tiểu thư vẫn hề né tránh chiêu thứ hai của lão gia mà rất nhanh xoay người lại, chớp mắt bẻ tay của Thủy lão gia ra sau…

      “Đây là võ công gì?” Thủy Toa Lâm khiếp sợ hỏi. Chiêu thức của Tuyền nhi vô cùng cổ quái nhưng độc ác, tàn nhẫn, quan trọng nhất là hề có nội lực.

      “Nhớ kỹ lấy lời ta , đừng xuất trước mặt ta.” Thủy Băng Tuyền trịnh trọng nhắc lại, nàng cho ông ta cơ hội, nhưng mà, lần sau, đơn giản như vậy đâu!

      “Hương Hàn, tiễn lão gia.” Thủy Băng Tuyền quay người, ung dung ngồi xuống ghế tựa như người vừa túm tay Thủy lão gia chỉ với 1 chiêu kia phải là nàng.

      “Lão gia, mời…” Hương Hàn phục hồi tinh thần, nhìn Thủy lão gia, đưa tay ra .

      Thủy Toa Lâm nhìn sâu vào Thủy Băng Tuyền nhàn nhã ung dung ngồi ghế, ánh mắt lóe lên tia tinh quang, trong lòng lại lên chút nghi hoặc, chút nghiền ngẫm, cũng có chút tán thưởng! Tuy ông ta chỉ là ra chiêu thử, hề sử dụng nội lực, nhưng Tuyền nhi có nội lực lại phản ứng nhanh nhẹn như vậy, có thể né tránh chiêu của ông ta, hơn nữa còn phản bác lại… Lúc này, ông ta bỗng nhiên nhớ tới những lời cuối cùng của Trương Thanh Thanh, có thể ông ta thực người cha tốt! Ngay đến con của chính mình có bao nhiêu bản lĩnh cũng hiểu hết. ..

      “Tiểu thư, người vừa rồi là dùng võ công gì vậy?” Nàng vừa rồi nhìn rất ràng, ở , tiểu thư vừa né chiêu thức của lão gia ở dưới người cũng di chuyển được tới mấy bước chân. Hơn nữa chân vừa chạm đất, tay nhanh chóng bắt lấy tay của lão gia… Tốc độ này, nếu là của người luyện võ cũng có gì đáng ngạc nhiên, nhưng nàng khẳng định, tiểu thư hề có nội lực!

      “Chỉ là chút thế phòng thân thôi” nhìn nét mặt của Hương Hàn, nàng cũng đoán ra được Hương Hàn nghĩ gì! Đây chỉ là ít chiêu thức khóa đối thủ trong phạm vi gần, cầu cần phản ứng nhanh chóng, dứt khoát, thường thường quật ngã đối phương trong vòng ba chiêu. Đương nhiên, những thứ này nếu đụng phải cổ nhân có nội lực cũng hiệu quả mấy, vừa rồi nàng có thể thắng Thủy lão gia là bởi vì ông ta hề dùng nội lực hơn nữa tâm lý buông lỏng, khiến nàng kích đánh trúng…

      “Thuật phòng thân?” Có loại phòng thân lợi hại như vậy sao?

      ………………..

      Bên trong sương phòng của Đệ nhị lâu, vài người ngồi quanh cái bàn tròn, ràng ai nấy đều bộ ung dung, bình thản nhưng lại tạo nên sức ép vô hình.

      Phong Tình thần sắc thoải mái ngồi ghế, phía sau còn có Chiến Nhất và Chiến Tam bộ dạng đề phòng! Ngồi bên trái là Trữ Hy, bên phải là Vân Tại Viễn, kế tiếp là Trương Quang Duệ, cuối cùng là Giang Dĩ Bác, ngồi đối diện với … Năm người ngồi xoay quanh cái bàn lớn, tư thế ngồi giống nhau, nhưng đều toát vẻ được tự nhiên!

      Giang Dĩ Bác nâng chén rượu lên, hướng về Phong Tình : “Nghe danh các chủ lâu, hôm nay mới được gặp mặt, quả là khí khái bất phàm khiến Giang mỗ thấy hổ thẹn” Con mắt hơi híp lại, nhìn thẳng vào Phong Tình.

      Phong Tình cong khóe miệng thành hình cung: “Giang công tử mời Phong Tình đến đây, phải chỉ là muốn mời Phong Tình uống rượu chứ?”

      “Phong Các chủ sảng khoái như vậy, Giang mỗ kính phục, chỉ là…” Giang Dĩ Bác nhìn chằm chằm vào chén rượu tay, khuôn mặt nét tươi cười: “Nếu Phong các chủ biết hôm nay Giang mỗ mời các chủ đến chỉ đơn giản là uống rượu, hẳn trong lòng các chủ cũng nguyên nhân ? Vậy thỉnh Phong các chủ đem vật kia hoàn trả lại.” Khuôn mặt tuấn mỹ lộ vẻ ôn hòa, cười , đồng thời nâng chén rượu đưa lên môi thưởng thức.

      “Trả lại?” Phong Tình nhếch cao đuôi mày, nhìn vòng những người ngồi trong phòng, rồi lại nhìn Giang Dĩ Bác, ngũ quan mị nét trào phúng như có như : “Phong Tình ý của Giang công tử?”

      Giang Dĩ Bác nghe thấy lời đó, cũng thay đổi sắc mặt, vẫn ưu nhã nâng chén rượu uống, lúc sau mới lên tiếng: “Phong các chủ năm ấy chỉ dựa vào năng lực của bản thân có thể trở thành các chủ của Vô Tình Các, thủ đoạn tàn nhẫn vô tình, coi mạng ngươi như cỏ rác, khiến Vô Tình Các trong chốn giang hồ xứng với danh xưng Vô Tình.” Càng , khuôn mặt Giang Dĩ Bác càng tươi cười xán lạn: “Ngẫm lại Giang Dĩ Bác từ trước tới nay hành , chưa từng ảnh hưởng gì tới Vô Tình Các, nhưng nếu như Phong các chủ muốn khiêu chiến, Giang mỗ cũng khước từ.”

      Theo lời Giang Dĩ Bác , cả người Chiến Nhất và Chiến Tam đều đông cứng lại, xem ra chủ nhân và Giang Dĩ Bác thể tránh khỏi trận chiến! Hai người đồng loạt nhìn nhau, toàn thân khí thế…. sẵn sàng đợi lệnh xông lên!

      “Ha hả, Giang Dĩ Bác hổ là Giang Dĩ Bác!” Sắc mặt Phong Tình lộ vẻ ngoan độc. Đôi mắt nheo lại, ngay đến Vô Tình Các cũng chỉ có thể biết được vài điều về Giang Dĩ Bác đủ thấy nhân vật thần bí!

      “Mời…” Giang Dĩ Bác đặt chén rượu tay xuống, thản nhiên cười, đưa tay về phía Phong Tình ý mời. cũng muốn biết lúc đó là quá mức chăm chú mà bị Phong Tình qua mặt hay là võ công của Phong Tình ?

      Phong Tình sắc mặt trầm xuống, xuất ra khí thế khiến người ta sợ hãi…

      Giang Dĩ Bác thong dong bình tĩnh, nhưng trong mắt cũng tản ra sát khí chết người…

      Lập tức, hai thân ảnh nhanh chóng tiến sát tới nhau, dùng tốc độ thể nhìn thấy nổi, chớp mắt giao đấu trăm chiêu…

      “Hy, thế nào rồi?” Trương Quang Duệ sắc mặt khẩn trương quay sang hỏi Trữ Hy.

      Trình độ võ công của cao, đối với trận chiến trước mặt thể quan sát được. chỉ biết võ công của Giang Dĩ Bác rất cao, nhưng mà cao thâm đến mức nào, cũng biết.

      Trữ Hy trả lời Trương Quang Duệ, thực tế lúc này cũng rất kinh hãi, đây là lần đầu tiên thấy Dĩ Bác ra toàn bộ chiêu thức, tàn nhẫn thua kém Phong Tình.

      Hai người ngang tài ngang sức nên trong thời gian ngắn, khó mà phân thắng bại…

      Vân Tại Viễn lại hạ ánh mắt, ra đây chính là chênh lệch giữa cùng Dĩ Bác…

      Chiêu thức của Giang Dĩ Bác càng ngày càng mạnh mẽ như, chiêu nào cũng là muốn đoạt mệnh… Phong tình dám lơ là chút nào, trong lòng cũng thấy kinh sợ, xem thường Giang Dĩ Bác! Võ công của Giang Dĩ Bác giống như biểu của bên ngoài ôn hòa lãnh đạm. Những chiêu thức này, chưa hề tiếp xúc qua, cực kỳ tà quái, đều là sát chiêu (chiêu thức giết người), xuất toàn bộ năng lực chống lại thế tiến công như vũ bão, nhưng cũng hề chiếm được chút thượng phong nào…

      Chân khí đạt tới cực điểm, phát ra tiếng “bùm” cực lớn. Lực đạo của hai người gần như làm rung chuyển cả sương phòng, khiến người khác sợ hãi.

      “Đa tạ!” Cực lực áp chế chân khí hỗn loạn trong cơ thể, Giang Dĩ Bác lùi về sau hai bước, ôm quyền , nếu là Phong Tình thua dưới tay , chi bằng Phong Tình muốn cùng đấu tiếp! Hai người vừa giao thủ, biết thực lực tương đồng, đánh tiếp sợ rằng có ba ngày ba đêm cũng bất phân thắng bạo. Mà Phong Tình chủ động lùi bước, cũng phải là sợ , mà tựa như muốn tiếp tục đấu…

      Phong Tình chắp tay : “Ngày khác nếu Giang công tử có hứng thú, Phong Tình sẵn sàng đón tiếp.” lâu gặp được đối thủ ngang tầm, nếu như lần này phải có việc gấp cần xử lý, nhất định cùng Giang Dĩ Bác quyết phân thắng bại… xong liền phất phất tay, Chiến Nhất liền tiến lên đưa ra bức họa cuộn tròn. Nhìn thoáng qua bức họa, Phong Tình hạ mi mắt, hôm nay đành nhường cho Giang Dĩ Bác chút thể diện.

      Nghĩ vậy, liền phóng bức họa trong tay về phía Giang Dĩ Bác: “Phong Tình quấy rầy nữa.” Coi như hiểu được năng lực của Giang Dĩ Bác! Quả nhiên là kẻ thâm sâu khó lường!

      tiễn” Giang Dĩ Bác bình tĩnh mỉm cười, trong mắt lại lên suy nghĩ sâu xa, lẽ nào Phong Tình muốn nhúng tay vào chuyện tân đế lên ngôi sao? Người trong giang hồ xưa nay đều thích có quan hệ với triều đình, huống hồ chi là Vô Tình Các? Phong Tình vì nguyên nhân gì lại tham gia vào chuyện này? Hơn nữa, dường như lại muốn thăm dò ? Giang gia nhúng tay vào chuyện này, vì sao lại phải thăm dò?

      “Sau này còn gặp lại” thanh rơi lại, nhưng thân ảnh biến mất từ lúc nào…

      Mở bức họa trong tay ra, nhìn án văn của nàng, đôi mày của Giang Dĩ Bác lại càng nhíu chặt… Phong Tình theo dõi sao?

      “Để ta xem” Trương Quang Duệ gấp gáp rút bức tranh trong tay Giang Dĩ Bác.

      “Phong Tình chắc chắn có mưu đồ.” Trữ Hy nhìn Giang Dĩ Bác nhíu mày cũng lên tiếng bày tỏ ý kiến.

      “Xem ra kinh thành sắp có trận phong ba bão táp.” Giang Dĩ Bác than ! cơ bản vô ý nhúng tay vào việc này, hay là Phong Tình có mưu đồ khác?

    5. tatimyli

      tatimyli Active Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      184
      Manh phi đãi gả

      Quyển 1

      Chương 43: Nhiệm vụ

      Edit: Boringrain


      Trữ Thiên Kỳ phất tay bảo người dưới lui xuống, mặt lên nét suy tư, Hoàng hậu tặng cho thất hoàng đệ bảy con thiên nga trắng sao?

      “Chủ nhân?” Đông quản gia tiến lên bước, khẽ hỏi, nhưng trong lòng lại cười nhạt, quả là như thế, xem ra ngươi hoàng thượng chọn chính là thất hoàng tử Trữ Thiên Hợp, vậy đừng trách ông ta đến lúc đó cho “” xem trò hay. ( ở đây là ai? hehe mọi người đoán xem?)

      “Trước hết cần vội vàng” Hoàng hậu nương nương thể có hành động gì lớn được, mẫu phi từng , mẫu thân của thất hoàng tử rất có thể là do hoàng hậu hạ lệnh xử tử…Nhưng lúc đó, toàn bộ cung nhân đều bị giết, ai sống sót nên cũng có khả năng truy ra tình! Có điều hoàng hậu chưa bao giờ quan tâm đến chuyện trong ngoài cung, nên tới giờ vụ án này vẫn chỉ là dấu hỏi lớn trong hậu cung!

      “Dạ” Đông quản gia lóe lên ánh mắt thâm sâu, nhưng sắc mặt lại lên vẻ cung kính, thực là ông trời có mắt, cho ông ta cơ hội tốt như vậy, nếu ông ta còn biết nắm giữ chẳng phải là phụ ý tốt của ông trời sao?

      ……..

      đường cái, thân ảnh xuất từ ngõ rẽ, đó chính là quản gia phủ lục hoàng tử, Đông Lâm!

      Cẩn thận quan sát hai bên đường, xác định có ai chú ý, sau đó ông ta mới bước nhanh đến ngõ khác, rẽ vào… Tới trước ngôi nhà bình thường, ông ta dừng lại, khẽ đập cửa!

      “Ai?” Bên trong có tiếng hỏi.

      “Ta” Thanh vừa xong liền có tiếng cửa mở “chi nha”, Đông Lâm lắc mình vào, người vừa mở cửa nhanh chóng nhìn xung quanh lượt, rồi mới đóng cửa lại.

      “Chủ nhân” gã trung niên thấy Đông Lâm đến liền cung kính quỳ xuống hành lễ.

      “Đứng lên ” Thanh lãnh đạm kiềm nén kích động…

      Nhưng nhìn chung quanh bốn phía, lại thấy được thân ảnh ông ta muốn gặp, Đông Lâm hơi nhíu mày lại, khuôn mặt lộ vẻ vui: “Thiếu chủ đâu?” Vừa ông ta vừa phất tay áo ra sau, thẳng đến ghế chủ vị ngồi xuống.

      “Ông cuối cùng cũng quyết định chuyện muốn ta làm rồi à?” Thân ảnh Phong Tình đột nhiên xuất từ phía sau, khuôn mặt tựa tiếu phi tiếu (cười mà như cười) nhưng lại lộ ra ánh nhìn lạnh đến thấu xương!

      Nhìn thấy , ánh mắt Đông Lâm lên tia vui mừng, ông ta quả thực nhìn lầm, Phong Tình làm uổng phí tâm huyết của ông ta! Chỉ dựa vào năng lực trở bản thân, có thể trở thành chủ nhân của Vô Tình Các!

      “Thực lực Giang Dĩ Bác ra sao?”

      “Theo như ta thấy, Giang Dĩ Bác có ý chen chân vào vũng bùn này, nhưng thực lực của cùng ta hơn kém.”

      “Vậy sao?” Đông Lâm nhếch cao mi, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, có thể cùng Tình phân cao thấp? Thảo nảo Giang Dĩ Bác có thể vững vàng ngồi vị trí cao nhất của ngũ đại thế gia. Có điều… Chỉ cần nhúng tay vào chuyện này, ông ta cũng thấy an tâm! Nhưng mà, bớt Giang Dĩ Bác lại xuất hòn đá ngáng đường khác!

      Từ trong ngực áo, ông ta lấy ra cuộn giấy: “Giúp ta hoàn thành việc này, sau này ngươi còn thiếu nợ gì ta cả. Ngươi là Vô Tình Các chủ của ngươi, chúng ta xem như chưa hề quen biết.”

      Phong Tình khóe miệng nhếch lên, cười như có như : “Ông chỉ có cơ hội, ông suy nghĩ kỹ chưa?” Thờ ơ cầm lấy cuộn giấy kia, vừa mở ra, nhìn thấy dòng chữ đó, đôi mắt Phong Tình liền trầm xuống…

      Đông Lâm nhìn vẻ mặt kỳ lạ của Phông Tình liền nhíu mày: “Thế nào? muốn làm sao? Ngươi đừng quên ban đầu ta vì nguyên nhân gì mới cứu ngươi? Lẽ nào…”

      “Được rồi…” Thanh u ám, lạnh lẽo cắt đứt những lời chưa kịp ra. Trong nháy mắt, cuộn giấy trong tay liền trở thành cát bụi bay vào trung…

      Hạ mắt hỏi: “Ngươi muốn ta làm giúp ngươi việc này chứ?”

      “Đúng vậy” Chỉ cần giúp ông ta, kế hoạch mà ông ta tỉ mỉ vạch ra có bất kỳ sơ hở nào… Đến lúc đó, ông ta muốn xem thử sắc mặt của người kia ra sao, đây cũng là mục đích tồn tại của ông ta tới bây giờ, nên gì có thể cản trở được.

      Lúc này, Phong Tình vì cố gắng kiềm chế bản thân hồi tưởng lại quá khứ mà khí huyết dâng trào cuộn cuộn… Trong đầu lại lên tờ giấy vừa bị bị biến thành tro bụi, trầm mặc lên tiếng, sở dĩ ở kinh thành đợi tin tức của ông ta, là vì lời hứa thực nguyện vọng cho ông ta, nhưng bây giờ chuyện ông ta cầu lại là…

      Tình, lẽ nào ngươi muốn làm sao?” Theo những gì ông ta biết về Tình, chỉ cần ông ta đưa ra cầu, nhất định đáp ứng, nhưng bây giờ lại chần chờ như vậy? Đông Lâm hơi nheo mắt lại, cẩn thận đánh giá Phong Tình!

      “Được, chuyện làm ăn này, ta làm, sau này ta cùng ngươi ai nợ ai” Cắn răng gằn từng chữ , khuôn mặt tuyệt mỹ lên tia chết chóc dọa người.

      “Tốt” Ánh mắt thâm sâu nhìn thoáng qua Phong Tình, trong lòng đột nhiên thấy buồn bã… Ông ta tuy có thể vì báo thù mà từ thủ đoạn, nhưng ông ta coi như con mình, lòng chăm sóc, đối đãi. Tình, lúc mà tâm nguyện ta được hoàn thành cũng có thể chính là lúc ta lìa khỏi cõi đời này, có lẽ đây là lần cuối cùng ta gặp con, con có biết ?

      Phong Tình nhìn qua Đông Lâm cái, rồi xoay người đứng dậy rời vĩnh viễn quên lúc đó vì sao lại bị người này đưa … Tuyệt đối quên!

      “Chủ nhân, thiếu chủ?” Nam tử trung niên nhìn Phong Tình rời , lên tiếng hỏi Đông Lâm mang vẻ mặt thương tâm. Chủ nhân luôn coi thiếu chủ như con ruột của mình. Nhưng mà…Ai! Thiếu chủ cùng chủ nhân đều là người có tính tình cực đoan, ai chịu thể tình cảm của bản thân, cũng chịu chấp nhận tâm ý của đối phương,

      biết nên làm thế nào” Hạ mi mắt che dấu ánh mắt thương tổn, phút chốc trong mắt lại ra tia dứt khoát.

      ………..

      Mây đen che khuất ánh trăng, Phong Tình đứng ở chỗ tối, xa xa nhìn qua cửa sổ… Nàng làm gì? Có phải lại nghĩ ra trò gì để đối phó với ? Lại nghĩ đến những việc phải làm, trong lòng bỗng thấy chút đau đớn? Rồi tự cười giễu, cũng biết tới cảm giác đau đớn sao? ngươi có trái tim làm sao biết đau đớn đây? Thực là buồn cười…

      “Tiểu thư, hôm nay mây đen lại phủ kin bầu trời, thể ngắm trăng được rồi.” Hương Hàn lên tiếng giọng tiếc rẻ.

      “Ừ, xem ra đêm nay trận mưa!” Thủy Băng Tuyền ngẩng đầu nhìn qua cửa sổ, .

      Hương Hàn vừa trải giường vừa hỏi: “Tiểu thư, người hôm nay Phong Tình có tới hay ?” đến hai đêm liên tục, đêm nay biết có tới nữa ?

      Thủy Băng Tuyền nghe vậy liền lên giọng trêu chọc; “Ngươi nhớ thương rồi sao?”

      “Làm gì có chứ…” Hương Hàn há mồm vừa định giải thích…

      “Tuyền nhi muốn gặp ta?” đạo thân ảnh bay qua từ cửa sổ, khuôn mặt mặt cười tà! Chính là Phong Tình!

      “Thế nào? ra là ngươi thương nhớ ta à? Liên tục ba đêm liền đều đến đúng giờ, Phong Tình, ngươi cuối cùng là muốn làm gì? Cứ thẳng mục đích của ngươi ra , đỡ mất công ngày nào cũng lượn tới lượn lui.” Thủy Băng Tuyền nghiêm túc . Tên này dù biết mệt, nhưng nàng cũng hơi đâu cùng chơi đùa!

      “Mục đích? Nàng đoán thử xem?” Đôi mắt u, sâu thấy đáy, vầng trán cũng nét mờ ám! Tới nay, cùng nàng quen biết, hoàn toàn xuất phát từ hiếu kỳ của đối với nàng!

      Thủy Băng Tuyền mỉm cười ngồi nhuyễn tháp, chăm chú quan sát ánh mắt của nam nhân đối diện! Nhưng nàng bây giờ nhìn thấy dao động trong lòng !

      Hơi nhếch mép cười châm biếm, nàng tìm việc, việc lại ngang bướng tìm tới nàng!

      Người cùng có quan hệ với Thủy Băng Tuyền? Ngoại trừ Trữ Thiên Kỳ còn là ai nữa? Nhưng mà hôn cũng hủy bỏ! Vì sao lại tới tìm nàng? Thủy Băng Tuyền có thể gây ra ảnh hưởng gì chứ? Trương phủ cũng hề tham gia vào trận tranh đấu này…

      Phong Tình khôi phục thần sắc, ngồi xuống ghế, nhìn thoáng qua Hương Hàn, thờ ơ lên tiếng: “Theo như ta biết, Trầm gia trước giờ tranh với đời, càng dễ dàng bước chân ra giang hồ, ngờ lại có ngoại lệ?”

      Hương Hàn lạnh lùng trấn định, khuôn mặt cười nhạt lễ phép, bình tĩnh : “ tranh với đời? Phong Các chủ quá rồi.” Chỉ cần là người có chút thông tuệ hiểu được đời này mãi mãi có gia tộc nào lại tranh với đời cả! Ngay đến Trầm gia …cũng ngoại lệ!

      Thủy Băng Tuyền nhìn vào mắt Hương Hàn, lên tiếng: “Hương Hàn, ngươi lui xuống trước !” Xuất thân của Hương Hàn, nàng cũng cần Phong Tình cho mình biết.

      “Dạ, tiểu thư” Hương Hàn cảm kích nhìn Thủy Băng Tuyền. Lòng thầm hạ quyết tâm, đến lúc nàng cần thẳng thắn nhìn lại quá khứ của chính mình.

      Trong mắt Phong Tình lên ánh nhìn si mê, nàng muốn biết về người bên cạnh nàng sao?

      Thủy Băng Tuyền như là thấy được ánh nhìn thâm thúy của Phong Tình, hề khách khí : “Ta rất ghét cảm giác bị người khác xem như con mồi!”

      Vẫn chưa ai có thể lợi dụng nàng mà có kết cục tốt lành cả? Ngay cả , Phong Tình, cũng có ngoại lệ! Nàng cần biết rốt cuộc nhận được nhiệm vụ gì? Nếu như thông mình, nên biết tránh xa nàng ra! Nếu

      Phong Tình khóe miệng câu lên thành nụ cười xấu xa, che dấu rối loạn trong lòng khi nghe những lời nàng , toàn thân thả lỏng dựa vào ghế thái sư. Dáng người nhàn nhã mà mị hoặc, đồng tử đen tối nhìn nàng nháy mắt: “Nàng bây giờ xinh đẹp!” Đây là lời lòng, vạn loại phong tình người nàng, theo mỗi cử động của nàng mà biến ảo… Chỉ cần nàng gật đầu, biết có bao nhiêu nam nhân chạy theo nàng! Chỉ là ! Bởi vì… kẻ có trái tim!

      sao? Ngươi mê muội ta rồi sao? Thủy Băng Tuyền bộ dáng biếng nhác nằm ghế khẽ liếc nhìn .

      “Nếu như ta , nàng có thất vọng ?” Phong Tình dán chặt ánh mắt lên người nàng, tựa như muốn bỏ qua bất kỳ biến hóa nào người nàng.

      “Đương nhiên…hơn nữa ngươi mỹ nam!” Lời phía trước là dối, nhưng lời phía sau cũng có ba phần chân , Phong Tình quả vô cùng tuấn mỹ.

      “Phụ mẫu ngươi chắc chắn có gen di tuyền rất tốt, mới có thể sinh ra nam tử xuất sắc như ngươi” Thủy Băng Tuyền nhất thời thuận miệng, vô ý chạm phải quả địa lôi! (ý động chạm đến Phong Tình)

      Phong Tình vốn nhàn nhã ngồi dựa vào ghế, vừa nghe lời nàng , toàn thân cứng ngắc lại, trong mắt cũng lên tia sát khí…

      “Vậy sao?” Bên tai tựa hồ lại thấp thoáng vọng lại tiếng kêu thê lương… rồi tiếng máu tươi phun ra… tất cả chỉ vì mẫu thân là tuyệt thế mỹ nhân?

      “Ngươi nữ nhân lớn lên xinh đẹp là tốt hay là xấu!” Phong Tình dần tới gần nàng, toàn thân toát lên vẻ nguy hiểm, mặt lại u, mờ mịt, trong đầu chỉ lên câu cuối cùng của phụ thân: nữ nhân chính là kẻ gây họa!

      Thủy Băng Tuyền nhìn nam nhân này bỗng chốc biến đổi, mắt hơi nheo lại, có vẻ bình thường!

      “Tốt xấu đều có!” Thấy tới gần, cơ thể theo bản năng tấn công , thế nhưng… Nàng phát ra có ý tấn công nàng, vậy, nếu nàng chủ động tấn công chỉ làm cho càng mất lý trí…

      “Phong Tình” Ghé vào lỗ tai thét lớn, nếu làm vậy mà còn tỉnh trí lại, nàng buộc lòng phải ra tay.

      Thanh bên tai khiến Phong Tình hơi hoàn hồn, thấy mình tới gần ghế ngồi của Thủy Băng Tuyền giật mình kinh hãi, cơn ác mộng này cũng là hồi ức kinh hoàng mà cất dấu từ lâu, sao hôm nay lại lên lại?…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :