1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Xuyên Không] MANH HẬU - CỐNG TRÀ (38C Full) [Đã có ebook]

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. pink_lee

      pink_lee Well-Known Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      2,405
      Chương 3

      Mộ Dung Khuê thấy Đỗ Mạn Thanh vừa đụng vào, bên trong bảo vật xuất hình ảnh và Đỗ Mạn Thanh đứng cạnh nhau, than lên sợ hãi, món bảo vật bên người của mẫu hậu là bất phàm!

      Đỗ Mạn Thanh rất hài lòng với bức ảnh, giờ trong điện thoại có tấm ảnh nàng và Mộ Dung Khuê chụp chung nhưng có ánh sáng lên nên rất thất vọng.

      Mộ Dung Khuê thấy Đỗ Mạn Thanh suy tư liền hỏi:”Mẫu hậu, chắc là bảo vật này có vấn đề?”

      Đỗ Mạn Thanh nghiêng đầu nhìn Mộ Dung Khuê, suy nghĩ chút mới :” Ngươi ra ngoài!”

      Mộ Dung Khuê vừa nghe, vội vội vàng vàng lui ra.

      Đỗ Mạn Thanh hạ giọng, đứng trước gương tự chụp ảnh, tách tách mấy tiếng mà vẫn đứng tại chỗ, tâm trạng có chút nặng nề, như vậy, chắc là thể trở về nữa rồi!

      cúi đầu kiểm tra phát pin trong điện thoại cũng còn nhiều, muốn dùng hết pin, chỉ vuốt ve chút, thở dài tắt điện thoại.

      quay về được, cũng có chỉ còn cách đối mặt với mà cố gắng sống sót. Đỗ Mạn Thanh suy nghĩ, bản thân đột nhiên rơi xuống bị nhận lầm là Hiền Đức thái hậu hạ phàm, vậy bây giờ đành chấp nhận làm thái hậu, cố sống cho tốt.

      là, hoàn cảnh và thân phận của khi xuyên qua là quá tốt đẹp. Thân phận thần nữ và thái hậu, còn phải muốn gió được gió, muốn mưa được mưa sao? Còn nữa, bản thân còn có tri thức đại, cần sợ bị người ta coi là nghiệt, đương nhiên cho là tài năng của thần nữ.

      Năng lực thích ứng của Đỗ Mạn Thanh mạnh mẽ hơn người, rất nhanh suy nghĩ xong, quyết tâm ở lại hoàng cung này. Nàng đưa tay nhấn vào nơi nào đó bình phong, nhìn bình phong mở ra che khuất cái gương, trở về như ban đầu, lúc này mới ngồi vào giường, cẩn thận quan sát Mộ Dung Khuê rồi khen ngợi: Rất tốt, con trai hoàng đế của ta rất có cá tính, đẹp trai vô cùng!

      Mộ Dung Khuê thấy Đỗ Mạn Thanh nhìn từ xuống dưới, nhanh hỏi:” Mẫu hậu nhìn nhi tử như vậy, người con có gì ổn sao?”

      Đỗ Mạn Thanh nghe Mộ Dung Khuê tự xưng nhi tử, thiếu chút nữa chết sặc, nhanh chóng che miệng ho , muốn gì đó, kết quả lại thốt ra:” Hoàng nhi, đến đây ngồi !” Phải nhập vai thôi!

      Mộ Dung Khuê thấy Đỗ Mạn Thanh sau khi tỉnh lại, lần đầu tiên thể tình thân gọi là hoàng nhi, trong lòng ấm áp, vội vàng tiến đến vài bước, ngồi ở mép giường mới :” Mẫu hậu mệt sao?”

      Đỗ Man Thanh gật đầu :” Ừ, mệt và đói nữa!”

      “Này!” Mộ Dung Khuê giật mình, rất nhanh phản ứng kịp, đúng rồi, mẫu hậu hạ phàm, chắc là cũng ăn uống như người phàm, nếu cũng chỉ có thể hưởng dụng hương khói.

      Chương ngự y và đám cung nữ hầu ở bên cạnh, nghe Đỗ Mạn Thanh kêu đói bụng, vui mừng đứng lên, cảm giác Đỗ Mạn Thanh có nhân khí, tiếp nhận khí hậu khác nhau ở từng nơi, xâm nhập thế gian.

      Đỗ Mạn Thanh thấy biểu khác nhau của mọi người, có chút ngượng ngùng giải thích:” Ta bây giờ cũng giống như người phàm, cho nên…”

      Mộ Dung Khuê thấy Đỗ Mạn Thanh tươi cười dễ gần, giống như lúc nãy xa cách ngàn dặm, nhanh chóng cảm thấy thân thiết, quan tâm hỏi:” Mẫu hậu thích món ăn gì?”

      Có thịt cá là tốt rồi! Đỗ Mạn Thanh trong lòng thầm nghĩ, miệng lại :” Tùy tiện đưa lên mấy món thức ăn là được rồi!”

      Mộ Dung Khuê thấy Đỗ Mạn Thanh món gì, liền chọn mấy món bản thân cho là ngon miệng, truyền cho người bưng lên.

      Đỗ Mạn Thanh thở dài đứng lên, từ nay về sau bản thân mình áo mặc đến tay, cơm bưng nước rót sống qua ngày sao?

      Nàng còn chưa hết đau lòng, thấy vị nữ quan vào bẩm báo:” Trưởng công chúa xin cầu kiến thái hậu nương nương!”

      Trưởng công chúa? Đỗ Mạn Thanh nhìn về hướng Mộ Dung Khuê.

      Mộ Dung Khuê ngầm hiểu ra, đứng lên giải thích:” Ở nhi tử còn có bốn vị hoàng huynh và hoàng muội, bốn vị hoàng huynh mấy năm trước lập phủ phong vương, đều lấy sợ sinh con, sau này phụ hoàng băng hà bọn họ đều mang mẹ đẻ về phủ nuôi dưỡng, vì vậy trong cung rất vắng vẻ. Mẹ đẻ của hoàng muội là Giải thái phi, Giải thái phi chết sớm, hoàng muội lại chưa tuyển phò mã, liền ở lại giúp đỡ nhi tử mọi việc trong cung. Hoàng muội hôm nay nghe mậu hậu từ trời ban xuống, đương nhiên là muốn đến bái kiến mẫu hậu.”

      Đỗ Mạn Thanh nghe Mộ Dung Khuê xong, lập tức hiểu tình hình trong cung, ừ, như vậy khi lão hoàng đế băng hà, đem mấy vị thái phi vào am ni cầu phúc các loại,mà lại cho con trai đưa ra khỏi cung phụng dưỡng. nay người quản lý trong cung là trưởng công chúa. Nếu như vậy, muốn ở trong cung sống yên ổn, trước mắt phải hòa bình với trưởng công chúa, sau này nhất định phải đem nàng ta gả ra ngoài, bản thân mình nắm hết quyền lực.

      Mộ Dung Khuê xong, lại bổ sung thêm:” Hoàng muội tên có chữ Bội, mẫu hậu gọi nàng là A Bội cũng được.”

      Lúc này, Mộ Dung Bội đứng bên ngoài điện, thấy nữ quan vào bẩm báo lâu mà chưa ra gọi nàng , hơi cau mày, nhất thời hút khí, lại giãn mi, làm bộ như để ý chuyện này.

      lúc lâu, nữ quan mới ra ngoài gọi Mộ Dung Bội.

      Mộ Dung Bội vội vàng vào, ngoắc nữ quan thân cận, thấp giọng hỏi:” Diệu Tâm, ngươi thấy tình hình bên trong như thế nào?”

      Diệu Tâm là cung nữ bên người Giải thái phi, sau khi Giải thái phi chết, nàng theo Mộ Dung Bội, tới khi Mộ Dung Bội quản lý việc trong cung, đương nhiên đưa nàng lên làm nữ quan.

      Diệu Tâm nhìn cung nữ canh ngoài cửa điện cách xa chỗ này, mới :” Thái hậu nương nương quả là thần nữ hạ phàm, công chúa điện hạ nên tôn kính.”

      Mộ Dung Bội im lặng, gật đầu, lúc này mới tiến vào trong điện.

      Đỗ Mạn Thanh ngồi ở bên giường, nghe nữ quan bẩm báo:” Trưởng công chúa đến!” Nàng nhanh chóng chỉnh tư thế ngồi, mắt nhìn thấy trẻ tuổi mặc trang phục đẹp đẽ, quý giá biết đó là trưởng công chúa.

      Đợi Mộ Dung Bội đến gần, khẽ cúi người thỉnh an, miệng gặp qua thái hậu nương nương, Đỗ Mạn Thanh liền vươn tay :” Đứng lên rồi !”

      Mộ Dung Bội cũng do dự, cầm tay Đỗ Mạn Thanh, cảm thấy rất ấm, bởi vì thuận lực đứng lên, nhanh chóng liếc mắt đánh giá Đỗ Mạn Thanh. Nhìn xong, thầm giật mình trong lòng, thái hậu nương nương trẻ tuổi, xinh đẹp.

      Đỗ Mạn Thanh thuận tay kéo Mộ Dung Bội ngồi vào bên giường, vỗ tay nàng :” A Bội là xinh đẹp!”

      Mộ Dung Bội thấy tận mắt cảnh tượng kỳ lạ trong từ đường, đối với Đỗ Mạn Thanh cũng kính nể nhiều, nàng dò hỏi:” Vì sao Thái hậu nương nương đến trần gian?”

      Đỗ Mạn Thanh chậm rãi chưa trả lời, suy nghĩ dối như thế nào, lời đến bên miệng đột nhiên lại nhớ ra, mặc kệ mình cái gì, sau này muốn giấu diếm cũng là cả vấn đề. Nàng ho tiếng, mới :” Đây là ý của ông trời, các ngươi người phàm trần nên hỏi nhiều!”

      Mộ Dung Khuê vốn dựng thẳng lỗ tai lên nghe, thấy Đỗ Mạn Thanh những lời này, có chút thất vọng, lại bất chợt gật đầu, đúng như vậy, lý do vì sao người hạ phàm lại có thể tùy tiện ra?

      Mộ Dung Bội chưa từ bỏ ý định, lại hỏi tiếp:” Thái hậu nương nương ở trần gian bao lâu?”

      Đỗ Mạn Thanh nghiêm túc trả lời:” Khi nào nên , tự nhiên thôi!”

      Mộ Dung Bội lén nhìn Đỗ Mạn Thanh, trong lòng bối rối, này cuối cùng là người như thế nào? là thần nữ hạ phàm?

      Lúc này ngự thiện phòng đưa món ăn lên, Đỗ Mạn Thanh liền với Mộ Dung Khuê và Mộ Dung Bội:” Các ngươi về , lúc ta dùng bữa thích có người đứng bên cạnh nhìn.” ra là nàng sợ tướng ăn của mình, phá vỡ hình tượng thần nữ.

      Mộ Dung Khuê nghe xong, vội vàng phân phó cung nữ hầu hạ, xong xuôi mới dẫn Chương ngự y và Mộ Dung Bội ra khỏi điện.

      Vừa ra khỏi điện. Mộ Dung Bội :” Hoàng huynh, thái hậu nương nương người…” Đến cùng là thần nữ hạ phàm, hay là có người cố ý giả thần giả quỷ đây?

      Tận mắt Mộ Dung Khuê thấy luồng ánh sáng, tự tay đỡ Đỗ Mạn Thanh, trong lòng tất nhiên khẳng định Đỗ Mạn Thanh là thần nữ hạ phàm, khoát tay cái mới :” Đến Dưỡng Tâm điện tiếp.”

      đám đại thần chờ ở cửa Dưỡng Tâm Điện, thấy Mộ Dung Khuê tới vội vàng hành lễ, nhanh chóng theo vào Dưỡng Tâm Điện, lúc này mới bàn luận sôi nổi.

      Rất nhanh có trưởng thị vệ tiến lên bẩm:” Hoàng Thượng, lúc đó hai bên cửa sổ trong từ đường đều có thị vệ canh chừng, ngoài cửa có hai đội thị vệ phòng thủ nghiêm mật, đến người cho dù là con ruồi cũng lọt qua nổi. Về phần bên trong từ đường, thuộc hạ kiểm tra qua, mái ngói hư tổn gì, cả mặt đất cũng gõ thử, thậm chí còn đào lên xem, các bức tường cũng gõ qua xác định có khả năng giấu người trong đó. Thái hậu nương nương đúng là xuất bất ngờ.”

      Công bộ thị lang Giải Nguyên Hóa cũng tiến lên phía trước :” Mọi việc xây từ đường đều do thần tự mình trông coi, có khả năng xảy ra chuyện gì.”

      Đỗ Bá Ngọc vô cùng kích động :” Hoàng thượng, đây đúng là tỷ tỷ của thần, thần nhận lầm!”

      Có hai vị quan văn đột nhiên quỳ xuống :” Hoàng thượng, hôm nay trong từ đường nhiều người tận mắt thấy thái hậu nương nương từ trời giáng xuống, sao có thể là giả được? Hoàng thượng nếu cứ hoài nghi, chỉ sợ là coi thường ông trời, coi thường thái hậu nương nương!”

      Lại có hơn nửa đại thần quỳ xuống :” Trời ban cho thánh mẫu, bảo vệ đất nước, hưng thịnh quốc gia của chúng ta!”

      Mộ Dung Khuê nhìn về phía Nghiêm Thừa Ân, hỏi:” Thị đọc có cao kiến gì ?”

      Cảnh thần kỳ hôm nay, Nghiêm Thừa Ân cũng bị kinh ngạc, trong đầu cũng suy nghĩ qua nhưng cũng có cách nào giải thích tình trạng lúc đó, cũng cho rằng tình hình lúc đó thể nào có người lừa gạt, bây giờ nghe Mộ Dung Khuê hỏi, nhân tiện luôn:” Thái hậu là thần nữ trời ban cho, hoàng thượng đương nhiên phải phụng dưỡng tốt!”

      Thần nữ trong miệng bọn họ, bây giờ ngồi giữa bàn đầy đồ ăn, tay trái cầm thìa, tay phải cầm đũa, ăn cơm.

      Đỗ Mạn Thanh đưa đũa gắp đồ ăn, quên nhìn đây là món gì, ừ, đây là vây cá hoa quế. Ăn hết cái này, nàng lại chuyển đũa, lại nhìn món này, ừ, đây là gạo nếp hầm vịt…

      Ăn uống no đủ, lúc này mới cao giọng gọi người.

      Cung nữ nghe tiếng tiến vào, có người dọn bàn, có ngưới cẩn thận hầu hạ Đỗ Mạn Thanh súc miệng rửa tay, dâng trà cho nàng uống, lúc này mới tập trung tại đây, nghe nàng sai bảo.

      Đỗ Mạn Thanh nhìn xung quanh, tiện tay chỉ cung nữ tiến lên, hỏi:” Ngươi tên gọi là gì?”

      “Nô tỳ là Thu Tình!” Thu Tình thấy Đỗ Mạn Thanh hỏi nàng, được sủng mà sợ hãi, nhất thời vừa kính lại vừa sợ.

      “Được rồi, Thu Tình, ngươi kể chuyện trong cung từ trước đến nay cho ta nghe.” Đỗ Mạn Thanh cười .

      Thu Tình nghe Đỗ Mạn Thanh hỏi, tất nhiên là có gì nấy, giám giấu diếm nửa câu. đùa sao, đây là thần nữ trời, sao có thể lừa gạt đây? Nhưng cuối cùng hỏi tên của hoàng đế, nàng lại im lặng, cả nửa ngày cũng dám đem ba chữ Mộ Dung Khuê ra.

      Đỗ Mạn Thanh và Thu Tình mắt to trừng mắt , có chút bất đắc dĩ, thân là mẫu hậu, biết tên nhi tử của mình, rất thích hợp nha!


      @béo xinh @PHUONGLINH87^^
      Last edited: 24/12/14

    2. béo xinh

      béo xinh Well-Known Member

      Bài viết:
      342
      Được thích:
      342
      Bạn Mạn Thanh tính cách hay bạn ý nhập vai phải là xuất sắc ấy m tò mò hồi hộp là bây giờ bạn Mộ Dung Khuê giờ ưu ái cho bạn "mẫu hậu" rùi sau này khi bạn "mẫu hậu" ấy thành hoàng hậu như thế nào nhỉ? liệu có bạn Mạn Thanh độc sủng hậu cung nhỉ. Tối qua m đọc xong comment luôn nào ngờ mạng có cố.Sáng nay mới comment đc. Nhưng mà m vẫn giật tem đầu.Chương sau tag tên m nữa nhé (nhắc bạn cho bạn đỡ quên) thanks bạn @pink_lee nhé
      pink_leelinhdiep17 thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      oa, chị hỏi tên hoàng đế như thế k phải tự lòi đuôi ra sao, có khi lại bị cho cái danh nữ chứ chả phải thần nữ nữa
      pink_lee thích bài này.

    4. Nhiên Nhiên

      Nhiên Nhiên Well-Known Member

      Bài viết:
      538
      Được thích:
      626
      oa, chị cũng giỏi giả vờ giả vịt ghê, mập mờ thế ai muốn hiểu sao hiều, bợn ơi tag mình vô luôn nhé :Cheerleader::Cheerleader::Cheerleader:
      pink_lee thích bài này.

    5. pink_lee

      pink_lee Well-Known Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      2,405
      Chương 4

      Đỗ Mạn Thanh suy nghĩ chút, cố ý hỏi:” Trưởng công chúa họ gì?”

      Lúc này Thu Tình còn kiêng kị nữa, thốt lên:” Họ là Mộ Dung!”

      Đỗ Mạn Thanh gật đầu, được rồi, dù sao cũng biết nhi tử hoàng đế họ gì, họ có, còn có thể biết tên sao? Nàng suy nghĩ chút, trưởng công chúa tên chỉ có chữ Bội, nhi tử hoàng đế chắc cũng là tên chữ, hỏi tiếp:” tên hoàng thượng cũng là chữ sao?”

      Thu Tình dám nhiều, chỉ gật gật đầu.

      Đỗ Mạn Thanh nháy mắt mấy cái, trước đây đọc sách sử, người cổ đại đặt tên cho chị em trong nhà, rất thích gọi theo thứ tự, hoặc là có chữ giống nhau. Nàng lại hỏi:” Tên đệm của hoàng thượng, cũng giống như trong hoàng gia?”

      Thu Tình vội vàng gật đầu.

      Đỗ Mạn Thanh thấy vậy, cười hỏi:” Ngươi biết chữ?”

      Thu Tình vừa nghe hỏi đến chuyện này, liền mở miệng :” Phụ thân nô tỳ biết chữ, lúc chưa tiến cung nô tỳ được phụ thân dạy qua, cho nên cũng biết vài chữ.”

      Đỗ Mạn Thanh nghe Thu Tình biết chữ, thở phào nhõm, biết chữ là tốt rồi. Nàng cười tủm tỉm hỏi:” Được rồi, bây giờ ta bỏ tên đệm của hoàng thượng ra, chỉ còn lại chữ. Cái chữ kia cũng phải tên của hoàng thượng, ngươi ra cũng phải là phạm húy.”

      Thu Tình nghĩ cũng phải, lúc này mới can đảm ra:” Là hai chữ thổ chồng lên nhau.”

      Đỗ Mạn Thanh chà hai tay, À há, vậy ra nhi tử hoàng đế tên là Mộ Dung Khuê nha, tên rất hay!

      Thu Tình xong, có hơi nghi ngờ, A, vậy ra thái hậu nương nương biết tên hoàng thượng sao?

      Đỗ Mạn Thanh thấy vẻ mặt Thu Tình, ngoắc tay cho nàng ta lại gần, giọng :” ra lúc ta hạ phàm, bị mất trí nhớ…” cần phải giải thích nữa, bây giờ có thể kiểm tra não để tìm ra đáp án sao?

      Qủa nhiên Thu Tình lộ ra vẻ mặt đồng tình, trở nên vui vẻ, thái hậu nương nương coi ta là tâm phúc mới chuyện bí mật này cho ta nghe nha!

      Sau khi Đỗ Mạn Thanh hỏi xong tên hai tỷ đệ Mộ Dung Khuê và Mộ Dung Bội, rất thuận lợi mà hỏi luôn tên các thành viên khác trong hoàng thất.

      Nhìn trời còn sớm, Đỗ Mạn Thanh liền phân phó Thu Tình:” mang nước tắm rửa!”

      “Vâng!” Thu Tình lập tức lấy nước.

      Các cung nữ khác đều hâm mộ mà nhìn Thu Tình, cho rằng Thu Tình được thần nữ quan tâm, sau này chắc chắn rất may mắn.

      Đỗ Mạn Thanh cũng biết, lần chuyện này của mình và Thu Tình, khiến Thu Tình từ cung nữ tầm thường, trong nháy mắt được thăng cấp làm đại cung nữ.

      Nàng ngồi chút lại có cảm giác muốn mở điện thoại di động, vội vàng bỏ qua ý nghĩ này, đem điện thoại để lên gối đầu, vỗ cái mới đứng lên vòng trong điện, nhìn đồ vật trang trí thầm định giá, cái này, cái kia giá trị bao nhiêu tiền?

      Đám cung nữ thấy Đỗ Mạn Thanh xoay vòng vòng trong điện, dám nhìn, dám hỏi nhiều, chỉ cúi đầu đứng thẳng, tự coi mình như đồ vật trang trí.

      Thu Tình mang nước tiến vào xong lại to gan đứng sau Đỗ Mạn Thanh quay vòng.

      Đỗ Mạn Thanh thấy mấy chỗ trang trí khá kỳ lạ, biết có công dụng gì, quay đầu lại hỏi Thu Tình.

      Thu Tình giọng đáp. Thái hậu nương nương bị mất trí nhớ, tự nhiên là nhớ công dụng của những thứ này.

      Bồn nước được đổ đầy, Thu Tình coi bản thân như đại cung nữ, gọi thêm ba người nữa, cùng nhau đến hầu hạ Đỗ Mạn Thanh tắm rửa. Ba cung nữ được gọi tên đều vui mừng quá đỗi, cảm kích nhìn Thu Tình.

      Đỗ Mạn Thanh muốn tự mình tắm rửa là được rồi, cần người hầu hạ, nhưng mắt thấy mấy cung nữ đều là vẻ mặt vinh dự khi hầu hạ thần nữ tắm rửa, muốn từ chối cũng ra được. Mà thôi, cứ để cho các nàng hầu hạ !

      Mấy cung nữ hầu Đỗ Mạn Thanh tắm rửa xong, khi ra ngoài cũng được thành lời, chỉ có thể trao đổi qua ánh mắt.

      “Thái hậu nương nương hổ danh là thần nữ hạ phàm, đầu tóc vừa đen lại vừa thẳng, còn có mùi hương chúng ta chưa ngửi thấy bao giờ, như thể hương hoa, laị giống hương hoa, ngửi được tinh thần thoải mái gấp trăm lần!”

      “Da thịt thái hậu nương nương, trắng nõn cũng đủ để hình dung, còn có mùi thơm thoang thoảng, đúng là tiên thể.”

      “Ta giúp thái hậu nương nương tắm rửa, cảm giác có thể thêm năm tuổi thọ.”

      “…”

      nơi khác, Mộ Dung Khuê cho các đại thần trở về, chỉ còn Đỗ Bá Ngọc, Giải Nguyên Hóa và Nghiêm Thừa Ân còn trong điện bàn chuyện.

      Đỗ Bá Ngọc mực quả quyết :” Hoàng thượng, đó là tỷ tỷ của thần, thần chắc chắc nhận lầm người.”

      Giải Nguyên Hóa cũng :” Hoàng thượng, thần là người trong coi quá trình xây dựng từ đường, thần lấy đầu ra đảm bảo, từ đường tuyệt đối có điều gì mờ ám.”

      Nghiêm Thừa Ân :” Hoàng thượng, thần nữ do trời ban là điềm lành, đúng lúc làm an lòng dân, hưng thịnh Nam Chu ta.”

      Mộ Dung Khuê bắt tay trầm tư, tính toán hồi lâu mới :” Truyền Thạch lão tướng quân Thạch Uy.”

      Hơi muộn chút Mộ Dung Khuê mới dẫn Thạch Uy và vị ma ma đến bái kiến Đỗ Mạn Thanh.

      Năm đó Khương Hoàng Hậu theo Mộ Dung Khuông xuống Giang Nam, phái Thạch Uy chọn mỹ nữ ở dân gian. Mà mama này là người nghiệm thân cho các mỹ nữ khi đó, gọi là Sử mama. Cũng có thể bọn họ là người có ấn tượng mới nhất về Đỗ thị.

      Mộ Dung Khuê giả vờ :” Thạch lão tướng quân từng giúp mẫu hậu, Sử mama lại là người hầu hạ mẫu hậu ngày trước, hôm nay nghe mẫu hậu rơi xuống trần gian, nhớ lại chuyện xưa, lòng muốn đến bái kiến mẫu hậu, nhi tử thấy bọn họ là tấm chân tình liền mang bọn họ đến đây.”

      Đỗ Mạn Thanh vốn là người thông minh, nhìn tình hình hiểu ra, ừ, nhi tử hoàng đế bụng dạ đen tối này ràng là còn nghi ngờ mình, gọi người đến làm , lại còn mấy lời tốt đẹp như vậy. Hiên giờ như vậy, nếu mình làm Hiền Đức thái hậu hậu quả tưởng tượng nổi. Trong lòng nàng suy nghĩ, ngoài mặt cũng tỏ ra khác thường, chỉ quay ra gật đầu với Thạch Uy và Sử mama.

      Năm đó Thạch Uy giúp hoàng đế chọn mỹ nữ, nhưng những mỹ nữ này là dâng lên cho hoàng đế, nào dám nhìn kỹ? Chuyện cách đây 20 năm, cũng nhớ nổi tướng mạo Đỗ thị, bây giờ thấy tướng mạo, dáng vẻ Đỗ Mạn Thanh bất phàm, nên cũng dám lung tung, bái kiến xong chỉ đứng nghiêm bên.

      Sử mama thấy Đỗ Mạn Thanh, chút lại cảm thấy nàng là Đỗ thị, chút lại cảm thấy giống, chỉ là thấy chắc chắn mới đánh bạo hỏi:” Thái hậu nương nương có còn nhớ lão nô?”

      Đỗ Mạn Thanh vẻ mặt thản nhiên, đột nhiên vỗ lưng ghế dựa :” thăm dò đủ chưa?”

      Hôm nay Sử mama mặc dù có tư cách đến từ đường, nhưng chuyện kỳ lạ ở đó cũng được nghe, bây giờ thấy Đỗ Mạn Thanh đột nhiên tức giận, hai chân mềm nhũn quỳ rạp xuống trước mặt Đỗ Mạn Thanh:” Xin thái hậu nương nương thứ tội!”

      Đỗ Mạn Thanh để ý đến Sử mama, chỉ nhìn Mộ Dung Khuê :” Đưa ta về từ đường!” Nếu là ở chỗ đó rơi xuống, đến đó chắc có thể trở về!

      Mộ Dung Khuê thấy Đỗ Mạn Thanh như là bị chọc giận, vội vàng phất tay cho Thạch Uy và Sử mama lui xuống, khom người :” Mẫu hậu bớt giận!”

      Đỗ Mạn Thanh buông mắt nhìn ngón tay của mình, ngực phập phồng, hừ :” Được rồi!”

      Mộ Dung Khuê thấy Đỗ Mạn Thanh tức giận chưa tan, tất nhiên là phải giải thích:” Mẫu hậu, xin nghe nhi tử câu!”

      Đỗ Mạn Thanh :” Ngươi cần giải thích, ta biết ngươi có ý gì.”

      Mộ Dung Khuê vẫn :” Mẫu hậu từ trời rơi xuống, là chính tay nhi tử đón được, đương nhiên nhi tử tin tưởng mẫu hậu là thần nữ hạ phàm. Chỉ là mẫu hậu đối với nhi tử xa cách, như là có tình thân, lúc này nhi tử mới…”

      Ý Mộ Dung Khuê là, tin Đỗ Mạn Thanh là thần nữ, nhưng chắc chắn nàng là Đỗ thị, cho nên mới để Thạch Uy và Sử mama đến xác nhận.

      Đỗ Mạn Thanh nghe giải thích, mới thở dài tiếng, chậm rãi :” Khi ta hạ phàm bị mất trí nhớ, cũng còn nhớ chuyện cũ. Tình cảm mẹ con, cũng chỉ còn ấn tượng sơ qua chứ hề sâu.”

      ra là vậy! Mộ Dung Khuê chợt hiểu.

      Đỗ Mạn Thanh cũng nghĩ lại hành vi của mình, A, mình đối xử với nhi tử hoàng đế quá xa cách sao? Chờ chút, biết mấy người già đối xử với con trai mình như thế nào đây?

      Mộ Dung Khuê thấy Đỗ Mạn Thanh nhíu mày, trong lòng cảm thấy có lỗi, thỉnh tội :” Mẫu hậu, tất cả đều là lỗi của nhi tử!”

      Đỗ Mạn Thanh suy nghĩ, chuyển đề tài, mới phân phó :” Mang trà lên!”

      Mộ Dung Khuê vừa nghe mừng rỡ, đây là mẫu hậu tha thứ cho trẫm! cũng để cung nữ làm mà tự tay pha trà, rót nước, bưng đến cho Đỗ Mạn Thanh, cười tủm tỉm :” Nhi tử pha trà cũng tạm được, phụ hoàng ngày trước rất thích uống trà do nhi tử pha.”

      Đỗ Mạn Thanh nhận chén trà, bưng lên uống ngụm, ngửi thấy mùi thơm, biết là trà ngon, về phần kỹ thuật pha trà của người kia ra sao, nàng cũng hiểu gì, vừa nhìn lên thấy ánh mắt chờ mong khích lệ của người nào đó, liền nhoẻn miệng cười, khen câu:” tồi.”

      Đỗ Mạn Thanh vốn là mỹ nữ, ngày trước còn học đại học lại là hoa hậu giảng đường, khi đến xí nghiệp tư nhân làm có vô số người theo đuổi. Chỉ cái nhăn mày hay tiếng cười cũng quyến rũ bao người. giờ xuyên qua, bản thân trẻ ra vài tuổi, da trắng ra mấy phần, nàng lại có khí chất cổ điển rất thích hợp với quần áo cổ đại, nụ cười hôm nay như thể hoa quỳnh nở giữa đêm, đẹp sao tả xiết.

      Mộ Dung Khuê hơi thất thần, trong đầu thầm nghĩ:” Mẫu hậu, hổ danh là thần nữ, cười như vậy nam tử bình thường sao mà chịu được? May mà trẫm là con trai của nàng, lúc này mới…”

      Đỗ Mạn Thanh sai Mộ Dung Khuê pha trà, thấy vui vẻ chấp nhận, khỏi thầm, quả nhiên đối xử với nhi tử là như thế này! Nàng uống trà xong, đem chén trà để vào bàn tay của Mộ Dung Khuê, đợi Mộ Dung Khuê cất xong chén trà, nàng lại :” Vai có hơi mỏi, đến xoa bóp giúp ta !” Như vậy đủ thân tình chưa?

      Mộ Dung Khuê hơi sửng sốt, hiểu, lại vui mừng, mẫu hậu quả nhiên xem trẫm là con trai! vòng qua phía sau Đỗ Mạn Thanh, đặt tay lên bả vai nàng, vừa nhàng xoa bóp vừa :” Lực độ vừa chưa?”

      “Tạm được!” Đỗ Mạn Thanh dù sao cũng muốn Mộ Dung Khuê xoa bóp vai, chỉ lát :” Được rồi, ngồi xuống đây .”

      Mộ Dung Khuê vội vàng ngồi xuống bên người Đỗ Mạn Thanh.

      Đỗ Mạn Thanh thấy Mộ Dung Khuê nghe lời, tâm trạng sảng khoái vô cùng, tay phải xoa đầu Mộ Dung Khuê, khen ngợi :” Như vậy mới ngoan!”

      Khuôn mặt tuấn tú của Mộ Dung Khuê hơi lúng túng chút, nhưng rất nhanh khôi phục lại bình thường, kính cẩn :” Đa tạ mẫu hậu khen ngợi!”

      Đỗ Mạn Thanh sờ đầu Mộ Dung Khuê, mới rút tay về, nghe được Mộ Dung Khuê như vậy, hiểu , lại ngứa tay, lần thứ hai đưa tay sờ má Mộ Dung Khuê, xoa bóp :” Con trai ngoan!”

      Mộ Dung Khuê chút nghĩ ngợi, duỗi tay cái bắt được tay Đỗ Mạn Thanh.

      Bàn tay của Đỗ Mạn Thanh rơi vào lòng bàn tay của Mộ Dung Khuê, mắt nhìn chằm chằm, đúng lúc thấy ánh mắt kỳ lạ của Mộ Dung Khuê, có chút hoảng sợ, nhi tử hoàng đế muốn làm gì đây?
      Lý Linh Lung, thuyt, Yên Hoa41 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :