1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Xuyên Không] MANH HẬU - CỐNG TRÀ (38C Full) [Đã có ebook]

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 36
      Edit: Diệp Nhược Giai

      Đúng là cuối thu lá phong đỏ, xe ngựa băng qua rừng phong, chấn động đến mức lá phong xào xạc tuôn rơi.

      Đến lúc này, Đỗ Mạn Thanh mới cảm thấy buồn bã lúc chia ly, khỏi nhấc màn xe lên, hướng về phía xe ngựa bên cạnh, khẽ gọi: "Hoàng nhi!"

      Mộ Dung Khuê tai thính, nghe được tiếng gọi khẽ khàng này, lập tức bảo với phu xe: “Ngừng!”

      Đám thị vệ theo sát phía sau cũng dừng lại, tiếng bánh xe cùng với tiếng vó ngựa hãm lại, nghe khá chói tai.

      Mộ Dung Khuê lại thèm để ý đến gì khác, lập tức nhảy xuống xe ngựa rồi nhảy tót lên xe của Đỗ Mạn Thanh, ngồi xổm trước mặt Đỗ Mạn Thanh, cầu xin: "Mẫu hậu, đừng rời bỏ nhi tử!"

      “Ngươi biết là ta muốn ?" Giọng Đỗ Mạn Thanh ảm đạm xuống, có chút run sợ.

      Mộ Dung Khuê quay lại, kéo kín màn xe, sau đó dựa đầu vào đầu gốiĐỗ Mạn Thanh, buồn buồn : “Đương nhiên nhi tử biết mẫu hậu muốn rời .”

      Đỗ Mạn Thanh cắn môi, sờ sờ đầuMộ Dung Khuê, rốt cuộc có cách nào thốt ra lời hứa hẹn gì cả, chỉ : “Đợi ta đến từ đường Đỗ thị xem cái , xem xong rồi sau!”

      Mộ Dung Khuê cũng biết, nay ra khỏi thành, gần tới từ đường Đỗ thị rồi, Đỗ Mạn Thanh đến đó xem chút, làm sao có thể cam tâm?

      Mộ Dung Khuê khe khẽ thở dài, định chuyện, đột nhiên chợt nghe thấy Thạch Cố Hành hét lớn tiếng, : "Bảo hộ Hoàng thượng cùng thái hậu!"

      "Xảy ra chuyện gì?" Đỗ Mạn Thanh theo bản năng muốn vén màn xe ra nhìn xem rốt cuộc là có chuyện gì, lại bị Mộ Dung Khuê giữ chặt lại, kéo xuống phía dưới ghế ngồi, khỏi bị dọa cho nhảy dựng. Nàng còn chưa kịp kêu sợ hãi, bên tai chợt nghe thấy tiếng vang ngập trời. Bỗng có ánh sáng chợt lóe qua khe hở của vải mành, tiếp theo “phập” tiếng, có mũi tên bắn vào trong xe ngựa, găm thẳng vào thành xe.

      "A!" Đỗ Mạn Thanh kêu lên sợ hãi, nếu phải hoàng đế nhi tử nhanh tay, kéo mình xuống dưới ghế ngồi, vậy chẳng phải mũi tên này bắn vào cổ họng mình hay sao?

      Mộ Dung Khuê ấn cái ghế ngồi, chỗ vải mành chợtvang lên ‘két’ tiếng, tấm sắtnâng lên, chặn màn xe lại. Chỉ nghe loạt tiếng bụp bụp, giống như là mũi tên bắn lên tấm sắt rồi bị bật ra văng xuống đất.

      "Mẫu hậu đừng sợ, cả ba mặt của thùng xe đều bọc tấm sắt hết, trong phút chốc đao kiếm đâm xuyên qua được đâu.” Mộ Dung Khuê ôm lấy Đỗ Mạn Thanh, trấn an : "Thạch Cố Hành sắp xếp hết cả rồi, chẳng qua chỉ là dụ rắn ra khỏi hang thôi.”

      Đỗ Mạn Thanh nghe Thạch Cố Hành có an bài, lòng cũng bình tĩnh lại, giọng hỏi Mộ Dung Khuê: "Xảy ra chuyện gì?"

      Mộ Dung Khuê dán vào tai Đỗ Mạn Thanh, : "Lữ Lương cấu kết với người Kim quốc, tìm cơ hội muốn diệt trừ nhi tử, đểCao Bình vương lên ngôi. Lúc này nhi tử làm mồi, dẫn bọn họ ra, rồi lại lệnh cho Thạch Uy làm bọ ngựa bắt ve, bao vây ở bên ngoài, tương kế tựu kế, diệt trừ tứ đại Thị lang."

      Đỗ Mạn Thanh nhịn được xoa xoa đầu Mộ Dung Khuê, hoàng đế nhi tử biết tự bảo vệ mình, khiến người ta vui mừng nha!

      Lợi dụng lúc này, Mộ Dung Khuê kể về chuyện Thái tổ cắt máu ăn thề với tứ đại Thị lang, thở dài: "Nhi tử làm như vậy, cũng là vi phạm lời thề. Chỉ là, nếu làm thế, quốc gia yên, nhi tử cũng ngồi vững ngôi vị hoàng đế này được, sớm hay muộn cũng bị bọn họ ám toán hạ gục.”

      Trong suy nghĩ của Mộ Dung Khuê, nếu Đỗ Mạn Thanh là nữ thầnxuyên qua, hiển nhiên là có kiến thức bất phàm, việc mình vi phạm lời huyết thệ, biết đâu nàng có thể đưa cho mình ít sáng kiến cũng chừng.

      Bên ngoài tiếng chém giết ngựa hí rợp trời, Đỗ Mạn Thanh hiểu, lần này Mộ Dung Khuê ra lệnh dốc toàn lực hạ sát thủ. Nhưng người cổ đại coi trọng lời thề, khi giết tứ đại Thị lang, Mộ Dung Khuê cũng khó có thể an lòng.

      Đỗ Mạn Thanh trầm ngâm lát, cúi đầu : “Trong lời huyết thệ đưa ra hứa hẹn, để tứ đại Thị lang cả đời được vinh hoa, nếu mảy may vi phạm, Nam Chu diệt vong. Như vậy, cớ sao Nam Chu thể diệt vong theo lời thề?”

      Mộ Dung Khuê ngẩng đầu, mắt sáng rực lên, cười : “Sao nhi tử lại thể nghĩ ra điều này chứ? Mẫu hậu hổ là nữ thần xuyên qua, quả nhiên là bất phàm."

      Đỗ Mạn Thanh cười mỉm : “Chẳng qua, thay đổi triều đại, nhất định phải có lý do.”

      “Chỉ cần Thái tổ báo mộng là được.” Tảng đá lớn trong lòng Mộ Dung Khuê rơi xuống, cười : "Nam Chu diệt vong, Đại Chu ra đời! Lại vừa vặn mượn chuyện thay đổi triều đại này, điều động chức quan cao thấp, lần hành động, áp chế những người còn sót lại trong tứ đại Thị lang.”

      Trong lúc bọn họ ngồi dưới đất chuyện, tiếng chiến đấu kịch liệt bên ngoài cũng dần dần ngừng lại, tiếng Thạch Cố Hành vang lên phía sau xe ngựa: "Hoàng thượng, thích khách bị diệt trừ.”

      Mộ Dung Khuê mừng rỡ, ấn cái lên ghế ngồi, đợi đến khi tấm sắt két tiếng lùi về dưới thùng xe, lập tức vén rèm lên. Nhưng chợt có ánh sáng sắc bén lóe lên, có người cầm chủy thủ đâm về hướng .

      Lúc Mộ Dung Khuê vén rèm, Đỗ Mạn Thanh vừa vặn lấy điện thoại di động ra xem, vừa mới thấy màn hình di động có ánh sáng chợt lóe, trong khoảnh khắc chớp nhoáng, nàng chút nghĩ ngợi, nhảy dựng lên, giơ di động về phía trước chắn lại, vừa vặn che lên chỗ chủy thủ đâm vào, chỉ nghe “rắc” tiếng, mảnh văng ra khắp nơi.

      Mộ Dung Khuê hét lớn tiếng, đánh ra quyền, nện lên mặt người cầm chủy thủ, kích đắc thủ, lại nhấc chân đạp xuống. Cùng lúc đó, Thạch Cố Hành cũng hét lớn tiếng, vòng ra trước xe, kiếm đâm xuống người thích khách vừa giả chết lúc nãy.

      Đợi đến khi thích khách ngã xuống đất, Mộ Dung Khuê mới quay lại nhìn Đỗ Mạn Thanh, gấp gáp hỏi: "Mẫu hậu bị thương chứ?”

      Đỗ Mạn Thanh dần bình tĩnh lại, lúc này mới phát động của mình bị hủy, thoáng chốc lại ngẩn ngơ. có di động, làm sao mà về đây?

      Lúc Mộ Dung Khuê chuyện, cũng tới kiểm tra tay của Đỗ Mạn Thanh, thấy ngón trỏ cùng ngón giữa tay phải của nàng chảy máu, biết là bị mảnh vỡ của bảo vật làm trầy da, vội vàng quay sang hỏi Thạch Cố Hành: "Thuốc mỡ đâu?"

      Thạch Cố Hành ném lọ thuốc mỡ ra, lại bẩm: "Hoàng thượng, Cao Bình vương..."

      Mộ Dung Khuê thở dài tiếng, : "Cao Bình vương là ca ca của trẫm, lần này có thích khách, vì bảo vệ trẫm, dũng hy sinh."

      Thạch Cố Hành đáp: “Vâng.” xong, cầm chủy thủ của thích khách giả chết lúc nãy, vòng qua chỗ khác, xách Mộ Dung Sâm bị trói chặt tay chân, bịt miệng thể gì lên, thở dài tiếng : "Cao Bình vương, xin lỗi. Ngươi có lòng muốn gây rối, cần phải dự đoán được có ngày hôm nay.”

      Hai mắt Mộ Dung Sâm đỏ rực, sống chết trừng Thạch Cố Hành, dường như tin mình chết mà ai biết đến như thế.

      Thạch Cố Hành gì nhiều, chủy thủ trong tay đâm phát thẳng vào tim Mộ Dung Sâm, kết liễu tính mạng của .

      Bên kia, Mộ Dung Khuê bôi thuốc mỡ cho Đỗ Mạn Thanh xong, Thạch Uy cũng tiến đến, bẩm báo lại quá trình, : “Thần nhận mệnh lệnh của Hoàng thượng, tru diệt tứ đại Thị lang, đồng thời đuổi theo bao vây tiêu diệt thích khách, giờ thích khách bị diệt trừ sạch.”

      “Tốt!” Mặt Mộ Dung Khuê đầy vẻ vui mừng, phân phó : "Thạch lão tướng quân ở lại giải quyết hậu quả cho xong, để Cố Hành hộ tống chúng ta đến từ đường Đỗ thị."

      Đỗ Mạn Thanh nhìn mảnh vỡ động rải đầy trong xe, ỉu xìu xìu : “Di động bị hủy rồi, cho dù có đến từ đường Đỗ thị, chỉ sợ cũng trở về được."

      Mộ Dung Khuê quay ngoắt đầu lại, "Mẫu hậu là nhờ vào bảo vật này mới xuyên qua?"

      Đỗ Mạn Thanh cực kỳ đau đớn gật đầu.

      Mộ Dung Khuê bỗng chốc ôm lấy Đỗ Mạn Thanh, "Mẫu hậu, mẫu hậu, cả đời này nhi tử đều đối xử tốt với người.”

      “Nếu đến đây, vẫn nên đến từ đường nhìn cái rồi về thôi!” Đỗ Mạn Thanh phẫn nộ .

      Mộ Dung Khuê mỉm cười phân phó Thạch Cố Hành lái xe. Vì để chắc chắn đạt được mục đích, sớm định ra kế hoạch, dẫn Đỗ Mạn Thanh đến ngọn núi cách từ đường Đỗ thị xa.
      Yên Hoa, Nga Nhi, Sô Cô la Đắng19 others thích bài này.

    2. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 37
      Edit: Diệp Nhược Giai

      Đám người Thạch Uy sợ xung quanh an toàn, mực thúc giục Mộ Dung Khuê cùng Đỗ Mạn Thanh mau mau hồi cung.

      Di động của Đỗ Mạn Thanh vỡ nát, trong lòng uể oải, sai người chuyển gương đồng đặt trong xe ngựa ra ngọn núi , soi hồi, thấy có chút động tĩnh gì, cũng biết chuyện trở về là vô vọng, khỏi thở ra hơi dài thườn thượt, thấp giọng với Mộ Dung Khuê: “Về thôi!”

      Mẫu hậu thể quay về, tốt quá! Trong lòng Mộ Dung Khuê mừng như điên, nhất thời giả trang nổi, mặt cũng lộ ra vẻ vui mừng.

      Đỗ Mạn Thanh ngẩn ra, liếc xéo Mộ Dung Khuê cái, : “Vui gì mà vui?”

      Mộ Dung Khuê lập tức nghiêm mặt lại, nhưng tròng lòng lại thầm “ha ha” ba trăm tiếng.

      Chẳng mấy chốc đoàn người về tới hoàng cung.

      Đỗ Hàm Lan cùng Mộ Dung Bội trông mòn con mắt, nghe Mộ Dung Khuê cùng Đỗ Mạn Thanh trở lại, đều thở phào hơi lớn.

      Đêm đó, Đỗ Mạn Thanh trằn trọc, mạch suy nghĩ hết lên lại xuống, cuối cùng hóa thành tiếng thở dài. Nếu trở về được, cũng chỉ đành phải chấp nhận thôi.

      Hôm sau, sau khi Mộ Dung Khuê hạ triều, lập tức tới gặp Đỗ Mạn Thanh, với nàng: "Hôm qua nhi tử ra lệnh cho Thạch lão tướng quân tru diệt tứ đại Thị lang, hôm nay triều thần sôi sục mãnh liệt. Đến khi nhi tử đưa ra chứng cứ chứng minh tội trạng tứ đại Thị Lang lôi kéo Kim quốc, bọn họ ngược lại nghẹn họng, được gì. giờ mời Giám chính của Khâm thiên giám chọn ngày lành tháng tốt, đến lúc đó thay đổi triều đại, ứng với lời huyết thệ.”

      Đỗ Mạn Thanh hỏi về người nhà của tứ đại Thị lang, Mộ Dung Khuê : "Người nhà lưu đày toàn bộ, được hồi kinh."

      Lạc công công đến bẩm: "Hoàng thượng, Lữ thái phi nghe Cao Bình vương vì hộ giá mà bị người Kim quốc giết chết, bị chấn kinh, loạn trong phủ, cuối cùng trượt chân rơi xuống nước, thể cứu được.”

      Mộ Dung Sâm vừa chết, vì đề phòng Lữ thái phi ăn lung tung làm lòng người dao động, đương nhiên cũng thể để lại. Mộ Dung Khuê im lặng hồi, : "Phân phó Lễ bộ tiếng, hạ táng cho tốt.”

      Lạc công công đáp lời, lui xuống.

      Đỗ Mạn Thanh với Mộ Dung Khuê: "Hoàng nhi có việc cứ làm , cần phải đến đây hàng ngày đâu.”

      Mộ Dung Khuê : "Nhi tử ngồi cùng với mẫu hậu thêm lúc nữa.” đoán Đỗ Mạn Thanh mất bảo vật, hai ngày này hiển nhiên là khổ sở, vì thế muốn tìm chút lời để an ủi.

      Quả là Đỗ Mạn Thanh rất phẫn nộ, vừa nhớ tới chuyện trở về được nữa, ngực lại bị tảng đá đè nặng, thiếu được việc nhắc đến chuyện đời trước với Mộ Dung Khuê.

      Mộ Dung Khuê hỏi: "Điều mà mẫu hậu thể buông xuống nhất là gì?”

      Đỗ Mạn Thanh thuận miệng : "Tất nhiên là mỹ thực cùng mỹ nam.”

      "Mẫu hậu muốn ăn gì, chỉ cần tên ra, có thể để ngự trù làm. Về phần mỹ nam..." Mộ Dung Khuê chỉ chỉ mũi mình, : "Mẫu hậu nhìn nhi tử , thế nào?"

      “Ặc!” Đỗ Mạn Thanh nhìn mũi Mộ Dung Khuê trắng như ngọc, khỏi bật cười.

      Nụ cười này của Đỗ Mạn Thanh như xuân về hoa nở, Mộ Dung Khuê nhìn chăm chú, trong lòng nhộn nhạo, hận thể xử lý xong hết mọi chuyện, có thể ở suốt trong Khôn Ninh cung cùng với Đỗ Mạn Thanh.

      Đỗ Mạn Thanh cười xong, lại thúc giục Mộ Dung Khuê, : "Được rồi, ta sao, ngươi nhanh chóng xử lý chuyện triều chính !”

      Mộ Dung Khuê nghe vậy, mới đứng dậy cáo từ.

      Mấy ngày tiếp theo, Mộ Dung Khuê phải xử lý những hệ lụy liên quan đến tứ đại Thị lang, cũng vô cùng bận rộn.

      Mà ở đầu khác, Sài thị lại thông qua Đỗ gia, muốn cầu kiến Đỗ Mạn Thanh lần.

      Đỗ Mạn Thanh hiểu, Sài thị thấy Lữ gia sụp đổ, bà ấy sợ ngày chết của mình cũng đến, muốn mượn danh nghĩa từng là bạn khuê mật của Đỗ thị để tiến cung cầu tình. Nàng nghĩ nghĩ, phân phó Diệu Tâm: " với Sài thị, ta truy cứu chuyện cũ, để bà ấy được an tâm, cần tiến cung."

      Diệu Tâm : “Ngược lại tiện nghi cho đám cỏ đầu tường như bà ta.”

      Đỗ Mạn Thanh : "Phải biết tìm chỗ khoan dung để mà độ lượng." Hoàng đế nhi tử diệt tứ đại Thị lang cùng Mộ Dung Sâm, những người còn lại, bỏ qua cũng được.

      Tháng 10, Mộ Dung Khuê chính thức sửa Nam Chu thành Đại Chu, quốc hiệu Khải Nguyên, đại xá thiên hạ, các chức vị trong triều cũng được điều động lại lần nữa. Lần này, Đỗ Bá Ngọc được thăng lên làm Hộ bộ Thị lang, nhất thời uy phong vô cùng.

      Đỗ Hàm Lan thoắt cái trở thành thiên kim nhà Thị lang, giá trị cũng được nâng lên theo dòng nước, người đến cầu thân nhiều đếm xuể.

      Giải gia nhất thời cũng bắt đầu khẩn trương, nhanh chóng tới cửa nghị thân lần nữa. Thấy Giải gia thành tâm, Đỗ Bá Ngọc cũng nhượng bộ. Đến cuối năm, Giải Ưu Nhiên cùng Đỗ Hàm Lan đính hôn, hai nhà định ra, qua năm làm hôn .

      Mộ Dung Bội nghe tin Đỗ Hàm Lan đính hôn, liền đến gặp Đỗ Mạn Thanh, cảm thán : “Tuổi của Hàm Lan còn hơn nhiều so với ta, ngược lại có phúc, có thể gả cho lang quân như ý.”

      Đỗ Mạn Thanh nghe lời biết ý, cười : “Đúng là nên để Hoàng thượng tứ hôn cho ngươi với Nghiêm Thừa Ân.”

      Mộ Dung Khuê chợt đỏ mặt, : "Thái hậu nương nương chỉ thích giễu cợt ta."

      “Ồ, chẳng lẽ ngươi muốn? muốn thôi vậy.” Đỗ Mạn Thanh trêu ghẹo câu.

      Mộ Dung Bội tức giận đến giậm chân, khe khẽ kêu lên: "Thái hậu nương nương..."

      Đỗ Mạn Thanh khỏi che miệng cười : "Được rồi, mau mau may đồ cưới , sang năm xuất giá!”

      Lúc Mộ Dung Khuê đến, Đỗ Mạn Thanh nhắc đến chuyện của Mộ Dung Bội với Nghiêm Thừa Ân, tất nhiên Mộ Dung Khuê đáp ứng ngay lập tức, cười : "Hoàng tỷ với Thừa Ân cũng rất xứng đôi.”

      Qua năm sau, Giải Ưu Nhiên cưới Đỗ Hàm Lan, Nghiêm Thừa Ân cưới Mộ Dung Bội, cũng hết sức náo nhiệt.

      Chỉ là trong cung thiếu Mộ Dung Bội cùng Đỗ Hàm Lan, Đỗ Mạn Thanh lại cảm thấy vắng vẻ hơn rất nhiều, cảm thấy hơi buồn bã.

      Mộ Dung Khuê thấy người khác có đôi có cặp, trong khi mình và Đỗ Mạn Thanh ngược lại chả có tiến triển gì, cũng rất sốt ruột. Bất chấp Nghiêm Thừa Ân cón tân hôn, vẫn cứ triệu tiến cung để thảo luận đại kế.

      Nghiêm Thừa Ân bày mưu hiến kế, cười : "Lần trước, sau khi Lữ Lương vạch trần thân phận của Thái hậu nương nương, mọi người biết Thái hậu nương nương phải là mẹ đẻ của Hoàng thượng, vả lại bên ngoài cũng có lời đồn, Thái hậu nương nương là nữ thần mà ông trời ban cho Hoàng thượng, Hoàng thượng chỉ cần đả động được lòng của Thái hậu nương nương, những cái khác đương nhiên cũng…”

      Mộ Dung Khuê uể oải : "Từ sau lần ra khỏi thành kia, bảo vật trong tay nàng bị vỡ nát, liền có chút giống như là muốn để ý tới trẫm nữa.”

      , chợt nghe Mộ Dung Khởi cầu kiến.

      Mộ Dung Khuê đành phải tuyên nàng tiến vào.

      Mộ Dung Khởi cũng là vì hôn của Mộ Dung Khuê mà đến, : "Hoàng thượng, trưởng công chúa gả, dù sao người cũng phải cưới Hoàng hậu về xử lý việc hậu cung chứ.”

      Mộ Dung Khuê nghĩ nghĩ, dứt khoát ra tấm lòng mình dành cho Đỗ Mạn Thanh.

      ra Mộ Dung Khởi cũng nghe được ít tin tức từ chỗ của Mộ Dung Bội, ngược lại lúc này cũng ngạc nhiên, chỉ : "Hoàng thượng xuất kỳ chế thắng (1) !”

      (1) Xuất kỳ chế thắng: Thắng vì đánh bất ngờ.

      "Hoàng có biện pháp gì sao?” Mắt Mộ Dung Khuê sáng lên, giống như chộp được cọng rơm cứu mạng.

      Mộ Dung Khởi vội vàng nghiêng người , hiến kế.

      Mộ Dung Khuê vừa nghe, vội lắc đầu : " ổn ổn." Miệng ổn, trong lòng lại quyết định, phải thử phương pháp này chút.

      Đợi đến khi Nghiêm Thừa Ân cùng Mộ Dung Khởi cáo từ xuất cung, Mộ Dung Khuê liền ngẩn người, nhớ lại mấy lời mà Đỗ Mạn Thanh từng .

      Theo mẫu hậu , nữ nhân ở chỗ của các nàng, thích nhất mỹ nam mỹ thực. Trong cung đương nhiên thiếu mỹ thực, về phần mỹ nam...

      Bên kia, mí mắt Đỗ Mạn Thanh giật suốt, cứ cảm giác như có chuyện gì đó sắp xảy ra. Quả nhiên, trời vừa xẩm tối, Lạc công công kích động đến đây, : "Thái hậu nương nương, Hoàng thượng trượt chân, bị thương rồi."

      "Truyền ngự y chưa? Bị thương nghiêm trọng ?” Đỗ Mạn Thanh cũng nóng nảy, vội vàng tới Dưỡng Tâm điện với Lạc công công.

      Trong Dưỡng Tâm điện, Mộ Dung Khuê bày tấm bình phong ở phía sau giường, cởi quần áo, chậm rãi bước vào trong thùng tắm, tự mình chà lau nhàng, đồng thời tự thưởng thức. Ừ, dáng người của trẫm như vậy, mẫu hậu thấy, chắc là thích chứ?
      Yên Hoa, Nga Nhi, Sô Cô la Đắng21 others thích bài này.

    3. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 38
      Edit: Diệp Nhược Giai

      "Hoàng nhi!" Đỗ Mạn Thanh vào Dưỡng Tâm điện, thấy trong điện trống trơn, bóng người, khỏi nghi hoặc, gọi tiếng.

      Lạc công công chỉ ra phía sau bình phong, : "Thái hậu nương nương, Hoàng thượng ở đằng sau bình phong.” xong cũng hối hả lui xuống.

      Mộ Dung Khuê nghe được tiếng bước chân, vội vàng nằm úp sấp xuống mép thùng, thân hình mềm nhũn, giả vờ ngất xỉu.

      Đỗ Mạn Thanh bước ra sau bình phong, thoáng thấy Mộ Dung Khuê nằm sấp bất động, nhất thời kinh hãi, chút nghĩ ngợi, tiến lên đẩy, thất thanh gọi: "Hoàng thượng!"

      Chưa đợi Đỗ Mạn Thanh gọi to “người đâu”, Mộ Dung Khuê giật giật, ngẩng đầu mở mắt, đôi con ngươi mờ sương, gọi: "Mẫu hậu!" xong giữ chặt lấy góc tay áo của Đỗ Mạn Thanh.

      "Ngươi sao chứ?" Đỗ Mạn Thanh bấy giờ mới phát Mộ Dung Khuê ngồi trong thùng tắm, mảnh vải che thân. Mặt nàng khỏi ửng đỏ, quay đầu định chạy, bất đắc dĩ góc tay áo bị Mộ Dung Khuê giữ chặt, nhất thời giãy ra được, đành phải đứng tại chỗ.

      Mộ Dung Khuê đáp: " sao, chẳng qua là mệt mỏi, nên chợp mắt chút.”

      Đỗ Mạn Thanh hít sâu hơi, nhớ tới mục đích đến Dưỡng Tâm điện, lập tức hỏi: "Nghe Lạc công công , ngươi bị trượt chân, có bị thương ở đâu ?”

      "Bị thương ở lòng bàn chân." Mộ Dung Khuê chuyện, tay trái đỡ lấy mép thùng, đứng lên, nài nỉ : “Lòng bàn chân của nhi tử đau, mẫu hậu đỡ nhi tử chút !”

      Đỗ Mạn Thanh vừa quay mặt, lập tức đối diện với lồng ngực rắn chắc khỏe mạnh của Mộ Dung Khuê, nàng trợn mắt há mồm. Hoàng đế nhi tử muốn dùng sắc đẹp để dụ dỗ sao?

      Trong lòng Mộ Dung Khuê run lên, mây đỏ giăng đầy mặt, chỉ có thể cố gắng trấn định, dùng tay trái chỉ vào ngực mình, : "Nhi tử những có khuôn mặt tuấn tú, dáng người cũng thuộc hạng nhất. Mẫu hậu tin cứ sờ sờ thử xem, tuyệt đối vừa rắn chắc vừa cường tráng.”

      Theo như tâm tư của Đỗ Mạn Thanh, gặp phải tình cảnh này, chắc nhất định phẩy tay áo bỏ , nhưng nàng lại có. Ma xui quỷ khiến thế nào, nàng quả thực nâng tay phải lên, dùng ngón tay sờ sờ ngực Mộ Dung Khuê, gật đầu đồng ý : "Quả nhiên rắn chắc."

      Hoàng đế nhi tử chính là tiêu chuẩn của cái gọi là, mặc quần áo thấy gầy, cởi quần áo có thịt đó nha! Đỗ Mạn Thanh lại chọt chọt ngực Mộ Dung Khuê chút, thuận thế nhìn vào trong thùng tắm cái, nhìn thấy bóng mờ, lúc này mới đột nhiên hồi phục lại tinh thần. Giời ạ, mình làm gì thế?

      Khuôn mặt tuấn tú của Mộ Dung Khuê chuyển từ mây hồng sang đỏ sậm, quyết định rất nhanh, tay đưa ra, ôm lấy eo Đỗ Mạn Thanh, hơi dùng lực chút, lập tức kéo Đỗ Mạn Thanh đến gần mép thùng, vừa thào gọi: "Mẫu hậu", vừa ghé môi dán sát vào Đỗ Mạn Thanh.

      Hơi thở nóng rực ập đến, ngay sau đó, đôi môi đỏ mọng bị ngậm chặt. Trái tim thiếu nữ của Đỗ Mạn Thanh nhảy loạn, tâm thần luống cuống, vươn tay muốn đẩy Mộ Dung Khuê, nhưng khi tay duỗi ra, lại vô thức vòng qua lưng Mộ Dung Khuê, môi đỏ mọng khẽ mở, để mặc cho đối phương tiến quân thần tốc.

      "A Thanh!" Mộ Dung Khuê giọng gọi tiếng, tương tư trong thời gian dài lập tức hóa thành hành động, tình cảm cũng khó có thể kiềm chế.

      "A Khuê!" Cái lưỡi thơm tho của Đỗ Mạn Thanh bị Mộ Dung Khuê quấn lấy, mập mờ lên tiếng, hay biết nghênh đón hùa theo Mộ Dung Khuê.

      Mộ Dung Khuê vô cùng ý loạn tình mê, lại bị Đỗ Mạn Thanh ngắt cánh tay chút, nhất thời bị đau, lúc này mới buông Đỗ Mạn Thanh ra, mặt đỏ đậm, thở dốc gọi: "A Thanh."

      Hai gò má Đỗ Mạn Thanh đỏ bừng như say rượu, mị nhãn như tơ, lại nhéo lòng bàn tay mình cái, bấy giờ mới tỉnh lại, mở đôi môi sưng đỏ, : "Lớn mật!"

      Giai nhân trước mặt, luôn mong luôn nhớ, Mộ Dung Khuê sắc đảm bao thiên (1), vươn tay giữ chặt lấy tay Đỗ Mạn Thanh, : "A Thanh, gả cho ta !"

      (1) Sắc đảm bao thiên: Lúc them luyến sắc đẹp, lá gan cũng lớn hơn, dám che cả bầu trời.

      Đây là cầu hôn! Ở trần cầu hôn? Đỗ Mạn Thanh trở tay kịp, nhưng trong lòng lại hiểu, khi thích khách cầm chủy thủ đâm về hướng Mộ Dung Khuê, nàng chút nghĩ ngợi cầm di động ra chắn, ra là lựa chọn giữa xuyên về hay là Mộ Dung Khuê. Cũng tức là, vào thời điểm mấu chốt, nàng theo bản năng buông tha cho cơ hội xuyên về, lựa chọn Mộ Dung Khuê.

      Đỗ Mạn Thanh đáp, tâm tư phập phồng.

      Mộ Dung Khuê luống cuống, lặp lại, : "Mẫu hậu, mẫu hậu, nhi tử có chỗ nào bằng người khác, mẫu hậu chỉ cần ra, nhi tử nhất định cố gắng đạt tới cầu của mẫu hậu.”

      Đỗ Mạn Thanh cắn môi : "A Khuê, ở chỗ của chúng ta là chế độ vợ chồng, cả đời chỉ có thể kết hôn với thê tử, vô luận bệnh tật hay già cả, cũng rời bỏ.”

      Mộ Dung Khuê nghe thấy lời này của Đỗ Mạn Thanh, cảm thấy vui mừng quá đỗi, bật thốt lên: "Có mẫu hậu ở đây, nhi tử làm sao còn có thể nghĩ đến người khác? Nhi tử thủ thân như ngọc đến bây giờ, chỉ vì mình mẫu hậu.”

      Hai má Đỗ Mạn Thanh nóng lên, trái tim cũng nóng bỏng, ánh mắt xẹt qua trước ngực Mộ Dung Khuê, giọng : “Ngươi mau mau mặc quần áo vào , coi chừng bị cảm lạnh." xong lui ra phía sau hai bước, quay đầu chạy vội ra khỏi điện.

      Mộ Dung Khuê nhìn Đỗ Mạn Thanh xa, bước chân dần dần biến mất, đột nhiên ngồi vào trong thùng, cả người chìm vào trong nước rồi nhanh chóng nhô đầu ra, làm làm lại vài lần, mới xác nhận chuyện vừa rồi phải là giấc mơ, Đỗ Mạn Thanh đồng ý gả cho , bỗng chốc ở trong điện hét lớn lên: "Trẫm thành công!"

      Trong khoảnh khắc, Lạc công công cùng Nghiêm Thừa Ân lập tức vào trong điện, cùng mở miệng chúc mừng Mộ Dung Khuê.

      Đỗ Mạn Thanh trở về Khôn Ninh cung, cho cung nữ lui xuống, tự mình đứng trước gương nhìn mình kỹ, tự hỏi hết lần này đến lần khác, nếu còn có cơ hội xuyên về, mình có thể bỏ được Mộ Dung Khuê sao? Đáp án là luyến tiếc. Như vậy, mình đồng ý với , là sai!

      Hôm sau, triều thần dâng sớ, văn chương ồ ạt, đưa ra núi lý do, thỉnh cầu Mộ Dung Khuê lập nữ thần làm Hoàng hậu Đại Chu, làm theo ý trời.

      Mộ Dung Khuê hạ triều, cất tấu chương vào tay áo rồi lập tức gặp Đỗ Mạn Thanh, vừa thấy mặt, định gọi mẫu hậu, rồi lại lập tức rụt lại lời, ôn nhu gọi: "A Thanh!"

      "Hoàng thượng!" Đỗ Mạn Thanh vừa thấy Mộ Dung Khuê, liền nhớ đến bộ dáng trần truồng của hôm qua, khuôn mặt đỏ lên, lại làm bộ như có việc gì, mời Mộ Dung Khuê ngồi xuống.

      Mộ Dung Khuê thấy Đỗ Mạn Thanh có vẻ hơi khách khí, ngược lại cảm thấy quen, : "Mẫu hậu cứ đối xử với nhi tử như trước là được.” Vừa xong, lại chợt nóng vội. Sao lại gọi mẫu hậu rồi, thói quen này khó sửa mà!

      Đỗ Mạn Thanh nở nụ cười, đôi mắt cong cong, : “Gọi lần nữa cho ta nghe chút .”

      Trong lòng Mộ Dung Khuê ngưa ngứa, gọi: "Mẫu hậu, nữ thần, A Thanh, bảo bối!"

      ", , ngắt đầu bỏ đuôi, chỉ cho gọi theo hai cách ở giữa.” Đỗ Mạn Thanh hờn dỗi.

      "A Thanh, đợi sau khi chúng ta thành thân rồi, nàng tiếp tục ở Khôn Ninh cung, hay là muốn đổi cung điện khác? Để ta còn sai người bố trí trước cho tốt.” Ánh mắt Mộ Dung Khuê giảo hoạt, thăm dò hỏi Đỗ Mạn Thanh.

      Đỗ Mạn Thanh đáp: "Cứ ở Khôn Ninh cung là được rồi, dù sao cũng quen. Với cả ở đây cũng gần Dưỡng Tâm điện nữa.”

      "Mẫu hậu đồng ý làm Hoàng hậu của trẫm?” Mộ Dung Khuê thấp thỏm bất an suốt cả đêm, chỉ sợ Đỗ Mạn Thanh đổi ý. Bây giờ được nghe thấy lời của Đỗ Mạn Thanh lần thứ hai, cuối cùng yên tâm, mừng đến biết phải làm sao.

      Đỗ Mạn Thanh hé miệng cười : "Ngốc nghếch!"

      Hai người liếc mắt đưa tình nhìn nhau, Lạc công công đứng bên ngoài bẩm báo: "Hoàng thượng, Khâm thiên giám Giám chính cầu kiến, là hôn kỳ tổng cộng có ba ngày tốt, muốn mời Hoàng thượng chọn ra ngày."

      Ánh mắt Mộ Dung Khuê nỡ rời khỏi Đỗ Mạn Thanh, đáp lại Lạc công công: " cho Khâm thiên giám Giám chính, cứ chọn ra ngày gần nhất, hôn kỳ càng nhanh càng tốt."

      Lạc công công lên tiếng trả lời rồi rời .

      Đỗ Mạn Thanh vừa định , chợt nghe Mộ Dung Khuê mở miệng: "Mẫu hậu cứ yên tâm làm Hoàng hậu, mọi việc đều có nhi tử xử lý!”

      Đỗ Mạn Thanh bất đắc dĩ lắc đầu, trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào.

      Mộ Dung Khuê dán mắt vào Đỗ Mạn Thanh, trong lòng sôi trào: Trẫm quả nhiên là bất phàm mà, nuôi nuôi hồi, liền nuôi mẫu hậu thành hoàng hậu!

      Đại Chu, mùa xuân năm thứ hai của vương triều Khải Nguyên, hoàng đế Mộ Dung Khuê cưới nữ thần Đỗ Mạn Thanh làm Hoàng hậu Đại Chu, thiên hạ cùng nhau ăn mừng vui vẻ.

      Toàn văn hoàn

    4. tuhuvameomun

      tuhuvameomun New Member

      Bài viết:
      21
      Được thích:
      12
      Làm ơn làm tiếp bố y thiên kim ko bạn?

    5. Nhiên Nhiên

      Nhiên Nhiên Well-Known Member

      Bài viết:
      538
      Được thích:
      626
      Ủa, hết rồi à, hơi ngắn nhỉ

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :