1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Xuyên Không] MANH HẬU - CỐNG TRÀ (38C Full) [Đã có ebook]

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 34
      Edit: Diệp Nhược Giai

      "Thái hậu nương nương, đây là Côn Luân tuyết cúc vừa mới được cống lên, nước trà tinh tế ngọt thuần, có thể giúp nhuận phổi đổ mồ hôi hiệu quả nhất, Hoàng thượng bảo lão nô đích thân đưa tới đây hiếu kính Thái hậu nương nương." Lạc công công vừa ra lệnh cho tiểu nội thị đưa hai hộp tuyết cúc cho Diệu Tâm, vừa thưa bẩm.

      Đỗ Mạn Thanh nhìn Lạc công công, có vẻ như là đến đây tìm hiểu động thái của nàng, cũng muốn dâng lên cho Mộ Dung Khuê tin tức tốt, vì thế nàng : "Trở về với Hoàng thượng, bây giờ là mùa thu, khí khô hanh, bảo cũng nên uống nước canh giúp nhuận phổi đổ mồ hôi nhiều chút.”

      Lạc công công nghe vậy, hơi thở phào, lại bẩm: “Tối hôm qua Hoàng thượng ngủ ngon, sáng nay cũng bị nóng trong người, vừa mới hạ triều, vốn dĩ phải đến đây vấn an Thái hậu nương nương, nhưng lại gắng gượng nổi, nên đến Dưỡng Tâm điện nghỉ ngơi trước, chỉ là vẫn còn nhớ tới Thái hậu nương nương, nên mới sai lão nô đưa tuyết cúc lại đây."

      Hoàng đế nhi tử khó chịu? Đỗ Mạn Thanh hơi nhíu mày, hỏi: "Có thỉnh ngự y đến bắt mạch chưa? Ngự y thế nào?”

      Lạc công công : "Chương ngự y đến Dưỡng Tâm điện bắt mạch, là trong lòng nóng nảy, ngủ yên nên mới như thế, còn thảo luận bốc thuốc!”

      Đỗ Mạn Thanh vừa nghe thấy thế, cũng ngồi yên, đứng dậy : "Ta qua nhìn cái!"

      Tốt lắm tốt lắm, Thái hậu nương nương chịu thăm Hoàng thượng, chúng ta cũng cần phải thời thời khắc khắc nhìn cái mặt thối của Hoàng thượng nữa. Lạc công công vui mừng quá đỗi, vội lên trước dẫn đường, dẫn Đỗ Mạn Thanh đến Dưỡng Tâm điện.

      Trong Dưỡng Tâm điện, Chương ngự y cùng đám thái y kê toa thuốc, đưa cho Mộ Dung Khuê nhìn, lại bẩm: “Bây giờ mùa thu, trời khô hanh, Hoàng thượng nên uống canh nhiều chút.”

      Mộ Dung Khuê cũng biết, chẳng qua là mình phiền lòng, ngủ ngonnên mới khó chịu, dù sao cũng tính là sinh bệnh, vì thế gật gật đầu : "Trẫm biết."

      chợt có người vào báo Thái hậu nương nương đến đây, Mộ Dung Khuê hơi lộ ra ý mừng rồi lại che giấu rất nhanh, mở miệng : "Mời mẫu hậu vào!"

      Chương ngự y là thầy thuốc, giỏi nhất là quan sát sắc mặt, chỉ cần liếc mắt cái, hiểu ngay bệnh tình của Mộ Dung Khuê có liên quan tới Thái hậu nương nương, cảm thấy do dự: Diện mạo của Thái hậu nương nương như thiên tiên, cũng khó trách Hoàng thượng có tâm bệnh. Ở bên cạnh nữ thần như vậy, lại phải tôn lên làm mẹ, đương nhiên

      Đợi đến khi Đỗ Mạn Thanh vào, đám người Chương ngự y đều hành lễ tham kiến, miệng thỉnh an Thái hậu nương nương.

      "Mẫu hậu!" Trước mặt mọi người, Mộ Dung Khuê cũng muốn đứng lên hành lễ, lại bị Đỗ Mạn Thanh ngăn lại.

      Đỗ Mạn Thanh thấy Mộ Dung Khuê ngồi tháp, sắc mặt có chút xanh đen, nhìn hơi tiều tụy, cũng cảm thấy đau lòng, hỏi Chương ngự y: "Hoàng thượng bị gì vậy, triệu chứng thế nào?”

      Chương ngự y lần lượt trả lời xong rồi mới dẫn đám thái y lui xuống.

      Lạc công công cũng thức thời, nhanh chóng dẫn đám nội thị lui ra ngoài điện.

      Đỗ Mạn Thanh lên nhìn lỗ tai Mộ Dung Khuê trước, thấy dấu răng tiêu, chỉ có vết hồng mờ nhạt, biết sao, mới thở phào hơi. Thấy Mộ Dung Khuê lời nào, nàng liền : "Chương ngự y chỉ trong lòng Hoàng thượng nóng nảy, lại thiếu nước, chắc do ban đêm ngủ được ngon. Rốt cuộc Hoàng thượng có tâm gì?" Aiz, lớn tuổi rồi mà còn chưa lập gia đình, có khi lại là dương mất cân đối ấy chứ!

      Mộ Dung Khuê hơi khàn giọng : “Nhi tử sao.”

      Đỗ Mạn Thanh thấy mặt Mộ Dung Khuê căng cứng, đành phải ngồi vào bên cạnh , : "Hoàng thượng cưới Hoàng hậu , nếu ta rồi, cũng có Hoàng hậu săn sóc cho ngươi."

      "? Mẫu hậu phải đâu?” Mộ Dung Khuê chợt nhớ tới giấc mơ của mình, quan tâm đến gì khác, nắm chặt lấy tay Đỗ Mạn Thanh, vội vàng : "Mẫu hậu đừng , đừng bỏ lại nhi tử.”

      Đỗ Mạn Thanh thấy Mộ Dung Khuê khẩn trương , nhớ tới khoảng thời gian này ở chung, nhất thời cũng thương cảm, xoay tay lại nắm chặt lấy tay Mộ Dung Khuê, giọng : “Dù sao ta cũng phải là người ở chỗ các ngươi, có lẽ đến ngày nào đó trở lại."

      “Nếu mẫu hậu muốn , đương nhiên có thể ở lại." Mộ Dung Khuê gian nan : “Mẫu hậu coi như là vì nhi tử, ở lại !”

      Đỗ Mạn Thanh im lặng , lúc sau rút tay mình ra, giương mắt cười : "Ngươi dưỡng bệnh cho tốt.” xong cũng quay lưng mất.

      Mộ Dung Khuê thấy Đỗ Mạn Thanh rồi, ngẩn ngơ nửa ngày, đột nhiên hung hăng đấm lên cạnh bàn, đấm xong lại sai người gọi Giải Nguyên Hóa đến yết kiến.

      Chẳng mấy chốc Giải Nguyên Hóa tiến cung, khi nghe được lời của Mộ Dung Khuê, khỏi kinh ngạc há to mồm. Cái gì? Muốn dỡ bỏ từ đường của Đỗ thị?

      Mộ Dung Khuê nhắm mắt, lại mở ra, : “Tuyển chọn ra vị trí khác để xây từ đường. Về phần từ đường ban đầu, ngươi nhanh chóng sai người dỡ bỏ, khôi phục nguyên trạng."

      "Vì sao?"Giải Nguyên Hóa thực hiểu nổi. là Công bộ Thị Lang, lúc trước phụ trách xây dựng từ đường cho Đỗ thị, tiêu phí rất nhiều tâm huyết. Bây giờ tiếng dỡ bỏ, liền muốn dỡ bỏ?

      Mộ Dung Khuê cũng biết, nếu đưa ra lời giải thích, e là Giải Nguyên Hóa chịu dỡ bỏ từ đường. cân nhắc lâu rồi mới : “Nữ thần rơi xuống ở từ đường, trẫm sợ nàng lại bay từ từ đường. Trẫm muốn giữ nàng lại!”

      "Hoàng thượng muốn giữ nữ thần lại, biện pháp tốt nhất chính là cùng nàng sinh con dưỡng cái." Giải Nguyên Hóa trịnh trọng : "Dỡ bỏ từ đường cũng tính là biện pháp tốt. Hơn nữa chuyện này khiến cho người khác đoán già đoán non, nếu ầm ĩ quá lớn, có thể rước lấy bêu danh."

      Mộ Dung Khuê cười khổ : "Trẫm cũng biết dỡ bỏ từ đường là hạ sách. Nhưng hôm qua trẫm nằm mơ, mơ thấy nữ thần ở từ đường bay . dỡ bỏ từ đường, trong lòng trẫm hoảng loạn. Về phần sinh con dưỡng cái, mặc dù trẫm muốn, lại sợ nữ thần muốn."

      Giải Nguyên Hóa thấy Mộ Dung Khuê buồn rầu, cũng được gì nữa, liền đáp ứng dẫn người dỡ bỏ từ đường của Đỗ thị.

      Phía bên kia, mặc dù Đỗ Mạn Thanh xác định được giấc mơ kia của mình có chính xác hay , nhưng cũng chuẩn bị chuyến đến từ đường của Đỗ thị. Chỉ là lúc này Mộ Dung Khuê bị bệnh, nàng thể ngay. Vì thế, nàng dằn lòng nhẫn nại, hàng ngày sai người tìm hiểu bệnh tình của Mộ Dung Khuê.

      Qua mấy ngày, Giải Nguyên Hóa tiến cung bẩm báo với Mộ Dung Khuê, bảo là từ đường của Đỗ thị được dỡ bỏ xong, giờ mời Khâm thiên giám chọn ngày, tuyển địa phương khác để xây dựng từ đường lần nữa.

      Mộ Dung Khuê nghe thấy từ đường được dỡ bỏ, cảm thấy cục nghẹn trong ngực cũng đột nhiên tiêu mất. có từ đường, xem xem nữ thần bay thế nào? Lòng buông lỏng, bệnh cũng tốt hơn, vài ngày sau lại chính thức lên triều.

      Đỗ Mạn Thanh nghe Mộ Dung Khuê hết bệnh rồi, thừa dịp đêm nay ánh trăng khá tốt, sai người bày bàn ăn ở Thưởng Nguyệt đình trong Ngự hoa viên, bày rượu, thức ăn cùng với trà và trái vây, sau đó lại bảo Diệu Tâm mời Mộ Dung Khuê lại đây, cùng nhau ngắm trăng.

      Mộ Dung Khuê nghe thấy Đỗ Mạn Thanh mời mình, hiển nhiên là vui vẻ đến.

      Lần này, Đỗ Mạn Thanh lại là người bảo mọi người lui xuống, tự mình rót rượu đưa cho Mộ Dung Khuê.

      Vì dáng vẻ say rượu hai lần trước của Đỗ Mạn Thanh, Mộ Dung Khuê nào dám để nàng uống nhiều rượu nữa, chỉ cười : “Rượu phẩm của mẫu hậu tốt, đừng nên uống hơn. Mất công náo loạn tốt, nhi tử lại bị thương nữa.”

      Đỗ Mạn Thanh khỏi nở nụ cười, “Lần này ta uống ít chút, bảo đảm say."

      Nàng thế, Mộ Dung Khuê cũng liền nâng chén.

      Giờ phút này, trước có hoa, đầu có ánh trăng, Đỗ Mạn Thanh có chút lưu luyến. Sau khi xuyên đến đây, cẩm y ngọc thực, mỹ nam làm bạn, cần phải lo lắng kiếm sống, chỉ cần gọi câu là có trăm lời vâng dạ, cuộc sống thế này, hồi trước nằm mơ cũng dám nghĩ đến. Nhưng...

      Đỗ Mạn Thanh than tiếng, nâng chén, uống hơi cạn sạch.

      "Mẫu hậu đừng uống, uống nữa coi chừng lại say.” Mộ Dung Khuê vươn tay ra, đoạt lại chén rượu, cho Đỗ Mạn Thanh uống thêm.

      Đỗ Mạn Thanh buông tay, đổi qua chén khác uống trà, nhìn ánh trăng dịu dàng, hỏi Mộ Dung Khuê: "Hoàng nhi, ngươi bao giờ nghe đến từ ‘xuyên qua’ chưa?”

      Ánh mắt Mộ Dung Khuê phức tạp, đáp: “Từng thấy trong sách cổ.” xong, nhắc tới phần viết về thần nữ mà mình từng đọc được.

      Cái gì, thế giới này vậy mà lại có tiền bối xuyên qua? Nhưng vì sao lại để lại chút dấu vết xuyên qua nào cả?

      “Trong phần viết về thần nữ có đề cập đến, nữ thần xuyên qua kia đến từ thời đại nào ?” Đỗ Mạn Thanh hỏi.

      Mộ Dung Khuê thấy vẻ mặt này của Đỗ Mạn Thanh, càng thêm xác nhận nàng chính là nữ thầnxuyên qua được đề cập đến trong phần viết về thần nữ đó. Vì thế : "Cũng thấy nhắc đến là tới từ thời đại nào, chỉ tự nhận là người xuyên qua.”

      Đỗ Mạn Thanh nghĩ nghĩ, hoặc là, vị nữ thần xuyên qua kia cũng giống với mình, chỉ là sinh viên khoa văn, nhiều nhất cũng chỉ biết ngâm vài bài thơ nổi bật, am hiểu chế tạo mấy loại sản phẩm đại này nọ, cho nên mới để lại dấu vết xuyên qua, có thể là như thế.

      "Mẫu hậu cũng là nữ thần xuyên qua sao?" Rốt cuộc Mộ Dung Khuê cũng hỏi ra.

      Đỗ Mạn Thanh cả kinh, "Ngươi, ngươi biết ta phải là mẹ ruột Hiền Đức thái hậu của ngươi?”

      Mộ Dung Khuê gật đầu : “ biết từ sớm.”

      Đỗ Mạn Thanh khỏi bịt mặt, ô ô, hóa ra biết từ sớm rồi, uổng công mình còn phải giả bộ từ mẫu, xấu hổ chết người!

      Đỗ Mạn Thanh bình tĩnh lại, cũng biết có gì để giấu giếm nữa, nhân tiện : "Hoàng nhi, ta đúng là người xuyên qua."

      Mộ Dung Khuê sửa lại cho đúng, : “Nàng có thể gọi ta là A Khuê."

      A Khuê? Tim Đỗ Mạn Thanh nhảy dựng lên, rốt cuộc hiểu vì sao khi mình say rượu lại đánh Mộ Dung Khuê, chừng xem thành tra nam Thạch Quy rồi!

      Đỗ Mạn Thanh gọi tiếng A Khuê, lại cảm thấy dễ gọi, nhất thời cười : "Gọi hoàng nhi quen rồi, bây giờ gọi tên, ngược lại được tự nhiên."

      Mộ Dung Khuê mỉm cười : "Nhi tử cũng vậy, cứ cảm thấy gọi mẫu hậu có kiểu gần gũi khác, giống như là người thân chân chính của mình.”

      Đỗ Mạn Thanh nhìn Mộ Dung Khuê cái sâu, nếu như xuyên trở về, tất nhiên nàng cũng quên hoàng đế nhi tử.

      Mộ Dung Khuê nhìn Đỗ Mạn Thanh, : "Mẫu hậu với nhi tử xem, xuyên qua là chuyện gìxảy ra?" Biết được càng nhiều, càng có thể nghĩ ra biện pháp tốt để ngăn cản nàng xuyên trở về.

      Đỗ Mạn Thanh cười nâng chén, sau khi thả chén xuống mới bắt đầu kể về thời đại của mình, kể về thân thế của mình. Về quá trìnhcầm di động tự chụp, sau đó xuyên qua,cũng bỏ qua đề cập đến.

      Mộ Dung Khuê nghe được bảo vật trong tay Đỗ Mạn Thanh gọi là di động, ở thời đại của các nàng, gần như là mỗi người cái, có thể chụp ảnh, có thể truyền ngàn dặm, video vạn dặm, khỏi mê mẩn.

      Trách được nữ thần lòng muốn xuyên về như thế. Thời đại như vậy, ngay cả trẫm cũng muốn xem chút đây nè! Mộ Dung Khuê nhìn Đỗ Mạn Thanh, nỡ dời mắt.

      Đỗ Mạn Thanh yên lặng chút, đột nhiên đứng lên giang hai tay, : "Hoàng nhi lại đây, để mẫu hậu ôm ngươi cái!" Xuyên qua lần, có gì đâu mà lưu lại ký ức tốt đẹp cho hoàng đế nhi tử chứ?

      Mộ Dung Khuê có chút ngoài ý muốn, mau chóng lấy lại tinh thần, đứng dậy, tiến gần đến Đỗ Mạn Thanh, ngưng mắt nhìn Đỗ Mạn Thanh, bấy giờ mới mãnh liệt nhào vào trong ngực nàng, khàn giọng gọi: "Mẫu hậu!"

      "Nhi tử!" Đỗ Mạn Thanh sờ sờ lỗ tai Mộ Dung Khuê, ghé vào tai : "Nếu có ngày thấy ta nữa, đó là vì ta xuyên về, ngươi cần đau lòng, chỉ cần cưới Hoàng hậu tốt, khai chi tán diệp, sống cho tốt. Ta ở đầu bên kia tất nhiên cũng vui vẻ."

      Mộ Dung Khuê gác đầu lên vai Đỗ Mạn Thanh, hận thể làm cho thời gian ngừng lại vào giờ khắc này, bất chợt hỏi: "Mẫu hậu phải sao?"

      Đỗ Mạn Thanh đáp, chỉ vỗ vỗ lưng Mộ Dung Khuê.

      Chóp mũi Mộ Dung Khuê ngửi thấy hương thơm tỏa ra từ cổ Đỗ Mạn Thanh, có chút đứng núi này trông núi nọ, ngẩng đầu, vươn cánh tay ôm lấy eo Đỗ Mạn Thanh, giọng : “Nếu mẫu hậu phải , mang theo nhi tử cùng luôn !”
      Yên Hoa, Nga Nhi, Sô Cô la Đắng24 others thích bài này.

    2. tuhuvameomun

      tuhuvameomun New Member

      Bài viết:
      21
      Được thích:
      12
      Ủi,thương a Khuê quá
      Diệp Nhược Giai thích bài này.

    3. lunaluna

      lunaluna New Member

      Bài viết:
      9
      Được thích:
      12
      Thanks b rất nhiu
      Diệp Nhược Giai thích bài này.

    4. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      Hay wá...a cho CH ị mới lạ
      Diệp Nhược Giai thích bài này.

    5. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 35
      Edit: Diệp Nhược Giai

      Đỗ Mạn Thanh nghe được lời của Mộ Dung Khuê, khỏi liếc mắt đánh giá cái, ái chà, nam nhân có diện mạo khí chất như hoàng đế nhi tử, nếu xuyên tới đại, thỏa đủ điều kiện của ngôi sao, căn bản cần làm gì hết, chỉ cần ra đầu đường đứng, khẳng định là có rất nhiều kẻ săn sao nghênh đón về làm thần tượng. Đến lúc đó mình coi như là người đại diện cho , cuộc sống cũng cần phải sầu lo nữa.

      Mộ Dung Khuê thấy Đỗ Mạn Thanh có chút đăm chiêu, khỏi hỏi: "Mẫu hậu đồng ý mang nhi tử cùng?”

      Ai da, nghĩ gì vậy? Mình cũng chưa chắc được, vậy mà lại động tâm muốn mang hoàng đế nhi tử cùng ? Đỗ Mạn Thanh lấy lại tinh thần, hỏi Mộ Dung Khuê: “Ngươi bỏ được giang sơn, người thân của ngươi?”

      Mộ Dung Khuê thở dài : “Người thân nhất của nhi tử qua đời. Số còn lại, chỉ đều muốn tính toán làm thông gia với nhi tử, có gì hay để lưu luyến đâu chứ? Về phần giang sơn, nếu như có mẫu hậu ở đây, giang sơn này còn có ý nghĩa gì?”

      “Thình thịch”, trái tim của Đỗ Mạn Thanh nhảy loạn vài cái. Tuy nàng trấn định, nhưng vẫn bị lời thổ lộ của Mộ Dung Khuê làm cho cả kinh. Lúc ấy Thạch Quy chỉ vì con của giám đốc mà ruồng bỏ nàng, Mộ Dung Khuê lại cam nguyện vì nàng mà buông tha cho giang sơn?

      "A Khuê!" Đỗ Mạn Thanh cảm động, vươn tay phủ lên mặt Mộ Dung Khuê, ngón tay lướt qua những đường nét mặt .

      Mộ Dung Khuê lẳng lặng đứng, để mặc cho Đỗ Mạn Thanh vuốt ve.

      Hai người ôm nhau dưới ánh trăng, ánh trăng như nước chiếu vào trong mắt nhau, lộ ra vẻ nhu tình khác.

      Đỗ Mạn Thanh ngâm nga điệu nhạc bên tai Mộ Dung Khuê, ngâm nga xong lại : "Hoàng nhi, để ta dạy ngươi nhảy điệu valse!”

      “Valse gì cơ?” Mộ Dung Khuê cam lòng buông Đỗ Mạn Thanh ra.

      Đỗ Mạn Thanh cười : “Đặt tay lên vai thế này, ôm thắt lưng, địch tiến ta lui, địch lui ta tiến, qua trái qua phải.” xong làm mẫu, lại ngâm nga điệu, để Mộ Dung Khuê bắt chước tiến lùi theo bước chân của nàng.

      Sau hai lần, Mộ Dung Khuê hiểu, đợi đến khi Đỗ Mạn Thanh ngả cả người vào trong khuỷu tay , lần này, vững vàng tiếp được Đỗ Mạn Thanh, dưới ánh trăng cúi đầu nhìn Đỗ Mạn Thanh.

      Thấy đôi mắt Đỗ Mạn Thanh lóng lánh ngậm nước, gò má ửng đỏ, bộ ngực sữa phập phồng, cánh tay Mộ Dung Khuê cũng thắt lại chặt hơn, khàn khàn : "Mẫu hậu đừng , được ?”

      Đỗ Mạn Thanh đứng thẳng lại, nhàng vặn tay Mộ Dung Khuê ra, đột nhiên kiễng chân, môi để sát vào bên môi Mộ Dung Khuê, hung hăng hôn cái rồi nháy mắt xoay người bỏ chạy.

      Mộ Dung Khuê hơi nhếch môi, cảm giác ướt át mềm mại môi vẫn còn, làm sao có thể để cho Đỗ Mạn Thanh chạy trốn? đứng dậy đuổi theo, thấy Đỗ Mạn Thanh dừng lại cách đó vài bước chân, quay đầu : “Đừng đuổi!”

      Mộ Dung Khuê nghe vậy, ngừng chân lại, nhìn Đỗ Mạn Thanh càng chạy càng xa, cảm thấy cực kỳ phiền muộn.

      Đỗ Mạn Thanh trở về Khôn Ninh cung, mở di động, lại thấy chỉ còn ít pin, nhất thời kinh hãi, vội vàng khóa máy. Trong lòng nàng suy nghĩ, thể đợi thêm nữa, nếu đợi thêm, động hết pin.

      Ngày hôm sau, Đỗ Mạn Thanh đến Dưỡng Tâm điện gặp Mộ Dung Khuê, là muốn đến từ đường của Đỗ thị nhìn cái.

      Mộ Dung Khuê nghe vậy, trong lòng hiểu , lại rũ mắt xuống, : “Mẫu hậu đến đó làm gì?”

      Đỗ Mạn Thanh : “Hồi trước ta rơi xuống ở chỗ đó, mấy ngày nay trong lòng bất an, muốn đến đó nhìn cái."

      Mộ Dung Khuê giương mắt : "Mẫu hậu, chỗ kia dỡ bỏ rồi, bàn bạc chuyện xây lại, còn gì để xem.”

      "Cái gì, dỡ bỏ?" Đỗ Mạn Thanh trợn mắt há hốc mồm, lúc lâu mới la lên: “ êm đẹp, sao tự nhiên lại muốn dỡ bỏ?"

      Mộ Dung Khuê : "Trẫm mơ giấc mơ, trong mơ mẫu hậu của trẫm , thích chỗ đó, muốn tìm chỗ khác để làm từ đường cho bà, nên liền ra lệnh cho Giải Thị lang dỡ bỏ."

      Đỗ Mạn Thanh được gì, nhưng làm sao có thể cam lòng? Cuối cùng : “Cho dù dỡ bỏ, ta cũng phải nhìn cái."

      Mộ Dung Khuê thấy Đỗ Mạn Thanh chưa từ bỏ ý định, nhân tiện : “ như vậy, chọn ngày rồi nhi tử cùng với mẫu hậu đến đó chuyến là được!”

      Đỗ Mạn Thanh bất đắc dĩ, chỉ đành phải gật đầu đáp ứng.

      Đợi Đỗ Mạn Thanh khỏi, Mộ Dung Khuê triệu kiến Giải Nguyên Hóa, hỏi: "Từ đường có bị hủy hoàn toàn ?”

      Giải Nguyên Hóa : “Hết sạch hoàn toàn, ngay cả đất đá lung tung cùng với cỏ dại ban đầu, cũng chiếu theo hình dạng trước đó mà rải ra đất.”

      Mộ Dung Khuê gật gật đầu, "Mẫu hậu muốn đến đó nhìn cái, nếu có hỏi vì sao phải dỡ bỏ, ngươi chỉ cần là do trẫm phân phó, người khác biết tình hình gì là được.”

      Giải Nguyên Hóa đáp ứng, sau khi rời khỏi Dưỡng Tâm điện, vội xuất cung mà cầu kiến Mộ Dung Bội.

      Mộ Dung Bội nghe thấy Giải Nguyên Hóa đến đây, liền sai người mau mau mời vào.

      Giải Nguyên Hóa thấy Mộ Dung Bội, : "Hoàng thượng muốn giữ Thái hậu nương nương lại, bảo thần dỡ bỏ từ đường của Đỗ thị. Mà Thái hậu nương nương lại muốn tới từ đường Đỗ thị nhìn cái. Thần cảm thấy, e là sắp có phong ba, ngài nên để ý chút.”

      Mộ Dung Bội vừa nghe, cau chặt mày : “Quả mấy ngày nay Thái hậu nương nương có chút bất thường, dặn dò ta rất nhiều, giống như là căn dặn chuyện hậu .”

      Sắc mặt Giải Nguyên Hóa hơi biến đổi, : “Nếu Thái hậu nương nương vốn có thể nhờ vào từ đường Đỗ thị để bay , lại bởi vì từ đường Đỗ thị dỡ bỏ mà bị giữ lại thế gian này, chỉ sợ muốn giận chó đánh mèo lên người khác."

      Mộ Dung Bội thở dài : "Nhìn thái độ của Hoàng thượng, chỉ sợ là rễ tình ăn sâu, sao có thể chịu thả Thái hậu nương nương ?"

      Giải Nguyên Hóa cũng lắc đầu, lại vài câu với Mộ Dung Bội rồi mới cáo từ xuất cung.

      Lúc Giải Nguyên Hóa xuất cung, lập tức có người lặng lẽ theo , tận cho đến khi bước vào Giải phủ, người nọ mới rẽ qua góc tường, tránh né tai mắt, tiến vào trong Cao Bình vương phủ.

      Mộ Dung Sâm đọc sách trong thư phòng, nghe quản gia bẩm báo, liền : “Cho vào.”

      Chẳng mấy chốc, người theo dõi Giải Nguyên Hóa lúc nãy vào thư phòng gặp Mộ Dung Sâm, bẩm báo tỉ mỉ mấy hành động gần đây của Giải Nguyên Hóa.

      Mộ Dung Sâm có chút khó hiểu, "Giải Nguyên Hóa dẫn người dỡ bỏ từ đường Đỗ thị?”

      Người kia : "Đúng vậy. ngày trước khi dỡ bỏ, vào cung, sau khi dỡ bỏ, lại vào cung."

      Mộ Dung Sâm gật đầu : "Tất nhiên là Hoàng thượng bảo dỡ bỏ. Nhưng, vì sao Hoàng thượng phải làm như thế chứ? Đây chính là từ đường của mẹ ruột .”

      Người kia cũng trăm mối tơ vò thể giải, nghĩ lúc lâu mới : "Hay là việc này có liên quan tới nữ thần?”

      Nhắc đến chuyện này, hai mắt Mộ Dung Sâm ngược lại sáng lên, : “Có lẽ có liên quan đến nữ thần cũng chừng.”

      Người kia liền : “Vậy, thuộc hạ lại cho người theo dõi chặt chẽ Giải Nguyên Hóa? Nếu có chút hành động gì, liền tới bẩm báo Vương gia?"

      Mộ Dung Sâm gật gật đầu : "Phái người theo dõi những người ra vào hoàng cung nữa.”

      Người kia đáp lời, lĩnh phần thưởng rồi mới lui xuống.

      Mộ Dung Sâm thong thả bước lúc lâu, sau đó lập tức sai người mời Lữ Lương đến phủ thương nghị.

      Lữ Lương cũng biết được việc từ đường Đỗ thị bị dỡ bỏ, cũng kinh ngạc khó hiểu, đến khi gặp Mộ Dung Sâm, ông : “Từ đường Đỗ thị là do Hoàng thượng xây nên vì mẹ ruột, mà lúc ấy nữ thần lại rơi xuống từ từ đường Đỗ thị, theo lý mà , Hoàng thượng nên dỡ bỏ từ đường mới đúng. Việc này là kỳ quái."

      Mộ Dung Sâm : "Đúng là rất kỳ quái, cho nên mới phải sai người chú ý chặt chẽ.”

      Lữ Lương đẩy cửa sổ, nhìn ra ngoài, thấy thị vệ đứng rất xa, bấy giờ mới đóng cửa sổ lại, ghé sát vào Mộ Dung Sâm, : "Kim quốc sai người gửi mật thư cho thần, bằng lòng xuất binh trợ giúp cho Vương gia, nhưng biết Vương gia nghĩ thế nào?”

      Mộ Dung Sâm cũng bất ngờ, Kim quốc giao thiệp với Lữ Lương, cũng phải là lần đầu tiên. Chỉ là, quá tin tưởng Kim quốc, vì thế xua tay : "Kim quốc cũng là kẻ lòng muông dạ thú, khi hợp tác, chỉ sợ thể thoát khỏi bọn họ."

      Lữ Lương thấp giọng : "Ngoại trừ cái này, còn cách nào khác.”

      Mộ Dung Sâm hít sâu hơi, : "Nếu có thể dẫn Hoàng thượng xuất cung, lại mượn binh của Kim quốc tới giết, khi đó, đương nhiên bổn vương có thể danh chính ngôn thuận đăng vị. Nữ thần, cũng lập tức thuộc về bổn vương.”

      Lữ Lương suy nghĩ lúc lâu, : "Kim quốc nhánh ám binh giả làm thương gia, náu ở ngoài thành. Nếu mưu tính kỹ càng, có lẽ…”

      Mộ Dung Khuê cũng biết Lữ Lương với Mộ Dung Sâm tung lưới, chỉ chuẩn bị để hộ tống Đỗ Mạn Thanh đến từ đường Đỗ thị chuyến.

      Sáng hôm ấy, Đỗ Mạn Thanh dậy sớm, rửa mặt chải đầu xong xuôi, lệnh cho Ngự thiện phòng đem đồ ăn sáng lên, tùy tiện ăn ít, sau đó súc miệng rửa tay, thay bộ quần áo nàng mặc khi xuyên qua, lại nắm chặt di động, rồi mới cho người mời Mộ Dung Khuê.

      Đỗ Hàm Lan nghe bảo Đỗ Mạn Thanh muốn đến từ đường Đỗ thị, muốn theo cùng, : "Thái hậu nương nương, cho cháu với người ! Để Diệu Tâm ở lại canh giữ cung điện là được.”

      Đỗ Mạn Thanh cười : " cần, có Hoàng thượng cùng với ta, mấy người theo hiển nhiên cũng là người của Hoàng thượng, các ngươi ở lại đây hết .” Nàng xong, chỉnh chỉnh áo cho Đỗ Hàm Lan, căn dặn: “Chăm sóc mình cho tốt, cũng phải chăm sóc cho cha mẹ ngươi nữa.”

      Đỗ Hàm Lan nghe thấy Đỗ Mạn Thanh câu đầu đuôi như thế, đầu óc mờ mịt, "Thái hậu nương nương, ai mà biết, còn tưởng rằng người vừa chuyến này, trở về nữa!” Nàng xong, khỏi tự tát miệng mình cái, : " sai rồi, nên đánh!"

      Đỗ Mạn Thanh kéo tay nàng, cười : " việc gì phải kiêng kỵ!"

      Lúc chuyện, Mộ Dung Khuê sai người tới truyền lời, chuẩn bị thỏa đáng, có thể xuất phát.

      Chẳng bao lâu sau, long xa xuất cung. Vừa ra khỏi cửa cung, liền thấy Mộ Dung Sâm giục ngựa tới, xuống ngựa ngoài cửa cung, lại gần bái kiến Mộ Dung Khuê, : "Hoàng thượng xuất cung, sao hộ vệ lại chỉ ít thế này?”

      Mộ Dung Khuê chỉ chỉ Thạch Cố Hành cùng Nghiêm Thừa Ân đằng sau long xa, : "Có hai vị ái khanh bảo vệ cho rồi!”

      Có Thạch Cố Hành ở đó, chỉ sợ binh lính Kim quốc thể xuống tay. Tâm tư Mộ Dung Sâm vừa động, miệng : “Ta vừa khéo nhàn rỗi, cũng muốn giữ chức hộ vệ lần, hộ tống Hoàng thượng ra ngoài!”

      Mộ Dung Khuê từ chối cho ý kiến, buông màn xe, bảo người ta tiếp tục tiến lên.

      Mộ Dung Sâm lập tức giục ngựa, sóng vai cùng với Thạch Cố Hành, hỏi: "Hoàng thượng định du ngoạn ở đâu thế?”

      Thạch Cố Hành đáp lời: “Chỉ phụng hoàng mệnh theo hộ vệ, cũng dám hỏi thăm xem thánh giá muốn đến đâu.”

      Mộ Dung Sâm thầm hừ lạnh, kẻ vũ phu, mà cũng bày đặt văn vẻ, đúng là khiến người khác phải cười rụng răng.

      Nghiêm Thừa Ân thấy Mộ Dung Sâm đụng phải cây đinh mềm 软钉子ở chỗ Thạch Cố Hành, thầm sung sướng, nhưng chỉ chốc lát sau lại cảnh giác. Hoàng thượng vừa mới ra khỏi cửa cung, sao tới nơi rồi? Chẳng lẽ sáng sớm phái người đến theo dõi những người ra vào cửa cung?

      Đỗ Mạn Thanh ngồi trong xe ngựa, hơi căng thẳng. Từ đường Đỗ thị bị dỡ bỏ, cho dù mình đến nơi ban đầu, liệu có còn xuyên về được ?

      Nàng đưa tay sờ sờ gương đồng cao thước rưỡi trong xe ngựa, hơi thẫn thờ. Đến lúc đó, lỡ như dựng gương đồng ở chỗ cũ, nhìn gương tự chụp, nhưng vẫn thể xuyên về, vậy phải làm như thế nào?

      Mộ Dung Khuê ngồi trong xe ngựa, cũng rất ung dung. Mẫu hậu, từ đường Đỗ thị dỡ bỏ, chỗ kia sớm còn bộ dáng như người từng thấy nữa. Hơn nữa bây giờ nơi mà trẫm chuẩn bị mang nàng đến xem, cũng phải là chốn cũ, mà là đồi núi cách nơi đó xa, trẫm tin nàng còn có thể xuyên về được? Dù sao, đến lúc đó trẫm cứ nhìn chặt chẽ gắt gao, chỉ cần có chỗ đúng, trẫm lập tức kéo lấy nàng. Hoặc là, trẫm giữ nàng lại, hoặc là, nàng đồng thời mang trẫm theo!
      Yên Hoa, Nga Nhi, Sô Cô la Đắng23 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :