123123123


  1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Xuyên Không] MANH HẬU - CỐNG TRÀ (38C Full) [Đã có ebook]

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. pink_lee

      pink_lee Well-Known Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      2,405
      Chương 23.

      “Ý của Hoàng thượng là, dù nàng ta phải Hiền Đức thái hậu, nhưng bỗng nhiên từ trời rơi xuống, cũng phải do có người cố ý sắp đặt?” Thực ra Nghiêm Thừa Ân cũng nghi ngờ thân phận của Đỗ Mạn Thanh, nghe Mộ Dung Khuê đương nhiên phải hỏi kỹ.

      Mộ Dung Khuê nhìn Nghiêm Thừa Ân rồi :” Cảnh tượng lúc nàng rơi xuống, ái khanh cũng thấy tận mắt. Trẫm là Hoàng đế, là con của trời, nhưng những chuyện kỳ lạ như vậy cũng phải cho người tra kỹ, đến khi xác định phải do người khác bày trò mới thôi. Lúc đó nàng cũng tự nhận là mẫu hậu của trẫm, là do trẫm tự thừa nhận nàng chính là mẫu hậu của trẫm nên nàng mới mơ màng đồng ý. Nàng cũng , lúc nàng rơi xuống trí nhớ bị mất , chỉ còn chút ký ức. Lại xem hành động, lời của nàng rất khác với nữ nhân thời nay. Có thể , Nam Chu quốc chúng ta thể nào có được mỹ nhân như vậy. Do vậy, trẫm cho rằng nàng chính là nữ thần xuyên qua như sách cổ ghi lại.”

      Mộ Dung Khuê xong, đưa quyển thẻ tre bàn cho Nghiêm Thừa Ân.

      Cuốn sách cổ này được cất ở nơi bí mật trong ngự thư phòng, chỉ có hoàng đế mới được đọc.

      Nghiêm Thừa Ân cũng là lần đầu tiên được nhìn thấy quyển sách cổ như vậy. mở ra phần về nữ thần, chỉ nhìn trang đầu tiên ngây ngẩn cả người.

      Trong sách cổ ghi lại chuyện phát sinh 800 năm trước , năm Đại Hạ, Hạ đế ở từ đường lễ thần, đột nhiên nữ thần từ trời rơi vào tay Hạ đế. Hạ Đế đưa nữ thần về cung lập nàng làm Hoàng hậu. Nữ thần tự bị mất trí nhớ, nhưng lại có những ý tưởng kỳ lạ làm cho Đại Hạ ngày càng cường thịnh, nhờ đó mà uy danh của Hạ Đế cũng danh chấn tứ phương. Lúc nữ thần lâm chung với nhi tử, nàng thuộc về nơi này, nàng đến từ thời đại và sau này còn có những người khác xuyên qua như nàng.

      Nghiêm Thừa Ân nhìn quá trình rơi xuống của nữ thần được ghi trong sách cổ giống hệt với Đỗ Mạn Thanh, càng đọc càng kinh ngạc.

      Mộ Dung Khuê đứng bên cạnh :” Cuốn sách cổ này là lúc Thái Tổ có được thiên hạ tìm được, nó luôn luôn được cất giữ trong mật thất. Năm ngoái trẫm đăng cơ lúc kiểm sách ghi chép có mở ra nhưng chưa đọc kỹ cất . Gần đây nhớ lại nó mới lấy ra đọc thấy phần ghi chép về nữ thần trong đó.”

      Nghiêm Thừa Ân nghĩ thầm, có khi nào có người cố ý tạo ra quyển sách này rồi sau đó mưu cho nữ thần xuất ?

      Mộ Dung Khuê nhìn thấu ý nghĩ của Nghiêm Thừa Ân, lắc đầu :” phải có người bày trò.”

      Nghiêm Thừa Ân lại nhìn kỹ quyển sách thêm lần nữa, đóng sách lại suy nghĩ hồi lâu.

      Mộ Dung Khuê bước ra, lúc sau mới :” Nàng còn có bảo vật, nó phải vàng hay ngọc, vừa chớp lên cái đem dung mạo của trẫm thu vào trong.”

      đến bảo vật của Đỗ Mạn Thanh, Nghiêm Thừa Ân cũng phải thừa nhận vật đó phải tầm thường. luôn suy đoán thân phận của Đỗ Mạn Thanh, trong lòng cũng có chín phần tin tưởng nàng là nữ thần:” Chỉ là tứ đại gia tộc muốn chứng minh nàng phải là Thái hậu nương nương, Hoàng thượng có biện pháp gì chưa?”

      Mộ Dung Khuê :” Trẫm cũng muốn mượn tay tứ đại gia tộc để triều thần biết đươc nàng phải là mẫu thân của Trẫm. Đồng thời, phải để cho triều thần biết dù nàng phải là mẫu thân của trẫm nhưng nàng chính là nữ thần ông trời ban cho trẫm, là nữ thần do mẫu thân của trẫm phái tới để bảo hộ ta.”

      Nghiêm Thừa Ân nghe biện pháp của Mộ Dung Khuê, chính là muốn mượn tay người khác để cho triều thần thừa nhận Đỗ Mạn Thanh là nữ thần do Đỗ thị phái tới bảo hộ Mộ Dung Khuê. cảm thấy có chút khó khăn, suy nghĩ chút rồi :” Thời gian quá ngắn, chỉ sợ an bài chu toàn lại phá hỏng đại .”

      Mộ Dung Khuê :” Cũng cần quá kỹ càng, chỉ ngồi đợi lúc tứ đại gia tộc vạch trần thân phận của mẫu hậu chúng ta hành động, hướng mọi người về câu chuyện khác là được.”

      Nghiêm Thừa Ân lại suy nghĩ hồi, gật đầu :” Mặc dù như vậy, nhưng trước đó Hoàng thượng phải bàn bạc với Thái hậu nương nương , nghe xem Thái hậu nương nương có ý kiến gì mới được.”

      Hai người chuyện, Mộ Dung Khuê lại lo lắng Đỗ Mạn Thanh bị Lữ thái phi quấy rầy nên gọi người vào hỏi tình hình.

      có nội thị từ Khôn Ninh cung qua bẩm báo, nhưng vẫn chờ ngoài điện, vừa biết Mộ Dung Khuê cho truyền liền vội vàng vào.

      Mộ Dung Khuê vừa nghe Lữ thái phi bất tỉnh, kinh ngạc hỏi:” xảy ra chuyện gì?”

      Nội thị vừa hưng phấn vừa kích động, lại phải kiềm chế phần kích động kia nên khi chuyện, giọng the thé hơn rất nhiều:” Lữ thái phi vô lễ nên Thái Hậu nương nương lấy bảo vật thu mất hồn của Thái phi, thu xong Thái phi bất tỉnh.”

      Đến khi nội thị báo xong mọi chuyện, Mộ Dung Khuê và Nghiêm Thừa Ân nhìn nhau cười, quả nhiên là nữ thần, vừa ra tay giống người thường, chỉ vậy dọa Lữ thái phi kiêu ngạo xưa nay thành hôn mê.

      Nội thị lui ra đúng lúc Lạc công công quay về:” Nô tài gọi Cao Bằng vương tiến cung, vừa mới vào cung thấy cung nữ mang Thái Phi ra từ Khôn Ninh cung, Cao Bằng vương đưa Lữ Thái phi về phủ.”

      Mộ Dung Khuê :” Mang về là tốt rồi.” xong rồi muốn qua nhìn Đỗ Mạn Thanh.

      Nghiêm Thừa Ân cũng biết Mộ Dung Khuê muốn an ủi Đỗ Mạn Thanh nên vội vàng cáo lui.

      Mộ Dung Khuê giữ Nghiêm Thừa Ân lại, nghiêm túc :” Ái khanh, mấy ngày nay Hoàng tỷ luôn ăn bánh chẻo nên mới bị bệnh, nguyên nhân của chuyện này chính là do ngươi. Vì vậy ngươi nên thăm hoàng tỷ mới phải.”

      Nghiêm Thừa Ân có chút khó xử, lẩm bẩm :” Hậu cung chính là cấm địa, sao thần dám lung tung?”

      Mộ Dung Khuê phất tay gọi nội thị :” Đưa Nghiêm đại nhân đến Noãn Nguyệt các.”

      Nghiêm Thừa Ân nghe vậy đành phải :” Thần tuân chỉ.”

      Nhìn Nghiêm Thừa Ân theo nội thị ra ngoài, lúc này Mộ Dung Khuê mới ra khỏi điện đến Khôn Ninh cung.

      Trong Khôn Ninh cung, Mộ Dung Phỉ im lặng nhìn bảo vật trước ngực Đỗ Mạn Thanh, thầm tính toán xem bên trong bảo vật thu được bao nhiên hồn.

      Đỗ Hàm Lan bưng chén trà sữa trân châu ướp lạnh đưa cho Đỗ Mạn Thanh:” Thái hậu nương nương uống chén cho hạ hỏa.”

      Đỗ Mạn Thanh thấy Mộ Dung Phỉ tò mò, liền Đỗ Hàm Lan:” Lấy cho Văn Hoa công chúa chén!”

      Mộ Dung Phỉ vội tạ ơn, cười :” Đồ Thái hậu nương nương tự làm ra đúng là đồ tốt.”

      Đỗ Mạn Thanh :” Chỉ nhớ mang máng từ trước từng uống, nên mới cho người làm thử, làm xong cũng có mấy phần giống. Nhưng loại nước này, cũng chỉ vì ta uống quen thôi chứ chưa chắc hợp khẩu vị của các ngươi.”

      Mộ Dung Phỉ :” Phải thử chút mới biết có hợp khẩu vị hay .”

      Đỗ Mạn Thanh cười :” Đừng giống như trưởng công chúa, ràng là ăn được còn cố, cuối cùng lại thành bệnh.”

      Đúng lúc cung nữ bưng trà sũa trân châu lên, Mộ Dung Phỉ uống ngụm, quả nhiên hợp rồi để lại chén, cười :” Chỉ trách ta có phúc hưởng đồ tốt.”

      cười có người báo Mộ Dung Khuê tới, Đỗ Mạn Thanh liền cho người mời vào.

      Mộ Dung Khuê vào điện còn muốn hỏi chuyện hồi nãy lần, Diệu Tâm vội vàng bẩm lại, cười :” Thái hậu nương nương Lữ thái phi chỉ là cọp giấy, chịu nổi đòn.”

      Mộ Dung Khuê nghe xong cười ha ha.

      Mộ Dung Phỉ thức thời, thấy Mộ Dung Khuê giống như muốn chuyện riêng với Đỗ Mạn Thanh, liền đứng dậy cáo từ.

      Mộ Dung Phỉ vừa khỏi, Mộ Dung Khuê liền cho nôi thị và cung nữ lui ra rồi mới hỏi Đỗ Mạn Thanh:” Mẫu hậu có bị dọa ?”

      Đỗ Mạn Thanh lại cười :” Chỉ có Lữ thái phi bị dọa, ta sao.”

      Mộ Dung Khuê thấy Đỗ Mạn Thanh cười lên vô cùng xinh đẹp, tựa như muốn làm mù mắt người đối diện, cố gắng đưa ánh mắt nhìn qua nơi khác rồi mới :” Mẫu hậu thu hồn của Lữ thái phi sao?”

      Đỗ Mạn Thanh thấy Mộ Dung Khuê hơi lạ, cho là cũng sợ bị bắt hồn liền lấy điện thoại ra rồi giải thích:” Thứ này chỉ là chụp hình, giống như các ngươi vẽ tranh thôi chứ phải thu hồn gỉ đâu. Ta chỉ lấy ra hù dọa Lữ thái phi thôi.”

      Mộ Dung Khuê :” Nhi tử biết mẫu hậu hại nhi tử.”

      Đỗ Mạn Thanh cười :” Thấy dáng vẻ mê man của ngươi ta còn tưởng ngươi sợ cái này.”

      Mộ Dung Khuê thốt lên:” Nhi tử là vì mẫu hậu nên mới mê man.”

      Mộ Dung Khuê vừa xong, trong điện yên lặng đến mức có thể nghe được thanh cây kim rơi xuống đất.

      Đỗ Mạn Thanh:” Thôi xong, hoàng đế nhi tử bắt đầu đùa giỡn. Tình trạng luyến mẫu của lại thăng cấp rồi.

      Mộ Dung Khuê:” Mẫu hậu, mẫu hậu, người có hiểu tâm ý của nhi tử ?

    2. tuhuvameomun

      tuhuvameomun New Member

      Bài viết:
      21
      Được thích:
      12
      Khổ, ấy cứ điều mẫu hậu,hai điều mẫu hậu mà thổ lộ bao h mới thành công cho đc
      pink_lee thích bài này.

    3. Nhiên Nhiên

      Nhiên Nhiên Well-Known Member

      Bài viết:
      538
      Được thích:
      626
      phải em em vào mới thổ lộ được chứ
      pink_lee thích bài này.

    4. Aliren

      Aliren Active Member

      Bài viết:
      100
      Được thích:
      81
      truyện hay, quá hạnh phúc. Mong chờ chương mới. Lalala
      pink_lee thích bài này.

    5. pink_lee

      pink_lee Well-Known Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      2,405
      Chương 24.

      Trong Noãn Nguyệt Các, Thải Châu vừa nghe được Nghiêm Thừa Ân đến vội vàng chạy vào bẩm báo Mộ Dung Bội:” Công chúa, Nghiêm bánh chẻo đến rồi.” xong rồi mới biết mình lỡ lời, vội che miệng rồi sửa lại:” Nghiêm đại nhân đến.”

      Vì gần đây ngày nào Nghiêm Thừa Ân cũng đưa bánh chẻo đến Noãn Nguyệt Các nên các cung nữ mới lén đặt cho biệt hiệu, gọi là “Nghiêm bánh chẻo.”

      Hôm nay bụng Mộ Dung Bội khỏe nên mới hung hăng :”Đều là do Nghiêm bánh chẻo làm hại.” Vừa nghe xong Thải Châu báo Nghiêm bánh chẻo đến, vội vàng :” lại đem bánh chẻo đến sao? với , bản công chúa ăn được nữa.”

      Thải Châu vội :” Hôm nay Nghiêm đại nhân mang bánh chẻo tới, đại nhân nghe công chúa bị bệnh nên mới đến thăm.”

      Mộ Dung Bội vừa nghe Nghiêm Thừa Ân tới thăm bệnh bỗng vui vẻ hẳn lên, cúi đầu nhìn y phục mặc người thầm cần phải thay, rồi lại nghĩ , mình bị bệnh, nếu mặc quá tươi sáng làm sao cho Nghiêm Thừa Ân đau lòng được?

      Thải Châu biết tâm trong lòng Mộ Dung Bội, nhìn lại y phục của Mộ Dung Bội rồi :” Hôm nay công chúa mặc y phục có chút đơn giản nhưng nhìn rất dịu dàng, càng làm người khác thích.”

      Mộ Dung Bội giọng :” Lắm lời!” miệng quát vậy nhưng vẻ mặt lại rất vui vẻ.

      Thải Châu cười hì hì, ghé sát vào tai Mộ Dung Bội :” Nghe công chúa khỏe Nghiêm đại nhân vội vàng đến thăm, chắc chắn là ngài ấy cố tình. Công chúa nên…”

      Mộ Dung Bội đẩy Thải Châu:” bậy bạ gì đấy? Còn đem người mời vào?”

      Lúc này Thải Châu mới vui vẻ ra ngoài mời Nghiêm Thừa Ân vào Noãn Nguyệt Các.

      Nghiêm Thừa Ân vào thấy Mộ Dung Bội ngồi dựa vào ghế, sắc mặt tiều tụy còn dáng vẻ phách lối thường ngày, trong lòng bỗng cảm thấy khác lạ, bước lên phía trước hành lễ:”Gặp qua trưởng công chúa!”

      “Miễn lễ, ngồi !” Mộ Dung Bội thấy ánh mắt Nghiêm Thừa Ân nhìn mình có chút thương xót, khỏi mừng thầm, quả nhiên nam nhân đều thích Tiểu Bạch Hoa nha!

      Thải Châu dâng trà lên rồi lại yên lặng lui ra ngoài.

      Nghiêm Thừa Ân liền bắt đầu hỏi thăm bệnh tình của Mộ Dung Bội:” Ngự y như thế nào, uống thuốc rồi có thấy đỡ chút nào ?”

      Mộ Dung Bội nhất nhất trả lời, giọng :” Chỉ trách ta quá tham ăn.”

      Nghiêm Thừa Ân trầm giọng :” , tất cả là lỗi của thần! Vì thần làm bánh chẻo quá ngon nên công chúa mới ngừng ăn được.”

      “A!” Mộ Dung Bội ngạc nhiên, rồi bỗng che miệng cười lớn, run rẩy hết cả người.

      Nghiêm Thừa Ân thấy Mộ Dung Bội cười, vẻ mặt cũng thoải mái hơn rồi cười :” Công chúa cười chút, khi đó dạ dày được thông khí mới nhanh khỏe lại.”

      Mộ Dung Bội cười xong, quả nhiên thấy thoải mái hơn hẳn:” Ngươi hiểu biết là nhiều.”

      Nghiêm Thừa Ân đáp:” phải, vì thần chính là tài tử nên mới biết nhiều.”

      “Ha ha…” Mộ Dung Bội lại nhịn được cười, nhìn Nghiêm Thừa Ân :” Đúng là khoe khoang!”

      Nghiêm Thừa Ân thấy Mộ Dung Bội vui vẻ, còn thấy vẻ mệt mỏi mới yên lòng.

      Mộ Dung Bội khó khăn lắm mới dừng cười được, vội vàng gọi Thải Châu vào:” Đưa nước ngâm trà lên!”

      Thải Châu rất nhanh đem nước ngâm trà vào cho Mộ Dung Bội.

      Mộ Dung Bội uống nửa chén trà rồi mới với Nghiêm Thừa Ân:” Bánh chẻo rất ngon, nhưng ta muốn ăn nữa.”
      Nghiêm Thừa Ân thuận miệng :” Vậy thần học làm món điểm tâm khác?”

      lời vừa ra làm suýt nữa cắn phải đầu lưỡi, ngờ lại tự biến bản thân thành đầu bếp,công chúa thích ăn lập tức học làm món điểm tâm khác.

      Mộ Dung Bội vừa nghe xong, đột nhiên có cảm giác thấy ánh bình minh trong làn sương mù, trái tim đập loạn xạ, rồi :” Chỉ làm cho mình ta ăn!”
      nơi khác, sau khi Mộ Dung Khuê “bày tỏ” tấm lòng xong, chỉ cảm thấy trống ngực đập liên hồi, hai mắt dám nhìn Đỗ Mạn Thanh, giọng hỏi:” Mẫu hậu còn nhớ Mộc thị ?”
      Trong lòng Đỗ Mạn Thanh cũng hoang mang rối loạn, nghe Mộ Dung Khuê hỏi liền lắc đầu :” nhớ .”
      Mộ Dung Khuê ngước mắt :” Mộc thị là khuê mật của mẫu hậu,lúc chưa xuất giá hai người thường gặp nhau học thêu thùa may vá, Mộc thị có bức tranh thêu mẫu hậu. Trong bức tranh thêu có người giống hệt mẫu hậu, nhưng thần thái lại khác nhau. Lữ Lương có được bức tranh thêu của Mộc thị, cho rằng mẫu hậu phải là mẹ đẻ của trẫm, nên lập mưu vạch trần thân phận của mẫu hậu.”

      Đỗ Mạn Thanh nghe xong kinh sợ, tự chủ mà giải thích:” Ta ở trời mấy năm nên còn trần khí, thần thái giống với ngày trước có gì kì lạ? Lữ Lương đúng là to gan!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :