1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Xuyên Không] MANH HẬU - CỐNG TRÀ (38C Full) [Đã có ebook]

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. pink_lee

      pink_lee Well-Known Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      2,405
      Chương 20.

      Ăn điểm tâm, uống trà xong, Mộ Dung Khuê và Đỗ Mạn Thanh bắt đầu về chuyện của Mộ Dung Bội, “Hoàng tỷ gần đây quá nhàn nhã, mỗi ngày đều chạy tới Khôn Ninh cung ngồi mãi chịu , biết có làm phiền mẫu hậu ?”

      Đỗ Mạn Thanh cười :” A Bội vì nhìn thấy Hàm Lan học nhảy mà dáng người yểu điệu hơn nhiều, nên mới thường xuyên đến để học theo mà thôi!” xong, lại nghĩ đến chuyện Mộ Dung Bội có tình ý với Nghiêm Thừa Ân thêm:” Tuổi A Bội còn , Hoàng thượng cũng nên giúp tuyển phò mã thôi.”

      Mộ Dung Khuê nghe xong :” Ngày trước cũng muốn giúp hoàng tỷ tuyển phò mã nhưng hoàng tỷ lại từ chối, còn muốn cùng trẫm giữ đạo hiếu, vì vậy mới đề cập đến nữa.”

      Đỗ Mạn Thanh :” Người Hoàng nhi tuyển có lẽ nàng thích, nếu đúng người nàng thích làm sao nàng lại từ chối?”

      Bây giờ Mộ Dung Khuê mới hiểu ra vội :” Cũng đúng, biết người trong lòng hoàng tỷ là ai?”

      Đỗ Mạn Thanh cũng muốn giấu diếm, nên luôn tâm trong lòng Mộ Dung Bội:” Hoàng nhi thăm dò Nghiêm Thừa Ân chút, nếu có ý chuyện này cũng dễ làm, nếu có ý thôi, đành tìm cho A Bội mối nhân duyên khác.”

      Mẫu tử hai người mình ngồi trong điện chuyện, thấy thời gian muộn Mộ Dung Khuê mới lưu luyến cáo từ trở về Dưỡng Tâm điện.

      Bầu trời ánh trăng sáng rọi, ngoài vườn có tiếng côn trùng kêu, ngự trù chuyên làm điểm tâm Lưu tổng quản trong mộng đẹp đột nhiên bị tiếng gõ cửa làm giật mình tỉnh giấc, bực bội quát:” Ai đó? biết bây giờ là giờ nào hay sao còn gõ cửa?”

      Nội thị bên ngoài đáp:” Hoàng thượng cho truyền Lưu tổng quản tấn kiến!”

      Hoàng thượng triệu kiến! Lưu tổng quản bị dọa toát mồ hôi, vôi vàng đứng dậy khoác áo ra mở cửa:” Tới ngay, tới ngay!”

      Nội thị thúc giục:” Nhanh lên chút, Hoàng thượng chờ gặp ngươi đây!”

      Đợi Lưu tổng quản thu thập xong, theo nội thị đến Dưỡng Tâm điện bị Lạc công công chặn lại.

      Lạc công công cho nội thị lui ra, chính với Lưu tổng quản:” Nửa đêm cho truyền ngươi qua phải cho ngươi làm điểm tâm, mà là cho ngươi đến chỉ hoàng thượng làm điểm tâm. Tí nữa vào gặp hoàng thượng cần nhiều, phải cố gắng mà làm việc.”

      Lưu tổng quản há hốc mồm, Hoàng thượng muốn học làm điểm tâm? nghe lầm chứ?

      Lạc công công vỗ vào mặt Lưu tổng quản, giọng :” Đóng miệng của ngươi lại, nên cứ hơi tí là làm ra vẻ mặt kinh ngạc thế kia.”

      Lưu tổng quản cũng biết mình sơ suất, hít sâu hơi hỏi:” Hoàng thượng sao lại muốn học cái này?”

      Lạc công công lạnh lùng :” Xem, chỉ biết ngươi lắm miệng nên mới dặn ngươi nên hỏi nhiều, vậy ngươi lại cố ý hỏi.”

      Lưu tổng quản vội vàng cười :” hỏi, hỏi.”

      Lúc này Lạc công công mới hừ tiếng :” Mau vào !”

      Trong Dưỡng Tâm điện cũng có ngự thiện phòng, chỉ là có ngự trù chuyên làm điểm tâm mà thôi. Lưu tổng quản vừa vào điện có người dẫn đến ngự thiện phòng gặp Mộ Dung Khuê.

      Mộ Dung Khuê nghiên cứu đồ dùng trong ngự thiện phòng, thấy Lưu tổng quản đến, đợi hành lễ xong mới :” Lưu tổng quản, có loại điểm tâm nào có thể học xong trong 3 ngày mà lại ăn ngon?”

      Hơn nửa canh giờ, Lưu tổng quản mới trong tình trạng kiệt sức rời khỏi Dưỡng Tâm điện, lê chân bước về phòng ngủ, trong lòng chỉ biết than thở:” Hoàng thượng muốn học làm điểm tâm, lại còn muốn trong 3 ngày học xong, chuyện này đúng là muốn lấy cái mạng già của ta a!”

      Lưu tổng quản rồi, Mộ Dung Khuê chỉ biết lắc đầu trừng mắt nhìn đống lộn xộn trong ngự thiện phòng, lúc sau mới rời cho người lấy nước tắm rửa thay y phục rồi mới ngủ.

      Ngày hôm sau lúc hạ triều, Mộ Dung Khuê giữ Nghiêm Thừa Ân và Thạch Cố Hành ở lại, nghiêm túc :” Trẫm có chuyện muốn thương lượng với các ngươi.”

      Lúc sau Nghiêm Thừa Ân và Thạch Cố Hành mới theo Mộ Dung Khuê vào ngự trù phòng trong Dưỡng Tâm điện, hai người bị ép cùng học làm điểm tâm với .

      Vẻ mặt Mộ Dung Khuê rất chính nghĩa mà :” Hai ái khanh học làm mấy món điểm tâm, đến lúc sinh nhật mấy trưởng bối cũng cần đau đầu, chỉ cần xuống bếp làm điểm tâm hiếu kính, chắc chắc so với những vật quý trọng khác càng làm họ vui hơn.”

      Nghiêm Thừa Ân và Thạch Cố Hành nghẹn họng, trong lòng thầm oán lại dám ra.

      “Bắt đầu nhào bột !” trước tiên Mộ Dung Khuê lấy bột ra làm mẫu cho hai người.

      Nghiêm Thừa Ân và Thạch Cố Hành cảm thấy Mộ Dung Khuê kỳ lạ, nhưng cũng dám từ chối , thể làm gì khác đành xắn tay áo, nhào bột theo .

      Lưu tổng quản thấy tăng thêm hai người, nhìn hai người nhào bột xong, nhịn được mới :” Nghiêm đại nhân lực yếu lại khéo tay, học làm vằn thắn là tốt nhất. Thạch đại nhân lực mạnh tốt nhất là học làm mì sợi.”

      Tối qua Mộ Dung Khuê nhào bột xong bột lại thành hình, cũng cảm thấy làm điểm tâm dễ dàng, mới hỏi:” Lưu tổng quản xem, trẫm làm điểm tâm nào hợp?”

      Lưu tổng quản đành phải , đau khổ :” Hoàng thượng thích hợp học làm điểm tâm, nếu muốn học cũng chỉ học làm bánh. Làm bánh là dễ nhất rồi.”

      Mộ Dung Khuê im lặng, lúc sau vẫn quyết định nghe theo ý Lưu tổng quản, đổi qua học làm bánh.

      thể , Lưu tổng quản này tuy rằng hay nịnh nọt, thích nhiều nhưng dạy đồ đệ lại rất khéo tay, biết họ giỏi chỗ nào mà dạy. Chỉ mới qua 3 ngày, Mộ Dung Khuê cũng có thể miễn cưỡng làm được bánh ngọt, Nghiêm Thừa Ân cũng có thể coi là làm xong món vằn thắn, ngoài ý muốn là Thạch Cố Hành rất nhanh có thể kéo được sợi mì.

      Chuyện Mộ Dung Khuê gọi Nghiêm Thừa Ân và Thạch Cố Hành học làm điểm tâm, có thể giấu được người khác nhưng thể giấu Mộ Dung Bội.

      Mộ Dung Bội chờ đến lúc nghe Mộ Dung Khuê giữ Nghiêm Thừa Ân và Thạch Cố Hành ở lại Dưỡng Tâm điện bàn chính , liền nhanh dẫn theo Thải Châu bắt quả tang.

      Lạc công công thấy Mộ Dung Bội tới chưa kịp bẩm báo, Mộ Dung Bội xông vào điện rồi chạy ào vào ngự thiện phòng.

      Mộ Dung Bội bước vào ngự thiện phòng, nhìn thấy ngự thiện phòng lộn xộn, khắp nơi là đồ vật bày la liệt, khỏi kêu to tiếng.

      Mộ Dung Khuê nghe thấy tiếng kêu, thấy Mộ Dung Bội mới cau mày :” Hoàng tỷ sao lại tới đây?”

      Mộ Dung Bội hít sâu, tiếp nhận thực xong mới :” Nghe hoàng thượng học làm điểm tâm đến nhìn chút, thuận tiện ăn thử xem thế nào.”

      Nghiêm Thừa Ân ăn bánh chẻo, nghe thấy Mộ Dung Bội muốn ăn thử nhanh chóng múc chén bánh chẻo đưa đến:” Trưởng công chúa thử bánh chẻo của thần làm xem! Theo Lưu tổng quản , bánh chẻo này ăn rất vừa miệng.”

      Mộ Dung Bội cúi đầu nhìn, bánh chẻo nửa trôi nửa chìm trong chén, bề ngoài nhìn đẹp mắt, nhưng đây là Nghiêm Thừa Ân tự tay làm, đương nhiên là phải ăn. Nàng cầm chén ăn miếng, mặc dù phải là ngon nhưng cũng quá khó ăn, mới khen câu:” Tốt lắm, ăn rất ngon!”

      Nghiêm Thừa Ân nghe xong rất là đắc ý, lại cầm muỗng múc thêm mấy miếng bánh chẻo cho vào chén của Mộ Dung Bội, cười :” Trưởng công chúa nếu thấy ăn ngon, hãy ăn thêm ít nữa .”

      Mộ Dung Bội đỏ mặt, lại cố ăn thêm bánh chẻo, thấy Nghiêm Thừa Ân lại múc thêm bánh mới chạy bán sống bán chết.

      Mộ Dung Khuê thấy Mộ Dung Bội rồi, mới nhìn Nghiêm Thừa Ân, cười híp mắt :” Thừa Ân nha, Hoàng tỷ đối với đồ ăn rất là soi mói, bây giờ lại hài lòng bánh chẻo này của ngươi, cũng tính là có duyên .”

      Nghiêm Thừa Ân nghe Mộ Dung Khuê , trong lòng cũng rục rịch nhưng tiếp lời.

      Mộ Dung Khuê lại nhìn Nghiêm Thừa Ân:” Thừa Ân, ngươi thấy hoàng tỷ thế nào?”

      Nghiêm Thừa Ân đáp:” Trưởng công chúa là thiên chi ngọc diệp, đương nhiên là rất tốt.”

      Mộ Dung Khuê thấy Nghiêm Thừa Ân lảng tránh mới kéo qua :” Có muốn làm phò mã ? làm ăn hai cái bánh trẫm làm, nếu muốn có thể ăn.”

      Nghiêm Thừa Ân vừa nghe, lập tức cầm bánh lên ăn, mới ăn được nửa cái khỏ sở :” Bánh khó ăn như vậy, làm sao so được với trưởng công chúa?”

      Mộ Dung Khuê nghe xong tiến lên nắm cổ áo Nghiêm Thừa Ân :” được so sánh với hoàng tỷ, đương nhiên cũng được chê bánh trẫm làm.”

      Thạch Cố Hành đứng bên cạnh :” bằng hoàng thượng theo thần học làm mì sợi , cái này dễ làm hơn chút.”

      được, trẫm phải học làm bánh mới được.” Mộ Dung Khuê kiên quyết.

      Đỗ Mạn Thanh vài ngày thấy Mộ Dung Khuê đến, cũng cảm thấy hơi lạ, đoán là bận rộn chính nên cũng suy nghĩ nhiều, buồi chiều nhàm chán theo Đỗ Hàm Lan học thêu thùa.

      Buổi tối, Mộ Dung Khuê nếm thử bánh tự làm xong, cảm thấy lòng tin dâng cao mới cho Lạc công công bưng đĩa bánh theo mình đến Khôn Ninh cung.

      Đỗ Mạn Thanh muốn nghỉ, nghe Mộ Dung Khuê tới, vội vàng cho người mời vào.

      Mộ Dung Khuê vào điện, để Lạc công công đặt đĩa bánh xuống bàn, mới phất tay cho mọi người lui ra.

      Lạc công công đành nghe theo, dẫn người ra đứng ngoài cửa điện.

      Diệu Tâm cũng cúi người lui ra ngoài.

      Mộ Dung Khuê nhìn trong điện còn ai, mới với Đỗ Mạn Thanh:” Mẫu hậu nếm thử bánh nhi tử tự tay làm!”

      Đỗ Mạn Thanh nhìn đĩa bánh, thấy bánh có màu vàng óng ánh, bề ngoài nhìn khá đẹp mắt, ngạc nhiên :” Hoàng nhi giỏi, sau này nếu muốn mở cửa tiệm điểm tâm, dựa vào tay nghề làm bánh này cũng có thể nuôi cả gia đình nha.”

      Mộ Dung Khuê nhìn Đỗ Mạn Thanh lâu, giọng :” Nhi tử nếu trở thành nam nhân bình thường, cũng có khả năng nuôi sống gia đình.”

      Đỗ Mạn Thanh nghe Mộ Dung Khuê như có ý gì đó mới ngước mắt nhìn , nghĩ thầm, nhi tử hoàng đế ở thế yếu hơn tứ đại gia tộc, Mộ Dung Khuê lại có mưu khó lường, chuyện tương lại như thế nào, đúng là rất khó .

      Mộ Dung Khuê vừa chuyện, tay cầm bánh đưa đến miệng Đỗ Mạn Thanh.

      Đỗ Mạn Thanh cắn miếng, gật đầu khen:” Hoàng nhi đúng là lên được phòng khách, xuống được phòng bếp.”

      Thấy Đỗ Mạn Thanh ăn xong bánh, Mộ Dung Khuê lại tự tay rót trà, bưng tới đưa cho Đỗ Mạn Thanh.

      Đỗ Mạn Thanh đành lòng từ chối hiếu tâm của Mộ Dung Khuê, đành phải uống trà, trong lòng than thở:” Nhi tử hoàng đế vẫn có cảm giác an toàn, muốn ở chỗ mình tìm chút tình cảm mẫu tử, lúc nào cũng muốn mình quan tâm đến .

      Hai người ở đây mẫu tử từ hiếu, trong phủ Cao Bằng vương lại ầm ỹ.

      Lữ thái phi la lên:” Ta tin nàng ta là nữ thần! Phi, tùy tiện tìm nữ nhân xuất dỗ được các ngươi bu lại, chuyện vớ vẩn gì mà nữ thần rơi xuống. Nếu đúng là nữ thần, kinh thành giờ mấy tháng có mưa, vậy gọi nàng cầu mưa a! Nếu nàng có thể cầu được mưa ta mới tin nàng là nữ thần.”

      Mộ Dung Sâm thấy Lữ thái phi la hét đành phải khuyên nhủ:” Mẫu phi chút !”

      “Tại sao ta phải ? Ta có câu nào đúng? Nếu nàng là nữ thần, ta vậy nàng cứ thử đến phạt ta xem! Ta đây phải vẫn tốt sao? Chỉ biết nàng phải là nữ thần, mà là nữ thần bịp mới đúng.” Lữ thái phi thấy Lữ Lương lời nào, lại quát to:” Năm đó các ngươi dỗ ta tiến cung như thế nào? cho ta lên làm hoàng hậu. Nhưng bây giờ sao? A Sâm chỉ là vương gia có thực quyền, ngươi làm thị lang rụt đầu, còn ta là Thái phi lên được mặt bàn.”

      Lữ Lương bị Lữ thái phi làm cho đau đầu, đành phải :” Ta nghe theo tỷ tỷ, để cho người trình tấu chương, cầu thái hậu nữ thần ra cầu mưa.”

    2. pink_lee

      pink_lee Well-Known Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      2,405
      Chương 21.

      Mộ Dung Khuê được Đỗ Mạn Thanh tán dương, nên khi trở về Dưỡng Tâm Điện vì quá vui mừng nên lại cho truyền Lưu tổng quản, quyết định học thêm mấy món điểm tâm khác nhau.

      Mấy ngày nay Lưu tổng quản bị Mộ Dung Khuê lăn qua lộn lại cũng gầy mất mấy cân thịt, vừa nghe bị truyền thầm than khổ, lúc cùng Lạc công công mới than thở:” Cuộc sống này bao giờ mới kết thúc đây?”

      Lạc công công cũng mệt mỏi, nhưng thể làm gì khác hơn là an ủi Lưu tổng quản:” Cố thêm thời gian là ổn rồi. Hoàng thượng bận rộn triều chính mà vẫn muốn học cái này, chờ mấy ngày nữa hết hứng thú là được.”

      Lưu tổng quản lẩm bẩm:” Hy vọng hai vị đại nhân tham gia, dạy người đủ mệt mỏi, dạy ba người đúng là muốn lấy cái mạng già của ta.”

      Bất hạnh thay, lời cầu khẩn của Lưu tổng quản ứng nghiệm. Ngày hôm sau khi Mộ Dung Khuê bãi triều, lại cho gọi Nghiêm Thừa Ân và Thạch Cố Hành đến để cho bọn họ tiếp tục học làm điểm tâm.

      Nghiêm Thừa Ân và Thạch Cố Hành cũng thầm kêu khổ, rất bất đắc dĩ mà lại bước vào phòng bếp.

      Nghiêm Thừa Ân giành trước:” Ta làm bánh chẻo chưa được tốt, ta tiếp tục học làm món này là được rồi. Hôm nay làm sủi cảo, làm bánh chẻo trước vậy.”

      Thạch Cố Hành theo:” Ta học làm mì là được rồi, cái này với mì sợi là , dễ làm.”

      Mộ Dung Khuê quyết tâm học làm bánh bơ ngọt, xoa hai tay :” Mặc dù bánh bơ ngọt dễ làm, nhưng trẫm là ai? Trẫm chính là người biết khó mà vẫn lao vào! Lưu tổng quản, bắt đầu thôi!”

      Ngày này, bánh bơ ngọt của Mộ Dung Khuê thành công, ngờ bánh chẻo của Nghiêm Thừa Ân lại hoàn thành.

      Nhìn bánh chẻo nóng hổi, Nghiêm Thừa Ân hào hứng muốn được khen thưởng liền để Lưu tổng quản và Thạch Cố Hành nếm thử.

      Lưu tổng quản ăn miếng rồi gác đũa, lắc đầu :” Vỏ bánh chẻo mịn, còn bị vỡ, lửa nấu quá lớn nên còn chưa chín hẳn, chưa được.”

      Thạch Cố Hành nếm miếng, cũng gật đầu :” Cũng được mà! Lần trước trưởng công chúa rất thích bánh chẻo ngươi làm? Ta , nếu đưa đĩa cho nàng nếm thử, chắc chắn có thể nghe được nhận xét đúng.”

      Hai mắt Nghiêm Thừa Ân sáng lên, nhìn về phía Mộ Dung Khuê.

      Mộ Dung Khuê liền gọi Lạc công công vào:” Đưa đĩa bánh chẻo đến cho hoàng tỷ nếm thử, phải là Thừa Ân tự mình làm, chờ hoàng tỷ nếm xong xem hoàng tỷ thế nào.”

      Lạc công công nhanh chóng đưa bánh chẻo đến Noãn Nguyệt các cho Mộ Dung Bội.

      Thế là liên tục 4 ngày sau, Lạc công công đều nhận lệnh mang bánh chẻo đến Noãn Nguyệt các.

      Ngày thứ 4, Mộ Dung Bội nhịn được nữa, vừa thấy bánh chẻo ói ra.

      ngày này, có đám đại thần dâng tấu chương, rằng kinh thành mấy tháng mưa, lòng người lo sợ. Khẩn cầu Thái hậu nữ thần lập đàn cầu mưa, để trời cho mưa xuống, giải cứu tình hình hạn hán…

      Mộ Dung Khuê đọc xong tấu chương, vô cùng tức giận mà :” Mấy người dâng tấu chương này phải là tâm phúc của Lữ Lương hay sao, đây phải là xin mẫu hậu cầu mưa mà là nghi ngờ thân phận của mẫu hậu nên mới cố ý dò xét. Đến lúc đó nếu có mưa chính là ân đức của ông trời, nếu có mưa chính là tội của mẫu hậu.”

      Thạch Cố Hành :” Lữ Lương đúng là có ý tốt, muốn mượn chuyện lần này để vạch chân tướng của Thái hậu nương nương và Hoàng thượng.”

      Nghiêm Thừa Ân :” Nhưng mà Thái hậu nương nương nếu đồng ý cầu mưa, chắc chắn bị gán tội quan tâm đến sống chết của bách tính, cũng bị hoài nghi thân phận. Tứ đại gia tộc có thể lấy việc này làm lý do, rằng hoàng thượng đức nên kinh thành mới có mưa. Nếu lời đồn được truyền ra cơ hội của Cao Bằng vương tới.”

      Lâu nay Mộ Dung Khuê ở bên cạnh Đỗ Mạn Thanh, mặc dù vẫn tin Đỗ Mạn Thanh là nữ thần, lại đoán là Đỗ Mạn Thanh hạ phàm có khi mất thần lực, nếu sớm bay , cần gì phải ở trong cung? Làm sao lại phải nhờ mình đưa nàng ra cung lần, mà dùng thần lực để ra ngoài?

      Nghiêm Thừa Ân và Thạch Cố Hành nghe Mộ Dung Khuê , cũng hơi nghi ngờ,” Chẳng lẽ Thái hậu nương nương lại bị mất thần lực?”

      Mộ Dung Khuê gật đầu :” Theo trẫm quan sát, sợ là như vậy. Nếu , làm sao lại để cho bốn người kia suy tính?”

      nơi khác, Mộ Dung Phỉ nghe được triều thần dâng tấu chương xin Đỗ Mạn Thanh lập đàn cầu mưa, lại nghĩ Đỗ Mạn Thanh chính là nữ thần cầu mưa chỉ là chuyện , đương nhiên làm khó được nàng, trong lòng bị kích thích mà tiến cung, gặp Đỗ Mạn Thanh rồi :” Bốn người của đại gia tộc to gan, lại dám nghi ngờ thân phận của Thái hậu nương nương. Đúng lúc Thái hậu nương nương cầu mưa, để cho bọn họ nhìn thấy thần lực của nương nương, hạ hết uy phong của bọn họ, cho bọn họ hết dám kiêu ngạo.”

      Đỗ Mạn Thanh biết được triều thần xin nàng cầu mưa cảm thấy đau đầu, nay nghe Mộ Dung Phỉ đầu lại càng đau hơn, bóp trán :” Trời ơi!” Qủa nhiên nữ thần phải là dễ làm.

      Diệu Tâm dâng trà, nghe Mộ Dung Phỉ liếc nhìn Đỗ Mạn Thanh. Lâu nay vẫn hầu hạ Đỗ Mạn Thanh, dần dần phá ra, Đỗ Mạn Thanh chỉ thông minh hơn người thường chút, hành động quái dị chút, so với người khác hình như cũng có gì đặc biệt. Nàng suy nghĩ:” Chẳng trách bên ngoài bắt đầu có lời đồn Thái hậu là giả mạo. Nếu lúc này Thái hậu đồng ý cầu mưa, nếu cầu mưa thành công lời đồn tự biến mất, cũng có thể mượn cơ hội này hủy hoại thể diện của tứ đại gia tộc. Nhưng, Thái hậu cầu mưa sao?

      chuyện có người báo Mộ Dung Khuê tới, Đỗ Mạn Thanh hít vào hơi, nhi tử Hoàng đế tới là để khuyên mình cầu mưa, phải làm sao để đối phó đây?

      Mộ Dung Phỉ biết Mộ Dung Khuê tới, bèn ngồi nán lại để chuyện tứ đại gia tộc quá kiêu ngạo.

      Mộ Dung Khuê qua loa đối phó với người này vài câu, rồi chuyển sang Đỗ Mạn Thanh, kể về chuyện triều thần dâng tấu chương.

      Đỗ Mạn Thanh đau đầu, đột nhiên lại cảm thấy khó chịu rồi khẽ :” Ta và thần mưa thân, cầu mưa chưa chắc có thể thành công.”

      Lần này, Mộ Dung Phỉ từ Khôn Ninh cung ra, trong lòng cũng hơi nghi ngờ Đỗ Mạn Thanh là giả.

      Đúng lúc Thải Châu đến Khôn Ninh cung tặng đồ, thấy Mộ Dung Phỉ ra liền đứng lại hành lễ.

      Mộ Dung Phỉ dừng lại hỏi:” Chủ nhân nhà ngươi đâu, làm sao lại đến?”

      Thải Châu bẩm:” Trưởng công chúa ăn quá nhiều bánh chẻo nên bị đau bụng, người vừa uống thuốc nên nghỉ ngơi!”

      Mộ Dung Phỉ kinh ngạc :” Trời nóng thế này mà lại ăn bánh chẻo? Cũng phải là đồ quý hiếm gì, làm sao lại ăn nhiều?”

      Thải Châu qua loa:” Nô tì cũng biết làm sao lại ăn nhiều như vậy.”

      Mộ Dung Phỉ nghe xong đoán là có chuyện gì đó, nàng là người thích nghe chuyện bát quái nên vội xuất cung mà chỉ cười :” còn sớm, ta qua thăm trưởng công chúa chút vậy!”

      Thải Châu vội vàng dẫn nàng đến Noãn Nguyệt các, vừa ra khỏi cung Thái hậu, Thải Châu mới với Mộ Dung Phỉ:” mấy ngày nay, Nghiêm đại nhân đều cho người mang bánh chẻo tới, là cố ý làm cho Trưởng công chúa thưởng thức, còn cho người ghi lời nhận xét của trưởng công chúa lại rồi rằng lần sau sửa. Trời nóng như vậy mà còn ăn bánh chẻo, trưởng công chúa làm sao mà chịu được?”

      Mộ Dung Phỉ vô cùng kinh ngạc:” Cái gì? Nghiêm đại nhân làm bánh chẻo cho chủ nhân nhà ngươi ăn?”

      Thải Châu :” thể có chuyện như vậy sao? Đây vốn là chuyện tốt, nhưng là bây giờ trưởng công chúa khỏe, còn ép mình phải ăn bánh chẻo, chuyện tốt lại biến thành chuyện xấu.”

      Mấy ngày tiến cung, ngờ thay đổi thành như vậy, chuyện bát quái quá nhiều. Mộ Dung Phỉ bước nhanh vào Noãn Nguyệt các, chờ Thải Châu lên tiếng vào gặp Mộ Dung Bội.

      Mộ Dung Bội cũng bị bệnh nặng, chỉ là bụng khỏe nên khi biết Mộ Dung Phỉ tới vẫn ra tiếp đón.

      Mộ Dung Phỉ kéo nàng lại :” Nếu khỏe cứ nghỉ ngơi , chúng ta cũng phải là người ngoài, khách khí làm gì?” xong rồi hỏi nguyên nhân Mộ Dung Bội bị bệnh.

      Mộ Dung Bội thấy Mộ Dung Phỉ tới, biết là giấu được mới đỏ mặt :” Nam nhân Nam Chu quốc chúng ta, là người có chút địa vị làm gì có ai chịu xuống bếp làm điểm tâm? Nếu Nghiêm Thừa Ân chịu học làm điểm tâm, lại còn mang đến cho ta, đương nhiên ta phải nếm thử rồi cho ý kiến, để cổ vũ tiếp tục học tập. Cũng do ta cẩn thận ăn nhiều chút mới bị bệnh. gọi ngự y đến bắt mạch, là chỉ nên ăn cháo loãng rồi uống thuốc hai ngày là khỏi.”

      Mộ Dung Phỉ vừa nghe xong mới hỏi:” yên lành tại sao Nghiêm Thừa Ân lại học làm điểm tâm?”

      Mộ Dung Bội liền :” Hoàng thượng có hiếu nên muốn tự mình làm điểm tâm tặng Thái hậu nương nương, chỉ vì mình học quá buồn nên mới gọi thêm Nghiêm Thừa Ân và Thạch Cố Hành cùng nhau học, mấy ngày nay có người chỉ Nghiêm Thừa Ân, mà Hoàng thượng và Thạch Cố Hành cũng tiến bộ ít nha!”

      Mộ Dung Phỉ nghe đến đó, nhìn bên xung quanh có người liền đem chuyện các đại thần dâng tấu chương xin Đỗ Mạn Thanh cầu mưa kể lại:” Cũng là Hoàng thượng có hiếu, nhưng chừng người ngoài nghi ngờ Thái hậu nương nương là đúng…”

      Trong Khôn Ninh cung, Mộ Dung Khuê cho mọi người ra ngoài rồi với Đỗ Mạn Thanh:” Mẫu hậu, chuyện cầu mưa…”

      Đỗ Mạn Thanh gõ ngón tay lên mặt bàn lúc rồi đứng dậy về phía cửa sổ, nhìn bầu trời chỉ thấy trong vắt bóng mây, trong đầu thầm nghĩ: Cầu mưa? Mệt mấy người đó còn nghĩ được.

      Nàng nghĩ cách, bên tai lại nghe được giọng của Mộ Dung Khuê:” Mẫu hậu cần lo lắng, người cứ đồng ý cầu mưa. Thành tâm quỳ hai canh giờ, đến khi hết thần lực tự nhiên ngất . Khi đó nhi tử đưa mẫu hậu hồi cung, thuận tiện trách tội tứ đại gia tộc chút là được. Dù sao trời cũng thể hạn hán quá lâu, đến khi có mưa tất nhiên là do mẫu hậu cầu được, chỉ do trời cần phải suy xét chút nên mấy ngày sau mới cho mưa mà thôi.

      Ai! Đỗ Mạn Thanh nghe được kế sách của Mộ Dung Khuê, khỏi nhìn Mộ Dung Khuê bẳng ánh mắt khác, cảm thấy mình còn biết quá ít về vị nhi tử hoàng đế này. Nhưng mà, nếu có thể làm được Hoàng đế luôn có vài phần cơ trí phải .

      Mộ Dung Khuê thấy Đỗ Mạn Thanh quay người, ánh mắt dịu dàng, da mặt trắng như bạch ngọc hơi hồng lên, ngây người lúc rồi mới vội vàng rời mắt, điều chỉnh lại hơi thở rồi :” Mẫu hậu thấy ý của nhi tử như thế nào?”

      Đỗ Mạn Thanh gật đầu :” Ý kiến hay, cứ làm như vậy .” rồi vươn ngón tay chỉ vào đầu mũi Mộ Dung Khuê, cảm thán:” hổ là nhi tử của ta!”

      Đầu mũi Mộ Dung Khuê hơi ngứa, trong tim càng là ngứa hơn, nhất thời hai mắt sáng rực, chút nghĩ ngợi ngửa đầu ngậm ngón tay Đỗ Mạn Thanh vào miệng, nỉ non :” Mẫu hậu ~”

    3. pink_lee

      pink_lee Well-Known Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      2,405
      Chương 22.

      Ngón tay Đỗ Mạn Thanh rơi vào khoang miệng ẩm ướt, bỗng có cảm giác kỳ lạ từ ngón tay truyền đến cổ tay rồi chạy thẳng vào tim, nàng cảm thấy trái tim đập bình bịch mới kêu lên tiếng :” Hoàng nhi!”

      Mộ Dung Khuê bị tiếng hoàng nhi của Đỗ Mạn Thanh làm tỉnh lại, vội vàng mở miệng nhả ngón tay Đỗ Mạn Thanh ra, hoảng hốt :” Nhi tử đáng chết, nhi tử…” Bốn chữ “ kìm lòng nổi” ra, chỉ đứng nhìn Đỗ Mạn Thanh, sợ Đỗ Mạn Thanh tức giận.

      Đỗ Mạn Thanh thấy hai mắt Mộ Dung Khuê hoảng loạn, mặt mũi đỏ bừng, năng lộn xộn, trong lòng kêu to:” Trời ơi, quả nhiên nhi tử hoàng đế có bệnh luyến mẫu rồi!

      Mộ Dung Khuê thấy Đỗ Mạn Thanh mắng chửi , tâm trạng vừa ổn định lại cảm thấy máu nóng bốc lên đầu, hận thể lập tức bày tỏ nỗi lòng, vội vàng nhìn ngó xung quanh rồi mới :” Mẫu hậu, ngày đó ở từ đường lúc nhi tử tự tay đón được người, biết người là do ông trời ban cho nhi tử, trong lòng nhi tử…”

      Đỗ Mạn Thanh cũng bình tĩnh lại rất nhanh, đáp:” Ta biết ngươi là người con có hiếu.”

      Mộ Dung Khuê bị cắt ngang, lúc này mới ý thức được chính mình lấy thân phận là con trai để bày tỏ, khó tránh khỏi bị hiểu lầm là luyến mẫu mà phải tình nam nữ. định tiếp Diệu Tâm ở bên ngoài bẩm báo:” Thái hậu nương nương, Lữ thái phi ở ngoài cung náo loạn, muốn tiến cung gặp Thái hậu nương nương.”

      Đỗ Mạn Thanh kinh ngạc :” Nàng ta muốn vào cung cứ dâng tấu cầu kiến, ồn ào làm gì?”

      Diệu Tâm nghe Đỗ Mạn Thanh hỏi vội đáp:” Lữ thái phi nàng cũng là phi tử của tiên đế, hoàng cung vốn là nhà của nàng, nàng muốn vào cung vào cần gì phải dâng tấu? Đây là nguyên nhân nàng làm ồn.”

      Đỗ Mạn Thanh nhìn Mộ Dung Khuê, nhi tử hoàng đế ở thế yếu, cho nên Thái phi cũng có thể làm ồn ào ở ngoài cửa cung.

      Mộ Dung Khuê vừa nghe Lữ thái phi đến, trong lòng cảm thấy ổn, thể làm gì khác đành với Đỗ Mạn Thanh:” Lữ thái phi rất khó đối phó, nếu mẫu hậu gặp bà ta chỉ sợ bà ta ẩm ỹ thôi,nhi tử cho người gọi Cao Bằng vương đến để dẫn người về.” xong rồi gọi Lạc công công để Lạc công công tìm Mộ Dung Sâm.

      Đỗ Mạn Thanh cũng nghe chuyện của Lữ thái phi nên bàn với Diệu Tâm:” Cứ để nàng ta ở ngoài cung náo loạn rất khó coi, ngươi ra đó dẫn nàng ta vào đây, đợi Cao Bằng vương đến đưa nàng ta về là được.”

      Diệu Tâm cũng sợ Lữ thái phi những lời khó nghe nên liền đáp ứng rồi ra ngoài mang Lữ Thái phi vào cung.

      Đỗ Mạn Thanh lại với Mộ Dung Khuê:” Hoàng nhi cứ làm việc khác , Lữ thái phi ta tự đối phó được. Nếu ngươi ở đây nàng ta lại có cớ mẫu tự chúng ta ỷ thế áp người, có mình ta khi Cao Bằng vương tới mới cho thấy mẫu phi của quá vô lễ mà thôi.”

      Mộ Dung Khuê nghe xong đành cáo lui, lúc trở lại Dưỡng Tâm Điện vẫn rất lo lắng. Biết được Mộ Dung Phỉ còn trong cung, liền vội vàng cho người truyền.

      Mộ Dung Phỉ biết Mộ Dung Khuê cho gọi vội vàng từ biệt Mộ Dung Bội rồi đến Dưỡng Tâm điện.

      Mộ Dung Khuê :” tới đúng lúc. Lữ thái phi muốn vào cung gặp mẫu hậu, Trẫm chỉ sợ bà ta lại gây chuyện. Đành phải nhờ qua Khôn Ninh Cung chuyến, cùng mẫu hậu tiếp Lữ thái phi, chờ khi Cao Bằng vương tới đón Lữ thái phi hãy ra cung!”

      Mộ Dung Phỉ vừa nghe Lữ thái phi đến cũng thấy đau đầu, thở dài :” Từ sau khi hoàng huynh băng hà, Lữ thái phi liền kiêu căng, chuyện gì cũng dám dám làm. Nhưng nàng ta lại là tỷ tỷ của Lữ thị lang, mẫu thân của Cao Bằng vương, cháu lại bị chữ hiếu đè nặng nên thể làm gì được nàng. Bởi vậy nên nàng ta càng ngày càng to gan.

      Mộ Dung Khuê :” Triều thần hôm nay dâng tấu chương xin mẫu hậu cầu mưa, bây giờ Lữ thái phi lại cầu kiến, chỉ sợ có ý tốt, mong hãy giúp vài câu vậy!”

      Mộ Dung Phỉ thấy Mộ Dung Khuê nhờ vả tất nhiên là gật đầu, rồi vội vàng rời khỏi Dưỡng Tâm điện chạy tới Khôn Ninh cung.

      Trong Khôn Ninh cung, Lữ thái phi đối mặt với Đỗ Mạn Thanh.

      Nàng vừa vào điện, thấy Đỗ Mạn Thanh vẫn trẻ đẹp như trong truyền thuyết rất ghen tỵ, cười lạnh :” Bên ngoài đều ngươi là nữ thần, nhưng ta lại tin, quả nhiên, cái dạng này làm sao lại là nữ thần? Chẳng lẽ nữ thần lại giống như trong miếu Quan Thế mặt mũi hiền lành sao? Nào có như cái dạng hồ ly tinh như vậy?”

      Diệu Tâm và Thu Tình thấy Lữ thái phi tiến vào hành lễ với Đỗ Mạn Thanh, chỉ kiêu ngạo ngồi vào ghế, vừa mở miệng chính là những lời này nên bị dọa sợ.

      Đỗ Hàm Lan đứng sau Đỗ Mạn Thanh, nghe được những lời này tức giận quát:” To gan!”

      Lữ thái phi thấy tiểu thư lạ mặt quát mình, liền trợn mắt :” Ngươi là ai? Cũng dám lớn giọng với bản Thái phi?”

      Đỗ Mạn Thanh ra hiệu cho Đỗ Hàm Lan im lặng, nàng cũng tức giận chỉ nhàng với Lữ thái phi:” Ngươi vào cung có chuyện gì?”

      Lữ thái phi thấy Đỗ Mạn Thanh vẫn bình thản, bị mấy lời của nàng chọc giận càng thêm bực bội, hừ :” Ta là phi tử của tiên đế, đường đường là Thái phi nương nương, chẳng lẽ thể vào cung? Nhưng còn ngươi, ngươi là ai? Vì sao lại giả mạo Đỗ thái phi?”

      Lúc này Diệu Tâm chen vào:” Thái phi nương nương, chủ tử của nô tì được truy phong là Hiền Đức thái hậu.”

      Nhắc đến chuyện này, Lữ Thái phi càng tức giận hơn, bản thân bà cố gắng cả đời cũng lên làm Hoàng hậu hay Thái hậu, dựa vào cái gì mà con hồ ly tinh lai lịch lại có thể lên làm Thái hậu nương nương? Nàng hung dữ nhìn Đỗ Mạn Thanh :” Truy phong là Đỗ thị quy thiên, chứ phải người trong cung này.”

      Nữ thần cái gì? Có khả năng làm phép đánh ta ! Lữ thái phi tin Đỗ Mạn Thanh là nữ thần, trong lòng cười lạnh rồi càng muốn làm cho Đỗ Mạn Thanh phải tức giận.

      Đỗ Mạn Thanh bình tĩnh :” Nghe Lữ thái phi bị điên, hôm nay mới biết hóa ra đó là .”

      Lữ thái phi cũng biết chính mình có bệnh, nên kỵ nhất là có người nhắc đến chữ “Điên”, nghe vậy liền nhảy cẫng lên :” Cái đồ lẳng lơ nhà ngươi gì đó?”

      Mộ Dung Phỉ vừa vào điện nghe Lữ thái phi la hét, vội vàng gọi cung nữ:” Các ngươi đều là người chết hả?Các ngươi biết Lữ thái phi có bệnh sao? Làm sao lại để nàng ta làm càn ở Khôn Ninh cung?”

      Lúc này Diệu Tâm và Thu Tình mới tỉnh táo lại rồi định tiến vào che miệng Lữ Thái phi.

      Đỗ Mạn Thanh vội vàng phất tay :” Tất cả đứng yên!” Nhìn hành động của Lữ thái phi là muốn cho người trong Khôn Ninh cung động thủ. Mặc kệ nàng ta có mục đích gì, cũng thể cho nàng ta thực được.

      Đỗ Mạn Thanh nhìn Lữ thái phi, đưa tay cầm điện thoại đeo trước ngực, đau lòng nhìn lượng pin ít ỏi, thở dài hơi rồi mới nhấn vào phím phát ghi .

      Lúc Lữ thái phi vào, nàng mở máy để ghi .

      Lữ thái phi thấy người trong Khôn Ninh cung dám hành động, đắc ý nghe thấy giọng của mình phát ra:”…, cái dạng này sao có thể là nữ thần?...”

      Mộ Dung Phỉ nghe được Lữ thái phi lời vô lễ, sắc mặt thay đổi, quay đầu nhìn nàng ta muốn ra hiệu cho nàng ta im lặng, lúc quay lại thấy Lữ thái phi hết nhìn đông lại nhìn tây, trong miệng la hét:” Ai , ai bắt chước ta?”

      Diệu Tâm và Thu Tình biết được giọng của Lữ thái phi phát ra là từ chỗ của Đỗ Mạn Thanh, cuối cùng cũng yên tâm, tốt rồi, rốt cuộc Thái hậu nương nương dùng tới thần khí, rồi xem Lữ thái phi còn dám kiêu ngạo nữa ?

      Đỗ Hàm Lan vừa mừng vừa sợ. vô cùng kích động mà nghĩ:” Qủa nhiên chính là nữ thần! Nhìn xem, thần khí xuất rồi!

      Mộ Dung Phỉ ngây người lát rồi cũng nghe ra giọng là từ chỗ Đỗ Mạn Thanh vọng lại, trong đầu thêm nghi ngờ:” Chẳng lẽ, Thái hậu nương nương là nữ thần ?

      Lữ Thái Phi hoảng sợ rồi lai nghĩ đến cái gì, gượng đứng lên :” Hóa ra là phúc ngữ, làm sao có thể dọa được ta?”

      Như vậy còn dọa được nàng ta? Đỗ Mạn Thanh lại đứng lên, mở ứng dụng máy ảnh trong điện thoại giơ ra chụp Lữ thái phi, rồi mở bức ảnh vừa chụp quát to:” Thu hồn!”

      Lữ thái phi thấy Đỗ Mạn Thanh có hành động kỳ lạ, lần này cũng bị dọa sợ, lo lắng :” Ngươi làm gì?”

      Đỗ Mạn Thanh tiến lên, tay cầm điện thoại di động, giơ màn hình có ảnh chụp Lữ thái phi cho nàng ta thấy, miệng :” Ngươi quá hỗn xược nên ta thu hồn của ngươi vào trong bảo vật, nếu ngươi còn tiếp tục tự gánh lấy hậu quả.”

      Lúc Lữ thái phi nghe được giọng của mình phát ra từ trong bảo vật có chút sợ, nhưng vẫn cố to tiếng bây giờ thấy hình của mình xuất ở trong tay Đỗ Mạn Thanh, đột nhiên vừa sợ vừa giận, chỉ tay vào Đỗ Mạn Thanh :” Ngươi…”

      Thời tiết hôm nay nắng nóng, Lữ thái phi ở ngoài cung náo loạn hồi, lúc tiến cung lại làm ầm ỹ, ngụm trà cũng chưa được uống, giờ bị Đỗ Mạn Thanh hù dọa suýt bất tỉnh.

      “Thái phi nương nương!” Hai cung nữ theo Lữ thái phi tiến cung chạy đến đỡ nàng ta, người trong đó vội vã đầu với Đỗ Mạn Thanh:” Thái phi nhà nô tì có bệnh trong người, xin Thái hậu nương nương tha tội!”

      cung nữ khác cũng dập đầu theo, :” Thái hậu nương nương tha tội! Thái phi vốn là có bệnh, giờ lại mất hồn, chỉ sợ…”

      Mộ Dung Phỉ ngạc nhiên chút rồi cũng tỉnh táo lại, nhớ đến Mộ Dung Sâm và tứ đại gia tộc cũng đành mở miệng xin giúp:” Xin Thái hậu nương nương hãy tha cho Lữ thái phi lần này!”

      Đỗ Mạn Thanh nhìn Lữ thái phi té ngã, đoán là Lữ thái phi cũng chỉ bị dọa sợ chứ có nguy hiểm đến tính mạng, mới lạnh mặt :” Đem nàng ta ra ngoài, đuổi về phủ Cao Bằng vương! Tuổi thọ nàng ta còn, thể chết được.”

      Trong Dưỡng Tâm điện, Mộ Dung Khuê cũng chắp tay suy nghĩ, chờ Nghiêm Thừa Ân vào điện cho nội thị lui ra rồi mới :” Tứ đại gia tộc làm cho triều thần dâng tấu chương xin mẫu hậu cầu mưa, mục đích chỉ là muốn thăm dò thân phận nữ thần của mẫu hậu, chỉ sợ chúng còn muốn mượn cớ này để chứng thực mẫu hậu phải là mẹ đẻ Đỗ thị của trẫm.”

      Nghiêm Thừa Ân ngạc nhiên :” Tứ đại gia tộc có bằng chứng?”

      Mộ Dung Khuê liền đem tin tức ám vệ điều tra được cho Nghiêm Thừa Ân:” An thị kết giao với Mộc thị, trong tay Mộc thị lại có bức tranh thêu, cho nên lúc cầu mưa nhất định chúng có hành động.”

      Nghiêm Thừa Ân nghe Mộ Dung Khuê xong, cũng hơi nghi ngờ Đỗ Mạn Thanh phải là mẹ đẻ Đỗ thị của , nên giọng hỏi:” Hoàng thượng có ý gì ?”

      Mộ Dung Khuê ngẩng đầu, trong mắt chỉ toàn nhu tình, :” Trẫm ở trong từ đường cầu nguyện nàng từ trời rơi vào trong tay trẫm, cho nên nàng chính là nữ thần trời ban cho trẫm!”

    4. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Bắt đầu tiến triển nhanh rồi...
      pink_lee, tuhuvameomunChris thích bài này.

    5. Bé Bi

      Bé Bi Well-Known Member

      Bài viết:
      393
      Được thích:
      334
      ôi, chị cũng biết diễn lắm cơ, "thu hồn" haha, dọa chết nhà mi, dám giả điên gây loạn hả
      pink_lee thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :