1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Xuyên Không] MANH HẬU - CỐNG TRÀ (38C Full) [Đã có ebook]

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. pink_lee

      pink_lee Well-Known Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      2,405
      Chương 15.

      “Lớn rồi mà còn làm nũng” Đỗ Mạn Thanh cầm khăn tay bật cười nhìn Mộ Dung Khuê, đưa khăn tay cho Mộ Dung Khuê :” Tự mình lau !” Xong rồi tiếp tục chạy bộ.

      Mộ Dung Khuê có chút thất vọng, cầm khăn tay muốn lau mồ hôi nhưng lại rụt tay về, nhìn trước nhìn sau thấy đám thái giám, cung nữ chưa theo kịp mới cất khăn tay vào trong lòng, chỉ giơ tay áo lau mồ hôi, lại tiếp tục chạy theo Đỗ Mạn Thanh.

      Đỗ Mạn Thanh chạy xong dừng lại nghỉ ngơi, thấy Mộ Dung Khuê chạy tới mới cười :” Mặt trời lên rồi, chạy tiếp rất dễ bị cảm nắng, chúng ta hồi cung thôi!”

      Vừa xong đám thái giám cũng chạy đến nơi, Mộ Dung Khuê thể làm gì khác là cười :” Nhi tử đưa mẫu hậu hồi cung!”

      Đỗ Mạn Thanh khoát tay :” cần, ngươi vừa chạy nên ra nhiều mồ hôi, nhanh về thay đổi y phục !”

      Mộ Dung Khuê nghe xong đành cáo lui, dẫn Lạc công công về Dưỡng Tâm điện.

      Lạc công công cũng sợ Mộ Dung Khuê mệt mỏi, trở lại liền xoa bóp bả vai cho .

      Mộ Dung Khuê thở dài :” Thái tổ và Tiên đế theo nghiệp võ, lúc trước trẫm cũng học qua cưỡi ngựa, bắn cung, chỉ do mấy năm qua bận chính mới bỏ qua chuyện luyện võ, hôm nay mới chạy có hai khắc cảm thấy mệt mỏi làm cho mẫu hậu coi thường. Sau này ra ngoài thôi cứ bộ, giảm bớt ngồi kiệu, thân thể dưỡng tốt nên mới vài bước khó chịu.”

      Có tiểu thái giám mang nước lên, Lạc công công vội vàng hầu hạ Mộ Dung Khuê tắm rửa thay y phục.

      Mộ Dung Khuê tắm rửa xong mới cảm thấy nhàng thoải mái rồi lại ngồi vào bàn, lấy khăn tay mới cất trong ngăn bàn ra ngoài, ngắm nghía lúc thấy khăn tay thêu hoa lan rất rất lịch tao nhã mới cẩn thận cất .

      Đỗ Mạn Thanh về điện, tắm rửa xong xuôi dùng xong đồ ăn sáng mới cầm đồ thêu ra. Ngày trước nàng cũng thích thêu chữ thập, giờ thấy Đỗ Hàm Lan thêu rất tốt lại cảm thấy hâm mộ, vừa lúc trong cung buồn chán, học chút thêu thùa cũng tốt nên mới theo Đỗ Hàm Lan bắt đầu học thêu.

      Đỗ Hàm Lan mấy ngày nay vẫn nghe Đỗ Mạn Thanh kể chuyện xưa nên rất là si mê, ngồi cạnh Đỗ Mạn Thanh :” Nương nương, thời gian kể truyện đến rồi!”

      Đỗ Mạn Thanh :” Hôm nay có chút mệt muốn kể truyện, đành để đến ngày mai kể !”

      Đỗ Hàm Lan còn chưa kháng nghị, Diệu Tâm và Thu Tình vội :” Nô tỳ lấy nước lê cho Thái Hậu uống nhuận giọng. Hôm nay dừng lại được, nếu được kể nửa cũng tốt.”

      Đỗ Mạn Thanh ngạc nhiên, chỉ vì buồn quá mới kể truyện nhưng lại làm mấy người này thích thú, bây giờ muốn dừng lại cũng cho nha?

      Mộ Dung Khuê nghe Đỗ Mạn Thanh kể truyện mê hoặc cung nữ Khôn Ninh cung, vui vẻ thầm trong bụng:” giọng của mẫu hậu rất êm tai, tính kể truyện, chỉ cần thôi cũng có thể mê hoặc lòng người.

      suy nghĩ, Lạc công công tiến vào :” Hoàng Thượng, Cao Bằng vương cầu kiến!”

      Cao Bằng vương Lạc công công vừa , chính là nhị ca Mộ Dung Sâm của Mộ Dung Khuê.

      Mộ Dung Khuê vừa nghe Mộ Dung Sâm cầu kiến, lông mày nhướn lên, làm như có chuyện gì :” Cho vào!”

      Mộ Dung Sâm vào Dưỡng Tâm điện đương nhiên là hành lễ thỉnh an hồi.

      Mộ Dung Khuê thản nhiên :” Hoàng huynh khỏi bệnh chưa?”

      Từ khi Mộ Dung Khuê kế vị,có mấy lần Mộ Dung Sâm mượn cớ ốm ở nhà, lần trước từ đường của Đỗ thị xây xong, Mộ Dung Khuê dẫn mọi người tế bái, Mộ Dung Sâm cũng cáo ốm . Mới thời gian ngắn, đột nhiên lại tiến cung cầu kiến, Mộ Dung Khuê cũng phải xem xét lại người này chút.

      Mộ Dung Sâm đáp:” Bệnh tới như núi đổ, bệnh như kéo tơ, cũng phải uống thuốc thời gian mới có chuyển biến. Biết được trời ban nữ thần Thái hậu, sớm muốn tiến cung thăm hỏi, thỉnh an mẫu hậu, chỉ là chưa hết bệnh. Bây giờ khỏi đương nhiên là phải vào cung thỉnh an.”

      Mẹ đẻ của Mộ Dung Sâm là Lữ thái phi, từ sau khi Mộ Dung Khuông băng hà, liền mời Lữ thái phi ra cung đưa vào trong phủ phụng dưỡng, ở trong lòng , cũng chỉ có Khương hoàng hậu mới xứng cho gọi tiếng mẫu hậu, nay do Đỗ Mạn Thanh có phong hào là Hiền Đức thái hậu, thể làm gì khác là phải gọi Đỗ Mạn Thanh tiếng mẫu hậu, trong lòng được tự nhiên, chỉ là mặt cũng .

      lát sau, Mộ Dung Khuê dẫn theo Mộ Dung Sâm đến Khôn Ninh cung bái kiến Đỗ Mạn Thanh.

      Mặc dù Mộ Dung Sâm nghe Lữ Lương báo lại Đỗ Mạn Thanh có cốt cách nữ thần, nhưng ngờ Đỗ Mạn Thanh còn trẻ tuổi xinh đẹp như vậy, lúc thỉnh an vẫn còn luống cuống.

      Đỗ Mạn Thanh nhìn Mộ Dung Sâm, thấy khoảng chừng 25 26 tuổi, mặt mày cũng là mỹ nam, khách khí :” cần đa lễ, ngồi !”

      “Tạ mẫu hậu ban thưởng!” Mộ Dung Sâm ngồi dưới Đỗ Mạn Thanh, tim đập có chút loạn, miệng :”Thời tiết nắng nóng, thân thể mẫu phi có chút mệt mỏi, có cách nào tiến cung thỉnh an, chỉ đành dặn ta vào thăm hỏi mẫu hậu.”

      Đỗ Mạn Thanh :” Ngươi có tâm.”

      Trong Lữ phủ, Lữ Lương và Vương Trình lại nghiên cứu bức tranh thêu của Mộc thị.

      Vương Trình :” Mới nhìn ảnh thêu này so với Thái hậu nương nương cũng có mấy phần giống nhau, thế nhưng nhìn kỹ lại cảm thấy giống, thần vận kém quá nhiều.”

      Lữ Lương :” Cũng đúng, người trong ảnh thêu này dịu dàng hiền thục, đẹp đẹp, nhưng cũng là tiểu thư khuê các dạng. Mà Thái hậu nương nương trong cung, thần thái cao ngạo, tự nhiên mà hào phóng.”

      Lữ Lương xong, lại cho người thỉnh An thị đến thư phòng.

      An thị tiến vào, thấy bức tranh thêu mới giật mình.

      Lữ Lương kể ngọn nguồn, chỉ :” Phu nhân cũng thấy qua Thái hậu nương nương mấy lần, bà thử nhìn kỹ xem, người trong ảnh thêu này có phải là Thái hậu nương nương?’

      An thị luôn tự xưng là biết nhìn người, quả quyết :” Người trong bức thêu này tuy có đẹp, nhưng so sánh với Thái hậu nương nương. Nàng thể nào là Thái hậu.”

      Lữ Lương và Vương Trình hai mắt nhìn nhau, cảm thấy khiếp sợ.

      An thị thấy bọn họ khác thường mới hỏi thăm chút.

      Lúc này Lữ Lương mới kể hết mọi chuyện.

      An thị nghe xong, cũng ngạc nhiên thôi, lúc sau mới :” Hoặc là sau khi Thái hậu nương nương lên trời, bỏ hết phàm khí, tu thành chính quả, bởi vậy lần này hạ phàm mới thay đổi dáng vẻ?”

      có người báo Mộ Dung Sâm tới, Lữ Lương vội vàng ra nghênh đón.

      Mộ Dung Sâm vào thư phòng của Lữ Lương, lần thứ hai nhìn thấy bức ảnh thêu rồi :” Bản vương tiến cung, tận mắt nhìn thấy vị thái hậu trong cung, rồi lại nhìn ảnh thêu này, so sánh hai người, cũng cảm thấy người trong ảnh thêu này phải là Thái hậu nương nương.”

      Lữ Lương từ từ :” Ảnh thêu là Mộc thị tự tay làm, người được thêu chính là Hiền Đức thái hậu. Bây giờ ảnh thêu và Thái hậu nương nương trong cung khác nhau, chỉ có thể , Thái hậu trong cung kia, cũng phải là Hiền Đức thái hậu.”

      Mộ Dung Sâm lại :”Nhưng nhìn tướng mạo và cách chuyện của Thái hậu trong cung, chắc chắn phải là người phàm, có khí chất nữ thần.”

      Lúc đó Vương Trình tận mắt nhìn thấy Đỗ Mạn Thanh đột nhiên xuất , sau nghe Lữ Lương phân tích Đỗ Mạn Thanh xuất là do Mộ Dung Khuê bày trò cũng bán tín bán nghi, nhưng cũng phủ nhận cảnh lạ thấy tận mắt. Giờ nghe được Mộ Dung Sâm, nhân tiện luôn:”Hoặc là, Thái hậu trong cung chính là nữ thần, nhưng lại phải là Hiền Đức thái hậu.”

      “Nàng ta có phải nữ thần hay , thử lần là biết.” Lữ Lương đột nhiên cười lạnh.

      được!” Vương Trình phản đối Lữ Lương, trầm giọng :” Nếu nàng ta là nữ thần, chuyện chúng ta làm chọc giận ông trời, bị trời phạt.”

      An thị là nữ nhân nên càng sợ bị trời phạt, cũng ngăn cản Lữ Lương :” Lão gia, chuyện này thể được!”

      Lữ Lương còn cách nào, chỉ đành nhìn Mộ Dung Sâm, chờ cho ý kiến.

      Mẹ đẻ của Mộ Dung Sâm Lữ thái phi là tỷ tỷ của Lữ Lương, luôn kính trọng người cậu Lữ Lương này, cũng biết mọi chuyện Lữ Lương làm đều là vì tốt cho , chỉ là Mộ Dung Khuê thuận lợi kế vị, chính là vương gia, cho dù có ý khác cũng phải làm chặt chẽ kín đáo, thể lộ ra chút manh mối khiến cho người khác biết được nhược điểm. Như chuyện thăm dò Thái hậu nương nương, nếu làm tốt chính là bất kính với nữ thần, bị chỉ trích là kẻ hai lòng.

      Thấy Mộ Dung Sâm gì, Lữ Lương cũng biết đồng ý với cách làm của mình nên đành từ bỏ.

      Lúc này có người bào hộ bộ thị lang Lý Hữu Tôn đến, hai mắt Lữ Lương sáng lên :” Hôm nay vốn là ngày nghỉ, muốn mời qua phủ bàn chút chuyện, ngờ tới rồi.”

      Vừa xong, quản gia đưa Lý Hữu Tôn tiến vào thư phòng.

      Thấy Mộ Dung Sâm ở trong, Lý Hữu Tôn hành lễ:” Gặp qua Cao Bằng vương!”

      Mộ Dung Sâm cười :” cần đa lễ!”

      Vẻ mặt Lý Hữu Tôn khác thường, cũng ngồi xuống mà lấy túi vải từ trong lòng, cẩn thận mở ra làm lộ quyển sách cũ,xong mới đưa cho Mộ Dung Sâm rồi :” Vương gia xem thử quyển sách này!”

      Mộ Dung Sâm thấy quyển sách cũ kỹ, ràng phải ở thời đại này mới hỏi:”Đây là?”

      Lý Hữu Tôn :” Quyển sách này là của Lưu quốc sư truyền lại, ta khó khăn lắm mới lấy được.”

      Lưu quốc sư mà Lý Hữu Tôn mới , chính là sĩ bên người Nam Chu Khai Quốc hoàng đế, nghe đồn, người này thông thiên văn dưới tường địa lý, có mắt thần đoán được truyện trăm năm sau. viết ra quyển “Tích Thiên Tủy” được thuật sĩ tôn là kinh thư, có mấy thuật sĩ thậm chí xem như bảo bối mà học theo đoán mệnh cho người khác.

      Mộ Dung Sâm vừa nghe Lý Hữu Tôn , vui mừng thôi, trịnh trọng lấy quyển sách tay Lý Hữu Tôn mở ra xem.

      Trong bản chép tay của Lưu quốc sư, phần trước đa số là mấy chuyện sinh hoạt bình thường, mãi đến trang cuối cùng mới có hàng chữ khiến cho Mộ Dung Sâm chú ý.

      Dòng chữ được viết như những chuyện bình thường khác “ Năm Cảnh Long, trời ban nữ thần, nếu ai có được nữ thần chính là có được thiên hạ, mở ra thời thái bình thịnh thế.”

      Mộ Dung Sâm mở to hai mắt ngỡ là mình nhìn lầm, đọc đọc lại nhiều lần thấy dòng chữ này với dòng chữ trước mặt đều như nhau, sách này lại là do Lý Hữu Tôn tìm thấy, có khả năng là giả mới ngẩng đầu nhìn Lý Hữu Tôn, trong lòng kinh ngạc vô cùng, thậm chí hai tay cầm sách còn run rẩy.

      Lữ Lương và Vương Trình nhìn thấy có chút dám tin. Lưu quốc sư lại có thể biết được chuyện của trăm năm sau?

      Lý Hữu Tôn đọc trước nên bình tĩnh hơn mấy người kia, nhìn Mộ Sung Sâm :” Nếu nữ thần phải là Đỗ thị, vương gia chỉ cần đoạt được nữ thần, việc lớn nhất định thành.”

      Trái tim Mộ Dung Sâm đập liên hồi, miệng lại :” Nếu là nữ thần tự có ý định của mình, làm sao người phàm có thể sai khiến?”

      Lý Hữu Tôn :” Nữ thần hạ trần, tự nhiên là có sứ mệnh thái bình thịnh thế, chẳng lẽ nàng lại tìm người có tài năng để giúp?”

      Hai mắt Mộ Dung Sâm sáng rỡ, trong lòng cũng rục rịch, so với làm vị vương gia quyền thế, tại sao lại thử lần, nếu được nữ thần ưu ái mà giúp đỡ cùng mở ra đời Nam Chu cường thịnh.

    2. pink_lee

      pink_lee Well-Known Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      2,405
      Chương 16.

      Lý Hữu Tôn vừa xong lại cầm quyển sách lật đến trang, chỉ vào dòng chữ viết đó cho Mộ Dung Sâm nhìn, khẽ :”Nữ thần xuống trần, tuy có linh lực nhưng lại có thần lực, thể làm hại người phàm.”

      Mộ Dung Sâm nghe Lý Hữu Tôn xong, giọng :” Như vậy, nữ thần xuống trần cũng như người phàm, mất hết thần lực?”

      Lý Hữu Tôn lấy ánh mắt trả lời:” Đúng vậy, cách tốt nhất là làm cho nữ thần ghét bỏ hoàng thượng, đến lúc đó nữ thần quay lại ủng hộ vương gia.”

      Trong hoàng cung, Mộ Dung Khuê ngồi trong ngự thư phòng suy nghĩ lâu, rồi cho người truyền Nghiêm Thừa Ân và Thạch Cố Hành tiến cung.

      Nghiêm Thừa Ân và Thạch Cố Hành vội vàng vào cung, đến ngự thư phòng bái kiến Mộ Dung Khuê.

      Mộ Dung Khuê phất tay, cho đám người Lạc công công lui ra mới :” Cao Bằng vương mượn cớ cáo ốm lâu ngày, hôm nay đột nhiên tiến cung bái kiến mẫu hậu, người này tâm tư khó dò, trong khoảng thời gian này các ngươi phải để ý kỹ hành động của .”

      Nghiêm Thừa Ân và Thạch Cố Hành đáp ứng rồi lại hỏi chi tiết chuyện Mộ Dung Sâm tiến cung.

      Nghiêm Thừa Ân :” Cao Bằng vương ỷ có tứ đạo thị lang chống lưng. Nếu có biện pháp loại bỏ tứ đại thị lang, Cao Bằng vương cũng còn là mối đe dọa.”

      Thạch Cố Hành lại im lặng , Thạch Uy cho biết chuyện tổ tiên tứ đại thị lang và thái tổ khai quốc cắt máu ăn thề, nếu có lời thề lớn như vậy Hoàng Thượng có thủ đoạn hơn nữa, cũng thể đụng đến tứ đại thị lang. Nhưng nếu như vậy, làm sao có thể lập hoàng uy?

      ra trong lòng Nghiêm Thừa Ân và Thạch Cố Hành đều cho rằng thế lực của tứ đại thị lang bây giờ rất khó có thế áp chế, nếu Mộ Dung Khuê chịu lập Lữ Hiểu Nguyệt làm hoàng hậu thành người nhà với Lữ Lương, đến lúc đó Mộ Dung Sâm bị lập, nhưng mà Mộ Dung Khuê lại chấp nhận thành thân với Lữ Hiểu Nguyệt, cũng thể trách tứ đại thị lang hướng về Mộ Dung Sâm.

      Mộ Dung Khuê vẫn lấy giữ hiếu làm lý do chịu lập hậu, dĩ nhiên cũng có chút ảnh hưởng từ chuyện gặp phải bò cạp trong am năm xưa, nhưng lý do lớn nhất là muốn hôn của mình thành giao dịch chính trị, ở mặt nào đó, cũng là hoàng đế khá ngây thơ, vì muốn lấy nữ nhân mà thích làm vợ.

      Chỉ cần nhìn vào ánh mắt của Nghiêm Thừa Ân và Thạch Cố Hành, Mộ Dung Khuê cũng biết trong lòng hai người đó suy nghĩ gì, thở dài hơi rồi mới đem chuyện thề ước của khai quốc thái tổ và tứ đại gia tộc ra:” Năm đó hai bên cắt máu ăn thề, thái tổ tự tay viết huyết thư vĩnh viễn thể làm hại tứ đại gia tộc, nếu vi phạm Nam Chu diệt vong. Người đại diện của tứ đại gia tộc cũng viết huyết thư, mãi mãi trung thành với nhà Mộ Dung, nếu hai lòng tứ đại gia tộc diệt vong. Từ đó đến nay hơn 100 năm, hai bên vẫn tuân thủ ước định, hoàng thất cũng nạp rất nhiều nữ nhân của tứ đại gia tộc tiến cung. Hôm nay trẫm ở thế yếu mà tứ đại gia tộc lại như lang như hổ, nếu có ngày trẫm thành thân với Lữ Hiểu Nguyệt thế lực bên ngoại quá lớn, trẫm lại phải tuân thủ ước hẹn, thể đụng đến Lữ gia, đến lúc đó muốn bước càng khó khăn.”

      đến Thạch Cố Hành, Nghiêm Thừa Ân nghe được bí mật này mới hoảng sợ, giờ mới hiểu được vì sao hoàng thất vẫn chấp nhận cho tứ đại gia tộc ngày càng phát triển nhưng vẫn tiêu diệt, cũng tìm cách loại bỏ. im lặng hồi lâu mới :” Hoàng thượng, ước định tứ đại gia tộc trung thành với nhà Mộ Dung, nay Hoàng Thượng chính là huyết mạch nhà Mộ Dung, mà Cao Bằng Vương cũng là con cháu nhà Mộ Dung, nếu như…”

      Mộ Dung Khuê nghiêm túc :” Đây chính là chỗ trẫm lo ngại, các ngươi cần phải tìm cách giúp trẫm thần phục tứ đại thị lang.”

      Nghiêm Thừa Ân và Thạch Cố Hành cúi người :” Chúng thần nguyện vì hoàng thượng phân ưu!”

      Mộ Dung Sâm rất tin tưởng bản chép tay của Lưu quốc sư, với lại trong lòng sẵn có ý phản nghịch, dốc hết khả năng tìm hiểu sở thích của Đỗ Mạn Thanh, sau khi biết Đỗ Mạn Thanh thích đọc sách, thích xem tạp thư ,mới tìm ít truyện lưu truyền ngoài đường, mấy ngày sau mang vào cung cầu kiến Đỗ Mạn Thanh.

      Đỗ Mạn Thanh rất ngạc nhiên khi nghe Diệu Tâm bẩm báo Mộ Dung Sâm cầu kiến, hỏi lại Diệu Tâm:” biết cầu kiến có chuyện gì quan trọng ?”

      Diệu Tâm hầu hạ Đỗ Mạn Thanh thời gian cũng biết Đỗ Mạn Thanh còn nhớ gì là , sợ Đỗ Mạn Thanh biết ân oán giữa Mộ Dung Sâm và Mộ Dung Khuê mới to gan bẩm:” Thái hậu nương nương, Cao Bằng vương và hoàng thượng tuy bằng mặt nhưng bằng lòng, mà cậu của Cao Bằng vương lại là Lại Bộ thị lang Lữ Lương, Lữ Lương trong triều rất có thế lực, đến cả hoàng thượng cũng phải nhường ông ta ba phần, giờ Cao Bằng vương cầu kiến người phải cẩn thận ứng phó.”

      Đỗ Mạn Thanh gật đầu :” Cho vào !”

      Mộ Dung Sâm vội vàng vào điện, hành lễ:” Thỉnh an mẫu hậu!”

      Đỗ Mạn Thanh thấy hôm nay Mộ Dung Sâm mặc trường bào màu thiên thanh, càng lộ vẻ nhàng thoải mái, lại trong cung quy củ nhiều, tuy biết và Mộ Dung Khuê ưa gì nhau nhưng cũng cảm thấy chán ghét, chỉ cười :” Miễn lễ, ban ghế ngồi!”

      “Tạ mẫu hậu!” Mộ Dung Sâm ngồi vào ghế bên dưới Đỗ Mạn Thanh rồi mới lấy sách từ trong túi ra:” Từ sau khi mẫu hậu trở về nhi thần cũng muốn thường xuyên tiến cung bái kiến, nhưng vì mắc bệnh thể ra ngoài nên trong lòng cảm thấy rất xấu hổ, lòng muốn tìm cách tạ lỗi với mẫu hậu, giờ nghe được mẫu hậu thích đọc truyện dân gian mới tìm mua vài quyển dâng lên cho mẫu hậu giải sầu, nếu mẫu hậu còn thích truyện nào, nhi thần lập tức tìm về.”

      biết có ý gì, nhưng dù sao tặng sách cũng có ác ý. Đỗ Mạn Thanh cho Diệu Tâm nhận lấy, vừa nhìn qua còn thấy dưới tên truyện còn có phần giới thiệu nội dung mới cảm thấy kỳ lạ, ngẩng đầu hỏi:” Sách này ngươi đều xem qua rồi sao?”

      Mộ Dung Sâm thấy vẻ mặt của Đỗ Mạn Thanh, cho là mình làm đúng rồi mới thở phào trả lời:” Sách trình lên cho mẫu hậu, đương nhiên nhi thần phải xem qua để tránh có những điều bậy bạ làm bẩn mắt của mẫu hậu.”

      sách bậy bạ là có ý gì đây? Trong lòng Đỗ Mạn Thanh có chút ngứa ngáy, Hoàng đế nhi tử đưa sách đều quá thuần khiết, bây giờ vị Cao Bằng vương này cũng muốn chọn sách có trình độ cao tiến cung?

      Mộ Dung Sâm thấy vẻ mặt Đỗ Mạn Thanh như có vẻ bất mãn, cảm thấy căng thẳng, hỏi:” Mẫu hậu thích những sách này sao?”

      Đỗ Mạn Thanh :” Xem giới thiệu, tất cả cũng chỉ khuyên người ta hướng thiện, cũng có gì mới mẻ.”

      Mộ Dung Sâm ngẩn ra, những sách này chính là tuyệt phẩm, từng câu chữ bất phàm còn ngại tốt? phản ứng nhanh, lập tức :” Mẫu hậu muốn đọc loại sách nào? Trong phủ nhi thần có mấy vị môn khách cũng có vài phần tài hoa, để cho bọn họ dựa theo ý tưởng của mẫu hậu, viết ra sách mà mẫu hậu thích.”

      A, đây là để mình cung cấp nội dung, bọn họ cứ dựa theo nội dung đó mà viết sao? Đỗ Mạn Thanh lập tức cảm thấy hứng thú, vui vẻ :” Ý kiến hay.”

      Diệu Tâm đứng bên cạnh thầm:” Cao Bằng vương này là biết dỗ người, còn hơn cả hoàng thượng tìm chuyện vui cho thái hậu, nhìn xem, mới có mấy câu dỗ cho thái hậu vui vẻ.

      Bên kia, Mộ Dung Khuê nghe Mộ Dung Sâm tiến cung vội vàng đến, vừa vào điện thấy Mộ Dung Sâm và Đỗ Mạn Thanh tươi cười chuyện, hai đầu lông mày khẽ cau lại, hành lễ với Đỗ Mạn Thanh xong lại khôi phục như bình thường, rất có phong phạm hoàng đế.

      Mộ Dung Sâm thấy Mộ Dung Khuê tới cũng vội càng đứng dậy hành lễ.

      Mộ Dung Khuê ngoài cười nhưng trong cười :” Hoàng huynh bệnh nặng mới khỏi, phải nên ở trong phủ tĩnh dưỡng sao? Làm sao lại tiến cung?”

      Mộ Dung Sâm tươi cười đáp:” Nghe mẫu hậu trong cung thấy buồn chán, mới tìm ít sách tặng cho mẫu hậu giải sầu.”

      Mộ Dung Khuê nhìn Mộ Dung Sâm chút mới :” Hoàng huynh hiếu tâm là tốt, Lữ thái phi có nhi tử hiếu thuận như hoàng huynh đúng là chuyện may mắn.”

      Mộ Dung Sâm năm nay 25 tuổi, trong phủ chỉ có mấy phòng thiếp thất, chưa lập chính phi, vì việc này mà Lữ thái phi ít lần tức giận với , hai mẫu tử náo loạn làm cho Mộ Dung Khuê biết ít chuyện.

      Trước đây Mộ Dung Sâm cố tình muốn thành thân với nữ nhi của Thạch Uy là Thạch Thu Vân, muốn nhờ vào chuyện này mà mượn thế lực của Thạch Uy, chỉ là Thạch Uy lấy cớ Thạch Thu Vân còn , uyển chuyển từ chối, chuyện này Mộ Dung Khuê cũng biết . Bây giờ những lời này chính là muốn cảnh cáo Mộ Dung Sâm, bất hiếu với mẹ đẻ của mình lại còn chạy vào trong cung lấy lòng mẹ đẻ người khác, cẩn thận Lữ thái phi bất mãn gây náo loạn lần nữa.

      Mộ Dung Sâm vừa nghe Mộ Dung Khuê nhắc đến Lữ thái phi ánh mắt hơi trầm xuống. Khi đó Mộ Dung Khuông bệnh tình nguy kịch, vì sợ Lữ gia thế lớn, Lữ thái phi và Lữ lương giúp Mộ Dung Sâm uy hiếp Mộ Dung Khuê kế vị, liền viết mật chỉ làm cho Lữ thái phi tuẫn táng, mật chỉ bị Lữ lương giấu mới bảo vệ Lữ thái phi mạng. Chỉ là Lữ thái phi lại biết được chuyện này rồi bị bệnh nặng thời gian, đến lúc khỏi bệnh tính tình có chút thay đổi, mắc phải bệnh đa nghi. Nay Mộ Dung Sâm có mưu đồ cũng dám thương lượng với Lữ thái phi, thậm chí còn phải dấu diếm. Nếu Lữ thái phi biết tiến cung thỉnh an Đỗ Mạn Thanh tất nhiên ầm ỹ trận.

      Thấy Mộ Dung Sâm còn tự nhiên, lúc này Mộ Dung Khuê mới quay ra cười với Đỗ Mạn Thanh.

      Mộ Dung Sâm là có chuẩn bị mà đến, đương nhiên chịu thua như vậy, thầm giậm chân, bên trong giày đột nhiên có vật bò ra, hướng đến ghế Đỗ Mạn Thanh ngồi.

      Mộ Dung Khuê , khóe mắt lại nhìn thấy dưới ghế Đỗ Mạn Thanh có thứ gì dương nanh múa vuốt mới cúi đầu nhìn kỹ, thấy vật làm thiếu chút nữa mất hồn mất vía, có con bò cạp bò lên ống quần của Đỗ Mạn Thanh, hình dáng vô cùng dữ tợn.

      Đỗ Mạn Thanh thấy vẻ mặt của hơi khác mới nhìn theo, vừa mới nhìn cũng bị dọa , vội vàng đứng dậy hô to:” Người đâu, bắt con bọ cạp này nhanh lên!”

      “Mẫu hậu, nhi thần bắt giúp người!” Mộ Dung Sâm đứng lên, giơ tay muốn giúp bắt con bọ cạp ra khỏi người Đỗ Mạn Thanh.

      Mộ Dung Khuê lại nhanh hơn Mộ Dung Sâm bước, mũi giày duỗi cái đạp con bò cạp rơi khỏi ống quần Đỗ Mạn Thanh, đồng thời đạp mạnh cái, con bò cạp bẹp dí, trong miệng còn quên an ủi Đỗ Mạn Thanh:” Mẫu hậu đừng sợ, nhi tử đạp chết nó.” xong đưa tay đỡ Đỗ Mạn Thanh, lên tiếng gọi cung nữ thu dọn, lại cho người chuẩn bị canh an thần.

      Đỗ Mạn Thanh ngạc nhiên hỏi:” Ngươi sợ bò cạp?”

      Mộ Dung Khuê ngước nhìn Đỗ Mạn Thanh, ngực vẫn nhảy loạn, vẻ mặt lại làm ra vẻ bình tĩnh :” Vì mẫu hậu, nhi thần còn sợ cái gì?”

      Đỗ Mạn Thanh cảm động, giơ tay dịu dàng xoa gò má Mộ Dung Khuê.

      Khuôn mặt tuấn tú của Mộ Dung Khuê chịu nổi chuyện này, trong nháy mắt đỏ bừng, ỡm ờ gọi:” Mẫu hậu ~”

    3. pink_lee

      pink_lee Well-Known Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      2,405
      Chương 17.

      “Khụ” Mộ Dung Sâm ở bên cạnh thấy tay Đỗ Mạn Thanh vuốt ve mặt của Mộ Dung Khuê, nhịn được mà ho khan tiếng, biết Mộ Dung Khuê sợ bò cạp nên muốn làm cho Mộ Dung Khuê xấu mặt trước Đỗ Mạn Thanh, ngờ lại thất bại.

      Đỗ Mạn Thanh nghe được tiếng ho của Mộ Dung Sâm lập tức tỉnh táo lại, nhi tử hoàng đế lớn như vậy, trước mặt người ngoài mà mình lại sờ mặt , chẳng trách mà mặt đỏ như vậy! Trong đầu vừa nghĩ tay rụt về, lại nhìn xuống ghế nghi ngờ :” yên lành sao lại có bò cạp? Diệu Tâm, ngươi tra xem có chuyện gì xảy ra?”

      Diệu Tâm cũng nghi ngờ, trong cung ai cũng biết hoàng thượng sợ bò cạp nên luôn dùng thuốc diệt trùng, bây giờ là ban ngày làm sao laị có bò cạp đột nhiên xuất đây? Nàng vốn thông minh, mới nghĩ đến chuyện này ánh mắt liếc về hướng Mộ Dung Sâm, khóe miệng hơi mở.

      Đỗ Mạn Thanh cũng nhìn về phía Mộ Dung Sâm.

      Mộ Dung Sâm cũng biết mọi người nghi ngờ mình, vội vàng giải thích với Đỗ Mạn Thanh:” Đúng lúc nhi thần tiến cung lại có bò cạp xuất , như vậy nhi thần cũng bị nghi ngờ. Nhưng thử nghĩ mà xem, nhi thần làm như vậy có ích gì đây? Hoàng thượng là chân long thiên tử, làm sao có thể sợ con bò cạp? Mẫu hậu là nữ thần, con bò cạp nho càng thể làm mẫu hậu kinh sợ, cứ như vậy mà đoán chính là có người muốn dựa vào con bò cạp này phá hỏng tình cảm huynh đệ của nhi thần và hoàng thượng, còn muốn làm mẫu hậu ghét bỏ nhi thần. Xin mẫu hậu minh xét!”

      Mặt của Mộ Dung Khuê còn chưa hết đỏ, khóe mắt lại chỉ lạnh lùng nhìn Mộ Dung Sâm, gì.

      Đỗ Mạn Thanh nghĩ Mộ Dung Sâm ở thế yếu, nay thể tranh đoạt với Mộ Dung Khuê nên chỉ cười cái rồi :” Cao Bằng vương cũng đúng, con bò cạp này chắc là có người giở trò muốn phá hoại tình cảm huynh đệ của các ngươi.”

      Mộ Dung Sâm nghe xong thở phào nhõm, thái hậu nguyện ý cho bậc thang là tốt rồi. lại :” Nhi thần xin cáo lui trước, ngày mai lại tới thăm mẫu hậu.” Vừa xong hành lễ với Mộ Dung Khuê.

      Mộ Dung Sâm vừa , Mộ Dung Khuê vội vàng kéo tay áo Đỗ Mạn Thanh, cẩn thận hỏi:” Mẫu hậu có bị dọa sợ ?”

      Đỗ Mạn Thanh lắc đầu :” sao, chỉ con bò cạp làm sao dọa được ta.”

      Mộ Dung Khuê vẫn yên lòng, nhìn cung nữ bưng canh an thần tới, tự tay nhận lấy muốn giúp Đỗ Mạn Thanh uống.

      Trước mặt bao nhiêu người, Đỗ Mạn Thanh mới chịu uống canh an thần trong tay đâu, chỉ khẽ cười :” Để đó tự ta uống !”

      Mộ Dung Khuê có chút thất vọng nhưng mặt cũng ra, đưa chén canh qua cho Đỗ Mạn Thanh rồi khuyên nhủ:” Mẫu hậu uống nhanh !”

      Đỗ Mạn Thanh bất đắc dĩ đành bưng chén canh uống hết mấy ngụm rồi mới đưa cho Thu Tình mang xuống.

      Thấy trời còn sớm, Đỗ Mạn Thanh mới giục Mộ Dung Khuê trở về, cười :” Chính bận rộn, ngươi cũng cần ngày nào cũng đến đây, nếu có chuyện gì ta cho người báo lại cho ngươi biết.”

      Đỗ Mạn Thanh vừa vừa thầm lắc đầu, hoàng đế nhi tử chính là quá thiếu thốn tình thương của mẹ, bây giờ mới có chút ấm áp bỏ ra được!

      Mộ Dung Khuê thấy Đỗ Mạn Thanh có việc gì, cũng muốn trở về đổi đôi giầy đạp qua con bò cạp, nên mới đứng dậy xin cáo lui.

      Mộ Dung Khuê trở lại Dưỡng Tâm điện, vội vàng gọi người lấy nước tắm rửa rồi thay bộ y phục khác xong xuôi mới ngồi vào bàn, lại nhớ tới việc Mộ Dung Sâm tiến cung mới cảm thấy có ý tốt. Trong lòng nghi ngờ, nhìn thấy Lạc công công đứng bên cạnh liền hỏi:” Ngươi xem, hình như Cao Bằng vương đối với mẫu hậu quá mức ân cần?”

      Lạc công công nghe Mộ Dung Khuê hỏi dám trả lời, giọng :” Nô tài thấy Cao Bằng vương tựa như có ý gì đó, mà Thái hậu cũng có vẻ là ghét . Hoàng thượng cần phải cẩn thận!”

      “Trẫm chỉ biết, Cao Bằng vương …” Mộ Dung Khuê tiếp, trong lòng hừ lạnh: Mộ Dung Sâm ngươi cũng quá to gan, ngày trước muốn giành ngôi vị hoàng đế, tại lại muốn giành mẫu hậu của trẫm?

      Mộ Dung Bội cũng nghe chuyện xảy ra ngày hôm nay, nàng chỉ cười lạnh :” Hoàng huynh cho là thái hậu nương nương và hoàng thượng là người ngu sao? dám đem bò cạp vào cung, lại có gan nhận? Mệt bộ mặt tử tế như vậy, làm việc lại cứ theo vị mẫu thân tốt của .”

      Lúc Hiểu thái phi mẹ đẻ của Mộ Dung Bội còn sống, cũng chịu ít uất ức từ Lữ thái phi, làm cho Mộ Dung Bội đối với vị ca ca Mộ Dung Sâm này cũng có tình cảm gì, bây giờ lại nghe được chuyện con bò cạp, trong lòng liền cho là Mộ Dung Sâm động tay động chân nên mới tức giận.

      Thải Châu mới trở về từ Khôn Ninh cung, bẩm báo hết mọi chuyện, lại thêm:” Diệu Tâm Cao Bằng vương có ý lấy lòng thái hậu nương nương, chuyện này tốt!”

      “Lớn mật, Thái hậu nương nương là người mà có thể mơ tưởng?” Mộ Dung Bội vô cùng tức giận mới ra câu đó, vừa xong lập tức im lặng.

      Thải Châu nhìn xung quanh có người mới thở phào nhõm, giọng :” Ngày trước vẫn nữ nhi tứ đại gia tộc và Khương thị đều xinh đep như hoa, nhưng giờ so các nàng với Thái hậu nương nương mới thấy kém hơn thái hậu rất nhiều. Nếu ngại thân phận của Thái hậu nương nương, chỉ sợ phải Cao Bằng vương có ý, ngay cả…”

      Mộ Dung Bội cắn răng :” Mấy người đàn ông thối tha này, chỉ biết tơ tưởng đến nữ thần! Lại biết, nữ thần là cho bọn tính toán sao? Cẩn thận bị sét đánh!”

      Bình thường Thải Châu luôn kín miệng, lúc này lại giữ được , ra:” Nghiêm đại nhân cũng phải người như vậy.”

      Mộ Dung Bội trợn mắt, hừ :” Nghiêm Thừa Ân như thế nào ngươi hiểu sao?”

      Thải Châu biết mình đụng đến nỗi đau của Mộ Dung Bội, vội vàng cười :” Nô tỳ lắm miệng, nô tỳ đáng chết, xin công chúa trách phạt!”

      Mộ Dung Bội chỉ vào đầu Thải Châu, hung dữ :” Đúng là bản công chúa thích Nghiêm Thừa Ân làm sao? Ngươi biết tâm tư của bản công chúa lại cứ tránh né dám , cũng dám nghĩ cách giúp bản công chúa làm cho si mê bản công chúa, ngoan ngoãn chờ làm phò mã?”

      Thải Châu thấy Mộ Dung Bội tự ra tâm trong lòng cảm thấy ngạc nhiên, lúc sau mới phục hồi tinh thần tươi cười :” Nếu như vậy, sao công chúa nhờ Thái hậu nương nương làm chủ, tác thành chuyện tốt?”

      Mộ Dung Bội cũng nghĩ đến, đúng nha, trước đây có trưởng bối làm chủ, mặc dù mến mộ Nghiêm Thừa Ân cũng có cách nào, bây giờ trong cung có Thái hậu nương nương, có thể xin ngươi làm chủ nha!

      Thải Châu nhiệt tình :” Tuổi tác của trưởng công chúa cũng còn , người nên sớm đến chỗ Thái hậu nương nương .”

      Mộ Dung Bội cúi đầu, lúc sau mới :” Nhưng cũng phải biết tâm tư của Nghiêm Thừa Ân .”

      Thải Châu :” Cứ giao luôn cho Thái hậu hỏi là được. Vạn nhất có chuyện gì công chúa cứ coi như biết chuyện này, cũng còn đường lui.”

      Mộ Dung Bội nghe cũng có lý liển gật đầu.

      Ngày hôm sau, Mộ Dung Bội muốn gặp Đỗ Mạn Thanh, lại nghe báo có Nhâm thị tiến cung liền biết Đỗ Mạn Thanh giữ Nhâm thị ở lại dùng bữa, cảm thấy chính mình qua cũng tiện, còn cách nào khác đành thôi.

      Nhâm thị tiến cung là có việc báo với Đỗ Mạn Thanh, thừa lúc Đỗ Hàm Lan ở đây mới cười :” Mấy ngày trước có hai bà mối đến cầu thân, đều là công tử có tiền đồ! Chỉ là trong nhà cũng dám nhận lời, chỉ Hàm Lan hầu hạ Thái hậu, hôn của nàng đương nhiên là do Thái hậu làm chủ.”

      Đỗ Mạn Thanh ngạc nhiên :” Nếu các ngươi thấy đó là người trong sạch, mà Hàm Lan cũng phản đối có thể chấp nhận, cần hỏi ta.”

      Nhâm thị nghe Đỗ Mạn Thanh , cho là Đỗ Mạn Thanh giận dỗi, vội vàng giải thích:” Trong nhà sao dám tự quyết, đương nhiên là phải do Thái hậu an bài.”

      Đỗ Mạn Thanh muốn thêm lại thấy ánh mắt của Nhâm thị, đành tránh:” Hàm Lan còn , từ từ chọn cũng được.”

      Nhâm thị nghe xong mới thở phào, cảm tạ :”Lại làm phiền thái hậu nương nương phí tâm!”

      Đỗ Mạn Thanh gật đầu, cho người gọi Đỗ Hàm Lan ra gặp Nhâm thị.

      Đỗ Hàm Lan biết Nhâm thị tới, vội vàng chạy ra vui vẻ :” Lâu rồi Mẫu thân tiến cung.”

      Nhâm thị nhìn qua, thấy dáng người Đỗ Hàm Lan mới “A” tiếng, đưa tay vuốt eo của nàng, kinh ngạc :” Mới có mấy ngày mà gầy như vậy?”

      Đỗ Hàm Lan cũng đắc ý, đứng trước mặt Nhâm thị xoay vòng tươi cười :” Sáng sớm chạy bộ, chiều nhảy dây, ngày hoạt động hai lần, nên mới tháng giảm khá nhiều. Thái hậu nương nương , nếu như kiên trì nhảy dây tới cuối năm nữ nhi cũng có thể biến thanh mỹ nhân yểu điệu nha!” xong lại ghé vào tai Nhâm thị:” Tháng trước nguyệt của nữ nhi đến đau bụng chịu nổi, tháng này lại cảm thấy gì. Thái hậu nương nương , đây là sau khi vận động huyết khí lưu thông.”

      Nhậm thị vui mừng, lôi kéo Đỗ Hàm Lan nhìn vòng, thậm chí còn thấy Đỗ Hàm Lan hai mắt có thần, còn xơ xác như trước. Trong lòng thầm nghĩ:” Gần nữ thần như Thái hậu nương nương, Hàm Lan cũng ngày càng xinh đẹp. Dựa vào Hàm Lan bây giờ được Thái hậu nương nương thích, lại thêm nữ nhi nay biến xinh đẹp, giờ cần lo lắng hôn của nữ nhi nữa rồi?

      chuyện có cung nữ tiến vào bẩm có Cao Bằng vương tới.

      Nhâm thị thấy Đỗ Mạn Thanh bận rộn, vội vàng đứng dậy cáo từ.

      Đỗ Mạn Thanh để Đỗ Hàm Lan tiễn Nhâm thị, mới cho Diệu Tâm mời Mộ Dung Sâm vào.

      Mộ Dung Sâm vào điện, bái kiến xong xuôi mới trình sách lên.

      Đỗ Mạn Thanh nhận lấy mở ra nhìn, trong sách viết mấy truyện cũng khá mới lạ.

      Mộ Dung Sâm :” Mẫu hậu xem thử, nếu thích nhin thần cho môn khách viết tiếp mấy chuyện mới lạ, dâng lên cho mẫu hậu giải buồn.”

      “Ngươi có lòng!” Đỗ Mạn Thanh xem xong truyện, ngước mắt :” Nhìn cũng khá ổn, cứ theo như vậy mà viết thôi!”

      Mộ Dung Sâm dạ tiếng, cũng nhiều đứng lên cáo từ.

      Lúc sau Mộ Dung Khuê cũng đến, tiến vào thỉnh an rồi mới cười :” Mẫu hậu, nhi tử thấy ở ngự thư phòng cũng có rất nhiều sách mới lạ, trong đó cũng có nhiều điển cố rất hay. Bây giờ nắng nóng mà mẫu hậu lại ngủ trễ, chi bằng đến ngự thư phòng của nhi tử đọc sách.”

      Đỗ Mạn Thanh biết có đôi lúc Mộ Dung Khuê ở trong thư phòng duyệt tấu chương:” Ta đến lại quấy rầy ngươi duyệt tấu chương tiện. Hay là cho người đem lại đây, ta từ từ đọc cũng được.”

      Mộ Dung Khuê mỉm cười :” Nhi tử là muốn ở gần mẫu hậu nhiều hơn, mẫu hậu cứ đồng ý đến thư phòng đọc sách với nhi tử .”

      Mộ Dung Khuê vừa , trong đầu ra bức tranh:” Chính mình ngồi bên này phê tấu chương, nữ thần ngồi ở bàn đối diện đọc sách, thỉnh thoảng hai người ngẩng đầu, ánh mắt chạm nhau, thâm tình nồng nàn, phong cảnh vô cùng diễm lệ.

    4. pink_lee

      pink_lee Well-Known Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      2,405
      Chương 18.

      Mộ Dung Sâm ra khỏi cung, lúc trở về vương phủ gặp Phúc hầu hạ Lữ thái phi chờ :” Thái phi nương nương đợi ngày, vương gia nhanh qua gặp người !”

      Mộ Dung Sâm nghe xong dám chậm trễ, vội vàng theo Phúc qua gặp Lữ thái phi. đường quên hỏi sinh hoạt, ăn uống hàng ngày của Lữ thái phi.

      Phúc trả lời cặn kẽ, lại thêm:” Trời nóng nên nương nương ngủ trưa hơi ít, giờ ngọ muốn ngủ bù lại ngủ được, lúc tỉnh dậy hơi chóng mặt. gọi đại phu trong phủ đến bắt mạch kê chút thuốc an thần, đại phu hôm nay uống thuốc nếu đêm mà ngủ ngon có gì đáng ngại.”

      Phúc là nô tì trong Lữ phủ năm đó theo Lữ thái phi tiến cung, hầu hạ Lữ thái phi nhiều năm, chính là tâm phúc của bà. Mộ Dung Sâm cũng phải tôn trọng nàng ta vài phần. Giờ nghe Phúc báo lại, biết bệnh đa nghi của Lữ thái phi lại bắt đầu phát tác mới cảm thấy lo lắng.

      Phúc thấy vẻ mặt của Mộ Dung Sâm đành an ủi :” Vương gia cần lo lắng, Thái phi nương nương chỉ là khó chịu nên chuyện suy nghĩ, chỉ cần cẩn thận cho người khác biết được sao.”

      Mộ Dung Sâm đáp lời chỉ yên lặng thở dài.

      Lữ thái phi ở trong phòng lại, biết được Mộ Dung Sâm tới mới bình tĩnh lại chút, mở miệng hỏi:” Người đâu?”

      Mộ Dung Sâm vào, vội vàng vấn an rồi mới :” Mẫu phi có gì sai bảo?”

      Lữ thái phi phất tay cho nha hoàn lui ra, nét mặt trở nên lạnh lùng, quát lên:” Ta có thể sai bảo gì ngươi? Ta tranh đoạt cả đời, chỉ vì ngồi lên cái ghế thái hậu nương nương, để ngươi được gọi ta tiếng mẫu hậu mà phải hai chữ mẫu phi bỏ kia . Ngươi tốt rồi, ngôi vị hoàng đế cứ vậy mà chắp tay dâng cho người khác. Bây giờ còn tốt hơn, lại còn dám thái hậu nương nương trời ban, đúng là muốn cưỡi lên đầu ta, đây phải là muốn cầm dao đâm vào lòng ta sao?”

      Năm đó Mộ Dung Khuông cho Lữ thái phi tiến cung làm phi, về xuất thân và tướng mạo, Lữ thái phi đều có khả năng lên làm hoàng hậu, nhưng là cuối cũng Mộ Dung Khuông lại lập Khương thị làm hoàng hậu, đây chính là tâm bệnh trong lòng Lữ thái phi. Sau này, Khương thị có con, Lữ thái phi cho rằng cơ hội tới, ngờ Khương thị Giang Nam theo Mộ Dung Khuông , khi trở về lại ôm theo Mộ Dung Khuê, sau lại nhờ vào đứa con trai này mà yên ổn ngồi hậu vị.

      Đến lúc Mộ Dung Khuông bệnh tình nguy kịch muốn cho Lữ thái phi theo tuẫn táng, Lữ thái phi biết được mới bệnh nặng thời gian, sau đó liền mắc phải bệnh đa nghi, người khác chỉ cần thuận miệng câu hay có hành động gì ở trong mắt của bà đều là có dụng ý khác. Từ khi biết được có thái hậu trời ban, bà liền đứng ngồi yên, luôn cho rằng đây chính là do Mộ Dung Khuê bày trò nhằm xử lý mẹ con bọn họ. Bởi vì bà luôn muốn Mộ Dung Sâm hợp tác với tứ đại gia tộc đoạt lại ngôi vị hoàng đế.

      Mộ Dung Sâm thấy Lữ thái phi lại muốn phát bệnh, vội vàng khuyên nhủ:” Mẫu phi ở trong vương phủ, thái hậu ở trong cung, nước sông phạm nước giếng, cứ bỏ qua…”

      còn chưa xong, Lữ thái phi ngắt lời:” Cái gì mà bỏ qua? Ta nếu thấy nàng có phải còn muốn quỳ xuống hành lễ ? Tại sao, tại sao? Ngươi thua kém người ta, giờ lại liên lụy đến ta cũng phải thua kém người khác!”

      Từ lúc Mộ Dung Sâm rời khỏi nơi ở của Lữ thái phi, cả thể xác và tinh thần đều thấy mệt mỏi, cũng may mấy người hầu đều thông minh đến quấy rầy , mình ngồi trong phòng mới cảm thấy có chút nhõm.

      Lữ lương nhận được tin Mộc thị trở lại kinh thành, vô cùng vui mừng, vội vàng gọi An thị để An thị mời Mộc thị đến phủ.

      An thị :” Phu quân Môc thị là Đỗ Tán Lang, mà Đỗ Tán Lang và Đỗ Bá Ngọc chính là cùng họ, chẳng biết nguyên nhân vì sao mà hai nhà cũng lại?. Vừa vặn bên nhà mẹ thiếp có nữ quyến quen biết Mộc thị, hai nhà cũng hay lại, cứ mượn cớ này mà chuyện, qua vài lần tự nhiên thân thiết. Khi đó hỏi chuyện của Thái hậu nương nương nàng cũng dấu diếm.”

      Lữ Lương gật đầu tán thành, :” Việc này giao cho phu nhân vậy.”

      An thị :” Lão gia cứ tin thiếp.”

      Lữ gia là danh môn vọng tộc, An thị lại chịu hạ thấp tận lực kết giao, mới hơn 10 ngày Mộc thị coi An thị là tri kỷ, giấu bất cứ chuyện gì.

      An thị mượn cớ Rằm tháng 7 tiến cung tặng quà, nhân đó mà mang theo Mộc thị hai người cùng vào cung.

      Đỗ Mạn Thanh biết An thị tới cho Thu Tình mời nàng vào.

      An thị thỉnh an xong, trình lên danh sách quà tặng, lại cười :” Thần phụ dâng tặng thái hậu nương nương chút quà, mấy thứ khác đáng nhắc đến, nhưng mà có hai khúc vải Yên Vũ Giang Nam song mặt tú, vô cùng hiếm có. Song mặt tú là của phu nhân Mộc thị nhà Đỗ Tán Lang làm ra. đến Đỗ Tán Lang này còn phải gọi Đỗ quốc cữu tiếng cữu cữu, hai nhà chính là cùng dòng họ. Vì có nguyên nhân này mà Mộc thị mới cả gan nhờ thần phụ mang nàng ta vào cung, để nàng ta được gặp dung nhan của thái hậu nương nương lần. Thần phụ cũng nỡ từ chối, mới to gan mang nàng tiến cung.” xong cúi người sâu xuống dưới.

      Nếu là dòng tộc họ Đỗ, tại sao cầu Nhâm thị đưa vào cung mà lại để An thị đưa vào? Đỗ Mạn Thanh nhìn An thị kỹ, tuy biết bà ta có tính toán khác nhưng cũng quá quan tâm, thờ ơ :” là thân thích vào cung cứ cho truyền vào !”

      An thị nghe thấy lời này mừng thầm phen.

      có cung nữ ra ngoài đưa Mộc thị vào trong bái kiến Đỗ Mạn Thanh.

      Phu quân Mộc thị tuy là Tán Lang, dù sao chức vị cũng thấp, lần nào gặp phải trường hợp như vậy? Lúc bái kiến Đỗ Mạn Thanh tránh khỏi có chút luống cuống.

      Đỗ Mạn Thanh thấy nàng lo sợ, cũng chỉ cười rồi ban ghế ngồi rồi hỏi thăm mấy câu.

      Mộc thị nghe được giọng của Đỗ Mạn Thanh, lại nhớ đến An thị lúc trước qua mới cả gan ngẩng đầu nhìn Đỗ Mạn Thanh, vừa nhìn thấy sợ hãi, , , người này thể nào là Đỗ thị năm đó mình biết. Tuyệt đối thể nào là cùng người.

      An thị yên lặng nhìn, thấy Đỗ Mạn Thanh nhận ra khuê mật năm xưa, cảm thấy có chút thắc mắc, mặc dù nghe Thái hậu nương nương bị mất trí nhớ, nhưng phải còn nhớ Đỗ bá Ngọc và Hoàng thượng sao? có lý nào lại quên mất khuê mật ngày trước.

      Từ trong cung trở về, tay chân Mộc thị có chút run rẩy theo An thị đến Lữ phủ.

      An thị thấy tình trạng của nàng ta, liền biết chuyện giống như Lữ Lương bàn trước, thái hậu nương nương trong cung bây giờ có thể phải là Đỗ thị.

      Mộc thị khẳng định Đỗ Mạn Thanh phải là Đỗ thị, liền nhận định nàng cũng phải là nữ thần, nên lúc mở miệng về Đỗ Mạn Thanh lá gan cũng to lên.

      “Khi đó ở Giang Nam, ta và thái hậu nương nương chính là khuê mật, bởi vì đều thích thêu nên luôn ở cùng chỗ thêu thùa may vá, cũng hay chút chuyện thân mật. Thái hậu nương nương tuy có diện mạo xinh đẹp, nhưng tính tình lại nhát gan, gặp người khác chưa chuyện mặt đỏ bừng. Bây giờ vị Thái hậu nương nương trong cung, tác phong và cử chỉ cũng phải ngày ngày hai mà thay đổi được, nàng cũng phải thái hậu nương nương mà ta biết.” Mộc thị xong lại có chút tiếc nuối,” Lại , năm đó hai người thân thiết, hôm nay gặp lại sao nàng cũng nhớ ta?”

      An thị hỏi:” Ngươi chắc chắn vị kia trong cung phải là tỷ tỷ của Đỗ Bá Ngọc?”

      Mộc thị gât đầu :” Cũng phải là người. Đỗ quốc cữu khi còn bé là do tổ mẫu nuôi dưỡng, mặc dù và thái hậu nương nương là tỷ đệ nhưng gặp nhau rất ít, cũng có thể là nhận lầm. Nhà ta ngay cạnh Đỗ gia, ngày thái hậu nương nương còn luôn cùng ta thêu thùa, ta cũng thể nào nhận nhầm người.”

      An thị nắm chặt tay Mộc thị :” Chuyện này liên quan rất lớn, ngươi phải giấu ở trong lòng, cả phu quân cũng được kể ra. Ta cũng bạc đãi ngươi, ta nghĩ cách cho ngươi ở phu gia được hãnh diện.”

      Sài thị đáp ứng, :” Ta quay về Giang Nam Đỗ gia cũng quan tâm, cũng cho người đón ta. Lần này trở về, phu quân lạnh nhạt cũng làm lòng ta lạnh lẽo. Cũng vì phu nhân mấy lần mời ta đến phủ mới cho ta chút thể diện. Đỗ gia lúc này mới thay đổi dám khinh thường ta. Chỉ vì chuyện này, ta cũng muốn báo đáp ân tình của phu nhân.”

      An thị cầm tay nàng, thành khẩn :” Phu quân đáng tin cũng còn nhi tử dựa vào, đợi có tiền đồ ngươi cũng có ngày nở mày nở mặt.”

      Mộc thị nghe theo An thị cũng bởi vì An thị giúp con trai của nàng vào được trường học nổi tiếng, giờ nàng chỉ mong nhi tử học thành tài, tương lai kiếm chức quan cho nàng hãnh diện.

      Những hành động của An thị và Mộc thị đều có ám vệ báo lại với Mộ Dung Khuê, lại cả nghi ngờ của Mộc thị cho Mộ Dung Khuê biết.

      Mộ Dung Khuê nghe xong ám vệ bẩm báo, trong lòng vừa mừng vừa lo. Lo là, Lữ Lương và An thị đều khó lường, biết gây ra chuyện lớn gì, mừng là nữ thần phải là mẹ đẻ Đỗ thị của . thở dài với ám vệ:” Mang bức ảnh thêu của Mộc thị đến cho trẫm xem!”

      Ám vệ nghe xong lui xuống làm việc.

      Buổi chiều ngày hôm sau, bức tranh thêu của Mộc thị nằm bàn của Mộ Dung Khuê.

      Mộ Dung Khuê thắp đèn nhìn kỹ, càng nhìn càng vui vẻ. A ha, quả nhiên là cùng người.

      Mộ Dung Khuê xem xong tranh thêu, lại cho gọi ám vệ vào :” Để về chỗ cũ, được kinh động đến Lữ gia.”

      Mật vệ mang ảnh thêu đến Lữ phủ, để vào hộp trang sức của An thị.

      Mấy ngày nay tâm trạng của Mộ Dung Khuê rất tốt, đêm nay lại cho Lạc công công mời Đỗ Mạn Thanh đến thư phòng đọc sách.

      Đỗ Mạn Thanh cảm thấy buồn chán liền mang theo cung nữ theo Lạc công công đến ngự thư phòng.

      Mộ Dung Khuê thấy Đỗ Mạn Thanh đến, cho cung nữ và thái giám lui ra ngoài, tự tay bưng trà cho Đỗ Mạn Thanh rồi cười :” Mẫu hậu dùng trà!”

      Đỗ Mạn Thanh nhận trà cười :” Ngươi cứ duyệt tấu chương cứ để ta tự tìm sách đọc, nên vì ta mà bỏ bê chính .” xong rồi uống vài ngụm trà, đứng dậy tự mình tìm sách.

      Mộ Dung Khuê nhìn Đỗ Mạn Thanh rời mắt, theo phía sau giúp chọn sách.

      Đỗ Mạn Thanh rút từ trong giá ra quyển sách, quay người lại thiếu chút nữa là đụng vào cằm Mộ Dung Khuê, lúc này mới phát vị nhi tử hoàng đế này cao hơn mình cả cái đầu.

      Mộ Dung Khuê đứng sau lưng Đỗ Mạn Thanh, đưa tay chuẩn bị rút quyển sách, ngờ Đỗ Mạn Thanh bất ngờ xoay người, tay khác tự chủ được cũng dựa vào giá sách, bởi vậy vừa lúc ôm Đỗ Mạn Thanh vào trong lòng , chóp mũi ngửi thấy mùi thơm tóc Đỗ Mạn Thanh, giọng trở nên khàn khàn, thầm gọi:” Mẫu hậu ~”

    5. pink_lee

      pink_lee Well-Known Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      2,405
      Chương 19.

      Đỗ Mạn Thanh cho rằng, Mộ Dung Khuê gọi mình là mẫu hậu, thừa nhận mình là Hiền Đức thái hậu hạ phàm nên kính trọng mình như mẹ, thể nào có tâm tư khác, bây giờ Mộ Dung Khuê lại mập mờ gọi như vậy cảm thấy kinh ngạc, hoàng đế nhi tử bị trúng tà sao?

      Mộ Dung Khuê gọi xong mắt thấy Đỗ Mạn Thanh bị dọa, lập tức chỉnh lại giọng như bình thường:” Mẫu hậu muốn đọc sách gì, nhi tử lấy giúp người!”

      Vì Đỗ Mạn Thanh vốn xinh đẹp nên từ đến lớn luôn có người khác quan tâm, thậm chí mấy người em họ cũng rất quý mến , mặc dù thấy hành động kỳ lạ của Mộ Dung Khuê cũng có chút nghi ngờ, nhưng rất nhanh cũng bình thường trở lại, nhi tử hoàng đế đây là thiếu thốn tình thương của mẹ nên có chút hành động bám mẹ mà thôi!

      Mộ Dung Khuê cũng biết bản thân mình quá xúc động, đành phải gỉa vờ làm đứa con hiếu thảo, rút từ giá quyển sách, mở ra cho Đỗ Mạn Thanh xem, giọng :” Quyển du ký này rất khá, mẫu hậu đọc thử .”

      “Ừ!” Đỗ Mạn Thanh cầm quyển sách lật vài trang, thấy là quyển về các vùng miền khác mới :” Từ trước đến nay cũng chưa được du ngoạn các nơi, chỉ đành phải nhìn mấy quyển sách du ký để giải buồn vậy.”

      Mộ Dung Khuê nghe được giọng của Đỗ Mạn Thanh là rất muốn ra ngoài cung, kịp nghĩ ngợi gì :” Mẫu hậu muốn ra ngoài cung du ngoạn sao?”

      “Có thể sao?” Đỗ Mạn Thanh bắt được chút hy vọng, để quyển sách xuống bàn, hai mắt sáng rực tha thiết nhìn Mộ Dung Khuê.

      Mộ Dung Khuê bị nhìn như vậy, ngực đập thình thịch, thể chế được miệng mình mà trả lời Đỗ Mạn Thanh:” Nếu mẫu hậu muốn ra cung chuyến, nhi tử sắp xếp ra ngoài cùng mẫu hậu.”

      sao?” Đỗ Mạn Thanh vui mừng quá mức, bắt lấy cánh tay Mộ Dung Khuê mà kéo, quên luôn chuyện thể phong thái nữ thần, chỉ còn là dáng vẻ của mới lớn.

      Mộ Dung Khuê bỗng thất thần rồi cầm tay Đỗ Mạn Thanh, khuôn mặt trở nên đỏ bừng, trái tim trong ngực đập liên hồi. Sau khắc đưa mặt vào trong bàn tay Đỗ Mạn Thanh, nhanh chóng giấu tình ý trong mắt, chỉ dùng mặt vuốt ve tay Đỗ Mạn Thanh, mơ màng gọi:” Mẫu hậu ~”

      Tay Đỗ Mạn Thanh cảm thấy ngứa ngáy, lại có cảm giác nóng rực, biết là độ ấm từ mặt Mộ Dung Khuê truyền sang, trong lòng cũng cảm thấy đúng, rụt tay về :” Chỗ này gió có hơi nóng, ta thấy có chút choáng đầu, muốn hồi cung.”

      Mộ Dung Khuê muốn thả tay Đỗ Mạn Thanh, ngẩng đầu, vẻ mặt vô cùng đứng đắn :” Nhi tử cũng cảm thấy nóng nên mặt mới đỏ lên đây!”

      Đỗ Mạn Thanh nhìn Mộ Dung Khuê, cũng nghĩ Mộ Dung Khuê lại có hành động mờ ám gì, chỉ nghĩ:” Nhi tử hoàng đế tuy thừa nhận mình là mẹ đẻ của , thân thiết muốn rời xa, nhưng dù sao mình cũng là giả mạo, cần phải giữ khoảng cách để tránh phát sinh chuyện hay.

      Mộ Dung Khuê lòng muốn ở cùng chỗ với Đỗ Mạn Thanh, nhưng cũng sợ chính mình làm Đỗ Mạn Thanh sợ, nghe thấy Đỗ mạn Thanh muốn hồi cung, nhân tiện :” Nhi tử đưa mẫu hậu trở về!”

      Đám người Lạc công công ở bên ngoài, biết được Đỗ Mạn Thanh muốn về cung liền cho người mang kiệu tới.

      Đỗ Mạn Thanh khoát tay :” Khôn Ninh Cung cách đây cũng xa, ta tự được rồi, cần ngồi kiệu.”

      Mộ Dung Khuê lập tức đáp lời:” Nhi tử cùng với mẫu hậu.” Xong rồi phất tay để cung nữ và thái giám lui ra sau vài bước, còn chính đứng bên cạnh Đỗ Mạn Thanh.

      Đỗ Mạn Thanh cười :” Hoàng nhi cả ngày ngồi thiết triều, duyệt tấu chương. Nay cũng cần thường xuyên hoạt động mới có sức khỏe.”

      Mộ Dung Khuê nghe theo :” Tạ mẫu hậu dạy bảo!”

      Đỗ Mạn Thanh nhớ lại lịch sử trước đây thường xem, tuổi thọ của đa số các vị hoàng đế cũng cao, mới lo lắng thân thể của Mộ Dung Khuê:” Lúc nhàn rỗi phải hoạt động thân thể chút.”

      Mộ Dung Khuê cười :” Buổi tối nhi tử thường luyện chút võ nghệ, để ngày nghỉ cùng chạy bộ với mẫu hậu.”

      Hai người vừa chuyện vừa phía trước.

      Đám người Lạc công công theo ở đằng sau, vừa nhìn xung quanh vừa để ý thái hậu và hoàng đế, trong lòng cảm thán:” Nam cường tráng, nữ yểu điệu, nhìn giống hai mẹ con, mà như…

      Mộ Dung Khuê chuyện, nghiêng mắt nhìn Đỗ Mạn Thanh, đầu mũi lại ngửi thấy mùi hoa lan thơm ngát, chậm hơn Đỗ Mạn Thanh nửa bước ra hiệu cho Lạc công công.

      Lạc công công thấy Mộ Dung Khuê ra hiệu, mặc dù tình nguyện nhưng cũng phải chậm lại, thái giám và các cung nữ khác thấy Lạc công công chậm dần đương nhiên phải theo, dần dần cách Mộ Dung Khuê và Đỗ Mạn Thanh khoảng xa.

      Đỗ Mạn Thanh và Mộ Dung Khuê sóng vai dưới ánh trăng, trong lòng thầm hận con đường này càng dài càng tốt cho và Đỗ Mạn Thanh ở bên nhau lâu chút.

      Đỗ Mạn Thanh cũng phát Mộ Dung Khuê hơi khác ngày thường, lúc chuyện, lúc mỉm cười, lúc cau mày, biểu tình rất là phong phú, tựa như có tâm , tránh khỏi tò mò hỏi:” Hoàng nhi hôm nay làm sao vậy?”

      Mộ Dung Khuê cười yếu ớt, nhàng :” Mẫu hậu đoán thử xem!”

      Đỗ Mạn Thanh bị nụ cười của Mộ Dung Khuê làm hoa mắt, thầm:” Nhi tử hoàng đế cười lên là đẹp!” Bỗng như hiểu ra, cười :” Ngươi có người trong lòng?”

      Mộ Dung Khuê mỉm cười nhìn Đỗ Mạn Thanh:” Mẫu hậu đúng là đúng, phải phải.”

      Đỗ Mạn Thanh định , chợt nghe có người gọi:” Thái hậu nương nương, hoàng thượng!”

      Vừa dứt lời, thấy Mộ Dung Bội dẫn theo cung nữ đến:” Thái hậu nương nương về cung sao?”

      Đỗ Mạn Thanh :” Là A Bội!” Xong quay qua Mộ Dung Khuê:” Hoàng nhi trở về , để A Bội đưa ta hồi cung là được!”

      Mộ Dung Bội rất nhanh đứng vào bên cạnh Đỗ Mạn Thanh, với Mộ Dung Khuê:” Hoàng thượng yên tâm, ta nhất định đưa thái hậu về cung an toàn.” xong chưa kịp chờ Mộ Dung Khuê phản ứng đỡ Đỗ Mạn Thanh bước .

      Mộ Dung Khuê trừng mắt nhìn Mộ Dung Bội giữa đường nhảy ra cướp Đỗ Mạn Thanh, lại có cách nào từ chối chỉ đành bực bội quay người, dẫn Lạc công công quay về Dưỡng Tâm điện.

      Ngày hôm sau thiết triều xong, Mộ Dung Khuê vội vã đến Khôn Ninh cung, mới tiến vào nghe thấy tiếng cười của Mộ Dung Bội, khỏi ngạc nhiên, hoàng tỷ lại tới sao?

      Vì có Mộ Dung Bội nên Mộ Dung Khuê cũng tiện ngồi lâu, chỉ với Đỗ Mạn Thanh mấy câu liền cáo lui.

      Mộ Dung Bội thấy Mộ Dung Khuê rồi, nàng lại ngồi thêm lúc rồi mới trở về.

      Trở lại Noãn Nguyệt các, Mộ Dung Bội liền hỏi Thải Châu:” Diệu Tâm có ?”

      Thải Châu hơi cúi người :” Diệu Tâm tối qua hoàng thượng cho Lạc công công mời thái hậu đến ngự thư phòng đọc sách, lại cho người vào trong ngự thư phòng hầu hạ. lúc sau nghe được giọng của thái hậu phải về. Ra khỏi phòng thái hậu nương nương sao, nhưng mặt hoàng thượng lại đỏ bừng, biết là bị làm sao.”

      Mộ Dung Bội nghe xong cảm thấy lo sợ, cắn môi :” được, buổi chiều ta cũng phải qua chỗ thái hậu, thể để hoàng thượng mình gặp thái hậu nương nương.”

      Buổi chiều, quả nhiên Mộ Dung Bội lại đến Khôn Ninh cung trước Mộ Dung Khuê, thấy xung quanh có người mới với Đỗ Mạn Thanh:” Thái hậu nương nương, ta có chuyện muốn nhờ!”

      Đỗ Mạn Thanh thấy Mộ Dung Bội xinh đẹp nên cũng rất thích nàng, nghe nàng ta như vậy đương nhiên là đồng ý:” Ngươi , chỉ cần ta làm được ta cố hết sức.”

      Mộ Dung Bội đỏ mặt,cắn cắn môi mới ra:” Ta thích Nghiêm Thừa Ân nhưng lại biết ý của , lại muốn ép buộc…”

      Đỗ Mạn Thanh nghe xong cười :” Hóa ra là chuyện này. Để ta thăm dò giúp ngươi!”

      Hai người chuyện, lại có người báo Mộ Dung Khuê đến, Mộ Dung Bội liền thầm cười trộm, chỉ ngồi đó .

      Mộ Dung Khuê vừa vào lại thấy Mộ Dung Bội ở trong, cũng tiện ngồi lâu nên chỉ thỉnh an rồi hỏi han mấy câu, rất nhanh cáo lui.

      Trở lại Dưỡng Tâm điện, Mộ Dung Khuê rất tức giận, hoàng tỷ là quá nhàn rỗi sao? Mỗi ngày đều đến Khôn Ninh cung làm gì đây? được, phải nhanh đem nàng gả . Có nàng ở đây, trẫm làm sao có thể thân thiết với mẫu hậu đây?

      lúc sau, Mộ Dung Khuê cho gọi ám vệ:” Đến Khôn Ninh cung, nếu hoàng tỷ trở về báo lại cho ta.”

      Mật vệ vâng lệnh rời , rất nhanh trở về bẩm:” Trưởng công chúa rời khỏi Khôn Ninh cung, Thái hậu nương nương là thời tiết nóng nên khó ngủ, chơi cờ với cung nữ vẫn chưa nghỉ ngơi.”

      Mộ Dung Khuê vui mừng, phất tay cho ám vệ lui ra, lại cao giọng gọi Lạc công công :” Bãi giá Khôn Ninh cung!”

      Lạc công công giật mình:” Hoàng thượng, giờ muộn rồi! Lúc này mà qua cũng phải có lý do gì đó, nếu bị thái hậu nương nương nghi ngờ!”

      Mộ Dung Khuê nhìn thấy đĩa điểm tâm bày bàn mới :” Trẫm mang điểm tâm đến cho mẫu hậu.” Xong rồi đưa đĩa điểm tâm cho Lạc công công, còn mình bước chân ra ngoài.

      Đỗ Mạn Thanh muốn ngủ, lại nghe Mộ Dung Khuê tới, cảm thấy rất ngạc nhiên, trễ thế này nhi tử hoàng đế lại đến đây, chẳng lẽ có việc gì gấp?

      Mộ Dung Khuê vào điện, thấy vẻ mặt nghi ngờ của Đỗ Mạn Thanh, vội vàng lấy đĩa điểm tâm từ tay Lạc công công:” Đây là điểm tâm trẫm tự tay làm, dám hưởng mình nên mới cố ý đưa tới cho mẫu hậu nếm thử!”

      Trán Lạc công công đổ mồ hôi, trong lòng thầm oán:” Hoàng thượng, hoàng thượng, ngài cái gì vậy? Điểm tâm ngài tự làm? Chỉ sợ ngài ngay cả mặt và phấn còn phân đây!

      Diệu Tâm đứng bên cạnh nên cũng nghe được Mộ Dung Khuê cũng là ngạc nhiên mở to mắt, điểm tâm hoàng thượng tự làm? Trời ạ!

      Đỗ Mạn Thanh lại vô cùng kinh ngạc, nhi tử hoàng đế làm điểm tâm? Qúa thần kỳ!

      Mộ Dung Khuê vừa dứt lời cũng thầm đổ mồ hôi hột, nhưng rất nhanh trấn định lại, ngày mai trẫm học làm điểm tâm, sau này tự làm cho mẫu hậu ăn, nuôi mẫu hậu thành mập mạp thể nổi, chỉ có thể ở lại mãi trong cung.

      Trong đầu vừa nghĩ trong tay cầm đũa gắp miếng điểm tâm đưa đến miệng Đỗ Mạn Thanh, cười ngọt ngào :” Mẫu hậu nếm thử tay nghề của con trai xem!”

      Đỗ Mạn Thanh thể làm gì khác đành phải mở miệng ăn miếng điểm tâm. Ăn xong mới :” Hoàng nhi giỏi, còn biết làm điểm tâm, cùng với điểm tâm hôm nay ngự thiện phòng đưa đến cũng khác lắm, rất tốt, rất tốt.”

      Mộ Dung Khuê để ý ánh mắt của đám người Lạc công công và Diệu Tâm, lại :” Nếu như mẫu hậu thích, sau này nhi tử làm cho mẫu hậu!” Chờ trẫm trở về, suốt đêm học làm điểm tâm! Đêm mai đưa điểm tâm tự làm đến cho mẫu hậu! Chuyện quốc gia đại cũng làm khó được trẫm, chỉ là miếng điểm tâm nho , chắc chắc cũng khó khăn gì!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :