1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Xuyên Không] MANH HẬU - CỐNG TRÀ (38C Full) [Đã có ebook]

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. pink_lee

      pink_lee Well-Known Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      2,405
      Chương 11

      Như vậy cũng được sao? Đỗ Mạn Thanh nghiêm túc suy nghĩ.

      Mộ Dung Bội thấy Đỗ Mạn Thanh có vẻ như đồng ý với đề nghị của mình mới bổ sung thêm:” Nếu Thái hậu nương nương muốn sớm ôm cháu, cũng chỉ còn cách này thôi.”

      Đỗ Mạn Thanh lắc đầu :” Giữa nam và nữ, nếu hai bên đều có tình, đến lúc sinh con mới có thể lòng thương đứa bé. Nếu là ngoài ý muốn mà mang thai, mỗi ngày đều nhớ lại cảnh tượng đó, giận chó đánh mèo lên đứa bé tốt.”

      “Vậy Thái hậu nương nương có cách nào ?” Mộ Dung Bội hỏi thêm câu.

      Đỗ Mạn Thanh im lặng rồi :” Hoàng thượng muốn thành thân, chỉ sợ có nguyên nhân gì đó, còn phải tìm hiểu rồi mới bàn tiếp được.”

      Mộ Dung Bội xin cáo lui, Đỗ Hàm Lan vào hầu hạ, thấy Đỗ Mạn Thanh trầm tư tiến lên xoa bóp cho nàng, ghé vào tai :” Thái Hậu nương nương, cháu nghe được cung nữ bàn tán, chỉ Hoàng thượng muốn lập hậu, mà cả công chúa cũng muốn gả , hai người hình như có…”

      “A”! Đỗ Mạn Thanh vừa nghe, vẻ mặt ngạc nhiên, cắt ngang lời của Đỗ Hàm Lan:” Lời đồn từ nơi nào truyền ra?”

      Đỗ Hàm Lan giọng :” Sáng nay cháu và Diệu Tâm nhà xí, Diệu Tâm chỗ khác, cháu ngồi thấy có hai tiểu cung nữ chuyện, khi đứng lên người cũng rồi. Nếu muốn tìm hiểu, cũng có thề tìm ra là ai .”

      Đỗ Mạn Thanh khoát tay :” cần , người khác nghe được là tốt rồi, những chuyện này càng tra càng đen.”

      Ngoài miệng như vậy, nhưng trong lòng nàng cũng sợ hãi. Nghe lời đồn này, hình như trưởng công chúa và Mộ Dung Khuê có chuyện gì đó. Mặc kệ lời đồn này có hay , nếu có lửa làm sao có khói, trưởng công chúa quả nên chọn phò mã, Hoàng đế cũng nên lập hậu, nếu nhìn rất kỳ cục.

      Mấy ngày sau, Văn Hoa công chúa Mộ Dung Phỉ tiến cung tặng cho Đỗ Mạn Thanh hai cung nữ xinh đẹp, cười :” Hai người này, chính là do ta đích thân dạy bảo, cũng có chút tài năng, bây giờ mang đến hầu hạ Thái hậu nương nương.” xong cho hai người tiến lên bái kiến Đỗ Mạn Thanh.

      Đỗ Mạn Thanh nhìn qua, thấy hai người này quả nhiên là xinh đẹp, cũng hiểu ra, đây ràng là Mộ Dung Phỉ nghe em họ thích hợp thành thân, nữ nhi nhà mình thích hợp tiến cung, đành phải bỏ ra số tiền lớn mua mỹ nữ đưa vào cung. Nếu sau này Mộ Dung Khuê nhìn trúng hai mỹ nữ này, coi như Mộ Dung Phỉ cũng có công lao.

      Hai mỹ nữ người tên là Mộc Hương, người kia là Bách Chi, đều mới 16 tuổi.

      Mộc Hương mặt như quả trứng, trắng nõn mềm mại, hiểu biết chữ nghĩa, cử chỉ ổn trọng, cũng thuộc dạng rung động lòng người.

      Bách Chi mi thanh mục tú, dáng vẻ yểu điệu, cái nhăn mày, tiếng cười cũng thuộc vào dạng hiếm có.

      Đỗ Mạn Thanh cho người mang Mộc Hương và Bách Chi xuống dưới, thừa cơ hội với Mộ Dung Phỉ:” Ta đây là Thái Hậu đứng đầu trong cung, nhưng Hoàng thượng chưa lập hậu, trưởng công chúa chưa chọn phò mã cũng làm cho người ta lo lắng.”

      Mộ Dung Phỉ thấy xung quanh có người, cười :” Thái hậu nương nương biết đấy thôi? Trưởng công chúa ngưỡng mộ Nghiêm Thừa Ân, nhưng Nghiêm Thừa Ân nhắc đến, nên vẫn trì hoãn đến bây giờ.”

      “Hóa ra là như vậy!” Đỗ Mạn Thanh :” ra Nghiêm Thừa Ân cũng là người có tài, cùng trưởng công chúa rất xứng đôi, giờ người chưa gả, người chưa lập gia đình, chỉ cần hai người có tình, ta đương nhiên thanh toàn.”

      Mộ Dung Phỉ :” Nghiêm Thừa Ân luôn ở cùng hoàng thượng, cũng học luôn thói quen của người, vừa thấy nữ nhân trốn tránh, cũng biết có ý gì đây?”

      Đỗ Mạn Thanh nghe vậy, trong lòng ầm tiếng, này, này, chẳng lẽ? Con trai hoàng đế của ta thích đàn ông!

      Ngày hôm sau, Đỗ Mạn Thanh cố ý mặc váy áo đơn giản, thuần khiết, lại cho Mộc Hương và Bách Chi mặc váy áo, trang điểm rực rỡ mới mang hai người đến ngự hoa viên ngắm hoa sen, tới nơi vào trong đình ngồi nghỉ cho hai nàng đứng bên cạnh hầu hạ mình.

      Mộ Dung Khuê bãi triều, nghe Đỗ Mạn Thanh ở ngự hoa viên ngắm sen, đương nhiên là đến phụng bồi.

      Đỗ Mạn Thanh nghe Diệu Tâm bẩm báo Mộ Dung Khuê tới, mỉm cười tỏ vẻ hiểu, chờ Mộ Dung Khuê vào đình nghỉ mát thỉnh an, nàng liền cho Mộc Hương quạt cho Mộ Dung Khuê còn Bách Chi dâng trà.

      Trong mắt Mộ Dung Khuê chỉ có Đỗ Mạn Thanh, cũng liếc nhìn đến Mộc Hương và Bách Chi.

      Đỗ Mạn Thanh thấy vậy có chút kinh ngạc, đàn ông trước giờ đều háo sắc, chỉ cần thấy xinh đẹp, mặc kệ là có tâm hay vô tâm cũng đều liếc nhìn chút, Mộ Dung Khuê đây là sao? Nguy rồi, chẳng lẽ thích phụ nữ, mà lại thích đàn ông?

      Mộ Dung Khuê thấy ao sen cách đình nghỉ mát xa, hoa sen nở rộ, quay đầu nhìn Đỗ Mạn Thanh cười :” Lần trước mẫu hậu có khen nhi tử vẽ hoa sen đẹp phải ? Người thử nhìn hoa sen chỗ này xem có giống với bức tranh hôm đó nhi tử vẽ ?

      Đỗ Mạn Thanh nhìn hoa sen cũng cảm thấy hứng thú, bèn bảo Mộc Hương và Bách Chi đỡ nàng ra ngoài.

      Từ lúc Mộ Dung Khuê xuất , Mộc Hương và Bách Chi hai má đỏ bừng, xuân tâm nhộn nhạo, được Đỗ Mạn Thanh phân phó đương nhiên là đỡ nàng đứng dậy ra ao sen ngắm hoa.

      Mộ Dung Khuê thích Mộc Hương và Bách Chi dựa quá gần, phất tay :” Tất cả lui ra, Mẫu hậu có trẫm hầu hạ rồi!”

      Mộc Hương và Bách Chi dám trái ý, hơi cúi người rồi lui xuống.

      Diệu Tâm nghe thấy Mộ Dung Khuê , cũng lui ra phía sau mấy bước, dám đứng gần.

      Lúc này Mộ Dung Khuê mới hài lòng, nhìn qua Đỗ Mạn Thanh, thấy nàng thân y phục nhàng, đơn giản, càng tăng thêm vẻ xuất trần, bỗng thở dài, dám nhìn nữa, chỉ chăm chú ngắm hoa sen.

      Đỗ Mạn Thanh dựa vào lan can, chống tay xem hoa sen, tâm trạng rầu rĩ, nếu nhi tử hoàng đế giới tính có vấn đề phải làm sao đây?

      Mộ Dung Khuê thấy Đỗ Mạn Thanh nhìn hoa sen ngây người, lại nhìn vào trong ao nước, mắt thấy mình và bóng dáng Đỗ Mạn Thanh trong nước, nam tuấn tú, nữ xinh đẹp, ràng là đôi trời sinh, trong phút chốc bỗng thất thần.

      Cuối cùng Đỗ Mạn Thanh vẫn cam lòng, quay đầu chỉ tay vào Mộc Hương và Bách Chi :” Nhi tử, con thấy hai người kia thế nào, có đẹp ?”

      Mộ Dung Khuê nhìn theo hướng ngón tay của Đỗ Mạn Thanh chỉ, tùy tiện đáp:” Tạm được, nếu mẫu hậu thấy các nàng hầu hạ tốt, nhi tử để mẫu hậu chọn lại mấy người khác.”

      Đỗ Mạn Thanh ngây người, đây phải là trọng điểm được ?

      Thấy trời gần trưa , Mộ Dung Khuê sợ Đỗ Mạn Thanh phơi nắng, cười :” Nhi tử đưa mẫu hậu hồi cung nhé?”

      Đỗ Mạn Thanh cũng hết hứng thú, gật đầu :” Đến đây từ sáng sớm, cũng nên hồi cung thôi.”Xong mới đứng thẳng người, do đứng lâu chân có chút tê nên người hơi loạng choạng sắp ngã.

      Mộ Dung Khuê nhanh tay, nhanh mắt đỡ người lại, :” Mẫu hậu cẩn thận!”

      “Ừ”! Đỗ Mạn Thanh vịn vào cánh tay của Mộ Dung Khuê đứng lên, mắt thấy khuôn mặt đỏ hồng, thái dương toát mồ hôi, vội vàng kéo tay áo :” Nóng quá sao? Mau quay về !”

      Mộ Dung Khuê thấy Đỗ Mạn Thanh cầm tay áo , chút nghĩ ngợi kéo tay áo Đỗ Mạn Thanh, mũi ngửi được mùi thơm nhè , khẽ gọi:” Mẫu hậu!” Vừa gọi xong tỉnh táo lại, buông khỏi tay áo Đỗ Mạn Thanh, trái tim vẫn đập nhanh.

      Đỗ Mạn Thanh phát Mộ Dung Khuê khác lạ, chỉ gọi Diệu Tâm :” Bãi giá hồi cung!”

      Diệu Tâm nghe vậy, gọi người mang kiệu tới, dìu Đỗ Mạn Thanh lên kiệu.

      Mộ Dung Khuê cũng ngồi nhuyễn kiệu, theo phía sau Đỗ Mạn Thanh cùng trở về Khôn Ninh cung.

      Buổi tối, Mộ Dung Khuê cho người mang các loại hương liệu lên, ngửi qua từng mùi, đều lắc đầu :” phải là mùi này.”

      Lạc công công thấy khó hiểu, :” Hoàng thượng muốn hương liệu như thế nào, trực tiếp cho người mang lên, cần gì phải tự mình ngửi?”

      Mộ Dung Khuê :” Vô tình trẫm ngửi được mùi hương, cảm thấy rất tốt, chỉ biết người kia dùng hương liệu gì, còn cách nào khác mới phải tự mình ngửi.”

      Lạc công công :” Sao cho truyền người đó tới, hỏi thử nàng dùng loại hương liệu nào?”

      Mộ Dung Khuê ngẩn ra, lúc sau :”Cũng đúng, ngày mai tự trẫm hỏi.”

      Hầu hạ Mộ Dung Khuê nghỉ ngơi xong, Lạc công công ra ngoài điện, hỏi tiểu thái giám xem ngày hôm nay có chuyện gì xảy ra.

      Tiểu thái giám :” Sau khi hoàng thượng bãi triều, nghe thái hậu nương nương ở ngự hoa viên ngắm hoa sen tới. Bên người thái hậu nương nương mới có hai cung nữ tướng mạo xuất sắc, ăn mặc đẹp, người cũng thơm nức.”

      Lạc công công vừa nghe hiểu , xong xuôi mới cho tiểu thái giám lui ra.

      Đỗ Mạn Thanh ngồi trong phòng nhớ tới Mộ Dung Khuê đối với mỹ nữ có hứng thú, trong lòng lo âu, suy nghĩ lúc rồi cho Diệu Tâm mời Lạc công công tới chuyện.

      Lạc công công nghe Đỗ Mạn Thanh cho gọi, vội vàng đến, vừa vào điện quỳ xuống :” Bái kiến thái hậu nương nương!”

      “Miễn lễ, đứng lên rồi !” Đỗ Mạn Thanh để Diệu Tâm cho Lạc công công ngồi vào ghế, :” Có chuyện muốn hỏi ngươi, người cứ ngồi xuống trả lời, cần đứng!”

      Lạc công công cảm tạ ân điển, nghiêng người ngồi hờ vào ghế :” Thái hậu nương nương có chuyện cần hỏi, nếu là chuyện lão nô biết hết cho người.”

      Đỗ Mạn Thanh gật đâu, trước tiên cho cung nữ lui ra, rồi mới hỏi:” Ngươi hầu hạ hoàng thượng nhiều năm, hoàng thượng thích gì chắc ngươi cũng biết. Hoàng thượng muốn lập hậu, ngươi xem là có nguyên nhân gì trong đó?”

      Lạc công công sợ hãi, thốt lên đáp:” Hoàng thượng muốn giữ đạo hiếu, chờ hiếu kỳ qua mới lập hậu.”

      Sắc mặt Đỗ Mạn Thanh trầm xuống :” Gì mà giữ đạo hiếu, cần lấy chuyện này ra lừa người khác. Ngươi xem, có phải hoàng thượng thích nữ nhân ?”

      Lạc công công đứng lên :” Thái hậu nương nương, hoàng thượng chính là nam tử đường đường chính chính, ngôi cửu ngũ chí tôn sao lại thích nữ nhân? Giống như hôm nay, người thấy bên cạnh thái hậu có hai vị cung nữ xinh đẹp, ngửi thấy mùi thơm người các nàng, lúc quay về còn cho người mang hương liệu lên tìm hiểu hai vị kia dùng mùi hương gì!”

      sao?” Đỗ Mạn Thanh mừng rỡ, ra nhi tử hoàng đế thích cái này sao? ràng thích cung nữ xinh đẹp, lại còn giả bộ như có chuyện gì, xong rồi mới … như vậy, ngày mai tới đem người ban cho là được rồi. biết thích Mộc Hương hay Bách Chi đây? Hay là, đều thích cả hai nhỉ?

      nơi khác, Mộ Dung Khuê nằm giường cũng lăn lộn khó ngủ, bỗng lại giơ tay áo kéo vào ngửi thử cái, nhưng chỉ ngửi ra mùi long đản hương, lại lắc đầu lẩm bẩm:” Đàn hương này tuy tốt, nhưng vẫn thua mùi thơm trong tay áo mẫu hận. Nếu có thể ngửi được mùi thơm đó, trẫm có thể ngủ ngon, cũng ngứa ngáy khó chịu như này.

    2. Tăm Bông

      Tăm Bông Member

      Bài viết:
      38
      Được thích:
      17
      truyện hay mà edit hơi chậm phải. Hic hic mong chap mới .

    3. pink_lee

      pink_lee Well-Known Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      2,405
      Chương 12.

      Lạc công công xin cáo lui, Đỗ Mạn Thanh hưng phấn chuyện với Đỗ Hàm Lan, nhân tiện luôn:” Ngày cũng còn sớm, ngươi lui về nghỉ ngơi !”

      Đỗ Hàm Lan cười :” Tiểu nữ hầu hạ thái hậu nương nương nghỉ ngơi rồi mới lui về!”

      Đỗ Mạn Thanh lắc đầu :” Ngươi cũng đừng ôm hết mọi việc, rồi lại để cho mấy người kia nhàn rỗi.”

      nhiều ngày Đỗ Hàm Lan ở cạnh Đỗ Mạn Thanh, cũng dần thoải mái hơn, nghe vậy cười :” như vậy, cháu đành để cơ hội hầu thái hậu nương nương cho người khác thôi.” xong rồi xin cáo lui.

      Đỗ Mạn Thanh gật đầu, gọi Mộc Hương và Bách Chi tiến vào hầu hạ, lại nhìn kỹ hai người, lẩm bẩm:” Nữ nhân đẹp mắt như vậy, ngay cả ta nhìn cũng thấy động lòng, nhi tử hoàng đế lại thèm nhìn cái là sao?”

      Mộc Hương và Bách Chi trải giường chiếu hầu hạ Đỗ Mạn Thanh xong, nằm ở ngoài điện gác đêm, thấy Đỗ Mạn Thanh ngủ say, hai người lần lượt ngồi xuống, lặng lẽ thầm:” Thái hậu nương nương lúc ngủ cũng đẹp như vậy, hổ danh là nữ thần.”

      Mộc Hương câu, sợ quấy rầy Đỗ Mạn Thanh mới tiếp, chỉ nhìn nhìn Bách Chi.

      Bách Chi cũng biết suy nghĩ trong lòng của Mộc Hương, chỉ là dám ra miệng mà thôi. Vốn là, có thái hậu nương nương xinh đẹp như vậy ở đây, những nữ nhân khác trong cung, người nào lại bị xem thành dong chi tục phấn? Ngay cả hoàng thượng, nhìn thấy thái hậu nương nương trong mắt cũng chỉ có người, còn nhìn thấy ai khác. Chỉ sợ hoàng thượng còn nhớ dáng vẻ các nàng.

      Mộ Dung Khuê nơi này, đêm ngủ ngon, tới ngày hôm sau, khi lâm triều xong, vốn muốn hướng Khôn Ninh cung đến gặp Đỗ Mạn Thanh, rồi lại chần chờ, phân phó Lạc công công:” Ngươi chuẩn bị xiêm y, trẫm thay rồi mới gặp mẫu hậu.”

      Lạc công công vội vàng vâng dạ, mơ hồ hiểu được chút tâm tư của Mộ Dung Khuê, biết Đỗ Mạn Thanh sợ trời nóng, người có mùi mồ hôi, vào Khôn Ninh cung ảnh hưởng Đỗ Mạn Thanh, vậy đây mới chính là nguyên nhân phải đổi xiêm y.

      Mộ Dung Khuê tắm rửa sạch , đổi thân xiêm y, trong người cảm thấy thoải mái mới đến Khôn Ninh cung.

      Đỗ Mạn Thanh biết Mộ Dung Khuê tới, vội vàng cho mấy cung nữ khác lui ra, chỉ để lại Mộc Hương và Bách Chi hầu hạ bên cạnh.

      Mộ Dung Khuê vào trong điện, hành lễ rồi mới ngồi vào ghế bên cạnh Đỗ Mạn Thanh, lại hỏi thăm Đỗ Mạn Thanh ngủ có ngon hay , ăn có ngon miệng

      Đỗ Mạn Thanh cảm thấy hiếu thảo, cười :” Đều tốt, đều tốt, nếu có thể cho ta sớm ôm cháu càng tốt hơn!”

      Mộ Dung Khuê nghe thấy, làm bộ uống trà tiếp lời, nhìn thấy Mộc Hương và Bách Chi đứng bên cạnh cảm thấy khó chịu, phất tay :” Trẫm và mẫu hậu chuyện, các ngươi lui ra !”

      Mộc Hương và Bách Chi nhìn Đỗ Mạn Thanh, thấy Đỗ Mạn Thanh gật đầu, mới vội vàng phúc lễ rồi lui ra.

      Trong điện yên ắng, Mộ Dung Khuê cất lại chén trà, hỏi Đỗ Mạn Thanh:” Mẫu hậu lâu nay dùng hương liệu gì vậy? Nhi tử cảm thấy rất thơm, muốn xin ít dùng thử.”

      Đỗ Mạn Thanh híp mắt cười :” Mộc Hương và Bách Chi đều biết làm hương liệu, tiết trời quá nóng, hai người xức hương liệu, lúc lại mùi thơm tỏa ra. Nếu ngươi thích, có thể đưa các nàng , để các nàng điều hương cho ngươi.”

      Mộ Dung Khuê nhíu mi lúc, lập tức lại giãn ra, làm bộ như nghe thấy, khẽ cười :” Mẫu hậu đùa, các nàng hầu hạ mẫu hậu, sao nhi tử dám cướp người? Lại mùi hương người các nàng quá nồng, nhi tử cũng thích. Nếu thích, điều hương sư trong cung cũng biết làm, cần gì các nàng đến làm? Nhi tử chỉ thích hương liệu mẫu hậu dùng.”

      Đỗ Mạn Thanh ngạc nhiên :” Ta cũng thích dùng hương hiệu, quần áo cũng có xông hương, làm sao mà có được mùi thơm?”

      Mộ Dung Khuê cũng kinh ngạc, thốt lên:” Nhi tử ngửi thấy tay áo mẫu hậu có mùi thơm mới cho là mẫu hậu dùng hương liệu.”

      Đỗ Mạn Thanh nghe vậy. giơ tay áo ngửi cái mới :” Có thể là do Mộc Hương và Bách Chi ở bên cạnh hầu hạ, tay áo ta mới dính mùi thơm người các nàng!”

      Mộ Dung Khuê nghe xong, để sát mũi vào ngửi tay áo Đỗ Mạn Thanh, ràng là ngửi thấy mùi thơm nhàng, dám đối mặt với Đỗ Mạn Thanh, chỉ :” Tay áo mẫu hậu có mùi thơm khác biệt với mùi người hai cung nữ kia.”

      Đỗ Mạn Thanh tự ngửi mình cái, cũng ngửi ra được mùi gì, cười :” Làm gì có mùi thơm nào, ta ngửi mãi mà thấy?”

      Mộ Dung Khuê định tiếp, ánh mắt lại rơi vào bàn tay trắng như tuyết của Đỗ Mạn Thanh, mặc dù dám nắm lấy nhưng trong lòng cũng tưởng tượng ra được cảm giác tốt đẹp đó, rồi lại sợ chính mình làm càn mới vội vàng dừng lại, chuyển trọng tâm câu chuyện.

      Đỗ Mạn Thanh lại buông tha cho , vẫn bám riết ngừng:” Mộc Hương và Bách Chi vừa đẹp lại vừa dịu dàng, cho hai nàng qua hầu hạ ngươi !”

      Mộ Dung Khuê bật dậy, chính thức từ chối:” Mẫu hậu, tại nhi tử giữ đạo hiếu, thích hợp giữ mấy cung nữ xinh đẹp bên người, vẫn cứ để Lạc công công hầu hạ thôi.” xong cáo lui.

      Đỗ Mạn Thanh thấy Mộ Dung Khuê từ chối Mộc Hương và Bách Chi, nghi ngờ trong lòng càng thêm mãnh liệt, tiếp theo lại mời Lạc công công qua hỏi chuyện.

      Lạc công công biết được Đỗ Mạn Thanh cho gọi, vôi vàng qua, bước vào Khôn Ninh cung quỳ xuống cung kính :”Thái hậu nương nương cho gọi nô tài đến có gì phân phó ạ?”

      Đỗ Mạn Thanh cau mày :” Lạc công công, hoàng thượng có hứng thú với nữ nhân, ngươi xem là có chuyện gì xảy ra? Ngươi hầu hạ nhiều năm, nếu đến nguyên nhân cũng biết ở cạnh hầu hạ làm gì nữa.”

      Lạc công công nghe thấy giọng Đỗ Mạn Thanh có chút tức giận, sợ đến mức chân mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất :” dám lừa gạt thái hậu nương nương, hoàng thượng chính là nam nhân đường đường chính chính, thích có cung nữ bên cạnh, chắc là do ảnh hưởng của chuyện ngày trước.”

      !” Đỗ Mạn Thanh nghe được còn có chuyện này, biết nếu mình nghiêm túc hỏi Lạc công công lại hươu vượn, chịu kể ra .

      Lạc công công bị Đỗ Mạn Thanh dọa sợ mới ra .

      Năm Mộ Dung Khuê 12 tuổi, Hoàng hậu Khương thị phải đến am ni cầu phúc mấy ngày, lại lo ở trong cung mình liền mang theo cùng.

      Am ni vắng vẻ, đêm ánh trăng mờ mờ, Mộ Dung Khuê để Lạc công công yểm trợ, hai người lặng lẽ chuồn ra ngoài dạo xung quanh. Lúc đến sương phòng trong hậu viện, bốn bề yên tĩnh lại nghe trong sương phòng hình như có tiếng động, tính tò mò nổi lên mới rón rén đến cửa sổ nhìn trộm.

      Đỗ Mạn Thanh nghe đến đó, khỏi hồi hộp hỏi:” Vậy các ngươi thấy cái gì?”

      Mặt già của Lạc công công đỏ bừng, lại dám trả lời, giọng :” Trong sương phòng, có cung nữ và ni dây dưa. Cung nữ qua 30, xưa nay chỉ phụ trách dọn dẹp nhà xí, nhìn rất thô kệch. Ni mày rậm mắt to, học dáng vẻ nam nhân, tay cầm cây gì đó, làm chuyện nam nữ. Hai người ở trong sương phòng chỉ thắp ngọn nến, phát ra tiếng động làm người khác buồn nôn.”

      Đỗ Mạn Thanh nghe đến đó, hai má cũng đỏ bừng, aiz, vị cung nữ cao lớn và vị ni đầu trọc, đúng là phải cảnh đẹp.

      Lạc công công tiếp:” Lão nô nhìn cảm thấy tốt. muốn khuyên hoàng thượng rời , nghĩ hoàng thượng lại la to tiếng, quấy rầy người trong sương phòng, cũng làm cho tiên hoàng biết được.”

      Đỗ Mạn Thanh đổ mồ hôi :” Sau đó, cung nữ và ni đương nhiên thể sống sót.”

      Lạc công công gật đầu :” Đêm khuya, cung nữ và ni đều bị xử lý, am chủ cũng phải chịu trách nhiệm, bị phạt trượng và đuổi ra khỏi am, đổi người khác làm am chủ.”

      Đỗ Mạn Thanh nghe xong chân tướng, đại khái cũng đoán được nguyên nhân, thở dài :” Sau này hoàng thượng có chướng ngại tâm lý, từ nay về sau thể thấy cung nữ và ni ? Thậm chí chán ghét nữ nhân?”

      Lạc công công đứng im tại chỗ, ra nguyên nhân khác.

      Hóa ra lúc đó Mộ Dung Khuê thấy tình hình trong phòng, mặc dù ngạc nhiên, nhưng cũng đến mức bị dọa sợ, là do lúc đứng dưới cửa sổ có con bò cạp bò vào trong đùi cắn phát. Lúc đó bị cắn mới la to lên, thò tay vào trong áo bắt con bò cạp kia ra rồi mới bị dọa sợ mà ngất .

      Đỗ Mạn Thanh trợn mắt há hốc mồm, là cẩu huyết a!

      Lạc công công đến đây, ngẩng đầu bổ sung thêm:” Chuyện đêm đó, tiên hoàng và hoàng thượng đều cấm mọi người nhắc đến, được bàn luận, số người biết chuyện rất ít. Chỉ là từ đó về sau, hoàng thượng thích nữ nhân, tiên đế và tiên hoàng mấy lần muốn nạp thái tử phi cho hoàng thượng, hoàng thượng đều tìm cách từ chối. Hôm nay 20 tuổi, chắc là chưa bỏ được tâm ma, mới chịu lập hậu.”

      Đỗ Mạn Thanh bóp trán, lúc sau mới :” Ngươi lui về , hầu hạ hoàng thượng cho tốt! Việc lập hậu, để sau hãy .”

      Lạc công công vâng dạ xuống, lúc trở về hậu hạ Mộ Dung Khuê cũng đề cập đến chuyện hôm nay.

      Buổi chiều, Mộ Dung Khuê đến thư phòng đọc sách, nhưng lại tìm thấy trong giá có quyển sách lớn cỡ bàn tay, mở ra trang có ghi “Xưa kia có nữ thần, cơ thể có mùi thơm, nam tử ngửi thấy tay chân mềm nhũn, đêm trằn trọc khó ngủ…”

      Mộ Dung Khuê đọc từng chữ, đọc xong, khuôn mặt tuấn tú dần đỏ bừng, ngay cả miệng cũng nóng lên, lòng bàn tay toán mồ hôi, vội khép sách lại, cất vào trong ngăn kéo hít sâu hơi, đứng cạnh cửa sổ nhìn về phía xa, cố nhớ lại lời và hành động hôm nay, lo sợ lúc hỏi xin hương có đụng chạm gì đến Đỗ Mạn Thanh.

      Lạc công công ở bên cạnh hầu hạ, thấy Mộ Dung Khuê bối rối, yên lặng cho thêm chút đàn hương rồi đứng sang góc.

      Mộ Dung Khuê đứng lúc, quay đầu lại hỏi Lạc công công:” Giờ ngọ mẫu hậu gọi ngươi qua là có chuyện gì?”

      Lạc công công khom người :” Thái hậu nương nương cho truyền lão nô qua, cũng chỉ hỏi sinh hoạt hàng ngày của hoàng thượng, dặn lão nô hầu hạ tốt, được lơ là.”

      Mộ Dung Khuê tươi cười, giọng :” Mẫu hậu có tâm.”

      Lạc công công thấy Mộ Dung Khuê vui vẻ giống như ngày thường, cố lấy dũng khí thêm:”Thái hậu nương nương còn lo lắng, là trong cung vắng vẻ, nếu có thêm mấy đứa bé lại mới là náo nhiệt.”

      Đột nhiên Mộ Dung Khuê đổi sắc mặt, liếc nhìn Lạc công công.

      Lạc công công sợ đến mức im lặng dám thêm.

      Mộ Dung Khuê hừ lạnh tiếng, ngồi vào bàn đọc tấu chương, lát sau lại cất tấu chương , gọi Lạc công công dọn giấy bút tính vẽ bức tranh.

      Lạc công công bước lên phía trước hầu hạ.

      Mộ Dung Khuê cầm bút, vốn muốn vẽ bức tranh hoa sen, hiểu sao lại nhớ tới hình ảnh lúc Đỗ Mạn Thanh khoát tay áo, vẽ hồi lại vẽ ra mỹ nhân cầm tay áo.

      Lạc công công lén nhìn, khi Mộ Dung Khuê vẽ khóe môi luôn tươi cười, mặt mày dịu dàng, rất khác biệt với dáng vẻ bình thường, tựa như… lại lặng lẽ nhìn bức họa mỹ nhân, vừa nhìn thấy trong lòng lại lo sợ, trời ạ, người trong bức họa kia, phải là thái hậu nương nương sao? Hoàng thượng vẽ hình nữ thần cũng sao, nhưng bên vừa vẽ, bên lại mang dáng vẻ thâm tình thế kia, khinh nhờn nữ thần mà!

    4. pink_lee

      pink_lee Well-Known Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      2,405
      Chương 13.

      Thấy trời muộn, Lạc công công đành phải mở miệng khuyên nhủ:” Hoàng thượng, nên nghỉ ngơi thôi, ngày mai còn phải dậy sớm nữa!”

      Bức họa của Mộ Dung Khuê mới vẽ được nửa, bị Lạc công công quấy rối nên tức giận khiển trách:” To gan, trẫm muốn nghỉ lúc nào lúc đó, chưa đến lượt ngươi lắm miệng?”

      Lạc công công cũng sợ hãi, mở miệng :” Thái hậu nương nương dặn dò nô tài phải hầu hạ Hoàng thương tốt, nương nương Hoàng thượng phải dậy sớm buổi tối phải nghỉ sớm mới tổn hại thân thể. Nô tài dám quên lời Thái hậu nương nương dặn.”

      Mộ Dung Khuê nghe thấy Đỗ Mạn Thanh quan tâm mình, trong lòng cũng cảm thấy ngọt ngào, nhưng cũng luyến tiếc bức tranh chưa vẽ xong, với Lạc công công:” Ngày mai mẫu hậu có hỏi, cứ Trẫm phê tấu chương mới thức khuya, được trẫm vẽ tranh.”

      Lạc công công nhìn dáng vẻ của Mộ Dung Khuê, tựa hồ là phải vẽ xong mới nghỉ, rất là bất đắc dĩ mới dám khuyên nữa.

      Ban đêm trời nóng, Đỗ Mạn Thanh cũng ngủ được, nửa đêm tỉnh lại , mơ mơ màng màng biết mình ở đâu, mãi lúc sau mới nhớ lại chính mình xuyên qua, vừa suy nghĩ vừa khởi động lại điện thoại, bấm số gọi thử.

      Ban đêm yên tĩnh, điện thoại di đông vừa kết nối, rồi cũng im lặng tiếng động.

      Đỗ Mạn Thanh bỗng nhiên chảy nước mắt, tắt điện thoại rồi mới phát gọi mấy lần đều là vào số điện thoại của bạn trai cũ Thạch Mỗ. Đến lúc này nàng mới hiểu, hóa ra mình vẫn quên được Thạch Mỗ.

      Mộc Hương và Bách Chi nghe thấy tiếng động, vội vàng cầm đèn vào hầu hạ, giọng hỏi:” Nương nương ngủ ngon sao?”

      Đỗ Mạn Thanh muốn người khác thấy mình chật vật, dùng tay áo lau nước mắt, ngẩng đầu cười :”Ta gặp ác mộng mới ngủ được, có chuyện gì, các ngươi cứ lui ra ngoài !”

      Mộc Hương và Bách Chi nghe vậy mới lui ra ngoài.

      Chuyện Đỗ Mạn Thanh ngủ ngon, rất nhanh truyền tới bên tai Mộ Dung Khuê, hạ triều xong cũng thay y phục vội vã chạy đến Khôn Ninh cung. Mới đến cửa điện thấy Chương ngự y cũng tới, lo lắng hỏi:” Mẫu hậu bị bệnh hay sao mà lại truyền ngươi tới?”

      Chương ngự y vội vàng hành lễ, trả lời:” Là cung nữ bên Khôn ninh cung qua thỉnh thần tới, cũng là ai bị bệnh.”

      Mộ Dung Khuê vội vàng :” Vậy ngươi mau vào !” xong cũng vào trong.

      Đỗ Mạn Thanh nghe thấy Mộ Dung Khuê và Chương ngự y tới, nhanh chóng cho cung nữ mời vào.

      Mộ Dung Khuê vừa vào trong, thấy Đỗ Mạn Thanh vẫn khỏe mạnh ngồi ghế mới hết lo lắng, bước lên thỉnh an lại hỏi:” Mẫu hậu có chỗ nào khỏe sao?”

      Đỗ Mạn Thanh thấy Mộ Dung Khuê lo lắng, vội vàng trấn an:”Ta sao, là Hàm Lan khỏe mới truyền ngự y.”

      Mộ Dung Khuê nghe xong mới thở phào nhõm, lại phân phó Chương ngự y:” Nếu Đỗ tiểu thư khỏe ngươi cứ qua chẩn bệnh .”

      Chương ngự y nghe lệnh, theo cung nữ qua sườn điện nhìn Đỗ Hàm Lan.

      Đỗ Mạn Thanh thấy hai mắt Mộ Dung Khuê có chút đen mới hỏi:”Dạo này trời nóng ngủ được sao? Xem ngươi kìa, hai mắt đều đen. Ngươi là Hoàng đế, bản thân ảnh hưởng đến thiên hạ, phải tự chăm sóc bản thân mới được.”

      Mộ Dung Khuê nghe thấy Đỗ Mạn Thanh quan tâm mình, cảm thấy trong lòng ấm áp, cười :” Tạ mẫu hậu quan tâm!”

      Đỗ Mạn Thanh lắc đầu, gọi Lạc công công vào nhắc nhở:”Hoàng thượng tuổi trẻ hiểu chuyện, biết tự chăm sóc bản thân, các ngươi ngày ngày ở bên cạnh cũng phải biết khuyên nhủ mới được!”

      Lạc công công liên thanh thỉnh tội.

      Mộ Dung Khuê cuối cùng cũng mở miệng :” Mẫu hậu bớt giận, nhi tử sau này chú ý hơn.”

      Lúc này sắc mặt Đỗ Mạn Thanh mới dịu :” Buổi tối ngủ đủ đến trưa phải nghỉ bù, cần ngày ngày qua chỗ ta. Ta cũng để ý, cũng có chuyện gì quan trọng, chỉ là ăn rồi ngủ mà thôi, cần ngươi quá quan tâm như vậy.”

      Mộ Dung Khuê vừa nghe, trong lòng lo sợ, đứng lên :” lẽ mẫu hậu giận nhi tử, cho nhi tử đến sao?”

      Đỗ Mạn Thanh còn chưa trả lời, nghe Diệu Tâm báo có Mộ Dung Bội đến, thể làm gì khác hơn là trấn an Mộ Dung Khuê:” Ta chỉ là lo cho ngươi, ngươi cần suy nghĩ nhiều.” Xong mới để Diệu Tâm cho mời Mộ Dung Bội.

      Mộ Dung Khuê nghe Đỗ Mạn Thanh , cảm thấy vừa vui vừa sợ, vui là mẫu hậu giận, nghe như là quan tâm mình. Sợ là ngày mẫu hậu biết được suy nghĩ của chính mình, chỉ sợ là giận .

      Mộ Dung Bội nghe Đỗ Mạn Thanh cho mời ngự y tới, cho là Đỗ Mạn Thanh bị bệnh nên mới vội vàng đến thăm hỏi, vào trong cung mới biết phải Đỗ Mạn Thanh mà là Đỗ Hàm Lan bị bệnh mới cảm thấy nhõm.

      Đỗ Mạn Thanh lo lắng Đỗ Hàm Lan, với Diệu Tâm:” Ngươi qua nhìn chút, xem tình hình Hàm Lan ra sao?”

      Diệu Tâm vâng lệnh ra ngoài.

      lúc sau, Diệu Tâm dẫn theo Chương ngự y, để Chương ngự y bẩm báo tình hình của Đỗ Hàm Lan.

      Chương ngự y hành lễ, cười :” Thái hậu nương nương cần lo lắng, Đỗ tiểu thư chỉ là có chút bệnh , uống vài thang thuốc là khỏe lại ngay.”

      Đỗ Mạn Thanh :” Nghe cung nữ bẩm báo, nàng ăn ngon, trong người mệt mỏi, đây phải bệnh là gì?”

      Chương ngự y đáp:” Đỗ tiểu thư là ăn quá ít mới dẫn đến khí huyết suy yếu, chỉ cần mỗi ngày cùng bữa, ba đến năm ngày là như bình thường.”

      “A”! Đỗ Mạn Thanh ngạc nhiên, lập tức hiểu , Đỗ Hàm Lan là muốn giảm béo, kết quả lại thành ra bị bệnh.

      Mộ Dung Bội vừa nghe cũng hiểu ra, thấy Đỗ Mạn Thanh rối ren liền đứng dậy xin cáo lui.

      Mộ Dung Khuê cũng xin cáo lui, cùng Mộ Dung Bội đường ra khỏi Khôn Ninh cung.

      Mộ Dung Bội Thấy Mộ Dung Khuê có chút yên, bước lại bên cạnh , giọng :” Hoàng Thượng gần đây ngủ ngon sao?”

      Mộ Dung Khuê đáp:” Gần đây quốc bận rộn, có chút thiếu ngủ.”

      Nếu là bận quốc , Mộ Dung Bội cũng tiện nhiều lời, chỉ :” Hoàng thượng cũng phải bảo trọng long thể!”

      Hai người vừa chuyện, thấy đến Dưỡng Tâm điện Mộ Dung Khuê mới mình vào.

      Mộ Dung Bội dẫn cung nữ quay về Noãn Nguyệt các. Thải Châu hầu hạ Mộ Dung Bội rửa mặt rửa tay xong mới bẩm:” Diệu Tâm , Hoàng Thượng dạo này hay tới Khôn Ninh cung gặp Thái hậu nương nương, lúc chuyện với Thái hậu nương nương thích cung nữ ở bên cạnh hầu hạ, mỗi lần đều cho mọi người ra ngoài?”

      Sắc mặt Mộ Dung Bội hơi đổi, :” Vậy Thái hậu nương nương có thái độ gì?”

      Thải Châu :” Thái hậu nương nương là nữ thần, đương nhiên phải có phong thái của nữ thần, nô tì nghe cũng hề động phàm tâm, chỉ coi Hoàng thượng như là con trai. Lại muốn đem Bách Chi và Mộc Hương ban cho Hoàng thượng, thế nhưng Hoàng thượng nhận.”

      Mộ Dung Bội nghe xong, gật đầu, mới với Thải Châu:” Đợi Hoàng thượng lập hậu, tất cả lại bình thường.”

      Đỗ Mạn Thanh thấy tỷ đệ Mộ Dung đều về mới vội vàng qua nhìn Đỗ Hàm Lan.

      Đỗ Hàm Lan xấu hổ, nghe được Đỗ Mạn Thanh tới, nằm giường giãy dụa muốn đứng lên hành lễ.

      Đỗ Mạn Thanh tiến lên đè lại nàng :” khỏe cũng cần hành lễ, cứ nằm nghỉ ngơi .”

      Đỗ Hàm Lan giọng :” Cho nương nương thêm phiền toái. Vốn là tiến cung hầu hạ nương nương, ngờ…”

      Đỗ Mạn Thanh cho cung nữ lui ra, vừa xoa bóp bả vai Đỗ Hàm Lan vừa cười :” Ngươi muốn giảm béo, cũng phải dùng cách nào khỏe mạnh chút, chuyện nhịn ăn là thể được.”

      Đỗ Hàm Lan đỏ mặt, giọng :”Trong cung ai cũng là mỹ nữ, dáng người yểu điệu, thần, thần…”

      Đỗ Mạn Thanh nhớ tới lúc học đại học, trong ký túc xá có bạn rất mập, ấy cũng phải dùng rất nhiều cách để giảm cân mới thành công, nhớ lại chút rồi :”Ngươi cứ khỏe lại , đợi thân thể khỏe mạnh, ta dạy cho ngươi phương pháp giảm béo, chỉ cần mỗi ngày nhảy hai canh giờ, khoảng ba tháng là thành công.”

      Đỗ Hàm Lan mừng rỡ, để ý còn bệnh, ngồi dậy muốn đứng lên dập đầu.

      Đỗ Mạn Thanh lại đè nàng xuống, cười :” Từ lúc ta đến đây, mỗi ngày chỉ ăn rồi ngủ, thân thể cũng mập lên ít, vừa hay ta với ngươi cùng nhau vận động. Sáng sớm chúng ta chạy bộ hai canh giờ, chiều lại nhảy hai canh giờ, sau ba tháng người thấy kết quả.”

      “Thái hậu nương nương mảnh mai như vậy, sao lại mập?” Đỗ Hàm Lan nhìn Đỗ Mạn Thanh.

      Đỗ Mạn Thanh cười :” Nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm hay muộn ta cũng giống ngươi, trở thành nương béo.”

      Đỗ Hàm Lan bật cười, :” Thái hậu nương nương lại trêu đùa thần nữ.”

      Đỗ Mạn Thanh thấy Đỗ Hàm lan buồn rầu mới thở phào.

      Có Đỗ Mạn Thanh coi chừng, mỗi ngày Chương ngự y lại đến bắt mạch, mới ba ngày Đỗ Hàm Lan khôi phục như thường.

      Đỗ Mạn Thanh thấy nàng còn nhịn ăn, liền bắt đầu dạy nàng bộ múa rất nổi tiếng, cho thêm cung nữ ở bên cạnh hô khẩu lệnh.

      Vừa mới bắt đầu Đỗ Hàm Lan còn có chút ngượng ngùng, sau khi thấy Đỗ Mạn Thanh múa rất tự nhiên, lúc này mới khẽ cắn môi bắt chước múa theo.

      Buổi chiều Mộ Dung Khuê vừa đến Khôn Ninh cung, có cung nữ tiến lên hành lễ, bẩm:”Thái hậu nương nương ở trong điện dạy Đỗ tiểu thư tập múa.

      Mộ Dung Khuê vừa nghe vừa bước vào điện.

      mới đến cửa điện, thấy cung nữ thái giám tiến lên hành lễ, khoát tay :” cần thông báo, trẫm nhìn chút rồi .” xong bước lên, cũng vào trong, chỉ đứng bên cửa sổ nhìn vào, vừa nhìn liền ngây người.

      Để tiện hoạt động, Đỗ Mạn Thanh cố ý chế bộ y phục cưỡi ngựa, phần thân là bó sát người, phần dưới là quần ngắn, Nàng tự thấy như vậy là bảo thù, nghĩ rơi vào mắt của đám cung nữ và Đỗ Hàm Lan, trang phục này quả rất nghiệt. Chỉ là các nàng khuyên Đỗ Mạn Thanh nên mặc cũng được.

      Đỗ Mạn Thanh nghe cung nữ hô khẩu hiệu, ưỡn ngực, đạp chân, nhảy rất là vui vẻ.

      Mộ Dung Khuê ngơ ngác nhìn, trong tầm mắt chỉ có hình ảnh Đỗ Mạn Thanh múa, trong đầu kêu gào cần phải tránh , nhưng lại thể dời mắt, gương mặt tuấn tú sớm đỏ bừng. Động tác này hề đẹp, nhưng là do mẫu hậu múa cũng làm cho người ta mặt đỏ tim đập. Nếu trẫm có định lực tốt, ,

      lúc lâu, Mộ Dung Khuê mới ép mình tránh , bước xuống bậc thang, rời khỏi Khôn Ninh cung.

      Trở về ngự thư phòng, Mộ Dung Khuê cho gọi ám vệ, ra lệnh:” Điều tra người có liên quan đến Hiền Đức thái hậu, nếu có sách hay bức họa thất lạc của Hiền Đức thái hậu, nhanh trình lên!”

      Ám vệ vâng lệnh làm việc.

      Mộ Dung Khuê ngồi vào bàn, mở ngăn tủ lấy ra bức mỹ nhân đồ, nhìn người trong bức họa, lại duỗi tay vuốt ve tay áo người trong bức họa, lẩm bẩm :” Trẫm tự tay đón được nữ thần, chẳng lẽ phải là người ông trời ban cho trẫm?.

    5. pink_lee

      pink_lee Well-Known Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      2,405
      Chương 14.

      Lúc Đỗ Hàm Lan khỏe, Đỗ Bá Ngọc và Nhâm thị có tiến cung thăm hỏi biết nàng ta phải bị bệnh, mà do ăn uống đầy đủ nên dẫn đến suy nhược cơ thể mới quở trách hồi, rồi có ý muốn đưa nàng ra cung để tĩnh dưỡng, may có Đỗ Mạn Thanh lên tiếng muốn giữ Đỗ Hàm Lan trong cung nên Đỗ phu nhân mới chấp nhận ra về.

      Qua vài ngày, Nhâm thị lại tiến cung thăm hỏi, thấy Đỗ Hàm Lan khỏe lại tâm trạng rất tốt, mới dần yên lòng.

      Đỗ Hàm Lan an ủi Nhâm thị:” Mẫu thân, con sao, người cần lo lắng.”

      Nhâm thị thấy sắc mặt Đỗ Hàm Lan hồng hào, khác hẳn với mấy ngày trước mới gật đầu :”Chương thái y quả nhiên y thuật cao minh, nhờ có ngươi mới nhanh khỏe hơn.”

      Đỗ Hàm Lan kéo tay áo Nhâm thị, giọng cười :” Sau khi Chương ngự y bắt mạch, tuy cũng có bốc thuốc nhưng lại uống nhiều cũng tốt, con uống xong phần Thái hậu thuốc cũng có 3 phần độc, cho con ngừng thuốc chỉ ăn đồ có chất dinh dưỡng, lại theo người học múa, mới mấy ngày cảm thấy khỏe hơn nhiều.”

      “Múa cái gì mà thần kỳ như vậy?” Nhậm thị tò mò hỏi câu.

      Đỗ Hàm Lan :” Bài múa này cũng đơn giản, chỉ cần vung tay vung chân, mấy động tác tiến lùi. học được 5 ngày, mỗi ngày cả người đầy mồ hôi, con còn chưa thấy có gì thay đổi, nhưng là tổng quản Khôn Ninh cung Hồng Tuyến ngày trước có bệnh phù chân, uống thuốc mãi vẫn khỏi, mấy ngày nay học múa theo Thái Hậu ngờ chân lại tốt lên, còn bỏ giày cho mấy người khác nhìn, quả nhiên là đẹp hơn rất nhiều.”

      Nhâm thị nghe xong mới :” như vậy, ngươi cứ theo Thái hậu nương nương mà học múa tốt, được lười biếng.”

      Đỗ Hàm Lan thấy có ai ở đây liền đứng dậy múa thử cho Nhâm thị xem, giọng :” Mẫu thân, Thái hậu cũng bài múa này được truyền ra ngoài, chi bằng sau khi người trở về cũng thử học theo, biết đâu lại tốt cho thân thể!”

      Nhâm thị nhìn động tác của con cảm thấy đoan trang, nhưng là lại nghĩ đến đây là do Thái hậu nữ thần tạo ra, chắc chắn tầm thường như những bài múa khác, biết đâu lại có thể kéo dài tuổi thọ nữa đây?

      Đỗ Hàm Lan sợ Nhâm thị chịu học, lại :” Mẫu thân, cũng cần người phải học theo như đúc, chỉ cần khác lắm là được, đến lúc đó cảm thấy tốt cứ dừng lại là được.”

      Nhậm thị tay bịt miệng Đỗ Hàm Lan trách mắng:” Thái hậu nương nương dạy sao lại tốt? Đừng có nhảm.”

      Đỗ Hàm Lan kéo tay Nhâm thị cười :” Mẫu thân, người chịu học rồi?”

      Nhâm thị đỏ mặt, muốn học động tác này nhưng lại có chút ngại, chỉ khẽ cắn môi :” Mẫu thân cũng thể lưu lại trong cung lâu, nếu ngươi muốn dạy ta nhanh nhanh lên.”

      tốt!” Đỗ Hàm Lan vui mừng, vội vàng kéo Nhâm thị ra phía sau nàng, để Nhâm thị bắt chước theo nàng, trong miệng hô nhịp.

      Sau khi Nhâm thị ra khỏi cung, có tiểu cung nữ mật báo cho Diệu Tâm:” Đỗ tiểu thư dạy lại cho phu nhân Nhâm thị bài múa!” giọng rất là cam lòng.

      Diệu Tâm ngẩn ra, lại với tiểu cung nữ:” Do Đỗ tiểu thư ăn uống điều độ mới bị thương thân mình, Thái hậu nương nương mới nghĩ ra bài múa này để giúp Đỗ tiểu thư rồi còn cho chúng ta theo học, chúng ta là nhờ vào phúc khí của Đỗ tiểu thư . Bây giờ Đỗ tiểu thư chỉ lại cho mẫu thân nàng là do tiểu thư ấy có hiếu, ngươi tức giận cái gì?”

      Tiểu cung nữ nghe xong, giọng :’ Nhưng Đỗ tiểu thư được Thái hậu đồng ý …”

      Diệu Tâm :’ Làm sao ngươi biết nương nương đồng ý? Ngay cả cung nữ như chúng ta cũng được theo học, Nhâm phu nhân là em dâu của Thái hậu nương nương, lẽ nào lại được?”

      Tiểu cung nữ đỏ mặt, giọng :” , ta biết sai rồi, xin đừng trách phạt!”

      Diệu Tâm :” Biết sai là tốt rồi! Chuyện học múa chỉ là bình thường, nhưng đối với Thái hậu nương nương lại là ban phúc cho mọi người. Nhâm phu nhân học xong đương nhiên dạy cho những phu nhân khác, từ từ các phu nhân và tiểu thư trong kinh thành đều được hưởng ân điển của Thái hậu.”

      Tiểu cung nữ vội vàng nhận sai.

      Diệu Tâm lại dạy dỗ nàng phen rồi mới để cho nàng .

      Đỗ Hàm Lan dạy Nhâm thị xong rồi mới qua báo lại với Đỗ Mạn Thanh.

      Đỗ Mạn Thanh nghe xong :”Học múa đối với thân thể nữ nhân là rất tốt, ngươi có lòng dạy lại cho mẫu thân là ngươi có hiếu, nếu nàng muốn học ngươi cứ dạy cho tốt.”

      Đỗ Hàm Lan vội vàng tạ ơn.

      Vừa xong có người báo Mộ Dung Khuê tới, Đỗ Hàm Lan nhanh chóng tránh .

      Mộ Dung Khuê vào điện thấy Đỗ Mạn Thanh mặc y phục rất thoải mái lại nhớ đến dáng vẻ hôm nàng múa, ánh mắt dám nhìn thẳng vào nàng vì sợ chính mình thất thố, chỉ cúi đầu thỉnh an.

      Đỗ Mạn Thanh cũng nghe gần đây triều chính bận rộn, trong kinh ba tháng đổ mưa, lo sợ phát sinh hạn hán mới hỏi thăm vài câu.

      Mộ Dung Khuê :” Mẫu hậu cần lo lắng, nhi tử bàn bạc với chúng thần, lệnh cho Công bộ đào giếng để cứu hạn. May mà chỉ có kinh thành, các vùng khác có mưa, đến lúc nếu kinh thành có hạn hán, chỉ cần tự xử lý là được.

      Mẫu tử chuyện, Mộ Dung Khuê lại cười hỏi:” Nghe sáng sớm Mẫu hậu hay dẫn theo mấy cung nữ trong Khôn ninh cung chạy bộ?”

      Đỗ Mạn Thanh cười :” Vốn là ta chỉ dẫn Hàm Lan chạy bộ, bọn họ lại sợ xảy ra chuyện mới muốn theo, các nàng bộ là theo kịp mới đổi sang chạy. Bây giờ mấy người bọn họ thay phiên nhau, nửa ở lại Khôn Ninh cung, còn nửa theo ta chạy bộ, nhìn cũng hoạt bát khỏe mạnh ra nhiều.

      Lúc này, có hai cung nữ tố khổ với Thu Tình:” Mới chạy 3 ngày toàn thân ta cứ đau nhức! Hôm nay còn đỡ chút, ngày hôm qua đứng cũng vững nữa.”

      cung nữ khác :”Lúc nằm, toàn thân cứ như muốn vỡ vụn.”

      Thu Tình là cung nữ hầu hạ Đỗ Mạn Thanh nên đương nhiên mỗi ngày phải theo chạy bộ, nghe cung nữ tố khổ mới cười :” Các ngươi là cách ngày mới chạy lần, còn oán giận cái gì? Các ngươi muốn chạy cũng dễ thôi, cứ đổi chủ tử khác là được.”

      Hai cung nữ vừa nghe thấy liền sợ hãi, lôi kéo Thu Tình :” Chúng ta có ý này, có thể hầu hạ Thái hậu nương nương là phúc khí tu luyện mấy đời của chúng ta, làm sao có thể đổi chủ tử?”

      Thu Tình :” Nếu như vậy các ngươi cũng đừng than thở nữa. Nghe Thái hậu nương nương , lúc đầu chạy bộ là rất mệt, mấy ngày nữa tốt hơn.”

      Các nàng giọng chuyện, vừa nhìn ra cửa điện nghe thấy tiếng động, thấy Mộ Dung Khuê đưa ra, vội vàng cúi người đưa tiễn.

      Mộ Dung Khuê trở lại Dưỡng Tâm điện đúng lúc Thạch Cố Hành cầu kiến, đương nhiên là triệu vào chuyện.

      Thạch Cố Hành bẩm:” Hoàng thượng, tứ đại thị lang vẫn còn nghi ngờ thân phận của Thái hậu, bí mật cho người Giang Nam tra chuyện năm đó, biết bọn họ có nhân cơ hội này mà gây chuyện hay .”

      Mộ Dung Khuê hiểu ý của Thạch Cố Hành, tứ đại thị lang vẫn muốn giúp nhị vương gia Mộ Dung Sâm đăng vị, đến bây giờ vẫn chưa chết tâm, nếu lúc này bọn họ tra được chuyện gì đúng là tốt.

      Thạch Cố Hành :” Hoàng Thượng lên ngôi, theo lý mà , tứ đại thị lang cũng dám hành động. Nhưng Hoàng thượng còn chưa lập hậu, lại nhắc đến hôn với Lữ Hiểu Nguyệt, tránh khỏi Lữ Lương có oán giận. Nếu Hoàng thượng thành thân với Lữ Hiểu Nguyệt, oán giận của bọn họ đương nhiên tiêu tan, từ nay về sau cũng yên bình.

      Mộ Dung Khuê phất tay áo :” Hôn của Trẫm tự có mẫu hậu làm chủ, ngươi cần nhiều.”

      Thạch Cố Hành nghe vậy, chì đành im lặng.

      Sau khi Thạch Cố Hành hồi phủ, cố ý đem chuyện này báo cho Thạch Uy.

      Thạch Uy :” Hoàng thượng mới lên ngôi, căn cơ chưa sâu, nếu là đối đầu với tứ đại thị lang có lợi.

      Thạch Cố Hành :” Thần tử dù sao cũng chỉ là thần tử, tứ đại thị lang cũng dám ép người quá đáng.”

      Thạch Uy trợn mắt :” Ngươi biết cái gì? Tứ đại thị lang có huyết thư của Thái tổ hoàng đế truyền lại, huyết thư thề cho bọn họ trọn đời vinh hoa, nếu vi phạm Nam Chu diệt vong? Hoàng thượng là tin thiên mệnh mới nhường nhịn tứ đại thị lang, cũng vì nguyên nhân đó mà tứ đại thị lang mới cậy thế bức người.”

      Thạch Cố Hành há hốc mồm :” ra là vậy, chẳng trách Hoàng thượng vẫn cố kỵ bọn họ.”

      Cũng trong lúc này, Lữ Lương ở trong phủ gặp người, nhận hộp trong tay người nọ lấy ra tấm khăn tay để trong hộp nhìn kỹ, lẩm bẩm :” Mặt mũi cũng có vài phần tương tự, nhưng trong bức thêu này ánh mắt rất u buồn, khí chất cũng giống với Thái hậu bây giờ.”

      Người tới :” Khăn này là của vị khuê mật tên là Mộc thị của Thái hậu năm đó thêu, phụ thân Mộc thị cũng là danh họa của Giang Nam, nàng ta thêu tranh là dựa vào thêu chân dung mà nổi danh.”

      Lữ Lương hỏi:” Mộc thị ở đâu?”

      Người tới đáp:”Mộc thị là phu nhân Đỗ tán lang trong kinh. Ngày trước Mộc thị nhận được thư nhà, báo mẫu thân bà ta bệnh tình nguy kịch trở về Giang Nam thăm bệnh, đến nay chưa về. Bản thêu này là do người Đỗ gia trộm lấy ra.

      Lữ Lương trầm ngâm hồi :” Dò hỏi ngày về của Mộc thị, đợi nàng ta trở lại kinh thành mời qua phủ chuyện.”

      Người tới vâng lệnh rồi tự lui ra.

      Hành động của Lữ Lương Mộ Dung Khuê cũng biết ít nhiều, ngồi trong ngự thư phòng cười lạnh :” Lữ Lương à Lữ Lương, ngươi lòng muốn tra nữ thần có phải là mẫu hậu hay , nhưng là ngươi biết, trẫm cũng hy vọng nữ thần chỉ là nữ thần mà thôi.!

      Đêm nay Mộ Dung Khuê nghỉ từ sớm, sáng hôm sau lại dậy sớm rồi gọi người tới hầu hạ.

      Lạc công công thấy Mộ Dung Khuê dậy sớm, vôi vàng nhắc nhở:” Hoàng thượng, hôm này là ngày nghỉ, cần dậy sớm.”

      Mộ Dung Khuê lại cười ;” Trẫm biết là ngày nghỉ.”

      Lạc công công hiểu, đứng nhìn Mộ Dung Khuê.

      Mộ Dung Khuê cười :” Trẫm cố ý dậy sớm là muốn chạy bộ với Mẫu hậu. Lấy bộ y phục cưỡi ngựa đến cho trẫm.”

      lúc sau Mộ Dung Khuê hiên ngang bước ra khỏi Dưỡng Tâm điện, tư thế oai hùng đến Khôn Ninh cung, phía sau là Lạc công công và đoàn thái giám.

      Bên Khôn Ninh cung, Đỗ Mạn Thanh chạy ra khỏi điện, phía sau là Đỗ Hàm Lan và đoàn cung nữ.

      Hai đoàn người rất nhanh gặp nhau.

      “Mẫu hậu sớm!” Mộ Dung Khuê vừa thấy Đỗ Mạn Thanh, vội vàng giành trước hành lễ, cười :” Hôm nay trời rất đẹp, nhi tử theo mẫu hậu chạy vài vòng.”

      Đỗ Mạn Thanh nhìn Mộ Dung Khuê chút rồi khen:” Hoàng nhi hôm nay mặc bộ này nhìn rất có tinh thần.” xong rồi chạy về phía trước.

      Mộ Dung Khuê vung tay, đám thái giám và cung nữ đành chạy chậm lại, giám đuổi theo quá sát. Còn chính vội vàng đuổi theo Đỗ Mạn Thanh, chỉ tiếc là Đỗ Mạn Thanh chạy quá nhanh, đuổi theo kịp.

      Đỗ Mạn Thanh chạy lúc, nghe được tiếng bước chân phía sau, quay đầu lại nhìn thấy Mộ Dung Khuê đầu đầy mồ hôi, mới dừng lại lấy khăn tay đưa cho Mộ Dung Khuê :”Lau mồ hôi rồi tiếp tục!”

      Trong ánh nắng sớm, Đỗ Mạn Thanh cười càng thêm diễm lệ, lại có vài phần hương vị trần gian, vô cùng mê hoặc.

      Trái tim Mộ Dung Khuê đập bình bịch trong ngực, nhận khăn tay mà nghiêng người qua, mặt dày :” Mẫu hậu lau giúp nhi tử.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :