1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng - Sở Thanh (495c + 1pn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 485
      Bên cạnh xe ngựa, hai bên liều chết giao chiến, bỗng thế cục phát sinh biến hóa!

      Chỉ thấy thiết huyết sát thủ đột nhiên lui lại, xa đến năm trượng!

      “Có chuyện gì? Thế nào đột nhiên bỏ qua?” Mạc Kỳ Dục nắm cánh tay trái đổ máu, trường kiếm đâm mặt đất, chống thân mình, nghi ngờ hỏi.

      “Binh bất yếm trá, được thả lỏng cảnh giác!” Mạc Kỳ Sâm con ngươi tối tăm chăm chú theo dõi nhóm sát thủ, đến gần bên cạnh xe ngựa.

      Nhưng mà, giằng co bất quá được nửa phút, bất thình lình, vài trái đạn mù đánh úp về phía ngự liễn!

      Mà thiết huyết sát thủ có vài bóng đen dùng khinh công lao đến!

      “A – “

      “Nhìn tới!”

      Cấm vệ quân thất kinh loạn hô lên!

      Trước mắt khói trắng tràn ngập, mảnh đục ngầu, thấy ai!

      Lập tức trở nên hỗn loạn, biết kiếm ai chém vào người ai, tiếng kêu thảm thiết lại vang khắp bốn phương!

      Mạc Kỳ Dục kinh hãi, hô to, được giết lung tung, cẩn thận coi chừng bị thương Thái Thượng Hoàng Thái Hậu!”

      “Mọi người chớ hoảng sợ!” Mạc Kỳ Sâm hô lên.

      Tướng sĩ Cấm vệ quân nghe thanh mà phân biệt vị trí, dần dần khôi phục bình tĩnh, bên tai nghe đến tiếng đánh nhau, đến khi sương khói dần dần tan , mắt nhìn thấy được -

      “Ngự liễn bị tập kích!”

      thanh kinh hô lên, đám người ào ào vây lại, nhất thời mặt xám như tro tàn!

      Chỉ thấy đỉnh ngự liễn bị phá vỡ!

      “Phụ hoàng mẫu hậu!”

      Mạc Kỳ Sâm hô, cùng Mạc Kỳ Dục sắc mặt từ trắng chuyển sang xanh!

      “Người đâu?”

      “Phụ hoàng! Mẫu hậu! Ly Linh!”

      Ở bên trong xe trống rỗng, bóng dáng ba người hoàn toàn biến mất, bốn phía cũng gặp sát thủ áo đen nào!

      Nếu phải đất có đống thi thể làm chứng, nơi này như chưa bao giờ phát sinh bất cứ tình gì!

      thấy! thấy Phụ hoàng nữa!” Mạc Kỳ Dục thào, thân mình run lên, trước mặt bỗng tối sầm, té xuống!

      “Tiểu Thất!”

      Mạc Kỳ Sâm gào thét, vài cấm vệ quân vội đỡ thân mình Mạc Kỳ Dục, mất máu quá nhiều lại hao tổn sức lực, hơn nữa hôm nay bị đả kích lớn, làm cho gương mặt giờ phút này hoàn toàn có huyết sắc!

      “Tiểu Thất! Tiểu Thất đệ ra sao? Đệ ráng chống đỡ !”

      Mạc Kỳ Dục bất tỉnh, Mạc Kỳ Sâm nổi điên, trán mồ hôi rơi như nước, bỗng dưng thê lương gào thét lớn, “Toàn bộ tìm người! tìm Thái Thượng Hoàng cùng Thái Hậu! Mau! Nhanh chút!”

      “Vâng!”

      Còn lại bốn năm trăm người tản ra bốn phương tám hướng, hô lớn, vội vàng tìm kiếm.

      “Người tới, mở cửa xe!” Mạc Kỳ Sâm đỏ bừng hai mắt, hướng thị vệ ra lệnh.

      Cửa xe nhanh chóng mở ra, Mạc Kỳ Sâm cùng người thị vệ nâng Mạc Kỳ Dục dậy, đưa vào xe, phân phó: “Lập tức gọi ngựa trở về, người cưỡi ngựa nhanh chạy về kinh thành báo tin cho Hoàng thượng, còn lại bốn người đánh xe đưa Thất Vương gia về kinh trị thương!”

      “Vâng! Lục Vương gia!” Thị vệ sắp rời , lại đột nhiên cả kinh kêu lên: “Lục Vương gia ngài xem!”

      “Cái gì?” Mạc Kỳ Sâm ngước mắt, theo tiếng gọi nhìn lại, thấy đoản đao cắm phong thơ vách xe, môi mỏng mở lời, “Lấy xuống!”

      Run rẩy mở thư, Mạc Kỳ Sâm đọc nhanh, nháy mắt khuôn mặt tuấn tú trắng bệch!

      “Toàn thể nghe lệnh! được tìm người! Nhanh chóng hồi kinh!”

      “Vâng!”

      …………….

      Ở bên trong thái miếu, ước chừng nửa canh giờ trôi qua, vẫn tia động tĩnh!

      “Canh giờ đến – “

      Từ An giương lên phất trần trong tay, cao giọng hô.

      Mạc Kỳ Hàn được thái giám nâng đứng lên, sau đó văn võ bá quan đứng dậy.

      “Thủ miếu xong! Khởi giá hồi cung – “

      “Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

      Hô xong, bách quan đứng sang hai bên, Mạc Kỳ Hàn ra, bước chân đè nặng, từng bước , khi tới trước mặt Mạc Kỳ Minh, hơi chậm lại, rồi sau đó tiếp tục .

      Bách quan nối đuôi nhau theo, đại đội người ngựa khởi hành hồi cung.

      Cho đến khi bước lên ngự liễn, bốn phía vẫn gió êm sóng lặng!

      Liễn xa chạy, Mạc Kỳ Hàn ngồi ở trong xe, tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài, ánh bắt sắc bén nhìn chỗ, khuôn mặt trầm tĩnh như nước, đáy lòng lại bất an sâu sắc!

      Nhấc lên góc màn xe, ánh mắt hướng về phía sau liễn xa, nhìn đến Mạc Kỳ Diễn cùng Mạc Kỳ Minh ngồi lưng ngựa!

      Hôm nay Mạc Kỳ Minh so với ngày thường càng thêm ít , thậm chí nghe mở miệng câu nào!

      Mạc Kỳ Minh hôm nay có hành động sao?

      ! , theo tính cách Mạc Kỳ Minh, thể ngồi chờ chết!

      Như vậy, kết quả có vấn đề?

      Hay là, có chỗ nào có dự liệu đến?

      Sau nửa canh giờ, ngự liễn tiến vào cổng Tuyên Hoa, đến lúc này, vẫn có bất luận kiện ám sát nào phát sinh như trong dự đoán!

      Hết thảy, có vẻ như thoát ra khỏi khống chế của Mạc Kỳ Hàn!

      “Cung nghênh Hoàng thượng hồi cung!”

      Quần thần quỳ xuống, cùng hô lớn.

      Dưới liễn xa, ánh mắt Mạc Kỳ Hàn quét về phía chúng thần, chậm rãi : “Các khanh bình thân!”

      “Tạ Hoàng thượng!”

      Bước , dừng ở trước mặt Mạc Kỳ Minh, Mạc Kỳ Hàn mỉm cười, thản nhiên : “Tam Vương gia, buổi chiều cùng trẫm tuần tra kinh đô !”

      “… Thần tuân chỉ!” Mạc Kỳ Minh dừng lại, cúi đầu trả lời.

      Mạc Kỳ Hàn chắp tay sau người, con ngươi lạnh thấu xương nhìn về phía Mạc Kỳ Minh, lâu sau đó, mắt chậm rãi khép hờ, tuấn dung trầm tĩnh, nhìn ra bất luận cảm xúc gì.

      Đột nhiên mở miệng hỏi: “Tam ca, năm Thái Tông thứ hai mươi mốt, Thái Thượng Hoàng ra đề mục gì làm khó huynh đệ chúng ta?”

      Câu hỏi đột ngột như vậy, đó là mưu kế của Mạc Kỳ Hàn, cho đối phương thời gian chuẩn bị, thừa dịp bất ngờ, làm cho đối phương kịp che giấu!

      Mạc Kỳ Minh bị hỏi trở tay kịp, đầu lại cúi!

      cần trả lời!”

      Bốn chữ ngắn ngủn vừa ra, Mạc Kỳ Minh cùng bách quan bốn phía còn chưa phản ứng kịp, Mạc Kỳ Hàn tung chưởng, trực diện đánh vào ngực Mạc Kỳ Minh, tốc độ rất nhanh làm Mạc Kỳ Minh kịp phát , liền trúng chưởng!

      “Bốp bốp bốp!”

      Liên tiếp đánh ra ba chưởng, Mạc Kỳ Minh lảo đảo lùi vài bước, chân khuỵu gối ở mặt đất, miệng phun ra ngụm máu tươi, thể tin nhìn Hoàng đế Mạc Kỳ Hàn!

      thay đổi đột ngột này, khiến cho quần thần thị vệ nhất thời thất kinh, ào ào lui, quỳ ở mặt đất, ra lời!

      Chủ tớ nhiều năm phối hợp ăn ý, Mạc Kỳ Hàn động tay, đám người Vô Cực liền nhảy lên, cùng Vô Ngân đồng thời chỉa hai thanh trường kiếm về phía yết hầu Mạc Kỳ Minh!

      Mạc Kỳ Hàn rét lạnh : “Vặn bung ra cái miệng của , tránh uống thuốc độc tự sát!”

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 486
      “Vâng, Hoàng thượng!”

      Vô Cực đáp lời, kìm bàn tay to vặn chặt tay Mạc Kỳ Minh, khiến cho há miệng ra.

      Mạc Kỳ Hàn lạnh lùng cười, “Lột mặt nạ da người mặt !”

      Lời vừa ra, kinh sợ bốn phía!

      Vô Ngân căng thẳng, thò tay phủ lên mặt Mạc Kỳ Minh, từ bên tai chậm rãi lột, lộ ra gương mặt xa lạ!

      “A! Tam Vương gia – “

      phải Tam Vương gia!”

      Quần thần kinh hô.

      ! Chủ tử ngươi tại ở nơi nào?” Mạc Kỳ Hàn từng bước tới gần, xẵng giọng chất vấn.

      “Hoàng thượng quả nhiên… tâm tư kín đáo!” Nam nhân bị bóp cổ, đứt quãng .

      Tuấn dung của Mạc Kỳ Hàn lạnh như băng, quanh thân phát ra sát khí àm cho người ta sợ hãi, theo dõi nam nhân kia, tiếng lạnh hơn, “Trẫm chỉ nghe lời ngươi , nghe ra đúng, đừng mong nhìn thấy mặt trời! Trẫm hỏi lại ngươi lần nữa, chủ tử ngươi ở đâu? Mạc Kỳ Minh có phải bắt cóc Thái Thượng Hoàng hay ?”

      “Ha… khà khà… Hoàng thượng, giờ phút này chủ tử ta chắc là… thành công…” Nam nhân cuồng tiếu, thanh dần dần tắt, miệng mũi có máu đen chảy ra, “Ầm!” tiếng ngã mặt đất!

      Mọi người cả kinh, Vô Cực xem xét phen, trả lời: “Hoàng thượng, chết! Độc dược giấu ở hàm răng!”

      “Đáng chết!”

      Mạc Kỳ Hàn tức giận, nhanh hạ lệnh: “Vô Cực Vô Ngân Vô Giới! Trẫm lệnh cho ba người các ngươi mang theo toàn bộ ám vệ, thúc ngựa, tức khắc ra kinh!”

      “Vâng! Hoàng thượng!”

      “Lâm Mộng Thanh! Lập tức truyền cấm vệ quân…”

      Lời còn chưa dứt, lại nghe được tiếng vó ngựa hỗn độn vang lên!

      Mọi người lập tức quay đầu, chỉ thấy ngoài cổng Tuyên Hoa, ba con tuấn mã xông thẳng vào cửa cung, ngựa của Mạc Kỳ Sâm xông vào trước nhất, xa xa nhìn lại, mặt thấy vết máu, vẻ mặt gấp gáp!

      “Là Lục đệ!” Mạc Kỳ Diễn kinh hô.

      Mạc Kỳ Hàn tay nắm chặt, bất an tầng tầng khuếch đại trong lòng!

      Trong giây lát, tuấn mã dừng lại, Mạc Kỳ Sâm cùng hai gã thị vệ phía sau nhảy xuống ngựa, hướng về Mạc Kỳ Hàn quỳ, Mạc Kỳ Sâm hơi thở gấp gáp, “Bẩm Hoàng thượng! Thái Thượng Hoàng, Thái Hậu và Mạc Ly Linh toàn bộ bị thích khách cướp !”

      “Cái gì!”

      lời, chấn kinh bách quan!

      Mạc Kỳ Hàn chấn động, tức giận : “Tiểu Thất đâu? Sao lại bị cướp? Trước mắt sống hay chết, hướng nào?”

      “Hồi Hoàng thượng, thích khách đông, ở ngoài thành Kinh An bày ra cạm bẫy ám tiễn, đột nhiên bị tập kích, chúng thần liều chết bảo vệ, tuy nhiên thích khách được huấn luyện tốt, dùng thủ đoạn giang hồ ném ra đạn mù, thừa dịp chúng thần bị mất phương hướng, bắt Thái Thượng Hoàng, Thái Hậu cùng Ly Linh, thời Tiểu Thất bị thương ngất , cấm vệ quân chết hơn phân nửa, còn lại bốn trăm người hộ tống phía sau, thần gấp gáp trở về báo tin, đây là thư thích khách lưu lại, xin Hoàng thượng xem qua!” Mạc Kỳ Sâm hơi xong, từ trong tay áo rút ra lá thư, hai tay trình lên.

      Mạc Kỳ Hàn nhanh chóng mở ra, liếc mắt cái, cắn chặt hàm răng, nháy mắt khuôn mặt tuấn tú xanh mét!

      Đại Hoàng Minh đế bệ hạ:

      Thái Thượng Hoàng, Thái Hậu ở trong tay ta, muốn thấy người sống, mang theo Lăng Tuyết Mạn tiến đến, mang theo hơn người, Thái Thượng Hoàng, Thái Hậu hẳn phải chết! Địa điểm, Lăng Tuyết Mạn biết!

      “Mạc Kỳ Minh đáng chết! Trẫm muốn đem ngươi bầm thây vạn đoạn!”

      Bàn tay to vừa thu lại, giấy viết thư ở trong tay hóa thành mảnh vụn!

      Đôi mắt tản ra thị huyết!

      Khuôn mặt Mạc Kỳ Hàn gần như vặn vẹo, “Triều thần giải tán, Nhị Vương gia dẫn người phong tỏa mọi mặt Tam Vương phủ! Lâm Mộng Thanh phong tỏa cửa thành, Vô Cực Vô Ngân Vô Giới, mang ám vệ đợi lệnh!”

      “Tuân chỉ!”

      Mạc Kỳ Hàn vận khinh công, bay vút về phía cung Đế Hoa !

      Trong cung Đế Hoa, Lăng Tuyết Mạn vừa dùng xong bữa trưa nhàm chán ở nội điện lại thong thả, cung Đế Hoa to lớn bị nàng dạo hết, có việc gì để làm, chỉ đợi chờ Mạc Kỳ Hàn trở về.

      Hoa Mai bà bà ngồi ở ghế, Xuân Đường Thu Nguyệt đứng trò chuyện giết thời gian.

      Ngoài cửa cung, đột nhiên thân ảnh hạ xuống, thủ vệ cả kinh, đợi thấy mới thỉnh an, Mạc Kỳ Hàn nhanh tiến vào, lớn tiếng gọi, “Mạn Mạn!”

      “A? Là Tình nhân trở lại!”

      Lăng Tuyết Mạn vui mừng, xốc rèm ra ngoài đón, Xuân Đường Thu Nguyệt, Hoa Mai bà bà vội đuổi theo.

      “Mạn Mạn!”

      Mạc Kỳ Hàn nhìn đến, vài bước đến trước mặt, sắc mặt là khó coi hỏi: “Mạc Kỳ Minh từng muốn dẫn nàng nơi nào?”

      “Sao?” Lăng Tuyết Mạn ngẩn người, nghĩ rằng Mạc Kỳ Hàn ghen, miệng sẳng giọng: “Cũng đâu cả a, ta lại muốn cùng !”

      “Mạn Mạn, nàng nhanh cho trẫm!” Mạc Kỳ Hàn trầm mặt, khẩu khí đột nhiên trở nên nghiêm khắc.

      “Chàng! Chàng hung dữ với ta làm cái gì! Ta biết!” Lăng Tuyết Mạn nhất thời ủy khuất rống lên, quay người lại, chạy vào bên trong.

      “Mạn Mạn!” Mạc Kỳ Hàn quýnh lên, vội vàng qua nắm cánh tay Lăng Tuyết Mạn, mềm nhũn : “Trẫm, trẫm phải hung dữ với nàng, trẫm là quá gấp, nàng nhanh nhớ lại, Mạc Kỳ Minh lúc trước có với nàng chỗ đặc biệt nào ?”

      “Làm chi? chưa cái gì, ta biết.” Lăng Tuyết Mạn tuy rằng vẫn cau mày, nhưng giọng điệu cũng mềm , lắc đầu .

      Mạc Kỳ Hàn chán nản cắn răng, “Nàng chắc chắn biết, Mạc Kỳ Minh kêu trẫm hỏi nàng! Phụ hoàng mẫu hậu đều bị cướp , bảo trẫm mang theo nàng gặp , nàng có biết!”

      “Cái gì?”

      Mấy người kinh hãi, Lăng Tuyết Mạn vội hỏi: “Là sao? Là hôm nay phát sinh sao? Phụ hoàng phải núi Ngũ Đài sao?”

      “Ừ, là bên ngoài kinh thành Kinh An bị cướp . Mạn Mạn, nàng nhanh suy nghĩ chút, trẫm muốn lập tức cứu phụ hoàng mẫu hậu trở về!” Mạc Kỳ Hàn gật đầu, lông mày lộ ra vẻ vô cùng lo lắng.

      thực hận mình, chưa từng lường trước điểm này, lại nghĩ tới, Mạc Kỳ Minh cho thủ hạ dịch dung thành !

      Trong đầu Lăng Tuyết Mạn trống rỗng, ngập ngừng : “Ta… ta nghĩ… ta nghĩ… khi nào muốn dẫn ta ?”

      Hoa Mai bà bà, Xuân Đường Thu Nguyệt khép chặt môi, dám quấy rầy Lăng Tuyết Mạn suy nghĩ, sốt ruột nắm chặt tay, nhìn nàng chờ mong.

      Lăng Tuyết Mạn càng nghĩ, đầu óc lại càng loạn, vắt hết óc nghĩ mỗi câu Mạc Kỳ Minh từng , quan trọng là Danh… Danh…

      “Mạn Mạn, chỗ này khẳng định ở ngoài kinh thành, bởi vì có khả năng vào thành Cẩm An!” Mạc Kỳ Hàn nhắc nhở.

      Lăng Tuyết Mạn ngẩn ra, lặp lại suy tư, “Bên ngoài kinh thành… Bên ngoài kinh thành hai mươi dặm, có tòa núi tên là Vô Danh…”

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 487
      “Nàng muốn nơi nào, ta dẫn nàng nơi đó. Cách kinh thành hai mươi dặm, có ngọn núi tên Vô Danh, ở phía dưới sơn cốc, có chỗ u tuyền, nơi đó rất đẹp, chim hót hoa thơm, yên tĩnh, nước trong suốt đầy mùi hoa, bốn mùa đều ấm áp như xuân, Mạn Mạn, nàng muốn xem ?”

      Trong đầu bỗng dưng nhớ tới, buổi chiều ngày đó, Mạc Kỳ Minh đến Hoán Y Cục với nàng…

      “Tình nhân, muốn mang ta đến nơi tên là Núi Vô Danh, cách kinh thành hai mươi dặm.” Lăng Tuyết Mạn ngước mắt, kiên định .

      Mạc Kỳ Hàn chấn động, đầu óc nhanh suy nghĩ, có vẻ như… Đúng rồi! Tang Phượng cũng , hàng năm tháng ba, Mạc Kỳ Minh đều đến núi Vô Danh cách kinh thành hai mươi dặm, ngồi cả ngày bên suối nước!

      “Mạn Mạn, nàng ngoan ngoãn ở nơi này, bước cũng được rời sư nương, biết ?” Mạc Kỳ Hàn hạ quyết tâm, trịnh trọng dặn dò.

      Nghe vậy, Lăng Tuyết Mạn lập tức lắc đầu, được! Tình nhân chàng muốn mình cứu phụ hoàng mẫu hậu sao? Mạc Kỳ Minh phải chàng mang ta theo sao? Nếu thấy ta, có giết phụ hoàng mẫu hậu hay , có giết chàng hay ?”

      “Mạn Mạn, trẫm thể dẫn nàng , nàng bây giờ có thai, nhiệm vụ của nàng là bình an sinh hạ hoàng nhi cho trẫm, trẫm có việc gì, trẫm cũng giao nàng cho Mạc Kỳ Minh!”

      Trong mắt Mạc Kỳ Hàn phiếm hồng, hai tay duỗi ra, ôm Lăng Tuyết Mạn sâu vào trong lòng, ngón tay lạnh lẽo xoa tóc của nàng, giọng điệu trầm trọng và nhẫn, “Mạn Mạn, nhất định phải chăm sóc tốt bản thân! Trẫm đáp ứng nàng, trở lại, chờ trẫm!”

      ! được, tình nhân được bỏ lại ta! Sát thủ của Mạc Kỳ Minh rất là lợi hại, đêm đó ta tận mắt thấy rồi, thấy ta, tha phụ hoàng mẫu hậu! Ta cho chàng mạo hiểm, được!” Lăng Tuyết Mạn nghe vậy, nhất thời lệ như suối trào, gắt gao ôm lấy tay Mạc Kỳ Hàn, ngừng lắc đầu, trong mắt tràn đầy kinh sợ.

      Mạc Kỳ Hàn hít sâu vài cái, đẩy Lăng Tuyết Mạn ra, nhìn về phía Hoa Mai bà bà, “Sư nương, Mạn Mạn giao cho ngài! Nếu như trẫm thể… thể… Thay trẫm, chăm sóc nàng cùng đứa !”

      “Hàn tiểu tử!”

      Hoa Mai bà bà kinh hô tiếng, Mạc Kỳ Hàn cũng chuyển người, bước nhanh đến cửa cung.

      “Tình nhân – “

      Lăng Tuyết Mạn thê lương hô, đuổi theo, nhưng, Mạc Kỳ Hàn nhanh chóng biến mất!

      “Tình nhân! Tình nhân chàng trở về! được bỏ lại ta! được – “

      Ngã ngồi ở cửa, Lăng Tuyết Mạn nhìn ra ngoài cung Đế Hoa, tiếng la tê tâm liệt phế, đau triệt nội tâm…

      Bên ngoài cổng Tuyên Hoa, Mạc Kỳ Hàn nhảy lên ngựa, mang theo Vô Cực, Vô Ngân, Vô Giới cùng toàn bộ ám vệ, phóng ngựa thẳng đến ngoài thành…

      Khóc mệt, rốt cuộc khóc nổi, Lăng Tuyết Mạn ngẩng đầu lên, nhìn về phía Hoa Mai bà bà cùng Xuân Đường Thu Nguyệt, bi thương van xin: “Các ngươi mang ta Núi Vô Danh được ? Ta biết, nếu ta , Mạc Kỳ Minh dừng tay, nơi đó là nơi muốn mang ta đến, mục đích của khẳng định là nhắm vào ta, phụ hoàng mẫu hậu thể chết được, tình nhân càng thể chết, là vua của nước, tại sao có thể chết? Tại sao có thể!”

      “Bà bà, van cầu bà, chỉ cần tình nhân giả vờ giao con cho Mạc Kỳ Minh, Mạc Kỳ Minh chắc chắn thương tổn của ta, cứu phụ hoàng mẫu hậu quan trọng hơn, ta nghĩ biện pháp trốn khỏi Mạc Kỳ Minh! Xuân Đường Thu Nguyệt, chẳng lẽ các ngươi muốn nhìn Hoàng thượng chết sao? Van cầu các ngươi, mang ta , ta thể ở lại chỗ này chờ chàng, ta muốn cùng chàng cùng sinh cùng tử, nếu như chàng về, ta còn sống làm cái gì?”

      “Nương nương, Hoàng thượng có chỉ, lệnh chúng nô tì chăm sóc nương nương! Hoàng thượng cho ngài !” Xuân Đường nghẹn ngào, quỳ xuống bên cạnh Lăng Tuyết Mạn, “Nương nương, nô tì đỡ ngài đứng lên!”

      “Nha đầu Mạn Mạn, chuyện này sư nương thể làm chủ a!” Hoa Mai bà bà mâu thuẫn lại khó xử, u sầu cả khuôn mặt.

      Lăng Tuyết Mạn đẩy Xuân Đường ra, nước mắt dừng được, hét lớn: “Ta muốn ! Các ngươi mang ta , tự ta ! Nếu Hoàng thượng, Thái Thượng Hoàng, Thái Hậu có chuyện hay xảy ra, nếu bọn họ đều về được, ta chờ tại chỗ này còn có ý nghĩa gì! Cho dù là chết, ta cũng muốn ở bên cạnh họ!”

      “Nương nương!”

      Xuân Đường Thu Nguyệt cuống quít đuổi theo, Hoa Mai bà bà cũng nhanh chóng chạy ra ngoài, “Nha đầu Mạn Mạn, trở về!”

      Lăng Tuyết Mạn đột nhiên dừng lại, xoay người, quỳ xuống trước mặt ba người bọn họ, mắt rưng rưng, cũng là kiên định, “Cầu các người, mang ta Núi Vô Danh!”

      “Nương nương, ngài thể quỳ! Nương nương!” Thu Nguyệt mềm nhũn thân mình, quỳ xuống, cũng khóc lên.

      Lăng Tuyết Mạn trừng mắt, ánh mắt ác độc làm cho người ta sợ hãi, “Nếu các ngươi đáp ứng, ta quỳ mãi, Hoàng thượng chưa bình an trở về, ta ăn uống!”

      “Nha đầu Mạn Mạn!” Hoa Mai bà bà đau lòng ngồi xổm xuống, bà chưa bao giờ thấy Hàn tiểu tử có lòng tin như vậy, ngày thường bất luận đối mặt với nguy cơ gì, đều tự tin nghiêm nghị, nhưng hôm nay lại để lại di ngôn cho bà, có thể thấy được tình thế nguy hiểm! “Được, nha đầu đứng lên, bà bà dẫn con , bà bà cũng giúp Hàn tiểu tử tay, con là bà bà mang , bà bà phụ trách an toàn của con!”

      ? Được, chúng ta nhanh!” Lăng Tuyết Mạn kinh ngạc, vui mừng lập tức đứng lên, kéo tay Hoa Mai bà bà muốn , chân mới bước ra, lại đột nhiên dừng lại, quay đầu lại : “Xuân Đường Thu Nguyệt, cho ta mượn cây chủy thủ!”

      “Chủy thủ? Nương nương ngài muốn chủy thủ làm cái gì?” Xuân Đường thất kinh hỏi.

      Lăng Tuyết Mạn đơn giản hai chữ, “Phòng thân!”

      “Được!”

      Xuân Đường Thu Nguyệt nhìn nhau, cùng gật đầu, “Chúng nô tì cũng , nương nương chờ, dưới gối của Hoàng thượng có cây chủy thủ vô cùng sắc bén.”

      xong, hai nha đầu nhanh chóng chạy vào cung Đế Hoa, khi trở ra, trong tay cầm kiếm, đều mặc quần áo gọn , Xuân Đường đem chủy thủ dâng cho Lăng Tuyết Mạn, dặn dò: “Nương nương cần phải cẩn thận, chớ tổn thương bản thân mình!”

      “Ừ, ta biết.” Lăng Tuyết Mạn gật đầu, đem chủy thủ giấu trong ống tay áo.

      chiếc xe ngựa từ cổng Tuyên Hoa chạy ra, Xuân Đường Thu Nguyệt đánh xe, Hoa Mai bà bà cùng Lăng Tuyết Mạn ngồi ở trong xe, bốn người tâm tình khẩn trương, chạy gấp đến núi Vô Danh ngoài thành …



      Núi Vô Danh, ở hướng đông nam cổng thành, xa xa nhìn lại, ngọn núi cao cao xanh rì, khắp núi là cây cối, phía là bầu trời xanh bát ngát, vài đám mây mờ ảo cấu thành bức tranh sơn thủy tao nhã.

      Dưới sườn núi, có thác nước trong vắt chảy xuống róc rách, tạo nên hơi nước bao quanh.

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 488
      Đầu mùa xuân, trong sơn cốc chim chóc đua nhau hót, hoa tỏa mùi hương, tầm mắt nhìn tới, toàn là thiên nhiên tốt đẹp, khí tươi mát làm cho người ta nhịn được muốn hít thở mạnh.

      Nơi đẹp như vậy, giờ phút này, cũng nấp vô số sát thủ áo đen, mặt ngoài nhìn như yên tĩnh, lại tỏa ra sát khí vô hạn.

      nam tử mặc quần áo màu lam đứng ở bên khe suối, hai tay chắp lại sau người, nhàn nhạt nhìn nước suối chảy, ánh mắt bình tĩnh.

      “Chủ tử, người mang tới!” Mặc Thanh đứng ở phía sau, chắp tay .

      “Ừ.” Mạc Kỳ Minh đáp đơn giản chữ.

      Quay đầu, nhìn ba người nằm ở thảm cỏ, Mạc Kỳ Minh hơi khom thân mình, bàn tay khẽ vuốt mặt Mạc Ly Linh, dừng lại trong chốc lát, giải huyệt đạo của nó.

      Mạc Ly Linh mở mắt ra, lọt vào trong tầm mắt là gương mặt của phụ thân, nhất thời cả kinh, ngồi dậy thào: “Phụ Vương? Sao… Sao… là phụ Vương cứu chúng ta về sao? Hoàng gia gia cùng Hoàng nãi nãi đâu?” xong, vội vàng nhìn mọi nơi, lập tức cả kinh kêu lên: “Hoàng gia gia! Hoàng nãi nãi!”

      “Linh nhi!” Mạc Kỳ Minh nhàng mở miệng.

      Mạc Ly Linh ngẩng đầu, nhìn quanh cảnh bốn phía, nghi ngờ : “Phụ Vương, đây là nới nào? Chúng ta phải ở Hoàng cung hoặc là núi Ngũ Đài sao?”

      “Nơi này là núi Vô Danh, là phụ Vương đem các người đến nơi này.” Mạc Kỳ Minh thản nhiên .

      “Núi Vô Danh… Phụ Vương mang…” Mạc Ly Linh lặp lại lời , đầu óc nhanh suy nghĩ, “Chúng ta, chúng ta gặp thích khách, sau đó màn liễn xa đột nhiên bị phá mở, con ngất … Phụ Vương mang đến…”

      Trong đầu đột nhiên ý thức được cái gì, Mạc Ly Linh chấn động, thể tin, lại cúi đầu nhìn Hoàng gia gia hoàng nãi nãi nằm bên trái, bên phải nó hôn mê, sau đó ánh mắt chậm rãi dời về phía Mạc Kỳ Minh, môi run lên, “Phụ Vương, ngài… Ngài là… Là thích khách?”

      Mạc Kỳ Minh đứng lên, ánh mắt lần nữa nhìn phía khe suối, lâu, môi mới hé mở, thở ra chữ, “Đúng!”

      “Vì sao?” Mạc Ly Linh đứng lên, đối mặt Mạc Kỳ Minh, ngẩng đầu chất vấn, “Phụ Vương ngài tại sao làm thích khách? Tại sao muốn bắt Hoàng gia gia và hoàng nãi nãi? Đây là tội lớn diệt tộc, ngài biết sao?”

      “Linh nhi, con cũng biết, phụ Vương sớm đứng ở đầu sóng ngọn gió, từ ngày đầu tiên sinh ra, sống để chuẩn bị cho ngày hôm nay, hơn ba mươi năm, phụ Vương mệt mỏi, hôm nay, có thể là ngày cuối cùng cha con ta con gặp nhau.” Mạc Kỳ Minh thanh rất , có chút nỉ non, lần đầu tiên buông xuống nghiêm khắc ở trước mặt con trai, đến đây giống như lời vĩnh biệt.

      “Phụ Vương, ngài cái gì? Cái gì ngày cuối? Ngài nhanh đem Hoàng gia gia hoàng nãi nãi về hoàng cung, xin tội với Hoàng thượng, Hoàng thượng chắc chắn giáng tội nặng cho phụ Vương! Chúng ta cùng cầu Hoàng thượng, được ?” Mạc Ly Linh thào, ánh mắt đột nhiên phiếm hồng, nắm chặt cánh tay Mạc Kỳ Minh, cầu khẩn: “Phụ Vương, Linh nhi thể có phụ Vương! Con biết phụ Vương tại sao phải làm như vậy, nhưng phụ Vương quay đầu lại là bờ, thể mưu phản!”

      muộn! Từ nhiều năm trước muộn! Linh nhi, phụ Vương muốn cho con, nếu hôm nay phụ Vương chết, vĩnh viễn cần báo thù, nếu con có thể an toàn sống sót, vậy sống cho tốt, sống cho bản thân mình, cần ghi ân oán trong lòng, cần ghi hận bất luận kẻ nào, vui vẻ sống tốt, biết ?” Mạc Kỳ Minh lắc đầu, trong mắt nảy lên tia nước mắt, hai tay nâng mặt Mạc Ly Linh, như nghẹn ở yết hầu, “Linh nhi, đáp ứng phụ Vương, vĩnh viễn cần con đường cũ của phụ Vương, nếu phụ Vương chết, nếu Hoàng thượng chịu tha huynh đệ tỷ muội các con, phải cầu Lăng Tuyết Mạn, Hoàng thượng nghe lời nàng, đây là đường sống duy nhất, nhớ kỹ chưa?”

      “Phụ Vương, ngài rốt cuộc cái gì? Rốt cuộc là vì sao? Ngài tại sao phải làm loại chuyện đại nghịch bất đạo này!” Mạc Ly Linh khóc lên, mỗi câu hỏi, cũng là thể nghe được đáp án.

      Mạc Kỳ Minh vẫn an tĩnh đứng thẳng, gắt gao ôm Mạc Ly Linh vào lòng, lần đầu tiên ôm nó như thế.

      Hồi lâu, ai cũng lên tiếng, Mạc Ly Linh khóc, cảm nhận nỗi đau sinh ly tử biệt, tràn đầy bi thương.

      Lại hồi lâu, Mạc Kỳ Minh buông Mạc Ly Linh ra, : “Mặc Thanh, giải huyệt đạo bọn họ, dùng thập hương nhuyễn cốt tán.”

      “Vâng!” Mặc Thanh trả lời, liền động thủ.

      “Phụ Vương, ngài muốn làm cái gì? Thập hương nhuyễn cốt tán là gì? Cầu ngài nên thương tổn Hoàng gia gia Hoàng nãi nãi!” Mạc Ly Linh quýnh lên, vội quỳ xuống ôm lấy chân Mạc Kỳ Minh, vội vàng .

      “Linh nhi, đứng lên.” Mạc Kỳ Minh thản nhiên .

      Mạc Ly Linh lên giọng, “Phụ Vương!”

      “Người tới, mời thế tử đứng lên!”

      “Vâng, chủ tử!”

      thủ hạ áo đen tiến đên, lôi Mạc Ly Linh ra, Mạc Ly Linh giằng co, hô, “Phụ Vương, ngài được mắc thêm lỗi lầm nữa!”

      Mạc Kỳ Minh chớp mắt, thờ ơ.

      “Chủ tử!” Mặc Thanh khẽ gọi tiếng.

      Mạc Ngự Minh cùng Lương Khuynh Thành từ từ tỉnh lại, cảm giác toàn thân bủn rủn, phần sức lực, Mạc Ngự Minh khiếp sợ nhìn quanh vòng, nhìn tới Lương Khuynh Thành, vội hỏi: “Khuynh Thành, nàng ra sao?”

      “Ta… ta sao, nhưng động được.” Lương Khuynh Thành đáp có chút suy yếu.

      Mạc Ngự Minh lại nhanh nhìn tới, Mạc Kỳ Minh đứng đưa lưng về phía bọn họ, hai bên là Mặc Thanh cùng ba gã thủ hạ áo đen, còn có cách đó vài chục bước, Mạc Ly Linh bị gã áo đen bắt giữ, mắt căng thẳng, mở miệng : “Mạc Kỳ Minh?”

      Mạc Kỳ Minh chậm rãi quay người, mặt chút thay đổi : sai, là ta.”

      “Nghịch tử!” Mạc Ngự Minh giận dữ hét: “Ngươi làm gì chúng ta? Vì sao chúng ta toàn thân vô lực, cách nào vận công?”

      “Thập hương nhuyễn cốt tán.” Mạc Kỳ Minh nhàn nhạt xong, cười như cười, “Yên tâm, phải độc dược, tạm thời ta còn chưa muốn giết các ngươi.”

      “Đồ hỗn trướng! Ta nuôi ngươi lớn như vậy, chính là cho ngươi lấy oán báo ân sao?” Mạc Ngự Minh giận thể nuốt, trừng mắt Mạc Kỳ Minh, cắn răng nghiến lợi : “Mạc Kỳ Lê là ngươi hạ độc giết chết, đúng ?”

      “Đúng, là ta giết.” Mạc Kỳ Minh cười nhạt gật đầu.

      Chính tai nghe được này, trong mắt Lương Khuynh Thành nổi lửa, giận dữ hét: “Vì sao? Ngươi tại sao muốn giết con ta! xem ngươi như huynh đệ ruột thịt, ngươi sao lại lòng dạ độc ác như thế!”

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 489
      “Lương Khuynh Thành, ngươi đúng rồi, cũng bởi vì là con ngươi, cho nên mới giữ mạng được, người khác nếu con trai của ngươi, đương nhiên được sống.” Mạc Kỳ Minh lạnh lùng nhếch môi, trong mắt lên cay nghiệt.

      “Ngươi lòng lang dạ soi! Ngươi phải là người!” Lương Khuynh Thành nổi điên khàn giọng gào thét, muốn xông tới, nhưng nhích bước cũng được.

      Các ngươi có nhớ, hơn ba mươi năm trước có nữ tử tên là Vũ Vi?” Mạc Kỳ Minh nhìn hai người kia, nhàng mở miệng, đợi bọn họ trả lời, liền lại tự mình : “Đó là mẫu thân của ta!”

      “Cái gì? Du phi quả nhiên là thân mẫu của ngươi?” Mạc Ngự Minh cả kinh, lập tức hỏi: “Lăng Vương lừa gạt, đem ngươi dưới danh nghĩa là con Lăng Vương phi để ghi vào gia phả hoàng gia, đúng hay ?”

      Mạc Kỳ Minh nhìn Mạc Ngự Minh, lâu sau, chậm rãi gật đầu, “Ngươi biết?”

      “Ngươi treo bức họa Du phi trong mật thất, đêm nguyên tiêu năm trước, Mộng Thanh lẻn vào phủ của ngươi, phát thấy bức họa, cách đây lâu, khi Hàn nhi còn chưa kế vị đem bức họa hỏi ta… ta mới đoán như thế. Mạc Kỳ Minh, ngươi nghĩ mẫu thân ngươi là do ta hại chết à?” Mạc Ngự Minh trắng ra.

      “Chẳng lẽ đúng sao?” Mạc Kỳ Minh cười lạnh lùng.

      Mạc Ngự Minh giận tái mặt, nhìn Mạc Kỳ Minh gằn từng chữ: “Ngươi xem, Lăng Vương rốt cuộc cho ngươi cái gì, mà làm cho ngươi hận ta như thế? Để cho ngươi phát điên giết con ta!”

      “Thế nào, ngươi muốn đòi trong sạch? Ngươi có trong sạch sao?” Mạc Kỳ Minh cười hỏi lại, nụ cười lại làm người ta ớn lạnh xương cốt.

      “Hừ, Mạc Kỳ Minh, ngươi phải muốn giết chúng ta thay phụ mẫu báo thù sao? Lê nhi của ta chết, Hàn nhi được ông trời phù hộ, cho tới bây giờ, ngươi bắt cóc chúng ta, là muốn uy hiếp Hàn nhi?” Lương Khuynh Thành đột nhiên mở miệng, cười rét lạnh, “Nhưng là, ngươi nằm mơ ! Ta nếu chết, cũng để ngươi lại hại con ta! Nếu biết có hôm nay, ba mươi hai năm trước, ta sớm giết chết Du phi, chấm dứt hậu hoạn!”

      “Đáng chết!” Mạc Kỳ Minh đột nhiên thô bạo, ngồi xổm xuống, bàn tay to bóp cằm Lương Khuynh Thành, bóp méo mặt, “Còn các ngươi bị oan uổng?”

      “Mạc Kỳ Minh, Du phi là bị bệnh chết ở hành cung Cảnh Châu, liên quan đến chúng ta!” Mạc Ngự Minh động được, thấy Lương Khuynh Thành chịu khổ, hét lớn.

      “Đó cũng là bị các ngươi bức chết!” Gương mặt Mạc Kỳ Minh hoàn toàn vặn vẹo, bàn tay to bóp cổ Lương Khuynh Thành lại thêm phần lực đạo, nhìn Lương Khuynh Thành thống khổ ra lời, cười lạnh lùng, “Như thế nào, nếu ngươi có thể nghĩ đến hôm nay, chỉ sợ càng hối hận là thu dưỡng ta !”

      sai, Lăng Vương cấu kết hoạn quan mưu nghịch phạm thượng, ta lại cho là có công cứu giá, áy náy rất nhiều, thu dưỡng con trai độc nhất của làm hoàng tử, tín nhiệm sủng ái, nghĩ tới đúng là dẫn sói vào nhà!” Toàn thân Mạc Ngự Minh phát run, hối hận đan vào, “Là ta tay hại con ta! Là ta hại chúng!”

      “Nếu phải ngươi hại mẫu thân của ta, phụ Vương ta mưu phản sao? Ngài chẳng qua là thay mẫu thân ta báo thù mà thôi! Việc phụ Vương ta chưa làm xong, ta giúp ngài hoàn thành, chỉ tiếc, thời giang sơn vô vọng, ta chỉ có giết các ngươi, mới có thể gặp của song thân phụ mẫu ta!”Mạc Kỳ Minh kích động bóp cổ Mạc Ngự Minh, khàn khàn : “Ngươi ràng biết mẫu thân cùng phụ Vương của ta tình đầu ý hợp, thế nhưng gặp nổi sắc tâm, cố ý phái phụ Vương ta trấn thủ Nam Cương, ép mẫu thân tuyển tú, nhét người vào hậu cung, chiếm đoạt, sau đo, chỉ câu của Lương Khuynh Thành, ngươi liền vứt ngài hành cung Cảnh Châu, Lương Khuynh Thành vì chấm dứt hậu hoạn, phái người lẻn vào Cảnh Châu hại mẫu thân của ta, bọn họ muốn sống cùng chỗ, lại bị ngươi ngăn trở, khiến mẫu thân của ta cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, vụng trộm sinh ta lâu liền buông tay, khiến phụ Vương ta cả đời hiu quạnh! Mạc Ngự Minh, tất cả những điều này có phải ngươi hại hay ? Dựa vào cái gì các ngươi được vợ chồng hòa thuận, hưởng thụ niềm vui gia đình?”

      “Cái gì? Sao… Tại sao là như vậy?” Mạc Ngự Minh khiếp sợ, thể tin, đứt quãng .

      phải như thế, Lăng Vương dối! Ta khi nào phái người giết mẫu thân ngươi? có! Ta có! Từ trước đến nay, ta cũng đến mẫu thân ngươi câu, ta chỉ là hận phu quân ta bạc tình, ta cũng có sai người giết mẫu thân ngươi!” Lương Khuynh Thành kích động cãi lại.

      Mạc Ngự Minh bởi vì tâm tình kích động, lực đạo tay lại tăng thêm, Mạc Ngự Minh cách nào hô hấp, sắc mặt đỏ bừng, thở gấp mấy hơi thở, Lương Khuynh Thành hô lớn: “Ngươi mau buông Thái Thượng Hoàng! Ngươi lấy oán trả ơn!”

      Mạc Kỳ Minh thờ ơ, chậm rãi : “Ta sao phải tin lời của các ngươi? Ta sao phải tin phụ Vương ta?”

      “Nghịch… tử…” Mạc Ngự Minh hô hấp càng yếu, ánh mắt mờ.

      Tâm Mạc Ly Linh nóng như lửa đốt, thình lình tung chưởng vào gã áo đen bắt giữ nó, gã chưa kịp chuẩn bị, trúng chưởng lui hai bước, Mạc Ly Linh vọt tới, dùng sức mở tay Mạc Kỳ Minh, khóc : “Phụ Vương, được giết Hoàng gia gia, van cầu phụ Vương, Hoàng gia gia là người tốt, đối với Linh nhi tốt lắm, cầu phụ Vương đừng giết người, có được ?”

      “Linh nhi, cút ngay!” Mạc Kỳ Minh xanh mặt, lớn tiếng quát.

      Mặc Thanh chạy đến gần Mạc Ly Linh, Mạc Ly Linh vô cùng lo lắng, cũng lo võ công của nó có đánh lại Mặc Thanh , dùng lực tung ra hai chưởng, Mặc Thanh bận tâm nó là thế tử, chỉ thủ chứ tấn công, Mạc Ly Linh vừa đánh vừa tiếp tục khóc hô: “Phụ Vương, nếu ngài giết Hoàng gia gia, quay đầu được! Phụ Vương, nếu ngài muốn phụ tử chúng ta cùng chết, động thủ ! Ngài chết, cả nhà chúng ta người cũng sống được, ngài có thể cần mẫu thân của con, nhưng nếu chúng con chết, ngài đoạn tử tuyệt tôn!”

      Bàn tay Mạc Kỳ Minh đình trệ, nhếch môi, dùng lực, nhưng cũng buông tay, trừng mắt Mạc Ngự Minh.

      Mạc Ly Linh vừa đánh vừa ngừng hô: “Phụ Vương! Có lẽ ngài sai lầm rồi, là gia gia sai lầm rồi! Ngài cần giết lầm người tốt, đại bá chết, ngài cần tiếp tục sai nữa được ? Phụ Vương! Ngài nhanh buông Hoàng gia gia ra, nếu Hoàng gia gia chết, Lăng nương nương hận ngài hơn! Ngài phải Lăng nương nương sao? Vậy sao ngài có thể gây tổn thương người mà Lăng nương nương quí! Linh nhi cầu Lăng nương nương cứu mạng! Lăng nương nương rất đúng, là ngài quá cố chấp!”

      Thân mình chấn động, bàn tay to chậm rãi buông xuống, Mạc Kỳ Minh dại ra, thân mình cứng ngắc, lảo đảo lui, ngã ngồi dưới đất, hai mắt vô thần nhìn Mạc Ngự Minh, lâu phun ra câu , “Cho ngươi cơ hội sửa sai, !”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :