1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng - Sở Thanh (495c + 1pn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 476
      Buổi tối nằm trong chăn ấm, Lăng Tuyết Mạn thào bên gối tội nghiệp, “Hoàng thượng tình nhân, Vô Giới coi ta là chủ tử, chàng cũng mặc kệ sao?”

      “Sao? Như thế nào? Vô Giới mạo phạm nàng?” Mạc Kỳ Hàn nhíu mày chút, trầm giọng .

      “Đúng vậy, theo dõi ta, còn … Khụ khụ, còn thích ta!” Lăng Tuyết Mạn lo lắng, ho hai tiếng, để cho mình thêm can đảm, như .

      Mắt Mạc Kỳ Hàn nheo lại hết sức nhanh, chớp mắt cái nhìn vào mắt Lăng Tuyết Mạn, ước chừng nhìn gần phút đồng hồ, xem Lăng Tuyết Mạn chột dạ dám nhìn lại, mới mở miệng : có khả năng!”

      “Sao?” Lăng Tuyết Mạn kinh ngạc, vội lại dời ánh mắt về, bĩu môi, phục : “Vì sao có khả năng? Chẳng lẽ ta có mị lực sao?”

      “Vô Giới lá gan đó!” Mạc Kỳ Hàn hơi hất mày, tự tin.

      có! còn phi lễ ta!” Lăng Tuyết Mạn quýnh lên, tăng thêm hành vi phạm tội.

      ? Nếu có chút thôi, trẫm giết ! Nếu như có, trẫm…” Mạc Kỳ Hàn rùng mình, nhìn Lăng Tuyết Mạn, Lăng Tuyết Mạn kìm lòng đậu nuốt nước miếng, “Chàng… chàng làm gì? giết ta?”

      “Nếu như có, nàng chính là khích bác ly gián, nàng làm trẫm mất lòng người! Mạn Mạn, nàng phải nhớ kỹ, được lòng người được cả thiên hạ!” Mạc Kỳ Hàn nghiêm túc , “Nếu như nàng vu oanVô Giới, trẫm muốn nàng gặp Vô Giới giải thích chịu tội!”

      Vù vù! Gió thổi bên gối, hoa hoa lệ lệ ngã thân vào gối !

      Lăng Tuyết Mạn bi thống chu cái miệng nhắn, cuối cùng đánh lại ánh mắt rất có khí thế kia, cho nên trùm chăn, quay lưng lại.

      “Mạn Mạn, trẫm trông cậy nàng làm hoàng hậu hiền ngoan, nhưng ít nhất nàng phải có lí lẽ, thể nhất thời trong lòng mất hứng liền lấy quyền khinh người, biết ? Vô Giới theo trẫm mười lăm năm, còn lớn hơn trẫm tuổi, trẫm hiểu rất , mặc dù trong lòng thích nàng, cũng trăm triệu lần dám bất kính với nàng, trung thành với trẫm, phải là hai lời của nàng có thể thay đổi.”

      Mạc Kỳ Hàn thở dài, xong, xoa bả vai Lăng Tuyết Mạn, cười : , rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Chắc là Vô Giới làm gì thuận lòng nàng, nàng muốn chỉnh ?”

      “Ta… chính là đắc tội ta thôi! Ta quả bậy, ta nhờ chàng giúp ta cái, lại sợ chàng đồng ý, nên muốn uy hiếp Vô Giới thôi, ai ngờ…” Lăng Tuyết Mạn quẫn được nữa, vùi đầu vào trong chăn.

      “Nàng nha! , rốt cuộc có chuyện gì?” Mạc Kỳ Hàn bực mình thôi, may mà phải là đế Vương ngu ngốc tin lời gièm pha!

      “Chính là ta muốn đem em nuôi Lâm Nhi của ta gả cho Vô Giới, kết quả là Vô Giới với ta, tạm thời có tính toán cưới vợ, chuyện này tại cũng muốn suy xét, ta tức giận, cưới, ta bảo chàng thiến , kết quả sắp bị thiến càng được phá hoại đời nương người ta! Hừ, tình nhân chàng xem , ta mãi được!” Lăng Tuyết Mạn thở phì phò .

      Mạc Kỳ Hàn ngẩn ra, “Nàng suy nghĩ cả nửa ngày, là muốn làm mai làm mối hả?”

      “Ách, đúng vậy, ta hứa hẹn với Lâm nhi, phải giúp nàng tìm hôn , muốn cho nàng ở già trong cung, lẻ loi hiu quạnh, hôm nay nhìn trúng Vô Giới, kết quả là thất bại!” Lăng Tuyết Mạn suy sút vỗ trán, đột nhiên dừng lại, hỏi: “Vô Giới đáp ứng, Vô Cực Vô Ngân được ? Bọn họ đều chưa có thành thân ? Tình nhân, chàng cho ta nam nhân tốt tốt !”

      “Khụ khụ!” Mạc Kỳ Hàn ho lên, vỗ lên cái mông Lăng Tuyết Mạn cái, trợn mắt : “Cái gì gọi là cho nàng nam nhân?”

      phải phải, là cho ta mượn nam nhân, hoặc là chàng giúp ta tìm nam nhân tốt, làm sao làm, tóm lại, ta nhất định phải gả Lâm Nhi !” Lăng Tuyết Mạn vội vừa xoa cái mông , vừa cười mỉm .

      Mạc Kỳ Hàn hơi trầm ngâm, mím môi : “Được rồi, nàng suốt ngày gây chuyện giằng co, chờ trẫm làm xong chính , lại lo lắng chuyện của nàng, nếu Vô Giới thích cung nữ kia, trẫm cũng thể ép phải ?”

      “Chậc chậc, tại ta nhìn trúng Vô Giới, nếu dám nghe theo, ta bảo Lâm nhi cưỡng bức !” Lăng Tuyết Mạn mang bộ dạng đại vương, mới vừa xong, liền nhìn đến mặt Mạc Kỳ Hàn trầm, vội lập tức sửa lời : sai rồi sai rồi, hì hì, là bức hôn, là tạo cơ hội làm cho hai người bọn họ ở cùng chỗ, sau đó cho bọn họ chậm rãi bồi dưỡng cảm tình.”

      “Trời ạ, nàng là!” Mạc Kỳ Hàn quả thực còn biết gì, vỗ lưng Lăng Tuyết Mạn, “Thời gian còn sớm, mau ngủ .”

      “Ừm.”

      Mới nằm xong, liền có đôi môi dán lên, ngay sau đó có cái móng dê chui vào quần lót của Lăng Tuyết Mạn, Lăng Tuyết Mạn vội trốn, la lên: phải ngủ sao?”

      “À, trước khi ngủ làm nóng thân thể, hoạt động chút, như vậy cũng có lợi cho thể xác và tinh thần!” Mạc Kỳ Hàn mặt đỏ tim đập , lại áp lên cánh môi mềm mại…

      “Cộc cộc!”

      Đêm hôm khuya khoắt, cửa đá ở mật thất đột nhiên bị gõ vang lên, tuy rằng thanh rất thấp, nhưng vẫn truyền vào trong lỗ tai nhạy bén của Mạc Kỳ Hàn, trợn mắt, khoác quần áo vào, xuống giường, kéo màn kỹ, sau đó mở cơ quan.

      “Bẩm Hoàng thượng, nửa canh giờ trước, Lôi Nguyên soái bị tập kích!” Vô Ngân đứng ở bên ngoài, khom người bẩm báo.

      Ánh mắt Mạc Kỳ Hàn trầm xuống, hỏi: “Tình hình bây giờ như thế nào?”

      “Hoàng thượng, mới vừa rồi ám vệ phi ngựa báo tin tức, thích khách khá đông, ước chừng trăm người, giết chết vài ám vệ của Lôi Nguyên soái, các ám vệ khác cùng quân sĩ ra sức ngăn cản, nhưng Lôi Nguyên soái vẫn bị trúng kiếm, tình huống trước mắt .” Vô Ngân nặng nề .

      “Đáng chết!” Mạc Kỳ Hàn đấm quyền cửa đá, khuôn mặt tuấn tú xanh mét, hiểu Mạc Kỳ Minh rốt cuộc có bao nhiêu thiết huyết sát thủ ở kinh thành!”

      “Hoàng thượng, tại phải làm như thế nào?” Vô Ngân hỏi.

      Mạc Kỳ Hàn suy tư lát, : “Vô Ngân, ngươi cùng Vô Cực mau trở về Tứ Vương phủ, đến gặp phò mã gia đòi Hổ Phù, dựa vào Hổ Phù điều động ngàn cấm vệ quân, sau đó mai phục những con đường trong kinh thành, mục tiêu của thiết huyết sát thủ này là Lôi Việt, Lôi Việt bị thương, bọn chúng tất nhiên lui về kinh, các người phục kích đánh bọn chúng trở tay kịp!”

      “Vâng, nô tài tuân mệnh!”

      “Còn có, đem ám vệ trong cung theo, trẫm nơi này có việc gì!”

      “Vâng, nô tài cáo lui!”

      lần nữa nằm xuống giường, Mạc Kỳ Hàn lại buồn ngủ.

      thời địch trong tối ta ngoài sáng, tình hình thực tế biết Mạc Kỳ Minh rốt cuộc có bao nhiêu thiết huyết sát thủ, bắt giặc trước phải bắt vua, đao cắt sạch vây cánh của , lập , sau đó tiêu diệt !

      Chó nóng nảy, còn có thể nhảy tường ?

      Nhảy bước này, giải quyết phần lực lượng của Mạc Kỳ Minh, Mạc Kỳ Minh còn có bao nhiêu lực lượng?

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 477
      Hôm sau.

      Lâm triều chút, Mạc Kỳ Hàn liền đến thư phòng, phía sau, đám người theo, đều dám thở mạnh, dè dặt cẩn thận cúi đầu.

      Vừa vào cửa, Mạc Kỳ Hàn trầm tức giận : “Binh bộ, đây là có chuyện gì? Sơn tặc bình thường có lá gan lớn như vậy sao? Dám lẻn vào quân doanh ám sát chủ soái, Binh bộ ngươi, nha môn đều là người chết sao? Quân hộ thành cùng kỵ binh đóng ở ngoài thành, mà ngay cả thích khách xung quanh có hành động lớn như thế này cũng biết, trẫm nuôi bọn phế vật các ngươi có tác dụng gì?”

      “Hoàng thượng bớt giận! Chúng thần tội đáng chết vạn lần!”

      Quan viên quỳ đầy đất, người người run sợ dập đầu.

      “Tam Vương gia, khanh giải thích cho trẫm, kiện ám sát đêm qua cùng việc thái tử Nam Chiếu gặp chuyện, có do cùng nhóm người gây nên ? Mục đích bọn họ là gì? Trẫm nên truy thích khách như thế nào?” Mạc Kỳ Hàn hơi giảm cơn tức giận, hỏi Mạc Kỳ Minh đứng phía dưới.

      Mạc Kỳ Minh thoáng ngẩng đầu, chắp tay : “Thưa Hoàng thượng, án của thái tử Nam Chiếu, toàn bộ thích khách bỏ mạng, lưu lại bất kỳ manh mối gì, đêm qua Lôi Nguyên soái gặp chuyện, thích khách phần chết, phần mất tích, cũng có đầu mối gì, thần trước mắt tạm thể trả lời.”

      “Sao? như thế, chút đầu mối cũng có?” Mạc Kỳ Hàn bình tĩnh, trong giọng chứa tức giận, lạnh lùng hỏi.

      “Hồi Hoàng thượng, đương nhiên phải có đầu mối, dựa vào lấy khẩu cung binh lính giao đấu mà phán đoán, hai nhóm thích khách này đều được huấn luyện kỹ lưỡng, Hình bộ cùng Đại Lý tự sắp xếp điều tra xem có liên quan đến các tổ chức hắc ám giang hồ .” Mạc Kỳ Minh trầm tĩnh .

      “Tổ chức hắc ám? Như vậy, mục đích ám sát của bọn họ là gì? Trả thù hay là giá họa?” Mạc Kỳ Hàn nhíu mày, tiếp tục hỏi.

      Mạc Kỳ Minh mặt đổi sắc lắc đầu, “Hồi Hoàng thượng, thần biết, cần phải tra !”

      “Được, hai vụ án này, trẫm thập phần coi trọng, Tam Vương gia, ngài tạm thời để lại công việc quân vụ ở doanh hộ thành cùng doanh kỵ binh, tiếp quản án này, Hình bộ cùng Đại Lý tự nghe theo lệnh Tam Vương gia, mau chóng phá hai đại án này, giải mối hận trong lòng trẫm!” Ánh mắt Mạc Kỳ Hàn đảo qua quan viên quỳ, trầm giọng .

      Nghe vậy, Mạc Kỳ Minh ngẩn người, rồi sau đó trầm mặc lúc.

      “Tam Vương gia? Chưa nghe lệnh của trẫm sao? Hả?” Mạc Kỳ Hàn mang chút tức giận.

      “Vâng, thần tuân chỉ!” Mạc Kỳ Minh cúi đầu, nhàng .

      “Từ An, theo Tam Vương gia hề hai quân doanh lấy binh phù! Những người khác, toàn bộ lui ra !”

      “Vâng, Hoàng thượng!”

      “Chúng thần cáo lui!”

      Cửa thư phòng đóng lại, Vô Cực nghiêng thân : “Hoàng thượng, Từ tổng quản giữ binh phù, có thể bị nguy hiểm hay ?”

      , trước mắt còn dám công khai động thủ, Tam Vương phủ ngay dưới mắt trẫm, cho dù mặc kệ Tam Vương phi, nhưng ít nhất hổ dữ ăn thịt con.” Mạc Kỳ Hàn giương mày lên, hừ lạnh : “Tuy rằng trẫm cũng muốn làm như vậy, nhưng trẫm cũng thể để còn đường lui!”

      “Vâng, ít nhất thu hồi lại binh quyền hai quân doanh, nguy cơ trong kinh thành liền giảm phần, Lôi Nguyên soái lần này bị thương, coi như là có giá trị!” Vô Cực gật đầu, mặt có phần vui sướng.

      “Xử lý sạch toàn bộ thi thể thiết huyết sát thủ đêm qua, được để lại bất kỳ manh mối nào, trẫm muốn dùng việc này nhiễu loạn sức phán đoán của Mạc Kỳ Minh, thể xác định nhóm sát thủ này còn sống hay mà bán đứng , tạm thời dám có hành động.”

      Mạc Kỳ Hàn tựa lưng vào ghế, bình tĩnh phân tích, suy tư lâu, đột nhiên : “Vô Cực, bí mật đưa tin cho Lôi Việt, bảo ông ấy khuyếch đại việc bị thương.”

      “Vâng, nô tài lập tức làm!”

      “Ừ, lui ra !”

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 478
      Hôm sau, Kim Loan điện.

      Khởi bẩm Hoàng thượng, Ly Linh đáp được đề thi của Hoàng thượng, mời Hoàng thượng ngự lãm!” Mạc Ly Linh quỳ gối giữa kim điện, hai tay đem quyển vở dâng cao quá đỉnh đầu.

      “Khởi bẩm phụ hoàng, bài làm của nhi thần cũng hoàn thành, mời phụ hoàng ngự lãm!” Mạc Ly Hiên cũng quỳ xuống, trình quyển vở lên.

      Mạc Kỳ Hàn chưa mở ra, chỉ cầm trong tay, cười : “Ly Linh, Ly Hiên, trẫm xem xong phúc đáp cho các con. Ly Linh, hôm qua Thái Thượng Hoàng nhắc tới con, trẫm cho con ở cung Long Dương vài ngày thăm Thái Thượng Hoàng, con có bằng lòng ?”

      Nghe vậy, Mạc Kỳ Minh lập tức chắp tay giành lời : “Hoàng thượng, tính tình Linh nhi bộp chộp, sợ quấy rầy Thái Thượng Hoàng, thần nghĩ sau khi lâm triều, thần cùng Linh nhi thỉnh an Thái Thượng Hoàng, bồi Thái Thượng Hoàng vài canh giờ là được.”

      “A? Tam Vương gia quá lo lắng rồi, trẫm thấy tính tình Linh nhi rất tốt, Thái Thượng Hoàng nhớ cháu, trẫm hứa hẹn, nếu Linh nhi chỉ thỉnh an, sợ Thái Thượng Hoàng thương tâm a!” Ánh mắt Mạc Kỳ Hàn lóe ra, mỉm cười, linh hoạt .

      xong, nhìn về phía Mạc Ly Linh, hỏi: “Linh nhi, trẫm biết con luôn luôn hiếu thuận, con có muốn ở chơi với Hoàng gia gia thời gian hay ? Hoàng gia gia con tại thích chơi cờ đá cầu linh tinh, lão nhân gia ngày thường có chút tịch mịch, trẫm lại bận rộn quốc , con cùng Hiên nhi hãy đến ở cùng Hoàng gia gia, như thế nào?”

      Mạc Ly Linh nghe vậy, nghĩ ngợi gật đầu, “Vâng, Linh nhi tuân chỉ!”

      Mạc Kỳ Minh nhíu mày chặt, thầm xiết chặt bàn tay.

      Ngày hôm sau, cung Long Dương.

      Bên trong tẩm cung an tĩnh, Mạc Ngự Minh cho toàn bộ người hầu lui ra, trầm tĩnh hỏi: “Hàn nhi, con chuẩn bị giữ lại Linh nhi làm con tin sao?”

      Mạc Kỳ Hàn mở quyển vở của Mạc Ly Linh, : “Phụ hoàng, ngài xem, đây là Linh nhi làm văn, luận trung hiếu nghĩa lễ trí tín, nhi thần xem cảm thấy được an ủi, vì vậy, nhi thần đồng ý đẩy ân oán đến đời sau, Mạc Kỳ Minh sai lầm rồi, là đáng chết, nhưng mấy đứa con của là vô tội, dù sao, nhi thần từng xem Linh nhi là cháu, cũng từng tự tay ôm nó, muốn phán tội cả nhà, vì vậy, nhi thần giữ nó ở chỗ phụ hoàng, là ngoài mặt dùng để kiềm chế Mạc Kỳ Minh, hai là muốn lưu cho nó con đường sống, nhi thần muốn nhìn thấy đời sau lại oan oan tương báo, muốn ngưng hẳn ân oán ở thế hệ Linh nhi, phụ hoàng nghĩ sao?”

      “Hàn nhi, phụ hoàng cũng là mâu thuẫn cực kỳ, ý nghĩ của con bây giờ, phụ hoàng cũng có gì phản đối, chỉ mong Linh nhi đứa này hiểu được có ơn lo đáp, được lại con đường của phụ thân nó!” Mạc Ngự Minh than tiếng, .

      Mạc Kỳ Hàn gật đầu, thần sắc nghiêm trọng : “Vâng, đợi Linh nhi hiểu được chuyện, hi vọng nó có thể hiểu, cũng ghi hận việc trẫm giết phụ thân nó.”

      Ở ngoài tẩm cung, Mạc Ly Hiên cùng Mạc Ly Linh thử kiếm pháp, hai khuôn mặt tràn đầy tinh thần, nhìn thấy tia u, có vẻ như, đời người là ấm áp như vậy, huynh đệ hoà thuận vui vẻ, tình thân hòa hợp.

      Mạc Kỳ Hàn đến gần, cười , “Linh nhi! Hiên nhi!”

      Hai đứa luyện kiếm liền dừng lại, vội tới, quỳ lạy : “Tham kiến Hoàng thượng/Phụ hoàng!”

      “Bình thân!” Mạc Kỳ Hàn cười từ ái, kéo hai đứa trẻ, : “Linh nhi, văn chương của con trẫm rất hài lòng, phô, thô tục, dùng từ khẩn thiết, chuẩn xác, sai! Làm người chân chính phải như vậy, sáu chữ này thoạt nhìn dễ dàng, lúc làm mới thấy khó, ghi nhớ, lấy mấy chữ này nghiêm khắc cầu mình, chưa?”

      “Vâng, Hoàng thượng, Linh nhi vâng lời Hoàng thượng dạy bảo!” mặt Mạc Ly Linh là tươi cười nhàng khoan khoái.

      Mạc Ly Hiên cười, “Phụ hoàng, văn của nhi thần ra sao?”

      Mạc Kỳ Hàn sờ đầu hai đứa, khẽ cười : “Ha ha, cũng sai, trẫm đều vừa lòng, tốt lắm, hai con tiếp tục luyện kiếm !”

      “Vâng, cung tống phụ hoàng!”

      “Cung tống Hoàng thượng!”

      Tam Vương phủ.

      Trong mật thất, Mạc Kỳ Minh đứng trước bức họa, đứng yên lâu.

      “Mẫu thân, có lẽ con rất nhanh đến làm bạn với ngài và phụ Vương, từ xưa thắng làm vua thua làm giặc, con tận lực, đáng tiếc trời chiều lòng người, mối thâm thù của phụ Vương, con dù chết cũng báo, chính là… chính là giang sơn này sớm định kết cục, con còn sức thay đổi nữa rồi.”

      “Mẫu thân, lúc này lui, còn kịp sao? , còn kịp rồi, cho phép con rời khỏi, con cũng muốn rời khỏi, thua chính là thua, cho dù trả giá nhiều, thậm chí còn trả giá bằng tình cảm. Con sợ chết, cũng sớm chán ghét tất cả những điều này, nhưng Linh nhi còn trong tay , con nên làm cái gì bây giờ? Làm sao bây giờ?”

      “Mẫu thân, chuyện cho tới bây giờ, con cảm thấy bi ai nhất là, nam nhân nàng lại là kẻ địch của con, mà nàng chút cũng con, nàng chịu theo con , tình nguyện ở mình, cũng thích con… Mẫu thân, tâm con đau… Đau quá…”



      Lăng Tuyết Mạn đứng ở bên gốc cây hải đường, đứng nhìn vào trong đình xa xa, Mạc Ly Hiên chơi cờ cùng thiếu niên, nghĩ muốn kêu Ly Hiên, lại sợ quấy rầy bọn chúng, liền lẳng lặng đứng đợi.

      “Đường ca, đến lượt ca kìa!” Mạc Ly Hiên lâu thấy Mạc Ly Linh hạ cờ, khỏi ra tiếng nhắc nhở.

      Mạc Ly Linh chỉ về phía trước cách đấy ba trượng, là nữ nhân buồn ngủ dựa ở tàng cây : “Đường đệ, đệ xem, đó là…”

      “Hả?” Mạc Ly Hiên nhìn theo hướng ngón tay Mạc Ly Linh, lập tức hô lên: “Mẫu thân!” Kêu tiếng, vội đứng lên chạy tới, đỡ lấy Lăng Tuyết Mạn, : “Mẫu thân, ngài đến đây lúc nào?”

      “Hiên nhi, các con chơi cờ xong rồi hả?” Lăng Tuyết Mạn xoa xoa sau gáy, hỏi.

      Mạc Ly Hiên cười : “Ha ha, có đâu, nhìn thấy mẫu thân đến liền dừng lại, mẫu thân, qua bên kia ngồi lát .”

      vào đình, Mạc Ly Linh đứng lên, nhưng chưa hành lễ, cũng chuyện, vẻ mặt lãnh đạm.

      Lăng Tuyết Mạn mỉm cười : “Hiên nhi, đây là ai?”

      “Mẫu thân, đây là con của Tam hoàng thúc, lớn hơn Hiên nhi tuổi, là đường ca của con.” Mạc Ly Hiên vừa giới thiệu, vừa kéo ống tay áo Mạc Ly Linh, giọng : “Đường ca, đây là mẫu thân của đệ! Mau gọi ngài nương nương a!”

      phải Hoàng thượng còn chưa sắc phong sao?” Mạc Ly Linh tươi cười, rành mạch, ánh mắt nhìn về Mạc Ly Hiên.

      Mạc Ly Hiên ngẩn người, vội vàng : “Đường ca, đây là chuyện sớm hay muộn thôi, nay trong cung đều xưng hô như vậy!”

      “Ha ha, Hiên nhi, ra đây chính là đường ca của con à! Lúc trước ở tiệc hoàng cung, nhiều đứa quá, ta nhớ nổi, nghĩ tới, đây là thế tử tuấn tú trong truyền thuyết của Tam Vương phủ! Ừm, so với phụ Vương và mẫu thân của nó, nó đẹp hơn!” Lăng Tuyết Mạn hai tay ôm ngực, nhìn Mạc Ly Linh từ xuống dưới, tán thưởng thôi.

      Nghe vậy, Mạc Ly Linh đột nhiên tức giận : được câu dẫn phụ Vương ta!”

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 479
      “Vì… vì sao?” Lăng Tuyết Mạn nhất thời nghẹn lời, ngây cả người, mờ mịt hỏi.

      Mạc Ly Linh lại vung tay áo, được lời.

      Mạc Ly Hiên nhếch môi, hơi tức giận : “Đường ca, mẫu thân của ta đường đường chính chính, nếu trong lòng ca có vướng mắc, tại sao hỏi phụ Vương của ca ?”

      “Ta làm sao dám ? Ta chỉ biết mẫu thân của ta mỗi ngày mình ở trong phòng, thậm chí mười ngày nửa tháng ngay cả gặp phụ Vương ta cũng được! Đây phải tại ả sao?” Mạc Ly Linh quay đầu, nhìn Lăng Tuyết Mạn, oán hận gầm .

      Sắc mặt Mạc Ly Hiên trở nên lạnh, “Ngươi – “

      “Hiên nhi!” Lăng Tuyết Mạn vội ngắt lời, kéo Mạc Ly Hiên lại, sợ Mạc Ly Hiên vì nàng mà đánh nhau với Mạc Ly Linh, sau đó cau mày : “Con muốn làm gì? Nơi này là cung Long Dương, là tẩm cung của Hoàng gia gia các con, muốn gây hấn ở chỗ này làm cho lão nhân gia thương tâm sao?”

      “Mẫu thân!” Mạc Ly Hiên hạ tầm mắt, lại trừng mắt liếc Mạc Ly Linh, nghiêng mặt thèm nhắc lại.

      Ly Linh!” Lăng Tuyết Mạn mơ hồ đoán được nguyên nhân, khỏi bật cười : “Cháu mới lớn, cháu làm sao có thể hiểu được chuyện này? Ha ha, ta biết, vài huynh đệ của Ly Hiên cũng thích ta, nhưng ta có thể làm cái gì? đời này, tình cảm là chuyện rất khó , nhưng cháu chỉ cần biết việc, ta là Tứ Vương phi, là thê tử của Hoàng thượng, bây giờ là vậy, về sau cũng là vậy. Cháu cho rằng phụ Vương cháu vì ta mà vắng vẻ mẫu thân cháu, ta thừa nhận, Nhưng cháu có ngẫm nghĩ lại hay , nếu ta gả cho phụ Vương cháu, mẫu thân cháu có thể càng bị thương tổn hay ? Tóm lại, đó là chuyện của mình phụ Vương cháu, ta thể thay đổi gì, mà mẫu thân cháu gây chuyện, chính nàng có sai sao? Năm đó tại yến tiệc tết nguyên tiêu trong cung, cũng bởi vì phu quân ta chết, nàng cùng Nhị Vương phi tìm mọi cách chế nhạo ta, bọn họ quá mức sao? nữ nhân chiếm được thích của nam nhân, nên tìm nguyên nhân từ bản thân mình, mà phải đổ tội cho người khác, chẳng sợ có Lăng Tuyết Mạn ta, còn có các nữ nhân khác xuất , chẳng lẽ các nữ nhân khác đều là hồ ly tinh sao?”

      “Ngươi… ngươi khua môi múa mép!” Mạc Ly Linh cắn răng, gương mặt vẫn tràn ngập phẫn nộ.

      Lăng Tuyết Mạn cười khẽ, “Vậy cháu cho ta xem? Chỉ cần cháu có thể chỉ ra, vậy là ta sai lầm rồi! Lập trường mọi người giống nhau, nên góc độ nhìn vấn đề cũng giống nhau, cháu cho rằng tam Vương phi bị ủy khuất, Hiên nhi lại cảm thấy ta bị ủy khuất! thực tế, ta thực ủy khuất a, ta trêu chọc ai, tự dưng bị đội lên cái mũ hồ ly tinh, ta mới oan đây! đến cùng, trách phụ Vương cháu quá cố chấp , bỏ xuống được, làm thương tổn nhiều người.”

      Mạc Ly Linh kinh ngạc nhìn Lăng Tuyết Mạn nửa ngày, lại gì.

      Thời điểm rời cung Long Dương, mặt trời ngã về tây, phía chân trời, ánh nắng chiều đỏ như lửa, giống như tấm vải gấm.

      Lăng Tuyết Mạn rất chậm, bước chân rất , trong đầu muôn ngàn phiền muộn.

      Tam Vương gia… Mạc Kỳ Minh…

      Năm đó, ngoài hành cung, màn bên dòng suối đột nhiên ra trong đầu, bế nàng, hôn nàng, thích nàng…

      Nhớ sâu nhất là đêm nguyên tiêu năm kia, tới tại mới biết, ra là bắt nàng, kỳ thực có thể giết của nàng, nhưng có…

      Còn có nhiều nhiều, ôn nhu cười với nàng, vì nàng đội tuyết cầu xin, vì nàng tự mình đưa bữa cơm, vì nàng tự tay làm cơm, cũng từng ăn khép nép dỗ nàng đừng khóc, vì nàng cầm khăn lau lệ…

      Tất cả những điều này, đến tột cùng là vì sao?

      Tại sao lại có nhiều thù hận như vậy? Vì sao cố tình độc chết thái tử trước đây? Vì sao phải đuổi tận giết tuyệt tình nhân?

      “Mạn Mạn, trẫm và trong lúc đó, phải chết, là trẫm chết!”

      Bên tai lại vang lên giọng của Mạc Kỳ Hàn, Lăng Tuyết Mạn khỏi rùng mình cái.

      Tình nhân chết, nàng trăm triệu lần đồng ý, nàng thể , mà đối với Mạc Kỳ Minh, cũng là nàng thể thay đổi, cũng thể ngăn cản, thích nàng có sai, nhưng lại làm sai quá nhiều việc, nàng có thể tha thứ hết thảy mọi việc từng làm với nàng, nhưng những thứ khác, tình nhân tha thứ

      Mấy năm nay, có quá nhiều xương trắng chồng chất, mà ở bên trong đống xương trắng này, quan trọng là có đại ca của Tình nhân…

      Nếu chết, nếu chết…

      Thân mình đột nhiên bị kiềm hãm, rốt cuộc bước nổi.

      “Mạn Mạn!”

      Phía sau có tiếng kêu, Lăng Tuyết Mạn chậm rãi quay đầu, cứng ngắc cười chút, “Lục Vương gia!”

      “Đứng ở chỗ này làm gì? suy nghĩ gì, nhìn tẩu giống như phát ngốc a.” Mạc Kỳ Sâm cười nhạt đến gần, nhìn Lăng Tuyết Mạn, khẽ nhíu mày, “Sao sắc mặt khó coi như vậy? Bệnh sao?”

      , có.” Lăng Tuyết Mạn kéo kéo môi, gượng cười, “Ngài muốn đâu?”

      “Ta hồi cung dùng bữa, còn tẩu? Bây giờ đâu?” Mạc Kỳ Sâm hỏi.

      Lăng Tuyết Mạn lắc đầu, “Ta cũng biết.”

      “Hoàng thượng lúc này vội, nếu nàng đến cung của ta , ta kêu Tiểu Thất, Nhã Phi đến, chúng ta cùng nhau dùng.” Mạc Kỳ Sâm nghĩ nghĩ, đề nghị.

      “Ừ, tốt lắm.” Lăng Tuyết Mạn nghe vậy, tạm thời thôi thẫn thờ, vui mừng gật đầu.

      bàn cơm, quét mắt qua cái ba người, Lăng Tuyết Mạn trừng mắt từng người, “Hừ, dám hợp lại gạt ta… ta để các người yên thân!”

      “Ách, Mạn Mạn, người lừa gạt nàng có Nhị ca, còn có Ly Hiên, còn có Từ An, à, còn có nha hoàn của hoàng huynh, dù sao rất nhiều người, nàng thể chỉ đổ đầu chúng ta a!” Mạc Kỳ Dục vội vàng .

      “Hừ! Dù sao ta bắt được người tính người, chính các người tính , làm sao bồi thường ta?” Lăng Tuyết Mạn nhe răng, gương mặt hung ác.

      Nhã Phi nuốt nước miếng, giọng thương lượng, “Mạn Mạn, hoàng tẩu đáng của chúng ta, tẩu đến cả hoàng huynh là kẻ lừa đảo lớn nhất cũng tha thứ, tiện thể tha thứ cho lũ tôm tép chúng ta nhé?”

      “Vậy được, tên lường gạt kia là phụ thân của con ta… ta tạm thời lưu lại , các người , ta cần lưu!” Đôi lông mày Lăng Tuyết Mạn nhíu lại, trợn mắt .

      “Ha ha, chúng ta là hoàng thúc của con tẩu a, đây có thể là lý do chứ?” Mạc Kỳ Sâm cười .

      Lăng Tuyết Mạn bĩu môi, sẵng giọng: “Phụ thân thể có, thân thúc phụ có hay chắc cũng sao? A, đúng rồi, tinh Lâm Mộng Thanh cũng dám đùa giỡn ta, Nhã Phi, chờ khi hai người làm đại hôn, ta tặng lễ vật đáng kinh ngạc!”

      “Ách, Mạn Mạn, , cần được ? Có tâm là tốt rồi, lễ vật cần đâu!” Nhã Phi vội vàng từ chối, lễ vật này tuyệt đối phải là đồ tốt!

      “Sao có thể chứ? Ta còn muốn nháo động phòng các người đây!” Lăng Tuyết Mạn trừng mắt, nàng phải cân nhắc kỹ, làm sao báo đáp Lâm Mộng Thanh cho tốt!

      Nhã Phi bất thình lình muốn thành hôn, thầm suy tư, nàng nên đào hôn hay ? Hoặc là… cùng Lâm Mộng Thanh bỏ trốn thôi!

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 480
      Tháng giêng ngày 27

      Kim Loan điện, Mạc Kỳ Hàn đột nhiên ban thánh chỉ!

      “Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Gần đây trẫm nhận được mật báo, Binh bộ tả thị lang Lưu Thành Hỷ, hữu thị lang Triệu Tử Long, Huyện lệnh Ngọc Thanh, Cấm vệ quân tả đô thống, hữu đô thống, thị vệ trưởng tả, trung, hữu đại nội thị vệ, tổng cộng ba mươi tám người kết bè kết cánh, gây rối kỷ cương, khi quân phạm thượng, toàn bộ cách chức quan, giam vào thiên lao, Đại lý tự và Hình bộ hội thẩm, căn cứ theo luật lệ Đại Minh phán tội. Khâm thử.”

      “Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

      Thánh chỉ này vừa ban ra, chấn động cả triều đình.

      Ngoài Hạ Chi Tín cùng Bạch Tĩnh An, toàn bộ bè đảng của Tam Vương Gia bị áp giải vào thiên lao.

      Trong đêm, tình thế thay đổi lớn.

      Quân kị binh cùng quân hộ thành do Vô Cực và Vô Ngân chia nhau tiếp quản, đóng tại kinh thành tuần tra, trong Hoàng cung, đột nhiên lực lượng đại nội thị vệ ngự lâm quân nhiều hơn gấp ba lần ngày thường, ngày đêm túc trực. Toàn bộ kinh thành, tình hình hết sức căng thẳng.

      Ở hậu cung, mười quý nhân bị triệu gọi thẩm vấn, hoảng sợ chịu nổi ngày, Hạ Lệ Nhân cùng Bạch Tử Di lại mừng thầm, vui sướng khi người gặp họa, mà biết rằng, trận tai họa lớn hơn sắp đổ đầu bọn họ.

      Tam Vương phủ.

      “Tại sao lại thế này? Là Hạ Chi Tín hay Bạch Tĩnh An? Ai phản bội bổn Vương? Ra tay nhanh như vậy, kế hoạch bố trí chu đáo chặt chẽ như vậy, lưới bắt hết.” Mạc Kỳ Minh xanh mặt giận dữ.

      Mặc Thanh nghiêm trọng đáp: “Chủ tử, bất kể là ai, kết quả là như vậy, chỉ sợ trong hai người bọn họ! ràng là Hoàng thượng thu phục trong hai người, chiếm được danh sách, tại quân kỵ binh cùng quân hộ thành bị Hoàng thượng khống chế, nếu chúng ta có hành động gặp khó khăn. Có lẽ còn bao lâu, Hoàng thượng khai đao với chủ tử.”

      “Đáng chết, nhất định là Hạ Chi Tín làm phản. Hoàng thượng khi triều răn đe Bạch Tĩnh An, lại vắng vẻ Di Quí Phi, khó mà phải do Hạ Chi Tín lén mật báo cho Hoàng thượng. Hừ! Đồ sợ chết.”

      Mạc Kỳ Minh tức giận, cười lạnh tiếng: “Hạ Chi Tín, tưởng dựa vào đứa con ngu xuẩn của là có thể an ổn làm Bình Quốc Công, lên làm Quốc Trượng sao? Hừ! Đều bị Hoàng thượng tính kế. Lăng Tuyết Mạn là làm cái gì? Mặc Thanh, ngươi phao tin chúc mừng hai người, Hoàng thượng sớm muốn lập Lăng Tuyết Mạn làm hoàng hậu, việc sắc phong nữ nhân kia làm quý phi, bất quá là muốn lợi dụng bọn họ mà thôi, được chim quên ná, bổn Vương chật vật, bọn họ người cũng đừng nghĩ an nhàn.”

      “Vâng, chủ tử” Mặc Thanh gật đầu.

      “Còn có – ”

      Mạc Kỳ Minh dần dần tỉnh táo lại, suy tư nửa ngày, đôi mắt thâm u, sắc bén như lưỡi đao, “Báo cho đội thiết huyết sát thủ cuối cùng bên ngoài kinh thành, ngày 15 tháng 2, mai phục ở Kinh An, Bổn Vương đến lúc đó ra kinh, làm cái kết thúc.”

      “Chủ tử, ngài muốn…” Mặc Thanh chấn động, biến sắc mặt, vội quỳ xuống kêu lên: “Chủ tử, để nô tài bảo vệ ngài rời . Núi xanh còn đấy, sợ gì có củi đốt. Còn có Vương phi, Thế tử, Quận chúa, tại nếu chúng ta cố gắng đưa họ ra khỏi thành, có thể bảo vệ được tính mạng của bọn họ.”

      , món nợ này nên tính toán kỹ lưỡng. cần lo lắng cho Vương phi bọn họ, chạy chưa chắc có đường sống. Ở lại, Lệ Sanh công chúa có lẽ bảo toàn bọn họ. Tóm lại, thời bổn Vương thể chu toàn tất cả được nữa, chỉ cần có thể lưu lại đường huyết mạch là tốt rồi. Ngày 15 tháng 2, nếu thế tử gia xuất cung, vậy cướp .” Ánh mắt của Mạc Kỳ Minh rét lạnh, được ăn cả, ngã về .

      Tháng giêng ngày 30.

      Cung Đế Hoa.

      Lâm Mộng Thanh trình lên bức mật thư, “Hoàng thượng, thư của Vân Vương gửi đến.”

      Mạc Kỳ Hàn nhận lấy, nhanh chóng mở ra, mặt lên ý cười, “Rất nhanh. Làm tốt. Vân Vương thúc cùng Ngũ Hoàng đệ có khả năng lung lạc lòng người”.

      “Xem ra đáng mừng.” Lâm Mộng Thanh cũng thả lỏng, lộ ra ý cười, “Hoàng thượng, như vậy khi nào ra tay?”

      Mạc Kỳ Hàn nghiêm túc lại, “Lệnh cho Đại Lý Tự cùng Hình bộ thẩm vấn ba mươi tám người này, rồi định tội bọn chúng, sau đó hãy hành động tiếp.”

      “Vâng, nếu gấp, bất quá cũng phải mấy ngày” Lâm Mộng Thanh gật đầu.

      “Mộng Thanh, thương thế của ngươi ra sao? khỏi chưa? Công lực khôi phục như thế nào?” Mạc Kỳ Hàn hỏi.

      Lâm Mộng Thanh đáp đỡ rồi, được tám chín phần”

      Mạc Kỳ Hàn vui mừng cuốt cằm “Tốt, như vậy cấm vệ quân tiếp tục do ngươi thống lĩnh, bố trí phòng thủ kinh thành, thể lơi là.”

      “Vâng, thần tuân chỉ”

      “Khởi bẩm Hoàng thượng, Bình quốc công Hạ Chi Tín cầu kiến” Từ An ở ngoài bình phong .

      “Sao? Tuyên.” Mạc Kỳ Hàn giương mày lên, trầm giọng .

      “Mộng Thanh, đệ tránh vào thư phòng chút.” Mạc Kỳ Hàn chỉ vào thư phòng, .

      “Vâng.”

      Hạ Chi Tín vào, vén áo quỳ xuống, “Thần tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”

      Mạc Kỳ Hàn mỉm cười : “Ái khanh, bình thân. Người đâu, ban ngồi.”

      “Tạ Hoàng thượng”

      “Ái khanh cầu kiến trẫm có chuyện gì quan trọng sao?” Mạc Kỳ Hàn nhấp ngụm trà, tùy tiện hỏi.

      “Thần thỉnh Hoàng thượng ân chuẩn cho thần mang theo gia quyến trở về Bình Châu chuyến. Phụ thân của thần ở Bình Châu bệnh nặng, trong lòng thần thực thấp thỏm, muốn trở về làm trọn đạo hiếu.” Hạ Chi Tín lại quỳ xuống, khẩn thiết .

      Mạc Kỳ Hàn ngừng uống trà, nhíu mày : phải trẫm bảo ngươi dời nhà đến kinh thành, ở tại phủ Bình Quốc Công sao? Sao còn để lão phụ ở Bình Châu?”

      “Thưa Hoàng thượng, phụ thân thần tuổi cao, chịu nổi đường xa mệt nhọc. Ban đầu thần định để lão phụ an hưởng tuổi già ở Bình Châu, ai ngờ hạ nhân báo tin, bệnh tình lão phụ ngày trầm trọng hơn, có thể qua nổi mấy ngày, cho nên thần muốn trở về gặp mặt lão phụ lần cuối, cho trọn chữ hiếu. Xin Hoàng thượng ân chuẩn.” Hạ Chi Tín mang khuôn mặt bị thương, ngừng dập đầu.

      Mặt Mạc Kỳ Hàn bình tĩnh, tia gợn sóng, trầm mặc lâu, mới thản nhiên : “Ái khanh chưa tuân chỉ làm việc, nếu có khó khăn, lúc ấy nên trở về bẩm báo với trẫm, tại đột nhiên đến thỉnh tấu với trẫm, có biết đó là tội khi quân hay ?”

      “Hoàng thượng minh giám” Hạ Chi Tín cả kinh, vội dập đầu, run giọng : “Tội thần đáng chết vạn lần. Cầu Hoàng thượng thứ tội. Thần tưởng đây là việc nên…”

      “Việc còn có thể khi quân, vậy ái khanh cho rằng thế nào mới là việc lớn?” Môi Mạc Kỳ Hàn cười , nhưng trong mắt có chút ý cười nào.

      trán Hạ Chi Tín toát ra mồ hôi lạnh, “Hoàng thượng, thần biết tội, cầu Hoàng thượng niệm tình thần đóng quân ở Bình Châu nhiều năm, tha thứ cho thần lần, thần…”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :