1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng - Sở Thanh (495c + 1pn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 471
      “Để nàng chạy, trẫm cũng muốn nhìn xem, nàng có bản lĩnh chạy đến chỗ nào?” Sắc mặt Mạc Kỳ Hàn trầm, nhìn bóng lưng Lăng Tuyết Mạn, trong mắt thâm thúy, hai tay chắp ở sau người, bỏ lại câu, “Ở chỗ này chờ trẫm!” Sau đó liền cất bước đuổi theo.

      Lăng Tuyết Mạn chỉ lo trốn chạy, gói đồ có, thò tay sờ sờ ngọc bội nàng giấu trong cái yếm, khỏi thầm cảm thấy may mắn, nàng để trong bao đồ a!

      Nhưng chạy chút, bước chân khỏi chậm lại, đầu óc có chút phản ứng, Tình nhân có ngăn nàng sao? Thế nhưng thả nàng rồi? tức giận nàng sao? Vừa nghĩ như thế, khỏi mím môi, hừ, cần cần, ai hiếm lạ! đuổi Tam Vương gia , nhất định là đến chê cười nàng! Nam nhân thối, nàng có chết cũng thể cùng mười mấy nữ nhân hầu hạ chồng!

      Mạc Kỳ Hàn yên lặng theo, bước chân hết sức , nếu như nàng quay đầu lại, là có thể nhìn thấy , nhưng nàng quay đầu lại, mà từ chạy biến thành , thấy sắp đến cổng Vĩnh Đức, nàng lại dừng, đến tường thành ngồi chồm hổm xuống, hai tay ôm đầu gối, vùi đầu vào giữa hai chân.

      “Cửa cung mở rất rộng, sao chạy ra?

      đỉnh đầu đột nhiên vang lên thanh sẳng giọng, Lăng Tuyết Mạn chậm rãi ngẩng đầu, trong bóng tối, như đỉnh Thái Sơn ngăn chặn tất cả đường của nàng.

      Bốn mắt nhìn nhau, cho dù là bóng tối, nàng vẫn có thể nhìn đến cặp sáng quắc của , trong con ngươi kia, trong giọng điệu kia, có tức giận sâu sắc!

      Nàng ngậm miệng , cắn môi nghiêng mặt.

      “Lăng Tuyết Mạn, nàng câu dẫn trẫm, đùa giỡn trẫm, lên giường trẫm, mang thai long chủng của trẫm, nàng còn muốn chạy?” Mạc Kỳ Hàn gằn từng tiếng, nhìn nàng, tiếng rét lạnh như băng, “Trẫm nghĩ rằng, tối nay nàng lời ngon tiếng ngọt với trẫm, là ghen tị, là muốn cùng trẫm tiêu tan hiềm khích trước kia, từng nghĩ, nàng đúng là nổi lên tâm kế, đùa giỡn trẫm! Lăng Tuyết Mạn, trẫm cho nàng ngôi vị hoàng hậu, nàng còn muốn trẫm làm gì nữa?”

      Tâm, đột nhiên cảm thấy đau tê liệt, nàng bày ra tâm kế, còn có bao nhiêu tâm cơ đây? Mù quáng tin hai năm, nàng như người mù, cái gì chính là cái đó, khi người mù bất thình lình hồi phục thị lực, lại phát ra thế giới ở trong đầu chỉ là phác họa, khác hẳn thực, và nàng trong lúc đó, còn lại bao nhiêu tín nhiệm?

      Mắt cụp xuống, Lăng Tuyết Mạn cố nén chua xót trong mũi, hít hơi, lại ngước mắt, môi đỏ mọng mở , tao nhã mà cười, “Thực xin lỗi Hoàng thượng, ta là nữ nhân sạch, làm sao xứng làm hoàng hậu đây?”

      “Nàng oán trẫm? Lúc ấy toàn thành mang lời đồn về nàng cùng Nhị ca, trẫm hạ chỉ nàng sạch, bất quá là tương kế tựu kế, chẳng lẽ nàng sạch hay sạch, trong lòng trẫm biết sao?” Mạc Kỳ Hàn mím môi, giọng điệu mềm mỏng phần.

      Lăng Tuyết Mạn cười nhạo, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn , ràng: “Mạc Kỳ Hàn, ta muốn ở cùng chỗ với chàng!”

      “Vậy vì sao nàng ? Nàng ! ra cửa cung này, chúng ta vĩnh viễn gặp lại!” Mạc Kỳ Hàn đột nhiên khống chế được, hai tay nắm bả vai Lăng Tuyết Mạn, kéo nàng đứng lên, khuôn mặt tuấn tú nhăn nhúm, khàn giọng quát lên.

      “Được! Ta !”

      Môi Lăng Tuyết Mạn run rẩy, dùng sức đẩy Mạc Kỳ Hàn ra, quay đầu chạy tới cửa cung.

      “Cái gì vọng phu, cái gì mỗi ngày trông quân về, cái gì bồ lau sậy như tơ, cái gì kiên trinh vĩnh tùy, đều là giả! Tất cả đều là giả!”

      Phía sau, Mạc Kỳ Hàn như bị bệnh tâm thần gầm lên, Lăng Tuyết Mạn chạy dần dừng lại, thân mình cứng ngắc, bước nổi.

      Trong trời đất, là lặng im, là tĩnh mịch trầm mặc, còn tiếng động nào nữa.

      Cách xa cửa cung, thị vệ nghe được tiếng gầm, muốn xông tới, lại thấy được long bào màu vàng sáng kia, khiếp đảm dừng bước, sau đó coi như thấy.

      Đột nhiên, Lăng Tuyết Mạn quay lại, đứng cách ba trượng, rưng rưng kêu Mạc Kỳ Hàn, “Chàng đem Tình nhân của ta trả lại cho ta! là của ta! là người của ta!”

      Mạc Kỳ Hàn chấn động, ngay sau đó, liền chút do dự chạy vội tới trước mặt Lăng Tuyết Mạn, nghẹn ngào hỏi nàng, “Thế nào, nàng là muốn ở cùng chỗ với Tình nhân của nàng sao? ở đây, luôn luôn ở đây, cho tới bây giờ đều là của mình nàng, chưa bao giờ thuộc về người khác, đối với người khác lập mưu kế, làm thủ đoạn, nhưng đối với nàng, là cả trái tim, trời đất chứng giám! Nếu nàng còn có thể tin , vẫn là lời thề kia, tuyết nhớ hàn sương phát tề mi, sinh tử rời đến đầu bạc!”

      Thân mình Lăng Tuyết Mạn cũng chấn động, má có dòng lệ nóng bỏng chảy xuống, cũng nhịn được nữa, nhào vào trong lòng Mạc Kỳ Hàn, ôm chặt , thào, “Tình nhân… Tình nhân…”

      “Mạn Mạn… Cho dù trẫm là Tình nhân, hay là Hoàng đế, tình dành cho nàng, chưa từng giảm bớt phần, nàng tin ? Tin ?” Mạc Kỳ Hàn cũng ướt hốc mắt, hai tay nắm lấy bả vai Lăng Tuyết Mạn, dần dần siết chặt.

      “Tình nhân, ta tin… tại ta tin rồi, mang ta về nhà… Có chàng, nơi đây liền là nhà của chúng ta.” Lăng Tuyết Mạn khóc, đứt quãng, dán mình trong lồng ngực ấm áp của , lòng tràn đầy quyến luyến.

      “Được, về nhà, chúng ta về nhà.”

      Mạc Kỳ Hàn toét miệng, thỏa mãn cười, bồng người trong lòng lên, mở bước chân về Cung Đế Hoa.

      Hoa Mai bà bà cùng Từ An buông lỏng khẩn trương, vui mừng theo sau.

      Cung Đế Hoa.

      “Đêm nay cung nữ Hoán Y Cục Lăng Tuyết Mạn thị tẩm!”

      Mạc Kỳ Hàn nhìn cung nhân quỳ dưới thềm ngọc, trong giọng mang theo vui sướng nhè , “Người đâu, đổi toàn bộ đệm chăn trong tẩm cung, hầu hạ chủ tử tắm rửa thay quần áo!”

      “Vâng, Hoàng thượng!”

      đám cung nữ thái giám quỳ lạy, “Chúc mừng Lăng nương nương!”

      Lăng Tuyết Mạn có chút luống cuống, khẩn trương nhìn qua, Mạc Kỳ Hàn mỉm cười, “Nàng bây giờ có tẩm cung, tắm rửa ngay tại chổ của trẫm, thôi!”

      “A, được.” Lăng Tuyết Mạn gật đầu.

      Nhìn các cung nữ giúp đỡ Lăng Tuyết Mạn vào trong điện, nụ cười mặt của Mạc Kỳ Hàn dần dần thu lại, “Từ An, dùng bồ câu đưa tin cho Lôi Việt, theo kế hoạch làm việc!”

      “Vâng, Hoàng thượng!”

      Từ An nghiêm trọng chắp tay, khom người lui ra ngoài.

      Điện Thái Hòa, dạ tiệc bởi vì Hoàng thượng đau đầu nên kết thúc.

      Thái tử Nam Chiếu cùng quan viên sứ đoàn, do Lục Vương gia cùng Thất Vương gia tiếp đãi, tạm ở trong cung.

      Mà lúc Mạc Kỳ Minh xuất cung, đột nhiên bị hai thái giám truyền chỉ cản lại.

      “Truyền khẩu dụ Hoàng thượng, lệnh Tam Vương gia ngày mai lâm triều, cùng thế tử lên điện, trẫm muốn khảo sát văn võ của hoàng trưởng tử Mạc Ly Hiên cùng tam Vương thế tử Mạc Ly Linh! Khâm thử!”

      Mạc Kỳ Minh ngẩn người, trầm mặc chút, chắp tay, “Thần tuân chỉ!”

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 472
      Cung Đế Hoa.

      Ngồi ở trong bồn tắm cực lớn, Lăng Tuyết Mạn cảm giác như là nằm mơ, người đầy cánh hoa, bốn cung nữ hầu hạ tắm rửa, bốn cung nữ bưng khay, đứng ở hai bên, có áo khoác mỏng manh, có trang sức, có hương liệu, có son phấn.

      Tắm rửa xong, các cung nữ hầu nàng mặc sa y, cũng là bỏ bớt yếm cùng quần lót, độ trong suốt khiến cho mặt Lăng Tuyết Mạn đỏ bừng, vội hỏi: “Nữ tử thị tẩm cho Hoàng thượng đều mặc như vậy à?”

      “Hồi Lăng nương nương, các nương nương khác đều là tắm rửa ở tẩm cung của mình, ăn mặc chỉnh tề đến triệu tập, còn Lăng nương nương mới là được Hoàng thượng đặc biệt đối đãi.” cung nữ đáp.

      “Cái gì? Hoàng thượng cho ta mặc nội y, mà… mà trực tiếp mặc áo khoác? Trời ạ, cái đó so với mặc có gì khác đâu!” Lăng Tuyết Mạn vừa kêu sợ hãi, vừa cúi đầu nhìn bản thân, áo khoác tơ lụa này như nếu như , là…

      Vài cung nữ cười trộm lên, người : “Chúc mừng nương nương! Nếu như tối nay nương nương hầu hạ tốt, Hoàng thượng vui vẻ, nương nương liền khổ tận cam lai!”

      Lăng Tuyết Mạn hung hăng trợn mắt mấy cái, buồn bực : “Chải đầu cho ta .”

      “Vâng, nương nương, mời nương nương dùng huân hương!”

      “Haiz, huân hương cần, ta có thói quen dùng huân hương.”

      “Nương nương, các nương nương khác đều dùng đó, các nương nương đều trang điểm cho chính mình thơm ngào ngạt, làm Hoàng thượng vui a!”

      “Ta dùng cũng có thể làm Hoàng thượng các ngươi say mê choáng váng đầu óc! Đúng rồi, buổi tối, son phấn cũng cần, chải tóc cho ta, trang sức gì đó, đều đừng đeo, ta mệt chết được, các ngươi làm nhanh chút, ta muốn ngủ.”

      Nghe vậy, vài cung nữ giật mình mở to hai mắt nhìn, người lập tức : “Nương nương, Hoàng thượng còn chưa tới đây!”

      chưa tới, ta thể ngủ trước sao? Ta mệt nhọc nha!” Lăng Tuyết Mạn nghi hoặc khó hiểu, chẳng lẽ làm phi tử của Hoàng đế thể tự do ngủ sao?

      Các cung nữ lắc đầu lia lịa, mỗi người nhìn Lăng Tuyết Mạn, trong ánh mắt đều có khó hiểu.

      “Aiz, vậy lau tóc cho ta .” Lăng Tuyết Mạn cầu.

      May mà bao lâu liền nghe tiếng bước chân vang lên, giày rồng vừa tiến vào, đám cung nữ vội quỳ xuống đất, “Nô tì tham kiến Hoàng thượng!”

      “Bình thân!”

      “Tạ Hoàng thượng!”

      Lăng Tuyết Mạn từ bàn trang điểm đứng lên, vừa tính hành lẽ theo cấp bậc lễ nghĩa, thấy Mạc Kỳ Hàn chăm chú nhìn nàng, môi cười rất là hiểm, khỏi lập tức đỏ mặt, vội đem hai tay che bộ ngực, cúi đầu muốn xoay người, lại phát dưới thân cũng trong suốt, nhất thời khó có thể chiếu cố cả cao lẫn thấp, hai gò má nóng bừng lên, tức giận, dứt khoát hành lễ, trừng mắt nhìn , nhanh chóng chạy vào trong màn.

      Mạc Kỳ Hàn cười khẽ, tâm tình thoải mái cực kỳ, “Toàn bộ lui ra !”

      “Vâng, Hoàng thượng, nô tì cáo lui!”

      Mạc Kỳ Hàn ngậm cười, nhấc màn lên tiến vào, con ngươi tràn đầy quỷ dị trần trụi nhìn Lăng Tuyết Mạn từ xuống dưới, chậc chậc thở dài: “Mạn Mạn, cái áo lụa mỏng này, nàng mặc vào nhìn mơ mơ hồ hồ, so mặc quần áo còn… khụ khụ, còn câu hồn hơn!”

      “Chàng, chàng dâm tặc sắc lang! Còn phải chàng kêu ta mặc sao!” Lăng Tuyết Mạn xấu hổ, tiến lên, kiễng chân lên, hai tay che mắt Mạc Kỳ Hàn, được xem!”

      “Ha ha!” Mạc Kỳ Hàn sung sướng cười lên, nắm tay Lăng Tuyết Mạn, nhanh chóng trộm môi thơm, cười xấu xa : “Đúng vậy, là trẫm cho nàng mặc áo trong, mặc vào, lát nữa lại phải cởi, rất phiền toái!”

      “Ây da, chàng sắc quá! Chàng nghe đây, ngoan ngoãn ngủ, được có động tác hạnh kiểm xấu gì đó, bằng , ta về mật thất, mình chàng ngủ ở chỗ này.” Đôi bàn tay trắng như phấn của Lăng Tuyết Mạn đấm lên ngực Mạc Kỳ Hàn, thẹn thùng.

      Mạc Kỳ Hàn ý cười càng sâu, thình lình ôm thắt lưng nàng, đến giường rồng, vừa vừa cười : “Bảo bối, nàng nghĩ thị tẩm là có ý gì? Là hiến thân cho trẫm! Nàng muốn trẫm ngoan ngoãn ngủ, có khả năng sao? Trẫm đói bụng mấy ngày rồi!”

      Thân mình Lăng Tuyết Mạn hơi chạm giường, liền cơ trí chui vào góc giường, sau đó ‘khanh khách’ cười : “Chàng xuất chinh hơn năm, phải mỗi ngày đều đói sao? Bây giờ mới bảy tám ngày nhịn được sao?”

      “Ha ha, lúc ấy muốn a, có đôi khi muốn đến ngủ yên, sau đó phải tắm nước lạnh, lúc đó trẫm suy nghĩ, chờ trẫm trở về, nhất định phải làm cho nàng bồi thường trẫm tốt, bây giờ phải nàng nên chủ động chút sao?” Mạc Kỳ Hàn khẽ cười, vừa , vừa tháo dây lưng cởi áo.

      “Tình nhân, ta mang thai, có thể sao?” Lăng Tuyết Mạn nhíu mày, bất an hỏi.

      Mạc Kỳ Hàn cởi cái áo cuối cùng, tháo giày, lên giường, hướng Lăng Tuyết Mạn ngoắc ngoắc ngón tay, “Mạn Mạn, nàng lại đây.”

      “Hả? Làm chi?”

      Lăng Tuyết Mạn hồ nghi, nhưng nhìn vẻ mặt Mạc Kỳ Hàn nghiêm chỉnh, liền qua, ai ngờ, Mạc Kỳ Hàn đột nhiên cười, lôi nàng tới nằm xuống bên cạnh , sau đó từ phía sau lưng ôm lấy nàng, bàn tay hạnh kiểm xấu chui vào váy nàng, cười xấu xa: “Mang thai cũng có thể sinh hoạt vợ chồng a, chẳng qua động tác thể quá mạnh, trẫm đúng mực, nàng chỉ cần đừng từ chối trẫm nữa là tốt rồi.”

      “Ách…” Lăng Tuyết Mạn phản bác được, bỗng dưng nghiêng đầu hỏi: “Bình thường chàng ở trong này sủng hạnh… sủng hạnh bọn họ sao?”

      “Ha ha, đúng vậy!” Mạc Kỳ Hàn nghiền ngẫm nhếch môi, nhìn thấy Lăng Tuyết Mạn ràng biến sắc mặt, mới chậm rãi : “Nếu nàng muốn, trẫm sai người đổi tất cả đệm giường.”

      “Thay đổi có ích lợi gì?” Lăng Tuyết Mạn bực tức rống câu, quay đầu lại, tức giận thẩm vấn: “Chàng rốt cuộc có chạm qua bon họ hay ?”

      có.” Mạc Kỳ Hàn vẫn cười.

      Lăng Tuyết Mạn càng tức giận, lại xoay đầu hỏi: chạm qua, vậy làm sao chàng sủng hạnh?”

      “Ha ha, Mạn Mạn, đêm nay thị tẩm mới là danh xứng với thực a!” Mạc Kỳ Hàn dán môi lên vành tai mềm mại của Lăng Tuyết Mạn, môi mỏng khẽ cười, : “Quá trình sủng hạnh bọn họ là như vậy…”

      “Cái gì? Bọn họ, bọn họ đến bây giờ còn là… tấm thân xử nữ?” Lăng Tuyết Mạn nghe xong, lập tức kinh ngạc, thể tin hỏi.

      Mạc Kỳ Hàn gật đầu, “Đúng vậy, nàng thấy trẫm làm vua dễ dàng sao? Canh ba còn chạy về, đuổi người , sau đó chạy đến với nàng, trẫm luôn ngủ ngon giấc như vậy, cũng khổ hai nha đầu Xuân Đường Thu Nguyệt!”

      “Ách, ta có chút tin a, có ảo thuật thần kỳ như vậy sao? Mê huyễn dược ta còn có thể tin, nhưng ảo thuật này huyền diệu a!” Lăng Tuyết Mạn chậc lưỡi, ngừng chớp mắt, biểu tình thể tin.

      “Nàng tin, trẫm chỉ có thể chờ đến khi xong chuyện, cho nàng thấy tận mắt lần, cho nàng biết, nàng là thế nào tín nhiệm trẫm, thẹn với trẫm! Hừ!” Mạc Kỳ Hàn cau mày, chậm rãi .

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 473
      Ù ù…

      Lăng Tuyết Mạn phát quẫn, ngớ ra trong chốc lát, sau đó trong lòng tràn đầy vui sướng, toàn bộ thân mình nghiêng vào trong lòng Mạc Kỳ Hàn, ôm hông của , ngọt ngào : “Tình nhân, ta tin, kỳ thực từ khi người ta phát sinh chuyện, việc huyền ảo gì đều cũng có khả năng phát sinh, chính là, sao chàng sớm cho ta hiểu ? Hại ta thương tâm nửa tháng, cũng là lỗi của chàng.”

      “Trời ạ, Mạn Mạn, nàng đây là đổ lỗi lên đầu trẫm sao? Nếu phải nàng to mồm, tội gì trẫm bực tức thành như vậy? Nhìn xem nàng, nửa tháng này, nàng đánh trẫm bao nhiêu lần? Cắn bao nhiêu lần? Mắng bao nhiêu câu? Đáng giận nhất là, trẫm bẩn, cho trẫm chạm vào, nàng cũng nhẫn tâm!” Mạc Kỳ Hàn ủy khuất .

      “Ta… là ta hơi xúc động, nhưng… nhưng bây giờ tại sao chàng lại cho ta?” Lăng Tuyết Mạn quanh co, mặt đỏ lên, ngẩng đầu hôn môi Mạc Kỳ Hàn lấy lòng chút, lại lập tức chui về trong lòng .

      Mạc Kỳ Hàn bĩu môi cái, tràn ra tươi cười, cúi đầu, hôn lên cánh môi Lăng Tuyết Mạn, mị hoặc : “Việc này chút nữa , trẫm cho nàng biết mọi thứ, tại… đút trẫm no được ? Trẫm muốn nàng…”

      “A… Chàng… chàng thực gấp!” Khuôn mặt nhắn của Lăng Tuyết Mạn đỏ bừng.

      “Trẫm có thể gấp sao? Trẫm là thanh niên cường tráng, khi nàng cho trẫm chạm vào, trẫm phải nhịn mà ngủ, mùi vị đó dễ chịu!” Mạc Kỳ Hàn tiếp tục ủy khuất, tay cũng nhàn rỗi, lột sạch cái áo khoác mỏng câu hồn người của Lăng Tuyết Mạn, ánh sáng chiếu xuống, thân thể tuyết trắng mềm mại nổi lên sáng rực, giờ phút này, bởi vì ngượng ngùng mà ửng đỏ, đẹp sao tả xiết.

      “Mạn Mạn…” Yết hầu Mạc Kỳ Hàn khô ráp, cúi thân vùi vào trước ngực Lăng Tuyết Mạn, ngậm chặt đóa mai hồng, khẽ liếm, cái bàn tay to khẽ vuốt ở bụng nàng, trong lòng là ngọt ngào, môi dời qua, thào mà : “Mạn Mạn, nơi này có hoàng nhi của trẫm cùng nàng, là kỳ diệu a! Hôm nay lúc Trẫm thỉnh an phụ hoàng mẫu hậu, cho bọn họ nghe xong, bọn họ rất cao hứng! Mẫu hậu , đứa bé ở trong bụng mẫu thân mỗi ngày lớn lên, đợi đến bốn tháng sau, cách cái bụng còn có thể nghe được động tĩnh đứa !”

      “Ha ha, Tình nhân, chàng là bé trai hay là bé a?” Lăng Tuyết Mạn bị vui lây, cũng sờ tay lên, hỏi.

      “Ai biết được!” Mạc Kỳ Hàn cười, tay hạ xuống dưới bụng của nàng, chui vào giữa hai chân nàng, ngước mắt : “Bất luận hoàng nhi là nam hay là nữ, đều là cốt nhục của trẫm, trẫm đều thích, nếu là công chúa, chừng cũng hay gây giống nàng, vậy cũng làm trẫm nhức đầu rồi!”

      “Ta bị choáng a! Chàng nếu cứ đau đầu với ta như vậy, vậy chàng cần miễn cưỡng, ta cũng muốn liên lụy chàng!” Lăng Tuyết Mạn giận đen mặt, xô đẩy nam nhân trước ngực, ai ngờ, ngón tay dài xấu xa của lại đưa vào chỗ tư mật của nàng, động mạnh, nàng nhịn được, thân mình run lên, nắm chặt bờ vai của , sẵng giọng: “Chàng chút!”

      “Ha ha…”

      Mạc Kỳ Hàn tà tứ cười, lãng phí thời gian nữa, cởi quần áo của bản thân, đem Lăng Tuyết Mạn nhàng đặt dưới thân, ôn nhu lưu luyến, triền miên ngớt…

      Trong màn, xuân ý rã rời, nam nhân rên rỉ, nữ nhân thở gấp, rót thành khúc êm tai…

      Gần nửa canh giờ sau, Lăng Tuyết Mạn kiệt sức xụi lơ ở trong lòng Mạc Kỳ Hàn, đầu gối lên ngực của , nghiêng người ôm , toàn thân rã rời.

      Mạc Kỳ Hàn khẽ vuốt tóc Lăng Tuyết Mạn, môi nở nụ cười thỏa mãn, yên lặng hồi lâu, mới mở miệng : “Mạn Mạn, trẫm cho phép nàng gặp gỡ Tam Vương gia, chỉ vì là tình địch của trẫm, còn bởi vì là kẻ địch nguy hiểm trẫm, loạn đảng trẫm muốn truy sát chính là !”

      “Cái gì… cái gì?” Lưỡi Lăng Tuyết Mạn líu lại, ánh mắt trừng lớn, nghiêng mặt nhìn về phía Mạc Kỳ Hàn, tiếp.”

      “Xuân Đường Thu Nguyệt lúc ấy vì chặn , cho mang nàng , bị đả thương, tại trẫm lệnh cho Vô Cực Vô Ngân đem hai nha đầu về Tứ Vương phủ trị thương, đêm qua, Mộng Thanh bị thương, cũng là do Mạc Kỳ Minh gây nên, đại ca trẫm – thái tử trước đây là bị hạ độc chết, trẫm cũng bị hạ độc nhiều năm trước, nhờ gặp sư phụ, mới còn sống, chuyện trước đây, từ mười năm trước…”

      Vẻn vẹn trong canh giờ, mỗi kiện Mạc Kỳ Hàn , Lăng Tuyết Mạn được lời, lẳng lặng nghe, thẳng đến thanh dần, nàng đắm chìm trong kinh ngạc, thẫn thờ lâu.

      “Tình nhân, Tam Vương gia lại có thể tần nhẫn như vậy sao? Tại sao phải ác độc như vậy? Ta vài lần suýt chết, đúng là do muốn giết ta? Muốn dụ chàng ra? Ly Hiên bị hạ độc, còn có, đêm nguyên tiêu năm đó, đúng là phái người bắt cóc ta? Làm sao lại như vậy? như vậy a!” Lăng Tuyết Mạn kinh ngạc hỏi, quả thực thể tin được những việc nàng vừa nghe.

      “Lời Trẫm đều là , đây cũng là nguyên nhân vì sao trẫm phải giả chết! giờ, biết trẫm là tình nhân của nàng, trẫm tất phải cho nàng biết việc này, để tránh nàng vì tâm tư đơn thuần mà bị lừa bịp, bị lợi dụng.”

      Mạc Kỳ Hàn xong, thở dài hơi, lại : “Mạn Mạn, xin nàng tha thứ cho trẫm bởi vì nỗi khổi này, mà lừa gạt nàng suốt hai năm, tại những nữ nhân trong hậu cung này đều là quân cờ của trẫm, khi việc này kết thúc, trẫm xử lý sạch toàn bộ bọn họ, tam cung lục viện, chỉ có mình nàng, nàng cũng phải chịu bất kỳ ủy khuất nào nữa!”

      “Việc này… Ta… ta đương nhiên trách chàng, Nhưng chuyện này, xử lý như thế nào? Chàng muốn giết… giết bọn họ sao?” Lăng Tuyết Mạn đầu tiên là lắc đầu, đột nhiên nghĩ đến mấy phi tử, vội thất kinh hỏi.

      , phải chết, chỉ có Hạ Lệ Nhân cùng Bạch Tử Di, những người khác dựa hành vi phạm tội, đem lưu đày, hay là biếm làm thứ dân, hoặc ban hôn phối.” Mạc Kỳ Hàn nhẫn nại giải thích.

      “Chết? Nhất định phải chết sao? Hai nữ nhân kia…” Lăng Tuyết Mạn nhất thời biết nên cái gì, tuy nàng chán ghét bọn họ, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ muốn bọn họ chết a!

      “Con của tội thần, lại nhiều lần lăng nhục nàng, trẫm sao có thể lưu lại bọn họ?” Mạc Kỳ Hàn cười rét lạnh, tiện đà lại giận dữ : “Mạn Mạn, nàng được cầu xin trẫm thả cho bọn họ đường sống, chuyện chính trị này kia nàng hiểu, trẫm cũng cần nàng hiểu, trẫm chỉ cần nàng bình an vui vẻ ở bên cạnh trẫm, làm cho trẫm thêm phiền não là tốt rồi.”

      “Ừm.” Lăng Tuyết Mạn lên tiếng, nhớ tới Mạc Kỳ Minh, trong lòng buồn bã vô cùng, “Tình nhân, Tam Vương gia muốn giết ta, vậy đến bây giờ thích ta, là sao?”

      , đây cũng là chuyện lòng duy nhất của , cái khác… Trẫm hận tận xương, hận thể đem bầm thây vạn đoạn, nghiền xương thành tro!” Ánh mắt Mạc Kỳ Hàn dần dần lạnh lẽo, cánh tay ôm Lăng Tuyết Mạn cũng dần dần siết chặt.

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 474
      Vấn đề phiền toái đến đây!

      Canh ba, khi Lăng Tuyết Mạn ngủ say, cảm giác môi ngứa chút, ‘ưm’ tiếng, muốn lật người tiếp tục ngủ, kết quả, cái đầu lưỡi đáng ghét lại tiếp tục dán lên môi nàng, còn gọi khẽ, “Mạn Mạn? Mạn Mạn? Tỉnh, tỉnh!”

      “Ây da, làm chi nha?” Lăng Tuyết Mạn bị quấy rầy, tức giận hai tay đẩy lung tung, cần gọi ta!”

      “Mạn Mạn, nàng tỉnh lại , đến giờ này, trẫm phải kêu người đưa nàng về Hoán Y Cục!” Mạc Kỳ Hàn nhẫn nại giải thích, bế Lăng Tuyết Mạn lên, vỗ vỗ khuôn mặt nhắn của nàng, “Canh ba rồi, theo quy củ hậu cung, phi tần thể ở tẩm cung Hoàng đế cả đêm.”

      “Tại sao vậy?” Ánh mắt Lăng Tuyết Mạn miễn cưỡng mở đường , còn buồn ngủ, thuận miệng hỏi.

      “Để phòng ngừa mê đắm nữ nhân, quân Vương lâm triều a!” Mạc Kỳ Hàn cười .

      Lăng Tuyết Mạn rời giường, tức giận mười phần, khuya khoắt, cho tới bây giờ chưa từng phải thức dậy đâu! Nghe vậy tức giận thôi, “Đến giờ, chàng vào triều là được, ta cũng ép chàng phải ngủ!”

      “Ha ha, bảo bối, đừng nóng giận, tại nếu như trẫm giữ nàng đến bình minh, hậu cung sinh loạn!” Mạc Kỳ Hàn cầm quần áo Lăng Tuyết Mạn, mặc cho nàng, tiếp: “Cỗ kiệu để ngay cửa cung, Từ An đưa nàng trở lại Hoán Y Cục, sau đó nàng theo đường hầm vào mật thất, trẫm ở mật thất chờ nàng, chúng ta tiếp tục ngủ.”

      “Ây da, phiền chết, ta thị tẩm cho chàng nữa, như vậy ta giống như nương ở thanh lâu, gọi đến, đuổi !” Lăng Tuyết Mạn oán giận ngừng, ánh mắt khốn khổ, ngoẹo đầu muốn ngủ, hai người tán gẫu xong qua giờ tý, ngủ được bao lâu, bị kéo lên, ai có thể chịu được a!

      bừa!” Mạc Kỳ Hàn hơi trừng mắt, bất mãn : “Tự nàng mình thành nữ tử thanh lâu, vậy trẫm thành cái gì?”

      “Hì hì, chàng là khách làng chơi!” Lăng Tuyết Mạn đột nhiên tỉnh táo tinh thần, cười cười.

      Mạc Kỳ Hàn chán nản, nắm cái mũi Lăng Tuyết Mạn, ra vẻ hung ác : “Lại bậy, trẫm liền cước đá nàng xuống giường!”

      “Tốt, tốt, chàng đá , tốt nhất đá trúng bụng ta… ta còn muốn sinh đâu!” Lăng Tuyết Mạn cười rất đáng đánh đòn, nắm tay Mạc Kỳ Hàn, lại nắm mũi , khanh khách cười ngừng.

      “Nha đầu thối, trẫm dạy dỗ nàng, còn là nam nhân sao?” Mạc Kỳ Hàn bực mình, đem quần áo mặc được nửa ném , đè lên nữ nhân nào đó, giở trò, chôn mặt ở cổ nàng, cắn cắn, Lăng Tuyết Mạn vẫn cười ngừng, “Sắc lão đầu, sắc quỷ, nhanh đứng lên nào, ta cũng làm hồ ly tinh, nếu chàng lâm triều, mấy người cổ hủ các người cho rằng ta là hồng nhan họa thủy mất!”

      Lý trí bắt buộc Mạc Kỳ Hàn ngẩng đầu lên, đôi mắt say mê, bên môi mang theo ý cười tà ác, cầm bàn tay bé của Lăng Tuyết Mạn đặt ở dưới thân thể của , đụng đến gì đó cứng rắn như sắt, Lăng Tuyết Mạn như bị điện giật, vội vàng rút tay về, kiều nhan đỏ lên, giận dỗi la câu, “Chàng… chàng đúng là sắc lão đầu! Mới chút, an phận!”

      “Ha ha, Mạn Mạn, ràng nàng có bản lĩnh câu dẫn trẫm a! trẫm sắc, trẫm thừa nhận, nhưng trẫm chỉ sắc với mình nàng, trẫm lão đầu, là muốn trẫm phạt nàng sao? Tuổi trẫm mới bao lớn?” Mạc Kỳ Hàn cực kỳ bất mãn cắn răng, bất mãn là lúc, lại đánh tiếp, lưu luyến hôn môi phen, mới nhanh chóng mặc quần áo cho Lăng Tuyết Mạn, : thôi, trẫm bị nàng đốt lửa, chút nữa phải giúp trẫm dập lửa.”

      “Hừ, dù sao đừng cho ta thị tẩm nữa, ta thà ngủ mật thất, nơi này phiền toái muốn chết!” Lăng Tuyết Mạn để ý, quẹt miệng, mang giày.

      “Ha ha, đêm qua là phải như vậy, lúc khác tạm thời cần.” Mạc Kỳ Hàn cười .

      “Vì sao?” Lăng Tuyết Mạn kỳ quái quay đầu.

      “Bởi vì bụng nàng a! Trẫm muốn để hoàng nhi sinh ra danh chính ngôn thuận sao? Chẳng lẽ làm cho hoàng nhi lai lịch ràng?” Mạc Kỳ Hàn khẽ cười, nhìn Lăng Tuyết Mạn nhăn mặt, lại tiếp: “Trẫm biết hoàng nhi là của trẫm, nhưng người ngoài biết! Nếu như chờ trẫm dẹp xong loạn đảng, lần nữa cưới nàng làm hoàng hậu, khi đó bụng nàng lớn, hơn nữa, ngày tháng sau này nàng sống như thế nào? Đêm qua thị tẩm nàng, trẫm bảo kính phòng ghi lại trong sổ sách, tại chỉ có mười bốn ngày, đến lúc đó sinh nở trẫm an bài thái y, sinh non hơn tháng, chính là, trong khoảng thời gian này, nàng vẫn thể biểu bộ dáng mang thai ra ngoài, ngoài Hoán Y Cục hoặc là mật thất chỗ nào cũng được , chờ thời cơ chín muồi, trẫm tuyên bố nàng mang thai, ngày sau, mẫu bằng tử quý, trẫm sắc phong nàng làm Hoàng Hậu cực kỳ hợp lý! Nhóm triều thần cũng có lí do gì phản đối!”

      “A, còn có suy tính nhiều như vậy a.” Lăng Tuyết Mạn hơi nhíu mày, tiện đà cười : “Ha ha, đây cũng là chuyện của chàng, ta quan tâm, nhiệm vụ của ta là ăn ngon uống ngon ngủ ngon, nuôi thân thể mình khỏe mạnh, sau đó bình an sinh tiểu bảo bảo!”

      “Mạn Mạn, trẫm hy vọng chính là như vậy, có thể nghe được nàng như vậy, trẫm vui mừng cực kỳ, Mạn Mạn của trẫm trưởng thành, biết chuyện, phải ?” Mạc Kỳ Hàn từ giường bước xuống, ôm Lăng Tuyết Mạn, vừa lòng gật đầu.

      Lăng Tuyết Mạn từ trong lòng Mạc Kỳ Hàn ngẩng đầu lên, “Tình nhân, chàng trải qua nhiều việc sinh tử như vậy, lại vì ta trả giá nhiều như vậy, ta đều có làm gì cho chàng, về sau, ta muốn làm trụ cột cho chàng, làm trụ cột tinh thần, để chàng có lo trước lo sau mà đối phó kẻ địch.”

      “Mạn Mạn, nghe nàng như vậy, trẫm cao hứng, cao hứng!” Mạc Kỳ Hàn cười vui vẻ, lại gắt gao ôm Lăng Tuyết Mạn chút, mới buông tay ra, thôi, chút nữa gặp.”

      “Ừm.”

      Nhìn theo Lăng Tuyết Mạn rời , sau đó Mạc Kỳ Hàn lấy chăn lên, nhìn thoáng qua cung nữ phía ngoài, nhìn đến tấm vải tơ tuyết trắng đệm giường, lấy ra cây chủy thủ để dưới gối, nhíu mày, vén tay áo lên, rạch vết cánh tay trái, giọt máu đỏ tươi rơi ở vải trắng, nếu như đóa hồng mai. Lau sạch chủy thủ, đêm cất, lại cầm bình thuốc bôi lên, xé mảnh vải băng kỹ cánh tay, Mạc Kỳ Hàn mới trải lại chăn, đứng dậy vào mật thất.

      Đến canh năm, trở lại nằm ngủ, sau đó gọi cung nữ hầu hạ rời giường thay quần áo.

      Liếc xéo hướng cung nữ dọn giường, Mạc Kỳ Hàn thản nhiên : “Nhìn xuống, Lăng nương nương có lạc hồng ?”

      Hai cung nữ nhặt lụa trắng lên, vui sướng, “Hồi Hoàng thượng, nương nương có lạc hồng.”

      “Sao? Xem ra là trẫm oan uổng nàng?” Mạc Kỳ Hàn ghé mắt, nhìn vết đỏ vải trắng, nhàn nhạt cười, ra là thân thanh bạch, chắc là lúc trẫm ấy giận đến hồ đồ!”

      “Chúc mừng Hoàng thượng! Chúc mừng Lăng nương nương!”

      đám cung nữ quỳ xuống, làm lễ bái chúc mừng.

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 475
      Điện Kim Loan.

      “Ly Linh, đến gần chút, cho trẫm nhìn cái!” Mạc Kỳ Hàn ngồi ở ghế rồng, ánh mắt đảo qua văn võ bá quan phía dưới, dừng ở người thiếu niên mười ba mười bốn tuổi.

      Thiếu niên mi thanh mục tú, có bảy tám phần tương tựa Mạc Kỳ Minh, lại kế tục vài phần dung mạo của tam Vương phi, vì vậy, cả người nhìn qua gương mặt có nhiều đường nét cứng rắn, nhưng cũng có vẻ tuấn mỹ mạo.

      Mạc Ly Linh bước ra, tới giữ điện, quỳ xuống, giọng thanh thúy mượt mà, “Mạc Ly Linh tham kiến Hoàng thượng! Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế!”

      “Hoàng chất bình thân!” Mạc Kỳ Hàn mỉm cười .

      “Tạ Hoàng thượng!”

      Mạc Ly Linh đứng lên, cung kính khẽ cúi đầu, chờ đợi.

      Thân mình Mạc Kỳ Hàn nhàn nhã dựa vào phía sau, ánh mắt nhìn Mạc Kỳ Minh, cười nhạt: “Từ ngày trẫm nam chinh trở về đến nay, quá bận rộn triều chính đại , mà bỏ quên các tiểu bối, hôm nay gặp được Ly Linh, bất giác mới phát lớn như vậy rồi!”

      “Vâng, Hoàng thượng, Ly Linh năm nay mười ba tuổi!” Mạc Kỳ Minh chắp tay đáp.

      “A? Vậy cũng đến tuổi cưới hỏi rồi! Nháy mắt, bọn tiểu bối đều lớn lên a!” Mạc Kỳ Hàn cảm thán vô cùng, vừa nhìn về phía Mạc Ly Linh, cười : “Ly Linh, hôm nay trẫm ra cho con đề thi, trong vòng mười ngày, con nộp lên cho trẫm, trẫm cần con dùng từ ngữ sáo rỗng, chỉ cần thể nội tâm chân của con, nhớ kỹ, thể khi quân!”

      “Vâng, Ly Linh tuân chỉ, xin Hoàng thượng ra đề mục!” Mạc Ly Linh ngẩn ra, vội quỳ xuống chắp tay trả lời.

      Mạc Kỳ Hàn mắt sáng như đuốc, nhìn Mạc Ly Linh, chậm rãi : “Con hãy nghe cho kỹ, đề mục là, luận – trung hiếu nghĩa lễ trí tín!”

      “Vâng, Ly Linh nhớ kỹ, nhất định trong vòng mười ngày trình cho Hoàng thượng ngự lãm!” Mạc Ly Linh dập đầu .

      “Được, hãy bình thân!”

      “Tạ Hoàng thượng!”

      Mạc Kỳ Hàn mỉm cười, ánh mắt chuyển hướng Mạc Ly Hiên, “Trưởng thân Vương Ly Hiên, đề mục này, cũng giao cho con làm, cùng thời gian.”

      Mạc Ly Hiên bước ra, quỳ xuống, “Nhi thần tuân chỉ!”

      Bảy ngày sau.

      Trước cổng Tuyên Hoa, bách quan đưa sứ đoàn Nam Chiếu về nước.

      “Hoàng thượng, chuyến này thần thấy được văn hóa Đại Minh, dân giàu nước mạnh, biết Hoàng thượng Đại Minh, thần có cảm giác vinh hạnh sâu sắc, hy vọng Hoàng thượng ngày nào đó có thể tới Nam Chiếu, cả nước thần hoan nghênh vô cùng!” Hiên Viên Cốc Cẩn chắp tay, chân thành .

      Mạc Kỳ Hàn chắp tay, mỉm cười : “Được, nếu trẫm có thời gian, nhất định đến Nam Chiếu, thăm hỏi Hoàng đế quý quốc, cùng thái tử điện hạ!”

      “Vâng, thần đợi Hoàng thượng đến!” Hiên Viên Cốc Cẩn gật đầu.

      Mạc Kỳ Hàn vươn tay phải ra, sang sảng : “Thái tử điện hạ, mời!”

      “Cung tống Nam Chiếu thái tử điện hạ về nước!” Văn võ bá quan ào ào chắp tay đưa tiễn.

      “Hoàng thượng, tái kiến!”

      Hiên Viên Cốc Cẩn vung tay lên, xoay người , sứ đoàn, vệ sĩ Nam Chiếu cùng .

      Thượng thư phòng.

      Đứng bên bàn là Liễu Thái Phó, Thừa tướng, Quân Cơ Xứ Thủ Phụ.

      Mạc Kỳ Hàn nhìn tấu sớ cầm trong tay ba lần, xác định có quên, mới khép lại, ánh mắt nhìn về phía Thừa tướng hơn năm mươi tuổi, sắc mặt bình tĩnh hỏi: “Tào tướng, khanh có suy nghĩ kỹ chưa? Rút giây động rừng, trẫm tuyệt miễn cưỡng Thừa tướng.”

      “Thưa Hoàng thượng, lão thần cùng Thái Thượng Hoàng mật đàm, quyết định kỹ lưỡng, xin Hoàng thượng yên tâm!” Thừa tướng vén áo quỳ xuống, trịnh trọng .

      “Hoàng thượng, thần cùng ý nghĩ với Tào tướng, ban đầu biết Tam Vương gia bụng dạ khó lường, nghĩ rằng tam Vương trung quân ái quốc, tại được Thái Thượng Hoàng chỉ , thần mới tỉnh ngộ, Hoàng thượng để ý hiềm khích trước kia, tha thứ tội lỗi của thần, thần mang ơn, nguyện vì Hoàng thượng móc ruột moi tim, lấy công đền tội!” Quân Cơ Xứ Thủ Phụ quỳ theo, dập đầu .

      “Hai vị đại nhân, mau mau đứng lên!” Mạc Kỳ Hàn đứng dậy, ra khỏi bàn, hai tay nâng hai người, vui mừng : “Hai vị là trợ thủ đắc lực của phụ hoàng, trung thành với phụ hoàng nhiều năm, trẫm hy vọng hai vị đại nhân tương trợ, sắp tới diệt trừ bè đảng của Tam Vương!”

      “Vâng, Tam Vương gia kết bè kết cánh, chuyên quyền làm rối kỉ cương, mầm tai hoạ này chưa trừ diệt, xã tắc bất ổn a!” Liễu Thái Phó .

      Hoàng hôn, cung Cảnh Hiên.

      “Lăng tỷ tỷ!”

      tiếng gọi vui sướng truyền đến, Lăng Tuyết Mạn từ trước bồn hoa ngẩng đầu, ghé mắt nhìn lại, mỉm cười, “Lâm Nhi, như thế nào?”

      “Ha ha, Lăng tỷ tỷ, cho tỷ biết tin tức tốt nhất!” Trần Lâm Nhi kích động vừa vừa chạy, đến trước mặt, thở phì phò : “Muội vừa mới thay Trưởng Thân Vương tặng đồ đến cung Phượng Thần, lúc trở về qua ngự hoa viên, nhìn thấy hai vị tỷ tỷ Xuân Đường Thu Nguyệt!”

      vậy sao? Hai người bọn họ bình phục sao?” Lăng Tuyết Mạn vui mừng, vội vàng nắm tay áo Trần Lâm Nhi, “Muội gặp bọ họ sao?”

      “Lăng tỷ tỷ, tỷ đừng kích động, hai vị tỷ tỷ rất tốt, trừ bỏ sắc mặt hơi tái nhợt, những thứ khác muội nhìn thấy có gì, nhưng biết tình huống ra sao.” Trần Lâm Nhi .

      Lăng Tuyết Mạn mím môi, suy tư trong chốc lát, : “Ta muốn thăm bọn họ, dù sao, đều là ta hại bọn họ bị thương, trong lòng ta rất bất an.”

      “Hai vị tỷ tỷ lúc này chắc là về cung Đế Hoa.”

      “Ta phải Cung Đế Hoa tìm bọn họ, Lâm Nhi, muội cùng với ta nha.”

      “Vâng, được.”

      Ngoài cung Đế Hoa, Lăng Tuyết Mạn vô tình nhìn thấy Vô Giới, vừa thấy Vô Giới, Lăng Tuyết Mạn liền nhớ tới tình lúc trước, tình nhân giả trang Vô Giới thoải mái cùng nàng đá cầu, nàng quay đầu tìm Vô Giới, nhưng Vô Giới lại chân tay luống cuống, đến nhìn cũng dám nhìn nàng.

      Nghĩ, khỏi bật cười, hơi nhếch môi, Lăng Tuyết Mạn hô lên, “Vô Giới Hầu Vệ đại nhân!”

      Vô Giới cùng thị vệ gì đó, nghe tiếng quay đầu, thấy Lăng Tuyết Mạn, vội xuống cầu thang cẩm thạch, chắp tay : “Lăng nương nương!”

      “Khụ khụ!” Lăng Tuyết Mạn hắng giọng cái, chút để ý hỏi: “Hoàng thượng nhà ngươi đâu?”

      “Hồi nương nương, Hoàng thượng ở thư phòng nghị .” Vô Giới vẫn dám nhìn Lăng Tuyết Mạn, đầu lại cúi thấp phần.

      Thấy thế, Lăng Tuyết Mạn muốn trêu cợt người ta, suy nghĩ chút, đầu nghiêng nghiêng, nghiêng mặt nhìn về phía Vô Giới, bỡn cợt : “Ta là con cọp sao? Ta cũng phải chủ tử của ngươi, làm chi vừa thấy ta là giống như thấy cọp vậy! Ngẩng đầu lên a!”

      “A, vâng” Vô Giới quẫn, ngẩng đầu, đỏ mặt đỏ tai, đôi mắt biết nên nhìn chỗ nào, liếc đến Trần Lâm Nhi phía sau Lăng Tuyết Mạn, liền nhảm: “Cung nữ này là hầu hạ nương nương à?”

      “Hì hì, nàng là Lâm nhi, cũng phải là nô tỳ của ta, mà là nghĩ muội của ta, tại tạm thời hầu hạ Hiên nhi.” Lăng Tuyết Mạn cười, xoay người giới thiệu, trong đầu đột nhiên ánh sáng chợt lóe, nhìn Lâm nhi, lại ngoái đầu nhìn Vô Giới, khóe miệng hơi vểnh lên, “Vô Giới a, ngươi về sau cần cúi đầu, biết ?”

      Vô Giới chợt ngẩn người, mờ mịt gật đầu, sắc mặt có chút ửng đỏ, “Vâng, nương nương!”

      “À, ta muốn tìm Xuân Đường Thu Nguyệt, nếu ngươi tạm thời rãnh rỗi, ngồi chuyện cùng Lâm nhi trong chốc lát, ta chút trở lại.” Lăng Tuyết Mạn nghiêm trang ra lệnh.

      “Ách…” Vô Giới mở to hai mắt nhìn, rất là khó hiểu, “Nương nương, tại sao nô tài phải…”

      “Sao? Ta phải chủ tử của ngươi sao? Hoặc là , ngươi coi ta là chủ tử?” Lăng Tuyết Mạn nghiêm mặt chất vấn.

      “Nô tài dám!” Vô Giới vội chắp tay, lại cúi đầu.

      Lăng Tuyết Mạn lạnh mặt, uy hiếp rất là hung ác, “Hừ! Dám nghe lời ta… ta bảo Hoàng thượng thiến ngươi! Cho ngươi cưới được lão bà!”

      Vô Giới bị lôi tới, cứng ngắc nghiêm mặt nửa ngày, sau đó trơ mắt nhìn Lăng Tuyết Mạn bước lên thềm đá, vào cung Đế Hoa.

      Trần Lâm Nhi cũng cực kinh ngạc nhìn bóng lưng Lăng Tuyết Mạn, thầm than, phải bảo nàng cùng sao? Tại sao lại ném nàng ở đây?

      Vô Giới thở dài thôi, nhàm chán quét mắt nhìn Trần Lâm Nhi, khách sáo : “Lâm Nhi nương!”

      “Lâm Nhi bái kiến Hầu Vệ đại nhân!” Trần Lâm Nhi vội quỳ xuống hành lễ, sợ hãi .

      nương, cần! nương là nghĩ muội của nương nương, sao có thể thi lễ với ta?” Vô Giới đưa tay đỡ , lắc đầu .

      Trần Lâm Nhi đứng thẳng lên, nâng khẽ mắt nhìn Vô Giới cái, chỉ cảm thấy khí bức người, lạnh lùng cương nghị, nghe tam đại ngự tiền thị vệ bên cạnh Hoàng thượng võ công đều tinh thông, tướng mạo tầm thường, tại may mắn nhìn thấy…

      Trời ạ, suy nghĩ gì đấy? Trần Lâm Nhi lập tức đỏ bừng mặt, vội cúi đầu.

      Vô Giới bồn chồn, đem bản thân mình từ xuống dưới quan sát lần, trang phục có gì ổn a, vì thế, liền hỏi: “Lâm nhi nương, nàng thấy ta có vấn đề gì sao?”

      ………………

      Lăng Tuyết Mạn vào Cung Đế Hoa, hỏi thăm cung nữ xong, trực tiếp đến phòng đặc biệt an bài cho Xuân Đường Thu Nguyệt.

      Vào cửa, hai nha đầu bôi thuốc cho nhau, gặp Lăng Tuyết Mạn tiến vào, cả kinh, vội đứng dậy quỳ xuống hành lễ, Lăng Tuyết Mạn vội đỡ lấy, vui : “Đều bị thương, còn quỳ cái gì?”

      “Nương nương, chúng nô tì có việc gì, chút thương tổn mà thôi, rất nhanh bình phục.” Thu Nguyệt lắc đầu, khẽ cười .

      bừa, ta cũng biết.” Lăng Tuyết Mạn trừng mắt, xong, lại cúi đầu, “Xuân Đường Thu Nguyệt, thực xin lỗi, đều là do ta, nếu ta chạy , các ngươi bị thương.”

      “Nương nương! Chúng nô tì bảo vệ chủ tử, là việc đương nhiên, nương nương vạn thể tự trách, chúng nô tì dám nhận a!” Xuân Đường chuyện dám dùng sức, thở khẽ.

      Lăng Tuyết Mạn hít mũi cái, gật đầu, đỡ Xuân Đường Thu Nguyệt ngồi xuống, thân thiết : “Còn đau ? Thuốc này dùng thế nào, cần ta hỗ trợ ?”

      đau, thoa thuốc rồi, chúng nô tì mặc quần áo vào là xong.” Thu Nguyệt .

      “A, ha ha.”

      Lăng Tuyết Mạn mang ghế đến, ngồi bên cạnh hai người, chờ hai nha đầu mặc xong, nhìn chút cũng nhớ tới Mạc Kỳ Hàn miêu tả việc sủng hạnh, sau đó liền tự chủ được nhìn miệng hai nha đầu, khỏi tò mò hỏi: “Xuân Đường Thu Nguyệt, nữ nhân hôn nữ nhân có cảm giác gì vậy?”

      “A?”

      Hai nha đầu cùng nhau kinh hô, sau đó đỏ mặt, Thu Nguyệt co quắp khóe miệng, gương mặt thẹn thùng, “Nương nương, vậy khẳng định là xong!”

      Biểu cảm của Xuân Đường càng là khó coi, “Vâng, đúng vậy, hương liệu người Lệ quý phi có thể sặc chết người, nô tì… nô tì là…”

      “Ách… ha ha ha, vậy bọn họ cảm giác so với hôn nam nhân có cái gì khác ?” Lăng Tuyết Mạn ngẩn ra, cười vui.

      “Nương nương, chúng nô tì đâu có từng… hôn nam nhân a?” Xuân Đường Thu Nguyệt ngượng ngùng cúi đầu nhìn chân.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :