1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng - Sở Thanh (495c + 1pn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 466
      lời thành hoạ!

      Toàn bộ điện Thái Hòa, sau khi Lăng Tuyết Mạn phản kích cực kỳ khí thế, lâm vào tĩnh mịch!

      người nào dám phát ra thanh, trong lòng người Đại Minh đều nghẹn cười, nhưng cực lực nhịn xuống, còn giả bộ có bất cứ biểu tình dị thường nào, mặt mỗi người là vẻ mặt thống khổ hư hư thực thực.

      Lăng Tuyết Mạn cơ trí tài tình gan dạ sáng suốt, quả nhiên là ngoài dự đoán của mọi người, chấn kinh ánh mắt mọi người Đại Minh!

      Vốn nghĩ rằng nàng ngoài múa may, cái khác đều biết, chỉ biết gây chuyện hồ nháo, nhưng vừa rồi lại phát , nàng còn có văn thái như vậy, lại biết binh pháp, hơn nữa còn là kinh điển như vậy!

      Trong khoảng thời gian ngắn, mấy ánh mắt nóng như lửa kìm lòng đậu bắn tới, miệng nhịn được lộ ra ý cười, tràn đầy quyến luyến cưng chìu.

      nữ tử hoạt bát đáng như vậy, luôn hấp dẫn ánh mắt bọn họ sâu, làm người ta thể kiềm chế.

      Sứ đoàn Nam Chiếu gần như phát ngốc, gương mặt thái tử Nam Chiếu Hiên Viên Cốc Cẩn từ trắng biến thành đen, lại chuyển sang xanh biếc, cuối cùng trở nên đủ màu đủ dạng, chỉ có ánh mắt trừng to như mắt con cá chết, chăm chú nhìn Lăng Tuyết Mạn, răng nghiến vang lên ken két, gân xanh trán đều nhô ra, “Bản thái tử có phẩm chất, ai gả đó là heo, như vậy, nàng gả tốt rồi! Bản thái tử cần cái heo phi!”

      “Xì – “

      Vô số người bật cười bởi vì hai chữ ‘Heo phi’ này!

      Nhưng mà, muốn cười lại lập tức che miệng, người nào cũng biết, Lăng Tuyết Mạn tuy là phi bị bỏ của Hoàng thượng, cũng là chạm tay có thể bỏng, vì vài vị Vương Gia ở đây đều như cọp rình mồi!

      Nghe , Hoàng thượng còn , vì để cho các Vương gia tranh đoạt, muốn lần nữa nạp Lăng Tuyết Mạn, để ngừa huynh đệ bất hoà, dao động nền tảng quốc gia!

      Mạc Kỳ Diễn, Mạc Kỳ Minh, Mạc Kỳ Sâm, Mạc Kỳ Dục lúc này trầm mặt xuống, trong mắt tức giận.

      Lăng Tuyết Mạn hoàn toàn hóa đá, miệng há thành cái trứng gà, nửa ngày phát ra tiếng, đây là lần đầu nàng gặp màn ‘cầu hôn’ kinh thiên động địa như thế!

      Mạc Kỳ Hàn nhếch môi, mặt chút thay đổi, con ngươi đen đảo qua bách quan trong đại điện, chậm rãi dừng ở mặt Hiên Viên Cốc Cẩn, đứng lên, chắp tay, cao giọng : “Thái tử điện hạ chớ tức giận, trẫm mới vừa rồi cung nữ này hoạt bát gây , quả ứng nghiệm, mạo phạm như vậy, trẫm làm chủ tử hướng thái tử điện hạ xin lỗi, điện hạ xem như là hồi vui đùa, trẫm cùng điện hạ uống chén!”

      Hai cung nữ vội dâng rượu, Mạc Kỳ Hàn cầm tới trước ngực, mỉm cười, “Điện hạ, mời!”

      Hiên Viên Cốc Cẩn gật đầu cái, hai người ngửa đầu uống hết.

      Lần nữa ngồi xuống, Mạc Kỳ Hàn liếc nhìn, nghĩ nên ủng hộ hay phản đối thiên hạ này đây, đột nhiên sẵng giọng, “Lăng Tuyết Mạn, trẫm cảnh cáo ngươi như thế nào? Còn mau trả vòng tay cho thái tử điện hạ, nhận lỗi với điện hạ!”

      “Ôi.” Lăng Tuyết Mạn rất tình nguyện lên tiếng, trong lòng cũng thực luyến tiếc, nàng vất vả mới kiếm được chút của cải, cũng bởi vì nam nhân phẩm hạnh kia là thái tử liền phải trả lại sao?

      Nhưng, nam nhân mang bình dấm chua kia tại nếu động chỉ sợ muốn bóp chết nàng thôi! Tuy rằng, đào hoa phải là nàng cố ý, nhưng-

      Lăng Tuyết Mạn vụng trộm liếc mắt, ý lạnh trong mắt Mạc Kỳ Hàn cho nàng biết, tức giận! Hơn nữa rất tức giận! Nuốt nước miếng, Lăng Tuyết Mạn dè dặt cẩn trọng mở tay, chuẩn bị nộp vòng thạch liên lên -

      cần!”

      Hiên Viên Cốc Cẩn đột nhiên mở miệng, nổi giận mới vừa rồi hơi dịu , nhìn Lăng Tuyết Mạn, miệng mang ý cười có chút ý vị thâm trường, khỏi làm tay Lăng Tuyết Mạn run lên, rùng mình cái.

      Mạc Kỳ Hàn nheo hết lông mày và lông mi, ánh mắt đầy nghi vần, thản nhiên : biết thái tử điện hạ có ý gì?”

      “Hoàng thượng!” Hiên Viên Cốc Cẩn chưa ngồi xuống, lại chắp tay, : “Vòng tay đó cần trả cho thần, thần bại bởi nha đầu nhanh mồm nhanh miệng này, đại trượng phu cửu đỉnh nhất ngôn, sao lại có thể lấy lại? Thần xấu mặt thôi, Nam Chiếu lại càng mất mặt! Thạch liên, dối gạt Hoàng thượng, trước giờ vẫn là vật sở hữu của thái tử phi Nam Chiếu, là tín vật thần muốn đưa cho thái tử phi tương lai, cơ duyên trùng hợp đến trong tay nương này, thần nghĩ duyên trời an bài, vừa rồi thần cũng phải đùa, khẩn cầu Hoàng thượng ban vị nương này cho thần!”

      Chết! Trước mặt Lăng Tuyết Mạn bỗng tối sầm, suýt nữa té xỉu!

      Mà trong đại điện càng lặng ngắt như tờ!

      Giờ khắc này, mọi ánh mắt đều tập trung vào người Mạc Kỳ Hàn, tâm tư khác nhau, Bạch Tĩnh An cùng Hạ Chi Tín là vô cùng mong đợi, nếu có thể như vậy đưa Lăng Tuyết Mạn cho thái tử Nam Chiếu, là giải quyết được nỗi lo trong lòng bọn họ!

      Mạc Kỳ Minh nổi lên lo lắng, sợ Mạc Kỳ Hàn đáp ứng, thể nghi ngờ đây là biện pháp tốt giải quyết việc huynh đệ bọn họ tranh giành, trừ khi -

      “Mẫu thân!”

      Trong đại điện trầm tĩnh, đột nhiên vang lên thanh thanh thúy, mọi người theo tiếng nhìn lại, là Mạc Ly Hiên chậm rãi đứng lên, tươi cười đầy mặt nhìn Lăng Tuyết Mạn, “Mẫu thân, ngài là ham chơi, làm sao mới thấy vật quý muốn có rồi? Vật Thái tử điện hạ quý trọng như thế, mẫu thân sao có thể lấy? Nếu mẫu thân thích, ngày mai con sai người làm mấy cái vòng đẹp mắt đưa cho mẫu thân là được!”

      Dứt lời, Mạc Ly Hiên ở trong đám ánh mắt kinh ngạc, lập tức ra, khóe miệng ngậm cười, từ trong tay Lăng Tuyết Mạn cầm lấy thạch liên, lại đến trước mặt Hiên Viên Cốc Cẩn, cung kính dâng lên, vô cùng áy náy : dối gạt thái tử điện hạ, Lăng Tuyết Mạn phải cung nữ bình thường, ngài là mẫu thân của ta, mẫu thân rất nghịch ngợm gây , phụ hoàng từng giận dữ, đưa tờ hưu thư bỏ mẫu thân, tuy nhiên, vẫn còn phần ân tình, Đại Minh chúng ta có câu , ngưng phụ có nhi thể gả! Mẫu thân có con trai, trăm triệu lần thể tái giá! Ly Hiên thay mẫu thân bồi tội, xin thái tử điện hạ thứ lỗi, thu hồi vật này!”

      “Cái gì?” Hiên Viên Cốc Cẩn kinh ngạc, thể tin nhìn Mạc Ly Hiên, lại liếc về phía Lăng Tuyết Mạn, “Nàng… nàng xem tuổi bất quá là mười lăm mười sáu, làm sao có thể có con lớn như vậy?”

      “Nô tỳ…” Lăng Tuyết Mạn muốn bản thân mình hơn ba mươi, chỉ là diện mạo thoạt nhìn còn trẻ, kết quả, miệng mới vừa động, liền bị Mạc Ly Hiên cướp lời, dối gạt điện hạ, mẫu thân phải là mẹ đẻ của Ly Hiên, mà là trưởng mẫu của Ly Hiên!”

      Lời ‘trưởng mẫu’ to gan này, làm cả điện ồ lên, có thể là, còn ‘nặng ký’ hơn mẹ đẻ a! Nhưng, cho dù là quan viên theo phe cánh Tam Vương, vì kiêng kị Mạc Kỳ Minh, ai dám có dị nghị đâu?

      Mạc Kỳ Hàn mím môi cười yếu ớt, cầm chén rượu trước mặt, lời, nhấp .

      Hiên Viên Cốc Cẩn lại ngẩn người, ánh mắt chậm rãi nhìn Mạc Kỳ Hàn, giống như muốn xác định.

      Mạc Kỳ Hàn cười, trả lời lập lờ nước đôi, “Hoàng trưởng tử của trẫm thương mẫu thân sâu sắc, trẫm nỡ chia rẽ, cân nhắc nhiều mặt, đích xác trẫm có tính toán nạp Lăng Tuyết Mạn vào hậu cung, vì vậy, thỉnh cầu của thái tử điện hạ, trẫm chỉ sợ cách nào đáp ứng!”

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 467
      Nghe vậy, Mạc Kỳ Minh cảm thấy buông lỏng, chỉ cần Mạc Kỳ Hàn cũng từ chối, vậy liền cần lo lắng, nghĩ nghĩ, khỏi cảm kích nhìn về phía Mạc Ly Hiên, ít nhiều là nhờ đứa này!

      Hiên Viên Cốc Cẩn nghe xong, hơi trầm mặc, sau đó cười, cầm lại thạch liên từ tay Mạc Ly Hiên, tự đáy lòng : nữ tử nho của Đại Minh cũng có bậc tài học quân này, thực khiến người khâm phục, trong chiến trận biên quan, Nam Chiếu bại bởi Đại Minh, theo như cái này , cũng ở trong dự liệu, nay, thần tâm phục khẩu phục! Cũng là mỹ nhân của Hoàng thượng, thần dám lại cầu, lúc này cung chúc Hoàng thượng cùng mĩ nhân phu thê hạnh phúc!”

      “Thái tử điện hạ lòng dạ bao dung, trẫm cũng khâm phục! Các ái khanh cùng nhau kính điện hạ ly! Trẫm cùng các khanh cộng ẩm!” Mạc Kỳ Hàn cực kỳ vui mừng, đứng dậy nâng chén, sang sảng .

      “Kính thái tử điện hạ!”

      Văn võ bá quan Đại Minh đứng dậy, nâng chén kính sứ đoàn Nam Chiếu, sau đó uống trận.

      Giữa điện lại tiếp tục biểu diễn ca múa, mọi người lại tiếp tục tiếng tiếng cười.

      Lăng Tuyết Mạn tránh ở phía sau Mạc Kỳ Hàn, đứng mệt mỏi, dứt khoát ngồi xổm xuống, giải quyết xong vấn đề, nàng cũng an tâm, vì thế, ánh mắt liền liếc về phía hai quý phi trái phải, hai nữ nhân trước mắt coi như đoan trang, mắt nhìn phía trước, cười yếu ớt.

      Nên làm thế nào để đuổi bọn họ ra đây?

      Lăng Tuyết Mạn nhàm chán, hai tay chống má, bỗng dưng, ánh mắt đột nhiên sáng!

      Ngọc bội!

      Vừa rồi chú ý, tại ngồi xổm xuống, liền thấy ràng đêm nay Mạc Kỳ Hàn đeo ngọc bội!

      Cực lực chịu đựng kích động trong lòng, Lăng Tuyết Mạn bất động thanh sắc xê dịch lên phía trước, cũng nhìn thấy ràng, ngọc bội đại biểu ‘như trẫm giá lâm’ treo ở hông bên phải của Mạc Kỳ Hàn!

      Ngồi phía bên phải chính là Di Quí Phi, như vậy, trước nàng tống Di Quí Phi mới được, nên làm cái gì bây giờ?

      “Lăng Tuyết Mạn!”

      đỉnh đầu đột nhiên vang lên thanh quen thuộc, Lăng Tuyết Mạn cả kinh, vội ngượng ngùng cười, “Hoàng thượng, có nô tỳ!”

      “Nơi này có chuyện của ngươi, lui ra !” Mạc Kỳ Hàn tựa lưng vào ghế, nghiêng mắt nhìn về phía Lăng Tuyết Mạn, lười nhác .

      “Sao? được, nô tỳ lui!” Lăng Tuyết Mạn ngẩn người, vội lắc đầu, dù sao ngồi xổm cũng mệt, dứt khoát nàng quỳ đất, còn tận lực quỳ gối giữa Mạc Kỳ Hàn cùng Bạch Tử Di, thò tay giữ chặt ống tay áo Mạc Kỳ Hàn, bộ dáng quả nhiên là điềm đạm đáng , thanh tận lực trở nên nghẹn ngào, “Hoàng thượng, nô tì vất vả vào điện Thái Hòa, chính là muốn hầu hạ Hoàng thượng, để bù lại việc nô tì phạm phải đủ loại sai lầm a! Hoàng thượng, cầu ngài cần ác tâm như vậy, cho nô tì cơ hội sửa đổi được ?”

      Nghe vậy, Mạc Kỳ Hàn hơi nhăn mày, như có đăm chiêu nhìn Lăng Tuyết Mạn, trầm mặc chú, nhếch môi, giọng : “Ngươi có lòng, trẫm thành toàn ngươi cũng sao, tối nay đến cung Đế Hoa hầu hạ !”

      Bạch Tử Di cùng Hạ Lệ Nhân lập tức níu chặt khăn trong tay, mắt ghen ghét trừng Lăng Tuyết Mạn, mắng thầm, biết xấu hổ, Hoàng thượng còn có ban cho danh phận đâu, dám trước mặt mọi người câu dẫn Hoàng thượng!

      Hai ánh mắt oán độc bắn lại, thân mình Lăng Tuyết Mạn co rút, nhưng trong đôi mắt lại nổi lên tia sáng, thê lương bi ai : “Hoàng thượng, nô tì dám! Nô tì danh phận, chỉ cần có thể ở bên cạnh Hoàng thượng, rót rượu đấm lưng cho Hoàng thượng là hài lòng!”

      Có thể là quỳ mệt, Lăng Tuyết Mạn lơ đãng đưa tay phủ lên bụng chút, sau đó quỳ thẳng tắp, gương mặt lã chã chực khóc.

      Mạc Kỳ Hàn hít hai ngụm khí lạnh, nhàng cắn răng, “Hãy bình thân!”

      “Tạ Hoàng thượng!”

      Ánh mắt Lăng Tuyết Mạn vui vẻ, đứng dậy, cầm bầu rượu bàn, tự mình rót ly, đưa tới, “Hoàng thượng, mời!”

      Mạc Kỳ Hàn đưa mắt nhìn, tay tiếp nhận, ngửa đầu uống hết.

      Lăng Tuyết Mạn thản nhiên cười gian, lại rót ly, giọng kiều ngọt ngào, “Hoàng thượng, lại mời!”

      Môi Mạc Kỳ Hàn cong , chậm rãi tràn ra ý cười, tiếp nhận, uống, sau đó, nhìn vào mắt Lăng Tuyết Mạn, thâm ý dần dần dày đặc.

      “Hoàng thượng, lại mời!” Lăng Tuyết Mạn cười, chịu để tâm, tiếp tục rót rượu mời.

      “Sao? Là muốn làm cho trẫm quá chén sao?” Mạc Kỳ Hàn đen thui con mắt, nhưng cũng nhận rượu.

      “Ây da, Hoàng thượng là ngàn chén say, nô tì mới kính ba chén mà thôi, làm sao có thể say chứ?” Lăng Tuyết Mạn bĩu môi là ủy khuất , sau đó : “Hoàng thượng nếu muốn, nô tì lại rót rồi, vậy liền đành phải tự mình uống hết!”

      Phụ nữ có thai thể uống rượu, ha ha ha! tin dám để cho nàng uống!

      Quả nhiên, khuôn mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Hàn có chút tối tăm, hung hăng trợn mắt nhìn Lăng Tuyết Mạn, nhận lấy, cái chén cầm trong bên tay trái , giọng có chút lạnh, “Trẫm nếu như phải vì hoàng nhi, sớm mang ngươi ra ngoài dùng roi đánh rồi!”

      câu này, nghe vào trong lỗ tai người khác, hoàng nhi là chỉ Mạc Ly Hiên, nhưng nghe vào trong lỗ tai Lăng Tuyết Mạn, đương nhiên biết chỉ cái gì, vì thế, cười tủm tỉm trả lời: “Hoàng thượng, nhưng hoàng nhi của ngài là con của nô tì, nó là toàn bộ chỗ dựa của nô tì lúc tuổi già đó!”

      Khuôn mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Hàn nhịn được biến thành màu đen, nữ nhân đáng chết, tuổi già của nàng phải là dựa vào mới đúng!

      “Hoàng thượng, nô tì đứng mệt rồi! Cũng thể ngồi xuống sao?” Lăng Tuyết Mạn đổi sắc mặt rất nhanh, lập tức chu cái miệng nhắn.

      “Nếu mệt mỏi, vậy liền lui ra!” Mạc Kỳ Hàn lạnh mắt, trầm giọng trách mắng.

      Trong mắt Lăng Tuyết Mạn long lanh như có nước mắt, thanh phối hợp, giọng thút thít, được, nô tì muốn rời khỏi Hoàng thượng đâu, Hoàng thượng phải lần nữa nạp nô tì sao? Nô tì nguyện ý… Ngày sau nhất định ngoan ngoãn nghe lời, hầu hạ tốt Hoàng thượng…”

      Bạch Tử Di cùng Hạ Lệ Nhân đều giận tái mặt, siết chặt khăn cầm trong tay, nhưng cũng dám câu, lời Mạc Ly Hiên khiến bọn họ dám lại trêu chọc Lăng Tuyết Mạn, câu ‘trưởng mẫu’ kia, Hoàng thượng dù chưa thừa nhận, nhưng cũng chưa phủ nhận.

      Mạc Kỳ Hàn ra vẻ buồn bực, đầu hơi ngửa về phía sau, tựa lưng vào ghế, kiên nhẫn : “Thôi, ngồi !”

      “Vâng, tạ Hoàng thượng!” Lăng Tuyết Mạn vui vẻ.

      Từ An vội xin chỉ thị: “Hoàng thượng, đặt thêm ở nơi nào?”

      “Hì hì, nô tì muốn ngồi gần Hoàng thượng, a, ngồi chỗ của Di Quí Phi.” Lăng Tuyết Mạn cười, rất là tùy ý chỉ Bạch Tử Di, nhàng .

      “Việc này…” Từ An chần chờ.

      Bạch Tử Di lập tức liếc cái, từ lần bị Hoàng thượng răn dạy, nàng nhiều ngày chưa được gọi thị tẩm, ban ngày cũng được thấy Hoàng thượng, đêm nay vất vả có cơ hội, làm sao có thể nhường cho người khác? Hơn nữa vị trí này là quý phi mới có thể ngồi, Lăng Tuyết Mạn ràng là… là lăng nhục nàng!

      Nghĩ đến đây, Bạch Tử Di ủy khuất khóc thút thít, “Hoàng thượng, nô tì cũng muốn bồi Hoàng thượng a, Lăng cung nữ sao có thể đoạt vị trí của nô tì, Hoàng thượng minh giám a!”

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 468
      Thấy thế, Lăng Tuyết Mạn hạ quyết tâm, lại ngồi xuống, bàn tay từ dưới bàn mò lên đặt ở đùi Mạc Kỳ Hàn, nhàng vuốt ve, đôi mắt như phóng điện câu hồn, kiều kiều nhuyễn nhuyễn : “Hoàng thượng…”

      Yết hầu Mạc Kỳ Hàn gian nan lăn lộn, thân mình theo bản năng rụt rụt về hướng Hạ Lệ Nhân bên kia, sợ Lăng Tuyết Mạn to gan ỏ trong điện Thái Hòa trước mấy trăm người hôn lên cái miệng của , vậy, Hoàng đế cũng xấu hổ chết! Dọa người a!

      Tuy nhiên, co rụt lại, Lăng Tuyết Mạn lập tức giận, cái mũi đau xót, hình như có hai giọt nước mắt trong suốt muốn từ trong hốc mắt lăn xuống, ra Hoàng thượng chán ghét Mạn Mạn như thế, Mạn Mạn rời cũng được!”

      “Mạn…” Mạc Kỳ Hàn hơi mở miệng, thân mình ngồi thẳng, nhanh chóng khôi phục thần sắc, mới nghiêm mặt : “Từ An, chuyển Di Quí Phi qua ngồi bên kia, Lăng Tuyết Mạn ngồi xuống , bởi vì Trưởng Thân Vương, nàng ngồi nơi này cũng phải, đợi trẫm chọn ngày, lại sắc phong nàng!”

      “Vâng, cám ơn Hoàng thượng!” Lăng Tuyết Mạn cười xán lạn.

      Từ An nghe xong, nhanh chóng làm.

      Bạch Tử Di cắn chặt môi, sắc mặt càng thêm tái, Hạ Lệ Nhân cũng có mùi vị, nghe khẩu khí của Hoàng thượng, Lăng Tuyết Mạn phong hào chắc chắn thấp hơn bọn họ!

      Từ An trở lại, ước nguyện của Lăng Tuyết Mạn rốt cục được đền bù, ngồi xuống, nhìn Bạch Tử Di chuyển vị trí, trong lòng nàng đắc ý a! Suýt nữa nhịn được bật cười!

      Văn võ bá quan kinh ngạc nhìn thấy Lăng Tuyết Mạn thay thế vị trí Di Quí Phi, lại ngồi xuống bên cạnh Hoàng thượng, khiếp sợ xong, liền hiểu được, Hoàng thượng muốn phong phi!

      Thần sắc Mạc Kỳ Minh đột nhiên đen tối làm cho người ta sợ hãi, trong tay nắm chén rượu, siết chặt, cái chén ở trong tay bể nát, rượu văng ra, vài mảnh sứ đâm vào lòng bàn tay, có vết máu nhàn nhạt hòa với rượu, từng giọt từng giọt rơi xuống…

      Mạc Kỳ Hàn lạnh nhạt nhìn ca múa, khóe mắt dấu vết liếc hướng Mạc Kỳ Minh, đồng tử co nhanh, khóe môi giương lên ý vui nhè .

      Lăng Tuyết Mạn đặt tất cả tâm tư tất vào việc trộm ngọc bội, có để ý, lặng lẽ dời ghế dựa, thẳng đến khi hai cái ghế ở cùng chỗ, lại lặng lẽ hướng qua nam tử bên cạnh, áp chặt rời, thế này mới đoan trang nhìn ca múa, tuy nhiên, khóe mắt vẫn để ý Mạc Kỳ Hàn, biết nam nhân này có tâm cảnh giác cực cao, cho nên nàng thể tùy tiện xuống tay, phải tìm thời cơ thích hợp!

      “Hoàng thượng, múa rất đẹp mắt!” Đôi mắt vừa chuyển, Lăng Tuyết Mạn nhảm, tay phải lướt qua tay trái khoác lên cánh tay Mạc Kỳ Hàn, mà tay trái lại lặng lẽ đưa về ranh giới phía hông của

      “Cũng được, nhưng nàng múa xem càng hay.” Mạc Kỳ Hàn nhàng cười, tay trái dời đến, vỗ lên mu bàn tay Lăng Tuyết Mạn, khuôn mặt tuấn tú cũng nghiêng đến, : “Ngày nào đó nàng múa cho mình trẫm xem, được ?”

      “Vâng, Hoàng thượng thích, nô tì là vinh hạnh!” Lăng Tuyết Mạn mị hoặc nháy mắt, tay trái tạm thời dừng, quay đầu, tựa vào vai Mạc Kỳ Hàn tiến hành câu dẫn trần trụi!

      Quá lớn mật, nàng cũng dám, con nàng Ly Hiên còn ở phía dưới nhìn! Ném nổi người này!

      Khẽ dựa như vậy, khỏi làm Mạc Kỳ Hàn tâm viên ý mãn, có bao nhiêu lâu Lăng Tuyết Mạn chủ động thân thiết cùng như vậy? Đến tại mỗi ngày ôm nàng hôn nàng, đều là chủ động, chẳng lẽ đêm nay nàng ghen tị, biết tầm quan trọng của sao?

      “Hoàng thượng, ngài đêm nay lật thẻ bài của ai?” Lăng Tuyết Mạn thấy Mạc Kỳ Hàn có đẩy nàng ra, liền được tấc lại muốn tiến thước, tay phải ôm chặt hơn, nửa người đều dán người , ghé vào lỗ tai , giọng như thổi khí hỏi.

      Bụng Mạc Kỳ Hàn căng thẳng, dưới thân dễ dàng nổi lên phản ứng, yết hầu hơi khô : “Từ An, rót rượu!”

      Ánh mắt Từ An dời khỏi bàn tay trái hạnh kiểm xấu của Lăng Tuyết Mạn, vội rót rượu đưa cho Mạc Kỳ Hàn.

      chén rượu, ngửa đầu uống vào, Mạc Kỳ Hàn ổn định tâm thần, cực lực áp chế trong xôn xao cơ thể, môi mỏng động, “Bảo bối, trẫm đêm nay lật thẻ bài của nàng, như thế nào?”

      “Vâng.” Lăng Tuyết Mạn thẹn thùng trả lời tiếng, hai gò má đỏ ửng.

      được đổi ý!” Mạc Kỳ Hàn tà tà cười, lại cũng hạnh kiểm xấu rũ tay xuống, nhéo đùi Lăng Tuyết Mạn phen.

      Cái này, Lăng Tuyết Mạn đỏ mặt , má nóng lên, nàng nghĩ tới, nam nhân này cũng dùng tới chiêu thức ấy!

      Phía dưới, ánh mắt Mạc Kỳ Minh luôn luôn gắt gao khóa ở người Lăng Tuyết Mạn, mắt thấy nhất cử nhất động của nàng, trong lòng chua xót gần như muốn nổi điên! Nàng tại sao có thể… tại sao có thể giống nữ nhân vô sỉ dán lên nam nhân đâu? Nàng đúng là nguyện ý, nàng nguyện ý làm phi tử của Hoàng thượng!

      Lâm Mộng Thanh đâu? Nàng cần Lâm Mộng Thanh sao? bị thương nhưng nàng lại có nửa phần bi thương sao?

      Giờ phút này, trong ánh mắt nàng có ngượng ngùng, có hoảng loạn, ngẫu nhiên xem trong ánh mắt Hoàng thượng, còn có đắm đuối đưa tình…

      Mạc Kỳ Minh đột nhiên chấn động, dại ra, nàng thích Hoàng thượng! Nàng đúng là thích Hoàng thượng!

      Như vậy -

      Nam nhân sau lưng nàng, cái nam nhân kia là -

      Con ngươi sắc bén đột nhiên bắn về phía nam nhân mặc long bào, nhìn bọn họ chụm đầu , Mạc Kỳ Minh cảm giác trong lòng từng điểm từng điểm vỡ ra, đau tận xương cốt, ra là thế! ra là thế a!

      Lăng Tuyết Mạn nghiêng nghiêng mặt, có thể nhìn đến vẻ mặt Hạ Lệ Nhân vặn vẹo cùng thể chịu đựng được, vì thế, tâm tình càng thêm sung sướng, dùng đầu nàng ngăn trở toàn bộ tầm mắt Mạc Kỳ Hàn, tay trái khẩn trương nắm tấm ngọc bội, nhưng mà, trong tay có dao, cắt được!

      được, nàng tay cởi được, hơn nữa vừa có động tác, phát giác, nàng thể mạo hiểm như vậy!

      Nên làm cái gì bây giờ?

      Ánh mắt lóe ra, Lăng Tuyết Mạn đột nhiên có chủ ý, buông lỏng ngọc bội, tay trái cũng bò lên cánh tay Mạc Kỳ Hàn, giọn càng thêm mềm mại, : “Hoàng thượng, Mạn Mạn thích đồ của ngài, ngài cho nô tì được ?”

      “Ha ha, muốn cái gì?” Mạc Kỳ Hàn nghi ngờ gì, khẽ cười .

      “Hì hì, chính là khối ngọc bội này của ngài a!” Lăng Tuyết Mạn nháy lông nheo, ánh mắt cực khiêu khích cùng kích thích, tiếng lại vài phần, “Thái tử người ta đến vòng tay còn bỏ được, đưa cho Mạn Mạn! Hoàng thượng bỏ được sao?”

      “A? Ngọc bội? Cái nào?” Mạc Kỳ Hàn chịu nổi chiêu dùng tình địch kích tướng, trừng mắt, cúi đầu xem hai bên eo của , Lăng Tuyết Mạn vội chỉ mục tiêu : “Chính là cái này.”

      Mạc Kỳ Hàn nhíu mày, được, nàng thích ngọc bội, trẫm có thể sai người làm cho nàng, cái này công dụng quá lớn, nàng thể nghịch!”

      “Ây da, nô tỳ chỉ là chơi đùa thôi! Chỉ đêm, ngày mai khi Hoàng thượng lâm triều trả lại cho ngài, được sao?” Lăng Tuyết Mạn làm nũng, lại ôm cánh tay Mạc Kỳ Hàn.

      “Được, sao lại được? Bất quá được vứt , sáng mai trẫm lấy lại là được.” Mạc Kỳ Hàn chần chờ chút, tay cởi ngọc bội, nhét vào trong tay Lăng Tuyết Mạn.

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 469
      màn này, đều rơi vào đáy mắt Mạc Kỳ Minh, đồng tử phút chốc co lại hết sức nhanh, gắt gao nhìn thẳng vào ngọc bội trong lòng bàn tay Lăng Tuyết Mạn, rồi sau đó chậm rãi nheo mắt lại.

      Nếu nam nhân kia là Hoàng thượng, như vậy Hoàng thượng lung lạc hai người Hạ Bạch, mục đích là làm Hạ Chi Tín mất quân quyền, cũng ràng!

      Hết thảy, đều là vì vặn ngã !

      Tang Phượng để lộ bí mật! Nguyên nhân cái chết của tiền thái tử, hết thảy, Mạc Kỳ Hàn sớm biết!

      ra, Mạc Kỳ Hàn, mới là kẻ thâm sâu nhất đời này!

      thời, cho dù muốn rời khỏi, người nọ cũng để lui ra, trận ám đấu nhiều năm này, rốt cục sắp bày ra mặt bàn!

      Giang sơn mĩ nhân, đều muốn được sao?

      Làm sao có thể!!

      Lăng Tuyết Mạn vuốt vuốt ngọc bội trong tay, mặt hài lòng cười, nhìn vào trong mắt Mạc Kỳ Hàn, lại thêm vài phần nhu tình, ngọt ngào tựa sát , trong đầu cũng là tính toán nàng nên bỏ chạy như thế nào.

      “Mạn Mạn, chớ quên chuyện nàng đáp ứng trẫm!” Mạc Kỳ Hàn đưa chén rượu tới bên môi, nghiêng mặt, ở bên tai Lăng Tuyết Mạn.

      “Ha ha!” Lăng Tuyết Mạn thẹn thùng mỉm cười, “Hoàng thượng, Mạn Mạn mệt mỏi, muốn về nghỉ trước, được ?”

      “Sao? Mệt mỏi? Được rồi, nàng lui ra !” Mạc Kỳ Hàn gật đầu.

      Lăng Tuyết Mạn cười yếu ớt, đứng lên, quỳ xuống cáo lui.

      Con ngươi đen sâu nhìn theo bóng lưng bé bỏng ra điện Thái Hòa, tà mị nhếch môi, chậm rãi uống xong chén rượu, mắt bất động thanh sắc dời về phía dưới đài, lâu sau, lạnh lùng cười, chó bị ép đến đường cùng, nên muốn nhảy tường rồi?

      “Hoàng thượng!” Từ An bên cạnh, ghé lỗ tai , “Nương nương lấy trộm ngọc bội của Hoàng thượng.”

      Tay Mạc Kỳ Hàn cầm chén rượu căng thẳng, trong mắt dần dần nổi lên ý lạnh, trầm mặc vài giây, dùng khẩu hình trả lời: “Ngươi theo dõi nàng.”

      Từ An gật đầu cái, khom người làm lễ.

      Lăng Tuyết Mạn ra khỏi điện Thái Hòa, Hoa Mai bà bà tới, hai người cùng nhau về Hoán Y Cục.

      Trở về nhà, Hoa Mai bà bà đốt bếp lò, Lăng Tuyết Mạn ngồi ở đầu giường đặt gần lò sưởi, vuốt ngân phiếu mấy trăm lượng mà nàng tích góp từng li từng tí, sờ trang sức lỗ tai, tính toán những thứ này cũng đủ cho nàng sống mấy năm bên ngoài, như vậy, phải thừa dịp đêm nay, còn ở điện Thái Hòa, đúng là cơ hội, bằng ngọc bội sáng mai bị lấy , mất cơ hội tốt.

      Nghĩ nghĩ, Lăng Tuyết Mạn đột nhiên che bụng, ngập ngừng, run giọng : “Bà bà, con đau bụng.”

      “Hả? Như thế nào? Nha đầu Mạn Mạn, bụng con đau nơi nào?” Hoa Mai bà bà cả kinh, vội vàng buông bó củi trong tay, tới, lo lắng hỏi.

      “Chính là chỗ này, bà bà, làm sao bây giờ? Đứa …” Lăng Tuyết Mạn vặn vẹo, sắc mặt hơi tái.

      “Trời ạ, nha đầu, con chờ chút, bà bà lập tức tìm Hàn tiểu tử!” Hoa Mai bà bà câu, liền xoay người chạy .

      Lăng Tuyết Mạn ngừng vài giây, vội xuống đất, mở rương quần áo tùy tiện lục ra mấy bộ y phục cùng khối vải, nhanh chóng gói kỹ, sau đó ôm vào trong ngực, đóng sập cửa mà .

      Hoa Mai bà bà có võ công, đương nhiên nhanh, Lăng Tuyết Mạn muốn tranh thủ thời gian, vài bước chạy ra khỏi Hoán Y Cục, hướng đến cổng Vĩnh Đức.

      Mạc Kỳ Hàn tiện rời , liền vẫy tay cái về phía Xuân Đường Thu Nguyệt trong điện Thái Hòa, sau khi Lăng Tuyết Mạn rồi, Mạc Kỳ Minh ngồi lại trong chốc lát, liền vài câu với Mạc Kỳ Diễn bên cạnh, sau đó đứng dậy rời buổi tiệc ra ngoài.

      Mạc Kỳ Hàn vỗ trán, phân phó: “Trẫm hơi đau đầu, xuống pha cho trẫm trà an thần!”

      Xuân Đường Thu Nguyệt giương mắt nhìn về phía cửa điện, lúc này hiểu ý, lập tức : “Vâng, nô tì ngay!”

      Dứt lời, hai nha đầu ra, lặng lẽ theo đuôi Mạc Kỳ Minh.

      Hạ Lệ Nhân nhích lại gần, thân thiết : “Hoàng thượng, nô tì giúp ngài xoa xoa !”

      cần, trẫm nghỉ ngơi chút là tốt rồi.” Mạc Kỳ Hàn dựa người ra sau, thản nhiên .

      Bạch Tử Di thấy thế, nữa, trong lòng dấy lên mùi vị tốt, nghĩ đêm nay đại khái là Lăng Tuyết Mạn thị tẩm, siết chặt cái khăn tội nghiệp trong tay.

      Trong bóng đêm, Mạc Kỳ Minh bước nhanh về phía Hoán Y Cục, còn chưa tới, từ xa xa nhìn thấy Lăng Tuyết Mạn ôm cái gì đó trong lòng, chạy hướng tây nam.

      Dưới chân dừng lại, suy tư sơ qua, Mạc Kỳ Minh liền lặng yên tiếng động đuổi theo.

      Mà Xuân Đường Thu Nguyệt cũng dám tiến quá gần, hai nàng võ công yếu kém, đến gần chút, Mạc Kỳ Minh phát , khoảng cách quá xa, nhất thời nhìn thấy Lăng Tuyết Mạn, chỉ ngừng hô hấp, theo Mạc Kỳ Minh.

      Lăng Tuyết Mạn men theo lối , chạy đến hành lang, trước mắt lại đột nhiên xuất bóng đen, nàng kinh hãi lảo đảo lui lại, lại giẫm phải váy, mất thăng bằng muốn té xuống!

      “Mạn Mạn!”

      Mạc Kỳ Minh vội vàng đưa tay chụp tới, kịp thời kéo Lăng Tuyết Mạn lại, thuận thế mang nàng vào trong lòng, vội hỏi: “Mạn Mạn, nàng muốn đâu?”

      “Tam Vương gia?” Lăng Tuyết Mạn kinh ngạc, chưa tỉnh hồn vỗ vỗ ngực, vội tránh thoát , “Nam nữ thụ thụ bất thân, ngài được phi lễ ta! Mau thả ta ra!”

      “Mạn Mạn, nàng cho ta, nàng muốn đâu?” Mạc Kỳ Minh buông tay, trầm giọng hỏi.

      “Ngài quản ta nơi nào sao? Ta muốn chỗ nào chỗ đó!” Lăng Tuyết Mạn gầm , liều mạng giãy dụa.

      Mạc Kỳ Minh nhíu mày, giữ hai tay Lăng Tuyết Mạn lại, đoạt lấy gói đồ trong ngực nàng, dưới ánh trăng, nhìn nàng, hỏi: “Nàng muốn rời khỏi hoàng cung? Rời khỏi Hoàng thượng sao?”

      “Đúng vậy, ta phải , ngài được báo!” Lăng Tuyết Mạn xong, dùng sức đá chân Mạc Kỳ Minh, “Trả gói đồ lại cho ta!”

      mình nàng có thể ra hoàng cung sao? Nàng ra ngoài có khả năng đến đâu đây?” Mạc Kỳ Minh nhúc nhích, lạnh lùng hỏi.

      “Ta có biện pháp, cần ngài xen vào việc của người khác!” Lăng Tuyết Mạn tức muốn chết, quay đầu nhìn cái, sốt ruột khó nén : “Ngài cần làm chậm trễ thời gian của ta, nhanh buông ta ra!”

      “Nàng muốn dùng ngọc bội của Hoàng thượng xuất cung? Biện pháp này tốt, ngọc bội quá quý, nàng vừa , thị vệ lập tức bẩm báo cho Hoàng thượng, nàng rất nhanh bị bắt trở về, nếu muốn an toàn, theo ta!” Mạc Kỳ Minh trầm giọng .

      Lăng Tuyết Mạn ngẩn ra, “Ngài? Nhưng ta nghĩ ở cùng với ngài, ta… ta muốn tự mình !”

      “Vậy cũng được, ta đưa nàng xuất cung, ra ngoài lại quyết định tiếp.” Mạc Kỳ Minh tạm lui bước, xong, liền kéo Lăng Tuyết Mạn về phía tường thành tối tăm bên phải.

      Xuân Đường Thu Nguyệt tới, gặp Từ An, ba người thương lượng, xem tình hình này, có vẻ như Lăng Tuyết Mạn bị mang , dưới tình thế cấp bách, Xuân Đường nhanh : “Từ tổng quản, ngài lập tức báo cho Hoàng thượng, nô tì cùng Thu Nguyệt bám theo bọn họ!”

      “Được.” Từ An trả lời tiếng, vội chạy về phía điện Thái Hòa.

      Xuân Đường cùng Thu Nguyệt liếc nhau, hai người nhặt lên cục đá, kẹp giữa hai ngón tay, búng về phía Mạc Kỳ Minh!

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 470
      Cảm giác từ phía sau lưng bị đánh tới, ánh mắt Mạc Kỳ Minh căng thẳng, bao quát Lăng Tuyết Mạn, hai thân mình nhanh chóng nghiêng qua vừa, linh hoạt tránh được hai cục đá kia.

      “A!” Lăng Tuyết Mạn hét lên tiếng, cái tát về phía tay che ngực nàng, “Ngài phi lễ ta!”

      “Ta cố ý!” Mạc Kỳ Minh nhíu mày, dời tay ôm lên vai Lăng Tuyết Mạn, muốn vận khinh công mang nàng bay về phía tường thành, ai ngờ, Lăng Tuyết Mạn lại phản kháng, kéo tay ra, miệng kêu, “Ngài chính là cố ý nhân cơ hội ăn đậu hủ của ta! Ngài biết xấu hổ!”

      “Ta có! Vừa rồi có người đánh lén, ta vô tình thôi!” Mạc Kỳ Minh giải thích trong tình thế cấp bách, vừa lôi kéo Lăng Tuyết Mạn về phía trước, vừa vểnh tai nghe động tĩnh phía sau, tùy thời chuẩn bị đối phó kẻ địch.

      Lăng Tuyết Mạn lại cực phối hợp, dùng sức lắc lắc thân mình về phía sau, “Ta theo ngài, ngài đúng là sắc lang, ra ngoài ngài nhất định càng phi lễ ta!”

      “Nàng , là muốn bị Hoàng thượng phát đuổi theo sao?”

      Mạc Kỳ Minh tức giận vô cùng, giảm thấp thanh , vừa xong, hai ngón tay điểm huyệt Lăng Tuyết Mạn, thân mình Lăng Tuyết Mạn mềm nhũn, chậm rãi nhắm hai mắt lại, Mạc Kỳ Minh liền ôm nàng lại, chân muốn phóng lên, sau lưng có thanh truyền đến!

      Khẽ nguyền rủa tiếng, Mạc Kỳ Minh linh hoạt chuyển người sang, Xuân Đường Thu Nguyệt đánh ra cục đá thất bại, lúc này đều tự xé quần áo, kéo xuống khối vải, sau đó hai tay bổ ngang dọc bổ về phía Mạc Kỳ Minh!

      Mạc Kỳ Minh cười lạnh tiếng, cũng quay đầu, bây giờ còn phải thời điểm chính thức trở mặt, thể để cho người khác quang minh chính đại thấy là !

      Dù chưa quay lại, thân hình cũng là cực nhanh né tránh, sau đó hòa nhập vào hoàn toàn bóng đêm!

      Xuân Đường Thu Nguyệt cảm thấy khốn đốn, bên này có đèn cung đình, giơ tay thấy năm ngón tay, hơn nữa cực kì yên lặng, đến thủ vệ cũng có, hai nàng nào dám lại ra tay, nhỡ ngộ thương Lăng Tuyết Mạn là chuyện lớn!

      “Nha đầu Mạn Mạn!”

      lúc lo lắng, chợt nghe tiếng la dùng nội lực phát ra truyền đến, Xuân Đường Thu Nguyệt lập tức vui mừng, Xuân Đường theo dõi Mạc Kỳ Minh, Thu Nguyệt vội huýt gió, Mạc Kỳ Minh thình lình phản công, tay mang theo Lăng Tuyết Mạn, tay vung lên, tung chưởng bổ về phía Thu Nguyệt, Xuân Đường căn bản có khả năng ngăn cản, Thu Nguyệt tránh kịp, vai phải trúng chưởng, bị lực quá mạnh đẩy lui bốn năm bước, ngã xuống đất!

      Xuân Đường kinh hãi, sợ làm bị thương Lăng Tuyết Mạn, lại sợ ngăn được Mạc Kỳ Minh, vì vậy, sợ đầu sợ đuôi, mồ hôi đầu đầy, phân tâm cái, liền trúng chưởng, trong cổ họng nhất thời trào lên cỗ ngai ngái, “Oa!” phun ra, thân mình bị đánh bay trở về!

      Ba bóng đen cấp tốc bay đến, Vô Cực vội vàng tiếp được thân mình Xuân Đường, vừa xoay người lui, Hoa Mai bà bà lời, hai tay vung lên, thân hình nhanh như điện tấn công Mạc Kỳ Minh, Mạc Kỳ Minh bởi vì mang theo Lăng Tuyết Mạn, thể xuất ra toàn lực, mà hai chiêu tung ra, liền kinh hãi phát , phải là đối thủ của người mới tới!

      Hoa Mai bà bà cũng ham chiến, chỉ đánh chiêu, Mạc Kỳ Minh vội vàng nghênh chiêu, bà lại thay đổi chiêu thức cực nhanh đánh tới , tránh kịp, phân tâm cái, Lăng Tuyết Mạn bị Hoa Mai bà bà đoạt lại, rồi sau đó lại tung chưởng hướng mặt của , Mạc Kỳ Minh kinh hãi, võ công cao cường quỷ dị như vậy, cả đời chưa thấy, trừ bỏ đêm nguyên tiêu hai năm trước ở ngoài thành gặp lão già kia!

      Mạc Kỳ Minh rút lui, có ràng buộc, thân pháp của tất nhiên là nhanh hơn rất nhiều, mà Hoa Mai bà bà chỉ có ý đoạt lại Lăng Tuyết Mạn, thấy Mạc Kỳ Minh bỏ chạy, liền dừng truy kích, trong nháy mắt, liền thấy người nữa.

      “Mạn Mạn?”

      Hoa Mai bà bà kêu tiếng, ôm lấy Lăng Tuyết Mạn, Thu Nguyệt được Vô Ngân đỡ lên, suy yếu dựa ở vai Vô Ngân, gương mặt trắng bệch như giấy, nhìn đến Lăng Tuyết Mạn, vui sướng toét miệng, “May mắn… May mắn là lão tiền bối kịp đến đây!”

      “Mạn Mạn bị Mạc Kỳ Minh làm gì rồi? Vì sao phản ứng?” Hoa Mai bà bà thất kinh hỏi.

      “Nương nương… bị điểm huyệt!” Thu Nguyệt yếu ót xong, trước mặt bỗng tối sầm, ngất .

      “Thu Nguyệt!”

      Vô Ngân gọi tiếng, vội nhìn về phía Vô Cực ôm Xuân Đường, “Làm sao bây giờ?”

      “Hoàng thượng sắp tới, chờ ngài định đoạt!” Vô Cực lo lắng đáp, nhìn nương trong lòng, : “Hai nha đầu bị thương nguy hiểm, biết chủ tử có thể khai ân, mời Thiên Cơ lão nhân chữa thương hay !”

      Hoa Mai bà bà nhìn Lăng Tuyết Mạn trong lòng, chần chờ chút chưa giải huyệt, sợ Lăng Tuyết Mạn nhìn đến tình huống trước mắt bị dọa ngất , lại nhìn Xuân Đường Thu Nguyệt, ra tay phong bế huyệt đạo vết thương người bọn họ, phòng ngừa mất máu quá nhiều, sau đó : là hai nha đầu trung tâm, tiếc là võ công quá thấp!”

      “Năm đó chủ tử lệnh hai chúng ta dạy bọn họ võ công, chúng ta nghĩ nam nữ khác biệt, sợ tiếp xúc tay chân gây ra bàn tán, làm hỏng danh tiết hai nương, nên chỉ dạy hai năm, hơn nữa dạy cho tốt, tại… Sớm biết như thế, liền…” Vô Ngân rất là rối rắm, vẻ mặt rất là hối hận.

      Lát sau, nghe được tiếng bước chân hỗn độn truyền đến, ba người vội quay đầu nhìn lại, Từ An cầm đèn lồng dẫn đường, Mạc Kỳ Hàn gấp rút chạy đến.

      “Tham kiến Hoàng thượng!” Vô Cực Vô Ngân thể quỳ, liền cúi đầu .

      Mạc Kỳ Hàn vừa đến, chưa kịp nhìn lên tiếng hỏi. “Như thế nào? Chặn được người sao?”

      “Ở chỗ này!” Hoa Mai bà bà , “Mạc Kỳ Minh chạy, nha đầu bị điểm huyệt.”

      “Sao?” Mạc Kỳ Hàn ôm Lăng Tuyết Mạn, xem cái, sau đó liếc về phía Xuân Đường Thu Nguyệt, ánh mắt căng thẳng, “Bọn họ bị thương?”

      “Vâng, Hoàng thượng, thương thế cực kì nghiêm trọng, Xuân Đường trúng chưởng vào ngực, Thu Nguyệt bị thương vai phải.” Vô Cực đáp.

      Mạc Kỳ Hàn biến sắc, trầm giọng : “Vô Cực Vô Ngân, lập tức lấy xe ngựa, đem Xuân Đường Thu Nguyệt về Tứ Vương phủ, giao cho sư phụ chữa thương, lệnh Vô Giới tiếp tục ở lại trông coi Hương Đàn Cư, bẩm báo tin tức.”

      “Vâng, nô tài tuân mệnh!” Vô Cực Vô Ngân nhận lệnh, liền đều ôm nương trong lòng, nhanh chóng rời .

      Ánh mắt Mạc Kỳ Hàn dời đến mặt Lăng Tuyết Mạn, dừng lại chút, giải huyệt đạo của nàng.

      Lăng Tuyết Mạn chậm rãi mở to mắt, nhờ đèn lồng của Từ An, có thể thấy khuôn mặt đỉnh đầu, “A -” kinh hô tiếng, sau đó giằng co kịch liệt.

      Mạc Kỳ Hàn được lời, khuôn mặt tuấn tú trầm, buông tay, thả Lăng Tuyết Mạn xuống dưới, Lăng Tuyết Mạn cái gì, quay người chạy , bởi vì nhớ kỹ mình mang thai, nàng chạy rất chậm, mở to hai mắt nhìn đường dưới chân, bước chân hết sức ổn định.

      “Hàn tiểu tử, sao con thả nàng chạy ?” Hoa Mai bà bà giật mình hỏi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :