1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng - Sở Thanh (495c + 1pn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 461
      Viện binh vừa đến, cục diện thay đổi rất nhanh. Trong tiếng kêu giết rung trời, có tiếng vó ngựa từ xa chạy tới!

      “Là Ngự Lâm quân đến!”

      biết là cấm vệ quân nào đó kích động hô tiếng, bọn sát thủ thiết huyết thấy thế, lập tức thay đổi phương hướng công kích, toàn bộ nhanh chóng hướng về phía Lâm Mộng Thanh!

      “Hỏng mất!”

      Lâm Mộng Thanh chỉ còn kịp nghĩ đến hai chữ này, bốn phương tám hướng thụ địch, công kích mạnh như vậy, làm vô lực chống đỡ, đánh trả càng thể, vai còn ngừng chảy máu!

      “Phò mã gia, lui!”

      Vô Ngân hô tiếng, kiếm đoạt lấy Lâm Mộng Thanh, ném đến chỗ Vô Giới, nhóm ám vệ nhanh chóng thay vào, chặn thiết huyết sát thủ, Vô Cực che chở Nam Chiếu thái tử rút lui tới nơi an toàn.

      Ngự Lâm quân cách đến ba mươi thước!

      Đại đội người ngựa tới, lập tức, Mạc Kỳ Hàn mặc quần áo đen, như lúc ở chiến trường, khí thế bàng bạc, quân lâm thiên hạ!

      “Ám vệ nghe lệnh, đông thủ tây lấp, nam công bắc , bao vây thích khách!”

      tiếng thét dài, tám phương yên lặng!

      Nhóm ám vệ nghe lệnh phá trận, Ngự Lâm quân thay thế cấm vệ quân mệt mỏi tấn công, thiết huyết sát thủ lập tức bị chặt đứt đường ra!

      Nhưng, thiết huyết sát thủ cũng là thà chết chịu lui, mắt thấy đám ngã vào trong vũng máu, còn lại mười người, mà Mạc Kỳ Hàn biết những sát thủ này nhận chính là lệnh chết, liền muốn lưu người sống, nhưng thái tử Nam Chiếu ở bên cạnh, cần kẻ lấy khẩu cung, liền hô: “Lưu lại người sống!”

      Thiết huyết sát thủ còn dư lại nhanh chóng tấn công mấy kiếm, sau đó, lúc mọi người bất ngờ, đâm kiếm tự vận!

      Nhiệm vụ thất bại, lấy cái chết tạ tội, cự tuyệt tiết lộ thiên cơ của chủ tử, đây cũng là điều mà thủ hạ của Mạc Kỳ Minh phải tuân thủ!

      “Trời đánh!” Lâm Mộng Thanh được Vô Giới kéo lại, thở phì phò, ngừng chút, bờ vai rất đau, bỗng nhiên nhớ lại, vội kêu lên: “Hoàng thượng!”

      “Vô Cực, các ngươi phụ trách dọn dẹp!”

      Mạc Kỳ Hàn giao phó tiếng, lập tức nhảy xuống ngựa, vài bước đến trước mặt Lâm Mộng Thanh, theo ánh lửa nhìn vai , cau mày : tốt, có vẻ như mũi tên có độc!”

      “Cái gì? đâu, vậy còn chờ cái gì, nhanh tìm thần y đến!” Lâm Mộng Thanh cả kinh, biến sắc, túm tay áo Mạc Kỳ Hàn, kích động : “Hoàng thượng, vi thần chính là bị tai nạn lao động a! Thần thể chết được, thần còn chưa thành thân đó!”

      có việc gì.” Mạc Kỳ Hàn tiếp câu, ra tay điểm huyệt vết thương của Lâm Mộng Thanh.

      Lâm Mộng Thanh nghe vậy, mặt vui vẻ, kích động chút, Mạc Kỳ Hàn lại tiếp: “Yên tâm , Nhã Phi cần thủ tiết, cùng lắm trẫm tuyển thêm phò mã cho nó!”

      “Sư huynh! Huynh thế nhưng… thế nhưng… Ta… ta đây bị thương ở đâu ra? Đều là bị huynh làm hại! Ta…” Lâm Mộng Thanh vừa buồn vừa phẫn, chưa kịp phát tiết xong, hai mắt khẽ đóng, mất máu quá nhiều ngất rồi!

      “Mộng Thanh!”

      Mạc Kỳ Hàn biến sắc, thầm nghĩ, đùa hơi quá lố rồi! Nghiêng đầu, “Vô Ngân, Vô Cực, tức khắc đưa Lâm tướng quân tới Tứ Vương phủ, nhờ thần y chữa thương!”

      “Vâng, Hoàng thượng!”

      Vô Ngân, Vô Cực được ám vệ hộ tống, cõng Lâm Mộng Thanh, vận khởi khinh công bay đến hướng Tứ Vương phủ.

      Còn lại Vô Giới cùng tổng quản Ngự Lâm quân, phó tướng cấm vệ quân đem người cứu hoả, cứu trị thương binh, thanh lí xác chết.

      Thái tử Nam Chiếu Hiên Viên Cốc Cẩn chưa tỉnh hồn, quỳ xuống trước mặt Mạc Kỳ Hàn, “Thần Hiên Viên Cốc Cẩn tham kiến Hoàng thượng Đại Minh! Đa tạ Hoàng thượng kịp thời tới cứu viện!”

      “Thái tử điện hạ, xin mau mau đứng lên!” Mạc Kỳ Hàn hai tay nâng dậy, chắp tay xin lỗi : “Làm cho điện hạ bị sợ hãi! Loạn đảng ám sát, là trẫm trị nghiêm, trẫm vô cùng hổ thẹn!”

      “Hoàng thượng, tình thế nguy cấp, may mắn được Lâm tướng quân xả thân cứu giúp, thần vô cùng cảm kích, nhưng Lâm tướng quân bị thương !” Hiên Viên Cốc Cẩn nghiêm trọng chắp tay .

      có chuyện gì, thái tử điện hạ yên tâm !” Mạc Kỳ Hàn mỉm cười, tiếp: “Thái tử điện hạ cùng trẫm vào cung, trẫm an bài điện hạ ở tạm trong cung, trẫm cam đoan phát sinh việc ám sát lần nữa, biết điện hạ nghĩ như thế nào?”

      “Thần cẩn tuân Hoàng thượng an bài!” Hiên Viên Cốc Cẩn gật đầu.

      Tứ Vương phủ, Hương Đàn Cư.

      Thiên Cơ lão nhân cẩn thận kiểm tra thương thế ở bên ngoài, nhổ xong ám khí, lại phen bận rộn, bôi thuốc băng bó kỹ, mới mệt thở hổn hển hai hơi.

      Lâm Mộng Thanh tỉnh lại, nhìn Thiên Cơ lão nhân, lo lắng hỏi: “Sư phụ, mũi tên có độc ? Con có sao chứ?”

      “Có, kịch độc, sư phụ giải được, con a, sợ là sống được mấy ngày!” Thiên Cơ lão nhân lau mồ hôi, tức giận .

      “Cái gì?” Lâm Mộng Thanh quýnh lên, vừa động cánh tay, đau “A!” tiếng, vặn vẹo, mặt tru lên : “Đều do sư huynh đáng chết hại con! Sát thủ đều nhằm vào con, con lại thành người chịu tội thay! được, con muốn lấy lại trong sạch!”

      “Sạch cái gì? Con tự mình chạy tới gặp Mạc Kỳ Minh ?” Thiên Cơ lão nhân lườm cái, lắc đầu.

      “Ách… Con làm sao bây giờ? Mạc Kỳ Minh nếu cách hai ngày đến giết con lần, con còn sống nổi ?” Lâm Mộng Thanh hoàn toàn hỏng mất rồi, nhìn cánh tay để trần khóc ra nước mắt, “Sư phụ, con hẳn là chết được ? Cuộc đời tốt đẹp của con còn chưa bắt đầu đâu! Còn chưa có thành hôn, động phòng, sinh con, con nhất định thể chết được a!”

      “Con chết cái gì? Con dài dòng như vậy, đến Diêm Vương cũng chê con phiền!” Thiên Cơ lão nhân liếc liếc.

      Nghe vậy, Lâm Mộng Thanh nín khóc mỉm cười, “Ha ha, con biết sư phụ làm được, ngài nếu cứu sống con, con chết thành quỷ cũng muốn theo ngài!”

      Thiên Cơ lão nhân đứng dậy, tới trước cửa sổ, hai tay ôm quyền, khuôn mặt bi thương, “Quan Bồ Tát a, đời ta làm chuyện sai lầm lớn nhất, đó là thu hai người đồ đệ này, cầu Bồ Tát hiển linh, đem chúng đuổi !”

      “Khụ khụ, sư phụ chắc là nằm mơ ? Bồ Tát người ta xinh đẹp như vậy, có thể coi trọng lão già như sư phụ sao?”

      “Bốp!”

      “A – “

      Lâm Mộng Thanh ôm cánh tay kêu trời kêu đất, “Sư phụ, ngài là tối độc phụ nhân tâm a!”

      “Tiểu tử thối, đó là sư nương ngươi!”

      Thiên Cơ lão nhân hai tay nắm chặt thành quyền, hận thể đánh nghiệt đồ trước mắt thành tổ ong vò vẽ!

      Hoàng cung.

      Lăng Tuyết Mạn ngủ mơ mơ màng màng, đột nhiên cảm thấy có cái gì đó liếm mặt, nàng thò tay vỗ, lầm bầm: ma quỷ quái, cút ngay!”

      “Hả?” Mạc Kỳ Hàn rụt rụt khóe miệng, vui : “Trẫm sao thành ma quỷ quái rồi?”

      Nhưng mà, thiên hạ ngủ say cũng ngủ sâu hơn.

      Ngồi bên giường chút, thở dài, cởi áo lên giường, lại ôm chầm Lăng Tuyết Mạn nằm xuống.

      Biết được thương thế Lâm Mộng Thanh nặng, thở dài nhõm hơi, yên lặng suy tư hồi, liền suy đoán, nguyên nhân Mạc Kỳ Minh đột nhiên làm khó dễ, sợ là có liên quan đến việc hôm nay Lăng Tuyết Mạn từ chối cùng !

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 462
      Mạc Kỳ Hàn vẫn còn suy nghĩ sâu xa, lại biết, đôi tay vụng trộm mò lên thân thể , ngực, cánh tay, bụng… Đôi mắt khép chặt mở ra, vui vẻ cười : phải ngủ sao? Nàng bây giờ đây là phi lễ ma quỷ quái sao?”

      “Ai… Ai phi lễ chàng? Đầu óc ta có hư hỏng đâu!” Lăng Tuyết Mạn bị bắt quả tang, xấu hổ đỏ ửng khuôn mặt nhắn, hờn dỗi câu, quay người .

      “A, trẫm còn nghĩ rằng nàng…” Mạc Kỳ Hàn nghiêng người, dán vào phía sau Lăng Tuyết Mạn, cười quỷ dị ở bên tai nàng, “Nghĩ rằng nàng muốn!”

      “Nghĩ muốn cái gì?” Lăng Tuyết Mạn rụt rụt khóe miệng, đầu tiên là mờ mịt, nghe đến ý cười tốt bên tai nàng, mới hiểu được nam nhân này là có ý gì! Nhất thời, khuôn mặt nhắn đỏ giống quả táo chín, khuỷu tay thụi cái, sẵng giọng: “Đừng đem ý nghĩ xấu xa của chàng đẩy ở thân ta… ta có!”

      “A? Trẫm muốn chạm vào nữ nhân của mình, sao lại xấu xa? Lại , nàng cho trẫm chạm vào, biết là tàn nhẫn sao? Trẫm vì nàng làm việc chính đáng, bỏ hết hậu cung! Bây giờ cũng được ‘ăn’, chẳng phải là tuổi còn trẻ coi như là hòa thượng?” Mạc Kỳ Hàn níu chặt mày, rất là ủy khuất.

      “Hừ, Hoàng đế vốn phong lưu, nhìn như đa tình lại vô tình!” Lăng Tuyết Mạn bĩu môi, từ chối cho ý kiến.

      Mạc Kỳ Hàn gì, suy sụp nằm thẳng đơ, vừa dấy lên nhiệt tình lại bị dập tắt, đêm hôm khuya khoắt, buồn ngủ đánh úp lại, ngáp cái, “Vậy ngủ .”

      “Để sau, người chàng… bị thương tích gì ?” Lăng Tuyết Mạn nghiêng đầu, hơi mất tự nhiên hỏi, nàng trộm sờ , chính là muốn kiểm tra có bị thương .

      “Bị thương.” Mạc Kỳ Hàn nhắm mắt lại, nhàn nhạt trả lời.

      “Cái gì? Bị thương chỗ nào rồi?” Lăng Tuyết Mạn cả kinh, ngồi dậy.

      Mạc Kỳ Hàn hơi hơi trợn mắt, đối với phản ứng của Lăng Tuyết Mạn rất là vừa lòng, vén chăn lên, tay phải ấn lên ngực, nghiêm trang : “Bị thương nơi này!”

      “A? Nghiêm trọng ? Ta nhìn xem.”

      Lăng Tuyết Mạn biến sắc mặt, vội kéo cổ áo Mạc Kỳ Hàn ra, Mạc Kỳ Hàn kịp thời bắt lấy đôi tay bé kia, kéo Lăng Tuyết Mạn xuống, khiến nàng nằm ở trong khuỷu tay của , lại nghiêng thân, ôm nàng, bên môi mang theo nụ cười thỏa mãn, “Mạn Mạn, nàng vừa rồi cũng ngủ, là chờ trẫm trở về, phải ?”

      “… Ừm.” Lăng Tuyết Mạn hơi chần chờ, cuối cùng lên tiếng.

      “Nàng lo lắng cho trẫm hả?” Mạc Kỳ Hàn lại hỏi, nụ cười mặt lại sâu thêm phần.

      “Ai lo lắng chàng? Ta mới rảnh rỗi như vậy.” Lăng Tuyết Mạn thề thốt phủ nhận, giọng điệu cực mất tự nhiên.

      Mạc Kỳ Hàn ‘Ha ha’ cười ra tiếng, “Nha đầu cứng mồm! Tốt lắm, cần lo lắng, trẫm bị thương, là Mộng Thanh bị thương, bất quá nàng đừng cho Nhã Phi, để tránh Nhã Phi lo lắng, biết ?”

      “Chàng lại gạt ta!” Lăng Tuyết Mạn tức giận.

      “Trẫm có, thân thể trẫm bị thương, nhưng mới vừa rồi bị đau lòng, bị nàng làm tổn thương.” Mạc Kỳ Hàn ủy khuất lên, rất là ai oán nhìn Lăng Tuyết Mạn.

      Ánh mắt như thế, làm Lăng Tuyết Mạn tức giận nổi nữa, hơi mím môi, thay đổi vấn đề, tinh bị thương nặng ?”

      “Vai trái trúng tên, mũi tên có độc, nhưng được sư phụ chữa trị, nghỉ ngơi mấy ngày sao.” Mạc Kỳ Hàn đáp.

      xảy ra chuyện gì sao? Dịch quán như thế nào?” Lăng Tuyết Mạn nhíu mày hỏi.

      “Có thích khách ám sát thái tử Nam Chiếu, phóng hỏa dịch quán, tại sao.”

      “Ừm.”

      “Ngủ , thời gian còn sớm, canh năm trẫm còn phải lâm triều.”

      “Ừm.”

      Hết thấp thỏm, Lăng Tuyết Mạn trước khi nhắm mắt ngủ, tận lực ngắm chút quần áo Mạc Kỳ Hàn đặt ở bên giường, đáng tiếc lúc thay quần áo ra ngoài, hai khối ngọc bội đều có đeo.

      Hôm sau, chính là tiết nguyên tiêu.

      Ban ngày, Lăng Tuyết Mạn là nhàm chán, đến lúc xế chiều, chịu được, liền cùng Hoa Mai bà bà ngự hoa viên hái hoa, nghĩ buổi tối lấy cánh hoa tắm.

      Ai ngờ, gặp hai cung nữ cũng hái hoa!

      Hai cung nữ kia nhìn thấy Lăng Tuyết Mạn, là khách sáo kêu tiếng, “Lăng cung nữ!”

      “Ừ, thế nào, Di Quí Phi cũng muốn tắm hoa sao?” Lăng Tuyết Mạn cười nhạt .

      “Đúng vậy, đêm nay Hoàng thượng mở tiệc ở điện Thái Hòa chiêu đãi sứ đoàn thái tử nước Nam Chiếu, có ca múa biểu diễn, nương nương chúng ta…” cung nữ bật thốt lên, bị người kia khều cái, như nhớ ra cái gì đó, vội im miệng, xấu hổ, , có gì.”

      Lăng Tuyết Mạn giật mình, cười, kéo Hoa Mai bà bà nơi khác hái, “Bà bà, Di Quí Phi nhất định là muốn hiến múa hoặc là đàn, mang niềm vui cho , bà bà có đúng hay ?”

      “Ha ha, có khả năng, bất quá nàng ta muốn cũng tới, có nha đầu con ở đây rồi!” Hoa Mai bà bà xem xét bốn phía người, cười .

      Lăng Tuyết Mạn bĩu môi, tự giễu : “Vậy thế nào? Con cứ như vậy thể lộ ra ngoài ánh sáng! trắng ra, chính là tình phụ! Chuyện sau này, ai có thể được”

      “Nha đầu Mạn Mạn, con phải tin Hàn tiểu tử, dựa vào bản lĩnh của nó, nhất định có thể thuận lợi, vui vẻ cưới con làm Hoàng Hậu.” Hoa Mai bà bà .

      “Thôi, bước lại tính bước.” Lăng Tuyết Mạn lắc đầu, cười rất là chua xót.

      Lăng Tuyết Mạn Lãm Nguyệt trai, ở trong tẩm cung Nhã Phi thoải mái tắm táp, nàng mặc quần áo cung nữ, chỉ mặc quần hồng của nữ tử, nhìn vừa giống nhất phẩm phu nhân, cũng giống cung nữ đê tiện, mà như là tiểu thư chưa lấy chồng.

      Nhã Phi làm trưởng công chúa nên phải tham gia yến hội ở điện Thái Hòa, còn lại mình Lăng Tuyết Mạn nhàm chán, cùng Hoa Mai bà bà lung tung dạo trong hoàng cung.

      Vừa khéo chính là, ở gần Bích Hồ lại đụng phải Di Quí Phi hiến nghệ!

      Bốn mắt nhìn nhau, Bạch Tử Di bởi được giáo huấn, liền câu chưa rồi, Lăng Tuyết Mạn tại cũng là gặp tình địch, đỏ mắt, trong lòng cũng biết là mùi vị gì.

      “Bà bà, bà ả biểu diễn xong, có ngồi cùng ? Có thể hay … ưm, chính là phi lễ ?” Lăng Tuyết Mạn hỏi hết sức uyển chuyển, bởi vì tivi thường xuyên diễn cảnh này, cho nên nàng có thể tưởng tượng đến, nghĩ vậy, trong đầu càng tức điên, đúng rồi, khẳng định còn có Lệ quý phi, như vậy, là trái ôm phải ấp…

      “Cái này, bà bà cũng biết.” Hoa Mai bà bà bó tay.

      được, con phải xem.”

      Lăng Tuyết Mạn nhíu mày chút, liền đến điện Thái Hòa, con bà nó, trước khi nàng chạy trốn, nam nhân của nàng thể để những nữ nhân khác nhúng chàm!

      Đúng, về sau, buổi tối phải tỉnh chút, đến canh ba phải cầm tù , cho ra ngoài!

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 463
      “Haiz, Nha đầu Mạn Mạn, con đâu vậy?”

      Hoa Mai bà bà chần chờ chút, vội đuổi theo, kéo tay áo Lăng Tuyết Mạn lại, “Con làm gì? Con lấy thân phận gì a?”

      “Con mặc kệ, con chính là muốn , con là cung nữ, cung nữ phải hầu hạ những đại nhân kia sao? Con rót rượu làm việc vặt cho bọn họ!” Lăng Tuyết Mạn tức giận .

      Vừa xong, lại , Hoa Mai bà bà lại muốn kéo, Lăng Tuyết Mạn quay đầu, cho con , con bỏ chạy!”

      “Ách…” Hoa Mai bà bà biết gì, chờ bà phục hồi tinh thần, Lăng Tuyết Mạn vài chục bước, thở dài hơi, lại cất bước đuổi theo.

      Thấy Bạch Tử Di vào, Lăng Tuyết Mạn núp vào sau cửa điện, thủ vệ hai bên liếc nhìn nàng, nhanh chóng quay đầu lại, chỉ cho là bản thân mình nhìn thấy, bởi vì nàng đến Cung Đế Hoa cũng dám xông vào mà bị phạt chút xíu nào, bọn họ còn ai dám ngăn nàng?

      Trong điện, ca múa diễn ra, cảnh tượng vui vẻ hòa thuận, xa xa nhìn lại, Mạc Kỳ Hàn ngồi đầu, mặt hướng cửa điện, bàn dài, bày đầy ngự yến cung đình, hoa quả điểm tâm tinh xảo, ngồi bên tay trái là Lệ quý phi, ngồi bên tay phải là, , hiển nhiên, chỗ trống kia thuộc về Di Quí Phi!

      Mà giờ khắc này, màn múa giữa sân, Lệ quý phi xem biểu diễn, lại liên tục cười híp mắt, gần Mạc Kỳ Hàn như vậy, có vẻ như muốn dán người vào , biết ả câu gì, mặt nam nhân thối lại tràn đầy ý cười, Lệ quý phi rót chén rượu, tiếp nhận, tư thái thanh tao uống, cũng biết cái gì cùng Lệ quý phi, làm Lệ quý phi càng thêm mị hoặc vạn lần!

      Lăng Tuyết Mạn cắn chặt khớp hàm, thầm mắng tiếng, đáng chết, ân ái như vậy sao? Đây là diễn trò sao? ràng là như vàng bạc trắng!

      Phía sau, Hoa Mai bà bà lôi kéo tay áo Lăng Tuyết Mạn, hướng nàng thầm: “Nhẫn nại!”

      Lăng Tuyết Mạn lại cắn răng, tiếp tục xem!

      lát sau, ngừng múa, đoàn múa khác ra sân, dẫn đầu là Bạch Tử Di, nàng mặc váy dài màu xanh nhạt, tay áo thêu mẫu đơn màu lam nhạt, vạt áo thêu thủy vân đồ màu vanh biển, trước ngực là gấm vóc màu vàng nhạt, thân mình nhàng chuyển động, váy dài tản ra, giơ tay nhấc chân như gió thổi, dáng vẻ như dương liễu thướt tha mềm mại, đẹp sao tả xiết.

      Múa tuyệt mỹ, Bạch Tử Di tối nay cũng là cực xinh đẹp, Lăng Tuyết Mạn nhìn lom lom, nếu dứt bỏ thân phận tình địch, nàng ra cực thưởng thức vũ khúc của Bạch Tử Di, so với Liễu Ngô Đồng, có vẻ như còn hay hơn, dáng người kia, hàng mi kia, làm người ta tán thưởng!

      Múa kết thúc, Lăng Tuyết Mạn phục hồi tinh thần, lại nhìn trong điện, gần như đều là ánh mắt kinh thán, bởi vì biết là quý phi của Hoàng đế, vì vậy, ai dám toát ra ánh mắt háo sắc, lại nhìn cái nam nhân mấu chốt nhất kia, chỉ thấy khuôn mặt tuấn dật khuynh đảo chúng sinh của , chứa ý cười, bộ dáng rất là hài lòng.

      Nghe thanh ban thưởng tạ thưởng, Lăng Tuyết Mạn lại nghiến răng ken két, hừ, thưởng cho Bạch Tử Di nhiều như vậy, xem bộ dáng nhặt được tài bảo kia! Hừ, cho nàng keo kiệt hết sức, lấy rương bảo bối, lại chỉ đổi cái trâm cài cũ mèm, nàng còn phải lấy bảo bối đổi bạc để sau này ra ngoài sinh sống nữa!

      tại, nàng muốn đánh người!

      Bên cạnh có tiếng bước chân, quay đầu, ra là ba cung nữ bưng khay, mặt bày ngự tửu muốn đưa vào trong điện, Lăng Tuyết Mạn nhướng mày, nảy ra ý hay, ngăn lại người cung nữ cuối cùng, lặng lẽ : “Ta giúp nàng đưa vào, phải đưa đến bàn nào?”

      “Cái này… cái này tốt lắm đâu, nô tì…” Cung nữ có chút khó xử.

      “Câm miệng, ta muốn ngồi yên, giúp nàng làm việc cũng được sao? mau, bàn nào?” Lăng Tuyết Mạn xong, đoạt lấy khay từ tay cung nữ, thúc giục.

      Cung nữ nhất thời có chủ ý, nghĩ, cũng là dám đắc tội nàng, liền sợ hãi chỉ vào phía đông, bên trong cùng, : “Đưa cho nơi đó.”

      “Được.”

      Lăng Tuyết Mạn mèo eo, bước vào đại điện.

      Hoa Mai bà bà tiện ngăn cản, thầm cầu nguyện, cầu nguyện ngàn vạn lần đừng làm loạn.

      Phía trước, hai cung nữ bưng khay đưa đến bàn phía tây, Lăng Tuyết Mạn cúi đầu, phía bên trong, qua sau lưng các quan viên.

      Nhưng mà, nàng quên, nàng mặc phải trang phục cung nữ, thời điểm rảo bước tiến lên điện, liền rơi vào đáy mắt nam nhân ngồi ở ngay trung tâm phía trước.

      Mạc Kỳ Hàn bất động thanh sắc mân mê ly rượu, ánh mắt mặc dù nhìn ca múa giữa sân, dư quang khóe mắt cũng là theo bóng dáng di động kia, khỏi buồn bực thầm nghĩ, nha đầu kia trà trộn vào muốn làm cái gì?

      Lăng Tuyết Mạn tới lui, nhìn từ phía sau lưng đều là màu quan phục, nàng hẳn là phải từ nơi này rót rượu ? Thôi, tùy tiện ngừng ở chỗ nào đó , rót từng bàn là được!

      Nghĩ, chân dừng lại, mới bắt đầu rót rượu, vũ đạo trong sân lại ngừng, mà nàng xác định mục tiêu rót rượu là người bên phải, nhưng gã nam tử lại đứng lên, ánh mắt toàn điện đều tập trung tới đây, Lăng Tuyết Mạn vội nhân cơ hội núp ở sau lưng nam nhân cao lớn này.

      Nhìn từ phía sau lưng, quần áo có vẻ phải quan phục Đại Minh, còn nghi hoặc, chỉ thấy người này chắp tay hướng Mạc Kỳ Hàn, sang sảng: “Hoàng thượng Đại Minh võ nghệ phi phàm, chiến trường, thần dù chưa tận mắt nhìn thấy, nhưng đại danh Hoàng thượng như sấm bên tai, đêm qua nhìn thấy võ công đám người Lâm tướng quân, cảm thấy thực khâm phục! Thần lần này đến Đại Minh, còn muốn biết chút về văn thái Đại Minh.”

      “Sao? Thái tử điện hạ có ý đó, trẫm tất nhiên là có ý kiến, biết thái tử điện hạ muốn như thế nào?” Mạc Kỳ Hàn mỉm cười hỏi.

      Hiên Viên Cốc Cẩn đáp: “Thần hôm nay ở trong phòng nhìn đến hai vật, nghĩ ra vế đối, thỉnh cầu Đại Minh tiếp vế.”

      Ánh mắt Mạc Kỳ Hàn liếc về quan văn ngồi phía phía tây, khẽ gật đầu, “Được, mời thái tử điện hạ ra đề!”

      Đại điện tĩnh lặng tiếng động.

      “Xích tuy hữu sở đoản, thốn khước hữu sở trường.” (Thước tuy có sở đoản, tấc có sở trường, đại loại là vậy) Hiên Viên Cốc Cẩn nhướng mày, linh hoạt cười .

      Lời vừa ra, trong điện hơi ồ lên, lấy Liễu Thái Phó làm trung tâm, vài Đại học sĩ châu đầu ghé tai, như thương lượng, mà sắc mặt Mạc Kỳ Hàn thay đổi, ánh mắt lại lóe ra tự tin.

      Vế dưới, trong lòng có, nhưng làm Hoàng đế Đại Minh nên thể , quan hệ đến mặt mũi nước Nam Chiếu, vì vậy, chỉ nhàng : “Lấy văn kết bạn, các ái khanh cần câu nệ!”

      Lăng Tuyết Mạn bưng khay, bởi vì có gì làm, liền yên lặng lặp lại vế , thầm nghĩ, văn thơ đối ngẫu đơn giản như vậy, còn cần suy xét lâu như vậy sao?

      Đợi nửa ngày có người chuyện, đứng mệt mỏi, nhất thời quên mất, nhịn được ngáp cái, đột nhiên, nam nhân trước mặt quay đầu lại!

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 464
      Đáng chết, thái tử này vừa quay đầu lại, ánh mắt toàn bộ đại điện đều tập trung tới!

      Bốn mắt nhìn nhau, Lăng Tuyết Mạn có chút bối rối, rảnh thưởng thức mĩ nam trước mặt, xấu hổ kéo miệng, “Khụ khụ, ra… ra là thái tử Nam Chiếu a, hân hạnh hân hạnh! Ách, ngài, ngài tiếp tục, cần nhìn nô tỳ, nhanh xoay người sang chỗ khác!”

      Lại muốn xong đời!

      Dưới ánh mắt chú mục của chúng nhân, từng ánh mắt khiếp sợ, nghi hoặc, kinh ngạc toàn bộ dừng ở người Lăng Tuyết Mạn, khiến cho cổ nàng rụt xuống, đầu thấp vài phân, chỉ chưa có xỉu lên bầu rượu trong khay! Nàng cần nhìn chăm chú, cũng biết nam nhân của nàng khẳng định biểu tình mặt khác, nhưng trong lòng hận thể đè chết nàng!

      Hiên Viên Cốc Cẩn nhìn kỹ, đánh giá nữ tử bé bỏng trước mắt, ánh mắt dừng ở đầu Lăng Tuyết Mạn, nàng cảm giác mình thành chuột bạch, mùi vị bị người theo dõi nghiên cứu cũng thua gì, nhưng tại nhất định phải nhịn, nếu nàng nhất định bị đá ra khỏi điện Thái Hòa!

      Hiên Viên Cốc Cẩn kinh nghi, sau đó chau mày lại hỏi: “Ngươi là ai?”

      “Khụ khụ, nô tỳ… nô tỳ là cung nữ chuẩn bị rót rượu cho ngài!” Lăng Tuyết Mạn lại khụ hai tiếng, đầu hơi nâng nâng, lại ưỡn ưỡn ngực, làm cho mình có ít vẻ cây ngay sợ chết đứng.

      Nghe là cung nữ, mặc dù trang phục của nàng giống cung nữ khác, chuyện cũng giống cung nữ, nhưng lúc này, Hiên Viên Cốc Cẩn cũng hỏi thêm cái gì, liền xoay thân về.

      Lăng Tuyết Mạn nhàng thở ra, nhưng đợi nàng cao hứng chút, nam nhân mặc long bào ngồi ở ghế rồng lại mở miệng, “Cung nữ ban đầu rót rượu hầu hạ là ai?”

      “Hoàng thượng, có nô tỳ! Là nô tì, khay của nô tì bị Lăng cung nữ đoạt , cầu Hoàng thượng khai ân!” Cung nữ biến sắc, thân mình xụi lơ quỳ xuống đất, dập đầu ‘binh binh’.

      “Tiếp tục việc của ngươi!” Mạc Kỳ Hàn trầm giọng.

      “Vâng, tạ Hoàng thượng khai ân!” Cung nữ có nghe bị mang ra đánh, cảm tạ đứng dậy, chạy đến trước mặt Lăng Tuyết Mạn bưng khay .

      Lăng Tuyết Mạn có biện pháp ngụy trang, chậc lưỡi, cũng dám nhìn Mạc Kỳ Hàn, nhất thời ngây ngốc tại chỗ, như người đần độn.

      Nhưng mà, Mạc Kỳ Hàn lại tiếp: “Lăng Tuyết Mạn, ngươi cái cung nữ Hoán Y Cục, dám lập quỷ kế tự tiện xâm nhập điện Thái Hòa, phải bị tội gì? Lập tức lui ra cho trẫm!”

      Thanh nghiêm nghị như vậy, nghe vào trong lỗ tai Lăng Tuyết Mạn cực kì khó chịu, nhưng nàng vẫn phải đúng mực, phát vô luận cái gì, đều là biểu của Hoàng đế, mà nàng thể trước mặt mọi người cùng ý ới, cũng thể khiến người khác nhìn ra cái gì khác thường, cúi đầu cắn chặt răng, suy tư hơn mười giây, sau đó quỳ đất, thanh thanh thúy thúy : “Khởi bẩm Hoàng thượng, nô tì muốn thử văn thơ đối ngẫu, nếu nô tì đối được, Hoàng thượng cần đuổi nô tì xuống, có thể ?”

      Lời vừa ra, kinh ngạc cả điện!

      Trong ánh mắt nhiều người mang theo hứng thú, khóe môi Mạc Kỳ Minh hơi hơi cười, cùng Mạc Kỳ Diễn nhìn nhau, đều có đồng cảm, những người khác càng như thế.

      Tuy nhiên, việc này quyết định bởi Hoàng thượng, ánh mắt cả điện lại có rơi vào người Mạc Kỳ Hàn, đợi mở miệng.

      Hôm nay thái tử Nam Chiếu đột nhiên đưa ra đề nghị lấy văn kết bạn, kỳ thực lá có ý tỷ thí, quân Nam Chiếu chiến bại, trong lòng phục, nếu là Đại Minh thắng được, Nam Chiếu đường xa mà đến nhất định mất thể diện, tối hôm qua mới gặp tập kích, cảm xúc nhất định tốt, ảnh hưởng trao đổi mậu dịch của hai nước, nhưng nếu là Nam Chiếu thắng, Đại Minh lại mất thể diện, đây cũng là nguyên nhân đám quan văn Liễu Thái Phó chậm chạp có đáp lại, đáp án đương nhiên có, chính là biết nên hay nên nhận đối, mà thời gian này, lại vừa vặn xuất ra Lăng Tuyết Mạn!

      Người nào cũng biết bản lĩnh gây của Lăng Tuyết Mạn, mà nàng lại đưa ra đề nghị nhận đối, củ khoai lang phỏng tay này nếu có thể bị Lăng Tuyết Mạn nhận lấy, có thể ngoài dự đoán của mọi người, làm cho toàn điện phun cười, như vậy cái nghiêm túc này liền chuyển thành thoải mái, chẳng phải là tốt đẹp sao?

      Vì thế, Liễu Thái Phó lập tức đứng lên chắp tay : “Hoàng thượng, Lăng cung nữ muốn nhận đối, thần nghĩ có thể cho nàng thử xem, nàng là tiểu nữ tử, đối tốt hay tốt, đều ảnh hưởng toàn cục, dù sao đây là văn kết bạn, thái tử điện hạ cũng là muốn mang lại niềm vui, nếu là Lăng cung nữ đối sai, chúng thần bổ khuyết thêm, cho là phen náo nhiệt!”

      Mạc Kỳ Hàn có ý này, nghe vậy, khuôn mặt tuấn tú từ u chuyển sang quang đãng, mỉm cười, “Được, chuẩn tấu!”

      Lăng Tuyết Mạn cảm kích nhìn Liễu Thái Phó, lại lặng lẽ liếc Mạc Kỳ Hàn, Hiên Viên Cốc Cẩn xoay người lại, từ cao nhìn xuống nàng, rất có áp lực a!

      “Khụ khụ, thái tử điện hạ ra vế là, xích tuy hữu sở đoản, thốn khước hữu sở trường, nô tỳ đáp vế dưới là, mai tuy tốn, tuyết khước thâu mai hương!” (mai dù khiêm nhường, nhưng tuyết vẫn thua hương mai) Lăng Tuyết Mạn hắng giọng cái, nghênh diện ánh mắt Hiên Viên Cốc Cẩn, lớn tiếng .

      “Bốp bốp bốp!”

      câu đáp ra, cả điện lập tức vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, trận vỗ tay cùng lúc này làm Lăng Tuyết Mạn biết bản thân mình đáp sai, khỏi đắc ý oai đầu, ngậm cười : “Thái tử điện hạ, có thể sao?”

      Hiên Viên Cốc Cẩn kinh ngạc chút, có biểu cảm gì gật đầu, chỉ ra hai chữ, “Có thể.”

      “Nha!” Lăng Tuyết Mạn kích động hô tiếng, lập tức quay đầu : “Hoàng thượng, nô tì cần lui xuống ?”

      Mạc Kỳ Hàn hiểu ý, cười, hài lòng : cần, người đâu, để thêm ghế ở chỗ nữ quyến.”

      “Vâng, Hoàng thượng!”

      Có thái giám lập tức dọn ghế, nhưng Lăng Tuyết Mạn lại quắt miệng, nàng mới cần ngồi vào trong đám nữ nhân, xem hai đứa quý phi hồ mị kia, trái phải dán , trong lòng vô cùng thoải mái, được, nàng muốn chen đến cạnh !

      vắt hết óc tính toán, Hiên Viên Cốc Cẩn lại đột nhiên mở miệng : “Hoàng thượng, thần muốn cùng tiểu cung nữ này đối vài câu, có thể ?”

      Mọi người kinh ngạc, Mạc Kỳ Hàn chỉ trầm ngâm chút, liền gật gật đầu : “Đương nhiên có thể, chẳng qua cung nữ này hoạt bát gây hết sức, nếu là có cái gì bất kính, mong thái tử điện hạ bao dung, cần so đo với ả!”

      xong, vừa nhìn về phía Lăng Tuyết Mạn, biểu tình trở nên nghiêm khắc, “Lăng cung nữ, thái tử điện hạ là khách, thể vô lễ phạm thượng, bằng trẫm nghiêm trị tha!”

      Lời đưa đẩy cực khéo này, trước tiên ngăn chặn việc Hiên Viên Cốc Cẩn có thể bị Lăng Tuyết Mạn làm tức giận, lại nhắc nhở cảnh cáo Lăng Tuyết Mạn, cũng trước mặt mọi người biểu lộ tôn kính đối với Hiên Viên Cốc Cẩn!

      Tuy nhiên, Lăng Tuyết Mạn có nghe ra thâm ý bên trong, chỉ nghe mặt ngoài, chính là sợ nàng chuốc họa, cảnh cáo nàng, khiến nàng ngoan ngoãn!

      Miệng chu chu, Lăng Tuyết Mạn muốn nàng mới lười đối câu đối cùng Nam Chiếu thái tử, nhưng bây giờ cũng dám từ chối, chỉ đành : “Vâng, nô tì tuân chỉ!”

      Hiên Viên Cốc Cẩn nhíu mày, cười ngạo khí, “Ngươi hãy nghe cho kỹ, vế , đả xà đả thất thốn, oạt thụ tiên oạt căn.” (Đánh rắn phải đánh giập đầu, chặt cây trước chặt rễ)

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 465
      Vế này vừa ra, trong điện ồ lên!

      Chỉ vì, đó là vế có chút suy nghĩ binh gia! Mà Lăng Tuyết Mạn xuất thân là tiểu thư khuê các, đọc chính là sách nữ giới linh tinh, sao có thể đáp lại?

      Nghĩ vậy, người Đại Minh có chút tức giận, thái tử Nam Chiếu ràng là cố ý khi dễ hạng nữ lưu!

      Mạc Kỳ Hàn nhíu mày, rất có lòng tin nhìn Lăng Tuyết Mạn, nàng nàng ở đại là học cái gì đại học, là văn nhân thâm tàng bất lộ, cũng lĩnh hội được phen kiến thức của nàng.

      Nhưng mà, ánh mắt Lăng Tuyết Mạn lại bị vòng đá cổ tay phải của Hiên Viên Cốc Cẩn hấp dẫn, ánh mắt tham lam, chút nghĩ ngợi bật thốt lên: “Nếu như nô tỳ đối được, thái tử điện hạ nên thua cái gì đó cho nô tỳ, như thế nào?”

      “Cái gì?” Hiên Viên Cốc Cẩn ngẩn ra, có chút ngạc nhiên.

      Mọi người trong điện cũng kinh ngạc, đây là trường hợp gì a, lá gan nữ nhân này quả thực là quá lớn!

      Mạc Kỳ Hàn chợt nâng mi, vội trách mắng: “Lăng Tuyết Mạn, ngươi lớn mật! Câm miệng cho trẫm!”

      “Ta…” Lăng Tuyết Mạn quẹt miệng, phục, lầm bầm: “Quỷ hẹp hòi! Người nhát gan!”

      Câu đầu tiên Mạc Kỳ Hàn, câu thứ hai Hiên Viên Cốc Cẩn. Hiên Viên Cốc Cẩn đứng gần, tất nhiên là nghe ràng, liền nhíu mày cuồng ngạo : “Có thể, ngươi đáp vế dưới , nếu có thể làm cho bản thái tử tâm phục khẩu phục, ngươi muốn cái gì, cho ngươi cái đó.”

      “Được!” Lăng Tuyết Mạn kích động, “Nô tỳ nhận…”

      “Để sau!” Hiên Viên Cốc Cẩn lại đột nhiên ngắt lời, khôn khéo : “Nếu đúng là ngươi lung tung sao? Ngươi cái cung nữ có thể thua cái gì cho bản thái tử?”

      “Cái này…” Lăng Tuyết Mạn ngẩn người, chớp mắt, nửa ngày, chỉ ngón tay hướng Mạc Kỳ Hàn, thanh vang dội : “Nếu như nô tỳ đáp tốt, mặc kệ vàng bạc ngọc lụa cái gì, ngài chỉ cần đòi ngài ấy! Bất quá, số lượng thể quá lớn nha, hạn chế ở trong vòng trăm lượng bạc, nhiều quá Hoàng thượng của nô tỳ đánh nô tỳ chết!”

      “Xì!”

      Trong điện ít người phun cười, nếu phun cũng là kịp thời bịt miệng, buồn cười thôi.

      Mạc Kỳ Hàn cũng nhịn được nhíu mày, thầm nghĩ, nha đầu kia ra cũng tinh ranh, đem cục diện rối rắm thẩy lên đầu , bất quá cũng còn ngốc, biết giới hạn số lượng, nếu khi thái tử kia hé miệng đến mấy chục vạn lượng, phải bồi đền lớn sao? Nhưng, trăm lượng! Cũng khổ thân nha đầu kia dám !

      Quả nhiên, mặt Hiên Viên Cốc Cẩn đen thành nắm than, trăm lượng, cho là ăn xin sao? Chỉ trong vòng trăm lượng! Bất quá, cũng nhận ra cái nha đầu chưa dứt sữa như vậy có thể đáp lại, liền giương cằm lên, khinh thường : “Được, ngươi đáp vế dưới ! Bản thái tử cũng phải là để ý vàng bạc của ngươi!”

      “Hì hì, nào dám, nô tỳ đâu phải là muốn vàng bạc.” Lăng Tuyết Mạn cười gượng hai tiếng, lại hắng giọng cái, : “Vế của Thái tử là, đả xà đả thất thốn, oạt thụ tiên oạt căn. Vế dưới của nô tỳ là, xạ nhân tiên xạ mã, cầm tặc tiên cầm vương!” (Bắt người trước hết phải bắt ngựa, bắt giặt trước phải bắt kẻ cầm đầu)

      Dứt lời, cả điện yên tĩnh, Lăng Tuyết Mạn khỏi co rút, đây là cái ý tứ gì? Chẳng lẽ nàng sai lầm rồi?

      Lại nhìn thái tử kia, trong mắt cảm xúc lung tung, giống như ngoài khiếp sợ, còn có tức giận!

      “Khụ khụ… nô tỳ…” Lăng Tuyết Mạn co quắp, muốn hỏi ràng, tuy nhiên, trong điện lại đột nhiên vang lên tiếng vỗ tay, sau đó nghe Mạc Kỳ Dục kích động hô: “Mạn Mạn quá tuyệt vời!”

      Có người dẫn đầu, cả điện liền lập tức vỗ tay vang lên, mặt Hiên Viên Cốc Cẩn cũng có chút đen…

      Lăng Tuyết Mạn cảm thấy buông lỏng, đắc ý muốn chết, xoa xoa tay, nháy mắt cười : “Thái tử điện hạ, như thế nào? Nếu đối được, có phải nên thực ?”

      Hiên Viên Cốc Cẩn muốn mất phong độ, thua cũng thua có cốt khí, giương cằm lên, : sai, đúng là cẩn thận lại chứa binh pháp tinh diệu, bản thái tử bội phục! , ngươi muốn cái gì?”

      “Hì hì, lời tán dương sao cả, thực chất ta thích, ta coi trọng cái vòng cổ tay ngài!” Lăng Tuyết Mạn có chí lớn, lại ánh mắt rất tốt, chỉ vào tay phải Hiên Viên Cốc Cẩn, cười mỉa .

      Nghe vậy, chỉ có quan viên Nam Chiếu cùng biến sắc, sắc mặt Hiên Viên Cốc Cẩn cũng khó coi hết sức, người Đại Minh chân tướng, chỉ cho rằng Hiên Viên Cốc Cẩn quý trọng vòng tay, tiếc nuối việc thua Lăng Tuyết Mạn, nhất thời ai cũng dám tiếp nữa.

      Ánh mắt Mạc Kỳ Hàn tập trung đến mặt Hiên Viên Cốc Cẩn, trầm mặc chút, nhàn nhạt lên tiếng: “Lăng cung nữ, thể làm càn! Vật tay thái tử điện hạ, nhất định là có ý nghĩa đặc biệt, đây phải là vật ngươi có thể lấy, ngươi muốn ban cho cái gì, trẫm thưởng cái đó cho ngươi, nhanh đến bên nữ quyến ngồi xuống.”

      “Thua người thua trận, ra thái tử điện hạ thua nổi!” Lăng Tuyết Mạn dám lớn tiếng, lại tức giận thôi, vì thế, đối với Hiên Viên Cốc Cẩn cắn răng nghiến lợi .

      xong, thân mình uốn éo, muốn về chỗ đám nữ nhân bên kia ngồi xuống trước, sau đó suy tính kỹ hơn.

      Ai ngờ, cánh tay lại bị đôi bàn tay to kéo lại, vừa quay đầu lại, đối mặt với Hiên Viên Cốc Cẩn tức giận đến xám ngắt khuôn mặt tuấn, trong mắt đôi mắt lóe ra ngọn lửa nhè , Lăng Tuyết Mạn sợ hãi, vội hỏi: “Ngài muốn làm gì?”

      “Tiểu tiểu nữ tử, bất tri thiên cao đích hậu!” ( nữ tử nho , biết trời cao đất rộng) Hiên Viên Cốc Cẩn gằn từng tiếng, xong, vung tay cái, đưa tay lấy vòng đá cổ tay, ném tới.

      Lăng Tuyết Mạn tiếp được, cũng là giận dữ thôi, tay chống nạnh, ngửa đầu rống trở về, “Đường đường trượng phu, tẫn tri bàn môn lộng phủ!”

      “Chỉ thượng đàm binh, thắng chi do bất vũ!” Hiên Viên Cốc Cẩn ngẩn người, thân mình ngã về phía trước, giận quá, bật thốt lên.

      “Trượng phu thâu nữ tử, bại chi do khả vinh!” Lăng Tuyết Mạn càng máu lửa, cũng lớn tiếng hơn, khuôn mặt nhắn nâng cao, trong mắt chút sợ hãi.

      “Lăng Tuyết Mạn, được làm càn!” Mạc Kỳ Hàn vội ra tiếng ngăn lại, sợ nha đầu kia làm thái tử Nam Chiếu động võ, bị thua thiệt chính là nàng!

      Tuy nhiên hai người khẩu chiến, chẳng quan tâm để ý đến , tiếp tục phun lửa!

      Hiên Viên Cốc Cẩn cắn răng cái, “Xảo ngôn lệnh sắc, nữ tử đăng thai thất phụ dung!”

      Lăng Tuyết Mạn càng thêm cắn răng, “Não tu thành nộ, nam tử tâm hung hiệp như phùng!” (Thẹn quá thành giận, lòng dạ đàn ông hẹp hòi như lỗ kim)

      “Đế quân ngự tiền, cung nữ dã cảm phóng tứ?” (Trước mặt đế quân, cung nữ cũng dám làm càn?) Hai tay Hiên Viên Cốc Cẩn nắm chặt thành quyền, có xúc động muốn đánh người.

      “Thiên hoàng cước hạ, thái tử cánh cảm thiêu hấn!” (Dưới chân thiên hoàng, thái tử dám khiêu khích) Lăng Tuyết Mạn đáp câu xong, bắt đầu tìm đường chạy trốn.

      Tuy nhiên, Hiên Viên Cốc Cẩn lại như phát tính toán của nàng, cười lạnh tiếng, lấy thân chặn đường thoát của Lăng Tuyết Mạn, tiếp tục : “Đại đảm nha đầu, mạo mĩ như hoa xà hạt phụ!” (Nha đầu lớn mật, phụ nữ rắn rết xinh đẹp như hoa)

      “Vô tri nam nhân, trường tương ổi tỏa tâm ngạt độc!” (Nam nhân tri thức, diện mạo đáng khinh tâm ác độc) Lăng Tuyết Mạn quýnh lên, nhìn trái nhìn phải, miệng cũng nhàn rỗi!

      “Như thử lạt nữ, thiên hạ vô nhân cảm thú!” (Nữ tử cay độc như thế, thiên hạ ai dám cưới) Hiên Viên Cốc Cẩn rốt cục nổi cơn thịnh nộ rồi, dám chửi bới dung mạo của !

      Nhưng mà, gặp là khi ở trong đống mĩ nam lâu rồi, sức chống cự đối với mĩ nam đủ mạnh, hơn nữa lá gan Lăng Tuyết Mạn quá lớn!

      Nghe vậy, Lăng Tuyết Mạn bị tổn thương lòng tự trọng, ngực thở gấp gáp, đột nhiên lóe ra ánh sáng trong đầu, thình lình xông về ngay phía trước chủ vị, trốn phía sau Mạc Kỳ Hàn, hai tay chống eo, khí thế hừng hực quát: phẩm thái tử, thùy nhược giá nhĩ tiện thị —— trư!” (Thái tử có phẩm cấp, ai gả người đó là – heo)

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :