1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng - Sở Thanh (495c + 1pn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 456
      “Cha của Thiên Vương đến đây cũng sợ! Kêu Ngưu Ma Vương cút!” Thiên Cơ lão nhân than thở câu, lật người, lại tiếp tục ngủ.

      Lăng Tuyết Mạn quay đầu nhìn Mạc Kỳ Hàn, nhún nhún vai, “Hoàng thượng, sư phụ ngài bảo ngài cút kìa! Ngài còn tuân lệnh?”

      “Ngài Ngưu Ma Vương chắc là sư nương ?” Mạc Kỳ Hàn bình tĩnh câu, mắt đen hơi nhíu, lại : “Sư nương, sư phụ bảo ngài cút nhanh lên kìa!”

      câu này, thanh cao chút, chỉ làm Lăng Tuyết Mạn ngơ ngác nhìn trái nhìn phải, còn làm ông lão ngủ ngon phải lộc cộc ngồi dậy, miệng la hét, phải phải, ta chưa ! Ta chưa !”

      Lần này, Lăng Tuyết Mạn mới hiểu được, khỏi vừa bực mình vừa buồn cười, oán hận trừng mắt Mạc Kỳ Hàn cái, hai tay ôm ngực, bỏ đá xuống giếng : “Lão gia gia, đồ đệ ngài gạt ngài đó! Đều giỏi gạt người nhất là mỹ nữ, kỳ thực hẳn vậy, phải mỹ nam so với mỹ nữ còn cao tay hơn!”

      Mạc Kỳ Hàn đen mặt, trừng Lăng Tuyết Mạn, Lăng Tuyết Mạn đắc ý, mắt đẹp nhìn quanh, chỉ xem là khí.

      Thiên Cơ lão nhân tìm vòng, lại nghe lời Lăng Tuyết Mạn , liền cũng đen mặt, “Hàn tiểu tử, dám gạt sư phụ con, là đáng đánh!”

      xong, lại nhìn Lăng Tuyết Mạn, hỏi: “Nha đầu Mạn Mạn, con cũng biết Tình nhân là ai sao?”

      “Con biết, là kẻ lừa đảo! Là kẻ lừa đảo siêu cấp vô địch vũ trụ! Là ảnh đế Oscar! Kỹ thuật diễn còn lợi hại hơn Lưu Đức Hoa!” Lăng Tuyết Mạn nghiêng đầu nhìn Mạc Kỳ Hàn, mặn nhạt chế ngạo.

      “Sao? Oscar là ai? Lưu Đức Hoa là ai? là nam nhân nàng thích ở đại sao?” Mạc Kỳ Hàn như pháo nổ, tuy rằng nghe giọng kia là châm chọc , nhưng tính mấu chốt của vấn đề phải làm ràng.

      Thiên Cơ lão nhân liều mạng nháy mắt, câu cũng nghe hiểu! Vì thế, bắt đầu hoài nghi kiến thức mình nông cạn…

      Nghe vậy, mắt đẹp của Lăng Tuyết Mạn vừa chuyển, khuôn mặt nhắn rất phối hợp ngượng ngùng đỏ ửng lên, cúi thấp đầu, : “Đúng vậy, Lưu Đức Hoa là nam nhân ta luôn luôn luôn để ở trong lòng đó! Ta thường xuyên nằm mơ thấy chàng ấy! Chàng ấy vô cùng đẹp trao, lại có tiền tài, ca hát giỏi, trình diễn hay, là nam nhân hoàn mỹ nhất, mơ ước lớn nhất của ta là về sau có thể gả cho chàng ấy, nếu ta trở về đại, chuyện đầu tiên phải làm đó là tìm chàng…”

      “Bốp!”

      bát trà sứ quý báu bàn bị quăng xuống đất!

      Thiên Cơ lão nhân rụt cổ, nhìn trong phòng, chỉ có ba người bọn họ, đến kẻ chết thay đều có, khỏi nuốt nước miếng, phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe.

      Lăng Tuyết Mạn bị chấn động chút, miệng mới mở ra còn chưa kịp hỏi, liền kinh hãi mở to hai mắt nhìn, chỉ thấy hình như trán Mạc Kỳ Hàn có gân xanh nhô ra, sắc mặt khó coi thua gì đêm đó uống say… Chính là đêm ghen tị Mạc Kỳ Minh cầm tay nàng trượt băng!

      “Hừ! ra là chỉ là con hát! Trẫm so được với sao? Lăng Tuyết Mạn, nàng dám thêm câu trở về đại nữa, trẫm lập tức tìm đạo sĩ bắt hồn phách nàng!” Mạc Kỳ Hàn nghiêm mặt, trong mắt nhảy lên từng ngọn lửa, ánh mắt kia tuyệt đối ác độc có xúc động muốn giết người, nhưng, lại bỏ thêm câu, “Dám muốn nam nhân khác với trẫm, muốn gả cho nam nhân khác, muốn sống phải ? Họ Lưu cái gì đó, trẫm chưởng đánh chết !”

      “Ách!” Lăng Tuyết Mạn run rẩy, mím môi, nín nửa ngày, mới to gan nhả câu, “Chàng… chàng ngốc a! Chàng muốn đánh chết Lưu Đức Hoa, chờ chàng có bản lĩnh bắt đến cổ đại rồi tiếp!”

      “Nàng lặp lại lần nữa!” Mạc Kỳ Hàn sải bước đến gần, từ cao nhìn xuống Lăng Tuyết Mạn, mắt vừa lạnh vừa ác, nàng mà dám chữ, liền nuốt sống nàng!

      Lăng Tuyết Mạn nhịn được, mồ hôi ướt đẫm, thân mình rụt về phía sau, trong đầu nhanh nghĩ cách dập tắt lửa giận của bình dấm chua này…

      Nghĩ vậy, đầu choáng váng, vì thế, tương kế tựu kế -

      “Tình nhân, đầu ta choáng váng…” Nhắm ngay khoảng cách, xác định Mạc Kỳ Hàn có thể đỡ thân thể của nàng, Lăng Tuyết Mạn khẽ nhắm mắt, thân mình mềm yếu rồi ngã xuống…

      “Mạn Mạn!”

      Mạc Kỳ Hàn nghi ngờ gì, tiếng thét kinh hãi, cánh tay dài chụp tới, thân mình xoay tròn cái, liền ômLăng Tuyết Mạn vào trong lòng, vội kêu lên: “Sư phụ, mau nhìn xem!”

      Thiên Cơ lão nhân chậm rì rì xuống giường, lại chậm rì rì tiêu sái tới, trừng mắt Mạc Kỳ Hàn đến nỗi sắp phóng ra lửa, nhanh chậm : “Hàn tiểu tử, con quá quan tâm đến loạn luôn rồi!”

      “Sư phụ, Mạn Mạn thoải mái, mấy ngày nay thường nôn mửa, hôm nay ói sạch cơm trưa, trẫm đành mang nàng đến tìm sư phụ xem bệnh.” Mạc Kỳ Hàn xem như là nghe thấy, cấp bách giải thích.

      “Sao? Có việc này?” Thiên Cơ lão nhân nhướng mày, “Nhanh đặt nó lên giường .”

      Nằm ở giường, Lăng Tuyết Mạn nhất thời dám mở mắt ra, sợ Mạc Kỳ Hàn tức giận trách móc nàng là kẻ lừa đảo, liền gắt gao nhắm mắt lại, để mặc cho Thiên Cơ lão nhân bắt mạch, nàng nghĩ đó là đau bao tử, nhất định là vậy!

      Ai ngờ -

      “Trời ạ! Nha đầu, con… con…” đến phút đồng hồ, bên tai liền vang lên giọng kích động của Thiên Cơ lão nhân, sau đó có câu tiếp theo.

      Nhất thời, Lăng Tuyết Mạn bối rối, lập tức nghĩ đến kiện, sau đó mở mắt ra, bật thốt lên: “Con mắc bệnh nan y sao? Có phải có thuốc nào cứu được ?”

      Lời vừa , lập tức hù ngã Mạc Kỳ Hàn, cũng mặc kệ Lăng Tuyết Mạn giả bộ bất tỉnh, vội khẩn trương hỏi: “Sư phụ, Mạn Mạn bị bệnh gì?”

      Thiên Cơ lão nhân híp híp mắt, đứng lên, hai tay chắp sau lưng, nhìn Mạc Kỳ Hàn từ xuống dưới, đến khi toàn thân Mạc Kỳ Hàn muốn nổi da gà, sốt ruột khó nén muốn thúc giục, mới chậm rãi : “Hàn tiểu tử, con có năng lực a!”

      “Ách, sư phụ có ý tứ gì?” Nam nhân nào đó luôn luôn trí tuệ siêu quần, bị nghẹn, hai mắt trừng lớn!

      “Đúng là con có bản lĩnh a, chỉ làm Hoàng đế thống trị giang sơn, mà còn… Khụ khụ!” Thiên Cơ lão nhân dài dòng nhìn thấy nam nhân nào đó cực kỳ kiên nhẫn, liền thức thời vào vấn đề chính, “Giúp người ta sinh con, ách, đúng, giúp người ta chữa chứng bệnh thể hàn…”

      Nghe được mấy từ ngữ quan trọng, Mạc Kỳ Hàn và Lăng Tuyết Mạn cùng nhau ngắt lời, thất kinh hỏi: “Cái gì? Mang thai?”

      “Ừ, đúng vậy…” Bị phản ứng của hai người dọa, Thiên Cơ lão nhân líu cả lưỡi.

      “Sư phụ, ngài xác định sao? Mạn Mạn nàng… nàng có mang thai? Nàng mắc ói cũng là vì mang thai sao? chẩn sai sao?” Mạc Kỳ Hàn kích động nắm chặt tay của Thiên Cơ lão nhân…

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 457
      “Ây da, tiểu tử thối, con tay chút! Con cho là con cầm kiếm giết địch sao?” Thiên Cơ lão nhân sắp bị Mạc Kỳ Hàn quá kích động mà bẻ gẫy tay, mặt vặn vẹo kêu rên.

      Mạc Kỳ Hàn ngẩn ra, vội buông lỏng tay, xin lỗi: “Thực xin lỗi sư phụ, trẫm… trẫm rất…. rất kích động, cao hứng!”

      “Con kích động, tay sư phụ muốn đứt! Hừ!” Thiên Cơ lão nhân thở phì phò xoa tay, tức giận: “Sư phụ nếu đến cái hỉ mạch cũng có thể sai, là có thể đập đầu vào bảng hiệu thần y tự sát!”

      “Ha ha… Ha ha… Mang thai, mang thai!” Mạc Kỳ Hàn cười ngây ngô như em bé, miệng lẩm bẩm, hơi cúi thân, ôm lấy đầu Lăng Tuyết Mạn, vui sướng năng lộn xộn, “Mạn Mạn, tốt, tốt, chúng ta có con, rốt cục có con…”

      “Hỗn đản… Ta hô… thở được…” Miệng mũi Lăng Tuyết Mạn đều bị đặt ở trong ngực Mạc Kỳ Hàn, nàng mang theo trách móc.

      “Mạn Mạn, thực xin lỗi!” Mạc Kỳ Hàn bị chửi tỉnh táo lại, vội thả lỏng cánh tay, nâng mặt Lăng Tuyết Mạn lên, mặt vẫn cười hề hề, “Ha ha… Ha ha… Mạn Mạn, nàng có cục cưng, nàng cao hứng ? Long chủng của trẫm, là long chủng của trẫm a!”

      Lăng Tuyết Mạn cực kỳ bình tĩnh, nghiến răng nghiến lợi, từ trong lòng Mạc Kỳ Hàn nghiêng đầu nhìn về phía Thiên Cơ lão nhân vui vẻ nhìn náo nhiệt, “Lão gia gia, ngài chắc chắn lầm, con làm sao có thể mang thai? Con làm sao có thể nghi ngờ nam nhân hư hỏng này! phải luôn luôn uống thuốc tránh thai sao? Chỉ có năm ngày, ngài có thể chẩn ra mang thai sao? Con tin y học cổ đại có thể phát triển như vậy!”

      Nghe vậy, Mạc Kỳ Hàn chột dạ, Thiên Cơ lão nhân nhất thời khó có thể trả lời, nhìn Mạc Kỳ Hàn, “Khụ khụ, Hàn tiểu tử, nha đầu Mạn Mạn có bầu mười bốn ngày, xương cốt tạm được, cần bồi bổ nhiều, được có động tác kịch liệt, nhất định phải lại nhiều, được nằm suốt giường, thể kiêng ăn, phải ăn nhiều rau quả, còn có, thể quá kích động, trước ba tháng dễ nôn mửa, còn có, khụ khụ, trước ba tháng phải giảm bớt sinh hoạt vợ chồng, phòng ngừa sinh non, ừ, ừ, đại khái các con muốn đánh nhau muốn cãi nhau cũng phải kiềm chế chút, sư phụ trước đây!”

      xong, Thiên Cơ lão nhân xấu hổ nghiêm mặt muốn lao ra -

      “Sư phụ!”

      Mạc Kỳ Hàn vội hô tiếng, Thiên Cơ lão nhân dừng lại, quay đầu, buồn bực : “Con sao có nhiều chuyện như vậy?”

      “Khụ khụ!” Mạc Kỳ Hàn xấu hổ đỏ mặt, nhìn cái thấy mặt Lăng Tuyết Mạn còn đen hơn than, lại nhìn Thiên Cơ lão nhân, ho khan đến trước mặt, đến gần lỗ tai lặng lẽ hỏi: “Sư phụ, vậy sinh hoạt vợ chồng là phải giảm bớt hay là thể sinh hoạt vợ chồng? Nữ nhân có bầu còn có thể được sủng hạnh ?”

      “Khụ khụ, có thể, chỉ là động tác phải chậm, thể kịch liệt, để tránh tổn thương đứa .” Thiên Cơ lão nhân đỏ rực mặt, lấy tay che miệng, trả lời xíu.

      Mạc Kỳ Hàn gật đầu, thở ra, Thiên Cơ lão nhân liền nhanh chân chạy trốn.

      Trở lại, mặt lộ ra nụ cười tận lực lấy lòng, Mạc Kỳ Hàn ‘khụ’ tiếng, chậm rãi đến gần, như đứa trẻ làm sai việc gì, cúi thấp đầu, giọng : “Mạn Mạn, trẫm… trẫm có mấy hôm có uống thuốc tránh thai.”

      “Vì sao? Vì sao muốn gạt ta? Vì sao!” Lăng Tuyết Mạn tức giận đến cực điểm, nhìn , như muốn nhìn đến trong lòng , gằn từng tiếng hỏi: “Mạc Kỳ Hàn, chàng rốt cuộc có gạt ta ? Từ đầu tới cuối coi ta như con khỉ mà đùa giỡn, rất vui sao?”

      Mạc Kỳ Hàn biến sắc, vội giải thích: , phải, Mạn Mạn, chuyện này trẫm là có lý do, bởi vì…. bởi vì nàng lần đó sinh bệnh, sư phụ dịch dung thành đại phu bắt mạch cho nàng, chẩn ra nàng mắc chứng bệnh thể hàn, trẫm mới tiếp tục uống thuốc tránh thai!”

      “Chứng bệnh thể hàn?” Mắt Lăng Tuyết Mạn nhìn trừng trừng, hoảng hốt nhớ tới hình như lão gia gia vừa rồi cũng bốn chữ này, chính là, “Chứng bệnh thể hàn là cái gì?”

      “Chính là… thể chất nàng hàn, rất khó có thai.” Mạc Kỳ Hàn chần chờ chút, thở .

      Đột nhiên phát , nàng hỏi nổi nữa, yết hầu giống bị chặn, tầm quan trọng của con nối dòng, nàng biết! Dân chúng bình thường là bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại, huống chi là đế Vương?… Làm sao có thể… có thể có con nối dòng?

      “Cái gì?” Lăng Tuyết Mạn thất thần, ngơ ngác nhìn Mạc Kỳ Hàn nửa ngày, môi mới run lẩy bẩy, hỏi đến thể nghe thấy: “Chàng… chàng luôn rất muốn có con đúng hay ? Chàng biết ta thể sinh, vì sao… Vì sao chỉ muốn duy nhất mình ta? Nếu ta mang thai, chàng…”

      “Trẫm biết, nhưng trẫm vẫn nàng, nàng quan trọng hơn hết thảy. Sư phụ viết phương thuốc cho trẫm để điều trị chứng bệnh thể hàn của nàng, trẫm mới an bài quản gia, Xuân Đường Thu Nguyệt luôn luôn sắc thuốc cho nàng, luôn luôn khuyên nàng uống thuốc, trẫm sợ nàng có gánh nặng trong lòng, cho nên chưa từng cho nàng biết, nếu là điều trị tốt, nếu nàng thể có thai, trẫm cũng tính toán rồi, sắc phong Ly Hiên làm thái tử, kế thừa giang sơn Đại Minh, trẫm vừa đăng cơ liền sắc phong Ly Hiên làm trưởng thân Vương rồi!” Mạc Kỳ Hàn ôm chặt Lăng Tuyết Mạn, hôn cái trán của nàng, tình sâu đậm.

      “Tình nhân…”

      Lăng Tuyết Mạn nỉ non tiếng, lại biết nên cái gì, tràn đầy cảm động, nhưng nàng cũng nhớ được, vì cầu sớm ngày có con, từng , hậu cung ai mang thai long chủng trước, liền lập người đó làm Hoàng Hậu, lập đứa trẻ làm thái tử… Nàng đột nhiên có, vì trấn an nàng, cho nên sửa lại lí do!

      “Mạn Mạn, nàng có biết trẫm tại vui vẻ bao nhiêu ? Phụ hoàng mẫu hậu nếu như biết nàng mang thai, bọn họ vui vẻ đến phát điên! Bọn họ luôn luôn ngóng trông đó! tốt quá, tốt quá! Mạn Mạn, nàng vất vả mới có, thể lại hờn dỗi với trẫm, phải nghe lời, vì cái gì khác, vì đứa bé nàng cũng phải ngoan ít, biết ? Còn có, nhất định thể lại chạy loạn, bất luận làm cái gì đều phải trước hết nghĩ kỹ, nhớ kỹ nàng là phụ nữ mang thai, sau đó xem có thể làm hay , biết ?”

      Mạc Kỳ Hàn dặn dò, ngừng chút, lại nghĩ nghĩ, tiếp: “Về sau thức ăn của nàng, trẫm an bài người chuẩn bị, dùng bữa toàn bộ ở mật thất, để tránh nôn mửa mà bị người ta nhìn ra có gì khác thường, còn có… Ừ, trẫm giao cho sư nương, còn phải hỏi ma ma trong cung, xem có cái gì quan trọng cần chú ý, tóm lại, trẫm yên lòng nhất là nàng, đáp ứng trẫm, ngoan nghe lời, được ?”

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 458
      lâu, Lăng Tuyết Mạn chưa lời, trong đầu hò hét rung động, nghe Mạc Kỳ Hàn cái gì, cũng biết nàng nên mừng hay là nên sầu, chỉ đắm chìm trong cơn hoảng hốt, chậm rãi tiêu hóa việc ngoài ý muốn từ trời giáng xuống này.

      Mang thai… Nàng bé cưng thuộc về bọn họ… Đây là từng giấc mộng, tại có vui sướng của người làm mẹ, lại để cho nàng như rơi vào hố sâu!

      Chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía khuôn mặt tuấn tú vui mừng đến trong mi trong mắt đều là cười, lời muốn phá thai đến bên miệng, lại thế nào cũng nên lời, nàng có thể tưởng tượng, nếu như nàng ra, có phản ứng kịch liệt ra sao.

      “Chàng rốt cục… Thực kế hoạch dùng đứa bé trói chặt ta!” lâu sau, Lăng Tuyết Mạn , rồi sau đó nhàng cười, nụ cười lạnh bạc bi ai.

      “Mạn Mạn, trẫm có, trẫm rất muốn nàng có thể mang thai, bởi vì tuổi trẫm còn trẻ, tuổi nàng cũng , nhưng trẫm nghĩ dùng đứa bé trói chặt nàng!” Mạc Kỳ Hàn bị kiềm hãm, lập tức lắc đầu, lại có chút bối rối, tay vừa mới nới lại nhanh nắm lấy, “Mạn Mạn, trẫm cùng nàng nhau, nếu trẫm muốn giữ nàng, đó là dùng chân tâm của trẫm giữ nàng! Nàng nên suy nghĩ bậy bạ được ?”

      Lăng Tuyết Mạn nữa, mà trầm mặc.

      Ở bên trong hồ Nguyệt Lượng, băng hòa tan phần, mặt băng phản xạ lên ánh sáng..

      Tay Lăng Tuyết Mạn bị nam nhân bên cạnh gắt gao nắm chặt, như sợ nàng xúc động, nhảy xuống hồ.

      Trong nháy mắt, nàng giật mình nhớ lại màn năm đó phát sinh ở nơi này, nàng rơi xuống nước, Vô Giới bay tới cứu nàng… Nghiêng mắt, nàng nhịn được khẽ hỏi: “Năm đó, là chàng giả thành Vô Giới cứu ta lên bờ à?”

      “Ừ, là trẫm cứu nàng, ngoại trừ lúc xuất chinh, còn mọi lúc trong cuộc sống, trẫm vẫn luôn ở bên cạnh nàng, ở Hương Đàn Cư, buổi tối tới gặp nàng, bằng đường hầm, cửa ra ở tường đá sau tấm bình phong.” Mạc Kỳ Hàn nhàng .

      “Vô Giới cùng ta đá cầu, kỳ thực cũng là chàng, đúng ?”

      “Đúng.”

      “Lâm Mộng Thanh sao? Xem ra cũng phải là biểu đệ của quản gia đúng ?”

      “Mộng Thanh là sư đệ trẫm, cũng là đồ đệ của sư phụ, và trẫm cùng xuất chinh.”

      “Chàng muốn quét sạch loạn đảng là ai? Người nhiều lần giết ta là ai? Nam nhân bắt ta đêm nguyên tiêu là ai?”

      “Mẫy chuyện này, trẫm chưa chuẩn bị cho nàng biết, đôi khi, khó có được hồ đồ. Nếu biết, còn có thể sống vui vẻ, nếu như nàng biết, từ đây nàng vui vẻ.”

      Lăng Tuyết Mạn hỏi nữa, chỉ cần chịu , nàng lại thế nào hỏi cũng thể có được đáp án, miễn cưỡng , chỉ có thể là lừa gạt.

      đường hồi cung, nàng ngủ gối lên đùi của , nàng ngủ hết sức an nhàn, biết mơ thấy cái gì, trong cơn ngủ mơ khóe miệng của nàng hơi vểnh, nhưng mà, rất nhanh liền nhau mày, lại chưa từng giãn ra.

      Buổi tối hai người nằm ngủ, ôm nàng vào lòng, ngừng hôn khẽ môi nàng, cái trán của nàng, gương mặt nàng, bàn tay to nhịn được cũng lặng lẽ phủ ngực nàng, lại cực lực nhịn xuống, chỉ ngọt ngào ôm nàng vào giấc ngủ.

      Đêm nay canh ba, chưa từng rời , ngủ say, bên môi cũng giơ lên nụ cười hạnh phúc.

      vui của nàng, xem ở trong mắt, đau ở trong lòng, biết, trừ khi cho nàng chính mắt xem sủng hạnh hậu cung là thế nào, bằng nàng tin.

      quyết định nhẫn nại, chỉ cần cho ôm nàng ngủ, liền chạm vào nàng, nhẫn nại chờ đợi ngày nàng cam tâm tình nguyện.

      Canh năm, tỉnh, ngồi ở giường mặc quần áo, tùy ý thoáng nhìn, kinh ngạc : “Mạn Mạn, nàng cũng tỉnh? Là trẫm ầm ĩ đến nàng sao?”

      có, ngủ được.” Lăng Tuyết Mạn nhàng cười, chăm chú nhìn Mạc Kỳ Hàn, đèn cháy sáng chói lọi, nàng liếc mắt nhìn khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt luân kia, toét miệng, “Quả nhiên là chàng đúng, chàng xứng với ta, bất luận xuất thân hay là dung mạo, đều dư sức.”

      “Ha ha, xứng hay , quan trọng, chỉ cần nàng thích là được.” Mạc Kỳ Hàn trêu tức nhìn, sau đó, cài lên ngọc đái bên hông, lại sửa sang lại chút phụ tùng thắt lưng, là hai cái ngọc bội trái phải.

      “Ngọc bội của chàng, là đẹp mắt.” Lăng Tuyết Mạn nhìn, hình như rất có hứng thú hỏi: “Ngọc bội rất đáng giá phải ?”

      “Đó là đương nhiên, đây là lễ vật đại ca trẫm đưa trẫm năm hai mươi tuổi.” Mạc Kỳ Hàn cầm ngọc bội bên trái, xong, lại cầm ngọc bội bên phải : “Còn đây là tượng trưng cho thân phận trẫm, bất luận kẻ nào nhìn thấy nó, giống như trẫm đích thân tới, sao đáng giá được?”

      “A, ra là vậy.” Lăng Tuyết Mạn hiểu biết gật đầu, thập phần nhu thuận, thản nhiên cười, “Vậy chàng vào triều , nếu có thời gian, ta ở mật thất chờ chàng dùng bữa.”

      “Ừ, Được.” Mạc Kỳ Hàn sung sướng cúi người, hôn cái ở trán Lăng Tuyết Mạn, sau đó thỏa mãn rời .

      Thượng thư phòng.

      “Khởi bẩm Hoàng thượng, thái tử Nam Chiếu Hiên Viên Cốc Cẩn dẫn sứ đoàn đến kinh, Cố đại nhân nghênh đón đến Dịch quán! Cung thỉnh Hoàng thượng, khi nào vào cung yết kiến?”

      Mạc Kỳ Sâm quỳ trước bàn, mặt trầm ổn hơi lộ ra vui sướng.

      “Lục đệ, truyền chỉ dụ của trẫm, hôm nay thái tử Nam Chiếu tạm nghỉ ngày ở dịch quán, ngày mai lâm triều yết kiến!” Mạc Kỳ Hàn mang chút ý cười, xong, suy nghĩ chút : “Lục đệ, trẫm lệnh cho đệ cùng Lễ bộ tiếp đãi thái tử Nam Chiếu, tuy rằng hai nước giao chiến, Đại Minh thắng, nhưng thể sơ suất, người tới là khách, lấy lễ đãi!”

      “Vâng, Hoàng thượng, thần đệ ghi nhớ!” Mạc Kỳ Sâm chắp tay .

      Mạc Kỳ Hàn gật đầu, lại : “Đêm mai vừa vặn là đêm Thượng Nguyên, chuẩn bị đãi tiệc ở điện Thái Hòa, chuẩn bị các tiết mục khúc nghệ tinh xảo, đến lúc đó trình diễn.”

      “Vâng!”

      “Còn có -” Mạc Kỳ Hàn dần thu lại tươi cười bên môi, ánh mắt trở nên thâm trầm, “An toàn của sứ đoàn Nam Chiếu, cần phải cảnh giác! Tối nay trẫm điều Mộng Thanh mang cấm vệ quân bảo vệ, Lục đệ, đệ cùng Thất đệ chú ý hướng vào đêm mai, tuyệt thể làm cho người đó có cơ hội! khi xảy ra chuyện, chỉ sợ cục diện hòa bình hai nước lại hủy hoại chỉ trong chốc lát!”

      Mạc Kỳ Sâm giật mình, rất nhanh liền hiểu , : “Vâng, thần đệ hiểu!”

      …………………

      Đến bữa trưa, Mạc Kỳ Hàn cũng đến, Lăng Tuyết Mạn cố nén phản ứng mang thai, miễn cưỡng ăn chút, liền muốn ra ngoài hít thở khí, ra đường hầm, lại ra Hoán Y Cục, mang ghế ngồi ở trong viện phơi nắng.

      Từ buổi sáng lúc Mạc Kỳ Hàn rời , nàng liền lòng suy tư, như thế nào mới trộm được ngọc bội của , như thế nào tránh được tầm mắt , chuồn êm khỏi cung.

      Suy tư quá mức, đến nỗi có người đến gần, nàng còn chưa phát , đợi nhìn đến trước mặt thấy ra bóng dáng, ngước mắt, mới kinh ngạc : “Tam Vương gia!”

      “Nghĩ gì thế? Sao lại mất hồn như thế!” Mạc Kỳ Minh mỉm cười, ôn nhu hỏi.

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 459
      có nghĩ gì cả, Tam Vương gia ngài tìm ta có việc sao?” Lăng Tuyết Mạn ra vẻ cười tự nhiên, hỏi.

      Mạc Kỳ Minh nhìn nàng, chỉ cười .

      Lăng Tuyết Mạn bị nhìn chăm chúnhư vậy, làm cho mặt nàng có chút ửng đỏ, “Khụ khụ” hai tiếng, cau mày : “Tam Vương gia, mặt ta có vết bẩn sao? Ngài nhìn ta làm gì? Có việc gì a!”

      Sau bữa trưa, thái giám cung nữ còn nghỉ ngơi, vì vậy, trong viện cũng có người, Mạc Kỳ Minh hơi cúi người xuống, cong khóe miệng, nửa là trêu tức nửa là nghiêm túc : “Đương nhiên là có, chỉ là đóa hoa , nhưng lại mỹ lệ.”

      “Hả?” Lăng Tuyết Mạn ngây ngốc, lập tức phản ứng kịp, gò má có cảm giác đỏ hơn, oán hận trừng liếc mắt, vui : cái gì đó? Ngài , ta trở về nhà.”

      “Được, chúng ta đến phòng nàng .” Mạc Kỳ Minh thuận theo, .

      “A? Vậy được, để cho người bàn tán, ở trong này , ta nghe đây.” Lăng Tuyết Mạn ngẩn người, lập tức lắc đầu, mang vào nhà, là muốn nàng chết sao?

      “Mạn Mạn… Nơi này, tai vách mạch rừng.” Mạc Kỳ Minh thu lại nụ cười, thần sắc trở nên nghiêm túc.

      Lăng Tuyết Mạn nghe vậy, lắc đầu nhanh hơn, “Vậy càng thể vào trong phòng !”

      “Mạn Mạn!” Mạc Kỳ Minh hơi xụ mặt.

      “Ngài mau a, ta đó!” Lăng Tuyết Mạn càng đen mặt hơn, nghe vậy, đó là lại muốn thích nàng, làm cho nam nhân chết tiệt kia biết, nàng cách cái chết xa!

      Mạc Kỳ Minh hơi nhếch môi, có chút tức giận trừng mắt Lăng Tuyết Mạn, Lăng Tuyết Mạn chỉ cho là nhìn thấy, ánh mắt liếc loạn, tìm kiếm bóng dáng Hoa Mai bà bà.

      “Mạn Mạn, nếu Hoàng thượng muốn lấy nàng làm phi , nàng nguyện ý sao?” Mạc Kỳ Minh mở miệng, nhàng hỏi.

      “Hả? Tại sao như thế?” Lăng Tuyết Mạn giật giật khóe miệng, hỏi ngược lại.

      Mạc Kỳ Minh đứng lên, nhìn xung quanh mấy lần, lại nhìn vào ánh mắt nàng, : “Hoàng thượng ngày hôm qua phải dẫn nàng Hương Đàn Cư sao? Như vậy ràng biểu … Mạn Mạn, ta chỉ hỏi nàng, nàng muốn gả cho sao? Nàng muốn cả đời ở trong thâm cung này sao?”

      Lăng Tuyết Mạn ngẩn ra, cúi đầu xuống, ngừng hồi lâu, lắc đầu, thanh thể nghe thấy, “Ta biết.”

      “Mạn Mạn, nàng như vậy, chính là muốn làm phi tử của Hoàng thượng đúng ?” Mạc Kỳ Minh đột nhiên có chút vội vàng, lại ngồi xổm xuống, tay cầm lấy bả vai Lăng Tuyết Mạn, tiếng hạ thấp, chỉ có hai người bọn họ có thể nghe được, “Mạn Mạn, cuộc sống tù túng chốn thâm cung thích hợp với nàng, chỉ cần nàng nguyện ý, ta liền dẫn nàng , được ?”

      ? đến nơi nào?” Lăng Tuyết Mạn cả kinh, mờ mịt hỏi.

      Mạc Kỳ Minh hơi lộ ra ý cười mặt, mắt hướng về xa xa, “Nàng muốn nơi nào, ta liền dẫn nàng nơi đó. Cách kinh thành khoảng hai mươi dặm, có tòa núi tên Vô Danh, ở phía dưới sơn cốc, có dòng suối U Tuyền, nơi đó rất đẹp, chim hót hoa thơm, thanh u yên tĩnh, nước suối trong suốt đầy mùi hoa, năm bốn mùa đều ấm áp như xuân, Mạn Mạn, nàng muốn xem ?”

      “Núi Vô Danh? U tuyền?” Lăng Tuyết Mạn thào lặp lại, trong đầu kìm lòng được miêu tả bức tranh thiên nhiên kia, nếu là có thể ra ngoài xem, đương nhiên tốt, nhưng, “Tam Vương gia, ngài còn có gia quyến, có thê có tử, làm sao có thể dẫn ta ? Ngài muốn bỏ bọn họ sao? Hoàng thượng đồng ý!”

      “Mạn Mạn, việc này cần nàng quan tâm, nàng chỉ cần cho ta, nàng có nguyện ý theo ta hay , có nguyện ý rời nơi thị phi này hay ?” Mạc Kỳ Minh nhíu mày, thần sắc hơi lo lắng.

      đồng ý!” Lăng Tuyết Mạn kiên định lắc đầu, nghĩ nghĩ, : “Tam Vương gia, ta biết ngài thích ta, nhưng ta sớm , ta đối với ngài chỉ có tình thân, chỉ có tình bạn, ta nhận tình cảm của ngài, cũng thể nhận.”

      “Vì sao? cho ta vì sao thể nhận? Trong lòng nàng còn thích nam nhân kia phải ? có để ý nàng sao? Bên cạnh có nữ nhân khác, cần nàng, nàng vì sao còn muốn để ý ? Ta có thể bỏ vợ bỏ con vì nàng, có thể vứt bỏ vinh hoa phú quý vì nàng, sao? có thể làm được cái gì!”

      Mạc Kỳ Minh kích động, khống chế cảm xúc được, nắm giữ tay Lăng Tuyết Mạn, sẳng giọng làm cho người ta sợ hãi, “Lăng Tuyết Mạn, tên nam nhân kia căn bản xứng với nàng, xứng, đáng giá nàng thủ thân như ngọc cho ! Nàng muốn , là muốn trơ mắt nhìn vì nữ nhân khác mặc hỉ phục sao?”

      “Ngài… Ngài buông ta ra!” Thân mình Lăng Tuyết Mạn chấn động, kinh hãi, vội vàng dùng lực gỡ tay Mạc Kỳ Minh, hoảng loạn đứng dậy, buột miệng cãi lại: có kém như ngài ! là có nỗi khổ, phải cần ta, là ta muốn gả cho !”

      có nỗi khổ gì? chính là tên ngụy quân tử tham vinh hoa phú quý! lòng nàng sao? Nếu là , để cho nàng ở trong cung chịu ủy khuất! Thời điểm nàng lần lượt chịu thiệt, chịu nhục, ở nơi nào? dám quang minh chính đại bảo vệ nàng sao?” Mạc Kỳ Minh giận thể nuốt, cực lực nhẫn, cắn răng nghiến lợi trách mắng.

      “Chuyện của ta, cần ngài lo! Vô luận ra sao, đều là chuyện giữa ta và , lien quan đến ngài!” Lăng Tuyết Mạn tái nhợt mặt, dẫu môi, biết là tức giận hay là ủy khuất, cái mũi đau xót, nước mắt ngăn được rơi xuống, từng bước lui về phía sau, thào: “Ta chính là thương, chính là , cần ngài lo, cần ngài lo!”

      xong, xoay người, nhanh hướng chạy về phòng nàng, Hoa Mai bà bà nấp ở sau cây cột nhanh chóng lẻn ra, ngăn Lăng Tuyết Mạn, bắt buộc nàng dừng chạy, chậm rãi bước trở về.

      Mạc Kỳ Minh kinh ngạc nhìn bóng lưng kia biến mất, ngực kịch liệt phập phồng, môi mỏng mím thành đường thẳng, ánh mắt như đao khắc, đứng im lâu, vung tay áo rời .

      Tam Vương phủ.

      “Mặc Thanh, đêm nay Lâm Mộng Thanh dẫn cấm vệ quân trực dịch quán, phái người ám sát! Mục tiêu thứ nhất là giết thái tử Nam Chiếu, nếu thành công, đó là Lâm Mộng Thanh bảo vệ chu toàn, bụng làm dạ chịu! Nếu là thất bại, sử dụng toàn lực giết Lâm Mộng Thanh, bổn Vương phải cho chết có chỗ chôn!”

      “Vâng, chủ tử!”

      Mặc Thanh hai lời, chắp tay nhận lệnh, sau đó rời khỏi.

      “Lăng Tuyết Mạn, nếu là nam nhân nàng tận đáy lòng, nàng vì chịu cùng bổn Vương, bổn Vương giết ! Thứ gì bổn Vương chiếm được, người khác cũng đừng mơ tưởng!” mặt Mạc Kỳ Minh nổi lên lạnh lẽo cùng khát máu, “Bạch Tĩnh An, Hạ Chi Tín, bổn Vương quyết cho phép phản bội, tạm lưu lại bọn chúng, nếu có giá trị, giết tha!”

      Ban đêm, mây ít sao thưa.

      Trong mật thất, Mạc Kỳ Hàn ôm Lăng Tuyết Mạn ngồi ở trước bàn, dạy nàng chơi cờ.

      “Mạn Mạn, đánh cờ cần bình tĩnh, bước, tính ba bước, mắt thấy sáu đường, trù tính bố cục…”

      “Nhưng làm sao có thể tính được đối thủ nước nào?”

      “Cái này cần có sức phán đoán, tỷ như, nàng bước này, trẫm căn cứ nước cờ của nàng, là biết…”

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 460
      “Đầu ta choáng váng, thôi, học, chàng đa mưu túc trí, để thế hệ sau của ta học .” Lăng Tuyết Mạn phiền chán khoát tay, nằm sấp ở bàn.

      “Ha ha, đời người vốn chính là ván cờ, nàng nếu muốn trẫm tâm tư đơn giản, như vậy trẫm sớm thành bộ xương trắng trong tay người khác, làm sao còn có cơ hội làm phụ hoàng?” Mạc Kỳ Hàn khẽ cười, kìm lòng được đem lòng bàn tay phủ bụng Lăng Tuyết Mạn, nhàng vuốt ve, hỏi: “Mạn Mạn, trong bụng nàng có cảm giác gì?”

      có.” Lăng Tuyết Mạn miễn cưỡng trả lời câu.

      “Hôm nay có ói ? tại có đói bụng ? Muốn ăn cái gì?” Mạc Kỳ Hàn ân cần hỏi han.

      muốn ăn.”

      “Như thế nào? Cảm xúc lại tệ như vậy?”

      có chuyện gì.”

      Mạc Kỳ Hàn nhíu mày, “Còn phiền lòng vì lời của Tam Vương gia sao? Trẫm đối đãi nàng như thế nào, có tư cách đến phê phán, cũng đừng mơ tưởng ở dưới mắt của trẫm mà mang nàng !”

      Lăng Tuyết Mạn ngoái đầu nhìn lại, liếc Mạc Kỳ Hàn, lại nằm xuống lại chỗ cũ, buồn bã ỉu xìu : “Thích người có sai, các chàng là huynh đệ, các chàng đừng bởi vì ta mà huynh đệ bất hòa, yên tâm , ta bỏ trốn cùng .”

      “Ha ha, vậy được, trẫm muốn nghe chính là câu sau của nàng, muốn bỏ trốn, cũng chỉ có thể bỏ trốn cùng trẫm, sang năm , chờ nàng sinh tiểu hoàng tử, thân mình dưỡng tốt, trẫm dành giờ mang nàng ra kinh chơi.” Mạc Kỳ Hàn cực kỳ vui mừng, xong thuận thế hôn trộm cái, sau đó đắc ý nháy mắt.

      “Choáng váng, nghe câu đầu của ta!” Lăng Tuyết Mạn bực mình câu, đối với Mạc Kỳ Hàn hôn trộm, cũng kháng cự, tròng mắt quay tròn, ngẩng đầu, châm chước dùng từ, cười lấy lòng, làm nũng : “Tình nhân, Mạn Mạn của chàng hôm nay có ngoan ?”

      “Sao? tiếp!” Mạc Kỳ Hàn ngẩn ra, bất động thanh sắc cong khóe miệng.

      Lăng Tuyết Mạn vô cùng thân thiết quay người ôm lấy lưng Mạc Kỳ Hàn, khuôn mặt nhắn cọ tới cọ lui trước ngực , nũng nịu mềm giọng : “Biết ta vì sao tâm tình tốt ?”

      “Vì sao?” Mạc Kỳ Hàn nhíu mày, hỏi cực nghiêm túc.

      “Ta muốn bảo vật của ta! Chàng biết đấy, ta mỗi ngày cùng chúng nó làm bạn, tình cảm rất sâu, bây giờ có, trong lòng có cảm giác an toàn…” Lăng Tuyết Mạn ủy khuất hít mũi cái, trong mắt nổi lên nước mắt, ai oán nhìn về phía Mạc Kỳ Hàn, chu cái miệng nhắn, “Phu quân, ta muốn sinh con.”

      “Sao? Cái gì?” Mạc Kỳ Hàn hơi thay đổi sắc mặt, ngừng chút, đen mặt, “Nếu như trẫm trả cái rương lại cho nàng, trong lòng nàng liền có cảm giác an toàn, muốn sinh con phải ?”

      “Có vẻ như… Có thể như vậy, nhưng phải rất muốn sinh, vẫn là muốn bỏ đứa bé…” Lăng Tuyết Mạn chậm rãi, gương mặt khó xử.

      “Câm miệng!” Mạc Kỳ Hàn trầm giọng ngắt lời, trừng mắt hung bạo: “Nàng bây giờ có thứ để uy hiếp trẫm! Nàng muốn mấy phế vật đó làm gì? Muốn để lại kỷ niệm phải ? cho nàng biết, cho! Muốn giữ, chỉ có thể giữ đồ của trẫm!”

      “Được! Vậy chàng cho , đồ vật gì đó của chàng, lấy ra!” Lăng Tuyết Mạn ngẩn người, cho là cho nàng ngọc bội, khí thế liền cường hãn, vươn tay chờ mong.

      “Ngày mai cho nàng, trẫm sai người tạo ra cây trâm phù dung thuỷ tạ, ngày mai đưa tới.” Mạc Kỳ Hàn mắt liếc, .

      Lăng Tuyết Mạn hung hăng nuốt nước miếng, đen mặt, uốn éo thân, đến bên giường ngồi xuống.

      “Mạn Mạn…” Mạc Kỳ Hàn chân tướng, mới chuyện, lại nghe có tiếng vang cửa đá, đứng dậy, mở ra, là Vô Giới.

      “Nô tài quấy rầy Hoàng thượng!” Vô Giới chắp tay, thần sắc vô cùng lo lắng.

      “Có việc gì?” Mạc Kỳ Hàn nhíu mày hỏi.

      Cửa đá bị đóng lại, Lăng Tuyết Mạn ngây cả người, dùng sức ấn cơ quan, nhưng nàng hề có nội lực, mở ra.

      Trong dịch quán, lửa bốc lên tận trời, khắp nơi là thanh gào thét, kêu khóc, binh khí chạm vào nhau, còn có tiếng kêu thảm thiết của cấm vệ quân ngã vào trong vũng máu…

      Vô Giới gật đầu, “Bẩm Hoàng thượng, mới vừa rồi hướng Tây Bắc có đạn tín hiệu phát ra, dịch quán có khả năng xảy ra chuyện!”

      “Cái gì? Đáng chết! Nhất định là Mộng Thanh phát ra, tình huống nguy rồi!” Mạc Kỳ Hàn cả kinh, chần chờ : “Vô Giới, truyền ý chỉ của trẫm, cùng Vô Cực Vô Ngân, tức khắc mang theo toàn bộ ám vệ tiếp viện, trẫm tới ngay!”

      Vô Giới ngẩn người, vội hỏi: “Hoàng thượng, ngài thể tự mình ! Ngộ nhỡ…”

      “Nhanh !” Ánh mắt Mạc Kỳ Hàn phát lạnh, .

      “Vâng, nô tài cáo lui!” Vô Giới khó xử chắp tay, nhanh chóng biến mất.

      Mạc Kỳ Hàn vừa quay đầu lại, Lăng Tuyết Mạn liền đứng ở phía sau , đợi mở miệng, nghiêm mặt : “Chàng… chàng đánh nhau?”

      “Mạn Mạn, trẫm có việc gấp, nàng ở chỗ này, trẫm kêu Xuân Đường Thu Nguyệt vào cùng nàng, mệt hãy ngủ trước, được chờ trẫm!” Mạc Kỳ Hàn xong, cũng quay đầu lại, rời .

      Vô số thiết huyết sát thủ như tử sĩ đánh tới, giết chết đám, lại đám thay vào, ngàn cấm vệ quân trong nháy mắt, chết hơn phân nửa, trăm vệ binh Nam Chiếu cũng ngã xuống phần ba, sứ đoàn quan viên Nam Chiếu được cấm vệ quân cùng vệ binh bảo vệ lui ra khỏi biển lửa, ra ngoài dịch quán.

      Lâm Mộng Thanh mặc áo giáp, mặt giận dữ, kiếm đảo qua cổ họng của ba gã sát thủ, mắt thấy thái tử Nam Chiếu địch lại, nhảy đến sau lưng trợ giúp, tuy nhiên, sát thủ có mục tiêu rất ràng, lập tức chia làm hai nhóm, tấn công và Hiên Viên Cốc Cẩn, cấm vệ quân thấy thế, cũng tự động chia làm hai nhóm, liều mạng phản kích!

      “Bảo vệ thái tử quan trọng hơn!”

      Lâm Mộng Thanh hét lớn tiếng, đội cấm vệ quân liền tiếp viện, mà càng đánh càng phát , lần này thiết huyết sát thủ có vẻ như chỉ vì giết Hiên Viên Cốc Cẩn, còn giống như hạ quyết tâm muốn mạng của !

      “Đáng chết!”

      Khẽ nguyền rủa tiếng, Lâm Mộng Thanh xuất kiếm nhanh hơn, chiêu thức ác độc hơn, đều là mười phần lực đạo, máu tươi văng khắp nơi, tiếng kêu thảm liên tục, thân kiếm thấm máu, câu hồn đoạt phách, thiết huyết sát thủ kiêng kị rất nhiều, lại vẫn cố chết đánh tới!

      lúc đánh nhau, ám tiễn bắn về phía Hiên Viên Cốc Cẩn, Lâm Mộng Thanh nhìn đến, thả người chắn phía trước Hiên Viên Cốc Cẩn, liền bị ám tiễn đâm vào đầu vai trái!

      Hiên Viên Cốc Cẩn kinh hãi, “Lâm tướng quân! Lâm Phò mã!”

      “Chịu đựng chút! Viện binh sắp đến, chúng ta kiên trì trong chốc lát!” Lâm Mộng Thanh vặn vẹo mặt, gào lớn, lại cầm kiếm gia nhập cuộc chiến.

      Thiết huyết sát thủ tất nhiên là hiểu được, muốn tốc chiến tốc thắng, vì vậy, càng bỏ mạng nhào tới!

      Tại lúc nguy cấp, mười ba bóng đen từ trời giáng xuống, mười ba thanh kiếm lấy khí thế xuyên vân phá nguyệt vung về phía thiết huyết sát thủ!

      sai, bọn họ đúng là Vô Cực Vô Ngân Vô Giới cùng mười ám vệ!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :