1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng - Sở Thanh (495c + 1pn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 451
      “Mạn Mạn, trẫm nàng, đời kiếp!”

      ở bên tai của nàng, thâm tình lời hứa hẹn.

      tiếng quát khẽ thỏa mãn, ôm chặt đầu nàng, hai người kề nhau, thở dốc giao hòa, cùng nhau tới đỉnh vui thích…

      Kích tình qua , lâu sau, thần chí Lăng Tuyết Mạn dần dần trở lại, mở to hai mắt nhìn, hổn hển hỏi: “Chàng uống thuốc tránh thai đúng ?”

      “Lần này… lần này đột ngột… Đương nhiên… đương nhiên là có uống…” Mạc Kỳ Hàn đáp có chút lắp bắp, thậm chí nghiêng nghiêng mắt, né qua ánh mắt dò xét của Lăng Tuyết Mạn.

      “Chàng! Chàng muốn hại chết ta à!” Lăng Tuyết Mạn quýnh lên, mạnh mẽ đẩy nam nhân còn áp người nàng ra, thân mình bủn rủn vô lực, đau sống lưng, chảy nước mắt, mặc quần áo vào, ủy khuất, bả vai ngừng run rẩy.

      Mạc Kỳ Hàn nhíu chặt mày, “Mạn Mạn, tuổi trẫm , nên có con nối dòng! Nàng sinh con cho trẫm, Đại Minh giang sơn này ai kế thừa a?”

      “Giang sơn của chàng liên quan gì tới ta! Mấy nương nương trong hậu cung của chàng, ai tranh nhau bò lên giường rồng của chàng, muốn sinh long chủng của chàng, làm Hoàng Hậu của chàng? Ta lạ gì! lạ gì!” Lăng Tuyết Mạn khóc rống xong, chưa hết giận lại đạp Mạc Kỳ Hàn cước, lau nước mắt ra ngoài.

      “Mạn Mạn!”

      Mạc Kỳ Hàn theo, tay giữ chặt Lăng Tuyết Mạn, tay nhanh sửa sang quần áo của mình, cũng hỏi: “Nàng mang bộ dạng này ra ngoài, người ngoài vừa thấy biết trẫm khi dễ nàng!”

      “Chàng vốn là khi dễ ta! Chàng biết xấu! Gài bẫy ta, hiểm giả dối!” Lăng Tuyết Mạn vuốt sợi tóc hỗn độn trước trán, dùng sức hất tay , chán nản vừa đánh vừa đá, tại chàng cũng làm ta ô uế, ta muốn tắm, ta muốn nhanh tắm rửa, ta muốn mang hài tử của chàng, được! Chàng phát tiết thú tính, thể đổi ý, ra tháng giêng liền thả ta !”

      Mạc Kỳ Hàn sửa sang lại quần áo, hai tay nắm tay Lăng Tuyết Mạn, nhíu mày : “Mạn Mạn, tội danh này trẫm thừa nhận, câu dẫn người phải đều như vầy à? Cũng là người đại các nàng trình độ quá kém, so ra kém xa người cổ đại chúng ta ? Lại , trẫm làm theo như nàng , trẫm có chạm qua nữ nhân khác, là nàng tin a! Về phần đứa bé, nếu có bầu thôi, nếu là mang bầu, nàng cũng thể tùy hứng, biết ?”

      “Hừ! Nàng gọi Xuân Đường Thu Nguyệt đưa bồn tắm đến cho ta, ta muốn rửa dấu vết của chàng ở trong thân thể ta!” Lăng Tuyết Mạn trợn mắt .

      tắm được ? Buổi tối tắm, tại, tiện.” Mạc Kỳ Hàn lui bước, dùng chính sách quanh co, vừa làm xong lập tức tắm rửa, đó là thể có bầu rồi?

      được! Ta tại liền muốn tắm, đừng cho là ta biết chàng có chủ ý gì, chàng đừng muốn dùng đứa trói chặt ta!” Lăng Tuyết Mạn hùng hổ .

      “Mạn Mạn, trẫm ban ngày tắm rửa đều là ra hồ tắm, giờ đột nhiên gọi người mang bồn tắm tiến vào, phải làm cho người sinh nghi sao?” Mạc Kỳ Hàn nhẫn nại khuyên nhủ.

      “Ta mặc kệ, ta phải của hồ tắm của chàng!” Lăng Tuyết Mạn thuận theo, .

      Mạc Kỳ Hàn thở dài hơi, “Được, trẫm dẫn nàng ra ao tắm!”

      Thôi, có thể mang thai hay cũng chỉ dựa vào lần này, chờ hoàn thành đại , lại nỗ lực gieo phen!

      Ra khỏi phòng, Từ An, Xuân Đường Thu Nguyệt lập tức chào đón, “Khấu kiến Hoàng thượng!”

      “Khởi giá ao Vân Thanh!”

      “Vâng, Hoàng thượng!”

      Ra Cung Đế Hoa, thời điểm qua hai thủ vệ gác cửa lúc nãy, Lăng Tuyết Mạn nở nụ cười xán lạn vô cùng, “Hai vị đại ca, xét thấy kính phòng tại hết chỗ nhận thêm thái giám, liền tạm thời thu nạp hai người, xếp hàng chờ lần tới !”

      Hai thủ vệ mềm nhũn chân, quỳ rạp xuống đất, khóc ra nước mắt, “Hoàng thượng, nô tài tự ý để Lăng cung nữ vào, xin Hoàng thượng giáng tội!”

      “Khụ khụ!” Mạc Kỳ Hàn nghiêng đầu sang chỗ khác, nhàng cắn răng, “Làm tốt, nếu dám để người khác vào như vậy, trẫm chuyển chỗ để đầu của các ngươi!”

      “Dạ dạ, Hoàng thượng, nô tài biết tội! Nô tài cẩn tuân chỉ dụ của Hoàng thượng!” Mặt hai thủ vệ như màu đất, liếc liếc thấy Lăng Tuyết Mạn đắc ý, cảm thấy nữ nhân này muốn bay lên ngọn cây rồi!

      đường ra ao Vân Thanh, ngoài ý muốn đụng phải vài người, Mạc Kỳ Minh, Lâm Mộng Thanh, cùng với hai quan viên.

      “Chúng thần tham kiến Hoàng thượng! Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế!”

      “Bình thân!”

      “Tạ Hoàng thượng!”

      Mạc Kỳ Hàn khoanh tay, thản nhiên : “Nghị ở Thượng thư phòng, canh giờ sau. Tam Vương gia, đem tấu sớ công bộ trị thủy lấy ra, khanh xem trước, sau đó trình cho trẫm!”

      “Vâng, Hoàng thượng!” Mạc Kỳ Minh chắp tay .

      Lăng Tuyết Mạn theo phía sau ở Mạc Kỳ Hàn, bởi vì có Mạc Kỳ Hàn cảnh cáo, lúc này nàng liền ngoan ngoãn nhìn chớp mắt, ai cũng nhìn, cũng ngậm chặt miệng.

      Nhưng mà, Mạc Kỳ Minh xem đến nàng, lại nghi ngờ hỏi: “Hoàng thượng, Lăng cung nữ đây là…”

      “Giữa trưa chưa xin phép xông vào cung Đế Hoa, vô lễ với Lệ quý phi, trẫm phạt ả làm việc nặng hầu hạ trẫm, tại trẫm muốn ao Vân Thanh tắm rửa, các ngươi Thượng thư phòng chờ !” Mạc Kỳ Hàn có biểu cảm gì .

      Mạc Kỳ Minh chần chờ chút, cúi đầu : “Vâng, Hoàng thượng! Cung tống Hoàng thượng!”

      Vốn sao, nhưng khi qua Lâm Mộng Thanh, Lăng Tuyết Mạn lại nhịn cười được, tinh!”

      Lâm Mộng Thanh giương mắt, liếc liếc Mạc Kỳ Minh, cắn răng cái – nhẫn!

      “Lăng Tuyết Mạn, ngươi làm gì vậy? Đó là phò mã gia của trưởng công chúa!” Mạc Kỳ Hàn lập tức ra tiếng răn dạy, “Là muốn cho trẫm phạt ngươi sao?”

      “À. .” Lăng Tuyết Mạn chu mỏ, thừa dịp Mạc Kỳ Hàn quay đầu , đạp xuống chân Lâm Mộng Thanh cước, đắc ý : “Đây là kết cục thấy sắc quên bạn!”

      “Ui – “

      Lâm Mộng Thanh kêu rên tiếng, nổi giận nghiến răng, sau đó vẫn khép chặt miệng! Vì nghĩ về sau phải chết, tại – tiếp tục nhịn!

      Lăng Tuyết Mạn kinh ngạc vì biểu của Lâm Mộng Thanh, ngây cả người, giả mặt quỷ liền vọt tới trước mặt Mạc Kỳ Hàn đen mặt, kéo cánh tay , thập phần nhu thuận : “Hoàng thượng, nô tì đỡ ngài, ngài chậm chút, cẩn thận kẻo ngã!”

      “Trẫm cũng phải thấy đương!” Mạc Kỳ Hàn vung tay áo, liếc xéo Mạc Kỳ Minh, lại tức giận : “Đấn phò mã gia cũng dám đạp, trẫm xem nha đầu ngươi là muốn bị đánh, phải ? Người đâu!”

      Lăng Tuyết Mạn ngẩn ra, ngơ ngác nhìn mặt Mạc Kỳ Hàn biến sắc, thể tin được sai người đánh nàng!

      “Hoàng thượng!”

      Hai tiếng hô vang lên cùng lúc, Mạc Kỳ Minh cùng Lâm Mộng Thanh đều quỳ mặt đất, Lâm Mộng Thanh chắp tay : “Hoàng thượng, tính tình Lăng Tuyết Mạn luôn luôn như thế, là do nàng nhớ chuyện năm trước vi thần cùng Nhã Phi rời bỏ lại nàng, nên đùa giỡn cùng vi thần, cầu Hoàng thượng khai ân, tha nàng lần!”

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 452
      “A? Nha đầu kia kiêu ngạo thành như vậy, phò mã còn muốn cầu tình sao?” Mạc Kỳ Hàn hừ lạnh tiếng, liếc Mạc Kỳ Minh, “Tam Vương gia lại có lí do thoái thác sao?”

      “Thần dám!” Mạc Kỳ Minh khẽ nâng mắt, cùng Mạc Kỳ Hàn nhìn nhau, lại nhìn Lăng Tuyết Mạn, cúi đầu : “Hoàng thượng tài năng xuất chúng, bận bịu đại trong thiên hạ, tấm lòng lại mênh mông bao dung, thần nghĩ rằng, cần so đo cùng nha đầu nên thân như Lăng Tuyết Mạn!”

      “Ha ha, Tam ca tâng bốc trẫm rồi!” Mạc Kỳ Hàn cười, “Hãy bình thân!”

      “Tạ Hoàng thượng!”

      Mạc Kỳ Hàn liếc mắt qua, lãnh đạm : “Lăng Tuyết Mạn, còn tạ ơn phò mã cùng Tam Vương gia?”

      “Ai cần bọn họ quản ta!”

      Lăng Tuyết Mạn lại đột nhiên dậm chân, hét lên câu, sau đó xoay người chạy !

      “Xuân Đường Thu Nguyệt, bắt ả cho trẫm!” Mạc Kỳ Hàn ngẩn người, tức giận .

      “Vâng, Hoàng thượng!”

      Xuân Đường Thu Nguyệt vội vàng đuổi theo, toàn bộ những người khác ngây ngốc tại chỗ, nhìn mặt Mạc Kỳ Hàn xanh mét, Mạc Kỳ Minh lại vội vàng quỳ xuống, “Hoàng thượng bớt giận! Tuyết Mạn nàng… nàng có lẽ là nóng giận, kịp suy nghĩ, cầu Hoàng thượng nghĩ tình nàng cứu Hoàng thượng mạng, xử tội!”

      “Đáng chết! Đến lý do này cũng lôi ra với trẫm! Chờ ngày nào đó ả thiêu sạch hoàng cung Đại Minh, trẫm xem các ngươi ai còn dám cầu tình cho ả!”

      Mạc Kỳ Hàn trầm khuôn mặt, hung hăng trừng mắt Mạc Kỳ Minh, sau đó phất tay áo rời .

      Lâm Mộng Thanh thở phào hơi, buồn bực đứng lên, nhìn hướng ao Vân Thanh, theo thân ảnh của Lăng Tuyết Mạn, lắc đầu than thở: “Nữ nhân cứ mang cái đầu ngốc nghếch như vậy, nam nhân nào dám cưới? Cáu kỉnh nóng nảy, tính cách cương liệt, thần kinh thô sơ, biết ôn nhu, quả thực là… quả thực là phải nữ nhân!”

      “Ngươi cái gì?” Mạc Kỳ Minh nghĩ rằng, Lăng Tuyết Mạn tức giận chạy trốn là vì Lâm Mộng Thanh và Nhã Phi ở cùng chỗ, bởi vậy, nhìn về phía Lâm Mộng Thanh, trong mắt mang theo chút tàn nhẫn.

      “Tam Vương gia, ta cái gì? Ta Lăng Tuyết Mạn a, Tam Vương gia có vấn đề sao?” Lâm Mộng Thanh kinh ngạc hỏi.

      “Hừ! Dám làm dám chịu!” Mắt liếc quan viên cùng, Mạc Kỳ Minh hừ lạnh tiếng, quay đầu .

      Lâm Mộng Thanh giơ lên nụ cười, hai tay chắp sau lưng, nhàn tản đuổi theo.

      Còn lại hai quan viên liếc nhau, cứng ngắc xoay người, trong lòng bất ổn bước .

      “Lăng cung nữ, nàng chờ chút !”

      Xuân Đường vội hô, bước nhanh hơn, thầm vận khinh công, rất nhanh liền kéo lấy cánh tay Lăng Tuyết Mạn, “Lăng cung nữ, nàng dừng lại!”

      “Làm gì? Buông ta ra!” Lăng Tuyết Mạn thở phì phò, tức giận quát.

      Thu Nguyệt cũng theo kịp, hạ thấp giọng : “Nương nương, ngài hiểu lầm Hoàng thượng!”

      được gọi ta!”

      Lăng Tuyết Mạn càng tức giận, nhìn thấy Mạc Kỳ Hàn nhanh tới, vung tay áo muốn , Thu Nguyệt vội giữ chặt lại, cùng Xuân Đường trái phải ngăn nàng, cũng dám gì nữa, yên lặng chờ Từ An cùng đống thái giám cung nữ theo hầu Mạc Kỳ Hàn đến gần.

      “Đưa đến ao Vân Thanh, hầu hạ trẫm tắm rửa!”

      Mặt Mạc Kỳ Hàn chút thay đổi bỏ lại câu, đến ao Vân Thanh.

      “Chàng…”

      Lăng Tuyết Mạn tức vừa muốn há mồm, liền bị Xuân Đường vội vàng bịt miệng, cùng Thu Nguyệt cứng rắn lôi kéo nàng đên ao Vân Thanh.

      “Tham kiến Hoàng thượng! Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế!”

      Thủ vệ ao Vân Thanh quỳ đất, thái giám quản nghênh đón ở bên ngoài, cung kính : “Khởi bẩm Hoàng thượng, nô tài chuẩn bị tốt, mời Hoàng thượng vào tắm rửa!”

      “Ngày hôm nay trẫm có cung nữ hầu hạ, toàn bộ lui ra, có ý chỉ của trẫm, bất luận kẻ nào cũng được phép tới gần!”

      “Vâng, nô tài tuân chỉ!”

      Lăng Tuyết Mạn bị Xuân Đường Thu Nguyệt đưa vào bên trong, cổng lớn đóng lại, đập vào mắt, đó là cái ao sâu, như suối nước nóng, mặt nước trong suốt bốc lên từng luồng hơi nóng, vách tường bốn phía bằng cẩm thạch, phía khối dạ minh châu khổng lồ chiếu sáng nơi này như ban ngày.

      Nhìn bốn phía, màn sa buông xuống, tạo ra khí mịt mờ mờ mịt, tường cẩm thạch bốn phía dùng gấm vóc che lại, sàn trải thảm gấm thêu, phía sau còn có cái giường lớn khắc hoa.

      Nhất thời quên tức giận, Lăng Tuyết Mạn nhìn có chút ngây người, chất phác hỏi: “Chàng đây là ao tắm sao? Sao giống phòng ngủ vậy?”

      Mạc Kỳ Hàn liếc Lăng Tuyết Mạn, mặt chút thay đổi : “Cởi áo cho trẫm!”

      “Hả? Hừ!” Lăng Tuyết Mạn đầu tiên là kinh ngạc, sau đó nghiêng mặt.

      “Nàng còn dám nháo?” Mạc Kỳ Hàn trừng mắt cái, giọng trách mắng: “Nàng giẫm Mộng Thanh làm cái gì? Nàng muốn cùng nháo, phải tránh ánh mắt của Mạc Kỳ Minh rồi tùy nàng nháo! Còn có, trẫm mở lời giải thoát cho nàng, nhưng nàng lại chạy? Nàng cho là trẫm sai người đánh nàng sao? Đáng chết! Mạc Kỳ Minh là mê muội nàng rồi!”

      “Ta! Ta… Ta hiểu chàng cái gì!” Lăng Tuyết Mạn quả có chút hồ đồ, khuôn mặt nhắn đen lại, suy nghĩ chút : “Ta lại kêu Tam Vương gia thích ta, chàng oán ta cái gì?”

      “Trẫm-! Trẫm nên giấu nàng ! Suốt ngày nếu gây chuyện cho trẫm, là trêu hoa ghẹo nguyệt!” Mạc Kỳ Hàn giận xám mắt, có xúc động muốn đánh nữ nhân nào đó.

      Lăng Tuyết Mạn nắm chặt tay, cam lòng yếu thế hét lại, “Giấu giấu , chàng đào hố chôn ta là xong hết mọi chuyện! Ta làm sao mà biết chàng nếu muốn đánh ta? Chàng ràng là bởi vì bọn họ cầu xin mới đánh! Ta nôn mửa chàng! Ta muốn về đại, chờ ta tìm cách trở về, nhìn xem chàng còn có thể trách móc ai!”

      “Đáng chết!”

      Mạc Kỳ Hàn cắn răng, hai bước qua, kéo bả vai Lăng Tuyết Mạn, nhắm cái mông của nàng liền “Bốp bốp” mấy bàn tay đánh xuống, lạnh lùng : “Còn dám hưu vượn, trẫm tìm đạo sĩ bắt hồn nàng lại! Cho nàng về đại được, cũng ở nổi nơi này!” Dọa xong, lại vội thầm cầu nguyện với ông trời, hi vọng ông trời đừng nghe lời của Lăng Tuyết Mạn.

      “Oa!”

      tiếng khóc rống, Lăng Tuyết Mạn đập quyền vào ngực Mạc Kỳ Hàn, “Chàng dựa vào cái gì đánh ta? cho chàng tìm đạo sĩ! được!”

      “Vậy cho phép nàng nhắc lại chuyện về đại, chữ cũng cho!” Mạc Kỳ Hàn tối mặt .

      Lăng Tuyết Mạn bị kinh hãi, gật đầu lung tung, nước mắt nước mũi đống, sợ mình bị lấy mất hồn mất vía, ai biết linh hồn nàng quỷ dị xuyên qua có thể gặp thêm chuyện gì đâu!

      Mạc Kỳ Hàn thoáng buông lỏng tâm, bắt đầu thò tay cởi quần áo Lăng Tuyết Mạn, mà Lăng Tuyết Mạn chỉ lo khóc, chờ lúc nhìn lại, đến áo yếm quần lót đều bị cởi xuống!

      “A!”

      Cảnh xuân hoàn toàn lộ ra ngoài, là ngượng ngùng, đôi tay biết nên che ngực hay là che lại chỗ tư mật dưới thân, mặt Lăng Tuyết Mạn nhất thời đỏ như trái cà chua, “Chàng… cho chàng xem!”

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 453
      “Đều là vợ chồng, có cái gì được xem?” Mạc Kỳ Hàn cố nén xúc động muốn phun máu mũi, biểu bộ mặt nghiêm trang hề hứng thú, “Lại , trẫm cũng phải chưa có xem qua!”

      “Ách, biết xấu hổ, ai là vợ chồng với chàng! Ta là người vợ bị vứt bỏ của chàng!” Lăng Tuyết Mạn lập tức đỏ mặt cáu giận , cũng cởi giày, chui vào trong ao ấm áp.

      Mạc Kỳ Hàn mỉm cười, bắt đầu cởi áo, cũng : “Vợ bị bỏ cũng là vợ, bỏ nàng, là vì trẫm tính toán cưới nàng lần nữa, lần trước bái đường cũng tính, đó là nàng cùng Nhị ca bái, trẫm đồng ý!”

      “Hừ! Chàng muốn cưới, còn phải xem ta có muốn gả !” Lăng Tuyết Mạn liếc mắt, thoải mái nghịch nước, tùy tiện nhìn, lập tức cả kinh kêu lên: “Chàng làm cái gì? cho chàng tắm cùng ta!”

      cho của nàng hữu dụng ? danh nghĩa là trẫm đến tắm rửa, nếu trẫm từ đầu tới chân khô ráo ra ngoài, nàng xem người ngoài nghĩ thế nào?” Mạc Kỳ Hàn liếc mắt, tiếp: “Trẫm dám làm phiền nha đầu nàng hầu hạ, trẫm tự mình hầu hạ mình được chưa? Chỉ sợ trẫm còn phải hầu hạ nàng , ai kêu trẫm mang hết tâm đặt thân nàng đâu!”

      Thở dài xong, quần áo người cũng cởi hết, Mạc Kỳ Hàn liếc liếc Lăng Tuyết Mạn nghiêng mặt nhắm mắt lại dám nhìn , trong mắt toàn là gian tà, mím môi cười xấu xa, sau đó đột nhiên cả kinh kêu lên: “Mạn Mạn, có rắn!”

      “Á! Đâu?” Thân mình Lăng Tuyết Mạn run lên, mở mắt, nhanh chóng đứng lên, nhìn tới Mạc Kỳ Hàn, muốn chạy qua, kết quả, vừa thấy nam nhân trần truồng, ngực trơn bóng, hai chân thon dài, nhất là hạ thân dâng trào lộ hết, đâm thẳng vào trong mắt!

      “A- “

      Lại kêu sợ hãi tiếng, Lăng Tuyết Mạn xấu hổ, hai tay gắt gao che mắt, lại hồn nhiên quên nàng cũng là trần truồng mà đứng!

      Ngay sau đó, trước ngực liền xuất cái đầu, chăm chú nhìn lên đóa mai hồng nơi đẫy đà của nàng, nhàng mút, cảm giác này truyền vào đầu óc, Lăng Tuyết Mạn vội lấy hai tay che lại, hai gò má đỏ hồng, xấu hổ , “Gạt ta, gạt ta, chàng lại gạt ta!”

      “Ha ha!”

      Mạc Kỳ Hàn sung sướng cười, ôm ngang người Lăng Tuyết Mạn, hai người ngồi vào trong nước, tay ôm Lăng Tuyết Mạn vào trong lòng, tay cầm khăn mặt mà thái giám quản sớm chuẩn bị tốt, lau nhè thân thể của nàng, cười xấu xa hỏi: “Mạn Mạn, thân mình vi phu đẹp mắt ?”

      “Nam nhân biết xấu hổ, cút ngay, đừng ôm ta!” Lăng Tuyết Mạn thẹn quá thành giận, ra sức phản kháng, cũng là hề hiệu quả, nam nhân này sức lực như trâu, mà độ cứng của nàng với , giống như bông vải.

      “Ha ha, người khác muốn nhìn còn nhìn thấy đâu! Nàng nha, biết tiếc cơ hội tốt!” Mạc Kỳ Hàn cười, vì giúp Lăng Tuyết Mạn tắm mà săn sóc mỗi chỗ toàn thân nàng, bao gồm chỗ tư mật của nàng, kết quả tay mới khẽ đụng đến, liền bị Lăng Tuyết Mạn xốc lên, “Lão sắc quỷ, lấy việc công làm việc tư!”

      “Trẫm đây là giúp đỡ cả công lẫn tư!” Mạc Kỳ Hàn nén cười, lại cố chấp lấy khăn lau tiếp, : thể lại kêu trẫm lão sắc quỷ, trẫm cũng già!”

      “Đúng vậy, chàng là già, nam nhân hai mươi bảy, xán lạn như cành hoa, ta có thể gọi chàng là Hàn ca ca !” Lăng Tuyết Mạn cười xinh đẹp, cố ý học kiểu kiều của Hạ Lệ Nhân.

      Mạc Kỳ Hàn nhíu mày thở dài, “Mạn Mạn, nàng câu đầu rất tốt, sao câu sau liền có gai rồi? Chuyện Ngô Đồng qua, đừng nhắc lại nữa!”

      “Hừ! Chàng mười mấy nữ nhân đều có thể nhận, cần gì phải nhận được Liễu Ngô Đồng? Nhìn người ta làm ni , trong lòng chàng cao hứng sao?” Lăng Tuyết Mạn nhịn được châm chọc.

      “Cái đó giống, những nữ nhân khác trẫm thu vào trong hậu cung đều có tác dụng, về sau cũng đều có an bài, Ngô Đồng nếu vào cung, trẫm có thể đối xử với nàng ta giống những người khác sao? Vậy trẫm chẳng phải là xin lỗi nàng sao?” Mạc Kỳ Hàn giận dữ .

      hiểu! Chàng thực xin lỗi ta, còn cái gì hay giả!” Lăng Tuyết Mạn , lại nhịn được nóng vành mắt.

      Mạc Kỳ Hàn trầm mặc còn gì để , nhìn Lăng Tuyết Mạn, ngừng trong chốc lát, ôm đầu nàng vào trước ngực , khẽ vuốt tóc của nàng, nhàng : “Mạn Mạn, tính tình nàng rất thẳng thắn, nàng xem, hôm nay chỉ chút chuyện như thế, nàng khống chế nổi cảm xúc, dỗi hờn với trẫm trước mặt mọi người, nàng bảo trẫm làm sao cho nàng biết chân tướng tình? Nguyên nhân trẫm thể giải thích, ngoại trừ là sợ nàng tiết lộ thiên cơ, còn có chuyện trẫm phải diễn kịch, phải đội rất nhiều cái mặt nạ trước mặt người ngoài, nếu như nàng cái gì cũng biết, trẫm đối với Hạnh phi Lệ phi bọn họ diễn còn có thể diễn kịch, nếu như nàng biết, trẫm chỉ sợ cách nào ở trước mặt nàng mà bình thản ung dung tán tỉnh bọn họ, mấy chuyện này nàng hiểu ? Trẫm thà làm nàng hiểu lầm, trẫm chỉ trông có thể sớm ngày hoàn thành đại , có thể cùng nàng trọn đời trọn kiếp.”

      “Ta… Chàng… chàng là cùng Di Quí Phi bọn họ diễn trò?” Lăng Tuyết Mạn ngẩn ra, thể tin.

      “Đúng vậy, cho nên nàng đừng hoài nghi tình cảm của trẫm đối với nàng, về sau nhất định phải bình tĩnh, bĩnh tĩnh biết ?” Mạc Kỳ Hàn lời thấm thía.

      “Vậy chàng rốt cuộc lên giường với bọn họ chưa?” Lăng Tuyết Mạn chất nấn trắng trợn.

      có.” Mạc Kỳ Hàn lắc đầu.

      có khả năng, các phi tử được sủng hạnh kính phòng đều có ghi chép, huống hồ chàng sủng hạnh bọn họ, ai sủng hạnh? Chẳng lẽ chàng tìm người giả trang thành chàng sao?”

      “Cái này, trẫm thể cho nàng biết, bởi vì nàng là nhiều chuyện, hay đấu võ mồm cùng Hạnh phi Lệ phi, kích động liền nhanh miệng, ngàn vạn lần thể ra trẫm chưa sủng hạnh bọn họ, biết ?”

      “Hừ, khinh thường ta!”

      “Vậy cho trẫm thấy, nàng ổn định, giỏi che dấu cảm xúc, thể cho người có tâm cơ lợi dụng sơ hở.”

      “Được, ta liền làm cho chàng xem!”

      Lăng Tuyết Mạn tức giận nâng cao cằm, trong lòng nổi lên kích động, thực hi vọng , chưa bao giờ phản bội nàng, nhưng, nam nhân này rất biết gạt người, nàng thể dễ dàng tin!

      Bắt được biến hóa trong mắt Lăng Tuyết Mạn, Mạc Kỳ Hàn thầm than hơi, hạ tầm mắt, hai luồng tuyết trắng ngực nàng lúc lúc ngay trước mắt, sắc tâm nổi lên, dưới thân cũng nổi lên phản ứng theo, tiếng động đem thân thể của nàng xoay tròn đến thích hợp vị trí, sau đó ôm lấy nàng, làm cho nàng ngồi ở giữa bụng , tay đồng thời nắm lên mềm mại của nàng…

      “Haiz, chàng làm gì?” Lăng Tuyết Mạn mơ hồ thấy đúng, vội vừa hỏi vừa giùng giằng muốn xuống.

      “Mạn Mạn đừng nhúc nhích!”

      Mạc Kỳ Hàn nghiêm chỉnh ngăn cản, “Nước lạnh, ngồi người trẫm cho ấm áp chút.”

      Nhưng mà, mới xong, thắt lưng cũng là đẩy cái, đâm vào tư mật của Lăng Tuyết Mạn, hai tay gắt gao nâng eo của nàng, để cho nàng muốn lui cũng còn kịp rồi!

      “A! Trứng thối, chàng lại gạt ta! Lại chạm vào ta! Hỗn đản! Mạc Kỳ Hàn, chàng hỗn đản!”

      Lăng Tuyết Mạn tức oa oa kêu to, nghĩ tới Mạc Kỳ Hàn có nhiều chiêu thức như vậy, trong nước còn có thể muốn nàng, để cho nàng xấu hổ và giận dữ, đồng thời lại cảm thấy kích thích vô cùng.

      Mà Mạc Kỳ Hàn thỏa mãn, đắc ý : “Trẫm nếu hư, chẳng phải là bị nghẹn chết sao? Mặc kệ nàng tin hay tin, dù sao, trẫm cũng chỉ có nữ nhân là nàng!”

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 454
      Điện Vu Hành.

      Đây là lãnh cung nằm ở góc ẩm thấp phía đông, là cung điện hoang phế, quanh năm người ở, cỏ dại tràn lan, tương truyền, tại cung điện này từng có ba phi tử phạm sai lầm lớn bị Thái Tổ Hoàng đế ban chết, vì vậy, có thái giám cung nữ từng thấy nơi xuất quỷ hồn, là nơi sạch .

      Vì vậy, có bất kỳ người nào dám tới gần điện Vu Hành, cho dù là ban ngày ban mặt, ngoại trừ có việc phải qua nơi này, cũng là mấy người cùng nhau bước nhanh qua, lúc khác, tĩnh lặng tiếng động.

      Mà hôm nay, có mấy người xuất ở điện Vu Hành, làm là thái giám phụng mệnh tới đây đốt vàng mã dâng hương cho ba phi tử bị ban chết trước kia.

      bóng người vào đại điện, dừng bước, nhìn thấy mà bóng lưng mấy người chờ sẵn ở đó, quỳ xuống đất dập đầu, “Thần Bạch Tĩnh An tham kiến Hoàng thượng!”

      “Bạch ái khanh bình thân!” Mạc Kỳ Hàn quay lại, thản nhiên .

      Bên cạnh là Vô Cực, Vô Ngân, Vô Giới, Từ An, mà ám vệ thầm xử trí toàn bộ bọn gián điệp theo dõi hành tung Mạc Kỳ Hàn.

      “Tạ Hoàng thượng!” Bạch Tĩnh An đứng dậy.

      Mạc Kỳ Hàn cười nhạt, “Thứ trẫm muốn, có chuẩn bị tốt chưa?”

      “Thưa Hoàng thượng, đây là danh sách thần viết ra, mời Hoàng thượng xem qua.”

      Bạch Tĩnh An rút ra cuộn giấy từ trong tay áo, hai tay nâng quá đỉnh đầu, Từ An tới nhận lấy, mở ra, thấy có gì dị thường, mới dâng cho Mạc Kỳ Hàn.

      Mắt quét các tên danh sách lượt, Mạc Kỳ Hàn cười khẽ, ít, quan tam phẩm sáu người, quan ở kinh thành mười người, quan địa phương mười ba người, cấm vệ quân ba tướng lĩnh, hai phó tướng, trong ngự lâm quân cùng đại nội thị vệ trẫm nghiêm mật điều tra, lại vẫn lọt lưới bốn người, lại còn là thị vệ trưởng! Bạch ái khanh, danh sách này có thể tin được ? Nếu có người là giả…”

      “Thần dám! Hoàng thượng cơ trí, thần dám lừa gạt Hoàng thượng? Nếu có người là giả, thần lấy cái chết tạ tội!” Bạch Tĩnh An lại vội quỳ xuống đất dập đầu .

      “Ha ha, ái khanh đứng lên!” Mạc Kỳ Hàn xoay người, duỗi tay nâng đỡ.

      “Hoàng thượng, thần sợ! Tạ Hoàng thượng cho thần cơ hội sửa sai!” Bạch Tĩnh An kinh hãi đứng lên.

      “Bạch ái khanh, trẫm nghĩ, còn có phần quan trọng nhất.” Mạc Kỳ Hàn nhìn Bạch Tĩnh An, vẫn cười nhạt.

      Bạch Tĩnh An gật đầu, từ trong tay áo lấy ra cái bao , mở ra, sau đó trình lên, “Hoàng thượng, chứng cứ Hạ Chi Tín cùng Tam Vương gia tư thông ý đồ mưu phản, thần có thể thu được chỉ có chừng này, thần là quan văn, mà lại ở kinh, rất nhiều việc bí mật thần cách nào biết được, là tuyến liên hệ của Tam Vương gia cùng Hạ Chi Tín.”

      Mạc Kỳ Hàn nhìn lát, giao cho Vô Cực, lại hỏi, “Năm đó hoạn quan làm loạn, Hạ Chi Tín đóng vai trò gì trong đó?”

      “Hoàng thượng!” Bạch Tĩnh An cả kinh, vấn đề này làm trở tay kịp, ngây người vài giây, lập tức đáp lời : “Thần biết!”

      ?” Mạc Kỳ Hàn nâng cao giọng, lơ đãng : “Trẫm còn nghĩ rằng ái khanh biết! Chuyện năm đó, trẫm tra ra tám chín phần, Lăng Vương cứu giá là giả, mưu phản là ? Chỉ tiếc, Thái Thượng Hoàng hồng phúc khắp trời, vô , kẻ phải chết lại là Lăng Vương, mà thiếu chủ tử của khanh là lập chí báo thù rửa hận cho phụ thân ? Lập mưu, lòng làm cho Thái Thượng Hoàng tín nhiệm, ngừng thu quyền lực vào tay, lập bè đảng, tham ô vơ vét của cải, mà ngay cả tiền bạc triều đình đưa đến cứu nạn thiên tai ở Giang Nam cũng vơ vào túi, mà mấy việc này, ái khanh cũng đều có phần tham dự trong đó ?”

      “Hoàng thượng, thần biết tội!” Mặt Bạch Tĩnh An xám xịt như màu đất, thân mình mềm nhũn quỳ xuống, “Thần đều là bị bắt buộc, năm đó theo chủ thượng, từng lập lời thề với chủ thượng, phò tá thiếu chủ tử làm việc… thần có chút oan uổng a! Cầu Hoàng thượng khai ân, thần mong muốn bỏ gian tà theo chính nghĩa, vì Hoàng thượng quét sạch loạn đảng của Tam Vương gia, Bạch gia có thể được an ổn, chỉ cần còn sống là tốt rồi!”

      “Bạch ái khanh, trẫm hỏi lại khanh lần nữa, tội của Hạ Chi Tín năm đó hoạn quan làm loạn, khanh có thể đưa ra chứng cứ ?” Mạc Kỳ Hàn gật đầu, lại hỏi.

      Bạch Tĩnh An ngừng phát run, “Thưa Hoàng thượng, thần… thần có, nhưng nếu thần lấy ra nữa, chính thần cũng bao gồm trong đó! Thần tại bí mật làm việc cho Hoàng Thượng, nếu như thần tố giác việc này, cũng chính là tự tố giác thần, Hoàng thượng có thể tha cho thần sao? Cho dù Hoàng thượng giết thần, Tam Vương gia cùng Hạ Chi Tín cũng thể bỏ qua cho thần, thần vẫn là chịu chết a!”

      “À? ra ái khanh suy tính chu đáo như vậy, xem ra trẫm phái người bảo vệ khanh mới được!” Mạc Kỳ Hàn gật đầu như có đăm chiêu, “Như vậy tốt lắm, sau khi ái khanh tố giác Hạ Chi Tín mưu phản, trẫm phái ám vệ tiến vào canh giữ Bạch gia, bảo vệ cả nhà khanh an toàn, như thế nào?”

      “Này…” Bạch Tĩnh An có chút chần chờ.

      “Về Di Quí Phi, ái khanh cứ yên tâm , nàng ở trong cung, ở bên cạnh trẫm, đương nhiên người nào dám đụng nàng, ngoại trừ bởi vì việc của Lăng Tuyết Mạn, chọc giận Tam Vương gia…” Mạc Kỳ Hàn ngừng chút : “Điều này cũng là nguyên nhân vì sao trẫm phải mau chóng ra tay! Chỉ sợ lại trễ mấy ngày, tính mạng Di Quí Phi khó giữ được!”

      “Hoàng thượng!”

      Bạch Tĩnh An rất là khiếp sợ, “Thiếu chủ tử thực giết Di Quí Phi sao? Người của có thể nấp trong cung sao?”

      “Thế nào? Đến tại, ái khanh vẫn tin thiếu chủ tử của khanh có năng lực này sao? Giết người ai biết, ái khanh nên ngẫm lại, trước kia thái tử chết như thế nào!” Mạc Kỳ Hàn đột nhiên cười lạnh .

      “Vâng… Phải…” Bạch Tĩnh An mềm nhũn ra, lẩm bẩm: “Đúng, thiếu chủ tử làm việc luôn luôn tàn nhẫn, tâm tư khó dò, so với chủ thượng năm đó chỉ có hơn chớ kém, ngài ấy muốn ai chết, người đó khẳng định sống được, trừ…trừ Hoàng thượng là ngoài ý muốn…”

      Bạch Tĩnh An dùng sức dập đầu, trong giọng tràn đầy thấp thỏm lo âu, “Hoàng thượng, Di Quí Phi là trụ cột cả nhà thần, cầu Hoàng thượng bảo vệ nàng mạng, cho dù muốn thần cầu xin Lăng cung nữ cũng được, chỉ cần Tam Vương gia có thể nguôi giận, thần… thần nguyện ý giao chứng cớ, tùy Hoàng thượng xử lý!”

      “Cầu Lăng Tuyết Mạn cần, Tam Vương gia chưa chắc nghe, trẫm lưu tâm, khối u nhọt trừ tận gốc mới được, nếu , chỉ giữ được nhất thời, giữ được vĩnh cửu.” Mạc Kỳ Hàn nhíu mày, khóe miệng mang ý lạnh.

      “Vâng, vâng, thần nguyện ý tố giác, nguyện ý giao ra toàn bộ.” Bạch Tĩnh An dập đầu như giã tỏi, “Năm đó làm loạn, thần, Hạ Chi Tín cùng chủ thượng từng uống máu ăn thề, phần khế ước này giấu ở trong mật thất nhà thần, thần sau khi trở về liền mang tới giao cho Hoàng thượng!”

      “Ái khanh, trẫm đồng thời nghĩ, mấy năm nay Tam Vương gia cùng Hạ Chi Tín cấu kết làm việc trái pháp luật, khanh nhất định phải viết ra giao cho trẫm, về phần ái khanh lo lắng Hạ Chi Tín cắn ngược lại khanh ngụm, hoặc là khai khanh ra, điểm ấy trẫm đều có chủ trương, ái khanh cần lo.” Mạc Kỳ Hàn xong, liếc liếc mắt đám người Vô Cực, trầm giọng : “Phụ thân coi trọng nữ nhi, trẫm ban thưởng ái khanh, Tam phẩm ngự tiền thị vệ tự mình đưa thưởng cho Bạch gia, ái khanh biết phải làm sao chưa?”

      “Vâng, thần hiểu, thần giao đến trong tay thị vệ Vô Cực.”Bạch Tĩnh An lập tức .

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 455
      Thượng thư phòng.

      “Từ An, lập tức đưa mấy tấu sớ này tới Hộ bộ và Lại bộ, giao cho các Thượng thư, theo chiếu chỉ mà làm việc.” Mạc Kỳ Hàn lấy ra bốn tấu chương, đưa cho Từ An.

      “Vâng, nô tài ngay!”

      Từ An nhận tấu sớ, khi ra khỏi Thượng thư phòng, Vô Ngân đồng thời tiến vào, gật đầu chào chút, liền đều tự làm việc của mình.

      “Vô Ngân, chuyện gì?” Mạc Kỳ Hàn bận rộn ngẩng đầu lên, thuận miệng hỏi.

      Vô Ngân đến gần bước, : “Hoàng thượng, Bình Châu có tin tức!”

      ? Tới vào lúc nào?” Mạc Kỳ Hàn buông bút lông, liếc mắt, vừa hỏi vừa tiếp nhận ống trúc trong tay Vô Ngân, mở nắp ra, từ bên trong rút ra tờ giấy.

      “Thưa Hoàng thượng, vừa đến.”

      “Ừ.”

      “Quân Bình châu có hai phần ba trung thành với Hạ Chi Tín, phần ba nguyện trung thành Đại Minh, thần cùng Vân Vương thúc đem quân Bình châu phân ra, đối xử công tâm với bọn họ, mới đạt hiệu quả, hy vọng Hoàng thượng nhanh chóng phái khâm sai đại thần, thưởng cho tướng lĩnh có công, thể hoàng ân lồng lộng, thu quân tâm! Mạc Kỳ Lâm kính bút!”

      Đọc xong, nét mặt của Mạc Kỳ Hàn mặc dù vẫn như thường, nhưng trong mắt là vui sướng thôi, nhanh chóng viết xuống: “Trẫm hiểu, thánh chỉ nội trong hai ngày truyền tới. Hy vọng đệ cùng Vân Vương thúc ngừng cố gắng, sớm ngày đại thắng!”

      “Vô Ngân, lập tức khởi hành.” Mạc Kỳ Hàn nhét cuốn giấy vào ống trúc, đưa cho Vô Ngân.

      “Vâng, Hoàng thượng!”

      “Mặt khác, phái người theo dõi phủ Bình quốc công, Hạ gia vừa vào kinh, là dịp đại thần trong triều mỗi ngày đều gửi thiếp bái kiến nịnh hót, ghi nhớ tên toàn bộ đại thần đến gặp, để trẫm xác minh danh sách Bạch Tĩnh An trình có giả hay !” Mạc Kỳ Hàn suy tư .

      “Vâng, nô tài hiểu !”

      làm việc !”

      “Vâng, nô tài cáo lui!”

      Nhanh tới bữa trưa, Mạc Kỳ Hàn khởi giá hồi cung.

      Trong lúc dùng bữa, Xuân Đường từ thư phòng ra, lặng lẽ : “Hoàng thượng, nương nương thoải mái, tại nằm giường trong mật thất, nô tì hỏi lão tiền bối, là đồ ăn bữa trưa nương nương ăn vào ói ra toàn bộ, lão tiền bối lo lắng là ăn thức ăn hư, liền dẫn nương nương đến mật thất chờ Hoàng thượng.”

      Nghe vậy, Mạc Kỳ Hàn hơi thay đổi thần sắc, lại ăn hai miếng, sau đó buông đũa xuống, “Trẫm ăn nữa, dọn !” xong, đứng dậy đến thư phòng.

      “Vâng, Hoàng thượng!”

      Thái giám cung nữ quỳ xuống, “Cung tống Hoàng thượng!”

      Vừa vào mật thất, Hoa Mai bà bà liền ra đón, lo lắng : “Hàn tiểu tử, nha đầu Mạn Mạn có phải bị bệnh hay ? Sư nương dùng ngân châm nghiệm, đồ ăn có độc, hơn nữa còn là Trưởng Thân Vương tự mình đưa tới!”

      “Vâng, để trẫm nhìn xem.” Mạc Kỳ Hàn trả lời câu, nhanh chóng đến bên giường, nhấc màn lụa lên, “Mạn Mạn, trẫm đến đây, thoải mái chỗ nào?”

      xong, tay sờ lên trán Lăng Tuyết Mạn, cảm thấy hơi nóng, kéo thân mình Lăng Tuyết Mạn dậy, đặt nàng tựa vào người , nhìn bộ dáng Lăng Tuyết Mạn có tinh thần, vô cùng lo lắng : “Mạn Mạn, nàng đau đầu sao?”

      đau, chỉ là nôn mửa, ừ, nhìn đến chàng liền nôn mửa.” Lăng Tuyết Mạn quay mặt, trả lời.

      Khuôn mặt của Mạc Kỳ Hàn lập tức trở nên khó coi, giận tái mặt : “Bình thường nàng dùng bữa trẫm cũng ở cạnh nàng, vậy tại sao nàng ói?”

      Lăng Tuyết Mạn nghẹn lời, sau đó vẫn nghiêng mặt vẫn, lặng yên tiếng động.

      “Chẳng lẽ là bị cảm lạnh?” Mạc Kỳ Hàn suy đoán, nghĩ nghĩ, : “Như vậy, mặc kệ là nguyên nhân gì, trẫm vốn muốn mang nàng về Tứ Vương phủ tìm sư phụ bắt mạch, tại vừa vặn, nàng cùng trẫm ngồi xe .”

      !” Lăng Tuyết Mạn ném ra điều kiện: “Trừ phi chàng cho ta ở Tứ Vương phủ, ta muốn ở trong cung.”

      Mạc Kỳ Hàn nhíu mày, “Như vậy sao được? Nàng bây giờ lấy thân phận gì về Tứ Vương phủ ở? Trẫm tại mang nàng trở về, còn phải lấy danh nghĩa dâng hương ở Hương Đàn Cư cầu phúc cho hoàng gia, phải lấy thân phận nha hoàn cho nàng mới có thể màng nàng theo!”

      “Ta .” Lăng Tuyết Mạn vứt xuống câu, ngã đầu ngủ.

      “Mạn Mạn, nàng nghe lời được ? Nếu bị bệnh, chúng ta sớm trị mới tốt! Nàng ăn ngon, thân thể sao có thể chịu được?” Mạc Kỳ Hàn cúi người xuống, dán lên gò má Lăng Tuyết Mạn, nhẫn nại dỗ dành.

      “Vậy chàng qua hết tháng giêng phải thả ta , thể nuốt lời!” Lăng Tuyết Mạn xoay mặt qua, nghiêm túc .

      “Mạn Mạn, được ? nhiều ngày, trẫm đều giải thích vô số lần với nàng, trẫm có phản bội nàng, chạm qua nữ nhân khác, nàng sao lại tin như vậy?”

      Mạc Kỳ Hàn nhíu mày sâu, đau cả đầu, từ sau khi ở ao Vân Thanh lừa gạt nàng, muốn nàng, lại bị cấm dục, cho tới hôm nay, chút cũng cho đụng thân thể của nàng, cái đầu mơ hồ kia đột nhiên nhiên trở nên khôn cực kỳ, buổi tối, giữa hai người lại cách hai cái gối, thậm chí, Lăng Tuyết Mạn sợ thừa dịp nàng ngủ mà đánh lén, còn đặt cái bàn tròn giữa bọn họ, làm cho lại bắt đầu ăn chay!

      “Lời của tên lường gạt như chàng, ta có thể tin sao?” Mặt Lăng Tuyết Mạn lạnh nhạt hỏi ngược lại.

      “Được, mặc kệ nàng tin hay tin, có muốn hay , trẫm hôm nay phải mang nàng !” Mạc Kỳ Hàn chợt nhíu mày, trầm giọng, uy hiếp thẳng: “Hoặc là trẫm điểm huyệt nàng, hoặc là nàng tự nguyện, tự mình lựa chọn !”

      “Chàng!” Lăng Tuyết Mạn nắm chặt tay, trợn tròn mắt nửa ngày, cắn răng : “Ta tự nguyện!”

      Ngoài trướng, Hoa Mai bà bà thở phào nhõm, rốt cục làm xong!

      Sau nửa canh giờ, đội quân danh dự của Hoàng đế ra cung, Mạc Ly Hiên cưỡi ngựa , Hoàng thượng ngồi xe. lúc sau sợ Lăng Tuyết Mạn mệt mỏi, liền kêu nàng vào xe.

      “Đến, nằm ở thân trẫm lát.” Mạc Kỳ Hàn kéo thân mình Lăng Tuyết Mạn xuống, để nàng gối ở trong lòng , lại bưng lên ly nước nóng thổi nguội đưa đến môi nàng.

      Uống hai ngụm, Lăng Tuyết Mạn liếc liếc mắt nội thất trong xe, hừ hừ : “Làm Hoàng đế là tốt, trong xe ngựa này y như tẩm cung, muốn cái gì có cái đó.”

      “Nàng muốn cái gì? Nàng cho là trẫm thích ngôi vị Hoàng đế hơn nàng sao?” Mạc Kỳ Hàn đặt cái chén ở cái bàn , cau mày .

      “Chẳng lẽ đúng sao? Từ xưa đến nay, nam nhân nào thích quyền lực? Triều đại nào vì tranh ngôi vị Hoàng đế mà chết vô số người?” Lăng Tuyết Mạn cười nhạt.

      “A, nha đầu nàng bây giờ toàn những câu có gai, trẫm tranh cãi với nàng, trẫm muốn nàng mở to hai mắt xem.” Mạc Kỳ Hàn cười .

      Lăng Tuyết Mạn quay mặt, thèm để ý Mạc Kỳ Hàn nữa.

      bao lâu, xe ngựa dừng, từ bên ngoài : “Khởi bẩm Hoàng thượng, đến!”

      Xuống xe, quản gia Tư Khuynh cung kính đón, vào, rồi đến Hương Đàn Cư, thẳng vào gian phòng ngủ trong cùng.

      Thiên Cơ lão nhân ngủ say sưa, bên tai lại vang lên thanh , “Lão gia gia? Lão gia gia, Ngưu Ma Vương tới bắt ngài kìa!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :