1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng - Sở Thanh (495c + 1pn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 441
      Vậy mà Mạc Kỳ Hàn càng dịu dàng, càng giải thích, càng , Lăng Tuyết Mạn liền càng tức giận muốn giết người!

      Nghĩ đến bàn tay tại nhích tới nhích lui mặc quần áo ở người nàng từng ôm qua sờ qua những tiện nữ Di Quí Phi lệ Quý Phi, liền nhất thời cảm thấy ghê tởm, đột nhiên đẩy ra, gầm lên: “Đừng đụng ta!”

      Ánh mắt Mạc Kỳ Hàn cứng ngắc, có chút bị thương nhìn Lăng Tuyết Mạn, trầm mặc hồi đứng dậy xoay người, lãnh đạm bỏ lại câu: “Vậy nàng tự mình mặc!” Sau đó nhấc màn lụa lên ra ngoài.

      Lăng Tuyết Mạn lạnh lùng cắn chặt hàm răng, “Ghê tởm! Bẩn thỉu!”

      Mặc xong, thấy Xuân Đường Thu Nguyệt bề bộn dọn dẹp thùng nước tắm, bát đũa cái đĩa bàn tối hôm qua, đồng thời chuẩn bị xong rửa mặt chậu nước, thấy nàng, hai nha đầu khẽ cười cúi người : “Nô tỳ thỉnh an nương nương!”

      Xưng hô này nghe vào trong lỗ tai, Lăng Tuyết Mạn chỉ cảm thấy là vũ nhục, lập tức xệ mặt trách mắng: “Các ngươi gọi quỷ à! Các ngươi muốn tìm nương nương tìm bên ngoài ! Bên ngoài có đống nương nương đủ cho các ngươi gọi!”

      Mạc Kỳ Hàn nghe vậy, nhìn sang, thản nhiên : “Xuân Đường Thu Nguyệt đừng để ý tới nữ nhân ngốc nghếch đó, làm chuyện của các ngươi !”

      “Dạ, hoàng thượng!”

      Xuân Đường Thu Nguyệt vội đưa khăn ướt tới cho Lăng Tuyết Mạn lau mặt, Lăng Tuyết Mạn nén tức giận, hung ác trợn mắt nam nhân chết tiệt trong góc, từ trong tay Thu Nguyệt đoạt lấy khăn, tự mình tới chậu nước rửa mặt, mái tóc dài của nàng tùy tiện buộc thành hai cái bím tóc, tại có đồ trang sức, ra mật thất, nàng ăn mặc xinh đẹp cho ai nhìn chứ.

      Xuân Đường Thu Nguyệt kinh ngạc nhìn kiểu ăn mặc đặc biệt của Lăng Tuyết Mạn, dám thêm cái gì, dọn xong thức ăn liền thừa dịp Lăng Tuyết Mạn chú ý lặng lẽ mở cửa đá ra lui ra.

      Mạc Kỳ Hàn ngồi xuống ở trước bàn, im lặng lên tiếng, cầm chiếc đũa lên ăn say sưa ngon lành, đợi chút thấy Lăng Tuyết Mạn còn đứng ở trước bàn trang điểm thèm tới, bèn : “Bữa nay nàng ăn, bữa sau đưa cơm cho nàng, trẫm được là làm được!”

      Lăng Tuyết Mạn tức giận xanh cả mặt, răng răng dưới răng cắn chặt, vì đại kế trả thù, nàng nàng nhịn!

      Vì vậy đồ ăn sáng nàng ăn còn nhiều hơn , ăn đến bụng tròn trịa, lúc này mới ném chiếc đũa, cũng thèm nhìn , vào đường hầm trở về Hoán Y Cục.

      Mạc Kỳ Hàn cũng dừng đũa, ăn gì đó vào trong miệng nhưng ra là ăn biết ngon, chỉ là làm bộ ăn rất ngon để kích thích nàng, sầu khổ này chỉ có chính biết.

      Cả ngày Mạc Kỳ Hàn đều ở thượng thư phòng, bận rộn tới lúc xế chiều, đột nhiên có cấp báo trình lên!

      “Hoàng thượng, Nam Chiếu phái sứ đoàn do thái tử Hiên Viên Cốc Cẩn dẫn đầu, tới Đại Minh ta cống nạp lễ vật, bái kiến hoàng thượng!” Lễ Bộ Thượng Thư quỳ xuống đất trình tấu lên.

      Mạc Kỳ Hàn trả lời: “Được! Hai bên ký kết điều ước chính là từ năm nay Nam Chiếu phải xưng thần, cống nạp lễ vật cho Đại Minh! Lễ Bộ Thượng Thư cần phải chuẩn bị tiếp đãi sứ thần được sai sót!”

      “Thần tuân chỉ!”

      Mặt trời lặn, Mạc Kỳ Hàn rốt cuộc mệt mỏi đứng lên, “Từ An khởi giá hồi cung!”

      Trở lại cung Đế Hoa, Mạc Kỳ Hàn muốn làm việc đầu tiên dĩ nhiên là đón Lăng Tuyết Mạn, vậy mà mới muốn vào thư phòng, thái giám liền vào bẩm báo: “Khởi bẩm hoàng thượng, Lệ Quý Phi nương nương cầu kiến!”

      “Trẫm khó chịu trong người, có chút nhức đầu, mời lệ Quý Phi hồi cung . Tối nay lật thẻ bài!” Mạc Kỳ Hàn vui ,

      “Dạ, hoàng thượng!”

      Phiền não đợi Xuân Đường Thu Nguyệt đến, lúc này Mạc Kỳ Hàn mới cất bước rời .

      Hoán Y Cục.

      Lăng Tuyết Mạn ngồi ở đầu giường đặt gần lò sưởi, xếp xếp lật lật bảo bối trong rương gỗ đỏ của nàng, cửa đá liền tiếng động mở ra, Hoa Mai bà bà tinh mắt nhìn đến, giọng như muỗi: “Hàn tiểu tử, con tới rồi!”

      Nghe tiếng, Lăng Tuyết Mạn nhanh chóng nghiêng đầu , Mạc Kỳ Hàn nhàng cười, gật đầu cái, : “Ừ, trẫm tới đón Mạn Mạn trở về.”

      Lăng Tuyết Mạn “Rầm!” cái khép nắp lại, ôm chặt gỗ đỏ rương vào trong ngực, lạnh lùng : “Trở về , quang minh chính đại trở về cung Đế Hoa của chàng , hừ, nhanh theo ái phi của chàng !”

      “Nha đầu Mạn Mạn!” Hoa Mai bà bà vội che miệng Lăng Tuyết Mạn, cau mày : “Tại sao có thể chuyện với hoàng thượng như vậy? Nó tới đón con, đừng làm khó nó, nhanh !”

      Lăng Tuyết Mạn tức giận vô cùng, dùng sức vặn bung tay Hoa Mai bà bà ra, “Bà bà, ngài còn giúp ……”

      “Mạn Mạn!”

      Mạc Kỳ Hàn lên tiếng cắt đứt, đến gần, đoạt lấy rương gỗ đỏ trong ngực Lăng Tuyết Mạn, thản nhiên : cái rương này cũng đừng muốn!”

      “Chàng! Chàng trả lại cho ta! Đó là của ta!”

      Lăng Tuyết Mạn tức giận, càng thêm đỏ mặt tai khiển trách, liền thò tay muốn cướp về, nhưng lại bị Mạc Kỳ Hàn dễ dàng né tránh, cũng khẽ cười : “Có hay ? nàng chỉ là người có đồng nào! Muốn đào thoát khỏi kinh thành mà có tiền chỉ sợ là nửa bước khó a!”

      “Vương trứng thối khốn kiếp!”

      Lăng Tuyết Mạn đấm xuống giường, cắn răng nghiến lợi gầm câu, sau đó nhảy xuống đoạt lại cái rương, lần này lại bị Mạc Kỳ Hàn dễ dàng chế trụ, kéo vào đường hầm.

      Hoa Mai bà bà xấu hổ lắc đầu cái, đóng cửa đá, nhớ tới Thiên Cơ lão nhân vô cùng hâm mộ : “Ai! Nếu lão già kia có thể có bá đạo bằng nửa Hàn tiểu tử là tốt!”

      Nữ nhân chỉ cần nam buông tay, còn cố cự tuyệt sao.

      Trong đường hầm, Lăng Tuyết Mạn dùng sức kéo về sau nhưng đánh lại Mạc Kỳ Hàn, cuối cùng bị bắt vào mật thất, mà cái rương bảo bối của nàng cũng bị nhân cơ hội che kín mắt nàng rồi ném cái rương ra cho Xuân Đường canh giữ ở phía ngoài.

      Khép lại cơ quan, Mạc Kỳ Hàn mới buông tay ra, thẳng tới trước bàn, nhìn thức ăn Thu Nguyệt dọn sẵn, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía nữ nhân tức giận trừng mắt đứng tại chỗ, nhanh chậm: “Tới đây dùng bữa tối!”

      “Mạc Kỳ Hàn, chàng rốt cuộc muốn như thế nào!” Lăng Tuyết Mạn nhịn được rống giận.

      “Gọi Tình nhân, nếu có bất kỳ thương lượng gì!” Mạc Kỳ Hàn bình tĩnh .

      Nghe vậy, chóp mũi Lăng Tuyết Mạn lập tức chua xót, hai bước nhào vào trong ngực Mạc Kỳ Hàn, đôi bàn tay ngừng đánh lồng ngực của , mi ra nước mắt, kêu gào: “Khốn kiếp! Tại sao muốn gạt ta! Sao chịu buông ta ! Tại sao!”

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 442
      Mạc Kỳ Hàn cứng ngắc thân mình, vẫn nhúc nhích, chịu bị đánh chịu chửi, cũng là kìm lòng đậu lấy tay vòng lên bên eo Lăng Tuyết Mạn, tiện đà dần dần thu nạp, gắt gao ôm nàng vào trong lòng, cằm để ở vai nàng, môi khẽ run, nhàng : “Mạn Mạn, đừng khóc, được ?”

      “Buông ta ra! được ôm ta! được!”

      Lăng Tuyết Mạn hơi hơi dừng kích động, bởi câu này lại kịch liệt giằng co, xô đẩy ra, liền vừa đánh vừa đá, dùng cả tay chân, vẫn nhúc nhích, chính là chau mày lại, nàng kiễng chân lên chút nghĩ ngợi cắn ngụm vào đầu vai , nhưng bây giờ còn mặc quần áo mùa đông, quá dầy, nàng cắn đến thịt của , lập tức tức giận khóc lớn tiếng hơn!

      Nhưng, giây sau, môi lại đột nhiên dán lại, kịch liệt hôn nàng, đồng thời giữ lại hai tay của nàng, cho nàng chút cơ hội đẩy ra của , nàng xấu hổ và giận dữ khó nhịn, liều mạng lắc đầu, nước mắt ra càng thêm mãnh liệt!

      đột nhiên lại dừng hôn nàng, dời môi, đầu lưỡi khẽ liếm nước mắt má nàng, hôn tới đôi mắt, nhàng ôn nhu, nàng dần dần vô lực phản kháng, xụi lơ ở trong lòng . ( biết độc giải thấy sao, chứ editor thấy… rất gớm.)

      ôm lấy nàng, đến trước bàn ngồi xuống, để nàng ngồi ở đùi của như trước đây, lại từ trong tay áo lấy ra khăn gấm, ôn nhu lau nước mắt ngừng trào ra của nàng, nhàng mở miệng : “Mạn Mạn, thực xin lỗi!”

      được gọi ta! xin lỗi có ích lợi gì, có ích lợi gì!” Lăng Tuyết Mạn lấy hai tay bịt kín lỗ tai, gầm rú, tức giận đến cực điểm.

      “Mạn Mạn, trong lòng ta chỉ có nàng, chỉ có nàng a!” Giọng Mạc Kỳ Hàn trở nên vội vàng, trong mắt tràn đầy lo lắng.

      “Kẻ lừa đảo! Kẻ lừa đảo! Đến lúc này, chàng còn gạt ta! Mạc Kỳ Hàn, tại sao chàng có thể tàn nhẫn như vậy? Tại sao có thể!” Lăng Tuyết Mạn gầm , hai tay lại lung tung đánh vào thân .

      Mạc Kỳ Hàn đau lòng lại ôm chặt Lăng Tuyết Mạn, khàn khàn , có! Ta có lừa nàng, Mạn Mạn, Tình nhân của nàng từ trước đến nay, chưa bao giờ thay đổi! Nàng tin ta được ?”

      “Chàng muốn ta tin thế nào? Mắt ta hỏng, lỗ tai điếc, ta chính là tên đại đầu đất mười phần, ngu ngốc mười phần, cho nên mới tin chàng vô điều kiện, hơn hai năm, chàng rốt cuộc muốn đùa bỡn ta ra sao? Rốt cuộc muốn ra sao mới vừa lòng?” Lăng Tuyết Mạn trừng to mắt, cắn răng nghiến lợi chất vấn.

      Mạc Kỳ Hàn nhếch môi, nhìn chuyển mắt Lăng Tuyết Mạn trong lòng, nhìn ánh mắt của nàng, nhìn nụ cười của nàng, đột nhiên cúi đầu, lại dán lên môi nàng, nàng lập tức đẩy , trong mắt là lửa giận muốn giết người, nhìn , cắn răng gằn từng tiếng: được hôn ta… ta chê chàng bẩn!”

      Thần sắc Mạc Kỳ Hàn buồn bã, ngực phập phồng vài cái, chậm rãi nghiêng mặt, đè nén cảm xúc, thản nhiên : “Vậy nàng liền dùng bữa, bằng , ta cưỡng hôn nàng, thậm chí, cưỡng bức nàng!”

      “Chàng! Chàng dám!” Lăng Tuyết Mạn xiết chặt nắm tay, quát lớn tiếng, thân mình nhịn được phát run.

      “Nàng biết ta có dám hay !” Mạc Kỳ Hàn phút chốc quay mặt lại, trong mắt tràn đầy sương mù, thậm chí sẳng giọng làm cho người ta sợ hãi, “Trẫm nhất ngôn cửu đỉnh, tin nàng thử nhìn chút!”

      Nghe vậy, Lăng Tuyết Mạn bị hoàn toàn kinh sợ, vài giọt nước mắt trong suốt treo ở lông mi, môi đỏ mọng hơi vểnh, trong đôi mắt tràn ngập sợ hãi, dại ra nhìn ánh mắt vụ của Mạc Kỳ Hàn, nhưng cử động cũng dám.

      Mạc Kỳ Hàn quay mặt , cầm lấy chiếc đũa, yên lặng gắp thức ăn, bản thân mình chưa ăn ngụm, chỉ tận tâm hầu hạ Lăng Tuyết Mạn, Lăng Tuyết Mạn dám lại phản kháng, cho dù ủy khuất, nước mắt đảo quanh ở trong hốc mắt, lại cực lực chịu đựng dám làm cho rơi xuống, ăn thấy ngon, vẫn ăn thiệt nhiều, Mạc Kỳ Hàn xem chừng nàng ăn sai biệt lắm, liền lau sạch khóe miệng cho nàng, ôm nàng ngồi xuống giường, sau đó buông màn lụa, hướng cửa đá.

      Mở cửa ra, Xuân Đường Thu Nguyệt canh giữ ở phía ngoài lập tức quỳ xuống : “Hoàng thượng, có nô tỳ!”

      “Chuẩn bị tắm rửa, vào thư phòng lấy mấy tấu sớ bàn, giấy và bút mực đều chuyển vào cho trẫm.”

      “Vâng, Hoàng thượng!”

      Bàn tay ấn lên khối gồ lên tường, chớp mắt đóng lại cửa đá, Mạc Kỳ Hàn đột nhiên ngoái đầu nhìn lại, Lăng Tuyết Mạn đưa đầu qua màn lụa nhìn lén kịp thu hồi, bị bắt quả tang, khuôn mặt nhắn xấu hổ nhiễm lên đỏ ửng, cũng là cắn cắn môi, giơ lên cằm cao, khiêu khích: “Ta chính là nhìn lén cơ quan, có bản lĩnh giết ta diệt khẩu !”

      Mạc Kỳ Hàn cười như cười ngoéo môi cái, lành lạnh : “Trẫm rảnh rỗi như vậy, giết nàng lại thiếu cái nữ nhân bồi ngủ, mua bán này chẳng phải là có lời sao? Nàng thấy được như thế nào? Dựa vào bản lĩnh của nàng, có thể đánh ra sao?”

      “Bốp!”

      cái gối đầu lại bị hung hăng ném ra ngoài, Lăng Tuyết Mạn tức, sắc mặt trắng bệch, ác độc quát: “Chàng mới là nam nhân theo hầu ta ngủ! Là ta dùng cái rương bảo bối bao dưỡng tiểu bạch kiểm! Nam sủng!”

      Nghe vậy, sắc mặt Mạc Kỳ Hàn nhất thời khó coi, trừng mắt Lăng Tuyết Mạn nửa ngày, chán nản cắn răng : “Trẫm sao lại nữ nhân như nàng chứ!”

      “Hừ! Chàng sao? Chàng là Hoàng đế cao cao tại thượng, làm sao có thể đặt tâm ở thân nữ nhân? Nam nhân dối trá! Lăng Tuyết Mạn ta nếu lại tin chàng cho dù chỉ câu hoa ngôn xảo ngữ, ta liền theo họ chàng!” Lăng Tuyết Mạn hừ lạnh châm biếm, khinh thường trừng mắt, răng cắn càng vang.

      Ai ngờ, lời ra, lại lấy lòng Mạc Kỳ Hàn, mặt tuấn mỹ tà nịnh ý cười, hình như cực lực nhẫn, lại cuối cùng nhịn được, môi đẹp hơi hơi nhếch lên, mắt tràn đầy thâm ý liếc liếc Lăng Tuyết Mạn, miễn cưỡng nhặt gối đầu lên ném vào trong lòng Lăng Tuyết Mạn, thế này mới lại có tâm tình dùng bữa, vì thế, cũng ghét bỏ thức đồ ăn thừa kia, ngồi xuống, lời bắt đầu ăn.

      Lăng Tuyết Mạn biết vui vẻ cái gì, cẩn thận nghĩ nghĩ, lại cảm giác mình sai cái gì, càng thêm tức giận, dùng sức níu chặt cái gối trong lòng, hận cái gối thể là mặt Mạc Kỳ Hàn, có thể cho nàng nhéo cho sưng vù!

      bữa cơm nguội lạnh dùng xong, Xuân Đường Thu Nguyệt cũng chuẩn bị bồn tắm cùng nước ấm đưa tới, tiếp theo lại trở về chuyến, lấy tấu sớ cùng bút nghiên, thu dọn cái bàn xong, bầy ra chỉnh tề.

      “Cởi áo cho ta!” Mạc Kỳ Hàn mở hai tay, thản nhiên .

      Xuân Đường Thu Nguyệt vội săn sóc hầu hạ, Lăng Tuyết Mạn ngồi ở giường, mắt lại trừng to, ra phải cho nàng tắm rửa, là cái nam nhân đáng chết kia muốn tắm rửa, chính là, mắt thấy quần áo người rút từng cái, lộ ra bờ ngực màu đồng, tinh tráng rắn chắc, cơ bắp ràng…

      mặt nhất thời nóng lên, hai gò má nhanh chóng nhiễm lên đỏ ửng, Lăng Tuyết Mạn ngượng ngùng tức giận quay đầu lại, hai đấm nắm hết sức chặt, thầm mắng thôi, nam nhân thối! biết xấu hổ!

      Chỉ còn lại có quần áo trong màu vàng sáng, Xuân Đường Thu Nguyệt dừng lại, xin chỉ thị: “Hoàng thượng, nô tì hầu hạ ngài tắm rửa sao?”

      “Ừ, hầu hạ …” Dừng lại hồi lâu, khóe môi Mạc Kỳ Hàn gợi lên cụ cười quỷ dị, liếc xéo Lăng Tuyết Mạn, ném ra cuối dài.

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 443
      “Dạ, hoàng thượng!”

      Xuân Đường Thu Nguyệt vừa liền đến bên cạnh Mạc Kỳ Hàn, mới vừa đụng vào áo ——

      biết xấu hổ!”

      Lăng Tuyết Mạn đột nhiên hô lên bốn chữ kia, làm Xuân Đường Thu Nguyệt run tay ngây người, động tác tay biết nên làm thế nào mới tốt.

      Mạc Kỳ Hàn cười thấp, chút để ý : “Trẫm làm sao biết xấu hổ? Nàng tắm rửa cần nha hoàn hầu hạ là chuyện của nàng, còn trẫm có thói quen để nha hoàn hầu hạ. lẽ trẫm liền tắm rửa còn phải đợi nàng đồng ý.”

      “Chàng… chàng…… Chàng phải có thái giám hầu hạ sao? An An chết đâu?” Lăng Tuyết Mạn đỏ mặt đỏ tai gầm .

      “An An……” Mạc Kỳ Hàn co quắp gương mặt tuấn tú, mới : “Thái giám làm việc khác, biết cái mật thất này, biết quan hệ của nàng và trẫm, cho nên thể hầu hạ trẫm!”

      “Người nào có quan hệ với chàng? Có quan hệ với chàng chính là ái phi của chàng! ra ngoài cho họ hầu hạ chàng !” Lăng Tuyết Mạn càng càng tức, trong đầu tựa hồ cũng có thể nghĩ đến hình ảnh Mạc Kỳ Hàn cùng với bọn họ lăn lộn ở giường, tức giận nhảy xuống, đẩy Xuân Đường Thu Nguyệt về phía cửa đá, ra ngoài thay chủ tử của các ngươi gọi ái phi , hoàng thượng lâm hạnh là chuyện cực tốt, vội vàng !”

      “Nương nương! Hoàng thượng……” Xuân Đường Thu Nguyệt biết như thế nào cho phải, vừa về phía trước vừa liên tục nghiêng đầu nhìn Mạc Kỳ Hàn, chờ đợi chỉ thị.

      xuống !” Mạc Kỳ Hàn toét miệng bật cười, phất tay cái.

      “Dạ!”

      Xuân Đường Thu Nguyệt như được lệnh ân xá, nhanh chóng biến mất như chạy loạn.

      Lăng Tuyết Mạn thở gấp, muốn bỏ vào đường hầm, nhưng tới hai bước bị hai bàn tay từ phía sau ôm lấy, lưng nàng ngã vào lồng ngực trần trụi của , hơi thở nóng bỏng phả vào tai, “Muốn nơi nào? nàng đuổi nha hoàn của trẫm , có phải nàng nên hầu hạ trẫm tắm rửa hay ?”

      “Để cho ta hầu hạ chàng.” Lăng Tuyết Mạn dùng sức nắm chặt lấy đôi bàn tay cứng như thép, thèm lựa lời, “Ta cho dù hầu hạ tên ăn xin, hầu hạ lão đầu tử, cũng hầu hạ tên lường gạt như chàng!”

      “Vậy sao? Vậy trẫm lại gọi Xuân Đường Thu Nguyệt vào……” Mạc Kỳ Hàn cười giảo hoạt, liền muốn kêu, lại la lên: “… A! Sao nàng cắn trẫm?”

      “Buông ta ra!”

      Lăng Tuyết Mạn nghiêng đầu, lại tức hận đỏ mặt, cắn răng, “Đau chết đáng đời chàng! Gọi mấy ái phi xinh đẹp của chàng hầu hạ chàng , khẳng định họ cắn chàng, nhất định nịnh hót lấy lòng chàng!”

      cần. Trẫm chỉ cần nàng. Thiên hạ vô số nữ tử, nhưng có thể để cho trẫm cam tâm hạ mình chỉ có nàng!” Mạc Kỳ Hàn nhìn Lăng Tuyết Mạn, cái trán dán lên trán của nàng, giọng : “Mạn Mạn, trẫm biết trẫm nợ nàng rất nhiều giải thích, nhưng bây giờ trẫm cũng cách nào giải thích với nàng. Trẫm từng với nàng, mắt thấy tai nghe đều nhất định là . Nàng có thể tin trẫm, nhưng phải tin tưởng chính lòng của nàng. Dụng tâm phán đoán, nó cho nàng biết đáp án, cho nàng biết trẫm có phải vậy hay !”

      “Cái gì……” Lăng Tuyết Mạn hơi giật mình : “Nhưng… nhưng chàng cùng Ngô Đồng chàng là Đế Vương……”

      “Đó cũng là vì để Ngô Đồng chết tâm mới như vậy. Nha đầu ngốc, nàng phải có lòng tin với chính mình a!” Mạc Kỳ Hàn khẽ chạm cái trán Lăng Tuyết Mạn, nụ cười bên môi sâu nồng, nhịn được giễu giễu: “Ha ha, cái này coi như là lời ngon tiếng ngọt sao? Nàng phải tin tưởng, coi như nếu tin trẫm vậy, cũng phải gả cho trẫm, vẫn phải mang họ trẫm, Mạc Lăng thị!”

      “Khụ khụ, Mạc cái đầu của chàng! Mạc Hạ thị, Mạc Bạch thị, Mạc đống thị, Lăng Tuyết Mạn ta khinh thường chui vào tam cung lục viện của chàng!” Trong lòng Lăng Tuyết Mạn mới vừa có chút ngọt ngào, chợt nhớ tới mấy phi tử khác, lập tức lại bùng nổ.

      Mạc Kỳ Hàn kêu rên, gương mặt tuấn tú ngừng co quắp, rất bất đắc dĩ: “Mạn Mạn, trẫm dầu gì cũng là quân vương, nàng cho dù tức giận cũng cần mắng khó nghe như vậy ! Lại trẫm cũng tính toán để cho nàng làm……”

      “Khốn kiếp! Ta càng thể nào làm kẻ hầu ngủ cho chàng!” Lăng Tuyết Mạn kịp nghe đoạn sau, tức giận ngắt lời.

      “Mạn Mạn, nàng tỉnh táo lại được ? Giữa trẫm với nàng là có lời thề đời kiếp, nàng quên sao? Cho nên trẫm muốn nàng làm duy nhất của trẫm!” Mạc Kỳ Hàn nâng mặt Lăng Tuyết Mạn lên, trong mắt thâm tình vô hạn, khóe môi nâng lên độ cong đẹp mắt.

      “Duy…… duy nhất cái gì? Lục cung đầy nữ nhân, Mạc Kỳ Hàn, chàng sớm phản bội của lời thề chúng ta, còn có mặt mũi cái gì đời……” Lăng Tuyết Mạn đau buồn, lỗ mũi chua xót, trong mắt lập tức tràn đầy nước mắt.

      Mạc Kỳ Hàn hơi nhắm mắt, mở mắt lần nữa, trong mắt thâm thúy lẫm liệt, hề giải thích nữa, chỉ : “Ngày sau nàng .”

      Ở trần lâu, xương cốt khỏe mấy cũng chịu nổi lạnh, liền tiếp: “Trẫm tắm cho nàng nhiều lần như vậy, giờ đổi thành nàng hầu hạ trẫm lần được ?”

      có…… Tâm tình……” Lăng Tuyết Mạn đứt quãng khóc lóc kể lể, đẩy Mạc Kỳ Hàn ra, ôm hai chân ngồi chồm hổm mặt đất.

      Mạc Kỳ Hàn cau mày nhìn chằm chằm Lăng Tuyết Mạn, lại cố ý đứng ở trước mặt nàng, mặt đỏ tim đập mạnh mẽ cởi quần xuống.

      Lăng Tuyết Mạn vừa ngước mắt lên, đập vào mắt chính là thứ quan trọng nhất của nam nhân, mắt trợn trắng, hút khí lạnh, khuôn mặt nhắn thoáng chốc đỏ giống tôm luộc chín, đầu lưỡi líu lại, “Chàng… chàng… chàng… chàng là mặt! Lộ cuồng!” xong 囧 vội vàng quay mặt qua, toàn thân nóng lên.

      Dù nàng cùng triền miên vô số lần, nhưng lại chưa bao giờ dưới ánh sáng chói lọi xem qua thân thể , ở đại cũng chưa từng tận mắt nhìn qua nam nhân trần truồng a!

      cởi xuống làm sao tắm?” Mạc Kỳ Hàn trợn mắt nhấc chân nhảy qua thùng nước tắm, thử độ ấm của nước, cau mày : “Nước lạnh, thêm nước nóng.”

      “Ta phải nha hoàn của chàng!” Lăng Tuyết Mạn giận đùng đùng.

      “Được, vậy trẫm liền tắm nước lạnh, mùa này……” Mạc Kỳ Hàn ngừng lại, nhìn Lăng Tuyết Mạn cúi đầu, thong thả ung dung tiếp: “Chờ trẫm cảm lạnh mắc bệnh thương hàn nằm dậy nổi mà chết nàng là được rời khỏi trẫm!”

      Trong bụng Lăng Tuyết Mạn tự chủ buộc chặt, do dự sơ qua, cuối cùng cắn răng đứng lên, im lặng nhấc nắp thùng gỗ lên, múc nước nóng cho thêm vào, nhưng lại quật cường ngạo khí nhìn Mạc Kỳ Hàn, cũng sợ nhìn đến nửa người dưới của làm mặt nàng đỏ thấu.

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 444
      “Ha ha, Mạn Mạn, trẫm hèn mọn ở trước mặt nàng, phải là hoàng đế cái gì, càng phải là Tứ Vương Gia cái gì, thậm chí tự hạ mình làm nô tài hầu hạ nàng, nghĩ phương pháp để cho nàng vui vẻ, vô luận nàng đối đãi trẫm thế nào, trẫm cũng hề oán hận câu, ra nàng và trẫm rất giống nhau, mặc dù bây giờ nàng hận trẫm oán trẫm như thế, lại vẫn nỡ để trẫm ngã bệnh, phải ?”

      Mạc Kỳ Hàn vươn tay khẽ xoa mặt của Lăng Tuyết Mạn, ánh nến chiếu lên mặt, giọng nhu hòa, trong mắt vẫn là ôn tình như trước

      Lăng Tuyết Mạn cầm gáo mà thân thể cứng ngắc, lời của làm trong đầu nàng lên từng màn những chuyện làm cho nàng, đều là vụn vặt như vậy, lại hèn mọn như vậy, còn có nhiều lần cứu nàng…… Nàng lại chưa từng làm gì cho , chua xót khiến cho hốc mắt ửng hồng, mắt rủ xuống, nàng trả lời , chỉ tiếp tục thêm nước nóng vào, vừa thêm tay vừa vươn vào trong thùng thử nhiệt độ nước tắm, đợi sai biệt lắm liềm cầm khăn lau cho .

      Vô luận thế nào, tóm lại đụng nữ nhân khác ngoài nàng chính là phản bội. Nàng tuyệt đối có khả năng chấp nhận !

      làm cho nàng, nàng trả lại cho là được!

      Mạc Kỳ Hàn thoải mái nhắm mắt lại, cảm giác được nàng hầu hạ tắm rửa thất khác với thủ hạ thị vệ thái giám hầu hạ, trong lòng rất là ấm áp ngọt ngào.

      Lăng Tuyết Mạn lau xong, chuyển lưng đến trước người Mạc Kỳ Hàn, lúc này đột nhiên mở mắt ra : “Nha hoàn hầu hạ trẫm tắm rửa là chuyện thường xảy ra, nhưng trẫm đều mặc khố, có chuyện biết xấu hổ.”

      Lăng Tuyết Mạn cắn môi gì, tiếp tục lau bả vai, cánh tay, trước ngực, lúc lau đến bụng, thể tránh nhìn đến nơi nào đó ở hạ thân , khuôn mặt nhắn lập tức ửng đỏ, nghiêng mặt, mất tự nhiên : “Còn lại tự chàng tắm.”

      Để khăn xuống, mới đứng dậy, Mạc Kỳ Hàn lại đột nhiên vịn bả vai Lăng Tuyết Mạn, nghiêng người hôn lên môi của nàng. Nàng kinh ngạc, vội đẩy ra, nhanh chóng đứng lên, lui ra hai bước, dùng bàn tay lau môi, tức giận : được lại hôn ta, ta ngại bẩn!”

      Sắc mặt Mạc Kỳ Hàn nhất thời trầm xuống, nhìn Lăng Tuyết Mạn hồi lâu, cúi đầu cầm khăn tùy tiện lau mình, sau đó đứng dậy bước ra khỏi thùng tắm, Lăng Tuyết Mạn thấy thế vội vàng quay lưng lại dám nhìn.

      Chờ đợi hồi, Lăng Tuyết Mạn mới lặng lẽ quay đầu, lại phát Mạc Kỳ Hàn mặc quần áo trong vào, ngồi ở trước bàn làm việc rồi.

      Lúc làm việc, bộ dạng rất là chăm chú, nét chữ cực kỳ xinh đẹp, viết cũng rất mau, thỉnh thoảng cau mày, thỉnh thoảng giản ra, tấu chương phê xong xếp qua bên, sau đó lấy cái khác ra phê tiếp, từ đầu đến cuối hề nhìn nàng nữa.

      Quyển tấu sớ cuối cùng phê xong, thế nhưng lại lấy tờ trống , vừa nghiêm túc suy tư vừa viết cái gì, lâu, nàng đứng buồn ngủ liền ngồi ghế làm bộ như lơ đãng liếc mắt xem,, chỉ thấy viết đống lớn nhưng vẫn dừng, đến khi viết kín mới hạ bút, đầu nghiêng nghiêng, mệt mỏi duỗi ngón.

      Lăng Tuyết Mạn nháy mắt có xúc động muốn giúp xoa bóp, nhưng nghĩ tới chuyện phản bội, nàng liền mặt lạnh đứng lên, leo lên giường nằm xuống.

      Ước chừng phút sau bên cạnh có thêm Mạc Kỳ Hàn!

      Lăng Tuyết Mạn lập tức ném cái sống lưng cho , cũng cố ý dời thân thể vào bên trong. Mạc Kỳ Hàn nghiêng mắt nhìn, thản nhiên : “Mấy ngày này trong triều rất nhiều chính , sợ rằng trẫm có nhiều thời gian rảnh chăm sóc nàng, nàng đừng giận dỗi trẫm, mỗi ngày ba bữa cơm dùng đúng giờ, muốn ăn cái gì liền kêu Xuân Đường Thu Nguyệt. Nếu nàng ngoan chút, qua ngày hôm sau trẫm cho nàng tự do lại trong cung, nhưng là chuyện xảy ra từ ngày hôm qua tới hôm nay, nàng coi như chưa từng có, khi ra bên ngoài, trong mắt nàng, trẫm chỉ là hoàng thượng, nàng là cung nữ bị trẫm phạt ở Hoán Y Cục, đối với bất kỳ ai cũng thể tiết lộ ra nửa câu, có hiểu ?”

      hiểu!” Lăng Tuyết Mạn trả lời.

      Mạc Kỳ Hàn cau mày nhìn nàng, : “Trẫm muốn quét sạch loạn đảng, nàng nếu ra, khó chắc toàn loạn đảng bắt nàng để khống chế đòi trẫm thỏa hiệp. Bố cục trẫm bày nhiều năm liền có thể thất bại, nếu nàng muốn hại chết trẫm cứ .”

      Lăng Tuyết Mạn ngạc nhiên ngậm chặt miệng.

      “Còn nữa, nàng ngại trẫm bẩn, trẫm có thể đụng nàng, nhưng đừng hy vọng trẫm dụ dỗ nàng dùng bữa nữa. Nàng ăn cơm, trẫm phạt nàng, có nghe hay ?” Mạc Kỳ Hàn nghiêm nghị .

      Lăng Tuyết Mạn quắt miệng, tâm cam tình nguyện hừ tiếng, ai ngờ bả vai lập tức bị Mạc Kỳ Hàn kéo lại, quay lại, bốn mắt nhìn nhau, mặt tỏ vẻ gì, : đáp ứng chính là muốn trẫm tại liền đụng nàng sao?”

      “Đáp ứng đáp ứng.” Lăng Tuyết Mạn gật đầu giống như có xương.

      Buông lỏng nàng ra, nhắm mắt, lại thêm câu, “Giống trước kia, mỗi đêm phải đến nơi này ở với trẫm, nếu trẫm đích thân đón nàng, chuyện núp vào hòm gỗ chạy trốn cần xảy ra lần thứ hai!”

      Lăng Tuyết Mạn tức giận chết vỏ gối, hung hăng đạp chăn, nhịn được : “Chàng ngủ ở đây với ái phi của chàng , họ mỏi mắt chờ chàng lâm hạnh kìa!”

      “Cái đó cần nàng lo, ngủ!” Mạc Kỳ Hàn xong liền ngủ say.

      Lăng Tuyết Mạn lăn qua lộn lại lâu rốt cuộc cũng ngủ.

      Hai người cứ chia giường mà ngủ, đợi Lăng Tuyết Mạn được thả ra Hoán Y Cục là tháng giêng.

      Lâu thấy ánh mặt trời, Lăng Tuyết Mạn đứng ở trong sân Hoán Y Cục, ngửa đầu lâu nhìn mặt trời, cho đến lúc chói mắt mới cúi đầu.

      “Nha đầu Mạn Mạn, bà bà cùng con ra ngoài giải sầu !” Hoa Mai bà bà ở phía sau .

      có tâm tình ra ngoài, lỡ gặp mặt……” Lăng Tuyết Mạn bĩu môi lắc đầu.

      sao, hoàng thượng khiển trách Di Quí Phi, tin tưởng trong cung còn ai dám chọc tới con.” Hoa Mai bà bà cười .

      “À.”

      lâu sau, Lăng Tuyết Mạn mới bước ra ngoài Hoán Y Cục.

      Vậy mà lần này ra ngoài lại làm cho Lăng Tuyết Mạn nghe được tin tức cực kỳ khiếp sợ: Hoàng thượng hạ chỉ mùng sáu gả Liễu Ngô Đồng cho An Công thế tử. Ngay đêm đó Liễu Ngô Đồng treo cổ tự tử, tự tử thành bèn ra am ni ngoài thành cắt tóc làm ni!

      “Sao…… Có thể như vậy? Ngô Đồng lúc đầu ích kỷ, bây giờ lại quyết tuyệt như vậy!” Lăng Tuyết Mạn khiếp sợ, sau lúc lâu mới lẩm bẩm.

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 445
      Bởi vì chuyện Liễu Ngô Đồng, Lăng Tuyết Mạn tận lực thượng thư phòng.

      Nghe Liễu Thiếu Bạch bị Hoàng thượng tuyên triệu nghị , Lăng Tuyết Mạn liền nhẫn nại chờ ở bên ngoài, Hoa Mai bà bà đương nhiên là theo tấc cũng rời, là làm bạn, kì thực là bảo vệ.

      Nửa canh giờ, còn chưa có gặp người từ Thượng thư phòng ra.

      Đại nội thị vệ đứng gác đương nhiên là dám đuổi người, bọn họ cũng tuân lệnh Hoàng thượng, mở con mắt nhắm con mắt, chỉ cho là thấy có nữ nhân xuất ở khu vực nghiêm cấm.

      Rốt cục, lúc Lăng Tuyết Mạn chờ đợi sắp đói xỉu, cánh cửa khép chặt mở ra!

      “Thiếu Bạch!”

      Hô lên tiếng, Lăng Tuyết Mạn mới phát , ở phía sau Liễu Thiếu Bạch mặc quan phục màu tím, lại bước ra vài người: Mạc Kỳ Minh, Mạc Kỳ Diễn, Từ An, vị cuối cùng – Mạc Kỳ Hàn!

      Cả kinh, Lăng Tuyết Mạn cuống quít bịt miệng, kinh sợ nhìn vị lão đại cuối cùng kia, chỉ hi vọng, nam nhân bình dấm chua cần đổ dấm chua lên người Liễu Thiếu Bạch!

      Từ An cúi đầu, còn bốn nam nhân khác đứng ở trước lan can màu đỏ, từ cao nhìn xuống Lăng Tuyết Mạn, thần sắc trong mắt khác nhau.

      Lăng Tuyết Mạn cùng cặp mắt hơi tức giận kia nhìn nhau chút, đột nhiên nghĩ đến ủy khuất của nàng, cầu toàn của nàng, liền lập tức nghiêng mặt, vì sao phải sợ ? Nàng cũng tin là bạo quân tàn nhẫn vô đạo!

      Cho nên, khuôn mặt nhắn lại quay lại, khóe miệng lại mang theo ý cười, hơi hơi cúi người, giọng điệu nghe cực kì cung kính, “Nô tì tham kiến Hoàng thượng! Bái kiến hai vị Vương gia, bái kiến Liễu đại nhân!”

      Hoa Mai bà bà theo ở phía sau, cũng hành lễ theo quy cu, sau đó lui ra im lặng nhìn trời.

      “Bình thân!” Mặt Mạc Kỳ Hàn chút thay đổi .

      “Tạ Hoàng thượng!”

      Lăng Tuyết Mạn thản nhiên cười, nhấc chân bước bước lên bậc thềm cẩm thạch, ở lúc bốn người đồng thời nhíu mày, đứng trước mặt Liễu Thiếu Bạch, môi đỏ mọng lại là mở, đôi môi kia tươi cười sáng rực, trong mắt lóe ra sáng rọi, giọng càng là kiều mị hết sức, “Thiếu Bạch, ta đặc biệt tới tìm ngài, có việc cùng ngài, có thể kiếm chỗ chuyện ?”

      “Tuyết Mạn…” mặt Liễu Thiếu Bạch ra vẻ mất tự nhiên, miệng hơi mở, lại ngay lập tức nhìn Mạc Kỳ Hàn, châm chước dùng từ: “Hoàng thượng, có thể cho thần cáo lui trước được ?”

      Ánh mắt Mạc Kỳ Minh thâm trầm, liếc mắt theo dõi Lăng Tuyết Mạn, nhếch môi.

      Thần sắc Mạc Kỳ Diễn quá mức phức tạp, dư quang liếc Mạc Kỳ Hàn, lại trở lại mặt Lăng Tuyết Mạn, mơ hồ thấy ra có chút đúng, liền tự chủ xiết chặt nắm tay.

      Liễu Thiếu Bạch trả lời vội vàng, Lăng Tuyết Mạn ân cần cùng kiều mị, làm Mạc Kỳ Hàn tất nhiên là vui trong lòng, cần động não liền biết Lăng Tuyết Mạn suy nghĩ cái gì, mắt hẹp dài hơi hơi chợt nhíu, chút để ý : “Lăng cung nữ dám chạy đến Thượng thư phòng tìm người, xem ra thời gian giam lỏng có chưa đủ!”

      “Hoàng thượng!” Liễu Thiếu Bạch biến sắc, vội vàng quỳ gối, “Hoàng thượng bớt giận! Thần nghĩ Lăng cung nữ có quan trọng việc, cho nên mới…”

      “Thiếu Bạch!” Lăng Tuyết Mạn nhíu mày ngắt lời, nhìn Mạc Kỳ Hàn cái, trong đầu bỗng nhiên chợt lóe sáng, tiện đà quỳ gối xuống theo, thản nhiên : “Nô tì biết tội! Nếu Hoàng thượng cho phép nô tì gặp Liễu đại nhân, nô tì liền về nhà, ngày sau Hoàng thượng nhất định nhìn đến cái Lăng Tuyết Mạn hoàn toàn mới, nhất định là tiểu thư khuê các chân chính!”

      Lời nhàng bâng quơ, nhấn mạnh hai chữ ‘về nhà’, ba người kia nghe có chút lờ mờ, nhưng Mạc Kỳ Hàn rất hiểu, sắc mặt nhất thời tái, mắt sắc bén theo dõi nữ nhân dưới chân, cắn răng, “Nếu biết tội, trẫm liền võng tha lần, chỉ này lần, lần sau được dùng lý lẽ này nữa! Bình thân!”

      xong, phất tay áo rời .

      “Cung tống Hoàng thượng! Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế!”

      Toàn bộ đám người quỳ xuống, tiếng la của Lăng Tuyết Mạn cực kì vang dội, cực kì khoan khoái, Mạc Kỳ Hàn bước chân càng lúc càng nhanh, sắc mặt càng ngày càng đen, Từ An cơ hồ là chạy mới đuổi kịp.

      Hô xong, tâm tình sung sướng lên, giữa trán Lăng Tuyết Mạn nổi lên vẻ đắc ý, nha, sao nàng sớm nghĩ tới chiêu này đâu? Hừ! Xem ngày sau ai có bản lĩnh uy hiếp ai!

      Nhìn bóng lưng Mạc Kỳ Hàn khuất dần, Lăng Tuyết Mạn dần dần xiết chặt khăn ở trong tay, giờ khắc này, mới đột nhiên quyết định, chỉ cần có thể tìm được biện pháp về đại, nàng thà tiếp tục ngồi tù, cũng tốt hơn ở chỗ này nhìn có được đống nữ nhân! Thấy người bội phản, đó là loại đau khổ sống bằng chết ?

      “Tuyết Mạn?”

      Bên tai truyền đến tiếng gọi khẽ, Lăng Tuyết Mạn thu thần chí lại, nhìn về phía Liễu Thiếu Bạch, áy náy : “Thiếu Bạch, thực xin lỗi, ta liên lụy ngươi rồi, ta ra cung, biết ở đâu mới có thể tìm ngươi, nghe được Hoàng thượng triệu kiến ngươi, cho nên mới chờ ở chỗ này để gặp ngươi.”

      cái gì đó?” Liễu Thiếu Bạch hơi nhíu mày, chắp tay hướng Mạc Kỳ Minh, Mạc Kỳ Diễn, “Nhị Vương gia, Tam Vương gia, hạ quan xin cáo lui trước!”

      Mạc Kỳ Diễn gật đầu, sau đó nhìn về phía Lăng Tuyết Mạn, cười nhu hòa, “Tuyết Mạn, về sau thể lỗ mãng, Thượng thư phòng là nơi người liên quan thể đến gần, nàng mới được tự do, lại muốn bị nhốt sao?”

      “Ta… Ta có việc mà, hừ, này Hoàng thượng biến sắc mặt còn nhanh hơn lật sách, may mắn ta có kinh nghiệm!” Lăng Tuyết Mạn ai oán , cho dù sao nàng hận Mạc Kỳ Hàn, nhưng, nàng vẫn muốn bởi vì hờn dỗi mà tiết lộ quan hệ với , mang phiền toái gì đến cho , vì vậy, linh hoạt câu liền đổi chủ đề.

      Nghe vậy, thần sắc Mạc Kỳ Minh có chút nghiêm trọng, giảm thấp tiếng : “Mạn Mạn, tai vách mạch rừng, thể bậy! Hoàng thượng vốn có nhiều bất mãn với nàng, ở trong cung này, bước ổn, liền chết như thế nào cũng biết, nàng cần phải sửa lại tính tình xúc động liều lĩnh này của nàng!”

      “Ừ, biết.” Lăng Tuyết Mạn quắt miệng, nghĩ đến chuyện Liễu Ngô Đồng, nhân tiện : “Tốt lắm, chúng ta trước, ta cùng Thiếu Bạch chút chuyện, Thiếu Bạch, chúng ta thôi.”

      Ba nam nhân gật đầu, chắp tay chào nhau, rời .

      Lại tới hồ Thúy Trà, Lăng Tuyết Mạn đứng hồi lâu, thế nào cũng mở miệng được.

      “Tuyết Mạn, nàng muốn hỏi chuyện Ngô Đồng sao?” Liễu Thiếu Bạch mở miệng trước, trong mắt có chút tổn thương.

      “Ừ, đúng vậy, Ngô Đồng nàng, sao nàng…” Lăng Tuyết Mạn líu lưỡi, thậm chí có chút chột dạ, nhìn Liễu Thiếu Bạch, nhất thời dám chống lại ánh mắt của , theo bản năng quay mặt, nếu Mạc Kỳ Hàn , như vậy đó là nàng sau khi Liễu Ngô Đồng, bởi vì nàng, mới Ngô Đồng !

      “Hữu duyên vô phận, đại khái chính là Ngô Đồng cùng Hoàng thượng !” Liễu Thiếu Bạch phiền muộn nhìn mặt hồ, lại nghĩ tới bản thân mình, trong lòng khỏi chua xót, “Tình này, hại người a! Nhưng, người sống đời, nếu như , phải sống uổng phí sao?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :