1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng - Sở Thanh (495c + 1pn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 36



      Khi ánh rạng đông dâng lên là lúc trong phòng ngủ Tứ Vương gia đột nhiên truyền ra vài tiếng thét chói tai.

      Thanh cực lớn làm Xuân Đường cùng Thu Nguyệt canh giữ ở gian ngoài, còn có hai nha hoàn khác kinh hách, nhanh chạy vào vào!

      Các nàng chỉ thấy mặt Tứ Vương phi trắng bệch, có chút máu, ánh mắt trống rỗng nhìn cửa sổ, tóc rối tung chịu nổi, môi ngừng run rẩy, biết gì.

      “Vương phi ngài làm sao vậy?” Xuân Đường cùng Thu Nguyệt lo lắng hỏi, tới gần liền gặp Lăng Tuyết Mạn nổi điên, hai tay huơ lung tung gào thét: “ nên tới! nên tới! Phu quân! Phu quân!”

      Lời vừa ra, bốn nha hoàn đều run lên, theo bản năng quét mắt nhìn phòng ngủ. Cái gì cũng có? Xuân Đường cùng Thu Nguyệt lóe lóe ánh mắt, đột nhiên như là phản ứng kịp, mặt đen như đất, cả kinh kêu lên: “Vương phi, là Vương gia trở về?”

      “Vương gia?!”

      Hai nha hoàn Lan Tâm cùng Tứ Hỉ trợn mắt hét to tiếng, hoảng sợ xách váy chạy ra ngoài!

      “Hồn phách Vương gia trở lại!”

      “Hồn phách Vương gia trở lại-”

      Nhất thời, bởi vì Lan Tâm cùng Tứ Hỉ chạy loạn kêu la khiến cho toàn bộ Cúc Thủy Viên xôn xao lên. Gia đinh, thị vệ, nha hoàn đều ùa vào linh đường, quỳ gối trước linh vị, ngừng dập đầu cầu nguyện: “Vương gia ngài đừng dọa chúng nô tài. Vương gia…”

      Huynh đệ Mạc Kỳ Diễn khiếp sợ thay đổi sắc mặt, đồng tử u ám của Mạc Kỳ Minh co rút kịch liệt, thể tin trừng mắt Tứ Vương gia Mạc Kỳ Hàn nằm trong quan tài kia, mười ngón tay nắm chặt thành quyền, thầm cắn răng. Người lẽ ra nên chết vào hai năm trước, tại…

      Mạc Kỳ Minh từng bước đến trước mặt quan tài, đứng lại, con ngươi lợi hại chăm chú nhìn, làm như muốn vung nắp quan tài nhìn vào bên trong. Hồn phách Mạc Kỳ Hàn có như mọi người trở lại hay ?

      Mà Mạc Kỳ Diễn trầm mặt xuống : “Quản gia! Đây là có chuyện gì?”

      Quản gia khom người nơm nớp lo sợ : “Thưa Nhị Vương gia, gia nô tài cũng biết. Để nô tài hỏi chút.”

      Dứt lời vội lớn tiếng hô: “ làm cái gì? Là ai hồn phách Vương gia trở lại?”

      Câu hỏi này làm linh đường yên tĩnh trở lại. Lan Tâm cùng Tứ Hỉ run lên, ngã ngồi mặt đất, khuôn mặt kinh sợ, “Quản… quản gia, là Vương phi…. Vương phi…” Nghĩ đến biểu tình cùng bộ dáng Lăng Tuyết Mạn lúc đó, hai nha hoàn sợ ra lời, chỉ liên tục lắc đầu.

      Mà đám người Mạc Kỳ Diễn cả kinh. Mạc Kỳ Lâm bước đến, trầm giọng : “Vương phi như thế nào? tiếp!”

      “Chúng nô tì biết…” Lan Tâm vẫn lắc đầu, biết như thế nào, cũng dám .

      Mạc Kỳ Sâm khẩn trương nhìn về phía quản gia, : “Vương phi ở nơi nào?”

      “Hồi Lục Vương gia, Vương phi có lẽ là ở phòng ngủ!” Quản gia chảy đầy mồ hôi .

      Mạc Kỳ Diễn quyết đoán : “Quản gia phái hai nha đầu gan dạ vào thay quần áo cho Vương phi, sau đó nhìn xem xảy ra chuyện gì!”

      “Vâng, Nhị Vương gia.” Quản gia trả lời, nhanh chóng lui về phía sau.

      Bốn huynh đệ kinh ngạc, nhìn nhau, lại nhìn Mạc Kỳ Minh vẫn nghiêm mặt theo dõi quan tài, biết suy nghĩ gì.

      Mà trong phòng, Lăng Tuyết Mạn kêu to, chỉ mặc quần áo trong, chui vào chăn, ngừng mơ hồ: “Phu quân, phải lỗi của thiếp, phải thiếp. Thiếp có muốn mở hòm. có, phải thiếp, phải thiếp, đừng tới tìm thiếp, được…”

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 37


      Quản gia phái hai nha hoàn ai khác ngoài Xuân Đường cùng Thu Nguyệt. Nhưng bởi vì Lăng Tuyết Mạn phản ứng quá mức kịch liệt, ai cũng dám mạnh tay thay quần áo cho nàng, chỉ vây quanh ở trước giường lo lắng kêu: “Vương phi, chúng nô tì thay quần áo, rửa mặt, chải đầu cho ngài !”

      “Phu quân đừng trách thiếp, phải thiếp muốn mở hòm phu quân!”

      “Phu quân muốn đầu thai , đừng tới tìm thiếp, được, van cầu chàng đừng tới tìm thiếp, thiếp sợ, sợ!”

      Lăng Tuyết Mạn năng lộn xộn, lầm bầm lầu bầu. Mà phen này ăn khùng điên, thấy bốn nha hoàn, tay chân càng phát run, đem đồ tang quăng ra, kinh sợ hướng ra ngoài hô to “Quản gia! Vương gia cho khai hòm, Vương gia muốn đầu thai!”

      Quản gia chờ ở phía ngoài, nghe vậy, mặt luôn luôn có biểu cảm gì nhất thời trở nên trắng bệch, lảo đảo suýt nữa ngã nhào đất.

      Mà Mạc Kỳ Dục ở trong linh đường lo lắng, tới lui, nhìn hạ nhân Tứ Vương phủ quỳ đầy đất, lại đến trước quan tài nghiêng tai ngưng thần lắng nghe.

      “Thất đệ, đệ làm cái gì?” Mạc Kỳ Lâm nghi hoặc mở miệng hỏi.

      Mạc Kỳ Dục ngẩng đầu : “Đệ muốn nghe bên trong có động tĩnh gì ! Ngũ Ca, hồn phách Tứ ca trở về sao? Tứ ca luyến tiếc huynh đệ chúng ta và phụ hoàng hả?”

      biết.” Mạc Kỳ Lâm nghiêm trọng lắc đầu.

      Mạc Kỳ Diễn trầm mặc hồi, đến trước linh vị thắp nhang lạy ba lạy, trịnh trọng : “Tứ đệ, nếu như đệ trời có linh thiêng, có cái gì hài lòng liền báo mộng cho Nhị ca, Nhị ca nhất định dốc toàn lực giúp đệ làm được!”

      Lời mới xong, ngoài viện hô to tiếng: “Hoàng Thượng giá lâm! Hoàng Hậu giá lâm”

      Trong linh đường, mọi người cả kinh vội ra nghênh giá, quỳ gối dập đầu, “Tham kiến Hoàng Thượng! Tham kiến Hoàng Hậu nương nương!”

      Mạc Ngự Minh được Lý công công đỡ xuống kiệu, đồng thời xuống kiệu còn có Hoàng Hậu và Công chúa Nhã Phi, phía sau là văn võ bá quan, hoàng thân quốc thích.

      “Bình thân!”

      Thanh già nua của Mạc Ngự Minh vang lên, mọi người tạ ơn đứng dậy. Mạc Kỳ Diễn vội qua đỡ Mạc Ngự Minh, khẽ: “Phụ hoàng, xảy ra chút việc.”

      Mạc Ngự Minh hướng linh đường, bước chân ngừng lại, nghi hoặc chuyển mắt nhìn, : “Chuyện gì?”

      Mạc Kỳ Diễn chưa kịp giải thích, nhóm bốn nha hoàn Xuân Đường lao tới nhìn đến Mạc Ngự Minh, hoảng sợ, thân mình mềm nhũn quỳ xuống : “Hoàng Thượng! Xin cho nô tì gặp Hoàng Thượng!”

      Lý công công phẫn nộ quát: “Nha hoàn to gan! Dám quấy nhiễu thánh thượng. Người đâu-”

      “Để sau!” Mạc Kỳ Diễn ngắt lời, với Xuân Đường: “Tứ Vương phi xảy ra chuyện gì?”

      “Khởi bẩm Hoàng Thượng, Nhị Vương gia, Tứ Vương phi giống như là trúng tà. Chúng nô tì thể giúp ngài mặc quần áo. Ngài lầm bầm lầu bầu lung tung, cái gì Vương gia nên trách ngài, phải ngài muốn mở hòm, kêu Vương gia đừng tới tìm ngài, còn có Vương gia muốn đầu thai cái gì đó, chúng nô tì… chúng nô tì rất sợ hãi nên chạy ra.”

      “Diễn nhi, đây là ý gì?” Mạc Ngự Minh thất kinh hỏi.

      Mạc Kỳ Diễn nhíu mày : “Hồi phụ hoàng, việc nhi thần muốn bẩm ngài chính là việc này. Tứ Vương phi ở trong phòng ngủ, nhi thần tiện vào xem, chỉ nghe bọn nha hoàn hầu hạ nàng , hồn phách Tứ đệ trở lại!”

      “Cái gì? Hàn nhi trở lại? Mở hòm là chuyện gì xảy ra? Quan tài Hàn nhi muốn mở ra lần nữa sao?” Mạc Ngự Minh kinh hãi giữ lại tay Mạc Kỳ Diễn.

      Hoàng Hậu, công chúa Nhã Phi cùng các đại thần phía sau đều mở to hai mắt, giật mình nhìn Mạc Kỳ Diễn.

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 38



      Mạc Kỳ Diễn lắc đầu, thần sắc nghiêm trọng : “Phụ hoàng, quan tài Tứ đệ có mở ra. Hôm qua Tam đệ muốn đem nhẫn Tử Ngọc của Lăng Vương thúc lúc còn sống lưu lại cho Tứ đệ đeo. Nghe nhẫn này là linh vật có thể bảo vệ xác chết hai mươi năm hư. Nhi thần dám tự mình tác chủ khai hòm, vốn muốn chờ ý chỉ của phụ hoàng, ai ngờ sáng nay Tứ Vương phi ra lời như vậy.”

      Mạc Ngự Minh mang sắc mặt khác thường nhìn cỗ quan tài, mọi người mang ánh mắt khiếp sợ, cũng nhìn theo.

      Hồi lâu Hoàng Hậu đột nhiên : “Hoàng Thượng, chẳng lẽ Hàn nhi trời có linh sao? Nó báo mộng cho Tứ Vương phi sao?”

      “Hoàng Hậu trước đừng kích động.”

      “Hoàng Thượng!” Hoàng Hậu lo lắng ngắt lời Mạc Ngự Minh, : “Thần thiếp tự mình hỏi Tứ Vương phi xem Hàn nhi gì!”

      Mạc Ngự Minh cả kinh, vội chặn lại : “Hoàng Hậu đừng vội! Nha hoàn mới Tứ Vương phi dường như là trúng tà, cẩn thận!”

      “Hoàng Thượng, thần thiếp sợ! Hàn nhi là con thần thiếp. Thần thiếp ngay bây giờ.”

      Hoàng Hậu xong liền vội bước hướng về phía phòng ngủ của Mạc Kỳ Hàn.

      “Hoàng Hậu-”

      Mạc Ngự Minh vội theo, được hai bước lại ngừng lại, bởi vì vừa rồi nha hoàn Tứ Vương phi chưa mặc quần áo, bọn họ đương nhiên thể theo vào, nhưng lại sợ Hoàng Hậu có gì bất trắc. lúc lo lắng nghe thanh yếu ớt vang lên -

      “Phụ hoàng, nhi thần cùng mẫu hậu!”

      Là Công chúa Nhã Phi! khuôn mặt nhắn đau thương, kích động: “Phụ hoàng, nhi thần cũng muốn gặp Tứ ca!”

      Mạc Ngự Minh trầm ngâm chút, : “Ừ, .”

      Nhã Phi gật đầu, vội bước theo.

      Mạc Ngự Minh lại ra lệnh, bảo hai gã cung nữ theo vào hậu đường.

      Mà bên trong phòng, Lăng Tuyết Mạn luôn cuộn mình ở trong chăn, miệng lung tung. Chủ ý làm cho bản thân mình giả bộ trúng tà này đều do nam nhân đáng chết kia bày ra. cái gì muốn người khác tin, đầu tiên bản thân mình phải tin trước. Chỉ có gạt được mình mới có thể gạt được người khác.

      Cho nên ở trong đầu nàng ngừng nhớ lại mấy cảnh tượng xem qua trong phim ma. nghĩ ngợi, nghe cửa ‘đùng’ tiếng bị đẩy ra!

      Lăng Tuyết Mạn ngẩn ra, kêu ầm lên: “Phu quân, thiếp đáp ứng, thiếp nghe lời chàng, chàng đừng làm thiếp sợ, đừng dẫn thiếp . Van chàng, van cầu chàng…”

      Hoàng Hậu run mình, Nhã Phi ở phía sau vội đỡ được, nàng : “Mẫu hậu, ngài như thế nào?”

      “Tứ… Tứ Vương phi…”

      Hoàng Hậu bỗng nhiên bỏ qua Nhã Phi, bước qua bên giường, kêu người trong chăn: “Tứ Vương phi ngươi chui ra, bản cung là quốc mẫu, hết thảy quỷ thần đều đến gần. Có bản cung ngươi đừng sợ, ngươi chui ra, bản cung có chuyện hỏi ngươi.”

      Nhã Phi cùng hai cung nữ vội vàng thò tay kéo chăn, Nhã Phi la lên: “Tứ tẩu, là hồn Tứ ca ta về sao?”

      Chăn kéo ra, Lăng Tuyết Mạn run bần bật ngẩng đầu lên. Nhìn đến Hoàng Hậu cùng Nhã Phi, vui sướng mà khóc nhào tới trong lòng Hoàng Hậu, khóc thành tiếng : “Hoàng Hậu nương nương, phu quân báo mộng cho con, ngài rất tức giận, rất tức giận! Ngài Diêm Vương sắp an bài ngài đầu thai làm người lần nữa. Nhưng lại bất ngờ nghe tin dương gian muốn mở quan tài của ngài, ngài là hoàng tử, nếu mở ngài thể đầu thai. Bởi vì con ngủ ở phòng của ngài, ngài đến tìm con a… A… phải thiếp muốn mở hòm, đừng tới tìm thiếp, thiếp sợ!”

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 39



      “Là sao?” Hoàng Hậu vừa mừng vừa sợ : “Có thể lần nữa làm người là việc rất tốt, thể mở hòm, được làm khổ Hàn nhi!”

      “A… A…!” Lăng Tuyết Mạn đột nhiên sợ hãi kêu tiếng, buông Hoàng Hậu ra, đến góc giường, sắc mặt trắng bệch, thân thể run cầm cập.

      “Tứ tẩu làm sao vậy?” Nhã Phi hoảng sợ hỏi vội.

      Hoàng Hậu cũng kinh ngạc, “Tứ Vương phi, còn có cái gì đáng sợ?”

      “Con… con đột nhiên nhớ tới phu… phu quân ngài để lại thứ gì đó cho con ở… ở dưới gối” Lăng Tuyết Mạn run run nổi câu hoàn chỉnh.

      Nghe vậy, ánh mắt của Hoàng Hậu cùng những người khác lập tức nhìn cái gối. Nhã Phi giọng : “Mẫu hậu, con tới lấy.” xong nhàng lấy gối lên, phát phía dưới có tờ giấy!

      Ánh mắt mấy nữ nhân, bao gồm Lăng Tuyết Mạn, toàn bộ trợn tròn!

      Nhã Phi càng run ngón tay, cầm lấy tờ giấy mở ra. Mấy người cùng nhau nhìn vào. Vừa thấy, Hoàng Hậu cùng Nhã Phi kinh hãi xuýt ngã xuống đất!

      Chỉ thấy giấy trắng, bốn chữ to màu đen đập vào mắt: ‘ ở hòm!’

      “Đây là bút tích Hàn nhi! Là Hàn nhi! Hàn nhi con ở chỗ nào? ra gặp mẫu hậu Hàn nhi!”

      Hoàng Hậu kích động, ngẩng đầu kêu to ở trong phòng ngủ. Nhã Phi cũng kích động, nước mắt rơi xuống, “Là Tứ ca. là Tứ ca trở lại. Mẫu hậu chúng ta được làm trái ý Tứ ca. Chúng ta thể hại Tứ ca!”

      Lăng Tuyết Mạn dại ra nhìn bốn chữ kia, trong đầu ong ong. Dâm tặc bắt chước bút tích Tứ Vương gia giống như thế sao? Cư nhiên làm cho Hoàng Hậu cùng Công chúa Nhã Phi tin?

      Hoàng Hậu cùng Nhã Phi sau cơn kích động, liền vội vàng ra ngoài bẩm báo Mạc Ngự Minh.

      Mạc Ngự Minh nhìn giấy trắng trong tay, chấn kinh hơn nửa ngày, mới hỏi: “Hoàng Hậu, là sao?”

      “Hoàng Thượng, Tứ Vương phi đúng. Quan trọng là bốn chữ này đúng là Hàn nhi viết!” Hoàng Hậu vội vàng .

      Đám người Mạc Kỳ Diễn đều vây lại nhìn bốn chữ kia, mặt đều là khiếp sợ!

      Mạc Kỳ Minh gắt gao nhìn, ánh mắt trầm tĩnh đáng sợ. đời này có quỷ thần sao? Mạc Kỳ Hàn ngươi đùa cái gì!

      “Vậy được mở hòm. Theo quy củ, chuẩn bị hạ táng !”

      Mạc Ngự Minh xong, đến quan tài, cúi người ôm lấy, cố nén rơi lệ, thanh lại nghẹn ngào thôi, “Hàn nhi, phụ Hoàng đến đưa con đoạn đường cuối cùng. Con có thể lần nữa đầu thai làm người, phụ hoàng mừng cho con. Chỉ cần là con , phụ hoàng đều đáp ứng con, Hàn nhi!”

      Lúc này hai cung nữ vào trong phòng : “Tứ Vương phi, nô tì hầu ngài thay quần áo. Hoàng Thượng sắp an táng Tứ Vương gia rồi.”

      Lăng Tuyết Mạn vẫn mất hồn, lại phản kháng nữa, để cung nữ mặc đồ tang cho nàng. Xuân Đường cùng Thu Nguyệt bị quản gia ra lệnh đưa vào nước cùng khăn mặt, mặt đều là biểu tình sợ hãi. Đến khi nhìn thấy Lăng Tuyết Mạn an tĩnh lại, mới thả lỏng, nhanh nhẹn hầu hạ nàng rửa mặt trang điểm.

      ……………………….

      Chuông tang vang, tiếng hô to “Đưa tang- ”

      Quan tài màu đen được mang ra, Mạc Ly Hiên dẫn đầu, toàn bộ con cháu hoàng gia đều mặc đồ tang,phía sau là Tứ Vương phi Lăng Tuyết Mạn, huynh đệ tỷ muội, đường huynh đệ của Tứ Vương gia, còn có văn võ bá quan, thái giám, cung nữ, thị vệ, đội ngũ đưa ma chiếm toàn bộ các con đường trong kinh thành.

      Nhập lăng, tuyên đọc tế văn chiếu cáo thiên hạ vinh sủng huy hoàng ngắn ngủi của Tứ Vương gia Mạc Kỳ Hàn khi còn sống.

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 40



      Tứ Vương gia nhập táng hơn mười ngày, Lăng Tuyết Mạn tạm thời buông lỏng tâm, chỉ cần từ đường thắp cho phu quân của nàng ba nén nhang là được rồi, thời gian khác nàng tự do hoạt động.

      Mà đến lúc này nàng mới biết được trong phủ Tứ Vương chỉ có nàng là quả phụ, mà còn có thêm hai người nữa!

      Nhìn cách đó xa, hai nữ nhân thướt tha, tiêu sái, xinh đẹp, quyến rũ tản bộ, Lăng Tuyết Mạn ngồi ở trong đình nghỉ mát cắn hạt dưa, co giật khuôn mặt nhắn!

      Nhìn chủ tử vui, Thu Nguyệt giọng : “Vương phi nếu thích có thể gặp trắc Vương phi.”

      Lăng Tuyết Mạn bĩu môi, tiếp tục cắn hạt dưa “Ta sao. Dù sao tại ta suốt ngày ăn ngồi rồi, có người cùng ta phân cao thấp cũng thú vị.”

      Nghe vậy Xuân Đường cùng Thu Nguyệt cười, rót chén trà cho Lăng Tuyết Mạn uống cho trơn cổ!

      “Tiểu Vương gia đâu?” Lăng Tuyết Mạn tiếp nhận, nhấp miếng, thuận miệng hỏi.

      “Hồi Vương phi, tiểu Vương gia cùng sư phụ luyện kiếmc tại giáo trường ở hậu viên.”

      “Vậy ta xem nó chút.” Lăng Tuyết Mạn gật đầu, liếc về phía hai trắc phi của Vương gia càng ngày càng gần – Cốc Vũ Mị cùng Tôn Uyển Dung – cười yếu ớt : “Ngươi các nàng hôm nay tới là muốn mang cho ta thứ tốt đẹp gì?”

      “Vương phi, ngài cũng thể để cho trắc Vương phi lấn đến đầu ngài. Tuy rằng họ vào cửa sớm, lại hầu hạ Vương gia, nhưng họ đều phải là chính thất mà chỉ là trắc phi. tại đều vì Vương gia thủ tiết, nhưng ngày còn dài mà!” Xuân Đường nhắc nhở đầy ý.

      Đáng tiếc Lăng Tuyết Mạn chỉ có thể hiểu ý tứ bên ngoài, cười hì hì : “Ngươi xem ta là loại để cho người khác khi dễ sao?”

      “Ha ha. Như thế chúng nô tì yên tâm.” Hai nha đầu cười rộ lên.

      “A! Vương phi là nhàn rỗi!”

      Cốc Vũ Mị tới ngồi đối diện Lăng Tuyết Mạn, thỉnh an, mặt mang ý cười, trong ánh mắt lại toàn là đùa cợt.

      Ngay sau đó, Tôn Uyển Dung ngồi xuống ở cái ghế kế bên, tay vỗ về chơi đùa sợi tóc, mắt đung đưa kiều diễm, tiếng mềm mại đáng : “Vương phi ngồi ở trong đình cắn hạt dưa nhìn có tao nhã đâu!”

      “A? Muội muội đến nhắc nhở tỷ tỷ à?” Lăng Tuyết Mạn thản nhiên cười, chậm rãi tăng thêm hai từ ‘muội muội’ cùng ‘tỷ tỷ’.

      Sắc mặt Tôn Uyển Dung cứng đờ rất nhanh khôi phục, lại vẫn cao ngạo : “Ta cũng rảnh rỗi như thế này.”

      “Ha ha, xem ra danh hiệu Tứ Vương phi ta đây là có giá trị!” Lăng Tuyết Mạn cười nhếch môi, lấy hạt dưa cắn kêu lớn, thoáng nhìn hai nữ nhân, ánh mắt khinh bỉ, “Xuân Đường, Vương gia nhà ngươi lúc còn sống có gia quy gì ? Vương phi lớn hay là trắc phi lớn? Thu Nguyệt, thừa dịp tại tâm tình ta cũng tệ, giúp ta tiễn khách!”

      “Hồi Vương phi, đương nhiên là Vương phi ngài lớn. Theo quy củ, trắc phi phải thỉnh an ngài. Nếu như thất lễ với Vương phi, chủ tử lấy gia pháp trừng trị!” Xuân Đường cười nhạt trả lời.

      “Ta nhớ kỹ. Ngày hôm nay tâm trạng ta thoải mái, coi như bỏ qua. Lần tới…” Lăng Tuyết Mạn cười nhạt, nghiêng đầu nhìn về phía hai cái nữ nhân xanh cả mặt, chậm rì rì : “Lần tới cũng đừng trách ta xuống tay lưu tình!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :