1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng - Sở Thanh (495c + 1pn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 431
      Liên tiếp ba ngày, mỗi buổi tối, Lăng Tuyết Mạn đều ngừng cổ động tình nhân mang nàng bỏ trốn.

      Rốt cuộc Mạc Kỳ Hàn chịu nổi, trong màn, ôm Lăng Tuyết Mạn gặm cắn lúc, mới cười : “Nửa năm, nàng cho ta thêm nửa năm, sau đó ta dẫn nàng bỏ trốn, nàng muốn nơi nào liền nơi đó.”

      “Ai nha, nửa năm lâu! Tình nhân, chàng còn kéo dài nữa, nữ nhân của chàng bị con dê đội lốt sói đó ăn mất!” Lăng Tuyết Mạn còn chưa hài lòng, miệng chu cao.

      , hoàng thượng ăn nàng, chỉ là dọa nàng chút, có ta ở đây!” Mạc Kỳ Hàn giải thích lần thứ trăm lẻ , muốn tung chưởng vỗ chết mình, quả thực là tay đào hố, sau đó hoa hoa lệ lệ tự chôn mình!

      “Ây da, chỉ cần nam nhân biết xấu hổ đó mở miệng, là có thể giết chúng ta, có chàng ở đây có tác dụng gì chứ!” Lăng Tuyết Mạn bực mình tát vào tay cái.

      Gương mặt tuấn tú Mạc Kỳ Hàn có chút đen, ôm lấy thân thể lộn xộn Lăng Tuyết Mạn, buồn bực : “Nàng đừng mắng hoàng thượng được ? cũng làm gì nàng.”

      “Thôi , chàng và hoàng thượng chung phe, liền coi như sao cả sao? Ta cùng Tam Vương gia chỉ là nắm tay trượt băng, chàng phản ứng ra sao? Cái nào nghiêm trọng hơn? Được rồi, chàng chờ hoàng thượng lấy ta , chàng liền hài lòng!” Lăng Tuyết Mạn vừa nghe, giận run, nhịn được hét lớn tiếng, “Tình nhân, chàng thay đổi! Chàng bây giờ căn bản cần ta!”

      có!” Mạc Kỳ Hàn cau mày, tăng cường trấn an: “Ta có thay đổi, Mạn Mạn, đó là hoàng thượng, ta tức giận có thể làm thế nào đây? Chẳng lẽ ta giết sao? Huống chi… huống chi là chọc nàng chơi, giải thích với ta!”

      “Ta tin!” Lăng Tuyết Mạn vẫn phản ứng kịch liệt, kích động hỏi: “Tình nhân, chàng cho ta chàng là ai được ? Tại sao ta cảm giác… cảm giác hoàng thượng làm cho người khác rất khó có thể nắm bắt, , dáng người của giống như chàng, mắt tựa hồ cũng giống chút, còn nữa…, còn làm cho ta có cảm giác… ây da, ta ràng lắm, nhưng… nhưng mà ta nghe giọng phải.

      Nghe đủ loại kích động, nghi ngờ, thất vọng, lòng Mạc Kỳ Hàn dần dần trầm xuống, bí mật cũng sắp giữ được rồi, xem ra, phải nhanh diệt trừ đảng Tam Vương rồi! Chờ mùa xuân vừa qua…

      “Tình nhân, chuyện với chàng đó!” Lăng Tuyết Mạn lại bắt đầu bối rối.

      Suy nghĩ bị cắt đứt, Mạc Kỳ Hàn ổn định tâm thần, bình tĩnh : “Mạn Mạn, đây là kết quả cả ngày nàng suy nghĩ lung tung, ai cũng có thể nhìn thành ta, nào có chuyện đó, nếu ta là hoàng thượng, còn phải lén lén lút lút nàng gặp sao?”

      “Ách, đúng vậy, chàng hứa với ta, chỉ lấy mình ta, hậu cung hoàng thượng có nhiều nữ nhân như vậy, nếu chàng là hoàng thượng, ta liền bỏ !” Lăng Tuyết Mạn đồng ý gật đầu cái, nàng cũng hi vọng phải, hai ngày nay nàng lung tung hoài nghi hoàng thượng là tình nhân, nhưng là sau khi nghe suy luận, cũng bỏ cái ý nghĩ này.

      Nếu tình nhân là hoàng thượng, nàng chết tâm rồi!

      Mạc Kỳ Hàn ngẩn ra, theo bản năng ôm Lăng Tuyết Mạn chặt hơn, lắc đầu nhanh, lên tiếng phủ nhận, , phải, ta phải hoàng thượng, ta sao có thể là hoàng thượng?”

      đêm này, Lăng Tuyết Mạn ngủ rất an ổn, bởi vì xác định tình nhân phải hoàng thượng, cho nên an tâm hơn, trong giấc mộng, khóe miệng vẫn cười.

      Mạc Kỳ Hàn cả đêm chưa ngủ, đủ loại lo lắng, cùng dự tính những tình huống có thể xuất , tình huống xấu nhất, chính là Lăng Tuyết Mạn sau khi biết cách nào tiếp nhận, Mạc Kỳ Minh biết được, kiềm chế hai người Hạ Bạch thất bại, sau đó Mạc Kỳ Minh bắt nàng , dùng nàng để uy hiếp !

      ! thể cho phép tình huống như thế xuất , có thể dùng tất cả làm mồi nhử, lại thể dùng nàng để đặt cược, mất nàng, thắng được thiên hạ, còn ý nghĩa gì?

      , nhất định phải bảo vệ tốt nàng! Quyết thể để cho nàng rơi vào trong tay Mạc Kỳ Minh!

      Hôm sau.

      Giữa ban ngày, Lăng Tuyết Mạn cảm giác choáng váng, vỗ vỗ ót tựa như tin, nhìn người trước mặt—— nghe là Mai ma ma trưởng thân Vương phái tới chăm sóc nàng!

      “Nha đầu, con vỗ cái gì? muốn bà bà làm bạn với con sao?” Hoa Mai bà bà mang vẻ mặt bị thương.

      phải, là con nghĩ, Hiên nhi làm sao đột nhiên đem bà bà vào cung cho con, chuyện như vậy phải thông qua hoàng thượng chứ? Lão gia gia đâu?” Lăng Tuyết Mạn rất là hiểu, mày nhíu lại.

      “Mẫu thân!”

      Thanh vui sướng của Mạc Ly Hiên vang lên, hai người quay đầu lại, Mạc Ly Hiên tới, cười : “Mẫu thân, cũng biết ngài có nghi vấn, con dĩ nhiên là được phụ hoàng đồng ý, mới dám từ Tứ Vương phủ trêu ngài a, ha ha, mẫu thân đưa nha đầu Lâm Nhi đến trong cung của con rồi, bên cạnh mẫu thân đến người chuyện cũng có, vừa đúng lúc bà bà ở trong phủ, liền tới theo ngài a!”

      “A, vậy… vậy bà bà ở đâu?” Khuôn mặt nhắn của Lăng Tuyết Mạn lại co rút, chẳng lẽ đây là chủ ý của tình nhân? đúng, là Ly Hiên chủ động mà, đây rốt cuộc chuyện gì xảy ra?

      “Đương nhiên ở cùng mẫu thân rồi!” Mạc Ly Hiên cười.

      “À.” Lăng Tuyết Mạn đáp tiếng, chỉ cảm thấy là mớ bòng bong, giải thích thế nào cũng !

      Đợi sau khi Ly Hiên , trở về nhà, Lăng Tuyết Mạn đóng cửa lại, trực tiếp hỏi: “Bà bà, bà thẳng thắn cho con biết thân phận của tình nhân của được ? Trong lòng con rất loạn, rất loạn, cũng rất khủng hoảng, con quả sắp bị bệnh thần kinh rồi!”

      “Nha đầu Mạn Mạn, tình nhân của con bà bà thể ra! Nó có rất kẻ địch cường đại, phải dốc toàn lực ứng phó, nếu như con biết, làm nó phân tâm, nếu hư đại , hậu quả thực là nghiêm trọng đó!” Hoa Mai bà bà bất đắc dĩ, lại nóng nảy.

      “Bà bà!”

      Lăng Tuyết Mạn vừa nghe, càng dậm chân, “Các ngài đều phải làm đại , lại cái gì cũng gạt con… cho dù con biết, cũng cản chân mà! Bà bà, rốt cuộc là Ly Hiên gọi bà tới trong cung, hay là tình nhân gọi bà tới?”

      “Là trưởng thân Vương! Trưởng thân Vương bẩm với hoàng thượng, hoàng thượng đáp ứng, tình nhân của con cũng tự nhiên biết.” Hoa Mai bà bà đổi sắc mặt, .

      Lăng Tuyết Mạn chán chường ngồi ở ghế, ngẩn người ngẩn ra sau lúc lâu, nàng đột nhiên đứng dậy vọt ra khỏi Hoán Y Cục.

      “Nha đầu Mạn Mạn!” Hoa Mai bà bà nhanh chóng kêu to, tăng tốc đuổi theo.

      Vừa vào cung Cảnh Dục, Lăng Tuyết Mạn liền hét lớn: “Dục Dục, ngươi ra đây!”

      Rất nhiều thái giám cung nữ ra đón, thấy thế, cũng dám cản, cũng dám quát, đại cung nữ tươi cười : “Thất Vương gia còn chưa về cung, Lăng cung nữ, nàng có chuyện gì?”

      “Tiểu Thất ở nơi nào? về bảo gặp ta ngay!” Lăng Tuyết Mạn cuồng loạn quát.

      Chương 431 (nghi ngờ)
      Liên tiếp ba ngày, mỗi buổi tối, Lăng Tuyết Mạn đều ngừng cổ động tình nhân mang nàng bỏ trốn.

      Rốt cuộc Mạc Kỳ Hàn chịu nổi, trong màn, ôm Lăng Tuyết Mạn gặm cắn lúc, mới cười : “Nửa năm, nàng cho ta thêm nửa năm, sau đó ta dẫn nàng bỏ trốn, nàng muốn nơi nào liền nơi đó.”

      “Ai nha, nửa năm lâu! Tình nhân, chàng còn kéo dài nữa, nữ nhân của chàng bị con dê đội lốt sói đó ăn mất!” Lăng Tuyết Mạn còn chưa hài lòng, miệng chu cao.

      , hoàng thượng ăn nàng, chỉ là dọa nàng chút, có ta ở đây!” Mạc Kỳ Hàn giải thích lần thứ trăm lẻ , muốn tung chưởng vỗ chết mình, quả thực là tay đào hố, sau đó hoa hoa lệ lệ tự chôn mình!

      “Ây da, chỉ cần nam nhân biết xấu hổ đó mở miệng, là có thể giết chúng ta, có chàng ở đây có tác dụng gì chứ!” Lăng Tuyết Mạn bực mình tát vào tay cái.

      Gương mặt tuấn tú Mạc Kỳ Hàn có chút đen, ôm lấy thân thể lộn xộn Lăng Tuyết Mạn, buồn bực : “Nàng đừng mắng hoàng thượng được ? cũng làm gì nàng.”

      “Thôi , chàng và hoàng thượng chung phe, liền coi như sao cả sao? Ta cùng Tam Vương gia chỉ là nắm tay trượt băng, chàng phản ứng ra sao? Cái nào nghiêm trọng hơn? Được rồi, chàng chờ hoàng thượng lấy ta , chàng liền hài lòng!” Lăng Tuyết Mạn vừa nghe, giận run, nhịn được hét lớn tiếng, “Tình nhân, chàng thay đổi! Chàng bây giờ căn bản cần ta!”

      có!” Mạc Kỳ Hàn cau mày, tăng cường trấn an: “Ta có thay đổi, Mạn Mạn, đó là hoàng thượng, ta tức giận có thể làm thế nào đây? Chẳng lẽ ta giết sao? Huống chi… huống chi là chọc nàng chơi, giải thích với ta!”

      “Ta tin!” Lăng Tuyết Mạn vẫn phản ứng kịch liệt, kích động hỏi: “Tình nhân, chàng cho ta chàng là ai được ? Tại sao ta cảm giác… cảm giác hoàng thượng làm cho người khác rất khó có thể nắm bắt, , dáng người của giống như chàng, mắt tựa hồ cũng giống chút, còn nữa…, còn làm cho ta có cảm giác… ây da, ta ràng lắm, nhưng… nhưng mà ta nghe giọng phải.

      Nghe đủ loại kích động, nghi ngờ, thất vọng, lòng Mạc Kỳ Hàn dần dần trầm xuống, bí mật cũng sắp giữ được rồi, xem ra, phải nhanh diệt trừ đảng Tam Vương rồi! Chờ mùa xuân vừa qua…

      “Tình nhân, chuyện với chàng đó!” Lăng Tuyết Mạn lại bắt đầu bối rối.

      Suy nghĩ bị cắt đứt, Mạc Kỳ Hàn ổn định tâm thần, bình tĩnh : “Mạn Mạn, đây là kết quả cả ngày nàng suy nghĩ lung tung, ai cũng có thể nhìn thành ta, nào có chuyện đó, nếu ta là hoàng thượng, còn phải lén lén lút lút nàng gặp sao?”

      “Ách, đúng vậy, chàng hứa với ta, chỉ lấy mình ta, hậu cung hoàng thượng có nhiều nữ nhân như vậy, nếu chàng là hoàng thượng, ta liền bỏ !” Lăng Tuyết Mạn đồng ý gật đầu cái, nàng cũng hi vọng phải, hai ngày nay nàng lung tung hoài nghi hoàng thượng là tình nhân, nhưng là sau khi nghe suy luận, cũng bỏ cái ý nghĩ này.

      Nếu tình nhân là hoàng thượng, nàng chết tâm rồi!

      Mạc Kỳ Hàn ngẩn ra, theo bản năng ôm Lăng Tuyết Mạn chặt hơn, lắc đầu nhanh, lên tiếng phủ nhận, , phải, ta phải hoàng thượng, ta sao có thể là hoàng thượng?”

      đêm này, Lăng Tuyết Mạn ngủ rất an ổn, bởi vì xác định tình nhân phải hoàng thượng, cho nên an tâm hơn, trong giấc mộng, khóe miệng vẫn cười.

      Mạc Kỳ Hàn cả đêm chưa ngủ, đủ loại lo lắng, cùng dự tính những tình huống có thể xuất , tình huống xấu nhất, chính là Lăng Tuyết Mạn sau khi biết cách nào tiếp nhận, Mạc Kỳ Minh biết được, kiềm chế hai người Hạ Bạch thất bại, sau đó Mạc Kỳ Minh bắt nàng , dùng nàng để uy hiếp !

      ! thể cho phép tình huống như thế xuất , có thể dùng tất cả làm mồi nhử, lại thể dùng nàng để đặt cược, mất nàng, thắng được thiên hạ, còn ý nghĩa gì?

      , nhất định phải bảo vệ tốt nàng! Quyết thể để cho nàng rơi vào trong tay Mạc Kỳ Minh!

      Hôm sau.

      Giữa ban ngày, Lăng Tuyết Mạn cảm giác choáng váng, vỗ vỗ ót tựa như tin, nhìn người trước mặt—— nghe là Mai ma ma trưởng thân Vương phái tới chăm sóc nàng!

      “Nha đầu, con vỗ cái gì? muốn bà bà làm bạn với con sao?” Hoa Mai bà bà mang vẻ mặt bị thương.

      phải, là con nghĩ, Hiên nhi làm sao đột nhiên đem bà bà vào cung cho con, chuyện như vậy phải thông qua hoàng thượng chứ? Lão gia gia đâu?” Lăng Tuyết Mạn rất là hiểu, mày nhíu lại.

      “Mẫu thân!”

      Thanh vui sướng của Mạc Ly Hiên vang lên, hai người quay đầu lại, Mạc Ly Hiên tới, cười : “Mẫu thân, cũng biết ngài có nghi vấn, con dĩ nhiên là được phụ hoàng đồng ý, mới dám từ Tứ Vương phủ trêu ngài a, ha ha, mẫu thân đưa nha đầu Lâm Nhi đến trong cung của con rồi, bên cạnh mẫu thân đến người chuyện cũng có, vừa đúng lúc bà bà ở trong phủ, liền tới theo ngài a!”

      “A, vậy… vậy bà bà ở đâu?” Khuôn mặt nhắn của Lăng Tuyết Mạn lại co rút, chẳng lẽ đây là chủ ý của tình nhân? đúng, là Ly Hiên chủ động mà, đây rốt cuộc chuyện gì xảy ra?

      “Đương nhiên ở cùng mẫu thân rồi!” Mạc Ly Hiên cười.

      “À.” Lăng Tuyết Mạn đáp tiếng, chỉ cảm thấy là mớ bòng bong, giải thích thế nào cũng !

      Đợi sau khi Ly Hiên , trở về nhà, Lăng Tuyết Mạn đóng cửa lại, trực tiếp hỏi: “Bà bà, bà thẳng thắn cho con biết thân phận của tình nhân của được ? Trong lòng con rất loạn, rất loạn, cũng rất khủng hoảng, con quả sắp bị bệnh thần kinh rồi!”

      “Nha đầu Mạn Mạn, tình nhân của con bà bà thể ra! Nó có rất kẻ địch cường đại, phải dốc toàn lực ứng phó, nếu như con biết, làm nó phân tâm, nếu hư đại , hậu quả thực là nghiêm trọng đó!” Hoa Mai bà bà bất đắc dĩ, lại nóng nảy.

      “Bà bà!”

      Lăng Tuyết Mạn vừa nghe, càng dậm chân, “Các ngài đều phải làm đại , lại cái gì cũng gạt con… cho dù con biết, cũng cản chân mà! Bà bà, rốt cuộc là Ly Hiên gọi bà tới trong cung, hay là tình nhân gọi bà tới?”

      “Là trưởng thân Vương! Trưởng thân Vương bẩm với hoàng thượng, hoàng thượng đáp ứng, tình nhân của con cũng tự nhiên biết.” Hoa Mai bà bà đổi sắc mặt, .

      Lăng Tuyết Mạn chán chường ngồi ở ghế, ngẩn người ngẩn ra sau lúc lâu, nàng đột nhiên đứng dậy vọt ra khỏi Hoán Y Cục.

      “Nha đầu Mạn Mạn!” Hoa Mai bà bà nhanh chóng kêu to, tăng tốc đuổi theo.

      Vừa vào cung Cảnh Dục, Lăng Tuyết Mạn liền hét lớn: “Dục Dục, ngươi ra đây!”

      Rất nhiều thái giám cung nữ ra đón, thấy thế, cũng dám cản, cũng dám quát, đại cung nữ tươi cười : “Thất Vương gia còn chưa về cung, Lăng cung nữ, nàng có chuyện gì?”

      “Tiểu Thất ở nơi nào? về bảo gặp ta ngay!” Lăng Tuyết Mạn cuồng loạn quát.

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 432
      Mạc Kỳ Dục vừa về cung liền vội vả tới Hoán Y Cục, thấy cảm xúc Lăng Tuyết Mạn tốt, hỏi rất là dè dặt cẩn trọng: “Mạn Mạn, ngươi tìm ta à? Có chuyện gấp hả?”

      “Ngươi miêu tả cẩn thận tất cả những nam nhân xuất điện Kim Loan cho ta.” Lăng Tuyết Mạn gằn từng tiếng, cuối cùng, lại bổ sung câu, “Bao gồm cả thái giám!”

      “Hả? Ngươi hỏi cái này làm gì?” Mạc Kỳ Dục nhất thời phản ứng kịp, hỏi.

      “Ngươi cứ mặc kệ , cho ta!” Lăng Tuyết Mạn gấp giọng quát.

      Mạc Kỳ Dục ngây cả người, nghĩ nghĩ, chỉ có thể từ quan văn đến võ quan, từ thị vệ điện đến thái giám ngự tiền, hết thảy miêu tử kỹ càng lần, đến mười tám đời tổ tông bọn họ cũng đào ra.

      có sao? còn nữa sao?” Lăng Tuyết Mạn tin đuổi theo hỏi.

      Mạc Kỳ Dục lắc đầu, có a, chỉ còn lại Hoàng thượng thôi!”

      “Thôi, sao, ngươi trở về , mình ta yên lặng chút.” Lăng Tuyết Mạn vô lực khoát tay, tất cả là phiền muộn, Tình nhân có rất nhiều chuyện lừa nàng, triều, chưa chắc là ?

      “Mạn Mạn, ngươi sao chứ? Ngươi rốt cuộc sao vậy?” Mạc Kỳ Dục vừa thân thiết hỏi vừa nghi hoặc.

      Lăng Tuyết Mạn cố gắng cười, có gì, trở về , ta muốn ngủ hồi.”

      “A, được.”

      Đêm trừ tịch, Lăng Tuyết Mạn rốt cục gặp được Liễu Ngô Đồng.

      Tiệc hoàng cung theo lẻ thường cử hành ở điện Thái Hòa, trong đại điện đèn đuốc sáng trưng, náo nhiệt vui mừng.

      Hoàng thất, văn võ đại thần, mệnh phụ phu nhân, gia quyến quan từ tam phẩm trở lên đều nằm trong danh sách dự tiệc, tình huống cao cấp như vậy, Lăng Tuyết Mạn đương nhiên là thể , bởi vì nàng tại chỉ là cung tỳ.

      Rong chơi ở bốn phía ngự hoa viên, lãng đãng tiêu sái, lại tới nới nàng cùng Liễu Ngô Đồng từng ngã xuống, đứng ở bên cạnh núi giả, ngửa đầu nhìn, trong đình bóng người, lại nhìn lên trời, chỉ thấy vòng trăng đơn treo trời cao, trăng sáng sao thưa, sáng ngời lại tịch mịch.

      “Nha đầu Mạn Mạn, bên ngoài lạnh, chúng ta vẫn là trở về .” Hoa Mai bà bà ở phía sau khuyên nhủ.

      “Bà bà…” Lăng Tuyết Mạn há miệng thở dốc, xoay người lại, trầm mặc lâu, mới giọng : “Bà yên tâm , con lại nổi điên, con yên lặng chờ đợi chân tướng đến, lại tận lực điều tra cái gì, mọi người cần lo lắng cho con.”

      “Mạn Mạn, được, hỏi, chúng ta chậm rãi chờ, cuối cùng biết, tới hai năm, chờ vài ngày cũng coi là quá dài, con phải ?” Hoa Mai bà bà từ ái cười, cầm tay Lăng Tuyết Mạn.

      “Tiểu thư, ngài chờ nô tì chút, để nô tì tìm cho ngài!”

      “Tiểu Đào, khuyên tai đối với ta rất quan trọng, nhất định là rơi ở nơi này, buổi chiều ta chỉ tới nơi này, ngươi nhanh chút, chút nữa tiệc trong cung chấm dứt!”

      Tiếng chuyện càng ngày càng gần, Lăng Tuyết Mạn nghi hoặc theo tiếng nhìn lại, bên kia núi giả, nha hoàn cầm đèn lồng khom người tìm kiếm thứ gì đó mặt đất, nữ tử ở bên cạnh nàng càng nóng hơn, vừa , vừa siết chặt khăn gấm trong tay.

      “Bọn họ là…” Lăng Tuyết Mạn hơi nhíu đôi mày thanh tú, vẫn nhúc nhích nhìn nữ tử mặc váy màu xanh nhạt, hồi lâu, đột nhiên cả kinh : “Là Ngô Đồng! Nàng là Ngô Đồng!”

      tiếng kêu sợ hãi này truyền vào trong tai hai người kai, họ đều thẳng người lên, nhìn sang bên này, bốn mắt nhìn nhau, đều trầm tĩnh như nước.

      Đèn cung đình núi giả tán ánh chiếu chiếu rọi ở mặt hai người, khuôn mặt ràng như ban ngày.

      Tiểu Đào ngây ngốc, quên tìm kiếm khuyên tai, Hoa Mai bà bà hiểu ra sao, nhàm chán nhìn bốn phía.

      Dừng chân lâu, Liễu Ngô Đồng nhàng cười, tới, : “Tuyết Mạn, lâu gặp, nàng có khỏe ?”

      “Khỏe, ta rất khỏe, nàng… khỏe ?” Lăng Tuyết Mạn lúng ta lúng túng hỏi lại, cũng cười.

      Liễu Ngô Đồng lại cười, “Rất tốt, giam cầm hơn năm, giáo huấn được, tâm cũng an.” (Con này láo, nó bóp cổ người ta mà cứ như nó bị hại)

      “Ngô Đồng!”

      Lăng Tuyết Mạn cảm thấy tâm siết chặt, nhìn nàng, lại biết nên cái gì cho phải.

      “Tiểu Đào, khuyên tai cần tìm nữa, trở về .” Liễu Ngô Đồng xoay người, xong liền theo hướng đường cũ.

      Tiểu Đào ngây cả người, vội cầm đèn lồng theo.

      Lăng Tuyết Mạn mạnh mẽ cắn chặt môi, cảm giác ngực có chút hít thở thông.

      Điện Thái Hòa.

      “Hoàng thượng, thần thiếp kính ngài ly!”

      Hạ Lệ Nhân bưng chén rượu, thản nhiên tươi cười, liên tục ton hót.

      Mạc Kỳ Hàn cười, tiếp nhận, ngửa đầu uống xong, tùy ý đảo qua cửa đại điện, dư quang thoáng nhìn bóng người mặc váy xanh nhạt, nhè quay mắt lại, nhìn về phía Bạch Tử Di bên cạnh, “Ái phi, bồi trẫm uống chén.”

      Liễu Ngô Đồng tự động ngồi xuống chỗ của mình, chăm chú nhìn ngay phía trước, nhìn nam nhân hăng hái, nhìn trái ôm phải ấp, nhìn cùng với mĩ nhân trêu đùa tâm tình thoải mái.

      Khuôn mặt bị gió lạnh thổi hồng trở nên tái nhợt, cụp xuống mắt, Liễu Ngô Đồng bưng ly rượu trước mặt lên, hăng hái rót vào trong miệng.

      “Hôm nay tiệc hoàng cung dừng ở đây, trẫm cũng mệt mỏi, Từ An, khởi giá hồi cung!”

      “Vâng, Hoàng thượng khởi giá hồi cung – “

      “Cung tống Hoàng thượng! Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế!”

      Áo bào màu vàng lướt qua trước mắt, bước chân ổn định, rất chậm, cuối cùng có dừng lại ở trước mặt nàng, cho đến khi ra đại điện, rời khỏi tầm mắt nàng.

      “Ngô Đồng, có chút duyên phận là cưỡng cầu được, muội đừng quá để ý.”

      Thời điểm xuất cung, nhìn Liễu Ngô Đồng đơn, Liễu Thiếu Bạch nhịn được .

      “Đại ca, vì sao Hàn ca ca nhìn muội, huynh ấy có phi tử, huynh ấy thích muội sao?” Liễu Ngô Đồng cúi thấp đầu, vụn hỏi.

      “Ngô Đồng, tâm tư Hoàng thượng ai cũng biết, nhưng đại ca khuyên muội, vẫn là thuận theo tự nhiên !” Liễu Thiếu Bạch hơi hơi thở dài, chậm rãi .

      ! Đại ca, muội thể có Hàn ca ca, có huynh ấy, muội sống bằng chết.” Liễu Ngô Đồng phút chốc ngước mắt, bi thương .

      “Ngô Đồng!”

      Liễu Thiếu Bạch mới , phía sau có tiếng bước chân truyền đến, quay đầu, là Từ An.

      “Liễu đại nhân, Liễu tiểu thư xin dừng bước!”

      Từ An đến gần, có biểu cảm gì : “Liễu tiểu thư, truyền Hoàng thượng khẩu dụ, tuyên nàng ngày mai buổi trưa vào cung kiến giá!”

      vậy chăng?” Liễu Ngô Đồng vui mừng mở to hai mắt, cầm chặt khăn trong tay.

      Từ An gật đầu, cái gì nữa, quay người rời .

      “Đại ca, ca nghe chưa? Hàn ca ca muốn gặp muội! Huynh ấy muốn gặp muội!” Liễu Ngô Đồng hân hoan, nhất thời kích động biết nên như thế nào cho phải.

      “Tiểu muội, muội vẫn là bình tâm tĩnh khí chút, ai biết dụng ý của Hoàng thượng là cái gì, vốn có đáp ứng nạp muội làm phi…” Liễu Thiếu Bạch được nữa, muốn đả kích Ngô Đồng, lại sợ nàng hi vọng càng cao, thất vọng càng lớn.

      Bên môi Liễu Ngô Đồng tràn đầy tươi cười, kiên định : “Đại ca, muội gặp Hàn ca ca xin tội, xin lỗi huynh ấy, huynh ấy để ý muội, huynh ấy !”

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 433
      Ngồi ở trong bồn tắm mờ mịt hơi nước, Lăng Tuyết Mạn dần dần ngủ.

      Trong mộng, là đêm hôm đó, Tình nhân mang nàng lên núi Lạc Hà ngắm cảnh, bên tai lại nghe đến tiếng nước chảy róc rách.

      tiếng ưm, đột nhiên mở mắt ra, nhìn nam nhân trước mặt ngồi xổm bên cạnh bồn tắm, ôn nhu cầm khăn mặt chưa kịp lau cho nàng, môi mở mở, thầm: “Chàng đến đây lúc nào?”

      “Vừa tới, nhìn nàng ngủ, liền đánh thức nàng.” Mạc Kỳ Hàn .

      “À.”

      Nhất thời còn gì để , Lăng Tuyết Mạn khẽ nhắm mắt, mặc lau rửa thân mình cho nàng, thỉnh thoảng, hôn môi nàng chút.

      Lau khô nước đọng người nàng, ôm nàng trở lại giường, đem chăn rộng rãi bao hai người lại, thấy nàng có tinh thần gì, cố ý vò rối tóc của nàng, cười cười: “Sao mất hứng rồi? Lễ mừng năm mới, lại thêm tuổi, chừng năm nay nàng làm nương rồi!”

      sao? Chàng có muốn làm cha ?” Lăng Tuyết Mạn sâu kín hỏi.

      “Muốn chứ, sao lại muốn? Ha ha, bất quá thuận theo tự nhiên, chừng nào nàng mang thai, chúng ta liền chờ đợi đứa bé.” Mạc Kỳ Hàn mềm cười .

      Lăng Tuyết Mạn mím môi, hồi gì, tiếp cũng là hỏi: “Tình nhân, chàng cho tới bây giờ còn uống thuốc tránh thai sao?”

      “Ừ… Vẫn uống, về sau uống.” Mạc Kỳ Hàn chần chờ chút, lời trái lương tâm.

      “Chàng tiếp tục uống , ta… bây giờ còn chưa muốn có con.” Lăng Tuyết Mạn đến thể nghe thấy.

      Mạc Kỳ Hàn cảm thấy căng thẳng, “Mạn Mạn, vì sao? Nàng muốn sinh đứa bé của hai chúng ta sao?”

      , phải, là…” Lăng Tuyết Mạn lập tức lắc đầu, cũng là phát nàng biết nên tiếp như thế nào, nhìn , chờ nàng giải thích, chần chờ chút, nàng càng thấp giọng, “Chính là tại muốn, về sau tính tiếp .”

      “Mạn Mạn…”

      Mạc Kỳ Hàn ôm chặt nàng, suy đoán hỏi: “Nàng mấy ngày nay có tâm , còn rối rắm thân phận của ta phải ? Hoặc là bởi vì Liễu Ngô Đồng sao? Nàng đêm nay gặp mặt nàng ta, nàng bởi vì nàng ta mà cao hứng !”

      “… phải.” Lăng Tuyết Mạn trầm mặc hồi lâu, mở miệng phủ nhận.

      “Nàng có biết, tâm nguyện của ta là để cho nàng thông suốt phóng khoáng ở bên cạnh ta, Nhưng bây giờ, bởi vì chuyện của ta mà nàng vui, ta thể thổ lộ hết với nàng, nhưng trong lòng cũng khổ sở giống nàng, nàng chịu nổi loại ngày gặp được người này, ta cũng chịu nổi, nhưng mà, ta còn phải nhịn, vừa qua năm nay, thế lực của ta lại ổn định hơn chút, cách gần ngày ấy hơn.”

      Còn muốn điều gì đó, Mạc Kỳ Hàn cuối cùng lại tiếp được, Lăng Tuyết Mạn cũng hỏi lại, chỉ “Ừ.” tiếng, tỏ vẻ nghe được.

      Năm Hiến tông, mùng tháng giêng.

      Có thể là do đầu năm may mắn, hôm nay thời tiết bất ngờ rất đẹp, ánh sáng mặt trời chiếu ở người, ấm áp, điều này làm cho tâm tình Lăng Tuyết Mạn vốn tối tăm nhiều ngày tốt lên, qua năm, qua đêm trừ tịch, nàng cũng nghĩ thông suốt, lại khúc mắc trong lòng, cũng thử làm theo câu thành ngữ – thuận theo tự nhiên.

      Buổi sáng Trần Lâm Nhi đưa tới bánh tổ, ăn hai miếng, khỏi làm nàng nghĩ đến ở đại, vừa đến lễ mừng năm mới mẹ liền làm bánh ngọt mứt táo, hưng trí lên, liền muốn tới ngự thiện phòng mượn chút đồ, nàng tự mình làm ổ bánh ngọt mứt táo, đưa cho Ly Hiên, Nhã Phi bọn họ nếm thử, lại để ít chờ đến buổi tối cho Tình nhân ăn.

      ngự thiện phòng là tiện mang ma ma , Lăng Tuyết Mạn để lại Hoa Mai bà bà ở trong phòng, sau đó kích động đến ngự thiện phòng.

      đường chính có chút xa, Lăng Tuyết Mạn liền theo con đường ở bên trong rừng phong phía sau Lầu Lãm Nguyệt, đường hát dân ca, tâm tình vô cùng tốt.

      Nhưng mà, có số việc, lại như là ông trời an bài, khi Lăng Tuyết Mạn nghĩ hết biện pháp điều tra thân phận của tình nhân, hoàn toàn tra được gì cả, khi nàng bỏ qua, an tâm chờ đợi, chân tướng lại cố tình như tấm ván gỗ nổi lên mặt nước.

      Rừng phong ngoài là con suối xanh ngọc, nước suối kết thành băng, bờ suối là tòa tiểu đình, đình này là gần rừng phong.

      Lúc này, đình ngoài có ba người, Từ An, Xuân Đường, Thu Nguyệt.

      Trong đình, Mạc Kỳ Hàn mặc cẩm y xanh nhạt, áo bào thêu kim long, hai tay chắp sau người, nhìn suối nước kết băng như có đăm chiêu, im lặng nghĩ, có ngày, muốn mang theo Mạn Mạn chơi trượt băng lần, để nàng vui vẻ vòng tay quanh hông của , cười cố kỵ…

      “Hàn ca ca!”

      Nâng mắt, nhìn bên môi Mạc Kỳ Hàn tự chủ lên ý cười, Liễu Ngô Đồng vui mừng trong bụng, vui vẻ kêu.

      Hôm nay, nàng trang điểm càng xinh đẹp hơn tiệc hoàng cung tối hôm qua, cái nhăn mày nụ cười, giơ tay nhấc chân, tràn đầy phong tình, luận về dung mạo, như thế nào nàng cũng thua hai vị quý phi kia của .

      “Hả?” Mạc Kỳ Hàn ngoái đầu nhìn lại, mỉm cười, hỏi: “Nghe Thái Phó lúc nàng rời khỏi biệt trang là bị ốm, đoạn thời gian này về nhà, thân mình như thế nào? Khỏi sao?”

      “Hàn ca ca, ta… ta hết bệnh rồi, đều tốt, chàng… chàng…” Liễu Ngô Đồng kích động năng lộn xộn, đồng tử trong như nước thu nổi lên tầng tầng hơi nước, kìm lòng đậu đứng bên cạnh to gan ôm lấy lưng Mạc Kỳ Hàn, cái trán dán lên thân thể của , khóc như mưa : “Hàn ca ca, chàng tha thứ cho ta được ? Là ta sai lầm rồi…”

      Lăng Tuyết Mạn sắp ra khỏi rừng phong, đập vào mắt chính là cảnh này.

      [​IMG]

      Cảnh này nè các bạn

      Cả kinh, Lăng Tuyết Mạn vội núp ở phía sau gốc phong cây thô to, tròng mắt trừng to, theo dõi bóng dáng đôi nam nữ dán vào nhau kia, miệng hát to như trứng gà, ánh mắt lại đảo qua, thấy Xuân Đường Thu Nguyệt cùng Từ An, khỏi hút miệng khí lạnh, nam nhân kia là Hoàng thượng! Như vậy, nữ nhân kia sao? Là ai?

      Đây là nữ nhân Hoàng thượng thích sao?

      Trong lòng khiếp sợ, đồng thời tò mỏ, làm Lăng Tuyết Mạn ngừng hô hấp, vểnh tai nghe bọn họ cái gì.

      thực tế, tại chính là nàng muốn nghe lén cũng được, bởi vì qua dòng suối này mới tới được ngự thiện phòng, khi thân, Hoàng thượng thấy nàng, nhớ tới hai lần ở cung Đế Hoa, nàng liền kiên định lựa chọn nấp lại.

      “Ngô Đồng, đừng như vậy!” Mạc Kỳ Hàn ngẩn người, đợi lúc phản ứng kịp, lập tức quay đầu đẩy Liễu Ngô Đồng ra, khuôn mặt tuấn tú cũng hơi trầm xuống : “Chuyện của Trẫm cùng nàng lúc trước, sớm xong! Hôm nay tuyên nàng vào cung, cũng là muốn giải thích với nàng, nàng tuổi , bởi vì trẫm mà trễ nãi hai năm, nên kết hôn !”

      “Hàn ca ca! , ta thích chàng, chàng! Ta hối hận, rất sớm liền hối hận, ta luôn luôn muốn chàng, nhớ chàng a!” Liễu Ngô Đồng tái nhợt khuôn mặt nhắn, chịu tin lắc đầu, khóc .

      “Ngô Đồng, trẫm nhớ được lần đầu tiên quen biết nàng chính là ở đây, khi đó, trẫm chỉ coi nàng là người bạn có thể đàm luận thơ ca, việc cách nhiều năm, hôm nay trẫm lựa chọn gặp lại nàng ở trong này, cũng là muốn cho nàng biết, từ nay về sau, trẫm vẫn muốn nàng là bạn bè…”

      Tiếng quen thuộc cách năm sáu bước, bay vào trong tai, tim Lăng Tuyết Mạn phút chốc ngừng đập, như bị sét đánh, cứng ngắc ở sau cây phong…

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 434

      Giống như cái gì cũng nghe được, lại giống như nghe được toàn bộ, trong tai chỉ còn lại giọng quen thuộc đến khắc cốt ghi tâm.

      Hoàng thượng…… Tình nhân……

      ra người nàng khổ công truy tìm chính là…… ở trước mắt……

      ra là nàng xem là hai người…… Lại chỉ là ……

      ra là là…… phu quân danh chính ngôn thuận của nàng……

      ra là nam nhân đoạt trong sạch của nàng vào đêm tân hôn là phu quân của nàng! chưa từng bệnh qua đời, chỉ là đem nàng từ Vương phi quang minh chính đại thành người tình trong bóng tối của …… Cho đến hôm nay nàng vẫn thể lộ ra ngoài ánh sáng……

      Nàng bị ba ngàn nữ nhân hậu cung của cười nhạo khi dễ, bởi vì bọn họ là hoàng phi, mà nàng là tiện tỳ……

      Phần vinh hoa này đều là tay ban cho……

      Trò chơi…… Giấc mộng……

      “Ách, đúng vậy, chàng đáp ứng chỉ lấy ta, hoàng thượng có hậu cung nhiều nữ nhân như vậy, chàng mà là hoàng thượng ta liền !”

      , phải, ta phải là hoàng thượng, sao ta có thể là hoàng thượng được!”

      Bên tai chợt quanh quẩn lời đêm đó nàng cùng chuyện……

      Lời dối……

      Hai năm, nàng chịu đựng bao nhiêu lời dối, bao nhiêu lừa gạt.

      Mạc Kỳ Hàn…… ra là Mạc Kỳ Hàn…… Ngô Đồng hẳn từng là người của ……

      trách được…… Tất cả, tất cả mọi thứ nàng từng nghĩ ra, kết quả ở hôm nay lại phơi bày trước mắt!

      Hô phong hoán vũ thần thông quảng đại đều bởi vì là Tứ Vương Gia, là hoàng thượng!

      Bạn bè cái gì, ân nhân cái gì, chồng trước cái gì?

      Kẻ ngu! Nàng là kẻ ngu ngốc nhất đời này!

      Trong dạ dày đột nhiên lăn lộn, Lăng Tuyết Mạn lấy tay che miệng chặt, sợ mình nhịn được ói ra, cũng sợ mình phát ra tiếng động bị nghe được. Sao bẩn như vậy? Nàng bao giờ muốn nhìn đến nữa……

      Thân thể mảnh mai nhịn run rẩy, nàng nắm thân cây chặtm móng tay đâm sâu vào vỏ cây, môi đỏ mọng ngừng run rẩy, mà nước mắt lại chưa từng rơi xuống……

      Hận đến mức tận cùng……

      Trong đình, Liễu Ngô Đồng thương tâm tuyệt vọng quỳ gối bên chân của Mạc Kỳ Hàn, nắm góc áo bào của , lệ như mưa, “Hàn ca ca, xin lỗi. xin lỗi…… Địa vị cái gì ta cũng tranh, ta chỉ muốn chàng, chỉ muốn bên cạnh chàng, cầu xin chàng… cầu xin chàng tàn nhẫn với ta……”

      “Ngô Đồng!” gương mặt lạnh lùng của Mạc Kỳ Hàn vẻ bất đắc dĩ, định khuyên nữa, trong tai bén nhạy lại nghe được tiếng hít thở đúng, ánh mắt run sợ lập tức nhìn về phía rừng phong, quát lạnh: “Người nào ở đó!”

      Tiếng quát đột ngột làm Từ An Xuân Đường Thu Nguyệt kinh hãi, võ công bọn họ thấp kém, nghe thấy dị thường!

      Vì vậy, Xuân Đường Thu Nguyệt lập tức chia ra ở hai bên Mạc Kỳ Hàn, tùy thời chuẩn bị đối phó với địch, Từ An nhanh bước tới rừng phong!

      Liễu Ngô Đồng bị kinh sợ giật mình hốt hoảng đứng núp ở sau lưng Mạc Kỳ Hàn, thân thể khẩn trương dán chặt vào , run rẩy: “Hàn ca ca ta sợ……”

      sao, trẫm đây.” (Toi rồi ơi)

      Mạc Kỳ Hàn nhíu lông mày, dưới tình huống đặc biệt liền đẩy đẩy nàng ra nữa, giọng an ủi, ánh mắt lẫm liệt như mũi tên bắn về phía phát ra thanh dị thường sau gốc cây!

      Từ An chưa kịp đến gần, phiến vạt áo lại chậm rãi lộ ra, sau đó là nữ nhân nhắn trong chiếc áo choàng màu tím chậm rãi ra ngoài, nhìn thẳng vào từng đôi mắt khiếp sợ, luống cuống, hốt hoảng, từng bước ra khỏi gốc cây bên rừng, vòng qua con đường đá xanh bên dòng suối , tới bên ngoài đình, chậm rãi quỳ xuống, làm lễ theo chuẩn mực, thái độ cũng cung kính có thừa, giọng bình thản lạnh cũng nóng, từng câu từng chữ ràng: “Nô tỳ Lăng Tuyết Mạn ra mắt hoàng thượng! Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế!”

      Sắc mặt Từ An tái nhợt, từ từ cúi đầu vào phần, mới vừa rồi hoàng thượng chưa thay đổi giọng, nương nương nghe được toàn bộ!

      Xuân Đường Thu Nguyệt ngẩn ra, chịu nổi vẻ mặt của Lăng Tuyết Mạn.

      Liễu Ngô Đồng trong nháy mắt kinh ngạc, sau đó ánh mắt dán chặt lên Mạc Kỳ Hàn, kéo cánh tay Mạc Kỳ Hàn, cười dịu dàng, giọng mềm mại: “Ha ha, Hàn ca ca, ra là Tuyết Mạn, làm Ngô Đồng bị hù dọa!”

      Mạc Kỳ Hàn nhìn Lăng Tuyết Mạn đoan đoan chính chính quỳ gối bậc thang đá cuội, trong nháy mắt đầu óc trống !

      Nàng nghe được! Biết được!

      Nàng đến gặp , hành lễ, xưng mình là nô tỳ!

      Khoảnh khắc này giữa bọn họ cách xa thiên sơn vạn thủy!

      Trong thời gian lâu, nàng quỳ an tĩnh, cứng ngắc thân thể, quên nâng nàng đứng lên, tâm thần xốc xếch cắn nuốt toàn bộ ……

      Đá cuội lạnh như băng cũng bằng phẳng, đầu gối lạnh quỳ lâu đau đớn.

      Lăng Tuyết Mạn bình tĩnh lạnh nhạt như nước, vốn tưởng rằng nàng hô to, náo loạn, ầm ĩ, đánh , mắng , lệ rơi đầy mặt chất vấn , nhưng là, nàng lại tỉnh táo khác thường, tiếp nhận.

      Chỉ là từ đó là đế vương cao cao tại thượng, nàng là nô tỳ bé như con kiến hôi, cho phép mở miệng……

      Có chỉ là nỗi hận truyền khắp tứ chi……

      “Sao nàng ở nơi này?” Hồi lâu rốt cuộc hồi thần, dị thường gian nan thở khẽ ra câu, thân thể cũng là lảo đảo.

      “Hàn ca ca, chàng sao vây? Ngô Đồng đỡ chàng về cung nghỉ ngơi !” Liễu Ngô Đồng rất là gấp, ân cần

      Nghe vậy thần chí Mạc Kỳ Hàn hoàn toàn trở lại, lập tức đẩy Liễu Ngô Đồng ra, nhanh: “Ngô Đồng trẫm với nàng, chuyện qua, tuyệt đối có khả năng nạp nàng làm phi, trẫm lệnh cho Thái Phó tìm hôn cho nàng, tự giải quyết cho tốt ! Xuân Đường đưa Liễu tiểu xuất cung!” (chắc là cho em Mạn nghe)

      “Nô tỳ tuân chỉ!”

      Xuân Đường hồi hồn từ trong cơn chấn kinh, vội vàng tiến lên đỡ Liễu Ngô Đồng, “Liễu tiểu thư, mời!”

      ! Hàn ca ca, chàng có thể nào quan tâm ta? Tại sao có thể quan tâm ta? chàng nữ nhân khác sao?” Liễu Ngô Đồng hoàn toàn suy sụp, tránh thoát tay Xuân Đường, thống khổ hỏi.

      Ánh mắt Mạc Kỳ Hàn chợt trở nên lạnh, giọng càng thêm lạnh hơn, “Trẫm là thiên tử, phải nam thân bình thường, đế Vương thiên hạ há có thể đặt tim người nữ nhân? Ngô Đồng, từ khi nàng cự tuyệt gả cho trẫm, trẫm liền hề cần nàng nữa! Tứ Vương Gia của nàng chết! Nàng hiểu chưa?”

      “Hàn ca ca……” Liễu Ngô Đồng dẫu môi, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy

      “Trẫm là hoàng thượng! Duyên phận giữa Trẫm và nàng hết, ngày sau chỉ là quân cùng dân!” Giọng Mạc Kỳ Hàn càng thêm lạnh, tấm mặt tuấn tú còn chút ôn nhu, “Lui ra!”

      “Hàn ca ca…… Hoàng thượng……”

      Liễu Ngô Đồng muốn nhào lên ôm Mạc Kỳ Hàn, lại bị Xuân Đường đem kéo nàng ra khỏi đình……

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 435
      Tiếng khóc xa dần, tiếng gào thét dần dần tiêu tan, nghe như là Xuân Đường bịt kín miệng Liễu Ngô Đồng, cho nàng kinh động thị vệ tuần tra, chỉ có thể loáng thoáng nghe được trận thanh “A… A…”, cho đến hoàn toàn nghe được.

      Mặt trời ấm, chiếu bóng dáng quỳ dài mặt đất, khí nặng nề, đè nén, có vẻ như chút hô hấp đều trở nên gian nan.

      Cúi thấp đầu, hai tay chống mặt đất, Lăng Tuyết Mạn vẫn quỳ cung kính, cũng là gắt gao cắn chặt môi, thân mình cũng tự chủ được khẽ run, muốn khóc, muốn sống có chút tôn nghiêm, cũng là nhịn được, trong hốc mắt tràn đầy hơi nước, làm mờ tầm mắt.

      “Trẫm là thiên tử, phải nam thân bình thường, đế Vương thiên hạ há có thể đặt tim người nữ nhân?

      Bên tai ngừng vang lên câu này của , nàng lại náo loạn gây trò cười!

      , đây là gián tiếp cười nhạo nàng, châm chọc nàng, cái gì cả đời đời kiếp đôi mình… Cái gì sinh tử rời đến khi đầu bạc… ra, ra cũng chỉ là… chỉ là tiết mục mình của nàng…

      “Lăng Tuyết Mạn… bình thân!” Mạc Kỳ Hàn nắm chặt nắm tay trong tay áo, ánh mắt thâm thúy ngừng ở đỉnh đầu nàng sơ, hung hăng nhắm mắt, lại mở, nghiêng nghiêng mắt, thở ra câu.

      “Nô tì quấy nhiễu Hoàng thượng, tội đáng chết vạn lần, xin Hoàng thượng giáng tội!” Lăng Tuyết Mạn cũng chưa hề đứng lên, bình tĩnh trả lời.

      Nghe vậy, thân mình Mạc Kỳ Hàn lại căn cứng cái, nắm tay chặt hơn, trong mắt gần như sung huyết, gắt gao nhìn thiên hạ quật cường, gằn từng chữ : “Người biết có tội, trẫm bảo nàng bình thân!”

      câu xong, Mạc Kỳ Hàn quét ánh mắt về phía Thu Nguyệt, Thu Nguyệt vội xoải bước xuống bậc thầm, nâng bả vai Lăng Tuyết Mạn lên, vội vàng : “Vương phi, ngài mau đứng lên, đất lạnh!”

      Lăng Tuyết Mạn dập đầu bái tạ, “Nô tì tạ Hoàng thượng khai ân!”

      Đứng dậy, bởi vì có Thu Nguyệt giúp đỡ, có phí quá lớn lực, cũng có bởi quỳ lâu mà đứng vững, khẽ đẩy Thu Nguyệt, Lăng Tuyết Mạn lại khẽ cúi người, rủ mắt, “Nô tì cáo lui!”

      Sắc mặt Mạc Kỳ Hàn nháy mắt tài vài phần, môi mỏng mím thành đường, liền như vậy nhìn nàng, được lời nào.

      Chờ đợi lâu sau, nghe được tiếng cho phép cáo lui hay , đôi môi đỏ mọng của Lăng Tuyết Mạn hé mở, lặp lại câu, “Xin Hoàng thượng ân chuẩn nô tì cáo lui!”

      “Nàng, sao lại ở chỗ này? Đến đây lúc nào?” Bừng tỉnh nghe được lời của nàng, rốt cục mở miệng, từ từ hỏi.

      “Thưa Hoàng thượng, nô tì vừa tới, sợ quấy nhiễu thánh giá, nên núp ở sau đại thụ, từng nghĩ, vẫn là quấy nhiễu đến Hoàng thượng, nô tì cam chịu phạt!” Lăng Tuyết Mạn nhanh chậm đáp lời, xong, lại quỳ, cái trán đụng ở mặt đất, phát ra tiếng vang thanh thúy.

      Đồng tử của Mạc Kỳ Hàn kịch liệt co rút lại, vừa sải bước ra, lại dừng bước, đôi mắt tản ra nghiêm nghị làm cho người ta sợ hãi!

      “Vương phi!”

      Thu Nguyệt cả kinh, vội vàng nâng Lăng Tuyết Mạn đứng lên, vô cùng lo lắng : “Vương phi được quỳ, ngài làm cái gì vậy!”

      “Thu Nguyệt, Hoàng thượng ở đây, ngươi nhảm cái gì? Hưu thư còn ở trong tay ta!” Lăng Tuyết Mạn cười nhàn nhạt, liếc mắt, mặt chút thay đổi, nhìn đến sắc mặt nam nhân biến thành màu đen, giọng điệu như gió, “Hoàng thượng nhân hậu, trách tội nô tì, nô tì bái tạ long ân, nô tì cáo lui!”

      Dứt lời, xoay người, chưa từng ngoái đầu nhìn lại, chưa từng nhìn quanh, rời .

      “Hoàng thượng…” Nhìn bóng lưng Lăng Tuyết Mạn càng chạy càng xa, Thu Nguyệt vội vàng giọng gọi câu, cũng dám đuổi theo bước.

      Mạc Kỳ Hàn vẫn nhúc nhích đứng ở tại chỗ, ánh mắt theo dõi chỗ, lại có tiêu cự, trong đầu ngừng tràn đầy giọng , “Nếu chàng là Hoàng thượng, ta bỏ !”

      “Hồi cung!”

      Mắt nhắm lại mấy lần, mở ra, chân dài bước ra, xuống bậc thềm, vung cẩm bào, nhanh.

      Từ An, Thu Nguyệt ngẩn người, tim gan run sợ vội đuổi theo.

      Phía sau có tiếng bước chân truyền đến, thân mình Lăng Tuyết Mạn bị kiềm hãm, lại chưa quay đầu, sau đó bước nhanh hơn.

      “Thu Nguyệt, mang Lăng Tuyết Mạn Cung Đế Hoa kiến giá! Nếu như mang được người đến, ngươi liền cầm đầu ngươi tới gặp trẫm!”

      thân ảnh áo xanh nhạt bước tới, khi qua bên cạnh nàng, sẳng giọng bỏ lại mệnh lệnh, sau đó mặt chút thay đổi lướt qua nàng rời .

      Từ An xem Lăng Tuyết Mạn cái, muốn lại thôi, sau đó nhanh theo.

      Thu Nguyệt kinh hãi giữ chặt cánh tay Lăng Tuyết Mạn, lo lắng , “Vương phi, ngài cùng nô tì , chủ tử cho tới bây giờ đều là làm!”

      “Thu Nguyệt, ta chưa bao giờ biết, ngươi trung tâm như vậy!” Lăng Tuyết Mạn cười khẽ, nụ cười kia chút nào có trong đáy mắt, “Nô tài trung tâm như vậy, Hoàng thượng làm sao nỡ giết ngươi chứ?”

      “Vương phi!” Thu Nguyệt vội vã quỳ xuống cầu xin, lại xem xét thị vệ gác bốn phía, cắn môi : “Vương phi, hết thảy dài dòng, ngài cho chủ tử cơ hội giải thích, cũng cho bản thân ngài cơ hội a!”

      “Cơ hội gì? Tại sao muốn giải thích? Chủ tử của ngươi có quan hệ với ta sao?” Lăng Tuyết Mạn hỏi lại, tươi cười hết sức châm chọc.

      “Vương phi!”

      “Ta còn có việc, trước bước.”

      Lăng Tuyết Mạn dùng sức hất tay Thu Nguyệt, kiên quyết .

      “Vương phi!”

      Thu Nguyệt lảo đảo vừa lui, lập tức lại đuổi theo, lúc này đây túm nhanh tay Lăng Tuyết Mạn, càng thêm vội vàng cầu xin, “Vương phi, nô tì van cầu ngài! Chủ tử… Chủ tử ngài ấy… ngài ấy cố ý, ngài ấy… Dù sao nô tì van xin ngài, ngài cùng nô tì chuyến ! Ngài nếu , chủ tử thực giết nô tì, nô tì còn chưa muốn chết a, Vương phi!”

      “Thu Nguyệt, buông ta ra, để cho ta !” Lăng Tuyết Mạn đột nhiên lớn giọng, lạnh lùng khiển trách.

      ! Nô tì buông, nô tì vừa buông tay, chủ tử thương tâm chết! Vương phi biết nội tình, cũng thương tâm!” Thu Nguyệt gắt gao ôm lấy Lăng Tuyết Mạn, khóc cầu.

      “Ôi! Làm cái gì vậy? ôm nháu khóc rống sao?”

      giọng mỉa mai mang theo tiếng cười bỗng dưng vang lên ở sau hai người, Thu Nguyệt ngẩng đầu, ánh mắt căng thẳng, buông lỏng ra Lăng Tuyết Mạn, quỳ đất, “Nô tì bái kiến Di Quí Phi nương nương!”

      Thân mình Lăng Tuyết Mạn chấn động, khẽ chớp mắt, xoay người, nhìn nữ nhân thướt tha duyên dáng tới – ái phi của !

      “Ha ha, ra là đại cung nữ Thu Nguyệt! Làm cái gì vậy? Sao mặt mang nước mắt rồi? cần hầu hạ Hoàng thượng sao?” Bạch Tử Di cười như cười hỏi.

      “Thưa nương nương, nô tì cùng chủ tử trước đây Lăng cung nữ lâu ngày gặp, hết sức nhớ nhung…” Thu Nguyệt đổi sắc mặt, , dừng lại chút, lại : “Hoàng thượng vì việc của Trưởng Thân Vương nên tuyên triệu Lăng cung nữ, nô tì phụng chỉ mang Lăng cung nữ vào Cung Đế Hoa kiến giá, xin nương nương thứ cho nô tì cáo lui!”

      “A? Nếu Hoàng thượng tuyên triệu, vậy cũng chậm trễ được, Thu Nguyệt, nhanh đứng lên !” Bạch Tử Di lắc lắc ống tay áo, nhàng bước sen, quấn đến bên cạnh Lăng Tuyết Mạn, chậm rãi cười : “Xem ra Lăng cung nữ được dựa hơi Trưởng Thân Vương, thấy bản cung lại vẫn chưa từng có quy củ!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :