1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng - Sở Thanh (495c + 1pn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 426
      Bình tĩnh được mấy ngày, tin tức nhanh chóng truyền ra ở trong cung!

      Đó chính là, Hoàng thượng có , trong tam cung lục viện, phi tần nào sinh hạ hoàng tử trước, liền sắc phong làm Hoàng Hậu, hoàng trưởng tử sắc phong làm hoàng thái tử!

      Tin tức này vừa ra, lập tức oanh động cả triều, oanh động hậu cung!

      Vì thế, các cung quý phi quý nhân xuất hết thủ đoạn, có trực tiếp hối lộ lung lạc Từ An, cũng có lấy lòng Xuân Đường Thu Nguyệt, đều vì có thể tốt vài câu về bọn họ ở trước mặt Hoàng thượng, làm cho Hoàng thượng buổi tối lật thẻ bài bọn họ, được cơ hội thị tẩm.

      Nhưng, Hoàng thượng chỉ cưng chìu Di Quí Phi và Lệ quý phi, cơ hồ là hai người bọn họ thay phiên thị tẩm, bởi vậy, cũng chỉ có hai người này có khả năng mang thai long chủng!

      Vì vậy, mỗi đôi mắt đều mở to, chờ xem Di Quí Phi và Lệ quý phi ai có thể làm hoàng hậu, chấp chưởng Phượng ấn.

      Vì vậy, ở bên trong triều đình, cũng chia làm hai phái, mà người đầu não hai phái này trong trạng thái cạnh tranh ngày càng khốc liệt, mặt ngoài hòa khí, lại ngầm phản bội, đặc biệt là Liễu Thiếu Bạch châm ngòi ly gián, gay cấn càng thêm ràng.

      Lại đến mười ngày sau, tin tức oanh động hơn khiến cho hậu cung nổ oanh!

      Đó chính là, thánh chỉ hạ xuống, tiểu thư phủ Thái Phó Liễu Ngô Đồng – người cũ của Hoàng thượng được thả ra!

      Lúc này, thời tiết rất lạnh, lại hạ mấy trận tuyết, trong cung liền nhìn tới cái gì có màu xanh, mỗi khi trận cuồng phong đánh úp lại, cành cây bị rung lắc, ở bên trong ngự hoa viên ngoại trừ hoa cúc hoa mai, chỉ còn vài loại hoa có thể chịu rét, những thứ khác tiêu điều.

      Thời điểm nghe được tin tức này, Lăng Tuyết Mạn mặc áo lông cáo dày, nhàm chán cầm bút vẽ nguệch ngoạc, sau đó mạnh đầu, hỏi: “Lâm Nhi, nàng từ đâu nghe được? Là sao?”

      Trần Lâm Nhi buông hộp đựng thức ăn trong tay, mang mâm điểm tâm bốc lên hơi nóng, cười : “Ta ở cung Cảnh Hiên nghe được vài cung nữ , Lăng tỷ tỷ, Trưởng Thân Vương điểm tâm còn nóng phải ăn ngay, ta rất nhanh mang về, nàng nhanh nếm thử!”

      Lăng Tuyết Mạn cầm theo bút vẽ, cũng là dại ra trận.

      Ngô Đồng tự do, nàng ấy rốt cục tự do, năm đó nàng ấy Tứ Vương gia còn sống, là nàng bác bỏ lời của nàng ấy, khiến nàng ấy kích động bóp cổ nàng, Nhưng kết quả lại chứng minh, Ngô Đồng năm đó là đúng, Tứ Vương gia có chết, như vậy… tại, nàng đối với mặt Ngô Đồng thế nào đây?

      “Lăng tỷ tỷ? Tỷ suy nghĩ gì?” Trần Lâm Nhi hiểu hỏi.

      , có gì.”

      Lăng Tuyết Mạn ngẩn ra lắc đầu, nhất thời, trong lòng phức tạp hỗn độn, Trần Lâm Nhi lấy bút vẽ trong tay nàng, đưa khối điểm tâm, giọng : “Lăng tỷ tỷ, ta có nghe nguyên nhân Liễu tiểu thư bị giam lúc ấy, tại nàng ta ra, tìm Lăng tỷ tỷ gây phiền toái sao? Nếu là Hoàng thượng cùng nàng ta có tình… Nàng ta nếu được phong phi, hoặc là hoàng quý phi, nếu vừa mắt Lăng tỷ tỷ… bằng xin Trưởng Thân Vương cầu Hoàng thượng, nhận Lăng tỷ tỷ vào cung Cảnh Hiên !”

      “Lâm nhi, có chuyện gì, nàng đừng lo lắng cho ta, trời sinh voi sinh cỏ, Ngô Đồng có thể tự do, ta thiệt tình cao hứng cho nàng ấy, nếu như nàng ấy có thể cùng Hoàng thượng gương vỡ lại lành, ta càng cao hứng, dù sao nàng ấy nhớ nhung Hoàng thượng thành bệnh… Nhưng…”

      Lăng Tuyết Mạn khẽ cắn môi, tinh thần hoảng hốt, nhưng Tình nhân , Hoàng thượng thích Liễu Ngô Đồng, từ lâu thích, nhưng, Hoàng thượng ngày đó vì sao phải vô cùng thân thiết ái muội ôm nàng vào cung Đế Hoa như vậy?

      Mơ hồ nhớ tới, Tình nhân cũng từng , Hoàng thượng có nữ nhân ngài thích, hỏi là ai, lại là bí mật…

      Đột nhiên, trong lòng nảy lên cỗ cảm giác kỳ quái, rốt cuộc là cái gì.

      Trần Lâm Nhi , Lăng Tuyết Mạn cũng có hưng trí vẽ tranh, đội nón, buộc lại áo choàng vai, đẩy cửa ra ngoài.

      Rất xa, nam tử mặc áo choàng tím đứng trong gió, ngũ quan tuấn nhã, vẻ mặt buồn bã, đứng đó nửa canh giờ.

      Trong tầm mắt đột nhiên xuất bóng dáng màu hồng, hình dáng quen thuộc như vậy, lại từ Hoán Y Cục ra, làm lập tức kích động, khi chần chờ nghĩ nên kêu nàng tiếng hay , thấy nàng đến phương hướng khác, dưới tình thế cấp bách, vội vàng cất bước đuổi theo, tới gần, kêu tiếng, “Tuyết Mạn!”

      Thân mình Lăng Tuyết Mạn bị kiềm hãm, xoay người, kinh ngạc mở to mắt trong veo, “Thiếu Bạch!”

      “Ha ha, đúng vậy, nghĩ tới lại gặp nàng ở chỗ này.” Liễu Thiếu Bạch tươi cười nho nhã.

      Chớp lông mi vài cái, nhìn Liễu Thiếu Bạch, Lăng Tuyết Mạn ngớ ra, cũng cười rộ lên, “Thời gian dài có gặp ngươi, mấy tháng rồi? Ngươi ở đâu? Hôm nay sao lại ở trong cung?”

      “Tuyết Mạn, chúng ta vừa vừa .” Liễu Thiếu Bạch liếc mắt, bọn họ đứng ở giữa cung, rất gây chú ý, liền nhìn trái xem phải, ngón tay chỉ đến con đường đá cuội dẫn tới hồ Thúy Trà, : “Qua bên kia chút.”

      “A, được.”

      Lăng Tuyết Mạn vừa vừa hỏi: “Thiếu Bạch, ngươi bây giờ làm quan sao?”

      “Ừ, lúc trước Giang Nam, Hoàng thượng đăng cơ xong liền trở lại, vào Đại Lý tự nhậm chức.” Liễu Thiếu Bạch nhàn nhạt trả lời, liếc mắt nhìn Lăng Tuyết Mạn cái, ánh mắt lại dời về phía trước, “Tuyết Mạn, nàng vẫn khỏe chứ?”

      “Ta rất khỏe, ngươi xem ta bây giờ phải rất tốt sao?” Lăng Tuyết Mạn thoải mái .

      “Ta nghe về nàng thiệt nhiều, muốn tới thăm nàng từ lâu, lại lo lắng gây phiền phức cho nàng, Hoàng thượng ngài… ngài làm sao có thể nàng sạch? Bỏ nàng như thế, ta… Ta là bất bình cho nàng, nhưng, lại có cách nào, ngài ấy là ngôi cửu ngũ, chúa tể thiên hạ…” Liễu Thiếu Bạch muốn lại thôi, trong giọng có đau lòng.

      “Thiếu Bạch, có vấn đề gì, Hoàng thượng đối đãi ta rất tốt, mặc dù ta làm nô tỳ ở Hoán Y Cục, mà ta chưa từng phải làm việc gì, ha ha, ta phạm rất nhiều lỗ, còn đánh quý phi, Hoàng thượng cũng chưa giáng tội ta đâu!” Lăng Tuyết Mạn dừng chân, khẽ cười: “Ngươi cần lo lắng cho ta… ta cùng Hoàng thượng có duyên phận vợ chồng, nhưng cũng là bạn tốt, tuy thoạt nhìn có chút hung dữa, cũng rất ít , nhưng đối với ta là tốt.”

      sao?” Liễu Thiếu Bạch cũng dừng bước chân, chuyển mắt nhìn Lăng Tuyết Mạn.

      , chắc chắc là , ta có thể lừa ngươi sao?” Lăng Tuyết Mạn bỡn cợt nháy nháy mắt, nội tâm tràn đầy vui sướng gặp nhau sau cửu biệt.

      “Ha ha, vậy được. Nhưng, nàng về sau phải làm sao đây? Hoàng thượng…” Liễu Thiếu Bạch bất giác ngừng lại, chần chờ chút, mới chậm rãi hỏi: “Hoàng thượng chấp thuận cho nàng tái giá sao? Ngài có cho nàng làm cung nữ bao lâu ?”

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 427
      “A… chuyện này ta cũng biết, Hoàng thượng chưa .” Lăng Tuyết Mạn lắp bắp, mấy vấn đề này, nàng thể , nhưng lựa chọn lừa gạt bạn tốt quan tâm nàng, trong lòng nàng lại có mùi vị, gò má hơi nghiêng nghiêng, tránh tầm mắt của .

      Liễu Thiếu Bạch nhìn nàng, thần sắc lặng lẽ buồn bã, cổ cọng như nghẹn lại, “Tuyết Mạn…”

      “Hả?” Lăng Tuyết Mạn nghe tiếng, nhìn , “Như thế nào?”

      , có gì.” Liễu Thiếu Bạch lập tức lắc đầu, xoay người , ánh mắt nhìn về phía trước, trầm mặc trận, từ trong tay áo lấy ra hộp màu đỏ, mở ra, “Tuyết Mạn, đây là khóa như ý ta xin ở chùa Thừa Càn lớn nhất Giang Nam, tặng cho nàng, hi vọng nó có thể phù hộ nàng đời bình an.”

      “Thiếu Bạch!” Lăng Tuyết Mạn ngẩn người, chậm rãi tiếp nhận, nắm ở trong lòng bàn tay, ngước mắt, cười sáng lạn, “Cảm ơn ngươi.”

      cái chớp mắt này, trong đầu đột nhiên nhớ tới chuyện năm đó, Mạc Kỳ Diễn xin bùa bình an ở chùa Bạch Vân Tự cho nàng, nhoáng cái, ngờ là hai năm…

      “Tuyết Mạn, cần cảm tạ ta, là ta nợ nàng nhiều lắm…” Liễu Thiếu Bạch thương tổn thở ra câu, nhấc chân tiếp tục thẳng về phía trước.

      Tim Lăng Tuyết Mạn đập loạn mấy nhịp, vội theo, : “Thiếu Bạch, ngươi nợ ta, chuyện Ngô Đồng liên quan tới ngươi, ngươi tự trách nữa được ? Huống hồ… huống hồ Ngô Đồng cũng sai, Tứ Vương gia, chính là Hoàng thượng, có chết mà!”

      , Tuyết Mạn, cho dù Hoàng thượng năm đó chưa mất, nhưng mọi người đều cho là ngài mất, nàng đương nhiên cũng cho là như vậy, Ngô Đồng sai lầm rồi, là Liễu gia chúng ta nợ nàng, ta cũng nợ nàng.” Liễu Thiếu Bạch lắc đầu, khuôn mặt bi thương, “Ta thường xuyên suy nghĩ, nếu là Nhị Vương gia chưa từng cứu nàng, nếu như nàng chết, ta…”

      Lăng Tuyết Mạn liều mạng lắc đầu, “Thiếu Bạch, nên như vậy, chuyện qua, ta so đo, sớm so đo, dù sao vận mệnh của ta là nhấp nhô như vậy, trải qua biết bao nhiêu lần sinh tử, Nhưng ta lại có rất nhiều phúc, có bùa bình an của Nhị Vương gia, tại lại có khóa như ý của ngươi, ta bình an, cho ngươi tự trách nữa, quên mầy chuyện đó , được ?”

      Liễu Thiếu Bạch nhìn nàng, trong lòng chấn động đến cách nào dùng ngôn ngữ miêu tả, chính là nhìn nàng, mỉm cười lâu, nhàng gật đầu, “Được.”

      Lăng Tuyết Mạn như trút được gánh nặng, nhàng thở ra, lập tức khoan khoái đứng lên, bên môi giơ lên nụ cười, nụ cười này như xuân tầm gió, sạch trong suốt, tốt quá, Thiếu Bạch, ha ha… Ha ha…”

      “Nha đầu ngốc!” Liễu Thiếu Bạch mang ý cười sâu nồng, mảnh lá khô rơi xuống đỉnh đầu Lăng Tuyết Mạn, chậm rãi đưa tay, cầm lấy, tâm tình sung sướng.

      “Đúng rồi, Thiếu Bạch, ngươi thành hôn chưa? Ta tại có nhiều bảo bối, có thể đưa ngươi lễ vật kết hôn phong phú!” Lăng Tuyết Mạn bỗng nhiên nhớ lại đại , vội hỏi thăm.

      Nhớ lại, nàng từng đùa, chờ nàng có tiền, có thể đưa lễ vật kết hôn rất to cho Liễu Thiếu Bạch, mới có thể thành hôn.

      Liễu Thiếu Bạch vẫn nhìn Lăng Tuyết Mạn cười, đến khi Lăng Tuyết Mạn chột dạ mặt đỏ lên, gắt giọng: “Ta tại có báu vật mà, nếu ngươi thành thân, ta đưa báu vật cho ngươi làm lễ vật!”

      có.” Liễu Thiếu Bạch lắc đầu, môi vẫn cười, “Nàng chưa đưa ta lễ vật, sao ta có thể thành hôn?”

      “A? Ha ha, ta đây tích cóp tiền bạc đến bảy mươi tuổi, sau đó đưa ngươi con heo vàng, các ngươi lúc ấy lại thành hôn cũng được!” Lăng Tuyết Mạn ngẩn người, sau đó cười to .

      “Tốt, vậy ta chờ nàng.” Liễu Thiếu nhìn nữ tử trước mặt, giọng điệu cực kì nghiêm cẩn.

      Lăng Tuyết Mạn cười liên tục, có biện pháp, chỉ cần vừa nghĩ đến tình cảnh bọn họ luc mới gặp, nhớ đến ôm ấp con heo Tiểu Bạch, nàng nhịn nổi bật cười, cười đến mệt mới thở chậm rãi dừng lại.

      Liễu Thiếu Bạch thấy hồ Thúy Trà xa, : “Tuyết Mạn, chúng ta đến bên hồ chút.”

      “Được.”

      Ngửi mùi hoa thơm, Lăng Tuyết Mạn cảm giác tinh thần sảng khoái, hai tay mở ra, xoay tại vòng, hưng phấn : “Thiếu Bạch, còn nhớ thọ yến Thái Thượng Hoàng ? Ta thắng Nhị Vương gia bọn họ thiệt nhiều, ha ha, nhưng ta cũng tệ, Tam Vương phi vũ nhục ta… ta liền dùng cá cược làm cho Tam Vương gia năm tiến vào phòng nàng, được để ý nàng, Tam Vương gia làm theo, nghe Tam Vương phi tức hộc máu!”

      “Ha ha, nàng nha đầu này…” Liễu Thiếu Bạch cười khẽ, tự đáy lòng thở dài: “Tuyết Mạn, nhìn nàng múa là hưởng thụ, đẹp quá đẹp quá!”

      “Hì hì, ta rất ít múa, ngươi có thể thấy được lần, đó là phúc của ngươi!” Lăng Tuyết Mạn nhướng mày, nội tâm lại thầm rối rắm, nàng phải muốn múa, là Tình nhân cho nàng múa cho nam nhân khác nhìn, a… A…

      “Đúng vậy, là ta có phúc, là chuyện may mắn cả đời.” Liễu Thiếu Bạch gật đầu, ánh mắt ôn nhu thâm tình.

      Lăng Tuyết Mạn lại chế nhạo: “Đương nhiên rồi, phải ai cũng có thể nhìn thấy ta múa, ngươi có thể thấy được lần là may đó!”

      Liễu Thiếu Bạch cười giảm vẫn tươi.

      trận cuồng phong đột nhiên thổi tới, cùng với tro bụi lá khô, Lăng Tuyết Mạn cuống quít dùng hai tay bưng kín mặt cùng mắt, bả vai bị cái bàn tay to lôi kéo, cái trán liền tiến vào chỗ dày rộng trong ngực, “Thiếu…”

      “Đừng chuyện, cẩn thận bão cát vào miệng mũi.” Liễu Thiếu Bạch .

      Trong lòng Lăng Tuyết Mạn đột nhiên chấn động, chỗ tầm mắt có thể đạt được, là quan phục màu tím của Liễu Thiếu Bạch, thân mình vững vàng cản gió, để cho trong lòng nàng ấm áp từng trận.

      Gió qua, hết thảy trở về bình tĩnh.

      buông ra nàng, mặt giãn ra, tươi cười vẫn là ôn nhu lưu luyến như vậy.

      Nhất thời xấu hổ, Lăng Tuyết Mạn cũng biết cái gì, im lâu, mới nhàng hỏi: “Thiếu Bạch, Ngô Đồng về nhà chưa?”

      “Ừ, ngày hôm qua ta đón nó trở về.” Liễu Thiếu Bạch đáp.

      “Nàng… nàng gặp Hoàng thượng chưa? Hoàng thượng cùng nàng… có thể như chim liền cánh ?” Lăng Tuyết Mạn chần chờ, cuối cùng hỏi ra.

      “Còn chưa từng nhìn thấy Hoàng thượng, Hoàng thượng bận chuyện, tại rảnh triệu kiến Ngô Đồng, có thể phải đợi tết lịch .” Liễu Thiếu Bạch dừng chút, tiếp: “Quân tâm khó dò, chuyện của Hoàng thượng cùng Ngô Đồng, rất khó .”

      “Ủa? Vì sao? Hoàng thượng thích Ngô Đồng sao? Bọn họ dù sao… dù sao cũng nhau…” Lăng Tuyết Mạn kinh ngạc, nhất thời lại tìm thấy lời thích hợp, khỏi lại nghĩ tới lời Tình nhân , liền dần dần dừng lại.

      biết, lòng Hoàng thượng khó đoán.” Liễu Thiếu Bạch lắc đầu, vẻ mặt nghiêm trọng, “Tuyết Mạn, nếu như nàng chưa bị Hoàng thượng hưu, ta muốn Ngô Đồng vào cung, muốn nó tranh với nàng, hơn nữa hậu cung là nơi dơ bẩn phức tạp, nhưng, tại nàng cùng Hoàng thượng còn bất kì quan hệ nào nữa, Ngô Đồng lại kiên trì muốn làm bạn ở bên cạnh Hoàng thượng, ta cũng thể ngăn cản, trong lòng Hoàng thượng còn có Ngô Đồng , ta biết, nhưng thái độ của Hoàng thượng cho ta, ngài nghĩ có thêm Ngô Đồng, có lẽ là bởi vì thể diện, dù sao cũng là Ngô Đồng năm đó cự hôn.”

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 428
      Rời hồ Thúy Trà, Liễu Thiếu Bạch rồi, mình Lăng Tuyết Mạn thong thả, trong lòng phiền muộn lung tung, trong đầu suy nghĩ toàn là về Liễu Ngô Đồng.

      Hậu cung… Phi tần… Hoàng Hậu… Trở thành trong số những nữ nhân… Chờ đợi mấy ngày để được đêm thị tẩm… Sau đó, tính toán tường tận, tranh thủ tình cảm, rốt cuộc có ý nghĩa gì đâu?

      “Hoàng thượng, thần thiếp tự mình làm bánh ngọt đậu tây, ngài đến cung thần thiếp nếm thử được ? Hoàng thượng ăn bánh, thần thiếp múa cho Hoàng thượng xem, được vậy?”

      Loáng thoáng, có tiếng nữ nhân kiều làm nũng truyền vào tai, Lăng Tuyết Mạn dừng chân, theo tiếng nhìn lại, bất giác ngờ tới ngự hoa viên, mà phía trước đống thái giám cung nữ vây quanh nam nhân mặc long bào, cùng nữ nhân kéo cánh tay , nửa người dán người .

      Nam nhân kia, là Hoàng thượng. Còn nữ nhân kia, nghe giọng, chắc là Di Quí Phi.

      Bước chân của Lăng Tuyết Mạn ngừng trệ, dừng lại lát, sau đó hướng tới tẩm cung của Nhã Phi.

      Lãm Nguyệt trai ở phía đông cung Phượng Thần, lại chưa từng nghĩ, cùng con đường với Hoàng thượng và Di Quí Phi, năm sáu bước, Lăng Tuyết Mạn lại dừng, đáng chết, nàng quên cung Trường Nhạc và Lãm Nguyệt trai có cùng phương hướng.

      trận bước chân vội vả đột nhiên vang lên sau người, Lăng Tuyết Mạn quay đầu, thái giám ôm lò sưởi trong tay cúi đầu chỉ lo chạy nhanh, chú ý tới phía trước có người, nhất thời kịp dừng lại, liền đụng thẳng vào người Lăng Tuyết Mạn, lưng bàn tay dính vào lò sưởi, đúng là nóng bỏng, đau khiến nàng lập tức hút khí, “Á! Đau quá!”

      Thái giám kia đụng xong, thân thể lảo đảo lui lại mấy bước, tức giận mắng: “Ngươi đứng ở giữa đường làm gì? có mắt…” Đột nhiên thấy người trước mặt, lập tức im miệng, kinh hãi ngây ngốc ngay tại chỗ, biết làm sao.

      Trận xôn xao này, làm đội ngũ thái giám cung nữ ào ào quay đầu, cũng làm Hoàng thượng và Di Quí Phi dừng chân.

      bóng áo màu hồng kia đập vào mắt, đôi mắt Mạc Kỳ Hàn nhất thời căng thẳng, ánh mắt sắc bén nhìn thái giám kia sợ run, , “Từ An, qua nhìn xem.”

      “Vâng, Hoàng thượng!”

      Di Quí Phi cẩn thận nhất quan sát, nhìn về phía Mạc Kỳ Hàn chút thay đổi nét mặt, oán hận : “Hoàng thượng, Lăng Tuyết Mạn này hồn tan, thần thiếp đâu cũng đụng ả.”

      Đoạn thời gian này, nàng rất được ân sủng, cho nên tự tin tỏ vẻ tức giận.

      Nghe vậy, Mạc Kỳ Hàn nặng nề cười, hình như , tiếng áp cực thấp, “Ái phi đừng vội bực, bất quá là trùng hợp mà thôi, trẫm cho nàng ta tự do lại trong cung, nếu như gặp gỡ, cũng phải chuyện gì kỳ quái.”

      “Hoàng thượng, vậy chúng ta thôi, cần để ý sao chổi.” Bạch Tử Di phong tình vạn chủng cười mị hoặc, dựa sát hơn vào người Mạc Kỳ Hàn.

      Trong mắt thâm thúy của Mạc Kỳ Hàn chợt lóe lên tia sáng lạnh, đẩy thân mình của Bạch Tử Di, , “Ái phi, nên để Lăng Tuyết Mạn chê cười , buổi tối còn có nhiều thời gian.”

      “Vâng, Hoàng thượng.” Nghe ám chỉ như thế, mặt Bạch Tử Di đỏ lên, kiều xấu hổ đứng thẳng người.

      “Sao lại thế này?” Từ An đến, trừng mắt thái giám kia, sau đó nhìn về phía Lăng Tuyết Mạn, chú ý tới tay nàng đỏ bừng cùng sắc mặt khó coi, hỏi vội: “Lăng cung nữ, tay ngươi như thế nào?”

      có chuyện gì.” Lăng Tuyết Mạn cười miễn cưỡng, ngừng thổi thổi mu bàn tay, giảm bớt đau đớn.

      “Tứ Thuận Nhi, sao lại thế này?” Từ An sẳng giọng hỏi thái giám kia.

      Thái giám bị kia kinh hãi, “Bốp” tiếng quỳ xuống, cuống quít dập đầu, “Thưa tổng quản đại nhân, nô tài vội vã lấy lò sưởi đưa tới chỗ Hoàng thượng, ngờ lại đụng phải Lăng cung nữ!”

      “Mắt ngước mọc đỉnh đầu sao? Vội cái gì!” Từ An tức giận, lại nhìn về phía Lăng Tuyết Mạn, giọng hơi vội vàng, “Lăng cung nữ, xin chờ chút, nô tài bẩm báo Hoàng thượng.”

      “An An, cần, ta trở về bôi thuốc là được.” Lăng Tuyết Mạn vội vàng lắc đầu, Di Quí Phi tại là tiểu nhân đắc chí, nàng cũng nguyện lại bị chế nhạo .

      “Lăng cung nữ, cái này…”

      Từ An chần chờ, quay đầu nhìn Mạc Kỳ Hàn, Lăng Tuyết Mạn theo bản năng cũng quay đầu, cách xa đến mười bước, nàng lễ phép cười với , vẫy tay chào hỏi, nhưng, giương tay lên, lập tức đau nhăn mày, thả tay xuống đồng thời quay lưng, hít khí lạnh : “An An, ta phải rồi, ngươi nhanh hầu hạ Hoàng thượng !”

      xong, thẳng đường cũ trở về, vừa vừa chạy, hay là nàng đến cung Cảnh Hiên thôi, chỗ Ly Hiên khẳng định có thuốc giảm đau, nhịn được chửi thề câu, mẹ nó, là xui xẻo! Quả nhiên là vừa thấy Di tiện nhân liền gặp xui!

      “Lăng cung nữ!” Từ An sốt ruột hô tiếng, Lăng Tuyết Mạn cũng quay đầu lại.

      Từ An cắn môi, vội trở về bên cạnh Mạc Kỳ Hàn, giọng : “Khởi bẩm Hoàng thượng, nô tài Tứ Thuận Nhi ôm lò sưởi đụng phải Lăng cung nữ, làm Lăng cung nữ bị phỏng mu bàn tay trái.”

      Nghe vậy, ánh mắt Mạc Kỳ Hàn giận dữ, nhìn theo thân ảnh càng chạy càng xa, sau đó ánh mắt nhìn về phía Từ An, là ý lạnh nhè .

      Từ An run lên, đầu lại thấp ào phần, mùa đông, nhưng trán lại rịn ra tầng mồ hôi mịn.

      Bạch Tử Di cao hứng, trong mắt đều là ý cười, nhưng bận tâm đến quan hệ của Trưởng Thân Vương Mạc Ly Hiên cùng Lăng Tuyết Mạn, lập tức giả vờ quan tâm : “Sao lại cẩn thận như vậy? Từ công công, nhanh phái người bẩm báo cho Trưởng Thân Vương , nếu Trưởng Thân Vương lo lắng!”

      “Ha ha, bẩm báo cái gì?” Mạc Kỳ Hàn đột nhiên ngoái đầu nhìn lại, nhìn Bạch Tử Di, cười chút để ý, “Lăng Tuyết Mạn bị phỏng, đó là ả xứng đáng, ái phi chán ghét ả, phải vừa vặn xả cơn tức giận sao? Chỉ bằng tư sắc của ả, sao có thể lọt vào mắt trẫm? Ái phi cần phải lo lắng chuyện ả có thể leo lên giường trẫm, tranh giành với nàng!”

      “Hoàng thượng!” Bạch Tử Di lập tức vui sướng, giọng kiều kêu tiếng, lại kéo cánh tay Mạc Kỳ Hàn, “Chúng ta thôi.”

      “Được.”

      Chạy hơi vào Cung Cảnh Hiên, Lăng Tuyết Mạn kêu to, “Hiên nhi, nhanh lấy thuốc cho ta!”

      Mạc Ly Hiên nghe tiếng ra, cả kinh : “Mẫu thân, sao vậy?”

      “Đừng hỏi, ta lại đạp phải cứt chó!” Lăng Tuyết Mạn khoát tay, buồn phiền : “Tay bị đụng lò sưởi nóng, lấy thuốc giảm đau .”

      “A, được.” Mạc Ly Hiên vội vàng lấy thuốc lại đây, bởi vì Lăng Tuyết Mạn thường thường gặp chuyện, nên nó chuẩn bị các loại thuốc, để ngừa lúc cấp bách.

      Cầm tay Lăng Tuyết Mạn, Mạc Ly Hiên vừa mềm nôi thuốc cho nàng, vừa cau mày : “Tại sao có thể bị phỏng chứ? Mẫu thân, ngài đâu mà bị phỏng?”

      “Đừng hỏi mà!” Lăng Tuyết Mạn buồn bực, tay phải nắm thành quyền, oán hận : “Ta muốn vẽ búp bê nguyền rủa con tiện nhân chết tiệt kia!”

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 429
      Từ trong Cung Cảnh Hiên ra, Lăng Tuyết Mạn ngoài ý muốn nhìn đến người, tức thời thốt ra, “Cha!”

      Lăng Bắc Nguyên đứng ở thềm đá, mỉm cười, “Tuyết Mạn!”

      Lăng Tuyết Mạn cấp tốc chạy xuống, kinh ngạc hỏi: “Cha, sao cha vào cung?”

      “Hoàng thượng triệu kiến, mới từ thư phòng ra, nghe Từ công công tay con bị phỏng, liền tới cung Cảnh Hiên thăm con, mới vừa đến chỗ này, con liền ra.” Lăng Bắc Nguyên cười giải thích, cầm tay trái của Lăng Tuyết Mạn, đau lòng cau lông mày lại, “Con là bất cẩn, qua năm là mười chín tuổi rồi, phải chững chạc chút, biết ?

      “Vâng. Biết.” Lăng Tuyết Mạn lộ ra nụ cười, kể từ khi tình nhân Lăng Bắc Nguyên là người tốt, nàng liền xem ông là phụ thân.

      “Còn đau phải ?” Lăng Bắc Nguyên ân cần hỏi han.

      đau, thuốc của Ly Hiên rất có tác dụng, vết thương cũng nghiêm trọng.” Lăng Tuyết Mạn lắc đầu cái, dùng băng bao tay kỹ, tránh cho nhiễm trùng, “Cha, nương khỏe ? Con tại thể ra cung, rất lâu rồi có gặp nương, biết nương ra sao? Nương có lo lắng cho con ? Con tại có biện pháp làm chính cung hoàng hậu cho các ngài vẻ vang rồi!

      “Nha đầu ngốc, cái này làm gì.” Lăng Bắc Nguyên lắc đầu, cất bước, vừa vừa : “Cha vốn cũng trông cậy vào con cái gì, chỉ ngóng trông con có thể bình an là tốt rồi.”

      “Cha, cha đâu vậy?” Lăng Tuyết Mạn đuổi theo, hỏi.

      “Dẫn con gặp hoàng thượng xin tội, kể từ khi con bị hoàng thượng bỏ, đồng liêu trong triều thiếu người châm chọc, cha cũng còn mặt mũi gặp hoàng thượng, liền xin nghỉ ở phủ.” Lăng Bắc Nguyên chậm bước, để Lăng Tuyết Mạn có thể theo kịp, tiếp tục : “Hôm nay có dịp vào cung, liền cùng gặp hoàng thượng xin tội, con là nữ tử, phải giữ phẩm hạnh, với những Vương gia khác, con cùng bọn họ phải giữ khoảng cách cho thỏa đáng, dù sao nam nữ khác biệt, danh tiếng hư hỏng, bị người tanhạo báng, Lăng gia chúng ta sớm thành trò cười khắp kinh thành, cho nên…”

      Lăng Bắc Nguyên dừng bước, quay đầu lại nhìn Lăng Tuyết Mạn, lời thấm thía: nam nhân có thể nhất thời con mà so đo con bị ô danh, nhưng ngày dài, nếu mệt mỏi với con, bên cạnh lại có vô số nữ nhân, con nên làm cái gì bây giờ? Tuyết Mạn, nghe cha khuyên câu, an phần thủ kỷ, đừng làm cho nam nhân kia bất mãn với con, biết ?”

      “Cha, cha, cha cái gì? Nam nhân nhân nào?” Lăng Tuyết Mạn ngẩn ra, kinh nghi hỏi.

      Mắt Lăng Bắc Nguyên chợt lóe, lắc đầu thở dài: “Cha chỉ suy luận, con đem lời cha dạy ghi ở trong lòng là được.”

      “À.” Lăng Tuyết Mạn đáp tiếng, hơi thất vọng mím môi, nàng còn tưởng rằng cha nàng biết tình nhân là ai rồi, haiz!

      Lại hồi, nhìn đường phía trước, Lăng Tuyết Mạn hỏi: “Cha, đây là chỗ nào vậy? Hoàng thượng phải ở thư phòng sao?”

      cung Đế Hoa, hoàng thượng trở về trong cung.”

      “Ồ? Hoàng thượng phải là cùng Di Quí Phi đến cung Trường Nhạc sao? Tại sao lại ở Thượng thư phòng?”

      biết, có thể có chính phải xử lý thôi.”

      “A, vậy hoàng thượng giống con thỏ, chạy mau hơn cả con.”

      “Tuyết Mạn!”

      Lăng Bắc Nguyên bước dừng lại, tức giận, “Con càn cái gì? là lớn gan, đó là hoàng thượng, có thể cho con tùy tiện sao?”

      “Ách, con… con nữa.” Lăng Tuyết Mạn chột dạ cúi đầu.

      Lăng Bắc Nguyên trừng mắt, tiếp tục về phía trước.

      Đứa con này, có phúc , được gả cho Tứ Vương Gia ngài lại chết , lại có phúc, giờ Tứ Vương Gia sống lại, còn làm hoàng thượng, hoàng thượng lại bỏ nó cách chức thành nô tỳ, lại tiếp túc có phúc, mấy Vương gia đối xử tốt với nó, lúc ông mỗi ngày cầu trời phù hộ có Vương gia nào lấy nó, hoàng thượng lại đột nhiên triệu kiến, vài lời lập lờ, làm tâm ông yên.

      Cung Đế Hoa.

      “Khởi bẩm hoàng thượng, Lăng đại nhân cầu kiến!” Từ An bẩm báo.

      “Tuyên!”

      “Dạ, hoàng thượng!”

      Trong phòng, Mạc Kỳ Hàn ngồi sau cái bàn chất chồng tấu chương, khẽ nâng mắt, sau đó lại cúi đầu.

      Lăng Bắc Nguyên vào, quỳ xuống, “Thần tham kiến hoàng thượng!”

      xong, nghe thấy giọng của Lăng Tuyết Mạn, vội quay đầu nhìn lại, mới phát Lăng Tuyết Mạn lại có theo vào, mà là núp ở sau tấm bình phong chỉ lộ cái đầu ra, khỏi tức đen mặt, giọng trách mắng: “Còn vào bái kiến hoàng thượng?”

      Lăng Tuyết Mạn liếc mắt nhìn vị cửu ngũ chí tôn vẫn ngập mặt trong tấu chương, nuốt nước bọt cái, cắn răng : “Cha, bề bộn, nào có thời gian để ý chúng ta?”

      “Nha đầu chết tiệt kia!” Lăng Bắc Nguyên sắp tức chết rồi, kinh hãi nhìn hoàng thượng cái, vội la lên: “Con!”

      “Lăng Tuyết Mạn! Còn lăn tới đây cho trẫm!”

      Nam nhân đột nhiên lên tiếng, giọng lạnh lùng, vẫn ngẩng đầu lên, nhưng, lại làm Lăng Bắc Nguyên giật mình!

      Giọng này, sao phải giọng của hoàng thượng?

      Lăng Tuyết Mạn sợ, thân thể run lên, chậm rãi bước ra ngoài, quỳ bên cạnh Lăng Bắc Nguyên, cười : “Ra, ra đây hoàng thượng, dùng được ? cần lăn.”

      Nghe vậy, Mạc Kỳ Hàn, quét mắt vòng, lại cúi đầu xuống, tiếp tục phê tấu sớ, : “Từ An, đưa Lăng đại nhân thiên điện chờ chỉ!”

      “Dạ, hoàng thượng!”

      Từ An tới bên cạnh Lăng Bắc Nguyên, “Lăng đại nhân, mời!”

      Cửa thư phòng bị đóng, Lăng Tuyết Mạn chuyển mắt cái, phát ổn, trong phòng này chỉ có hai người, nàng, cùng ông chồng trước bệnh thần kinh này!

      Đầy khẩn trương, hai tay vội vàng tạo thành chữ thập, thầm cầu nguyện, hi vọng hoàng thượng cần tái phát thần kinh, đột nhiên ôm nàng!

      “Ngươi quỳ ở đó làm gì? Đứng lên .” Mạc Kỳ Hàn thoáng nhìn, vui, cau mày hỏi.

      có, có gì.” Lăng Tuyết Mạn cười như là nịnh nọt, rất nghe lời đứng lên, “Cám ơn hoàng thượng!”

      Mạc Kỳ Hàn phê xong tấu sớ, thẩm duyệt lần, đặt xuống, lấy cái khác, bút lông chấm mực, liếc xéo Lăng Tuyết Mạn cái, khẽ hỏi: lưng bàn tay bôi thuốc chưa?”

      “Hả? A, ngài xem, bôi rồi, còn băng lại nữa.” Lăng Tuyết Mạn ngẩn người, lập tức giơ tay lên cho Mạc Kỳ Hàn nhìn giống như trưng bày vật quý, cười cong lông mày, “Đây là tự ta băng đó!”

      “Còn cười?” Nghe vậy, Mạc Kỳ Hàn tức giận nhướng lông mày, nhịn được lên tiếng trách mắng: đau sao? Ngươi thua thiệt còn cười được!”

      “Ách, cười, chẳng lẽ ta khóc?” Lăng Tuyết Mạn co giật khóe miệng, buồn bực thôi, “Hoàng thượng, ngài cũng thấy đấy, ta và cái này hoàng cung này của ngài là chữ ‘bát’ (八,ý hợp nhau), ta vừa đụng đến nữ nhân của ngài liền gặp xui, cho nên, van cầu hoàng thượng, thả ta cùng tình nhân !”

      Mạc Kỳ Hàn rốt cuộc ngẩng đầu lên, ngưng mắt nhìn Lăng Tuyết Mạn, Lăng Tuyết Mạn cho là sắp bị mắng, nghiêng mắt nhìn khắp nơi, chính là dám nhìn , mặt khối băng khiến bụng nàng phì ngừng, lúc thầm mắng hăng say——

      “Tới đây!”

      Hai chữ ngắn gọn, làm cả người Lăng Tuyết Mạn run lên, theo bản năng lui hai bước, thanh lớn, : tới!”

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 430
      Mạc Kỳ Hàn ngạo nghễ nhìn cái, cũng tức giận, nâng ly trà khẽ nhấp hớp, tiếp tục thẩm duyệt tấu sớ, đợi xử lý xong phần trong tay, lại đem tới phần khác, mới chút để ý : tới cũng được, tình nhân của ngươi bắt cóc nữ nhân của trẫm, nếu tâm tình trẫm tốt, chém cũng phải là việc khó gì.”

      “A? Cái gì?” Nghe vậy, Lăng Tuyết Mạn kích động bật thốt lên: “Ai là nữ nhân của ngài? Ta mới phải! Tình nhân cũng còn cố ý, là ngài coi ta như món đồ chơi đưa cho người ta, muốn trách trách chính ngài !

      “Có chứng cớ sao? Ai có thể chứng minh là trẫm đưa ngươi cho ? Cho dù Trẫm bỏ ngươi, như thế nào? Chỉ cần trẫm câu, ngươi phải mang họ trẫm lần nữa! Huống chi…” Mạc Kỳ Hàn hơi ngước mắt, vui vẻ nâng khóe môi, “Huống chi tất cả cung nữ trong hoàng cung đều thuộc về trẫm! Bao gồm cả ngươi!

      “Ngươi! Tất cả thái giám thuộc về ngươi phải rồi! Đồ đại dâm tặc!” Lăng Tuyết Mạn tức giận phát run, hai quả đấm giơ lên trung, hận đến nỗi muốn hung hăng vung hai quyền vô mặt tên cẩu hoàng đế này, nhưng, cũng chỉ có thể tưởng tượng chút mà thôi.

      “Trẫm có quá nhiều kiên nhẫn với ngươi, đếm đến ba, nếu chủ động tới đây, về sau ngươi cũng đừng nghĩ gặp lại tình nhân của ngươi rồi!” Mạc Kỳ Hàn vừa vội vàng nhìn tấu chương, vừa trắng trợn uy hiếp, , hai…”

      Còn chưa đếm tới ba, trước người liền có thêm bóng dáng, Lăng Tuyết Mạn thở hổn hển cắn răng : tới, ngài muốn thế nào?”

      Mạc Kỳ Hàn hài lòng nhếch môi, buông bút lông trong tay, đưa tay kéo Lăng Tuyết Mạn đến gần hơn, nâng tay trái của nàng, thận trọng nhấc băng gạc lên kiểm tra vết thương của nàng, nhìn cẩn thận, may là đúng như lời nàng, có nghiêm trọng, có nổi bóng nước, chỉ nóng đỏ.

      Nhìn xong, tỉ mỉ băng tay lại cho nàng, sau đó hơi ngước mắt, liền thấy được bộ dạng giật mình ngây ngốc của Lăng Tuyết Mạn, cười, hỏi: “Thế nào?”

      “Ngài… ngài có phát sốt chứ? Ngài kêu ta tới đây chỉ là muốn xem ta tay sao?” Lăng Tuyết Mạn đần độn hỏi.

      “Ha ha, ngươi cho là làm gì? Trẫm còn chưa có đến mức bụng đói ăn quàng, lúc xử lý chính mà thân thiết với ngươi phen.” Mạc Kỳ Hàn cười tiếng, rũ mắt, chế giễu chút để ý.

      Nhưng, khuôn mặt nhắn của Lăng Tuyết Mạn lại đỏ bừng, câm lặng làm thinh : “Ngài…. ngài muốn cũng được đâu!”

      “Lớn mật!”

      Mạc Kỳ Hàn nhíu mày chút, nhìn chằm chằm, làm Lăng Tuyết Mạn cuống quít che miệng, Mạc Kỳ Hàn mới : “Ngươi phải là trẫm có bệnh ở phương diện kia sao? Ngươi muốn buổi tối tự thể nghiệm lần ?”

      cần, muốn, hoàng thượng có bệnh, hoàng thượng rất nam nhân!” Lăng Tuyết Mạn vội lắc đầu như trống bỏi.

      “Ha ha!”

      Mạc Kỳ Hàn ngừng khẽ cười lên, hoàn toàn buông bút lông cùng tấu chương xuống, rũ mắt nữa, ngửa đầu, nhìn Lăng Tuyết Mạn, chỉ cười mà lời.

      Trải qua chuyện ngày hôm nay, đột nhiên cảm thấy, nếu khiến Lăng Tuyết Mạn từ từ phát thân phận của , từ từ tiếp nhận, có thể tốt hơn chút hay ? Nếu như đột nhiên cho nàng biết là hoàng thượng, ngộ nhỡ nàng chịu nổi đả kích bị lừa gạt mà…

      Chỉ là, vẫn còn rất phiền lòng, khi nàng biết, khi nhìn đến diễn trò cùng Hạ Lệ Nhân, Bạch Tử Di, có thể trong lòng ngột ngạt mà giận dỗi hay ?

      Cho nên, nghĩ tới nghĩ lui, quyết định, để cho nàng ngơ ngác, như rơi vào trong sương mù, dù thế nào nữa , thừa nhận cũng phủ nhận, để cho nàng tự phán đoán, đợi nàng hoàn toàn đón nhận, thẳng thắn cho nàng biết.

      Lăng Tuyết Mạn bị người ta nhìn chăm chú như thế, cực kỳ lúng túng, mặt đỏ, nhịp tim cũng tăng lên, hai gò má cũng bắt đầu nóng lên, bị buộc đứng ở chỗ này, nàng cảm giác rất là ủy khuất, nhưng là vì tình nhân, nàng phải nhịn! Thấy Mạc Kỳ Hàn cười, ngừng hung hăng trợn mắt, bụng chửi thầm câu, ngu ngốc!

      Nhưng mùi đàn hương nhàn nhạt thấm vào trong mũi, Lăng Tuyết Mạn hít mũi cái, môi đỏ mọng hơi vểnh, thầm : “Sao nam nhân nào cũng thích đàn hương? Thiệt là, quả thực là gạt ta!”

      “Đàn hương có tác dụng tĩnh khí ngưng thần, từ trẫm thích đốt đàn hương ở trong phòng.” Mạc Kỳ Hàn nhàn nhạt trả lời, nụ cười giảm, lại đột nhiên đưa tay nắm tay Lăng Tuyết Mạn, hơi dùng sức, kéo nàng vào trong ngực , để cho nàng ngồi đùi , cũng giữ lại hai tay của nàng.

      “Ngài… ngài muốn làm gì?” Lăng Tuyết Mạn cả kinh, thân thể lập tức giãy dụa kịch liệt, muốn tránh thoát kiềm chế của , nhưng ngay động chút cũng thể động đậy, trong lòng hốt hoảng, quýnh lên, trong giọng mang theo nức nở cầu khẩn: “Hoàng thượng, ngài buông ta ra, cầu xin ngài đừng khi dễ ta… ta… ta… nữ nhân hầu hai chông, ta thể làm chuyện có lỗi với tình nhân của ta!”

      Nghe vậy, Mạc Kỳ Hàn hài lòng, đồng thờ, lại đột nhiên ý thức được, lấy tính cách quyết liệt của Lăng Tuyết Mạn, khi biết được thân phận của , sợ rằng cho dù biết diễn trò cùng với những nữ nhân khác, nàng cũng cách nào dễ dàng tha thứ, hơn nữa, nàng vừa có cử động khác thường, khiến Mạc Kỳ Minh chú ý, nếu bị Mạc Kỳ Minh biết được, hậu quả thể tưởng tượng nổi!

      Cho nên, trong khoảnh khắc, Mạc Kỳ Hàn rũ bỏ ý tưởng hôm nay của , tròng mắt trở nên lạnh lẽo, cánh tay buông lỏng, mang theo chút tình cảm: ra ngoài!”

      Lăng Tuyết Mạn hoảng sợ nhày khỏi người Mạc Kỳ Hàn, theo bản năng chạy lui ra vài bước, kinh ngạc nhìn nam nhân đó lại vùi đầu vào trong đống tấu chương, nhất thời , chỉ ngơ ngác nhìn gò má của , giương môi, lại phát ra được thanh nào.

      “Cút ra ngoài!”

      tiếng hô lạnh lùng vang lên, thân thể Lăng Tuyết Mạn chấn động, khẽ cắn môi, xoay người chạy, cửa thư phong bị đóng rầm cái, thanh chói tai.

      Mạc Kỳ Hàn chậm rãi ngẩng đầu, nhìn cánh cửa kia, đau lòng thôi, trong tay nắm bút lông vô cùng chặt, cơ hồ sắp bẻ gãy, “Mạn Mạn, xin lỗi!”

      Hồi lâu, Từ An vào.

      “Hoàng thượng, nô tài sai người đánh Tứ Thuận Nhi 30 hèo.”

      Mạc Kỳ Hàn gật đầu cái, “Tuyên Lăng Bắc Nguyên!”

      “Dạ!”

      Quỳ xuống lần nữa, Lăng Bắc run sợ, “Hoàng thượng, Tuyết Mạn mạo phạm hoàng thượng, tội thần đáng chết vạn lần.”

      sao!”

      Mạc Kỳ Hàn lên tiếng cắt đứt, giọng khôi phục lại ban đầu, nhìn Lăng Bắc Nguyên trong khiếp sợ, chậm rãi ra: “Trẫm vẫn là trẫm, giọng khác, chỉ vì lừa gạt Tuyết Mạn, cho phép ngươi ra chuyện hôm nay, con của ngươi, trẫm muốn! Trước kia nàng là nữ nhân của trẫm, sau này vẫn vậy, ngươi tiếp tục nghỉ ngơi ở trong phủ, nhớ, để ý đến chuyện bên ngoài chính là an toàn nhất!”

      Lăng Bắc Nguyên kinh ngạc trợn to hai mắt, từ từ tiêu hóa hoàng thượng lời , hồi lâu, cái hiểu cái gật đầu cái, chắp tay : “Dạ, thần tuân chỉ!”

      xuống !”

      “Thần cáo lui!”

      Khom người thối lui, tới khi ra khỏi hoàng cung, Lăng Bắc Nguyên đột nhiên nhớ lại lúc ở Tứ Vương phủ, quản gia từng dẫn ông đến mật thất trong hậu viên, với ông vài lời, ra là, hoàng thượng vốn có chết, hoặc là , đó là giả chết, mục đích thực cũng giống ông, là vì thái tử điện hạ khuất.

      Hôm nay lần này, bão táp muốn tới rồi sao?

      Tuyết Mạn, là nữ nhân mà hoàng thượng muốn sao?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :