1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng - Sở Thanh (495c + 1pn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 421

      câu nhàng này, làm Lăng Tuyết Mạn cúi đầu, trong lòng chua xót cực kỳ, mà trong mắt dâng lên hơi nước, nhếch môi, hít thở mấy hơi, mới : “Là Tuyết Mạn càn rỡ! Thái Hậu nương nương, thực xin lỗi!”

      Nhìn thấy Lăng Tuyết Mạn như vậy, trong lòng Thái Hậu vui, ràng chính là nên gọi bà là mẫu hậu, tại lại… Hơi thở dài hơi, nhìn về phía mọi người, : “Tất cả đứng lên !”

      “Tạ Thái Hậu nương nương!”

      “Đều nháo cái gì? Rượt đuổi khắp hoàng cung, còn thể thống gì?” Thái Hậu quét mắt qua thái giám cung nữ, trách mắng, “Lăng Tuyết Mạn, ai gia hỏi ngươi, ngươi cố ý hại Lệ quý phi hả?”

      Đánh chết cũng thừa nhận! Chỉ cần nàng thừa nhận, có chứng cớ có thể làm gì nàng? Huống hồ, nàng chỉ thả vỏ chuối, còn Bạch Tử Di mới đẩy Hạ Lệ Nhân đó!

      Nghĩ đến đây, Lăng Tuyết Mạn dứt khoát lắc đầu, “Thưa Thái Hậu, Tuyết Mạn có, Tuyết Mạn oan uổng, nô tì chơi trong ngự hoa viên, vừa vặn đụng phải Lệ quý phi, thấy ngài ấy té xuống, nô tì nhịn được muốn cười, ngài ấy liền cho là bị nô tỳ hại!”

      “Phải ? Lúc ấy ở trong ngự hoa viên có người khác ? Có thể chứng minh trong sạch cho ngươi ?” Sắc mặt Thái Hậu như thường, lại nhàn nhạt hỏi.

      Lăng Tuyết Mạn lại lắc đầu, “Thưa Thái Hậu, có, chỉ có mình nô tì.”

      Nghe vậy, Mạc Kỳ Dục cúi đầu, trong mắt lại đầy ý cười, nha đầu gian trá này!

      Nhã Phi muốn cười lại thể, nghẹn đỏ khuôn mặt nhắn, liều mạng chịu đựng, trong hoàng cung này làm sao có thể vô duyên vô cớ có vỏ chuối? Ai dám tùy vứt lung tung?

      Hạ Lệ Nhân nghe vậy, cam lòng: “Thái Hậu nương nương, ngự hoa viên mỗi ngày đều sạch , làm sao có thể có vỏ chuối đâu? Lúc ấy cũng chỉ có mình Lăng Tuyết Mạn, làm sao phải ả?”

      “Lệ quý phi, ai làm chứng, chỉ bằng suy đoán cách nào làm người ta tin phục, ngươi bảo ai gia xử trí như thế nào?” Thái Hậu liếc mắt nhìn Hạ Lệ Nhân, giọng điệu vẫn bình thản.

      câu , chặn miệng Hạ Lệ Nhân, khiến nàng biết nên cái gì, trừng mắt nhìn Lăng Tuyết Mạn nửa ngày, mới phun ra câu, “Vâng, Thái Hậu!”

      Nhưng, Thái Hậu lại : “Ngự hoa viên dọn dẹp thất trách, làm cho Lệ quý phi té, phạt năm bổng lộc răn đe! Lăng Tuyết Mạn cười nhạo Lệ quý phi, coi là bất kính, ai gia thể nuông chiều, người đâu, mang cung nữ này về Phượng Thần cung, nhốt vào phòng tối!”

      “Vâng, Thái Hậu nương nương!”

      “Những người khác toàn bộ giải tán! Về cung!”

      “Cung tống Thái Hậu nương nương!”

      “Thái Hậu!” Lăng Tuyết Mạn sợ hãi kêu tiếng, Thái Hậu cũng quay lại, thẳng.

      Cánh tay bị hai người trái phải giữ lấy, quay đầu, Mạc Ly Hiên lắc lắc đầu, tỏ vẻ sao, Lăng Tuyết Mạn biết kết cuộc ra sao, bị mang .

      Hạ Lệ Nhân nghe thế kết quả xử trí, cho dù nguyên nhân xử trí Lăng Tuyết Mạn là cái gì, cuối cùng khiến nàng xả giận! Bởi vậy, vừa lòng thêm đắc ý ngẩng đầu lên, lạnh lùng hừ tiếng với Lăng Tuyết Mạn, cũng những quý nhân khác lắc mông bỏ .

      Bạch Tử Di cũng tự mãn, chỉ cần có thể nhốt Lăng Tuyết Mạn, cho nàng có cơ hội câu dẫn Hoàng thượng, vậy cũng xem như đạt tới mục đích!

      Ở bên trong Thượng thư phòng, Mạc Kỳ Hàn cùng các đại thần nghị , đến nửa canh giờ sau mới xong.

      Từ An giọng bẩm báo, khóe môi Mạc Kỳ Hàn hơi cong, cũng là giương lên chút ý cười, nha đầu kia, chỉ có thể ép buộc!

      Thời điểm Liễu Thiếu Bạch xuất cung, lơ đãng đến gần Hoán Y Cục, bồi hồi trận, thấy đến bóng dáng quen thuộc, mi mắt buông xuống, trầm trọng bước chân ra cửa cung.

      cũng biết hồi oanh động vừa rồi, càng biết, quan hệ chân chính của Hoàng thượng cùng nàng.

      Lăng Tuyết Mạn đánh giá phòng tối này, khỏi nhíu mày, lầm bầm lầu bầu, “Đây là phòng tối sao? Sao khác xa phòng tối nhốt Hoàn Châu cách cách ở trong cung Từ Ninh vậy? Có giường, có nệm, có bàn, có ghế, bàn còn có nước trà, hoa quả, còn có điểm tâm! Phòng ấm áp!”

      “Ha ha, nhà tù tốt như vậy, hơn căn phòng rách của ta ở Hoán Y Cục nhiều!”

      Cười hài lòng, Lăng Tuyết Mạn rất bình tĩnh ăn xong hoa quả điểm tâm, uống nước trà thượng đẳng, mới vừa rồi chạy trận, tiêu hao thể lực, cho nên rất nhanh liền tiêu diệt bữa cơm tù này, ợ no nê, bò lên giường ngủ say .

      giấc ngủ tỉnh lại, là trăng treo cành liễu.

      Nghe tiếng mở khóa, Lăng Tuyết Mạn run rẩy, đêm trăng dễ giết người, phải tại mới bắt đầu muốn thu dọn nàng !

      Cửa mở, hai cung nữ tiến vào, “Lăng Tuyết Mạn, nàng có thể rồi!”

      “Hả? Ta có thể rồi? Thái Hậu thả ta sao?” Lăng Tuyết Mạn kinh hãi lắp bắp.

      “Vâng, Thái Hậu nương nương , nhốt suốt buổi trưa, trừng phạt đủ nàng, lệnh cho nàng mau trở về Hoán Y Cục.”

      “Ách…”

      Lăng Tuyết Mạn ngổn ngang trong gió, nàng ngủ thoải mái, thoáng cái hết buổi trưa…

      Trở về Hoán Y Cục, bao lâu, liền chuyển đến mật thất.

      “Tình nhân, sao Thái Hậu khoan dung với ta như vậy?” Lăng Tuyết Mạn vừa vùi đầu dùng bữa tối, vừa nghi ngờ hỏi: “Ngài ấy phải nên chán ghét ta sao? Ta có phẩm hạnh, làm mất mặt hoàng gia…”

      “Sao nhiều như vậy? Nhanh dùng bữa, ăn ngủ , biết chưa?” Mạc Kỳ Hàn nhíu mày lại, gõ gõ cái bàn .

      “Ách…” Lăng Tuyết Mạn chậc lưỡi, cam lòng thầm: “Lúc ngủ, ta thấy chàng nhiều nhất.”

      “Sao?” Mạc Kỳ Hàn tức giận : “Bản công tử ban đầu vốn ít , từ khi ở cùng với nha đầu nàng, mới bị nàng ảnh hưởng!”

      “Hì hì, gần son đỏ, sai sai, đến nhảm cũng có thể dạy cho chàng, vậy ngày khác bắt đầu dạy chàng chuyện đại.” Lăng Tuyết Mạn hài lòng cười khẽ.

      Mạc Kỳ Hàn rốt cục bắt được chỗ mấu chốt, đại? Cái gì là đại?”

      “Trời!” Lăng Tuyết Mạn thế này mới ý thức được đúng, khẽ vươn tay bịt miệng, , có gì.”

      “Rốt cuộc có ý tứ gì? !” Giọng Mạc Kỳ Hàn nghiêm nghị lên, càng ngày càng cảm giác nha đầu kia thích hợp, thầm lệnh cho ám vệ đem điều tra gốc gác mười sáu năm ở Lăng phủ của nàng, hhưng hoàn toàn khác biệt!

      Tỷ như, chưa lấy chồng, nàng thổi sáo, cũng rất ít múa may, lập gia đình xong, chỉ biết thổi, còn tinh thông; tỷ như, chưa lấy chồng, nàng nghịch ngợm chút, nhưng được xưng tụng là tiểu thư khuê các, nhưng lập gia đình xong, thay đổi hoàn toàn! Tỷ như…

      Nhiều bất đồng, làm Mạc Kỳ Hàn rất là nghi hoặc, cũng lần hoài nghi, nha đầu kia là Lăng Bắc Nguyên tìm người thế thân, nhưng ba lần bốn lượt kiểm chứng, đều là !

      “Tình nhân, chàng… chàng phải chờ đêm động phòng hoa chúc, chúng ta mới trao đổi bí mật à?” Lăng Tuyết Mạn khẩn trương, tay cầm chiếc đũa cũng run run.

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 422
      Mạc Kỳ Hàn nhìn Lăng Tuyết Mạn, lâu sau, ánh mắt rốt cục từ sắc bén dần dần chuyển thành nhu hòa, chậm rãi hỏi: người nàng có bí mật? Trừ bản thân nàng ra, ai biết sao?”

      “Có bí mật, bất quá chỉ có mình ta biết.” Giọng Lăng Tuyết Mạn như muỗi, có chút yên bất an.

      tại với ta được sao?” Mạc Kỳ Hàn ôn nhu hỏi.

      Lăng Tuyết Mạn cứng đờ, ngẩn ra, lập tức lắc đầu, , chàng bị hù chết, cho dù dọa chết, chàng cũng cần ta!”

      “Làm sao có thể?” Mày Mạc Kỳ Hàn nhíu chặt, nắm giữ tay Lăng Tuyết Mạn, trấn an cho nàng yên tâm, “Ta cần nàng, còn cần ai? Chúng ta cùng nhau trải qua bao nhiêu sinh tử, tình cảm của ta đối với nàng sâu bao nhiêu, nàng biết sao?”

      “Tình nhân…” Lăng Tuyết Mạn chần chờ, suy nghĩ chút, lại kiên định lắc đầu, , chàng bây giờ dễ nghe, ai biết sau khi chàng biết bí mật như thế nào! Hơn nữa… hơn nữa ta còn chưa biết bí mật của chàng đó!”

      “Mạn Mạn!”

      Mạc Kỳ Hàn nhếch môi, suy tư sơ qua, nhàng cười, “Nàng dùng bữa trước, chút nữa đồ ăn lạnh.”

      “A.”

      Lăng Tuyết Mạn ngơ ngác cầm đũa lên, tiếp tục ăn cơm.

      Đêm dài, màn buông, Lăng Tuyết Mạn như con mèo lười nhác núp ở trong lòng Mạc Kỳ Hàn, nhàm chán vẽ vòng tròn ngực , hỏi vài vấn đề nhàm chán.

      “Tình nhân, vì sao mỗi đêm chàng đều ngủ cùng ta chút, sau đó canh ba chạy , sau đó mới lại trở về? Nửa đêm chàng bận rộn cái gì? Hoàng thượng phái chàng làm cái giữa đêm à?”

      Mạc Kỳ Hàn cười, miễn cưỡng trả lời: “Làm chuyện xấu để người biết, chuyện xấu này làm mệt ta, ha ha, phiền toái!”

      “Ách, chàng chỉ trả lời ta cho có lệ thôi!” Lăng Tuyết Mạn bất mãn chu môi.

      “Đúng vậy, trả lời, bởi vì thể cùng nàng.”

      “Hừ!”

      Lăng Tuyết Mạn tức giận, quăng cái cái ót cho Mạc Kỳ Hàn, mình hờn dỗi.

      “Mạn Mạn, hôm nay nàng gây náo loạn, đến Thái Hậu cũng kinh động!” Mạc Kỳ Hàn ôm bả vai Lăng Tuyết Mạn, gương mặt nghiêm túc, “Là nàng ném vỏ chuối đúng ? Nàng cố ý muốn Lệ quý phi té đúng ?”

      “Đúng vậy, hừ, bọn họ đều cười nhạo ta, đều mắng ta là Phượng Hoàng gãy cánh, ta biết trời cao đất rộng câu dẫn Hoàng thượng, ta chỉ là nổi máu tiểu nhân trêu cợt chút mấy nữ nhân đê tiện mà thôi, hơn nữa, mấu chốt làm cho nữ nhân đê tiện kia té xuống lại phải là ta, tại Di Quí Phi kia kìa!” Lăng Tuyết Mạn hừ cái mũi, cực kỳ tức giận.

      “Ồ? Vì sao tại Di Quí Phi?” Mạc Kỳ Hàn nghi ngờ hỏi.

      Lăng Tuyết Mạn cười ha ha, “Vốn nữ nhân đê tiện kia đạp đến vỏ chuối, ta buồn bực, kết quả Di Quí Phi lại vụng trộm đẩy nữ nhân đê tiện cái, cho nên ả mới đạp trúng!”

      ra như vậy.” Mạc Kỳ Hàn trầm ngâm chút, nghiêm mặt : “Mạn Mạn, mấy ngày nay nàng ngoan chút, ban ngày buồn đến cung Công chúa Nhã Phi chơi, hoặc là đến chỗ Ly Hiên, dù sao được xung đột với hai quý phi kia, ta muốn bảo đảm bọn họ gây ra thương tổn cho nàng, rồi thu dọn bọn họ, nàng nhớ kỹ chưa?”

      “A? Thu dọn?” Lăng Tuyết Mạn kinh hãi lắp bắp, “Tình nhân, đầu óc chàng ? Chàng vẫn là tìm cách cầu Hoàng thượng thả chúng ta, hai nữ nhân kia là sủng phi của Hoàng thượng, thời gian này ta nghe Hoàng thượng luôn luôn lật thẻ bài của bọn họ, chắc bọn họ đắc ý chết!”

      Mạc Kỳ Hàn cười : “Đó là làm cho người ngoài xem, Hoàng thượng thích bọn họ, Hoàng thượng có nữ nhân mình thích, tại vì cục diện chính trị, Hoàng thượng trách tội, chính là mấy việc này nàng thể ra, thể làm hỏng chuyện của Hoàng thượng, biết ?”

      “Có ý tứ gì? Hoàng thượng ôm người ta ngủ, lại thích người ta, là đúng, hừ, được tiện nghi còn khoe mẽ! Đàn ông cũng là đồ tốt!” Lăng Tuyết Mạn cười nhạt, càng thêm thêm khinh bỉ, trong lòng khỏi mắng cẩu Hoàng đế nhiều lần.

      “Nàng biết cái gì?” Sắc mặt Mạc Kỳ Hàn trầm xuống, “Nàng là lạm dụng lòng tốt, biết ? Lòng tốt đối với cái loại người ác này hữu dụng ? Bị người ác mắng, bây giờ còn thay ác người chuyện, là nha đầu khờ!”

      “Ách… Ta lại choáng váng…” Lăng Tuyết Mạn chậc lưỡi, đột nhiên nhớ lại chuyện, vội hỏi: “Tình nhân, ta làm hại nô tài quét tước ngự hoa viên mất tiền lương năm, làm sao bây giờ?”

      “Làm sao bây giờ hả? Ta sai người lấy bạc chuộc tội cho nàng!” Mạc Kỳ Hàn trừng mắt, tức đến dở khóc dở cười, nha đầu này, chính là thiện lương.

      “Hì hì, vẫn là Tình nhân tốt, chủ động giúp ta như vậy.” Lăng Tuyết Mạn hài lòng toét môi ra, nở nụ cười chút, đột nhiên giật mình nhớ đến vấn đề, lập tức : “Tình nhân, nữ nhân Hoàng thượng thích là Liễu Ngô Đồng đúng ? Trời ạ, ta đây nhất định chết rồi! Liễu Ngô Đồng bởi vì ta mà bị nhốt, Hoàng thượng trả thù ta giúp nàng!”

      bừa cái gì? Suốt ngày chỉ nghĩ vớ nghĩ vẩn!” Khuôn mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Hàn nhăn lại, ôm thiên hạ trong lòng sát hơn chút, giống như cam đoan: , Hoàng thượng thích Liễu Ngô Đồng, từ lâu thích.”

      ?” Lăng Tuyết Mạn ngước mắt, hiểu : “Vậy thích ai?”

      “Bí mật!”

      Mạc Kỳ Hàn cười bí hiểm, tiếp tục hỏi thăm, “Mạn Mạn, bí mật của nàng rốt cuộc là cái gì? Ta cam đoan bị dọa, cũng vì vậy mà cần nàng, mặc kệ người nàng xảy ra chuyện gì, nàng đều là nữ nhân trọn đời này ta nhất mà!”

      Lăng Tuyết Mạn trầm mặc, được lời nào.

      Mạc Kỳ Hàn tiếp tục dẫn dắt, “Mạn Mạn, nàng cho ta sớm chuẩn bị tâm lý , nếu đợi đến đêm động phòng hoa chúc, chúng ta nhiều bí mật như vậy, có thể đêm đều xong, vậy chúng ta làm sao động phòng?”

      “Chàng động phòng vô số lần!” Lăng Tuyết Mạn lầm bầm câu.

      “Cái đó giống, động phòng đêm thành thân cảm giác giống, đó là đêm tốt đẹp nhất, đêm đáng nhớ nhất cả đời, nàng cũng đừng làm cho ta tiếc nuối mà!” Mạc Kỳ Hàn giận ngất.

      “Ách… Chàng… chàng muốn biết? bị dọa, cũng thể cần ta sao?” Lăng Tuyết Mạn bất an hỏi.

      “Đương nhiên, ta cam đoan, hãy tin ta!” Mạc Kỳ Hàn gật đầu, nghiêm túc.

      “A, ta ngẫm lại chút, nên thế nào với chàng.” Lăng Tuyết Mạn mím môi, suy tư, mới chậm rãi : “Tình nhân, kỳ thực ta cũng phải Lăng Tuyết Mạn chân chính, phải ta là mượn thân thể con Lăng Bắc Nguyên sống lại, cũng có thể là mượn xác hoàn hồn, dựa theo các của người đại chúng ta, là linh hồn xuyên qua thời , tóm lại, ta phải là nữ nhân thời đại này, ta đến từ thế kỷ hai mươi mốt, tên của ta cũng gọi là Lăng Tuyết Mạn, có thể duyên phận này chính là ông trời an bài ! Niên đại của ta là sau nơi này, có thể là mấy trăm năm về sau, cũng có thể có thể là mấy ngàn năm về sau, tóm lại , bởi vì chúng ta có vẻ như phải cùng thời , trong lịch sử của chúng ta cũng có Đại Minh, Nam Chiếu, Bắc Chu, Thiên Tố, ta luôn luôn nghĩ, hẳn là hai thời song song .”

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 423
      “Nàng … cái gì?”

      Lăng Tuyết Mạn bất an chờ đợi lâu, Mạc Kỳ Hàn mới hồi thần lại từ trong cơn chấn kinh, môi hộc ra bốn chữ.

      “Tình nhân, chàng… chàng bị dọa phải ? Ta biết… biết chàng có phản ứng này!” Lăng Tuyết Mạn quýnh lên, lập tức từ trong lòng Mạc Kỳ Hàn đứng lên, nàng hoảng hốt thầm nghĩ lập tức thoát lhoir , nàng nên bị người ta coi là quái vật!

      Luống cuống tay chân xuống giường, lung tung khoác áo choàng lên, đến giày cũng tới mang, Lăng Tuyết Mạn chạy tới cửa đường hầm, Mạc Kỳ Hàn phản ứng kịp, nhảy dựng xuống giường, “Mạn Mạn, nàng nơi nào?”

      Bên eo bị đôi bàn tay to gắt gao cầm giữ, cằm của để ở tại bờ vai nàng, giọng điệu còn gấp hơn nàng, “Mạn Mạn, ta phải bị dọa, ta là rất chấn kinh, nàng… nàng những thứ này đều là sao? Đây… đây hình như là chuyện quỷ thần, là ta ban đầu cũng tin, là ta nhất thời phản ứng kịp, nàng được , được , nàng cẩn thận cho ta… ta muốn nàng, vẫn luôn muốn nàng, cho dù nàng là loại người nào, nàng đều là Mạn Mạn của ta, nữ nhân là ta muốn đến răng long đầu bạc, được ?”

      “Thông dâm tình nhân, chàng…” Nghe nam nhân phía sau năng lộn xộn, nghe lời khủng hoảng sợ hãi của khi nàng rời , trong lòng Lăng Tuyết Mạn nóng lên, nhịn được, nước mắt tràn mi mà ra, “Tình nhân, chỉ cần chàng coi ta là quái vật, chỉ cần chàng còn ta, còn muốn ta… ta , …”

      “Mạn Mạn!” Trong lòng Mạc Kỳ Hàn run lên, kéo thân mình Lăng Tuyết Mạn, gắt gao ôm nàng vào trong lòng, “Chuyện lớn như vậy, sao nàng sớm với ta? Nàng xuyên qua thời , thế kỷ hai mươi mốt, đại cái gì ta hiểu, nhưng ta có thể hiểu cái từ mượn xác hoàn hồn này, ta nghe qua khi xem kịch, người chết, Diêm Vương ân chuẩn sống lại, nhưng thân thể qua thời gian dài mục nát, Diêm Vương gia liền đem hồn phách của sống nhờ thân người vừa chết. Mạn Mạn, ý của nàng có phải loại tình huống này ?”

      “Ta cũng biết, dù sao ta ở đại còn chưa có chết, bị sét đánh trúng, chờ ta tỉnh lại tới nơi này, sau đó Lăng Bắc Nguyên liền buộc ta lên kiệu hoa, gả ta cho Tứ Vương gia xung hỉ, ta mới biết ta là sống nhờ ở trong thân thể tiểu thư của Lăng gia, vốn dung mạo này, thân thể này chẳng phải của ta.” Lăng Tuyết Mạn ổn định cảm xúc chút, chậm rãi .

      “Vậy…” Đáy lòng Mạc Kỳ Hàn xông lên tầng lo lắng, đến phiên bất an: “Mạn Mạn, hồn phách của nàng có thể trở lại trong thân thể đại của nàng hay , hoặc là nàng có thể trở về chỗ ban đầu của nàng hay ?”

      “Ta biết.” Lăng Tuyết Mạn lắc đầu, cái gì nàng cũng biết.

      Mạc Kỳ Hàn lại đột nhiên nóng nảy, nâng mặt Lăng Tuyết Mạn lên, vội vàng : “Vậy nàng thể , chúng ta có hứa hẹn, chúng ta muốn sinh tử rời đến đầu bạc, còn nhớ sao?”

      “Tình nhân, chuyện này phải ta nghĩ muốn ra sao ra, phải xem ông ấy.” Lăng Tuyết Mạn vươn ngón trỏ, chỉa chỉa đỉnh đầu, “Chàng phải hỏi ông trời, ngộ nhỡ tâm tình ông ấy khó chịu, lại kéo ta về, ta cũng có cách nào a.”

      Giọng Mạc Kỳ Hàn thực vội, hoảng, vẻ mặt vô cùng lo lắng, kích động, năng càng thêm lộn xộn, “Được, bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày thắp hương ta tế thiên, cầu ông trời, cầu Diêm Vương được đưa nàng trở về, nàng là của ta, vĩnh viễn là của ta… ta còn muốn cảm tạ ông trời, cảm tạ ông ấy đưa nàng tới bên cạnh ta, làm cho ta tìm được chân ái đời này, Mạn Mạn, nàng , nàng vĩnh viễn ở bên cạnh ta, rời bỏ, cho ta nghe, được ?”

      Đây là , sống hai mươi sáu năm, lần đầu tiên như thế thất thố, quên bình tĩnh trầm ổn là cái gì như thế, đối mặt với nữ tử âu yếm, cũng chỉ là người bình thường, phải Hoàng đế nắm thiên hạ trong tay, chỉ là nam nhân nàng như mạng!

      “Tình nhân, chàng…” Cảm động sâu, Lăng Tuyết Mạn ngây ngốc bị Mạc Kỳ Hàn ôm vào trong ngực, ôm nàng chặt, gần như khiến nàng thở dốc, nhưng nàng đành lòng đẩy ra, cả đời được đến phần tình như vậy, còn cầu gì hơn?

      “Mạn Mạn, nàng nhanh cho ta nghe, làm cho ta an tâm được ?” Mạc Kỳ Hàn càng nóng nảy hơn, nâng mặt nàng lên, kiên trì muốn đáp án.

      “Ừ, ta , ta rời chàng, vĩnh viễn rời, chúng ta dắt tay nhau, đời gần nhau.” Lăng Tuyết Mạn cười mà rớm nước mắt, hạnh phúc tràn đầy.

      “Được! Được!”

      Mạc Kỳ Hàn cũng cười, trong mắt cũng có nước mắt nóng bỏng chảy xuống, dưới ánh sáng lờ mờ, cánh môi hai người gắt gao kề nhau, nhiệt tình ôm hôn, từ mặt đất đến giường, quần áo thưa thớt, tay chân dây dưa, ngừng đòi hỏi, nàng tận tình cho, đêm quay cuồng, cho đến khi cùng nhau kiệt sức.

      Đệm giường hỗn độn, khắp nơi là hơi thở ái muội…

      Ôm nhau ngủ, Lăng Tuyết Mạn nhịn được muốn trêu chọc , liền hỏi, “Tình nhân, giả sử hồn phách của ta rồi, cổ thân thể này có thể còn sống a, nếu như Lăng Tuyết Mạn ban đầu trở lại, chàng vẫn có thể ôm mỹ nhân như thường a!”

      bừa!” Mạc Kỳ Hàn thoáng chốc tức giận trừng mắt, “Ta muốn mĩ nhân còn dễ dàng sao? Nhưng bọn họ là nàng sao? Ta muốn chính là hồn phách này của nàng, mà phải Lăng Tuyết Mạn ban đầu!”

      “Nhưng… nhưng thân thể cùng chàng triền miên phải của ta…” Lăng Tuyết Mạn là ủy khuất, ngẫm lại đúng bực tức, làm sao xuyên qua cả xác luôn chứ?

      “Ách…” Mạc Kỳ Hàn cũng choáng váng, “Vậy… vậy phải làm sao? Ta về sau chạm vào? Cũng thể bế sao?”

      “Ha ha, ngu ngốc! Cổ thân thể này bây giờ là do linh hồn của ta chi phối, hết thảy cảm quan đều là của ta, cho chàng chạm!” Lăng Tuyết Mạn cười rộ lên, mắt híp lại.

      Mạc Kỳ Hàn cảm thấy buông lỏng, bừng tỉnh, “Đúng vậy, cảm giác đều là của nàng, vậy đúng rồi, ừ, mệnh lệnh này bản công tử hết sức vui vẻ tuân thủ!”

      “Hừ, lão sắc quỷ!” Lăng Tuyết Mạn ngậm cười, sẳng giọng.

      “Cái gì? Nàng trẫm… Nàng ? ta là lão sắc quỷ?” Mạc Kỳ Hàn thốt ra, lại vội sửa từ, khuôn mặt tuấn tú đen xì.

      “Đương nhiên rồi, cổ thân thể này của ta mới mười tám tuổi, chàng bao nhiêu? Chắc ba mươi ?” Lăng Tuyết Mạn tâm tư đủ kín đáo, vờ hỏi.

      “Nha đầu chết tiệt này, nàng muốn chọc bản công tử giận chết! Lâu như vậy, đến tuổi bản công tử cũng có thể tính sai, là uổng phí ta thương nàng!” Mạc Kỳ Hàn cắn răng, “Hai mươi sáu tuổi! Cách ba mươi còn rất xa! Hừ, lão sắc quỷ ba mươi đó là Nhị Vương gia! Còn có Tam Vương gia! Bọn họ mới lão!”

      “Ha ha ha! Người nào đó lại đổ bình dấm chua, ôi, chua chết được!” Lăng Tuyết Mạn lấy tay che cái mũi, tận tình giễu cợt.

      “Còn dám cười?”

      Mạc Kỳ Hàn giận dữ, thể lực khôi phục, lại xông đến…

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 424
      Hai ngày sau, điện Kim Loan.

      “Khởi bẩm Hoàng thượng, thần khẩn cầu Hoàng thượng chấp thuận cho thần trở về Bình châu, thần rời Bình châu mấy ngày, quân vụ nhiều việc, về trễ ảnh hưởng việc tam quân, xin Hoàng thượng chuẩn tấu!” Hạ Chi Tín trình tấu chương lên, thái độ cung kính.

      Lời vừa ra, khí nhất thời khẩn trương.

      Đám người Mạc Kỳ Diễn, Mạc Kỳ Lâm, Vân Vương, Liễu Thái Phó khiếp sợ thôi, ngày mai Hoàng thượng mới ban thánh chỉ, hôm nay Hạ Chi Tín lại đưa ra thỉnh cầu muốn trở về Bình châu, tin tức này chẳng lẽ để lộ? Hay vẫn bị Mạc Kỳ Minh tính đến?

      Từ An xuống bậc thềm ngọc, lấy tấu chương trình lên, Mạc Kỳ Hàn mở ra, mặt chút thay đổi, xem xong, cười , “Đại tướng quân ở xa kinh thành, còn mệt nhọc quan tâm quân vụ, lòng trẫm rất an ủi. Bất quá, trẫm còn có an bài khác cho đại tướng quân, Lệ quý phi từ Bình châu ngàn dặm xa xôi vào cung, quen đất quen cái, thường khỏe, trẫm cũng là lo âu, đại tướng quân rồi, chỉ sợ tâm tình Lệ quý phi càng tốt, trẫm nghĩ rằng quân vụ Bình châu tạm thời có phó tướng quân xử lý, đại tướng quân ở thêm mấy ngày cũng được.”

      Lần này nhanh chậm xong, sắc mặt Mạc Kỳ Minh hơi thay đổi, trán Hạ Chi Tín ngừng đổ mồ hôi hột, những lời này khiến đồng ý được, từ chối cũng thể, cúi đầu suy tư, vẫn kiên trì : “Hoàng thượng, sức khỏe của Lệ quý phi còn tốt, chỉ là quen đất quen cái, điều trị mấy ngày là được, việc nhà bằng việc nước, thần lòng vì Đại Minh ta, xin Hoàng thượng minh giám!”

      “Ái khanh trung tâm, trẫm đương nhiên biết, trẫm kế vị gần tháng, Thái Hậu luôn luôn thúc dục trẫm sớm lập Hoàng Hậu, trấn an thiên hạ, trẫm luôn suy tư mãi, quyết định trong số các phi tần hậu cung lập Hoàng Hậu, thời thân thể Lệ quý phi ôm bệnh , trẫm…” Mạc Kỳ Hàn muốn lại thôi, ngừng chút, mới lại tiếp: “Trẫm hi vọng đại tướng quân tạm ở kinh thành, đợi thân mình Lệ quý phi điều dưỡng tốt, lại quyết định tiếp.”

      Nghe vậy, cả triều lại cả kinh, còn Bạch Tĩnh An cùng Hạ Chi Tín tối mặt, trong mắt rủ xuống của Mạc Kỳ Minh bật ra ý lạnh, nắm chặt nắm tay.

      Hạ Chi Tín trầm mặc, có lý do từ chối, cũng có can đảm từ chối nữa, cuối cùng vén áo quỳ xuống, “Vâng, thần tuân chỉ! Cẩn tuân Hoàng thượng an bài!”

      Cung Đế Hoa.

      Người hầu bị đuổi lui ra ngoài, trong thư phòng, khí lại lần nữa khẩn trương đè nén.

      Mắt sắc bén đảo qua loạt mấy người quỳ, Mạc Kỳ Hàn trầm giọng mở miệng, “Đây là có chuyện gì? Là để lộ gì sao?”

      “Thưa Hoàng thượng, thần có, thần lấy đầu đảm bảo, tuyệt có người thứ hai biết!” Mạc Kỳ Lâm lập tức chắp tay .

      “Thưa Hoàng thượng, chúng thần đều giữ mồm giữ miệng!”

      Mạc Kỳ Diễn, Vân Vương, Liễu Thái Phó, Liễu Thiếu Bạch ôm quyền, cùng kêu lên.

      “Đáng chết! Lại sớm hơn trẫm bước!” Mạc Kỳ Hàn nắm chặt tay, khuôn mặt tuấn tú trầm vô cùng.

      “Hoàng thượng thủ đoạn cao minh, triều như thế làm Hạ Chi Tín tiến thối được, đợi thêm mấy ngày, vẫn có thể lại ban bố thánh chỉ kia!” Mạc Kỳ Diễn .

      “Đương nhiên!” Mạc Kỳ Hàn vừa mắt, rét lạnh : “Vô Cực, dặn Quế ma ma, từ giờ trở , mỗi ngày đều kê đơn, ngày cũng thể lầm!”

      “Vâng, Hoàng thượng!” Vô Cực lập tức ôm quyền.

      Ánh mắt lợi hại nhìn chỗ, suy nghĩ sơ qua, Mạc Kỳ Hàn chợt lóe, đột nhiên : “Ngũ đệ, mau truyền mật thư cho Lôi Nguyên soái, hôm nay ép Hạ Chi Tín ở kinh, chỉ sợ Mạc Kỳ Minh ý thức được trẫm đối phó , khó tránh khỏi chó cùng rứt giậu ám sát Lôi Việt, nếu như Lôi Việt chết, quân nam chinh tất loạn, lúc quân tâm bất ổn, quân Bình châu loạn theo, như vậy, mượn cớ này ép trẫm thả Hạ Chi Tín về Bình châu!”

      Nghe vậy, mấy người đều biến sắc, Mạc Kỳ Lâm vội hỏi: “Vâng, thần đệ tức khắc làm!”

      “Để sau! Thiết huyết sát thủ của Mạc Kỳ Minh đơn giản, vài tên tướng lãnh thủ hạ của Lôi Việt căn bản ngăn cản được, Vô Cực, chọn mười ám vệ núp ở bên cạnh Lôi Việt, cần phải bảo vệ ông ấy chu toàn!” Mạc Kỳ Hàn trầm giọng ra lệnh.

      Lời vừa ra, Vô Cực lập tức nhíu mày, “Hoàng thượng, ám vệ thể điều, nếu như Hoàng thượng có nguy hiểm, việc này trọng đại a!”

      “Đúng vậy, an nguy của Hoàng thượng liên quan đến dân chúng thiên hạ, lúc này phải lấy long thể của Hoàng thượng làm trọng!” Liễu Thái Phó cũng đồng ý.

      Mạc Kỳ Diễn cũng lắc đầu, thần sắc nghiêm trọng, “Hoàng thượng, theo thủ đoạn làm việc ngoan độc của Mạc Kỳ Minh, phái người nửa đêm lẻn vào ám sát Hoàng thượng, ám vệ dời chẳng phải càng thêm nguy hiểm sao?”

      sao! Trẫm còn có mười ám vệ, lúc tất yếu, sư phụ sư mẫu của trẫm đến tương trợ, huống hồ, muốn giết trẫm dễ dàng như vậy! Nhưng ra trẫm phải muốn lưới bắt hết loạn đảng chấm dứt hậu hoạn, trẫm có thể tùy thời lấy mạng chó của !” Mạc Kỳ Hàn hừ lạnh tiếng, trong mắt phát ra toàn là tàn nhẫn cùng tự tin.

      “Vâng, nô tài tuân chỉ!” Vô Cực khuyên nữa, chủ tử cáu kỉnh biết , khi quyết định, liền thay đổi.

      Những người khác cũng khuyên nữa, Mạc Kỳ Hàn tức giận xong, mới nhớ lại quên gọi mọi người dậy, nhân tiện : “Đều bình thân!”

      “Tạ Hoàng thượng!”

      Mấy người rỗi rãnh hàn huyên chút nữa, lại đột nhiên nghe được mơ hồ có tiếng vang lên, cả kinh, đám người Mạc Kỳ Diễn nhanh chóng nhìn về phía phát ra thanh, lại chưa từng nghĩ, thanh là từ tường cạnh bàn truyền đến!

      Nghe tiếng nhìn lại, Mạc Kỳ Hàn được lời, cau chặt mày, những người khác liền dám lên tiếng, chỉ khiếp sợ nghi hoặc nhìn mặt tường.

      Mạc Kỳ Diễn, Mạc Kỳ Lâm chỉ biết Lăng Tuyết Mạn đều cùng Mạc Kỳ Hàn ở chung mỗi đêm, nhưng vẫn biết Mạc Kỳ Hàn đem nàng ra Hoán Y Cục như thế nào, tiếng vang này, lập tức làm cho hai người có chút hiểu , kinh ngạc, đồng thời cũng nhanh chóng rủ mí mắt, thầm tổn thương.

      Mạc Kỳ Hàn nghe xong nửa ngày, thở : “Toàn bộ lui ra !”

      “Vâng, chúng thần cáo lui!”

      Từ An vội lấy cái áo bào màu lam tới thay cho Mạc Kỳ Hàn, mão miện đầu cũng tháo ra, đổi lại mũ ngọc bình thường, đổi long hài, cẩn thận kiểm tra lần, xác định có gì món gì có thể bại lộ thân phận, mới nhấn cơ quan, cửa đá từ từ mở ra, mà tiến vào cực nhanh, làm Lăng Tuyết Mạn ở bên kia vách tường chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng lên cái, liền bị bàn tay to che mắt, rồi sau đó, Mạc Kỳ Hàn đóng cửa đá lại.

      Buông tay ra, Mạc Kỳ Hàn lập tức vui hỏi: “Nàng làm gì vậy? Sao ban ngày đến mật thất?”

      “Ta… ta chịu nổi thôi! Chàng cho ta gây xung đột cùng Di Quí Phi Lệ quý phi, nhưng ta muốn ra ngoài tìm Hiên nhi Nhã Phi, nếu xui xẻo gặp phải bọn họ, bọn họ lại trách móc ta… ta nhịn được tức giận, sau đó nhất định phải xung đột! Ta cũng dám ra ngoài Hoán Y Cục, nhàn rỗi nhàm chán, muốn tới thăm chàng chút, vào đây lại có ai, liền tìm lung tung!”

      Lăng Tuyết Mạn rầu rĩ giải thích, kỳ thực nàng muốn thử xem, có thể giống thư phòng ở Tứ Vương phủ hay , nếu số hên, có thể làm cho nàng tìm trúng, từ mật thất này mở ra cái phòng khác!

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 425
      Phen ủy khuất oán hận này, Lăng Tuyết Mạn khóc hít mũi cái, làm Mạc Kỳ Hàn đành lòng trách móc, khẽ thở dài ôm Lăng Tuyết Mạn vào trong lòng, “Mạn Mạn, đều là ta tốt, liên tục làm nàng bị người ta chế ngạo, nàng yên tâm, rất nhanh như vậy nữa, chờ nàng làm phu nhân danh chính ngôn thuận của ta, liền ai dám gì nữa.”

      “Còn lâu ? Chàng nhất định phải giúp Hoàng thượng trừ loạn đảng mới có thể sống chung với ta sao?” Lăng Tuyết Mạn rầu rĩ ngước mắt hỏi.

      lâu nữa.” Mạc Kỳ Hàn thở, cái gì nữa, chính là ôm chặt thiên hạ trong lòng hơn.

      “Tình nhân, nếu chàng xong xuôi, chúng ta liền rời kinh thành được ? Ta muốn chơi, chúng ta thích nơi nào liền ở lại nơi đó, được ?” Lăng Tuyết Mạn mong đợi hỏi, hoàng cung này rất phiền toái, có nhiều người thích nàng như vậy, ngày nàng cũng muốn ở nữa.

      Mạc Kỳ Hàn ngẩn người, ôm Lăng Tuyết Mạn tới trước bàn ngồi xuống, cầm lấy trái nho đưa vào trong miệng nàng, nhàng cười, “Muốn ra ngoài chơi đương nhiên có thể, chờ ta rảnh liền dẫn nàng , chính là ở lâu bên ngoài chỉ sợ được, Mạn Mạn, nàng thích hoàng cung, là vì mấy quý phi quý nhân sao?”

      “Ừ, bọn họ đáng ghét, ta có câu dẫn Hoàng thượng, bọn họ cứ liên tiếp trách móc ta, Tình nhân, ta có, chàng tin ? Còn có Hoàng thượng biết thế nào, cũng có thể là lúc ấy đầu óc thác loạn, bế ta về cung Đế Hoa, ta… ta lúc ấy thất thần, vừa phản ứng kịp liền phản kháng, ta có làm chuyện có lỗi với chàng.” Lăng Tuyết Mạn vừa nhắc tới, liền tức giận cầm lên quả táo, cắn ngụm, lại đột nhiên nhớ lại nàng chưa từng giải thích cho Tình nhân, liền vội thêm.

      Đầu óc thác loạn?

      Khuôn mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Hàn nhịn được co rút, “Khụ khụ, tin chứ, nàng chỉ có câu dẫn Hoàng thượng, Hoàng thượng còn bị nàng làm tức chết!”

      “Ách, ta… ta là Tốt bụng thôi, nể tình là chồng trước của ta, là bạn bè của chàng, ta mới nhắc nhở , ai ngờ, An An ta nhổ râu cọp, ta biết nặng chọc đến chỗ đau nam nhân, hừ, chính cũng phải là nam nhân, còn quở trách ta. Hoàng thượng tức giận, đuổi ta ra ngoài, Tình nhân, chàng ta có phải gặp Hoàng thượng nhận lỗi , loại tình này ra đều xấu hổ, huống chi vẫn là Hoàng thượng, bị người ta ra nhất định là có thể diện, ta…”

      được !”

      Mạc Kỳ Hàn vội vàng ngắt lời Lăng Tuyết Mạn dài dòng, khuôn mặt tuấn tú co lợi hại hơn, ho khan quá nặng, “Khụ khụ, Mạn Mạn, thân thể Hoàng thượng bình thường!” Mấy chữ này, là cắn răng ra, liên quan đến mặt mũi, nhất định phải làm sáng tỏ!

      “Phải ? Ừ, vậy là tốt rồi, nếu Hoàng thượng đau khổ, lại có nhiều như tiểu mĩ nhân vậy, haiz!” Lăng Tuyết Mạn lắc đầu thở dài, nghĩ nghĩ còn , “Bất quá tình cảm mà lên giường, khẳng định thoải mái .”

      “Ha ha, đó là đương nhiên.” Mạc Kỳ Hàn bật cười, lại cầm quả bồ đào lột vỏ, đưa đến bên miệng Lăng Tuyết Mạn, “Trong đầu nàng suốt ngày biết tính toán cái gì, đó là chuyện của Hoàng thượng người ta, nàng quan tâm làm gì? Nàng chỉ cần quan tâm phu quân nàng là được!”

      “Ách, chàng còn muốn ta quan tâm à? Ta còn muốn làm cho chàng chút thuốc chậm lại ham muốn kìa, mười ngày có bảy tám ngày ép buộc, ta lo lắng trong thời gian dài thân thể chàng tốt đâu!” Lăng Tuyết Mạn cắn nho, mơ hồ .

      “Hả?” Mạc Kỳ Hàn lập tức trừng mắt, trầm giọng, “Nàng dám!”

      “Ách, ta… ta đây quan tâm thân chàng thể thôi!” Lăng Tuyết Mạn bị hoảng sợ, bĩu môi giọng.

      “Thân thể ta rất tốt, loại tình này cần nàng hồ lộng.” Mạc Kỳ Hàn đen mặt cảnh cáo, chán nản thôi, “Nếu ngày nào đó Bản công tử chết, nhất định là bị nàng làm cho tức điên mà chết!”

      “Ách, phi phi phi, chàng bậy bạ gì đó? được loại lời may này!” Lăng Tuyết Mạn tát mu bàn tay Mạc Kỳ Hàn cái, tức giận mặt đỏ lên, “Ta chọc giận chàng, chàng cũng được lung tung.”

      “Ha ha!” Nhịn được cười lên tiếng, lòng Mạc Kỳ Hàn tràn đầy sung sướng, nhìn Lăng Tuyết Mạn nở nụ cười chút nữa, cân nhắc đến kiện, dần dần dừng cười, mở miệng hỏi: “Mạn Mạn, nàng bao lâu có nguyệt ?”

      “A… biết, hình như có đoạn thời gian .” Lăng Tuyết Mạn thuận miệng đáp lời, nghĩ nghĩ, , “Hẳn là hơn nửa tháng, dù sao nguyệt của ta ổn định, thời gian hành kinh đều.”

      “À.”

      Mạc Kỳ Hàn như có đăm chiêu gật đầu, hay là nên gọi sư phụ lại chẩn mạch cho Mạn Mạn, hơn nữa về sau thời điểm sinh hoạt vợ chồng phải chú ý chút ít, ngộ nhỡ có thai lại biết, làm quá mạnh sinh non…

      Lăng Tuyết Mạn nhìn bộ dáng Mạc Kỳ Hàn nửa ngày lời nào, ánh sáng rất ít, nàng xem vẻ mặt của , nhưng lâu lời nào là có ý gì? “Tình nhân, như thế nào?”

      có gì.” Mạc Kỳ Hàn phục hồi tinh thần lại, cười, cầm tay Lăng Tuyết Mạn ở lòng bàn tay, ôn nhu : “Nàng muốn về Hoán Y Cục vậy nghỉ ngơi ở chỗ này, ta phải rồi, buổi sáng còn có vài việc phải xử lý, nếu giữa trưa có thời gian ta đến cùng nàng dùng cơm trưa, nếu tới được, ta sai Xuân Đường Thu Nguyệt đưa cơm đưa cho nàng, ngoan chút, biết ?”

      “Ừ, lại phải rồi.” Lăng Tuyết Mạn chu chu cái miệng nhắn.

      “Ha ha, được, đúng rồi, được lại gõ tường, hôm nay may mắn vừa lúc ta ở bên ngoài, nếu đổi thành người khác nghe được, chẳng phải là phiền toái sao?” Mạc Kỳ Hàn nghiêm mặt .

      “Ừ, biết.” Lăng Tuyết Mạn tình nguyện gật đầu.

      Mạc Kỳ Hàn mỉm cười sủng nịch, nghiêng thân khẽ hôn ở môi Lăng Tuyết Mạn, lại ôm lấy nàng, đặt nàng ở giường, kéo màn xuống, chặn tầm mắt nàng, thế này mới mở cơ quan rời .

      Nghe được động tĩnh, Lăng Tuyết Mạn buồn bực từ giường xuống dưới, nàng vẫn tò mò thôi, vì thế, lại tìm cơ quan.

      Nhưng mà, cơ hồ lục từng cái góc, vẫn đụng đến cái gì có thể là cái nút, ngoại trừ chỗ tường có chút gồ lên, nhưng vô luận sao nàng ấn thế nào, nơi đó cương quyết có bất kỳ phản ứng nào.

      “Rốt cuộc cơ quan ở đâu?” Lăng Tuyết Mạn suy sút thôi, nghĩ mãi xong.

      Nàng nào biết rằng, Mạc Kỳ Hàn chính là tổng kết kinh nghiệm bố trí cơ quan trong thư phòng ở Tứ Vương phủ, sợ qua thời gian dài bị Lăng Tuyết Mạn tìm được, mới lệnh cho Lý công tượng làm cơ quan chính là chỗ gồ lên này, chỉ là cần phải vận nội lực mới có thể mở ra, Lăng Tuyết Mạn biết võ công, đương nhiên có nội lực.

      Cho nên, là hoàn toàn lo lắng nàng có thể ra khỏi căn mật thất này, phát thư phòng của , tiện đà phát mật thất ngay tại cung Đế Hoa.

      Lăng Tuyết Mạn đáng thương, tìm lâu như vậy, hề phát , sau đó mệt mỏi bò lên giường ngủ mất.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :