1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng - Sở Thanh (495c + 1pn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 417
      hơi xong, ba nữ nhân lập tức yên lặng, mặt trắng như tờ giấy, bọn họ đều rơi vào cạm bẫy của Lăng Tuyết Mạn! Nàng sớm biết bọn họ lần lượt trộm bảo bối của nàng, lại cố ý làm bộ như biết, sau đó đợi bọn họ tăng thêm hành vi phạm tội, mới tìm Đại tổng quản đến khiến bọn họ trở tay kịp!

      Đôi mắt Từ An chìm nghỉm, ánh mắt lợi hại bắn tới, “Nô tài to gan! Đồ đạc của chủ tử, các ngươi có mấy cái đầu mà dám lấy? Người đâu! Toàn bộ mang , đưa vào điện Dịch Đình!”

      “Lăng cung nữ tha mạng a! Đại tổng quản tha mạng a! Nô tì dám nữa! dám! Tha mạng a!” Ba nữ nhân khóc kêu long trời lở đất, ôm lấy chân Lăng Tuyết Mạn, làm sao cũng chịu nới ra.

      Trương chấp đứng ở bên, khép chặt môi dám phát ra lời, sớm biết như vậy, Lăng Tuyết Mạn là nữ nhân đặc biệt, thể chọc, cũng từng nhắc nhở hai ma ma kia, hôm nay, coi như bọn họ gieo gió gặt bão .

      Trong viện, đám thái giám cung nữ kinh hãi run lẩy bẩy, dám phát ra tiếng vang.

      Lăng Tuyết Mạn trong nháy mắt mềm lòng, mà nàng cũng làm như vậy, “An An, thôi, chỉ cần bọn họ hứa sửa đổi, tạm tha bọn họ !”

      Từ An rùng mình, “Lăng cung nữ, ăn trộm là tội nặng, chúng ta sao có thể khinh xuất tha thứ bọn họ? phải xử trí theo cung quy.”

      “Nhưng…” Lăng Tuyết Mạn nhất thời nghẹn lời, biết nên cái gì, mà Từ An cũng cái gì nữa, vung tay lên, thủ hạ áp tải ba người kia ra ngoài.

      Tiếng khóc kêu ngừng truyền đến, cho đến khi dần dần biến mất.

      Lăng Tuyết Mạn thở dài, nàng nghĩ, đại khái bọn họ bị đánh đâu.

      Nhưng nàng lại ngờ tới, lần này bởi vì bọn họ ăn trộm, khi dễ nàng, bởi vì nàng thuận miệng khóc kể vài câu với Mạc Kỳ Hàn, lại làm Lý ma ma, Lưu ma ma, Thiệu Tiểu Lan rốt cuộc chưa từng trở về.

      Thẳng đến nhiều ngày sau, Lăng Tuyết Mạn mới vô tình nghe được tin tức từ thái giám, rằng Lý ma ma hôm đó bị đánh chết, Lưu ma ma bị đánh ba mươi gậy xong, bị sung quân đến điện Dịch Đình làm công việc tẩy rửa bồn cầu bẩn, bề hạ lệnh, trừ phi chết già, bằng được rời điện Dịch Đình bước, mà Thiệu Tiểu Lan sau khi bị đánh, sung biên cương làm quân kỹ.

      Mà trước mắt, hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của chủ nhân cổ thân thể này của Lăng Tuyết Mạn.

      Ở cung Cảnh Hiên ngẩn ra, xem Mạc Ly Hiên luyện võ đến hơn canh giờ, chờ nó luyện xong là hoàng hôn, Lăng Tuyết Mạn cầm khăn lau mồ hôi cho nó, ngắm chút, vui sướng phát , Mạc Ly Hiên cao bằng nàng rồi!

      “Mẫu thân, hôm nay sinh nhật ngài, con chuẩn bị lễ vật cho ngài.” Mạc Ly Hiên cười thần bí, dắt tay Lăng Tuyết Mạn đến tẩm cung.

      “Là cái gì a?” Lăng Tuyết Mạn nghi hoặc.

      “Giữ bí mật.” Mạc Ly Hiên nháy mắt mấy cái, quay đầu, giơ lên nụ cười mê người.

      Lăng Tuyết Mạn chợt giật mình, Mạc Ly Hiên sắp mười hai tuổi, nghe , nam tử nơi này mười ba tuổi là trưởng thành, có thể đón dâu, đứa này, trưởng thành rồi!

      khối ngọc điêu khắc to bằng bàn tay từ trong hộp gấm được lấy ra, Mạc Ly Hiên cười, hai tay nâng lên đưa đến trước mặt Lăng Tuyết Mạn, “Mẫu thân, nhìn xem mỹ nhân này là ai?”

      “Ồ? Đây là… ai vậy?” Lăng Tuyết Mạn khom xuống, cẩn thận nhìn, thuận miệng hỏi: “Đây là nương nhà ai? Hiên nhi, là nương của con sao?”

      “Ách… Mẫu thân, này… này phải đâu, nàng là…” Mạc Ly Hiên lập tức đỏ mặt đỏ tai, lắp bắp nửa ngày, yên lặng lấy gương ra, “Mẫu thân, ngài xem gương, đối chiếu chút.”

      Lăng Tuyết Mạn hồ nghi dời mặt qua, vừa thấy, khóe miệng co rúm, lại nhìn khối bạch ngọc, khuôn mặt nhắn hơi hơi nóng lên, ra chính là ta a! Ta là mĩ nhân chỗ nào, Hiên nhi con chỉ sai cho ta, hại ta còn nghĩ là người khác.”

      “Ha ha, mẫu thân chính là mĩ nhân a!” Mạc Ly Hiên vuốt ve khối ngọc, mềm dịu : “Đây là Hiên nhi tự tay điêu khắc, mẫu thân thích ?”

      “Hì hì, đương nhiên thích, Hiên nhi đưa cái gì mẫu thân đều thích.” Lăng Tuyết Mạn thỏa mãn tràn ra tươi cười, ôm tượng bạch ngọc ở trong lòng, theo thói quen đưa tay sờ sờ khuôn mặt Mạc Ly Hiên, khẽ cười: “Hiên nhi lớn rồi, mẫu thân muốn thừa dịp con còn chưa có thành thân mà sờ sờ, nếu chờ con có nàng dâu, thể sờ soạng! Ha ha, vợ của con chê cười mẫu thân!”

      “Mẫu thân, Hiên nhi còn , thành thân còn sớm hết sức, mẫu thân muốn sờ lúc nào cũng có thể.” Mạc Ly Hiên hơi mím môi, giọng .

      Lăng Tuyết Mạn cười lên, “Hiên nhi ngượng ngùng sao? có việc gì có việc gì, nam lớn lấy vợ, nữ lớn gả chồng a!”

      Mạc Ly Hiên lại nữa. Thời gian còn sớm, nó nên đưa Lăng Tuyết Mạn trờ về bên cạnh phụ hoàng, vì thế, liền đưa nàng về Hoán Y Cục.

      Ai ngờ, cửa Hoán Y Cục, lại gặp thân hình cao to đứng sừng sững.

      “Tam hoàng thúc?” Mạc Ly Hiên mở miệng, giật mình kêu.

      Mạc Kỳ Minh xoay người lại, trong tay cầm theo cái giỏ, đôi mắt giật mình, đến gần, thản nhiên : “Ly Hiên, con cũng tới!”

      “Vâng, Hiên nhi đưa mẫu thân trở về.” Mạc Ly Hiên nhàng gật đầu.

      Lăng Tuyết Mạn nhớ tới việc ở trong phòng ngày đó, nhớ tới việc Tình nhân tức giận, liền lập tức muốn tránh ra, nhanh câu, “Tam Vương gia, ta mệt mỏi, về ngủ. Xin lỗi tiếp được!” Sau đó vòng qua người Mạc Kỳ Minh, bước nhanh vào cổng.

      “Mạn Mạn!”

      Mạc Kỳ Minh liền muốn theo, Mạc Ly Hiên vội vàng kéo , “Tam hoàng thúc, mẫu thân hôm nay tâm tình tốt, mới vừa rồi ở trong cung của con cũng gì, hôm nay ở Cung Đế Hoa, cũng biết mẫu thân gì, làm phụ hoàng giận dữ, ném vỡ chén trà, còn đuổi mẫu thân ra, mẫu thân bị dọa.”

      ? Để ta xem.” Mạc Kỳ Minh tiếp câu, cũng là bước nhanh theo vào.

      Mạc Ly Hiên bất đắc dĩ trừng mắt, chỉ có thể cất bước theo ở phía sau.

      Cửa phòng bị gõ vang, Lăng Tuyết Mạn chưa kịp mở cửa, Mạc Kỳ Minh lại đẩy thẳng cửa vào, “Mạn Mạn, nàng làm sao vậy? có sao chứ, ta chỉ tới thăm nàng chút, biết hôm nay là sinh nhật nàng, đến đưa vài thứ cho nàng.”

      Lăng Tuyết Mạn bĩu môi, ngồi lên ghế, có tinh thần gì, : “Ta sao, ngài cũng đừng đưa đồ cho ta, tâm ý ta nhận, lễ vật coi như xong.”

      “Vậy sao được?” Mạc Kỳ Minh bất mãn nhíu mày, đặt cái giỏ ở bàn, nhấc nắp lên, lấy đồ vật ở bên trong ra, “Cũng phải đưa nàng trang sức ngọc ngà, những thứ này đều là thức ăn vặt có tiếng của kinh thành, mấy ngày nay nàng ở trong cung, khẳng định được ăn, ngày hôm nay ta đặt mua mỗi thứ chút, nàng nếm thử xem.”

      Mạc Ly Hiên theo tiến vào, thấy thế, vui mừng cười : “Tam hoàng thúc, có thể cho con ít ? Con cũng thích ăn.”

      “Được a.” Mạc Kỳ Minh thầm bực mình phun ra hai chữ, đưa khối bánh mè cho Mạc Ly Hiên.

      Cơn thèm ăn của Lăng Tuyết Mạn lập tức bị khơi mào, thức ăn ngon trước mặt, Tình nhân tạm thời ném qua bên, tặng cái tươi cười cảm kích cho Mạc Kỳ Minh, chui đầu vào trong đống thứ ăn.

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 418
      Bốn ngọn nến đốt ở bốn góc bàn, bàn tiệc tối phong phú, ở giữa đặt khối bánh hình tròn, nghe là bánh sinh nhật trong truyền thuyết. Khắp phòng ấm áp, ánh sáng lung linh tỏa ở trong phòng, lộ ra ánh sáng dạ minh châu đỉnh, làm cho bữa tối này thêm vài phần lãng mạn.

      Nam nhân mặc quần áo tuyết trắng, tao nhã ngồi ở trước bàn, trong mắt tràn đầy dịu dàng thắm thiết, Lăng Tuyết Mạn từ đường hầm ra, chống lại đôi tròng mắt kia, lập tức liền ngây ngốc ngay tại chỗ.

      “Mạn Mạn, lại đây ngồi!” Bên môi Mạc Kỳ Hàn nở nụ cười.

      “A.” Lăng Tuyết Mạn hoàn hồn, đánh giá mọi nơi, đến ngồi xuống đối diện Mạc Kỳ Hàn, vừa lòng gật đầu, “Ha ha, chàng đúng là làm bữa tối dưới nến cho ta!”

      “A, đó là đương nhiên, chỉ cần nàng ra, mặc dù ta chưa từng nghe qua, cũng phải tìm cách làm được cho nàng! Nếu , để cho người khác đoạt trước, phu quân ta đây lại phải đứng sang bên!” Mạc Kỳ Hàn nhíu mày, có ngụ ý.

      Lăng Tuyết Mạn bĩu môi, để ý hũ dấm chua của , trực tiếp sang chuyện khác, “Còn hoa tươi đâu? Còn nhạc sĩ diễn tấu đâu?”

      “Ở chỗ này nè!” Mạc Kỳ Hàn đứng lên, dang hai tay, cố cả buổi, mới nặn ra được mấy chữ, “Mạn Mạn, ta… ta nàng, sinh nhật vui vẻ!”

      Trời mới biết, tối hôm qua nhận được đống cầu sinh nhật từ Lăng Tuyết Mạn mà chưa hề nghe tới, hôm nay rầu rỉ suốt đến buổi trưa, bảo Từ An Xuân Đường Thu Nguyệt loay hoay chuẩn bị ở ngự thiện phòng hai canh giờ, theo dõi ngự trù làm bánh sinh nhật gì đó, sau đó lại tự mình chạy đến ngự hoa viên hái hoa, dù sao chỉ cần là hoa, thượng vàng hạ cám bẻ đống, trở về Xuân Đường lại cắt nhánh, sửa sang lại thành bó, còn phải dựa theo cầu của Lăng Tuyết Mạn lấy giấy màu gói lại, sau đó còn luyện tập những lời tâm tình khi tặng hoa…

      Tóm lại, hôm nay nhận được vô số ánh mắt khác thường của thuộc hạ, Lâm Mộng Thanh cười khoảng nửa giờ… Tóm lại, hôm nay dọa người, hôm nay quẫn, quẫn!

      Lăng Tuyết Mạn vui mừng nhận hoa, cười hài lòng, sai sai, mặc dù thuận, nhưng miễn cưỡng có thể xem được, còn hoa này…” Cúi đầu, nhìn hoa trong tay, khỏi nhíu mày, “Sao lung tung vậy? Cả cúc vạn thọ cũng gói vào sao? Lão công a, haiz, thôi, chàng lại biết mấy thứ này, ha ha, biểu cũng tệ, đáng khen!”

      Mạc Kỳ Hàn nhướng lông mày, phải còn sai, là rất sai! Bản công tử vì khiến nàng vui, mất nhiều tâm lực như vậy, còn bị người cười muốn chết, có biết hay ?”

      “Hì hì, ai dám cười chàng? Ai? Ta giúp chàng hết giận!” Lăng Tuyết Mạn hoạt bát chớp mắt mấy cái, hỏi.

      “Dừng! Nàng mỗi ngày ít gây chuyện cho ta, là ta hài lòng rồi.” Mạc Kỳ Hàn hơi trừng mắt cái, “Khụ khụ, về chuyện nhạc sĩ tấu nhạc, để bản công tử tự mình ra trận!”

      “Ồ? Chàng có thể?” Lăng Tuyết Mạn giật mình.

      Mạc Kỳ Hàn ngớ ra, liếc mắt, “Dám coi bản công tử, cho nàng mở mang tầm mắt!”

      xong, nhàng cười, cây tiêu ngọc xuất ở trong tay, đưa tới bên môi, tiếng tiêu cất lên, du dương nhu hòa, khúc thanh khoan khoái, vẻ mặt chăm chú thổi tiêu kia, khả năng điêu luyện kia, làm Lăng Tuyết Mạn lắp bắp kinh hãi, nhớ ngày đó, thời điểm nàng luyện tập thổi sáo ngọc màu trắng, nam nhân này biết thổi, nàng còn khinh bỉ , nghĩ tới, lại biết thổi, còn thổi êm tai như vậy, quanh quẩn bên tai như vậy, làm người ta say mê.

      khúc thổi xong, Lăng Tuyết Mạn kích động vỗ tay mà cười, trong tay hoa buông, vòng qua cái bàn trực tiếp nhào vào Trong lòng Mạc Kỳ Hàn, thỏa mãn ôm lấy cổ của chết, “Tình nhân, chàng quá tuyệt vời! tốt tốt, hôm nay cái gì cũng có, ta vui vẻ!”

      “Ha ha, bây giờ biết nam nhân của nàng lợi hại sao?” Mạc Kỳ Hàn sủng nịch véo mũi Lăng Tuyết Mạn, trong lòng cũng sung sướng cùng thỏa mãn.

      biết biết! Ha ha, nếu nàng có thể tháo mặt nạ Vô Giới xuống càng vui vẻ!” Lăng Tuyết Mạn nhân cơ hội dụ dỗ.

      Ai ngờ, Mạc Kỳ Hàn mắc mưu, ngược lại cười quỷ dị: “Vật , ăn cơm tắt nến, đến giường, ta đương nhiên tháo mặt nạ.” Trong lòng thêm câu, cho nàng biết trẫm rốt cuộc được hay !

      Lăng Tuyết Mạn buồn bực, bĩu môi, lại cao hứng, “Thôi, dù sao ta cũng mặc kệ, Tình nhân, ta ăn đây.”

      “Được.”

      Nhưng mà, ăn nhiều thức ăn của Mạc Kỳ Minh, bây giờ Lăng Tuyết Mạn ăn chút liền ăn nổi, cười ngượng ngùng, “Tình nhân, ta no rồi, đến lượt ta đút cho chàng ăn .”

      “Sao mới ăn chút liền no rồi? Xem ra, mị lực của Mạc Kỳ Minh lớn hơn ta!” Mạc Kỳ Hàn thở dài, cắn răng.

      phải phải, lần này phải lỗi của ta, ta chỉ là tham ăn chút, tình nhân, ta chàng nhất mà, chàng cũng biết, ta cố trốn , chỉ là tự tới, Ly Hiên cũng biết, tin chàng hỏi Ly Hiên .” Lăng Tuyết Mạn vội giải thích, lại lấy lòng, nâng mặt Mạc Kỳ Hàn lên, muốn hôn, nhưng đó là mặt nạ da người, “Tình nhân, hôn chỗ nào đây?”

      “Miệng.”

      “Được.”

      Hôn vài cái lấy lòng, tên nam nhân nào đó rốt cục lộ ra tươi cười, ôm chầm thiên hạ trong lòng, cười : “Được rồi, ta tức giận, nàng đút ta ăn , ăn xong chúng ta cắt bánh sinh nhật của nàng.”

      “Ừ, ha ha.”

      Cơm nước xong, Lăng Tuyết Mạn nhìn kỹ bánh ngọt trước mặt, khuôn mặt nhắn củ co quắp, cái này đâu phải bánh sinh nhật chứ? Đây là cái bánh nướng khổng lồ hình tròn thôi? Bất quá, quan trọng là tâm ý, khuôn mặt nhắn lại giương lên tươi cười, “Tình nhân, cám ơn chàng!”

      “Nha đầu ngốc, cám ơn cái gì!” Mạc Kỳ Hàn cười, lại lấy ra ngọn nến, hỏi: “Ngọn nến này đặt ở chỗ nào?”

      “Ách… ngọn nến lớn! Này, cắm bánh sinh nhật hợp, liền đặt ở bàn .” Lăng Tuyết Mạn khóc ra nước mắt, lại nghĩ, đây là cổ đại, điều kiện đủ, cảm thấy lại vui vẻ, cười ngọt ngào, “Tình nhân, chàng hát bài hát sinh nhật cho ta nghe .”

      “Ca hát?” Khuôn mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Hàn co lại mãnh liệt, nuốt nước miếng, “Mạn Mạn, bằng nàng giết ta ! Ta chưa từng ca hát, câu cũng thể.”

      “Ách, ta muốn nghe, sinh nhật người ta đều phải ca hát, ta dạy cho chàng hát, chàng học xong, lại hát cho ta nghe, được ?” Lăng Tuyết Mạn chu cái miệng nhắn.

      trán Mạc Kỳ Hàn ứa ra gân đen, cự tuyệt mở miệng.

      “Tình nhân, được ? Chàng làm theo ta lần, miễn cưỡng lần thôi!” Lăng Tuyết Mạn lại câu dẫn làm nũng, đôi tay bé sờ loạn ở người Mạc Kỳ Hàn, chỗ có thể sờ thể sờ, tất cả đều sờ soạng mấy lần, sờ đến Mạc Kỳ Hàn tuôn trào tình dục, cách nào kìm giữ, bèn tức giận, giữ lại cặp tay kia, cắn răng : “Nha đầu thối, nàng cố ý đốt lửa phải ?”

      “Vậy chàng ca hát cho ta nghe thôi!” Lăng Tuyết Mạn ủy khuất giọng.

      “Được, hát! Hôm nay bản công tử liền dọa người!” Mạc Kỳ Hàn lại cắn răng.

      “Hì hì, bắt đầu hát , học cho tốt.” Lăng Tuyết Mạn cười đắc ý, cảm giác hạnh phúc tràn đầy ở trong lòng, môi đỏ mọng hé mở, hát: “Mừng ngày sinh nhật của em, mừng ngày sinh nhật đáng …”

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 419
      Thư phòng.

      “Lão thần khấu kiến Hoàng thượng! Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế!”

      “Thần Liễu Thiếu Bạch khấu kiến Hoàng thượng! Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế!”

      Mạc Kỳ Hàn ngẩng đầu khỏi tờ tấu chương, mỉm cười, “Bình thân!”

      “Tạ Hoàng thượng!”

      Liễu Thái Phó cùng Liễu Thiếu Bạch khấu tạ đứng dậy.

      “Hoàng thượng, thánh chỉ phong Hạ đại tướng quân làm Bình Quốc Công thần viết xong, xin Hoàng thượng xem qua.” Liễu Thái Phó rút ra quyển sổ màu vàng sáng từ trong tay áo, hai tay trình lên.

      Từ An tiếp nhận, lại trình cho Mạc Kỳ Hàn, Mạc Kỳ Hàn cẩn thận nhìn lần, khẽ vuốt cằm, “Tốt lắm, chính là ý này.” xong, cầm lấy ngọc tỷ, đóng ấn.

      “Từ An, truyền Nhị Vương gia, Vân Vương cùng Ngũ Vương gia đến thư phòng!”

      “Vâng, nô tài lập tức !”

      Từ An lui ra, Mạc Kỳ Hàn khẽ vươn tay, Thu Nguyệt vội rót trà đưa lên, khẽ nhấp ngụm, suy tư chút, : “Thái Phó, trẫm tính toán ngày mai triều sắc phong Vân Vương làm Bình châu đốc quân nguyên soái, Ngũ Vương gia làm Bình châu đốc quân đại tướng quân, hai thánh chỉ này, chỉ sợ khiến cho đảng Tam Vương cùng quân Bình châu đề phòng, mà người có thể ngăn chặn đảng Tam Vương bên kia chính là Bình Dương hầu Bạch Tĩnh An! Cho nên-”

      Ngẩng đầu, Mạc Kỳ Hàn nhìn về phía Liễu Thiếu Bạch, “Ái khanh, hôm nay khanh liên lạc với Bạch Tĩnh An, đem tin tức vụ án muối Hoài mà Hạ Chi Tín cho Mạc Kỳ Minh, xấu phản bội Mạc Kỳ Minh, làm ôm hận Hạ Chi Tín, như vậy chỉ tán thành việc trẫm gạt bỏ quyền lực của Hạ Chi Tín trái lại còn giúp trẫm bình ổn đảng Tam Vương náo động!”

      Liễu Thiếu Bạch hơi suy nghĩ chút, chắp tay : “Hoàng thượng, vi thần hiểu, thời gian này Bạch Tĩnh An có hứng thú đối với mấy bứa tranh cổ của vi thần, cùng hay lui tới chỗ vi thần, muốn xúi giục , vi thần nghĩ rằng có thể làm được, bất quá xin Hoàng thượng cho vi thần thời gian ba ngày, để có thể quan sát Bạch Tĩnh An, xác định phương pháp ra tay.”

      “Được! Trẫm chờ ba ngày cũng sao, chính là trẫm cảm giác Mạc Kỳ Minh có hành động, gió êm sóng lặng như vậy.” Mạc Kỳ Hàn nhíu mày, mặt lên chút lo lắng.

      Trầm tĩnh nửa ngày sau, Mạc Kỳ Hàn nhàng thở dài, “Trời sinh voi sinh cỏ, Thiếu Bạch khanh tăng mạnh cảnh giới phủ Thái Phó, người nọ thích ám sát, hiểu chưa?”

      “Vâng, hơi thần biết, tạ Hoàng thượng quan tâm.” Liễu Thiếu Bạch .

      Mạc Kỳ Hàn nhìn về phía Liễu Thái Phó, hơi nhíu mày : “Còn Thái Phó, trẫm tính tạm thời phóng thích Ngô Đồng, nhốt nàng lâu như vậy, lại nhốt thêm mấy ngày cũng sao, thời gian này rất loạn, tránh cho phát sinh việc ngoài ý muốn, chờ trẫm diệt trừ loạn đảng lại cho nàng tự do !”

      “Hoàng thượng, lão thần muốn cầu Hoàng thượng cũng là về việc Ngô Đồng, đêm trước ở bên trong, nha hoàn đến bẩm, Ngô Đồng ở trong phòng treo lụa trắng, treo cổ tự sát, may mà nha hoàn phát sớm, mới nhặt về cho nàng cái mạng, nha đầu kia từ tính tình cố chấp, kể từ khi biết Hoàng thượng còn khoẻ mạnh, mỗi ngày nàng nháo muốn ra ngoài gặp Hoàng thượng, lão thần khuyên vài lần, đều có biện pháp, nếu tiếp tục nhốt, sợ là nàng còn có thể tìm cái chết, thần làm sao chịu nổi?” Liễu Thái Phó lo lắng .

      “Ngô Đồng nàng…” Mạc Kỳ Hàn nhíu mày chặt hơn, khép hờ mắt, trầm ngâm chút, “Vậy , trẫm thả nàng, trẫm chuyện cùng nàng.”

      “Hoàng thượng, tâm nguyện của Ngô Đồng là gả cho Hoàng thượng, Thiếu Bạch biết, nàng từng phụ Hoàng thượng, nhưng nàng sớm hối hận, vẫn nhớ mãi quên Hoàng thượng, giờ trong hậu cung của Hoàng thượng có thêm người là nàng cũng có thể chứ?” Liễu Thiếu Bạch xong quỳ xuống, khẩn thiết chắp tay, “Vi thần cầu Hoàng thượng, nếu như Ngô Đồng có Hoàng thượng, nàng sống nổi.”

      “Thiếu Bạch!”

      Mạc Kỳ Hàn nhấn mạnh, tay bưng bát trà tự chủ siết chặt, theo dõi Liễu Thiếu Bạch, chậm rãi : “Trẫm cho Ngô Đồng cơ hội, là nàng muốn gả cho trẫm, trẫm nể mặt Thái Phó, cũng chưa truy cứu Liễu gia, nhưng, khanh cho là trẫm đưa gì cũng nhận, muốn cũng từ chối à?”

      “Hoàng thượng bớt giận! Vi thần biết, là lỗi của Ngô Đồng, là trước đây Ngô Đồng bỏ qua vị trí Tứ Vương phi, là Ngô Đồng là tổn thương tâm Hoàng thượng, thời hai năm, Ngô Đồng cũng đau khổ hai năm, cầu Hoàng thượng nể tình dĩ vãng, tha thứ cho Ngô Đồng lần, nàng… nàng chắc chắn quý trọng Hoàng thượng.” trán Liễu Thiếu Bạch hơi hơi rịn ra mồ hôi, giọng có chút vội vàng.

      “Vâng, lão thần cũng cầu Hoàng thượng!” Liễu Thái Phó cũng quỳ gối, tiếng có chút nghẹn ngào, “Cầu Hoàng thượng tuyệt tình với Ngô Đồng, bất luận Hoàng thượng phong vị gì cho nó, chỉ cần có thể chó nó làm bạn ở bên cạnh Hoàng thượng, lão thần liền thay Ngô Đồng tạ ơn Hoàng thượng!”

      Mạc Kỳ Hàn trầm mặc lúc còn gì để , chính là bát trà trong tay lại cầm hết sức chặt, chặt.

      Liễu Thái Phó cùng Liễu Thiếu Bạch quỳ dậy.

      Mấy ngày nay thời tiết rất là sáng sủa, bởi vì sinh nhật lãng mạn, tâm tình mỗi ngày của Lăng Tuyết Mạn đều tốt lắm, giống như ăn mật ngọt.

      Ở trong ngự hoa viên, hai tay chắp sau lưng, hai bước, nhảy hai bước, ngửi mùi hoa, ăn chuối, mình chơi vui vẻ.

      Nhưng mà, vận may có vẻ như cách nàng khá xa, vận xui lại luôn chiếu cố nàng.

      Từ khi nàng bị Hoàng thượng ôm vào Cung Đế Hoa trước mắt bao người, lại mặt rồng giận dữ ném ra Cung Đế Hoa, thông tin liền giống tuyết rơi, phủ khắp nơi.

      Dưới tình hình chung, Lăng Tuyết Mạn lười so đo, dù sao nàng biết là bởi vì nguyên nhân gì mới bị ném ra là được, người khác thích cái gì cái đó, chính trực sợ gian tà!

      Nhưng, cố tình cái giọng vui vẻ nào đó bay vào lỗ tai của nàng, chỉ có giọng mỉa mai, còn kèm thêm giọng những nữ nhân khác phụ họa!

      “Hị hị, Lệ quý phi, nếu ngài bất hạnh té xuống, chỉ có thể oán số ngài may nha!”

      Giơ lên nụ cười xấu xa, Lăng Tuyết Mạn bỏ vỏ chuối trong tay, lặng lẽ giấu ở sau bụi hoa.

      Năm sáu quý nhân vây quanh Hạ Lệ Nhân, Bạch Tử Di, mặt sau còn đống lớn thái giám cung nữ theo, mặt Hạ Lệ Nhân tràn đầy biểu tình đùa cợt, Bạch Tử Di chỉ ngậm cười, trong đôi mắt toàn là khinh thường, lại chưa mở miệng câu, chỉ lẳng lặng lắng nghe.

      Mắt mấy nữ nhân này đều mọc đầu, sao có thể nhìn đến vỏ chuối lặng yên nằm ở con đường lát đá…

      “Hừ, muốn làm ra vẻ trang ngây thơ khả ái câu dẫn Hoàng thượng? biết trời cao đất rộng!”

      “Đúng vậy, chúng ta có phong hào còn chưa được Hoàng thượng lật thẻ bài đâu, ả Lăng Tuyết Mạn cung nữ hạ lưu lại muốn bay lên ngọn cây làm Phượng Hoàng!”

      con Phượng Hoàng gãy cánh ngay cả gà cũng bằng, ả còn vênh váo cái gì? Gương mặt như hồ ly tinh, câu dẫn các Vương gia đổ mà thôi, còn muốn câu dẫn Hoàng thượng?”

      “Hừ, chúng ta giọng chút, nữ nhân kia giáo dưỡng, nếu nháo lên, có mấy vị Vương Gia che chở, chúng ta vẫn thể làm gì ả, cả Hoàng thượng cũng mặc kệ ả, Từ công công còn giúp ả xử trí vài nô tài, tạm thời chúng ta vẫn thể chọc ả!”

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 420
      “Hừ! Bản cung sợ nàng, dựa vào địa vị đại tướng quân của phụ thân ta, phụ thân nàng ta chỉ là Ngự Sử nho , nàng ta có thể làm gì bản cung? Chính là Tam Vương gia ra mặt…” Hạ Lệ Nhân thập phần vui kêu la vài câu, lại đột nhiên nhớ tới Hạ Chi Tín nhắc nhở, oán hận im miệng, có tiếp tục.

      Chân phải vừa nhấc, cự ly này cách cái vỏ chuối còn có mười cm, vốn là nàng có thể né qua, đạp trúng quý nhân khác, nhưng mà, trời bảo vệ nàng, nàng đột nhiên xem đến trong bồn hoa có đóa hoa cực xinh đẹp, vì thế, bước chân dời đến, đồng thời hỏi: “Đây là hoa gì a? là đẹp mắt!”

      Mà đồng thời, Bạch Tử Di xem đến cái vỏ chuối kia, vì thế, đẩy Hạ Lệ Nhân cái, cũng cười vui sướng, “Lệ quý phi nàng xem, hoa này đẹp đó!”

      Lăng Tuyết Mạn dừng cười, là thiên thời địa lợi nhân hoà! Ha ha! Trong lòng đếm thầm, , hai, ba, bốn…

      “Tỷ tỷ, đó là…” người mới đáp nửa câu…

      “A – “

      tiếng thét chói tai vang lên, Hạ Lệ Nhân trượt chân, ngã ngửa, cái ót đập nền đá lát, phát ra “Bốp!” tiếng lớn!

      “Tỷ tỷ!”

      “Lệ quý phi!”

      “Nương nương!”

      Vô số tiếng thét chói tai hoảng sợ vang lên theo, Lăng Tuyết Mạn nén cười đỏ bừng mặt, nhịn được, lại “Ha ha” cười to ra tiếng, kết quả, nụ cười này, bại lộ!

      Hạ Lệ Nhân được đám người ba chân bốn cẳng nâng dậy, trâm ngọc, trâm hoa, khuyên tai rải rác rớt đất, tóc cũng có chút hỗn độn, cả người chật vật thôi, vừa nghe được tiếng cười kia, lập tức giận phát run kêu to: “Lôi ra! Lôi kẻ đó ra cho bản cung!”

      tổ thái giám tuôn lại, Lăng Tuyết Mạn phải người ngu chờ bị bắt, lập tức nhảy ra khỏi bụi hoa chạy hướng ngược lại, mịa nó, đánh lại, bà đây chạy được sao? Mấy ngày nay, có gì làm, liền luyện chạy trăm mét!

      “Đuổi theo! Bắt con tiện tỳ đó lại cho bản cung! Bản cung muốn rút gân ả! Lột da ả!”

      Hạ Lệ Nhân rống giận, lúc này nàng sớm quên cảnh cáo của cha nàng, quên Hoàng thượng căn dặn, cả người giận điên lên, cũng đau, tay ôm gáy, tay chỉ vào bóng lưng của Lăng Tuyết Mạn, hề giữa hình tượng ngừng chửi bậy, hạ mệnh lệnh!

      Vì thế, toàn bộ thái giám cung nữ đuổi theo, vừa đuổi vừa kêu, “Đứng lại! Ngươi đứng lại!”

      Bạch Tử Di hài lòng mỉm cười, hai hổ giao tranh, tất có bị thương, nàng ngồi xem hổ đấu, cớ sao mà làm? Lăng Tuyết Mạn, đây là kết cục ngươi hợp tác cùng bản cung!

      Hạ Lệ Nhân vừa dậm chân, vừa hổn hển quát: “Bản cung thể nhẫn nhịn! Bản cung muốn cung Phượng Thần xin Thái Hậu nương nương làm chủ!”

      Vì thế, cho người tiếp tục đuổi theo, Hạ Lệ Nhân mang theo mấy quý nhân đáp bừng bừng cung Phượng Thần…

      Mà Lăng Tuyết Mạn giống như con khỉ, lúc chui vào trong núi giả, lúc vọt vào trong đội ngũ Ngự Lâm quân tuần tra, nàng sợ chết mới chạy vào, nhưng thái giám cung nữ đuổi theo nàng cũng dám va chạm Ngự Lâm quân, vì thế, Ngự Lâm quân thành tấm bia chắn cho Lăng Tuyết Mạn, mấy đại ca đáng thương bị nàng làm choáng váng đầu óc, lại ai dám trách cứ nàng hoặc là bắt nàng.

      Bởi vì góc độ nhìn vấn đề của bọn họ giống với các nữ nhân, bọn họ nghĩ chính là, ngày ấy Lăng Tuyết Mạn làm càn trước ngự giá như vậy, Hoàng thượng cũng chưa chém nàng hoặc là phạt nàng đầu ngón tay, quân tâm khó dò, Lăng Tuyết Mạn còn có nhiều đại thụ giúp nàng che gió che mưa như vậy, ai dám cầm đầu của mình làm tiền đặt cược?

      Toàn bộ hoàng cung bởi vì này hồi truy đuổi mà ầm ĩ lật trời, mấy thái giám cung nữ khác ào ào lén đến xem náo nhiệt, có đại thần trong cung nhìn thấy, cũng đều khiếp sợ dừng chân, quên muốn làm gì.

      Nhã Phi được tin tức vội vàng tới, Mạc Ly Hiên càng là ngại đường chậm, dùng khinh công bay tới, Mạc Kỳ Dục cùng Mạc Kỳ Sâm từ trong nha môn trở về chưa kịp nghỉ ngở, nghe vậy đến quan phục cũng đổi, liền nóng lòng như lửa cháy chạy tới.

      “Dừng tay!”

      “Lớn mật! Làm càn! Toàn bộ dừng lại!”

      Mấy tiếng hô liên tục, rốt cục làm thái giám cung nữ cung Vĩnh Ninh ngừng lại, hơn nữa thở hổn hển quỳ xuống, “Nô tài/nô tì tham kiến các vị Vương gia! Tham kiến trưởng công chúa!”

      Lăng Tuyết Mạn mệt bò ra, đặt mông ngồi mặt đất, mặt đỏ thở hổn hển, trán mồ hôi chảy ròng, Mạc Ly Hiên cùng Nhã Phi đều cầm khăn lau cho nàng, kéo nàng hỏi gấp: “Xảy ra chuyện gì? Làm chi chạy khắp hoàng cung a?”

      “Thưa… Thưa Thất Vương gia, chúng nô tài thuộc cung Vĩnh Ninh, phụng lệnh Lệ quý phi nương nương muốn bắt Lăng Tuyết Mạn!” thái giám nơm nớp lo sợ trả lời.

      Mạc Kỳ Dục trong cơn giận dữ, hét: “Làm càn! Có bổn Vương ở đây, ai dám chạm vào Lăng Tuyết Mạn, bổn Vương chặt đầu kẻ đó!”

      Nghe vậy, nô tài lập tức quỳ đất, thở cũng dám thở mạnh.

      Mạc Kỳ Sâm hiểu hỏi: “Mạn Mạn, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Nàng tại sao lại dính vào Lệ quý phi?”

      “Hừ, nữ nhân kia cùng đám nữ nhân trách móc ta câu dẫn Hoàng thượng, là hồ ly tinh, vừa vặn bị ta nghe được, vừa vặn nàng đạp vỏ chuối ngã xuống, vì thế, ta cao hứng cười, nữ nhân kia thẹn quá thành giận liền sai người bắt ta!” Lăng Tuyết Mạn phồng má, chút khách sáo.

      Nhưng mà, Lăng Tuyết Mạn mới xong, lại nghe được -

      “Thái Hậu nương nương, ngài nghe chút, vỏ chuối kia khẳng định chính là ả cố ý ném, muốn hại thần thiếp ngã xuống!”

      Giọng hổn hển của Hạ Lệ Nhân đột nhiên truyền đến, mọi người nghe tiếng, toàn bộ quay đầu, chỉ thấy Thái Hậu dẫn theo cung nữ, mang theo nhóm quý phi quý nhân chậm rãi đến!

      “Tham kiến Thái Hậu nương nương! Thái Hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!”

      Mọi người lập tức quỳ xuống đất, Lăng Tuyết Mạn ngẩn ra nhìn Thái Hậu, từ ngày đó nghênh đón quân nam chinh, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy bà, vẫn là bộ dáng trong trí nhớ, trầm tĩnh mỹ lệ, tươi cười ôn hòa.

      “Thái Hậu nương nương, Lăng Tuyết Mạn cư nhiên quỳ!” Hạ Lệ Nhân buông tha bất luận cơ hội nào vặn ngã Lăng Tuyết Mạn, vừa chỉ thân mình đứng thẳng của nàng, lập tức .

      tiếng kêu này, làm Lăng Tuyết Mạn hoàn hồn, chậm rãi quỳ xuống, trong mắt mờ mịt, môi nhấp vài cái, cũng là xưng hô theo thói quen, “Con dâu tham kiến mẫu hậu!”

      tiếng này, kinh ngạc mọi người!

      Thái Hậu cũng cả kinh, ánh mắt lóe ra, mới muốn chuyện, Hạ Lệ Nhân lại giành : “Thái Hậu, ả dám hồ ngôn loạn ngữ!”

      “Ai gia lãng tai!” Thái Hậu liếc liếc Hạ Lệ Nhân, ánh mắt lại dời về mặt Lăng Tuyết Mạn, đè nén cảm xúc kích động, thản nhiên : “Lăng Tuyết Mạn, ngươi nên gọi ai gia là Thái Hậu!”

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 420
      “Hừ! Bản cung sợ nàng, dựa vào địa vị đại tướng quân của phụ thân ta, phụ thân nàng ta chỉ là Ngự Sử nho , nàng ta có thể làm gì bản cung? Chính là Tam Vương gia ra mặt…” Hạ Lệ Nhân thập phần vui kêu la vài câu, lại đột nhiên nhớ tới Hạ Chi Tín nhắc nhở, oán hận im miệng, có tiếp tục.

      Chân phải vừa nhấc, cự ly này cách cái vỏ chuối còn có mười cm, vốn là nàng có thể né qua, đạp trúng quý nhân khác, nhưng mà, trời bảo vệ nàng, nàng đột nhiên xem đến trong bồn hoa có đóa hoa cực xinh đẹp, vì thế, bước chân dời đến, đồng thời hỏi: “Đây là hoa gì a? là đẹp mắt!”

      Mà đồng thời, Bạch Tử Di xem đến cái vỏ chuối kia, vì thế, đẩy Hạ Lệ Nhân cái, cũng cười vui sướng, “Lệ quý phi nàng xem, hoa này đẹp đó!”

      Lăng Tuyết Mạn dừng cười, là thiên thời địa lợi nhân hoà! Ha ha! Trong lòng đếm thầm, , hai, ba, bốn…

      “Tỷ tỷ, đó là…” người mới đáp nửa câu…

      “A – “

      tiếng thét chói tai vang lên, Hạ Lệ Nhân trượt chân, ngã ngửa, cái ót đập nền đá lát, phát ra “Bốp!” tiếng lớn!

      “Tỷ tỷ!”

      “Lệ quý phi!”

      “Nương nương!”

      Vô số tiếng thét chói tai hoảng sợ vang lên theo, Lăng Tuyết Mạn nén cười đỏ bừng mặt, nhịn được, lại “Ha ha” cười to ra tiếng, kết quả, nụ cười này, bại lộ!

      Hạ Lệ Nhân được đám người ba chân bốn cẳng nâng dậy, trâm ngọc, trâm hoa, khuyên tai rải rác rớt đất, tóc cũng có chút hỗn độn, cả người chật vật thôi, vừa nghe được tiếng cười kia, lập tức giận phát run kêu to: “Lôi ra! Lôi kẻ đó ra cho bản cung!”

      tổ thái giám tuôn lại, Lăng Tuyết Mạn phải người ngu chờ bị bắt, lập tức nhảy ra khỏi bụi hoa chạy hướng ngược lại, mịa nó, đánh lại, bà đây chạy được sao? Mấy ngày nay, có gì làm, liền luyện chạy trăm mét!

      “Đuổi theo! Bắt con tiện tỳ đó lại cho bản cung! Bản cung muốn rút gân ả! Lột da ả!”

      Hạ Lệ Nhân rống giận, lúc này nàng sớm quên cảnh cáo của cha nàng, quên Hoàng thượng căn dặn, cả người giận điên lên, cũng đau, tay ôm gáy, tay chỉ vào bóng lưng của Lăng Tuyết Mạn, hề giữa hình tượng ngừng chửi bậy, hạ mệnh lệnh!

      Vì thế, toàn bộ thái giám cung nữ đuổi theo, vừa đuổi vừa kêu, “Đứng lại! Ngươi đứng lại!”

      Bạch Tử Di hài lòng mỉm cười, hai hổ giao tranh, tất có bị thương, nàng ngồi xem hổ đấu, cớ sao mà làm? Lăng Tuyết Mạn, đây là kết cục ngươi hợp tác cùng bản cung!

      Hạ Lệ Nhân vừa dậm chân, vừa hổn hển quát: “Bản cung thể nhẫn nhịn! Bản cung muốn cung Phượng Thần xin Thái Hậu nương nương làm chủ!”

      Vì thế, cho người tiếp tục đuổi theo, Hạ Lệ Nhân mang theo mấy quý nhân đáp bừng bừng cung Phượng Thần…

      Mà Lăng Tuyết Mạn giống như con khỉ, lúc chui vào trong núi giả, lúc vọt vào trong đội ngũ Ngự Lâm quân tuần tra, nàng sợ chết mới chạy vào, nhưng thái giám cung nữ đuổi theo nàng cũng dám va chạm Ngự Lâm quân, vì thế, Ngự Lâm quân thành tấm bia chắn cho Lăng Tuyết Mạn, mấy đại ca đáng thương bị nàng làm choáng váng đầu óc, lại ai dám trách cứ nàng hoặc là bắt nàng.

      Bởi vì góc độ nhìn vấn đề của bọn họ giống với các nữ nhân, bọn họ nghĩ chính là, ngày ấy Lăng Tuyết Mạn làm càn trước ngự giá như vậy, Hoàng thượng cũng chưa chém nàng hoặc là phạt nàng đầu ngón tay, quân tâm khó dò, Lăng Tuyết Mạn còn có nhiều đại thụ giúp nàng che gió che mưa như vậy, ai dám cầm đầu của mình làm tiền đặt cược?

      Toàn bộ hoàng cung bởi vì này hồi truy đuổi mà ầm ĩ lật trời, mấy thái giám cung nữ khác ào ào lén đến xem náo nhiệt, có đại thần trong cung nhìn thấy, cũng đều khiếp sợ dừng chân, quên muốn làm gì.

      Nhã Phi được tin tức vội vàng tới, Mạc Ly Hiên càng là ngại đường chậm, dùng khinh công bay tới, Mạc Kỳ Dục cùng Mạc Kỳ Sâm từ trong nha môn trở về chưa kịp nghỉ ngở, nghe vậy đến quan phục cũng đổi, liền nóng lòng như lửa cháy chạy tới.

      “Dừng tay!”

      “Lớn mật! Làm càn! Toàn bộ dừng lại!”

      Mấy tiếng hô liên tục, rốt cục làm thái giám cung nữ cung Vĩnh Ninh ngừng lại, hơn nữa thở hổn hển quỳ xuống, “Nô tài/nô tì tham kiến các vị Vương gia! Tham kiến trưởng công chúa!”

      Lăng Tuyết Mạn mệt bò ra, đặt mông ngồi mặt đất, mặt đỏ thở hổn hển, trán mồ hôi chảy ròng, Mạc Ly Hiên cùng Nhã Phi đều cầm khăn lau cho nàng, kéo nàng hỏi gấp: “Xảy ra chuyện gì? Làm chi chạy khắp hoàng cung a?”

      “Thưa… Thưa Thất Vương gia, chúng nô tài thuộc cung Vĩnh Ninh, phụng lệnh Lệ quý phi nương nương muốn bắt Lăng Tuyết Mạn!” thái giám nơm nớp lo sợ trả lời.

      Mạc Kỳ Dục trong cơn giận dữ, hét: “Làm càn! Có bổn Vương ở đây, ai dám chạm vào Lăng Tuyết Mạn, bổn Vương chặt đầu kẻ đó!”

      Nghe vậy, nô tài lập tức quỳ đất, thở cũng dám thở mạnh.

      Mạc Kỳ Sâm hiểu hỏi: “Mạn Mạn, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Nàng tại sao lại dính vào Lệ quý phi?”

      “Hừ, nữ nhân kia cùng đám nữ nhân trách móc ta câu dẫn Hoàng thượng, là hồ ly tinh, vừa vặn bị ta nghe được, vừa vặn nàng đạp vỏ chuối ngã xuống, vì thế, ta cao hứng cười, nữ nhân kia thẹn quá thành giận liền sai người bắt ta!” Lăng Tuyết Mạn phồng má, chút khách sáo.

      Nhưng mà, Lăng Tuyết Mạn mới xong, lại nghe được -

      “Thái Hậu nương nương, ngài nghe chút, vỏ chuối kia khẳng định chính là ả cố ý ném, muốn hại thần thiếp ngã xuống!”

      Giọng hổn hển của Hạ Lệ Nhân đột nhiên truyền đến, mọi người nghe tiếng, toàn bộ quay đầu, chỉ thấy Thái Hậu dẫn theo cung nữ, mang theo nhóm quý phi quý nhân chậm rãi đến!

      “Tham kiến Thái Hậu nương nương! Thái Hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!”

      Mọi người lập tức quỳ xuống đất, Lăng Tuyết Mạn ngẩn ra nhìn Thái Hậu, từ ngày đó nghênh đón quân nam chinh, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy bà, vẫn là bộ dáng trong trí nhớ, trầm tĩnh mỹ lệ, tươi cười ôn hòa.

      “Thái Hậu nương nương, Lăng Tuyết Mạn cư nhiên quỳ!” Hạ Lệ Nhân buông tha bất luận cơ hội nào vặn ngã Lăng Tuyết Mạn, vừa chỉ thân mình đứng thẳng của nàng, lập tức .

      tiếng kêu này, làm Lăng Tuyết Mạn hoàn hồn, chậm rãi quỳ xuống, trong mắt mờ mịt, môi nhấp vài cái, cũng là xưng hô theo thói quen, “Con dâu tham kiến mẫu hậu!”

      tiếng này, kinh ngạc mọi người!

      Thái Hậu cũng cả kinh, ánh mắt lóe ra, mới muốn chuyện, Hạ Lệ Nhân lại giành : “Thái Hậu, ả dám hồ ngôn loạn ngữ!”

      “Ai gia lãng tai!” Thái Hậu liếc liếc Hạ Lệ Nhân, ánh mắt lại dời về mặt Lăng Tuyết Mạn, đè nén cảm xúc kích động, thản nhiên : “Lăng Tuyết Mạn, ngươi nên gọi ai gia là Thái Hậu!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :